Tống Đại Thành cầm báo cáo mặt mày xám xịt đi ra. Vừa ra đến cửa thì thấy Tùng Lệ Lệ đứng tránh sang bên, trên mặt có chút rụt rè gật đầu. Tống Đại Thành có ẻ chán nản gật đầu đi nhanh ra ngoài.
Thấy Dương Phàm mặt mày âm trầm ngồi sau bàn làm việc, mắt thi thoảng lại lóe lên, Tùng Lệ Lệ không khỏi nói mình phải cẩn thận một chút, đặt tờ công văn lên bàn rồi nói:
- Bí thư Dương, công văn này cần ngài ký.
Dương Phàm cầm bút ký tên, Tùng Lệ Lệ do dự một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương, tên Tống Đại Thành đó là người tiểu nhân, tôi nghĩ ngài nên khắc chế một chút. Hơn nữa nghe nói chuyện này đúng là bên trên có chút lời nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Dương Phàm dừng bút, trong lòng dâng lên một cơn lửa giận, trong nháy mắt hiện lên một người. Tùng Lệ Lệ nói chính là thật, coi như lấy thái độ thích hợp để khuyên lãnh đạo một chút. Dương Phàm đang cố gắng khắc chế biển hiện của mình, nhưng chỉ qua tay hắn đầy gân xanh, miệng mím chặt là biết rõ.
Tùng Lệ Lệ thấy rõ ràng điều này, thầm nói mình mà nói thêm gì nữa nhất định sẽ bị mắng, nhưng không biết nên làm như thế nào. Tùng Lệ Lệ vẫn phải nhỏ giọng khuyên:
- Mặc dù là Ủy ban kỷ luật dựa theo yêu cầu của ngài mà viết báo cáo, nhưng vụ án được báo lên trên sẽ như thế nào? Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy có thể đề nghị một chút là được mà. Báo cáo về vụ án của Lâm Mãnh, tôi đã xem, ngoại trừ một ít vấn đề của bản thân, những chuyện khác đều không nói một chữ.
Lời nói này đúng là như chậu nước lạnh buốt dập tan ngọn lửa trong lòng Dương Phàm. Những lời này của Tùng Lệ Lệ đúng là thật mà, như lời vàng ngọc. Trong chốn quan trường Trung Quốc, có rất nhiều hướng có thể thò tay vào. Cho nên không phải chuyện gì cũng hoàn toàn dựa theo ý mình mà làm được. Dương Phàm lăn lộn nhiều năm, đến hôm nay đã nói là đầy kinh nghiệm, chuyện này đương nhiên cũng đã rõ ràng.
- Tên Tống Đại Thành này muốn làm loạn thế nào tôi không quản. Nhưng dưới ánh mắt của tôi, không được hồ đồ.
Dương Phàm lạnh lùng bỏ bút xuống bàn, trong giọng lộ ra một tia bất đắc dĩ.
Tùng Lệ Lệ thấy lời khuyên có hiệu quả liền một cái nói:
- Khí độ của ngài đúng là làm cho người ta kính phục.
Dương Phàm thầm cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt không hề thay đổi mà nói:
- Chiêu nịnh bợ của chị đúng là có kỹ thuật đó. Chị sao biết tôi không phải đang suy nghĩ xem ngày sau nên tính sổ như thế nào?
Lời này của Dương Phàm làm cho Tùng Lệ Lệ không nhịn được mà phì cười. Một lúc lâu sau mới che miệng thở dài một tiếng mà nói:
- Ngài đối với người bên cạnh mình rất tốt.
Dương Phàm rốt cuộc đã cười cười, vung tay lên nói:
- Đi đi, mau đi làm việc của chị đi.
Dương Phàm cam chịu không phản đối câu nói "Người bên cạnh" của Tùng Lệ Lệ, làm cho Tùng Lệ Lệ vui mừng trong lòng cầm lấy tờ công văn đi ra ngoài. Trước khi đi tới cửa, Tùng Lệ Lệ cười cười đứng lại nói:
- Bí thư Dương, tôi cảm thấy ngài nên dành thời gian đến tỉnh thành một chút, báo cáo công việc với bí thư tỉnh ủy.
Dương Phàm ngẩn ra một chút không khỏi bật cười một chút. Thầm nói tác phong của mình vẫn là mang từ Uyển Lăng đến tỉnh Thiên Nhai. Lời nhắc nhở này của Tùng Lệ Lệ coi như rất kịp thời.
- Hôm nay là cuối tuần, thứ hai đi, chị bố trí một chút.
Dương Phàm dặn dò một câu. Tùng Lệ Lệ thấy Dương Phàm có thái độ này, trong lòng càng cảm thấy đi theo một lãnh đạo như vậy làm việc đúng là thoải mái.
Sáng hôm sau Dương Phàm quyết định ngủ nướng một chút, chẳng qua mong muốn này rất nhanh đã tan biến. Mới 8 giờ sáng, Trương Tư Tề mặc quần áo xong liền đứng ở cửa vẫy vẫy Chu Dĩnh, lộ ra vẻ bất đắc dĩ rồi nói:
- Đừng đánh thức anh ấy, chúng ta tự đi thôi.
Chu Dĩnh nghe xong gật đầu. Ý tốt của hai người phụ nữ không phát huy được hiệu quả. Bởi vì con sâu trong bụng Dương Phàm đã có tác dụng. Dương Phàm nằm trên giường mở mắt ra, lắc đầu cười khổ ngồi dậy, trong miệng còn nói thầm:
- Đúng là cái mạng khổ.
Trương Tư Tề cười cười đi tới không ngại Chu Dĩnh cũng ở đây mà hôn chụt vào mặt Dương Phàm rồi nói:
- Dậy đi, vừa lúc cùng bọn em ra ngoài ăn sáng. Báo cáo nói mỗi ngày em phải đi bộ nhiều một chút. Em quyết định rồi. Sáng sớm đi ra ngoài ăn sáng, chiều tối cũng đi bộ nửa tiếng.
- Bắt đầu từ tối hôm nay không tiếp bất cứ ai nữa, tối mỗi ngày đi bộ cùng em.
Dương Phàm bị Chu Dĩnh đẩy vào toilet còn không quên quay đầu lại hứa một câu. Trương Tư Tề nghe xong không khỏi mỉm cười. Nàng đưa tay xuống sờ sờ cái bụng đã đang hơi nhô lên, trên mặt lộ ra nụ cười tự hào.
Nhìn bàn chải đã có kem đánh răng cùng với chiếc khăn ấm, sau khi đánh răng xong, một chiếc khăn mặt trắng tinh được đưa tới, cầm lên thì ngửi thấy mùi cơm nhàn nhạt trên đó truyền tới, Dương Phàm lúc này mới phát hiện, Chu Dĩnh bây giờ rất biết cách chăm sóc người khác, sao trước kia không vậy nhỉ.
Dương Phàm nở nụ cười cảm ơn, rửa mặt xong đi ra thì Trương Tư Tề đã mang quần áo đến cho hắn. Hai người phụ nữ phối hợp rất tốt, Dương Phàm đang vui vẻ hưởng thụ đãi ngộ này.
Đây là làn đầu tiên Dương Phàm cùng Trương Tư Tề và Chu Dĩnh ra ngoài ăn sáng, quan trọng là Trương Tư Tề lựa chọn địa điểm không phải là nhà hàng ngay gần đây. Sau khi đi ra khỏi nhà khách thị ủy, không đi xe mà ba người đi bộ khoảng 3 phút, đi đến một quán ven đường, Trương Tư Tề và Chu Dĩnh dừng lại.
- Ở đây ăn rất ngon, rất dinh dưỡng, em bây giờ mỗi ngày đều đến đây ăn sáng.
Trương Tư Tề vừa cười vừa giải thích, một bên thành thạo cầm lấy giấy lau mặt bàn.
- Trước mặt là siêu thị, nếu không phải trong nhà khách thị ủy không có chỗ nấu ăn, em đã mua đồ ăn về bắt Dương Phàm nấu cho em ăn
Chu Dĩnh tiếc nuối nói. Trước đây nàng đã không ít lần ăn đồ ăn Dương Phàm nấu.
- Vệ sinh ở đây có đảm bảo không?
Dương Phàm quan tâm nhất chính là ở đây có vệ sinh hay không. Dù sao trong bụng Trương Tư Tề có em bé mà.
Trương Tư Tề cười nói:
- Cái này anh yên tâm. Anh không thấy bát được bỏ vào trong nồi nước nóng sao. Người làm đều dùng gang tay lấy thức ăn, bây giờ làm ăn cạnh tranh mạnh, chủ quán còn để ý hơn cả anh.
Một bàn năm người, bốn người là phụ nữ, một là nam, muốn không để người ta chú ý cũng khó. Dương Phàm đẹp trai còn chưa tính, bốn người phụ nữ cũng không có ai là xấu. Tiểu Trương cùng Tiểu Hà mặc quần áo sơ mi thoạt nhìn giống như hai nữ sinh xinh đẹp ít nói. Chu Dĩnh và Trương Tư Tề càng không cần phải nói, khắp thành phố Hải Tân này tìm được mấy người chứ?
Một bàn này rất nhanh trở thành tâm điểm của người đi đường. Cũng may đám người Dương Phàm cũng đã quen rồi.
Bún thang rất nhanh được mang lên, đúng như lời Trương Tư Tề nói, trong bát bún thang này có nhiều hến, ăn rất ngon. Chẳng qua nơi này khá đơn sơ, ánh mặt trời lên cao làm cho nơi này bắt đầu có nắng chiếu vào. Ăn hết bát, Dương Phàm thấy vẫn thòm thèm định gọi thêm bát nữa nhưng đột nhiên xung quanh trở nên ồn ào.
Dương Phàm ngẩng đầu lên nhìn một chút mấy người mặc đồng phục, mặt hắn không khỏi nhíu lại một chút. Thực ra quán này chỉ có mái che thò ra ngoài một chút mà thôi, theo ý của Dương Phàm thì người của đội quản lý thị trường đến nói một hai câu là giải quyết được vấn đề. Nhưng không ngờ đội quản lý thị trường không thèm để ý, đi tới đuổi mọi người đang ngồi ăn đi, sau đó đưa bàn và ghế, cả mái che lên xe, không thèm để ý bát đang trên bàn rơi xuống đất.
Hai người phụ nữ bán hàng đi tới xin xỏ nhưng còn bị đẩy cho chút nữa thì ngã. Chu Dĩnh thấy thế không nhịn được, tức giận vỗ bàn nhảy dựng lên. Dương Phàm kịp thời nhỏ giọng nói;
- Ngồi xuống đi.
Vừa nói Dương Phàm rút điện thoại di động ra, gọi vào số điện thoại của Tào Dĩnh Nguyên.
- thị trưởng Tào sao? Tôi đang ở trước cửa siêu thị, đội quản lý thị trường đang chấp pháp một cách thô bạo, lão có đến đây xem không?
Dương Phàm nói không nóng không lạnh, Tào Dĩnh Nguyên ở đầu bên kia không khỏi cảm thấy đau đầu, vội vàng nói lập tức sẽ tới.
Quán này do hai người phụ nữ trung niên và hai cô bé mười ba, mười bốn tuổi buôn bán, nói khó nghe đó là người yếu ớt. Dương Phàm ngồi bên cạnh không hề động đậy thấy đội quản lý thị trường kéo đồ đạc đi, nhìn hai người phụ nữ bán hàng đang ngồi ngẩn người ra ở đó, trong tay còn cầm hóa đơn phạt, vẻ mặt Dương Phàm càng lúc càng khó coi.
Chuyện này nếu như là trước kia, Dương Phàm sẽ không hề do dự để Chu Dĩnh tới biểu hiện một chút. Nhưng bây giờ Dương Phàm đã hết tuổi xúc động nên sẽ không làm chuyện như vậy nữa.
- Dương Phàm, anh bây giờ đúng là máu lạnh.
Chu Dĩnh bất mãn nhỏ giọng nói một câu. Dương Phàm thản nhiên nhìn Chu Dĩnh một cái rồi nói:
- Đánh một trận có thể giải quyết toàn bộ vấn đề đội quản lý thị trường dùng bạo lực chấp pháp không? Nực cười. Em không lên mạng xem sao? Vấn đề đội quản lý thị trường không phải chỉ ở một nơi, mà đây là vấn đề trong cả Trung Quốc chúng ta. Anh lo lắng chính là làm thế nào loại bỏ hoàn toàn hiện tượng này mà không phải xử lý đám quan chức ở chỗ này không thôi. Nếu như vậy đúng là chẳng có tác dụng gì mấy với nhân dân.
Chu Dĩnh bị Dương Phàm nói như vậy không còn gì phản đối. Dương Phàm lúc này mới cười nói:
- Đi, mượn người phụ nữ kia tờ hóa đơn phạt đến xem một chút.
Cũng không biết Chu Dĩnh nói gì với hai người phụ nữ kia cái gì mà bọn họ cầm hóa đơn đi theo Chu Dĩnh về.
- Cậu ơi, cô em gái kia nói cậu có thể giúp chúng tôi không phải nộp phạt, lấy lại được bạt. Không phải lừa chúng tôi chứ. Một người phụ nữ mặt đầy mong chờ nói như vậy. Dương Phàm trừng mắt nhìn Chu Dĩnh, cầm lấy hóa đơn phạt nhìn một cái. Lửa giận trong lòng Dương Phàm liền dâng lên, chỉ một chuyện nhỏ như vậy không ngờ lại đòi phạt 500 tệ. Người phụ nữ buôn bán nhỏ như vậy, một ngày kiếm được bao tiền chứ.
Tào Dĩnh Nguyên ăn mặc khá nhẹ mang theo thư ký vội vàng chạy đến. Tào Dĩnh Nguyên thấy Dương Phàm liền lập tức đi tới nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương.
Dương Phàm chỉ chỉ vào hiện trường chưa được dọn đi:
- Lão xem mặt đất đi, sau đó xem hóa đơn phạt này.
Tào Dĩnh Nguyên theo lời nhìn tới, vẻ mặt lập tức xám đen lại. Hai người từng làm ở bên dưới nên hiểu rõ cuộc sống khó khăn của người dân bình thường.
- Ngài cảm thấy chuyện này nên xử lý như thế nào?
Tào Dĩnh Nguyên nói với giọng hoàn toàn phục tùng. Dương Phàm cười cười một tiếng rồi lạnh nhạt nói:
- Gọi điện thoại triệu tập tất cả đội quản lý thị trường đến đây, ngay lập tức.
Giọng mặc dù rất bình tĩnh, nhưng những chữ này Dương Phàm lại toát ra từ kẽ răng, mang theo một tia lãnh khí.
- Tôi gọi điện thoại ngay.
Tào Dĩnh Nguyên lập tức đứng lên, đi đến bên cạnh càu nhàu phân phó thư ký một trận. Dương Phàm lúc này mới cuối cùng quay đầu lại nói với Trương Tư Tề và Chu Dĩnh:
- Hai em về trước đi.
Chu Dĩnh kéo tay Trương Tư Tề, nhỏ giọng nói:
- Chúng ta sang bên kia đi, ở đó không nắng, xem Dương Phàm uy phong như thế nào.
Trương Tư Tề suy nghĩ một chút rồi quay đầu lại cười nói với Dương Phàm:
- Ông xã cố biểu hiện cho tốt. Bọn em ở bên kia cổ vũ anh.
Dương Phàm có chút dở khóc dở cười, chẳng qua phụ nữ trời sinh thích náo nhiệt mà, yêu cầu nhỏ nhoi này có thể thỏa mãn được hai người. Dương Phàm khẽ gật đầu rồi nhìn hai người phụ nữ đang đứng ngây ra ( chủ quán), nói:
- Chị một ngày có thể kiếm được bao tiền? Ngoài ra mấy thứ bị vỡ kia khoảng bao tiền, các chị tính toán một chút rồi nói con số với tôi.
Người phụ nữ từng tuổi này ngay tiếng phổ thông cũng nói khá khó nghe. Cho nên hai quan to không biết to như thế nào đột nhiên xuất hiện làm cho hai chị ta khá lo lắng.
- Cũng không bao nhiêu tiền, bàn ghế đều là nhựa, cả bát nữa thì cùng lắm là 300 tệ. Chúng tôi một ngày có thể kiếm được khoảng 100 đến 200 tệ.
Một người phụ nữ coi như bình tĩnh hơn liền nhỏ giọng nói tổn thất.
Dương Phàm lắc đầu cười nói:
- Như vậy đi, một ngày 200 tệ, thêm cả bát bị vỡ, bàn ghế thì để đội quản lý thị trường mua lại với giá thị trường, tổng cộng là 500 tệ, còn có 500 tệ tiền tổn thất tinh thần, tôi yêu cầu bọn họ bồi thường cho chị. Các chị yên tâm, tôi không phải chỉ nhằm vào bọn họ đợt này. Sau này chỉ cần đội quản lý thị trường dám dùng bạo lực cháp pháp, tôi sẽ bắt bọn họ bồi thường.
Dương Phàm cười cười mà nói, nhưng người khác nghe thấy lại không thể cười được. Chẳng những không có gì buồn cười mà còn mang theo một khí thế không thể kháng cự.
Bí thư thị ủy và thị trưởng thành phố Hải Tân đứng ở ven đường, không đầy 5 phút sau, phó thị trưởng phụ trách đội quản lý thị trường Vương Nhất Phàm đầu đầy mồ hôi xuất hiện. Sau đó đội trưởng và phó đội trưởng đội quản lý thị trường chạy đến.
Dương Phàm không nhìn mấy người này mà quay đầu lại lạnh nhạt nói với Tào Dĩnh Nguyên:
- Thị trưởng Tào, nơi này giao cho đồng chí. Tôi chỉ có một yêu cầu, bảo cho tất cả đội quản lý thị trường thành phố Hải Tân đứng trước quán này, xem thành quả của bọn họ đi.
Vừa nói Dương Phàm nhìn đồng hồ rồi nói:
- Bây giờ là 9 giờ 30 phút sáng, đến 11 giờ 30 đi. Hai tiếng, tôi thấy vậy là đủ rồi.
Nói xong Dương Phàm lạnh lùng rời đi, đi đến trước mặt Trương Tư Tề và Chu Dĩnh, cười nói:
- Xong rồi đó, về thôi.
Đám người Dương Phàm vừa đi, hiện trường liền xuất hiện cảnh khá kỳ lạ. Hơn trăm đội viên đội quản lý thị trường đứng thành hàng ở ven đường.
Tào Dĩnh Nguyên chờ Dương Phàm rời đi rồi quay đầu lại nói với Vương Nhất Phàm:
- Bí thư Dương quá nhân từ, tôi thấy đứng đến 12 giờ 30 phút là hay nhất. Tôi đứng bên kia nhìn, ai không muốn làm người quản lý thị trường nữa thì có thể rời đi. Hôm nay ai mà không đến hiện trường thì ghi chép một chút, trực tiếp khai trừ khỏi công chức.
Mặt Vương Nhất Phàm co quắp lại, nhìn Dương Phàm đã biến mất liền cúi đầu cười nói:
- Thị trưởng Tào, bên phía Bí thư Dương mong ngài giải thích một chút. Đội quản lý thị trường chấp pháp cũng rất khó khăn.
Tào Dĩnh Nguyên cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Chấp pháp khó khăn cũng là do các người không hề định chấp pháp văn minh mà thôi. Tôi thấy vấn đề này anh đi mà nói với Bí thư Dương. Hôm nay Bí thư Dương đã ra chỉ thị, Bí thư Dương không trước mặt mọi người phê bình anh đã là cho anh mặt mũi. Chuyện của mình, tự đi mà nghĩ biện pháp giải quyết.
Tào Dĩnh Nguyên không nói gì, quay đầu đi đến một tòa nhà bên cạnh, đứng ở dưới bóng râm nhìn đám người đội quản lý thị trường đang vội vàng đứng thành hàng. Vương Nhất Phàm nhìn thấy cảnh này, tức giận mắng đội trưởng Đội quản lý thị trường:
- Anh xem người của Đội quản lý thị trường đi, đứng thành hàng mà tản mạn như vậy. Bắt đầu từ ngày thứ hai, sáng mời người bên quân đội huấn luyện kỷ luật cho các anh, buổi tối cũng tổ chức học tập pháp luật cho tôi. Xử lý không tốt tôi sẽ đề nghị lên thị ủy cách chức anh.
Vương Nhất Phàm đúng là tức giận gần như bể phổi. Mất mặt với Tào Dĩnh Nguyên thì thôi, nhưng mất mặt với bí thư thị ủy Dương Phàm sẽ ảnh hưởng đến tiền độ chính trị của mình.
Chuyện này truyền đi rất nhanh, người vây xem càng lúc càng nhiều. Đội Cảnh sát giao thông cũng phái người đến duy trì trật tự giao thông.
Trên đường về, Chu Dĩnh có chút không đã nghiền, oán giận nói:
- Sao anh không mắng cho bọn họ một trận, trên không tốt, bên dưới sẽ loạn. Bọn họ nếu bình thường quản lý nghiêm ngặt thì sao có chuyện này xảy ra.
Dương Phàm nhìn lướt qua Chu Dĩnh rồi nói:
- Em thì biết gì chứ? Thân phận của anh bây giờ có thích hợp mắng người khác trước mặt công chúng, đông người không? Hơn nữa vấn đề Đội quản lý thị trường dùng bạo lực chấp pháp, chúng ta cũng không thể chỉ nhìn hiện tượng ngoài mặt. Việc này phải đưa ra chính sách, phải giám sát từ bên trên. Tức giận mắng chửi người có ai là không biết? Mắng một trận, đánh một trận là có thể giải quyết vấn đề sao?
Trương Tư Tề nghe xong không khỏi che miệng cười cười, nhỏ giọng nói:
- Anh làm như vậy quá hiểm, còn hơn cả mắng bọn họ một trận.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Quá khen, quá khen rồi. Thời tiết thành phố Hải Tân rất nóng, mới đi một lát mà người đầy mồ hôi. Về tắm rửa ôm vợ ngủ một giấc mới tuyệt.
Trương Tư Tề vô thức nhìn xung quanh một chút, phát hiện xung quanh không có ai liền có chút xấu hổ đánh đánh Dương Phàm một chút, mặt đỏ ửng rồi. Trương Tư Tề đã sắp làm mẹ vậy mà lúc xấu hổ lại như cô bé mới lớn. Dương Phàm thấy thế không khỏi xúc động trong lòng, đến gần Trương Tư Tề, nhỏ giọng nói vào tai nàng:
- Bác sĩ có nói bao giờ làm được việc đó không?
Trương Tư Tề sửng sốt một chút, khi có phản ứng thì mặt liền đỏ ửng hơn, một lần nữa bối rối nhìn xung quanh, quay đầu lại trừng mắt nhìn Dương Phàm, cầm tay Dương Phàm rồi nhỏ giọng nói:
- Còn một tháng nữa mà.
Trương Tư Tề nói xong còn không quên nhìn Chu Dĩnh.
Về nhà tắm rửa, Dương Phàm định ngủ thì nhớ trong cặp còn có công văn chưa xem hết. Dương Phàm thở dài một tiếng rồi vào phòng làm việc, vất vả đến giữa trưa thì đi ra. Thấy Trương Tư Tề và Chu Dĩnh đang ngồi trong phòng khách xem Tv. Lúc này điện thoại di động vang lên, Dương Phàm cầm lên nghe, bên trong truyền đến giọng nói của Vương Nhất Phàm:
- Bí thư Dương, tôi muốn báo cáo công việc với ngài, có tiện hay không?
Dương Phàm trầm ngâm một chút rồi nói:
- Anh nếu là một mình thì đến, số phòng của tôi, anh biết chứ?
Vương Nhất Phàm thở dài một tiếng, vội vàng nói:
- Tôi biết tôi biết.
Cả nhà khách thị ủy chỉ có một căn phòng đặc biệt, Vương Nhất Phàm không muốn biết cũng khó. Chẳng qua Dương Phàm vừa nói như vậy trong điện thoại chính là cho Vương Nhất Phàm một tin tức. Nhưng đó là tin tức gì? Vấn đề có thể "nói rõ ràng". Về phàn cái nào là "nói rõ ràng" thì phải xem năng lực nhận biết của từng người.
Vương Nhất Phàm trước kia vốn là phó thị trưởng chủ quản mấy ngành như nông lâm nghiệp gì, chẳng có quyền lực gì mấy (Vì thành phố Hải Tân tập trung chủ yếu là biển, du lịch, đất đai) Sau khi thành phố Hải Tân tiến hành điều chỉnh trên quy mô lớn, trong tay có thêm một cơ quan rất nhiều vấn đề, hiển nhiên đây là chỉ Đội quản lý thị trường. Đội quản lý thị trường đúng là không ít chỗ béo, vấn đề là không ít chuyện phiền phức. Đương nhiên, là phó thị trưởng, Vương Nhất Phàm cũng không quá sợ phiền phức từ bên dưới. Chẳng qua lần này phiền phức lại đến từ bí thư thị ủy, như vậy lại là chuyện khác. Vương Nhất Phàm chẳng những sợ mà là rất sợ.
Vương Nhất Phàm trước kia là từ bí thư huyện ủy bên dưới được đề bạt lên trên. Sau khi lãnh đạo cũ rút đi, Vương Nhất Phàm năm nay 48 tuổi muốn đi tới là rất khó khăn. Vương Nhất Phàm cũng không suy nghĩ và tham vọng quá đáng, làm tốt chuyện ở vị trí mình, có thể tiến thêm một bước thì tiến thêm một bước, không thể được thì thành thật ngồi ở vị trí này.
Đương nhiên con người đều muốn làm ra chuyện gì đó. Vương Nhất Phàm cũng không ngoại lệ. Chẳng qua đám người ở Đội quản lý thị trường đi lại rất gần với phó thị trưởng thường trực Lữ Ngọc Phương. Lữ Ngọc Phương lại có quan hệ với trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Lý Hiếu Nghĩa. Vương Nhất Phàm có chút không thể trêu vào Lữ Ngọc Phương. Cho nên đối với chuyện ở Đội quản lý thị trường, Vương Nhất Phàm vẫn phải mắt nhắm mắt mở.
Chuyện hôm nay là do Dương Phàm gặp phải, vốn tưởng rằng mình sẽ mất mặt trước bao nhiêu người, không ngờ Dương Phàm chỉ bắt người của Đội quản lý thị trường phơi nắng, không hề có lời bình nào với phó thị trưởng phụ trách. Chờ sau khi chuyện này xong, Vương Nhất Phàm có chút lo lắng trong lòng vội vàng gọi điện thoại. Vương Nhất Phàm có hai mục đích, một là mong lãnh đạo hiểu cho, hai là nhân cơ hội tạo quan hệ.
Khi vào trong phòng của Dương Phàm, trong phòng khách chỉ có Dương Phàm một mình xem công văn. Vương Nhất Phàm đầu tiên lau lau mồ hôi trán, sau đó mới nhỏ giọng nói:
- Kính chào Bí thư Dương.
Dương Phàm không giống với vài người khác là bắt Vương Nhất Phàm đợi một thời gian. Hắn lập tức bỏ công văn xuống, nhìn thoáng qua Vương Nhất Phàm mà mỉm cười nói:
- Đến rồi à, ngồi đi, trên bàn có thuốc, tự lấy. Chu Dĩnh rót nước.
Dương Phàm nói như vậy làm cho tâm trạng Vương Nhất Phàm từ không yên biến thành ổn định. Chuyện này xem ra không nghiêm trọng như mình nghĩ.
- Nói một chút đi, định chỉnh đốn đội ngũ chấp pháp của Đội quản lý thị trường như thế nào? Bây giờ không chỉ là vấn đề của riêng Đội quản lý thị trường, mà tất cả các cục, cơ quan nhà nước ở thành phố Hải Tân đều tồn tại tác phong không văn minh ... Là phó thị trưởng chủ quản, anh phải đưa ra chút biện pháp. Làm tốt, tôi sẽ đề nghị thị trưởng Tào tăng cường trọng trách cho anh.
Nói xong, Dương Phàm cười cười một tiếng nhìn Vương Nhất Phàm. Còn có vài lời Dương Phàm không nói, nhưng Vương Nhất Phàm lập tức hiểu ra.
- Tôi nhất định sẽ cố gắng. Cảm ơn Bí thư Dương cho tôi cơ hội này.
Vương Nhất Phàm cũng là người lăn lộn nhiều năm trong chốn quan trường, lập tức thuận thế bò lên.
Vương Nhất Phạm đứng trên đường giám sát Đội quản lý thị trường ba tiếng cũng không nhàn hạ gì. Vương Nhất Phạm thầm tính đến các khả năng khi gặp lãnh đạo. Vương Nhất Phạm vốn nghĩ rằng gặp mặt bí thư thị ủy Dương Phàm, bí thư Dương Phàm sẽ mắng cho mình một trận. Không ngờ Bí thư Dương nghe người ta đồn đoán lại dễ nói chuyện như vậy, không nói một câu khó nghe, trực tiếp hỏi công việc. Vương Nhất Phạm cũng là người thông minh, rất dễ dàng nghĩ đến Bí thư Dương nhất định sẽ biết sự xấu hổ của mình ở vấn đề Đội quản lý thị trường. Nếu không nhìn ra toàn cục, Bí thư Dương nhất định sẽ đổ tội lên đầu mình.
Vương Nhất Phạm thật đúng là không nghĩ sai, chẳng qua vẫn còn có điểm không nghĩ đến. Bây giờ tâm trạng của Vương Nhất Phạm còn đang nghĩ xem nên báo cáo với lãnh đạo như thế nào, nên trong lúc nhất thời không nghĩ ra nhiều như vậy.
Rút quyển sổ ra, Vương Nhất Phạm vội vàng ghi ghi chép chép một chút, sau đó sửa sang lại mấy ý, Vương Nhất Phạm liền ưỡn ngực có chút tự tin nói:
- Bí thư Dương, trước khi đến đây tôi đã tổng kết mấy điều, ngài xem có được hay không?
Dương Phàm cười cười gật đầu, thầm nói người không có năng lực thì sao có thể làm phó thị trưởng? Nếu không sao lại nói hầu hết tinh anh của Trung Quốc lại đi làm quan?
- Anh nói, tôi nghe.
Giọng của Dương Phàm rất bình tĩnh không khác gì cho Vương Nhất Phạm ăn một viên thuốc an thần.
- Tôi nghĩ như vậy, muốn thay đổi hiện trạng dùng bạo lực chấp pháp của Đội quản lý thị trường, chủ yếu nên nhằm vào hai vấn đề. Một là tăng cường giáo dục tư cách cán bộ, hai là hoàn thiện chế độ giám sát.
Vương Nhất Phạm báo cáo rất đơn giản và rõ ràng. Mấy câu đầu nói ra Dương Phàm còn không quá để ý, nhưng nghe vài câu, Dương Phàm một lần nữa đánh giá lại phó thị trưởng khá đen này.
Vương Nhất Phạm nhìn quyển sổ sau đó nói khoảng 10 phút, ý nghĩ không hề hỗn loạn, rất rõ ràng nói ra ý đồ của mình, hơn nữa những biện pháp này theo Dương Phàm thấy sẽ nhiều khả năng có hiệu quả. Nhân tài như vậy không ngờ lại gặp được ở đây. Dương Phàm vốn chỉ muốn biến Vương Nhất Phạm thành một quân cờ, sẽ phát huy chút tác dụng ở lúc cụ thể. Bây giờ xem ra quân cờ này không tầm thường chút nào.
Nếu như chỉ có tài không thôi, Vương Nhất Phạm chưa chắc có thể lọt vào mắt Dương Phàm. Quan trọng là trong quá trình báo cáo, ánh mắt của Vương Nhất Phạm rất rõ ràng, cả người lộ ra chính khí. Trên mặt ngoài trừ vẻ không yên lúc đầu ra thì không có thái độ nịnh nọt thường thấy của quan chức. Điều này nói rằng trái tim của Vương Nhất Phạm rất chính, có thể trước mặt bí thư thị ủy từ từ nói ra suy nghĩ của mình.
Thấy Dương Phàm mặt mày âm trầm ngồi sau bàn làm việc, mắt thi thoảng lại lóe lên, Tùng Lệ Lệ không khỏi nói mình phải cẩn thận một chút, đặt tờ công văn lên bàn rồi nói:
- Bí thư Dương, công văn này cần ngài ký.
Dương Phàm cầm bút ký tên, Tùng Lệ Lệ do dự một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương, tên Tống Đại Thành đó là người tiểu nhân, tôi nghĩ ngài nên khắc chế một chút. Hơn nữa nghe nói chuyện này đúng là bên trên có chút lời nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Dương Phàm dừng bút, trong lòng dâng lên một cơn lửa giận, trong nháy mắt hiện lên một người. Tùng Lệ Lệ nói chính là thật, coi như lấy thái độ thích hợp để khuyên lãnh đạo một chút. Dương Phàm đang cố gắng khắc chế biển hiện của mình, nhưng chỉ qua tay hắn đầy gân xanh, miệng mím chặt là biết rõ.
Tùng Lệ Lệ thấy rõ ràng điều này, thầm nói mình mà nói thêm gì nữa nhất định sẽ bị mắng, nhưng không biết nên làm như thế nào. Tùng Lệ Lệ vẫn phải nhỏ giọng khuyên:
- Mặc dù là Ủy ban kỷ luật dựa theo yêu cầu của ngài mà viết báo cáo, nhưng vụ án được báo lên trên sẽ như thế nào? Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy có thể đề nghị một chút là được mà. Báo cáo về vụ án của Lâm Mãnh, tôi đã xem, ngoại trừ một ít vấn đề của bản thân, những chuyện khác đều không nói một chữ.
Lời nói này đúng là như chậu nước lạnh buốt dập tan ngọn lửa trong lòng Dương Phàm. Những lời này của Tùng Lệ Lệ đúng là thật mà, như lời vàng ngọc. Trong chốn quan trường Trung Quốc, có rất nhiều hướng có thể thò tay vào. Cho nên không phải chuyện gì cũng hoàn toàn dựa theo ý mình mà làm được. Dương Phàm lăn lộn nhiều năm, đến hôm nay đã nói là đầy kinh nghiệm, chuyện này đương nhiên cũng đã rõ ràng.
- Tên Tống Đại Thành này muốn làm loạn thế nào tôi không quản. Nhưng dưới ánh mắt của tôi, không được hồ đồ.
Dương Phàm lạnh lùng bỏ bút xuống bàn, trong giọng lộ ra một tia bất đắc dĩ.
Tùng Lệ Lệ thấy lời khuyên có hiệu quả liền một cái nói:
- Khí độ của ngài đúng là làm cho người ta kính phục.
Dương Phàm thầm cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt không hề thay đổi mà nói:
- Chiêu nịnh bợ của chị đúng là có kỹ thuật đó. Chị sao biết tôi không phải đang suy nghĩ xem ngày sau nên tính sổ như thế nào?
Lời này của Dương Phàm làm cho Tùng Lệ Lệ không nhịn được mà phì cười. Một lúc lâu sau mới che miệng thở dài một tiếng mà nói:
- Ngài đối với người bên cạnh mình rất tốt.
Dương Phàm rốt cuộc đã cười cười, vung tay lên nói:
- Đi đi, mau đi làm việc của chị đi.
Dương Phàm cam chịu không phản đối câu nói "Người bên cạnh" của Tùng Lệ Lệ, làm cho Tùng Lệ Lệ vui mừng trong lòng cầm lấy tờ công văn đi ra ngoài. Trước khi đi tới cửa, Tùng Lệ Lệ cười cười đứng lại nói:
- Bí thư Dương, tôi cảm thấy ngài nên dành thời gian đến tỉnh thành một chút, báo cáo công việc với bí thư tỉnh ủy.
Dương Phàm ngẩn ra một chút không khỏi bật cười một chút. Thầm nói tác phong của mình vẫn là mang từ Uyển Lăng đến tỉnh Thiên Nhai. Lời nhắc nhở này của Tùng Lệ Lệ coi như rất kịp thời.
- Hôm nay là cuối tuần, thứ hai đi, chị bố trí một chút.
Dương Phàm dặn dò một câu. Tùng Lệ Lệ thấy Dương Phàm có thái độ này, trong lòng càng cảm thấy đi theo một lãnh đạo như vậy làm việc đúng là thoải mái.
Sáng hôm sau Dương Phàm quyết định ngủ nướng một chút, chẳng qua mong muốn này rất nhanh đã tan biến. Mới 8 giờ sáng, Trương Tư Tề mặc quần áo xong liền đứng ở cửa vẫy vẫy Chu Dĩnh, lộ ra vẻ bất đắc dĩ rồi nói:
- Đừng đánh thức anh ấy, chúng ta tự đi thôi.
Chu Dĩnh nghe xong gật đầu. Ý tốt của hai người phụ nữ không phát huy được hiệu quả. Bởi vì con sâu trong bụng Dương Phàm đã có tác dụng. Dương Phàm nằm trên giường mở mắt ra, lắc đầu cười khổ ngồi dậy, trong miệng còn nói thầm:
- Đúng là cái mạng khổ.
Trương Tư Tề cười cười đi tới không ngại Chu Dĩnh cũng ở đây mà hôn chụt vào mặt Dương Phàm rồi nói:
- Dậy đi, vừa lúc cùng bọn em ra ngoài ăn sáng. Báo cáo nói mỗi ngày em phải đi bộ nhiều một chút. Em quyết định rồi. Sáng sớm đi ra ngoài ăn sáng, chiều tối cũng đi bộ nửa tiếng.
- Bắt đầu từ tối hôm nay không tiếp bất cứ ai nữa, tối mỗi ngày đi bộ cùng em.
Dương Phàm bị Chu Dĩnh đẩy vào toilet còn không quên quay đầu lại hứa một câu. Trương Tư Tề nghe xong không khỏi mỉm cười. Nàng đưa tay xuống sờ sờ cái bụng đã đang hơi nhô lên, trên mặt lộ ra nụ cười tự hào.
Nhìn bàn chải đã có kem đánh răng cùng với chiếc khăn ấm, sau khi đánh răng xong, một chiếc khăn mặt trắng tinh được đưa tới, cầm lên thì ngửi thấy mùi cơm nhàn nhạt trên đó truyền tới, Dương Phàm lúc này mới phát hiện, Chu Dĩnh bây giờ rất biết cách chăm sóc người khác, sao trước kia không vậy nhỉ.
Dương Phàm nở nụ cười cảm ơn, rửa mặt xong đi ra thì Trương Tư Tề đã mang quần áo đến cho hắn. Hai người phụ nữ phối hợp rất tốt, Dương Phàm đang vui vẻ hưởng thụ đãi ngộ này.
Đây là làn đầu tiên Dương Phàm cùng Trương Tư Tề và Chu Dĩnh ra ngoài ăn sáng, quan trọng là Trương Tư Tề lựa chọn địa điểm không phải là nhà hàng ngay gần đây. Sau khi đi ra khỏi nhà khách thị ủy, không đi xe mà ba người đi bộ khoảng 3 phút, đi đến một quán ven đường, Trương Tư Tề và Chu Dĩnh dừng lại.
- Ở đây ăn rất ngon, rất dinh dưỡng, em bây giờ mỗi ngày đều đến đây ăn sáng.
Trương Tư Tề vừa cười vừa giải thích, một bên thành thạo cầm lấy giấy lau mặt bàn.
- Trước mặt là siêu thị, nếu không phải trong nhà khách thị ủy không có chỗ nấu ăn, em đã mua đồ ăn về bắt Dương Phàm nấu cho em ăn
Chu Dĩnh tiếc nuối nói. Trước đây nàng đã không ít lần ăn đồ ăn Dương Phàm nấu.
- Vệ sinh ở đây có đảm bảo không?
Dương Phàm quan tâm nhất chính là ở đây có vệ sinh hay không. Dù sao trong bụng Trương Tư Tề có em bé mà.
Trương Tư Tề cười nói:
- Cái này anh yên tâm. Anh không thấy bát được bỏ vào trong nồi nước nóng sao. Người làm đều dùng gang tay lấy thức ăn, bây giờ làm ăn cạnh tranh mạnh, chủ quán còn để ý hơn cả anh.
Một bàn năm người, bốn người là phụ nữ, một là nam, muốn không để người ta chú ý cũng khó. Dương Phàm đẹp trai còn chưa tính, bốn người phụ nữ cũng không có ai là xấu. Tiểu Trương cùng Tiểu Hà mặc quần áo sơ mi thoạt nhìn giống như hai nữ sinh xinh đẹp ít nói. Chu Dĩnh và Trương Tư Tề càng không cần phải nói, khắp thành phố Hải Tân này tìm được mấy người chứ?
Một bàn này rất nhanh trở thành tâm điểm của người đi đường. Cũng may đám người Dương Phàm cũng đã quen rồi.
Bún thang rất nhanh được mang lên, đúng như lời Trương Tư Tề nói, trong bát bún thang này có nhiều hến, ăn rất ngon. Chẳng qua nơi này khá đơn sơ, ánh mặt trời lên cao làm cho nơi này bắt đầu có nắng chiếu vào. Ăn hết bát, Dương Phàm thấy vẫn thòm thèm định gọi thêm bát nữa nhưng đột nhiên xung quanh trở nên ồn ào.
Dương Phàm ngẩng đầu lên nhìn một chút mấy người mặc đồng phục, mặt hắn không khỏi nhíu lại một chút. Thực ra quán này chỉ có mái che thò ra ngoài một chút mà thôi, theo ý của Dương Phàm thì người của đội quản lý thị trường đến nói một hai câu là giải quyết được vấn đề. Nhưng không ngờ đội quản lý thị trường không thèm để ý, đi tới đuổi mọi người đang ngồi ăn đi, sau đó đưa bàn và ghế, cả mái che lên xe, không thèm để ý bát đang trên bàn rơi xuống đất.
Hai người phụ nữ bán hàng đi tới xin xỏ nhưng còn bị đẩy cho chút nữa thì ngã. Chu Dĩnh thấy thế không nhịn được, tức giận vỗ bàn nhảy dựng lên. Dương Phàm kịp thời nhỏ giọng nói;
- Ngồi xuống đi.
Vừa nói Dương Phàm rút điện thoại di động ra, gọi vào số điện thoại của Tào Dĩnh Nguyên.
- thị trưởng Tào sao? Tôi đang ở trước cửa siêu thị, đội quản lý thị trường đang chấp pháp một cách thô bạo, lão có đến đây xem không?
Dương Phàm nói không nóng không lạnh, Tào Dĩnh Nguyên ở đầu bên kia không khỏi cảm thấy đau đầu, vội vàng nói lập tức sẽ tới.
Quán này do hai người phụ nữ trung niên và hai cô bé mười ba, mười bốn tuổi buôn bán, nói khó nghe đó là người yếu ớt. Dương Phàm ngồi bên cạnh không hề động đậy thấy đội quản lý thị trường kéo đồ đạc đi, nhìn hai người phụ nữ bán hàng đang ngồi ngẩn người ra ở đó, trong tay còn cầm hóa đơn phạt, vẻ mặt Dương Phàm càng lúc càng khó coi.
Chuyện này nếu như là trước kia, Dương Phàm sẽ không hề do dự để Chu Dĩnh tới biểu hiện một chút. Nhưng bây giờ Dương Phàm đã hết tuổi xúc động nên sẽ không làm chuyện như vậy nữa.
- Dương Phàm, anh bây giờ đúng là máu lạnh.
Chu Dĩnh bất mãn nhỏ giọng nói một câu. Dương Phàm thản nhiên nhìn Chu Dĩnh một cái rồi nói:
- Đánh một trận có thể giải quyết toàn bộ vấn đề đội quản lý thị trường dùng bạo lực chấp pháp không? Nực cười. Em không lên mạng xem sao? Vấn đề đội quản lý thị trường không phải chỉ ở một nơi, mà đây là vấn đề trong cả Trung Quốc chúng ta. Anh lo lắng chính là làm thế nào loại bỏ hoàn toàn hiện tượng này mà không phải xử lý đám quan chức ở chỗ này không thôi. Nếu như vậy đúng là chẳng có tác dụng gì mấy với nhân dân.
Chu Dĩnh bị Dương Phàm nói như vậy không còn gì phản đối. Dương Phàm lúc này mới cười nói:
- Đi, mượn người phụ nữ kia tờ hóa đơn phạt đến xem một chút.
Cũng không biết Chu Dĩnh nói gì với hai người phụ nữ kia cái gì mà bọn họ cầm hóa đơn đi theo Chu Dĩnh về.
- Cậu ơi, cô em gái kia nói cậu có thể giúp chúng tôi không phải nộp phạt, lấy lại được bạt. Không phải lừa chúng tôi chứ. Một người phụ nữ mặt đầy mong chờ nói như vậy. Dương Phàm trừng mắt nhìn Chu Dĩnh, cầm lấy hóa đơn phạt nhìn một cái. Lửa giận trong lòng Dương Phàm liền dâng lên, chỉ một chuyện nhỏ như vậy không ngờ lại đòi phạt 500 tệ. Người phụ nữ buôn bán nhỏ như vậy, một ngày kiếm được bao tiền chứ.
Tào Dĩnh Nguyên ăn mặc khá nhẹ mang theo thư ký vội vàng chạy đến. Tào Dĩnh Nguyên thấy Dương Phàm liền lập tức đi tới nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương.
Dương Phàm chỉ chỉ vào hiện trường chưa được dọn đi:
- Lão xem mặt đất đi, sau đó xem hóa đơn phạt này.
Tào Dĩnh Nguyên theo lời nhìn tới, vẻ mặt lập tức xám đen lại. Hai người từng làm ở bên dưới nên hiểu rõ cuộc sống khó khăn của người dân bình thường.
- Ngài cảm thấy chuyện này nên xử lý như thế nào?
Tào Dĩnh Nguyên nói với giọng hoàn toàn phục tùng. Dương Phàm cười cười một tiếng rồi lạnh nhạt nói:
- Gọi điện thoại triệu tập tất cả đội quản lý thị trường đến đây, ngay lập tức.
Giọng mặc dù rất bình tĩnh, nhưng những chữ này Dương Phàm lại toát ra từ kẽ răng, mang theo một tia lãnh khí.
- Tôi gọi điện thoại ngay.
Tào Dĩnh Nguyên lập tức đứng lên, đi đến bên cạnh càu nhàu phân phó thư ký một trận. Dương Phàm lúc này mới cuối cùng quay đầu lại nói với Trương Tư Tề và Chu Dĩnh:
- Hai em về trước đi.
Chu Dĩnh kéo tay Trương Tư Tề, nhỏ giọng nói:
- Chúng ta sang bên kia đi, ở đó không nắng, xem Dương Phàm uy phong như thế nào.
Trương Tư Tề suy nghĩ một chút rồi quay đầu lại cười nói với Dương Phàm:
- Ông xã cố biểu hiện cho tốt. Bọn em ở bên kia cổ vũ anh.
Dương Phàm có chút dở khóc dở cười, chẳng qua phụ nữ trời sinh thích náo nhiệt mà, yêu cầu nhỏ nhoi này có thể thỏa mãn được hai người. Dương Phàm khẽ gật đầu rồi nhìn hai người phụ nữ đang đứng ngây ra ( chủ quán), nói:
- Chị một ngày có thể kiếm được bao tiền? Ngoài ra mấy thứ bị vỡ kia khoảng bao tiền, các chị tính toán một chút rồi nói con số với tôi.
Người phụ nữ từng tuổi này ngay tiếng phổ thông cũng nói khá khó nghe. Cho nên hai quan to không biết to như thế nào đột nhiên xuất hiện làm cho hai chị ta khá lo lắng.
- Cũng không bao nhiêu tiền, bàn ghế đều là nhựa, cả bát nữa thì cùng lắm là 300 tệ. Chúng tôi một ngày có thể kiếm được khoảng 100 đến 200 tệ.
Một người phụ nữ coi như bình tĩnh hơn liền nhỏ giọng nói tổn thất.
Dương Phàm lắc đầu cười nói:
- Như vậy đi, một ngày 200 tệ, thêm cả bát bị vỡ, bàn ghế thì để đội quản lý thị trường mua lại với giá thị trường, tổng cộng là 500 tệ, còn có 500 tệ tiền tổn thất tinh thần, tôi yêu cầu bọn họ bồi thường cho chị. Các chị yên tâm, tôi không phải chỉ nhằm vào bọn họ đợt này. Sau này chỉ cần đội quản lý thị trường dám dùng bạo lực cháp pháp, tôi sẽ bắt bọn họ bồi thường.
Dương Phàm cười cười mà nói, nhưng người khác nghe thấy lại không thể cười được. Chẳng những không có gì buồn cười mà còn mang theo một khí thế không thể kháng cự.
Bí thư thị ủy và thị trưởng thành phố Hải Tân đứng ở ven đường, không đầy 5 phút sau, phó thị trưởng phụ trách đội quản lý thị trường Vương Nhất Phàm đầu đầy mồ hôi xuất hiện. Sau đó đội trưởng và phó đội trưởng đội quản lý thị trường chạy đến.
Dương Phàm không nhìn mấy người này mà quay đầu lại lạnh nhạt nói với Tào Dĩnh Nguyên:
- Thị trưởng Tào, nơi này giao cho đồng chí. Tôi chỉ có một yêu cầu, bảo cho tất cả đội quản lý thị trường thành phố Hải Tân đứng trước quán này, xem thành quả của bọn họ đi.
Vừa nói Dương Phàm nhìn đồng hồ rồi nói:
- Bây giờ là 9 giờ 30 phút sáng, đến 11 giờ 30 đi. Hai tiếng, tôi thấy vậy là đủ rồi.
Nói xong Dương Phàm lạnh lùng rời đi, đi đến trước mặt Trương Tư Tề và Chu Dĩnh, cười nói:
- Xong rồi đó, về thôi.
Đám người Dương Phàm vừa đi, hiện trường liền xuất hiện cảnh khá kỳ lạ. Hơn trăm đội viên đội quản lý thị trường đứng thành hàng ở ven đường.
Tào Dĩnh Nguyên chờ Dương Phàm rời đi rồi quay đầu lại nói với Vương Nhất Phàm:
- Bí thư Dương quá nhân từ, tôi thấy đứng đến 12 giờ 30 phút là hay nhất. Tôi đứng bên kia nhìn, ai không muốn làm người quản lý thị trường nữa thì có thể rời đi. Hôm nay ai mà không đến hiện trường thì ghi chép một chút, trực tiếp khai trừ khỏi công chức.
Mặt Vương Nhất Phàm co quắp lại, nhìn Dương Phàm đã biến mất liền cúi đầu cười nói:
- Thị trưởng Tào, bên phía Bí thư Dương mong ngài giải thích một chút. Đội quản lý thị trường chấp pháp cũng rất khó khăn.
Tào Dĩnh Nguyên cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Chấp pháp khó khăn cũng là do các người không hề định chấp pháp văn minh mà thôi. Tôi thấy vấn đề này anh đi mà nói với Bí thư Dương. Hôm nay Bí thư Dương đã ra chỉ thị, Bí thư Dương không trước mặt mọi người phê bình anh đã là cho anh mặt mũi. Chuyện của mình, tự đi mà nghĩ biện pháp giải quyết.
Tào Dĩnh Nguyên không nói gì, quay đầu đi đến một tòa nhà bên cạnh, đứng ở dưới bóng râm nhìn đám người đội quản lý thị trường đang vội vàng đứng thành hàng. Vương Nhất Phàm nhìn thấy cảnh này, tức giận mắng đội trưởng Đội quản lý thị trường:
- Anh xem người của Đội quản lý thị trường đi, đứng thành hàng mà tản mạn như vậy. Bắt đầu từ ngày thứ hai, sáng mời người bên quân đội huấn luyện kỷ luật cho các anh, buổi tối cũng tổ chức học tập pháp luật cho tôi. Xử lý không tốt tôi sẽ đề nghị lên thị ủy cách chức anh.
Vương Nhất Phàm đúng là tức giận gần như bể phổi. Mất mặt với Tào Dĩnh Nguyên thì thôi, nhưng mất mặt với bí thư thị ủy Dương Phàm sẽ ảnh hưởng đến tiền độ chính trị của mình.
Chuyện này truyền đi rất nhanh, người vây xem càng lúc càng nhiều. Đội Cảnh sát giao thông cũng phái người đến duy trì trật tự giao thông.
Trên đường về, Chu Dĩnh có chút không đã nghiền, oán giận nói:
- Sao anh không mắng cho bọn họ một trận, trên không tốt, bên dưới sẽ loạn. Bọn họ nếu bình thường quản lý nghiêm ngặt thì sao có chuyện này xảy ra.
Dương Phàm nhìn lướt qua Chu Dĩnh rồi nói:
- Em thì biết gì chứ? Thân phận của anh bây giờ có thích hợp mắng người khác trước mặt công chúng, đông người không? Hơn nữa vấn đề Đội quản lý thị trường dùng bạo lực chấp pháp, chúng ta cũng không thể chỉ nhìn hiện tượng ngoài mặt. Việc này phải đưa ra chính sách, phải giám sát từ bên trên. Tức giận mắng chửi người có ai là không biết? Mắng một trận, đánh một trận là có thể giải quyết vấn đề sao?
Trương Tư Tề nghe xong không khỏi che miệng cười cười, nhỏ giọng nói:
- Anh làm như vậy quá hiểm, còn hơn cả mắng bọn họ một trận.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Quá khen, quá khen rồi. Thời tiết thành phố Hải Tân rất nóng, mới đi một lát mà người đầy mồ hôi. Về tắm rửa ôm vợ ngủ một giấc mới tuyệt.
Trương Tư Tề vô thức nhìn xung quanh một chút, phát hiện xung quanh không có ai liền có chút xấu hổ đánh đánh Dương Phàm một chút, mặt đỏ ửng rồi. Trương Tư Tề đã sắp làm mẹ vậy mà lúc xấu hổ lại như cô bé mới lớn. Dương Phàm thấy thế không khỏi xúc động trong lòng, đến gần Trương Tư Tề, nhỏ giọng nói vào tai nàng:
- Bác sĩ có nói bao giờ làm được việc đó không?
Trương Tư Tề sửng sốt một chút, khi có phản ứng thì mặt liền đỏ ửng hơn, một lần nữa bối rối nhìn xung quanh, quay đầu lại trừng mắt nhìn Dương Phàm, cầm tay Dương Phàm rồi nhỏ giọng nói:
- Còn một tháng nữa mà.
Trương Tư Tề nói xong còn không quên nhìn Chu Dĩnh.
Về nhà tắm rửa, Dương Phàm định ngủ thì nhớ trong cặp còn có công văn chưa xem hết. Dương Phàm thở dài một tiếng rồi vào phòng làm việc, vất vả đến giữa trưa thì đi ra. Thấy Trương Tư Tề và Chu Dĩnh đang ngồi trong phòng khách xem Tv. Lúc này điện thoại di động vang lên, Dương Phàm cầm lên nghe, bên trong truyền đến giọng nói của Vương Nhất Phàm:
- Bí thư Dương, tôi muốn báo cáo công việc với ngài, có tiện hay không?
Dương Phàm trầm ngâm một chút rồi nói:
- Anh nếu là một mình thì đến, số phòng của tôi, anh biết chứ?
Vương Nhất Phàm thở dài một tiếng, vội vàng nói:
- Tôi biết tôi biết.
Cả nhà khách thị ủy chỉ có một căn phòng đặc biệt, Vương Nhất Phàm không muốn biết cũng khó. Chẳng qua Dương Phàm vừa nói như vậy trong điện thoại chính là cho Vương Nhất Phàm một tin tức. Nhưng đó là tin tức gì? Vấn đề có thể "nói rõ ràng". Về phàn cái nào là "nói rõ ràng" thì phải xem năng lực nhận biết của từng người.
Vương Nhất Phàm trước kia vốn là phó thị trưởng chủ quản mấy ngành như nông lâm nghiệp gì, chẳng có quyền lực gì mấy (Vì thành phố Hải Tân tập trung chủ yếu là biển, du lịch, đất đai) Sau khi thành phố Hải Tân tiến hành điều chỉnh trên quy mô lớn, trong tay có thêm một cơ quan rất nhiều vấn đề, hiển nhiên đây là chỉ Đội quản lý thị trường. Đội quản lý thị trường đúng là không ít chỗ béo, vấn đề là không ít chuyện phiền phức. Đương nhiên, là phó thị trưởng, Vương Nhất Phàm cũng không quá sợ phiền phức từ bên dưới. Chẳng qua lần này phiền phức lại đến từ bí thư thị ủy, như vậy lại là chuyện khác. Vương Nhất Phàm chẳng những sợ mà là rất sợ.
Vương Nhất Phàm trước kia là từ bí thư huyện ủy bên dưới được đề bạt lên trên. Sau khi lãnh đạo cũ rút đi, Vương Nhất Phàm năm nay 48 tuổi muốn đi tới là rất khó khăn. Vương Nhất Phàm cũng không suy nghĩ và tham vọng quá đáng, làm tốt chuyện ở vị trí mình, có thể tiến thêm một bước thì tiến thêm một bước, không thể được thì thành thật ngồi ở vị trí này.
Đương nhiên con người đều muốn làm ra chuyện gì đó. Vương Nhất Phàm cũng không ngoại lệ. Chẳng qua đám người ở Đội quản lý thị trường đi lại rất gần với phó thị trưởng thường trực Lữ Ngọc Phương. Lữ Ngọc Phương lại có quan hệ với trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Lý Hiếu Nghĩa. Vương Nhất Phàm có chút không thể trêu vào Lữ Ngọc Phương. Cho nên đối với chuyện ở Đội quản lý thị trường, Vương Nhất Phàm vẫn phải mắt nhắm mắt mở.
Chuyện hôm nay là do Dương Phàm gặp phải, vốn tưởng rằng mình sẽ mất mặt trước bao nhiêu người, không ngờ Dương Phàm chỉ bắt người của Đội quản lý thị trường phơi nắng, không hề có lời bình nào với phó thị trưởng phụ trách. Chờ sau khi chuyện này xong, Vương Nhất Phàm có chút lo lắng trong lòng vội vàng gọi điện thoại. Vương Nhất Phàm có hai mục đích, một là mong lãnh đạo hiểu cho, hai là nhân cơ hội tạo quan hệ.
Khi vào trong phòng của Dương Phàm, trong phòng khách chỉ có Dương Phàm một mình xem công văn. Vương Nhất Phàm đầu tiên lau lau mồ hôi trán, sau đó mới nhỏ giọng nói:
- Kính chào Bí thư Dương.
Dương Phàm không giống với vài người khác là bắt Vương Nhất Phàm đợi một thời gian. Hắn lập tức bỏ công văn xuống, nhìn thoáng qua Vương Nhất Phàm mà mỉm cười nói:
- Đến rồi à, ngồi đi, trên bàn có thuốc, tự lấy. Chu Dĩnh rót nước.
Dương Phàm nói như vậy làm cho tâm trạng Vương Nhất Phàm từ không yên biến thành ổn định. Chuyện này xem ra không nghiêm trọng như mình nghĩ.
- Nói một chút đi, định chỉnh đốn đội ngũ chấp pháp của Đội quản lý thị trường như thế nào? Bây giờ không chỉ là vấn đề của riêng Đội quản lý thị trường, mà tất cả các cục, cơ quan nhà nước ở thành phố Hải Tân đều tồn tại tác phong không văn minh ... Là phó thị trưởng chủ quản, anh phải đưa ra chút biện pháp. Làm tốt, tôi sẽ đề nghị thị trưởng Tào tăng cường trọng trách cho anh.
Nói xong, Dương Phàm cười cười một tiếng nhìn Vương Nhất Phàm. Còn có vài lời Dương Phàm không nói, nhưng Vương Nhất Phàm lập tức hiểu ra.
- Tôi nhất định sẽ cố gắng. Cảm ơn Bí thư Dương cho tôi cơ hội này.
Vương Nhất Phàm cũng là người lăn lộn nhiều năm trong chốn quan trường, lập tức thuận thế bò lên.
Vương Nhất Phạm đứng trên đường giám sát Đội quản lý thị trường ba tiếng cũng không nhàn hạ gì. Vương Nhất Phạm thầm tính đến các khả năng khi gặp lãnh đạo. Vương Nhất Phạm vốn nghĩ rằng gặp mặt bí thư thị ủy Dương Phàm, bí thư Dương Phàm sẽ mắng cho mình một trận. Không ngờ Bí thư Dương nghe người ta đồn đoán lại dễ nói chuyện như vậy, không nói một câu khó nghe, trực tiếp hỏi công việc. Vương Nhất Phạm cũng là người thông minh, rất dễ dàng nghĩ đến Bí thư Dương nhất định sẽ biết sự xấu hổ của mình ở vấn đề Đội quản lý thị trường. Nếu không nhìn ra toàn cục, Bí thư Dương nhất định sẽ đổ tội lên đầu mình.
Vương Nhất Phạm thật đúng là không nghĩ sai, chẳng qua vẫn còn có điểm không nghĩ đến. Bây giờ tâm trạng của Vương Nhất Phạm còn đang nghĩ xem nên báo cáo với lãnh đạo như thế nào, nên trong lúc nhất thời không nghĩ ra nhiều như vậy.
Rút quyển sổ ra, Vương Nhất Phạm vội vàng ghi ghi chép chép một chút, sau đó sửa sang lại mấy ý, Vương Nhất Phạm liền ưỡn ngực có chút tự tin nói:
- Bí thư Dương, trước khi đến đây tôi đã tổng kết mấy điều, ngài xem có được hay không?
Dương Phàm cười cười gật đầu, thầm nói người không có năng lực thì sao có thể làm phó thị trưởng? Nếu không sao lại nói hầu hết tinh anh của Trung Quốc lại đi làm quan?
- Anh nói, tôi nghe.
Giọng của Dương Phàm rất bình tĩnh không khác gì cho Vương Nhất Phạm ăn một viên thuốc an thần.
- Tôi nghĩ như vậy, muốn thay đổi hiện trạng dùng bạo lực chấp pháp của Đội quản lý thị trường, chủ yếu nên nhằm vào hai vấn đề. Một là tăng cường giáo dục tư cách cán bộ, hai là hoàn thiện chế độ giám sát.
Vương Nhất Phạm báo cáo rất đơn giản và rõ ràng. Mấy câu đầu nói ra Dương Phàm còn không quá để ý, nhưng nghe vài câu, Dương Phàm một lần nữa đánh giá lại phó thị trưởng khá đen này.
Vương Nhất Phạm nhìn quyển sổ sau đó nói khoảng 10 phút, ý nghĩ không hề hỗn loạn, rất rõ ràng nói ra ý đồ của mình, hơn nữa những biện pháp này theo Dương Phàm thấy sẽ nhiều khả năng có hiệu quả. Nhân tài như vậy không ngờ lại gặp được ở đây. Dương Phàm vốn chỉ muốn biến Vương Nhất Phạm thành một quân cờ, sẽ phát huy chút tác dụng ở lúc cụ thể. Bây giờ xem ra quân cờ này không tầm thường chút nào.
Nếu như chỉ có tài không thôi, Vương Nhất Phạm chưa chắc có thể lọt vào mắt Dương Phàm. Quan trọng là trong quá trình báo cáo, ánh mắt của Vương Nhất Phạm rất rõ ràng, cả người lộ ra chính khí. Trên mặt ngoài trừ vẻ không yên lúc đầu ra thì không có thái độ nịnh nọt thường thấy của quan chức. Điều này nói rằng trái tim của Vương Nhất Phạm rất chính, có thể trước mặt bí thư thị ủy từ từ nói ra suy nghĩ của mình.
/644
|