Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 459: Mâu thuẫn

/644


Dương Phàm sửng sốt một chút, trên mặt một lần nữa lại lộ ra vẻ kích động. một lúc sau Dương Phàm mới nhớ đến vẫn chưa ăn cơm trưa. Hắn nhìn đồng hồ thấy đã là hơn 2 giờ chiều. Vừa nãy Dương Phàm quá khẩn trương nên quên cả cơn đói:
- Sao ngài cũng chưa ăn vậy?
- Trưa ăn chút gì đó thôi, không có hứng thú. Có lẽ Chính Hòa huynh cũng như vậy. Còn có mấy người bạn, có lẽ là hai ngày nay ăn cũng không ngon.
Chúc Đông Phong cười cười than thở một câu.
Xe đi ra Trung Nam Hải đề phòng nghiêm ngặt, dần dần hòa vào thành phố phồn hoa và huyên náo.
Lúc này đã không thể nói là ăn cơm trưa. Hai chiếc xe biển đỏ đi tới trước một nơi yên tĩnh. Một người đàn ông trung niên có vẻ lo lắng đang đứng chờ ở cửa. Khi thấy hai chiếc xe tiến vào trong sân, mặt người đàn ông mới thả lỏng ra một chút.
- Chào bí thư Trần, chào bí thư Chúc. Người trẻ tuổi này là?
Người đàn ông bắt tay từng người, đến phiên Dương Phàm liền do dự một chút.
- bí thư thị ủy thành phố Hải Tân, Dương Phàm.
Trần Chính Hòa cười cười giới thiệu Dương Phàm, sau đó nhỏ giọng nói tiếp:
- Trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy tỉnh Thiên Nhai Đinh Duệ.
Khi nghe thấy Trần Chính Hòa giới thiêu, hai má trên mặt Đinh Duệ hơi co quắp lại.
- Cảm ơn hai vị lãnh đạo giúp đỡ.
Đầu tiên là cảm ơn hai người Trần, Chúc, sau đó Đinh Duệ quay đầu lại bắt chặt tay Dương Phàm rồi nói:
- Sau này mọi người là đồng nghiệp, phải thân thiết với nhau nhiều.
Dương Phàm bình tĩnh nhìn hai người Trần Chính Hòa và Chúc Đông Phong, phát hiện trên mặt hai người mang theo một tia đắc ý, không khỏi thầm nghĩ trong lòng. Nói như vậy Đinh Duệ này có thể đến tỉnh Thiên Nhai làm trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy nhất định là do hai nhà giúp.
- Khách khí rồi, trưởng ban Đinh.
Dương Phàm khiêm tốn cười nói, không tự giác bắt chước vẻ mặt vừa rồi của thủ trưởng.
Chúc Đông Phong lúc này cười nói:
- Được rồi, vào thôi, bụng đói hết cả rồi.
Vừa đi vào trong, Chúc Đông Phong đột nhiên đứng lại cười nói:
- Lão Trần, Triệu Việt cũng ở Bắc Kinh, có phải là mời tới cùng nhau ngồi một chút không?
Trần Chính Hòa cười cười một tiếng rồi thản nhiên nói:
- Như vậy thì mời đến đây thôi, đều là bạn mà.
Hai vị ủy viên Bộ Chính trị nói chuyện với nhau đã tiến hành thay đổi hai vòng tròn khổng lồ.
Trong lúc đợi Triệu Việt, mọi người gọi món súp lên trước. Dương Phàm rất không có hình tượng bắt đầu ăn trước, ba người còn lại vừa cười cười vừa nói chuyện. Nội dung chính trong cuộc nói chuyện này là hai người Trần Chúc. Bề ngoài thì thấy Dương Phàm đang chăm chú ăn, nhưng trên thực tế trong đầu vẫn luôn suy nghĩ chuyện xảy ra ngày hôm nay. Từ lúc xuống máy bay, đầu tiên là bị kéo đến chỗ ba ông lão rồi bị nói một phen, sau khi bị phê bình và tự phê bình, ba ông lão dường như không có ý truy cứu. Chẳng qua lại đã giết được ngạo khí của Dương Phàm. Cho nên Dương Phàm không còn chút đắc ý nào nữa sau khi đối phó được Chúc Đông Phong. Ngay sau khi về nhà là đến chỗ thủ trưởng ngồi, nghe kịch nửa tiếng, coi như đây là cho mình thời gian suy nghĩ và tìm cách ứng phó, sau đó lại là gặp mặt và nói chuyện khoảng nửa tiếng. Tất cả những sự kiện liên tiếp nhau, Dương Phàm suy nghĩ cẩn thận thì đã nhìn ra cái gì đấy. Ba ông lão hợp sức tạo thành Thiên Môn trận, tạo sát khí cũng không hề quá đáng qua đó đã giúp được mình. Trong nháy mắt khi nghĩ đến điểm này, trong lòng Dương Phàm không khỏi cảm thấy ấm áp. Hắn ngẩng đầu lên nhìn ba người đang nói chuyện thì phát hiện Chúc Đông Phong đang nhìn chằm chằm vào mình.
- Cậu nhóc, cậu có phục không?
Ánh mắt của Chúc Đông Phong như đang ám chỉ như vậy, khi thấy Dương Phàm đã nhìn ra, Chúc Đông Phong còn cười cười nháy mắt mấy cái. Dương Phàm vội vàng cúi đầu ăn. Triệu Việt lập tức tới nơi. Kết minh giữa hai tập đoàn lợi ích khổng lồ sắp được diễn ra.
Triệu Việt ở trong khách sạn chờ tin tức nhận được điện thoại của Mạnh Quang Viễn gọi tới vội vàng đi ra ngoài. Lúc ngồi trong xe, Triệu Việt không khỏi thầm than trong lòng. Trong điện thoại, Mạnh Quang Viễn đã ám chỉ chuyện thủ trưởng đã gặp Dương Phàm, ám chỉ này làm cho Triệu Việt cảm thấy rất chấn động. Thằng ranh Dương Phàm này sao có thể lọt vào mắt xanh của thủ trưởng chứ? Không lẽ đây là do có Chúc Đông Phong sao? Nhưng vì sao Chúc Đông Phong lại ra sức giúp Dương Phàm như vậy. Dương Phàm dựa vào chuyện gì mà được thủ trưởng thưởng thức. Triệu Việt dù nghĩ như thế nào cũng không rõ.
Đương nhiên không hiểu không quan trọng, chỉ cần thấy rõ tình hình là được. Có những thứ nếu không biết điều mà đi hỏi thăm sẽ chuốc lấy tai ương đâu đâu, điểm này trong lòng Triệu Việt hiểu rất rõ. Là một bí thư tỉnh ủy, Triệu Việt muốn khống chế tỉnh Thiên Nhai, không cho phép có khiêu chiến. Việc lực chọn người vào chức trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy là mục đích chính lên Bắc Kinh lần này của Triệu Việt. Cuối cùng đã rơi vào người Đinh Duệ, kết quả này Triệu Việt coi như hài lòng. Đinh Duệ vốn là phó bí thư trung ương đoàn, vị trí đứng ở phía sau. Có thể được đưa đến tỉnh Thiên Nhai giữ chức trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy thì nguyên nhân tự nhiên là do Đinh Duệ đi theo khá gần Chúc Đông Phong. Từ trung ương đoàn đến trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy tỉnh Thiên Nhai, Đinh Duệ coi như là được đề bạt sử dụng. Vị trí trưởng ban Tổ chức cán bộ là có thực quyền. Còn cái chức phó bí thư trung ương đoàn sao có thể so sánh được.
Có thủ trưởng thưởng thức, thành phố Hải Tân tự nhiên có thể thành công lọt vào kế hoạch Hoa Đan Liệt, mấy vấn đề khác chỉ là công tác bề ngoài mà thôi. Sau đó thành phố Hải Tân sẽ thành công thăng cấp, nghênh đón thời kỳ phát triển mạnh mẽ. Dương Phàm tự nhiên sẽ nước lên thuyền lên, tiến vào thường vụ tỉnh ủy. Kết quả này đối với Triệu Việt mà nói cũng không có tổn thất gì. Đinh Duệ không cần phải nói cũng biết đã đứng ở bên phía Triệu Việt. Sau cuộc uống trà hôm nay với thủ trưởng, sau này Dương Phàm tiến vào thường vụ tỉnh ủy, như vậy chẳng khác nào Triệu Việt lại có một phiếu. Cứ như vậy lực lượng đối lập giữa tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh Thiên Nhai sẽ tiến hành biến hoá. Mà một điểm quan trọng nhất chính là tình hữu nghị mà Triệu Việt đạt được với Trần Chính Hòa, sau này chỗ tốt tự nhiên không ít. Chỉ riêng tin tức thì sau này biết đến cũng nhanh hơn người khác một chút.
Người trong cuộc luôn khó nhìn ra là như vậy. Dương Phàm lại đang suy nghĩ hậu quả sau khi Triệu Việt xuất hiện, nên hắn không nghĩ quá nhiều đến ảnh hưởng khi gặp được thủ trưởng trong ngày hôm nay. Theo bản năng Dương Phàm cho rằng thủ trưởng gặp mình, trăm phần trăm là vì vấn đề ở tỉnh Nam Việt. Dương Phàm chiếm thượng phong mà không hề ra vẻ không buông tha người, không ra vẻ ta đây gì hết. Nghĩ đến điểm này, Dương Phàm không khỏi lại toát mồ hôi lạnh. Dương Phàm thầm nói nếu không có Chúc Vũ Hàm và Tiểu Chúc Dương, Chúc Đông Phong còn có thể bình tĩnh mặc cả với mình như vậy không? Càng nghĩ Dương Phàm càng cảm thấy khả năng này không hề lớn.
Món súp bình thường ăn rất ngon nhưng lúc này dần trở nên như nhai một cọng rơm. Dương Phàm cảm thấy mình quá oan uổng. Chuyện ở tỉnh Nam Việt vốn không liên quan đến Dương Phàm. hắn xung đột với tập đoàn Đại Hoa chẳng qua chỉ xuất phát từ nguyên nhân là Du Nhã Ny, không ngờ lại bị cuốn vào một vòng xoáy bề ngoài bình tĩnh nhưng trong lại là cuộc đấu tranh kịch liệt. Mặc dù từ kết quả cuối cùng thì thấy chuyện hình như không quá nghiêm trọng, nhưng Chúc Đông Phong rốt cuộc đã được gì từ trong cuộc chiến này? Xem ra phải tìm người hỏi thăm một chút xem có bao nhiêu quan chức tỉnh Nam Việt chủ động rút về tuyến hai hoặc là bị bệnh mà xin rút.
Dương Phàm nhìn một chút Chúc Đông Phong và Trần Chính Hòa, hắn đột nhiên cảm thấy mình ở đây chờ Triệu Việt chưa chắc đã phải chuyện hay. Triệu Việt là bí thư thị ủy, Dương Phàm xuất hiện ở đây vào lúc này có phải có ý dựa vào uy danh của cha chú không? Nghĩ đến ánh mắt Chúc Đông Phong như có như không luôn nhìn vào người mình, Dương Phàm đột nhiên cảm thấy bên trong có phải cất giấu thứ gì đó? Nếu như chỉ có một mình Trần Chính Hòa ở đây, cuộc gặp mặt hôm nay cũng không quá quan trọng. ông bố dẫn con trai đi gặp bạn là bình thường. Quan trọng là có cả Chúc Đông Phong và Đinh Duệ ở đây, vì thế mùi vị đã thay đổi.
- Trong nhà có chút chuyện, bố, con về trước.
Dương Phàm quyết đoán đứng lên nói muốn rời đi. Trần Chính Hòa dường như đã sớm chờ Dương Phàm mở miệng nói câu này, nên lúc này lại hơi sửng sốt một chút, lập tức gật đầu nói:
- Như vậy thì con về trước đi.
Ý của Trần Chính Hòa rất rõ ràng, không để cho những người khác có cơ hội giữ người.
Dương Phàm hiểu ý ông bố vội vàng cáo từ rời đi, ngồi trên xe của Trần Chính Hòa về nhà.
Xe đến biệt thự. Căn nhà này không mấy khi ở làm cho Dương Phàm cảm thấy xa lạ. Duy nhất không xa lạ chính là bà xã Trương Tư Tề. Chuyện nam nữ mà nói thì Trương Tư Tề chính là người vợ danh chính ngôn thuận của Dương Phàm, ở phương diện này lại không quá chủ động. Ít nhất là từ trước đến nay đều vậy, đó là ấn tượng của Dương Phàm đối với Trương Tư Tề.
Trương Tư Tề hôm nay lại khá chủ động, đứng cửa chờ Dương Phàm đi vào. Sau đó khi kéo Dương Phàm lên lầu thì cánh tay không ngừng vuốt ve ngực hắn. người đàn ông chỉ hơi hiểu biết một chút là rõ đây là tín hiệu gì. Dương Phàm tự nhiên cũng rõ ràng. Chẳng qua hắn lại ra vẻ không biết, ánh mắt nhìn vào cánh tay của Trương Tư Tề đang cọ cọ ngực mình với tần suất nhiều hơn. Dương Phàm không động gì thì thôi, không ngờ còn ra vẻ hỏi:
- Em làm gì thế, ngứa à?
Trương Tư Tề rất tức, mắt trợn trừng chỉ còn tròng trắng, chẳng qua biểu hiện này chỉ diễn ra trong giây lát. Ngay sau đó thay bằng khuôn mặt tươi cười đầy quyến rũ, chủ động ôm eo người đàn ông rồi nhỏ giọng nói:
- Đúng thế, không được sao?
Lần này nếu còn giả vờ không biết nữa thì đúng là muốn tìm chết. Rất rõ ràng hai tay Trương Tư Tề đã biến thành hình kiếm, đang muốn ra đòn.
- Người đàn ông sao có thể nói là không được chứ? Dù không được cũng phải được.
Dương Phàm lộ ra vẻ mặt đắc ý vì đã gạt được người, sau đó đưa tay bế bổng Trương Tư Tề lên khỏi mặt đất. Sau đó tất cả tự nhiên nước chảy thành sông. Trương Tư Tề từ trước đến nay tương đối bảo thủ, vậy mà lúc này biểu hiện rất phóng khoáng, dựa vào việc tập múa nhiều năm nên bây giờ đang hoàn toàn chủ động làm những động tác, tư thế mà trước đây không chịu. Điều này làm Dương Phàm rất kích động, kết quả là phải liều cái mạng già.
Lăn qua lăn lại hết cả buổi chiều, tinh lực, thể lực coi như bay biến, hai vợ chồng trần truồng ôm nhau nắm trên giường, lúc này Dương Phàm mới nhớ đến rồi nói:
- Con đâu? Trong nhà sao chỉ có mình em?
Trên mặt trên cổ Trương Tư Tề vẫn còn đỏ hồng, vẫn đang cảm thấy khoái cảm, mắt đang không muốn mở ra. Nàng lười biếng tìm một tư thế càng thêm thoải mái dựa vào lòng người đàn ông, rồi nhỏ giọng nói:
- Bà nội mang đi rồi. Em nói anh anh đó, anh suốt ngày bận rộn. Lần này anh có thể ở lại một thời gian không, miễn cho tương lai con không thân với anh.
Dương Phàm cảm thấy có mùi gì đó không đúng. Trong lời của Trương Tư Tề có ý gì đó, vì vậy nói:
- Em nói rõ xem, rốt cuộc em có ý gì?
- Bà nội nói sẽ nuôi con chúng ta.
Trương Tư Tề công bố đáp án, Dương Phàm nghe xong hơi biến sắc mà nói:
- Không được, con của anh đương nhiên phải theo anh. Con không ở bên cạnh sao được?
Câu nói này của Dương Phàm làm cho Trương Tư Tề cười tươi như hoa, mắt đang nhắm cũng mở ra, nhìn Dương Phàm như muốn khóc. Trương Tư Tề nhỏ giọng nói:
- Em biết anh sẽ quyết định như vậy mà.
Trong ba ngày ở Bắc Kinh, mỗi ngày Dương Phàm đều ở bên cạnh vợ và con. Vì chuyện con theo ai, thái độ của Dương Phàm rất rõ ràng. Nhưng Dương Lệ Ảnh chết sống lại muốn tự mình nuôi, Dương Phàm không đáp ứng, nhưng lại sợ mẹ quấn lấy, vì thế trực tiếp nói một câu:
- Con không thích con của mình cả ngày không thấy bố mẹ.
Câu nói này của Dương Phàm làm cho Dương Lệ Ảnh không biết nói gì, tức giận đến độ ở nhà lẩm bẩm suốt buổi chiều. Trương Tư Tề khó khăn lắm mới khuyên cho mẹ chồng bình tĩnh lại. Dương Lệ Ảnh đang có chút khó chịu định đi tìm Dương Phàm nói việc này, thì kết quả lại phát hiện điện thoại di động của Dương Phàm đã tắt. Dương Lệ Ảnh hỏi một phen mới biết thằng ranh Dương Phàm này không nói một câu đã lặng lẽ bay về thành phố Hải Tân.
Nghe nói Dương Phàm về thành phố Hải Tân, sáng hôm đó phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thị ủy Lý Hùng liền tìm đến phòng làm việc của Tùng Lệ Lệ. Lẽ ra bên khối Ủy ban kỷ luật thì Tùng Lệ Lệ không tiện nhúng tay vào, nhưng ai bảo Tống Đại Thành không được lãnh đạo thích. Tuy nhiên chuyện ở Ủy ban kỷ luật cũng đâu đến phiên trưởng ban thư ký quản.
Cho nên Tùng Lệ Lệ rất cẩn thận. Đừng nhìn bây giờ được sủng ái, nếu làm không tốt thì chỉ vì một việc sẽ khiến lãnh đạo nghĩ sai, như vậy sau này xong rồi. Tùng Lệ Lệ không thể nghi ngờ là có chút lo lắng quá nhiều. Dương Phàm bây giờ có thể nói là tuyệt đối tin tưởng vào chị ta, thậm chí còn đang cố ý chuẩn bị một đám người làm chỗ dựa đáng tin cậy cho Tùng Lệ Lệ trong mấy năm sau.
Vẻ mặt Lý Hùng có chút khó coi đi theo thư ký vào trong phòng. Tùng Lệ Lệ đứng lên bắt tay Lý Hùng. Lý Hùng vội vàng chào hỏi, Tùng Lệ Lệ cười cười gật đầu nói:
- Lão Lý nghĩ như thế nào mà lại đến chỗ tôi vậy?
Tùng Lệ Lệ coi như cẩn thận nhắc nhở Lý Hùng. Ông có chuyện gì thì trực tiếp tìm lãnh đạo, bên trên không phải còn có chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thị ủy Tống Đại Thành sao? Trong lòng Lý Hùng tự nhiên rõ ràng, hắn để tập phong bì trong tay lên bàn rồi nói:
- Chính là vì chuyện do lãnh đạo mà ra, cả ngày không có việc gì liền lăn qua lăn lại, khiến cho các đồng chí bên dưới có rất nhiều ý kiến.
Tùng Lệ Lệ thầm nói có chuyện gì đây? Chẳng qua ngoài mặt vẫn không biểu hiện gì, chị ta nói:
- Lão Lý đừng có gấp, ngồi xuống từ từ nói.
Lý Hùng ngồi xuống cầm lấy cốc trà mà thư ký bưng tới, không buồn uống đã lập tức nói:
- Gần đây Lý Hùng nhận được rất nhiều thư nặc danh, một đống chuyện nói cái gì trong mũi cũng có mắt. Chúng tôi đã báo cáo tình hình lên với chủ nhiệm Tống, chủ nhiệm Tống chỉ thị phải tra xét rõ ràng. Nhưng các đồng chí bên dưới đi tra xét vài nơi thấy đây đều là vu khống. Khi trở về báo cáo với Tống Đại Thành, nói những bức thư này không đáng tin cậy, nội dung đều là in ra, phong bì thư cũng là bản in, hơn ba trăm bức thư tố cáo bao gồm tất cả các ngành, các cục, không một ai lọt lưới. Nếu thật sự muốn tra hết thì không biết tra đến ngày tháng năm nào. Vấn đề quan trọng là việc này không biết như thế nào lại được truyền ra ngoài khiến cho lòng người rất lo lắng. Tôi cùng đồng chí Hoàng Hùng bí thư đảng ủy đơn vị đang muốn phản ánh tình hình với Bí thư Dương, xem ý kiến của lãnh đạo. Kết quả chúng tôi tìm Tống Đại Thành nhắc đến chuyện này, hắn ta nói không cần phản ánh, có tố cáo là phải tra bằng sạch, nếu không Ủy ban kỷ luật thị ủy còn tồn tại làm gì?
Nói đến đây Lý Hùng rất tức giận lớn tiếng nói:
- Trưởng ban thư ký Tùng, chuyện này ảnh hưởng rất xấu. Ủy ban kỷ luật nếu thật sự muốn tra hết, điều này sẽ khiến cho mọi người đều cảm thấy bất an, cán bộ trong toàn thành phố Hải Tân chúng ta có mấy người có thể yên tâm công tác. Chuyện này quá lớn, tôi lại không tiện trực tiếp báo cáo với Bí thư Dương, vì thế không thể làm gì khác hơn là nhờ chị nói giúp một chút.
Nghe xong Lý Hùng kể lại, trong lòng Tùng Lệ Lệ có chút buồn bực. Tùng Lệ Lệ thầm nói Lý Hùng này quá cẩn thận rồi. Chuyện vụ án ở huyện Văn Hải lần trước, mình đã ám chỉ cho Lý Hùng phải dựa vào tổ chức, trong công việc có thể to gan lớn mật mà làm. Sau này lại nhân cơ hội điều chỉnh mà nhét Hoàng Hùng vào chức phó chủ nhiệm. Hai người cũng dùng hết tâm sức, trên cơ bản đã đoạt hết quyền của Tống Đại Thành. Tùng Lệ Lệ lo lắng Dương Phàm nghi ngại mình nên mới nghĩ như vậy, chẳng qua rất nhanh có phản ứng, chủ ý này có lẽ là do Hoàng Hùng nói cho Lý Hùng. Lý Hùng là người rất cẩn thận, sau khi ngã về phe Tùng Lệ Lệ thì có chuyện gì cũng tự nhiên không thể đi vòng qua lãnh đạo.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận điểm này, tâm trạng Tùng Lệ Lệ tốt hơn nhiều. Tùng Lệ Lệ cầm lấy phong bì suy nghĩ một chút rồi nói:
- Anh về trước đi.
Tùng Lệ Lệ vừa nói như vậy, Lý Hùng ngoài mặt không biểu hiện gì nhưng trong mắt lại lộ ra một tia thất vọng rất sâu. Kết quả mà Lý Hùng muốn thấy nhất tự nhiên là Tùng Lệ Lệ mang theo mình đến gặp Bí thư Dương mà báo cáo.
Chẳng qua câu nói tiếp theo của Tùng Lệ Lệ làm cho mắt Lý Hùng sáng rực lên vì vui sướng:
- Bí thư Dương vừa mới về nên có rất nhiều chuyện cần xử lý. Lát nữa tôi xem trưa nay có thể mời được Bí thư Dương dùng cơm không, đến lúc đó vừa ăn anh vừa báo cáo công việc.
Báo cáo trong phòng làm việc đó là công việc, còn báo cáo trên bàn cơm đó là đang tố khổ bên cạnh lãnh đạo, đây hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Lý Hùng đương nhiên hiểu rõ sai khác trong đó. Lý Hùng cảm kích cười nói với Tùng Lệ Lệ:
- Cảm ơn trưởng ban thư ký quan tâm công việc của chúng tôi.
Tùng Lệ Lệ vốn định nhắc nhở Lý Hùng là sau này có chuyện gì không nên tìm mình, có thể trực tiếp gọi điện tìm thư ký Lý Thắng Lợi. Nói như vậy Bí thư Dương cũng không trách tội hắn vượt cấp báo cáo. Chẳng qua Tùng Lệ Lệ suy nghĩ một chút thấy không nhắc nhở là tốt nhất. Chuyện này để mình tìm Dương Phàm nói.
Lý Hùng chân trước vừa rời đi, Tùng Lệ Lệ chân sau liền lên lầu tìm lãnh đạo. Đến phòng làm việc của Dương Phàm, phát hiện cửa bên trong đang mở ra, bên trong đang có người nói chuyện. Tùng Lệ Lệ lập tức nhìn Lý Thắng Lợi với ánh mắt dò hỏi.
- Phó chánh văn phòng Lý, bên trong là ai vậy?
Sau khi Lý Thắng Lợi giữ chức phó chánh văn phòng thị ủy, cách gọi của Tùng Lệ Lệ cũng thay đổi theo. Nhưng Lý Thắng Lợi thật ra là người giữ được bình tĩnh rất tốt, cũng không vì cách gọi của Tùng Lệ Lệ thay đổi mà tự đắc. Lý Thắng Lợi cười cười một tiếng rồi đứng lên nói:
- Bí thư Chu Giai và chủ tịch Lâm huyện Nhai Sơn đang ở bên trong.
Đến tận bây giờ Tùng Lệ Lệ vẫn không quá rõ ràng vì sao Dương Phàm lại chiếu cố Chu Giai nhiều như vậy, trong đó có vấn đề gì khác hay không. Tùng Lệ Lệ nghĩ rằng Chu Giai là một người phụ nữ xinh đẹp, dáng người đầy đặn và quyến rũ, về khuôn mặt có khi còn hơn cả mình. Trong lòng Tùng Lệ Lệ liền cảm thấy có mùi gì đó không đúng, thầm nhắc mình phải cẩn thận hơn nữa. Chu Giai và Tùng Lệ Lệ là người quen cũ, công bằng mà nói thì năng lực công tác của Chu Giai thậm chí còn mạnh hơn Tùng Lệ Lệ một điểm. Vấn đề quan trọng là Chu Giai không may mắn. Ông bố Chu Giai 50 tuổi bị cảm mà xuống, đưa vào bệnh viện mặc dù được cứu chữa nhưng mặt méo mó lại, chân tay cũng không còn linh hoạt nữa. Tổ chức chiếu cố cho giữ chức phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân, nhưng trên thực tế là dưỡng bệnh, mạnh hơn bị bệnh về nghỉ một chút mà thôi.
Tùng Lệ Lệ nghĩ đến sau khi từ Tây Ban Nha trở về Dương Phàm bắt đầu chiếu cố đến Chu Giai, chị ta lại bắt đầu nghi ngờ có phải lúc ở Tây Ban Nha, bên cạnh Dương Phàm không có ai nên đã làm gì Chu Giai rồi. Giả thiết này không phải không có khả năng. Dương Phàm còn trẻ tuổi, địa vị không nói, quan trọng là rất đẹp trai. Khắp trụ sở thị ủy này các cô gái hơi có chút sắc đẹp thì có ai là không có suy nghĩ chứ? Tùng Lệ Lệ nghĩ như vậy liền nhớ đến một câu tục ngữ nghe được trước kia:
- Học y nhiều cô gái lãnh cảm, chính trị nhiều dâm nữ.
Câu nói này mặc dù hơi lệch một chút, nhưng vẫn có cái đúng. Học y thì không biết chứ phụ nữ trong chốn quan trường không thiếu những người luôn nhàn hạ. Nhất là đến tuổi 30 là giai đoạn dục vọng cao nhất của đời người, không phải là dâm nữ thì là gì? Trước kia còn có một câu nói càng khó nghe hơn: "Tiền lương cơ bản không đụng đến, vợ căn bản không cần dùng" Câu nói này cũng không phải là tự nhiên mà có.
Tùng Lệ Lệ từ bên ngoài suy nghĩ miên man. Mặc dù biết Lâm Đốn ở bên trong nhưng vẫn rất muốn vào xem, muốn xem Chu Giai đang nói chuyện gì với Dương Phàm, đang thể hiện như thế nào. Vì thế người ta mới nói một người phụ nữ dù thông minh đến đâu thì khi ghen tị cũng không thể dùng lý lẽ để mà nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Chu Giai thực ra không xấu như Tùng Lệ Lệ. Mặc dù Chu Giai cũng có chút suy nghĩ nhưng cũng bởi vì Dương Phàm quá xuất sắc, nên Chu Giai cảm thấy ái mộ là chuyện bình thường. Khi lên thành phố báo cáo công việc, Chu Giai còn gọi theo Lâm Đốn, đó là vì Chu Giai biết rõ vị trí của mình. Mặc dù là thường vụ thị ủy, nhưng trong công việc ở huyện Nhai Sơn, Chu Giai vẫn luôn phối hợp để Lâm Đốn làm chính. Chức thường vụ thị ủy này từ đâu mà đến, trong lòng Chu Giai rõ hơn ai hết. Mặc dù Chu Giai cũng không hiểu rõ vì sao Dương Phàm lại giúp mình. Lý Hiếu Nghĩa được điều đi, Chu Giai không còn chỗ dựa nữa, tự nhiên muốn nghĩ biện pháp dựa vào tổ chức.
Dương Phàm một bên nghe hai người báo cáo công việc, một bên không nhịn được khẽ gật đầu. Sau khi Lâm Đốn đến huyện Nhai Sơn, công việc làm được đúng là xuất sắc. Chỉ trong vòng thời gian nửa năm, giá trị nông nghiệp của huyện Nhai Sơn đã bằng cả năm trước cộng lại.
Tùng Lệ Lệ đang do dự một chút không biết có nên vào hay không thì báo cáo bên trong đã kết thúc. Chỉ thấy Lâm Đốn ở bên trong đang nói:
- Bí thư Dương, tôi muốn chuyển nhà đến huyện Nhai Sơn.
- Ha ha ha, đừng lo lắng, Hồ Nhàn không chạy theo người khác đâu, mau về nhà xem một chút. Mấy hôm trước tôi gặp Hồ Nhàn, nghe cô ấy oán giận nói đã hai tháng nay anh không về nhà, mỗi lần đều là cuối tuần cô ấy xuống thăm anh. Còn chuyện chuyển nhà thì anh bàn bạc với Hồ Nhàn, không nên tự tiện làm chủ.
Trong tiếng cười của Dương Phàm, Chu Giai cùng Lâm Đốn chào đi ra ngoài.
Thấy Chu Giai và Lâm Đốn đi ra, Tùng Lệ Lệ lập tức tươi cười chào đón rồi khách khí một phen. mặc dù Tùng Lệ Lệ cười rất nhiệt nhưng Chu Giai vẫn cảm thấy da mình lạnh ngắt. Ánh mắt của Tùng Lệ Lệ rất kỳ quái.
Hai người ra khỏi phòng làm việc, Tùng Lệ Lệ liền cười cười cầm lấy bình trà từ từ đi vào, đầu tiên là rót một chén cho Dương Phàm, sau đó mới cười cười đứng ở bên cạnh bàn của lãnh đạo, nhỏ giọng nói:
- Trưa cùng Lý Hùng và Hoàng Hùng Ủy ban kỷ luật ăn cơm một bữa, bọn họ gần đây khá khó khăn.
Tâm trạng Dương Phàm đang rất được, nụ cười đầy mặt. Nhưng hắn nghe thấy Tùng Lệ Lệ nói như vậy, mặt lập tức trầm xuống rồi nói:
- Xảy ra chuyện gì?
Tùng Lệ Lệ nói chuyện mà Lý Hùng phản ánh ra, vẻ mặt Dương Phàm lập tức nghiêm lại. Tùng Lệ Lệ trước đó không cảm thấy được vấn đề này có gì là nhiều. Chị ta chỉ cảm thấy Tùng Lệ Lệ gần đây bị mất quyền lực nên muốn làm khó cấp dưới mà thôi. Nhưng vẻ mặt Dương Phàm vừa thay đổi, Tùng Lệ Lệ lập tức cũng nhạy cảm nhận ra điều gì đó.
- Tên Tống Đại Thành này nhìn chằm chằm vào mấy tờ đơn tố cáo nặc danh đó là có mưu đồ gì đây?
Dương Phàm lạnh lùng nói một câu như vậy, vẻ mặt Tùng Lệ Lệ cũng thay đổi theo. Chút ghen tị trong lòng lập tức biến mất không còn. Tùng Lệ Lệ khi đã cảnh giác thì mẫn cảm chính trị cũng rất cao.
- Có thể nào là do người trên tỉnh quấy rối, trước đây...
Tùng Lệ Lệ nói ra một nửa, Dương Phàm giơ tay lên chặn lại rồi nói:
- Không cần nói ra, biết ở trong lòng là được.
Dương Phàm đang ngồi ở vị trí lúc này cũng không thể ngồi yên. Hắn đứng dậy từ từ đi lại trong phòng làm việc, đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài một lúc. Dương Phàm xoay lưng về phía Tùng Lệ Lệ rồi đột nhiên nhỏ giọng nói:
- Chị cảm thấy mục đích của chuyện này là gì?
Tùng Lệ Lệ suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Những đơn tố cáo này dính dáng đến người là lãnh đạo phụ trách ở tất cả các đơn vị trong thành phố, nếu thật sự đi thăm dò hết thì không khỏi làm cho các đồng chí có ý kiến, suy nghĩ. Làm không tốt thì người của Ủy ban kỷ luật sẽ bị nói đầu tiên, nhưng chẳng may xuất hiện chuyện gì đó như ở huyện Văn Hải kéo theo một xâu thì vấn đề lọt vào danh sách của kế hoạch Hoa Đan Liệt coi như bốc hơi.
Tùng Lệ Lệ nói là thật, thời buổi này đúng là rất ít cán bộ thật sự liêm khiết.
- Tên Tống Đại Thành này thật sự là không thể ở lại thành phố Hải Tân được nữa.
Dương Phàm hung dữ nói một câu, quay đầu lại nói với Tùng Lệ Lệ:
- Chị bố trí một chút, trưa cùng nhau dùng bữa.
Lúc này Lý Thắng Lợi thò đầu vào nói:
- Bí thư Dương, cục trưởng Tân Cầu Quân cục Giao thông gọi điện tới.
Dương Phàm sửng sốt một chút rồi nói:
- chuyển vào.
Tân Cầu Quân ở đầu bên kia điện thoại đầu tiên là ân cần thăm hỏi, sau đó lớn tiếng kêu khổ:
- Bí thư Dương, ngài phải làm chủ cho cục Giao thông chúng tôi. Sở Giao thông tỉnh đúng là khinh người quá đáng..... Người của Ủy ban kỷ luật đến nhà điều tra không phải chỉ là do đơn tố cáo vu vơ sao? Điều này làm cho trên dưới cục Giao thông đều hoảng sợ, cuộc sống rất khó khăn.
Dương Phàm nghe xong không khỏi cảm thấy mất tự nhiên, thầm nói chuyện này gọi một điện thoại kêu gào là có thể nói rõ sao?
- Đồng chí Tân Cầu Quân, có chuyện gì có thể dựa theo trình tự bình thường phản ánh lên cấp trên mà. Đầu tiên đồng chí báo cáo cho Liễu Diệp và Tào Dĩnh Nguyên trước chứ. Chuyện ở Ủy ban kỷ luật tôi đã biết, người ngay không sợ ma quỷ, không có vấn đề gì thì đồng chí sợ gì chứ? Nếu thực sự có vấn đề thì tôi không tha cho đồng chí.
Ý của Dương Phàm chính là có chuyện gì tôi thấy rõ mới quyết định ủng hộ hay không. Anh là người tôi dùng, có gì phải lo lắng. Về phần Ủy ban kỷ luật, có chuyện gì anh còn có thể ngồi trong phòng làm việc gọi điện cho tôi sao?
Vừa nói Dương Phàm liền trực tiếp dập máy. Vẻ mặt Tân Cầu Quân không khí có chút ngạc nhiên, nhìn điện thoại mà suy nghĩ ý của Dương Phàm. Ý đồ của lãnh đạo là phải xem người lĩnh hội như thế nào. Cũng may năng lực lĩnh hội của Tân Cầu Quân rất mạnh. Ít nhất Tân Cầu Quân hiểu rõ bên phía Ủy ban kỷ luật sẽ không có vấn đề gì, Bí thư Dương coi trọng mình. Về phần chuyện của sở Giao thông tỉnh, Tân Cầu Quân mặc dù không nghĩ ra, chưa kịp báo cáo nhưng Dương Phàm đã chỉ rõ đường đi, cứ làm theo là được.
Dương Phàm dập máy xong không khỏi cười khổ một tiếng, lại là một vòng tròn mệt mỏi. Dương Phàm trước mặt Dương Phàm cũng không e ngại gì nhiều, lạnh lùng nói:
- phó chủ tịch tỉnh Khương, sở Giao thông tỉnh, tay cũng dài thật. Lệ Lệ, chị tìm một con đường trên tỉnh tìm hiểu tình huống.
Dương Phàm lúc này đúng là đang sắp bị chọc giận đến nơi. Mặc dù Tân Cầu Quân chưa kịp nói chuyện gì, nhưng Tân Cầu Quân có thể gọi điện thoại tới phòng làm việc của Dương Phàm đã nói rất rõ vấn đề. Tùng Lệ Lệ biết tính cách của Dương Phàm, vội vàng đi lên nhỏ giọng nói:
- Đừng giận mà, em cũng nên đi xem rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Tùng Lệ Lệ rất nhanh đã về, chuyện cũng đã hỏi rõ ràng. Vấn đề ở trên người phó chủ tịch thường trực tỉnh Khương. Sau khi phó chủ tịch thường trực tỉnh Khương chủ quản sở Giao thông tỉnh nhận chức, gần đây rất táo bạo. Dưới sự ủng hộ của chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên nên gần đây bắt đầu một loạt công việc chỉnh sửa đường. Nói như thế nào nhỉ, chính là tiến hành tu sửa xây dựng thêm các huyện ở các thành phố trực thuộc tỉnh. Tình huống cụ thể là như thế này, phó chủ tịch thường trực tỉnh Khương dựa vào quan hệ đã lấy được một khoản tiền từ Bộ tài chính, sau đó làm một bản kế hoạch giao cho chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên, đại khái nội dung là vấn đề quốc lộ ở các nơi ảnh hưởng nghiêm trọng đến phát triển kinh tế tỉnh Thiên Nhai, trong tỉnh quyết định phải nâng cấp các đường quốc lộ cấp ba lên quốc lộ cấp hai. Lẽ ra đây là chuyện tốt, phó chủ tịch thường trực tỉnh Khương lại chuẩn bị được một khoản tiền cơ mà.
Kết quả ngay khi các thành phố bên dưới đang hy vọng trên tỉnh cấp tiền sửa đường, trông mong sở Giao thông tỉnh đưa ra bản quy hoạch sửa đường. Nhưng sở Giao thông tỉnh lại đưa ra quyết định sẽ bỏ ra 50 %, các thành phố bên dưới tự bỏ ra 50 %. Chuyện này đối với các thành phố bên dưới là rất không công bằng. Chuyện sửa đường là do trên tỉnh đưa ra, tiền này tốt xấu cũng phải bỏ ra 70 % hay 80 % mới có thể chấp nhận. Chẳng qua các thành phố bên dưới cũng không tiện đối đầu với phó chủ tịch thường trực tỉnh Khương, đều chỉ có thể kéo dài mà thôi, có thể đối phó thì đối phó. Thành phố Hải Tân tự nhiên cũng không ngoại lệ. Bên chính quyền thành phố sau khi được cục Giao thông phản ánh đã họp mấy lần và cuối cùng quyết định chờ xem tình hình. Vấn đề quan trọng là phó chủ tịch thường trực tỉnh Khương đã gọi điện thoại cho thị trưởng Tào Dĩnh Nguyên, ý là thành phố Hải Tân là thành phố lớn thứ hai trong tỉnh Thiên Nhai, tình hình kinh tế rất tốt, thành phố Hải Tân các anh có phải là nên đi đầu hay không?
Tào Dĩnh Nguyên sao có thể đồng ý, bây giờ có rất nhiều việc cần dùng đến tiền, cho nên đưa ra một câu trả lời rất hàm hồ, chuyện này tôi sẽ nói với mọi người rồi bàn bạc. Sau đó Tào Dĩnh Nguyên gọi Liễu Diệp tới, đưa ra một ý:
- Đồng chí phó thị trưởng thường trực, đồng chí quản cục Giao thông và cục Tài chính, chuyện này đồng chí xử lý một chút, qua được là được.
Lần này Liễu Diệp cũng không dễ chịu gì. Quốc lộ cấp ba sửa thành cấp hai, như vậy tiền bỏ ra đâu phải chỉ là một chút. Thị trưởng Tào không chịu được liền đẩy xuống dưới, tôi tự nhiên cũng phải nghĩ biện pháp khác. Lúc mới đầu Liễu Diệp còn nói với Tào Dĩnh Nguyên:
- Có nên phản ánh với Bí thư Dương một chút không?
Tào Dĩnh Nguyên nghe xong trong lòng có chút không thoải mái, thầm nói lời này thích hợp nói trước mặt tôi sao? Cần báo cáo tôi không tự mình đi sao? Cho nên Tào Dĩnh Nguyên có chút bất mãn nói:
- Có khó khăn tôi biết, phải khắc phục.
Liễu Diệp đương nhiên sẽ không làm, thầm nói ông có thể đẩy xuống, tôi cũng có thể đẩy xuống. kết quả Liễu Diệp gọi điện cho Tân Cầu Quân rồi nói:
- Tài chính thành phố không có rồi, nhiều nhất bỏ ra một triệu, các thứ khác còn phải khắc phục khó khăn.
Tân Cầu Quân rất khổ sở, thầm nói tôi biến ra đường ở đâu? Một triệu để sửa đường, thà phó thị trưởng Liễu Diệp không nói còn hơn. Đáng chết chính là sau khi phó chủ tịch thường trực Khương gọi điện cho Tào Dĩnh Nguyên xong, liền sai thư ký gọi điện cho Liễu Diệp. Liễu Diệp đương nhiên sẽ đẩy xuống nói là tài chính thành phố đã an bài, công việc cụ thể do cục Giao thông phụ trách.
Kết quả sở Giao thông tỉnh gọi điện cho cục Giao thông thành phố Hải Tân, vì đảm bảo chất lượng lần sửa đường này, toàn bộ công trình do sở Giao thông tỉnh thống nhất bố trí, đồng thời còn yêu cầu cục Giao thông nhất định phải phối hợp tốt. Cái này đúng là muốn lấy mạng của Tân Cầu Quân. Mấy ngày nay tóc rụng một mảng. Tân Cầu Quân mấy lần muốn tìm sở Giao thông tỉnh giải thích, kết quả một lãnh đạo sở Giao thông tỉnh đã vỗ bàn nói:
- Tân Cầu Quân, trong lòng anh còn có lãnh đạo cấp trên không?
Thời khắc quan trọng Ủy ban kỷ luật thị ủy còn tìm tới cửa, cầm lấy đơn tố cáo nặc danh mà điều tra, điều này làm Tân Cầu Quân muốn phát điên. Tân Cầu Quân vốn định thương lượng với đội làm đường xem có thể trộm công giảm nguyên vật liệu, toàn bộ dùng tiền của sở Giao thông tỉnh cấp để sửa đường. kết quả Ủy ban kỷ luật vừa đến, suy nghĩ này lập tức bay khỏi đầu. Tân Cầu Quân tìm Liễu Diệp kêu khổ, Liễu Diệp cũng nóng nảy, nói trong mắt anh còn có tổ chức hay không?
Tân Cầu Quân đã đến bước đường cùng nên trực tiếp gọi điện lên cho Dương Phàm. kết quả Dương Phàm không buồn nghe trình bày đã bảo Tân Cầu Quân tìm lãnh đạo chủ quản trực tiếp. Tân Cầu Quân cũng rất xấu, sau khi tìm được Liễu Diệp liền trực tiếp nói:
- Phó thị trưởng Liễu, chuyện này tôi đã phản ánh với Bí thư Dương. Bí thư Dương bảo tôi tới tìm lãnh đạo chủ quản.
Liễu Diệp vừa nghe nói Dương Phàm đã biết chuyện này, trong lòng không khỏi khẩn trương. Liễu Diệp vội vàng gọi điện báo cáo với Tào Dĩnh Nguyên. Kết quả Tào Dĩnh Nguyên không hề có ý làm chủ, chỉ nói phó thị trưởng Liễu tự xem rồi làm. Tào Dĩnh Nguyên bỏ điện thoại xuống mắng to Tân Cầu Quân, ý rất rõ ràng.
Liễu Diệp vừa thấy Tào Dĩnh Nguyên co vòi lại, không thể làm gì khác hơn là kiên trì đến cùng đi tìm Dương Phàm. Mặc kệ nói như thế nào, dù bị lãnh đạo mắng cho một trận cũng phải nhận. Về phần bên phía Tào Dĩnh Nguyên thì không mong chờ được nữa. Thị trưởng chính quyền thành phố không chịu gánh vác thì tôi có biện pháp gì nữa?
Trên thực tế Liễu Diệp đã hồ đồ, ý ban đầu của Tào Dĩnh Nguyên không phải là làm cho Liễu Diệp giải quyết vấn đề tiền, mà là làm cho Liễu Diệp kéo dài thời gian. Về phần kéo đến lúc nào thì Tào Dĩnh Nguyên không thể nói rõ.
Sau khi Dương Phàm và Tào Dĩnh Nguyên biết được chuyện này đã có nhận xét và phản ứng nhất trí, đều đang suy nghĩ một vấn đề đó là thành phố Hải Tân đang tranh thủ lọt vào kế hoạch Hoa Đan Liệt, đầu tiên phải kéo dài rồi xem tình hình biến hoá, kéo dài được một ngày thì kéo một ngày, kéo đến khi lọt vào trong kế hoạch như vậy sẽ nói lại chuyện này. Tóm lại không thể vì chuyện này mà ảnh hưởng đến toàn cục được.
Nửa tiếng sau Liễu Diệp gọi điện tới chỗ Dương Phàm mà nói:
- Bí thư Dương, tôi có chút công việc muốn báo cáo với ngài.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Phó thị trưởng Liễu đến đây.
Liễu Diệp kéo theo cả Tân Cầu Quân cùng đi, không đầy năm phút sau hai người trước sau đi vào. Dương Phàm đang ngồi ở ghế cúi đầu đọc công văn chỉ khẽ nói:
- Cứ ngồi đó đi.
Sau đó Dương Phàm cầm lấy một tờ báo cáo chăm chú đọc, đây là lãnh đạo cho cấp dưới có thời gian tự suy xét. Chiêu này của Dương Phàm làm cho Liễu Diệp có chút buồn bực, thầm nói:
"Mình không làm gì chống đối lãnh đạo mà?"
Có suy nghĩ này nên trong lòng Liễu Diệp lại bắt đầu không yên tâm, thầm nói gần đây có phải là mình xử lý chuyện gì đó không hợp ý lãnh đạo? Liễu Diệp cẩn thận suy nghĩ một lúc lâu cũng không thể nghĩ ra.
Bên phía Tân Cầu Quân thì tâm lý cũng không yên, thầm nói sao lãnh đạo lại đột nhiên chăm chỉ đọc báo cáo thế? Không phải là mình không nên gọi cuộc điện thoại kia, mà phải trực tiếp báo cáo công việc đó chứ?
Thực ra Dương Phàm đang có ý kiến với hai người này, thầm nói cái nhìn của hai người này về đại cục là quá kém. Phó chủ tịch thường trực tỉnh Khương muốn sửa đường, mục đích chính là kiếm tiền. Các người không thể lấy tiền trước, sau đó mời đội thi công từ từ đảm bảo chất lượng của cuộc sửa đường sao?
Đọc báo cáo khoảng nửa tiếng, Dương Phàm cuối cùng cũng bỏ tờ báo cáo xuống, nhìn hai người trước mặt rồi nhỏ giọng nói:
- Nói đi, có chuyện gì?
Liễu Diệp vội vàng nói nguyên nhân hậu quả chi tiết ra một chút. Sau khi chị ta nói xong, Tân Cầu Quân vội vàng bổ sung mà nói:
- Bí thư Dương, không phải cục Giao thông chúng tôi không thể lĩnh hội ý đồ của cấp trên. Vấn đề quan trọng là giám đốc Nông sở Giao thông tỉnh nhiều lần nhấn mạnh muốn tiến hành nâng cấp quốc lộ cấp hai cần phải làm thật nhanh ở thành phố Hải Tân, thành tấm gương trong toàn tỉnh Thiên Nhai.
Dương Phàm lúc này đã hoàn toàn rõ ràng, thầm nói thì ra tên Tân Cầu Quân này lo lắng về sau. Không thể nói Tân Cầu Quân lo lắng là thừa. Thành phố một khi đáp ứng, đường không sửa chữa hẳn hoi thì người ta không thu thập Tân Cầu Quân thì ai chứ? Phó chủ tịch tỉnh Khương khua chiêng gióng trống làm giao thông, mục đích có hai. Đầu tiên là kiếm tiền, cho nên mới để sở Giao thông tỉnh thống nhất bố trí các đội thi công, tiền sửa đường chỉ cấp có một nửa. Sau đó là vì kiếm chiến tích. Sửa đường trong phạm vi toàn bộ tỉnh Thiên Nhai, như thế nào cũng muốn kiếm được một công lao rất lớn mà.
Chuyện này đã hoàn toàn rõ ràng, Dương Phàm coi như hiểu rõ vì sao Tân Cầu Quân lại nói sở Giao thông tỉnh hiếp người quá đáng. Đó là lo lắng Bí thư Dương không thể trêu vào phó chủ tịch tỉnh Khương, không thể làm gì khác hơn là đi đường vòng mà mắng sở Giao thông tỉnh. Lại nói tiếp dùng từ "hiếp người quá đáng" đúng là không hề quá đáng chút nào. Phó chủ tịch tỉnh Khương và sở Giao thông tỉnh chẳng những muốn ăn thịt, ngay cả chút nước canh và chút xương cũng không lưu lại cho người ta thì thôi, còn muốn mò miếng thịt béo là tài chính của thành phố Hải Tân.
Bịch. Dương Phàm hung hăng vỗ mạnh bàn, sau đó không nói một lời ngồi hút thuốc lá.
Một lúc sau, Dương Phàm chậm như rùa mà nói:
- Tân Cầu Quân, anh báo cáo lên sở Giao thông tỉnh, nói lãnh đạo thành phố Hải Tân thấy chuyện sở Giao thông tỉnh muốn sửa đường rất quan trọng, quyết định tiến hành thảo luận và nghiên cứu trong hội nghị thường ủy.
Dương Phàm vừa nói như vậy, Liễu Diệp và Tân Cầu Quân không nhịn được nở nụ cười, đồng thời nhìn Dương Phàm với vẻ cảm kích. Đi theo lãnh đạo như vậy đúng là không sai. Người bên dưới bị thiệt thòi, lãnh đạo cần đứng ra sẽ đứng ra, mà không phải như có một vài người chỉ biết đẩy xuống bên dưới.
- Cảm ơn Bí thư Dương, cảm ơn lãnh đạo thị ủy đã ủng hộ.
Tân Cầu Quân kích động lớn tiếng nói.
Liễu Diệp có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Chờ sau khi Tân Cầu Quân nói xong, Dương Phàm phất tay ra hiệu cho Tân Cầu Quân rời đi. Liễu Diệp chờ Tân Cầu Quân luôn mồm cảm ơn rồi rời đi, lúc này mới nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương, công tác của tôi không làm tốt, vì thế làm Bí thư Dương thêm phiền toái.
Dương Phàm mỉm cười xua tay nói:
- Chị có chỗ khó xử của mình, điều này trong lòng tôi hiểu rõ. Bên phía đồng chí Dĩnh Nguyên, chị chuyển đạt lại ý của tôi một chút.
Mắt Liễu Diệp không khỏi đỏ lên. Nữ đồng chí có tình cảm phong phú và nhạy cảm cũng là chuyện bình thường. Liễu Diệp gật đầu lau lau mắt, không biết là dụi mắt hay lau nước mắt.
- Tôi xin về trước.
Liễu Diệp cúi đầu vừa xấu hổ vừa kích thích đi ra ngoài. Tùng Lệ Lệ trốn ở trong phòng làm việc dưới lầu chờ và thấy hai người Tân Cầu Quân, Liễu Diệp rời đi, lúc này mới vội vàng đi lên lầu.
- lãnh đạo, anh cũng không thể đắc tội quá nhiều người vào lúc này.
Tùng Lệ Lệ không phải không có lo lắng, vì thế nhỏ giọng nói một câu. Dương Phàm nhìn Tùng Lệ Lệ, cười khổ một tiếng rồi nhỏ giọng nói:
- Chị đó, tóc dài kiến thức ngắn. Tôi nếu bây giờ không đắc tội một vài người thì sau này sẽ có kết quả là mọi người ly tán. Chuyện như thế này có lần đầu sẽ có lần thứ hai. Tôi không muốn làm những người này được nước.
- Anh muốn làm như thế nào?
Tùng Lệ Lệ lo lắng hỏi một câu. Lai lịch của phó chủ tịch thường trực tỉnh Khương, Tùng Lệ Lệ biết.
- làm sao ư? Lấy tiền của thành phố Hải Tân nhét vào trong ví của mình, còn muốn bôi son trát phấn lên mặt mình, nằm mơ giữa ban ngày.
Dương Phàm lạnh lùng nói một câu, cầm điện thoại di động gọi cho một số.
- Lão Tào à, tôi Dương Phàm đây. Là như thế này, bên cục Giao thông phản ánh một tình huống có lẽ lão biết rồi đó. Nếu đã biết thì tôi đề nghị lão phản ánh khó khăn với chủ tịch tỉnh Hầu. Đúng đúng, nói đây là ý của tôi.
Dương Phàm nói xong liền dập máy, suy nghĩ một chút rồi lại gọi cho số khác.
- Thư ký Chương sao, tôi Dương Phàm đây. Tôi có chút công việc muốn báo cáo với bí thư Triệu. Thư ký Chương hỏi giúp tôi xem ngày mai bí thư Triệu có rảnh hay không?
Với các lãnh đạo bình thường nếu không phải là thường vụ tỉnh ủy thì Chương Vũ Ninh sẽ không để vào mắt. Dương Phàm bây giờ cũng không phải thường vụ tỉnh ủy. Nhưng Chương Vũ Ninh đi theo Triệu Việt lên Bắc Kinh một chuyến, biết được không ít tin tức có giá trị. Vì thế thái độ đối xử với Dương Phàm đã thay đổi rất nhiều. Trước kia Chương Vũ Ninh còn có chút kiêu ngạo, bây giờ hoàn toàn coi như mình là kẻ dưới.
- Ồ, Bí thư Dương quá khách khí rồi, gọi tôi là Vũ Ninh hoặc Tiểu Chương là được mà. Ha ha, Bí thư Dương muốn tìm bí thư Triệu báo cáo công việc sao? Được, tôi xem một chút, ngày mai à, chiều mai bí thư Triệu không có lịch gì.
Dập máy, Dương Phàm không khỏi nổi da gà muốn cười to. Tiểu Chương, vậy mà tên Chương Vũ Ninh này cũng có thể nói ra khỏi miệng. Tên Chương Vũ Ninh này lớn hơn mình hơn 10 tuổi. Mình mà gọi Chương Vũ Ninh là Tiểu Chương, tên này có thể chấp nhận thì mình cũng không thể.
Chỉ một cuộc điện thoại này đã làm cho ấn tượng của Dương Phàm với Chương Vũ Ninh giảm rất mạnh, bị xác định là người nịnh nọt. Trong lòng Dương Phàm còn đang thầm nghĩ một người như Chương Vũ Ninh sao Triệu Việt có thể yên tâm mà dùng chứ?
Nhưng đây là Dương Phàm nghĩ sai rồi. Triệu Việt chẳng lẽ không hiểu rõ người của mình sao. Hơn nữa Chương Vũ Ninh đâu giỏi ngụy trang đến mức như vậy. Thật ra Dương Phàm đã nghĩ oan cho Chương Vũ Ninh. Chương Vũ Ninh đó là bị kinh hãi nên mới vậy. Vì sao, đó là vì khi uống trà ở Bắc Kinh, lúc đó có bốn người Trần Chính Hòa, Đinh Duệ, Triệu Việt, Chúc Đông Phong; kết quả Chúc Đông Phong nói đùa một câu:
- Lão Triệu à, hôm nay thủ trưởng đã gặp Dương Phàm. Ồ, sau này Dương Phàm là cấp dưới của lão nếu bị ủy khuất gì, tôi có bỏ qua thì Trần lão cũng không bỏ qua.
Chỉ bốn chữ "thủ trưởng đã gặp" đã làm cho Chương Vũ Ninh sợ hãi. Chúc Đông Phong và ủy viên thường vụ Bộ Chính trị, thủ trưởng trong miệng Chúc Đông Phong có thân phận gì không phải quá rõ ràng sao?
Dương Phàm dập máy dở khóc dở cười một lúc lâu, sau đó mới nói với Tùng Lệ Lệ:
- Ngày mai triệu tập hội nghị thường ủy đi, thảo luận một chút về việc của Ủy ban kỷ luật, còn có chuyện của cục Giao thông cũng phải thống nhất tư tưởng một chút.
Tùng Lệ Lệ thấy ngăn cản không được nên có chút lo lắng rồi nói:
- Anh nếu đã quyết định, em cũng không nói gì. Chẳng qua em vẫn có chút lo lắng. Anh bảo Tào Dĩnh Nguyên đi phản ánh khó khăn, có thể được không?
Dương Phàm cười cười không nói, có chuyện cũng không thể giải thích rõ ràng với Tùng Lệ Lệ. Làm Tào Dĩnh Nguyên đi phản ánh mục đích là lưu một đường lui. Sau khi Đinh Duệ lên nhận chức, tình hình ở tỉnh Thiên Nhai sẽ biến hoá như thế nào đúng là khó nói trước. Giang Thượng Vân trước kia là đồng minh thân cận của Triệu Việt, sau này còn có thể tiếp tục duy trì nữa hay không? Triệu Việt trước kia có ý bỏ mặc Giang Thượng Vân, sau này còn có thể tiếp tục hay không? Không thể nói quan hệ đồng minh này còn có thể duy trì được bao lâu? Hầu Tiếu Thiên ở cục diện này nếu muốn giữ cục diện cân bằng thì nhất định phải gia tăng việc mượn sức thế lực bản địa, dồng thời cũng sẽ nhằm vào Giang Thượng Vân thời gian gần đây không quá đắc ý.
Tại Bắc Kinh mặc dù không có trực tiếp gặp mặt với Triệu Việt nhưng đây lại là quyết định vô cùng sáng suốt. Vì đây là ám chỉ cho Triệu Việt biết Dương Phàm muốn giữ một địa vị siêu nhiên. Về phần Triệu Việt có thể chấp nhận hay không đó chính là một chuyện khác. Mặc dù không tiếp nhận, nhưng có hai ủy viên thường vụ Bộ Chính trị là Chúc Đông Phong và Trần Chính Hòa liên hợp đè xuống, Triệu Việt không thể tiếp nhận cũng phải nhận. Càng huống chi Dương Phàm lại nghiêng về phía Triệu Việt nhiều hơn.
Bên phía Hầu Tiếu Thiên, Dương Phàm cũng đã làm đủ rồi. Tào Dĩnh Nguyên ra mặt kêu khổ, Hầu Tiếu Thiên nếu không tỏ vẻ gì như vậy đừng trách Dương Phàm đã làm ra chuyện không tôn trọng lãnh đạo.
Bữa cơm trưa được tổ chức ở nhà hàng Nam Cương. Lý Hùng và Hoàng Hùng sớm chờ ở cửa nhà hàng. Dương Phàm và Tùng Lệ Lệ cùng nhau đến đây, đoàn người lên lầu vào trong phòng, chọn món và gọi rượu, Lý Hùng vội vàng nhân lúc món ăn chưa lên rồi báo cáo.
- Bí thư Dương, tôi cảm thấy thư nặc danh không thể coi là thật, điều tra tất cả sẽ làm tốn công tốn sức chưa tính, còn ảnh hưởng đến tinh thần phấn đấu của toàn bộ cán bộ thành phố Hải Tân về kế hoạch Hoa Đan Liệt.
Dương Phàm cẩn thận lắng nghe một lúc, sau đó không nhanh không chậm nói:
- Tôi biết rồi.
Sau đó Dương Phàm đổi giọng:
- Công tác liêm chính phải nắm thật chặt. Các đồng chí Ủy ban kỷ luật phải tăng cường giám sát, conongs hiến cho sự phát triển kinh tế của thành phố Hải Tân chúng ta.
Dương Phàm vừa nói ra lời này liền khiến cho Lý Hùng và Hoàng Hùng không hiểu rõ, tùy tiện ăn một chút, Dương Phàm cũng không uống rượu rồi đứng dậy nói sẽ rời đi. Điều này càng làm cho Lý Hùng và Hoàng Hùng thêm lo lắng, vội vàng đứng dậy tiễn.
Chờ Dương Phàm rời đi, hai người bên trong hai mắt nhìn nhau. Khi Tùng Lệ Lệ quay lại, thấy vẻ mặt hai người hơi đổi, không khỏi cười nói:
- làm gì đó? Uống phải rượu giả sao?
Lý Hùng như thấy được cứu tinh, vội vàng đi đến gần Tùng Lệ Lệ rồi nói:
- Trưởng ban thư ký Tùng, chị xem ý của Bí thư Dương là gì?
Tùng Lệ Lệ lúc này đang rất cảm kích Dương Phàm. mặc dù Tùng Lệ Lệ không hiểu rõ tại sao Dương Phàm lại yên tâm và tin tưởng mình như vậy, nhưng ân tình này làm cho mình làm là rất rõ ràng.
- Đừng có gấp, ngồi đi, chúng ta tiếp tục ăn. Vừa nãy tôi ăn chẳng được bao nhiêu.
Tùng Lệ Lệ cười cười ngồi xuống. Hai người Lý Hùng và Hoàng Hùng đang có chút lo lắng nhìn Tùng Lệ Lệ, Tùng Lệ Lệ lúc này mới buông đũa nói:
- Các anh sửa sang lại các đơn thư nặc danh đó lại, sau đó chuẩn bị tài liệu đưa cho tôi. Ừ, nhấn mạnh sự nguy hại của những bức thư tố cáo này. Đương nhiên tra thì phải tiếp tục nhưng phải chú ý thái độ công việc.
Hai người nếu còn không hiểu nữa thì đừng bao giờ ngồi được ở vị trí bây giờ, vẻ bất an thay bằng sự vui sướng, hân hoan. Hoàng Hùng là do bố Tùng Lệ Lệ một tay đề bạt, vì vậy dán gần vào Tùng Lệ Lệ mà nhỏ giọng nói:
- Trưởng ban thư ký Tùng, sau lưng tên Tống Đại Thành kia nhất định có người trên tỉnh sai khiến. Lão già này cứ ở bên trên chúng tôi, công việc rất khó làm cho tốt, rất khó phù hợp ý của Bí thư Dương.
Ý của Hoàng Hùng là gì, Tùng Lệ Lệ đương nhiên hiểu rất rõ. Vì thế chị ta mỉm

/644

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status