Lâm Đốn sớm đã có chuẩn bị nên ngồi thẳng lưng nhìn về phía trước, hơi sắp xếp lại suy nghĩ rồi từ từ nói:
- huyện Nhai Sơn là một nơi khá đặc biệt dù là trong phạm vi toàn bộ tỉnh Thiên Nhai này. Đặc biệt ở đây là hoàn cảnh địa lý khá bằng phẳng. huyện Nhai Sơn có nông nghiệp phát triển hơn tất cả các huyện trong toàn tỉnh Thiên Nhai này. Chủ tịch huyện Nhai Sơn khóa trước là Nguyễn Bình Hòa làm được ba năm, trọng điểm đặt ở việc cải tạo thị trấn, kết quả này khiến cho kinh tế huyện khá khó khăn. Sau khi đánh giá từ trên xuống dưới huyện Nhai Sơn, tôi suy nghĩ đầu tiên là giải quyết tốt việc quan hệ với cán bộ địa phương, sau đó thông qua lãnh đạo lấy một phần tài chính, phối hợp với bí thư huyện ủy Lý ổn định tình hình. Tôi nghĩ sẽ dành ra hai tháng quen thuộc tình hình, sau đó sẽ bắt đầu triển khai các công việc.
Suy nghĩ này của Lâm Đốn, Dương Phàm hiểu rõ trong lòng. Lúc Nguyễn Bình Hòa ở huyện Nhai Sơn đã ỷ vào bối cảnh ở trên tỉnh nên làm việc bá đạo, không ngừng đề bạt thân tín nên đắc tội một nhóm người. Lâm Đốn nếu muốn mở được tình hình, đầu tiên phải thống nhất với bí thư thị ủy về vấn đề nhân sự, điều chỉnh một nhóm nhất định là phải làm. Còn nửa năm nữa là diễn ra hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân, Lâm Đốn có thể thành người trong Đại hội đại biểu nhân dân hay không mới là vấn đề quan trọng, cho nên bắt buộc phải thỏa hiệp.
- Ừ, ý tưởng này của anh rất được. Anh sau khi đi xuống đầu tiên phải cố gắng giữ tác phong hơi khiêm tốn, vấn đề tài chính tôi sẽ yêu cầu thị trưởng Tào toàn lực ủng hộ. Tháng sau tôi sẽ thu xếp thời gian xuống huyện Nhai Sơn một chuyến, đến lúc đó quyết định xem có cần điều chỉnh một chút về vấn đề nhân sự hay không. Đồng chí Lý Diệu Minh sức khỏe không tốt mấy, nếu như Đại hội đại biểu nhân dân diễn ra mà anh không trúng cử vào đó, tôi sẽ suy nghĩ cho đồng chí Lý Diệu Minh đi chữa bệnh vài ngày.
Lời này của Dương Phàm làm cho Lâm Đốn ngẩn ra một chút. Dương Phàm nói như vậy không khác gì lưu một con đường an toàn cho Lâm Đốn. bí thư huyện ủy huyện Nhai Sơn Lý Diệu Minh nếu thức thời biết điều thì cho lão ta tiếp tục ngồi ở vị trí đó hai năm, nếu không thức thời thì chuẩn bị về hưu mà chữa bệnh đi.
- Bí thư Dương, có câu nói này của ngài, tôi sẽ không hề lo lắng.
Lâm Đốn kích động đến độ hai tay run lên. Lâm Đốn lúc này đang rất cảm kích, đưa mắt những người đi theo Dương Phàm, có mấy ai được đãi ngộ như vậy chứ.
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Tôi có lẽ cũng sẽ ở thành phố Hải Tân này khoảng 7 hay 8 năm gì đó. Thời gian dài như vậy không dùng người nhà mình, tôi còn có thể dùng người khác sao? Trước kia lúc ở thành phố Uyển Lăng, có người công kích tôi là kẻ thích đứng trên đỉnh núi. Tôi nghĩ đó là lời nói như gió thoảng qua tai. Người muốn làm nên sự nghiệp nếu không có chút thế lực của mình thì tất cả là nằm mơ. Anh là một trong những người tôi tin tưởng nhất, nói chuyện với anh không cần phải che che đậy đậy. Tóm lại, anh nhớ kỹ một điểm, nếu đã đi xuống huyện Nhai Sơn, nhất định phải làm cho đẹp mắt.
Nói đến đây, Lê Quý nhẹ nhàng gõ cửa rồi thò đầu vào nhỏ giọng nói:
- Trưởng ban Đàm tới.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Để đồng chí đó vào đây.
Nghĩ đến Đàm Tuyết Ba, Dương Phàm lại nhớ tới chuyện cục trưởng cục Tài chính Lưu Á lần trước, trong lòng lại có chút khó chịu. Chuyện lần trước đã lộ ra một hiện tượng, lão già Đàm Tuyết Ba này chẳng những ỷ vào mình là đồng chí lâu năm, ở vấn đề nhân sự còn có ý kiến cá nhân. Vậy bí thư thị ủy và phó bí thư thị ủy là cái gì chứ?
Chuyện lần trước Dương Phàm đã xử lý rất khôn khéo bằng cách lợi dụng mâu thuẫn của ba bên, nhưng trong lòng vẫn có chút bóng ma. Ngô Địa Kim cũng tốt, Đàm Tuyết Ba cũng tốt, ở vấn đề dùng người này hình như đều có những tính toán nho nhỏ của mình, không một lòng với Dương Phàm. Tầm quan trọng của trưởng ban Tổ chức cán bộ thị ủy, Dương Phàm đương nhiên hiểu rõ. Phó bí thư thị ủy Ngô Địa Kim là người của chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên, Dương Phàm muốn động cũng không dễ động. Nhưng thật ra Đàm Tuyết Ba sắp đến tuổi rồi, nếu thật sự không biết lĩnh hội và thi hành ý đồ của lãnh đạo, thì cũng nên lo lắng việc mời lão ta về nghỉ bệnh. Chẳng qua cán bộ cấp bậc như Đàm Tuyết Ba là do trên tỉnh quản, Dương Phàm muốn động Đàm Tuyết Ba cũng khá khó khăn.
Lúc Đàm Tuyết Ba đi vào tuyệt đối không ngờ trong lòng Dương Phàm đang có suy nghĩ này. Theo Đàm Tuyết Ba thấy, bí thư thị ủy này rất tôn trọng đồng chí lâu năm, làm người cũng không kiêu căng, hơn nữa còn dễ nói chuyện. Chẳng qua sau khi nghe nói Dương Phàm giở chiêu đó ở trường Đảng tỉnh, trong lòng Đàm Tuyết Ba rất khiếp sợ. Thoạt nhìn không phải Dương Phàm và Tào Dĩnh Nguyên hợp tác rất tốt sao, vấn đề này là từ đâu? Có chuyện Đàm Tuyết Ba bây giờ không thể không biết được, đó là Dương Phàm đã chơi chiêu này quá độc. Đàm Tuyết Ba không ngừng thầm nhắc nhở mình, đừng có nghĩ vị bí thư thị ủy bình thường rất thân thiện này là người tốt, nói gì cũng nghe.
Sau khi Đàm Tuyết Ba đi vào, Dương Phàm vẫn giống như bình thường tươi cười chào đón. Sau khi mời Đàm Tuyết Ba ngồi xuống, Dương Phàm liền cười nói:
- Có thể làm phiền trưởng ban Đàm tự mình đi một chuyến được không. Báo cáo về việc đề bạt Nguyễn Bình Hòa, tỉnh ủy đã phê duyệt. Cho nên huyện Nhai Sơn đang rất cần chủ tịch, như vậy Nguyễn Bình Hòa cũng mau chóng lên nhận chức.
Đàm Tuyết Ba vốn không định tự mình đưa Lâm Đốn xuống. Đàm Tuyết Ba là trưởng ban Tổ chức cán bộ thị ủy đầy tư cách, không nhất định phải cho Lâm Đốn mặt mũi, phái một phó trưởng ban xuống là đủ rồi. Chẳng qua Dương Phàm tự mình nói ra, Đàm Tuyết Ba muốn không đi cũng không được. Dù nói như thế nào thì Dương Phàm đang tạo thế cho Lâm Đốn, trưởng ban Tổ chức cán bộ tự mình đi xuống, đây là thể hiện lãnh đạo thị ủy rất coi trọng việc này.
Lâm Đốn nghe ra ý của Dương Phàm, lập tức đứng lên cười nói với Đàm Tuyết Ba:
- Làm phiền trưởng ban Đàm.
Đàm Tuyết Ba khách khí một câu, chuyện này coi như đã được quyết định. Đàm Tuyết Ba dù thích ra vẻ mình là đồng chí lão thành cũng không dám làm như vậy ở trong phòng làm việc của Dương Phàm. Đàm Tuyết Ba và Lâm Đốn theo thứ tự ra ngoài, Dương Phàm vừa mới chuẩn bị bắt đầu làm việc thì Ngô Địa Kim cười cười đi vào.
Dương Phàm mời Ngô Địa Kim ngồi xuống. Sau khi Lê Quý rót trà rồi ra ngoài, Ngô Địa Kim cười nói:
- Bí thư Dương, ngài đến nhận chức đã có một thời gian nhưng vẫn chưa triệu tập hội nghị toàn bộ cán bộ trong thành phố chúng ta, rất nhiều người cũng không nhận ra ngài. Là phó cho ngài, tôi cảm thấy cần phải đề nghị ngài vấn đề này, mở hội nghị cán bộ một lần.
Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi cười nói:
- Tôi thấy không cần. Qua một thời gian nữa tôi đang định đi một vòng quanh các cơ quan nhà nước trong phạm vi toàn thành phố Hải Tân chúng ta, trong đó cũng bao gồm cả các huyện nữa. Họp sẽ phải chi tiền, có thể giảm được bao nhiêu thì giảm.
Ngô Địa Kim thầm nói đi từng đơn vị một, người bên dưới vì nghênh đón có lẽ chi nhiều hơn. Chẳng qua lời này nói đi nói lại lúc mình lên nhận chức cũng đã làm. Hơn nữa khi đó Ngô Địa Kim còn kiếm được một món tiền phong bì khá lớn. Chẳng lẽ Dương Phàm cũng muốn làm như vậy sao?
- Bí thư Dương suy nghĩ vấn đề quả nhiên chu đáo.
Ngô Địa Kim nghĩ một đằng lại nói một nẻo, trong lòng lại chửi trộm, cho dù không lấy tiền nhưng có lẽ cũng muốn khua chiêng gióng trống tuyên truyền.
Dương Phàm không thèm để ý chuyện này cười cười rồi nói:
- Phó bí thư Ngô còn chuyện gì khác không?
Dương Phàm nói như vậy không khác gì tiễn khách, Ngô Địa Kim vội vàng đứng lên nói:
- Không còn việc gì nữa, tôi xin về làm việc.
Sau khi ra khỏi cửa, trong lòng Ngô Địa Kim có chút ảo não. Ngô Địa Kim đến đây lúc này là vì chuyện ở trường Đảng tỉnh ngày hôm qua. Ngô Địa Kim muốn thử dò xét lời nói một chút, kết quả Dương Phàm không hề đề cập đến, giống như chuyện này chưa từng xảy ra vậy. Lại nói sau khi Dương Phàm nhận chức đến nay vẫn rất khách khí với Ngô Địa Kim, làm việc cũng không bá đạo. Là phó của Dương Phàm, cuộc sống của Ngô Địa Kim rất được. Nhưng càng là như vậy, trong lòng Ngô Địa Kim càng không yên tâm. Hôm qua Ngô Địa Kim nghe thấy chuyện này, cả người hắn lập tức đầy mồ hôi lạnh. Hơn 30 cán bộ cấp cục trưởng và phó cục trưởng chỉ trong nháy mắt đã đẩy vào thế đối mặt với Tào Dĩnh Nguyên. Cho những người này ăn thuốc an thần, sau này dù nói như thế nào thì bọn họ nhất định sẽ rất kính sợ Dương Phàm, không biết chừng còn rất nhiều người cảm kích Dương Phàm. Không phát hiện ra lễ khai giảng đó phó bí thư tỉnh ủy Giang cũng có mặt sao? lãnh đạo tỉnh ủy coi trọng việc này ư, vì sao. Trong lòng các cán bộ chẳng lẽ không biết hay sao?
Ngô Địa Kim cũng nghe tiếng gió thấy sự kiện tập đoàn Thiên Mỹ đàm phán với sở Du lịch tỉnh và chính quyền tỉnh thành. Hai chuyện này gộp lại là có thể thấy năng lực kinh người của Dương Phàm. Ngô Địa Kim không thể không bảo mình về sau càng phải thêm cẩn thận. Đồng thời Ngô Địa Kim còn không khỏi có chút cảm khái, mình không phải người trong vòng tròn trung tâm của chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên nên rất nhiều chuyện không biết được bao nhiêu.
Ngô Địa Kim đi chưa đầy năm phút, Tống Đại Thành mặt mày nghiêm túc đi vào, sau khi ân cần chào hỏi "Bí thư Dương" một tiếng rồi nhận được sự ra hiệu của Dương Phàm, Tống Đại Thành ngồi xuống.
Tống Đại Thành rõ ràng cảm nhận được Dương Phàm có ý kiến với mình. Chẳng qua Tống Đại Thành chẳng có chút biện pháp nào. Chuyện của Lâm Mãnh, áp lực từ lãnh đạo liên quan trên tỉnh là rất lớn, Tống Đại Thành cũng chẳng phải người mạnh mẽ gì. Theo lời Tùng Lệ Lệ nói thì Tống Đại Thành là con bọ ngựa, giẫm lên vai bố vợ mà bước tới.
Một chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thị ủy ở bên cạnh mình như vậy, trong lòng Dương Phàm thật đúng là không thoải mái. Chẳng qua Tống Đại Thành là cán bộ do trên tỉnh quản, muốn động hắn cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Chuyện Dương Phàm cần làm nhất bây giờ là làm cho Triệu Việt thông cảm việc mình hợp tác với Hầu Tiếu Thiên, sau đó mới có thể nói đến chuyện thu dọn tình hình. Tóm lại Dương Phàm đã sớm có tâm tư đuổi Tống Đại Thành đi, hơn nữa lại khá cấp bách. Nếu thật sự không thể điều Tống Đại Thành đi, như vậy thì hắn ta cũng sẽ mất quyền lực.
- Bí thư Dương, lãnh đạo trên tỉnh đề xuất đưa vụ án của Lâm Mãnh lên trên tỉnh, ngài thấy nên trả lời như thế nào cho thuyết phục?
Tống Đại Thành không dám nói rõ là ý của lãnh đạo nào, Dương Phàm cũng không hỏi. Vụ án làm đến mức này, ở bên trên thò tay vào như vậy có thể nói trên cơ bản Lâm Mãnh không có kết quả tốt. Muốn động một người, trước hết phải làm cho kẻ đó yên tâm. Dương Phàm thản nhiên nói:
- Ý kiến của lãnh đạo trên tỉnh đáng tôn trọng thì phải tôn trọng. Ủy ban kỷ luật chuyển các tài liệu liên quan cho Viện kiểm sát nhân dân, tôi thấy vụ án này có thể kết thúc điều tra được rồi.
Dương Phàm nói như vậy làm cho Tống Đại Thành khá ngạc nhiên đồng thời cũng có chút đắc ý. Tống Đại Thành thầm nói mày là bí thư thị ủy dù mạnh hơn nữa nhưng trước mặt lãnh đạo tỉnh ủy không phải vẫn cúi đầu như thường sao?
- Tôi nhất định kiên quyết quán triệt chỉ thị của lãnh đạo, làm tốt công tác tài liệu.
Tống Đại Thành cũng không ở lâu, đứng dậu cáo từ rời đi.
Dương Phàm rất chán ghét nhìn Tống Đại Thành rời đi, chờ tiếng bước chân đi xa liền lạnh lùng ném bút xuống bàn. Đúng lúc này Tùng Lệ Lệ cười hì hì đi vào, thấy vẻ mặt này của Dương Phàm không khỏi run lên vì sợ hãi. Tùng Lệ Lệ một tay đặt lên bộ ngực đầy đặn rồi oán trách nhìn Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Anh làm cái gì đó? Ánh mắt của anh thật đáng sợ?
Dương Phàm hừ một tiếng rồi nói:
- Chị không thấy Tống Đại Thành vừa đi ra ngoài sao?
Tùng Lệ Lệ lúc này mới hiểu được, cười cười đi lại gần nhỏ giọng nói:
- Đừng vì loại người này mà tức giận, không đáng.
Dương Phàm gật đầu nhỏ giọng nói:
- Tình hình nhân viên bên phía Ủy ban kỷ luật, chị lưu tâm một chút.
Tùng Lệ Lệ hiểu ý gật đầu nói:
- Anh yên tâm, chuyện này tôi nhất định làm tốt. Chẳng qua bên phía Ủy ban kỷ luật không dễ nào nhìn vào.
- Tôi biết Giang Thượng Vân có ý kiến với tôi, chẳng qua lão già này bây giờ mới là phó bí thư tỉnh ủy mà thôi, chưa phải bí thư. Chủ nhiệm Miêu Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy trước kia là phó của Giang Thượng Vân. Chuyện này trong lòng tôi đã có tính toán, chị cứ làm theo ý của tôi là được rồi.
Dương Phàm đưa ra một kết luận, Tùng Lệ Lệ đúng là không biết nói gì nữa.
Tùng Lệ Lệ thực ra không biết trước kia Trần lão làm cái gì. Bên phía chủ nhiệm Miêu, Dương Phàm cũng không định đi đường bên trên trước. Đầu tiên tìm cơ hội tiếp xúc một chút, sau đó xem tình hình rồi nói.
- Đây là kế hoạch tuyên truyền buổi lễ ký kết hợp tác giữa chính quyền thành phố và tập đoàn Thiên Mỹ, anh có muốn xem hay không?
Tùng Lệ Lệ đưa một bản báo cáo tới, Dương Phàm khoát tay rồi nói:
- Chuyện gì tôi cũng xem, tôi không mệt chết mới là lạ. Bây giờ người tôi tin tưởng không nhiều lắm, chị xem là tôi yên tâm rồi.
Dương Phàm nói xong liền cầm bút lên ký roẹt vào bản báo cáo:
- Đã duyệt. Được.
Tùng Lệ Lệ cầm báo cáo rồi cười nói:
- Tôi sẽ đi thông báo với u Trung Chương, ngày kia là buổi lễ ký hợp đồng, anh có tham gia hay không?
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Không cần, để cho Tào Dĩnh Nguyên ra mặt đi. Chuyện ngày hôm qua đã quá tàn nhẫn, không thể làm chuyện quá tuyệt, sau này vẫn cần hợp tác mà.
Tùng Lệ Lệ cười nói:
- Chuyện tốt anh làm chưa đủ tuyệt sao? Tôi thấy Tào Dĩnh Nguyên còn muốn ăn anh đó.
Dương Phàm cười giải thích:
- Không nghiêm trọng như vậy đâu, tôi không phải chỉ muốn chấn nhiếp lão già này một chút sao. Sau này chỉ cần Tào Dĩnh Nguyên biết bổn phận của mình, tôi sẽ không làm khó lão ta. Dù sao tôi khá hiểu rõ lão, chẳng qua nếu mà cứng rắn quá, trên tỉnh đổi một thị trưởng khác thì sẽ không tốt.
- Trong tỉnh đổi thị trưởng khác, không thể chứ? Tào Dĩnh Nguyên mới đến có mấy ngày mà.
Tùng Lệ Lệ không khỏi thất thanh hỏi một câu. Dương Phàm thực ra sớm đã suy nghĩ về vấn đề này. Tùng Lệ Lệ không khỏi để nghĩ ra ảo diệu trong này, một cũng cũng không hề kỳ quái.
- Ha ha, sao lại không thể cơ chứ? Chờ chị ngồi lên vị trí của tôi, chị cũng sẽ ước lượng vấn đề như vậy.
Tùng Lệ Lệ cũng không ở lâu, lắc lắc mông đi ra ngoài, phòng làm việc cuối cùng cũng lấy lại yên tĩnh. Dương Phàm bận rộn đến lúc cuối giờ sau đó mới chậm như rùa đứng lên. Dương Phàm đi tới cửa liền cười nói với Lê Quý ở gian ngoài:
- Liên lạc với phó thị trưởng Lam, bảo phó thị trưởng chọn nơi yên tĩnh.
Lê Quý nghe không hiểu mấy chẳng qua không ảnh hưởng gì đến việc chấp hành chỉ thị của Dương Phàm cả.
Cả buổi sáng Lam Hòa khá bất an lo lắng. Khi cơ hội ở trước mặt mình, Lam Hòa quả thật đã động tâm. Sau khi bố vợ xuống, Lam Hòa đúng là năm nay không bằng năm trước. Lúc trước vốn làm ở sở Xây dựng tỉnh, kết quả ông bố vợ vừa lui xuống lập tức bị điều đến thành phố Hải Tân làm phó thị trưởng. Cũng may uy thế của ông cụ vẫn còn nên kiêm nhiệm thường vụ thị ủy. Nhưng Lam Hòa cũng thấy rất rõ ràng, ở trong hội nghị thường ủy ít mở miệng là tốt nhất.
Nếu như Dương Phàm thực sự thu nhận Lam Hòa, đây là cơ hội trỗi dậy. Nghe nói Bí thư Dương có chút bất mãn với Lữ Ngọc Phương, khả năng tiến thêm một bước càng lớn hơn nữa. Người đều là giẫm lên vai kẻ khác mà đi, đây là chuyện quá thường gặp trong chốn quan trường.
Cả buổi sáng Lam Hòa không ngừng nhìn điện thoại di động, mấy lần vang lên Lam Hòa đều rất hy vọng nhìn màn hình, nhưng kết quả đều thất vọng. Sắp hết giờ làm, Lam Hòa còn tưởng rằng hôm nay không đợi được Dương Phàm, đột nhiên điện thoại di động lại vang lên.
Nhìn lướt qua số điện thoại hiển thị, trái tim Lam Hòa như thắt lại. Nói số máy này thay đổi vận mệnh của Lam Hòa cũng không quá đáng.
- Là tôi – Lam Hòa.
Lam Hòa cố gắng lấy lại bình tĩnh ấn phím nghe mà nói.
- Phó thị trưởng Lam sao? Tôi là Lê Quý – thư ký Bí thư Dương. Bí thư Dương phân phó tìm một nơi yên tĩnh. Phó thị trưởng có quyết định thì nhắn tin cho tôi.
Lam Hòa cố gắng kìm nén cơn kích động trong lòng, Lam Hòa bình tĩnh nói:
- Tốt, không có vấn đề gì.
Sau khi bỏ điện thoại di động xuống, Lam Hòa cảm thấy cả người uể oải. Một người khi đang rất khẩn trương rồi thả lỏng đều có trạng thái này. Chẳng qua Lam Hòa cũng không dừng lại quá lâu, không đầy một phút sau liền cầm lấy điện thoại di động gọi cho một số, rồi nói:
- Tiểu Trịnh à? Trưa nay tôi muốn mời cơm một lãnh đạo quan trọng, cậu bố trí một chút. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Địa điểm mà Lam Hòa bố trí khá hẻo lánh quả thật phù hợp với yêu cầu yên tĩnh của Dương Phàm. Thành phố Hải Tân là thành phố du lịch, có không ít nhà hàng, khách sạn ở những nơi vắng vẻ như thế này.
Lái xe Liêu Chính Vũ là người địa phương, nghe nói đến khu nghỉ dưỡng Gia Hải lập tức cười nói:
- Tôi biết nơi này.
Xe ra ngoài nội thành một đường đi về phía Bắc nhằm hướng xã Dương Mã khoảng 10 phút rồi rẽ vào một con đường nhỏ, chạy lên một sườn núi không quá cao, sau đó vòng ra sau sườn núi lập tức cảm thấy trước mắt sáng ngời, bên trong không ngờ là một thung lũng.
Liêu Chính Vũ bình thường gần như không nói chuyện lúc này lại mở miệng nói:
- Nơi này trước kia là doanh trại quân đội, sau đó quân đội đã chuyển đi. Nơi này bởi vì có suối nước nóng cho nên có người làm khu nghỉ dưỡng ở đây, nghe nói là một ông chủ lớn. Ăn cơm xong có thể leo núi, còn có thể nhìn thấy chiến hào mà quân đội đã đào, còn có những công sự làm bằng đất, gỗ.
Dương Phàm hiểu rõ vì sao Lam Hòa lại mời mình ở địa điểm này. Có lẽ sau khi nhận được tin, Lam Hòa muốn thả lỏng bản thân một chút. Dương Phàm nhếch miệng cười rồi mở to mắt nhìn kiến trúc màu trắng trong rừng cây phía xa xa.
Xuyên qua một con đường cây cối tươi tốt mọc hai bên, một bãi đỗ xe xuất hiện trước mặt. Phía sau bãi đỗ xe là một bậc thang đi lên, bên trên là một kiến trúc như khách sạn. Trên cửa có mấy chữ to Khu nghỉ dưỡng Gia Hải.
Lam Hòa đã sớm đứng ở cửa thấy xe Dương Phàm đến liền cười cười ra mở cửa xe cho hắn. Sau khi hai người bắt tay, Lam Hòa giới thiệu Dương Phàm với một người đàn ông gầy gò khoảng 40 tuổi bên cạnh:
- Bí thư Dương, vị này chính là chủ khu nghỉ dưỡng này – Tiểu Trịnh.
Tiểu Trịnh thật ra lại không hề kiêu ngạo, không nịnh bợ, tiến lên một bước chủ động bắt tay Dương Phàm rồi nói:
- Trịnh Đại Hùng, nghe tiếng Bí thư Dương đã lâu, chào mừng đến khu nghỉ dưỡng Gia Hải.
Dương Phàm cũng không tin lời đó là thật. Mình mới mới đến thành phố Hải Tân có vài ngày, hắn sao có thể nghe danh đã lâu.
- Chào ông chủ Trịnh.
Dương Phàm thản nhiên nói một câu, ra vẻ nghiêm nghị nhưng không thiếu lễ phép.
Thái độ này của Dương Phàm cũng rất có chủ ý, dù sao cũng là bí thư thị ủy đứng đầu thành phố Hải Tân nếu không nghiêm nghị thì người ta sẽ coi nhẹ mình. Trịnh Đại Hùng đi trước dẫn đường. Đi lên bậc thang Dương Phàm đứng lại ngửa mặt nhìn biểu hiệu khu nghỉ dưỡng.
- Chữ này rất được.
Dương Phàm vừa nói như vậy, mặt Lam Hòa khẽ biến còn tưởng rằng Dương Phàm nhìn ra cái gì. Vì thế Lam Hòa không ngừng nháy mắt với Trịnh Đại Hùng. Cũng may Dương Phàm chỉ nói một câu rồi đi lên trên, không có ý hỏi rõ ràng. Lam Hòa hơi đi sau một bước lặng lẽ lau mồ hôi trán. Chữ trên tấm biển hiệu này là do bí thư thị ủy khóa trước tự tay viết, Trịnh Đại Hùng cũng muốn đổi nhưng không kịp. Biển hiệu mới chưa làm xong, đổi cũng phải bỏ ra không ít tiền. Trước đó Lam Hòa thật ra quên vấn đề này, không ngờ Dương Phàm vừa đến đã chú ý đến chữ này.
Dẫn Dương Phàm đến một căn phòng ngồi xuống, Lam Hòa rất cẩn thận theo vào. Căn phòng này rất lớn, ở giữa có một chiếc bàn, bên cạnh còn có một chiếc phản để nghỉ ngơi. Hai nhân viên phục vụ nữ mặc đồng phục khu nghỉ dưỡng đang đứng một bên chào mời. Dương Phàm lơ đãng nhìn qua hai nhân viên phục vụ này thì thấy khá đầy đặn, bộ đồng phục bó sát hiện ra rõ thân thể nóng bỏng.
- Vừa nãy nhìn bãi đỗ xe thấy không có bao nhiêu xe công.
Dương Phàm giống như rất tùy ý điểm một chút, Lam Hòa cũng yên tâm hơn, vội vàng cười nói;
- Khu nghỉ dưỡng này chủ yếu tiếp đón một ít ông chủ có tiền, ăn uống rồi vui chơi. Lát nữa sau khi ăn cơm xong, Bí thư Dương có thể đi ngâm suối nước nóng. Tôi khá quen với ông chủ Khu nghỉ dưỡng này, quan hệ từ hồi trên tỉnh thành.
Thế giới bây giờ không hề thiếu chuyện này, không thiếu những nơi như Khu nghỉ dưỡng Gia Hải này. Người có quyền có thế thường thích tìm những nơi yên tĩnh mà thư giãn một chút. Những lời ồn ào lại không được người có tiền thích.
Ngoài cửa có một nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp trẻ tuổi đi vào, trong tay cầm một chiếc khay, bên trên có hai chén lục trà.
- Nghe nói Bí thư Dương thích uống lục trà, tôi cố ý dặn Trịnh Đại Hùng chuẩn bị trà Long Tỉnh Tây Hồ.
Lam Hòa giải thích một câu, có ý như nói giúp Trịnh Đại Hùng.
Tỉnh Thiên Nhai cái gì cũng tốt chỉ có lục trà là kém một chút. Dương Phàm nhìn lướt qua trà Long tỉnh trong chén, nhìn hình dạng của lá trà thầm nói trà này đúng là tốt đây. Chẳng qua Lam Hòa cũng có thể nghĩ ra điểm này, qua đó có thể thấy rõ sự cẩn thận của người này. Nhưng loại cẩn thận này có thể hiện ra khi tiếp đón với lãnh đạo, không biết có hiện ra trong công việc hay không, suy nghĩ này lóe lên trong đầu Dương Phàm mà thôi. Chuyện trong chốn quan trường không thể cưỡng cầu.
- Phó thị trưởng Lam lo lắng nhiều rồi.
Dương Phàm lạnh nhạt nói một câu, Lam Hòa vội vàng nhỏ giọng nói:
- Nên làm, nên làm mà.
Lam Hòa lúc này có chút khẩn trương. Mặc dù mọi người đều là thường vụ thị ủy nên thật ra không cần phải như vậy. Nhưng bây giờ Lam Hòa đang cố thả thấp mình một chút, Dương Phàm cũng không cảm thấy kỳ quái. Lam Hòa hôm nay nếu muốn làm một chút chuyện rồi tiến thêm một bậc tự nhiên phải cúi đầu dựa vào người khác.
Dương Phàm nhớ ra chưa gọi điện về nhà liền rút điện thoại di động ra. Đầu bên kia do Trương Tư Tề nghe điện, Dương Phàm cười nói với nàng:
- Phó thị trưởng Lam mời ăn cơm trưa, giữa trưa anh không về đâu.
Lam Hòa ngồi bên đợi Dương Phàm tắt máy liền cười cười nói một câu:
- Tình cảm vợ chồng Bí thư Dương thật tốt. Nếu là người đàn ông địa phương thì chuyện này nhất định sẽ không nói với vợ.
- Người đàn ông địa phương thì sao?
Dương Phàm thấy Lam Hòa nói như vậy không khỏi tò mò.
Lam Hòa không nghĩ Dương Phàm lại bắt đầu từ đề tài này, ngẩn ra một chút rồi cười nói:
- Tôi quên mất Bí thư Dương là người tỉnh Giang Nam, không hiểu một ít tập tục của người địa phương. Tỉnh Thiên Nhai trước đây luôn là trọng nam khinh nữ. Ngài nếu có thời gian đến các quán nước ven đường ngồi sẽ thấy trong đó đều là đàn ông ngồi uống. Chuyện trong nhà từ trước đến nay người đàn ông đều mặc kệ, toàn bộ đều do phụ nữ lo liệu. Lời này khá buồn cười. Người phụ nữ địa phương nếu lấy người đàn ông địa phương, như vậy bọn họ càng gặp cảnh này nhiều hơn.
Lam Hòa nói lời này, Dương Phàm cũng có nghe người ta nói. Nhớ đến Lam Hòa là người địa phương, Dương Phàm không khỏi có chút trêu ghẹo một câu:
- Nói như vậy tức là phó thị trưởng Lam làm chuyện gì ở bên ngoài, bà xã chưa bao giờ trông nom?
- huyện Nhai Sơn là một nơi khá đặc biệt dù là trong phạm vi toàn bộ tỉnh Thiên Nhai này. Đặc biệt ở đây là hoàn cảnh địa lý khá bằng phẳng. huyện Nhai Sơn có nông nghiệp phát triển hơn tất cả các huyện trong toàn tỉnh Thiên Nhai này. Chủ tịch huyện Nhai Sơn khóa trước là Nguyễn Bình Hòa làm được ba năm, trọng điểm đặt ở việc cải tạo thị trấn, kết quả này khiến cho kinh tế huyện khá khó khăn. Sau khi đánh giá từ trên xuống dưới huyện Nhai Sơn, tôi suy nghĩ đầu tiên là giải quyết tốt việc quan hệ với cán bộ địa phương, sau đó thông qua lãnh đạo lấy một phần tài chính, phối hợp với bí thư huyện ủy Lý ổn định tình hình. Tôi nghĩ sẽ dành ra hai tháng quen thuộc tình hình, sau đó sẽ bắt đầu triển khai các công việc.
Suy nghĩ này của Lâm Đốn, Dương Phàm hiểu rõ trong lòng. Lúc Nguyễn Bình Hòa ở huyện Nhai Sơn đã ỷ vào bối cảnh ở trên tỉnh nên làm việc bá đạo, không ngừng đề bạt thân tín nên đắc tội một nhóm người. Lâm Đốn nếu muốn mở được tình hình, đầu tiên phải thống nhất với bí thư thị ủy về vấn đề nhân sự, điều chỉnh một nhóm nhất định là phải làm. Còn nửa năm nữa là diễn ra hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân, Lâm Đốn có thể thành người trong Đại hội đại biểu nhân dân hay không mới là vấn đề quan trọng, cho nên bắt buộc phải thỏa hiệp.
- Ừ, ý tưởng này của anh rất được. Anh sau khi đi xuống đầu tiên phải cố gắng giữ tác phong hơi khiêm tốn, vấn đề tài chính tôi sẽ yêu cầu thị trưởng Tào toàn lực ủng hộ. Tháng sau tôi sẽ thu xếp thời gian xuống huyện Nhai Sơn một chuyến, đến lúc đó quyết định xem có cần điều chỉnh một chút về vấn đề nhân sự hay không. Đồng chí Lý Diệu Minh sức khỏe không tốt mấy, nếu như Đại hội đại biểu nhân dân diễn ra mà anh không trúng cử vào đó, tôi sẽ suy nghĩ cho đồng chí Lý Diệu Minh đi chữa bệnh vài ngày.
Lời này của Dương Phàm làm cho Lâm Đốn ngẩn ra một chút. Dương Phàm nói như vậy không khác gì lưu một con đường an toàn cho Lâm Đốn. bí thư huyện ủy huyện Nhai Sơn Lý Diệu Minh nếu thức thời biết điều thì cho lão ta tiếp tục ngồi ở vị trí đó hai năm, nếu không thức thời thì chuẩn bị về hưu mà chữa bệnh đi.
- Bí thư Dương, có câu nói này của ngài, tôi sẽ không hề lo lắng.
Lâm Đốn kích động đến độ hai tay run lên. Lâm Đốn lúc này đang rất cảm kích, đưa mắt những người đi theo Dương Phàm, có mấy ai được đãi ngộ như vậy chứ.
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Tôi có lẽ cũng sẽ ở thành phố Hải Tân này khoảng 7 hay 8 năm gì đó. Thời gian dài như vậy không dùng người nhà mình, tôi còn có thể dùng người khác sao? Trước kia lúc ở thành phố Uyển Lăng, có người công kích tôi là kẻ thích đứng trên đỉnh núi. Tôi nghĩ đó là lời nói như gió thoảng qua tai. Người muốn làm nên sự nghiệp nếu không có chút thế lực của mình thì tất cả là nằm mơ. Anh là một trong những người tôi tin tưởng nhất, nói chuyện với anh không cần phải che che đậy đậy. Tóm lại, anh nhớ kỹ một điểm, nếu đã đi xuống huyện Nhai Sơn, nhất định phải làm cho đẹp mắt.
Nói đến đây, Lê Quý nhẹ nhàng gõ cửa rồi thò đầu vào nhỏ giọng nói:
- Trưởng ban Đàm tới.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Để đồng chí đó vào đây.
Nghĩ đến Đàm Tuyết Ba, Dương Phàm lại nhớ tới chuyện cục trưởng cục Tài chính Lưu Á lần trước, trong lòng lại có chút khó chịu. Chuyện lần trước đã lộ ra một hiện tượng, lão già Đàm Tuyết Ba này chẳng những ỷ vào mình là đồng chí lâu năm, ở vấn đề nhân sự còn có ý kiến cá nhân. Vậy bí thư thị ủy và phó bí thư thị ủy là cái gì chứ?
Chuyện lần trước Dương Phàm đã xử lý rất khôn khéo bằng cách lợi dụng mâu thuẫn của ba bên, nhưng trong lòng vẫn có chút bóng ma. Ngô Địa Kim cũng tốt, Đàm Tuyết Ba cũng tốt, ở vấn đề dùng người này hình như đều có những tính toán nho nhỏ của mình, không một lòng với Dương Phàm. Tầm quan trọng của trưởng ban Tổ chức cán bộ thị ủy, Dương Phàm đương nhiên hiểu rõ. Phó bí thư thị ủy Ngô Địa Kim là người của chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên, Dương Phàm muốn động cũng không dễ động. Nhưng thật ra Đàm Tuyết Ba sắp đến tuổi rồi, nếu thật sự không biết lĩnh hội và thi hành ý đồ của lãnh đạo, thì cũng nên lo lắng việc mời lão ta về nghỉ bệnh. Chẳng qua cán bộ cấp bậc như Đàm Tuyết Ba là do trên tỉnh quản, Dương Phàm muốn động Đàm Tuyết Ba cũng khá khó khăn.
Lúc Đàm Tuyết Ba đi vào tuyệt đối không ngờ trong lòng Dương Phàm đang có suy nghĩ này. Theo Đàm Tuyết Ba thấy, bí thư thị ủy này rất tôn trọng đồng chí lâu năm, làm người cũng không kiêu căng, hơn nữa còn dễ nói chuyện. Chẳng qua sau khi nghe nói Dương Phàm giở chiêu đó ở trường Đảng tỉnh, trong lòng Đàm Tuyết Ba rất khiếp sợ. Thoạt nhìn không phải Dương Phàm và Tào Dĩnh Nguyên hợp tác rất tốt sao, vấn đề này là từ đâu? Có chuyện Đàm Tuyết Ba bây giờ không thể không biết được, đó là Dương Phàm đã chơi chiêu này quá độc. Đàm Tuyết Ba không ngừng thầm nhắc nhở mình, đừng có nghĩ vị bí thư thị ủy bình thường rất thân thiện này là người tốt, nói gì cũng nghe.
Sau khi Đàm Tuyết Ba đi vào, Dương Phàm vẫn giống như bình thường tươi cười chào đón. Sau khi mời Đàm Tuyết Ba ngồi xuống, Dương Phàm liền cười nói:
- Có thể làm phiền trưởng ban Đàm tự mình đi một chuyến được không. Báo cáo về việc đề bạt Nguyễn Bình Hòa, tỉnh ủy đã phê duyệt. Cho nên huyện Nhai Sơn đang rất cần chủ tịch, như vậy Nguyễn Bình Hòa cũng mau chóng lên nhận chức.
Đàm Tuyết Ba vốn không định tự mình đưa Lâm Đốn xuống. Đàm Tuyết Ba là trưởng ban Tổ chức cán bộ thị ủy đầy tư cách, không nhất định phải cho Lâm Đốn mặt mũi, phái một phó trưởng ban xuống là đủ rồi. Chẳng qua Dương Phàm tự mình nói ra, Đàm Tuyết Ba muốn không đi cũng không được. Dù nói như thế nào thì Dương Phàm đang tạo thế cho Lâm Đốn, trưởng ban Tổ chức cán bộ tự mình đi xuống, đây là thể hiện lãnh đạo thị ủy rất coi trọng việc này.
Lâm Đốn nghe ra ý của Dương Phàm, lập tức đứng lên cười nói với Đàm Tuyết Ba:
- Làm phiền trưởng ban Đàm.
Đàm Tuyết Ba khách khí một câu, chuyện này coi như đã được quyết định. Đàm Tuyết Ba dù thích ra vẻ mình là đồng chí lão thành cũng không dám làm như vậy ở trong phòng làm việc của Dương Phàm. Đàm Tuyết Ba và Lâm Đốn theo thứ tự ra ngoài, Dương Phàm vừa mới chuẩn bị bắt đầu làm việc thì Ngô Địa Kim cười cười đi vào.
Dương Phàm mời Ngô Địa Kim ngồi xuống. Sau khi Lê Quý rót trà rồi ra ngoài, Ngô Địa Kim cười nói:
- Bí thư Dương, ngài đến nhận chức đã có một thời gian nhưng vẫn chưa triệu tập hội nghị toàn bộ cán bộ trong thành phố chúng ta, rất nhiều người cũng không nhận ra ngài. Là phó cho ngài, tôi cảm thấy cần phải đề nghị ngài vấn đề này, mở hội nghị cán bộ một lần.
Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi cười nói:
- Tôi thấy không cần. Qua một thời gian nữa tôi đang định đi một vòng quanh các cơ quan nhà nước trong phạm vi toàn thành phố Hải Tân chúng ta, trong đó cũng bao gồm cả các huyện nữa. Họp sẽ phải chi tiền, có thể giảm được bao nhiêu thì giảm.
Ngô Địa Kim thầm nói đi từng đơn vị một, người bên dưới vì nghênh đón có lẽ chi nhiều hơn. Chẳng qua lời này nói đi nói lại lúc mình lên nhận chức cũng đã làm. Hơn nữa khi đó Ngô Địa Kim còn kiếm được một món tiền phong bì khá lớn. Chẳng lẽ Dương Phàm cũng muốn làm như vậy sao?
- Bí thư Dương suy nghĩ vấn đề quả nhiên chu đáo.
Ngô Địa Kim nghĩ một đằng lại nói một nẻo, trong lòng lại chửi trộm, cho dù không lấy tiền nhưng có lẽ cũng muốn khua chiêng gióng trống tuyên truyền.
Dương Phàm không thèm để ý chuyện này cười cười rồi nói:
- Phó bí thư Ngô còn chuyện gì khác không?
Dương Phàm nói như vậy không khác gì tiễn khách, Ngô Địa Kim vội vàng đứng lên nói:
- Không còn việc gì nữa, tôi xin về làm việc.
Sau khi ra khỏi cửa, trong lòng Ngô Địa Kim có chút ảo não. Ngô Địa Kim đến đây lúc này là vì chuyện ở trường Đảng tỉnh ngày hôm qua. Ngô Địa Kim muốn thử dò xét lời nói một chút, kết quả Dương Phàm không hề đề cập đến, giống như chuyện này chưa từng xảy ra vậy. Lại nói sau khi Dương Phàm nhận chức đến nay vẫn rất khách khí với Ngô Địa Kim, làm việc cũng không bá đạo. Là phó của Dương Phàm, cuộc sống của Ngô Địa Kim rất được. Nhưng càng là như vậy, trong lòng Ngô Địa Kim càng không yên tâm. Hôm qua Ngô Địa Kim nghe thấy chuyện này, cả người hắn lập tức đầy mồ hôi lạnh. Hơn 30 cán bộ cấp cục trưởng và phó cục trưởng chỉ trong nháy mắt đã đẩy vào thế đối mặt với Tào Dĩnh Nguyên. Cho những người này ăn thuốc an thần, sau này dù nói như thế nào thì bọn họ nhất định sẽ rất kính sợ Dương Phàm, không biết chừng còn rất nhiều người cảm kích Dương Phàm. Không phát hiện ra lễ khai giảng đó phó bí thư tỉnh ủy Giang cũng có mặt sao? lãnh đạo tỉnh ủy coi trọng việc này ư, vì sao. Trong lòng các cán bộ chẳng lẽ không biết hay sao?
Ngô Địa Kim cũng nghe tiếng gió thấy sự kiện tập đoàn Thiên Mỹ đàm phán với sở Du lịch tỉnh và chính quyền tỉnh thành. Hai chuyện này gộp lại là có thể thấy năng lực kinh người của Dương Phàm. Ngô Địa Kim không thể không bảo mình về sau càng phải thêm cẩn thận. Đồng thời Ngô Địa Kim còn không khỏi có chút cảm khái, mình không phải người trong vòng tròn trung tâm của chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên nên rất nhiều chuyện không biết được bao nhiêu.
Ngô Địa Kim đi chưa đầy năm phút, Tống Đại Thành mặt mày nghiêm túc đi vào, sau khi ân cần chào hỏi "Bí thư Dương" một tiếng rồi nhận được sự ra hiệu của Dương Phàm, Tống Đại Thành ngồi xuống.
Tống Đại Thành rõ ràng cảm nhận được Dương Phàm có ý kiến với mình. Chẳng qua Tống Đại Thành chẳng có chút biện pháp nào. Chuyện của Lâm Mãnh, áp lực từ lãnh đạo liên quan trên tỉnh là rất lớn, Tống Đại Thành cũng chẳng phải người mạnh mẽ gì. Theo lời Tùng Lệ Lệ nói thì Tống Đại Thành là con bọ ngựa, giẫm lên vai bố vợ mà bước tới.
Một chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thị ủy ở bên cạnh mình như vậy, trong lòng Dương Phàm thật đúng là không thoải mái. Chẳng qua Tống Đại Thành là cán bộ do trên tỉnh quản, muốn động hắn cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Chuyện Dương Phàm cần làm nhất bây giờ là làm cho Triệu Việt thông cảm việc mình hợp tác với Hầu Tiếu Thiên, sau đó mới có thể nói đến chuyện thu dọn tình hình. Tóm lại Dương Phàm đã sớm có tâm tư đuổi Tống Đại Thành đi, hơn nữa lại khá cấp bách. Nếu thật sự không thể điều Tống Đại Thành đi, như vậy thì hắn ta cũng sẽ mất quyền lực.
- Bí thư Dương, lãnh đạo trên tỉnh đề xuất đưa vụ án của Lâm Mãnh lên trên tỉnh, ngài thấy nên trả lời như thế nào cho thuyết phục?
Tống Đại Thành không dám nói rõ là ý của lãnh đạo nào, Dương Phàm cũng không hỏi. Vụ án làm đến mức này, ở bên trên thò tay vào như vậy có thể nói trên cơ bản Lâm Mãnh không có kết quả tốt. Muốn động một người, trước hết phải làm cho kẻ đó yên tâm. Dương Phàm thản nhiên nói:
- Ý kiến của lãnh đạo trên tỉnh đáng tôn trọng thì phải tôn trọng. Ủy ban kỷ luật chuyển các tài liệu liên quan cho Viện kiểm sát nhân dân, tôi thấy vụ án này có thể kết thúc điều tra được rồi.
Dương Phàm nói như vậy làm cho Tống Đại Thành khá ngạc nhiên đồng thời cũng có chút đắc ý. Tống Đại Thành thầm nói mày là bí thư thị ủy dù mạnh hơn nữa nhưng trước mặt lãnh đạo tỉnh ủy không phải vẫn cúi đầu như thường sao?
- Tôi nhất định kiên quyết quán triệt chỉ thị của lãnh đạo, làm tốt công tác tài liệu.
Tống Đại Thành cũng không ở lâu, đứng dậu cáo từ rời đi.
Dương Phàm rất chán ghét nhìn Tống Đại Thành rời đi, chờ tiếng bước chân đi xa liền lạnh lùng ném bút xuống bàn. Đúng lúc này Tùng Lệ Lệ cười hì hì đi vào, thấy vẻ mặt này của Dương Phàm không khỏi run lên vì sợ hãi. Tùng Lệ Lệ một tay đặt lên bộ ngực đầy đặn rồi oán trách nhìn Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Anh làm cái gì đó? Ánh mắt của anh thật đáng sợ?
Dương Phàm hừ một tiếng rồi nói:
- Chị không thấy Tống Đại Thành vừa đi ra ngoài sao?
Tùng Lệ Lệ lúc này mới hiểu được, cười cười đi lại gần nhỏ giọng nói:
- Đừng vì loại người này mà tức giận, không đáng.
Dương Phàm gật đầu nhỏ giọng nói:
- Tình hình nhân viên bên phía Ủy ban kỷ luật, chị lưu tâm một chút.
Tùng Lệ Lệ hiểu ý gật đầu nói:
- Anh yên tâm, chuyện này tôi nhất định làm tốt. Chẳng qua bên phía Ủy ban kỷ luật không dễ nào nhìn vào.
- Tôi biết Giang Thượng Vân có ý kiến với tôi, chẳng qua lão già này bây giờ mới là phó bí thư tỉnh ủy mà thôi, chưa phải bí thư. Chủ nhiệm Miêu Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy trước kia là phó của Giang Thượng Vân. Chuyện này trong lòng tôi đã có tính toán, chị cứ làm theo ý của tôi là được rồi.
Dương Phàm đưa ra một kết luận, Tùng Lệ Lệ đúng là không biết nói gì nữa.
Tùng Lệ Lệ thực ra không biết trước kia Trần lão làm cái gì. Bên phía chủ nhiệm Miêu, Dương Phàm cũng không định đi đường bên trên trước. Đầu tiên tìm cơ hội tiếp xúc một chút, sau đó xem tình hình rồi nói.
- Đây là kế hoạch tuyên truyền buổi lễ ký kết hợp tác giữa chính quyền thành phố và tập đoàn Thiên Mỹ, anh có muốn xem hay không?
Tùng Lệ Lệ đưa một bản báo cáo tới, Dương Phàm khoát tay rồi nói:
- Chuyện gì tôi cũng xem, tôi không mệt chết mới là lạ. Bây giờ người tôi tin tưởng không nhiều lắm, chị xem là tôi yên tâm rồi.
Dương Phàm nói xong liền cầm bút lên ký roẹt vào bản báo cáo:
- Đã duyệt. Được.
Tùng Lệ Lệ cầm báo cáo rồi cười nói:
- Tôi sẽ đi thông báo với u Trung Chương, ngày kia là buổi lễ ký hợp đồng, anh có tham gia hay không?
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Không cần, để cho Tào Dĩnh Nguyên ra mặt đi. Chuyện ngày hôm qua đã quá tàn nhẫn, không thể làm chuyện quá tuyệt, sau này vẫn cần hợp tác mà.
Tùng Lệ Lệ cười nói:
- Chuyện tốt anh làm chưa đủ tuyệt sao? Tôi thấy Tào Dĩnh Nguyên còn muốn ăn anh đó.
Dương Phàm cười giải thích:
- Không nghiêm trọng như vậy đâu, tôi không phải chỉ muốn chấn nhiếp lão già này một chút sao. Sau này chỉ cần Tào Dĩnh Nguyên biết bổn phận của mình, tôi sẽ không làm khó lão ta. Dù sao tôi khá hiểu rõ lão, chẳng qua nếu mà cứng rắn quá, trên tỉnh đổi một thị trưởng khác thì sẽ không tốt.
- Trong tỉnh đổi thị trưởng khác, không thể chứ? Tào Dĩnh Nguyên mới đến có mấy ngày mà.
Tùng Lệ Lệ không khỏi thất thanh hỏi một câu. Dương Phàm thực ra sớm đã suy nghĩ về vấn đề này. Tùng Lệ Lệ không khỏi để nghĩ ra ảo diệu trong này, một cũng cũng không hề kỳ quái.
- Ha ha, sao lại không thể cơ chứ? Chờ chị ngồi lên vị trí của tôi, chị cũng sẽ ước lượng vấn đề như vậy.
Tùng Lệ Lệ cũng không ở lâu, lắc lắc mông đi ra ngoài, phòng làm việc cuối cùng cũng lấy lại yên tĩnh. Dương Phàm bận rộn đến lúc cuối giờ sau đó mới chậm như rùa đứng lên. Dương Phàm đi tới cửa liền cười nói với Lê Quý ở gian ngoài:
- Liên lạc với phó thị trưởng Lam, bảo phó thị trưởng chọn nơi yên tĩnh.
Lê Quý nghe không hiểu mấy chẳng qua không ảnh hưởng gì đến việc chấp hành chỉ thị của Dương Phàm cả.
Cả buổi sáng Lam Hòa khá bất an lo lắng. Khi cơ hội ở trước mặt mình, Lam Hòa quả thật đã động tâm. Sau khi bố vợ xuống, Lam Hòa đúng là năm nay không bằng năm trước. Lúc trước vốn làm ở sở Xây dựng tỉnh, kết quả ông bố vợ vừa lui xuống lập tức bị điều đến thành phố Hải Tân làm phó thị trưởng. Cũng may uy thế của ông cụ vẫn còn nên kiêm nhiệm thường vụ thị ủy. Nhưng Lam Hòa cũng thấy rất rõ ràng, ở trong hội nghị thường ủy ít mở miệng là tốt nhất.
Nếu như Dương Phàm thực sự thu nhận Lam Hòa, đây là cơ hội trỗi dậy. Nghe nói Bí thư Dương có chút bất mãn với Lữ Ngọc Phương, khả năng tiến thêm một bước càng lớn hơn nữa. Người đều là giẫm lên vai kẻ khác mà đi, đây là chuyện quá thường gặp trong chốn quan trường.
Cả buổi sáng Lam Hòa không ngừng nhìn điện thoại di động, mấy lần vang lên Lam Hòa đều rất hy vọng nhìn màn hình, nhưng kết quả đều thất vọng. Sắp hết giờ làm, Lam Hòa còn tưởng rằng hôm nay không đợi được Dương Phàm, đột nhiên điện thoại di động lại vang lên.
Nhìn lướt qua số điện thoại hiển thị, trái tim Lam Hòa như thắt lại. Nói số máy này thay đổi vận mệnh của Lam Hòa cũng không quá đáng.
- Là tôi – Lam Hòa.
Lam Hòa cố gắng lấy lại bình tĩnh ấn phím nghe mà nói.
- Phó thị trưởng Lam sao? Tôi là Lê Quý – thư ký Bí thư Dương. Bí thư Dương phân phó tìm một nơi yên tĩnh. Phó thị trưởng có quyết định thì nhắn tin cho tôi.
Lam Hòa cố gắng kìm nén cơn kích động trong lòng, Lam Hòa bình tĩnh nói:
- Tốt, không có vấn đề gì.
Sau khi bỏ điện thoại di động xuống, Lam Hòa cảm thấy cả người uể oải. Một người khi đang rất khẩn trương rồi thả lỏng đều có trạng thái này. Chẳng qua Lam Hòa cũng không dừng lại quá lâu, không đầy một phút sau liền cầm lấy điện thoại di động gọi cho một số, rồi nói:
- Tiểu Trịnh à? Trưa nay tôi muốn mời cơm một lãnh đạo quan trọng, cậu bố trí một chút. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Địa điểm mà Lam Hòa bố trí khá hẻo lánh quả thật phù hợp với yêu cầu yên tĩnh của Dương Phàm. Thành phố Hải Tân là thành phố du lịch, có không ít nhà hàng, khách sạn ở những nơi vắng vẻ như thế này.
Lái xe Liêu Chính Vũ là người địa phương, nghe nói đến khu nghỉ dưỡng Gia Hải lập tức cười nói:
- Tôi biết nơi này.
Xe ra ngoài nội thành một đường đi về phía Bắc nhằm hướng xã Dương Mã khoảng 10 phút rồi rẽ vào một con đường nhỏ, chạy lên một sườn núi không quá cao, sau đó vòng ra sau sườn núi lập tức cảm thấy trước mắt sáng ngời, bên trong không ngờ là một thung lũng.
Liêu Chính Vũ bình thường gần như không nói chuyện lúc này lại mở miệng nói:
- Nơi này trước kia là doanh trại quân đội, sau đó quân đội đã chuyển đi. Nơi này bởi vì có suối nước nóng cho nên có người làm khu nghỉ dưỡng ở đây, nghe nói là một ông chủ lớn. Ăn cơm xong có thể leo núi, còn có thể nhìn thấy chiến hào mà quân đội đã đào, còn có những công sự làm bằng đất, gỗ.
Dương Phàm hiểu rõ vì sao Lam Hòa lại mời mình ở địa điểm này. Có lẽ sau khi nhận được tin, Lam Hòa muốn thả lỏng bản thân một chút. Dương Phàm nhếch miệng cười rồi mở to mắt nhìn kiến trúc màu trắng trong rừng cây phía xa xa.
Xuyên qua một con đường cây cối tươi tốt mọc hai bên, một bãi đỗ xe xuất hiện trước mặt. Phía sau bãi đỗ xe là một bậc thang đi lên, bên trên là một kiến trúc như khách sạn. Trên cửa có mấy chữ to Khu nghỉ dưỡng Gia Hải.
Lam Hòa đã sớm đứng ở cửa thấy xe Dương Phàm đến liền cười cười ra mở cửa xe cho hắn. Sau khi hai người bắt tay, Lam Hòa giới thiệu Dương Phàm với một người đàn ông gầy gò khoảng 40 tuổi bên cạnh:
- Bí thư Dương, vị này chính là chủ khu nghỉ dưỡng này – Tiểu Trịnh.
Tiểu Trịnh thật ra lại không hề kiêu ngạo, không nịnh bợ, tiến lên một bước chủ động bắt tay Dương Phàm rồi nói:
- Trịnh Đại Hùng, nghe tiếng Bí thư Dương đã lâu, chào mừng đến khu nghỉ dưỡng Gia Hải.
Dương Phàm cũng không tin lời đó là thật. Mình mới mới đến thành phố Hải Tân có vài ngày, hắn sao có thể nghe danh đã lâu.
- Chào ông chủ Trịnh.
Dương Phàm thản nhiên nói một câu, ra vẻ nghiêm nghị nhưng không thiếu lễ phép.
Thái độ này của Dương Phàm cũng rất có chủ ý, dù sao cũng là bí thư thị ủy đứng đầu thành phố Hải Tân nếu không nghiêm nghị thì người ta sẽ coi nhẹ mình. Trịnh Đại Hùng đi trước dẫn đường. Đi lên bậc thang Dương Phàm đứng lại ngửa mặt nhìn biểu hiệu khu nghỉ dưỡng.
- Chữ này rất được.
Dương Phàm vừa nói như vậy, mặt Lam Hòa khẽ biến còn tưởng rằng Dương Phàm nhìn ra cái gì. Vì thế Lam Hòa không ngừng nháy mắt với Trịnh Đại Hùng. Cũng may Dương Phàm chỉ nói một câu rồi đi lên trên, không có ý hỏi rõ ràng. Lam Hòa hơi đi sau một bước lặng lẽ lau mồ hôi trán. Chữ trên tấm biển hiệu này là do bí thư thị ủy khóa trước tự tay viết, Trịnh Đại Hùng cũng muốn đổi nhưng không kịp. Biển hiệu mới chưa làm xong, đổi cũng phải bỏ ra không ít tiền. Trước đó Lam Hòa thật ra quên vấn đề này, không ngờ Dương Phàm vừa đến đã chú ý đến chữ này.
Dẫn Dương Phàm đến một căn phòng ngồi xuống, Lam Hòa rất cẩn thận theo vào. Căn phòng này rất lớn, ở giữa có một chiếc bàn, bên cạnh còn có một chiếc phản để nghỉ ngơi. Hai nhân viên phục vụ nữ mặc đồng phục khu nghỉ dưỡng đang đứng một bên chào mời. Dương Phàm lơ đãng nhìn qua hai nhân viên phục vụ này thì thấy khá đầy đặn, bộ đồng phục bó sát hiện ra rõ thân thể nóng bỏng.
- Vừa nãy nhìn bãi đỗ xe thấy không có bao nhiêu xe công.
Dương Phàm giống như rất tùy ý điểm một chút, Lam Hòa cũng yên tâm hơn, vội vàng cười nói;
- Khu nghỉ dưỡng này chủ yếu tiếp đón một ít ông chủ có tiền, ăn uống rồi vui chơi. Lát nữa sau khi ăn cơm xong, Bí thư Dương có thể đi ngâm suối nước nóng. Tôi khá quen với ông chủ Khu nghỉ dưỡng này, quan hệ từ hồi trên tỉnh thành.
Thế giới bây giờ không hề thiếu chuyện này, không thiếu những nơi như Khu nghỉ dưỡng Gia Hải này. Người có quyền có thế thường thích tìm những nơi yên tĩnh mà thư giãn một chút. Những lời ồn ào lại không được người có tiền thích.
Ngoài cửa có một nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp trẻ tuổi đi vào, trong tay cầm một chiếc khay, bên trên có hai chén lục trà.
- Nghe nói Bí thư Dương thích uống lục trà, tôi cố ý dặn Trịnh Đại Hùng chuẩn bị trà Long Tỉnh Tây Hồ.
Lam Hòa giải thích một câu, có ý như nói giúp Trịnh Đại Hùng.
Tỉnh Thiên Nhai cái gì cũng tốt chỉ có lục trà là kém một chút. Dương Phàm nhìn lướt qua trà Long tỉnh trong chén, nhìn hình dạng của lá trà thầm nói trà này đúng là tốt đây. Chẳng qua Lam Hòa cũng có thể nghĩ ra điểm này, qua đó có thể thấy rõ sự cẩn thận của người này. Nhưng loại cẩn thận này có thể hiện ra khi tiếp đón với lãnh đạo, không biết có hiện ra trong công việc hay không, suy nghĩ này lóe lên trong đầu Dương Phàm mà thôi. Chuyện trong chốn quan trường không thể cưỡng cầu.
- Phó thị trưởng Lam lo lắng nhiều rồi.
Dương Phàm lạnh nhạt nói một câu, Lam Hòa vội vàng nhỏ giọng nói:
- Nên làm, nên làm mà.
Lam Hòa lúc này có chút khẩn trương. Mặc dù mọi người đều là thường vụ thị ủy nên thật ra không cần phải như vậy. Nhưng bây giờ Lam Hòa đang cố thả thấp mình một chút, Dương Phàm cũng không cảm thấy kỳ quái. Lam Hòa hôm nay nếu muốn làm một chút chuyện rồi tiến thêm một bậc tự nhiên phải cúi đầu dựa vào người khác.
Dương Phàm nhớ ra chưa gọi điện về nhà liền rút điện thoại di động ra. Đầu bên kia do Trương Tư Tề nghe điện, Dương Phàm cười nói với nàng:
- Phó thị trưởng Lam mời ăn cơm trưa, giữa trưa anh không về đâu.
Lam Hòa ngồi bên đợi Dương Phàm tắt máy liền cười cười nói một câu:
- Tình cảm vợ chồng Bí thư Dương thật tốt. Nếu là người đàn ông địa phương thì chuyện này nhất định sẽ không nói với vợ.
- Người đàn ông địa phương thì sao?
Dương Phàm thấy Lam Hòa nói như vậy không khỏi tò mò.
Lam Hòa không nghĩ Dương Phàm lại bắt đầu từ đề tài này, ngẩn ra một chút rồi cười nói:
- Tôi quên mất Bí thư Dương là người tỉnh Giang Nam, không hiểu một ít tập tục của người địa phương. Tỉnh Thiên Nhai trước đây luôn là trọng nam khinh nữ. Ngài nếu có thời gian đến các quán nước ven đường ngồi sẽ thấy trong đó đều là đàn ông ngồi uống. Chuyện trong nhà từ trước đến nay người đàn ông đều mặc kệ, toàn bộ đều do phụ nữ lo liệu. Lời này khá buồn cười. Người phụ nữ địa phương nếu lấy người đàn ông địa phương, như vậy bọn họ càng gặp cảnh này nhiều hơn.
Lam Hòa nói lời này, Dương Phàm cũng có nghe người ta nói. Nhớ đến Lam Hòa là người địa phương, Dương Phàm không khỏi có chút trêu ghẹo một câu:
- Nói như vậy tức là phó thị trưởng Lam làm chuyện gì ở bên ngoài, bà xã chưa bao giờ trông nom?
/644
|