Khang Hà cúp điện thoại mà trong lòng cứ giật giật liên hồi. Cảm giác được sự bất an mãnh liệt. Lúc này điện thoại đột ngột vang lên, Khang Hà giật mình bật nhảy như thỏ…
- Đại ca. Xảy ra chuyện rồi. Cái con Tiểu Đình của em mất tích rồi.
Giọng nói của A Bình rất khẩn trương. Khang Hà nghe xong nói với vẻ không hài lòng:
- Không phải chỉ là một con đàn bà sao? Có gì mà kinh hãi chứ?
A Bình thấp giọng giải thích:
- Đại ca. Cô ta biết rất nhiều chuyện của em. Em sợ cô ta bị cảnh sát bắt đi rồi. Miệng đàn bà không tin cậy được.
- Cái gì?
Trong lòng Khang Hà giật mạnh. Mí mắt bắt đầu nhảy lên dữ dội.
Dương Phàm rất quan tâm tới vụ án thuốc phiện này. Thực sự muốn xem kẻ nào nhúng tay vào giở trò.
Sau khi báo cáo Trầm Ninh do dự một chút thấp giọng hỏi:
- Bên bí thư đảng ủy cục Công an Lưu Đông Ba thì sao?
Dương Phàm khoát tay chặn lại hống hách nói:
- Không cần để ý tới hắn. Nếu không phục thì để hắn tới tìm tao. Nếu còn không chịu được thì tao sẽ khiến hắn lên tỉnh mà khóc lóc kêu gào. Tóm lại chuyện của cục Công an mày cứ đưa tao xem là được rồi. Ngoài mặt cứ khách khí một chút. Cúi thấp được đến đâu thì cúi.
Cản trở đến từ thủ trưởng trực thuộc tất nhiên là việc mà Trầm Ninh lo lắng nhất. Cái vụ án này cũng không cần lo lắng gì. Bí thư Đảng ủy sở Công an tỉnh Lý Xán tự mình nắm giữ ấn soái. Sau này khó có thể nói gì được mình. Trầm Ninh thử hỏi thăm dò một câu. Sau khi nhận được thái độ từ Dương Phàm hiển nhiên không có lo lắng gì. Trời sập xuống thì cũng có núi cao chống đỡ!
- Ha ha. Xem ra thời gian này làm bí thư thị ủy không uổng phí. Lại còn ngồi trên ghế chủ nhiệm Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc nữa.
Trầm Ninh cười hì hì phỉnh một câu. Dương Phàm nghe vậy tức giận cười mắng:
- Con đượi này. Quan hệ giữa chúng ta là thế nào chứ? Có cần phải nói những lời này không? Có những chuyện trước đây làm không tốt giờ cũng không sao cả. Có thế lực mà không biết tận dụng thì người ta chỉ biết là tao ngu.
Trong lời Dương Phàm có hàm ý khác, Trầm Ninh là bạn nối khố hiển nhiên là hiểu được. Vung tay lên cười hì hì nói với Dương Phàm:
- Ok. Tao có việc đi trước. Có lời này của mày thì tao yên tâm rồi.
Trầm Ninh vừa mới ra cửa. Tùng Lệ Lệ vội vàng tiến vào cười nói:
- Vừa rồi bên chính quyền thành phố gọi điện thoại tới hỏi. Ngày mai có buổi lễ khởi công xây dựng khu chung cư cho người thu nhập thấp. Hỏi lãnh đạo có thời gian tới tham gia hay không. Thị trưởng Tào này đúng là người thích phô trương.
Dương Phàm nghe xong mỉm cười. Nghĩ thầm Tào Dĩnh Nguyên gần đây thoạt nhìn bề ngoài thì xuân phong đắc ý. Trên thực tế làm chuyện gì cũng phải cẩn thận, dè chừng. Cái loại chuyện hình thức này có làm cũng chẳng tính là gì. Ý tứ Tùng Lệ Lệ hiển nhiên là muốn cho lão Tào một viên thuốc bổ mắt. Xem cái ý tứ này. Tùng Lệ Lệ chắc là mê tít mắt rồi. Ừ. Thân là đại quản gia của thị ủy. Đi đại biểu một chút cũng không phải là không thể.
- Ha ha tôi không đi được. Chị và Ngô Địa Kim đi thôi.
Sau khi hiểu rõ mọi chuyện Dương Phàm cười để lại một khe hở. Bên thị ủy này không có Dương Phàm gật đầu thì ai dám đứng ra đón gió. Gần đây Ngô Địa Kim hết sức phối hợp. Xem xét ý nghĩa này. Chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên cũng không có ý kiến gì lớn. Để Ngô Địa Kim đi cũng náo nhiệt một chút. Tránh cho mấy chuyện nở mày nở mặt đều lợi cho lão Tào.
Tùng Lệ Lệ vừa nghe Dương Phàm nói như vậy hơi ngạc nhiên. Liếc nhìn thoáng qua đồng chí bí thư liền bừng tỉnh, quay đầu lại nhìn cửa phòng đang đóng. Cười hì hì đi tới ôm lấy Dương Phàm, hăng hái cắn, bóp bộ ngực săn chắc của Dương Phàm. Làm cho Dương Phàm muốn đem cô nàng hành quyết thì Tùng Lệ Lệ mới đẩy Dương Phàm ra cười tủm tỉm.
- Anh rất xấu. Tuy nhiên em thích!
Nói xong Tùng Lệ Lệ quay người múa một vòng bước tới mở cửa đi ra ngoài để lại Dương Phàm có đôi chút mơ hồ. Trong lòng tự nhủ mình nào có động tới ý xấu nào đâu. Cẩn thận nghĩ lại, không khỏi mỉm cười. Tùng Lệ Lệ này xem ra là cho rằng mình ép buộc Ngô Địa Kim và Tào Dĩnh Nguyên tranh đấu gay gắt đây. Oan uổng quá! Mình thực sự không nghĩ như vậy!
- Mẹ khỉ. Một người để lại ấn tượng quá sâu cho người khác cũng không phải là một chuyện tốt.
Dương Phàm nói thầm một câu rồi trở về vị trí tiếp tục công việc.
Tùng Lệ Lệ tìm được Ngô Địa Kim liền nói sự việc vừa rồi. Trong lòng phó bí thư Ngô đầu tiên là âm thầm bội phục Dương Phàm độ lương. Nhưng sau đó trở về nghĩ lại trong lòng tự nhủ chuyện này cũng chưa chắc đã là chuyện tốt gì. Sau một lúc cân nhắc cẩn thận, chuyện này chung quy lợi nhiều hơn hại. Cái loại chuyện nở mày nở mặt như này nên tuân theo đạo lý khiêm nhường thì tốt hơn.
Sau khi bên chính quyền thành phố nhận được câu trả lời chắc chắn. Tào Dĩnh Nguyên biết bên thị ủy có Ngô Địa Kim và Tùng Lệ Lệ đến thì ngồi trong phòng làm việc mà như ngồi trên bàn chông, trong lòng thì khỏi phải nói nữa. Đây rõ ràng là Dương Phàm ra oai mày không phải là đối thủ cùng đẳng cấp với tao!
Có đánh chết Dương Phàm cũng không nghĩ rằng chỉ vì một quyết định của mình mà không ngờ lại làm cho người ta rối tung rối loạn cả lên.
Yên ổn chưa được nửa giờ, điện thoại lại vang lên. Lười xem số điện thoại, ấn nghe luôn, bên trong vang lên giọng nói cung kính của Lý Thắng Lợi:
- Bí thư Dương. Có điện thoại của phó trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Nguyễn.
- Ừ. Nối máy đi.
- Đồng chí Dương Phàm. Chúc mừng!
Nguyễn Tú Tú gọi điện đến chúc mừng. Dương Phàm nghe xong sửng sốt. Còn tưởng rằng nói về chuyện mình làm chủ tịch Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc. Liền tùy ý cười nói:
- Chờ tôi thật sự lên cao nữa thì chị hãy chúc mừng tôi đi.
Dương Phàm có phần nói giỡn. Không ngờ bên kia Nguyễn Tú Tú lại hít sâu một hơi. Sửng sốt một hồi mới thấp giọng nói:
- Bí thư Dương. Ngài có phải là thần thông quảng đại hay không đó? Tôi mới được tin từ thư ký Chương. Báo cáo của tỉnh còn chưa nộp lên Ban Tổ chức Trung ương mà ngài đã biết tin tức rồi ư?
Dương Phàm bị lời này làm cho không kịp xoay chuyển ý nghĩ. Trong chốc lát chỉ có thể trầm ngâm khẽ nói ra vẻ sâu xa:
- Cũng không phải là chuyện gì ghê gớm lắm!
Nguyễn Tú Tú có hơi oán hận cái tên giả bộ này. Đừng nên giả bộ như vậy chứ. Nguyễn Tú Tú bị câu nói này đả kích mạnh. Có phần tức giận khẽ gầm lên bất bình:
- Đồng chí Dương Phàm. Tôi nhắc ngài một câu. Ngài thiếu hai tháng nữa mới tròn 30 tuổi! Ngài muốn đả kích tôi thì cũng không cần phải dùng cái giọng điệu như vậy chứ?
Nửa câu cuối vừa mang ý vuốt mông ngựa vừa làm nũng rõ ràng. Dương Phàm vội vàng kéo điện thoại ra xa một chút. Cả cánh tay đều nổi da gà. Rất muốn nhắc nhở Nguyễn Tú Tú một câu: "Thôi cho tôi xin, cô sang trọng số 1 rồi!". Có điều nếu câu này nói ra thật thì e là Nguyễn Tú Tú cũng mặc kệ cái chức phó trưởng ban thường trực này mà về nhà xách con dao phay tới cửa mất. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
- Ha ha. Đồng chí Nguyễn Tú Tú, tính giai cấp của đồng chí đâu rồi? Đảng viên không quan tâm hơn thua. Mặc dù là chuyện sống chết ở trước mắt thì tác phong cũng phải hiên ngang lẫm liệt mà đi chứ? Bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh!
Một câu nói đùa nhanh chóng đưa bầu không khí trở lại bình thường. Đồng thời Dương Phàm cũng xác định được một việc. Triệu Việt đang gia tăng lợi thế. Cần phải có qua có lại rồi.
Nguyễn Tú Tú bị câu này làm cho bật cười. Trong lòng thì rất bội phục phong thái của Dương Phàm. Hạ giọng nói:
- Nếu anh đã biết thì tôi cũng không nói nhiều. Lần sau lên tỉnh nhớ mời khách đó.
Đặt điện thoại xuống, Dương Phàm mỉm cười lạnh lùng. Chuyện tình dệt hoa trên gấm ai mà không muốnlàm? Chẳng qua hành động của Triệu Việt nhanh như vậy có ngoài dự đoán của Dương Phàm. Xem ra càng lên cao càng gặp lực cản không nhỏ. Hoàng lão tuy rằng đã trở về nhưng ở trên Bắc Kinh kia thì nào ai biết nước sâu như nào. Dương Phàm cũng chỉ biết một vài cán bộ Tỉnh. Suy cho cùng Triệu Việt có tác động tới Ban Tổ chức Trung ương. Mượn lực dưới tình hình này xem là cũng không vững chắc. Người ta có lẽ còn đang nghĩ tới chuyện phản công cướp lại. Khả năng xảy ra loại chuyện này cũng không phải không có.
…Người đứng đầu cần phải nhớ. Phải tương xứng với các đồng chí trong thường vụ tỉnh ủy chứ.
Điện thoại của Nguyễn Tú Tú vừa mới cúp. Di động của Dương Phàm ở trong ngăn kéo lại kêu. Lấy ra nhìn không ngờ lại là của Dung Xương Ninh gọi tới. Trưởng ban thư ký tỉnh ủy mật báo xem ra cũng không quá! Quyết định này liệu có phải là Triệu Việt đến lúc nảy lòng tham hay không, bằng không điện thoại sẽ không theo trình tự như thế này.
- Xin chào trưởng ban thư ký Dung!
Dương Phàm giành lấy câu thăm hỏi ân cần trước. Giọng nói hơi trầm nhưng cố ý lộ ra sự thân thiết.
- Dương Phàm. Đừng khách khí như vậy chứ? Ha ha nói với anh một chuyện. Phỏng chừng bí thư Triệu đang đưa anh lên cao đó. Chuyện này cứ thông lệ mà theo. Tôi thấy chuyện này khả năng tính sẵn từ trước là rất lớn.
- Thật không?
Dương Phàm lộ ra giọng điệu giật mình hỏi lại. Đầu bên kia Dung Xương Ninh chỉ cười cười. Loại chuyện này mật báo trước tiên để đối phương có thể chuẩn bị hành động một chút. Thường thường tính toán trước sẽ tốt hơn nhiều. Mặc kệ nói như thế nào thì Dương Phàm cũng nhớ kỹ phần ân huệ này của Dung Xương Ninh.
- Ha ha tôi biết rồi. Tốt lắm. Không nói nhiều nữa. Bảo trọng nhé. Chú em!
Một câu ngay cả xưng hô cũng đều thay đổi. Đặt điện thoại xuống Dương Phàm cười tủm tỉm. Vừa rồi Nguyễn Tú Tú có ăn thiệt thòi cũng hơi oan uổng. Việc Nguyễn Tú Tú báo tin cho mình đầu tiên đã giảm bớt công lao của Dung Xương Ninh. Dương Phàm cũng không phải có ý nhất bên trọng nhất bên khinh. Bên trong thường vụ tỉnh ủy không có phụ nữ nên Dương Phàm vẫn khá coi trọng Nguyễn Tú Tú. Cứ như vậy quấn vào nhau. Cũng không cần phải thiếu nợ ân tình của người phụ nữ này. Về phần Dung Xương Ninh, hắn thì gần Triệu Việt hơn một chút. Bán cho hắn một cái lễ vật sau này tin tức sẽ nhanh nhạy hơn một chút.
Dương Phàm cũng cảm thấy vận số của mình không phải tốt nhưng bình thường. Cười đứng lên đi đi lại lại, cũng không còn tâm tư xem tài liệu nữa. Chuyện này mặc dù có hơi đột nhiên thế nhưng chuyện phải làm thì vẫn nên làm trước thì hơn. Bất kể như thế nào, lần này có thể khiến Triệu Việt chủ động thì tám phần là dựa vào cố gắng tới đây của mình. Đại hội đại biểu Nhân dân toàn tình sau tết âm lịch sẽ tổ chức. Lúc này sắp xếp đúng là có hơi thiếu đạo đức. Năm hết tết đến mà cũng không để cho người ta sống yên ổn gì cả.
Sau một phen cảm khái, Dương Phàm đi ra ngoài. Lý Thắng Lợi vội vàng đứng lên. Dương Phàm giơ tay cười nói:
- Cậu cứ làm việc của mình đi. Tôi ra ngoài một chút.
Tòa nhà thị ủy cũng có lịch sử riêng. Được xây dựng trong những năm đầu thành lập tỉnh Thiên Nhai. Bên trong đủ loại cây vừa cao vừa to. Trong sân cây xanh tạo thành bóng mát. Môi trường cảnh quan khá tốt. Từ trên tầng 5 đi xuống nhìn. Toàn bộ tòa nhà rất yên tĩnh.
Mới vừa rút một điếu thuốc, còn chưa nghĩ ra nên nói như thế nào với ông cụ trong nhà thì một chiếc xe jeep tiến vào trong sân. Biển số xe là bên quân đội tỉnh. Xe đỗ xong một sĩ quan từ trên xe nhảy xuống. Dương Phàm nhìn hơi quen mắt mãi mới nhớ ra là Long Cương, cái tên không bao giờ chịu lép vế với Tiểu Trương.
Thành phố Hải Tân có hai lực lượng quân đội. Một lục quân một hải quân. Bề ngoài thì mọi người đều là thuộc hệ thống quân đội. Trên thực tế đều chẳng nể mặt nhau gì. Long Cương đi như sao xẹt lao lên trên lầu. Đến chỗ rẽ lên hành lang thì thấy Dương Phàm đang đứng cười tủm tỉm nhìn mình thì mặt lộ vẻ kinh ngạc.
- Bí thư Dương. Ngài thật đúng là có khả năng bấm độn đó!
Vẻ kinh ngạc trên mặt Long Cương rõ ràng không phải giả vờ. Trong lòng Dương Phàm khá vui vẻ nhưng cũng tự nhủ sao lại nói như vậy nhỉ? Tôi thấy anh đi vào nên mới đứng ở chỗ này chờ. Đương nhiên điều này không thể nói rồi.
Dương Phàm cười cười ra vẻ cao thâm. Chờ Long Cương đi đến bắt tay mới cười nói:
- Anh biết còn không ít hả! Dò la tôi là có âm mưu gì!
Long Cương lại càng hoảng sợ. Vội vàng xua tay nói:
- Có trời chứng giám, bí thư Dương. Tôi cũng không dám dò la chuyện của ngài. Ngay cả chuyện lần trước gặp hai cô gái kia. Tôi trở về nói với Lôi tư lệnh một câu. Lôi tư lệnh nói giáo sư Chu của ngài trước đây vốn là một nhân vật giống như Lưu Bá Ôn (1). Nói cái gì mà nhiều nhân vật tai to mặt lớn đi tìm Chu tiên sinh xin quẻ tôi còn không tin. Giờ thì tôi tin rồi.
- Không thể tưởng tượng nổi. Anh còn là Đảng viên hay không đó? Mấy cái chủ nghĩa duy tâm đó cứ để trong lòng là được rồi. Nói ra làm gì?
Dương Phàm nói xong quay người đi về phòng làm việc. Long Cương mau chóng từ phía sau đuổi theo:
- Bí thư Dương. Đừng tức giận mà. Bằng không tôi cũng không dám mở miệng với ngài.
Dương Phàm đứng ở cửa quay lại thản nhiên nói:
- Lôi tư lệnh của các anh bề bộn nhiều việc nhỉ. Sao gần đây không thấy hắn tham gia họp?
Lôi tư lệnh chính là thị ủy thường ủy. Dương Phàm hỏi như vậy tự nhiên là có thâm ý. Long Cương là người lão luyện trong binh ngũ nhưng tâm tư không nhiều bằng được Dương Phàm. Đuổi theo luôn miệng giải thích:
- Gần đây chuyện quân khu nhiều lắm. Đầu tiên là chuyện mấy nước nhỏ ở trên biển làm ầm ĩ. Sau đó quân khu tỉnh tổ chức họp. Rồi lại theo học một lớp sĩ quan cao cấp của quân ủy, đến bây giờ Lôi tư lệnh còn chưa trở về. Bên lục quân chúng tôi còn khá một chút chứ bên hải quân đã ở trong tình trạng chuẩn bị chiến tranh cấp 2 rồi.
Dương Phàm nhíu mày nói:
- Đồng chí Long Cương. Chú ý lời nói và hành động của mình đi!
Nói xong bước vào văn phòng, Long Cương đứng ở cửa sửng sốt mãi. Muốn tiến vào lại do dự. Dương Phàm đứng ở cửa phòng trong quay đầu lại cười nói:
- Đi vào đây. Chỗ này của tôi không cần thiết phải cảnh vệ. Không phải vị trí của anh.
Long Cương dù là một người mạnh mẽ nhưng bị nói như vậy mặt cũng đỏ bừng lên xấu hổ. Vào phòng trong, Dương Phàm lấy một điếu nhuyễn Trung Hoa (1 loại thuốc lá cao cấp của Trung Hoa giống như xì gà) từ ngăn tủ phía sau ném sang. Long Cương sau khi tiếp được nhìn qua rất ngạc nhiên.
- Cho anh hút đó. Nhìn cái gì vậy. Thôi vậy. Anh mang điếu đó về đi.
Nói xong Dương Phàm mở ngăn kéo lấy một bao gấu trúc ném qua. Lôi tư lệnh quân khu vốn có biệt hiệu là Lôi lão hổ. Dương Phàm vốn đã từng nghe qua biệt hiệu này trước mặt Trương đại tướng. Long Cương tạo ấn tượng khá tốt với Dương Phàm. Thân thiện một chút ngày sau có lẽ có ích. Hơn nữa thân thủ Long Cương cũng không tồi. Dương Phàm có ý muốn lôi kéo nên tự nhiên là muốn thân thiết.
- Bí thư Dương. Nhiều thế này thì không tiện lắm!
Long Cương đến đây không phải vì thiếu thuốc lá. Rất nhiều người muốn tặng cho hắn mà hắn cũng chưa chắc nhận. Cái loại người giống như Trữ Kiếm Nam thì từ trước tới nay Long Cương đều kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng giữ khoảng cách).
- Bảo anh cầm thì cứ cầm đi. Còn muốn so đo với tôi sao? Không cầm thì lập tức cút đi cho tôi, đừng có mở miệng gì với tôi cả.
Dương Phàm nghiêm mặt. Long Cương lập tức cười rộ lên. Nhận lấy không khách khí nói:
- Vậy thì tôi xin nhận lấy vậy.
- Nói đi! Còn muốn tôi mở miệng trước chắc!
Dương Phàm chờ Lý Thắng Lợi bừng trà lên, ngồi dựa vào ghế cười nói.
Long Cương do dự một chút nói:
- Bí thư Dương, thấy ngài sảng khoái như vậy thì tôi sẽ không khách khí nữa. Chuyện là như này, có một nhóm binh lính già đều do một tay tôi tuyển chọn, đã theo tôi nhiều năm nay sắp phải xuất ngũ. Cũng có mấy người lập công ở trong quân ngũ nhưng những người này đều là binh lính xuất thân từ nông thôn. Xuất ngũ rồi về nhà nếu không ra ngoài làm thuê thì cũng ở nhà cấy cày. Bọn họ không có nghề nghiệp gì khác nên muốn tìm công việc cũng không dễ dàng. Cho nên tôi muốn tìm ngài giúp đỡ. Những người này ở trên chiến trường đều là hảo thủ. Nhưng ngoại trừ kỹ năng quân sự thì bọn họ không có biện pháp gì có thể mưu sinh. Bọn họ đều là người có khí phách và ngay thẳng…Cho nên vì chuyện này mà tôi ăn ngủ không yên.
Dương Phàm vừa nghe là chuyện này. An bài vài người thì cũng không khó khăn lắm. Chỉ hơi đau đầu chút. Bộ đội hàng năm xuất ngũ nhiều như vậy thì sắp xếp sao đủ?
Sau một lúc trầm ngâm, Dương Phàm thở dài nói:
- Tôi cho anh một biện pháp đây. Tuy nhiên tôi nói trước. Nếu nhiều người quá thì tôi cũng đành chịu.
Long Cương cũng không ngờ Dương Phàm lại đáp ứng dứt khoát như vậy. Vội vàng đứng lên cảm kích nói:
- Bí thư Dương. Ngài đừng hiểu lầm. Tôi nhờ ngài sắp xếp cũng chỉ có 7, 8 binh lính giỏi nhất. Đương nhiên nếu ngài có biện pháp giải quyết được càng nhiều cũng được. Tôi cũng không ngại nhiều đâu.
Nhìn thấy vẻ mặt Dương Phàm vẫn cười tủm tỉm Long Cương lại tiến thêm bước nữa. Ai nói thằng nhãi này không có tâm tư chứ?
- Anh nên đổi sang đi cướp đi!
Dương Phàm cười mắng một câu, lắc đầu cười khổ ngẫm nghĩ một chút. Sau đó cầm bút viết tên và số điện thoại của Thu Vũ Yến rồi đẩy tờ giấy ra phía trước nói:
- Anh hãy gọi số điện thoại này. Chọn mấy người tinh binh, thân thủ tốt cho giám đốc Thu xem.
Long Cương như nhìn thấy bảo bối đứng lên nói:
- Giám đốc Thu của tập đoàn Thiên Mỹ à. Ngài muốn tìm kiếm vệ sĩ cho cô ấy sao? Xin ngài cứ yên tâm. Những binh lính tôi đưa ra cam đoan sẽ không làm cho ngài mất mặt.
Mỗi lần Dương Phàm nhìn thấy Thu Vũ Yến đều chỉ có một thân một mình nên trong lòng thật sự bất an. Một mỹ nữ có tiền như thế khó tránh khỏi có người sẽ nảy sinh tâm địa xấu xa.
- Biết là tốt rồi. Anh đi trước đi. Tôi sẽ gọi điện cho cô ta đề cập về chuyện này. Thiên Mỹ là tập đoàn lớn, anh hãy bảo các huynh đệ xử sự tốt một chút. Có lẽ có thu hoạch ngoài ý muốn đấy.
Long Cương cảm tạ một lần nữa rồi đi ra ngoài. Dương Phàm gọi điện thoại cho Thu Vũ Yến, nói ra chuyện vừa rồi. Thu Vũ Yến nghe xong cười duyên nói:
- Em có vệ sĩ tuy nhiên không muốn mang theo. Anh nhét mấy người cứng rắn quá ở bên cạnh em không sợ lại để cho người ta thấy chuyện tốt của chúng ta à.
Dương Phàm cười giải thích:
- Kỷ luật quân ngũ không thành vấn đề. Nếu người nhiều quá thì mọi người thay ca là được. Có ích cả trước lẫn sau.
Nếu là Dương Phàm có lòng tốt thì Thu Vũ Yến tự nhiên không có ý phản bác. Trong lòng còn khá ngọt ngào. Tán tỉnh, đưa đẩy vài câu rồi mới cúp điện thoại.
Xử lý xong chuyện này không ngờ đã sắp tan tầm rồi. Dương Phàm thu dọn đồ một chút chuẩn bị về nhà. Mới ra tới cửa đã thấy một chiếc xe cờ đỏ tiến vào sân. Dương Phàm nhận ra chiếc xe này. Đây là Trương Tư Tề dùng khoản tiền thưởng để mua, mục đích cũng là bởi vì muốn huênh hoang một chút. Vốn cũng là để chuẩn bị cho Dương Phàm sử dụng.
Dương Phàm vội vàng xuống lầu. Quả nhiên là Trương Tư Tề với dáng người hơi mập mạp từ trong xe bước xuống. Thấy Dương Phàm bước nhanh tới, Trương Tư Tề tươi cười nói:
- Em đã bảo anh tan làm nhanh mà.
Dương Phàm lại gần bất mãn nói một câu:
- Không có việc gì lại chạy loạn làm gì? Mang đứa bé đi!
Trương Tư Tề cười duyên một hồi… cánh mũi phập phồng như bươm bướm. Chẳng những không khó coi mà ở đầu mũi còn sáng bóng, tăng thêm ba phần quyến rũ.
- Trong lòng em đều biết anh muốn cho em ra ngoài. Không khí trong thành phố ngột ngạt như vậy. Không phải mẹ đến đây sao? Còn một tiếng nữa là máy bay hạ cánh. Em đến đón anh ra sân bay đón.
Trương Tư Tề cười giải thích. Dương Phàm lại lắc đầu cười khổ nói:
- Ôi mẹ ơi, đừng thấy bình thường tính tình không có gì. Đến khi làm việc thì hấp tấp, nói đến là đến liền. Cũng không thèm gọi điện thoại trước nữa.
Trương Tư Tề nói:
- Đâu có. Mẹ lo ảnh hưởng tới công việc của anh. Sáng nay anh vừa ra khỏi cửa đã gọi điện thoại cho em rồi.
Hai vợ chồng đứng đó nói chuyện đã thu hút khá nhiều ánh mắt. Một số người còn lại gần ân cần thăm hỏi:
- Xin chào bí thư Dương, xin chào phu nhân!
Dương Phàm vừa thấy tình hình như vậy. Sau khi bắt chuyện vài người vội vàng đỡ Trương Tư Tề lên xe.
Sau khi lái xe ra tới sân bay, Trương Tư Tề nắm lấy tay Dương Phàm. Đột nhiên mỉm cười đầy ý tứ. Dương Phàm vừa thấy nụ cười này trong lòng tự nhủ không có chuyện gì gạt mình đó chứ?
Quả nhiên, Trương Tư Tề cười đầy thâm ý, đánh giá Dương Phàm một phen rồi lộ ra vẻ mặt nghi hoặc nói:
- Em thấy cũng lạ. Nhìn anh thế nào cũng không giống người có khiếu tham gia quân ngũ!
Trong lòng Dương Phàm hơi động. Mặt không đổi sắc, gặp sóng lớn vẫn cười không sợ hãi:
- Bã xã, hãy chừa chút thể diện cho tôi nhé. Phải giữ gìn uy tính lãnh đạo!
Trương Tư Tề lập tức cười tươi mãi không khép lại. Một hồi lâu mới bình tĩnh trở lại. Đưa tay vuốt ve mặt Dương Phàm nói:
- Em còn không mong ông xa tiến triển hay sao. Sau này con cái còn có chỗ dựa vào. Ông nói muốn cho anh kiêm nhiệm cả chính ủy quân khu đó!
Trong lòng Dương Phàm chấn động mãnh liệt. Hai mắt trợn tròn, trống ngực đập dồn dập. Trương Tư Tề mỉm cười nhìn thấy đôi tai Dương Phàm đỏ bừng rồi dần dần biến mất. Quyết định này có ý nghĩa gì trong lòng Trương Tư Tề rất rõ ràng. Ông nội đã quyết định hết sức giúp đỡ Dương Phàm. Lúc này đột nhiên lại tăng mạnh thì chắc chắn là đã xảy ra biến hóa gì đó.
- Bà xã. Anh cũng muốn báo với em một chuyện. Tỉnh ủy đang tuyển anh lên cao đó!
Dương Phàm nói liền một hơi. Miệng Trương Tư Tề hơi nhếch lên, một hồi lâu mới hạ giọng nói:
- Khó trách!
Dương Phàm cười khổ lắc đầu nói:
- Thoạt nhìn thì là chuyện tốt nhưng cũng chưa chắc. Cây cao thì càng chịu gió lớn. Đứng đầu thì càng chịu họa trước. Anh hơi hoài nghi không phải ở Bắc Kinh đã xảy ra chuyện gì chứ. Mấy ông cụ lại đột nhiên thay đổi chủ ý sao?
Khi Trương Tư Tề suy nghĩ thì miệng hơi chu lên, rất giống điệu bộ mỹ nhân cổ điển. Dương Phàm lại liên tưởng tới khi hai cái miệng lớn và nhỏ kia tranh luận với nhau. Vội vàng gõ gõ cửa kính. Tự trách mình đây không phải lúc thất thần.
- Em thấy anh không lên chỗ cao đó được!
Trương Tư Tề đột nhiên nói rất quả quyết. Dương Phàm nghe vậy giật mình. Nhìn vẻ mặt chắc chắn của Trương Tư Tề lập tức nghĩ tới cái gì đó. Nhắm mắt lại theo thói quen, Dương Phàm ngả lưng dựa ra sau, móc một điếu thuốc trong túi áo ngực ra rồi lại đút vào. Động tác nhỏ này khiến Trương Tư Tề cảm thấy ngọt ngào. Đây là lo lắng cho trẻ nhỏ đây. Trên xe có phụ nữ mang thai.
- Ý này cũng không sai khác lắm. Khó trách ông nội em muốn động thủ trước. Đây là muốn bức một số người nhảy ra phản đối đây.
Dương Phàm mở mắt liếc nhìn khuôn mặt kiều mỵ của Trương Tư Tề. Không nhịn nổi đưa tay nhéo gương mặt mềm mại nói:
- Tính toán sâu xa! Khiến người bội phục!
Trương Tư Tề sau khi nghe xong khẽ bĩu môi bất mãn. Dựa vào trong lòng Dương Phàm nói:
- Cố lên. Anh có thể thay thế bọn họ. Theo em thấy đây chính là một đám cáo già.
Kết luận này của Trương Tư Tề không sai! Một chức chính ủy quân khu của Dương Phàm khiến cho ý đồ của bí thư tỉnh ủy Triệu Việt biến thành bọt nước.
Bầu trời thật sự không sụp xuống đúng là chuyện tốt!
(1) Lưu Bá Ôn, người huyện Thanh Điền, tỉnh Chiết Giang. Nhờ siêng học, đam mê đọc sách, ông sớm làu thông kinh sử, văn chương, binh pháp và thiên văn.[1] Vào cuối đời nhà Nguyên, ông thi đỗ tiến sĩ, được bổ làm quan; nhưng vì bị chèn ép, chỉ trích nên ông tức giận bỏ về ở ẩn năm 1360
- Đại ca. Xảy ra chuyện rồi. Cái con Tiểu Đình của em mất tích rồi.
Giọng nói của A Bình rất khẩn trương. Khang Hà nghe xong nói với vẻ không hài lòng:
- Không phải chỉ là một con đàn bà sao? Có gì mà kinh hãi chứ?
A Bình thấp giọng giải thích:
- Đại ca. Cô ta biết rất nhiều chuyện của em. Em sợ cô ta bị cảnh sát bắt đi rồi. Miệng đàn bà không tin cậy được.
- Cái gì?
Trong lòng Khang Hà giật mạnh. Mí mắt bắt đầu nhảy lên dữ dội.
Dương Phàm rất quan tâm tới vụ án thuốc phiện này. Thực sự muốn xem kẻ nào nhúng tay vào giở trò.
Sau khi báo cáo Trầm Ninh do dự một chút thấp giọng hỏi:
- Bên bí thư đảng ủy cục Công an Lưu Đông Ba thì sao?
Dương Phàm khoát tay chặn lại hống hách nói:
- Không cần để ý tới hắn. Nếu không phục thì để hắn tới tìm tao. Nếu còn không chịu được thì tao sẽ khiến hắn lên tỉnh mà khóc lóc kêu gào. Tóm lại chuyện của cục Công an mày cứ đưa tao xem là được rồi. Ngoài mặt cứ khách khí một chút. Cúi thấp được đến đâu thì cúi.
Cản trở đến từ thủ trưởng trực thuộc tất nhiên là việc mà Trầm Ninh lo lắng nhất. Cái vụ án này cũng không cần lo lắng gì. Bí thư Đảng ủy sở Công an tỉnh Lý Xán tự mình nắm giữ ấn soái. Sau này khó có thể nói gì được mình. Trầm Ninh thử hỏi thăm dò một câu. Sau khi nhận được thái độ từ Dương Phàm hiển nhiên không có lo lắng gì. Trời sập xuống thì cũng có núi cao chống đỡ!
- Ha ha. Xem ra thời gian này làm bí thư thị ủy không uổng phí. Lại còn ngồi trên ghế chủ nhiệm Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc nữa.
Trầm Ninh cười hì hì phỉnh một câu. Dương Phàm nghe vậy tức giận cười mắng:
- Con đượi này. Quan hệ giữa chúng ta là thế nào chứ? Có cần phải nói những lời này không? Có những chuyện trước đây làm không tốt giờ cũng không sao cả. Có thế lực mà không biết tận dụng thì người ta chỉ biết là tao ngu.
Trong lời Dương Phàm có hàm ý khác, Trầm Ninh là bạn nối khố hiển nhiên là hiểu được. Vung tay lên cười hì hì nói với Dương Phàm:
- Ok. Tao có việc đi trước. Có lời này của mày thì tao yên tâm rồi.
Trầm Ninh vừa mới ra cửa. Tùng Lệ Lệ vội vàng tiến vào cười nói:
- Vừa rồi bên chính quyền thành phố gọi điện thoại tới hỏi. Ngày mai có buổi lễ khởi công xây dựng khu chung cư cho người thu nhập thấp. Hỏi lãnh đạo có thời gian tới tham gia hay không. Thị trưởng Tào này đúng là người thích phô trương.
Dương Phàm nghe xong mỉm cười. Nghĩ thầm Tào Dĩnh Nguyên gần đây thoạt nhìn bề ngoài thì xuân phong đắc ý. Trên thực tế làm chuyện gì cũng phải cẩn thận, dè chừng. Cái loại chuyện hình thức này có làm cũng chẳng tính là gì. Ý tứ Tùng Lệ Lệ hiển nhiên là muốn cho lão Tào một viên thuốc bổ mắt. Xem cái ý tứ này. Tùng Lệ Lệ chắc là mê tít mắt rồi. Ừ. Thân là đại quản gia của thị ủy. Đi đại biểu một chút cũng không phải là không thể.
- Ha ha tôi không đi được. Chị và Ngô Địa Kim đi thôi.
Sau khi hiểu rõ mọi chuyện Dương Phàm cười để lại một khe hở. Bên thị ủy này không có Dương Phàm gật đầu thì ai dám đứng ra đón gió. Gần đây Ngô Địa Kim hết sức phối hợp. Xem xét ý nghĩa này. Chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên cũng không có ý kiến gì lớn. Để Ngô Địa Kim đi cũng náo nhiệt một chút. Tránh cho mấy chuyện nở mày nở mặt đều lợi cho lão Tào.
Tùng Lệ Lệ vừa nghe Dương Phàm nói như vậy hơi ngạc nhiên. Liếc nhìn thoáng qua đồng chí bí thư liền bừng tỉnh, quay đầu lại nhìn cửa phòng đang đóng. Cười hì hì đi tới ôm lấy Dương Phàm, hăng hái cắn, bóp bộ ngực săn chắc của Dương Phàm. Làm cho Dương Phàm muốn đem cô nàng hành quyết thì Tùng Lệ Lệ mới đẩy Dương Phàm ra cười tủm tỉm.
- Anh rất xấu. Tuy nhiên em thích!
Nói xong Tùng Lệ Lệ quay người múa một vòng bước tới mở cửa đi ra ngoài để lại Dương Phàm có đôi chút mơ hồ. Trong lòng tự nhủ mình nào có động tới ý xấu nào đâu. Cẩn thận nghĩ lại, không khỏi mỉm cười. Tùng Lệ Lệ này xem ra là cho rằng mình ép buộc Ngô Địa Kim và Tào Dĩnh Nguyên tranh đấu gay gắt đây. Oan uổng quá! Mình thực sự không nghĩ như vậy!
- Mẹ khỉ. Một người để lại ấn tượng quá sâu cho người khác cũng không phải là một chuyện tốt.
Dương Phàm nói thầm một câu rồi trở về vị trí tiếp tục công việc.
Tùng Lệ Lệ tìm được Ngô Địa Kim liền nói sự việc vừa rồi. Trong lòng phó bí thư Ngô đầu tiên là âm thầm bội phục Dương Phàm độ lương. Nhưng sau đó trở về nghĩ lại trong lòng tự nhủ chuyện này cũng chưa chắc đã là chuyện tốt gì. Sau một lúc cân nhắc cẩn thận, chuyện này chung quy lợi nhiều hơn hại. Cái loại chuyện nở mày nở mặt như này nên tuân theo đạo lý khiêm nhường thì tốt hơn.
Sau khi bên chính quyền thành phố nhận được câu trả lời chắc chắn. Tào Dĩnh Nguyên biết bên thị ủy có Ngô Địa Kim và Tùng Lệ Lệ đến thì ngồi trong phòng làm việc mà như ngồi trên bàn chông, trong lòng thì khỏi phải nói nữa. Đây rõ ràng là Dương Phàm ra oai mày không phải là đối thủ cùng đẳng cấp với tao!
Có đánh chết Dương Phàm cũng không nghĩ rằng chỉ vì một quyết định của mình mà không ngờ lại làm cho người ta rối tung rối loạn cả lên.
Yên ổn chưa được nửa giờ, điện thoại lại vang lên. Lười xem số điện thoại, ấn nghe luôn, bên trong vang lên giọng nói cung kính của Lý Thắng Lợi:
- Bí thư Dương. Có điện thoại của phó trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Nguyễn.
- Ừ. Nối máy đi.
- Đồng chí Dương Phàm. Chúc mừng!
Nguyễn Tú Tú gọi điện đến chúc mừng. Dương Phàm nghe xong sửng sốt. Còn tưởng rằng nói về chuyện mình làm chủ tịch Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc. Liền tùy ý cười nói:
- Chờ tôi thật sự lên cao nữa thì chị hãy chúc mừng tôi đi.
Dương Phàm có phần nói giỡn. Không ngờ bên kia Nguyễn Tú Tú lại hít sâu một hơi. Sửng sốt một hồi mới thấp giọng nói:
- Bí thư Dương. Ngài có phải là thần thông quảng đại hay không đó? Tôi mới được tin từ thư ký Chương. Báo cáo của tỉnh còn chưa nộp lên Ban Tổ chức Trung ương mà ngài đã biết tin tức rồi ư?
Dương Phàm bị lời này làm cho không kịp xoay chuyển ý nghĩ. Trong chốc lát chỉ có thể trầm ngâm khẽ nói ra vẻ sâu xa:
- Cũng không phải là chuyện gì ghê gớm lắm!
Nguyễn Tú Tú có hơi oán hận cái tên giả bộ này. Đừng nên giả bộ như vậy chứ. Nguyễn Tú Tú bị câu nói này đả kích mạnh. Có phần tức giận khẽ gầm lên bất bình:
- Đồng chí Dương Phàm. Tôi nhắc ngài một câu. Ngài thiếu hai tháng nữa mới tròn 30 tuổi! Ngài muốn đả kích tôi thì cũng không cần phải dùng cái giọng điệu như vậy chứ?
Nửa câu cuối vừa mang ý vuốt mông ngựa vừa làm nũng rõ ràng. Dương Phàm vội vàng kéo điện thoại ra xa một chút. Cả cánh tay đều nổi da gà. Rất muốn nhắc nhở Nguyễn Tú Tú một câu: "Thôi cho tôi xin, cô sang trọng số 1 rồi!". Có điều nếu câu này nói ra thật thì e là Nguyễn Tú Tú cũng mặc kệ cái chức phó trưởng ban thường trực này mà về nhà xách con dao phay tới cửa mất. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
- Ha ha. Đồng chí Nguyễn Tú Tú, tính giai cấp của đồng chí đâu rồi? Đảng viên không quan tâm hơn thua. Mặc dù là chuyện sống chết ở trước mắt thì tác phong cũng phải hiên ngang lẫm liệt mà đi chứ? Bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh!
Một câu nói đùa nhanh chóng đưa bầu không khí trở lại bình thường. Đồng thời Dương Phàm cũng xác định được một việc. Triệu Việt đang gia tăng lợi thế. Cần phải có qua có lại rồi.
Nguyễn Tú Tú bị câu này làm cho bật cười. Trong lòng thì rất bội phục phong thái của Dương Phàm. Hạ giọng nói:
- Nếu anh đã biết thì tôi cũng không nói nhiều. Lần sau lên tỉnh nhớ mời khách đó.
Đặt điện thoại xuống, Dương Phàm mỉm cười lạnh lùng. Chuyện tình dệt hoa trên gấm ai mà không muốnlàm? Chẳng qua hành động của Triệu Việt nhanh như vậy có ngoài dự đoán của Dương Phàm. Xem ra càng lên cao càng gặp lực cản không nhỏ. Hoàng lão tuy rằng đã trở về nhưng ở trên Bắc Kinh kia thì nào ai biết nước sâu như nào. Dương Phàm cũng chỉ biết một vài cán bộ Tỉnh. Suy cho cùng Triệu Việt có tác động tới Ban Tổ chức Trung ương. Mượn lực dưới tình hình này xem là cũng không vững chắc. Người ta có lẽ còn đang nghĩ tới chuyện phản công cướp lại. Khả năng xảy ra loại chuyện này cũng không phải không có.
…Người đứng đầu cần phải nhớ. Phải tương xứng với các đồng chí trong thường vụ tỉnh ủy chứ.
Điện thoại của Nguyễn Tú Tú vừa mới cúp. Di động của Dương Phàm ở trong ngăn kéo lại kêu. Lấy ra nhìn không ngờ lại là của Dung Xương Ninh gọi tới. Trưởng ban thư ký tỉnh ủy mật báo xem ra cũng không quá! Quyết định này liệu có phải là Triệu Việt đến lúc nảy lòng tham hay không, bằng không điện thoại sẽ không theo trình tự như thế này.
- Xin chào trưởng ban thư ký Dung!
Dương Phàm giành lấy câu thăm hỏi ân cần trước. Giọng nói hơi trầm nhưng cố ý lộ ra sự thân thiết.
- Dương Phàm. Đừng khách khí như vậy chứ? Ha ha nói với anh một chuyện. Phỏng chừng bí thư Triệu đang đưa anh lên cao đó. Chuyện này cứ thông lệ mà theo. Tôi thấy chuyện này khả năng tính sẵn từ trước là rất lớn.
- Thật không?
Dương Phàm lộ ra giọng điệu giật mình hỏi lại. Đầu bên kia Dung Xương Ninh chỉ cười cười. Loại chuyện này mật báo trước tiên để đối phương có thể chuẩn bị hành động một chút. Thường thường tính toán trước sẽ tốt hơn nhiều. Mặc kệ nói như thế nào thì Dương Phàm cũng nhớ kỹ phần ân huệ này của Dung Xương Ninh.
- Ha ha tôi biết rồi. Tốt lắm. Không nói nhiều nữa. Bảo trọng nhé. Chú em!
Một câu ngay cả xưng hô cũng đều thay đổi. Đặt điện thoại xuống Dương Phàm cười tủm tỉm. Vừa rồi Nguyễn Tú Tú có ăn thiệt thòi cũng hơi oan uổng. Việc Nguyễn Tú Tú báo tin cho mình đầu tiên đã giảm bớt công lao của Dung Xương Ninh. Dương Phàm cũng không phải có ý nhất bên trọng nhất bên khinh. Bên trong thường vụ tỉnh ủy không có phụ nữ nên Dương Phàm vẫn khá coi trọng Nguyễn Tú Tú. Cứ như vậy quấn vào nhau. Cũng không cần phải thiếu nợ ân tình của người phụ nữ này. Về phần Dung Xương Ninh, hắn thì gần Triệu Việt hơn một chút. Bán cho hắn một cái lễ vật sau này tin tức sẽ nhanh nhạy hơn một chút.
Dương Phàm cũng cảm thấy vận số của mình không phải tốt nhưng bình thường. Cười đứng lên đi đi lại lại, cũng không còn tâm tư xem tài liệu nữa. Chuyện này mặc dù có hơi đột nhiên thế nhưng chuyện phải làm thì vẫn nên làm trước thì hơn. Bất kể như thế nào, lần này có thể khiến Triệu Việt chủ động thì tám phần là dựa vào cố gắng tới đây của mình. Đại hội đại biểu Nhân dân toàn tình sau tết âm lịch sẽ tổ chức. Lúc này sắp xếp đúng là có hơi thiếu đạo đức. Năm hết tết đến mà cũng không để cho người ta sống yên ổn gì cả.
Sau một phen cảm khái, Dương Phàm đi ra ngoài. Lý Thắng Lợi vội vàng đứng lên. Dương Phàm giơ tay cười nói:
- Cậu cứ làm việc của mình đi. Tôi ra ngoài một chút.
Tòa nhà thị ủy cũng có lịch sử riêng. Được xây dựng trong những năm đầu thành lập tỉnh Thiên Nhai. Bên trong đủ loại cây vừa cao vừa to. Trong sân cây xanh tạo thành bóng mát. Môi trường cảnh quan khá tốt. Từ trên tầng 5 đi xuống nhìn. Toàn bộ tòa nhà rất yên tĩnh.
Mới vừa rút một điếu thuốc, còn chưa nghĩ ra nên nói như thế nào với ông cụ trong nhà thì một chiếc xe jeep tiến vào trong sân. Biển số xe là bên quân đội tỉnh. Xe đỗ xong một sĩ quan từ trên xe nhảy xuống. Dương Phàm nhìn hơi quen mắt mãi mới nhớ ra là Long Cương, cái tên không bao giờ chịu lép vế với Tiểu Trương.
Thành phố Hải Tân có hai lực lượng quân đội. Một lục quân một hải quân. Bề ngoài thì mọi người đều là thuộc hệ thống quân đội. Trên thực tế đều chẳng nể mặt nhau gì. Long Cương đi như sao xẹt lao lên trên lầu. Đến chỗ rẽ lên hành lang thì thấy Dương Phàm đang đứng cười tủm tỉm nhìn mình thì mặt lộ vẻ kinh ngạc.
- Bí thư Dương. Ngài thật đúng là có khả năng bấm độn đó!
Vẻ kinh ngạc trên mặt Long Cương rõ ràng không phải giả vờ. Trong lòng Dương Phàm khá vui vẻ nhưng cũng tự nhủ sao lại nói như vậy nhỉ? Tôi thấy anh đi vào nên mới đứng ở chỗ này chờ. Đương nhiên điều này không thể nói rồi.
Dương Phàm cười cười ra vẻ cao thâm. Chờ Long Cương đi đến bắt tay mới cười nói:
- Anh biết còn không ít hả! Dò la tôi là có âm mưu gì!
Long Cương lại càng hoảng sợ. Vội vàng xua tay nói:
- Có trời chứng giám, bí thư Dương. Tôi cũng không dám dò la chuyện của ngài. Ngay cả chuyện lần trước gặp hai cô gái kia. Tôi trở về nói với Lôi tư lệnh một câu. Lôi tư lệnh nói giáo sư Chu của ngài trước đây vốn là một nhân vật giống như Lưu Bá Ôn (1). Nói cái gì mà nhiều nhân vật tai to mặt lớn đi tìm Chu tiên sinh xin quẻ tôi còn không tin. Giờ thì tôi tin rồi.
- Không thể tưởng tượng nổi. Anh còn là Đảng viên hay không đó? Mấy cái chủ nghĩa duy tâm đó cứ để trong lòng là được rồi. Nói ra làm gì?
Dương Phàm nói xong quay người đi về phòng làm việc. Long Cương mau chóng từ phía sau đuổi theo:
- Bí thư Dương. Đừng tức giận mà. Bằng không tôi cũng không dám mở miệng với ngài.
Dương Phàm đứng ở cửa quay lại thản nhiên nói:
- Lôi tư lệnh của các anh bề bộn nhiều việc nhỉ. Sao gần đây không thấy hắn tham gia họp?
Lôi tư lệnh chính là thị ủy thường ủy. Dương Phàm hỏi như vậy tự nhiên là có thâm ý. Long Cương là người lão luyện trong binh ngũ nhưng tâm tư không nhiều bằng được Dương Phàm. Đuổi theo luôn miệng giải thích:
- Gần đây chuyện quân khu nhiều lắm. Đầu tiên là chuyện mấy nước nhỏ ở trên biển làm ầm ĩ. Sau đó quân khu tỉnh tổ chức họp. Rồi lại theo học một lớp sĩ quan cao cấp của quân ủy, đến bây giờ Lôi tư lệnh còn chưa trở về. Bên lục quân chúng tôi còn khá một chút chứ bên hải quân đã ở trong tình trạng chuẩn bị chiến tranh cấp 2 rồi.
Dương Phàm nhíu mày nói:
- Đồng chí Long Cương. Chú ý lời nói và hành động của mình đi!
Nói xong bước vào văn phòng, Long Cương đứng ở cửa sửng sốt mãi. Muốn tiến vào lại do dự. Dương Phàm đứng ở cửa phòng trong quay đầu lại cười nói:
- Đi vào đây. Chỗ này của tôi không cần thiết phải cảnh vệ. Không phải vị trí của anh.
Long Cương dù là một người mạnh mẽ nhưng bị nói như vậy mặt cũng đỏ bừng lên xấu hổ. Vào phòng trong, Dương Phàm lấy một điếu nhuyễn Trung Hoa (1 loại thuốc lá cao cấp của Trung Hoa giống như xì gà) từ ngăn tủ phía sau ném sang. Long Cương sau khi tiếp được nhìn qua rất ngạc nhiên.
- Cho anh hút đó. Nhìn cái gì vậy. Thôi vậy. Anh mang điếu đó về đi.
Nói xong Dương Phàm mở ngăn kéo lấy một bao gấu trúc ném qua. Lôi tư lệnh quân khu vốn có biệt hiệu là Lôi lão hổ. Dương Phàm vốn đã từng nghe qua biệt hiệu này trước mặt Trương đại tướng. Long Cương tạo ấn tượng khá tốt với Dương Phàm. Thân thiện một chút ngày sau có lẽ có ích. Hơn nữa thân thủ Long Cương cũng không tồi. Dương Phàm có ý muốn lôi kéo nên tự nhiên là muốn thân thiết.
- Bí thư Dương. Nhiều thế này thì không tiện lắm!
Long Cương đến đây không phải vì thiếu thuốc lá. Rất nhiều người muốn tặng cho hắn mà hắn cũng chưa chắc nhận. Cái loại người giống như Trữ Kiếm Nam thì từ trước tới nay Long Cương đều kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng giữ khoảng cách).
- Bảo anh cầm thì cứ cầm đi. Còn muốn so đo với tôi sao? Không cầm thì lập tức cút đi cho tôi, đừng có mở miệng gì với tôi cả.
Dương Phàm nghiêm mặt. Long Cương lập tức cười rộ lên. Nhận lấy không khách khí nói:
- Vậy thì tôi xin nhận lấy vậy.
- Nói đi! Còn muốn tôi mở miệng trước chắc!
Dương Phàm chờ Lý Thắng Lợi bừng trà lên, ngồi dựa vào ghế cười nói.
Long Cương do dự một chút nói:
- Bí thư Dương, thấy ngài sảng khoái như vậy thì tôi sẽ không khách khí nữa. Chuyện là như này, có một nhóm binh lính già đều do một tay tôi tuyển chọn, đã theo tôi nhiều năm nay sắp phải xuất ngũ. Cũng có mấy người lập công ở trong quân ngũ nhưng những người này đều là binh lính xuất thân từ nông thôn. Xuất ngũ rồi về nhà nếu không ra ngoài làm thuê thì cũng ở nhà cấy cày. Bọn họ không có nghề nghiệp gì khác nên muốn tìm công việc cũng không dễ dàng. Cho nên tôi muốn tìm ngài giúp đỡ. Những người này ở trên chiến trường đều là hảo thủ. Nhưng ngoại trừ kỹ năng quân sự thì bọn họ không có biện pháp gì có thể mưu sinh. Bọn họ đều là người có khí phách và ngay thẳng…Cho nên vì chuyện này mà tôi ăn ngủ không yên.
Dương Phàm vừa nghe là chuyện này. An bài vài người thì cũng không khó khăn lắm. Chỉ hơi đau đầu chút. Bộ đội hàng năm xuất ngũ nhiều như vậy thì sắp xếp sao đủ?
Sau một lúc trầm ngâm, Dương Phàm thở dài nói:
- Tôi cho anh một biện pháp đây. Tuy nhiên tôi nói trước. Nếu nhiều người quá thì tôi cũng đành chịu.
Long Cương cũng không ngờ Dương Phàm lại đáp ứng dứt khoát như vậy. Vội vàng đứng lên cảm kích nói:
- Bí thư Dương. Ngài đừng hiểu lầm. Tôi nhờ ngài sắp xếp cũng chỉ có 7, 8 binh lính giỏi nhất. Đương nhiên nếu ngài có biện pháp giải quyết được càng nhiều cũng được. Tôi cũng không ngại nhiều đâu.
Nhìn thấy vẻ mặt Dương Phàm vẫn cười tủm tỉm Long Cương lại tiến thêm bước nữa. Ai nói thằng nhãi này không có tâm tư chứ?
- Anh nên đổi sang đi cướp đi!
Dương Phàm cười mắng một câu, lắc đầu cười khổ ngẫm nghĩ một chút. Sau đó cầm bút viết tên và số điện thoại của Thu Vũ Yến rồi đẩy tờ giấy ra phía trước nói:
- Anh hãy gọi số điện thoại này. Chọn mấy người tinh binh, thân thủ tốt cho giám đốc Thu xem.
Long Cương như nhìn thấy bảo bối đứng lên nói:
- Giám đốc Thu của tập đoàn Thiên Mỹ à. Ngài muốn tìm kiếm vệ sĩ cho cô ấy sao? Xin ngài cứ yên tâm. Những binh lính tôi đưa ra cam đoan sẽ không làm cho ngài mất mặt.
Mỗi lần Dương Phàm nhìn thấy Thu Vũ Yến đều chỉ có một thân một mình nên trong lòng thật sự bất an. Một mỹ nữ có tiền như thế khó tránh khỏi có người sẽ nảy sinh tâm địa xấu xa.
- Biết là tốt rồi. Anh đi trước đi. Tôi sẽ gọi điện cho cô ta đề cập về chuyện này. Thiên Mỹ là tập đoàn lớn, anh hãy bảo các huynh đệ xử sự tốt một chút. Có lẽ có thu hoạch ngoài ý muốn đấy.
Long Cương cảm tạ một lần nữa rồi đi ra ngoài. Dương Phàm gọi điện thoại cho Thu Vũ Yến, nói ra chuyện vừa rồi. Thu Vũ Yến nghe xong cười duyên nói:
- Em có vệ sĩ tuy nhiên không muốn mang theo. Anh nhét mấy người cứng rắn quá ở bên cạnh em không sợ lại để cho người ta thấy chuyện tốt của chúng ta à.
Dương Phàm cười giải thích:
- Kỷ luật quân ngũ không thành vấn đề. Nếu người nhiều quá thì mọi người thay ca là được. Có ích cả trước lẫn sau.
Nếu là Dương Phàm có lòng tốt thì Thu Vũ Yến tự nhiên không có ý phản bác. Trong lòng còn khá ngọt ngào. Tán tỉnh, đưa đẩy vài câu rồi mới cúp điện thoại.
Xử lý xong chuyện này không ngờ đã sắp tan tầm rồi. Dương Phàm thu dọn đồ một chút chuẩn bị về nhà. Mới ra tới cửa đã thấy một chiếc xe cờ đỏ tiến vào sân. Dương Phàm nhận ra chiếc xe này. Đây là Trương Tư Tề dùng khoản tiền thưởng để mua, mục đích cũng là bởi vì muốn huênh hoang một chút. Vốn cũng là để chuẩn bị cho Dương Phàm sử dụng.
Dương Phàm vội vàng xuống lầu. Quả nhiên là Trương Tư Tề với dáng người hơi mập mạp từ trong xe bước xuống. Thấy Dương Phàm bước nhanh tới, Trương Tư Tề tươi cười nói:
- Em đã bảo anh tan làm nhanh mà.
Dương Phàm lại gần bất mãn nói một câu:
- Không có việc gì lại chạy loạn làm gì? Mang đứa bé đi!
Trương Tư Tề cười duyên một hồi… cánh mũi phập phồng như bươm bướm. Chẳng những không khó coi mà ở đầu mũi còn sáng bóng, tăng thêm ba phần quyến rũ.
- Trong lòng em đều biết anh muốn cho em ra ngoài. Không khí trong thành phố ngột ngạt như vậy. Không phải mẹ đến đây sao? Còn một tiếng nữa là máy bay hạ cánh. Em đến đón anh ra sân bay đón.
Trương Tư Tề cười giải thích. Dương Phàm lại lắc đầu cười khổ nói:
- Ôi mẹ ơi, đừng thấy bình thường tính tình không có gì. Đến khi làm việc thì hấp tấp, nói đến là đến liền. Cũng không thèm gọi điện thoại trước nữa.
Trương Tư Tề nói:
- Đâu có. Mẹ lo ảnh hưởng tới công việc của anh. Sáng nay anh vừa ra khỏi cửa đã gọi điện thoại cho em rồi.
Hai vợ chồng đứng đó nói chuyện đã thu hút khá nhiều ánh mắt. Một số người còn lại gần ân cần thăm hỏi:
- Xin chào bí thư Dương, xin chào phu nhân!
Dương Phàm vừa thấy tình hình như vậy. Sau khi bắt chuyện vài người vội vàng đỡ Trương Tư Tề lên xe.
Sau khi lái xe ra tới sân bay, Trương Tư Tề nắm lấy tay Dương Phàm. Đột nhiên mỉm cười đầy ý tứ. Dương Phàm vừa thấy nụ cười này trong lòng tự nhủ không có chuyện gì gạt mình đó chứ?
Quả nhiên, Trương Tư Tề cười đầy thâm ý, đánh giá Dương Phàm một phen rồi lộ ra vẻ mặt nghi hoặc nói:
- Em thấy cũng lạ. Nhìn anh thế nào cũng không giống người có khiếu tham gia quân ngũ!
Trong lòng Dương Phàm hơi động. Mặt không đổi sắc, gặp sóng lớn vẫn cười không sợ hãi:
- Bã xã, hãy chừa chút thể diện cho tôi nhé. Phải giữ gìn uy tính lãnh đạo!
Trương Tư Tề lập tức cười tươi mãi không khép lại. Một hồi lâu mới bình tĩnh trở lại. Đưa tay vuốt ve mặt Dương Phàm nói:
- Em còn không mong ông xa tiến triển hay sao. Sau này con cái còn có chỗ dựa vào. Ông nói muốn cho anh kiêm nhiệm cả chính ủy quân khu đó!
Trong lòng Dương Phàm chấn động mãnh liệt. Hai mắt trợn tròn, trống ngực đập dồn dập. Trương Tư Tề mỉm cười nhìn thấy đôi tai Dương Phàm đỏ bừng rồi dần dần biến mất. Quyết định này có ý nghĩa gì trong lòng Trương Tư Tề rất rõ ràng. Ông nội đã quyết định hết sức giúp đỡ Dương Phàm. Lúc này đột nhiên lại tăng mạnh thì chắc chắn là đã xảy ra biến hóa gì đó.
- Bà xã. Anh cũng muốn báo với em một chuyện. Tỉnh ủy đang tuyển anh lên cao đó!
Dương Phàm nói liền một hơi. Miệng Trương Tư Tề hơi nhếch lên, một hồi lâu mới hạ giọng nói:
- Khó trách!
Dương Phàm cười khổ lắc đầu nói:
- Thoạt nhìn thì là chuyện tốt nhưng cũng chưa chắc. Cây cao thì càng chịu gió lớn. Đứng đầu thì càng chịu họa trước. Anh hơi hoài nghi không phải ở Bắc Kinh đã xảy ra chuyện gì chứ. Mấy ông cụ lại đột nhiên thay đổi chủ ý sao?
Khi Trương Tư Tề suy nghĩ thì miệng hơi chu lên, rất giống điệu bộ mỹ nhân cổ điển. Dương Phàm lại liên tưởng tới khi hai cái miệng lớn và nhỏ kia tranh luận với nhau. Vội vàng gõ gõ cửa kính. Tự trách mình đây không phải lúc thất thần.
- Em thấy anh không lên chỗ cao đó được!
Trương Tư Tề đột nhiên nói rất quả quyết. Dương Phàm nghe vậy giật mình. Nhìn vẻ mặt chắc chắn của Trương Tư Tề lập tức nghĩ tới cái gì đó. Nhắm mắt lại theo thói quen, Dương Phàm ngả lưng dựa ra sau, móc một điếu thuốc trong túi áo ngực ra rồi lại đút vào. Động tác nhỏ này khiến Trương Tư Tề cảm thấy ngọt ngào. Đây là lo lắng cho trẻ nhỏ đây. Trên xe có phụ nữ mang thai.
- Ý này cũng không sai khác lắm. Khó trách ông nội em muốn động thủ trước. Đây là muốn bức một số người nhảy ra phản đối đây.
Dương Phàm mở mắt liếc nhìn khuôn mặt kiều mỵ của Trương Tư Tề. Không nhịn nổi đưa tay nhéo gương mặt mềm mại nói:
- Tính toán sâu xa! Khiến người bội phục!
Trương Tư Tề sau khi nghe xong khẽ bĩu môi bất mãn. Dựa vào trong lòng Dương Phàm nói:
- Cố lên. Anh có thể thay thế bọn họ. Theo em thấy đây chính là một đám cáo già.
Kết luận này của Trương Tư Tề không sai! Một chức chính ủy quân khu của Dương Phàm khiến cho ý đồ của bí thư tỉnh ủy Triệu Việt biến thành bọt nước.
Bầu trời thật sự không sụp xuống đúng là chuyện tốt!
(1) Lưu Bá Ôn, người huyện Thanh Điền, tỉnh Chiết Giang. Nhờ siêng học, đam mê đọc sách, ông sớm làu thông kinh sử, văn chương, binh pháp và thiên văn.[1] Vào cuối đời nhà Nguyên, ông thi đỗ tiến sĩ, được bổ làm quan; nhưng vì bị chèn ép, chỉ trích nên ông tức giận bỏ về ở ẩn năm 1360
/644
|