- Ha ha, con muốn gì sao, không phải là ngài cổ vũ con đi tranh thủ sao? Những thứ khác con dám nhìn xa sao?
Dương Phàm nói rất khách khí, Chúc Đông Phong nghe xong không khỏi cười khổ một tiếng trong lòng. Một người có thói quen luôn khống chế cục diện trong tay, ngay từ đầu đã bố trí rất cẩn thận, một điểm một điểm dẫn tên hồ ly trước mặt vào hang. Chúc Đông Phong vốn nghĩ chỉ cho tên đáng ghét Dương Phàm này một bài học vì đã chiếm tiện ghi con gái bảo bối nhà mình mà thôi. Dựa theo kế hoạch lúc này bí thư Chúc phải nắm được tất cả lợi thế, sau đó rất không khách khí giáo huấn tên Dương Phàm trước mặt này, cuối cùng mới thả hắn một con ngựa. Làm cho Dương Phàm cảm thấy ân đức quá lớn của mình.
Nhưng Chúc Đông Phong không ngờ kết quả lại là như thế này.
Không thể nghĩ tới. Kết quả lại không thể tránh được. không thể nghĩ ra đường đường một ủy viên Bộ Chính trị cũng phải ngoan ngoãn ngồi đây cò kè mặc cả với một tên vãn bối.
Điều này quả nhiên là Chúc Đông Phong tự cho mình quá thông minh nên đã dùng đá đập vào chân mình.
Ra giá không cao, một chút cũng không cao. Chúc Đông Phong bắt buộc phải thừa nhận điểm này.
Chúc Đông Phong vừa có chút kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng đang quay cuồng, có đủ mọi cảm giác. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
- Tại sao không thừa thắng truy kích?
Chúc Đông Phong cố gắng lấy lại bình tĩnh, từ từ cầm ấm trà lên rót nước vào chén, ánh mắt nhìn Dương Phàm đã biến hoá về chất. Ngoại trừ một tia kinh ngạc còn mang theo một tia chờ mong. Trước hôm nay, Chúc Đông Phong chưa bao giờ cho rằng người thanh niên trước mặt lại đạt đến độ cao như vậy.
- Không tại sao cả. Con chỉ muốn hỏi lại một câu, ngài có nắm chắc nhổ cỏ tận gốc hay không?
Dương Phàm mỉm cười, sau đó nhỏ giọng nói tiếp:
- Đuổi chó vào góc tường cũng phải đề phòng nó cắn cùng dứt dậu chứ. Không có ngài ám chỉ, Hồng Sinh có thể bình yên vô sự thoát khỏi cuộc điều tra sao? Con nghĩ rằng Đinh Dược Nan và La Hùng Vĩ hợp tác vẫn không đủ để chống lại áp lực của hai nhà Trần, Chúc?
Đánh rắn đánh bảy tấc, Dương Phàm nói trực tiếp đúng chỗ yếu hại, điều này làm cho Chúc Đông Phong không khỏi cảm thấy xấu hổ. Không sai, nếu không phải Chúc Đông Phong can thiệp, Đinh Hồng Sinh bị xử bắn mấy chục lần cũng không đủ.
- Hừ, cậu nghĩ rằng tôi nói chuyện là được sao? Không có lão già nhà cậu mắt nhắm mắt mở thì có thể được sao?
Chúc Đông Phong thản nhiên phản bác lại một câu, sau đó không nhanh không chậm mà nói:
- không đến lúc kẻ chết người sống thì cùng sinh sống vĩnh viễn là giai điệu chủ đạo.
Dương Phàm thở dài một tiếng trong lòng, bởi vì Chúc Đông Phong bây giờ đã đổi sang giọng răn dạy, nói rõ giao dịch đã chấm dứt. Thân phận của Chúc Đông Phong đã biến thành ông bố vợ. Chúc Đông Phong không khỏi nở nụ cười của kẻ chiến thắng, ý của lão ta rõ ràng là ám chỉ:
- Thằng bé này không phải rất giỏi sao? Đến cuối cùng không phải cũng ngoan ngoãn đưa hai tay dâng lợi ích cho Chúc Đông Phong này sao?
Chúc Đông Phong vừa đắc ý vừa cảm thấy có chút mất mát. Dù sao loại thắng lợi này là dựa vào con gái và cháu ngoại mà đạt được. Nếu không Dương Phàm hoàn toàn có thể cầm mấy thứ này đi tìm Đinh Dược Nan, như vậy sẽ không đến lượt của mình.
Dương Phàm thở dài một tiếng rồi gật đầu nói:
- Coi như xong một cuộc giao dịch.
Dương Phàm đang muốn mặc cả một chút thì ngẩng đầu lên thấy Chúc Vũ Hàm đang ôm Tiểu Chúc Dương từ trên cầu thang đi xuống, Dương Phàm đành cắn răng nuốt lời nói vào trong lòng. Đây chính là Dương Phàm chấp nhận thỏa hiệp, điều này đổi lấy nụ cười của Chúc Vũ Hàm. Chúc Vũ Hàm nói khẽ với con trai:
- Ngoan.
Chúc Đông Phong nghe thấy rõ ràng, không khỏi mỉm cười trừng mắt nhìn Dương Phàm một cái, hừ một tiếng. Dương Phàm nhe răng trợn mắt xoay đầu sang chỗ khác. Trong lòng Dương Phàm không khỏi thầm oán hận, ý chí không đủ kiên định. Chúc Vũ Hàm chơi một chiêu nhân lúc Dương Phàm hưng phấn nên đã đáp ứng. Địa điểm đàm phán này rất không thích hợp, đầu tiên là Thượng Hi ra nhìn một chút, lát sau là Chúc Vũ Hàm ôm con trai đi ra, đây đều là nhắc nhở Dương Phàm.
Mẹ nó chứ, làm như mình sai chuyện gì đó vậy.
Chúc Đông Phong lấy lại chút mặt mũi liền cười nói:
- Đừng có ra vẻ đau lòng như vậy, tôi đã sớm chuẩn bị một chút cho cậu rồi.
Mắt Dương Phàm sáng rực lên. Sau khi đoán được ý của Chúc Đông Phong, lúc này Dương Phàm mới cười nói:
- Chuyện này con không tiện ra mặt.
- Thằng ranh này chứ, vừa muốn làm ... còn muốn giấu ....
Chúc Đông Phong cũng may kịp thời phanh lại, thiếu chút nữa phát ra câu: "Vừa muốn làm gái điếm, vừa muốn lập tấm bia trinh tiết"
Dương Phàm cười hắc hắc ra vẻ không biết nói gì. Chúc Đông Phong cũng chẳng còn gì để nói nữa, hơn nữa nhìn Dương Phàm với ánh mắt khen ngợi:
- Không sai, đã luyện ra rồi. Sau này Tiểu Vũ đi theo cậu, cuộc sống coi như xuống. Để lại một số điện thoại liên lạc, sau đó biến mất khỏi trước mặt tôi.
Chiêu qua sông chặt cầu của Chúc Đông Phong đúng là quá thành thạo, nói trở mặt là trở mặt, nói đuổi người là đuổi người. Dương Phàm nhìn nhìn một chút ngôi biệt thự, muốn thông qua quan hệ với con gái bí thư Chúc đã không thể đạt được, không thể làm gì khác hơn là từ từ đứng dậy đi ra ngoài. Lúc này trên lầu truyền đến tiếng nói của Chúc Vũ Hàm:
- Chờ chút, chị đi với em.
Chúc Đông Phong nghe thấy thế không khỏi có chút ngạc nhiên. Chúc Vũ Hàm ăn mặc rất đẹp yêu kiều từ trên lầu đi xuống, cười hì hì nói với Chúc Đông Phong:
- Bố, con theo Dương Phàm ra ngoài hai ngày.
Chúc Đông Phong có chút khó chịu hừ một tiếng, chờ Chúc Vũ Hàm khoác tay Dương Phàm đi ra ngoài, Chúc Đông Phong mới từ từ bình tĩnh lại, cười cười một tiếng tự nhủ:
- Con bé này quả nhiên là thông minh.
Tát một cái, cho một miếng bánh ngọt, đây là kỹ xảo thường dùng của Chúc Vũ Hàm. Đối phó Tiểu Chúc Dương rất có hiệu quả, đối phó Dương Phàm thì sao? Xem ra hiệu quả cũng không sai. Dương Phàm rất hài lòng vì Chúc Vũ Hàm cùng rời đi với mình. Chẳng qua sau khi lên xe, Dương Phàm lấy lại tinh thần ngồi ở vị trí lái xe khẽ quay đầu nhìn thì thấy Chúc Vũ Hàm đang cười cười đầy giảo hoạt.
- Thôi rồi, trúng mỹ nhân kế.
Dương Phàm kêu thảm một tiếng. Chúc Vũ Hàm đắc ý che miệng cười trộm.
- Cái này, chị phải nuôi con, lợi nhuận lần này chị muốn 20 %.
Quả nhiên không ngoài suy đoán của Dương Phàm. Nếu vừa rồi kiên định từ chối không cho Chúc Vũ Hàm đi theo, tiền này sẽ không mất rồi.
Dương Phàm đang rất đau lòng thì Chúc Vũ Hàm cười nói:
- Em đau lòng gì chứ? Lông Dương rơi vào người Dương, cũng không phải em bỏ tiền ra mà.
Dương Phàm lắc đầu thở dài nói:
- Không phải người một nhà, không tiến vào trong một nhà, Chúc gia nhà chị có phải là có thói quen ăn không không vậy? Không nên như vậy chứ?
Du Nhã Ny là người ra mặt thu mua cổ phiếu của tập đoàn Đại Hoa nên được đẩy ra bàn đàm phán. Thực ra yêu cầu của Du Nhã Ny cũng không cao, chẳng qua chỉ là 10 % lợi nhuận mà thôi. Đinh Hồng Sinh cũng không có ý cò kè mặc cả, khịt khịt mũi chấp nhận điều kiện. Rốt cuộc lời lỗ bao nhiêu đều là nói sau, tạm thời không đề cập đến.
Sau khi hoàn thành cuộc giao dịch này, Dương Phàm bị gọi điện quay về Bắc Kinh. Trong ngôi biệt thự dưới chân núi Tây Sơn, ba lão già ra vẻ ba vị quan tòa hỏi tội. Trong nháy mắt khi Dương Phàm đi vào phòng khách thì phát hiện không khí có chút không đúng.
Trần lão gia tử mặc dù vẫn ngồi im bất động như xưa, nhưng ánh mắt quét quanh lại mang theo vẻ nghiêm khắc. thái độ của Trương Đại tướng tốt hơn một chút, nhưng một mực khe khẽ lắc đầu. Chu Minh Đạo lại ra vẻ không có chuyện liên quan đến mình, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Dương Phàm đứng cửa không biết nên làm như thế nào, hắn đang tính xem lát nữa làm cách nào qua cơn mưa bão này thì đột nhiên Trương Tư Tề và Chu Dĩnh một người ôm một em bé xuất hiện ở trên lầu.
- Anh về rồi à, lên xem con trai và con gái đi, tên còn chưa đặt đâu.
Không khí mà ba lão già khó khăn lắm mới tạo được đã bị chiêu này của Trương Tư Tề phá vỡ. Mấy lão già này dù như thế nào cũng không thể ngăn cản Dương Phàm thân thiết với vợ con chứ? Dương Phàm đang do dự không biết làm sao thì phát hiện Trương đại tướng đang nháy mắt với mình, hắn vội vàng nhìn Trương Đại tướng với ánh mắt cảm kích rồi nói:
- Cháu lên lầu trước.
Dương Phàm vừa biến mất ở trên lầu, Chu Minh Đạo mỉm cười nói:
- Tôi thắng.
Vừa nói Chu Minh Đạo liền đưa tay về phía Trần lão gia tử.
Trần lão gia tử hừ một tiếng, đưa chiếc lọ thời Nghi Hưng ra trước mặt rồi nói:
- Thua thì phải nhận.
Trương Đại tướng nghe xong không khỏi có chút buồn bực, lại nhìn cái kia một chút, nhỏ giọng nói:
- Hai lão đánh cuộc gì?
Chu Minh Đạo cười ha hả nói:
- Khi lão chưa đến, tôi và lão già kia đã đánh cuộc. Tôi nói lão nhất định mang cháu gái và chắt ngoại đến phá rồi. Lão già này lại nói lão là người biết tiến thối.
Trương Đại tướng nghe xong cười ha hả nói:
- Thật hiếm có, lão Trần cũng có lúc nhìn lầm. Chẳng qua lời này nói đi lại nói lại, hai người các lão có phải yêu cầu Dương Phàm quá nghiêm khắc không. Nó mới 31 tuổi mà.
Trần lão gia tử cười lạnh nói:
- Tính cả tuổi mụ là 32.
Lúc này Dương Phàm ở trên lầu một tay ôm một đứa bé, đang hôn con, không ngờ con không cho mặt mũi òa lên khóc. Vì thế hai người phụ nữ ôm em bế về. Trương Tư Tề ôm con gái cười nói:
- Không có việc gì, anh xuống đi.
Dương Phàm nói rất khách khí, Chúc Đông Phong nghe xong không khỏi cười khổ một tiếng trong lòng. Một người có thói quen luôn khống chế cục diện trong tay, ngay từ đầu đã bố trí rất cẩn thận, một điểm một điểm dẫn tên hồ ly trước mặt vào hang. Chúc Đông Phong vốn nghĩ chỉ cho tên đáng ghét Dương Phàm này một bài học vì đã chiếm tiện ghi con gái bảo bối nhà mình mà thôi. Dựa theo kế hoạch lúc này bí thư Chúc phải nắm được tất cả lợi thế, sau đó rất không khách khí giáo huấn tên Dương Phàm trước mặt này, cuối cùng mới thả hắn một con ngựa. Làm cho Dương Phàm cảm thấy ân đức quá lớn của mình.
Nhưng Chúc Đông Phong không ngờ kết quả lại là như thế này.
Không thể nghĩ tới. Kết quả lại không thể tránh được. không thể nghĩ ra đường đường một ủy viên Bộ Chính trị cũng phải ngoan ngoãn ngồi đây cò kè mặc cả với một tên vãn bối.
Điều này quả nhiên là Chúc Đông Phong tự cho mình quá thông minh nên đã dùng đá đập vào chân mình.
Ra giá không cao, một chút cũng không cao. Chúc Đông Phong bắt buộc phải thừa nhận điểm này.
Chúc Đông Phong vừa có chút kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng đang quay cuồng, có đủ mọi cảm giác. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
- Tại sao không thừa thắng truy kích?
Chúc Đông Phong cố gắng lấy lại bình tĩnh, từ từ cầm ấm trà lên rót nước vào chén, ánh mắt nhìn Dương Phàm đã biến hoá về chất. Ngoại trừ một tia kinh ngạc còn mang theo một tia chờ mong. Trước hôm nay, Chúc Đông Phong chưa bao giờ cho rằng người thanh niên trước mặt lại đạt đến độ cao như vậy.
- Không tại sao cả. Con chỉ muốn hỏi lại một câu, ngài có nắm chắc nhổ cỏ tận gốc hay không?
Dương Phàm mỉm cười, sau đó nhỏ giọng nói tiếp:
- Đuổi chó vào góc tường cũng phải đề phòng nó cắn cùng dứt dậu chứ. Không có ngài ám chỉ, Hồng Sinh có thể bình yên vô sự thoát khỏi cuộc điều tra sao? Con nghĩ rằng Đinh Dược Nan và La Hùng Vĩ hợp tác vẫn không đủ để chống lại áp lực của hai nhà Trần, Chúc?
Đánh rắn đánh bảy tấc, Dương Phàm nói trực tiếp đúng chỗ yếu hại, điều này làm cho Chúc Đông Phong không khỏi cảm thấy xấu hổ. Không sai, nếu không phải Chúc Đông Phong can thiệp, Đinh Hồng Sinh bị xử bắn mấy chục lần cũng không đủ.
- Hừ, cậu nghĩ rằng tôi nói chuyện là được sao? Không có lão già nhà cậu mắt nhắm mắt mở thì có thể được sao?
Chúc Đông Phong thản nhiên phản bác lại một câu, sau đó không nhanh không chậm mà nói:
- không đến lúc kẻ chết người sống thì cùng sinh sống vĩnh viễn là giai điệu chủ đạo.
Dương Phàm thở dài một tiếng trong lòng, bởi vì Chúc Đông Phong bây giờ đã đổi sang giọng răn dạy, nói rõ giao dịch đã chấm dứt. Thân phận của Chúc Đông Phong đã biến thành ông bố vợ. Chúc Đông Phong không khỏi nở nụ cười của kẻ chiến thắng, ý của lão ta rõ ràng là ám chỉ:
- Thằng bé này không phải rất giỏi sao? Đến cuối cùng không phải cũng ngoan ngoãn đưa hai tay dâng lợi ích cho Chúc Đông Phong này sao?
Chúc Đông Phong vừa đắc ý vừa cảm thấy có chút mất mát. Dù sao loại thắng lợi này là dựa vào con gái và cháu ngoại mà đạt được. Nếu không Dương Phàm hoàn toàn có thể cầm mấy thứ này đi tìm Đinh Dược Nan, như vậy sẽ không đến lượt của mình.
Dương Phàm thở dài một tiếng rồi gật đầu nói:
- Coi như xong một cuộc giao dịch.
Dương Phàm đang muốn mặc cả một chút thì ngẩng đầu lên thấy Chúc Vũ Hàm đang ôm Tiểu Chúc Dương từ trên cầu thang đi xuống, Dương Phàm đành cắn răng nuốt lời nói vào trong lòng. Đây chính là Dương Phàm chấp nhận thỏa hiệp, điều này đổi lấy nụ cười của Chúc Vũ Hàm. Chúc Vũ Hàm nói khẽ với con trai:
- Ngoan.
Chúc Đông Phong nghe thấy rõ ràng, không khỏi mỉm cười trừng mắt nhìn Dương Phàm một cái, hừ một tiếng. Dương Phàm nhe răng trợn mắt xoay đầu sang chỗ khác. Trong lòng Dương Phàm không khỏi thầm oán hận, ý chí không đủ kiên định. Chúc Vũ Hàm chơi một chiêu nhân lúc Dương Phàm hưng phấn nên đã đáp ứng. Địa điểm đàm phán này rất không thích hợp, đầu tiên là Thượng Hi ra nhìn một chút, lát sau là Chúc Vũ Hàm ôm con trai đi ra, đây đều là nhắc nhở Dương Phàm.
Mẹ nó chứ, làm như mình sai chuyện gì đó vậy.
Chúc Đông Phong lấy lại chút mặt mũi liền cười nói:
- Đừng có ra vẻ đau lòng như vậy, tôi đã sớm chuẩn bị một chút cho cậu rồi.
Mắt Dương Phàm sáng rực lên. Sau khi đoán được ý của Chúc Đông Phong, lúc này Dương Phàm mới cười nói:
- Chuyện này con không tiện ra mặt.
- Thằng ranh này chứ, vừa muốn làm ... còn muốn giấu ....
Chúc Đông Phong cũng may kịp thời phanh lại, thiếu chút nữa phát ra câu: "Vừa muốn làm gái điếm, vừa muốn lập tấm bia trinh tiết"
Dương Phàm cười hắc hắc ra vẻ không biết nói gì. Chúc Đông Phong cũng chẳng còn gì để nói nữa, hơn nữa nhìn Dương Phàm với ánh mắt khen ngợi:
- Không sai, đã luyện ra rồi. Sau này Tiểu Vũ đi theo cậu, cuộc sống coi như xuống. Để lại một số điện thoại liên lạc, sau đó biến mất khỏi trước mặt tôi.
Chiêu qua sông chặt cầu của Chúc Đông Phong đúng là quá thành thạo, nói trở mặt là trở mặt, nói đuổi người là đuổi người. Dương Phàm nhìn nhìn một chút ngôi biệt thự, muốn thông qua quan hệ với con gái bí thư Chúc đã không thể đạt được, không thể làm gì khác hơn là từ từ đứng dậy đi ra ngoài. Lúc này trên lầu truyền đến tiếng nói của Chúc Vũ Hàm:
- Chờ chút, chị đi với em.
Chúc Đông Phong nghe thấy thế không khỏi có chút ngạc nhiên. Chúc Vũ Hàm ăn mặc rất đẹp yêu kiều từ trên lầu đi xuống, cười hì hì nói với Chúc Đông Phong:
- Bố, con theo Dương Phàm ra ngoài hai ngày.
Chúc Đông Phong có chút khó chịu hừ một tiếng, chờ Chúc Vũ Hàm khoác tay Dương Phàm đi ra ngoài, Chúc Đông Phong mới từ từ bình tĩnh lại, cười cười một tiếng tự nhủ:
- Con bé này quả nhiên là thông minh.
Tát một cái, cho một miếng bánh ngọt, đây là kỹ xảo thường dùng của Chúc Vũ Hàm. Đối phó Tiểu Chúc Dương rất có hiệu quả, đối phó Dương Phàm thì sao? Xem ra hiệu quả cũng không sai. Dương Phàm rất hài lòng vì Chúc Vũ Hàm cùng rời đi với mình. Chẳng qua sau khi lên xe, Dương Phàm lấy lại tinh thần ngồi ở vị trí lái xe khẽ quay đầu nhìn thì thấy Chúc Vũ Hàm đang cười cười đầy giảo hoạt.
- Thôi rồi, trúng mỹ nhân kế.
Dương Phàm kêu thảm một tiếng. Chúc Vũ Hàm đắc ý che miệng cười trộm.
- Cái này, chị phải nuôi con, lợi nhuận lần này chị muốn 20 %.
Quả nhiên không ngoài suy đoán của Dương Phàm. Nếu vừa rồi kiên định từ chối không cho Chúc Vũ Hàm đi theo, tiền này sẽ không mất rồi.
Dương Phàm đang rất đau lòng thì Chúc Vũ Hàm cười nói:
- Em đau lòng gì chứ? Lông Dương rơi vào người Dương, cũng không phải em bỏ tiền ra mà.
Dương Phàm lắc đầu thở dài nói:
- Không phải người một nhà, không tiến vào trong một nhà, Chúc gia nhà chị có phải là có thói quen ăn không không vậy? Không nên như vậy chứ?
Du Nhã Ny là người ra mặt thu mua cổ phiếu của tập đoàn Đại Hoa nên được đẩy ra bàn đàm phán. Thực ra yêu cầu của Du Nhã Ny cũng không cao, chẳng qua chỉ là 10 % lợi nhuận mà thôi. Đinh Hồng Sinh cũng không có ý cò kè mặc cả, khịt khịt mũi chấp nhận điều kiện. Rốt cuộc lời lỗ bao nhiêu đều là nói sau, tạm thời không đề cập đến.
Sau khi hoàn thành cuộc giao dịch này, Dương Phàm bị gọi điện quay về Bắc Kinh. Trong ngôi biệt thự dưới chân núi Tây Sơn, ba lão già ra vẻ ba vị quan tòa hỏi tội. Trong nháy mắt khi Dương Phàm đi vào phòng khách thì phát hiện không khí có chút không đúng.
Trần lão gia tử mặc dù vẫn ngồi im bất động như xưa, nhưng ánh mắt quét quanh lại mang theo vẻ nghiêm khắc. thái độ của Trương Đại tướng tốt hơn một chút, nhưng một mực khe khẽ lắc đầu. Chu Minh Đạo lại ra vẻ không có chuyện liên quan đến mình, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Dương Phàm đứng cửa không biết nên làm như thế nào, hắn đang tính xem lát nữa làm cách nào qua cơn mưa bão này thì đột nhiên Trương Tư Tề và Chu Dĩnh một người ôm một em bé xuất hiện ở trên lầu.
- Anh về rồi à, lên xem con trai và con gái đi, tên còn chưa đặt đâu.
Không khí mà ba lão già khó khăn lắm mới tạo được đã bị chiêu này của Trương Tư Tề phá vỡ. Mấy lão già này dù như thế nào cũng không thể ngăn cản Dương Phàm thân thiết với vợ con chứ? Dương Phàm đang do dự không biết làm sao thì phát hiện Trương đại tướng đang nháy mắt với mình, hắn vội vàng nhìn Trương Đại tướng với ánh mắt cảm kích rồi nói:
- Cháu lên lầu trước.
Dương Phàm vừa biến mất ở trên lầu, Chu Minh Đạo mỉm cười nói:
- Tôi thắng.
Vừa nói Chu Minh Đạo liền đưa tay về phía Trần lão gia tử.
Trần lão gia tử hừ một tiếng, đưa chiếc lọ thời Nghi Hưng ra trước mặt rồi nói:
- Thua thì phải nhận.
Trương Đại tướng nghe xong không khỏi có chút buồn bực, lại nhìn cái kia một chút, nhỏ giọng nói:
- Hai lão đánh cuộc gì?
Chu Minh Đạo cười ha hả nói:
- Khi lão chưa đến, tôi và lão già kia đã đánh cuộc. Tôi nói lão nhất định mang cháu gái và chắt ngoại đến phá rồi. Lão già này lại nói lão là người biết tiến thối.
Trương Đại tướng nghe xong cười ha hả nói:
- Thật hiếm có, lão Trần cũng có lúc nhìn lầm. Chẳng qua lời này nói đi lại nói lại, hai người các lão có phải yêu cầu Dương Phàm quá nghiêm khắc không. Nó mới 31 tuổi mà.
Trần lão gia tử cười lạnh nói:
- Tính cả tuổi mụ là 32.
Lúc này Dương Phàm ở trên lầu một tay ôm một đứa bé, đang hôn con, không ngờ con không cho mặt mũi òa lên khóc. Vì thế hai người phụ nữ ôm em bế về. Trương Tư Tề ôm con gái cười nói:
- Không có việc gì, anh xuống đi.
/644
|