Đầu dây bên kia không nói gì. Lúc này Dương Phàm đã gội đầu xong về lại sô pha nằm xuống. Tùng Lệ Lệ ngồi ở phía sau dùng tay mát xa đầu cho Dương Phàm.
- Lau khô tóc, cứ như vậy.
Dương Phàm đột nhiên nói một câu như vậy, Tùng Lệ Lệ có cảm giác không nói thành lời, sau đó cảm thấy rất vui vẻ. Cuối cùng cũng được Dương Phàm coi là người bên cạnh mình. Lui một vạn bước, nếu Dương Phàm thực sự có yêu cầu gì, Tùng Lệ Lệ mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng thật đúng là chưa bao giờ làm chuyện đó cả.
Nằm ngủ khoảng một tiếng, khi Dương Phàm dậy đi rửa mặt thì thấy Nguyễn Tú Tú ngồi ngây ra ở bên cạnh.
- Ngài dậy rồi sao?
Nguyễn Tú Tú vừa xưng hô vừa kết hợp thái độ làm cho Dương Phàm đoán được đại khái nội dung cuộc điện thoại của chị ta. Dương Phàm khoát tay nói:
- Tôi đi rửa mặt đã, quay lại rồi nói.
Dương Phàm rửa mặt làm cho mình tỉnh táo lại. Dương Phàm đi ra wc, ngồi xuống sô pha cầm điếu thuốc lên. Nguyễn Tú Tú vội vàng bật lửa châm thuốc cho hắn. Dương Phàm cười cười, rất không khách khí hưởng thụ đãi ngộ này.
- Nói thẳng vào vấn đề.
Dương Phàm trầm ngâm một chút không quanh quẩn nữa. Tin rằng Nguyễn Tú Tú cũng là người biết chừng mực. Lời quá đáng, Nguyễn Tú Tú chắc chắn không dám đưa ra. Tình cảm của mọi người còn chưa đến mức đó mà?
- Vấn đề không lớn, chỉ là để cho mấy người bạn trên tỉnh nhận công trình, ăn ăn uống uống rồi kiếm một chút tiền lẻ. Vấn đề quan trọng là thằng em tôi – Nguyễn Bình Hòa đắc tội quá nhiều người. Tính cách thằng bé này quá kiêu ngạo. Nói thật, tôi cũng không dám đưa nó đến làm cấp dưới cho ngài.
Nguyễn Tú Tú mặt mày nhăn nhó và khổ sở. Mọi người đều như vậy mà. Liên quan đến máu mủ nhà mình, có ai mà không gấp cơ chứ?
- Vấn đề quan trọng vẫn phải dựa vào năng lực bản thân, còn về tính cách về sau có thể từ từ giáo dục, thời gian dài nhất định sẽ thay đổi được. Chẳng qua ...
Dương Phàm nói đến đây liền trầm ngâm một chút. Nguyễn Tú Tú lại khẩn trương. Vấn đề của Nguyễn Bình Hòa nếu thực sự điều tra thì đưa ra kết luận tác phong sinh hoạt cũng không có gì là quá đáng.
- Chẳng qua gì cơ?
Nguyễn Tú Tú đang rất khẩn trương nên hỏi một câu. Lúc nói xong chị ta không khỏi đỏ mặt. Chị ta quá lo lắng nên tay đặt trên ngực, hạ xuống quá đột ngột làm đứt một chiếc khuy áo, để lộ ra áo lót màu đen chấm hoa ở bên trong, còn có hai nửa chiếc bánh bao no đủ trắng nõn và da thịt trắng như tuyết. Nói đúng lương tâm, tiền vốn của phó trưởng ban Nguyễn đúng là được. Đáng tiếc năm tháng quá vô tình. Người như phó trưởng ban Nguyễn nếu là người đàn ông bình thường thấy sẽ động tâm. Nhưng Dương Phàm lại nhìn lướt qua, sau đó thu hồi ánh mắt và đưa tay lên ra ám chỉ một chút.
- Đáng chết.
Nguyễn Tú Tú nói thầm một tiếng, vội vàng đưa tay lên che ngực áo.
- Cứ để Ủy ban kỷ luật thị ủy điều tra, không có vấn đề gì đâu. Phó trưởng ban Nguyễn cứ yên tâm.
Dương Phàm nói xong liền đứng lên, nhìn Nguyễn Tú Tú đầy ẩn ý. Ý này nếu chị ta còn không rõ, như vậy đã uổng công lăn lộn trong chốn quan trường.
Nguyễn Tú Tú đương nhiên hiểu rõ ý của Dương Phàm, mặt mũi muốn có được là qua một quá trình tích lũy. Có thể nói như vậy ở đây đã cho biết rõ ràng.
Nguyễn Tú Tú rất cảm kích liền nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương còn có chỉ thị gì không?
Dương Phàm dừng lại cười cười một tiếng, lắc đầu nói:
- Tôi không phải loại người lòng tham vô đáy. Phó trưởng ban Nguyễn cũng không phải người qua sông chặt cầu mà. Đúng không?
Vừa nói Dương Phàm nhìn chằm chằm vào mặt Nguyễn Tú Tú. Nguyễn Tú Tú không khỏi hoảng hốt trong lòng, vội vàng gật đầu nhưng không biết nói gì.
Dương Phàm ra khỏi phòng cảm thấy rất thoải mái. Sau này coi như mình có một chiếc đinh ở trong ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy, có thêm một con đường nữa. Vấn đề của Nguyễn Bình Hòa nhất định không quá nặng, nếu không Nguyễn Tú Tú nhất định sẽ không ám chỉ như vậy. Đương nhiên Dương Phàm cũng không tin tưởng hoàn toàn vào Nguyễn Tú Tú. Cho nên Dương Phàm tỏ vẻ để Ủy ban kỷ luật tham gia một chút. Một chính là làm theo tiến trình, hai là đề phòng bất trắc. Nếu thật sự điều tra ra vấn đề gì lớn, vậy đừng trách Dương Phàm trở mặt vô tình.
Nguyễn Tú Tú cũng biết nên làm như thế nào. Dương Phàm coi như cho chị ta đủ thời gian và mặt mũi. Sau này chỉ cần trên tỉnh có tiếng gió một chút liền nhanh miệng thông báo, như vậy sẽ từ từ trả lại ân tình này.
Về phòng làm việc, Dương Phàm lấy ra bản báo cáo về Nguyễn Bình Hòa, cầm lấy bút viết viết vẽ vẽ một chút lên trên, sau đó vứt vào trong ngăn bàn.
Tỉnh thành.
Trương Diệu Lam đi tới cửa phòng 3313, không khỏi có chút do dự. Mao Vũ hẹn Trương Diệu Lam đến đây gặp mặt, nói là có bạn bè đi du lịch ở Đông Nam Á về có mang theo quà muốn chị ta đến nhận.
Trương Diệu Lam đương nhiên biết đây chỉ là lý do mà thôi, nhất định là do Mao Vũ có chuyện muốn nhờ mình. Chẳng qua Trương Diệu Lam vẫn có chút lo lắng. Bởi vì năm đó Mao Vũ là bạn học, hai người lại từng có quan hệ với nhau. Sau này bởi vì một vài nguyên nhân nên không thể đi tới cuối cùng. Nói thật Trương Diệu Lam vẫn hơi sợ gặp Mao Vũ. Chuyện năm đó nói như thế nào nhỉ, Trương Diệu Lam vẫn cảm thấy có chút áy náy. Nếu không vì như vậy, Trương Diệu Lam cũng không giúp Mao Vũ mà ép Tần Đồng gọi điện thoại.
Cuối cùng Trương Diệu Lam vẫn đưa tay gõ cửa. Bên trong lộ ra khuôn mặt đẹp trai chững chạc của Mao Vũ. Mao Vũ mỉm cười đưa tay ra mời vào. Mao Vũ rất đẹp trai, người cao lớn mạnh khỏe. Lúc học đại học, Mao Vũ được rất nhiều nữ sinh chú ý đến. Sau này mỗi lần gặp Mao Vũ ở tỉnh Thiên Nhai, tim Trương Diệu Lam đều đập mạnh. Rất nhiều hình ảnh trong quá khứ làm Trương Diệu Lam đỏ mặt.
Mao Vũ lấy một chiếc hộp dài trong cặp ra, sau đó mở ra lộ một vòng cổ bằng kim cương. Vòng kim cương tỏa ánh sáng chói mắt dưới ánh đèn.
- Đẹp thật.
Trương Diệu Lam lập tức bị hấp dẫn, trong mắt lộ ra vẻ yêu thích. Trên thế giới này có lẽ chẳng có bao nhiêu người phụ nữ không động tâm khi đối mặt với kim cương, chỉ có một điểm khác biệt là kim cương lớn hay bé mà thôi.
- Anh đeo cho em.
Mao Vũ vừa nói liền cầm lấy dây chuyền, Trương Diệu Lam do dự một chút nhưng vẫn đi đến trước gương.
Đeo dây chuyền xong, dưới ánh sáng của kim cương làm cho vẻ mặt Trương Diệu Lam hơi biến hoá một chút. Người đàn ông phía sau nhẹ nhàng trượt từ trên vai xuống, nhẹ nhàng ôm lấy người phụ nữ trước mặt, nhỏ giọng nói vào tai:
- Em thật đẹp.
Trương Diệu Lam trong lòng Mao Vũ, chị ta ngửi thấy hơi thở đàn ông mãnh liệt, cảm nhận một dòng điện quen thuộc truyền qua cổ, sau đó là cảm giác nóng bỏng và mát lạnh. Đầu lưỡi đang lướt trên cổ. Cả người Trương Diệu Lam trong nháy mắt mềm nhũn ra. Kết quả này trước khi đến Trương Diệu Lam đã đoán được, đầy hấp dẫn.
Trong phòng chỉ còn tiếng thở hổn hển và những tiếng óc ách khi hai bộ phận chạm vào nhau. Sau khi tình cảm mãnh liệt kết thúc, hai cơ thể trần truồng quấn chặt lấy nhau.
- Chuyện đó, lão Tần cũng không có biện pháp. Nghe nói bí thư thị ủy thành phố Hải Tân có lai lịch rất lớn.
Trương Diệu Lam sau khi thỏa mãn nhỏ giọng nói tình hình.
Mao Vũ hình như cũng biết một chút, thở dài một tiếng rồi nói:
- Anh cũng chỉ cố gắng làm chút việc đời mà thôi. Lâm Mãnh quá hồ đồ, nó còn tưởng rằng giống như trước kia. Anh khuyên mấy lần còn không được, kết quả như hôm nay đã được dự báo trước.
- Chủ nhiệm Miêu bên Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy là bạn hồi đại học với lão Tần, quan hệ cũng được. Em thường xuyên đi thẩm mỹ viện với vợ ông ta. Hay là em giới thiệu anh?
Thấy còn gần một tiếng nữa là hết giờ, Dương Phàm nghe Lê Quý nói Nguyễn Tú Tú lặng lẽ xuống huyện Nhai Sơn, hắn không khỏi cười cười một tiếng. Phụ nữ cuối cùng cũng là phụ nữ, thiếu kiên nhẫn. Nếu chuyện này mà mình gặp phải thì sẽ giả vờ như không phát hiện ra. Không bao giờ làm như Nguyễn Tú Tú là xuống chỗ ông em, mà kiếm cớ rời đi.
Dương Phàm thoải mái đứng dậy định đi lại trong hành lang một chút. Lúc này Tùng Lệ Lệ như có lửa đốt sau mông chạy vọt vào. Dương Phàm thấy thế không khỏi nhíu mày khó chịu.
- Bí thư Dương, xảy ra chuyện lớn.
Tùng Lệ Lệ thở hổn hển mà nói, hai chiếc bánh bao trước ngực không ngừng nảy lên. Chính xác mà nói là lắc lư.
- Bình tĩnh một chút, có chuyện gì từ từ nói.
Dương Phàm luôn luôn giữ được bình tĩnh khi nói chuyện. Nhưng thực ra trong lòng hắn khá khẩn trương. Vẻ mặt này của Tùng Lệ Lệ nói rõ vấn đề.
- 40 trước trên đường Sơn Hải, hai cảnh sát tiến hành kiểm tra hành chính với một người đàn ông trông lén lén lút lút. Khi yêu cầu người này đưa giấy chứng minh thư ra, tên này đột nhiên nổ súng làm hai cảnh sát bị thương rồi bỏ chạy. Tên tội phạm trong lúc hoảng sợ liền đâm vào dải phân cách trên đường. Cảnh sát tới nơi liền đuổi theo. Bây giờ tên tội phạm đang trốn trong một cửa hàng hoa, bắt chủ cửa hàng làm con tin, đang giằng co với cảnh sát. Thị trưởng Tào đã chạy tới. Tôi vừa nhận được điện thoại từ thư ký của thị trưởng Tào.
Dương Phàm nghe thấy tin này không khỏi hoảng hốt. Giữa ban ngày mà có vụ nổ súng, tính chất vụ này quá lớn, ảnh hưởng cũng rất xấu. Vấn đề là bây giờ trong tay tên tội phạm còn có con tin, chuyện này càng đáng chết. Nếu chẳng may con tin bị làm sao, hình tượng của thành phố Hải Tân dù phá được bao nhiêu vụ án lớn cũng không thể cứu vãn nổi.
- Đáng chết.
Dương Phàm tức giận đập bàn mà mắng, đầu cũng trở nên mơ hồ. Nhưng thấy Tùng Lệ Lệ còn khẩn trương hơn mình. Dương Phàm vội vàng bắt mình phải bình tĩnh.
- Trưởng ban thư ký Tùng, chị lập tức đến nhà khách thị ủy. Được rồi, chúng ta cùng đi.
Vừa nói Dương Phàm đã như cơn gió lao ra ngoài cửa, lớn tiếng gọi:
- Lê Quý, đi.
Lái xe Liêu Chính Vũ đã đến làm việc từ hôm đó, Lê Quý ngồi ở ghế trên, Dương Phàm và Tùng Lệ Lệ ngồi bên dưới. Cả đám người mặt mày lo lắng chạy về nhà khách thị ủy. Tùng Lệ Lệ thật sự không rõ vì sao Dương Phàm lại phải chạy về đây. Trên đường Dương Phàm rút điện thoại di động ra rồi nói vào trong đó:
- Em, bảo Tiểu Hà, Tiểu Trương lập tức lái xe đến cửa nhà khách thị ủy chờ anh. Xảy ra một vụ án rất nghiêm trọng, anh không yên tâm với lực lượng cảnh sát ở đây.
Tùng Lệ Lệ ở bên nghe thấy thế không khỏi kinh ngạc, thầm nói sao Dương Phàm lại nói lực lượng cảnh sát ở thành phố Hải Tân như vậy chứ. Chẳng qua nghĩ lại thấy cũng đúng. Hình ảnh lực lượng cảnh sát thành phố Hải Tân mấy năm qua đúng là chẳng ra gì.
Rất nhanh Tiểu Hà đã lái chiếc xe Lincoln ra gặp. Xe Audi của Dương Phàm đi trước dẫn đường, không đến 10 phút sau đã đến hiện trường vụ án trên đường Sơn Lộ. Lúc này Tào Dĩnh Nguyên đã tới, Trầm Ninh cũng đã tới.
Dương Phàm vừa xuống xe, Tào Dĩnh Nguyên, Trầm Ninh và Tôn Trường Bình đã chạy đến chào.
- Bí thư Dương, chúng tôi làm việc không tốt.
Trầm Ninh vừa mở miệng nói, Dương Phàm đã giơ tay lên nói:
- Đừng nói nhảm, tình huống hiện trường thế nào rồi?
- Tên tội phạm có súng trong tay, bây giờ đang bắt một cô gái 20 tuổi làm con tin. Hai cảnh sát bị thương nặng, bây giờ đang được cấp cứu trong bệnh viện, chưa biết kết quả. Lão Tôn là người chạy đến đây đầu tiên, tiến hành đàm phán với tên tội phạm. Yêu cầu của hắn rất đơn giản, yêu cầu chúng ta trong vòng nửa giờ chuẩn bị một chiếc xe taxi đổ đầy xăng, và chuẩn bị một lái xe. Chờ hắn đến nơi an toàn sẽ thả con tin ra. Nếu không thể thỏa mãn yêu cầu của hắn, hắn sẽ lập tức nổ súng giết con tin.
Dương Phàm nghe xong lập tức nhìn Tào Dĩnh Nguyên:
- Lão Tào, đồng chí thấy thế nào?
Tào Dĩnh Nguyên trước kia từng là bí thư đảng ủy cục Công an thành phố Uyển Lăng nên rất có kinh nghiệm phá các vụ án. Trầm ngâm một chút, Tào Dĩnh Nguyên nhỏ giọng nói:
- Đầu tiên phái chuyên gia đàm phán ra, sau đó chuẩn bị các tay súng bắn tỉa. Biện pháp có hai, một là chờ tên bắt cóc ra khỏi cửa sẽ tìm cơ hội giết chết hắn. Hai là phái một đồng chí có năng lực cao giả làm lái xe taxi, sau đó nhân cơ hội khống chế tên tội phạm. Có thể nói bây giờ quan trọng nhất là phái ai làm lái xe.
Tôn Trường Bình ở bên nói thêm một câu:
- Biện pháp của thị trưởng Tào rất toàn diện. Hy vọng chuyên gia đàm phá có thể kéo dài thời gian, kéo dài thời gian một chút thì chúng ta cũng chuẩn bị đầy đủ hơn.
Dương Phàm lúc này mới gật đầu nói:
- Được, bảo chuyên gia đàm phán lên trước.
Dương Phàm nói xong liền quay đầu lại nhìn Tiểu Hà cùng Tiểu Trương, rồi nói:
- Tình hình hai cô đã nghe rõ chưa. Cho hai cô thời gian năm phút quan sát địa hình xung quanh. Ngoài ra hai người phân công một chút, ai sẽ là người tay súng bắn tỉa, ai là lái xe?
- Vâng, thủ trưởng.
Hai người đứng nghiêm chào, điều này làm đám người Tào Dĩnh Nguyên không hiểu gì hết.
Tôn Trường Bình vừa thấy Dương Phàm có ý này, đây là hoài nghi năng lực của cảnh sát. Tôn Trường Bình có chút bất mãn nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương, ngài phải tin vào năng lực hoàn thành nhiệm vụ này của lực lượng cảnh sát chúng tôi. Hơn nữa hai cô bé này có thể làm gì được chứ?
Ý của Tôn Trường Bình chính là hỏi ngược lại, mày giở trò gì đó?
Dương Phàm tức giận trừng mắt nhìn Tôn Trường Bình, đưa tay ra với Tiểu Hà:
- Thẻ công tác.
Tiểu Hà lập tức lấy ra đưa tới bằng hai tay. Dương Phàm tiện tay cầm lấy đưa cho Tôn Trường Bình:
- Tự mình sang bên nhìn, đừng có mà sợ hãi làm rơi. Nguồn: http://truyenyy.com
Tôn Trường Bình cầm lấy mở ra xem, sau khi thấy rõ hai tay thiếu chút nữa không cầm chắc, vội vàng đóng lại. Tôn Trường Bình có chút xấu hổ lau mồ hôi trán rồi nói:
- Như vậy tốt quá. Như vậy là tốt rồi.
Dương Phàm cười cười cầm lại thẻ công tác, hỏi một câu:
- Lần này không có vấn đề gì chứ?
Tôn Trường Bình quyết đoán lắc đầu nói:
- Không có vấn đề gì thưa lãnh đạo. Để hai cô ấy tiến hành.
Dương Phàm vung tay lên nói:
- Đi, đến đằng trước xem một chút.
Trầm Ninh và Tào Dĩnh Nguyên không thấy thẻ công tác của Tiểu Hà nên có chút tò mò. Trầm Ninh đi theo phía sau Dương Phàm, nhỏ giọng nói với Tôn Trường Bình một câu:
- Anh nhìn thấy gì thế?
Tôn Trường Bình cười hắc hắc nhỏ giọng nói:
- Không thể nói, nhưng dù sao tính tất cả cảnh sát thành phố Hải Tân cũng không có một ai bằng người ta.
Tôn Trường Bình vừa dứt câu, phía trước liền có tiếng súng nổ, sau đó mọi người hoảng loạn bỏ chạy. Dương Phàm vừa thấy thế liền tức giận, trừng mắt nhìn Trầm Ninh:
- Làm cái gì thế hả? Lập tức đuổi mọi người vây xung quanh ra.
Trong lòng Dương Phàm lúc này cũng rất khẩn trương, thầm nói đừng có người chết. Vì thế Dương Phàm vội vàng chạy tới trước, ở đây đang có hai cảnh sát dìu chuyên gia đàm phán quay về.
- Chuyện gì xảy ra?
Dương Phàm ngăn lại mà hỏi. Cảnh sát bên cạnh lập tức đi lên báo cáo:
- Kẻ bắt cóc không nghe khuyên bảo, nổ súng bắn vào đùi chuyên gia đàm phán. Sau khi nổ súng xong còn hét lên trong vòng 10 phút không làm theo yêu cầu của hắn, hắn sẽ nổ súng giết người.
Dương Phàm mắng một câu, trong lòng đúng là muốn bóp chết tên tội phạm.
Đoạt lấy loa phóng thanh, Dương Phàm trốn mình sau một chiếc xe, không thèm để ý người bên cạnh ngăn lại, lớn tiếng nói với người bên trong:
- Người bên trong nghe cho rõ. Tôi là bí thư thị ủy thành phố Hải Tân – Dương Phàm. Anh đưa ra thời gian quá gấp gáp, chúng tôi không thể nào thỏa mãn trong thời gian đó. Bắt một xe taxi rất dễ dàng, nhưng cây xăng gần đây nhất cũng mất 15 phút.
Lúc này trước cửa hàng hoa xuất hiện hình ảnh tên tội phạm và con tin. Tên tội phạm giảo hoạt trốn phía sau con tin, lớn tiếng nói:
- Được, tao cho bọn mày nửa tiếng. Nhớ không được chậm một giây.
Dứt lời, tên tội phạm giơ súng bắn vào xe. Trầm Ninh sợ hãi đẩy Dương Phàm ra đằng sau.
Phát súng này là nhằm vào bánh xe, không phải nhằm vào người. Lốp xe bị xì hơi bẹp xuống.
Tên tội phạm giảo hoạt rõ ràng là kẻ chuyên nghiệp. Điều này làm cho Dương Phàm nghi hoặc quay đầu lại hỏi Trầm Ninh:
- Tên tội phạm sao có thể lộ ra sơ hở trước mặt cảnh sát tuần tra? Tên này vừa hung dữ, vừa chuyên nghiệp mà?
Trầm Ninh dở khóc dở cười rồi nói:
- Đừng nói cái này, vừa nãy tôi đã hỏi một chút. Công an địa phương nhận được lời báo của quần chúng, nói một khách sạn gần đây có người đang đánh bạc, có lẽ tên tội phạm bị cảnh sát bắt vì tội đánh bạc nên hoảng sợ bỏ chạy. Vừa lúc tên tội phạm gặp phải hai cảnh sát đi tuần tra. Chuyện đen đủi thế này không biết nói thế nào cho tốt. Nếu không phải có hai cảnh sát kia đòi kiểm tra, thằng này cầm súng theo có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện lớn gì.
- Người của công an địa phương sao không làm chuyện chính đáng gì cả vậy? Bắt đánh bạc thì tích cực như vậy, nhưng bình thường lại không để ý đến việc quản lý người tạm trú tạm vắng? Trầm Ninh, tôi cảnh cáo anh, trong vòng nửa năm phải làm ra được điều gì đó cho tôi. Phải làm cho tình hình an ninh trật tự của thành phố Hải Tân này thay đổi về chất.
Lời này Dương Phàm nói trước mặt mọi người, tự nhiên là có ý muốn cảnh cáo một số người. Trầm Ninh là người của Dương Phàm, lần này nói như vậy không khác gì Dương Phàm giao vấn đề cho Trầm Ninh. Xử lý không tốt thì là trách nhiệm của Trầm Ninh. Đây chính là một tín hiệu gửi cho mọi người.
Xe taxi đã được chuẩn bị sau mười phút. Tiểu Hà, Tiểu Trương cũng đã thay đồ xong. Tiểu Hà ngực nhỏ hơn một chút ăn mặc như vậy nhìn giống một chàng thanh niên.
Bên này đang vội vàng chuẩn bị, Khang Hà ở tỉnh thành đang chuẩn bị đến tối sẽ được gặp chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên. Điện thoại di động vang lên, Khang Hà vừa nhìn thấy số điện thoại liền nhíu mày nói với Vương Siêu:
- Phó chủ tịch Vương, ngài ngồi đây, tôi ra ngoài nghe điện.
Vừa nói Khang Hà liền ra khỏi phòng, thấy hành lang vắng vẻ mới nghe điện.
- Sao thế? Không phải đã nói không có việc gì đừng gọi điện cho tôi sao?
Khang Hà tức giận nói. Rõ ràng hắn đang rất tức giận.
- Đại ... giám đốc Khang, đã xảy ra chuyện. Thằng chó Lại Bì Thử đánh bạc ở khách sạn bị cảnh sát bắt được. Lúc nó bỏ chạy còn nổ súng làm bị thương hai cảnh sát. Bây giờ đang bắt một con tin ngoan cố chống cự.
Khang Hà cảm thấy rất tức giận, cả người lảo đảo rồi mắng:
- ...... tao đã dặn mày như thế nào hả? Bây giờ xảy ra chuyện rồi, mày còn dám gọi điện cho tao sao?
- Giám đốc Khang, chuyện xảy ra quá đột ngột. Tối qua Lại Bì Thử đưa hàng đến, tôi đã cố ý cho người nhìn chằm chằm hắn. Không ngờ thằng này không thích gái mà thích đánh bạc. Người phụ trách là Ngưu Bì Tinh, hắn tự cho mình là thông minh liền dẫn Lại Bì Thử đến một khách sạn mà đánh bạc. Không ngờ cảnh sát địa phương đến bắt. Ngưu Bì Tinh và Lại Bì Thử nhảy cửa sổ mà bỏ chạy. Trên đường chạy, Lại Bì Thử gặp phải cảnh sát tuần tra. Lại Bì Thử sợ hãi nên rút súng ra bắn. Tôi bây giờ đang ở gần hiện trường theo dõi. Ngài nói nên làm như thế nào bây giờ?
Khang Hà hít sâu một hơi, thấy xung quanh không có ai, đi vào trong góc nhỏ giọng nói:
- Mày đợi chút, đừng để ai tiếp xúc với Lại Bì Thử. Chuyện này tao nói mày làm như thế nào thì mày làm như vậy.
A Bình ở đầu bên kia trầm ngâm một chút rồi mới nói với giọng cầu xin:
- Đại ca, Lại Bì Thử đã từng đỡ một đao giúp ngài, có thể thả nó một lần không?
- ..... đầu mày có phải bị lừa đá không? Mày theo tao lâu như vậy đúng là phí công phí sức. Chuyện này muốn đừng có xen vào. Tao bảo người khác làm.
Khang Hà lạnh lùng nói một câu, đầu bên kia lại im lặng.
Một lúc sau A Bình ở đầu bên kia rốt cuộc nhỏ giọng nói đầy đau đớn:
- Đại ca, tôi làm.
Khang Hà lúc này mới thở dài một tiếng rồi nói:
- Cứ theo quy định trước đây, tay chân sạch sẽ một chút, không dùng người quen, một chút dấu vết cũng không để lại. Nếu không hậu quả như thế nào mày cũng hiểu rõ. Đừng tưởng rằng cảnh sát đều là thằng ngu.
Khang Hà dập máy rồi đưa tay lên tát nhẹ lên mặt, chờ cơ mặt hoàn toàn thả lỏng và trở lại vẻ khiêm tốn và nụ cười thân thiện như trước. Trên đường về phòng thấy một nữ nhân viên phục vụ, Khang Hà không quên cười cười.
Sau một phen thương lượng, tên tội phạm cầm súng rốt cuộc đã trốn phía sau lưng con tin đi ra. Đứng trước cửa xe taxi là một lái xe trẻ tuổi đang rất khẩn trương, bộ mắt nhẵn mịn như con gái. Lại Bì Thử là tội phạm nhiều kinh nghiệm, đứng ở cửa đánh giá xung quanh một lúc khoảng 10 phút rồi đẩy con tin về phía sau, lớn giọng hét:
- Bắt tay súng bắn tỉa lui lại cho tao, nếu không tao giết con tin.
Tiếng hét này chẳng qua chỉ là hư trương thanh thế nhưng quả thật đã nói đúng. Mấy tòa nhà gần đó có ba tay súng đứng dậy. Lúc này Trầm Ninh không thể làm gì khác hơn là cười khổ một tiếng, giơ loa lên hét:
- Lui hết cho tôi.
Lời này tự nhiên là để cho Lại Bì Thử nghe. Lại Bì Thử nhìn ra xung quanh phát hiện lái xe đang vội vàng lui ra sau, hình như không muốn làm. Lại Bì Thử lập tức đưa con tin ra trước, hét lên với Tiểu Hà:
- Mày, không được đi, mở cửa xe.
Tiểu Hà hoảng hốt mở cửa xe, lui về sau một bước. Lại Bì Thử áp giải con tin đi tới trước cửa xe, sau đó hắn giơ súng về phía Tiểu Hà, nói:
- Lui ra sau.
Trong nháy mắt khi súng của hắn rời khỏi gáy con tin. Tiểu Hà hét lên một tiếng, đồng thời vung cùi trỏ đánh vào ngực đối phương, sau đó hai tay nhanh như chớp cầm lấy tay cầm súng của tên tội phạm, nhẹ nhàng dùng sức. Rắc một tiếng, tay tên tội phạm bị trật khớp, súng không cầm được mà rơi xuống đất.
Tên tội phạm phản ứng lại đã muộn. Tay đang túm lấy con tin bị Tiểu Hà vung tay chém nhẹ vào, cả cánh tay lập tức tê đi. Con tin đã được Tiểu Hà kéo ra phía sau người mình, sau đó vung chân đá mạnh vào bụng Lại Bì Thử.
Tất cả diễn ra chỉ trong hai ba giây, chuyện quá đột ngột. Chỉ thấy tên tội phạm kêu thảm một tiếng bay ra ngoài, sau đó bảy tám cảnh sát lao tới bắt.
Mấy người Tào Dĩnh Nguyên đều là người biết hàng, thấy cảnh này không khỏi sợ run lên.
- Ông trời ơi, lợi hại quá.
Tôn Trường Bình đã xem thẻ công tác lúc này cả người đầy mồ hôi lạnh.
Chủ cửa hàng bán hoa ôm lấy Tiểu Hà mà khóc rống lên, lúc này người xây xem từ xung quanh lao ra vỗ tay, lớn tiếng kêu hay. Có thể tận mắt nhìn thấy con tin không bị thương mà được cứu ra, lại đẹp mắt như vậy, người dân đang không ngừng vỗ tay, bọn họ còn cảm thấy không đủ
Tiểu Hà, Tiểu Trương thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ lặng lẽ về đến trước mặt Dương Phàm. Trên đường hai người đi, mọi người đều chủ động tránh ra. Hai người mặt không biểu hiện gì, chân đi theo đúng nhịp.
- Báo cáo thủ trưởng. Nhiệm vụ hoàn thành.
Tiểu Hà, Tiểu Trương hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của mọi người. Trong mắt hai người chỉ có Dương Phàm, đứng im hành lễ rồi về đứng sau lưng hắn.
- Vất vả cho hai cô. Các cô về trước, tôi sẽ ghi công lao cho hai cô.
Chờ hai người lên xe Lincoln rời đi trước. Lúc này Trầm Ninh mới đến sát bên Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Kiếm người mạnh như vậy từ đâu thế? Đưa vào đội cảnh sát đặc nhiệm của bọn tao đi?
Dương Phàm trừng mắt nhìn hắn đầy khinh thường hắn rồi nói:
- Được, đợi mày thành lãnh đạo Đảng và quốc gia, mày ra lệnh này là được.
Trầm Ninh rụt cổ lại, hậm hực nói:
- Vậy thì thôi.
- Lập tức thẩm vấn, mau chóng có kết quả.
- Lau khô tóc, cứ như vậy.
Dương Phàm đột nhiên nói một câu như vậy, Tùng Lệ Lệ có cảm giác không nói thành lời, sau đó cảm thấy rất vui vẻ. Cuối cùng cũng được Dương Phàm coi là người bên cạnh mình. Lui một vạn bước, nếu Dương Phàm thực sự có yêu cầu gì, Tùng Lệ Lệ mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng thật đúng là chưa bao giờ làm chuyện đó cả.
Nằm ngủ khoảng một tiếng, khi Dương Phàm dậy đi rửa mặt thì thấy Nguyễn Tú Tú ngồi ngây ra ở bên cạnh.
- Ngài dậy rồi sao?
Nguyễn Tú Tú vừa xưng hô vừa kết hợp thái độ làm cho Dương Phàm đoán được đại khái nội dung cuộc điện thoại của chị ta. Dương Phàm khoát tay nói:
- Tôi đi rửa mặt đã, quay lại rồi nói.
Dương Phàm rửa mặt làm cho mình tỉnh táo lại. Dương Phàm đi ra wc, ngồi xuống sô pha cầm điếu thuốc lên. Nguyễn Tú Tú vội vàng bật lửa châm thuốc cho hắn. Dương Phàm cười cười, rất không khách khí hưởng thụ đãi ngộ này.
- Nói thẳng vào vấn đề.
Dương Phàm trầm ngâm một chút không quanh quẩn nữa. Tin rằng Nguyễn Tú Tú cũng là người biết chừng mực. Lời quá đáng, Nguyễn Tú Tú chắc chắn không dám đưa ra. Tình cảm của mọi người còn chưa đến mức đó mà?
- Vấn đề không lớn, chỉ là để cho mấy người bạn trên tỉnh nhận công trình, ăn ăn uống uống rồi kiếm một chút tiền lẻ. Vấn đề quan trọng là thằng em tôi – Nguyễn Bình Hòa đắc tội quá nhiều người. Tính cách thằng bé này quá kiêu ngạo. Nói thật, tôi cũng không dám đưa nó đến làm cấp dưới cho ngài.
Nguyễn Tú Tú mặt mày nhăn nhó và khổ sở. Mọi người đều như vậy mà. Liên quan đến máu mủ nhà mình, có ai mà không gấp cơ chứ?
- Vấn đề quan trọng vẫn phải dựa vào năng lực bản thân, còn về tính cách về sau có thể từ từ giáo dục, thời gian dài nhất định sẽ thay đổi được. Chẳng qua ...
Dương Phàm nói đến đây liền trầm ngâm một chút. Nguyễn Tú Tú lại khẩn trương. Vấn đề của Nguyễn Bình Hòa nếu thực sự điều tra thì đưa ra kết luận tác phong sinh hoạt cũng không có gì là quá đáng.
- Chẳng qua gì cơ?
Nguyễn Tú Tú đang rất khẩn trương nên hỏi một câu. Lúc nói xong chị ta không khỏi đỏ mặt. Chị ta quá lo lắng nên tay đặt trên ngực, hạ xuống quá đột ngột làm đứt một chiếc khuy áo, để lộ ra áo lót màu đen chấm hoa ở bên trong, còn có hai nửa chiếc bánh bao no đủ trắng nõn và da thịt trắng như tuyết. Nói đúng lương tâm, tiền vốn của phó trưởng ban Nguyễn đúng là được. Đáng tiếc năm tháng quá vô tình. Người như phó trưởng ban Nguyễn nếu là người đàn ông bình thường thấy sẽ động tâm. Nhưng Dương Phàm lại nhìn lướt qua, sau đó thu hồi ánh mắt và đưa tay lên ra ám chỉ một chút.
- Đáng chết.
Nguyễn Tú Tú nói thầm một tiếng, vội vàng đưa tay lên che ngực áo.
- Cứ để Ủy ban kỷ luật thị ủy điều tra, không có vấn đề gì đâu. Phó trưởng ban Nguyễn cứ yên tâm.
Dương Phàm nói xong liền đứng lên, nhìn Nguyễn Tú Tú đầy ẩn ý. Ý này nếu chị ta còn không rõ, như vậy đã uổng công lăn lộn trong chốn quan trường.
Nguyễn Tú Tú đương nhiên hiểu rõ ý của Dương Phàm, mặt mũi muốn có được là qua một quá trình tích lũy. Có thể nói như vậy ở đây đã cho biết rõ ràng.
Nguyễn Tú Tú rất cảm kích liền nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương còn có chỉ thị gì không?
Dương Phàm dừng lại cười cười một tiếng, lắc đầu nói:
- Tôi không phải loại người lòng tham vô đáy. Phó trưởng ban Nguyễn cũng không phải người qua sông chặt cầu mà. Đúng không?
Vừa nói Dương Phàm nhìn chằm chằm vào mặt Nguyễn Tú Tú. Nguyễn Tú Tú không khỏi hoảng hốt trong lòng, vội vàng gật đầu nhưng không biết nói gì.
Dương Phàm ra khỏi phòng cảm thấy rất thoải mái. Sau này coi như mình có một chiếc đinh ở trong ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy, có thêm một con đường nữa. Vấn đề của Nguyễn Bình Hòa nhất định không quá nặng, nếu không Nguyễn Tú Tú nhất định sẽ không ám chỉ như vậy. Đương nhiên Dương Phàm cũng không tin tưởng hoàn toàn vào Nguyễn Tú Tú. Cho nên Dương Phàm tỏ vẻ để Ủy ban kỷ luật tham gia một chút. Một chính là làm theo tiến trình, hai là đề phòng bất trắc. Nếu thật sự điều tra ra vấn đề gì lớn, vậy đừng trách Dương Phàm trở mặt vô tình.
Nguyễn Tú Tú cũng biết nên làm như thế nào. Dương Phàm coi như cho chị ta đủ thời gian và mặt mũi. Sau này chỉ cần trên tỉnh có tiếng gió một chút liền nhanh miệng thông báo, như vậy sẽ từ từ trả lại ân tình này.
Về phòng làm việc, Dương Phàm lấy ra bản báo cáo về Nguyễn Bình Hòa, cầm lấy bút viết viết vẽ vẽ một chút lên trên, sau đó vứt vào trong ngăn bàn.
Tỉnh thành.
Trương Diệu Lam đi tới cửa phòng 3313, không khỏi có chút do dự. Mao Vũ hẹn Trương Diệu Lam đến đây gặp mặt, nói là có bạn bè đi du lịch ở Đông Nam Á về có mang theo quà muốn chị ta đến nhận.
Trương Diệu Lam đương nhiên biết đây chỉ là lý do mà thôi, nhất định là do Mao Vũ có chuyện muốn nhờ mình. Chẳng qua Trương Diệu Lam vẫn có chút lo lắng. Bởi vì năm đó Mao Vũ là bạn học, hai người lại từng có quan hệ với nhau. Sau này bởi vì một vài nguyên nhân nên không thể đi tới cuối cùng. Nói thật Trương Diệu Lam vẫn hơi sợ gặp Mao Vũ. Chuyện năm đó nói như thế nào nhỉ, Trương Diệu Lam vẫn cảm thấy có chút áy náy. Nếu không vì như vậy, Trương Diệu Lam cũng không giúp Mao Vũ mà ép Tần Đồng gọi điện thoại.
Cuối cùng Trương Diệu Lam vẫn đưa tay gõ cửa. Bên trong lộ ra khuôn mặt đẹp trai chững chạc của Mao Vũ. Mao Vũ mỉm cười đưa tay ra mời vào. Mao Vũ rất đẹp trai, người cao lớn mạnh khỏe. Lúc học đại học, Mao Vũ được rất nhiều nữ sinh chú ý đến. Sau này mỗi lần gặp Mao Vũ ở tỉnh Thiên Nhai, tim Trương Diệu Lam đều đập mạnh. Rất nhiều hình ảnh trong quá khứ làm Trương Diệu Lam đỏ mặt.
Mao Vũ lấy một chiếc hộp dài trong cặp ra, sau đó mở ra lộ một vòng cổ bằng kim cương. Vòng kim cương tỏa ánh sáng chói mắt dưới ánh đèn.
- Đẹp thật.
Trương Diệu Lam lập tức bị hấp dẫn, trong mắt lộ ra vẻ yêu thích. Trên thế giới này có lẽ chẳng có bao nhiêu người phụ nữ không động tâm khi đối mặt với kim cương, chỉ có một điểm khác biệt là kim cương lớn hay bé mà thôi.
- Anh đeo cho em.
Mao Vũ vừa nói liền cầm lấy dây chuyền, Trương Diệu Lam do dự một chút nhưng vẫn đi đến trước gương.
Đeo dây chuyền xong, dưới ánh sáng của kim cương làm cho vẻ mặt Trương Diệu Lam hơi biến hoá một chút. Người đàn ông phía sau nhẹ nhàng trượt từ trên vai xuống, nhẹ nhàng ôm lấy người phụ nữ trước mặt, nhỏ giọng nói vào tai:
- Em thật đẹp.
Trương Diệu Lam trong lòng Mao Vũ, chị ta ngửi thấy hơi thở đàn ông mãnh liệt, cảm nhận một dòng điện quen thuộc truyền qua cổ, sau đó là cảm giác nóng bỏng và mát lạnh. Đầu lưỡi đang lướt trên cổ. Cả người Trương Diệu Lam trong nháy mắt mềm nhũn ra. Kết quả này trước khi đến Trương Diệu Lam đã đoán được, đầy hấp dẫn.
Trong phòng chỉ còn tiếng thở hổn hển và những tiếng óc ách khi hai bộ phận chạm vào nhau. Sau khi tình cảm mãnh liệt kết thúc, hai cơ thể trần truồng quấn chặt lấy nhau.
- Chuyện đó, lão Tần cũng không có biện pháp. Nghe nói bí thư thị ủy thành phố Hải Tân có lai lịch rất lớn.
Trương Diệu Lam sau khi thỏa mãn nhỏ giọng nói tình hình.
Mao Vũ hình như cũng biết một chút, thở dài một tiếng rồi nói:
- Anh cũng chỉ cố gắng làm chút việc đời mà thôi. Lâm Mãnh quá hồ đồ, nó còn tưởng rằng giống như trước kia. Anh khuyên mấy lần còn không được, kết quả như hôm nay đã được dự báo trước.
- Chủ nhiệm Miêu bên Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy là bạn hồi đại học với lão Tần, quan hệ cũng được. Em thường xuyên đi thẩm mỹ viện với vợ ông ta. Hay là em giới thiệu anh?
Thấy còn gần một tiếng nữa là hết giờ, Dương Phàm nghe Lê Quý nói Nguyễn Tú Tú lặng lẽ xuống huyện Nhai Sơn, hắn không khỏi cười cười một tiếng. Phụ nữ cuối cùng cũng là phụ nữ, thiếu kiên nhẫn. Nếu chuyện này mà mình gặp phải thì sẽ giả vờ như không phát hiện ra. Không bao giờ làm như Nguyễn Tú Tú là xuống chỗ ông em, mà kiếm cớ rời đi.
Dương Phàm thoải mái đứng dậy định đi lại trong hành lang một chút. Lúc này Tùng Lệ Lệ như có lửa đốt sau mông chạy vọt vào. Dương Phàm thấy thế không khỏi nhíu mày khó chịu.
- Bí thư Dương, xảy ra chuyện lớn.
Tùng Lệ Lệ thở hổn hển mà nói, hai chiếc bánh bao trước ngực không ngừng nảy lên. Chính xác mà nói là lắc lư.
- Bình tĩnh một chút, có chuyện gì từ từ nói.
Dương Phàm luôn luôn giữ được bình tĩnh khi nói chuyện. Nhưng thực ra trong lòng hắn khá khẩn trương. Vẻ mặt này của Tùng Lệ Lệ nói rõ vấn đề.
- 40 trước trên đường Sơn Hải, hai cảnh sát tiến hành kiểm tra hành chính với một người đàn ông trông lén lén lút lút. Khi yêu cầu người này đưa giấy chứng minh thư ra, tên này đột nhiên nổ súng làm hai cảnh sát bị thương rồi bỏ chạy. Tên tội phạm trong lúc hoảng sợ liền đâm vào dải phân cách trên đường. Cảnh sát tới nơi liền đuổi theo. Bây giờ tên tội phạm đang trốn trong một cửa hàng hoa, bắt chủ cửa hàng làm con tin, đang giằng co với cảnh sát. Thị trưởng Tào đã chạy tới. Tôi vừa nhận được điện thoại từ thư ký của thị trưởng Tào.
Dương Phàm nghe thấy tin này không khỏi hoảng hốt. Giữa ban ngày mà có vụ nổ súng, tính chất vụ này quá lớn, ảnh hưởng cũng rất xấu. Vấn đề là bây giờ trong tay tên tội phạm còn có con tin, chuyện này càng đáng chết. Nếu chẳng may con tin bị làm sao, hình tượng của thành phố Hải Tân dù phá được bao nhiêu vụ án lớn cũng không thể cứu vãn nổi.
- Đáng chết.
Dương Phàm tức giận đập bàn mà mắng, đầu cũng trở nên mơ hồ. Nhưng thấy Tùng Lệ Lệ còn khẩn trương hơn mình. Dương Phàm vội vàng bắt mình phải bình tĩnh.
- Trưởng ban thư ký Tùng, chị lập tức đến nhà khách thị ủy. Được rồi, chúng ta cùng đi.
Vừa nói Dương Phàm đã như cơn gió lao ra ngoài cửa, lớn tiếng gọi:
- Lê Quý, đi.
Lái xe Liêu Chính Vũ đã đến làm việc từ hôm đó, Lê Quý ngồi ở ghế trên, Dương Phàm và Tùng Lệ Lệ ngồi bên dưới. Cả đám người mặt mày lo lắng chạy về nhà khách thị ủy. Tùng Lệ Lệ thật sự không rõ vì sao Dương Phàm lại phải chạy về đây. Trên đường Dương Phàm rút điện thoại di động ra rồi nói vào trong đó:
- Em, bảo Tiểu Hà, Tiểu Trương lập tức lái xe đến cửa nhà khách thị ủy chờ anh. Xảy ra một vụ án rất nghiêm trọng, anh không yên tâm với lực lượng cảnh sát ở đây.
Tùng Lệ Lệ ở bên nghe thấy thế không khỏi kinh ngạc, thầm nói sao Dương Phàm lại nói lực lượng cảnh sát ở thành phố Hải Tân như vậy chứ. Chẳng qua nghĩ lại thấy cũng đúng. Hình ảnh lực lượng cảnh sát thành phố Hải Tân mấy năm qua đúng là chẳng ra gì.
Rất nhanh Tiểu Hà đã lái chiếc xe Lincoln ra gặp. Xe Audi của Dương Phàm đi trước dẫn đường, không đến 10 phút sau đã đến hiện trường vụ án trên đường Sơn Lộ. Lúc này Tào Dĩnh Nguyên đã tới, Trầm Ninh cũng đã tới.
Dương Phàm vừa xuống xe, Tào Dĩnh Nguyên, Trầm Ninh và Tôn Trường Bình đã chạy đến chào.
- Bí thư Dương, chúng tôi làm việc không tốt.
Trầm Ninh vừa mở miệng nói, Dương Phàm đã giơ tay lên nói:
- Đừng nói nhảm, tình huống hiện trường thế nào rồi?
- Tên tội phạm có súng trong tay, bây giờ đang bắt một cô gái 20 tuổi làm con tin. Hai cảnh sát bị thương nặng, bây giờ đang được cấp cứu trong bệnh viện, chưa biết kết quả. Lão Tôn là người chạy đến đây đầu tiên, tiến hành đàm phán với tên tội phạm. Yêu cầu của hắn rất đơn giản, yêu cầu chúng ta trong vòng nửa giờ chuẩn bị một chiếc xe taxi đổ đầy xăng, và chuẩn bị một lái xe. Chờ hắn đến nơi an toàn sẽ thả con tin ra. Nếu không thể thỏa mãn yêu cầu của hắn, hắn sẽ lập tức nổ súng giết con tin.
Dương Phàm nghe xong lập tức nhìn Tào Dĩnh Nguyên:
- Lão Tào, đồng chí thấy thế nào?
Tào Dĩnh Nguyên trước kia từng là bí thư đảng ủy cục Công an thành phố Uyển Lăng nên rất có kinh nghiệm phá các vụ án. Trầm ngâm một chút, Tào Dĩnh Nguyên nhỏ giọng nói:
- Đầu tiên phái chuyên gia đàm phán ra, sau đó chuẩn bị các tay súng bắn tỉa. Biện pháp có hai, một là chờ tên bắt cóc ra khỏi cửa sẽ tìm cơ hội giết chết hắn. Hai là phái một đồng chí có năng lực cao giả làm lái xe taxi, sau đó nhân cơ hội khống chế tên tội phạm. Có thể nói bây giờ quan trọng nhất là phái ai làm lái xe.
Tôn Trường Bình ở bên nói thêm một câu:
- Biện pháp của thị trưởng Tào rất toàn diện. Hy vọng chuyên gia đàm phá có thể kéo dài thời gian, kéo dài thời gian một chút thì chúng ta cũng chuẩn bị đầy đủ hơn.
Dương Phàm lúc này mới gật đầu nói:
- Được, bảo chuyên gia đàm phán lên trước.
Dương Phàm nói xong liền quay đầu lại nhìn Tiểu Hà cùng Tiểu Trương, rồi nói:
- Tình hình hai cô đã nghe rõ chưa. Cho hai cô thời gian năm phút quan sát địa hình xung quanh. Ngoài ra hai người phân công một chút, ai sẽ là người tay súng bắn tỉa, ai là lái xe?
- Vâng, thủ trưởng.
Hai người đứng nghiêm chào, điều này làm đám người Tào Dĩnh Nguyên không hiểu gì hết.
Tôn Trường Bình vừa thấy Dương Phàm có ý này, đây là hoài nghi năng lực của cảnh sát. Tôn Trường Bình có chút bất mãn nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương, ngài phải tin vào năng lực hoàn thành nhiệm vụ này của lực lượng cảnh sát chúng tôi. Hơn nữa hai cô bé này có thể làm gì được chứ?
Ý của Tôn Trường Bình chính là hỏi ngược lại, mày giở trò gì đó?
Dương Phàm tức giận trừng mắt nhìn Tôn Trường Bình, đưa tay ra với Tiểu Hà:
- Thẻ công tác.
Tiểu Hà lập tức lấy ra đưa tới bằng hai tay. Dương Phàm tiện tay cầm lấy đưa cho Tôn Trường Bình:
- Tự mình sang bên nhìn, đừng có mà sợ hãi làm rơi. Nguồn: http://truyenyy.com
Tôn Trường Bình cầm lấy mở ra xem, sau khi thấy rõ hai tay thiếu chút nữa không cầm chắc, vội vàng đóng lại. Tôn Trường Bình có chút xấu hổ lau mồ hôi trán rồi nói:
- Như vậy tốt quá. Như vậy là tốt rồi.
Dương Phàm cười cười cầm lại thẻ công tác, hỏi một câu:
- Lần này không có vấn đề gì chứ?
Tôn Trường Bình quyết đoán lắc đầu nói:
- Không có vấn đề gì thưa lãnh đạo. Để hai cô ấy tiến hành.
Dương Phàm vung tay lên nói:
- Đi, đến đằng trước xem một chút.
Trầm Ninh và Tào Dĩnh Nguyên không thấy thẻ công tác của Tiểu Hà nên có chút tò mò. Trầm Ninh đi theo phía sau Dương Phàm, nhỏ giọng nói với Tôn Trường Bình một câu:
- Anh nhìn thấy gì thế?
Tôn Trường Bình cười hắc hắc nhỏ giọng nói:
- Không thể nói, nhưng dù sao tính tất cả cảnh sát thành phố Hải Tân cũng không có một ai bằng người ta.
Tôn Trường Bình vừa dứt câu, phía trước liền có tiếng súng nổ, sau đó mọi người hoảng loạn bỏ chạy. Dương Phàm vừa thấy thế liền tức giận, trừng mắt nhìn Trầm Ninh:
- Làm cái gì thế hả? Lập tức đuổi mọi người vây xung quanh ra.
Trong lòng Dương Phàm lúc này cũng rất khẩn trương, thầm nói đừng có người chết. Vì thế Dương Phàm vội vàng chạy tới trước, ở đây đang có hai cảnh sát dìu chuyên gia đàm phán quay về.
- Chuyện gì xảy ra?
Dương Phàm ngăn lại mà hỏi. Cảnh sát bên cạnh lập tức đi lên báo cáo:
- Kẻ bắt cóc không nghe khuyên bảo, nổ súng bắn vào đùi chuyên gia đàm phán. Sau khi nổ súng xong còn hét lên trong vòng 10 phút không làm theo yêu cầu của hắn, hắn sẽ nổ súng giết người.
Dương Phàm mắng một câu, trong lòng đúng là muốn bóp chết tên tội phạm.
Đoạt lấy loa phóng thanh, Dương Phàm trốn mình sau một chiếc xe, không thèm để ý người bên cạnh ngăn lại, lớn tiếng nói với người bên trong:
- Người bên trong nghe cho rõ. Tôi là bí thư thị ủy thành phố Hải Tân – Dương Phàm. Anh đưa ra thời gian quá gấp gáp, chúng tôi không thể nào thỏa mãn trong thời gian đó. Bắt một xe taxi rất dễ dàng, nhưng cây xăng gần đây nhất cũng mất 15 phút.
Lúc này trước cửa hàng hoa xuất hiện hình ảnh tên tội phạm và con tin. Tên tội phạm giảo hoạt trốn phía sau con tin, lớn tiếng nói:
- Được, tao cho bọn mày nửa tiếng. Nhớ không được chậm một giây.
Dứt lời, tên tội phạm giơ súng bắn vào xe. Trầm Ninh sợ hãi đẩy Dương Phàm ra đằng sau.
Phát súng này là nhằm vào bánh xe, không phải nhằm vào người. Lốp xe bị xì hơi bẹp xuống.
Tên tội phạm giảo hoạt rõ ràng là kẻ chuyên nghiệp. Điều này làm cho Dương Phàm nghi hoặc quay đầu lại hỏi Trầm Ninh:
- Tên tội phạm sao có thể lộ ra sơ hở trước mặt cảnh sát tuần tra? Tên này vừa hung dữ, vừa chuyên nghiệp mà?
Trầm Ninh dở khóc dở cười rồi nói:
- Đừng nói cái này, vừa nãy tôi đã hỏi một chút. Công an địa phương nhận được lời báo của quần chúng, nói một khách sạn gần đây có người đang đánh bạc, có lẽ tên tội phạm bị cảnh sát bắt vì tội đánh bạc nên hoảng sợ bỏ chạy. Vừa lúc tên tội phạm gặp phải hai cảnh sát đi tuần tra. Chuyện đen đủi thế này không biết nói thế nào cho tốt. Nếu không phải có hai cảnh sát kia đòi kiểm tra, thằng này cầm súng theo có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện lớn gì.
- Người của công an địa phương sao không làm chuyện chính đáng gì cả vậy? Bắt đánh bạc thì tích cực như vậy, nhưng bình thường lại không để ý đến việc quản lý người tạm trú tạm vắng? Trầm Ninh, tôi cảnh cáo anh, trong vòng nửa năm phải làm ra được điều gì đó cho tôi. Phải làm cho tình hình an ninh trật tự của thành phố Hải Tân này thay đổi về chất.
Lời này Dương Phàm nói trước mặt mọi người, tự nhiên là có ý muốn cảnh cáo một số người. Trầm Ninh là người của Dương Phàm, lần này nói như vậy không khác gì Dương Phàm giao vấn đề cho Trầm Ninh. Xử lý không tốt thì là trách nhiệm của Trầm Ninh. Đây chính là một tín hiệu gửi cho mọi người.
Xe taxi đã được chuẩn bị sau mười phút. Tiểu Hà, Tiểu Trương cũng đã thay đồ xong. Tiểu Hà ngực nhỏ hơn một chút ăn mặc như vậy nhìn giống một chàng thanh niên.
Bên này đang vội vàng chuẩn bị, Khang Hà ở tỉnh thành đang chuẩn bị đến tối sẽ được gặp chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên. Điện thoại di động vang lên, Khang Hà vừa nhìn thấy số điện thoại liền nhíu mày nói với Vương Siêu:
- Phó chủ tịch Vương, ngài ngồi đây, tôi ra ngoài nghe điện.
Vừa nói Khang Hà liền ra khỏi phòng, thấy hành lang vắng vẻ mới nghe điện.
- Sao thế? Không phải đã nói không có việc gì đừng gọi điện cho tôi sao?
Khang Hà tức giận nói. Rõ ràng hắn đang rất tức giận.
- Đại ... giám đốc Khang, đã xảy ra chuyện. Thằng chó Lại Bì Thử đánh bạc ở khách sạn bị cảnh sát bắt được. Lúc nó bỏ chạy còn nổ súng làm bị thương hai cảnh sát. Bây giờ đang bắt một con tin ngoan cố chống cự.
Khang Hà cảm thấy rất tức giận, cả người lảo đảo rồi mắng:
- ...... tao đã dặn mày như thế nào hả? Bây giờ xảy ra chuyện rồi, mày còn dám gọi điện cho tao sao?
- Giám đốc Khang, chuyện xảy ra quá đột ngột. Tối qua Lại Bì Thử đưa hàng đến, tôi đã cố ý cho người nhìn chằm chằm hắn. Không ngờ thằng này không thích gái mà thích đánh bạc. Người phụ trách là Ngưu Bì Tinh, hắn tự cho mình là thông minh liền dẫn Lại Bì Thử đến một khách sạn mà đánh bạc. Không ngờ cảnh sát địa phương đến bắt. Ngưu Bì Tinh và Lại Bì Thử nhảy cửa sổ mà bỏ chạy. Trên đường chạy, Lại Bì Thử gặp phải cảnh sát tuần tra. Lại Bì Thử sợ hãi nên rút súng ra bắn. Tôi bây giờ đang ở gần hiện trường theo dõi. Ngài nói nên làm như thế nào bây giờ?
Khang Hà hít sâu một hơi, thấy xung quanh không có ai, đi vào trong góc nhỏ giọng nói:
- Mày đợi chút, đừng để ai tiếp xúc với Lại Bì Thử. Chuyện này tao nói mày làm như thế nào thì mày làm như vậy.
A Bình ở đầu bên kia trầm ngâm một chút rồi mới nói với giọng cầu xin:
- Đại ca, Lại Bì Thử đã từng đỡ một đao giúp ngài, có thể thả nó một lần không?
- ..... đầu mày có phải bị lừa đá không? Mày theo tao lâu như vậy đúng là phí công phí sức. Chuyện này muốn đừng có xen vào. Tao bảo người khác làm.
Khang Hà lạnh lùng nói một câu, đầu bên kia lại im lặng.
Một lúc sau A Bình ở đầu bên kia rốt cuộc nhỏ giọng nói đầy đau đớn:
- Đại ca, tôi làm.
Khang Hà lúc này mới thở dài một tiếng rồi nói:
- Cứ theo quy định trước đây, tay chân sạch sẽ một chút, không dùng người quen, một chút dấu vết cũng không để lại. Nếu không hậu quả như thế nào mày cũng hiểu rõ. Đừng tưởng rằng cảnh sát đều là thằng ngu.
Khang Hà dập máy rồi đưa tay lên tát nhẹ lên mặt, chờ cơ mặt hoàn toàn thả lỏng và trở lại vẻ khiêm tốn và nụ cười thân thiện như trước. Trên đường về phòng thấy một nữ nhân viên phục vụ, Khang Hà không quên cười cười.
Sau một phen thương lượng, tên tội phạm cầm súng rốt cuộc đã trốn phía sau lưng con tin đi ra. Đứng trước cửa xe taxi là một lái xe trẻ tuổi đang rất khẩn trương, bộ mắt nhẵn mịn như con gái. Lại Bì Thử là tội phạm nhiều kinh nghiệm, đứng ở cửa đánh giá xung quanh một lúc khoảng 10 phút rồi đẩy con tin về phía sau, lớn giọng hét:
- Bắt tay súng bắn tỉa lui lại cho tao, nếu không tao giết con tin.
Tiếng hét này chẳng qua chỉ là hư trương thanh thế nhưng quả thật đã nói đúng. Mấy tòa nhà gần đó có ba tay súng đứng dậy. Lúc này Trầm Ninh không thể làm gì khác hơn là cười khổ một tiếng, giơ loa lên hét:
- Lui hết cho tôi.
Lời này tự nhiên là để cho Lại Bì Thử nghe. Lại Bì Thử nhìn ra xung quanh phát hiện lái xe đang vội vàng lui ra sau, hình như không muốn làm. Lại Bì Thử lập tức đưa con tin ra trước, hét lên với Tiểu Hà:
- Mày, không được đi, mở cửa xe.
Tiểu Hà hoảng hốt mở cửa xe, lui về sau một bước. Lại Bì Thử áp giải con tin đi tới trước cửa xe, sau đó hắn giơ súng về phía Tiểu Hà, nói:
- Lui ra sau.
Trong nháy mắt khi súng của hắn rời khỏi gáy con tin. Tiểu Hà hét lên một tiếng, đồng thời vung cùi trỏ đánh vào ngực đối phương, sau đó hai tay nhanh như chớp cầm lấy tay cầm súng của tên tội phạm, nhẹ nhàng dùng sức. Rắc một tiếng, tay tên tội phạm bị trật khớp, súng không cầm được mà rơi xuống đất.
Tên tội phạm phản ứng lại đã muộn. Tay đang túm lấy con tin bị Tiểu Hà vung tay chém nhẹ vào, cả cánh tay lập tức tê đi. Con tin đã được Tiểu Hà kéo ra phía sau người mình, sau đó vung chân đá mạnh vào bụng Lại Bì Thử.
Tất cả diễn ra chỉ trong hai ba giây, chuyện quá đột ngột. Chỉ thấy tên tội phạm kêu thảm một tiếng bay ra ngoài, sau đó bảy tám cảnh sát lao tới bắt.
Mấy người Tào Dĩnh Nguyên đều là người biết hàng, thấy cảnh này không khỏi sợ run lên.
- Ông trời ơi, lợi hại quá.
Tôn Trường Bình đã xem thẻ công tác lúc này cả người đầy mồ hôi lạnh.
Chủ cửa hàng bán hoa ôm lấy Tiểu Hà mà khóc rống lên, lúc này người xây xem từ xung quanh lao ra vỗ tay, lớn tiếng kêu hay. Có thể tận mắt nhìn thấy con tin không bị thương mà được cứu ra, lại đẹp mắt như vậy, người dân đang không ngừng vỗ tay, bọn họ còn cảm thấy không đủ
Tiểu Hà, Tiểu Trương thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ lặng lẽ về đến trước mặt Dương Phàm. Trên đường hai người đi, mọi người đều chủ động tránh ra. Hai người mặt không biểu hiện gì, chân đi theo đúng nhịp.
- Báo cáo thủ trưởng. Nhiệm vụ hoàn thành.
Tiểu Hà, Tiểu Trương hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của mọi người. Trong mắt hai người chỉ có Dương Phàm, đứng im hành lễ rồi về đứng sau lưng hắn.
- Vất vả cho hai cô. Các cô về trước, tôi sẽ ghi công lao cho hai cô.
Chờ hai người lên xe Lincoln rời đi trước. Lúc này Trầm Ninh mới đến sát bên Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Kiếm người mạnh như vậy từ đâu thế? Đưa vào đội cảnh sát đặc nhiệm của bọn tao đi?
Dương Phàm trừng mắt nhìn hắn đầy khinh thường hắn rồi nói:
- Được, đợi mày thành lãnh đạo Đảng và quốc gia, mày ra lệnh này là được.
Trầm Ninh rụt cổ lại, hậm hực nói:
- Vậy thì thôi.
- Lập tức thẩm vấn, mau chóng có kết quả.
/644
|