Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 191: Buông thả theo quán tính

/644


Việc các mỏ than lậu chắc chắn sẽ liên lụy không ít người, từ trên xuống dưới rốt cục có bao nhiêu người, căn bản là không thể nói rõ. Đúng là bởi vì điều này mà Dương Phàm mới có vẻ cẩn thận, nói trước cho Hạ Tiểu Bình. Thành thật mà nói, Dương Phàm cảm thấy chính mình khá đê tiện, nhưng làm như vậy phù hợp trình tự. Đồng thời Dương Phàm cũng phi thường bội phục cách đối nhân xử thế của Hạ Tiểu Bình, chỉ ngay lập tức mà đã đưa ra được quyết định, nắm đúng vấn đề mấu chốt. Rất cần có dũng khí mới có thể quyết định chưa xử lý tốt vấn đề này mà đã cho bắt những người phụ trách các xã. Tuy nhiên xét ở góc độ khác, làm như vậy đúng là nắm trúng tử huyệt của mấy kẻ quan chức đó rồi.
Buổi chiều khẩn cấp mời thường ủy dự họp, Hồng Thành Cương quả nhiên không xuất hiện. Dương Phàm cảm giác là người này không muốn đắc tội các cán bộ cấp dưới mà để người khác làm ác nhân. So với khi mới giữ vị trí chủ tịch huyện, hiện giờ Hồng Thành Cương mới làm chưa được bao lâu nhưng đã có vẻ lõi đời hơn nhiều.
Căn cứ các tài liệu mà Dương Phàm cung cấp, Hạ Tiểu Bình là phó bí thư kiêm chủ tịch huyện phụ trách chính quyền, nhấn mạnh sự quan trọng của chuyện này. Nếu không thể bóp chết hiện tượng này, để các mỏ than lậu bùng phát, chắc chắn sẽ gây họa lâu dài, đồng thời cũng sẽ gây ra những tổn thất không thể bù đắp nổi đối với tài sản quốc gia.
Sau khi Hạ Tiểu Bình lên tiếng, Dương Phàm giơ tay nói:
- Tôi có đề nghị, cần phải có thời hạn. Tôi cho rằng một tuần là khá thích hợp. Trong vòng một tuần, nếu xã nào vẫn còn tồn tại hiện tượng tư nhân khai thác các mỏ than lậu, lập tức xử lý như phạm tội nặng, nếu sau nửa tháng vẫn không thể giải quyết vấn đề, tôi thấy có thể bắt giữ.
Tô Diệu Nga giơ tay nói:
- Tôi thấy ý kiến của phó bí thư Dương rất cần thiết. Mỏ than là tài sản quốc gia, không được cho phép mà tự ý khai thác, đó là phạm tội. Các đồng chí bên dưới không quan tâm đối với hành vi tội phạm, cũng tương đương với phạm tội.
Không ai ngờ Tô Diệu Nga lại nói năng đằng đằng sát khí như thế. Bình thường thì nữ phó bí thư này cũng không làm gì để mọi người chú ý, nhưng khi ra uy cũng rất dọa người. Tất cả thường ủy đều đã quen với hình thức hội nghị thế này nên đều giơ tay tỏ vẻ thông qua quyết định.
Sự tình ở thường ủy có vẻ rất cấp bách, nhưng khi thực tế thực hiện lại không phải chuyện một sớm một chiều. Quyết định của hội nghị sẽ cần phải viết thành văn bản, có đóng dấu, vì vậy cần có thời gian. Triệu tập lãnh đạo các xã về họp cũng cần thời gian. Tuy nhiên, lúc này Hạ Tiểu Bình có vẻ mạnh mẽ, gay gắt, đề xuất trong hội nghị rằng thông báo của hội nghị phải được lập tức phát hành, sáng mai các xã sẽ phải đến họp, nếu không sẽ tự gánh lấy hậu quả.
Hội nghị chấm dứt, Dương Phàm rút điện thoại di động ra xem theo quán tính, phát hiện thấy có cuộc gọi nhỡ của Trần Thái Trung. Dương Phàm vừa đi vừa gọi lại, nói Trần Thái Trung tới khách sạn tìm Hiểu Vân. Bởi vì thường ủy bận họp nên hội nghị buổi chiều đành hoãn lại. Dương Phàm không có việc gì quan trọng khác nên trở lại khách sạn Vân Lĩnh gặp Trần Thái Trung.
Hiểu Vân bố trí một phòng riêng để hai người nói chuyện. Sau khi gặp mặt, Dương Phàm thần sắc nghiêm túc, ra hiệu cho Trần Thái Trung ngồi xuống sau đó hạ giọng nói:
- Gần đây xuất hiện rất nhiều mỏ than lậu của tư nhân, anh có biết không?
Trần Thái Trung gật gật đầu nói:
- Không biết, tôi đã từng sống ở mỏ quặng nhưng quê tôi thật ra không phát hiện thấy có mỏ than lậu của tư nhân.
Dương Phàm nói:
- Anh cho vài chiến hữu đi thăm dò một chút, ở đây tôi đã có bản đồ rồi. Nhất định phải biết rõ ràng cụ thể ví trí và quy mô của những mỏ than lậu đó. Tôi lo một khi lan tràn ra sẽ ảnh hưởng tới việc đưa vào hoạt động của mỏ than chúng ta.
Hiện tại hai mỏ than mỗi tháng đều có thể có thu nhập gần một triệu, đương nhiên là Dương Phàm rất coi trọng. Dương Phàm không có ý định dựa vào đó để kiếm tiền lâu dài nhưng vẫn có quyết định sẽ kiếm hai, ba năm sau đó chủ động triệt tiêu. Tóm lại, cứ nhìn kỹ tình huống mà quyết định.
Trần Thái Trung lắng nghe rất cẩn thận, nhận lấy tấm bản đồ, lập tức đứng dậy cáo từ, Dương Phàm cũng không giữ lại. Hiện tại Trần Thái Trung và các chiến hữu của y có tổng cộng tám người, hàng năm tiền lương, thu nhập gần một triệu, nếu chút việc này mà làm không tốt thì Trần Thái Trung thật sự có thể đi nhảy lầu tự sát.
Tiễn Trần Thái Trung, Dương Phàm tùy ý ăn chút mì Hiểu Vân đưa tới, sau đó định đi ra ngoài. Hiểu Vân chợt hỏi:
- Thật sự không tính gặp nữ minh tinh kia à? Cô ta rất được đó, lại trẻ trung nữa.
Có hương vị giấm chua và lo lắng đề phòng rồi đây, Dương Phàm bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Chị muốn gì chứ? Phụ nữ bên người tôi đã quá nhiều rồi, không muốn có thêm nữa .Sau này kinh doanh của mấy người sẽ là do tôi giúp đỡ, nếu không thích thì thôi, tôi sẽ không giúp đỡ các người nữa. Những phụ nữ khác mặc dù có quan hệ gì cũng chỉ là sớm nắng chiều mưa, nhiều nhất là loại tình một đêm mà thôi.
Hiểu Vân khẽ thở dài nói:
- Đàn ông đều là gặp ai yêu người nấy, tuy nhiên tôi tin lời cậu. Cậu cứ an tâm việc kinh doanh, tôi sẽ đảm bảo lợi ích chung của chúng ta.
Hiểu Vân rất thông minh, tự biết vị trí của mình, biết cách hợp tác làm ăn vì lợi ích. Chính vì cô ta xác định rõ được vị trí của mình nên Dương Phàm cũng cảm thấy thoải mái rất nhiều.
Bởi vì Dương Phàm nói tới việc tình một đêm nên tâm trạng của Hiểu Vân có chút buồn bực. Thực ra Dương Phàm nói vậy cũng hơi quá đáng, nhưng cũng không phải hắn cố ý như vậy mà là liên tưởng đến cô bé tiếp viên hàng không, cảm thấy đôi khi trong hoàn cảnh đặc biệt sẽ phát sinh một số việc không thể biết trước, cho nên mới nói như vậy.
Trở lại phòng làm việc, Hạ Tiểu Bình gọi điện thoại bảo Dương Phàm đến, hóa ra là thương lượng một số vấn đề chi tiết. Theo thời gian tiếp xúc tăng dần, Dương Phàm phát hiện Hạ Tiểu Bình thuộc loại cán bộ kiên định, chịu khó vì công việc. Trước mặt Hạ Tiểu Bình, Dương Phàm thường sinh ra cảm giác tự cảm thấy xấu hổ.
Đảm nhiệm chức vụ chủ tịch huyện một thời gian, mỗi lần Dương Phàm nhìn thấy Hạ Tiểu Bình, y đều đang bận rộn, báo cáo của y thường đi thẳng vào trọng tâm của công tác cán bộ. Tính ra thì Hạ Tiểu Bình cũng được coi như người xứng với cương vị của mình.
Tan tầm, Dương Phàm trở lại khách sạn. Đang đi về phòng, cô bé phục vụ phòng ra hiệu cho Dương Phàm. Dương Phàm nhìn theo, thấy Tần Hinh đang đứng ở cửa. Cô gái này quả thật là khá kiên nhẫn.
Dương Phàm mỉm cười đi tới hỏi:
- Có chuyện gì à? Sao không điện thoại cho tôi?
Tần Hinh đã chờ được một lúc thấy Dương Phàm trở về nói như vậy liền mỉm cười, hơi ngượng ngùng nói:
- Không có việc gì thì không thể tìm đến chỗ anh chơi sao?
Dương Phàm hơi sửng sốt.
Tần Hinh hơi lạc giọng, nói nhỏ:
- Kỳ thật, ông chủ không cho em số điện thoại của anh, em cũng không dám đi hỏi.
Thái độ của Tần Hinh lúc này có vẻ hơi mất tự nhiên. Dương Phàm có thể cảm giác được, cô đang cố lấy dũng khí để nói những lời này. Trong lòng Dương Phàm dâng lên một cảm xúc rất khó nói, một cảm giác giữa thông cảm và thờ ơ. Dương Phàm lấy một tấm danh thiếp từ trong ví ra, đưa cho cô và nói:
- Có chuyện gì cứ điện thoại cho tôi.
Nói xong Dương Phàm mở cửa. Tần Hinh cầm danh thiếp cẩn thận nhìn nhìn, ngẩng đầu cười với Dương Phàm:
- Anh không mời em vào à?
Dương Phàm cười cười nói:
- Cửa đã mở, mời vào.
Tần Hinh hơi hơi do dự một chút, lắc mông đi tới cạnh Dương Phàm. Dương Phàm thấy thái độ do dự của cô ta, trong lòng sinh ra một tia chua xót. Tần Hinh tới tiếp mình chưa chắc là không tình nguyện, nhưng chắc chắn là có tác động của Trần Xương Khoa.
Tần Hinh nhìn quanh phòng, không phát hiện thấy có gì đặc biệt, trên bàn là một chồng sách, một vali quần áo, là tài sản cá nhân của Dương Phàm. Cô bé phục vụ Tiểu Diệp tiến vào, mang theo một bình nước sôi. Dương Phàm cảm thấy cô bé này rất có tiềm chất phục vụ, không kìm nổi khẽ nhếch miệng mỉm cười.
- Có phải hơi thất vọng hay không?
Dương Phàm ngồi trên sô pha, châm cho mình một điếu thuốc theo thói quen.
Tần Hinh lắc đầu, có vẻ hơi ngượng ngùng nói:
- Không, em chỉ hơi tò mò, sao anh lại ở khách sạn mà không được phân nhà?
Dương Phàm nói:
- Tôi sợ phiền toái, cứ ở luôn trong khách sạn cho tiện.
Nói xong Dương Phàm mở máy tính, Tần Hinh tò mò nhìn xem, phát hiện trên màn hình máy tính là hình của Trương Tư Tề, cảm thấy có chút mất mát, nói:
- Bạn gái của anh xinh thật, xem ra anh rất quan tâm tới cô ấy.
Tấm hình trên desktop này là do Trương Tư Tề để, không phải ý của Dương Phàm, tuy nhiên hắn cũng không giải thích, chỉ cười thản nhiên. Biểu hiện chấp nhận này khiến ánh mắt của Tần Hinh càng lộ rõ sự mất mát. Phụ nữ đều như vậy, bề ngoài thì tỏ vẻ không quan tâm nhưng thực tế chỉ thích đàn ông yêu một mình mình. Tần Hinh cũng vậy, cũng hy vọng Dương Phàm sẽ yêu mình, sau đó mọi việc sẽ diễn biến tốt đẹp theo. Vừa thấy ảnh Trương Tư Tề, hy vọng đó trong nháy mắt vỡ tan như bong bóng xà phòng dưới ánh mặt trời, bay lên rất cao, rơi xuống cũng rất nhanh.
Tần Hinh cố gắng tìm một câu nào đó "tiếc rằng không được gặp khi chưa thuộc về ai", tuy nhiên không tìm được, cuối cùng chỉ có thể nhếch miệng cười chua xót, cảm giác chấp nhận số phận.
Kỳ thật tất cả những biến hóa trong lòng này chỉ phát sinh trong thời gian rất ngắn, nếu không sao có thể nói lòng người khó dò.
Vẻ mặt Dương Phàm thoáng chút mệt mỏi, giơ tay chà chà mặt. Trong mắt Tần Hinh thì động tác này chính là tiễn khách. Tần Hinh cũng có chút không ngờ, nhưng bản tính rụt rè của phụ nữ khiến cô hơi mỉm cười nói:
- Em phải đi đây, ngày mai phải ra quay phim ở ngoài trời.
Dương Phàm đứng lên nói:
- Tôi tiễn cô.
Hắn không có ý giữ lại, trái tim Tần Hinh hơi hụt hẫng, tuy nhiên ít nhiều cũng đã rèn luyện thần kinh khá kiên cường khi lọt vào vòng luẩn quẩn này, vẻ mặt Tần Hinh vẫn rất bình tĩnh cười nói:
- Đạo diễn Trang hiện giờ rất bất an, em lo anh ta không thể an tâm công tác.
Dương Phàm ngẫm nghĩ một chút nói:
- Cô chuyển lời cho anh ta, nói anh ta điều hành cho tốt, quay cô cho xinh đẹp một chút. Đến lúc đó tôi muốn được nhìn thấy cô là diễn viên chính của phim.
Dương Phàm cảm thấy Tần Hinh hẳn là có thể hiểu được ý tứ này. Đây là ám chỉ, tôi đã bao cô gái này rồi, đừng làm khó cô ấy. Dương Phàm làm như vậy cũng chẳng gì khác là xuất phát từ thông cảm và hứa hẹn. Trên thực tế, rất nhiều cô gái trong vòng xoáy này đều là chấp nhận số phận, đương nhiên, cũng có người rất hưởng thụ cảm giác đó, vậy thì lại là vấn đề khác.
Tần Hinh lộ vẻ cảm kích, chân thành cười nói:
- Cảm ơn!
Dương Phàm mở cửa khoát tay. Tần Hinh bước đi ra với vẻ hơi khó khăn. Đi được vài bước, đang chuẩn bị quay đầu lại thì nghe thấy tiếng đóng cửa, thân hình Tần Hinh hơi cứng lại, rời đi với vẻ gian nan, không hề giống một cô gái 20 tuổi. Có lẽ sự nhí nhảnh bề ngoài chỉ là giả bộ cho người khác xem, một khi chỉ có một mình, mới có thể bộc lộ ra thế giới nội tâm chân thật.
Dương Phàm lên mạng, chat với Trương Tư Tề một hồi, cảm giác hơi mệt liền logout, đi ngủ sớm.
Sáng sớm hôm sau, trời âm u, mây đen giăng đầy trên đỉnh núi, gió cũng thổi rất mạnh, dường như mưa to gió lớn sắp về. Dương Phàm vội vàng đi tới hội trường, vừa tới nơi thì một tiếng sấm rền vang sau lưng. Dương Phàm quay đầu nhìn lại theo bản năng, trên đỉnh núi xa có mấy tia lửa điện đan vào nhau như một tấm lưới.
Hội nghị bắt đầu vào lúc 9 giờ. Dương Phàm tới sớm hơn năm phút, vừa vào thấy có một nửa chỗ ngồi vẫn còn trống, không khỏi nhếch miệng cười lạnh. Hắn xoay người đi ra hành lang hút một điếu thuốc, lạnh lùng nhìn xuống dưới lầu. Hầu như bất cứ cán bộ nào nhìn thấy Dương Phàm đều ngẩng đầu cười, rảo bước nhanh hơn, trước khi vào hội trường đều cung kính chào:
- Phó bí thư Dương đến sớm quá.
Kỳ thật tất cả cán bộ đều cảm giác không tồi về Dương Phàm. Hễ có người tới báo cáo công tác, sau khi xong việc, Dương Phàm đều tươi cười tiễn ra cửa. Điểm này hoàn toàn ngược với bí thư huyện ủy Hồng Thành Cương. Những người quen thuộc với Hồng Thành Cương đều biết thói quen của hắn, hễ là cấp dưới vào phòng làm việc của hắn, hắn đều ngồi yên trên ghế, bình thường dù là thường ủy tới gặp thì Hồng Thành Cương cũng chỉ đứng lên gật đầu cười, chỉ có cán bộ cùng cấp mới được tiễn ra cửa.
Một phút trước khi hội nghị bắt đầu thì xe của Tô Diệu Nga đến. Dương Phàm đi vào, ngồi trên bục chủ tịch. Tô Diệu Nga vào hội trường rất nhanh, chỉ 30 giây sau, Hạ Tiểu Bình bước vào, ngồi xuống vừa đúng 9 giờ. Người cuối cùng bước vào hội trường đương nhiên là Hồng Thành Cương, trong tay cầm một chén trà, mắt nhìn thẳng, đi đứng vững vàng, khuôn mặt hồng hào khỏe khoắn.
Kỳ thật đêm qua Hồng Thành Cương mất ngủ. Hôm qua khi báo cáo công tác cho Lý Thụ Đường, Lý Thụ Đường ám chỉ một chút, Tỉnh ủy dường như có ý kín đáo phê bình chuyện thị ủy đưa ra điều chỉnh bộ máy Vĩ Huyền. Quả thật thị ủy có quyền điều chỉnh bộ máy bên dưới, nhưng hiện tại Vĩ Huyền là tiêu điểm mà toàn bộ tỉnh chú ý, vì tiền đồ của mình, Lý Thụ Đường tự nhiên là phải cẩn thận một chút.
- Bộ máy của Vĩ Huyền làm không tồi, giữa các đồng chí trong đó có điểm khác biệt là bình thường thôi.
Đây là nguyên văn lời nói của Lý Thụ Đường, Hồng Thành Cương lập tức ý thức được rằng mình sẽ còn phải tiếp tục chịu đựng sự dày vò ở Vĩ Huyền, trừ phi hắn buông tha ý định nắm toàn bộ quyền lực trong tay, đứng chung chiến tuyến với Dương Phàm và mơ hồ nghe lệnh người này. Đối với một bí thư huyện ủy thì đây là một chuyện rất khổ sở.
Đêm qua, Hồng Thành Cương mất ngủ, kết quả là giải phóng toàn bộ buồn bực lên thân thể Giang Tâm Hà. Đã hơn 40 rồi mà không ngờ hoành tráng tới tận nửa đêm, thật sự là biểu hiện kinh người.
Sáng sớm thức dậy, Hồng Thành Cương tắm nước nóng, lộ ra vẻ mặt hồng hào, tuy nhiên hậu quả chính là sau khi khai mạc hội nghị được một lúc, vẻ mặt hắn trở nên rất khó coi.
Hội nghị bắt đầu, không ngờ chính là bí thư Hồng không nói không hề nói nhiều mà chỉ nói đơn giản hai câu là những mỏ than lậu rất nguy hại, khi cầm tài liệu thì cảm giác hơi máy móc. Chưa tới mười phút, Hồng Thành Cương đã nói xong. Kết quả này khiến các cán bộ phía dưới khá bất ngờ.
Trước khi phát biểu, đầu tiên là Hạ Tiểu Bình nhìn một vòng xuống phía dưới, thấy một phần ba chỗ ngồi vẫn trống, sau đó vẻ mặt âm trầm lấy ra một quyển sổ, giơ tay nói:
- Trước khi phát biểu, tôi muốn điểm danh. Những đồng chí đã đến họp xin vui lòng đứng dậy khi nhắc đến tên mình.
Những lời này lập tức làm cho người ta cảm giác sát khí ập đến. Hôm qua, khi thương lượng chi tiết với Dương Phàm, Hạ Tiểu Bình đã đoán được có nhiều cán bộ xã sẽ lấy cớ hoặc phái người tới tham gia hội nghị, cho nên đã chuẩn bị kỹ danh sách từ trước, hôm nay đưa ra điểm danh.
Quả nhiên, điểm đến tên của bí thư đảng ủy xã Cổ Khê là Lưu Đạt Toàn, phía dưới không có ai phản ứng mà chỉ có một thanh niên trẻ tuổi ngượng ngùng đứng lên nói:
- Bí thư Lưu có việc bận không tới được, nói tôi đi họp thay.
Hạ Tiểu Bình lạnh lùng cười cười nói:
- Mọi đồng chí được lãnh đạo cử đi họp, xin mời tự giác đi ra ngoài hội trường. Thư ký hội nghị ghi lại đầy đủ danh sách các đồng chí hôm nay không đến họp.
Lác đác có mười mấy người đứng lên, xám xịt đi ra khỏi hội trường. Lúc này chỉ còn lại khoảng một nửa số người. Hồng Thành Cương âm trầm nói:
- Các đồng chí, không biết mọi người đối mặt với cục diện này có cảm giác ghê người hay không, tôi thì có. Trong giấy mời họp đã viết rất rõ, xin hỏi điều này nói lên điều gì?
Nói xong Hạ Tiểu Bình nhìn chung quanh một vòng, phía dưới im ắng không ai dám nói chuyện.
- Buông thả, đây chính là một loại buông thả theo quán tính. Đây chính là buông lỏng trách nhiệm mà Đảng và nhân dân giao phó. Những đồng chí không đến họp hôm nay, tôi sẽ đề nghị thường ủy, ít nhất xử phạt cảnh cáo hành chính.
Lời này vừa nói ra, phía dưới càng im lặng hơn. Lúc này Hồng Thành Cương hơi lộ ra một tia kinh ngạc rồi lại lập tức cúi đầu, tiếp tục đọc tài liệu, không có ý nói gì cả.
Hội nghị tiếp tục, Hạ Tiểu Bình nhằm vào chuyện các mỏ than lậu, nói một tràng. Báo cáo của các quan chức thường là vậy, rất nhiều thứ có thể lược bớt đi được. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Hạ Tiểu Bình nói xong cũng phải mất một giờ, Tô Diệu Nga đi lên nói:
- Chủ tịch Hạ đã nói khá đầy đủ rồi, tôi chỉ bổ sung một chút….
Điểm bổ sung này mất khoảng mười phút, Tô Diệu Nga rất có chừng mực.
Người thứ tư phát biểu mới là Dương Phàm. Còn chưa bắt đầu nói thì có mấy cán bộ vội vàng đi tới, khom người, cúi đầu cười từ rất xa. Dương Phàm rất kiên nhẫn chờ bọn họ ngồi vào vị trí mới cười nói:
- Tôi chỉ nói một chút, chế độ kiểm soát cán bộ lãnh đạo không phải hình thức. Đối với những cán bộ không làm tròn chức trách, nếu muốn hỏi tôi nên xử lý như thế nào, tôi chỉ có hai chữ để trả lời, giáng chức. Còn cái gì là không làm tròn chức trách, trong lòng các đồng chí ngồi đây hẳn là đều rõ. Tôi đã nói xong.
Dương Phàm nói xong, tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, một hồi lâu sau toàn hội trường mới cùng vỗ tay. Rất nhiều người dù vỗ tay nhưng mặt vàng như đất, cũng có rất nhiều người vừa cúi đầu vừa vỗ tay.
Rõ ràng là đồng chí phó bí thư trẻ tuổi này đang cười nhưng nụ cười đó lại khiến rất nhiều người không rét mà run. Những người tham dự hội nghị đều ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lúc này chỉ sợ là sẽ phải làm thật sự nghiêm túc.
Hội nghị chấm dứt thì đã là tan tầm, bên ngoài trời mưa rất to, tất cả cán bộ liên quan đều không tụ tập lại nói chuyện giống như trước kia mà đều đội mưa về xã, thậm chí còn không ở lại ăn cơm trưa.
Sau khi hội nghị kết thúc, tổng kết có ba cán bộ không tới họp, trong đó có bí thư đảng ủy thị trấn Cổ Khê. Còn vấn đề các cán bộ tới họp muộn, buổi chiều thường ủy sẽ đưa ra thảo luận.
Hồng Thành Cương nói:
- Cuộc họp bây giờ, các đồng chí cứ nói thoải mái.
Sau đó hắn ngậm mồm lại ngay.
Dương Phàm là người đầu tiên giơ tay:
- Trong hội nghị, chủ tịch Hạ đã nói rất có đạo lý, đây là một loại quán tính. Căn cứ nguyên tắc bảo vệ cán bộ, trị bệnh cứu người của Đảng ta, tôi đề nghị chỉ cần cảnh cáo một chút đối với các đồng chí tới muộn là được. Những đồng chí không thể đến họp, nếu không thể đưa ra được lý do hợp lý, vậy xử lý theo kỷ luật.
Ý kiến này của Dương Phàm khiến rất nhiều người cảm thấy bất ngờ, nhất là Hồng Thành Cương. Hắn hy vọng nhất chính là thấy Dương Phàm và Hạ Tiểu Bình liên minh, giơ đao lên chém ngã một đám người, đắc tội một đám người khác, nhưng kết quả lại không được như mong muốn.
Cuộc họp lâm thời của thường ủy kết thúc, tiếp tục thảo luận về vấn đề các mỏ than lậu, cuối cùng là quyết định để các cán bộ cấp dưới phối hợp với cơ quan công an, trong vòng nửa tháng phải dập tắt toàn bộ. Nếu không, sẽ truy cứu trách nhiệm của các lãnh đạo xã, xét tình tiết mà quyết định xử phạt, nhẹ thì ghi vào lý lịch Đảng viên, nặng thì trực tiếp bắt luôn.
Hội nghị xem xét lại báo cáo hội nghị một lần trước khi phát hành, lúc này thì Hồng Thành Cương cũng tham gia, xem như tất cả mọi người đạt thành thống nhất ý kiến, đây là đại biểu cho ý kiến của toàn bộ huyện ủy.
Một ngày làm việc bận bịu cũng kết thúc, trước lúc tan tầm, Dương Phàm nhận được thông báo của Giang Tâm Hà, nói thị ủy mời hắn tới tham gia một hội nghị. Hội nghị này sẽ có lãnh đạo tỉnh tham dự, cần phải họp trước 9 giờ sáng hôm sau. Nội dung hội nghị là mở rộng thông báo tuyển dụng sinh viên về nông thông làm cán bộ trong phạm vi toàn tỉnh.
Tỉnh ủy rốt cục đã có động tác lớn về chuyện này. Đã có ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy ra mặt, rất nhiều chi tiết làm việc sẽ không cần bên dưới quan tâm nữa, lúc này là thông báo tuyển dụng thống nhất của toàn tỉnh.

/644

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status