Lãnh đạo tỉnh ủy đột nhiên cho Lưu Đông Ba xuống làm bí thư đảng ủy cục Công an thành phố Hải Tân cùng với đề bạt Phương Viên làn trưởng ban Tổ chức cán bộ, hai việc này tính vào làm cho uy tín của Dương Phàm vô hình trung tăng lên một tầng. Sau đó Dương Phàm thuận lợi trở thành chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân thành phố Hải Tân, có thể nói danh tiếng không ai sánh bằng.
Dương Phàm ngồi trong phòng làm việc đang thầm than thở thủ đoạn cao minh của mấy lão già trên Bắc Kinh. Ngoài cửa vang lên tiếng cốc cốc nhè nhẹ, thư ký Lý Thắng Lợi thò đầu vào nhỏ giọng cười nói:
- Trưởng ban Tổ chức cán bộ Phương đến.
Dương Phàm thầm nghĩ có thể đến thành phố Hải Tân làm bí thư thị ủy, trong đó thành phần chiếm nhiều nhất là cơ duyên trùng hợp. Cả quá trình thông trên, xuống dưới là mấy tháng trời Dương Phàm đã đi qua một con đường không bình thường. Bây giờ tình hình chung về cơ bản là bảo trì nhất trí với Triệu Việt, từ từ dung nhập vào vòng tròn nhỏ của Triệu Việt. Kết quả đạt được rất rõ ràng, đề bạt Phương Viên thành công chính là một tín hiệu.
Đề bạt một nhóm cán bộ thuận tay của mình, mỗi một bí thư thị ủy lên nhận chức ít nhiều đều làm như vậy. Nếu không cái chức bí thư thị ủy còn làm làm gì? Ở tình huống bình thường nếu bổ nhiệm bí thư thị ủy, lãnh đạo tỉnh ủy về nguyên tắc sẽ coi trọng ý kiến của bí thư thị ủy. Ở vị trí chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thị ủy, bởi vì Tống Đại Thành là người của Giang Thượng Vân nên kế hoạch của Dương Phàm đã thất bại. Chuyện này theo rất nhiều người nhìn thì thấy uy tín của Dương Phàm bị đả kích mạnh. Hơn nữa lúc ấy Dương Phàm còn đang ở Châu u.
Nhưng không ngờ rằng Dương Phàm vừa về thành phố Hải Tân, Đàm Tuyết Ba đã bị bệnh xin lui, Phương Viên lặng lẽ đi lên, chấn động này quá cường đại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Phương Viên vào trong phòng làm việc có chút cung kính, chỉ trong vòng vài tháng Phương Viên đã từ một phó trưởng ban thất ý biến thành thường vụ thị ủy, điều này làm Phương Viên cảm thấy như mình đang nằm mơ này. Người tạo thành kết quả này là bí thư thị ủy trẻ tuổi, điều này khiến Phương Viên tôn kính Dương Phàm từ tận trong nội tâm mình.
- Bí thư Dương, có chút việc tôi muốn báo cáo với ngài.
Dương Phàm đứng lên, chờ tay Phương Viên dừng trong không trung một lát, sau đó mới bắt tay cười nói:
- Đồng chí ngồi đi.
Trước đây Phương Viên cảm nhận được vẻ uy nghiêm trong nụ cười của Dương Phàm, hôm nay trong giọng nói lại thấy có một tia thân thiết mờ nhạt. Biến hoá này làm cho trong lòng Phương Viên không khỏi cảm khái.
- Bí thư Dương, chức phó trưởng ban thường trực của ban Tổ chức cán bộ, ngài có chỉ thị cụ thể gì không?
Phương Viên chẳng khác nào do một tay Dương Phàm đưa lên vị trí thường vụ thị ủy. Nếu không Phương Viên hắn vốn trước đó chỉ là phó chủ nhiệm thường trực căn bản không có cơ hội. Phương Viên được Dương Phàm bảo ngồi xuống, nhưng hắn vẫn đứng, thắt lưng hơi khom một chút, điều này chẳng khác nào trắng trợn bảo mình tuyệt đối trung thành với Dương Phàm.
Dương Phàm cười cười càng thêm thân thiện, chỉ vào ghế sô pha rồi cười nói:
- Anh cứ ngồi xuống rồi nói, đừng đứng như vậy. Anh hôm nay đã là thường vụ thị ủy, tất cả mọi người đều câu nệ như anh, nếu truyền ra ngoài thì tôi – bí thư thị ủy không phải là vua chúa thời xưa sao?
Một câu nói đùa của Dương Phàm nhưng lại làm cho Phương Viên cảm thấy rất ấm áp trong lòng. Phương Viên ngồi nửa cái mông trên ghế sô pha, thái độ vẫn cung kính như trước mà nói:
- Bí thư Dương, lựa chọn người giữ chức phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ, tôi đáng lẽ nên đến xin chỉ thị của ngài từ trước. Nhưng mà thời gian này ngài rất bận nên tôi vẫn không dám đến làm phiền ngài vì chuyện này.
Dương Phàm mỉm cười. Ý trong lời nói của Phương Viên rất rõ ràng, thời gian vừa rồi tiến hành điều chỉnh cán bộ trên quy mô lớn ở thành phố Hải Tân. Đang trong thời kỳ mẫn cảm nên Phương Viên tạm thời đè chuyện trong nội bộ ban Tổ chức cán bộ thị ủy lại, đây là cách làm rất đúng mực của Phương Viên.
- Đồng chí bây giờ đang là chủ nhiệm ban Tổ chức cán bộ. Bây giờ cần một người phó cho anh, anh đầu tiên đưa ra một danh sách thích hợp, sau đó đưa cho đồng chí Tào Dĩnh Nguyên và đồng chí Ngô Địa Kim xem xem, không có vấn đề gì thì đưa ra hội nghị thường ủy thảo luận.
Phương Viên vừa lên nhận chức nên lúc này Dương Phàm muốn tạo dựng uy tín cho hắn. Nếu Phương Viên ngay cả điểm này cũng không rõ thì đúng là thằng ngu. Phương Viên trong nháy mắt cảm nhận rõ ràng ý đồ của Dương Phàm, không khỏi kích động trong lòng. Phương Viên hơi cúi thấp đầu, vội vàng day day cái mũi đang chua xót.
- Ý của ngài tôi đã hiểu, tôi xin phép trở về làm việc theo chỉ thị của ngài.
Phương Viên vừa nói liền không hề ở lâu đứng dậy cáo từ. Dương Phàm định gọi Phương Viên lại nhưng nghĩ thế nào lại thôi, gật đầu ra hiệu có thể rời đi. Dương Phàm vốn định nhắc nhở Phương Viên một câu. Sau này tất cả mọi người đều là thường vụ thị ủy thì cử chỉ, thái độ không nên rụt rè như vậy, chẳng qua nghĩ lại nếu chuyện gì mình cũng chỉ ra cũng không phải việc tốt. Không bằng từ từ tìm cơ hội thay đổi.
Phương Viên dựa theo chỉ thị của Dương Phàm về chuẩn bị một bản danh sách, đến đầu giờ chiều một lần nữa đến phòng làm việc của Dương Phàm. Ba người trong bản danh thích thì vị trí đầu tiên không ngờ lại là Chu Giai, vị trí thứ hai là phó cục trưởng cục Giáo dục Nghê Hà. Vị trí thứ ba chính là một phó chủ nhiệm Bành Ứng.
Dương Phàm cầm bản danh sách mà thầm cân nhắc trong lòng. Chu Giai thì không cần lo lắng, bí thư thành đoàn bình thường đều đến Tỉnh đoàn giữ chức phó bí thư, nếu không chính là đưa đến làm vị trí cục trưởng gì đó ở trong thành phố. Ở tình huống bình thường thực ra Dương Phàm đang suy nghĩ sẽ đưa Chu Giai xuống làm bí thư huyện ủy huyện nào đó, ngoài ra cũng ám chỉ Chu Giai lên tỉnh hoạt động một chút, xem có thể tranh thủ được phân chức cao hơn hay không thì phải dựa vào năng lực của cô ta. Dương Phàm không ủng hộ cũng không phản đối.
Nhìn qua bản danh sách này thì thấy Bành Ứng ở vị trí thứ ba chắc là có quan hệ với Phương Viên, nếu không một phó chủ nhiệm như Bành Ứng sẽ không được đề bạt sử dụng.
- Nói tình hình của Nghê Hà và Bành Ứng đi.
Một câu nói của Dương Phàm làm cho Phương Viên biết Chu Giai đã có cơ hội, hoặc là có bố trí khác. Chu Giai đến ban Tổ chức cán bộ là điều động ngang cấp. Hai vị khác chính là đề bạt sử dụng. Phương Viên thực ra rất chú ý đến bản danh sách này. Đưa Chu Giai lên vị trí đầu tiên thì ngoài mặt thể hiện rõ một thái độ rằng mình hoàn toàn xuất phát từ góc độ công việc mà tuyển chọn cán bộ.
Phương diện này Dương Phàm hiểu rất rõ, không thể không nói Phương Viên có ý dùng việc công làm việc riêng. Làm lãnh đạo không dùng người nhà của mình, chẳng lẽ còn dùng những kẻ xa rời mình hay sao? Đúng là chuyện nực cười.
- Đồng chí Nghê Hà vốn là cán bộ từ ban Tổ chức cán bộ đi ra, đến cục Giáo dục cũng là chủ quản về nhân sự năm nay 40 tuổi. Đồng chí Bành Ứng năm nay 35 ruổi, có bằng Thạc sĩ Triết học đại học Thiên Nhai, cũng phụ trách nhân sự ở cơ quan đang công tác.
- Hai đồng chí này đều là nữ, sở dĩ đề tên hai nữ đồng chí này là vì cán bộ trung tầng bên trong thị ủy có rất ít phụ nữ. Lần trước khi lên ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy báo cáo công việc, trưởng ban Nguyễn còn nói đùa rằng ban Tổ chức cán bộ thành phố Hải Tân chính là miếu hòa thượng.
Phương Viên nói rất uyển chuyển. Bên trong thị ủy thành phố Hải Tân đúng là tồn tại hiện tượng này, hơn nữa cũng rất phổ biến. Thế giới này dù sao cũng do đàn ông làm chúa tể, có hiện tượng này cũng không có gì ngạc nhiên. Phụ nữ nếu muốn mở một đường máu trong cuộc tranh đấu chính trị tàn khốc này sẽ khó khăn hơn người đàn ông rất rất nhiều.
Dương Phàm nghe Phương Viên nói như vậy, thầm nghĩ bên trong có một người là do đi đường của Nguyễn Tú Tú nên được đề bạt. Mười phần thì đến chính là Bành Ứng kia. Còn Nghê Hà từ vị trí công tác hay là độ tuổi đều thích hợp đề bạt.
- Trong lòng anh cho rằng người nào thích hợp hơn.
Dương Phàm hỏi rõ được chi tiết liền thầm tính toán có nên cho Nguyễn Tú Tú mặt mũi hay không?
Phương Viên có chút khó xử, thầm nói rõ ràng Dương Phàm nhất định nhìn ra chút mánh khóe, còn gì để nói nữa chứ. Trong bản danh sách Phương Viên làm ra, mục đích rất rõ ràng nói rằng Nghê Hà là sự lựa chọn thích hợp nhất, cho nên Phương Viên mới để vào chính giữa. Về phần lần trước khi lên tỉnh ủy họp, Nguyễn Tú Tú ám chỉ như vậy, Phương Viên nghe xong tính toán rất cẩn thận. Bí thư thị ủy quyết định chuyện này, có gì lãnh đạo ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy trao đổi với Bí thư Dương sẽ tiện hơn nhiều.
Tâm trạng của Phương Viên bây giờ cũng không khác gì mấy so với Dương Phàm, mặt mũi này không biết nên cấp hay không. Nếu không uy của Phương Viên cũng không dễ lập.
- Đồng chí Phương Viên nếu từ ban Tổ chức cán bộ đi ra, đã có kinh nghiệm thực tế ở cơ sở trong một thời gian, quay về nhà mẹ đẻ dốc sức là chuyện rất tốt. Tôi thấy cứ như vậy đi, đồng chí đưa danh sách sang cho đồng chí Tào Dĩnh Nguyên và đồng chí Ngô Địa Kim xem.
Dương Phàm cười cười nói một câu giải quyết vấn đề khó khăn này cho Phương Viên. Về phần bên phía Nguyễn Tú Tú, Dương Phàm thật ra đã có phương án xử lý. Đến lúc đó chờ Nguyễn Tú Tú tự mình tìm tới cửa là được mà.
Không có bất ngờ gì xảy ra, Ngô Địa Kim không có ý kiến gì với bản danh sách này. Dương Phàm gần đây rất tôn trọng Ngô Địa Kim trong vấn đề nhân sự, trong quá trình điều trỉnh Đảng ủy các cục trong thành phố Hải Tân, ngoại trừ vị trí cục trưởng cục Tài chính do Tùng Lệ Lệ thông qua Dương Phàm mà đạt được, các vị trí khác trên cơ bản đều là do Ngô Địa Kim và Tào Dĩnh Nguyên chia nhau. Ở tình hình chung, phó bí thư chủ quản Đảng và quần chúng là vị trí khá xấu hổ. Nhưng tác phong "dân chủ" của Dương Phàm đã làm cho Ngô Địa Kim được lợi không ít.
- Ha ha, đồng chí Phương Viên, đồng chí là người lãnh đạo của ban Tổ chức cán bộ thị ủy, nên dùng ai thì cứ việc buông tay đề bạt.
Ngô Địa Kim khách khí nói một câu, âm thầm ám chỉ Dương Phàm chỉ cần có ý kiến, hắn sẽ không nói gì.
Phương Viên tìm đến chỗ Tào Dĩnh Nguyên. Tào Dĩnh Nguyên thời gian gần đây có tâm trạng khá vui vẻ nên cũng không có ý kiến gì, mà cười nói:
- Đồng chí Dương Phàm đã xem chưa?
Nghe thấy Tào Dĩnh Nguyên gọi là "đồng chí Dương Phàm" trong lòng Phương Viên thực ra không thoải mái bằng khi nói chuyện với phó bí thư thị ủy Ngô Địa Kim. Chẳng qua Tào Dĩnh Nguyên là thị trưởng chính quyền thành phố, mặc kệ uy tín Dương Phàm cao đến đâu thì Tào Dĩnh Nguyên gọi như vậy cũng đúng. Nếu không xưng hô như vậy thì thị trưởng đúng là không đủ tầm.
- Bí thư Dương cảm thấy cũng được.
Phương Viên rất cẩn thận nói như vậy, Tào Dĩnh Nguyên lập tức cười nói:
- Như vậy thì đưa ra hội nghị thường ủy thảo luận thôi.
Ban Tổ chức cán bộ vừa mới có động tác tin tức đã lập tức truyền ra ngoài. Thấy sắp hết giờ tan tầm, Nguyễn Tú Tú liền gọi điện đến số điện thoại di động cá nhân của Dương Phàm. Nói ra Nguyễn Tú Tú cũng có chút buồn bực, lần trước chủ động báo tin mà không được chỗ tốt gì. Vốn nghĩ thuận dòng đẩy thuyền đưa tên Bành Ứng lên một chút, sau đó sẽ tìm cơ hội tiếp theo.
- Bí thư Dương, có chút việc muốn trao đổi một chút, nhưng lại không tiện mở miệng nói.
Nguyễn Tú Tú cũng không đi lòng vòng làm gì, Dương Phàm nghe xong lại khá bình tĩnh, cười nói:
- Chỉ cần không trái với nguyên tắc có gì không tiện mở miệng nói chứ?
Thấy cửa ngoài đã đóng, Nguyễn Tú Tú còn có chút lo lắng đi ra ngoài khóa trái cửa lại, sau đó mới ngồi xuống ghế sô pha nhỏ giọng nói:
- Chỉ là một chút quan hệ không thể bỏ được, phó chủ nhiệm Bành có quan hệ với lão lãnh đạo trước đây. Thạc sĩ triết học ở cơ quan đó thì không tốt cho mấy.
Nguyễn Tú Tú nói đầy ẩn ý, có thể nói là ngành đó và ngành triết học chẳng liên quan gì với nhau. Bành Ứng có bằng thạc sĩ triết học nhưng tiếng nói không có sức thuyết phục ở cơ quan đang làm.
Dương Phàm sớm đã có chuẩn bị nên không hề hoang mang rồi nói:
- Sao lại nói như vậy.
Nguyễn Tú Tú suy nghĩ một chút rồi quyết định nói thật:
- Đó là con gái của phó chủ tịch Bành Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân tỉnh, tình cảm đúng là có chút liên quan với tôi. Bành Ứng ở đơn vị một năm rồi, chẳng qua không thể mất mặt mà rời đi.
Sau khi hiểu rõ quan hệ này, Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chị cảm thấy Chu Giai là người như thế nào. Lão Lý ở huyện Nhai Sơn cũng khá lớn tuổi rồi.
Dương Phàm điểm đến là thôi, Nguyễn Tú Tú nghe thấy cách nói này đã nhiều, hai mắt lập tức mở to, chỉ lát sau liền cười hì hì nói:
- Ha ha, có những chuyện nói trong điện thoại không tiện, tìm cơ hội cùng nhau dùng cơm đi.
Nói đến đây thì các lời mà Nguyễn Tú Tú chuẩn bị đã không cần đưa ra. Sau khi khách khí vài câu Dương Phàm liền dập máy. Lúc này ngoài cửa lộ ra khuôn mặt tươi cười mà quyến rũ của Tùng Lệ Lệ, chị ta nhỏ giọng nói:
- Có tiện không?
Dương Phàm cảm thấy khá buồn cười, không khỏi mắng một câu:
- Bình thường không thấy cô câu nệ như vậy mà, sao hôm nay lại lạ thế?
Tùng Lệ Lệ cười cười lẻn vào trong, quay đầu lại đóng cửa lại, đi tới gần Dương Phàm rồi nhỏ giọng nói:
- Tối nay Bao Ý bên cục Tài chính có ý muốn mời anh dùng cơm. Em định kêu cả Phương Viên và Tiễn Trình cùng đi.
Bao Ý là từ trên sở Tài chính tỉnh xuống đây, chẳng qua người là do Tùng Lệ Lệ đề cử, ở vấn đề nhân sự Dương Phàm sắp xếp như vậy thật ra là có ý khác. Tùng Lệ Lệ không thể so sánh với các người phụ nữ khác, cô ta có dã tâm trong chính trị, nhân lúc mình còn ở đây thì kéo vào trong vòng tròn. Tương lai dù Dương Phàm được điều đi cũng có thể lưu lại cho Dương Phàm một nhóm người có thể hỗ trợ lẫn nhau. Đương nhiên bên trong cũng có một thân phận là Dương Phàm mới đến nên không có bao nhiêu người sử dụng.
Tâm trạng của Tùng Lệ Lệ lúc này là khá chột dạ, việc này chỉ cần hơi suy nghĩ một chút là khiến cho trong lòng Tùng Lệ Lệ cảm thấy lo lắng bất an. Những người được đề bạt đều có quan hệ không cạn với mình, có trời mới biết Dương Phàm có thể suy nghĩ gì không?
Tùng Lệ Lệ lo lắng điều gì trong lòng Dương Phàm hiểu rất rõ, ngoài miệng cũng khó thể nói gì khác là khẽ gật đầu:
- Được, cô bố trí đi.
Tùng Lệ Lệ trong lúc nhất thời cười tươi như hoa, vừa xoay người định rời đi đã quay đầu lại nhìn Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Tôi có bố trí gì không?
Dương Phàm không nói gì, trừng mắt nhìn Tùng Lệ Lệ rồi nói:
- Ăn cơm là được, các hoạt động khác chờ đến cuối tuần rồi nói.
Tùng Lệ Lệ không nhịn được bật cười, một lát sau mới nhỏ giọng nói:
- Không được, hôm nay là thứ sáu mà.
Dương Phàm không khỏi lắc đầu cười khổ. Gần đây đầu óc rất nhiều việc nên quên mất cả khái niệm ngày giờ. Nghĩ đến Dương Lệ Ảnh hôm qua mới đến đây, vẫn không có thời gian tiếp bà nên cười nói:
- Vậy bố trí vào tối mai đi. Mẹ tôi mới đến thành phố Hải Tân chơi.
Sau khi cô bồ Tiểu Đình mất tích hai ngày, A Bình có chút đứng ngồi không yên. Cứ điểm ở xã Dương Mã mặc dù đã được chuyển đi gần hết, nhưng vẫn còn mùi ở đó. Nước bẩn rất dễ dàng chảy xuống chân núi. Thời gian mà dài một chút, có mưa lớn một chút thì sẽ lưu lại dấu vết nhất định. Nếu Tiểu Đình thực sự bị công an đưa đi, sau đó bị công an tra khảo thì nhất định sẽ khai ra hết. Tiểu Đình sao chịu nổi thủ đoạn sắt của đám công an chứ.
Sau khi A Bình nói lo lắng của mình với Khang Hà. Khang Hà vừa trở lại thành phố Hải Tân liền sa sầm mặt lại, lạnh như thép, cũng may đây là đang trao đổi qua điện thoại nếu không A Bình có thể bị tia sát khí trong mắt Khang Hà làm cho chết khiếp.
- Mày mau trốn đi. Trốn qua xã Dương Mã, đầu tiên đến nước Y, sau đó đến nước M. Tam Giác Vàng bây giờ có quân đội chính quy võ trang hạng nặng nên bây giờ rất khẩn trương, nhưng mày lại dễ ẩn thân. Mang theo tất cả tiền mặt, sau đó lấy một thân phận hợp pháp, tao sẽ chuyển một khoản tiền cho mày. Đảm bảo mày không lo cơm áo gì hết. Nhưng không được về nước.
Khang Hà thở dài một tiếng mà nói.
Nghe thấy giọng Khang Hà rất bình tĩnh nên A Bình an tâm không ít. Vừa nãy trong đầu hắn nhớ đến chuyện của Lão Thử Tinh. Không biết chuyện này Khang Hà đã biết hay chưa. A Bình hiểu rất rõ Lão Đại Khang Hà, nên trong lòng A Bình rất sợ hãi. Chẳng qua bây giờ xem ra đại ca rất trượng nghĩa. A Bình cũng không phải người không có đầu óc, nếu không đã không thể làm được chuyện lớn như vậy. Chẳng qua hắn rất phục tùng Khang Hà, đây đã là bản năng.
Hàng trong tay A Bình đã được một mình hắn lặng lẽ đưa đến một khu nghỉ dưỡng trên tỉnh thành vào ban đêm, không có bất cứ ai biết. Chuyện này làm rất bí mật. Chỉ cần A Bình không mở miệng nói, thì cũng không ai biết. Buôn bán ma túy ở thành phố Hải Tân tạm thời không làm, chờ mấy năm nữa tiếng gió qua đi, cũng có thể tìm người khác để làm ăn lại.
Miệng kín nhất trên thế giới này đương nhiên là người chết. Khang Hà sau khi có chủ ý liền rút điện thoại di động ra, suy nghĩ một chút thì thấy vẫn còn lo lắng. Vì thế hắn lái xe đi mua một chiếc thẻ điện thoại, tìm một cây điện thoại công cộng mà gọi.
Sau khi làm xong mọi việc thì đã là hơn 7 giờ. Khang Hà tiếp tục dùng cây điện thoại công cộng gọi vào máy điện thoại di động cho A Bình.
- A Bình à, mày nhớ mã số này, sau khi đến nước Y thì mày gọi cho số điện thoại này, khi đó sẽ có một người giúp đưa mày đến nước M. Đừng nghĩ đến tiền nong, chỉ cần người an toàn là được.
Lời này của Khang Hà lộ rõ vẻ quan tâm lo lắng, A Bình nghe xong không khỏi cảm động trong lòng, nghẹn ngào nói:
- đại ca, sau khi em đi ngài nhất định phải cẩn trọng.
Đã đi cần phải thật đơn giản, A Bình đã cảm thấy xung quanh mình không đúng rồi. Vì thế A Bình kéo bà xã đang ngồi xem Tv trong phòng dậy, bảo cô ta mang theo con đi ra ngoài, suốt đêm đưa con đến nhà bà ngoại ở.
Bà xã không hiểu gì hết, rất là lo lắng hỏi:
- A Bình, anh không có chuyện gì chứ?
A Bình ở nhà vốn rất bá đạo, trừng mắt nhìn vợ rồi nói:
- Con mụ này, hỏi nhiều như vậy làm gì? Mau lái xe đưa con đi. Nhớ phải đi xe BMW màu trắng của ông.
Đứa bé bị dọa khóc rống lên, bà vợ cũng ngẩn ra một chút, sau đó ngoan ngoãn mang con đi ra ngoài. A Bình vốn là chém chém giết giết để lập nghiệp, bà vợ sợ hắn muốn chết, nên sao dám có ý kiến gì. A Bình mang theo một chiếc vali đi ra gara đằng sau, sau đó nhìn chiếc xe rời đi. A Bình cười hắc hắc một tiếng, sau đó chui vào một chiếc xe khác rời đi.
Sau khi ăn tối xong Dương Phàm cùng Dương Lệ Ảnh và mấy người phụ nữ đi dạo phố. Bắc Kinh cũng có cuộc sống về đêm, nhưng Dương Lệ Ảnh lại không có cơ hội đi ra ngoài, đi dạo phố ban đêm càng không cần phải nói. Ở Bắc Kinh dù đi đến đâu cũng có nhân viên đi theo bảo vệ.
Sau một thời gian chỉnh đốn nên tình hình an ninh trật tự ở thành phố Hải Tân đã thay đổi rất nhiều. Ngày bình thường thấy rất nhiều xe ôm lượn lờ trên đường bắt khách, hôm nay gần như không thấy đâu cả. Đi dạo ban đêm là do Dương Lệ Ảnh đề xuất, cả nhà đi với nhau khá bắt mắt mọi người.
Cuối cùng đi đến quảng trường ăn thịt nướng, sau khi ăn xong thấy thời gian cũng đã muốn, đang chuẩn bị quay về nhà thì điện thoại di động trong túi của Dương Phàm vang lên như muốn đòi mạng.
- Dương Phàm, đã xảy ra chuyện. A Bình mất tích.
Trầm Ninh gần như là hét lên trong lo lắng. Dương Phàm không khỏi có chút sợ hãi, cố gắng giữ bình tĩnh mà nhỏ giọng nói:
- Đừng có gấp, lãnh đạo tổ chuyên án nói như thế nào?
Trầm Ninh lúc này đang ở cửa phòng hội nghị cục Công an thành phố Hải Tân. Hắn đang dùng điện thoại di động của Lý Xán để gọi.
- Bí thư Lý lập tức muốn triệu tập hội nghị phân tích vụ án, bảo tao mời mày lập tức đến đây.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Tao lập tức đến, đừng có gấp, tỉnh táo một chút suy nghĩ kỹ vấn đề, xem vấn đề xảy ra ở đâu.
Khi Dương Phàm chạy đến phòng họp thì ở đây đã đầy khói. Dương Phàm xuất hiện làm cho Lý Xán đang ngồi ở vị trí người chủ trì lập tức đứng lên. Dương Phàm đi tới vài bước, từ xa đã chủ động đưa tay ra.
Lý Xán trông vẫn khá bình tĩnh bắt tay Dương Phàm rồi nói:
- Đến rồi à. Tôi giới thiệu các đồng chí ở sở Công an tỉnh với Bí thư Dương.
Những người ở đây Dương Phàm không nhận ra gồm Lộ Nam Sinh và Mao Vũ. Những người khác thì Dương Phàm đều đã gặp qua. Khi bắt tay Mao Vũ, ánh mắt Dương Phàm dừng thêm một chút.
- Phó giám đốc Mao, nghe danh đã lâu.
Dương Phàm khách khí nói một câu. Mao Vũ cười cười một tiếng rồi nói:
- Tôi cũng vậy. À, vợ tôi - Vu Thanh Bình cũng nhắc đến tên của Bí thư Dương với tôi.
Sau một phen khách khí mọi người ngồi xuống. Lộ Nam Sinh là người chủ trì cuộc họp nghiêm túc đứng lên nói:
- Bên dưới sẽ diễn ra cuộc họp phân tích vụ án. Xin mời đồng chí Trầm Ninh cục Công an thành phố Hải Tân phân tích một chút tình hình.
Trầm Ninh đứng lên không hề có chút mất bình tĩnh, lớn tiếng nói:
- Các vị lãnh đạo, đầu tiên tôi muốn nhận trách nhiệm với mọi người. Bởi vì công tác của tôi không tốt khiến cho nghi phạm quan trọng Đổng Bình (A Bình) biến mất.
Lý Xán giơ tay lên nói:
- bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm. Nếu thực sự muốn truy cứu thì trách nhiệm này cũng không đến lượt cậu gánh chịu. Tiếp tục đi.
Lý Xán nói chuyện rất có khí thế. Lý Xán có dáng người không cao nhưng lại rất tinh thần, đơn giản xen vào một câu, bán nhân tình cho Dương Phàm không nói, còn thể hiện ra khí độ một lãnh đạo dũng cảm gánh chịu trách nhiệm. Một câu nói này làm cho ấn tượng của Dương Phàm về Lý Xán đã thay đổi về chất.
Mấy lần tiếp xúc trước đây, Lý Xán nói chuyện đầy ẩn ý, Dương Phàm cảm thấy tên này quá khôn khéo, không ngờ lúc này lại chủ động gánh vác trách nhiệm, thật sự làm người ta không khỏi cẩn thận đánh giá lại.
Trầm Ninh không tiếp tục dây dưa ở vấn đề này, tiếp tục phân tích vụ án:
- Căn cứ điều tra hiện trường, trong gara có một con đường tắt đi thông với một căn nhà tư nhân ở cách đó không xa. Cục Công an thành phố Hải Tân đã bố trí lực lượng vây bắt. Nếu không đi đường biển thì hắn sẽ không thể chạy ra khỏi tỉnh Thiên Nhai. Tôi đã nhờ lực lượng tuần tra bờ biển tìm kiếm.
Trầm Ninh đại khái báo cáo xong tình hình vụ án liền ngồi xuống. Lý Xán ho khan một tiếng rồi nói:
- Căn cứ theo tài liệu thì thấy A Bình không thể nghi ngờ là một nhân vật rất quan trọng trong mạng lưới buôn bán ma túy. Xuất phát từ quan điểm giữ bí mật, tôi thấy nên chỉ cho một số ít đồng chí biết. Bây giờ vụ án đã xảy ra biến hoá, tôi xin mời đồng chí Lộ Nam Sinh giám đốc sở Công an tỉnh thông báo một chút tình hình cụ thể.
Lộ Nam Sinh đứng bật dậy rồi nói:
- Tắt đèn. Xin mời mọi người xem màn chiếu.
Trên màn chiếu xuất hiện hình ảnh của Khang Hà. Lộ Nam Sinh trầm giọng báo cáo:
- Căn cứ các tài liệu liên quan đã được xác minh, A Bình – nghi phạm lớn của vụ án này có rất nhiều quan hệ với người trên màn hình. Người này tên Khang Hà, là giám đốc một công ty tổng hợp. Trước mắt mặc dù không có chứng cứ cụ thể chứng minh Khang Hà là đại ca đứng sau lưng A Bình, nhưng người này nhất định là đối tượng nghi ngờ rất lớn.
Mao Vũ vừa thấy Khang Hà liền ngây ra, áo lót sau lưng đã túa ra đầy mồ hôi lạnh
Dương Phàm ngồi trong phòng làm việc đang thầm than thở thủ đoạn cao minh của mấy lão già trên Bắc Kinh. Ngoài cửa vang lên tiếng cốc cốc nhè nhẹ, thư ký Lý Thắng Lợi thò đầu vào nhỏ giọng cười nói:
- Trưởng ban Tổ chức cán bộ Phương đến.
Dương Phàm thầm nghĩ có thể đến thành phố Hải Tân làm bí thư thị ủy, trong đó thành phần chiếm nhiều nhất là cơ duyên trùng hợp. Cả quá trình thông trên, xuống dưới là mấy tháng trời Dương Phàm đã đi qua một con đường không bình thường. Bây giờ tình hình chung về cơ bản là bảo trì nhất trí với Triệu Việt, từ từ dung nhập vào vòng tròn nhỏ của Triệu Việt. Kết quả đạt được rất rõ ràng, đề bạt Phương Viên thành công chính là một tín hiệu.
Đề bạt một nhóm cán bộ thuận tay của mình, mỗi một bí thư thị ủy lên nhận chức ít nhiều đều làm như vậy. Nếu không cái chức bí thư thị ủy còn làm làm gì? Ở tình huống bình thường nếu bổ nhiệm bí thư thị ủy, lãnh đạo tỉnh ủy về nguyên tắc sẽ coi trọng ý kiến của bí thư thị ủy. Ở vị trí chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thị ủy, bởi vì Tống Đại Thành là người của Giang Thượng Vân nên kế hoạch của Dương Phàm đã thất bại. Chuyện này theo rất nhiều người nhìn thì thấy uy tín của Dương Phàm bị đả kích mạnh. Hơn nữa lúc ấy Dương Phàm còn đang ở Châu u.
Nhưng không ngờ rằng Dương Phàm vừa về thành phố Hải Tân, Đàm Tuyết Ba đã bị bệnh xin lui, Phương Viên lặng lẽ đi lên, chấn động này quá cường đại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Phương Viên vào trong phòng làm việc có chút cung kính, chỉ trong vòng vài tháng Phương Viên đã từ một phó trưởng ban thất ý biến thành thường vụ thị ủy, điều này làm Phương Viên cảm thấy như mình đang nằm mơ này. Người tạo thành kết quả này là bí thư thị ủy trẻ tuổi, điều này khiến Phương Viên tôn kính Dương Phàm từ tận trong nội tâm mình.
- Bí thư Dương, có chút việc tôi muốn báo cáo với ngài.
Dương Phàm đứng lên, chờ tay Phương Viên dừng trong không trung một lát, sau đó mới bắt tay cười nói:
- Đồng chí ngồi đi.
Trước đây Phương Viên cảm nhận được vẻ uy nghiêm trong nụ cười của Dương Phàm, hôm nay trong giọng nói lại thấy có một tia thân thiết mờ nhạt. Biến hoá này làm cho trong lòng Phương Viên không khỏi cảm khái.
- Bí thư Dương, chức phó trưởng ban thường trực của ban Tổ chức cán bộ, ngài có chỉ thị cụ thể gì không?
Phương Viên chẳng khác nào do một tay Dương Phàm đưa lên vị trí thường vụ thị ủy. Nếu không Phương Viên hắn vốn trước đó chỉ là phó chủ nhiệm thường trực căn bản không có cơ hội. Phương Viên được Dương Phàm bảo ngồi xuống, nhưng hắn vẫn đứng, thắt lưng hơi khom một chút, điều này chẳng khác nào trắng trợn bảo mình tuyệt đối trung thành với Dương Phàm.
Dương Phàm cười cười càng thêm thân thiện, chỉ vào ghế sô pha rồi cười nói:
- Anh cứ ngồi xuống rồi nói, đừng đứng như vậy. Anh hôm nay đã là thường vụ thị ủy, tất cả mọi người đều câu nệ như anh, nếu truyền ra ngoài thì tôi – bí thư thị ủy không phải là vua chúa thời xưa sao?
Một câu nói đùa của Dương Phàm nhưng lại làm cho Phương Viên cảm thấy rất ấm áp trong lòng. Phương Viên ngồi nửa cái mông trên ghế sô pha, thái độ vẫn cung kính như trước mà nói:
- Bí thư Dương, lựa chọn người giữ chức phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ, tôi đáng lẽ nên đến xin chỉ thị của ngài từ trước. Nhưng mà thời gian này ngài rất bận nên tôi vẫn không dám đến làm phiền ngài vì chuyện này.
Dương Phàm mỉm cười. Ý trong lời nói của Phương Viên rất rõ ràng, thời gian vừa rồi tiến hành điều chỉnh cán bộ trên quy mô lớn ở thành phố Hải Tân. Đang trong thời kỳ mẫn cảm nên Phương Viên tạm thời đè chuyện trong nội bộ ban Tổ chức cán bộ thị ủy lại, đây là cách làm rất đúng mực của Phương Viên.
- Đồng chí bây giờ đang là chủ nhiệm ban Tổ chức cán bộ. Bây giờ cần một người phó cho anh, anh đầu tiên đưa ra một danh sách thích hợp, sau đó đưa cho đồng chí Tào Dĩnh Nguyên và đồng chí Ngô Địa Kim xem xem, không có vấn đề gì thì đưa ra hội nghị thường ủy thảo luận.
Phương Viên vừa lên nhận chức nên lúc này Dương Phàm muốn tạo dựng uy tín cho hắn. Nếu Phương Viên ngay cả điểm này cũng không rõ thì đúng là thằng ngu. Phương Viên trong nháy mắt cảm nhận rõ ràng ý đồ của Dương Phàm, không khỏi kích động trong lòng. Phương Viên hơi cúi thấp đầu, vội vàng day day cái mũi đang chua xót.
- Ý của ngài tôi đã hiểu, tôi xin phép trở về làm việc theo chỉ thị của ngài.
Phương Viên vừa nói liền không hề ở lâu đứng dậy cáo từ. Dương Phàm định gọi Phương Viên lại nhưng nghĩ thế nào lại thôi, gật đầu ra hiệu có thể rời đi. Dương Phàm vốn định nhắc nhở Phương Viên một câu. Sau này tất cả mọi người đều là thường vụ thị ủy thì cử chỉ, thái độ không nên rụt rè như vậy, chẳng qua nghĩ lại nếu chuyện gì mình cũng chỉ ra cũng không phải việc tốt. Không bằng từ từ tìm cơ hội thay đổi.
Phương Viên dựa theo chỉ thị của Dương Phàm về chuẩn bị một bản danh sách, đến đầu giờ chiều một lần nữa đến phòng làm việc của Dương Phàm. Ba người trong bản danh thích thì vị trí đầu tiên không ngờ lại là Chu Giai, vị trí thứ hai là phó cục trưởng cục Giáo dục Nghê Hà. Vị trí thứ ba chính là một phó chủ nhiệm Bành Ứng.
Dương Phàm cầm bản danh sách mà thầm cân nhắc trong lòng. Chu Giai thì không cần lo lắng, bí thư thành đoàn bình thường đều đến Tỉnh đoàn giữ chức phó bí thư, nếu không chính là đưa đến làm vị trí cục trưởng gì đó ở trong thành phố. Ở tình huống bình thường thực ra Dương Phàm đang suy nghĩ sẽ đưa Chu Giai xuống làm bí thư huyện ủy huyện nào đó, ngoài ra cũng ám chỉ Chu Giai lên tỉnh hoạt động một chút, xem có thể tranh thủ được phân chức cao hơn hay không thì phải dựa vào năng lực của cô ta. Dương Phàm không ủng hộ cũng không phản đối.
Nhìn qua bản danh sách này thì thấy Bành Ứng ở vị trí thứ ba chắc là có quan hệ với Phương Viên, nếu không một phó chủ nhiệm như Bành Ứng sẽ không được đề bạt sử dụng.
- Nói tình hình của Nghê Hà và Bành Ứng đi.
Một câu nói của Dương Phàm làm cho Phương Viên biết Chu Giai đã có cơ hội, hoặc là có bố trí khác. Chu Giai đến ban Tổ chức cán bộ là điều động ngang cấp. Hai vị khác chính là đề bạt sử dụng. Phương Viên thực ra rất chú ý đến bản danh sách này. Đưa Chu Giai lên vị trí đầu tiên thì ngoài mặt thể hiện rõ một thái độ rằng mình hoàn toàn xuất phát từ góc độ công việc mà tuyển chọn cán bộ.
Phương diện này Dương Phàm hiểu rất rõ, không thể không nói Phương Viên có ý dùng việc công làm việc riêng. Làm lãnh đạo không dùng người nhà của mình, chẳng lẽ còn dùng những kẻ xa rời mình hay sao? Đúng là chuyện nực cười.
- Đồng chí Nghê Hà vốn là cán bộ từ ban Tổ chức cán bộ đi ra, đến cục Giáo dục cũng là chủ quản về nhân sự năm nay 40 tuổi. Đồng chí Bành Ứng năm nay 35 ruổi, có bằng Thạc sĩ Triết học đại học Thiên Nhai, cũng phụ trách nhân sự ở cơ quan đang công tác.
- Hai đồng chí này đều là nữ, sở dĩ đề tên hai nữ đồng chí này là vì cán bộ trung tầng bên trong thị ủy có rất ít phụ nữ. Lần trước khi lên ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy báo cáo công việc, trưởng ban Nguyễn còn nói đùa rằng ban Tổ chức cán bộ thành phố Hải Tân chính là miếu hòa thượng.
Phương Viên nói rất uyển chuyển. Bên trong thị ủy thành phố Hải Tân đúng là tồn tại hiện tượng này, hơn nữa cũng rất phổ biến. Thế giới này dù sao cũng do đàn ông làm chúa tể, có hiện tượng này cũng không có gì ngạc nhiên. Phụ nữ nếu muốn mở một đường máu trong cuộc tranh đấu chính trị tàn khốc này sẽ khó khăn hơn người đàn ông rất rất nhiều.
Dương Phàm nghe Phương Viên nói như vậy, thầm nghĩ bên trong có một người là do đi đường của Nguyễn Tú Tú nên được đề bạt. Mười phần thì đến chính là Bành Ứng kia. Còn Nghê Hà từ vị trí công tác hay là độ tuổi đều thích hợp đề bạt.
- Trong lòng anh cho rằng người nào thích hợp hơn.
Dương Phàm hỏi rõ được chi tiết liền thầm tính toán có nên cho Nguyễn Tú Tú mặt mũi hay không?
Phương Viên có chút khó xử, thầm nói rõ ràng Dương Phàm nhất định nhìn ra chút mánh khóe, còn gì để nói nữa chứ. Trong bản danh sách Phương Viên làm ra, mục đích rất rõ ràng nói rằng Nghê Hà là sự lựa chọn thích hợp nhất, cho nên Phương Viên mới để vào chính giữa. Về phần lần trước khi lên tỉnh ủy họp, Nguyễn Tú Tú ám chỉ như vậy, Phương Viên nghe xong tính toán rất cẩn thận. Bí thư thị ủy quyết định chuyện này, có gì lãnh đạo ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy trao đổi với Bí thư Dương sẽ tiện hơn nhiều.
Tâm trạng của Phương Viên bây giờ cũng không khác gì mấy so với Dương Phàm, mặt mũi này không biết nên cấp hay không. Nếu không uy của Phương Viên cũng không dễ lập.
- Đồng chí Phương Viên nếu từ ban Tổ chức cán bộ đi ra, đã có kinh nghiệm thực tế ở cơ sở trong một thời gian, quay về nhà mẹ đẻ dốc sức là chuyện rất tốt. Tôi thấy cứ như vậy đi, đồng chí đưa danh sách sang cho đồng chí Tào Dĩnh Nguyên và đồng chí Ngô Địa Kim xem.
Dương Phàm cười cười nói một câu giải quyết vấn đề khó khăn này cho Phương Viên. Về phần bên phía Nguyễn Tú Tú, Dương Phàm thật ra đã có phương án xử lý. Đến lúc đó chờ Nguyễn Tú Tú tự mình tìm tới cửa là được mà.
Không có bất ngờ gì xảy ra, Ngô Địa Kim không có ý kiến gì với bản danh sách này. Dương Phàm gần đây rất tôn trọng Ngô Địa Kim trong vấn đề nhân sự, trong quá trình điều trỉnh Đảng ủy các cục trong thành phố Hải Tân, ngoại trừ vị trí cục trưởng cục Tài chính do Tùng Lệ Lệ thông qua Dương Phàm mà đạt được, các vị trí khác trên cơ bản đều là do Ngô Địa Kim và Tào Dĩnh Nguyên chia nhau. Ở tình hình chung, phó bí thư chủ quản Đảng và quần chúng là vị trí khá xấu hổ. Nhưng tác phong "dân chủ" của Dương Phàm đã làm cho Ngô Địa Kim được lợi không ít.
- Ha ha, đồng chí Phương Viên, đồng chí là người lãnh đạo của ban Tổ chức cán bộ thị ủy, nên dùng ai thì cứ việc buông tay đề bạt.
Ngô Địa Kim khách khí nói một câu, âm thầm ám chỉ Dương Phàm chỉ cần có ý kiến, hắn sẽ không nói gì.
Phương Viên tìm đến chỗ Tào Dĩnh Nguyên. Tào Dĩnh Nguyên thời gian gần đây có tâm trạng khá vui vẻ nên cũng không có ý kiến gì, mà cười nói:
- Đồng chí Dương Phàm đã xem chưa?
Nghe thấy Tào Dĩnh Nguyên gọi là "đồng chí Dương Phàm" trong lòng Phương Viên thực ra không thoải mái bằng khi nói chuyện với phó bí thư thị ủy Ngô Địa Kim. Chẳng qua Tào Dĩnh Nguyên là thị trưởng chính quyền thành phố, mặc kệ uy tín Dương Phàm cao đến đâu thì Tào Dĩnh Nguyên gọi như vậy cũng đúng. Nếu không xưng hô như vậy thì thị trưởng đúng là không đủ tầm.
- Bí thư Dương cảm thấy cũng được.
Phương Viên rất cẩn thận nói như vậy, Tào Dĩnh Nguyên lập tức cười nói:
- Như vậy thì đưa ra hội nghị thường ủy thảo luận thôi.
Ban Tổ chức cán bộ vừa mới có động tác tin tức đã lập tức truyền ra ngoài. Thấy sắp hết giờ tan tầm, Nguyễn Tú Tú liền gọi điện đến số điện thoại di động cá nhân của Dương Phàm. Nói ra Nguyễn Tú Tú cũng có chút buồn bực, lần trước chủ động báo tin mà không được chỗ tốt gì. Vốn nghĩ thuận dòng đẩy thuyền đưa tên Bành Ứng lên một chút, sau đó sẽ tìm cơ hội tiếp theo.
- Bí thư Dương, có chút việc muốn trao đổi một chút, nhưng lại không tiện mở miệng nói.
Nguyễn Tú Tú cũng không đi lòng vòng làm gì, Dương Phàm nghe xong lại khá bình tĩnh, cười nói:
- Chỉ cần không trái với nguyên tắc có gì không tiện mở miệng nói chứ?
Thấy cửa ngoài đã đóng, Nguyễn Tú Tú còn có chút lo lắng đi ra ngoài khóa trái cửa lại, sau đó mới ngồi xuống ghế sô pha nhỏ giọng nói:
- Chỉ là một chút quan hệ không thể bỏ được, phó chủ nhiệm Bành có quan hệ với lão lãnh đạo trước đây. Thạc sĩ triết học ở cơ quan đó thì không tốt cho mấy.
Nguyễn Tú Tú nói đầy ẩn ý, có thể nói là ngành đó và ngành triết học chẳng liên quan gì với nhau. Bành Ứng có bằng thạc sĩ triết học nhưng tiếng nói không có sức thuyết phục ở cơ quan đang làm.
Dương Phàm sớm đã có chuẩn bị nên không hề hoang mang rồi nói:
- Sao lại nói như vậy.
Nguyễn Tú Tú suy nghĩ một chút rồi quyết định nói thật:
- Đó là con gái của phó chủ tịch Bành Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân tỉnh, tình cảm đúng là có chút liên quan với tôi. Bành Ứng ở đơn vị một năm rồi, chẳng qua không thể mất mặt mà rời đi.
Sau khi hiểu rõ quan hệ này, Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chị cảm thấy Chu Giai là người như thế nào. Lão Lý ở huyện Nhai Sơn cũng khá lớn tuổi rồi.
Dương Phàm điểm đến là thôi, Nguyễn Tú Tú nghe thấy cách nói này đã nhiều, hai mắt lập tức mở to, chỉ lát sau liền cười hì hì nói:
- Ha ha, có những chuyện nói trong điện thoại không tiện, tìm cơ hội cùng nhau dùng cơm đi.
Nói đến đây thì các lời mà Nguyễn Tú Tú chuẩn bị đã không cần đưa ra. Sau khi khách khí vài câu Dương Phàm liền dập máy. Lúc này ngoài cửa lộ ra khuôn mặt tươi cười mà quyến rũ của Tùng Lệ Lệ, chị ta nhỏ giọng nói:
- Có tiện không?
Dương Phàm cảm thấy khá buồn cười, không khỏi mắng một câu:
- Bình thường không thấy cô câu nệ như vậy mà, sao hôm nay lại lạ thế?
Tùng Lệ Lệ cười cười lẻn vào trong, quay đầu lại đóng cửa lại, đi tới gần Dương Phàm rồi nhỏ giọng nói:
- Tối nay Bao Ý bên cục Tài chính có ý muốn mời anh dùng cơm. Em định kêu cả Phương Viên và Tiễn Trình cùng đi.
Bao Ý là từ trên sở Tài chính tỉnh xuống đây, chẳng qua người là do Tùng Lệ Lệ đề cử, ở vấn đề nhân sự Dương Phàm sắp xếp như vậy thật ra là có ý khác. Tùng Lệ Lệ không thể so sánh với các người phụ nữ khác, cô ta có dã tâm trong chính trị, nhân lúc mình còn ở đây thì kéo vào trong vòng tròn. Tương lai dù Dương Phàm được điều đi cũng có thể lưu lại cho Dương Phàm một nhóm người có thể hỗ trợ lẫn nhau. Đương nhiên bên trong cũng có một thân phận là Dương Phàm mới đến nên không có bao nhiêu người sử dụng.
Tâm trạng của Tùng Lệ Lệ lúc này là khá chột dạ, việc này chỉ cần hơi suy nghĩ một chút là khiến cho trong lòng Tùng Lệ Lệ cảm thấy lo lắng bất an. Những người được đề bạt đều có quan hệ không cạn với mình, có trời mới biết Dương Phàm có thể suy nghĩ gì không?
Tùng Lệ Lệ lo lắng điều gì trong lòng Dương Phàm hiểu rất rõ, ngoài miệng cũng khó thể nói gì khác là khẽ gật đầu:
- Được, cô bố trí đi.
Tùng Lệ Lệ trong lúc nhất thời cười tươi như hoa, vừa xoay người định rời đi đã quay đầu lại nhìn Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Tôi có bố trí gì không?
Dương Phàm không nói gì, trừng mắt nhìn Tùng Lệ Lệ rồi nói:
- Ăn cơm là được, các hoạt động khác chờ đến cuối tuần rồi nói.
Tùng Lệ Lệ không nhịn được bật cười, một lát sau mới nhỏ giọng nói:
- Không được, hôm nay là thứ sáu mà.
Dương Phàm không khỏi lắc đầu cười khổ. Gần đây đầu óc rất nhiều việc nên quên mất cả khái niệm ngày giờ. Nghĩ đến Dương Lệ Ảnh hôm qua mới đến đây, vẫn không có thời gian tiếp bà nên cười nói:
- Vậy bố trí vào tối mai đi. Mẹ tôi mới đến thành phố Hải Tân chơi.
Sau khi cô bồ Tiểu Đình mất tích hai ngày, A Bình có chút đứng ngồi không yên. Cứ điểm ở xã Dương Mã mặc dù đã được chuyển đi gần hết, nhưng vẫn còn mùi ở đó. Nước bẩn rất dễ dàng chảy xuống chân núi. Thời gian mà dài một chút, có mưa lớn một chút thì sẽ lưu lại dấu vết nhất định. Nếu Tiểu Đình thực sự bị công an đưa đi, sau đó bị công an tra khảo thì nhất định sẽ khai ra hết. Tiểu Đình sao chịu nổi thủ đoạn sắt của đám công an chứ.
Sau khi A Bình nói lo lắng của mình với Khang Hà. Khang Hà vừa trở lại thành phố Hải Tân liền sa sầm mặt lại, lạnh như thép, cũng may đây là đang trao đổi qua điện thoại nếu không A Bình có thể bị tia sát khí trong mắt Khang Hà làm cho chết khiếp.
- Mày mau trốn đi. Trốn qua xã Dương Mã, đầu tiên đến nước Y, sau đó đến nước M. Tam Giác Vàng bây giờ có quân đội chính quy võ trang hạng nặng nên bây giờ rất khẩn trương, nhưng mày lại dễ ẩn thân. Mang theo tất cả tiền mặt, sau đó lấy một thân phận hợp pháp, tao sẽ chuyển một khoản tiền cho mày. Đảm bảo mày không lo cơm áo gì hết. Nhưng không được về nước.
Khang Hà thở dài một tiếng mà nói.
Nghe thấy giọng Khang Hà rất bình tĩnh nên A Bình an tâm không ít. Vừa nãy trong đầu hắn nhớ đến chuyện của Lão Thử Tinh. Không biết chuyện này Khang Hà đã biết hay chưa. A Bình hiểu rất rõ Lão Đại Khang Hà, nên trong lòng A Bình rất sợ hãi. Chẳng qua bây giờ xem ra đại ca rất trượng nghĩa. A Bình cũng không phải người không có đầu óc, nếu không đã không thể làm được chuyện lớn như vậy. Chẳng qua hắn rất phục tùng Khang Hà, đây đã là bản năng.
Hàng trong tay A Bình đã được một mình hắn lặng lẽ đưa đến một khu nghỉ dưỡng trên tỉnh thành vào ban đêm, không có bất cứ ai biết. Chuyện này làm rất bí mật. Chỉ cần A Bình không mở miệng nói, thì cũng không ai biết. Buôn bán ma túy ở thành phố Hải Tân tạm thời không làm, chờ mấy năm nữa tiếng gió qua đi, cũng có thể tìm người khác để làm ăn lại.
Miệng kín nhất trên thế giới này đương nhiên là người chết. Khang Hà sau khi có chủ ý liền rút điện thoại di động ra, suy nghĩ một chút thì thấy vẫn còn lo lắng. Vì thế hắn lái xe đi mua một chiếc thẻ điện thoại, tìm một cây điện thoại công cộng mà gọi.
Sau khi làm xong mọi việc thì đã là hơn 7 giờ. Khang Hà tiếp tục dùng cây điện thoại công cộng gọi vào máy điện thoại di động cho A Bình.
- A Bình à, mày nhớ mã số này, sau khi đến nước Y thì mày gọi cho số điện thoại này, khi đó sẽ có một người giúp đưa mày đến nước M. Đừng nghĩ đến tiền nong, chỉ cần người an toàn là được.
Lời này của Khang Hà lộ rõ vẻ quan tâm lo lắng, A Bình nghe xong không khỏi cảm động trong lòng, nghẹn ngào nói:
- đại ca, sau khi em đi ngài nhất định phải cẩn trọng.
Đã đi cần phải thật đơn giản, A Bình đã cảm thấy xung quanh mình không đúng rồi. Vì thế A Bình kéo bà xã đang ngồi xem Tv trong phòng dậy, bảo cô ta mang theo con đi ra ngoài, suốt đêm đưa con đến nhà bà ngoại ở.
Bà xã không hiểu gì hết, rất là lo lắng hỏi:
- A Bình, anh không có chuyện gì chứ?
A Bình ở nhà vốn rất bá đạo, trừng mắt nhìn vợ rồi nói:
- Con mụ này, hỏi nhiều như vậy làm gì? Mau lái xe đưa con đi. Nhớ phải đi xe BMW màu trắng của ông.
Đứa bé bị dọa khóc rống lên, bà vợ cũng ngẩn ra một chút, sau đó ngoan ngoãn mang con đi ra ngoài. A Bình vốn là chém chém giết giết để lập nghiệp, bà vợ sợ hắn muốn chết, nên sao dám có ý kiến gì. A Bình mang theo một chiếc vali đi ra gara đằng sau, sau đó nhìn chiếc xe rời đi. A Bình cười hắc hắc một tiếng, sau đó chui vào một chiếc xe khác rời đi.
Sau khi ăn tối xong Dương Phàm cùng Dương Lệ Ảnh và mấy người phụ nữ đi dạo phố. Bắc Kinh cũng có cuộc sống về đêm, nhưng Dương Lệ Ảnh lại không có cơ hội đi ra ngoài, đi dạo phố ban đêm càng không cần phải nói. Ở Bắc Kinh dù đi đến đâu cũng có nhân viên đi theo bảo vệ.
Sau một thời gian chỉnh đốn nên tình hình an ninh trật tự ở thành phố Hải Tân đã thay đổi rất nhiều. Ngày bình thường thấy rất nhiều xe ôm lượn lờ trên đường bắt khách, hôm nay gần như không thấy đâu cả. Đi dạo ban đêm là do Dương Lệ Ảnh đề xuất, cả nhà đi với nhau khá bắt mắt mọi người.
Cuối cùng đi đến quảng trường ăn thịt nướng, sau khi ăn xong thấy thời gian cũng đã muốn, đang chuẩn bị quay về nhà thì điện thoại di động trong túi của Dương Phàm vang lên như muốn đòi mạng.
- Dương Phàm, đã xảy ra chuyện. A Bình mất tích.
Trầm Ninh gần như là hét lên trong lo lắng. Dương Phàm không khỏi có chút sợ hãi, cố gắng giữ bình tĩnh mà nhỏ giọng nói:
- Đừng có gấp, lãnh đạo tổ chuyên án nói như thế nào?
Trầm Ninh lúc này đang ở cửa phòng hội nghị cục Công an thành phố Hải Tân. Hắn đang dùng điện thoại di động của Lý Xán để gọi.
- Bí thư Lý lập tức muốn triệu tập hội nghị phân tích vụ án, bảo tao mời mày lập tức đến đây.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Tao lập tức đến, đừng có gấp, tỉnh táo một chút suy nghĩ kỹ vấn đề, xem vấn đề xảy ra ở đâu.
Khi Dương Phàm chạy đến phòng họp thì ở đây đã đầy khói. Dương Phàm xuất hiện làm cho Lý Xán đang ngồi ở vị trí người chủ trì lập tức đứng lên. Dương Phàm đi tới vài bước, từ xa đã chủ động đưa tay ra.
Lý Xán trông vẫn khá bình tĩnh bắt tay Dương Phàm rồi nói:
- Đến rồi à. Tôi giới thiệu các đồng chí ở sở Công an tỉnh với Bí thư Dương.
Những người ở đây Dương Phàm không nhận ra gồm Lộ Nam Sinh và Mao Vũ. Những người khác thì Dương Phàm đều đã gặp qua. Khi bắt tay Mao Vũ, ánh mắt Dương Phàm dừng thêm một chút.
- Phó giám đốc Mao, nghe danh đã lâu.
Dương Phàm khách khí nói một câu. Mao Vũ cười cười một tiếng rồi nói:
- Tôi cũng vậy. À, vợ tôi - Vu Thanh Bình cũng nhắc đến tên của Bí thư Dương với tôi.
Sau một phen khách khí mọi người ngồi xuống. Lộ Nam Sinh là người chủ trì cuộc họp nghiêm túc đứng lên nói:
- Bên dưới sẽ diễn ra cuộc họp phân tích vụ án. Xin mời đồng chí Trầm Ninh cục Công an thành phố Hải Tân phân tích một chút tình hình.
Trầm Ninh đứng lên không hề có chút mất bình tĩnh, lớn tiếng nói:
- Các vị lãnh đạo, đầu tiên tôi muốn nhận trách nhiệm với mọi người. Bởi vì công tác của tôi không tốt khiến cho nghi phạm quan trọng Đổng Bình (A Bình) biến mất.
Lý Xán giơ tay lên nói:
- bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm. Nếu thực sự muốn truy cứu thì trách nhiệm này cũng không đến lượt cậu gánh chịu. Tiếp tục đi.
Lý Xán nói chuyện rất có khí thế. Lý Xán có dáng người không cao nhưng lại rất tinh thần, đơn giản xen vào một câu, bán nhân tình cho Dương Phàm không nói, còn thể hiện ra khí độ một lãnh đạo dũng cảm gánh chịu trách nhiệm. Một câu nói này làm cho ấn tượng của Dương Phàm về Lý Xán đã thay đổi về chất.
Mấy lần tiếp xúc trước đây, Lý Xán nói chuyện đầy ẩn ý, Dương Phàm cảm thấy tên này quá khôn khéo, không ngờ lúc này lại chủ động gánh vác trách nhiệm, thật sự làm người ta không khỏi cẩn thận đánh giá lại.
Trầm Ninh không tiếp tục dây dưa ở vấn đề này, tiếp tục phân tích vụ án:
- Căn cứ điều tra hiện trường, trong gara có một con đường tắt đi thông với một căn nhà tư nhân ở cách đó không xa. Cục Công an thành phố Hải Tân đã bố trí lực lượng vây bắt. Nếu không đi đường biển thì hắn sẽ không thể chạy ra khỏi tỉnh Thiên Nhai. Tôi đã nhờ lực lượng tuần tra bờ biển tìm kiếm.
Trầm Ninh đại khái báo cáo xong tình hình vụ án liền ngồi xuống. Lý Xán ho khan một tiếng rồi nói:
- Căn cứ theo tài liệu thì thấy A Bình không thể nghi ngờ là một nhân vật rất quan trọng trong mạng lưới buôn bán ma túy. Xuất phát từ quan điểm giữ bí mật, tôi thấy nên chỉ cho một số ít đồng chí biết. Bây giờ vụ án đã xảy ra biến hoá, tôi xin mời đồng chí Lộ Nam Sinh giám đốc sở Công an tỉnh thông báo một chút tình hình cụ thể.
Lộ Nam Sinh đứng bật dậy rồi nói:
- Tắt đèn. Xin mời mọi người xem màn chiếu.
Trên màn chiếu xuất hiện hình ảnh của Khang Hà. Lộ Nam Sinh trầm giọng báo cáo:
- Căn cứ các tài liệu liên quan đã được xác minh, A Bình – nghi phạm lớn của vụ án này có rất nhiều quan hệ với người trên màn hình. Người này tên Khang Hà, là giám đốc một công ty tổng hợp. Trước mắt mặc dù không có chứng cứ cụ thể chứng minh Khang Hà là đại ca đứng sau lưng A Bình, nhưng người này nhất định là đối tượng nghi ngờ rất lớn.
Mao Vũ vừa thấy Khang Hà liền ngây ra, áo lót sau lưng đã túa ra đầy mồ hôi lạnh
/644
|