Do Tùng Lệ Lệ dẫn đường, buổi chiều Dương Phàm đến Đại hội đại biểu nhân dân một chuyến. Đại hội đại biểu nhân dân và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân mặc dù là nơi dưỡng lão nhưng lại là nơi thay đổi chính sách. Bây giờ Đại hội đại biểu nhân dân còn có quyền lên tiếng khá cao trong vấn đề nhân sự. Dương Phàm là bí thư thị ủy còn giữ chức thường ủy Đại hội đại biểu nhân dân kiêm phó chủ nhiệm. Nhưng từ lúc nhận chức đến nay thì bây giờ là lần đầu tiên đến Đại hội đại biểu nhân dân. Chủ nhiệm Trương Bác khá có chút lo lắng với Dương Phàm. Bí thư thị ủy rất nhiều nơi đều kiêm nhiệm chức chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân.
Bí thư thị ủy khóa trước ở thành phố Hải Tân cũng là kiêm chức chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân, gặp chuyện không may mà xuống nên phó chủ nhiệm Trương Bác được lên giữ chức quyền chủ nhiệm.
Dương Phàm sau khi lên nhận chức, Trương Bác đã giữ chức chủ nhiệm. Nên Dương Phàm chỉ có thể lấy danh hiệu phó chủ nhiệm.
Dương Phàm cũng không muốn chỉ tay chỉ chân ở Đại hội đại biểu nhân dân, cho nên cố ý chờ đến bây giờ mới xuất hiện. Dương Phàm ngồi trong Đại hội đại biểu nhân dân hơn tiếng, Trương Bác đưa ra đề nghị tối cùng ăn cơm, Dương Phàm cười cười từ chối bằng lý do bà xã có thai.
Cả chiều hôm đó Dương Phàm làm cho bên phía Đại hội đại biểu nhân dân có ấn tượng khá được. Dương Phàm không đưa ra bất cứ ý kiến gì trong vấn đề công việc, càng không có ý sẽ đoạt lại chức. Còn nửa năm nữa Đại hội đại biểu nhân dân toàn thành phố Hải Tân sẽ diễn ra. Trương Bác ngồi trên vị trí quyền chủ nhiệm gần đây đang không ngừng ra sức, định bỏ chữ quyền trong chức vụ của mình đi. Không thể nghi ngờ Dương Phàm là đối thủ lớn nhất của Trương Bác. Bí thư thị ủy muốn cạnh tranh vị trí này, khả năng thành công là rất cao.
Sau khi Dương Phàm chào rồi rời đi, Trương Bác mất một phen đầu óc phân tích Dương Phàm. Từ sau khi nhận chức đến nay gần như mới nhận một lời mời của người bên dưới, cũng không triệu tập hội nghị toàn thể cán bộ, vẫn có ý không quan tâm đến công việc bên Đại hội đại biểu nhân dân. Đương nhiên đây chỉ là hiện tượng tạm thời, một bí thư thị ủy nếu muốn nắm giữ hoàn toàn quyền về nhân sự, như vậy nhất định phải khống chế được Đại hội đại biểu nhân dân.
Dương Phàm là người như thế nào? Trương Bác không khỏi nghĩ như vậy.
- Anh muốn làm chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân thành phố sao?
Khi Trương Bác đang suy nghĩ vấn đề kia, Tùng Lệ Lệ ngồi bên cạnh Dương Phàm ở trên xe nhỏ giọng nói.
Dương Phàm cười cười không nói, không tỏ thái độ rõ ràng. Nói không nghĩ đến là lừa người, bí thư thị ủy kiêm chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân, đó mới là nắm giữ quyền to thật sự. Chẳng qua tình hình trước mắt có thể thấy nếu muốn tranh đoạt vị trí chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân, không được trên tỉnh ủy ủng hộ, không có các thành viên Đảng ở cơ sở ủng hộ sẽ rất khó khăn.
Dương Phàm nói khó khăn tuyệt đối không phải là giả vờ, mà thật sự khó khăn. Người có thể làm đến cấp bậc này ở trong chốn quan trường, sau lưng kiểu gì chẳng có một lãnh đạo. Trước mắt xa không nói, chỉ riêng đám người ở thị ủy mà Dương Phàm cũng tốn nhiều thời gian để điều chỉnh. Mà điều chỉnh này không thể khinh suất, nếu không đám lãnh đạo sau lưng mặc dù không làm được Dương Phàm, nhưng làm khó hắn có gì khó khăn chứ? Ngành bên trên làm chút điểm khó khăn cho bên dưới là quá đơn giản, còn có thể mang ra một đống lý lẽ bịt miệng mày.
Người trong chốn quan trường bình thường đều mắt nhắm mắt mở mà nhìn. Nếu đột nhiên có một người làm xằng làm bậy ra, đó chính là cái đích cho mọi người chỉ trích. Mày dù có năng lực nhưng mọi người làm khó mày, đừng nói mày là bí thư thị ủy, dù là bí thư tỉnh ủy cũng rơi vào vũng bùn.
Dương Phàm dù sao cũng là người muốn làm ra một điểm thành tích cho nên các biện pháp phải rất chú ý. Bên phía Đại hội đại biểu nhân dân, Dương Phàm vẫn luôn suy nghĩ xem có động hay không? Trương Bác là người gốc thành phố Hải Tân, trước kia từng làm thị trưởng, các quan hệ bên dưới có thể nói là thâm căn cố đế. Nói xa một chút chính là một khi Đại hội đại biểu nhân dân toàn thành phố Hải Tân diễn ra, các địa biểu nhất định sẽ có nhiều người nghiêng về phía Trương Bác.
Ngay khi Dương Phàm đang không ngừng nhìn về phía Dương Phàm, Tùng Lệ Lệ lặng lẽ đưa tay lên đùi Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Anh đang nhìn gì thế?
Dương Phàm vừa thấy Tùng Lệ Lệ làm thế liền cười cười len lén đặt tay viết lên đùi Tùng Lệ Lệ:
- Tôi đang chờ điện thoại của Tào Dĩnh Nguyên.
Đùi Tùng Lệ Lệ là nơi mẫn cảm nhất của chị ta. Dương Phàm vừa viết như vậy, cổ Tùng Lệ Lệ liền đỏ lên, sau khi bất an giãy dụa một chút, cẩn thận nhìn Dương Phàm mà nhỏ giọng nói:
- Sao anh biết thị trưởng Tào sẽ gọi điện cho anh?
Vừa lúc đi qua một siêu thị, Dương Phàm cười cười chỉ vào siêu thị rồi nói:
- Chị khi mua đồ có thích mặc cả hay không?
Tùng Lệ Lệ cười nói:
- Cái này còn cần phải nói hay sao? Mặc dù tôi thích mua ở các cửa hiệu lớn, nhưng lần nào cũng thích chủ cửa hàng giảm giá khuyến mại, dù là giảm giá 5 % cũng tốt.
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Vậy là đúng rồi, chị lại nói xem, chị buộc ông chủ cửa hàng phải chấp nhận như vậy có thích hay không? Có cảm giác thỏa mãn hay không?
Tùng Lệ Lệ đảo đảo mắt vài vòng, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Hình như là có.
Dương Phàm cười cười một tiếng rồi nói:
- Tôi bây giờ chính là một người khách đi siêu thị, Tào Dĩnh Nguyên chính là chủ cửa hàng.
Vừa nói Dương Phàm liền thở dài một tiếng:
- Tiền vốn của tôi vốn hơi ít, nếu không đã trực tiếp mua cả cửa hàng của Tào Dĩnh Nguyên.
Tùng Lệ Lệ trong nháy mắt liền hiểu ra ý của Dương Phàm. Bên phía Tào Dĩnh Nguyên chỉ cần không làm chuyện quá đáng với Dương Phàm là được. Người ta tốt xấu cũng là cán bộ cùng cấp với Dương Phàm, phía sau còn có phó bí thư tỉnh ủy Giang ủng hộ. Chẳng qua nói đi nói lại thì bây giờ Dương Phàm đang chiếm thế chủ động. Tào Dĩnh Nguyên muốn làm ra chuyện gì đó thì không thể không hợp tác với Dương Phàm. Nếu đã ở thế yếu như vậy chỉ có thể cò kè mặc cả. Cho nên Dương Phàm đang hưởng thụ khoái cảm vì Tào Dĩnh Nguyên chịu nhún. Vấn đề bên trong là cái, Dương Phàm đang muốn gì, Tùng Lệ Lệ cũng không quá rõ ràng.
- Anh muốn chỗ tốt gì từ Tào Dĩnh Nguyên?
Tùng Lệ Lệ không nhịn được hỏi một câu. Dương Phàm bị những lời này làm cho buồn bực, cười khổ một tiếng rồi bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Tôi còn có thể làm như thế nào nữa chứ? Thành phố Hải Tân đang ở trong một giai đoạn rất kỳ diệu, bây giờ chỉ có thể dùng mấy chữ sau của bí thư Tống mà hình dung: Không lăn qua lăn lại.
Nhắc đến bí thư Tống, Tùng Lệ Lệ đột nhiên cười cười quỷ dị, đưa tay ra véo thắt lưng Dương Phàm rồi nói:
- Hai hội nghị sắp diễn ra. Anh có muốn lấy chức ủy viên ban hậu cần trung ương làm không?
Dương Phàm trừng mắt nhìn Tùng Lệ Lệ, cười nói:
- Được rồi, đợi tôi lên cao hơn rồi nói.
Tào Dĩnh Nguyên lúc này đang ở nhà chờ con gái về. Có chuyện không thể không hỏi rõ ràng, Tào Dĩnh Nguyên sẽ không thể đưa ra quyết định. Thấy đã đến giờ làm, Tào Dĩnh Nguyên đang sốt ruột thì bên ngoài truyền vào tiếng mở cửa.
Tào Ny Ny vừa vào trong liền nhỏ giọng nói:
- Bố, bố có gì không thể nói qua điện thoại chứ? Con có vụ án phải làm thêm mà.
Tào Dĩnh Nguyên cầm tay con gái kéo xuống ngồi ở sô pha. Tào Dĩnh Nguyên nhìn Tào Ny Ny, nghiêm túc nói:
- Ny Ny, tối qua con nói chuyện gì với Dương Phàm? Con nhất định không được giấu diếm, chuyện này rất quan trọng.
Trên đường về nhà Tào Ny Ny đã nghĩ đến chuyện này, thầm nói bố có việc gì mà giục mình gấp như vậy chứ. Bây giờ vừa nghe Tào Dĩnh Nguyên nói như vậy, không khỏi cười khổ một tiếng rồi nói:
- Con đã nói rồi mà. Con và Dương Phàm là trong sạch. Về phần nói chuyện, con có thể nói gì chứ? Không phải là tối hôm qua thấy bố đứng ngồi không yên nên con mới hẹn Dương Phàm đến quán cafe ngồi. Để anh Dương Phàm nể tình bạn cũ với con mà đừng so đo với bố. Dù sao con cũng sắp ra nước ngoài. Con không thể an tâm khi thấy bố lo lắng như vậy chứ?
Tào Dĩnh Nguyên vừa nghe thấy Tào Ny Ny nói như vậy, mặt lập tức đỏ lên, một cảm giác nhục nhã dấy lên trong lòng, trong lòng càng nghĩ càng khó chịu, cuối cùng thở dài một tiếng mà nói:
- Ny Ny, đều là do bố vô dụng.
Vừa nói hai mắt Tào Dĩnh Nguyên không khỏi đỏ lên, đưa tay lên ôm mặt.
Tào Ny Ny vừa thấy Tào Dĩnh Nguyên như vậy liền vội vàng khuyên bảo:
- Bố, bố đừng kích động. Dương Phàm thực ra không muốn gì cả. Ý của anh ấy là nước sông không phạm nước giếng, mọi người quả tốt phần công việc của mình là được. Tóm lại bố đừng làm loạn anh ấy, anh ấy sẽ ủng hộ công việc của bố.
Vừa nói Tào Ny Ny lại có chút kích động, dùng giọng oán giận mà nói:
- Bố, bố đừng trách con nói bố. Dương Phàm là người rất niệm tình xưa, bố có thể thấy người ta còn mang theo Trầm Ninh đến đây, ngay lập tức đề bạt Trầm Ninh làm cục trưởng cục Công an thành phố Hải Tân đó.
- Bố có bao giờ nghĩ rằng Dương Phàm thực ra không khó ở chung. Nhược điểm lớn nhất của anh ấy là niệm tình cũ và mềm lòng. Cho nên theo lời con nói đi bố, bố hơi cúi mình một chút, phối hợp làm tốt công việc với anh ấy.
Lời Tào Ny Ny nói giống như tiếng chuông gõ mạnh vào tai Tào Dĩnh Nguyên. Các chuyện trước đây đều hiện lên trong đầu. Tào Dĩnh Nguyên nghĩ đến năm đó khi Dương Phàm còn ở huyện Vĩ Huyền, chuyện cục Giao thông Uyển Lăng không phải là bởi vì Tào Ny Ny ra mặt nên chuyện vốn đang căng thẳng lại giải quyết một cách hòa bình sao? Nói đi nói lại vẫn là do mình quá muốn biểu hiện với phó bí thư Giang một chút, ngoài ra cũng không muốn mạo hiểm đắc tội với Hầu Tiếu Thiên. Lúc này mới làm cho Dương Phàm có chút khó chịu với mình.
Sau khi suy nghĩ một phen, hai mắt Tào Dĩnh Nguyên đột nhiên sáng rực lên mà nói:
- Ny Ny con nói rất đúng. Bố thấy chuyện con ra nước ngoài tạm thời hoãn lại đi. Bố và mẹ con đều không chịu nổi. Mấy năm nay bố quá bận bịu với công việc nên sơ sót trong vấn đề của con.
Tào Dĩnh Nguyên vừa nói như vậy, mặt Tào Ny Ny lập tức đỏ lên, oán trách đứng lên nói:
- Bố, bố nói gì thế? Con đi làm thêm đây. Vụ án của Lâm Mãnh kia, con phải nhanh chóng sửa sang rồi đưa lên tỉnh.
Tào Ny Ny vừa nói liền ra ngoài, Tào Dĩnh Nguyên đưa mắt nhìn Tào Ny Ny đi ra, trên mặt xuất hiện nụ cười hiếm thấy. Câu nói vừa rồi của Tào Ny Ny coi như đã đánh trúng nội tâm của Tào Dĩnh Nguyên. Nhược điểm của Dương Phàm đúng là niệm tình cũ và mềm lòng. Chỉ cần có nhân tố này thì việc đấu tranh với Dương Phàm trong tương lai sẽ biết chừng mực.
Xe Audi đến trụ sở thị ủy, điện thoại di động trong tay Lê Quý vẫn không vag lên, Dương Phàm có chút thất vọng nói thầm một tiếng:
- Lão Tào Dĩnh Nguyên này làm việc luôn để ý chuyện này chuyện nọ, không phải là mình ra tay quá nặng nên làm lão ta bị thương đó chứ?
Dương Phàm chắp tay sau lưng từ từ đi lên phòng làm việc. Bây giờ đã hết giờ làm nên không ngừng có người đi xuống, trên đường đi không ngừng có người chào:
- Bí thư Dương.
Dương Phàm cũng không ngừng gật đầu mỉm cười, vẻ mặt nghiêm túc cũng đã biến hoá.
Dương Phàm theo thói quen đi lên phòng làm việc, hắn vào đọc công văn một chút rồi về nhà bên cạnh vợ. Thói quen này trước kia Lâm Đốn và Tiểu Vương hiểu rất rõ. Lê Quý gần đây cũng đã nắm bắt được. Qua đó có thể biết Dương Phàm từ chối lời mời của Trương Bác chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân là muốn tối về nhà.
Tùng Lệ Lệ cũng biết thói quen này của Dương Phàm, trong lòng cảm thấy thói quen này không đúng. Bí thư thị ủy có ai mỗi ngày không giao tiếp với các đồng chí khác. Bữa tối mỗi ngày đều về nhà. Tùng Lệ Lệ vào phòng làm việc lấy hai thứ rồi định về nhà.
Chẳng qua Tùng Lệ Lệ lại suy nghĩ một chút, người ta ở nhà còn có người phụ nữ đang đợi, vậy mà vẫn ăn vụng như thường.
Vừa thu đồ vừa suy nghĩ đến việc này, Tùng Lệ Lệ không khỏi cảm thấy một cảm giác ấm áp từ trong bụng dâng lên, sau đó từ từ đi trên lầu. Tùng Lệ Lệ vội vàng lắc đầu vứt suy nghĩ đó ra, đi ra hành lang chờ một lát thì thấy Dương Phàm ở trên lầu đang nghe điện, giọng rất nghiêm khắc.
- Nực cười, người nước ngoài thì sao chứ? Bọn họ là tội phạm, tuyệt đối không cho phép bảo lãnh. Cái gì? Là ý của phó thị trưởng Liễu? Bảo chị ta gọi điện cho tôi.
Tùng Lệ Lệ ở bên dưới nghe rõ ràng. Phó thị trưởng Liễu chính là Liễu Diệp phụ trách ngoại vụ. Cô ta sao lại chọc vào Dương Phàm? Suy nghĩ một chút Tùng Lệ Lệ liền cười hì hì đi lên. Người phụ nữ Liễu Diệp thật ra không đơn giản, trong lòng Tùng Lệ Lệ hiểu rất rõ.
Trong hành lang trên lầu, Dương Phàm mặt mũi sa sầm đứng đó hút thuốc, vừa nhìn đã biết là tâm trạng rất xấu. Tùng Lệ Lệ cười cười đi tới, nhỏ giọng nói:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Dương Phàm cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Liễu Diệp làm cía gì không biết? Trước đó cũng không gọi điện tới mà trực tiếp gọi cho cục Công an, đề nghị bảo lãnh người Hàn Quốc.
- Đừng giận mà. Liễu Diệp năm này 50 tuổi nên sẽ không làm chuyện hồ đồ đâu.
Tùng Lệ Lệ cười cười nhắc nhở một câu, Dương Phàm liền bình tĩnh một chút. Lập tức nghĩ đến báo cáo của Trương Hạc, thầm nói là đề nghị bảo lãnh mà. Nếu là đề nghị thì giống như bên phía cục Công an cũng không nể mặt mà.
Dương Phàm đang suy nghĩ như vậy, Lê Quý cầm điện thoại đi tới rồi nói:
- Bí thư Dương, là điện thoại của phó thị trưởng Liễu.
Dương Phàm cầm điện thoại ừ một tiếng, giọng điệu không thân thiện cho mấy.
Điện thoại bên trong truyền ra giọng nói cung kính của một người phụ nữ:
- Bí thư Dương? Tôi là Liễu Diệp. Người Hàn Quốc tìm được một lãnh đạo ở sở Ngoại vụ tỉnh, rồi gọi điện cho tôi. Tôi nói với bọn họ, tôi không quản lý bên cục Công an thành phố, chuyện này tôi chỉ có quyền đề nghị mà thôi.
Vừa nghe thấy thế, cơn tức giận trong lòng Dương Phàm lập tức bay biến. Thầm nói người ta chẳng qua là đi cho có mà thôi, đây là mặt mũi. Nhưng thật ra Liễu Diệp không muốn quản chuyện này. Nếu không nhất định sẽ gọi điện báo cáo chuyện này với lãnh đạo cấp trên, trình tự cũng sẽ không như thế này.
- Lo lắng đến ảnh hưởng quốc tế nên đề nghị nộp bảo lãnh. Tôi cũng nói như vậy với các đồng chí cục Công an thành phố. Vụ án còn đang điều tra, tôi cũng không dám nói nhiều.
Liễu Diệp cười cười một tiếng rồi nói, đợi Dương Phàm nói.
- Ừ, tôi biết rồi, không có gì. Chị cũng không cần khó xử, chuyện này tôi không đồng ý bảo lãnh.
Giọng Dương Phàm cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, dập máy rồi đưa điện thoại di động cho Lê Quý.
- Ảnh hưởng quốc tế chó má gì chứ. Chúng ta lo lắng ảnh hưởng, người Hàn Quốc khi bắt giữ tàu đánh cá của Trung Quốc, có lo lắng ảnh hưởng không?
Dương Phàm tức giận mắng một câu. Liễu Diệp nói vụ án đang trong quá trình điều tra. Đây thực ra là do Dương Phàm hạ lệnh cho cục Công an thành phố kéo dài thời gian, để đám chó chết kia chịu tội thêm vài ngày ở trong trại, không đánh không mắng mà để cho muỗi thu thập bọn chúng. Muỗi thành phố Hải Tân rất nổi tiếng mà.
- Đám người ở sở Ngoại vụ tỉnh sao lại nghiêng về phía người Hàn Quốc chứ?
Dương Phàm rất bất mãn nói thầm một câu. Tùng Lệ Lệ ở bên cạnh nghe vẫn suy nghĩ một chút, rồi cười cười một tiếng mà nói:
- Tôi cũng cảm thấy kỳ quái. Những người Hàn Quốc này chẳng qua chỉ là du khách, bọn họ phạm pháp thì sẽ bị trừng trị. Người ở sở Ngoại vụ tỉnh dù hồ đồ đến đâu cũng không nên gây chuyện với một bí thư thị ủy chứ?
Lúc này Lê Quý lại cầm điện thoại di động đi tới, nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương, giám đốc sở Ngoại vụ tỉnh Tạ gọi điện tới.
Dương Phàm nghe thấy thế liền nghĩ người của sở Ngoại vụ tỉnh sao lại tìm tới cửa nhỉ? Cầm lấy điện thoại di động, Dương Phàm coi như khách khí nói:
- Tôi là Dương Phàm, xin hỏi ai đó?
Câu nói này làm Tạ Cáp chút nữa thì ho khan, đây không phải là biết rõ còn cố mà hỏi sao? Mày đúng là không khách khí, tao không tin thư ký của mày không nói với mày. Sở Ngoại vụ tỉnh ở tỉnh Thiên Nhai là một cơ quan khá to. Tạ Cáp mặc dù có cấp bậc như Dương Phàm, nhưng Tạ Cáp lại là cán bộ trong tỉnh nên ít nhiều có cảm giác mình hơn.
- Tôi là Tạ Cáp giám đốc sở Ngoại vụ tỉnh. Chào đồng chí Dương Phàm.
Tạ Cáp ra vẻ nói chuyện công việc. Dương Phàm lúc này mới thản nhiên nói:
- Vậy giám đốc Tạ tìm tôi có việc sao?
Tạ Cáp miễn cưỡng cười nói:
- Là như thế này, lần trước được mấy người Hàn Quốc, bọn họ là nhân viên của tốc độ qq của Hàn Quốc, bây giờ tập đoàn này đang đàm phán một hạng mục hợp tác với tỉnh. Trong quá trình đàm phán bọn họ nói có mấy nhân viên bị bắt, đưa ra đề nghị bảo lãnh. Chuyện này tôi đã liên lạc với lãnh đạo thành phố Hải Tân phụ trách ngoại giao, sau đó lãnh đạo phụ trách thành phố đã liên lạc. Vừa nãy lãnh đạo thành phố gọi điện tới nói Bí thư Dương tự mình hạ lệnh không cho phép bảo lãnh, có phải có chuyện này không?
Dương Phàm đã nghe ra, trong lòng rất tức giận nên giọng nói có chút khó nghe.
- Đúng là có chuyện này, làm sao vậy?
Dương Phàm hỏi một câu như vậy làm cho Tạ Cáp rất khó chịu, thầm nói thằng ranh này mày ăn thuốc súng à? Trong lòng mặc dù bất mãn nhưng Tạ Cáp lo lắng mình đang tham gia cuộc đàm phán, không thể làm gì khác là nhịn cơn bất mãn vào trong lòng, tiếp tục cười nói:
- Ý kiến của lãnh đạo ủy ban tỉnh phụ trách ngoại giao là nhìn từ kinh tế tỉnh Thiên Nhai chúng ta, có phải nên suy nghĩ một chút không?
Lãnh đạo mà Tạ Cáp nói là ai, Dương Phàm đương nhiên sẽ biết. Phó chủ tịch tỉnh Trần Khiết phụ trách mảng giáo dục, ngoại giao, cũng chính là nữ cán bộ duy nhất trong ủy ban tỉnh. Xem ra Trần Khiết không muốn gọi điện tới, chỉ có thể để bên sở Ngoại vụ tỉnh gọi điện. Tạ Cáp có lẽ đang đàm phán đến lúc quan trọng lại đột nhiên xảy ra chuyện này, nên Tạ Cáp mới gọi điện tới.
Dương Phàm không khỏi cười lạnh trong lòng, thầm nói phó chủ tịch tỉnh chủ quản còn không gọi tới, tên giám đốc sở Ngoại vụ tỉnh này gấp làm gì chứ?
- Vụ án này đang trong quá trình điều tra, thẩm vấn, không thích hợp bảo lãnh. Giám đốc Tạ, thật xin lỗi, nếu không còn chuyện gì tôi dập máy đây. Dương Phàm coi như khách khí, không muốn đắc tội với người ta quá nhiều. Chẳng qua sau cuộc điện thoại này ít nhiều cũng đắc tội người ta.
Lý do mà Dương Phàm đưa ra quá đầy đủ để từ chối bảo lãnh, Tạ Cáp thật đúng là không có một chút biện pháp nào. Người ta là bí thư thị ủy mà, là quan to nhất một nơi. Giám đốc sở dù kiêu căng hơn nữa cũng có thể làm gì được một bí thư thị ủy?
Tạ Cáp dập máy không khỏi có chút khó chịu, nhưng người ta nói cũng không quá đáng. Nếu người ta nể mặt xong chẳng may xảy ra chuyện gì thì ai phụ trách? Nếu xảy ra chuyện thì bên trên sẽ đổ vào đầu thành phố Hải Tân, có quan hệ gì mấy với sở Ngoại vụ tỉnh chứ? Tạ Cáp không có biện pháp. Trần Khiết là phó chủ tịch tỉnh cũng không thò tay ra, Tạ Cáp có thể làm như vậy là hết sức rồi. Tạ Cáp không còn cách nào khách đành gọi điện báo cáo công việc với phó chủ tịch tỉnh – thường vụ tỉnh ủy phụ trách sở Ngoại vụ tỉnh Tiễn Hạo.
Tiễn Hạo mặc dù là thường vụ tỉnh ủy nhưng không quản Dương Phàm. Chẳng qua nghe xong Tạ Cáp báo cáo, Tiễn Hạo không khỏi thầm nói trong lòng chuyện này Trần Khiết không muốn tự mình gọi điện, Tạ Cáp vốn không định gọi cuộc điện thoại đó. Nhưng Tạ Cáp vì chiếu cố việc thu hút đầu tư vào trong tỉnh Thiên Nhai (đây là Tạ Cáp báo cáo nói thế) nên vẫn gọi.
Hai cuộc điện thoại đi xuống mà Dương Phàm không nể mặt, chuyện này rất đáng để suy nghĩ. Đầu tiên phó chủ tịch tỉnh Trần hình như không quản chuyện này, hoặc là nói không quá lưu tâm. Nếu không phó chủ tịch tỉnh Trần hoàn toàn có thể tự mình gọi điện xuống mà không phải lạnh nhạt nói với sở Ngoại vụ tỉnh như vậy. Thực ra bình thường chỉ cần trên tỉnh gọi điện xuống bên dưới, chỉ cần không phải chuyện quá đáng thì bên dưới sẽ nể mặt. Dù sao sở trên tỉnh nắm giữ tiền và chính sách liên quan, các địa phương bên dưới không thể dễ dàng đắc tội với sở bên trên tỉnh.
Hai cái không bình thường gộp lại với nhau là có thể nhìn ra một chút vấn đề. Bí thư thị ủy Dương Phàm có chỗ dựa lớn, mọi người đều biết. Nhưng chỗ dựa lớn không phải có thể cho phép Dương Phàm hồ đồ. Thoáng cái đắc tội với cơ quan trên tỉnh, nếu đầu Dương Phàm không bị nước vào tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Kết luận đưa ra đó là đầu Dương Phàm không bị nước vào, đó chính là có nguyên nhân khác. Nguyên nhân gì? Chuyện này không có quan hệ gì với trên tỉnh, như vậy truy lên trên một chút.
Thời gian này ở trên Bắc Kinh có người vì chuyện du khách người Hàn Quốc bị bắt mà đưa ra lời này lời kia. Chẳng qua rất nhanh có người vung đao lên chém, nên không ai nói chuyện này nữa.
Nếu không nói như thế nào lại có nhiều tin tức như vậy chứ? Người phát ngôn Bộ Ngoại giao lần trước đã tỏ thái độ rất kiên quyết. Phạm pháp ở Trung Quốc, nhất định phải bị pháp luật Trung Quốc xét xử. Trong nước không có âm thanh gì, nhưng đây chỉ là yên tĩnh bề ngoài mà thôi.
Nghĩ đến chuyện trên Bắc Kinh, Tiễn Hạo liền nhíu mày một chút, nói thầm một tiếng:
- Phải thận trọng. Đúng, nhất định phải thận trọng.
Giọng Tiễn Hạo khá lớn nên giám đốc Tạ Cáp không thể không nghe thấy.
Tiễn Hạo đột nhiên nói:
- Phải chú ý đến tình cảm của các đồng chí bên dưới, không thể bởi vì là ngành trên tỉnh mà không tôn trọng địa phương được. Chuyện này bên sở Ngoại vụ tỉnh cố gắng xuống thành phố Hải Tân phối hợp một chút. Chuyện đàm phàn cũng phải nắm chắc, tôi đang đợi để báo cáo lên chủ tịch tỉnh Hầu.
Tiễn Hạo mặc dù không thích bóng đá, chẳng qua công phu đá bóng lại rất cao, một cú đá bay chuyện này cho sở Ngoại vụ tỉnh. Phó chủ tịch tỉnh Trần không quản chuyện này, tôi dựa vào cái gì mà quản? Nếu quản thì có lý hay không? Trần Khiết nói một câu, Tiễn Hạo đá cho một cái, cuối cùng người khó xử chính là Tạ Cáp.
Cầm điện thoại nghe tiếng tút tút bên trong, Tạ Cáp cảm thấy cái gì đó. Thầm nói chuyện này không đơn giản như bề ngoài, như vậy tức là nói cuộc điện thoại của mình có chuyện? Tạ Cáp không khỏi cảm thấy hối hận vì mình quá xúc động. Bây giờ gọi điện xuống giải thích sẽ mất mặt. Nhưng Tạ Cáp nghĩ đến Dương Phàm vẫn lưu đường sống trong điện thoại mà, sau này phải tìm cơ hội bù đắp mới được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Chuyện này Tạ Cáp có lẽ không giải quyết được gì rồi. Còn bên phía người Hàn Quốc, Tạ Cáp thực ra cũng có biện pháp đối phó. Chuyện này không do sở Ngoại vụ tỉnh quản, tôi giúp các người hỏi han đã là quá tốt rồi.
Dương Phàm vừa dập máy xong không khỏi dở khóc dở cười. Chuyện này không phải là không nể mặt Tạ Cáp, mà ở một trình độ nhất định còn liên lụy đến Bắc Kinh. Dương Phàm đại biểu chính là Trần gia, hơi sơ sẩy một chút sẽ làm Trần gia mất mặt.
Tùng Lệ Lệ ở bên cạnh còn định khuyên một câu, nói cái gì mà không nên xử lý như vậy, xử lý không thỏa đáng. Kết quả Dương Phàm nói trước một câu:
- Có chuyện chị không biết thì đừng xen vào. Tôi tự biết chừng mực.
Thái độ này của Dương Phàm làm cho Tùng Lệ Lệ thầm kinh hãi, thầm nói Dương Phàm có ý gì? Tùng Lệ Lệ nghĩ không ra cũng không có gì là kỳ quái cả. Dương Phàm không nói, Tùng Lệ Lệ cũng không dám hỏi nhiều, không thể làm gì khác hơn là cười nói:
- Bây giờ cũng không còn sớm nữa, anh có về vội không?
Thấy ánh mắt chờ mong của Tùng Lệ Lệ, Dương Phàm liền nhìn sang chỗ khác:
- Ừ, tôi cũng về đây.
Bí thư thị ủy khóa trước ở thành phố Hải Tân cũng là kiêm chức chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân, gặp chuyện không may mà xuống nên phó chủ nhiệm Trương Bác được lên giữ chức quyền chủ nhiệm.
Dương Phàm sau khi lên nhận chức, Trương Bác đã giữ chức chủ nhiệm. Nên Dương Phàm chỉ có thể lấy danh hiệu phó chủ nhiệm.
Dương Phàm cũng không muốn chỉ tay chỉ chân ở Đại hội đại biểu nhân dân, cho nên cố ý chờ đến bây giờ mới xuất hiện. Dương Phàm ngồi trong Đại hội đại biểu nhân dân hơn tiếng, Trương Bác đưa ra đề nghị tối cùng ăn cơm, Dương Phàm cười cười từ chối bằng lý do bà xã có thai.
Cả chiều hôm đó Dương Phàm làm cho bên phía Đại hội đại biểu nhân dân có ấn tượng khá được. Dương Phàm không đưa ra bất cứ ý kiến gì trong vấn đề công việc, càng không có ý sẽ đoạt lại chức. Còn nửa năm nữa Đại hội đại biểu nhân dân toàn thành phố Hải Tân sẽ diễn ra. Trương Bác ngồi trên vị trí quyền chủ nhiệm gần đây đang không ngừng ra sức, định bỏ chữ quyền trong chức vụ của mình đi. Không thể nghi ngờ Dương Phàm là đối thủ lớn nhất của Trương Bác. Bí thư thị ủy muốn cạnh tranh vị trí này, khả năng thành công là rất cao.
Sau khi Dương Phàm chào rồi rời đi, Trương Bác mất một phen đầu óc phân tích Dương Phàm. Từ sau khi nhận chức đến nay gần như mới nhận một lời mời của người bên dưới, cũng không triệu tập hội nghị toàn thể cán bộ, vẫn có ý không quan tâm đến công việc bên Đại hội đại biểu nhân dân. Đương nhiên đây chỉ là hiện tượng tạm thời, một bí thư thị ủy nếu muốn nắm giữ hoàn toàn quyền về nhân sự, như vậy nhất định phải khống chế được Đại hội đại biểu nhân dân.
Dương Phàm là người như thế nào? Trương Bác không khỏi nghĩ như vậy.
- Anh muốn làm chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân thành phố sao?
Khi Trương Bác đang suy nghĩ vấn đề kia, Tùng Lệ Lệ ngồi bên cạnh Dương Phàm ở trên xe nhỏ giọng nói.
Dương Phàm cười cười không nói, không tỏ thái độ rõ ràng. Nói không nghĩ đến là lừa người, bí thư thị ủy kiêm chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân, đó mới là nắm giữ quyền to thật sự. Chẳng qua tình hình trước mắt có thể thấy nếu muốn tranh đoạt vị trí chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân, không được trên tỉnh ủy ủng hộ, không có các thành viên Đảng ở cơ sở ủng hộ sẽ rất khó khăn.
Dương Phàm nói khó khăn tuyệt đối không phải là giả vờ, mà thật sự khó khăn. Người có thể làm đến cấp bậc này ở trong chốn quan trường, sau lưng kiểu gì chẳng có một lãnh đạo. Trước mắt xa không nói, chỉ riêng đám người ở thị ủy mà Dương Phàm cũng tốn nhiều thời gian để điều chỉnh. Mà điều chỉnh này không thể khinh suất, nếu không đám lãnh đạo sau lưng mặc dù không làm được Dương Phàm, nhưng làm khó hắn có gì khó khăn chứ? Ngành bên trên làm chút điểm khó khăn cho bên dưới là quá đơn giản, còn có thể mang ra một đống lý lẽ bịt miệng mày.
Người trong chốn quan trường bình thường đều mắt nhắm mắt mở mà nhìn. Nếu đột nhiên có một người làm xằng làm bậy ra, đó chính là cái đích cho mọi người chỉ trích. Mày dù có năng lực nhưng mọi người làm khó mày, đừng nói mày là bí thư thị ủy, dù là bí thư tỉnh ủy cũng rơi vào vũng bùn.
Dương Phàm dù sao cũng là người muốn làm ra một điểm thành tích cho nên các biện pháp phải rất chú ý. Bên phía Đại hội đại biểu nhân dân, Dương Phàm vẫn luôn suy nghĩ xem có động hay không? Trương Bác là người gốc thành phố Hải Tân, trước kia từng làm thị trưởng, các quan hệ bên dưới có thể nói là thâm căn cố đế. Nói xa một chút chính là một khi Đại hội đại biểu nhân dân toàn thành phố Hải Tân diễn ra, các địa biểu nhất định sẽ có nhiều người nghiêng về phía Trương Bác.
Ngay khi Dương Phàm đang không ngừng nhìn về phía Dương Phàm, Tùng Lệ Lệ lặng lẽ đưa tay lên đùi Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Anh đang nhìn gì thế?
Dương Phàm vừa thấy Tùng Lệ Lệ làm thế liền cười cười len lén đặt tay viết lên đùi Tùng Lệ Lệ:
- Tôi đang chờ điện thoại của Tào Dĩnh Nguyên.
Đùi Tùng Lệ Lệ là nơi mẫn cảm nhất của chị ta. Dương Phàm vừa viết như vậy, cổ Tùng Lệ Lệ liền đỏ lên, sau khi bất an giãy dụa một chút, cẩn thận nhìn Dương Phàm mà nhỏ giọng nói:
- Sao anh biết thị trưởng Tào sẽ gọi điện cho anh?
Vừa lúc đi qua một siêu thị, Dương Phàm cười cười chỉ vào siêu thị rồi nói:
- Chị khi mua đồ có thích mặc cả hay không?
Tùng Lệ Lệ cười nói:
- Cái này còn cần phải nói hay sao? Mặc dù tôi thích mua ở các cửa hiệu lớn, nhưng lần nào cũng thích chủ cửa hàng giảm giá khuyến mại, dù là giảm giá 5 % cũng tốt.
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Vậy là đúng rồi, chị lại nói xem, chị buộc ông chủ cửa hàng phải chấp nhận như vậy có thích hay không? Có cảm giác thỏa mãn hay không?
Tùng Lệ Lệ đảo đảo mắt vài vòng, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Hình như là có.
Dương Phàm cười cười một tiếng rồi nói:
- Tôi bây giờ chính là một người khách đi siêu thị, Tào Dĩnh Nguyên chính là chủ cửa hàng.
Vừa nói Dương Phàm liền thở dài một tiếng:
- Tiền vốn của tôi vốn hơi ít, nếu không đã trực tiếp mua cả cửa hàng của Tào Dĩnh Nguyên.
Tùng Lệ Lệ trong nháy mắt liền hiểu ra ý của Dương Phàm. Bên phía Tào Dĩnh Nguyên chỉ cần không làm chuyện quá đáng với Dương Phàm là được. Người ta tốt xấu cũng là cán bộ cùng cấp với Dương Phàm, phía sau còn có phó bí thư tỉnh ủy Giang ủng hộ. Chẳng qua nói đi nói lại thì bây giờ Dương Phàm đang chiếm thế chủ động. Tào Dĩnh Nguyên muốn làm ra chuyện gì đó thì không thể không hợp tác với Dương Phàm. Nếu đã ở thế yếu như vậy chỉ có thể cò kè mặc cả. Cho nên Dương Phàm đang hưởng thụ khoái cảm vì Tào Dĩnh Nguyên chịu nhún. Vấn đề bên trong là cái, Dương Phàm đang muốn gì, Tùng Lệ Lệ cũng không quá rõ ràng.
- Anh muốn chỗ tốt gì từ Tào Dĩnh Nguyên?
Tùng Lệ Lệ không nhịn được hỏi một câu. Dương Phàm bị những lời này làm cho buồn bực, cười khổ một tiếng rồi bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Tôi còn có thể làm như thế nào nữa chứ? Thành phố Hải Tân đang ở trong một giai đoạn rất kỳ diệu, bây giờ chỉ có thể dùng mấy chữ sau của bí thư Tống mà hình dung: Không lăn qua lăn lại.
Nhắc đến bí thư Tống, Tùng Lệ Lệ đột nhiên cười cười quỷ dị, đưa tay ra véo thắt lưng Dương Phàm rồi nói:
- Hai hội nghị sắp diễn ra. Anh có muốn lấy chức ủy viên ban hậu cần trung ương làm không?
Dương Phàm trừng mắt nhìn Tùng Lệ Lệ, cười nói:
- Được rồi, đợi tôi lên cao hơn rồi nói.
Tào Dĩnh Nguyên lúc này đang ở nhà chờ con gái về. Có chuyện không thể không hỏi rõ ràng, Tào Dĩnh Nguyên sẽ không thể đưa ra quyết định. Thấy đã đến giờ làm, Tào Dĩnh Nguyên đang sốt ruột thì bên ngoài truyền vào tiếng mở cửa.
Tào Ny Ny vừa vào trong liền nhỏ giọng nói:
- Bố, bố có gì không thể nói qua điện thoại chứ? Con có vụ án phải làm thêm mà.
Tào Dĩnh Nguyên cầm tay con gái kéo xuống ngồi ở sô pha. Tào Dĩnh Nguyên nhìn Tào Ny Ny, nghiêm túc nói:
- Ny Ny, tối qua con nói chuyện gì với Dương Phàm? Con nhất định không được giấu diếm, chuyện này rất quan trọng.
Trên đường về nhà Tào Ny Ny đã nghĩ đến chuyện này, thầm nói bố có việc gì mà giục mình gấp như vậy chứ. Bây giờ vừa nghe Tào Dĩnh Nguyên nói như vậy, không khỏi cười khổ một tiếng rồi nói:
- Con đã nói rồi mà. Con và Dương Phàm là trong sạch. Về phần nói chuyện, con có thể nói gì chứ? Không phải là tối hôm qua thấy bố đứng ngồi không yên nên con mới hẹn Dương Phàm đến quán cafe ngồi. Để anh Dương Phàm nể tình bạn cũ với con mà đừng so đo với bố. Dù sao con cũng sắp ra nước ngoài. Con không thể an tâm khi thấy bố lo lắng như vậy chứ?
Tào Dĩnh Nguyên vừa nghe thấy Tào Ny Ny nói như vậy, mặt lập tức đỏ lên, một cảm giác nhục nhã dấy lên trong lòng, trong lòng càng nghĩ càng khó chịu, cuối cùng thở dài một tiếng mà nói:
- Ny Ny, đều là do bố vô dụng.
Vừa nói hai mắt Tào Dĩnh Nguyên không khỏi đỏ lên, đưa tay lên ôm mặt.
Tào Ny Ny vừa thấy Tào Dĩnh Nguyên như vậy liền vội vàng khuyên bảo:
- Bố, bố đừng kích động. Dương Phàm thực ra không muốn gì cả. Ý của anh ấy là nước sông không phạm nước giếng, mọi người quả tốt phần công việc của mình là được. Tóm lại bố đừng làm loạn anh ấy, anh ấy sẽ ủng hộ công việc của bố.
Vừa nói Tào Ny Ny lại có chút kích động, dùng giọng oán giận mà nói:
- Bố, bố đừng trách con nói bố. Dương Phàm là người rất niệm tình xưa, bố có thể thấy người ta còn mang theo Trầm Ninh đến đây, ngay lập tức đề bạt Trầm Ninh làm cục trưởng cục Công an thành phố Hải Tân đó.
- Bố có bao giờ nghĩ rằng Dương Phàm thực ra không khó ở chung. Nhược điểm lớn nhất của anh ấy là niệm tình cũ và mềm lòng. Cho nên theo lời con nói đi bố, bố hơi cúi mình một chút, phối hợp làm tốt công việc với anh ấy.
Lời Tào Ny Ny nói giống như tiếng chuông gõ mạnh vào tai Tào Dĩnh Nguyên. Các chuyện trước đây đều hiện lên trong đầu. Tào Dĩnh Nguyên nghĩ đến năm đó khi Dương Phàm còn ở huyện Vĩ Huyền, chuyện cục Giao thông Uyển Lăng không phải là bởi vì Tào Ny Ny ra mặt nên chuyện vốn đang căng thẳng lại giải quyết một cách hòa bình sao? Nói đi nói lại vẫn là do mình quá muốn biểu hiện với phó bí thư Giang một chút, ngoài ra cũng không muốn mạo hiểm đắc tội với Hầu Tiếu Thiên. Lúc này mới làm cho Dương Phàm có chút khó chịu với mình.
Sau khi suy nghĩ một phen, hai mắt Tào Dĩnh Nguyên đột nhiên sáng rực lên mà nói:
- Ny Ny con nói rất đúng. Bố thấy chuyện con ra nước ngoài tạm thời hoãn lại đi. Bố và mẹ con đều không chịu nổi. Mấy năm nay bố quá bận bịu với công việc nên sơ sót trong vấn đề của con.
Tào Dĩnh Nguyên vừa nói như vậy, mặt Tào Ny Ny lập tức đỏ lên, oán trách đứng lên nói:
- Bố, bố nói gì thế? Con đi làm thêm đây. Vụ án của Lâm Mãnh kia, con phải nhanh chóng sửa sang rồi đưa lên tỉnh.
Tào Ny Ny vừa nói liền ra ngoài, Tào Dĩnh Nguyên đưa mắt nhìn Tào Ny Ny đi ra, trên mặt xuất hiện nụ cười hiếm thấy. Câu nói vừa rồi của Tào Ny Ny coi như đã đánh trúng nội tâm của Tào Dĩnh Nguyên. Nhược điểm của Dương Phàm đúng là niệm tình cũ và mềm lòng. Chỉ cần có nhân tố này thì việc đấu tranh với Dương Phàm trong tương lai sẽ biết chừng mực.
Xe Audi đến trụ sở thị ủy, điện thoại di động trong tay Lê Quý vẫn không vag lên, Dương Phàm có chút thất vọng nói thầm một tiếng:
- Lão Tào Dĩnh Nguyên này làm việc luôn để ý chuyện này chuyện nọ, không phải là mình ra tay quá nặng nên làm lão ta bị thương đó chứ?
Dương Phàm chắp tay sau lưng từ từ đi lên phòng làm việc. Bây giờ đã hết giờ làm nên không ngừng có người đi xuống, trên đường đi không ngừng có người chào:
- Bí thư Dương.
Dương Phàm cũng không ngừng gật đầu mỉm cười, vẻ mặt nghiêm túc cũng đã biến hoá.
Dương Phàm theo thói quen đi lên phòng làm việc, hắn vào đọc công văn một chút rồi về nhà bên cạnh vợ. Thói quen này trước kia Lâm Đốn và Tiểu Vương hiểu rất rõ. Lê Quý gần đây cũng đã nắm bắt được. Qua đó có thể biết Dương Phàm từ chối lời mời của Trương Bác chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân là muốn tối về nhà.
Tùng Lệ Lệ cũng biết thói quen này của Dương Phàm, trong lòng cảm thấy thói quen này không đúng. Bí thư thị ủy có ai mỗi ngày không giao tiếp với các đồng chí khác. Bữa tối mỗi ngày đều về nhà. Tùng Lệ Lệ vào phòng làm việc lấy hai thứ rồi định về nhà.
Chẳng qua Tùng Lệ Lệ lại suy nghĩ một chút, người ta ở nhà còn có người phụ nữ đang đợi, vậy mà vẫn ăn vụng như thường.
Vừa thu đồ vừa suy nghĩ đến việc này, Tùng Lệ Lệ không khỏi cảm thấy một cảm giác ấm áp từ trong bụng dâng lên, sau đó từ từ đi trên lầu. Tùng Lệ Lệ vội vàng lắc đầu vứt suy nghĩ đó ra, đi ra hành lang chờ một lát thì thấy Dương Phàm ở trên lầu đang nghe điện, giọng rất nghiêm khắc.
- Nực cười, người nước ngoài thì sao chứ? Bọn họ là tội phạm, tuyệt đối không cho phép bảo lãnh. Cái gì? Là ý của phó thị trưởng Liễu? Bảo chị ta gọi điện cho tôi.
Tùng Lệ Lệ ở bên dưới nghe rõ ràng. Phó thị trưởng Liễu chính là Liễu Diệp phụ trách ngoại vụ. Cô ta sao lại chọc vào Dương Phàm? Suy nghĩ một chút Tùng Lệ Lệ liền cười hì hì đi lên. Người phụ nữ Liễu Diệp thật ra không đơn giản, trong lòng Tùng Lệ Lệ hiểu rất rõ.
Trong hành lang trên lầu, Dương Phàm mặt mũi sa sầm đứng đó hút thuốc, vừa nhìn đã biết là tâm trạng rất xấu. Tùng Lệ Lệ cười cười đi tới, nhỏ giọng nói:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Dương Phàm cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Liễu Diệp làm cía gì không biết? Trước đó cũng không gọi điện tới mà trực tiếp gọi cho cục Công an, đề nghị bảo lãnh người Hàn Quốc.
- Đừng giận mà. Liễu Diệp năm này 50 tuổi nên sẽ không làm chuyện hồ đồ đâu.
Tùng Lệ Lệ cười cười nhắc nhở một câu, Dương Phàm liền bình tĩnh một chút. Lập tức nghĩ đến báo cáo của Trương Hạc, thầm nói là đề nghị bảo lãnh mà. Nếu là đề nghị thì giống như bên phía cục Công an cũng không nể mặt mà.
Dương Phàm đang suy nghĩ như vậy, Lê Quý cầm điện thoại đi tới rồi nói:
- Bí thư Dương, là điện thoại của phó thị trưởng Liễu.
Dương Phàm cầm điện thoại ừ một tiếng, giọng điệu không thân thiện cho mấy.
Điện thoại bên trong truyền ra giọng nói cung kính của một người phụ nữ:
- Bí thư Dương? Tôi là Liễu Diệp. Người Hàn Quốc tìm được một lãnh đạo ở sở Ngoại vụ tỉnh, rồi gọi điện cho tôi. Tôi nói với bọn họ, tôi không quản lý bên cục Công an thành phố, chuyện này tôi chỉ có quyền đề nghị mà thôi.
Vừa nghe thấy thế, cơn tức giận trong lòng Dương Phàm lập tức bay biến. Thầm nói người ta chẳng qua là đi cho có mà thôi, đây là mặt mũi. Nhưng thật ra Liễu Diệp không muốn quản chuyện này. Nếu không nhất định sẽ gọi điện báo cáo chuyện này với lãnh đạo cấp trên, trình tự cũng sẽ không như thế này.
- Lo lắng đến ảnh hưởng quốc tế nên đề nghị nộp bảo lãnh. Tôi cũng nói như vậy với các đồng chí cục Công an thành phố. Vụ án còn đang điều tra, tôi cũng không dám nói nhiều.
Liễu Diệp cười cười một tiếng rồi nói, đợi Dương Phàm nói.
- Ừ, tôi biết rồi, không có gì. Chị cũng không cần khó xử, chuyện này tôi không đồng ý bảo lãnh.
Giọng Dương Phàm cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, dập máy rồi đưa điện thoại di động cho Lê Quý.
- Ảnh hưởng quốc tế chó má gì chứ. Chúng ta lo lắng ảnh hưởng, người Hàn Quốc khi bắt giữ tàu đánh cá của Trung Quốc, có lo lắng ảnh hưởng không?
Dương Phàm tức giận mắng một câu. Liễu Diệp nói vụ án đang trong quá trình điều tra. Đây thực ra là do Dương Phàm hạ lệnh cho cục Công an thành phố kéo dài thời gian, để đám chó chết kia chịu tội thêm vài ngày ở trong trại, không đánh không mắng mà để cho muỗi thu thập bọn chúng. Muỗi thành phố Hải Tân rất nổi tiếng mà.
- Đám người ở sở Ngoại vụ tỉnh sao lại nghiêng về phía người Hàn Quốc chứ?
Dương Phàm rất bất mãn nói thầm một câu. Tùng Lệ Lệ ở bên cạnh nghe vẫn suy nghĩ một chút, rồi cười cười một tiếng mà nói:
- Tôi cũng cảm thấy kỳ quái. Những người Hàn Quốc này chẳng qua chỉ là du khách, bọn họ phạm pháp thì sẽ bị trừng trị. Người ở sở Ngoại vụ tỉnh dù hồ đồ đến đâu cũng không nên gây chuyện với một bí thư thị ủy chứ?
Lúc này Lê Quý lại cầm điện thoại di động đi tới, nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương, giám đốc sở Ngoại vụ tỉnh Tạ gọi điện tới.
Dương Phàm nghe thấy thế liền nghĩ người của sở Ngoại vụ tỉnh sao lại tìm tới cửa nhỉ? Cầm lấy điện thoại di động, Dương Phàm coi như khách khí nói:
- Tôi là Dương Phàm, xin hỏi ai đó?
Câu nói này làm Tạ Cáp chút nữa thì ho khan, đây không phải là biết rõ còn cố mà hỏi sao? Mày đúng là không khách khí, tao không tin thư ký của mày không nói với mày. Sở Ngoại vụ tỉnh ở tỉnh Thiên Nhai là một cơ quan khá to. Tạ Cáp mặc dù có cấp bậc như Dương Phàm, nhưng Tạ Cáp lại là cán bộ trong tỉnh nên ít nhiều có cảm giác mình hơn.
- Tôi là Tạ Cáp giám đốc sở Ngoại vụ tỉnh. Chào đồng chí Dương Phàm.
Tạ Cáp ra vẻ nói chuyện công việc. Dương Phàm lúc này mới thản nhiên nói:
- Vậy giám đốc Tạ tìm tôi có việc sao?
Tạ Cáp miễn cưỡng cười nói:
- Là như thế này, lần trước được mấy người Hàn Quốc, bọn họ là nhân viên của tốc độ qq của Hàn Quốc, bây giờ tập đoàn này đang đàm phán một hạng mục hợp tác với tỉnh. Trong quá trình đàm phán bọn họ nói có mấy nhân viên bị bắt, đưa ra đề nghị bảo lãnh. Chuyện này tôi đã liên lạc với lãnh đạo thành phố Hải Tân phụ trách ngoại giao, sau đó lãnh đạo phụ trách thành phố đã liên lạc. Vừa nãy lãnh đạo thành phố gọi điện tới nói Bí thư Dương tự mình hạ lệnh không cho phép bảo lãnh, có phải có chuyện này không?
Dương Phàm đã nghe ra, trong lòng rất tức giận nên giọng nói có chút khó nghe.
- Đúng là có chuyện này, làm sao vậy?
Dương Phàm hỏi một câu như vậy làm cho Tạ Cáp rất khó chịu, thầm nói thằng ranh này mày ăn thuốc súng à? Trong lòng mặc dù bất mãn nhưng Tạ Cáp lo lắng mình đang tham gia cuộc đàm phán, không thể làm gì khác là nhịn cơn bất mãn vào trong lòng, tiếp tục cười nói:
- Ý kiến của lãnh đạo ủy ban tỉnh phụ trách ngoại giao là nhìn từ kinh tế tỉnh Thiên Nhai chúng ta, có phải nên suy nghĩ một chút không?
Lãnh đạo mà Tạ Cáp nói là ai, Dương Phàm đương nhiên sẽ biết. Phó chủ tịch tỉnh Trần Khiết phụ trách mảng giáo dục, ngoại giao, cũng chính là nữ cán bộ duy nhất trong ủy ban tỉnh. Xem ra Trần Khiết không muốn gọi điện tới, chỉ có thể để bên sở Ngoại vụ tỉnh gọi điện. Tạ Cáp có lẽ đang đàm phán đến lúc quan trọng lại đột nhiên xảy ra chuyện này, nên Tạ Cáp mới gọi điện tới.
Dương Phàm không khỏi cười lạnh trong lòng, thầm nói phó chủ tịch tỉnh chủ quản còn không gọi tới, tên giám đốc sở Ngoại vụ tỉnh này gấp làm gì chứ?
- Vụ án này đang trong quá trình điều tra, thẩm vấn, không thích hợp bảo lãnh. Giám đốc Tạ, thật xin lỗi, nếu không còn chuyện gì tôi dập máy đây. Dương Phàm coi như khách khí, không muốn đắc tội với người ta quá nhiều. Chẳng qua sau cuộc điện thoại này ít nhiều cũng đắc tội người ta.
Lý do mà Dương Phàm đưa ra quá đầy đủ để từ chối bảo lãnh, Tạ Cáp thật đúng là không có một chút biện pháp nào. Người ta là bí thư thị ủy mà, là quan to nhất một nơi. Giám đốc sở dù kiêu căng hơn nữa cũng có thể làm gì được một bí thư thị ủy?
Tạ Cáp dập máy không khỏi có chút khó chịu, nhưng người ta nói cũng không quá đáng. Nếu người ta nể mặt xong chẳng may xảy ra chuyện gì thì ai phụ trách? Nếu xảy ra chuyện thì bên trên sẽ đổ vào đầu thành phố Hải Tân, có quan hệ gì mấy với sở Ngoại vụ tỉnh chứ? Tạ Cáp không có biện pháp. Trần Khiết là phó chủ tịch tỉnh cũng không thò tay ra, Tạ Cáp có thể làm như vậy là hết sức rồi. Tạ Cáp không còn cách nào khách đành gọi điện báo cáo công việc với phó chủ tịch tỉnh – thường vụ tỉnh ủy phụ trách sở Ngoại vụ tỉnh Tiễn Hạo.
Tiễn Hạo mặc dù là thường vụ tỉnh ủy nhưng không quản Dương Phàm. Chẳng qua nghe xong Tạ Cáp báo cáo, Tiễn Hạo không khỏi thầm nói trong lòng chuyện này Trần Khiết không muốn tự mình gọi điện, Tạ Cáp vốn không định gọi cuộc điện thoại đó. Nhưng Tạ Cáp vì chiếu cố việc thu hút đầu tư vào trong tỉnh Thiên Nhai (đây là Tạ Cáp báo cáo nói thế) nên vẫn gọi.
Hai cuộc điện thoại đi xuống mà Dương Phàm không nể mặt, chuyện này rất đáng để suy nghĩ. Đầu tiên phó chủ tịch tỉnh Trần hình như không quản chuyện này, hoặc là nói không quá lưu tâm. Nếu không phó chủ tịch tỉnh Trần hoàn toàn có thể tự mình gọi điện xuống mà không phải lạnh nhạt nói với sở Ngoại vụ tỉnh như vậy. Thực ra bình thường chỉ cần trên tỉnh gọi điện xuống bên dưới, chỉ cần không phải chuyện quá đáng thì bên dưới sẽ nể mặt. Dù sao sở trên tỉnh nắm giữ tiền và chính sách liên quan, các địa phương bên dưới không thể dễ dàng đắc tội với sở bên trên tỉnh.
Hai cái không bình thường gộp lại với nhau là có thể nhìn ra một chút vấn đề. Bí thư thị ủy Dương Phàm có chỗ dựa lớn, mọi người đều biết. Nhưng chỗ dựa lớn không phải có thể cho phép Dương Phàm hồ đồ. Thoáng cái đắc tội với cơ quan trên tỉnh, nếu đầu Dương Phàm không bị nước vào tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Kết luận đưa ra đó là đầu Dương Phàm không bị nước vào, đó chính là có nguyên nhân khác. Nguyên nhân gì? Chuyện này không có quan hệ gì với trên tỉnh, như vậy truy lên trên một chút.
Thời gian này ở trên Bắc Kinh có người vì chuyện du khách người Hàn Quốc bị bắt mà đưa ra lời này lời kia. Chẳng qua rất nhanh có người vung đao lên chém, nên không ai nói chuyện này nữa.
Nếu không nói như thế nào lại có nhiều tin tức như vậy chứ? Người phát ngôn Bộ Ngoại giao lần trước đã tỏ thái độ rất kiên quyết. Phạm pháp ở Trung Quốc, nhất định phải bị pháp luật Trung Quốc xét xử. Trong nước không có âm thanh gì, nhưng đây chỉ là yên tĩnh bề ngoài mà thôi.
Nghĩ đến chuyện trên Bắc Kinh, Tiễn Hạo liền nhíu mày một chút, nói thầm một tiếng:
- Phải thận trọng. Đúng, nhất định phải thận trọng.
Giọng Tiễn Hạo khá lớn nên giám đốc Tạ Cáp không thể không nghe thấy.
Tiễn Hạo đột nhiên nói:
- Phải chú ý đến tình cảm của các đồng chí bên dưới, không thể bởi vì là ngành trên tỉnh mà không tôn trọng địa phương được. Chuyện này bên sở Ngoại vụ tỉnh cố gắng xuống thành phố Hải Tân phối hợp một chút. Chuyện đàm phàn cũng phải nắm chắc, tôi đang đợi để báo cáo lên chủ tịch tỉnh Hầu.
Tiễn Hạo mặc dù không thích bóng đá, chẳng qua công phu đá bóng lại rất cao, một cú đá bay chuyện này cho sở Ngoại vụ tỉnh. Phó chủ tịch tỉnh Trần không quản chuyện này, tôi dựa vào cái gì mà quản? Nếu quản thì có lý hay không? Trần Khiết nói một câu, Tiễn Hạo đá cho một cái, cuối cùng người khó xử chính là Tạ Cáp.
Cầm điện thoại nghe tiếng tút tút bên trong, Tạ Cáp cảm thấy cái gì đó. Thầm nói chuyện này không đơn giản như bề ngoài, như vậy tức là nói cuộc điện thoại của mình có chuyện? Tạ Cáp không khỏi cảm thấy hối hận vì mình quá xúc động. Bây giờ gọi điện xuống giải thích sẽ mất mặt. Nhưng Tạ Cáp nghĩ đến Dương Phàm vẫn lưu đường sống trong điện thoại mà, sau này phải tìm cơ hội bù đắp mới được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Chuyện này Tạ Cáp có lẽ không giải quyết được gì rồi. Còn bên phía người Hàn Quốc, Tạ Cáp thực ra cũng có biện pháp đối phó. Chuyện này không do sở Ngoại vụ tỉnh quản, tôi giúp các người hỏi han đã là quá tốt rồi.
Dương Phàm vừa dập máy xong không khỏi dở khóc dở cười. Chuyện này không phải là không nể mặt Tạ Cáp, mà ở một trình độ nhất định còn liên lụy đến Bắc Kinh. Dương Phàm đại biểu chính là Trần gia, hơi sơ sẩy một chút sẽ làm Trần gia mất mặt.
Tùng Lệ Lệ ở bên cạnh còn định khuyên một câu, nói cái gì mà không nên xử lý như vậy, xử lý không thỏa đáng. Kết quả Dương Phàm nói trước một câu:
- Có chuyện chị không biết thì đừng xen vào. Tôi tự biết chừng mực.
Thái độ này của Dương Phàm làm cho Tùng Lệ Lệ thầm kinh hãi, thầm nói Dương Phàm có ý gì? Tùng Lệ Lệ nghĩ không ra cũng không có gì là kỳ quái cả. Dương Phàm không nói, Tùng Lệ Lệ cũng không dám hỏi nhiều, không thể làm gì khác hơn là cười nói:
- Bây giờ cũng không còn sớm nữa, anh có về vội không?
Thấy ánh mắt chờ mong của Tùng Lệ Lệ, Dương Phàm liền nhìn sang chỗ khác:
- Ừ, tôi cũng về đây.
/644
|