Lý Thắng Lợi cười nói:
- Trưởng ban Phương đã triệu tập một cuộc họp các cán bộ nòng cốt sau khi ngài đi, đưa ra ý kiến hai ngày này mọi người ở trong khách sạn nghỉ ngơi. Ý kiến của các đồng chí coi như thống nhất. Bây giờ mọi người đang ở trong phòng giải trí của khách sạn, đánh mạt chược, đánh bài, đánh bóng ...
Dương Phàm sửng sốt một chút, lập tức cười nói:
- Mọi người giác ngộ cao đó. Phương Viên làm rất tốt. Cậu đi đặt vé máy bay đến tỉnh Giang Nam vào tối nay, ngoài ra bảo Phương Viên đến tìm tôi.
Phương Viên rất nhanh đã tới, Dương Phàm đi ra thang máy thì Phương Viên đã chờ ở bên ngoài rồi nói:
- Bí thư Dương đã về?
Trong lòng Phương Viên có chút nghi hoặc, chẳng qua không dám hỏi ra mà thôi. Một đoàn Khảo sát bình thường đi chỉ là vui chơi, vậy mà đến nơi này thì Bí thư Dương lại nhiều lần nhấn mạnh phải giữ kỷ luật. Điều này khác hẳn so với các đoàn Khảo sát bình thường.
Dương Phàm khẽ gật đầu đi vào trong phòng. Lúc tới cửa thì Lý Thắng Lợi xông lên trước dùng thẻ mở cửa phòng. Cả quá trình khá nghiêm túc, Phương Viên và Lý Thắng Lợi lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau.
- Ngồi đi.
Lý Thắng Lợi vội vàng rót trà rồi lặng lẽ xoay người muốn đi ra ngoài. Dương Phàm vẫy tay lại rồi nói:
- Thắng Lợi, cậu lưu lại nghe một chút.
Lý Thắng Lợi không khỏi cảm thấy vui vẻ, từ từ ngồi xuống.
- Phương Viên, ngày mai tôi có lẽ sẽ rời đi, chuyện đoàn Khảo sát giao cho anh. Trong lúc khảo sát học tập không được xảy ra bất cứ sai lầm nào, nếu không tôi chỉ hỏi anh.
Dương Phàm bình thường nói chuyện luôn mang theo vẻ tươi cười, nhưng lúc này đã trở nên nghiêm khắc.
Trong lòng Phương Viên mặc dù có chút kỳ quái, nhưng vẫn gật đầu thật mạnh rồi nói:
- Lát nữa tôi sẽ tìm mấy đồng chí phụ trách để họp, mỗi người phụ trách một mảng. Nếu xảy ra vấn đề tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Giọng nói can đảm dám nhận trách nhiệm này của Phương Viên lấy được ánh mắt thưởng thức của Dương Phàm. Sau đó Dương Phàm nói với Lý Thắng Lợi:
- Cậu đi chuẩn bị một phần quà, lát nữa cùng tôi đi một chuyến.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Lý Thắng Lợi vội vàng đi ra mở cửa. Vệ Biên và Cao Thắng cùng nhau đi vào, Dương Phàm thấy thế liền vẫy tới rồi cười nói;
- Đến vừa kịp lúc, Cao Thắng cậu liên lạc với Trữ tham mưu trưởng một chút xem có thời gian rảnh không, trưa tôi đến dùng cơm. Phương Viên và Thắng Lợi đi làm đi.
Một câu nói đã đuổi ba người đi. Vệ Biên được lưu lại không khỏi có chút hưng phấn.
- Đồng chí liên lạc, ngồi xuống rồi nói.
Dương Phàm cười cười đưa bao thuốc lá cho Vệ Biên, Vệ Biên cầm lấy chậc chậc một tiếng rồi nói:
- Lão Đại, đầu của ông đúng là tốt thật. Tôi còn chưa nói mà ông đã đoán được ý đồ của tôi rồi.
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Việc này còn cần đoán sao? Chỉ có ông là sự lựa chọn thích hợp nhất. Ông già nhà ông vẫn trên vị trí, ông cũng có thể đoàn kết lực lượng. hơn nữa ông là bạn học cũ của tôi, ông cũng quen biết Hạ Bình Nam. Người liên lạc không thể thoát khỏi tay ông.
Khi Vệ Biên trợn mắt há mồm, Dương Phàm cười cười đưa tay ra rồi nói:
- Đưa điện thoại di động cho tôi mượn.
Vệ Biên sửng sốt một chút nhưng vẫn rất nhanh đưa điện thoại di động tới. Dương Phàm cầm lấy rồi đứng lên, trầm giọng nói:
- Ông chờ chút. Có gì cần nói thì lúc ra ngoài rồi nói, ở đây tôi có chút lo lắng.
Vừa nói Dương Phàm liền đi ra cửa, đi theo hành lang đến một góc rồi gọi cho số điện thoại của Tào Dĩnh Nguyên.
- Đồng chí Dĩnh Nguyên, tình hình có chút phức tạp. Lúc tôi không có ở thành phố, đồng chí nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không thể có bất cứ rối loạn nào. Nguồn: http://truyenyy.com
Giọng nói của Dương Phàm không lớn, nhưng Tào Dĩnh Nguyên nghe vào trong tai lại như quả bom vậy.
- Ừ, tôi đã nhớ, chiều nay tôi lập tức triệu tập hội nghị thường ủy.
Tào Dĩnh Nguyên chỉ bằng một câu nói đơn giản của Dương Phàm đã phân tích ra một việc. Cạnh tranh kế hoạch Hoa Đan Liệt thoạt nhìn thì là sáng, bây giờ đoàn Khảo sát còn chưa tới đã là như vậy. Tào Dĩnh Nguyên không phải người ngoài cục, nhưng cũng có đủ mẫn cảm chính trị, cho nên Tào Dĩnh Nguyên còn nói thêm một câu:
- Có cần báo cáo với lãnh đạo tỉnh ủy một chút không?
Dương Phàm mẫn cảm nhận thức được trong đoàn Khảo sát có người của lão Tào. Chẳng qua điều này cũng rất bình thường, lệnh nghiêm cấm đến các tụ điểm giải trí, các câu lạc bộ dù muốn giấu cũng không thể. Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi lạnh nhạt nói:
- Không cần thiết, đồng chí vất vả một chút.
Tào Dĩnh Nguyên gật đầu nói:
- Tôi đã biết, tôi sẽ yêu cầu các vị phó thị trưởng đến tuyến đầu để đôn đốc, tuyệt đối không thể xuất hiện một chỗ hỏng nào hết.
Dập máy xong, Dương Phàm đã hơi bình tĩnh lại. Thực ra từ việc tối qua Cao Thắng không ngại nổ súng uy hiếp tình hình, Dương Phàm cũng đã đoán ra được cuộc đấu tranh lớn này. Trong nháy mắt khi Cao Thắng nổ súng, thực ra đã nói rõ lập trường chính trị của Trữ tham mưu trưởng.
Sau đó Dương Phàm cầm điện thoại gọi cho Tùng Lệ Lệ, nội dụng cũng tương đương như gọi cho Tào Dĩnh Nguyên. Có chuyện Dương Phàm không thể nói rõ với bất cứ ai, Tùng Lệ Lệ cũng không ngoại lệ. Dương Phàm gọi điện xong liền gọi Vệ Biên và Lý Thắng Lợi, ba người xuống lầu lên xe của Cao Thắng.
Cầm lấy một bản tài liệu mà Vệ Biên đưa tới, Dương Phàm không lập tức mở ra xem mà cười nói:
- Tên Hạ Bình Nam là người như thế nào?
- Một nhà kinh doanh tư nhân, thông qua vốn liếng và chính trị nên càng lúc càng lớn. Cuộc sống mấy năm trước rất khó khăn, nguyên nhân là do hậu thuẫn bị người ta biến thành con dê thế tội. Mãi cho đến khi bí thư Chúc đến tỉnh Nam Việt, cũng không biết hắn làm thế nào mà quen biết Mạnh Quang Viễn, lọt vào trong mắt Chúc Đông Phong. Sau đó từ từ hòa hoãn lại, chỉ một câu nói: Mạng tên này không chết.
Dương Phàm trầm ngâm một chút rồi đột nhiên nói:
- Tư nhân sao?
Vệ Biên gật đầu nói:
- Là trước kia, chẳng qua mấy năm gần đây không lộ vẻ gì mấy, luôn ẩn mình, bây giờ thì có như vậy hay không thì khó mà nói. Chẳng qua người này là kẻ biết ăn nói.
Dương Phàm suy nghĩ đến lời nói của Chúc Đông Phong về việc đả kích tài chính tư nhân, không khỏi cười cười một tiếng. Khó trách người này có thể lọt vào mắt Chúc Đông Phong, quả nhiên là một con chó tốt để cắn người. Xem ra không tiếp xúc với Hạ Bình Nam là quyết định sáng suốt.
- Vậy còn tình hình của Nam Phi?
Dương Phàm bây giờ khao khát tin tình báo như đất hạn đợi mưa. Về phần tình hình của Nam Phi còn muốn cảm ơn Cao Thắng đã nổ súng.
- Phái trung lập, không đắc tội bên nào cả, hắn ta là một người ở tuyến khác.
Vệ Biên rất nghiêm túc trả lời câu hỏi của Dương Phàm, trên cơ bản biết gì nói đó.
Đang nói chuyện thì điện thoại di động của Dương Phàm vang lên. Dương Phàm cầm lấy nhìn số điện thoại gọi tới, không khỏi có chút ngạc nhiên. Sau khi ấn nghe liền cung kính cười nói:
- Cháu chào Điền thúc.
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười của Điền Trọng:
- Không sai, còn nhớ rõ chú là Điền thúc của cháu. Thằng bé này bây giờ thì giỏi rồi, có người muốn mời cháu ăn cơm cũng không dám tìm tới cửa, còn muốn đi vòng đến chỗ chú.
Dương Phàm có chút kỳ quái, thầm nói lời này của Điền Trọng có vẻ không đúng. Dương Phàm vội vàng cười nói:
- Điền thúc sao lại nói như vậy. Bất cứ lúc nào chú cũng là Điền thúc của cháu. n tình của chú đối với cháu, cả đời cháu không quên.
Dương Phàm nói rất dễ nghe, giọng nói vô cùng thành khẩn. Vệ Biên ở bên cạnh nhe răng trợn mắt đầy ngạc nhiên. Dương Phàm liền trừng mắt nhìn Vệ Biên như muốn giết người. Vệ Biên vội vàng quay đầu lại cười thầm.
- Bỏ cái đó đi, nói tốt cũng không bằng làm tốt. Nam Phi muốn mời cháu ăn cơm, lát nữa sẽ liên lạc với cháu. Cháu cho chút mặt mũi đi.
Giọng nói của Điền Trọng dần dần trầm ổn lại, Dương Phàm đã hiểu rõ Điền Trọng có ý gì. Dương Phàm do dự một chút rồi hỏi lại;
- Điền thúc, nước bây giờ rất đục, cháu lại đang đứng ở đầu sóng ngọn gió mà.
Điền Trọng hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Chú biết một điểm, đó là tình hình không rõ ràng nên không tiện nói ra. Trong cuộc tranh đoạt kế hoạch Hoa Đan Liệt lần này có hai thành phố tương đương với thành phố Hải Tân hoặc mạnh hơn một điểm. Trong năm danh sách thì ba thành phố này chính là tranh nhau vị trí cuối cùng.
Thái độ này của Điền Trọng làm cho Dương Phàm có chút thất vọng. Điền Trọng và Nam Phi cùng một phe cánh, điểm này không được lộ ra. Ngoài ra Điền Trọng còn lộ ra một tin tức, trong cuộc chiến tranh đoạt này, phe cánh của Điền Trọng sẽ không sớm tỏ thái độ. Chẳng qua người ta cũng không muốn làm quá găng với Trần gia.
- Vâng, cháu biết rồi, chú bảo Nam Phi liên lạc với cháu. Hôm nay cháu đang rảnh.
- Cứ như vậy đi, chú dập máy đây.
- Cháu chào Điền thúc.
Dập máy, trên mặt Dương Phàm không khỏi hiện lên một đám mây mù u ám, nhưng ngay sau đó đã trở nên thản nhiên. Dương Phàm cười cười một tiếng rồi cầm điện thoại gọi vào số điện thoại di động của Mạnh Quang Viễn:
- Chánh văn phòng Mạnh, Bí thư Chúc có tiện nghe điện không?
Rất nhanh bên trong điện thoại truyền đến giọng trầm thấp của Chúc Đông Phong:
- Có việc gì sao?
- Con vừa nhận được một cuộc điện thoại ...
Sau khi kể lại nội dung cuộc điện thoại với Điền Trọng, Chúc Đông Phong cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Trong dự tính. Trốn trên núi Nga Mi, thắng liền xuống hái đào, không có chuyện tốt như vậy đâu. Cuộc điện này của cậu rất kịp thời, không có chuyện gì khác thì dập máy.
- Trưởng ban Phương đã triệu tập một cuộc họp các cán bộ nòng cốt sau khi ngài đi, đưa ra ý kiến hai ngày này mọi người ở trong khách sạn nghỉ ngơi. Ý kiến của các đồng chí coi như thống nhất. Bây giờ mọi người đang ở trong phòng giải trí của khách sạn, đánh mạt chược, đánh bài, đánh bóng ...
Dương Phàm sửng sốt một chút, lập tức cười nói:
- Mọi người giác ngộ cao đó. Phương Viên làm rất tốt. Cậu đi đặt vé máy bay đến tỉnh Giang Nam vào tối nay, ngoài ra bảo Phương Viên đến tìm tôi.
Phương Viên rất nhanh đã tới, Dương Phàm đi ra thang máy thì Phương Viên đã chờ ở bên ngoài rồi nói:
- Bí thư Dương đã về?
Trong lòng Phương Viên có chút nghi hoặc, chẳng qua không dám hỏi ra mà thôi. Một đoàn Khảo sát bình thường đi chỉ là vui chơi, vậy mà đến nơi này thì Bí thư Dương lại nhiều lần nhấn mạnh phải giữ kỷ luật. Điều này khác hẳn so với các đoàn Khảo sát bình thường.
Dương Phàm khẽ gật đầu đi vào trong phòng. Lúc tới cửa thì Lý Thắng Lợi xông lên trước dùng thẻ mở cửa phòng. Cả quá trình khá nghiêm túc, Phương Viên và Lý Thắng Lợi lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau.
- Ngồi đi.
Lý Thắng Lợi vội vàng rót trà rồi lặng lẽ xoay người muốn đi ra ngoài. Dương Phàm vẫy tay lại rồi nói:
- Thắng Lợi, cậu lưu lại nghe một chút.
Lý Thắng Lợi không khỏi cảm thấy vui vẻ, từ từ ngồi xuống.
- Phương Viên, ngày mai tôi có lẽ sẽ rời đi, chuyện đoàn Khảo sát giao cho anh. Trong lúc khảo sát học tập không được xảy ra bất cứ sai lầm nào, nếu không tôi chỉ hỏi anh.
Dương Phàm bình thường nói chuyện luôn mang theo vẻ tươi cười, nhưng lúc này đã trở nên nghiêm khắc.
Trong lòng Phương Viên mặc dù có chút kỳ quái, nhưng vẫn gật đầu thật mạnh rồi nói:
- Lát nữa tôi sẽ tìm mấy đồng chí phụ trách để họp, mỗi người phụ trách một mảng. Nếu xảy ra vấn đề tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Giọng nói can đảm dám nhận trách nhiệm này của Phương Viên lấy được ánh mắt thưởng thức của Dương Phàm. Sau đó Dương Phàm nói với Lý Thắng Lợi:
- Cậu đi chuẩn bị một phần quà, lát nữa cùng tôi đi một chuyến.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Lý Thắng Lợi vội vàng đi ra mở cửa. Vệ Biên và Cao Thắng cùng nhau đi vào, Dương Phàm thấy thế liền vẫy tới rồi cười nói;
- Đến vừa kịp lúc, Cao Thắng cậu liên lạc với Trữ tham mưu trưởng một chút xem có thời gian rảnh không, trưa tôi đến dùng cơm. Phương Viên và Thắng Lợi đi làm đi.
Một câu nói đã đuổi ba người đi. Vệ Biên được lưu lại không khỏi có chút hưng phấn.
- Đồng chí liên lạc, ngồi xuống rồi nói.
Dương Phàm cười cười đưa bao thuốc lá cho Vệ Biên, Vệ Biên cầm lấy chậc chậc một tiếng rồi nói:
- Lão Đại, đầu của ông đúng là tốt thật. Tôi còn chưa nói mà ông đã đoán được ý đồ của tôi rồi.
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Việc này còn cần đoán sao? Chỉ có ông là sự lựa chọn thích hợp nhất. Ông già nhà ông vẫn trên vị trí, ông cũng có thể đoàn kết lực lượng. hơn nữa ông là bạn học cũ của tôi, ông cũng quen biết Hạ Bình Nam. Người liên lạc không thể thoát khỏi tay ông.
Khi Vệ Biên trợn mắt há mồm, Dương Phàm cười cười đưa tay ra rồi nói:
- Đưa điện thoại di động cho tôi mượn.
Vệ Biên sửng sốt một chút nhưng vẫn rất nhanh đưa điện thoại di động tới. Dương Phàm cầm lấy rồi đứng lên, trầm giọng nói:
- Ông chờ chút. Có gì cần nói thì lúc ra ngoài rồi nói, ở đây tôi có chút lo lắng.
Vừa nói Dương Phàm liền đi ra cửa, đi theo hành lang đến một góc rồi gọi cho số điện thoại của Tào Dĩnh Nguyên.
- Đồng chí Dĩnh Nguyên, tình hình có chút phức tạp. Lúc tôi không có ở thành phố, đồng chí nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không thể có bất cứ rối loạn nào. Nguồn: http://truyenyy.com
Giọng nói của Dương Phàm không lớn, nhưng Tào Dĩnh Nguyên nghe vào trong tai lại như quả bom vậy.
- Ừ, tôi đã nhớ, chiều nay tôi lập tức triệu tập hội nghị thường ủy.
Tào Dĩnh Nguyên chỉ bằng một câu nói đơn giản của Dương Phàm đã phân tích ra một việc. Cạnh tranh kế hoạch Hoa Đan Liệt thoạt nhìn thì là sáng, bây giờ đoàn Khảo sát còn chưa tới đã là như vậy. Tào Dĩnh Nguyên không phải người ngoài cục, nhưng cũng có đủ mẫn cảm chính trị, cho nên Tào Dĩnh Nguyên còn nói thêm một câu:
- Có cần báo cáo với lãnh đạo tỉnh ủy một chút không?
Dương Phàm mẫn cảm nhận thức được trong đoàn Khảo sát có người của lão Tào. Chẳng qua điều này cũng rất bình thường, lệnh nghiêm cấm đến các tụ điểm giải trí, các câu lạc bộ dù muốn giấu cũng không thể. Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi lạnh nhạt nói:
- Không cần thiết, đồng chí vất vả một chút.
Tào Dĩnh Nguyên gật đầu nói:
- Tôi đã biết, tôi sẽ yêu cầu các vị phó thị trưởng đến tuyến đầu để đôn đốc, tuyệt đối không thể xuất hiện một chỗ hỏng nào hết.
Dập máy xong, Dương Phàm đã hơi bình tĩnh lại. Thực ra từ việc tối qua Cao Thắng không ngại nổ súng uy hiếp tình hình, Dương Phàm cũng đã đoán ra được cuộc đấu tranh lớn này. Trong nháy mắt khi Cao Thắng nổ súng, thực ra đã nói rõ lập trường chính trị của Trữ tham mưu trưởng.
Sau đó Dương Phàm cầm điện thoại gọi cho Tùng Lệ Lệ, nội dụng cũng tương đương như gọi cho Tào Dĩnh Nguyên. Có chuyện Dương Phàm không thể nói rõ với bất cứ ai, Tùng Lệ Lệ cũng không ngoại lệ. Dương Phàm gọi điện xong liền gọi Vệ Biên và Lý Thắng Lợi, ba người xuống lầu lên xe của Cao Thắng.
Cầm lấy một bản tài liệu mà Vệ Biên đưa tới, Dương Phàm không lập tức mở ra xem mà cười nói:
- Tên Hạ Bình Nam là người như thế nào?
- Một nhà kinh doanh tư nhân, thông qua vốn liếng và chính trị nên càng lúc càng lớn. Cuộc sống mấy năm trước rất khó khăn, nguyên nhân là do hậu thuẫn bị người ta biến thành con dê thế tội. Mãi cho đến khi bí thư Chúc đến tỉnh Nam Việt, cũng không biết hắn làm thế nào mà quen biết Mạnh Quang Viễn, lọt vào trong mắt Chúc Đông Phong. Sau đó từ từ hòa hoãn lại, chỉ một câu nói: Mạng tên này không chết.
Dương Phàm trầm ngâm một chút rồi đột nhiên nói:
- Tư nhân sao?
Vệ Biên gật đầu nói:
- Là trước kia, chẳng qua mấy năm gần đây không lộ vẻ gì mấy, luôn ẩn mình, bây giờ thì có như vậy hay không thì khó mà nói. Chẳng qua người này là kẻ biết ăn nói.
Dương Phàm suy nghĩ đến lời nói của Chúc Đông Phong về việc đả kích tài chính tư nhân, không khỏi cười cười một tiếng. Khó trách người này có thể lọt vào mắt Chúc Đông Phong, quả nhiên là một con chó tốt để cắn người. Xem ra không tiếp xúc với Hạ Bình Nam là quyết định sáng suốt.
- Vậy còn tình hình của Nam Phi?
Dương Phàm bây giờ khao khát tin tình báo như đất hạn đợi mưa. Về phần tình hình của Nam Phi còn muốn cảm ơn Cao Thắng đã nổ súng.
- Phái trung lập, không đắc tội bên nào cả, hắn ta là một người ở tuyến khác.
Vệ Biên rất nghiêm túc trả lời câu hỏi của Dương Phàm, trên cơ bản biết gì nói đó.
Đang nói chuyện thì điện thoại di động của Dương Phàm vang lên. Dương Phàm cầm lấy nhìn số điện thoại gọi tới, không khỏi có chút ngạc nhiên. Sau khi ấn nghe liền cung kính cười nói:
- Cháu chào Điền thúc.
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười của Điền Trọng:
- Không sai, còn nhớ rõ chú là Điền thúc của cháu. Thằng bé này bây giờ thì giỏi rồi, có người muốn mời cháu ăn cơm cũng không dám tìm tới cửa, còn muốn đi vòng đến chỗ chú.
Dương Phàm có chút kỳ quái, thầm nói lời này của Điền Trọng có vẻ không đúng. Dương Phàm vội vàng cười nói:
- Điền thúc sao lại nói như vậy. Bất cứ lúc nào chú cũng là Điền thúc của cháu. n tình của chú đối với cháu, cả đời cháu không quên.
Dương Phàm nói rất dễ nghe, giọng nói vô cùng thành khẩn. Vệ Biên ở bên cạnh nhe răng trợn mắt đầy ngạc nhiên. Dương Phàm liền trừng mắt nhìn Vệ Biên như muốn giết người. Vệ Biên vội vàng quay đầu lại cười thầm.
- Bỏ cái đó đi, nói tốt cũng không bằng làm tốt. Nam Phi muốn mời cháu ăn cơm, lát nữa sẽ liên lạc với cháu. Cháu cho chút mặt mũi đi.
Giọng nói của Điền Trọng dần dần trầm ổn lại, Dương Phàm đã hiểu rõ Điền Trọng có ý gì. Dương Phàm do dự một chút rồi hỏi lại;
- Điền thúc, nước bây giờ rất đục, cháu lại đang đứng ở đầu sóng ngọn gió mà.
Điền Trọng hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Chú biết một điểm, đó là tình hình không rõ ràng nên không tiện nói ra. Trong cuộc tranh đoạt kế hoạch Hoa Đan Liệt lần này có hai thành phố tương đương với thành phố Hải Tân hoặc mạnh hơn một điểm. Trong năm danh sách thì ba thành phố này chính là tranh nhau vị trí cuối cùng.
Thái độ này của Điền Trọng làm cho Dương Phàm có chút thất vọng. Điền Trọng và Nam Phi cùng một phe cánh, điểm này không được lộ ra. Ngoài ra Điền Trọng còn lộ ra một tin tức, trong cuộc chiến tranh đoạt này, phe cánh của Điền Trọng sẽ không sớm tỏ thái độ. Chẳng qua người ta cũng không muốn làm quá găng với Trần gia.
- Vâng, cháu biết rồi, chú bảo Nam Phi liên lạc với cháu. Hôm nay cháu đang rảnh.
- Cứ như vậy đi, chú dập máy đây.
- Cháu chào Điền thúc.
Dập máy, trên mặt Dương Phàm không khỏi hiện lên một đám mây mù u ám, nhưng ngay sau đó đã trở nên thản nhiên. Dương Phàm cười cười một tiếng rồi cầm điện thoại gọi vào số điện thoại di động của Mạnh Quang Viễn:
- Chánh văn phòng Mạnh, Bí thư Chúc có tiện nghe điện không?
Rất nhanh bên trong điện thoại truyền đến giọng trầm thấp của Chúc Đông Phong:
- Có việc gì sao?
- Con vừa nhận được một cuộc điện thoại ...
Sau khi kể lại nội dung cuộc điện thoại với Điền Trọng, Chúc Đông Phong cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Trong dự tính. Trốn trên núi Nga Mi, thắng liền xuống hái đào, không có chuyện tốt như vậy đâu. Cuộc điện này của cậu rất kịp thời, không có chuyện gì khác thì dập máy.
/644
|