Xe ra khỏi Quân khu, trên mặt Vệ Biên mang theo một tia không thể cân nhắc, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào Dương Phàm đang rất bình tĩnh. Vệ Biên lái xe vừa nhanh vừa ổn định, Dương Phàm nhắm mắt dựa lưng vào ghế, một lát sau mới mở mắt ra.
- Vệ Biên, đặt ba chiếc vé máy bay, sáng ngày mai đến tỉnh Giang Nam.
Vệ Biên gật đầu không có bất cứ ý kiến gì, chỉ nhẹ nhàng nói:
- Còn có gì cần chuẩn bị không?
Dương Phàm lắc đầu cười nói:
- Không còn gì hết, chỉ là ông cũng phải thu thập hành lý đi với tôi một chuyến. ông là người liên lạc, đi theo nhận biết người của tôi đi.
Mặt Vệ Biên co quắp lại, muốn nói lại thôi. Vệ Biên thiếu chút nữa nói một câu: "Sau này tôi đi theo ông" nhưng trong nháy mắt sắp phát ra khỏi miệng thì Vệ Biên đã ngậm lại. Từ bề ngoài có thể thấy tiền đồ của Dương Phàm rất rộng lớn, nhưng nếu Vệ Biên chủ động mở miệng nói thì lại là đứng núi này trông núi nọ. Vừa mới lên chiến hạm hào hoa của Chúc Đông Phong, Vệ Biên do dự cũng là bình thường.
Dương Phàm liếc nhìn Vệ Biên một cái như nhìn thấu tâm trạng của hắn. Dương Phàm mỉm cười nói:
- Có chuyện sau này ông sẽ thấy rõ. Bây giờ không cần tỏ thái độ gấp như vậy.
Mặt Vệ Biên hơi vặn vẹo nhăn nhó một chút, cố gắng cười cười một tiếng rồi nói:
- Như vậy thì tôi sẽ mở mắt mà đợi.
Dương Phàm vỗ vỗ vai Vệ Biên rồi nói:
- Chỉ cần ông không phụ tôi, tôi tự nhiên sẽ không phụ ông.
Điều này có điều kiện cam đoan, Vệ Biên nghe thấy thế không khỏi nở nụ cười chân thành. Tay hai người lại bắt chặt lấy nhau.
Tỉnh Giang Nam, trong nháy mắt khi đi ra khỏi sân bay, Dương Phàm thấy khuôn mặt ngăm đen của Trần Thái Trung. Mấy người đàn ông cao lớn mặt không đổi sắc tản ra trong đám người, đi theo không xa không gần.
- Vất vả rồi.
Sau khi bắt tay, Dương Phàm ôm Trần Thái Trung một chút. Trần Thái Trung cầm lấy hành lý rồi dẫn Dương Phàm, Lý Thắng Lợi và Vệ Biên ra bãi đỗ xe.
Dương Phàm lên một chiếc xe Mercedes - Benz hào hoa, Trần Thái Trung giơ tay ngăn Vệ Biên và Lý Thắng Lợi lại. Bên cạnh xuất hiện một người đàn ông khác dẫn hai người Lý Thắng Lợi lên một con xe.
Trong xe tràn ngập một mùi thơm nhàn nhạt. Thu Vũ Yến ngồi ở trong đang vui mừng, nhưng trong mắt lại có vài phần ai oán.
Cửa xe vừa mới mở ra, Thu Vũ Yến đã lao tới, đôi môi đỏ mọng hôn mãnh liệt vào mặt, vào môi Dương Phàm. Chiếc xe Mercedes – Benz đã được bỏ rất nhiều tiền để thiết kế lại nên hai người dù làm gì ở phía sau thì người ngồi đằng trước cũng không thấy, không nghe được gì.
Thu Vũ Yến là một người phụ nữ trầm tĩnh, lạnh lùng, trong vấn đề nam nữ cũng không quá nóng bỏng. Chẳng qua hơn hai tháng không gặp, Thu Vũ Yến dù lạnh đến đâu cũng như đất hạn khát khao mưa móc.
Kết quả của một phen dây dưa đó là Thu Vũ Yến rất nhanh mềm nhũn lại, người như không có xương cuộn mình vào trong lòng Dương Phàm. Một tay cầm lấy tay người đàn ông đang làm chuyện xấu ở chỗ kín của mình, nhưng lại không có sức lực mà ngăn cản. Thu Vũ Yến bị khiêu khích đúng là không thể nào nhịn được nữa liền đỏ mặt rên lên một câu. Thu Vũ Yến không thèm để ý đây là đâu liền vén váy lên lộ ra đôi tất chân và đôi chân thon dài, sau đó nghiêng người lại, quay đầu nhìn Dương Phàm đầy quyến rũ.
Sau một phen điên cuồng chiến đấu, thay bộ quần áo Thu Vũ Yến đã chuẩn bị sẵn, hai người dựa vào nhau thở dốc. Sau khi hơi thở dần bình ổn lại, Thu Vũ Yến tiến vào trạng thái làm việc rất nhanh.
- Lần này động tĩnh quá lớn, cần phải tránh bên ngoài chú ý. Mấy người bọn em thương lượng một chút, hợp thành ba tổ công tác nhỏ, phân biệt triển khai công tác ở ba thành phố Kinh, Hỗ, Dụ. Danh tiếng của tỉnh Giang Nam không quá lớn, rất thích hợp làm đại bản doanh. Tuy nhiên theo ý tứ của anh, em đã sắp xếp công tác trước. Đây là bản kế hoạch hành động cụ thể.
Dứt lời Thu Vũ Yến khoát tay, lấy ra một xấp tài liệu như thể ma thuật.
Dương Phàm giơ tay muốn cầm lấy, Thu Vũ Yến cười duyên nói:
- Làm lão gia cho em thì em đưa.
Nói xong, Thu Vũ Yến mở kẹp tài liệu ra, chọn một tư thế thoải mái tựa vào ngực Dương Phàm, mở từng tờ ra giảng giải.
- Kế hoạch cụ thể phân làm ba bước. Bước đầu tiên chính là dùng rất nhiều cổ đông nhỏ lẻ, lặng lẽ mua cổ phần của Đại Hoa, bước một này đã bắt đầu triển khai từ một tuần trước. Vốn định chờ anh tới rồi mới ra tay, tuy nhiên hiện tại trực thị trường chứng khoán có sóng nhỏ, ba người bọn em thương lượng với nhau, quyết định trước tiên cứ mua gom với quy mô nhỏ. Để bí mật, mỗi ngày chỉ mua một số lượng nhất định.
Nói tới đây, Thu Vũ Yến đột nhiên ngừng lại một chút, ngồi dậy nhìn Dương Phàm nói:
- Căn cứ mạng lưới tình báo của chúng ta, tài chính hiện tại chuẩn bị vẫn chưa đủ để lay động căn cơ của Tập đoàn Đại Hoa. Đối với điểm này, anh có điều gì muốn nói không?
Thu Vũ Yến không ngờ dùng giọng điệu chất vấn nói chuyện với Dương Phàm. Điều này quả thật hơi bất ngờ. Dương Phàm vẫn đang nhắm mắt, lúc này khẽ nhếch miệng cười xấu xa, hạ giọng nói:
- Em dám hoài nghi anh à?
Thu Vũ Yến không hề sợ hãi chút nào, ưỡn ngực nói:
- Đây là thái độ trách nhiệm của em! A…
Ngực Thu Vũ Yến bị tập kích, rặng mây đỏ trên mặt vẫn chưa tan, giờ lại càng đỏ hơn khi ngón tay Dương Phàm tùy tiện tiến lui trên da thịt mình, thân thể cũng rung lên.
- Có thấy người anh mang tới không? Tên cậu ta là Vệ Biên, là một người liên lạc, bạn cùng học đại học với anh. Tỉnh Nam Việt có một khoản tài chính riêng, anh cần một người có thể tuyệt đối tin tưởng đi theo mình. Du Nhã Ny là mục tiêu quá lớn, chỉ có thể là người của em thôi.
Dương Phàm vừa nói đồng thời, đầu ngón tay vừa nhẹ nhàng vân vê. Thu Vũ Yến khẽ rên rỉ, thân thể mềm nhũn dựa vào người Dương Phàm, co rút lại trong lòng hắn như một con mèo nhỏ, hạ giọng nói với Dương Phàm:
- Đừng dễ dàng hoài nghi em.
- Điều anh nghĩ thì Du tỷ tỷ cũng nghĩ được. Hiện tại, chị ấy đang chủ trì công tác của tập đoàn tại Nam Kinh, bề ngoài ra vẻ bị bại lui. Du tỷ tỷ cũng lo lắng trong tập đoàn có nội gián, cho nên những người tham gia hành động lần này không có một ai là điều động từ tập đoàn Thiên Hằng.
Thu Vũ Yến vừa thở dốc vừa nói, ngữ điệu cũng phát sinh biến hóa theo đầu ngón tay của Dương Phàm. Rốt cục không chịu nổi, Thu Vũ Yến phản kích, há mồm cắn nhẹ lên cánh tay Dương Phàm, hạ giọng nói:
- Đừng như vậy nữa. Đêm qua Du tỷ tỷ lặng lẽ tới đây rồi. Lát nữa chị ấy nhìn thấy bộ dạng của em, lại còn cả chị của anh nữa, mất mặt lắm.
Sự lo lắng của Thu Vũ Yến rõ ràng là không dư thừa. Xe dừng lại trong sân một ngôi biệt thự ngoại ô, vừa xuống xe đã thấy Du Nhã Ny đang đứng ở bậc cửa mỉm cười đứng đợi. Thấy Thu Vũ Yến mặt mũi ửng đỏ, Du Nhã Ny bĩu môi nói:
- Con bé xấu xí, không ngờ làm giữa ban ngày ban mặt.
Trần Tuyết Oánh khoanh tay, lạnh lùng đứng trên bậc thang mỉm cười đầy vẻ bất đắc dĩ nói:
- Trời mới hiểu được mấy cô này nghĩ gì. Ai cũng ưu tú hơn người cả, vậy mà bị thằng ranh vô lương tâm này làm cho thần hồn điên đảo. Sao tôi không nhìn thấy điểm gì tốt của nó cả nhỉ?
Dương Phàm mở miệng phản kích. Lúc này chiếc xe thương vụ cũng đi vào, Vệ Biên và Lý Thắng Lợi cùng xuống xe..
- Tốt lắm. Mọi người đến đông đủ rồi. Tranh thủ thời gian họp đi. Buổi chiều tôi còn có bố trí.
Phòng khách trên tầng hai của biệt thự được sửa thành một phòng họp lâm thời. Tham gia họ chỉ có ba người phụ nữ, Dương Phàm và Vệ Biên. Sau khi mọi người ngồi xuống, Dương Phàm đứng lên nói:
- Nội dung cuộc họp hôm nay tuyệt mật. Mọi người tự giữ trong lòng là được.
Lời nói này tự nhiên là nói cho Vệ Biên nghe, Vệ Biên cũng hiểu được liền mỉm cười gật gật đầu, ngay cả máy tính xách tay đang mở ra cũng đóng lại, tiện thể cũng tắt điện thoại di động.
Dương Phàm đưa mắt nhìn Thu Vũ Yến. Thu Vũ Yến đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Cuộc họp nhỏ hôm nay sẽ do tôi chủ trì. Trước khi nói, tôi muốn hỏi anh Dương Phàm một vấn đề… Vệ Biên làm người liên lạc, có thể điều hành được tài chính của tỉnh Nam Việt được không? Nếu không thể có phối hợp hữu hiệu, tôi đề nghị kế hoạch lần này chậm lại.
Dương Phàm nhìn lướt qua Vệ Biên. Sớm có chuẩn bị nên Vệ Biên không chút hoang mang đứng lên nói:
- Tuy rằng không biết nội dung cụ thể hành động lần này, nhưng theo tôi biết, trong tay Hạ Bình Nam ít nhất nắm giữ tài chính cá nhân ba trăm triệu, hơn nữa còn là vị trí chính thức. Các công ty ủy thác đầu tư tin cậy của tỉnh Nam VIệt cũng đã chuẩn bị một khoản tài chính hùng hậu, cụ thể bao nhiêu thì tôi không rõ lắm. Tuy nhiên khoản tiền này chỉ khi nào Bí thư tỉnh ủy Chúc gật đầu mới có thể sử dụng. Tôi còn mang tới một tài liệu đã chuẩn bị trước, mọi người xem một chút.
Nói xong Vệ Biên lấy ra một thẻ nhớ USB. Lúc trước Dương Phàm không biết là có thứ này, cho nên lúc này trên mặt Dương Phàm lộ ra một tia cười u tối, nhìn lướt qua chiếc thẻ nhớ USB. Vệ Biên bất đắc dĩ nhún nhún vai nói:
- Thứ này là do chánh văn phòng Mạnh dặn đi dặn lại, không đến đây thì không được lộ ra.
Chiếc thẻ nhớ được cắm vào máy tính, Dương Phàm căn bản không hề có ý muốn xem. Tuy nhiên ba người phụ nữ vây lại nhìn, trên mặt cùng lộ ra vẻ tươi cười.
Trần Tuyết Oánh xem xong liền quay sang cười hỏi Dương Phàm:
- Cậu không xem một chút sao?
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Tháng trước Ủy ban Kế hoạch và Phát triển đã đưa ra kế hoạch chỉnh đốn công nghiệp than, người của La gia cũng không rảnh rỗi đâu. Để chặt đứt tài chính La gia, ở thị trường chứng khoán Tập đoàn Đại Hoa cũng không ngăn được Trần, Chúc liên thủ đả kích. Mọi người đừng có nghĩ tới khoản tài chính mà các công ty tin tưởng ủy thác đầu tư kia. Tiền đó không thể tùy tiện lộn xộn, không đến thời khắc cuối cùng thì tuyệt đối không thể động vào.
Không giải thích vì sao, nhưng mọi người không ngờ đều không hỏi. Cuộc họp tiếp tục, thần thái của Thu Vũ Yến thoải mái hơn so với lúc trước, cười đứng lên nói:
- Tổng số cổ phần lưu thông trên thị trường của tập đoàn Đại Hoa là 60%. Nói cách khác, nếu chúng ta muốn hoàn toàn nắm cổ phần khống chế Tập đoàn Đại Hoa, mức độ rủi ro tương đối lớn. Giai đoạn trước áp dụng hình thức ba nhà chia nhau mua gom, hiện tại đã đạt được hiệu quả nhất định. Chúng ta đã nắm trong tay năm phần trăm tổng số cổ phần của Tập đoàn Đại Hoa. Hiện tại biểu đồ giá cổ phiếu Đại Hoa tương đối ổn định,... ....
Thu Vũ Yến nói một hơi hơn nửa giờ, trong quá trình đó không hề uống một ngụm nước, toàn bộ kế hoạch được đưa ra nghiêm khắc chu đáo chặt chẽ. Dương Phàm vẫn kiên nhẫn lắng nghe, đợi cho sau khi Thu Vũ Yến nói xong mới chậm rãi giơ tay nói:
- Tôi xin đề xuất một điểm, bất cứ lúc nào trong tay cũng phải có nguồn tài chính không ít hơn năm mươi triệu để sẵn sàng chuẩn bị.
Trần Tuyết Oánh nhướn mày nói:
- Ý tứ của cậu là muốn chờ cho sau khi Hạ Bình Nam chiến đấu kịch liệt à? Như vậy thì mức độ rủi ro sẽ rất lớn, cậu đã suy xét hậu quả chưa?
- Hậu quả? Cái gì hậu quả? Hạ Bình Nam dám can đảm có tâm tư bảo tồn thực lực, lật hắn ta chỉ là chuyện một chốc một lát. Hắn không còn có đường lùi, điểm này mọi người không cần lo lắng. Chúc Đông Phong cũng sẽ không cho phép xuất hiện kết quả thất bại.
Dương Phàm lạnh lùng trả lời, trong giọng nói mang theo một ý tứ bén nhọn hàm súc.
Du Nhã Ny vẫn không nói gì từ đầu tới giờ, lúc này đứng bật dậy, hai tay chống bàn, trừng mắt nhìn Dương Phàm nói:
- Em có ý tứ gì? Rủi ro lớn như vậy, sao có thể cam đoan hợp tác không lay chuyển chứ?
Du Nhã Ny nghiêm túc, đổi lấy chính là ánh mắt của Dương Phàm từ cổ áo chui vào ngực. Du Nhã Ny tức giận, hai má đỏ lên, không vui nói:
- Sự tình liên quan tới sinh tử tồn vong của tập đoàn Thiên Hằng, em còn có tâm tư suy nghĩ lung tung.
Dương Phàm hơi nhíu mày nói:
- Nếu là hợp tác, cũng đừng nghĩ tới việc chia sẻ lợi ích mà không phải trả giá nào đó. Điểm này, em đã đạt thành nhận thức chung với đối phương. Chuyện mọi người phải làm rất đơn giản, không cần biết dùng phương thức gì, phải nắm được 51% cổ phần của Tập đoàn Đại Hoa.
Lúc này đến lượt Vệ Biên sắc mặt biến đổi lớn, quay đầu nhìn Dương Phàm, biểu tình hơi âm trầm:
- Ý của ông là không từ thủ đoạn?
Dương Phàm thản nhiên cười nói:
- Đúng, không từ thủ đoạn.
Vệ Biên mỉm cười nói:
- Nếu như vậy, tôi có một đề nghị chưa kỹ càng lắm, có điều nham hiểm một chút, không biết có thể nói hay không.
- Vô nghĩa, có cái gì nói thẳng.
Dương Phàm quả quyết nói.
Đinh Dược Nan có một đứa con gái là Dung Tĩnh, học ở New Zealand. Nếu mọi người thường xuyên lên mạng, hẳn là biết một chút hoàn cảnh lưu học sinh nơi đó.
Vệ Biên nói xong, nhếch miệng lộ ra một tia âm độc. Trên mặt ba người phụ nữ lộ ra vẻ nghi hoặc.
Nhưng thật ra trên mặt Dương Phàm lộ ra vẻ tươi cười hứng thú, nhìn Vệ Biên thản nhiên hỏi:
- Trên tay có bao nhiêu cổ phần?
- 5%.
Vệ Biên trả lời rất rõ ràng, Dương Phàm nhắm mắt lại sau đó ngả người ra phía sau nói:
- Không ít, đủ để thay đổi toàn bộ cuộc chiến. Ông nắm chắc được mấy phần?
- Năm mươi phần trăm!
Dương Phàm đứng bật dậy nói:
- Tốt lắm, muốn bao nhiêu tài chính thì ông cứ mở miệng, trong một tháng, lặng lẽ mua toàn bộ cổ phần trong tay Dung Tĩnh.
Lúc này Trần Tuyết Oánh hơi thiếu kiên nhẫn, nheo mắt lạnh lùng nhìn Dương Phàm nói:
- Hai người làm trò bí hiểm gì đó? Nói rõ ràng một chút. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Đường ngang ngõ tắt gì đó, có người khác đi làm, bà chị cần gì phải quan tâm chứ.
Dương Phàm thản nhiên nói một câu như vậy rồi đứng lên nói:
- Được rồi, có cái gì không rõ, về sau sẽ minh bạch, hiện tại mọi người có hỏi thì tôi cũng không nói. Việc mọi người cần làm chính là, cố gắng hết sức chiếm được những lợi thế trên chiến trường cho chúng ta. Việc khác không cần phải quan tâm. Khẩn trương thời gian tổ chức một đoàn khảo sát, ngày mai trực tiếp bay tới tỉnh Nam Việt. Hiện tại tôi tuyên bố, tan họp!
Dương Phàm hống hách, dường như chỉ có Trần Tuyết Oánh không quá thích ứng. Thu Vũ Yến và Du Nhã Ny nhìn nhau cười, hơi tập mãi thành thói quen bắt đầu thu thập đồ đạc. Tuy nhiên nhìn vẻ tức giận của Trần Tuyết Oánh, Dương Phàm đi tới ôm bả vai Trần Tuyết Oánh, nói nhỏ bên tai:
- Đừng kích động, phải có cái nhìn đại cục!
Trần Tuyết Oánh vừa bực mình lại vừa buồn cười, lườm Dương Phàm một cái nói:
- Thằng khốn này, cứ coi chị là người ngoài.
Dương Phàm cười cười không nói gì nữa, gọi người đưa Vệ Biên đi nghỉ ngơi một chút. Du Nhã Ny đứng ở cửa một căn phòng, ngắc ngoắc Dương Phàm. Dương Phàm vừa đi tới thì đã bị kéo vào trong phòng, bên trong còn có cả Thu Vũ Yến.
- Giỏi nhỉ, hiện giờ cứng rắn mang người tới đây.
Tư thế thẩm vấn này rõ ràng không thể dọa nổi Dương Phàm. Du Nhã Ny kéo Dương Phàm vào xong, ngược lại còn bị ôm thắt lưng đặt lên so pha. Thu Vũ Yến cười hì hì cổ vũ cho hai người.
Phương thức phản kích của Du Nhã Ny rất đơn giản nhưng hữu hiệu, ôm lấy đầu Dương Phàm, ép vào ngực mình nói:
- Chị buồn chết đây.
Cũng may là trong lòng mọi người đều có chuyện, sau một phen giằng co, Dương Phàm nằm trên tràng kỷ, rất có phong thái thiếu gia ăn chơi trác táng, đầu gối lên chiếc đùi khêu gợi của Du Nhã Ny, chân gác lên đùi Thu Vũ Yến, mắt nhắm lại nghỉ ngơi.
- Được rồi, muốn thẩm tra cái gì thì hai người hỏi đi.
Nhìn biểu tình lười biếng của Dương Phàm, Du Nhã Ny không khỏi cười nói:
- Chị thật sự muốn đánh vào mũi em quá. Mới chỉ có vài năm, một thằng nhóc ngoan ngoãn đã biến thành thế này. Thành thật khai báo hai vấn đề. Thứ nhất, có cam đoan được vấn đề tài chính mà các ủy thác đầu tư không? Thứ hai là Dung Tĩnh ở New Zealand, rốt cuộc định làm như thế nào?
- Câu hỏi thứ nhất, chính là tung hỏa mù. Khoản tài chính này chỉ có trên sổ sách, về lâu về dài chỉ để lừa dối người, không cần phải nhìn tới. Dung Tĩnh có lẽ là con riêng của Đinh Dược Nan. Cuộc sống của lưu học sinh ở New Zealand rất tệ, có lẽ Vệ Biên sẽ có biện pháp. Chuyện này cũng không cần mấy người lo, em sẽ tìm người xử lý. Ngày mai em tới Bắc Kinh, khởi động bước thứ hai, đến lúc đó mọi người cứ hành động tùy theo hoàn cảnh.
Dương Phàm vẫn không mở mắt như trước nhưng chỉ một câu nói đã cắt đứt sự truy vấn của Du Nhã Ny. Ngẩng đầu nhìn phía đối diện, thấy Thu Vũ Yến đang đỏ mặt kéo váy xuống, Du Nhã Ny không khỏi mỉm cười nói:
- Con sói con lại vươn móng vuốt nghịch loạn. Nói sai rồi, là tiểu sắc lang (con sói con háo sắc).
Lúc này Dương Phàm mới mở mắt. Đón nhận ánh mắt cực nóng của Du Nhã Ny, Dương Phàm cười ha hả, mạnh mẽ xoay người, cúi đầu xuống đùi nghịch ngợm một hồi, rất có phong cách lợn rừng dũi đất. Chỉ một chốc, hai má Du Nhã Ny đã đỏ bừng, thân hình hơi ngửa ra sau, miệng khẽ rên rỉ.
- Giữa ban ngày ban mặt, em làm chị xấu hổ chết.
Du Nhã Ny hơi không còn khí lực, nói năng lộn xộn.
Dương Phàm mạnh mẽ cười ha hả ngồi dậy, nhìn thân thể mềm nhũn của Du Nhã Ny, nói với vẻ đùa giỡn:
- Em còn có việc phải đi ra ngoài, buổi tối sẽ xử lý chị.
Nói xong, Dương Phàm đứng lên sửa sang lại quần áo, lúc sắp đi, hắn tới gần Du Nhã Ny, mỉm cười nói:
- Không tồi, đúng là mùi hương này.
Giữa ánh mắt ai oán của hai người phụ nữ, Dương Phàm lập tức đi ra cửa. Hai người phụ nữ xinh đẹp trong phòng không biết nói gì, chỉ quay mặt nhìn nhau.
- Đồ đáng ghét. Châm lửa lên rồi mà không chịu cho củi.
Khi đi ra cửa, Dương Phàm nghe thấy một câu như vậy, trên mặt càng nở nụ cười đắc ý. Tuy nhiên trong nháy mắt đi xuống lầu, nụ cười trên mặt Dương Phàm biến mất, bước đi trở nên trầm ổn.
Đang ở dưới lầu nói chuyện phiếm cùng Lý Thắng Lợi, Vệ Biên thấy Dương Phàm đi xuống, lập tức đứng lên nói:
- Đi à?
Dương Phàm gật gật đầu nói:
- Ừ, buổi tối bố trị một chỗ nghỉ ở bên ngoài.
Vệ Biên dường như đã thích ứng với phong cách làm việc nhanh gọn, dứt khoát của Dương Phàm, không nói hai lời, liền cầm cặp đi theo ra ngoài.
Xe đi bon bon trên đường, hai người bạn học ngồi trên xe, trong vô hình đã hình thành một quan hệ phụ thuộc. Loại biến hóa tinh tế về địa vị này đã tạo nên một gợn sóng trong lòng Vệ Biên. Mới cách đây không lâu, Vệ Biên còn tưởng rằng mình là người giỏi ngụy trang nhất trong các bạn bè cùng học, không ngờ còn có kẻ ẩn nấp kỹ hơn nhiều.
- Khi còn học đại học, mỗi khi ăn trưa, ông chỉ ăn có năm mươi xu là hai cái bánh bao.
Vệ Biên đột nhiên cười cười, thốt lên một câu.
Dương Phàm cũng mỉm cười, nhìn biểu tình hơi ai oán của Vệ Biên, không khỏi lắc đầu cười khổ nói:
- Khi đó tôi nghèo thực sự. Sở dĩ đi lên con đường hôm nay, nghèo cũng là một trong những nhân tố tác động chủ yếu.
Vệ Biên chậc lưỡi liên tục, ngẫm lại liền quyết định tỏ thái độ một chút:
- Cái gì nên biết thì tôi đều biết rồi. Giờ ông còn gì nhắn nhủ không?
- Không có gì, chờ một chút cho ông gặp người. Tôi sẽ để họ phối hợp với ông xử lý chuyện Dung Tĩnh.
Dương Phàm hạ giọng cười nói.
Sắc mặt Vệ Biên đột nhiên trở nên nghiêm túc, ánh mắt trịnh trọng nhìn Dương Phàm nói:
- Cảm tạ sự tín nhiệm của ông! Tôi sẽ không nói cho những người khác chuyện Dung Tĩnh.
Câu nói này rất rõ ràng, cho dù là Chúc Đông Phong, Vệ Biên cũng sẽ không lộ ra chiêu ngầm này.
Dương Phàm cười cười, thản nhiên nói:
- Ông đã tới đây tức là mọi người cùng trên một con thuyền. Tôi chỉ có thể nói sự tín nhiệm của Mạnh Quang Viễn đối với ông nằm ngoài dự liệu của tôi. Với dục vọng khống chế đại cục của mình, Chúc Đông Phong sẽ không cam tâm cho bất cứ thứ gì ngăn cản. Tôi hợp tác với ông ta chỉ là do gặp cơ hội. Về phần lựa chọn sau này của ông sẽ phụ thuộc vào ánh mắt của ông.
Vệ Biên nghe xong trầm tư một hồi, đang định nói chuyện thì xe dừng lại.
Trước cửa hội sở Huy Thương, Chu Tử Dương và Tề Quốc Viễn đang mỉm cười đứng đón. Dương Phàm vỗ vai Vệ Biên nói tiếp:
- Thực sắc tính dã (Ăn uống sắc dục là bản tính – Mạnh Tử), ở đây có đồ ăn ngon, còn có cả mỹ nữ. Tối nay cứ thoải mái thư giãn đi.
Vệ Biên nhe răng cười dâm, hạ giọng nói:
- Tôi thích đồng phục.
Sau một hồi giới thiệu, tất cả mọi người nhận thức nhau. Một mạng lưới ngầm kết nối tỉnh Nam Việt và tỉnh Giang Nam bước đầu thành hình, người nắm giữ đầu mối đương nhiên là Dương Phàm.
Mấy người đàn ông tụ tập với nhau, không khí khá thoải mái. Chu Tử Dương đã hơi mập ra, tựa vào sô pha nghe Dương Phàm nói tới chuyện Dung Tĩnh xong, không khỏi nhếch miệng cười mờ ám nói:
- Loại chiến thuật này rất hợp khẩu vị của tôi, tuy nhiên không biết nắm chắc bao nhiêu phần mà thôi.
Vệ Biên mỉm cười nói:
- Theo tôi biết, Dung Tĩnh năm nay 20 tuổi, hình thức bình thường, tuy nhiên bạn trai của cô ta khá đẹp trai. Nói là du học ở New Zealand không bằng nói là cả ngày chơi đùa. Mấu chốt là chơi đùa không bị ai cản trở, đánh bạc, chơi thuốc, ngủ bầy đàn, vân vân… thích thế nào là nghịch thế đó.
Lúc này Dương Phàm đột nhiên ngắt lời hỏi:
- Ông có chuẩn bị gì chưa?
Vệ Biên mỉm cười đón nhận ánh mắt ý tứ hàm súc của Dương Phàm, nói:
- Không sai, kỳ thật sau khi gặp nhau ở Dương Thành, tôi đã chuẩn bị chút rồi. Tôi cũng có tham vọng muốn tiến lên phía trước mà. Quan hệ của Bí thư Chúc và chủ tịch tỉnh Đinh thì ai mà không biết. Lại nói tiếp, tôi vẫn phi thường do dự, dù sao chiêu này vẫn hơi có mùi thịt chó, không thể đưa lên bàn tiệc được.
- Thử một lần cũng không sao mà. Nếu có thể không dùng thì không dùng. Lo trước khỏi hoạ thôi!
Dương Phàm nói một câu kết thúc.
Chu Tử Dương nhăn mày nói:
- Dương Phàm, chú nói vô nghĩa. Tôi chỉ biết chú trọng tới hiệu quả thực tế. Lần này mà làm cho tốt, tất cả mọi người đều phát tài.
Chỉ một câu này đã lộ rõ đầy đủ lập trường của Chu Tử Dương. Từ góc độ cá nhân, không hề khó để phát hiện Chu Tử Dương và Tề Quốc Viễn cùng nhau tham gia với mục đích cuối cùng là đi nhờ xe kiếm chút tiền.
Vệ Biên cần lập công nhưng rốt cục hắn vẫn là người trong nhà nước, có những việc thực sự là không thể vượt quá giới hạn được.
Cho nên Dương Phàm và Vệ Biên đều có sự e dè từ trong nội tâm đối với những chiêu thức nham hiểm kiểu đó.
Trước mặt Chu Tử Dương và Tề Quốc Viễn, Dương Phàm có lời không thể nói được. Sau một phen tọa đàm dặn dò công việc, Dương Phàm bỏ lại Vệ Biên, mang theo Lý Thắng Lợi, nói là có việc phải đi trước.
Sau khi khởi động xe, Lý Thắng Lợi lộ vẻ kích động, quay đầu lại nhìn Dương Phàm nói:
- Bí thư Dương. Cảm tạ ngài đã tín nhiệm.
Dương Phàm cười, khoát tay ra vẻ không có gì, như thể lần này mang Lý Thắng Lợi hối hả ngược xuôi sự tình căn bản không đáng giá nhắc tới. Lý Thắng Lợi phi thường rõ ràng trong lòng. Có thể đi theo, mặc dù không tiếp xúc nhiều về thực chất, nhưng cũng đã xác lập một vị trí thân tín. Dương Phàm không thèm để ý gì, Lý Thắng Lợi mà không tỏ thái độ chính là trong lòng có ý tưởng.
Nhắm mắt lại tựa vào ghế, Dương Phàm điểm lại toàn bộ sự tình. Từ đầu tiên bắt đầu ôm kế hoạch giúp đỡ Du Nhã Ny trên thị trường chứng khoán, sau này đến kế hoạch Hoa Đan Liệt xin Chúc Đông Phong tham gia. Dần dần ích lợi của mấy đại tập đoàn chính trị đều toàn diện nổi lên. Bề nổi là việc tranh danh ngạch Hoa Đan Liệt của thành phố Hải Tân. Bề chìm là trận chiến trên thị trường chứng khoán. Tiến tới diễn biến thành Chúc Đông Phong nhân cơ hội dựa thế bắt đầu đấu tranh trong lĩnh vực kinh tế của tỉnh Nam Việt, rất nhanh lan tràn đến lĩnh vực chính trị.
- Vệ Biên, đặt ba chiếc vé máy bay, sáng ngày mai đến tỉnh Giang Nam.
Vệ Biên gật đầu không có bất cứ ý kiến gì, chỉ nhẹ nhàng nói:
- Còn có gì cần chuẩn bị không?
Dương Phàm lắc đầu cười nói:
- Không còn gì hết, chỉ là ông cũng phải thu thập hành lý đi với tôi một chuyến. ông là người liên lạc, đi theo nhận biết người của tôi đi.
Mặt Vệ Biên co quắp lại, muốn nói lại thôi. Vệ Biên thiếu chút nữa nói một câu: "Sau này tôi đi theo ông" nhưng trong nháy mắt sắp phát ra khỏi miệng thì Vệ Biên đã ngậm lại. Từ bề ngoài có thể thấy tiền đồ của Dương Phàm rất rộng lớn, nhưng nếu Vệ Biên chủ động mở miệng nói thì lại là đứng núi này trông núi nọ. Vừa mới lên chiến hạm hào hoa của Chúc Đông Phong, Vệ Biên do dự cũng là bình thường.
Dương Phàm liếc nhìn Vệ Biên một cái như nhìn thấu tâm trạng của hắn. Dương Phàm mỉm cười nói:
- Có chuyện sau này ông sẽ thấy rõ. Bây giờ không cần tỏ thái độ gấp như vậy.
Mặt Vệ Biên hơi vặn vẹo nhăn nhó một chút, cố gắng cười cười một tiếng rồi nói:
- Như vậy thì tôi sẽ mở mắt mà đợi.
Dương Phàm vỗ vỗ vai Vệ Biên rồi nói:
- Chỉ cần ông không phụ tôi, tôi tự nhiên sẽ không phụ ông.
Điều này có điều kiện cam đoan, Vệ Biên nghe thấy thế không khỏi nở nụ cười chân thành. Tay hai người lại bắt chặt lấy nhau.
Tỉnh Giang Nam, trong nháy mắt khi đi ra khỏi sân bay, Dương Phàm thấy khuôn mặt ngăm đen của Trần Thái Trung. Mấy người đàn ông cao lớn mặt không đổi sắc tản ra trong đám người, đi theo không xa không gần.
- Vất vả rồi.
Sau khi bắt tay, Dương Phàm ôm Trần Thái Trung một chút. Trần Thái Trung cầm lấy hành lý rồi dẫn Dương Phàm, Lý Thắng Lợi và Vệ Biên ra bãi đỗ xe.
Dương Phàm lên một chiếc xe Mercedes - Benz hào hoa, Trần Thái Trung giơ tay ngăn Vệ Biên và Lý Thắng Lợi lại. Bên cạnh xuất hiện một người đàn ông khác dẫn hai người Lý Thắng Lợi lên một con xe.
Trong xe tràn ngập một mùi thơm nhàn nhạt. Thu Vũ Yến ngồi ở trong đang vui mừng, nhưng trong mắt lại có vài phần ai oán.
Cửa xe vừa mới mở ra, Thu Vũ Yến đã lao tới, đôi môi đỏ mọng hôn mãnh liệt vào mặt, vào môi Dương Phàm. Chiếc xe Mercedes – Benz đã được bỏ rất nhiều tiền để thiết kế lại nên hai người dù làm gì ở phía sau thì người ngồi đằng trước cũng không thấy, không nghe được gì.
Thu Vũ Yến là một người phụ nữ trầm tĩnh, lạnh lùng, trong vấn đề nam nữ cũng không quá nóng bỏng. Chẳng qua hơn hai tháng không gặp, Thu Vũ Yến dù lạnh đến đâu cũng như đất hạn khát khao mưa móc.
Kết quả của một phen dây dưa đó là Thu Vũ Yến rất nhanh mềm nhũn lại, người như không có xương cuộn mình vào trong lòng Dương Phàm. Một tay cầm lấy tay người đàn ông đang làm chuyện xấu ở chỗ kín của mình, nhưng lại không có sức lực mà ngăn cản. Thu Vũ Yến bị khiêu khích đúng là không thể nào nhịn được nữa liền đỏ mặt rên lên một câu. Thu Vũ Yến không thèm để ý đây là đâu liền vén váy lên lộ ra đôi tất chân và đôi chân thon dài, sau đó nghiêng người lại, quay đầu nhìn Dương Phàm đầy quyến rũ.
Sau một phen điên cuồng chiến đấu, thay bộ quần áo Thu Vũ Yến đã chuẩn bị sẵn, hai người dựa vào nhau thở dốc. Sau khi hơi thở dần bình ổn lại, Thu Vũ Yến tiến vào trạng thái làm việc rất nhanh.
- Lần này động tĩnh quá lớn, cần phải tránh bên ngoài chú ý. Mấy người bọn em thương lượng một chút, hợp thành ba tổ công tác nhỏ, phân biệt triển khai công tác ở ba thành phố Kinh, Hỗ, Dụ. Danh tiếng của tỉnh Giang Nam không quá lớn, rất thích hợp làm đại bản doanh. Tuy nhiên theo ý tứ của anh, em đã sắp xếp công tác trước. Đây là bản kế hoạch hành động cụ thể.
Dứt lời Thu Vũ Yến khoát tay, lấy ra một xấp tài liệu như thể ma thuật.
Dương Phàm giơ tay muốn cầm lấy, Thu Vũ Yến cười duyên nói:
- Làm lão gia cho em thì em đưa.
Nói xong, Thu Vũ Yến mở kẹp tài liệu ra, chọn một tư thế thoải mái tựa vào ngực Dương Phàm, mở từng tờ ra giảng giải.
- Kế hoạch cụ thể phân làm ba bước. Bước đầu tiên chính là dùng rất nhiều cổ đông nhỏ lẻ, lặng lẽ mua cổ phần của Đại Hoa, bước một này đã bắt đầu triển khai từ một tuần trước. Vốn định chờ anh tới rồi mới ra tay, tuy nhiên hiện tại trực thị trường chứng khoán có sóng nhỏ, ba người bọn em thương lượng với nhau, quyết định trước tiên cứ mua gom với quy mô nhỏ. Để bí mật, mỗi ngày chỉ mua một số lượng nhất định.
Nói tới đây, Thu Vũ Yến đột nhiên ngừng lại một chút, ngồi dậy nhìn Dương Phàm nói:
- Căn cứ mạng lưới tình báo của chúng ta, tài chính hiện tại chuẩn bị vẫn chưa đủ để lay động căn cơ của Tập đoàn Đại Hoa. Đối với điểm này, anh có điều gì muốn nói không?
Thu Vũ Yến không ngờ dùng giọng điệu chất vấn nói chuyện với Dương Phàm. Điều này quả thật hơi bất ngờ. Dương Phàm vẫn đang nhắm mắt, lúc này khẽ nhếch miệng cười xấu xa, hạ giọng nói:
- Em dám hoài nghi anh à?
Thu Vũ Yến không hề sợ hãi chút nào, ưỡn ngực nói:
- Đây là thái độ trách nhiệm của em! A…
Ngực Thu Vũ Yến bị tập kích, rặng mây đỏ trên mặt vẫn chưa tan, giờ lại càng đỏ hơn khi ngón tay Dương Phàm tùy tiện tiến lui trên da thịt mình, thân thể cũng rung lên.
- Có thấy người anh mang tới không? Tên cậu ta là Vệ Biên, là một người liên lạc, bạn cùng học đại học với anh. Tỉnh Nam Việt có một khoản tài chính riêng, anh cần một người có thể tuyệt đối tin tưởng đi theo mình. Du Nhã Ny là mục tiêu quá lớn, chỉ có thể là người của em thôi.
Dương Phàm vừa nói đồng thời, đầu ngón tay vừa nhẹ nhàng vân vê. Thu Vũ Yến khẽ rên rỉ, thân thể mềm nhũn dựa vào người Dương Phàm, co rút lại trong lòng hắn như một con mèo nhỏ, hạ giọng nói với Dương Phàm:
- Đừng dễ dàng hoài nghi em.
- Điều anh nghĩ thì Du tỷ tỷ cũng nghĩ được. Hiện tại, chị ấy đang chủ trì công tác của tập đoàn tại Nam Kinh, bề ngoài ra vẻ bị bại lui. Du tỷ tỷ cũng lo lắng trong tập đoàn có nội gián, cho nên những người tham gia hành động lần này không có một ai là điều động từ tập đoàn Thiên Hằng.
Thu Vũ Yến vừa thở dốc vừa nói, ngữ điệu cũng phát sinh biến hóa theo đầu ngón tay của Dương Phàm. Rốt cục không chịu nổi, Thu Vũ Yến phản kích, há mồm cắn nhẹ lên cánh tay Dương Phàm, hạ giọng nói:
- Đừng như vậy nữa. Đêm qua Du tỷ tỷ lặng lẽ tới đây rồi. Lát nữa chị ấy nhìn thấy bộ dạng của em, lại còn cả chị của anh nữa, mất mặt lắm.
Sự lo lắng của Thu Vũ Yến rõ ràng là không dư thừa. Xe dừng lại trong sân một ngôi biệt thự ngoại ô, vừa xuống xe đã thấy Du Nhã Ny đang đứng ở bậc cửa mỉm cười đứng đợi. Thấy Thu Vũ Yến mặt mũi ửng đỏ, Du Nhã Ny bĩu môi nói:
- Con bé xấu xí, không ngờ làm giữa ban ngày ban mặt.
Trần Tuyết Oánh khoanh tay, lạnh lùng đứng trên bậc thang mỉm cười đầy vẻ bất đắc dĩ nói:
- Trời mới hiểu được mấy cô này nghĩ gì. Ai cũng ưu tú hơn người cả, vậy mà bị thằng ranh vô lương tâm này làm cho thần hồn điên đảo. Sao tôi không nhìn thấy điểm gì tốt của nó cả nhỉ?
Dương Phàm mở miệng phản kích. Lúc này chiếc xe thương vụ cũng đi vào, Vệ Biên và Lý Thắng Lợi cùng xuống xe..
- Tốt lắm. Mọi người đến đông đủ rồi. Tranh thủ thời gian họp đi. Buổi chiều tôi còn có bố trí.
Phòng khách trên tầng hai của biệt thự được sửa thành một phòng họp lâm thời. Tham gia họ chỉ có ba người phụ nữ, Dương Phàm và Vệ Biên. Sau khi mọi người ngồi xuống, Dương Phàm đứng lên nói:
- Nội dung cuộc họp hôm nay tuyệt mật. Mọi người tự giữ trong lòng là được.
Lời nói này tự nhiên là nói cho Vệ Biên nghe, Vệ Biên cũng hiểu được liền mỉm cười gật gật đầu, ngay cả máy tính xách tay đang mở ra cũng đóng lại, tiện thể cũng tắt điện thoại di động.
Dương Phàm đưa mắt nhìn Thu Vũ Yến. Thu Vũ Yến đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Cuộc họp nhỏ hôm nay sẽ do tôi chủ trì. Trước khi nói, tôi muốn hỏi anh Dương Phàm một vấn đề… Vệ Biên làm người liên lạc, có thể điều hành được tài chính của tỉnh Nam Việt được không? Nếu không thể có phối hợp hữu hiệu, tôi đề nghị kế hoạch lần này chậm lại.
Dương Phàm nhìn lướt qua Vệ Biên. Sớm có chuẩn bị nên Vệ Biên không chút hoang mang đứng lên nói:
- Tuy rằng không biết nội dung cụ thể hành động lần này, nhưng theo tôi biết, trong tay Hạ Bình Nam ít nhất nắm giữ tài chính cá nhân ba trăm triệu, hơn nữa còn là vị trí chính thức. Các công ty ủy thác đầu tư tin cậy của tỉnh Nam VIệt cũng đã chuẩn bị một khoản tài chính hùng hậu, cụ thể bao nhiêu thì tôi không rõ lắm. Tuy nhiên khoản tiền này chỉ khi nào Bí thư tỉnh ủy Chúc gật đầu mới có thể sử dụng. Tôi còn mang tới một tài liệu đã chuẩn bị trước, mọi người xem một chút.
Nói xong Vệ Biên lấy ra một thẻ nhớ USB. Lúc trước Dương Phàm không biết là có thứ này, cho nên lúc này trên mặt Dương Phàm lộ ra một tia cười u tối, nhìn lướt qua chiếc thẻ nhớ USB. Vệ Biên bất đắc dĩ nhún nhún vai nói:
- Thứ này là do chánh văn phòng Mạnh dặn đi dặn lại, không đến đây thì không được lộ ra.
Chiếc thẻ nhớ được cắm vào máy tính, Dương Phàm căn bản không hề có ý muốn xem. Tuy nhiên ba người phụ nữ vây lại nhìn, trên mặt cùng lộ ra vẻ tươi cười.
Trần Tuyết Oánh xem xong liền quay sang cười hỏi Dương Phàm:
- Cậu không xem một chút sao?
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Tháng trước Ủy ban Kế hoạch và Phát triển đã đưa ra kế hoạch chỉnh đốn công nghiệp than, người của La gia cũng không rảnh rỗi đâu. Để chặt đứt tài chính La gia, ở thị trường chứng khoán Tập đoàn Đại Hoa cũng không ngăn được Trần, Chúc liên thủ đả kích. Mọi người đừng có nghĩ tới khoản tài chính mà các công ty tin tưởng ủy thác đầu tư kia. Tiền đó không thể tùy tiện lộn xộn, không đến thời khắc cuối cùng thì tuyệt đối không thể động vào.
Không giải thích vì sao, nhưng mọi người không ngờ đều không hỏi. Cuộc họp tiếp tục, thần thái của Thu Vũ Yến thoải mái hơn so với lúc trước, cười đứng lên nói:
- Tổng số cổ phần lưu thông trên thị trường của tập đoàn Đại Hoa là 60%. Nói cách khác, nếu chúng ta muốn hoàn toàn nắm cổ phần khống chế Tập đoàn Đại Hoa, mức độ rủi ro tương đối lớn. Giai đoạn trước áp dụng hình thức ba nhà chia nhau mua gom, hiện tại đã đạt được hiệu quả nhất định. Chúng ta đã nắm trong tay năm phần trăm tổng số cổ phần của Tập đoàn Đại Hoa. Hiện tại biểu đồ giá cổ phiếu Đại Hoa tương đối ổn định,... ....
Thu Vũ Yến nói một hơi hơn nửa giờ, trong quá trình đó không hề uống một ngụm nước, toàn bộ kế hoạch được đưa ra nghiêm khắc chu đáo chặt chẽ. Dương Phàm vẫn kiên nhẫn lắng nghe, đợi cho sau khi Thu Vũ Yến nói xong mới chậm rãi giơ tay nói:
- Tôi xin đề xuất một điểm, bất cứ lúc nào trong tay cũng phải có nguồn tài chính không ít hơn năm mươi triệu để sẵn sàng chuẩn bị.
Trần Tuyết Oánh nhướn mày nói:
- Ý tứ của cậu là muốn chờ cho sau khi Hạ Bình Nam chiến đấu kịch liệt à? Như vậy thì mức độ rủi ro sẽ rất lớn, cậu đã suy xét hậu quả chưa?
- Hậu quả? Cái gì hậu quả? Hạ Bình Nam dám can đảm có tâm tư bảo tồn thực lực, lật hắn ta chỉ là chuyện một chốc một lát. Hắn không còn có đường lùi, điểm này mọi người không cần lo lắng. Chúc Đông Phong cũng sẽ không cho phép xuất hiện kết quả thất bại.
Dương Phàm lạnh lùng trả lời, trong giọng nói mang theo một ý tứ bén nhọn hàm súc.
Du Nhã Ny vẫn không nói gì từ đầu tới giờ, lúc này đứng bật dậy, hai tay chống bàn, trừng mắt nhìn Dương Phàm nói:
- Em có ý tứ gì? Rủi ro lớn như vậy, sao có thể cam đoan hợp tác không lay chuyển chứ?
Du Nhã Ny nghiêm túc, đổi lấy chính là ánh mắt của Dương Phàm từ cổ áo chui vào ngực. Du Nhã Ny tức giận, hai má đỏ lên, không vui nói:
- Sự tình liên quan tới sinh tử tồn vong của tập đoàn Thiên Hằng, em còn có tâm tư suy nghĩ lung tung.
Dương Phàm hơi nhíu mày nói:
- Nếu là hợp tác, cũng đừng nghĩ tới việc chia sẻ lợi ích mà không phải trả giá nào đó. Điểm này, em đã đạt thành nhận thức chung với đối phương. Chuyện mọi người phải làm rất đơn giản, không cần biết dùng phương thức gì, phải nắm được 51% cổ phần của Tập đoàn Đại Hoa.
Lúc này đến lượt Vệ Biên sắc mặt biến đổi lớn, quay đầu nhìn Dương Phàm, biểu tình hơi âm trầm:
- Ý của ông là không từ thủ đoạn?
Dương Phàm thản nhiên cười nói:
- Đúng, không từ thủ đoạn.
Vệ Biên mỉm cười nói:
- Nếu như vậy, tôi có một đề nghị chưa kỹ càng lắm, có điều nham hiểm một chút, không biết có thể nói hay không.
- Vô nghĩa, có cái gì nói thẳng.
Dương Phàm quả quyết nói.
Đinh Dược Nan có một đứa con gái là Dung Tĩnh, học ở New Zealand. Nếu mọi người thường xuyên lên mạng, hẳn là biết một chút hoàn cảnh lưu học sinh nơi đó.
Vệ Biên nói xong, nhếch miệng lộ ra một tia âm độc. Trên mặt ba người phụ nữ lộ ra vẻ nghi hoặc.
Nhưng thật ra trên mặt Dương Phàm lộ ra vẻ tươi cười hứng thú, nhìn Vệ Biên thản nhiên hỏi:
- Trên tay có bao nhiêu cổ phần?
- 5%.
Vệ Biên trả lời rất rõ ràng, Dương Phàm nhắm mắt lại sau đó ngả người ra phía sau nói:
- Không ít, đủ để thay đổi toàn bộ cuộc chiến. Ông nắm chắc được mấy phần?
- Năm mươi phần trăm!
Dương Phàm đứng bật dậy nói:
- Tốt lắm, muốn bao nhiêu tài chính thì ông cứ mở miệng, trong một tháng, lặng lẽ mua toàn bộ cổ phần trong tay Dung Tĩnh.
Lúc này Trần Tuyết Oánh hơi thiếu kiên nhẫn, nheo mắt lạnh lùng nhìn Dương Phàm nói:
- Hai người làm trò bí hiểm gì đó? Nói rõ ràng một chút. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Đường ngang ngõ tắt gì đó, có người khác đi làm, bà chị cần gì phải quan tâm chứ.
Dương Phàm thản nhiên nói một câu như vậy rồi đứng lên nói:
- Được rồi, có cái gì không rõ, về sau sẽ minh bạch, hiện tại mọi người có hỏi thì tôi cũng không nói. Việc mọi người cần làm chính là, cố gắng hết sức chiếm được những lợi thế trên chiến trường cho chúng ta. Việc khác không cần phải quan tâm. Khẩn trương thời gian tổ chức một đoàn khảo sát, ngày mai trực tiếp bay tới tỉnh Nam Việt. Hiện tại tôi tuyên bố, tan họp!
Dương Phàm hống hách, dường như chỉ có Trần Tuyết Oánh không quá thích ứng. Thu Vũ Yến và Du Nhã Ny nhìn nhau cười, hơi tập mãi thành thói quen bắt đầu thu thập đồ đạc. Tuy nhiên nhìn vẻ tức giận của Trần Tuyết Oánh, Dương Phàm đi tới ôm bả vai Trần Tuyết Oánh, nói nhỏ bên tai:
- Đừng kích động, phải có cái nhìn đại cục!
Trần Tuyết Oánh vừa bực mình lại vừa buồn cười, lườm Dương Phàm một cái nói:
- Thằng khốn này, cứ coi chị là người ngoài.
Dương Phàm cười cười không nói gì nữa, gọi người đưa Vệ Biên đi nghỉ ngơi một chút. Du Nhã Ny đứng ở cửa một căn phòng, ngắc ngoắc Dương Phàm. Dương Phàm vừa đi tới thì đã bị kéo vào trong phòng, bên trong còn có cả Thu Vũ Yến.
- Giỏi nhỉ, hiện giờ cứng rắn mang người tới đây.
Tư thế thẩm vấn này rõ ràng không thể dọa nổi Dương Phàm. Du Nhã Ny kéo Dương Phàm vào xong, ngược lại còn bị ôm thắt lưng đặt lên so pha. Thu Vũ Yến cười hì hì cổ vũ cho hai người.
Phương thức phản kích của Du Nhã Ny rất đơn giản nhưng hữu hiệu, ôm lấy đầu Dương Phàm, ép vào ngực mình nói:
- Chị buồn chết đây.
Cũng may là trong lòng mọi người đều có chuyện, sau một phen giằng co, Dương Phàm nằm trên tràng kỷ, rất có phong thái thiếu gia ăn chơi trác táng, đầu gối lên chiếc đùi khêu gợi của Du Nhã Ny, chân gác lên đùi Thu Vũ Yến, mắt nhắm lại nghỉ ngơi.
- Được rồi, muốn thẩm tra cái gì thì hai người hỏi đi.
Nhìn biểu tình lười biếng của Dương Phàm, Du Nhã Ny không khỏi cười nói:
- Chị thật sự muốn đánh vào mũi em quá. Mới chỉ có vài năm, một thằng nhóc ngoan ngoãn đã biến thành thế này. Thành thật khai báo hai vấn đề. Thứ nhất, có cam đoan được vấn đề tài chính mà các ủy thác đầu tư không? Thứ hai là Dung Tĩnh ở New Zealand, rốt cuộc định làm như thế nào?
- Câu hỏi thứ nhất, chính là tung hỏa mù. Khoản tài chính này chỉ có trên sổ sách, về lâu về dài chỉ để lừa dối người, không cần phải nhìn tới. Dung Tĩnh có lẽ là con riêng của Đinh Dược Nan. Cuộc sống của lưu học sinh ở New Zealand rất tệ, có lẽ Vệ Biên sẽ có biện pháp. Chuyện này cũng không cần mấy người lo, em sẽ tìm người xử lý. Ngày mai em tới Bắc Kinh, khởi động bước thứ hai, đến lúc đó mọi người cứ hành động tùy theo hoàn cảnh.
Dương Phàm vẫn không mở mắt như trước nhưng chỉ một câu nói đã cắt đứt sự truy vấn của Du Nhã Ny. Ngẩng đầu nhìn phía đối diện, thấy Thu Vũ Yến đang đỏ mặt kéo váy xuống, Du Nhã Ny không khỏi mỉm cười nói:
- Con sói con lại vươn móng vuốt nghịch loạn. Nói sai rồi, là tiểu sắc lang (con sói con háo sắc).
Lúc này Dương Phàm mới mở mắt. Đón nhận ánh mắt cực nóng của Du Nhã Ny, Dương Phàm cười ha hả, mạnh mẽ xoay người, cúi đầu xuống đùi nghịch ngợm một hồi, rất có phong cách lợn rừng dũi đất. Chỉ một chốc, hai má Du Nhã Ny đã đỏ bừng, thân hình hơi ngửa ra sau, miệng khẽ rên rỉ.
- Giữa ban ngày ban mặt, em làm chị xấu hổ chết.
Du Nhã Ny hơi không còn khí lực, nói năng lộn xộn.
Dương Phàm mạnh mẽ cười ha hả ngồi dậy, nhìn thân thể mềm nhũn của Du Nhã Ny, nói với vẻ đùa giỡn:
- Em còn có việc phải đi ra ngoài, buổi tối sẽ xử lý chị.
Nói xong, Dương Phàm đứng lên sửa sang lại quần áo, lúc sắp đi, hắn tới gần Du Nhã Ny, mỉm cười nói:
- Không tồi, đúng là mùi hương này.
Giữa ánh mắt ai oán của hai người phụ nữ, Dương Phàm lập tức đi ra cửa. Hai người phụ nữ xinh đẹp trong phòng không biết nói gì, chỉ quay mặt nhìn nhau.
- Đồ đáng ghét. Châm lửa lên rồi mà không chịu cho củi.
Khi đi ra cửa, Dương Phàm nghe thấy một câu như vậy, trên mặt càng nở nụ cười đắc ý. Tuy nhiên trong nháy mắt đi xuống lầu, nụ cười trên mặt Dương Phàm biến mất, bước đi trở nên trầm ổn.
Đang ở dưới lầu nói chuyện phiếm cùng Lý Thắng Lợi, Vệ Biên thấy Dương Phàm đi xuống, lập tức đứng lên nói:
- Đi à?
Dương Phàm gật gật đầu nói:
- Ừ, buổi tối bố trị một chỗ nghỉ ở bên ngoài.
Vệ Biên dường như đã thích ứng với phong cách làm việc nhanh gọn, dứt khoát của Dương Phàm, không nói hai lời, liền cầm cặp đi theo ra ngoài.
Xe đi bon bon trên đường, hai người bạn học ngồi trên xe, trong vô hình đã hình thành một quan hệ phụ thuộc. Loại biến hóa tinh tế về địa vị này đã tạo nên một gợn sóng trong lòng Vệ Biên. Mới cách đây không lâu, Vệ Biên còn tưởng rằng mình là người giỏi ngụy trang nhất trong các bạn bè cùng học, không ngờ còn có kẻ ẩn nấp kỹ hơn nhiều.
- Khi còn học đại học, mỗi khi ăn trưa, ông chỉ ăn có năm mươi xu là hai cái bánh bao.
Vệ Biên đột nhiên cười cười, thốt lên một câu.
Dương Phàm cũng mỉm cười, nhìn biểu tình hơi ai oán của Vệ Biên, không khỏi lắc đầu cười khổ nói:
- Khi đó tôi nghèo thực sự. Sở dĩ đi lên con đường hôm nay, nghèo cũng là một trong những nhân tố tác động chủ yếu.
Vệ Biên chậc lưỡi liên tục, ngẫm lại liền quyết định tỏ thái độ một chút:
- Cái gì nên biết thì tôi đều biết rồi. Giờ ông còn gì nhắn nhủ không?
- Không có gì, chờ một chút cho ông gặp người. Tôi sẽ để họ phối hợp với ông xử lý chuyện Dung Tĩnh.
Dương Phàm hạ giọng cười nói.
Sắc mặt Vệ Biên đột nhiên trở nên nghiêm túc, ánh mắt trịnh trọng nhìn Dương Phàm nói:
- Cảm tạ sự tín nhiệm của ông! Tôi sẽ không nói cho những người khác chuyện Dung Tĩnh.
Câu nói này rất rõ ràng, cho dù là Chúc Đông Phong, Vệ Biên cũng sẽ không lộ ra chiêu ngầm này.
Dương Phàm cười cười, thản nhiên nói:
- Ông đã tới đây tức là mọi người cùng trên một con thuyền. Tôi chỉ có thể nói sự tín nhiệm của Mạnh Quang Viễn đối với ông nằm ngoài dự liệu của tôi. Với dục vọng khống chế đại cục của mình, Chúc Đông Phong sẽ không cam tâm cho bất cứ thứ gì ngăn cản. Tôi hợp tác với ông ta chỉ là do gặp cơ hội. Về phần lựa chọn sau này của ông sẽ phụ thuộc vào ánh mắt của ông.
Vệ Biên nghe xong trầm tư một hồi, đang định nói chuyện thì xe dừng lại.
Trước cửa hội sở Huy Thương, Chu Tử Dương và Tề Quốc Viễn đang mỉm cười đứng đón. Dương Phàm vỗ vai Vệ Biên nói tiếp:
- Thực sắc tính dã (Ăn uống sắc dục là bản tính – Mạnh Tử), ở đây có đồ ăn ngon, còn có cả mỹ nữ. Tối nay cứ thoải mái thư giãn đi.
Vệ Biên nhe răng cười dâm, hạ giọng nói:
- Tôi thích đồng phục.
Sau một hồi giới thiệu, tất cả mọi người nhận thức nhau. Một mạng lưới ngầm kết nối tỉnh Nam Việt và tỉnh Giang Nam bước đầu thành hình, người nắm giữ đầu mối đương nhiên là Dương Phàm.
Mấy người đàn ông tụ tập với nhau, không khí khá thoải mái. Chu Tử Dương đã hơi mập ra, tựa vào sô pha nghe Dương Phàm nói tới chuyện Dung Tĩnh xong, không khỏi nhếch miệng cười mờ ám nói:
- Loại chiến thuật này rất hợp khẩu vị của tôi, tuy nhiên không biết nắm chắc bao nhiêu phần mà thôi.
Vệ Biên mỉm cười nói:
- Theo tôi biết, Dung Tĩnh năm nay 20 tuổi, hình thức bình thường, tuy nhiên bạn trai của cô ta khá đẹp trai. Nói là du học ở New Zealand không bằng nói là cả ngày chơi đùa. Mấu chốt là chơi đùa không bị ai cản trở, đánh bạc, chơi thuốc, ngủ bầy đàn, vân vân… thích thế nào là nghịch thế đó.
Lúc này Dương Phàm đột nhiên ngắt lời hỏi:
- Ông có chuẩn bị gì chưa?
Vệ Biên mỉm cười đón nhận ánh mắt ý tứ hàm súc của Dương Phàm, nói:
- Không sai, kỳ thật sau khi gặp nhau ở Dương Thành, tôi đã chuẩn bị chút rồi. Tôi cũng có tham vọng muốn tiến lên phía trước mà. Quan hệ của Bí thư Chúc và chủ tịch tỉnh Đinh thì ai mà không biết. Lại nói tiếp, tôi vẫn phi thường do dự, dù sao chiêu này vẫn hơi có mùi thịt chó, không thể đưa lên bàn tiệc được.
- Thử một lần cũng không sao mà. Nếu có thể không dùng thì không dùng. Lo trước khỏi hoạ thôi!
Dương Phàm nói một câu kết thúc.
Chu Tử Dương nhăn mày nói:
- Dương Phàm, chú nói vô nghĩa. Tôi chỉ biết chú trọng tới hiệu quả thực tế. Lần này mà làm cho tốt, tất cả mọi người đều phát tài.
Chỉ một câu này đã lộ rõ đầy đủ lập trường của Chu Tử Dương. Từ góc độ cá nhân, không hề khó để phát hiện Chu Tử Dương và Tề Quốc Viễn cùng nhau tham gia với mục đích cuối cùng là đi nhờ xe kiếm chút tiền.
Vệ Biên cần lập công nhưng rốt cục hắn vẫn là người trong nhà nước, có những việc thực sự là không thể vượt quá giới hạn được.
Cho nên Dương Phàm và Vệ Biên đều có sự e dè từ trong nội tâm đối với những chiêu thức nham hiểm kiểu đó.
Trước mặt Chu Tử Dương và Tề Quốc Viễn, Dương Phàm có lời không thể nói được. Sau một phen tọa đàm dặn dò công việc, Dương Phàm bỏ lại Vệ Biên, mang theo Lý Thắng Lợi, nói là có việc phải đi trước.
Sau khi khởi động xe, Lý Thắng Lợi lộ vẻ kích động, quay đầu lại nhìn Dương Phàm nói:
- Bí thư Dương. Cảm tạ ngài đã tín nhiệm.
Dương Phàm cười, khoát tay ra vẻ không có gì, như thể lần này mang Lý Thắng Lợi hối hả ngược xuôi sự tình căn bản không đáng giá nhắc tới. Lý Thắng Lợi phi thường rõ ràng trong lòng. Có thể đi theo, mặc dù không tiếp xúc nhiều về thực chất, nhưng cũng đã xác lập một vị trí thân tín. Dương Phàm không thèm để ý gì, Lý Thắng Lợi mà không tỏ thái độ chính là trong lòng có ý tưởng.
Nhắm mắt lại tựa vào ghế, Dương Phàm điểm lại toàn bộ sự tình. Từ đầu tiên bắt đầu ôm kế hoạch giúp đỡ Du Nhã Ny trên thị trường chứng khoán, sau này đến kế hoạch Hoa Đan Liệt xin Chúc Đông Phong tham gia. Dần dần ích lợi của mấy đại tập đoàn chính trị đều toàn diện nổi lên. Bề nổi là việc tranh danh ngạch Hoa Đan Liệt của thành phố Hải Tân. Bề chìm là trận chiến trên thị trường chứng khoán. Tiến tới diễn biến thành Chúc Đông Phong nhân cơ hội dựa thế bắt đầu đấu tranh trong lĩnh vực kinh tế của tỉnh Nam Việt, rất nhanh lan tràn đến lĩnh vực chính trị.
/644
|