Trong mắt Nam Trân Trân lộ ra một tia tức giận, trên mặt mang theo một tia miễn cưỡng, gật đầu xấu hổ rời đi. Lúc này Hạ Bình Nam cuối cùng đã dẫn Tần Hinh thoát khỏi vòng vây tới đây.
- Nào nào, giới thiệu một chút, nữ minh tinh nổi tiếng Tần Hinh.
Tất người đàn ông ở gây gần như đều nhìn tới, nửa số phụ nữ cũng bị hấp dẫn đến góc này. Sau một phen khách khí, khi Hạ Bình Nam giới thiệu Tần Hinh với Dương Phàm, Dương Phàm khẽ cúi người xuống nhỏ giọng nói:
- Dương Phàm, nhảy một điệu chứ?
Hạ Bình Nam và Quế Thanh Hoa đều hít sâu một hơi, trong mắt Hà Tiểu Mai lại lộ ra một tia kinh ngạc nhìn hai người đầy ẩn ý. Dương Phàm cười khổ cầm tay Tần Hinh mà nói:
- Nhảy không tốt, nếu giẫm lên chân cô thì đừng kêu đau đó.
Giọng nói của Dương Phàm rất tùy ý làm cho hai người đàn ông kia càng thêm buồn bực, thầm nói Tần Hinh không phải là một nữ thần băng thanh ngọc khiết sao? Sao bây giờ lại chủ động mời người nhảy chứ? Việc này thật kỳ quái.
- Ai, em không nên chủ động mời anh nhảy, em nhìn ánh mắt những người xung quanh xem, anh bị người ta dùng ánh mắt giết một ngàn lần rồi.
Dương Phàm ôm Tần Hinh nhảy, hắn không khỏi cười khổ một tiếng rồi nhỏ giọng nói. Cũng may đám thợ săn ảnh hôm nay không vào được, nếu không sẽ nổi tiếng rồi.
- Người ta không nhịn được mà. Đàn ông ở đây như ruồi vậy, kêu ong ong làm người ta phiền chết được. Để em và anh nhảy để đỡ bị dính đến đi.
Tần Hinh nhỏ giọng nói, trên mặt mang theo vẻ ngọt ngào mà người ta ai cũng có thể thấy. Dương Phàm cảm thấy sau lưng hơi lạnh lùng, bên người thi thoảng có người bị đụng vài cái, không biết và vô tình hay cố ý.
- Em biết vậy còn không ở nước ngoài làm gì? Về nước làm gì nữa chứ?
Thấy ánh mắt của đám người xung quanh gần như tập trung hết lên người mình và Tần Hinh, Dương Phàm thật sự cảm thấy không được tự nhiên. Cũng may hôm nay là do Hạ Bình Nam làm chủ nhân, nếu không trời mới biết phiền phức như thế nào.
Nhảy xong một điệu, Tần Hinh vẫn nắm chặt tay Dương Phàm không chịu buông ra, điều này càng làm cho mọi người trợn mắt há mồm. Tần Hinh hôm nay là nhân vật chính mà, sao vừa mới vào không lâu đã quấn lấy một người đàn ông không bỏ chứ? Có phải là tên kia rất đẹp trai không? Gần như từng người đàn ông đều nghĩ như vậy.
Nguyên nhân là do Tần Hinh quá nổi tiếng nên nếu hai người cứ như thế này mà đi ra ngoài, Dương Phàm muốn không nổi tiếng cũng khó. Lúc này Tần Hinh đang hạnh phúc vì đột nhiên gặp lại Dương Phàm ở đây mà. Phụ nữ một khi điên lên thì sẽ không nói lý.
- Anh không muốn nổi tiếng đâu đó.
Dương Phàm nhỏ giọng nói vào tai Tần Hinh, nàng nghe xong hơi ngẩn ra một chút, lập tức buông tay Dương Phàm ra rồi nhỏ giọng nói:
- Anh đi trước, em lập tức theo sau. Em không muốn ở lại đây thêm một phút đồng hồ nào nữa.
Cảm nhận được tình cảm như núi lửa phun trào của Tần Hinh, Dương Phàm vốn không định ở lại đây lâu liền gật đầu, nói rất nhỏ chỉ để hai người nghe được:
- Gọi điện cho anh.
Hạ Bình Nam đi lên đón, Tần Hinh mỉm cười nói:
- Xin lỗi, đi toilet.
Dương Phàm nhìn khắp xung quanh, Hạ Bình Nam thấy thế không khỏi có chút kinh ngạc đi đến gần nhỏ giọng nói:
- Nghe nói Tần Hinh có một tình nhân bí mật, nhưng chưa có ai thấy qua.
Dương Phàm không một tiếng động rồi nói:
- Thằng ranh Vệ Biên đi đâu rồi chứ, tôi phải về.
Mặt Hạ Bình Nam cứng lại, miễn cưỡng cười nói:
- Sao, phải đi à? Tôi đang muốn thân cận với anh Dương mà.
Vừa nói xong Hạ Bình Nam đưa tay ra mời Dương Phàm ngồi xuống:
- Tối nay có không ít cô gái trong làng giải trí đến đây, Vệ Biên có lẽ tìm chỗ nói chuyện với người đẹp rồi.
Dương Phàm đưa mắt nhìn thì thấy Nam Trân Trân đang đi về phía mình, mày không khỏi nhướng lên một chút. Hạ Bình Nam thấy rõ ràng liền nhìn theo ánh mắt của Dương Phàm, không khỏi lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói:
- Người phụ nữ này đúng là không biết thời thế.
Phản ứng này nằm ngoài suy đoán của Dương Phàm, Hạ Bình Nam chắc là biết một ít gì đó nên mới nói với mình như vậy:
- Đừng kích động, không thèm để ý là được mà.
Dương Phàm cười cười xua tay, cầm lấy một cốc bia rồi giơ lên với Hạ Bình Nam:
- Có cơ hội cùng nhau dùng cơm nhé.
- Có cần tôi ngăn cô ta lại không?
Người mà Hạ Bình Nam nói đương nhiên là Nam Trân Trân. Hạ Bình Nam sau khi lên thuyền của Chúc Đông Phong, thắt lưng cũng cứng rắn hơn rất nhiều. Dương Phàm khẽ lắc đầu nói:
- Anh lăn lộn ở tỉnh Nam Việt này, tốt nhất không nên ra mặt. Tôi tự đối phó được.
Giọng nói của Dương Phàm mặc dù không lớn nhưng lại hơi đông cứng, ánh mắt hơi lạnh lùng.
Hạ Bình Nam cười cười một tiếng, trong mắt lộ ra một tia kinh hãi. Hạ Bình Nam vội vàng giơ cốc lên nói với Dương Phàm:
- Bên kia tôi còn có khách, đi đối phó một chút, không tiễn.
Dương Phàm gật đầu đứng lên, gật đầu cười nói với Nam Trân Trân đang đi tới:
- Xin chào, tôi về trước, các anh các chị ngủ ngon.
Vừa nói Dương Phàm liền đi sát qua người Nam Trân Trân. Nam Trân Trân không khỏi ngạc nhiên, bao lời đã chuẩn bị từ trước ở trong đầu lại không thể nói ra được. Nam Trân Trân chỉ có thể đứng im tại chỗ trợn mắt há mồm nhìn theo bóng lưng của Dương Phàm.
Một lúc sau Nam Trân Trân vẫy vẫy tay về phía sau. Một thằng đàn ông mặc tây phục đi nhanh tới. Nam Trân Trân cười lạnh một tiếng, nhỏ giọng nói:
- Đi theo sau, ngăn cản một chút nhưng đừng làm lớn chuyện.
Chờ thằng này đuổi sát đến bên cạnh Dương Phàm, Nam Trân Trân cười cười bưng chén rượu vang từ từ đi tới. Dương Phàm đang đi ra cửa thì tên này từ phía sau lao tới trước nhanh như gió, một chân lặng lẽ đá vào mắt cá chân của Dương Phàm. Dương Phàm không đề phòng, trong nháy mắt bị đá trúng. Sau đó hắn cảm thấy đau đớn, kêu một tiếng rồi ngồi xổm xuống.
Tên áo đen này vội vàng đưa tay ra đỡ Dương Phàm, trong miệng còn nói xin lỗi:
- Xin lỗi, xin lỗi, tôi đi hơi gấp.
Dương Phàm đau đến độ đầu đầy mồ hôi lạnh, cảm thấy chỗ đau không phải do chân vô tình dẫm vào. Dương Phàm đứng lên thì thấy Nam Trân Trân đang đi về phía này, trong lòng như có lửa giận, lạnh lùng khoát tay chặn lại:
- Bỏ ra.
- Ồ, anh Dương sao vậy. Người đâu, đưa anh Dương lên xe.
Nam Trân Trân lập tức cười cười dịu dàng nói, vẻ mặt trông rất đau lòng.
Dương Phàm giãy dụa không tránh được, cảm thấy tay của tên áo đen như kìm sắt đang giữ chặt tay mình. Lửa giận trong lòng Dương Phàm càng bốc cao hơn.
Dương Phàm thấy hai tên áo đen đang đi lên, quay đầu lại trừng mắt nhìn Nam Trân Trân đầy căm tức:
- Dám trêu tao? Mày muốn chết hả.
- Ồ, anh Dương sao lại nói như vậy?
Nam Trân Trân bị lời nói và ánh mắt này của Dương Phàm làm cho người không rét mà run. Nhưng ả lại nghĩ ở tỉnh này mình có thể đi ngang mà, sợ gì ai chứ, vì thế không khỏi ưỡn ngực mà nói:
- Tôi chỉ có ý tốt giúp anh thôi mà.
- Bảo người của mày cút ngay, mắt mày là mắt chó hả. Không biết mình là loại người gì mà dám có chủ ý với ông.
Dương Phàm không hề lưu tình gầm lên một tiếng. Tiếng gầm này hấp dẫn không ít người nhìn về phía này. Chẳng qua rất nhiều người thấy cảnh này đều rất nhanh quay đầu lại, coi như không thấy.
Nam Trân Trân vốn tính là như thế này, đầu tiên là bảo đàn em làm Dương Phàm bị thương sau đó nhân cơ hội tiếp cận rồi đưa Dương Phàm đến bệnh viện xem một chút. Cuối cùng là tìm cơ hội mời ăn khuya tỏ vẻ xin lỗi một chút. Đàn ông mà, không ai lại làm một người phụ nữ mất mặt, nếu như tên Dương Phàm này mềm rắn không ăn thì cùng lắm cho ít thuốc là được. Không ngờ Dương Phàm căn bản không định nói chuyện tử tế, vừa bị đá vào đã biết là cố ý, sao còn có thể dài dòng với Nam Trân Trân.
Những người khác thấy thế nhưng không ai dám nói gì, từ nhiên là do dâm phụ Nam Trân Trân làm chuyện này quá nhiều. Các lần trước Nam Trân Trân tham gia cuộc gặp mặt này thấy anh chàng nào đẹp trai thì kiểu gì cũng phải quyến rũ vào trong tay. Còn có một lần một tên trong làng giải trí chết sống không chịu cùng cô ả, kết quả cũng bị dùng thủ đoạn này đưa lên xe. Tên đó mất tích ba ngày sau mới thấy về, mặt mày trắng bạch. Về đến nhà bị bệnh nằm hơn tháng mới khỏi. Nghe đồn là bị Nam Trân Trân hút hết tinh lực nên mới thế. Người ở trong vòng tròn này đều biết chuyện đó.
Hạ Bình Nam thực ra không hy vọng người phụ nữ này thường xuyên đến đây. Chẳng qua Nam Trân Trân có bối cảnh mạnh, Hạ Bình Nam căn bản không thể trực tiếp chống lại. Về phần Hạ Bình Nam nói những lời kia trước mặt Dương Phàm chỉ là để lấy lòng mà thôi. Dương Phàm tự nhiên là thấy rõ nên mới trực tiếp từ chối. Vì chuyện này nên trong lòng Dương Phàm thầm đánh giá Hạ Bình Nam thấp đi, cho nên giọng nói mới cứng ngắc như vậy.
- Mày dám nói với chị Nam của bọn tao như vậy hả? Đạp cho mày chết.
Thằng áo đen vừa nói liền vung tay lên định đánh Dương Phàm. Nam Trân Trân thấy thế cũng không ngăn cản. Khi tay tên áo đen sắp đánh trúng mặt Dương Phàm nhưng mặt Dương Phàm không hề biến sắc. Dương Phàm vẫn căm tức trừng mắt nhìn Nam Trân Trân, chỉ là ánh mắt càng thêm lạnh như băng.
Khi tay tên áo đen còn cách Dương Phàm khoảng một phân thì bị chặn đứng lại. Hai thằng khác đang lao tới cũng lập tức dừng lại. Rất nhanh trên mặt Nam Trân Trân lộ ra một tia bối rối. Tay tên áo đen đang giữ Dương Phàm cũng theo bản năng mà thả lỏng ra.
Một khẩu súng lục 92 ly quân dụng đang nhằm ngay vào đầu tên áo đen. Cao Thắng đứng ngoài cửa ba bước đang từ từ đi vào nhẹ nhàng đẩy Dương Phàm ra sau người, sau đó âm trầm nói:
- Thủ trưởng muốn xử lý như thế nào?
Dương Phàm cười lạnh nói:
- Thằng này đá tôi một cái, bóp cổ tay tôi, lấy một tay một chân nó.
Cao Thắng không hề do dự nâng tay lên bắn hai phát, hai tiếng súng nổ vang lên. Tên áo đen kêu thảm hai tiếng trực tiếp ngã xuống mặt đất. Nam Trân Trân vừa nãy còn vô cùng đắc ý bây giờ sợ đến độ cả người run lên nhưng không dám động đậy. Người tàn nhẫn Nam Trân Trân gặp qua không ít, nhưng chưa từng thấy ai dám nổ súng ở nơi này.
- Người phụ nữ này dám can đảm sai đàn em tập kích nhân viên cao cấp trong quân đội, mang ả ta về thẩm vấn, xem có mưu đồ gì.
Lời này của Dương Phàm vốn chỉ là định dọa Nam Trân Trân mà thôi. Dù sao Cao Thắng chỉ có một mình, chỉ cần Nam Trân Trân lên tiếng xin tha, thì Dương Phàm cũng sẽ bỏ qua chuyện này. Không ngờ Cao Thắng đưa tay lên miệng huýt sáo một tiếng đột nhiên có sáu bảy quân nhân nhảy xuống từ chiếc xe đỗ ở lề đường bên kia, bên hông mỗi người đều mang theo súng lục như sói như hổ lao lên. Trong nháy mắt đã bắt Nam Trân Trân và ba tên đàn em.
Cảnh tượng này làm cho mọi người trong viện đều sợ hãi. Nam Trân Trân bình thường đều ỷ vào ông anh trai làm phó chủ tịch thường trực tỉnh mà ra vẻ ta đây, ngoài mặt luôn cười hì hì không làm hại ai bao giờ, nhưng trái tim rất đen, người trong vòng tròn này không ai dám trêu chọc cô ta. Không ngờ hôm nay Nam Trân Trân đụng phải khối sắc cứng, mà còn là một chiếc xe tăng bọc thép.
- Dương Phàm, đừng kích động.
Hạ Bình Nam ở bên trong vội vàng hét lên, lao thật nhanh ra ngoài cửa.
- Anh Dương, đừng hiểu lầm.
Nam Trân Trân lúc này đã quá hoảng hốt. Đừng nhìn ả kiêu ngạo như vậy, nhưng không phải không có kiến thức. Người có quân lính đi theo bên cạnh như vậy, thì không phải người bình thường có thể dây vào. Hơn nữa quân đội và địa phương là hai hệ thống. Nổ súng mặc dù không hợp quy định nhưng cũng không đến lượt địa phương quản lý. Quan trọng là mấy tên đàn em bên cạnh Nam Trân Trân cũng không có tay sạch sẽ gì, một khi làm lớn thì Nam Trân Trân cũng không thể không bị liên quan.
Hơn nữa người thanh niên đã là nhân viên quân đội cao cấp, Cao Thắng lại còn gọi là thủ trưởng, có lẽ tên đó có ông cha là cấp tướng trong quân đội. Một phó chủ tịch thường trực tỉnh sao có thể trêu vào một người như vậy. Vệ Biên lúc này cũng từ trong đám người chen ra, nhìn thấy tên áo đen ở ngoài cửa đang bị trúng hai vết thương, máu không ngừng chảy ra nằm trên mặt đất. Vệ Biên không khỏi sợ hãi. Thực ra mới đầu Dương Phàm cũng giật mình, vốn chỉ định để Cao Thắng dùng tay giải quyết vấn đề, ai ngờ người này trực tiếp dùng súng. Sau đó Dương Phàm không thèm để ý, dù sao đã nổ súng, trực tiếp dọa Nam Trân Trân, ép cô ả nhận sai trước mặt mọi người là được. Chỉ là tuyệt đối không ngờ Cao Thắng còn mang theo một đám binh lính theo, việc này đúng là làm cho Dương Phàm không suy đoán nổi.
- Dương Phàm, đừng xúc động.
Vệ Biên thấy cảnh tượng máu chảy đầy đất như vậy không khỏi hít sâu một hơi, theo bản năng ngăn Dương Phàm lại. Dương Phàm đang định tìm bậc thang hạ xuống nghe thấy trước sau ba người nói chuyện, vì thế liền nở nụ cười lạnh.
- Ha ha, mấy người này chỉ là chơi một trò mà thôi, mọi người đừng khẩn trương, muốn làm gì thì cứ làm.
Dương Phàm vừa nói như vậy, đám người không quan hệ lập tức biết ý xoay người rời đi. Nam Trân Trân là nữ ma đầu, Dương Phàm bây giờ không khác gì ma vương. Đám người tham gia cuộc gặp mặt này đều là kẻ khôn khéo, có ai là không hiểu ý của Dương Phàm chứ?
Nam Trân Trân gan to đến đâu cũng không dám bắt cóc người ở nơi này, càng đừng nói Dương Phàm là do Vệ Biên mang tới. Thực ra nếu Dương Phàm từ chối đến bệnh viện thì Nam Trân Trân cũng chỉ có thể tỏ vẻ nuối tiếc, dùng sức mạnh cũng phải xem người chứ. Chỉ là không ngờ ở nơi như thế này mà xảy ra chuyện lớn như vậy.
- Đúng thế, đúng thế, chỉ là một trò chơi mà thôi.
Nam Trân Trân vội vàng cười nói, nhìn Dương Phàm với vẻ lấy lòng.
Hạ Bình Nam cũng không hiểu nhiều về chi tiết của Dương Phàm, chỉ biết Dương Phàm là người Trần gia. Nhưng Hạ Bình Nam không ngờ Dương Phàm lại còn là người trong quân đội, bên cạnh còn mang theo một vệ đội. Quân khu phía Nam từ lúc nào có một người như vậy chứ? Hạ Bình Nam đúng là không thể nghĩ ra.
Dương Phàm vung tay lên, Cao Thắng thu súng lại, lạnh lùng nói:
- Rút lui.
Đám lính chỉnh tề bỏ tay xuống, cùng nhau lui ra sau, không lâu sau tất cả đã về xe. Nam Trân Trân lau mồ hôi lạnh trên trán, rón rén đi đến trước mặt Dương Phàm, nói:
- Hay là tôi đưa anh Dương đến bệnh viện?
- Hừ, hôm nay coi như cô may mắn, sau này cách tôi xa xa một chút. Cút.
Dương Phàm quát lớn một tiếng, không coi giọng điệu của Nam Trân Trân vào đâu, điều này làm cho Hạ Bình Nam và Vệ Biên trợn mắt há mồm. Vệ Biên coi như còn đỡ, dù sao hắn cũng biết Dương Phàm và Chúc Vũ Hàm có quan hệ không minh bạch. Vệ Biên thầm nói thằng ranh bí thư thị ủy này sao mạnh thế nhỉ? Hạ Bình Nam lại hoàn toàn ngây ra, rõ ràng đã có bậc thang, vậy mà Dương Phàm còn không lưu đường sống. Có phải là không coi phó chủ tịch thường trực tỉnh vào đâu không?
Nam Trân Trân ôm đầu trốn chui như chuột, hai tên đàn em nhấc tên áo đen đi, căn bản không dám ở đây lâu thêm một giây nào nữa. Căn biệt thự rất nhanh khôi phục bình thường, nếu không phải trên mặt đất có hai vệt mau thì đúng là không ai dám tin vừa nãy có người nổ súng ở nơi này. Hơn nữa còn là súng quân dụng.
- Mẹ nó chứ.
Nhẹ nhàng mắng một tiếng, Dương Phàm đặt mông ngồi xuống bậc thang ở cửa, vén ống quần lên xem cổ chân. Chỉ thấy ở đó đã sưng tấy và tụ máu to như nắm tay, trên cánh tay cũng có dấu vân tay. Dương Phàm đưa tay vân vê vài cái rồi ngẩng đầu nhìn Hạ Bình Nam một chút:
- Anh đi làm việc của mình đi, đừng đứng ở đó. Tôi về luôn đây.
Thật lòng mà nói, Dương Phàm có chút không thích tên Hạ Bình Nam này. Rõ ràng cuộc gặp mặt này tổ chức trong nhà hắn, vậy mà Hạ Bình Nam còn phải hỏi ý kiến của Dương Phàm mới dám nói không với Nam Trân Trân, sau đó còn vội vàng chạy tới ngăn cản Dương Phàm đang sắp tức giận. Chỉ riêng hai điểm này đã làm cho địa vị của Hạ Bình Nam trong mắt Dương Phàm giảm mạnh. Lúc mới đầu nếu Hạ Bình Nam chủ động ám chỉ cảnh cáo Nam Trân Trân một chút, cho dù không đạt hiệu quả thì Dương Phàm cũng không trách gì hắn.
Những người tham gia cuộc gặp mặt tối nay coi như mở rộng tầm mắt, cho nên có ai dám nói lớn tiếng trước mặt đâu. Nhưng thực ra sau lưng lại bắt đầu bàn tán. Tần Hinh đi vào toilet trang điểm lại đi ra phát hiện ánh mắt của đám người nhìn mình có chút không đúng, đều không tự giác ngậm miệng lui về sau một bước. Cũng may người phụ nữ của Hạ Bình Nam kịp thời chạy đến nhỏ giọng nói vào tai Tần Hinh. Tần Hinh cười cười một tiếng rồi nói:
- Nam Trân Trân đúng là không biết sống chết.
Xung quanh lại vang lên tiếng hít thở thật sâu. Tần Hinh vội vàng đi ra ngoài. Lúc này Dương Phàm đã lên xe rời đi, ngoài cửa lưu lại Hạ Bình Nam đứng ngây ra đó, đang thừ người nhìn theo chiếc xe biến mất.
- Không còn sớm nữa, tôi cũng nên đi.
Tần Hinh cười hì hì rồi cáo từ rời đi, vội vàng lên xe của mình.
Xe Tần Hinh xuống núi, khi đến chân núi thì thấy một chiếc xe Audi màu đen dừng ở đó, Dương Phàm hạ cửa sổ xuống thò đầu ra ngoài mà nhìn. Tần Hinh thấy thế liền vội vàng bảo Tiểu Nha dừng xe. Vệ Biên ngồi ở hàng trên không khỏi bực mình, thầm nói Dương Phàm sao lại dừng ở đây thì ra là đợi Tần Hinh.
Tần Hinh vội vàng lên xe rồi nhỏ giọng nói:
- Anh không có việc gì chứ, nghe nói bị đau ở chân.
Dương Phàm cười cười lắc đầu nói:
- Không có việc gì, bôi chút rượu thuốc nghỉ ngơi hai ngày là tốt.
Vừa nói Dương Phàm liền nói với Vệ Biên ở ghế trên:
- Tìm một nơi tuyệt đối an toàn, tối ở đó.
Xe đi qua đi lại trong nội thành, Dương Phàm ôm Tần Hinh rồi quay đầu lại nhìn một chút, phát hiện chiếc xe quân dụng kia không đuổi theo. Dương Phàm không khỏi cười nói với Cao Thắng ngồi ở vị trí tay lái:
- Sao cấp dưới của anh không đuổi theo?
Cao Thắng nhỏ giọng nói:
- Báo cáo thủ trưởng, vừa nãy lúc ở biệt thự đó bởi vì phát hiện trong bãi đỗ xe có người có hành vi khả nghi, cho nên tôi mới tạm thời điều một đám người đến tăng cường bảo vệ. Bây giờ bọn họ chia làm hai tiểu tổ ở phía trước và phía sau, đề phòng có người theo dõi.
Dương Phàm cười cười một tiếng, lạnh nhạt nói:
- Sau này không ra lệnh, không được phép nổ súng.
- Vâng.
Cao Thắng lớn tiếng vâng lệnh, hai mắt lặng lẽ nhìn kính chiếu hậu. Trong bóng tối rất khó nhìn rõ vẻ mặt của Dương Phàm, chẳng qua trong giọng nói có ý cảnh cáo. Cao Thắng vẫn có thể nghe ra ý đó. Vừa nãy nổ súng giải quyết vấn đề là do Cao Thắng cố ý. Điểm này Dương Phàm cũng hiểu rõ, chẳng qua mục đích là gì thì hắn không biết.
Tần Hinh ngoan ngoãn dựa vào người Dương Phàm không nói gì. Dương Phàm cũng nhắm mắt lại không nói nữa.
Cuộc gặp mặt vẫn tiếp tục, chẳng qua đề tài dường như không rời khỏi cảnh tượng kinh tâm động phách vừa rồi. Hai vợ chồng Hà Tiểu Mai đi đến một góc, Quế Thanh Hoa có chút bất mãn nhỏ giọng nói:
- Tiểu Mai, vừa nãy vì sao em không cho anh đi tới đó? Dương Phàm không đơn giản đâu, làm quen cũng tốt mà.
Hà Tiểu Mai nhìn Quế Thanh Hoa rồi nhỏ giọng nói:
- Trong lòng em rất rõ ràng, chẳng qua làm quen cũng không nên mạo hiểm đắc tội với Nam Trân Trân chứ? Dương Phàm làm quan ở tỉnh ngoài, nói đi là đi. Anh nếu nói bậy làm cho Nam Trân Trân ghen ghét, mặc dù nói không cần phải sợ cô ta, nhưng danh dự của anh ở Dương Thành sẽ bị ảnh hưởng nhất định. Dương Phàm là bạn bình thường với em, chúng ta có nói gì cũng không thích hợp. Tối về em nghĩ cách gọi điện cho anh ta, mời anh ta dùng cơm là được mà.
Quế Thanh Hoa nghe lời gật đầu. Hai vợ chồng đi ra ngoài thì thấy Hạ Bình Nam có vẻ không vui vẻ cho mấy. Hạ Bình Nam đang nhỏ giọng nói chuyện với một người phụ nữ. Thấy Hà Tiểu Mai, Hạ Bình Nam lập tức đi tới cười nói:
- Chị Hà, vừa nãy thấy chị nói chuyện rất hòa hợp với Dương Phàm, sao không ra tiễn?
Hà Tiểu Mai liếc mắt một cái là biết Hạ Bình Nam muốn hiểu tâm tư và bối cảnh của Dương Phàm. Hà Tiểu Mai liền cuối cùng, mắt đảo đảo một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Anh Hạ, anh là người làm ăn lớn, với ánh mắt của anh chẳng lẽ không nhìn ra tôi và Dương Phàm chỉ là quan hệ xã giao thôi sao?
Hạ Bình Nam nhìn Hà Tiểu Mai. Hạ Bình Nam cũng biết một chút lai lịch của người phụ nữ này. Nghĩ đến trước kia Dương Phàm nói là từ tỉnh Giang Nam lên Bắc Kinh, trong lòng càng muốn hiểu rõ về Dương Phàm hơn.
- Anh Quế làm bên ngành văn hóa phải không? Gần đây nghe nói có tác phẩm đang vướng bên Bộ Văn hóa thông tin thì phải?
Hạ Bình Nam cười cười nói sang chuyện khác, trên thực tế muốn thông qua Quế Thanh Hoa mà dò hỏi Hà Tiểu Mai.
Quế Thanh Hoa cũng là người thức thời, có thể có mặt trong ở đây hôm nay tự nhiên là xem trọng Hạ Bình Nam. Thằng ranh này bây giờ đang có chỗ dựa là Chúc Đông Phong, năm đó ở tỉnh Giang Nam Chúc Đông Phong chính là nhân vật tàn nhẫn ép Hà Thiếu Hoa gần như không thể thở nổi. Trên địa bàn tỉnh Nam Việt này, Hạ Bình Nam mơ hồ là người có quyền phát ngôn trong giới kinh doanh của thế lực Chúc Đông Phong. Quế Thanh Hoa tự nhiên không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
- Ha ha, chuyện nhỏ, tôi coi như đã xử lý xong. Nhưng thật ra Tiểu Mai gần đây muốn nhận một công trình, khó khăn cũng không nhỏ.
Quế Thanh Hoa cười cười nói lại một câu, trên mặt vẫn giữ được bình tĩnh, không hề có ý kích động. Có cơ hội bán nhân tình cho người, đương nhiên không thể đơn giản chỉ để Hạ Bình Nam giúp một việc nhỏ mà.
Hạ Bình Nam nhìn vẻ mặt của Hà Tiểu Mai đúng là dụ quân vào bẫy, trong lòng không khỏi thầm hối hận nhưng lại không có biện pháp nào tốt cả. Cử động tối nay của Hạ Bình Nam ít nhiều đã làm cho Dương Phàm khó chịu. Điều này làm Hạ Bình Nam rất lo lắng trong lòng, nhất định phải vội vàng tìm biện pháp bù đắp. Người này có vệ sĩ cầm súng đi cơ mà.
- Ha ha, tôi cũng có chút quan hệ với thư ký Mạnh, hay là giới thiệu với hai vị một chút.
Hà Tiểu Mai không khỏi có chút khinh thường. Mạnh Quang Viễn mặc dù là thư ký của Chúc Đông Phong. Nhưng Hà Tiểu Mai chưa coi vào đâu. Trừ phi Hạ Bình Nam đưa công trình vào tay mình, điều này mới có thể làm cho Hà Tiểu Mai hài lòng. Chẳng qua Quế Thanh Hoa không nghĩ như vậy. Đàn ông làm việc gì cũng nhìn xa hơn, có thể nhận biết thư ký Mạnh, điều này vẫn có sức hấp dẫn rất lớn đối với Quế Thanh Hoa. Bố vợ mặc dù chủ tịch tỉnh Giang Nam, nhưng lại quản con gái và con rể rất chặt. Hơn nữa Quế Thanh Hoa làm ăn chủ yếu ở tỉnh Nam Việt này, tay của bố vợ không dài đến đây mà.
Mặc dù Hà Tiểu Mai dùng ánh mắt ám chỉ không được nhận, nhưng Quế Thanh Hoa vẫn cười nói với Hạ Bình Nam:
- Được, tôi nhờ anh vậy.
Quế Thanh Hoa vừa nói ra như vậy, trong lòng Hà Tiểu Mai mặc dù có chút khó chịu nhưng cũng không quá để ý. Dù sao Quế Thanh Hoa cũng là chồng mình mà.
- Ha ha, vừa nãy Dương Phàm làm ra động tĩnh không nhỏ, làm cho tôi nghĩ đến chút chuyện trước đây. Năm đó lúc ở tỉnh Giang Nam, Dương Phàm chẳng qua chỉ là một phó bí thư thị ủy thành phố địa cấp mà thôi nhưng lại khiến cho hai thường vụ tỉnh ủy mất chức. So với năm đó thì động tĩnh hôm nay đúng là chuyện nhỏ bé. Dương Phàm bây giờ đang là bí thư thị ủy thành phố Hải Tân, nghe nói kiêm nhiệm chính ủy Quân khu.
Hà Tiểu Mai nói một câu rất bình tĩnh nhưng làm cho mặt Hạ Bình Nam thay đổi mấy lần. Thầm nói cũng may Dương Phàm không phải đang ở tỉnh Nam Việt này.
Trong một căn phòng công vụ rất bình thường, Tần Hinh đang dìu Dương Phàm đến ngồi xuống ghế sô pha. Căn phòng này coi như được thiết kế khá được. Vệ Biên vừa đỡ một bên, vừa cười giải thích:
- Nơi này trước kia tôi ở, nhưng đã bỏ trống lâu ngày. Chẳng qua hôm nào cũng có người đến quét dọn.
Dương Phàm cười cười quay đầu lại nói với Cao Thắng:
- Anh về đi, sáng mai đến đây.
Cao Thắng đứng ngoài cửa mặt không thay đổi đi tới, bỏ một chai rượu thuốc xuống mặt bàn rồi đứng nghiêm chào mà nói:
- Vâng thưa thủ trưởng.
Cao Thắng nói xong liền quay người rời đi.
Vệ Biên định đi đun nước pha trà, Tần Hinh vội vàng ngăn lại rồi nói để mình đi để hai người đàn ông nói chuyện. Chờ Tần Hinh xuống phòng bếp, Dương Phàm mới cười nói:
- Thằng ranh mày không nói thật phải không? Ở đây có mấy nữ chủ nhân rồi? Nghĩ rằng tôi không biết nhà ông giấu gái sao?
Vệ Biên bị Dương Phàm nói thế không khỏi cười hắc hắc gãi gãi đầu rồi nói:
- Hiểu lầm, chỉ một nữ chủ nhân mà thôi. Hôm nay bị tôi tạm thời đuổi đi. Mắt ông độc thật đó, vậy mà ông cũng nhìn ra.
Vừa nói mặt Vệ Biên liền hơi trầm xuống:
- Hạ Bình Nam bây giờ đang là người phát ngôn trong giới kinh doanh của Chúc gia, ông có phải quá lạnh nhạt với hắn ta hay không?
Vệ Biên đây là có ý tốt nên mới nhắc nhở. Ý của Vệ Biên chính là lo lắng Dương Phàm có hành động gì làm khó xử Chúc Đông Phong. Dương Phàm ngay cả quan hệ với Tần Hinh cũng không giấu mình, điều này trong lòng Vệ Biên hiểu rõ Dương Phàm vẫn có tính cách đó, vẫn rất nhớ tình nghĩa xưa. Cũng chính vì điểm này nên hai người mới nói chuyện được như vậy.
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Đừng thấy tên Hạ Bình Nam đó có tiền, lại còn có quan hệ tốt. Nhưng tôi muốn tiêu diệt hắn chỉ như trở bàn tay.
Vệ Biên rốt cuộc không nhịn được nữa, nhìn Dương Phàm một lúc sau mới cười khổ một tiếng, nhỏ giọng nói:
- Lai lịch của ông rốt cuộc là gì? Ông có phải là quá mạnh một chút không?
Dương Phàm đưa cho Vệ Biên một điếu thuốc, sau đó thản nhiên nhận sự phục vụ của Vệ Biên là châm lửa cho mình, từ từ hít sâu một hơi rồi nói:
- Dù là Chúc Đông Phong cũng phải nhường tôi ba phần. Ông nói tôi có lai lịch gì. Ha ha. Ông cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, chuyện xảy ra hôm nay đối với chẳng phải việc gì lớn cả.
Vệ Biên cầm lấy chai rượu thuốc, mở miệng nói:
- Tôi bôi thuốc rượu giúp ông.
Dương Phàm giơ tay ngăn lại rồi nói:
- Được rồi, để lát nữa cho Tần Hinh làm. Tay chân ông làm được gì.
Vệ Biên lập tức trợn mắt há mồm cười khổ nói:
- Ông anh, cho thằng em một cơ hội biểu hiện đi, tôi muốn lăn lộn cùng ông.
Dương Phàm cười mắng:
- Ít nói mấy lời này với tôi. Ông già nhà ông cũng đâu phải nhân vật bình thường gì, ông còn cần theo tôi sao? Cùng lắm sau này có cơ hội hợp tác là được, không nên hy vọng quá xa. Chính trị ở tỉnh Nam Việt này rất rối ren. Ông già nhà ông lựa chọn rời đi vào lúc đó đơn giản là không muốn bị cuốn vào, tuổi cao rồi nên muốn được yên phận chút. Ông yên tâm, ông già ông đã nhường cho Chúc Đông Phong một chỗ tốt, nhường ra vị trí bí thư thị ủy Dương Thành và thường vụ tỉnh ủy, Chúc Đông Phong không thể không nhớ nhân tình này. Nếu không sao ông có thể vào tỉnh ủy làm việc? Đừng tưởng rằng đó là do tôi ra mặt. Tôi chẳng qua chỉ là điều hơi nằm ngoài ý muốn mà thôi. Dù không có tôi xuất hiện, ông tiến bộ cũng là chuyện tất nhiên.
Dương Phàm nói như vậy làm cho Vệ Biên không ngậm được miệng, thở dài một tiếng rồi nói:
- Ông đúng là rất lợi hại, không có ông thì tôi được đề bạt cũng là chuyện dễ như ăn sáng. Chẳng qua muốn dựa vào Chúc Đông Phong thì cửa cũng không có. Ông cũng đừng có mà chối đây đẩy, không có ông xuất hiện, tôi nhiều nhất chỉ được làm phó thị trưởng thấp kém nhất ở một thành phố nào đó, cấp bậc thì có đó nhưng trong mắt những người khác đâu có được oai phong như trưởng phòng hành chính tỉnh ủy?
Tất cả mọi người đều là người thông minh cho nên có nói cũng không cần thiết phải nói rõ ràng. Chẳng qua tối nay Vệ Biên đã quyết định phải nói rõ mọi chuyện với Dương Phàm. Bởi vì Vệ Biên thấy rõ một điều nếu muốn ngày sau thuận buồn xuôi gió trong chốn quan trường thì đi theo Dương Phàm không biết chừng là một con đường càng ngắn hơn. Mặc dù không lên được thuyền của Dương Phàm, nhưng quan hệ chặt một chút cũng rất được mà.
Hai người nói đến đây thì cửa mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp đi vào. Người phụ nữ này thấy Vệ Biên liền cười nói:
- Ông xã, bạn của anh à? Em mua thuốc về rồi đây, hay là đi bệnh viện xem một chút?
- Giới thiệu một chút, đây là bạn gái tôi Lưu Xảo Nhi. Vị này là ông anh của anh – Dương Phàm.
Vệ Biên vội vàng giới thiệu. Tên Lưu Xảo Nhi này làm Dương Phàm nghe quen quen. Cũng may Lưu Xảo Nhi thấy vẻ mặt của Dương Phàm liền cười giải thích:
- Quê em ở Hà Bắc, tên là do ông nội em đặt. Ông nội em rất thích kinh kịch, vì thế lấy tên diễn viên nổi tiếng Lưu Xảo Nhi đặt cho em.
Dương Phàm biết diễn viên Lưu Xảo Nhi này là bởi vì Chu Minh Đạo cũng thích Lưu Xảo Nhi do Tân Phượng Hà đóng. Trước kia Dương Phàm thường nghe Chu Minh Đạo nói đến vở kịch và nhân vật Lưu Xảo Nhi này nên mới biết.
- Ha ha, tôi nhớ ra rồi, Lưu Xảo Nhi do Tân Phượng Hà đóng.
Sau khi bắt tay, Dương Phàm cười giải thích một chút. Vừa lúc Tần Hinh mang ấm nước từ trong bếp đi ra, cười nói:
- Lá trà ở đâu vậy?
Lưu Xảo Nhi theo giọng nói nhìn tới, nhất thời miệng há hốc, một tay cầm lấy tay Vệ Biên, một tay chỉ vào Tần Hinh, miệng mở nửa ngày mới nói một câu:
- Tần ... Tần Hinh.
Vệ Biên không khỏi cảm thấy thỏa mãn, cười hắc hắc nói:
- Biết là tốt rồi nhưng đừng có nói ra, nếu không đám săn ảnh lại làm loạn.
- Tôi giúp cô pha trà. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Lưu Xảo Nhi nhanh nhẹn nhảy dựng lên, cầm lấy ấm trà đi làm lụng. Tần Hinh cười cười nói chuyện hai câu, sau đó cầm lấy rượu thuốc bôi cho Dương Phàm. Bàn tay nhỏ bé vân vê ở vết bầm tím, Tần Hinh còn không ngừng hỏi Dương Phàm có đau hay không?
Sau khi lau rượu thuốc xong, Dương Phàm nhân lúc Tần Hinh đi rửa tay liền cười hắc hắc nói với Vệ Biên:
- Ông đó, lần trước sao không dẫn Lưu Xảo Nhi cùng đi ăn cơm? Khiến cho tôi lần này đến cũng không mang theo quà gì.
Vệ Biên có thể để cho Lưu Xảo Nhi xuất hiện vào lúc này nhất định là quan hệ đã đạt đến mức độ nào đó, không biết chừng kết hôn cũng không còn xa nữa. Cho nên Dương Phàm mới hỏi như vậy.
Vệ Biên thở dài một tiếng, ôm vai Lưu Xảo Nhi rồi nói:
- Không có biện pháp, mẹ tôi không đồng ý, tôi bực mình liền đi đăng ký với Xảo Nhi, đầu tiên có con đó, đến lúc đó ôm con về nhà xem bà nội thấy cháu có phải nhận không?
Dương Phàm không khỏi cười ha hả một lúc, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chuyện này ông phải có phương pháp đúng cách, về thủ tục thì đã là vợ chồng hợp pháp, nếu trong bụng thật sự đã có thì phải tận dụng làm một nghi thức. Phụ nữ thực ra cũng không dễ dàng gì.
Lời này của Dương Phàm là thật tâm. Bên cạnh hắn ngoài Tần Hinh đột nhiên gặp lại, còn có một Chu Dĩnh, một Chúc Vũ Hàm, rất nhiều lúc Dương Phàm nghĩ đến lại cảm thấy rất áy náy.
Phụ nữ nào mà không cần danh phận chứ? Quan niệm mấy ngàn năm truyền xuống cơ mà. Vì thế ngoài miệng tuy nói là không cần nhưng trong lòng nhất định cũng quan tâm. Muốn trách thì trách chế độ một vợ một chồng đi.
Vệ Biên cũng cười cười rồi nói:
- Lão Đại, không nên nói như vậy chứ? Tôi cũng không phải muốn làm như vậy, chỉ là do bị ép thôi mà? Được rồi được rồi, hôm nay cứ như vậy đã. Trong tủ lạnh có đầy đủ hết, ông muốn ăn thì nấu. Hai vợ chồng chúng tôi lưu lại chỉ làm chướng mắt, vội vàng đi cho hai người được tự do.
Lưu Xảo Nhi có chút không nhịn được nhìn về phía toilet, Tần Hinh lúc này cũng vừa vặn cười cười đi ra.
Vệ Biên vội vàng nói:
- Được rồi, ngày mai còn có thể gặp mà.
Chân Dương Phàm bị đau nên không đứng dậy đưa được, chỉ cười nói:
- Bên phía đoàn Khảo sát phiền ông chú ý chút. Ngày mai Mạnh Quang Viễn về, ông nói tôi mời anh ta dùng cơm.
Vệ Biên ôm eo Lưu Xảo Nhi đi ra ngoài cửa. Trong nháy mắt khi đóng cửa lại, Vệ Biên rốt cuộc không nhịn được hưng phấn mà kêu lên một tiếng. Lưu Xảo Nhi vội vàng dùng tay che miệng Vệ Biên lại rồi nói:
- Sao anh lại kích động như vậy/
Vệ Biên thở dài một tiếng rồi nói:
- Em không biết rồi. Hôn nhân của chúng ta là vì mẹ phản đối nên mới thành như vậy. Bố trước sau đều nghe lời mẹ, vì ép anh vào khuôn khổ nên bố mới có ý áp chế không đề bạt anh. Bây giờ không có bố giúp mà anh vẫn vui vẻ sảng khoái như vậy. Cứ như vậy địa vị của anh trong mắt bố sẽ khác. Như vậy khi nói chuyện kết hôn của chúng ta thì sẽ không bị cản nữa. Mẹ anh không cho anh lấy em, không phải là muốn anh lấy con gái của trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh Xuyên sao? Tháng sau bố dẫn đoàn đến tỉnh Thiên Nhai học tập, đến lúc đó anh mang em theo. Có Dương Phàm ra mặt giúp đỡ, đầu tiên chúng ta sẽ đối phó bố.
- Ồ, cô đơn khó chịu ... tình yêu là chờ đợi trong mòn mỏi, tình yêu là tương lai xa xôi nhất ...
Trong phòng vang lên khúc nhạc êm tai nổi tiếng đã lâu. Tần Hinh từ trong phòng ngủ đi ra mang theo hai bộ quần áo đã được giặt ôm vào trong lòng. Tần Hinh đứng trước mặt Dương Phàm từ trên nhìn xuống rồi cười nói:
- Bạn anh thật cẩn thận, đồ ngủ cũng mới, còn chuẩn bị một bộ quần áo cho em tắm rửa. Miễn cho ngày mai phải mặc lễ phục dạ hội ra ngoài.
Dương Phàm đang nhắm mắt suy nghĩ bị lời của Tần Hinh cắt ngang. Hắn ngẩng đầu nhìn Tần Hinh đang khẽ ưỡn ẽo vòng eo theo điệu nhạc, giống như vừa nãy trong cuộc gặp mặt không nhảy đủ vậy.
- Bài hát này rất được đó, em tìm được ở đâu vậy?
Mặc dù trên mặt Tần Hinh vẫn rất bình tĩnh, nhưng Dương Phàm có thể nhìn ra vẻ nóng bỏng trong mắt nàng. Bài hát (Sự cô đơn khó chịu) này được một giọng nam trầm ấm hát với vẻ u oán, dường như đang rất phù hợp với tâm trạng của Tần Hinh lúc này.
- Thời gian không quay lại nữa, thời gian không quay lại nữa, chỉ có tôi hát cho tôi nghe, chỉ có tôi buồn cho riêng tôi ...
Theo điệu nhạc, Tần Hinh nhẹ giọng hát, trên khuôn mặt ngây thơ thánh thiện mang theo một vẻ u sầu thản nhiên, ánh mắt như thu thủy nhìn vào Dương Phàm.
- Em hối hận vì đã ra nước ngoài.
Tần Hinh bỏ quần áo xuống, từ từ nhún nhảy theo điệu nhạc, hai chân bước rất có tiết tấu, hai tay nhẹ nhàng đưa ra phía sau sờ sờ. Chiếc váy dạ hội màu đỏ nhẹ nhàng chảy xuống, đồ lót màu đen cùng đôi tất chân trắng nõn tạo ra sự đối lập hoàn toàn. Đồ lót có đường viền hoa văn rất hấp dẫn ánh mắt của người nhìn.
Dáng người của Tần Hinh vẫn như trước đây, da thịt trắng nõn như tuyết làm cho người ta cảm thấy rất mềm mại, sau đó bàn tay nhỏ bé khẽ vuốt ra sau đầu, mái tóc dài óng ả chảy xuống che lấp khe rãnh tạo thành một cảnh tượng như ẩn như hiện.
- Anh là bệnh nhân đó.
Dương Phàm mở miệng nói, Tần Hinh nghe xong che miệng nhỏ giọng nói:
- Đúng là người không biết phong tình gì cả. Em đỡ anh lên giường rồi đi tắm, nếu không trên người có mồ hôi.
- Tối nay anh phạm sai lầm rồi đó.
Ra khỏi biệt thự, Hà Tiểu Mai ngồi ở vị trí tay lái phụ thở dài một tiếng rồi nói với Quế Thanh Hoa. Quế Thanh Hoa sửng sốt một chút hỏi ngược lại:
- Bởi vì anh đáp ứng điều kiện của Hạ Bình Nam, em không phải không muốn gặp Mạnh Quang Viễn sao?
- Có chuyện em không tiện nói rõ trước mặt Hạ Bình Nam. Thực ra anh muốn gặp Mạnh Quang Viễn, tại sao không nói với em? Hạ Bình Nam chẳng qua chỉ là một người kinh doanh, anh ta giới thiệu thì có bao nhiêu hiệu quả chứ? Anh quá sốt ruột rồi.
Hà Tiểu Mai bình tĩnh cười nói. Quế Thanh Hoa lập tức phanh lại, không hài lòng nhìn Hà Tiểu Mai mà nói:
- Em rốt cuộc có ý gì?
- Nào nào, giới thiệu một chút, nữ minh tinh nổi tiếng Tần Hinh.
Tất người đàn ông ở gây gần như đều nhìn tới, nửa số phụ nữ cũng bị hấp dẫn đến góc này. Sau một phen khách khí, khi Hạ Bình Nam giới thiệu Tần Hinh với Dương Phàm, Dương Phàm khẽ cúi người xuống nhỏ giọng nói:
- Dương Phàm, nhảy một điệu chứ?
Hạ Bình Nam và Quế Thanh Hoa đều hít sâu một hơi, trong mắt Hà Tiểu Mai lại lộ ra một tia kinh ngạc nhìn hai người đầy ẩn ý. Dương Phàm cười khổ cầm tay Tần Hinh mà nói:
- Nhảy không tốt, nếu giẫm lên chân cô thì đừng kêu đau đó.
Giọng nói của Dương Phàm rất tùy ý làm cho hai người đàn ông kia càng thêm buồn bực, thầm nói Tần Hinh không phải là một nữ thần băng thanh ngọc khiết sao? Sao bây giờ lại chủ động mời người nhảy chứ? Việc này thật kỳ quái.
- Ai, em không nên chủ động mời anh nhảy, em nhìn ánh mắt những người xung quanh xem, anh bị người ta dùng ánh mắt giết một ngàn lần rồi.
Dương Phàm ôm Tần Hinh nhảy, hắn không khỏi cười khổ một tiếng rồi nhỏ giọng nói. Cũng may đám thợ săn ảnh hôm nay không vào được, nếu không sẽ nổi tiếng rồi.
- Người ta không nhịn được mà. Đàn ông ở đây như ruồi vậy, kêu ong ong làm người ta phiền chết được. Để em và anh nhảy để đỡ bị dính đến đi.
Tần Hinh nhỏ giọng nói, trên mặt mang theo vẻ ngọt ngào mà người ta ai cũng có thể thấy. Dương Phàm cảm thấy sau lưng hơi lạnh lùng, bên người thi thoảng có người bị đụng vài cái, không biết và vô tình hay cố ý.
- Em biết vậy còn không ở nước ngoài làm gì? Về nước làm gì nữa chứ?
Thấy ánh mắt của đám người xung quanh gần như tập trung hết lên người mình và Tần Hinh, Dương Phàm thật sự cảm thấy không được tự nhiên. Cũng may hôm nay là do Hạ Bình Nam làm chủ nhân, nếu không trời mới biết phiền phức như thế nào.
Nhảy xong một điệu, Tần Hinh vẫn nắm chặt tay Dương Phàm không chịu buông ra, điều này càng làm cho mọi người trợn mắt há mồm. Tần Hinh hôm nay là nhân vật chính mà, sao vừa mới vào không lâu đã quấn lấy một người đàn ông không bỏ chứ? Có phải là tên kia rất đẹp trai không? Gần như từng người đàn ông đều nghĩ như vậy.
Nguyên nhân là do Tần Hinh quá nổi tiếng nên nếu hai người cứ như thế này mà đi ra ngoài, Dương Phàm muốn không nổi tiếng cũng khó. Lúc này Tần Hinh đang hạnh phúc vì đột nhiên gặp lại Dương Phàm ở đây mà. Phụ nữ một khi điên lên thì sẽ không nói lý.
- Anh không muốn nổi tiếng đâu đó.
Dương Phàm nhỏ giọng nói vào tai Tần Hinh, nàng nghe xong hơi ngẩn ra một chút, lập tức buông tay Dương Phàm ra rồi nhỏ giọng nói:
- Anh đi trước, em lập tức theo sau. Em không muốn ở lại đây thêm một phút đồng hồ nào nữa.
Cảm nhận được tình cảm như núi lửa phun trào của Tần Hinh, Dương Phàm vốn không định ở lại đây lâu liền gật đầu, nói rất nhỏ chỉ để hai người nghe được:
- Gọi điện cho anh.
Hạ Bình Nam đi lên đón, Tần Hinh mỉm cười nói:
- Xin lỗi, đi toilet.
Dương Phàm nhìn khắp xung quanh, Hạ Bình Nam thấy thế không khỏi có chút kinh ngạc đi đến gần nhỏ giọng nói:
- Nghe nói Tần Hinh có một tình nhân bí mật, nhưng chưa có ai thấy qua.
Dương Phàm không một tiếng động rồi nói:
- Thằng ranh Vệ Biên đi đâu rồi chứ, tôi phải về.
Mặt Hạ Bình Nam cứng lại, miễn cưỡng cười nói:
- Sao, phải đi à? Tôi đang muốn thân cận với anh Dương mà.
Vừa nói xong Hạ Bình Nam đưa tay ra mời Dương Phàm ngồi xuống:
- Tối nay có không ít cô gái trong làng giải trí đến đây, Vệ Biên có lẽ tìm chỗ nói chuyện với người đẹp rồi.
Dương Phàm đưa mắt nhìn thì thấy Nam Trân Trân đang đi về phía mình, mày không khỏi nhướng lên một chút. Hạ Bình Nam thấy rõ ràng liền nhìn theo ánh mắt của Dương Phàm, không khỏi lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói:
- Người phụ nữ này đúng là không biết thời thế.
Phản ứng này nằm ngoài suy đoán của Dương Phàm, Hạ Bình Nam chắc là biết một ít gì đó nên mới nói với mình như vậy:
- Đừng kích động, không thèm để ý là được mà.
Dương Phàm cười cười xua tay, cầm lấy một cốc bia rồi giơ lên với Hạ Bình Nam:
- Có cơ hội cùng nhau dùng cơm nhé.
- Có cần tôi ngăn cô ta lại không?
Người mà Hạ Bình Nam nói đương nhiên là Nam Trân Trân. Hạ Bình Nam sau khi lên thuyền của Chúc Đông Phong, thắt lưng cũng cứng rắn hơn rất nhiều. Dương Phàm khẽ lắc đầu nói:
- Anh lăn lộn ở tỉnh Nam Việt này, tốt nhất không nên ra mặt. Tôi tự đối phó được.
Giọng nói của Dương Phàm mặc dù không lớn nhưng lại hơi đông cứng, ánh mắt hơi lạnh lùng.
Hạ Bình Nam cười cười một tiếng, trong mắt lộ ra một tia kinh hãi. Hạ Bình Nam vội vàng giơ cốc lên nói với Dương Phàm:
- Bên kia tôi còn có khách, đi đối phó một chút, không tiễn.
Dương Phàm gật đầu đứng lên, gật đầu cười nói với Nam Trân Trân đang đi tới:
- Xin chào, tôi về trước, các anh các chị ngủ ngon.
Vừa nói Dương Phàm liền đi sát qua người Nam Trân Trân. Nam Trân Trân không khỏi ngạc nhiên, bao lời đã chuẩn bị từ trước ở trong đầu lại không thể nói ra được. Nam Trân Trân chỉ có thể đứng im tại chỗ trợn mắt há mồm nhìn theo bóng lưng của Dương Phàm.
Một lúc sau Nam Trân Trân vẫy vẫy tay về phía sau. Một thằng đàn ông mặc tây phục đi nhanh tới. Nam Trân Trân cười lạnh một tiếng, nhỏ giọng nói:
- Đi theo sau, ngăn cản một chút nhưng đừng làm lớn chuyện.
Chờ thằng này đuổi sát đến bên cạnh Dương Phàm, Nam Trân Trân cười cười bưng chén rượu vang từ từ đi tới. Dương Phàm đang đi ra cửa thì tên này từ phía sau lao tới trước nhanh như gió, một chân lặng lẽ đá vào mắt cá chân của Dương Phàm. Dương Phàm không đề phòng, trong nháy mắt bị đá trúng. Sau đó hắn cảm thấy đau đớn, kêu một tiếng rồi ngồi xổm xuống.
Tên áo đen này vội vàng đưa tay ra đỡ Dương Phàm, trong miệng còn nói xin lỗi:
- Xin lỗi, xin lỗi, tôi đi hơi gấp.
Dương Phàm đau đến độ đầu đầy mồ hôi lạnh, cảm thấy chỗ đau không phải do chân vô tình dẫm vào. Dương Phàm đứng lên thì thấy Nam Trân Trân đang đi về phía này, trong lòng như có lửa giận, lạnh lùng khoát tay chặn lại:
- Bỏ ra.
- Ồ, anh Dương sao vậy. Người đâu, đưa anh Dương lên xe.
Nam Trân Trân lập tức cười cười dịu dàng nói, vẻ mặt trông rất đau lòng.
Dương Phàm giãy dụa không tránh được, cảm thấy tay của tên áo đen như kìm sắt đang giữ chặt tay mình. Lửa giận trong lòng Dương Phàm càng bốc cao hơn.
Dương Phàm thấy hai tên áo đen đang đi lên, quay đầu lại trừng mắt nhìn Nam Trân Trân đầy căm tức:
- Dám trêu tao? Mày muốn chết hả.
- Ồ, anh Dương sao lại nói như vậy?
Nam Trân Trân bị lời nói và ánh mắt này của Dương Phàm làm cho người không rét mà run. Nhưng ả lại nghĩ ở tỉnh này mình có thể đi ngang mà, sợ gì ai chứ, vì thế không khỏi ưỡn ngực mà nói:
- Tôi chỉ có ý tốt giúp anh thôi mà.
- Bảo người của mày cút ngay, mắt mày là mắt chó hả. Không biết mình là loại người gì mà dám có chủ ý với ông.
Dương Phàm không hề lưu tình gầm lên một tiếng. Tiếng gầm này hấp dẫn không ít người nhìn về phía này. Chẳng qua rất nhiều người thấy cảnh này đều rất nhanh quay đầu lại, coi như không thấy.
Nam Trân Trân vốn tính là như thế này, đầu tiên là bảo đàn em làm Dương Phàm bị thương sau đó nhân cơ hội tiếp cận rồi đưa Dương Phàm đến bệnh viện xem một chút. Cuối cùng là tìm cơ hội mời ăn khuya tỏ vẻ xin lỗi một chút. Đàn ông mà, không ai lại làm một người phụ nữ mất mặt, nếu như tên Dương Phàm này mềm rắn không ăn thì cùng lắm cho ít thuốc là được. Không ngờ Dương Phàm căn bản không định nói chuyện tử tế, vừa bị đá vào đã biết là cố ý, sao còn có thể dài dòng với Nam Trân Trân.
Những người khác thấy thế nhưng không ai dám nói gì, từ nhiên là do dâm phụ Nam Trân Trân làm chuyện này quá nhiều. Các lần trước Nam Trân Trân tham gia cuộc gặp mặt này thấy anh chàng nào đẹp trai thì kiểu gì cũng phải quyến rũ vào trong tay. Còn có một lần một tên trong làng giải trí chết sống không chịu cùng cô ả, kết quả cũng bị dùng thủ đoạn này đưa lên xe. Tên đó mất tích ba ngày sau mới thấy về, mặt mày trắng bạch. Về đến nhà bị bệnh nằm hơn tháng mới khỏi. Nghe đồn là bị Nam Trân Trân hút hết tinh lực nên mới thế. Người ở trong vòng tròn này đều biết chuyện đó.
Hạ Bình Nam thực ra không hy vọng người phụ nữ này thường xuyên đến đây. Chẳng qua Nam Trân Trân có bối cảnh mạnh, Hạ Bình Nam căn bản không thể trực tiếp chống lại. Về phần Hạ Bình Nam nói những lời kia trước mặt Dương Phàm chỉ là để lấy lòng mà thôi. Dương Phàm tự nhiên là thấy rõ nên mới trực tiếp từ chối. Vì chuyện này nên trong lòng Dương Phàm thầm đánh giá Hạ Bình Nam thấp đi, cho nên giọng nói mới cứng ngắc như vậy.
- Mày dám nói với chị Nam của bọn tao như vậy hả? Đạp cho mày chết.
Thằng áo đen vừa nói liền vung tay lên định đánh Dương Phàm. Nam Trân Trân thấy thế cũng không ngăn cản. Khi tay tên áo đen sắp đánh trúng mặt Dương Phàm nhưng mặt Dương Phàm không hề biến sắc. Dương Phàm vẫn căm tức trừng mắt nhìn Nam Trân Trân, chỉ là ánh mắt càng thêm lạnh như băng.
Khi tay tên áo đen còn cách Dương Phàm khoảng một phân thì bị chặn đứng lại. Hai thằng khác đang lao tới cũng lập tức dừng lại. Rất nhanh trên mặt Nam Trân Trân lộ ra một tia bối rối. Tay tên áo đen đang giữ Dương Phàm cũng theo bản năng mà thả lỏng ra.
Một khẩu súng lục 92 ly quân dụng đang nhằm ngay vào đầu tên áo đen. Cao Thắng đứng ngoài cửa ba bước đang từ từ đi vào nhẹ nhàng đẩy Dương Phàm ra sau người, sau đó âm trầm nói:
- Thủ trưởng muốn xử lý như thế nào?
Dương Phàm cười lạnh nói:
- Thằng này đá tôi một cái, bóp cổ tay tôi, lấy một tay một chân nó.
Cao Thắng không hề do dự nâng tay lên bắn hai phát, hai tiếng súng nổ vang lên. Tên áo đen kêu thảm hai tiếng trực tiếp ngã xuống mặt đất. Nam Trân Trân vừa nãy còn vô cùng đắc ý bây giờ sợ đến độ cả người run lên nhưng không dám động đậy. Người tàn nhẫn Nam Trân Trân gặp qua không ít, nhưng chưa từng thấy ai dám nổ súng ở nơi này.
- Người phụ nữ này dám can đảm sai đàn em tập kích nhân viên cao cấp trong quân đội, mang ả ta về thẩm vấn, xem có mưu đồ gì.
Lời này của Dương Phàm vốn chỉ là định dọa Nam Trân Trân mà thôi. Dù sao Cao Thắng chỉ có một mình, chỉ cần Nam Trân Trân lên tiếng xin tha, thì Dương Phàm cũng sẽ bỏ qua chuyện này. Không ngờ Cao Thắng đưa tay lên miệng huýt sáo một tiếng đột nhiên có sáu bảy quân nhân nhảy xuống từ chiếc xe đỗ ở lề đường bên kia, bên hông mỗi người đều mang theo súng lục như sói như hổ lao lên. Trong nháy mắt đã bắt Nam Trân Trân và ba tên đàn em.
Cảnh tượng này làm cho mọi người trong viện đều sợ hãi. Nam Trân Trân bình thường đều ỷ vào ông anh trai làm phó chủ tịch thường trực tỉnh mà ra vẻ ta đây, ngoài mặt luôn cười hì hì không làm hại ai bao giờ, nhưng trái tim rất đen, người trong vòng tròn này không ai dám trêu chọc cô ta. Không ngờ hôm nay Nam Trân Trân đụng phải khối sắc cứng, mà còn là một chiếc xe tăng bọc thép.
- Dương Phàm, đừng kích động.
Hạ Bình Nam ở bên trong vội vàng hét lên, lao thật nhanh ra ngoài cửa.
- Anh Dương, đừng hiểu lầm.
Nam Trân Trân lúc này đã quá hoảng hốt. Đừng nhìn ả kiêu ngạo như vậy, nhưng không phải không có kiến thức. Người có quân lính đi theo bên cạnh như vậy, thì không phải người bình thường có thể dây vào. Hơn nữa quân đội và địa phương là hai hệ thống. Nổ súng mặc dù không hợp quy định nhưng cũng không đến lượt địa phương quản lý. Quan trọng là mấy tên đàn em bên cạnh Nam Trân Trân cũng không có tay sạch sẽ gì, một khi làm lớn thì Nam Trân Trân cũng không thể không bị liên quan.
Hơn nữa người thanh niên đã là nhân viên quân đội cao cấp, Cao Thắng lại còn gọi là thủ trưởng, có lẽ tên đó có ông cha là cấp tướng trong quân đội. Một phó chủ tịch thường trực tỉnh sao có thể trêu vào một người như vậy. Vệ Biên lúc này cũng từ trong đám người chen ra, nhìn thấy tên áo đen ở ngoài cửa đang bị trúng hai vết thương, máu không ngừng chảy ra nằm trên mặt đất. Vệ Biên không khỏi sợ hãi. Thực ra mới đầu Dương Phàm cũng giật mình, vốn chỉ định để Cao Thắng dùng tay giải quyết vấn đề, ai ngờ người này trực tiếp dùng súng. Sau đó Dương Phàm không thèm để ý, dù sao đã nổ súng, trực tiếp dọa Nam Trân Trân, ép cô ả nhận sai trước mặt mọi người là được. Chỉ là tuyệt đối không ngờ Cao Thắng còn mang theo một đám binh lính theo, việc này đúng là làm cho Dương Phàm không suy đoán nổi.
- Dương Phàm, đừng xúc động.
Vệ Biên thấy cảnh tượng máu chảy đầy đất như vậy không khỏi hít sâu một hơi, theo bản năng ngăn Dương Phàm lại. Dương Phàm đang định tìm bậc thang hạ xuống nghe thấy trước sau ba người nói chuyện, vì thế liền nở nụ cười lạnh.
- Ha ha, mấy người này chỉ là chơi một trò mà thôi, mọi người đừng khẩn trương, muốn làm gì thì cứ làm.
Dương Phàm vừa nói như vậy, đám người không quan hệ lập tức biết ý xoay người rời đi. Nam Trân Trân là nữ ma đầu, Dương Phàm bây giờ không khác gì ma vương. Đám người tham gia cuộc gặp mặt này đều là kẻ khôn khéo, có ai là không hiểu ý của Dương Phàm chứ?
Nam Trân Trân gan to đến đâu cũng không dám bắt cóc người ở nơi này, càng đừng nói Dương Phàm là do Vệ Biên mang tới. Thực ra nếu Dương Phàm từ chối đến bệnh viện thì Nam Trân Trân cũng chỉ có thể tỏ vẻ nuối tiếc, dùng sức mạnh cũng phải xem người chứ. Chỉ là không ngờ ở nơi như thế này mà xảy ra chuyện lớn như vậy.
- Đúng thế, đúng thế, chỉ là một trò chơi mà thôi.
Nam Trân Trân vội vàng cười nói, nhìn Dương Phàm với vẻ lấy lòng.
Hạ Bình Nam cũng không hiểu nhiều về chi tiết của Dương Phàm, chỉ biết Dương Phàm là người Trần gia. Nhưng Hạ Bình Nam không ngờ Dương Phàm lại còn là người trong quân đội, bên cạnh còn mang theo một vệ đội. Quân khu phía Nam từ lúc nào có một người như vậy chứ? Hạ Bình Nam đúng là không thể nghĩ ra.
Dương Phàm vung tay lên, Cao Thắng thu súng lại, lạnh lùng nói:
- Rút lui.
Đám lính chỉnh tề bỏ tay xuống, cùng nhau lui ra sau, không lâu sau tất cả đã về xe. Nam Trân Trân lau mồ hôi lạnh trên trán, rón rén đi đến trước mặt Dương Phàm, nói:
- Hay là tôi đưa anh Dương đến bệnh viện?
- Hừ, hôm nay coi như cô may mắn, sau này cách tôi xa xa một chút. Cút.
Dương Phàm quát lớn một tiếng, không coi giọng điệu của Nam Trân Trân vào đâu, điều này làm cho Hạ Bình Nam và Vệ Biên trợn mắt há mồm. Vệ Biên coi như còn đỡ, dù sao hắn cũng biết Dương Phàm và Chúc Vũ Hàm có quan hệ không minh bạch. Vệ Biên thầm nói thằng ranh bí thư thị ủy này sao mạnh thế nhỉ? Hạ Bình Nam lại hoàn toàn ngây ra, rõ ràng đã có bậc thang, vậy mà Dương Phàm còn không lưu đường sống. Có phải là không coi phó chủ tịch thường trực tỉnh vào đâu không?
Nam Trân Trân ôm đầu trốn chui như chuột, hai tên đàn em nhấc tên áo đen đi, căn bản không dám ở đây lâu thêm một giây nào nữa. Căn biệt thự rất nhanh khôi phục bình thường, nếu không phải trên mặt đất có hai vệt mau thì đúng là không ai dám tin vừa nãy có người nổ súng ở nơi này. Hơn nữa còn là súng quân dụng.
- Mẹ nó chứ.
Nhẹ nhàng mắng một tiếng, Dương Phàm đặt mông ngồi xuống bậc thang ở cửa, vén ống quần lên xem cổ chân. Chỉ thấy ở đó đã sưng tấy và tụ máu to như nắm tay, trên cánh tay cũng có dấu vân tay. Dương Phàm đưa tay vân vê vài cái rồi ngẩng đầu nhìn Hạ Bình Nam một chút:
- Anh đi làm việc của mình đi, đừng đứng ở đó. Tôi về luôn đây.
Thật lòng mà nói, Dương Phàm có chút không thích tên Hạ Bình Nam này. Rõ ràng cuộc gặp mặt này tổ chức trong nhà hắn, vậy mà Hạ Bình Nam còn phải hỏi ý kiến của Dương Phàm mới dám nói không với Nam Trân Trân, sau đó còn vội vàng chạy tới ngăn cản Dương Phàm đang sắp tức giận. Chỉ riêng hai điểm này đã làm cho địa vị của Hạ Bình Nam trong mắt Dương Phàm giảm mạnh. Lúc mới đầu nếu Hạ Bình Nam chủ động ám chỉ cảnh cáo Nam Trân Trân một chút, cho dù không đạt hiệu quả thì Dương Phàm cũng không trách gì hắn.
Những người tham gia cuộc gặp mặt tối nay coi như mở rộng tầm mắt, cho nên có ai dám nói lớn tiếng trước mặt đâu. Nhưng thực ra sau lưng lại bắt đầu bàn tán. Tần Hinh đi vào toilet trang điểm lại đi ra phát hiện ánh mắt của đám người nhìn mình có chút không đúng, đều không tự giác ngậm miệng lui về sau một bước. Cũng may người phụ nữ của Hạ Bình Nam kịp thời chạy đến nhỏ giọng nói vào tai Tần Hinh. Tần Hinh cười cười một tiếng rồi nói:
- Nam Trân Trân đúng là không biết sống chết.
Xung quanh lại vang lên tiếng hít thở thật sâu. Tần Hinh vội vàng đi ra ngoài. Lúc này Dương Phàm đã lên xe rời đi, ngoài cửa lưu lại Hạ Bình Nam đứng ngây ra đó, đang thừ người nhìn theo chiếc xe biến mất.
- Không còn sớm nữa, tôi cũng nên đi.
Tần Hinh cười hì hì rồi cáo từ rời đi, vội vàng lên xe của mình.
Xe Tần Hinh xuống núi, khi đến chân núi thì thấy một chiếc xe Audi màu đen dừng ở đó, Dương Phàm hạ cửa sổ xuống thò đầu ra ngoài mà nhìn. Tần Hinh thấy thế liền vội vàng bảo Tiểu Nha dừng xe. Vệ Biên ngồi ở hàng trên không khỏi bực mình, thầm nói Dương Phàm sao lại dừng ở đây thì ra là đợi Tần Hinh.
Tần Hinh vội vàng lên xe rồi nhỏ giọng nói:
- Anh không có việc gì chứ, nghe nói bị đau ở chân.
Dương Phàm cười cười lắc đầu nói:
- Không có việc gì, bôi chút rượu thuốc nghỉ ngơi hai ngày là tốt.
Vừa nói Dương Phàm liền nói với Vệ Biên ở ghế trên:
- Tìm một nơi tuyệt đối an toàn, tối ở đó.
Xe đi qua đi lại trong nội thành, Dương Phàm ôm Tần Hinh rồi quay đầu lại nhìn một chút, phát hiện chiếc xe quân dụng kia không đuổi theo. Dương Phàm không khỏi cười nói với Cao Thắng ngồi ở vị trí tay lái:
- Sao cấp dưới của anh không đuổi theo?
Cao Thắng nhỏ giọng nói:
- Báo cáo thủ trưởng, vừa nãy lúc ở biệt thự đó bởi vì phát hiện trong bãi đỗ xe có người có hành vi khả nghi, cho nên tôi mới tạm thời điều một đám người đến tăng cường bảo vệ. Bây giờ bọn họ chia làm hai tiểu tổ ở phía trước và phía sau, đề phòng có người theo dõi.
Dương Phàm cười cười một tiếng, lạnh nhạt nói:
- Sau này không ra lệnh, không được phép nổ súng.
- Vâng.
Cao Thắng lớn tiếng vâng lệnh, hai mắt lặng lẽ nhìn kính chiếu hậu. Trong bóng tối rất khó nhìn rõ vẻ mặt của Dương Phàm, chẳng qua trong giọng nói có ý cảnh cáo. Cao Thắng vẫn có thể nghe ra ý đó. Vừa nãy nổ súng giải quyết vấn đề là do Cao Thắng cố ý. Điểm này Dương Phàm cũng hiểu rõ, chẳng qua mục đích là gì thì hắn không biết.
Tần Hinh ngoan ngoãn dựa vào người Dương Phàm không nói gì. Dương Phàm cũng nhắm mắt lại không nói nữa.
Cuộc gặp mặt vẫn tiếp tục, chẳng qua đề tài dường như không rời khỏi cảnh tượng kinh tâm động phách vừa rồi. Hai vợ chồng Hà Tiểu Mai đi đến một góc, Quế Thanh Hoa có chút bất mãn nhỏ giọng nói:
- Tiểu Mai, vừa nãy vì sao em không cho anh đi tới đó? Dương Phàm không đơn giản đâu, làm quen cũng tốt mà.
Hà Tiểu Mai nhìn Quế Thanh Hoa rồi nhỏ giọng nói:
- Trong lòng em rất rõ ràng, chẳng qua làm quen cũng không nên mạo hiểm đắc tội với Nam Trân Trân chứ? Dương Phàm làm quan ở tỉnh ngoài, nói đi là đi. Anh nếu nói bậy làm cho Nam Trân Trân ghen ghét, mặc dù nói không cần phải sợ cô ta, nhưng danh dự của anh ở Dương Thành sẽ bị ảnh hưởng nhất định. Dương Phàm là bạn bình thường với em, chúng ta có nói gì cũng không thích hợp. Tối về em nghĩ cách gọi điện cho anh ta, mời anh ta dùng cơm là được mà.
Quế Thanh Hoa nghe lời gật đầu. Hai vợ chồng đi ra ngoài thì thấy Hạ Bình Nam có vẻ không vui vẻ cho mấy. Hạ Bình Nam đang nhỏ giọng nói chuyện với một người phụ nữ. Thấy Hà Tiểu Mai, Hạ Bình Nam lập tức đi tới cười nói:
- Chị Hà, vừa nãy thấy chị nói chuyện rất hòa hợp với Dương Phàm, sao không ra tiễn?
Hà Tiểu Mai liếc mắt một cái là biết Hạ Bình Nam muốn hiểu tâm tư và bối cảnh của Dương Phàm. Hà Tiểu Mai liền cuối cùng, mắt đảo đảo một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Anh Hạ, anh là người làm ăn lớn, với ánh mắt của anh chẳng lẽ không nhìn ra tôi và Dương Phàm chỉ là quan hệ xã giao thôi sao?
Hạ Bình Nam nhìn Hà Tiểu Mai. Hạ Bình Nam cũng biết một chút lai lịch của người phụ nữ này. Nghĩ đến trước kia Dương Phàm nói là từ tỉnh Giang Nam lên Bắc Kinh, trong lòng càng muốn hiểu rõ về Dương Phàm hơn.
- Anh Quế làm bên ngành văn hóa phải không? Gần đây nghe nói có tác phẩm đang vướng bên Bộ Văn hóa thông tin thì phải?
Hạ Bình Nam cười cười nói sang chuyện khác, trên thực tế muốn thông qua Quế Thanh Hoa mà dò hỏi Hà Tiểu Mai.
Quế Thanh Hoa cũng là người thức thời, có thể có mặt trong ở đây hôm nay tự nhiên là xem trọng Hạ Bình Nam. Thằng ranh này bây giờ đang có chỗ dựa là Chúc Đông Phong, năm đó ở tỉnh Giang Nam Chúc Đông Phong chính là nhân vật tàn nhẫn ép Hà Thiếu Hoa gần như không thể thở nổi. Trên địa bàn tỉnh Nam Việt này, Hạ Bình Nam mơ hồ là người có quyền phát ngôn trong giới kinh doanh của thế lực Chúc Đông Phong. Quế Thanh Hoa tự nhiên không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
- Ha ha, chuyện nhỏ, tôi coi như đã xử lý xong. Nhưng thật ra Tiểu Mai gần đây muốn nhận một công trình, khó khăn cũng không nhỏ.
Quế Thanh Hoa cười cười nói lại một câu, trên mặt vẫn giữ được bình tĩnh, không hề có ý kích động. Có cơ hội bán nhân tình cho người, đương nhiên không thể đơn giản chỉ để Hạ Bình Nam giúp một việc nhỏ mà.
Hạ Bình Nam nhìn vẻ mặt của Hà Tiểu Mai đúng là dụ quân vào bẫy, trong lòng không khỏi thầm hối hận nhưng lại không có biện pháp nào tốt cả. Cử động tối nay của Hạ Bình Nam ít nhiều đã làm cho Dương Phàm khó chịu. Điều này làm Hạ Bình Nam rất lo lắng trong lòng, nhất định phải vội vàng tìm biện pháp bù đắp. Người này có vệ sĩ cầm súng đi cơ mà.
- Ha ha, tôi cũng có chút quan hệ với thư ký Mạnh, hay là giới thiệu với hai vị một chút.
Hà Tiểu Mai không khỏi có chút khinh thường. Mạnh Quang Viễn mặc dù là thư ký của Chúc Đông Phong. Nhưng Hà Tiểu Mai chưa coi vào đâu. Trừ phi Hạ Bình Nam đưa công trình vào tay mình, điều này mới có thể làm cho Hà Tiểu Mai hài lòng. Chẳng qua Quế Thanh Hoa không nghĩ như vậy. Đàn ông làm việc gì cũng nhìn xa hơn, có thể nhận biết thư ký Mạnh, điều này vẫn có sức hấp dẫn rất lớn đối với Quế Thanh Hoa. Bố vợ mặc dù chủ tịch tỉnh Giang Nam, nhưng lại quản con gái và con rể rất chặt. Hơn nữa Quế Thanh Hoa làm ăn chủ yếu ở tỉnh Nam Việt này, tay của bố vợ không dài đến đây mà.
Mặc dù Hà Tiểu Mai dùng ánh mắt ám chỉ không được nhận, nhưng Quế Thanh Hoa vẫn cười nói với Hạ Bình Nam:
- Được, tôi nhờ anh vậy.
Quế Thanh Hoa vừa nói ra như vậy, trong lòng Hà Tiểu Mai mặc dù có chút khó chịu nhưng cũng không quá để ý. Dù sao Quế Thanh Hoa cũng là chồng mình mà.
- Ha ha, vừa nãy Dương Phàm làm ra động tĩnh không nhỏ, làm cho tôi nghĩ đến chút chuyện trước đây. Năm đó lúc ở tỉnh Giang Nam, Dương Phàm chẳng qua chỉ là một phó bí thư thị ủy thành phố địa cấp mà thôi nhưng lại khiến cho hai thường vụ tỉnh ủy mất chức. So với năm đó thì động tĩnh hôm nay đúng là chuyện nhỏ bé. Dương Phàm bây giờ đang là bí thư thị ủy thành phố Hải Tân, nghe nói kiêm nhiệm chính ủy Quân khu.
Hà Tiểu Mai nói một câu rất bình tĩnh nhưng làm cho mặt Hạ Bình Nam thay đổi mấy lần. Thầm nói cũng may Dương Phàm không phải đang ở tỉnh Nam Việt này.
Trong một căn phòng công vụ rất bình thường, Tần Hinh đang dìu Dương Phàm đến ngồi xuống ghế sô pha. Căn phòng này coi như được thiết kế khá được. Vệ Biên vừa đỡ một bên, vừa cười giải thích:
- Nơi này trước kia tôi ở, nhưng đã bỏ trống lâu ngày. Chẳng qua hôm nào cũng có người đến quét dọn.
Dương Phàm cười cười quay đầu lại nói với Cao Thắng:
- Anh về đi, sáng mai đến đây.
Cao Thắng đứng ngoài cửa mặt không thay đổi đi tới, bỏ một chai rượu thuốc xuống mặt bàn rồi đứng nghiêm chào mà nói:
- Vâng thưa thủ trưởng.
Cao Thắng nói xong liền quay người rời đi.
Vệ Biên định đi đun nước pha trà, Tần Hinh vội vàng ngăn lại rồi nói để mình đi để hai người đàn ông nói chuyện. Chờ Tần Hinh xuống phòng bếp, Dương Phàm mới cười nói:
- Thằng ranh mày không nói thật phải không? Ở đây có mấy nữ chủ nhân rồi? Nghĩ rằng tôi không biết nhà ông giấu gái sao?
Vệ Biên bị Dương Phàm nói thế không khỏi cười hắc hắc gãi gãi đầu rồi nói:
- Hiểu lầm, chỉ một nữ chủ nhân mà thôi. Hôm nay bị tôi tạm thời đuổi đi. Mắt ông độc thật đó, vậy mà ông cũng nhìn ra.
Vừa nói mặt Vệ Biên liền hơi trầm xuống:
- Hạ Bình Nam bây giờ đang là người phát ngôn trong giới kinh doanh của Chúc gia, ông có phải quá lạnh nhạt với hắn ta hay không?
Vệ Biên đây là có ý tốt nên mới nhắc nhở. Ý của Vệ Biên chính là lo lắng Dương Phàm có hành động gì làm khó xử Chúc Đông Phong. Dương Phàm ngay cả quan hệ với Tần Hinh cũng không giấu mình, điều này trong lòng Vệ Biên hiểu rõ Dương Phàm vẫn có tính cách đó, vẫn rất nhớ tình nghĩa xưa. Cũng chính vì điểm này nên hai người mới nói chuyện được như vậy.
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Đừng thấy tên Hạ Bình Nam đó có tiền, lại còn có quan hệ tốt. Nhưng tôi muốn tiêu diệt hắn chỉ như trở bàn tay.
Vệ Biên rốt cuộc không nhịn được nữa, nhìn Dương Phàm một lúc sau mới cười khổ một tiếng, nhỏ giọng nói:
- Lai lịch của ông rốt cuộc là gì? Ông có phải là quá mạnh một chút không?
Dương Phàm đưa cho Vệ Biên một điếu thuốc, sau đó thản nhiên nhận sự phục vụ của Vệ Biên là châm lửa cho mình, từ từ hít sâu một hơi rồi nói:
- Dù là Chúc Đông Phong cũng phải nhường tôi ba phần. Ông nói tôi có lai lịch gì. Ha ha. Ông cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, chuyện xảy ra hôm nay đối với chẳng phải việc gì lớn cả.
Vệ Biên cầm lấy chai rượu thuốc, mở miệng nói:
- Tôi bôi thuốc rượu giúp ông.
Dương Phàm giơ tay ngăn lại rồi nói:
- Được rồi, để lát nữa cho Tần Hinh làm. Tay chân ông làm được gì.
Vệ Biên lập tức trợn mắt há mồm cười khổ nói:
- Ông anh, cho thằng em một cơ hội biểu hiện đi, tôi muốn lăn lộn cùng ông.
Dương Phàm cười mắng:
- Ít nói mấy lời này với tôi. Ông già nhà ông cũng đâu phải nhân vật bình thường gì, ông còn cần theo tôi sao? Cùng lắm sau này có cơ hội hợp tác là được, không nên hy vọng quá xa. Chính trị ở tỉnh Nam Việt này rất rối ren. Ông già nhà ông lựa chọn rời đi vào lúc đó đơn giản là không muốn bị cuốn vào, tuổi cao rồi nên muốn được yên phận chút. Ông yên tâm, ông già ông đã nhường cho Chúc Đông Phong một chỗ tốt, nhường ra vị trí bí thư thị ủy Dương Thành và thường vụ tỉnh ủy, Chúc Đông Phong không thể không nhớ nhân tình này. Nếu không sao ông có thể vào tỉnh ủy làm việc? Đừng tưởng rằng đó là do tôi ra mặt. Tôi chẳng qua chỉ là điều hơi nằm ngoài ý muốn mà thôi. Dù không có tôi xuất hiện, ông tiến bộ cũng là chuyện tất nhiên.
Dương Phàm nói như vậy làm cho Vệ Biên không ngậm được miệng, thở dài một tiếng rồi nói:
- Ông đúng là rất lợi hại, không có ông thì tôi được đề bạt cũng là chuyện dễ như ăn sáng. Chẳng qua muốn dựa vào Chúc Đông Phong thì cửa cũng không có. Ông cũng đừng có mà chối đây đẩy, không có ông xuất hiện, tôi nhiều nhất chỉ được làm phó thị trưởng thấp kém nhất ở một thành phố nào đó, cấp bậc thì có đó nhưng trong mắt những người khác đâu có được oai phong như trưởng phòng hành chính tỉnh ủy?
Tất cả mọi người đều là người thông minh cho nên có nói cũng không cần thiết phải nói rõ ràng. Chẳng qua tối nay Vệ Biên đã quyết định phải nói rõ mọi chuyện với Dương Phàm. Bởi vì Vệ Biên thấy rõ một điều nếu muốn ngày sau thuận buồn xuôi gió trong chốn quan trường thì đi theo Dương Phàm không biết chừng là một con đường càng ngắn hơn. Mặc dù không lên được thuyền của Dương Phàm, nhưng quan hệ chặt một chút cũng rất được mà.
Hai người nói đến đây thì cửa mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp đi vào. Người phụ nữ này thấy Vệ Biên liền cười nói:
- Ông xã, bạn của anh à? Em mua thuốc về rồi đây, hay là đi bệnh viện xem một chút?
- Giới thiệu một chút, đây là bạn gái tôi Lưu Xảo Nhi. Vị này là ông anh của anh – Dương Phàm.
Vệ Biên vội vàng giới thiệu. Tên Lưu Xảo Nhi này làm Dương Phàm nghe quen quen. Cũng may Lưu Xảo Nhi thấy vẻ mặt của Dương Phàm liền cười giải thích:
- Quê em ở Hà Bắc, tên là do ông nội em đặt. Ông nội em rất thích kinh kịch, vì thế lấy tên diễn viên nổi tiếng Lưu Xảo Nhi đặt cho em.
Dương Phàm biết diễn viên Lưu Xảo Nhi này là bởi vì Chu Minh Đạo cũng thích Lưu Xảo Nhi do Tân Phượng Hà đóng. Trước kia Dương Phàm thường nghe Chu Minh Đạo nói đến vở kịch và nhân vật Lưu Xảo Nhi này nên mới biết.
- Ha ha, tôi nhớ ra rồi, Lưu Xảo Nhi do Tân Phượng Hà đóng.
Sau khi bắt tay, Dương Phàm cười giải thích một chút. Vừa lúc Tần Hinh mang ấm nước từ trong bếp đi ra, cười nói:
- Lá trà ở đâu vậy?
Lưu Xảo Nhi theo giọng nói nhìn tới, nhất thời miệng há hốc, một tay cầm lấy tay Vệ Biên, một tay chỉ vào Tần Hinh, miệng mở nửa ngày mới nói một câu:
- Tần ... Tần Hinh.
Vệ Biên không khỏi cảm thấy thỏa mãn, cười hắc hắc nói:
- Biết là tốt rồi nhưng đừng có nói ra, nếu không đám săn ảnh lại làm loạn.
- Tôi giúp cô pha trà. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Lưu Xảo Nhi nhanh nhẹn nhảy dựng lên, cầm lấy ấm trà đi làm lụng. Tần Hinh cười cười nói chuyện hai câu, sau đó cầm lấy rượu thuốc bôi cho Dương Phàm. Bàn tay nhỏ bé vân vê ở vết bầm tím, Tần Hinh còn không ngừng hỏi Dương Phàm có đau hay không?
Sau khi lau rượu thuốc xong, Dương Phàm nhân lúc Tần Hinh đi rửa tay liền cười hắc hắc nói với Vệ Biên:
- Ông đó, lần trước sao không dẫn Lưu Xảo Nhi cùng đi ăn cơm? Khiến cho tôi lần này đến cũng không mang theo quà gì.
Vệ Biên có thể để cho Lưu Xảo Nhi xuất hiện vào lúc này nhất định là quan hệ đã đạt đến mức độ nào đó, không biết chừng kết hôn cũng không còn xa nữa. Cho nên Dương Phàm mới hỏi như vậy.
Vệ Biên thở dài một tiếng, ôm vai Lưu Xảo Nhi rồi nói:
- Không có biện pháp, mẹ tôi không đồng ý, tôi bực mình liền đi đăng ký với Xảo Nhi, đầu tiên có con đó, đến lúc đó ôm con về nhà xem bà nội thấy cháu có phải nhận không?
Dương Phàm không khỏi cười ha hả một lúc, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chuyện này ông phải có phương pháp đúng cách, về thủ tục thì đã là vợ chồng hợp pháp, nếu trong bụng thật sự đã có thì phải tận dụng làm một nghi thức. Phụ nữ thực ra cũng không dễ dàng gì.
Lời này của Dương Phàm là thật tâm. Bên cạnh hắn ngoài Tần Hinh đột nhiên gặp lại, còn có một Chu Dĩnh, một Chúc Vũ Hàm, rất nhiều lúc Dương Phàm nghĩ đến lại cảm thấy rất áy náy.
Phụ nữ nào mà không cần danh phận chứ? Quan niệm mấy ngàn năm truyền xuống cơ mà. Vì thế ngoài miệng tuy nói là không cần nhưng trong lòng nhất định cũng quan tâm. Muốn trách thì trách chế độ một vợ một chồng đi.
Vệ Biên cũng cười cười rồi nói:
- Lão Đại, không nên nói như vậy chứ? Tôi cũng không phải muốn làm như vậy, chỉ là do bị ép thôi mà? Được rồi được rồi, hôm nay cứ như vậy đã. Trong tủ lạnh có đầy đủ hết, ông muốn ăn thì nấu. Hai vợ chồng chúng tôi lưu lại chỉ làm chướng mắt, vội vàng đi cho hai người được tự do.
Lưu Xảo Nhi có chút không nhịn được nhìn về phía toilet, Tần Hinh lúc này cũng vừa vặn cười cười đi ra.
Vệ Biên vội vàng nói:
- Được rồi, ngày mai còn có thể gặp mà.
Chân Dương Phàm bị đau nên không đứng dậy đưa được, chỉ cười nói:
- Bên phía đoàn Khảo sát phiền ông chú ý chút. Ngày mai Mạnh Quang Viễn về, ông nói tôi mời anh ta dùng cơm.
Vệ Biên ôm eo Lưu Xảo Nhi đi ra ngoài cửa. Trong nháy mắt khi đóng cửa lại, Vệ Biên rốt cuộc không nhịn được hưng phấn mà kêu lên một tiếng. Lưu Xảo Nhi vội vàng dùng tay che miệng Vệ Biên lại rồi nói:
- Sao anh lại kích động như vậy/
Vệ Biên thở dài một tiếng rồi nói:
- Em không biết rồi. Hôn nhân của chúng ta là vì mẹ phản đối nên mới thành như vậy. Bố trước sau đều nghe lời mẹ, vì ép anh vào khuôn khổ nên bố mới có ý áp chế không đề bạt anh. Bây giờ không có bố giúp mà anh vẫn vui vẻ sảng khoái như vậy. Cứ như vậy địa vị của anh trong mắt bố sẽ khác. Như vậy khi nói chuyện kết hôn của chúng ta thì sẽ không bị cản nữa. Mẹ anh không cho anh lấy em, không phải là muốn anh lấy con gái của trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh Xuyên sao? Tháng sau bố dẫn đoàn đến tỉnh Thiên Nhai học tập, đến lúc đó anh mang em theo. Có Dương Phàm ra mặt giúp đỡ, đầu tiên chúng ta sẽ đối phó bố.
- Ồ, cô đơn khó chịu ... tình yêu là chờ đợi trong mòn mỏi, tình yêu là tương lai xa xôi nhất ...
Trong phòng vang lên khúc nhạc êm tai nổi tiếng đã lâu. Tần Hinh từ trong phòng ngủ đi ra mang theo hai bộ quần áo đã được giặt ôm vào trong lòng. Tần Hinh đứng trước mặt Dương Phàm từ trên nhìn xuống rồi cười nói:
- Bạn anh thật cẩn thận, đồ ngủ cũng mới, còn chuẩn bị một bộ quần áo cho em tắm rửa. Miễn cho ngày mai phải mặc lễ phục dạ hội ra ngoài.
Dương Phàm đang nhắm mắt suy nghĩ bị lời của Tần Hinh cắt ngang. Hắn ngẩng đầu nhìn Tần Hinh đang khẽ ưỡn ẽo vòng eo theo điệu nhạc, giống như vừa nãy trong cuộc gặp mặt không nhảy đủ vậy.
- Bài hát này rất được đó, em tìm được ở đâu vậy?
Mặc dù trên mặt Tần Hinh vẫn rất bình tĩnh, nhưng Dương Phàm có thể nhìn ra vẻ nóng bỏng trong mắt nàng. Bài hát (Sự cô đơn khó chịu) này được một giọng nam trầm ấm hát với vẻ u oán, dường như đang rất phù hợp với tâm trạng của Tần Hinh lúc này.
- Thời gian không quay lại nữa, thời gian không quay lại nữa, chỉ có tôi hát cho tôi nghe, chỉ có tôi buồn cho riêng tôi ...
Theo điệu nhạc, Tần Hinh nhẹ giọng hát, trên khuôn mặt ngây thơ thánh thiện mang theo một vẻ u sầu thản nhiên, ánh mắt như thu thủy nhìn vào Dương Phàm.
- Em hối hận vì đã ra nước ngoài.
Tần Hinh bỏ quần áo xuống, từ từ nhún nhảy theo điệu nhạc, hai chân bước rất có tiết tấu, hai tay nhẹ nhàng đưa ra phía sau sờ sờ. Chiếc váy dạ hội màu đỏ nhẹ nhàng chảy xuống, đồ lót màu đen cùng đôi tất chân trắng nõn tạo ra sự đối lập hoàn toàn. Đồ lót có đường viền hoa văn rất hấp dẫn ánh mắt của người nhìn.
Dáng người của Tần Hinh vẫn như trước đây, da thịt trắng nõn như tuyết làm cho người ta cảm thấy rất mềm mại, sau đó bàn tay nhỏ bé khẽ vuốt ra sau đầu, mái tóc dài óng ả chảy xuống che lấp khe rãnh tạo thành một cảnh tượng như ẩn như hiện.
- Anh là bệnh nhân đó.
Dương Phàm mở miệng nói, Tần Hinh nghe xong che miệng nhỏ giọng nói:
- Đúng là người không biết phong tình gì cả. Em đỡ anh lên giường rồi đi tắm, nếu không trên người có mồ hôi.
- Tối nay anh phạm sai lầm rồi đó.
Ra khỏi biệt thự, Hà Tiểu Mai ngồi ở vị trí tay lái phụ thở dài một tiếng rồi nói với Quế Thanh Hoa. Quế Thanh Hoa sửng sốt một chút hỏi ngược lại:
- Bởi vì anh đáp ứng điều kiện của Hạ Bình Nam, em không phải không muốn gặp Mạnh Quang Viễn sao?
- Có chuyện em không tiện nói rõ trước mặt Hạ Bình Nam. Thực ra anh muốn gặp Mạnh Quang Viễn, tại sao không nói với em? Hạ Bình Nam chẳng qua chỉ là một người kinh doanh, anh ta giới thiệu thì có bao nhiêu hiệu quả chứ? Anh quá sốt ruột rồi.
Hà Tiểu Mai bình tĩnh cười nói. Quế Thanh Hoa lập tức phanh lại, không hài lòng nhìn Hà Tiểu Mai mà nói:
- Em rốt cuộc có ý gì?
/644
|