Chương Vũ Ninh mặc dù có chút thất vọng nhưng tuyệt đối không dám lộ ra ngoài mặt. Nếu không làm cho lãnh đạo biết anh muốn rời khỏi lãnh đạo, như vậy đúng là quá phiền phức.
- Thực ra đi theo bên cạnh bí thư Triệu tốt hơn bất cứ chỗ nào.
Chương Vũ Ninh đột nhiên thật lòng nói một câu. Những người khác nói lời này, Triệu Việt có lẽ không để ý. Nhưng Chương Vũ Ninh lại là người ngay bên cạnh Triệu Việt, không oán không hối hận đi theo mình 5 năm, nói không có tình cảm chính là nói láo.
Thấy hai mắt Chương Vũ Ninh hơi đỏ lên, Triệu Việt lắc đầu cười khổ nói:
- Cậu đó, mau đi làm việc của mình đi.
Chương Vũ Ninh cũng không vội vàng rời đi mà cười cười nhỏ giọng nói:
- Dì gọi điện cho tôi bảo ngài làm xong chuyện của dì. Còn nói ngài bận đến độ chuyện trong nhà lại quên đi.
Triệu Việt lúc này mới nhớ đến con gái mình sắp tốt nghiệp đến nơi. Nhưng con gái lại chết sống muốn ở lại Bắc Kinh, không muốn về, kiên quyến muốn dấn thân vào làng giải trí, ý chính là muốn làm người của công chúng. Đối với cá tính mạnh mẽ và ương bướng của Triệu Tuyết, Triệu Việt thực ra rất đau đầu. Lại nói Triệu Tuyết trông cũng được, nhưng thời buổi này lại có rất nhiều cô bé xinh đẹp, không thiếu người dám dồn hết mọi thứ, bất chấp mọi thứ vì ước mơ của mình.
- Cậu gọi điện hỏi Dương Phàm một chút, cậu ta chắc có cách.
Triệu Việt nói xong liền cúi đầu xem công văn, có vẻ rất yên tâm. Chuyện này nói như thế nào nhỉ? Xem như lấy chút lãi từ thằng ranh Dương Phàm kia.
Trong nháy mắt khi Dương Phàm đi xuống lầu, trong hành lang xuất hiện một người đàn ông tóc tai chải vuốt cẩn thận. Đó chính là thư ký Lưu Đống của Giang Thượng Vân. Tất cả thoạt nhìn giống như trùng hợp, nhưng sự nhiệt tình của Lưu Đống khác hẳn trước đây.
- Chào Bí thư Dương.
Trong ấn tượng của Dương Phàm thì đây là lần đầu tiên Lưu Đống chủ động chào hỏi mình, đang chơi trò gì thế. Giang Thượng Vân cả ngày nghiêm mặt, thư ký Lưu Đống chỉ cần thấy người có cấp bậc thấp hơn Giang Thượng Vân đều không bao giờ cười.
Lưu Đống thay đổi như vậy, Dương Phàm cũng không cho rằng đây là Lưu Đống lén làm. Tên Lưu Đống không to gan như vậy. Dám tỏ vẻ thân thiện với Dương Phàm trong trụ sở tỉnh ủy, như vậy câu trả lời đã rất rõ ràng.
- Là thư ký Lưu sao, phó bí thư Giang có chỉ thị gì sao?
Dương Phàm có chút cứng nhắc và giữ khoảng cách, đứng tại chỗ chờ Lưu Đống đi tới bắt tay mình.
- Không có chỉ thị gì hết, chỉ là hỏi trưa nay ngài có lịch gì hay không mà thôi?
Sau khi bắt tay Dương Phàm tiếp tục đi xuống cầu thang, Lưu Đống cũng bước đi theo. Cảnh tượng này có chút tức cười, cũng may là không có ai khác nhìn thấy. Nói cách khác Dương Phàm nếu mà không tỏ vẻ một chút, tên này nhất định hận chết Dương Phàm.
- Hôm nay sao, trong thành phố hơi bận một chút.
Dương Phàm khéo léo từ chối làm cho Lưu Đống mặt mày hơi nhăn nhó lại. Cũng may Dương Phàm lại nói tiếp:
- Nhưng tôi rất vui mời thư ký Lưu đến thành phố Hải Tân làm khách.
Lúc này trên mặt Lưu Đống mới tươi cười trở lại. Lúc này vừa lúc đi hết cầu thang đi tới chỗ rẽ, Lưu Đống không tiếp tục đi xuống mà đứng lại nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương đi.
Dương Phàm thực ra điều cần nói cũng đã nói, còn phải xem người ta có thể nhận hay không. Thực ra Lưu Đống cũng không hiểu ý của Dương Phàm mấy, nhưng Giang Thượng Vân có thể hiểu. Dương Phàm không chịu làm khách mà muốn làm chủ. Nghe xong Lưu Đống báo cáo, miệng Giang Thượng Vân hơi nhếch lên vài cái, khoát tay ra hiệu cho Lưu Đống rời đi.
Trong lòng mặc dù có chút không cân bằng nhưng Giang Thượng Vân rõ ràng hiểu Dương Phàm đã cho mình bậc thang để xuống. Lại nói mới đầu Giang Thượng Vân rất thưởng thức người thanh niên này. Còn trẻ như vậy mà đã ở vị trí cao, không ngờ còn có thể đồng ý hóa thù thành bạn. Mặc dù điều kiện hơi hà khắc một chút, nhưng có thể mở một khe hở như vậy đã là rất hiếm có. So sánh với tên phó chủ tịch tỉnh Khương bên phía ủy ban nhân dân tỉnh kia, đúng là cảnh giới chênh lệch một chút là nhận ra ngay.
Đi xuống dưới lầu, điện thoại di động của Dương Phàm vừa vặn vang lên. Dương Phàm nghe điện thì nghe thấy Nguyễn Tú Tú đang cười hì hì mà nói:
- Bí thư Dương, ngẩng đầu nhìn trước mặt đi.
Dương Phàm ngẩng đầu nhìn thì thấy Dương Phàm đang vẫy vẫy tay với mình. Dương Phàm vẫy tay lại, Nguyễn Tú Tú liền nói:
- Ngày mai tôi chuyển công văn chính thức xuống, Bí thư Dương phải mời khách đó.
Nguyễn Tú Tú chỉ cái gì tất cả mọi người đều biết rõ, ai cũng thông minh mà.
- Được, không có vấn đề gì.
Dương Phàm nói xong liền dập máy. Nguyễn Tú Tú cũng biết mất vào trong phòng làm việc.
Lúc lên xe điện thoại di động lại vang lên, lần này là Chương Vũ Ninh gọi tới. Dương Phàm có chút ngạc nhiên, Chương Vũ Ninh cười cười nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương, có một chuyện về Triệu Tuyết. Cô bé này không chịu về tỉnh Thiên Nhai, bí thư Triệu rất khó xử.
Dương Phàm chép miệng một chút, cười khổ một tiếng mà nói:
- Tôi biết rồi, chẳng qua trước đó phải hỏi rõ ràng xem Triệu Tuyết muốn đóng phim hay là muốn vào đài truyền hình? Đầu tiên phải nói rõ, đóng phim thì tôi cũng không dám giúp gì nhiều. Vòng tròn đó mà, thư ký Chương cũng biết một chút.
Dương Phàm nói như vậy làm cho Chương Vũ Ninh không khỏi có chút bội phục, từ chối mà lại làm cho người ta rất thoải mái.
Dương Phàm đồng thời còn rất ẩn ý hỏi một chút xem suy nghĩ của Triệu Việt rốt cuộc là gì.
- Việc này tôi biết cũng không nhiều. Chẳng qua bí thư Triệu từ trước đến nay vẫn không quá thích làng giải trí cho mấy.
Chương Vũ Ninh trả lời rất có trình độ. Dương Phàm gật đầu cười nói:
- Được, tôi đã biết.
Giúp Triệu Tuyết chút chuyện, Dương Phàm cũng không mong đợi Triệu Việt có thể cho mình chỗ tốt gì. Trên thực tế nếu Triệu Việt thật sự dùng tới quan hệ của mình thì cũng không phải không thể xử lý tốt vấn đề này. Cho nên Triệu Việt để Dương Phàm đi xử lý không phải là làm cho hai người có nhiều điểm hòa hoãn hay sao, miễn cho mọi việc đều lộ ra quá rõ ràng.
Chuyện xảy ra trong trụ sở tỉnh ủy trên thực tế rất khó giấu người. Lưu Đống và Dương Phàm trùng hợp gặp nhau, hơn nữa Lưu Đống còn tiễn vài bước, chuyện này chiều hôm đó đã truyền vào tai Chương Vũ Ninh. Rất tự nhiên Chương Vũ Ninh liền nói chuyện này với Triệu Việt. Khi đó mặt Triệu Việt không chút thay đổi chỉ "ừ" một tiếng, không tỏ vẻ gì thêm.
Dương Phàm ra khỏi trụ sở tỉnh ủy đang định đi tới ủy ban nhân dân tỉnh thì nhận được điện thoại của Tào Dĩnh Nguyên. Tào Dĩnh Nguyên vội vàng nói trong điện thoại:
- Bí thư Dương, ngài đừng tới đây. Họ Khương kia vẫn chưa từ bỏ ý đồ. Dư Phi Vũ đang ở trong phòng làm việc của tên này.
Dương Phàm không tự giác nghĩ đến Giang Thượng Vân, hắn không khỏi có chút cảm khái về phản ứng của Khương Thanh Bình. Giang Thượng Vân chuyển biến rõ ràng hơn Khương Thanh Bình, làm cho người ta không khỏi cảm thấy bội phục. Dương Phàm hiển nhiên sẽ không cho rằng phó bí thư tỉnh ủy Giang Thượng Vân sẽ cúi đầu với mình. Giang Thượng Vân đang cúi đầu trước thực lực. Cổ nhân đã nói đại trượng phu có thể khuất, có thể duỗi, đây không chỉ là lời nói cho có. Lúc thật sự phải cúi đầu thì trong lòng cũng cảm thấy không dễ chịu gì.
- Nghèo nuôi nam, giàu nuôi nữ.
Lời này năm đó trước khi mất Dương lão gia tử đã lưu lại. Nếu không phải vì nguyên nhân này, Dương Lệ Ảnh sao có thể để cho Dương Phàm chịu khổ? Chẳng qua lời này Dương Phàm không biết. Điểm khác nhau lớn nhất giữa Dương Phàm và Khương Thanh Bình chính là một người ăn khổ mà lớn, một người luôn được vui vẻ thành công mà lớn. Khương Thanh Bình cả đời không chịu khổ nên khi gặp phản kích của Dương Phàm sẽ rất nôn nóng. Ngược lại khi Dương Phàm bị Khương Thanh Bình khiêu khích vẫn cố gắng lợi dụng quy tắc một cách hợp lý. Kim giấu trong chăn nhìn như nhẹ nhàng nhưng trên thực tế khi kim đâm tới sẽ thấy máu ngay.
Đúng là nhìn thấu điểm này nên Triệu Việt mới thờ ơ lạnh nhạt; Hầu Tiếu Thiên mới có thể cho phép Hầu Phương Minh hợp tác với Dư Phi Vũ; Giang Thượng Vân mới có thể nhẫn nhục giơ cờ trắng lên.
- Tôi vẫn câu nói đó, thành phố Hải Tân không có bao nhiêu tiền, sửa đường nhiều nhất bỏ ra 10 %.
Dương Phàm quyết đoán nói xong liền dập máy, trên miệng nở nụ cười hài lòng. Ở chuyện này Tào Dĩnh Nguyên cuối cùng coi như có ý thức hợp tác mãnh liệt, dù không biết là bề ngoài hay không? Là thị trưởng, Tào Dĩnh Nguyên có quyền quyết định rất nhiều chuyện. Dư Phi Vũ có mặt ở hiện trường, như vậy nhất định sẽ dùng thủ đoạn với Tào Dĩnh Nguyên. Tào Dĩnh Nguyên vội vàng gọi điện thoại cho Dương Phàm, bên trong nhất định có điều cần nói.
- Xin Bí thư Dương yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt.
Tào Dĩnh Nguyên hổn hển nói trong điện thoại, Dương Phàm mỉm cười nói:
- Trưa cùng nhau về, gặp nhau ở đầu cao tốc. Vừa lúc trên đường về chúng ta có thể bàn công việc.
Bí thư thị ủy và thị trưởng thành phố Hải Tân đến tỉnh thành tự nhiên không lo không ai tiếp đón. Chẳng qua tình huống thành phố Hải Tân bây giờ có chút đặc biệt, Dương Phàm không muốn lưu lại làm gì. Tào Dĩnh Nguyên sợ rằng cũng có tâm trạng này.
- Được được, cứ quyết định như vậy đi. Tôi còn phải cảm ơn cuộc điện thoại này của ngài, nếu không hôm nay đúng là không dễ dàng rời đi.
Tào Dĩnh Nguyên vừa nói liền cười ha hả.
Hai người gặp nhau ở đường cao tốc, Tào Dĩnh Nguyên lên xe Dương Phàm. Tào Dĩnh Nguyên vừa vào xe liền cười khổ nói:
- Người phụ nữ Dư Phi Vũ đúng là rất yêu mị, nói thật lòng cô ta cũng rất đẹp. Nghe nói Dư Phi Vũ đã sắp 40 vậy mà nhìn mới như 30 vậy.
Tào Dĩnh Nguyên mở miệng nói chuyện này nhưng đầu lại đầy mây đen. Dương Phàm tự nhiên là biết rõ vì thế cười cười một tiếng lạnh nhạt nói:
- Dư Phi Vũ muốn mời lão lại ăn cơm hả? Nhưng lại ám chỉ có vấn đề gì khác.
Tào Dĩnh Nguyên nói:
- Cũng không phải là Dư Phi Vũ giữ tôi. Là phó chủ tịch tỉnh Khương cùng với phó giám đốc sở Giao thông tỉnh Phương Bình. Tôi vừa mới ra khỏi sân bay đã bị phó chủ tịch tỉnh Khương kéo đến ủy ban nhân dân tỉnh. Phương Bình và Dư Phi Vũ cũng đang ngồi đợi trong phòng làm việc của phó chủ tịch tỉnh Khương. Bí thư Dương không phát hiện được đâu, Dư Phi Vũ kia rất thân thiết, không biết còn tưởng ả ta là con gái tôi chứ. Tôi lấy cớ vào toilet để gọi điện cho ngài, nếu không tôi đúng là không thể ra được.
- Lão Tào, chuyện này hai chúng ta nhất định phải cứng rắn, tuyệt đối không thể buông lỏng. Thành phố Hải Tân bây giờ có rất nhiều nơi cần đến tiền, không thể bỏ tiền công quỹ cho bọn họ chà đạp.
Giọng nói của Dương Phàm mặc dù bình thường nhưng thái độ rất kiên quyết. Tào Dĩnh Nguyên nghe xong không nhịn được hơi biến sắc.
Dương Phàm đang nói thì điện thoại di động do Lý Thắng Lợi ngồi đằng trước đã vang lên. Lý Thắng Lợi nhìn số máy rồi quay đầu lại cười nói:
- Bí thư Dương, phó giám đốc Lâm sở Tài chính tỉnh gọi tới, tôi nên nói như thế nào?
Dương Phàm thầm nói Lâm Mục này nghĩ như thế nào mà lại gọi điện cho mình chứ. Dương Phàm đưa tay ra nhận lấy điện thoại di động, ấn phím nghe.
- Ồ, Bí thư Dương không cho mặt mũi chút nào sao? Đến tỉnh thành mà không báo tôi một tiếng, cũng không cho tôi cơ hội tỏ vẻ một chút.
Đừng nhìn Lâm Mục đang oán giận nhưng lại hoàn toàn dùng giọng nói đùa, mơ hồ còn lộ ra một tia thân thiết. Ý của Lâm Mục rất rõ ràng chuyện lần trước tôi nhớ kỹ, tốt xấu gì anh cũng phải cho tôi cơ hội đền bù một chút chứ.
Dương Phàm tự nhiên sẽ không cho rằng Lâm Mục gọi điện tới là muốn tiếp mình, chẳng qua hắn cũng không thể nói phá. Dương Phàm bất đắc dĩ cười nói:
- Thành phố Hải Tân bây giờ có rất nhiều việc, tôi và thị trưởng Tào đang trên đường về. Có mấy người trên tỉnh mời nhưng cũng không thể nhận, hôm nào có cơ hội nhất định sẽ làm phiền phó giám đốc Lâm
Lâm Mục không tiếp tục dây dưa ở vấn đề này, đổi giọng mà nói:
- Bí thư Dương, anh đắc tội với phó chủ tịch tỉnh Khương từ bao giờ vậy? Có mấy khoản tài chính chuyển xuống thành phố Hải Tân, phó chủ tịch tỉnh Khương ký tên đều trực tiếp dùng đến chữ suy xét.
Thế nào là suy xét? Văn bản nào cũng ký như vậy, tính chất rất nghiêm trọng đó.
phó chủ tịch tỉnh Khương quản lý tài chính, đây không phải là do Hầu Tiếu Thiên hào phóng, lúc quan trọng thì bên phía sở Tài chính vẫn nghe lời Hầu Tiếu Thiên. Đây là chuyện trên danh nghĩa, sở Tài chính khi báo cáo sẽ theo lệ đưa lên cho phó chủ tịch tỉnh Khương ký duyệt, vấn đề ở trong này không cần phải nói. Nghĩa của hai từ "suy xét" này Dương Phàm và Tào Dĩnh Nguyên đều biết rất rõ.
- Có thể là chuyện sửa đường của sở Giao thông tỉnh rồi. Phó chủ tịch tỉnh Khương cho rằng thành phố Hải Tân không tích cực chủ động phối hợp. Sao vậy? Phó giám đốc Lâm có điểm khó xử sao?
Dương Phàm lạnh nhạt cười cười một tiếng rồi nói. Liêu Chính Vũ đã cho xe đi chậm lại một chút, giữ tốc độ 80 cây.
Lâm Mục cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Không phải là khó xử hay không. Mấy khoản tiền này cấp xuống cho thành phố Hải Tân đều là đường đường chính chính. Nếu thật sự không được thì bên trên không phải còn có giám đốc sở sao? Báo cáo được chuyển lên, giám đốc sở tự nhiên phải tìm lãnh đạo phản ánh. Thần tiên đánh nhau chẳng lẽ lại ảnh hưởng đến người phàm trần như chúng ta sao? Lời này nói như thế nào nhỉ? Tỉnh Thiên Nhai không lớn, ngài nói có đúng hay không?
Lâm Mục nói đến phía sau liền cười ha hả, chẳng qua đã thể hiện ý của mình rất rõ ràng phó chủ tịch tỉnh Khương ký tên ở sở Tài chính không coi vào đâu. Chúng tôi chỉ nghe chủ tịch tỉnh Hầu mà thôi. Hổ uy của Bí thư Dương có sức ảnh hưởng rất lớn ở sở Tài chính. Muốn làm khó thành phố Hải Tân thì tự tên Khương Thanh Bình đi làm đi, chúng tôi không làm người ác.
Lời này của Lâm Mục đúng là quá rõ ràng, ý của Lâm Mục cũng rất rõ ràng. Dương Phàm lập tức muốn tiến vào thường vụ tỉnh ủy, người nào cũng không dám làm xằng làm bậy vào lúc này. Bây giờ mày giúp Khương Thanh Bình, đợi đến khi Dương Phàm tiến vào thường vụ tỉnh ủy, mày chẳng lẽ không sợ rơi vào tay Dương Phàm hay sao? Chẳng may Dương Phàm trực tiếp lên tỉnh làm lãnh đạo cấp trên, như vậy phiền phức không phải quá lớn hay sao? Về cuộc điện thoại này, Lâm Mục cũng không hy vọng có thể làm cho Dương Phàm nhớ nhân tình cửa mình, chỉ là thông báo một chút mà thôi. Nếu tin tức này từ chỗ Dương Phàm xuất ra nhất định không rẻ. Bây giờ Lâm Mục báo tin cho Dương Phàm, vậy tương lai thì sao?
- Phó giám đốc Lâm cũng đừng quá khó xử, cứ theo luật mà làm là được.
Dương Phàm cười cười nói một câu như vậy, Lâm Mục ở đầu bên kia nghe xong không khỏi thầm cảm kích trong lòng, thầm nói Dương Phàm đúng là biết làm người. Mặc dù có thể không nghe phó chủ tịch tỉnh Khương, nhưng cũng không tiện đối đầu trực diện. Về nguyên tắc Dương Phàm đồng ý với việc Lâm Mục chuyển việc khó khăn này cho giám đốc Trịnh giải quyết.
Sau một phen khách khí, Lâm Mục cầm báo cáo ra khỏi phòng làm việc, đầy tự tin đi đến phòng làm việc của Giám đốc Trịnh.
- Lão Lâm đến đó à, ngòi đi.
Giám đốc Trịnh tuổi cũng không nhỏ, sắp đến tuổi về hưu rồi. Giám đốc Trịnh có thể ngồi ở vị trí này trên thực tế là do Hầu Tiếu Thiên cho hắn vị trí tốt để sau này khi lui về tuyến hai sẽ được tăng lên một bậc. Lâm Mục mặc dù là phó giám đốc thường trực nhưng lại là người tài trong mắt chủ tịch tỉnh Hầu. Giám đốc Trịnh biết được điểm này, cũng biết vị trí nào là của Lâm Mục.
Giám đốc Trịnh rất tôn trọng đồng chí, Lâm Mục cũng không dám chậm trễ, cười ha hả nói:
- Giám đốc, có một chuyện muốn mời anh xử lý một chút.
Lâm Mục vừa nói vừa đưa báo cáo tới. Giám đốc Trịnh mới đầu còn có chút buồn bực. Về cơ bản Lâm Mục quyết định chuyện gì, Giám đốc Trịnh đều không bao giờ làm khó.
Đọc báo cáo một chút, mặt Giám đốc Trịnh lập tức sa sầm lại. Sở Tài chính là đơn vị nóng bỏng, trong tỉnh có bất cứ tiếng động nào trên cơ bản rất nhanh truyền đến tai sở Tài chính.
- Lão Lâm, chuyện này anh phải cho tôi ý kiến đó.
Giám đốc Trịnh không cao hứng cho lắm. Ý của Giám đốc Trịnh chính là bình thường anh nắm quyền tôi cũng không ngăn anh. Bây giờ có vấn đề khó khăn, anh lại nhớ đến tôi sao?
Lâm Mục tự nhiên sẽ không vì chuyện này mà đắc tội với Giám đốc Trịnh, như vậy sẽ ảnh hưởng đến đoàn kết. Vì thế Lâm Mục nói:
- Cái này, sở Tài chính làm việc cho tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh mà.
Lâm Mục có lời không thể nói ra, nhưng ý lại rất rõ ràng:
- Giám đốc Trịnh, lão cũng đã từng này tuổi mà còn có thể ngồi trên vị trí này. Tại sao lại như vậy thì tất cả mọi người đều rõ ràng. Lão có quan hệ không tệ với chủ tịch tỉnh Hầu mà.
Giám đốc Trịnh đương nhiên sẽ không thể nói:
- Sao anh không đi tìm lãnh đạo mà phản ánh tình hình?
Nếu Giám đốc Trịnh nói ra lời này thì chính là ép người ta phạm sai lầm. Vượt cấp báo cáo sẽ rất nghiêm trọng. Bây giờ Lâm Mục có thể lướt qua Giám đốc Trịnh báo cáo lên cấp trên, như vậy tương lai có thể lướt qua chủ tịch tỉnh hầu.
Giám đốc Trịnh cầm báo cáo do dự một chút rồi cười khổ nói:
- Tôi sẽ tự mình đi một chuyến. Dù sao tôi cũng sắp về rồi, cũng không sợ phạm sai lầm gì cả.
Lời này của Giám đốc Trịnh thật ra là đúng, một người sắp lui về tuyến hai tự nhiên sẽ không e ngại quá nhiều. Hơn nữa chủ tịch tỉnh Hầu không phải chính là nhìn trúng Giám đốc Trịnh khi báo cáo lại rất nghe lời sao?
Giám đốc Trịnh sang trụ sở ủy ban nhân dân tỉnh tìm Hầu Tiếu Thiên, báo cáo chuyện này. Trên mặt Hầu Tiếu Thiên mặc dù rất bình tĩnh nhưng trong lòng có chút bất mãn. Vì sao? Bởi vì sở Tài chính là một trong những trận địa quan trọng nhất trong lòng chủ tịch tỉnh Hầu. Thằng Khương Thanh Bình kia đã biết vì sao còn thò tay ra lung tung. Dù cho Hầu Tiếu Thiên tỉnh táo lại và biết Khương Thanh Bình đang trả thù thành phố Hải Tân, nhưng Hầu Tiếu Thiên vẫn rất bất mãn với cách làm không quy củ của tên Khương Thanh Bình này. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Sửa đường trong phạm vi toàn tỉnh vốn là một chuyện tốt, nếu làm tốt thì Khương Thanh Bình sẽ có thành tích. Nếu là cán bộ trẻ tuổi bình thường ở vấn đề này nhất định sẽ phải lo lắng đủ mọi nhân tố, các quy tắc cần tuân thủ nhất định sẽ phải tuân thủ. Nhưng hết lần này đến lần khác thằng ranh Khương Thanh Bình này lại không nói quy tắc. Một miếng bánh ngọt lớn như vậy mày lại muốn ăn một mình thì thôi, mày còn muốn cướp chỗ tốt từ trong tay người khác. Chuyện này nếu đổi lại là bất cứ ai cũng không thể đáp ứng. Thành phố Hải Tân có phản ứng này cũng là bình thường. Hơn nữa đây là Dương Phàm nể mặt phó chủ tịch tỉnh Khương nên mới đáp ứng bỏ ra 10 %.
Chuyện này nếu ở tình huống bình thường tự nhiên là hai bên cùng phải kiếm được chỗ tốt. Thành phố Hải Tân có thể bỏ ra 10 % tài chính theo Hầu Tiếu Thiên thấy đó chính là Dương Phàm đã nhượng bộ quá lớn. Chứ với tính cách trước đây của thằng ranh Dương Phàm kia thì ...
Khương Thanh Bình không ngờ còn thấy không đủ, chẳng lẽ không biết ăn tham sẽ vỡ bụng sao?
Hầu Tiếu Thiên cảm thấy không thể để cho Khương Thanh Bình hồ đồ như vậy được nữa. Nếu không tương lai Dương Phàm không nhịn được làm loạn thì mông của Hầu Tiếu Thiên cũng sẽ có lửa. Hầu Tiếu Thiên nhớ ân đề bạt của Khương lão, chẳng lẽ có thể tùy ý khi dễ người Trần gia sao? Chẳng lẽ coi Trần gia là bùn đất sao?
- Cứ để báo cáo đây đi.
Hầu Tiếu Thiên không lập tức tỏ thái độ. Chẳng qua Giám đốc Trịnh thấy coi như đã cởi được một bao quần áo bẩn trên người. Ý của chủ tịch tỉnh Hầu đã rất rõ ràng, về chờ tin tức, không có chuyện gì của anh.
Chủ tịch tỉnh Hầu rất biết cách giữ tình cảm với cấp dưới, vấn đề quan trọng là tính chất của vấn đề này đã có chút thay đổi. Sau khi Giám đốc Trịnh đi, Hầu Tiếu Thiên suy nghĩ một lúc. Đầu tiên chuyện này phải làm rõ ràng xem rốt cuộc Dương Phàm đã biết hay chưa. Nếu Dương Phàm không biết thì coi như chưa xảy ra, như vậy mình sẽ lén tìm Khương Thanh Bình nói chuyện một chút. Nếu như Dương Phàm biết, cách xử lý chuyện này sẽ hoàn toàn khác, nhất định cần phải làm tốt công tác với Dương Phàm, đề phòng hậu hoạn nữa chứ? Dù Dương Phàm chỉ là một bí thư thị ủy bình thường, tỉnh Thiên Nhai cũng không phải do một mình chủ tịch tỉnh Hầu nói là được mà. Làm lãnh đạo nếu muốn làm tốt công tác thì không thể không có sự ủng hộ của các đồng chí bên dưới. Mà muốn có được sự ủng hộ, như vậy nên thích hợp suy nghĩ cho các đồng chí bên dưới. Một lãnh đạo không nghĩ đến lợi ích của cấp dưới thì muốn làm được thành tích gì đúng là khó như lên trời.
Theo Hầu Tiếu Thiên thấy Khương Thanh Bình đúng là như thằng điên, căn bản không thích hợp ngồi ở vị trí phó chủ tịch thường trực tỉnh. Tên Khương Thanh Bình này thích hợp ngồi ở mấy ngành không có quá nhiều lợi ích như đến Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân hoặc là Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc.
Khi Hầu Tiếu Thiên cảm thấy khó xử, Dương Phàm thật ra lại không hề lo lắng. Bây giờ Dương Phàm đang là bí thư thị ủy thành phố Hải Tân, chỉ cần làm tốt công việc của mình là được. Về phần sở Tài chính giữ tiền, Dương Phàm một chút cũng không hề lo lắng. Phiền phức này tự nhiên có người đi giải quyết. Khương Thanh Bình thò tay và sở Tài chính, không cần biết mục đích ban đầu là gì cũng không thoát khỏi nghi ngờ là đang muốn đoạt quyền.
Dương Phàm càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, tâm trạng cũng tốt hơn. Khương Thanh Bình trong cơn giận dữ đã đi nước cờ thối này. Bây giờ Dương Phàm chỉ cần kiên nhẫn chờ là được. Hai người Dương Phàm và Tào Dĩnh Nguyên về đến thành phố liền tản đi, đi làm việc của mình.
Tào Dĩnh Nguyên vừa mới vào phòng làm việc, Liễu Diệp đã tìm tới cửa:
- Thị trưởng, sở Giao thông tỉnh bảo tôi đi họp một chút, nói đây là ý của phó chủ tịch tỉnh Khương.
Mặc dù Liễu Diệp không để lộ vẻ oán giận gì nhiều, nhưng trong lời thể hiện rõ vẻ bất mãn, khó chịu.
- Lại về chuyện sửa đường sao?
Tào Dĩnh Nguyên rất lạnh nhạt hỏi một câu. Lúc này trong lòng Tào Dĩnh Nguyên đang có lửa giận. Tên phó chủ tịch tỉnh Khương làm như vậy cũng có nghĩa là đang thò tay vào thành phố Hải Tân. Liễu Diệp là do Dương Phàm và Tào Dĩnh Nguyên hợp sức đưa lên, Khương Thanh Bình dù là phó chủ tịch thường trực tỉnh cũng không thể hiếp người quá đáng như vậy chứ? Nếu như phó chủ tịch tỉnh chủ trì cuộc họp thì Liễu Diệp đi không có vấn đề gì nhiều. Vấn đề quan trọng là thông báo cuộc họp này vì sao không phải là văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh đưa ra, mà lại là do sở Giao thông tỉnh đưa ra. Danh không chính ngôn không thuận.
Chuyện này Tào Dĩnh Nguyên đúng là không tiện làm chủ, vì thế lão ta suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chị đi báo cáo với Bí thư Dương một chút.
Tào Dĩnh Nguyên suy nghĩ một chút rồi nói thêm một câu:
- Bỏ đi, không cần đi, chị cứ đi làm đi, ngày mai còn phải tham gia cuộc họp của ban thường trực chính quyền thành phố.
Liễu Diệp còn tưởng mình nghe lầm chứ. Không lẽ Tào Dĩnh Nguyên này đổi tính, cũng cứng rắn lên sao?
Tào Dĩnh Nguyên cũng là người có chủ kiến của mình. Khương Thanh Bình hiếp người quá đáng như vậy, đổi lại là ai cũng không thể nhịn. Lúc này nếu Tào Dĩnh Nguyên đẩy chuyện này sang cho Dương Phàm thì cấp dưới sẽ nghĩ lão như thế nào? Một chút đảm đương cũng không có, vậy chức thị trưởng này còn có làm gì chứ?
- Hay là để cục Giao thông thành phố cử người đi một chuyến?
Liễu Diệp vẫn rất bình tĩnh đưa ra một đề nghị. Tào Dĩnh Nguyên nghe xong gật đầu nói:
- Cũng được, đồng chí Tân Cầu Quân rất linh hoạt, để đồng chí Tân Cầu Quân ra mặt ứng phó cũng rất thích hợp?
- Thực ra đi theo bên cạnh bí thư Triệu tốt hơn bất cứ chỗ nào.
Chương Vũ Ninh đột nhiên thật lòng nói một câu. Những người khác nói lời này, Triệu Việt có lẽ không để ý. Nhưng Chương Vũ Ninh lại là người ngay bên cạnh Triệu Việt, không oán không hối hận đi theo mình 5 năm, nói không có tình cảm chính là nói láo.
Thấy hai mắt Chương Vũ Ninh hơi đỏ lên, Triệu Việt lắc đầu cười khổ nói:
- Cậu đó, mau đi làm việc của mình đi.
Chương Vũ Ninh cũng không vội vàng rời đi mà cười cười nhỏ giọng nói:
- Dì gọi điện cho tôi bảo ngài làm xong chuyện của dì. Còn nói ngài bận đến độ chuyện trong nhà lại quên đi.
Triệu Việt lúc này mới nhớ đến con gái mình sắp tốt nghiệp đến nơi. Nhưng con gái lại chết sống muốn ở lại Bắc Kinh, không muốn về, kiên quyến muốn dấn thân vào làng giải trí, ý chính là muốn làm người của công chúng. Đối với cá tính mạnh mẽ và ương bướng của Triệu Tuyết, Triệu Việt thực ra rất đau đầu. Lại nói Triệu Tuyết trông cũng được, nhưng thời buổi này lại có rất nhiều cô bé xinh đẹp, không thiếu người dám dồn hết mọi thứ, bất chấp mọi thứ vì ước mơ của mình.
- Cậu gọi điện hỏi Dương Phàm một chút, cậu ta chắc có cách.
Triệu Việt nói xong liền cúi đầu xem công văn, có vẻ rất yên tâm. Chuyện này nói như thế nào nhỉ? Xem như lấy chút lãi từ thằng ranh Dương Phàm kia.
Trong nháy mắt khi Dương Phàm đi xuống lầu, trong hành lang xuất hiện một người đàn ông tóc tai chải vuốt cẩn thận. Đó chính là thư ký Lưu Đống của Giang Thượng Vân. Tất cả thoạt nhìn giống như trùng hợp, nhưng sự nhiệt tình của Lưu Đống khác hẳn trước đây.
- Chào Bí thư Dương.
Trong ấn tượng của Dương Phàm thì đây là lần đầu tiên Lưu Đống chủ động chào hỏi mình, đang chơi trò gì thế. Giang Thượng Vân cả ngày nghiêm mặt, thư ký Lưu Đống chỉ cần thấy người có cấp bậc thấp hơn Giang Thượng Vân đều không bao giờ cười.
Lưu Đống thay đổi như vậy, Dương Phàm cũng không cho rằng đây là Lưu Đống lén làm. Tên Lưu Đống không to gan như vậy. Dám tỏ vẻ thân thiện với Dương Phàm trong trụ sở tỉnh ủy, như vậy câu trả lời đã rất rõ ràng.
- Là thư ký Lưu sao, phó bí thư Giang có chỉ thị gì sao?
Dương Phàm có chút cứng nhắc và giữ khoảng cách, đứng tại chỗ chờ Lưu Đống đi tới bắt tay mình.
- Không có chỉ thị gì hết, chỉ là hỏi trưa nay ngài có lịch gì hay không mà thôi?
Sau khi bắt tay Dương Phàm tiếp tục đi xuống cầu thang, Lưu Đống cũng bước đi theo. Cảnh tượng này có chút tức cười, cũng may là không có ai khác nhìn thấy. Nói cách khác Dương Phàm nếu mà không tỏ vẻ một chút, tên này nhất định hận chết Dương Phàm.
- Hôm nay sao, trong thành phố hơi bận một chút.
Dương Phàm khéo léo từ chối làm cho Lưu Đống mặt mày hơi nhăn nhó lại. Cũng may Dương Phàm lại nói tiếp:
- Nhưng tôi rất vui mời thư ký Lưu đến thành phố Hải Tân làm khách.
Lúc này trên mặt Lưu Đống mới tươi cười trở lại. Lúc này vừa lúc đi hết cầu thang đi tới chỗ rẽ, Lưu Đống không tiếp tục đi xuống mà đứng lại nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương đi.
Dương Phàm thực ra điều cần nói cũng đã nói, còn phải xem người ta có thể nhận hay không. Thực ra Lưu Đống cũng không hiểu ý của Dương Phàm mấy, nhưng Giang Thượng Vân có thể hiểu. Dương Phàm không chịu làm khách mà muốn làm chủ. Nghe xong Lưu Đống báo cáo, miệng Giang Thượng Vân hơi nhếch lên vài cái, khoát tay ra hiệu cho Lưu Đống rời đi.
Trong lòng mặc dù có chút không cân bằng nhưng Giang Thượng Vân rõ ràng hiểu Dương Phàm đã cho mình bậc thang để xuống. Lại nói mới đầu Giang Thượng Vân rất thưởng thức người thanh niên này. Còn trẻ như vậy mà đã ở vị trí cao, không ngờ còn có thể đồng ý hóa thù thành bạn. Mặc dù điều kiện hơi hà khắc một chút, nhưng có thể mở một khe hở như vậy đã là rất hiếm có. So sánh với tên phó chủ tịch tỉnh Khương bên phía ủy ban nhân dân tỉnh kia, đúng là cảnh giới chênh lệch một chút là nhận ra ngay.
Đi xuống dưới lầu, điện thoại di động của Dương Phàm vừa vặn vang lên. Dương Phàm nghe điện thì nghe thấy Nguyễn Tú Tú đang cười hì hì mà nói:
- Bí thư Dương, ngẩng đầu nhìn trước mặt đi.
Dương Phàm ngẩng đầu nhìn thì thấy Dương Phàm đang vẫy vẫy tay với mình. Dương Phàm vẫy tay lại, Nguyễn Tú Tú liền nói:
- Ngày mai tôi chuyển công văn chính thức xuống, Bí thư Dương phải mời khách đó.
Nguyễn Tú Tú chỉ cái gì tất cả mọi người đều biết rõ, ai cũng thông minh mà.
- Được, không có vấn đề gì.
Dương Phàm nói xong liền dập máy. Nguyễn Tú Tú cũng biết mất vào trong phòng làm việc.
Lúc lên xe điện thoại di động lại vang lên, lần này là Chương Vũ Ninh gọi tới. Dương Phàm có chút ngạc nhiên, Chương Vũ Ninh cười cười nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương, có một chuyện về Triệu Tuyết. Cô bé này không chịu về tỉnh Thiên Nhai, bí thư Triệu rất khó xử.
Dương Phàm chép miệng một chút, cười khổ một tiếng mà nói:
- Tôi biết rồi, chẳng qua trước đó phải hỏi rõ ràng xem Triệu Tuyết muốn đóng phim hay là muốn vào đài truyền hình? Đầu tiên phải nói rõ, đóng phim thì tôi cũng không dám giúp gì nhiều. Vòng tròn đó mà, thư ký Chương cũng biết một chút.
Dương Phàm nói như vậy làm cho Chương Vũ Ninh không khỏi có chút bội phục, từ chối mà lại làm cho người ta rất thoải mái.
Dương Phàm đồng thời còn rất ẩn ý hỏi một chút xem suy nghĩ của Triệu Việt rốt cuộc là gì.
- Việc này tôi biết cũng không nhiều. Chẳng qua bí thư Triệu từ trước đến nay vẫn không quá thích làng giải trí cho mấy.
Chương Vũ Ninh trả lời rất có trình độ. Dương Phàm gật đầu cười nói:
- Được, tôi đã biết.
Giúp Triệu Tuyết chút chuyện, Dương Phàm cũng không mong đợi Triệu Việt có thể cho mình chỗ tốt gì. Trên thực tế nếu Triệu Việt thật sự dùng tới quan hệ của mình thì cũng không phải không thể xử lý tốt vấn đề này. Cho nên Triệu Việt để Dương Phàm đi xử lý không phải là làm cho hai người có nhiều điểm hòa hoãn hay sao, miễn cho mọi việc đều lộ ra quá rõ ràng.
Chuyện xảy ra trong trụ sở tỉnh ủy trên thực tế rất khó giấu người. Lưu Đống và Dương Phàm trùng hợp gặp nhau, hơn nữa Lưu Đống còn tiễn vài bước, chuyện này chiều hôm đó đã truyền vào tai Chương Vũ Ninh. Rất tự nhiên Chương Vũ Ninh liền nói chuyện này với Triệu Việt. Khi đó mặt Triệu Việt không chút thay đổi chỉ "ừ" một tiếng, không tỏ vẻ gì thêm.
Dương Phàm ra khỏi trụ sở tỉnh ủy đang định đi tới ủy ban nhân dân tỉnh thì nhận được điện thoại của Tào Dĩnh Nguyên. Tào Dĩnh Nguyên vội vàng nói trong điện thoại:
- Bí thư Dương, ngài đừng tới đây. Họ Khương kia vẫn chưa từ bỏ ý đồ. Dư Phi Vũ đang ở trong phòng làm việc của tên này.
Dương Phàm không tự giác nghĩ đến Giang Thượng Vân, hắn không khỏi có chút cảm khái về phản ứng của Khương Thanh Bình. Giang Thượng Vân chuyển biến rõ ràng hơn Khương Thanh Bình, làm cho người ta không khỏi cảm thấy bội phục. Dương Phàm hiển nhiên sẽ không cho rằng phó bí thư tỉnh ủy Giang Thượng Vân sẽ cúi đầu với mình. Giang Thượng Vân đang cúi đầu trước thực lực. Cổ nhân đã nói đại trượng phu có thể khuất, có thể duỗi, đây không chỉ là lời nói cho có. Lúc thật sự phải cúi đầu thì trong lòng cũng cảm thấy không dễ chịu gì.
- Nghèo nuôi nam, giàu nuôi nữ.
Lời này năm đó trước khi mất Dương lão gia tử đã lưu lại. Nếu không phải vì nguyên nhân này, Dương Lệ Ảnh sao có thể để cho Dương Phàm chịu khổ? Chẳng qua lời này Dương Phàm không biết. Điểm khác nhau lớn nhất giữa Dương Phàm và Khương Thanh Bình chính là một người ăn khổ mà lớn, một người luôn được vui vẻ thành công mà lớn. Khương Thanh Bình cả đời không chịu khổ nên khi gặp phản kích của Dương Phàm sẽ rất nôn nóng. Ngược lại khi Dương Phàm bị Khương Thanh Bình khiêu khích vẫn cố gắng lợi dụng quy tắc một cách hợp lý. Kim giấu trong chăn nhìn như nhẹ nhàng nhưng trên thực tế khi kim đâm tới sẽ thấy máu ngay.
Đúng là nhìn thấu điểm này nên Triệu Việt mới thờ ơ lạnh nhạt; Hầu Tiếu Thiên mới có thể cho phép Hầu Phương Minh hợp tác với Dư Phi Vũ; Giang Thượng Vân mới có thể nhẫn nhục giơ cờ trắng lên.
- Tôi vẫn câu nói đó, thành phố Hải Tân không có bao nhiêu tiền, sửa đường nhiều nhất bỏ ra 10 %.
Dương Phàm quyết đoán nói xong liền dập máy, trên miệng nở nụ cười hài lòng. Ở chuyện này Tào Dĩnh Nguyên cuối cùng coi như có ý thức hợp tác mãnh liệt, dù không biết là bề ngoài hay không? Là thị trưởng, Tào Dĩnh Nguyên có quyền quyết định rất nhiều chuyện. Dư Phi Vũ có mặt ở hiện trường, như vậy nhất định sẽ dùng thủ đoạn với Tào Dĩnh Nguyên. Tào Dĩnh Nguyên vội vàng gọi điện thoại cho Dương Phàm, bên trong nhất định có điều cần nói.
- Xin Bí thư Dương yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt.
Tào Dĩnh Nguyên hổn hển nói trong điện thoại, Dương Phàm mỉm cười nói:
- Trưa cùng nhau về, gặp nhau ở đầu cao tốc. Vừa lúc trên đường về chúng ta có thể bàn công việc.
Bí thư thị ủy và thị trưởng thành phố Hải Tân đến tỉnh thành tự nhiên không lo không ai tiếp đón. Chẳng qua tình huống thành phố Hải Tân bây giờ có chút đặc biệt, Dương Phàm không muốn lưu lại làm gì. Tào Dĩnh Nguyên sợ rằng cũng có tâm trạng này.
- Được được, cứ quyết định như vậy đi. Tôi còn phải cảm ơn cuộc điện thoại này của ngài, nếu không hôm nay đúng là không dễ dàng rời đi.
Tào Dĩnh Nguyên vừa nói liền cười ha hả.
Hai người gặp nhau ở đường cao tốc, Tào Dĩnh Nguyên lên xe Dương Phàm. Tào Dĩnh Nguyên vừa vào xe liền cười khổ nói:
- Người phụ nữ Dư Phi Vũ đúng là rất yêu mị, nói thật lòng cô ta cũng rất đẹp. Nghe nói Dư Phi Vũ đã sắp 40 vậy mà nhìn mới như 30 vậy.
Tào Dĩnh Nguyên mở miệng nói chuyện này nhưng đầu lại đầy mây đen. Dương Phàm tự nhiên là biết rõ vì thế cười cười một tiếng lạnh nhạt nói:
- Dư Phi Vũ muốn mời lão lại ăn cơm hả? Nhưng lại ám chỉ có vấn đề gì khác.
Tào Dĩnh Nguyên nói:
- Cũng không phải là Dư Phi Vũ giữ tôi. Là phó chủ tịch tỉnh Khương cùng với phó giám đốc sở Giao thông tỉnh Phương Bình. Tôi vừa mới ra khỏi sân bay đã bị phó chủ tịch tỉnh Khương kéo đến ủy ban nhân dân tỉnh. Phương Bình và Dư Phi Vũ cũng đang ngồi đợi trong phòng làm việc của phó chủ tịch tỉnh Khương. Bí thư Dương không phát hiện được đâu, Dư Phi Vũ kia rất thân thiết, không biết còn tưởng ả ta là con gái tôi chứ. Tôi lấy cớ vào toilet để gọi điện cho ngài, nếu không tôi đúng là không thể ra được.
- Lão Tào, chuyện này hai chúng ta nhất định phải cứng rắn, tuyệt đối không thể buông lỏng. Thành phố Hải Tân bây giờ có rất nhiều nơi cần đến tiền, không thể bỏ tiền công quỹ cho bọn họ chà đạp.
Giọng nói của Dương Phàm mặc dù bình thường nhưng thái độ rất kiên quyết. Tào Dĩnh Nguyên nghe xong không nhịn được hơi biến sắc.
Dương Phàm đang nói thì điện thoại di động do Lý Thắng Lợi ngồi đằng trước đã vang lên. Lý Thắng Lợi nhìn số máy rồi quay đầu lại cười nói:
- Bí thư Dương, phó giám đốc Lâm sở Tài chính tỉnh gọi tới, tôi nên nói như thế nào?
Dương Phàm thầm nói Lâm Mục này nghĩ như thế nào mà lại gọi điện cho mình chứ. Dương Phàm đưa tay ra nhận lấy điện thoại di động, ấn phím nghe.
- Ồ, Bí thư Dương không cho mặt mũi chút nào sao? Đến tỉnh thành mà không báo tôi một tiếng, cũng không cho tôi cơ hội tỏ vẻ một chút.
Đừng nhìn Lâm Mục đang oán giận nhưng lại hoàn toàn dùng giọng nói đùa, mơ hồ còn lộ ra một tia thân thiết. Ý của Lâm Mục rất rõ ràng chuyện lần trước tôi nhớ kỹ, tốt xấu gì anh cũng phải cho tôi cơ hội đền bù một chút chứ.
Dương Phàm tự nhiên sẽ không cho rằng Lâm Mục gọi điện tới là muốn tiếp mình, chẳng qua hắn cũng không thể nói phá. Dương Phàm bất đắc dĩ cười nói:
- Thành phố Hải Tân bây giờ có rất nhiều việc, tôi và thị trưởng Tào đang trên đường về. Có mấy người trên tỉnh mời nhưng cũng không thể nhận, hôm nào có cơ hội nhất định sẽ làm phiền phó giám đốc Lâm
Lâm Mục không tiếp tục dây dưa ở vấn đề này, đổi giọng mà nói:
- Bí thư Dương, anh đắc tội với phó chủ tịch tỉnh Khương từ bao giờ vậy? Có mấy khoản tài chính chuyển xuống thành phố Hải Tân, phó chủ tịch tỉnh Khương ký tên đều trực tiếp dùng đến chữ suy xét.
Thế nào là suy xét? Văn bản nào cũng ký như vậy, tính chất rất nghiêm trọng đó.
phó chủ tịch tỉnh Khương quản lý tài chính, đây không phải là do Hầu Tiếu Thiên hào phóng, lúc quan trọng thì bên phía sở Tài chính vẫn nghe lời Hầu Tiếu Thiên. Đây là chuyện trên danh nghĩa, sở Tài chính khi báo cáo sẽ theo lệ đưa lên cho phó chủ tịch tỉnh Khương ký duyệt, vấn đề ở trong này không cần phải nói. Nghĩa của hai từ "suy xét" này Dương Phàm và Tào Dĩnh Nguyên đều biết rất rõ.
- Có thể là chuyện sửa đường của sở Giao thông tỉnh rồi. Phó chủ tịch tỉnh Khương cho rằng thành phố Hải Tân không tích cực chủ động phối hợp. Sao vậy? Phó giám đốc Lâm có điểm khó xử sao?
Dương Phàm lạnh nhạt cười cười một tiếng rồi nói. Liêu Chính Vũ đã cho xe đi chậm lại một chút, giữ tốc độ 80 cây.
Lâm Mục cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Không phải là khó xử hay không. Mấy khoản tiền này cấp xuống cho thành phố Hải Tân đều là đường đường chính chính. Nếu thật sự không được thì bên trên không phải còn có giám đốc sở sao? Báo cáo được chuyển lên, giám đốc sở tự nhiên phải tìm lãnh đạo phản ánh. Thần tiên đánh nhau chẳng lẽ lại ảnh hưởng đến người phàm trần như chúng ta sao? Lời này nói như thế nào nhỉ? Tỉnh Thiên Nhai không lớn, ngài nói có đúng hay không?
Lâm Mục nói đến phía sau liền cười ha hả, chẳng qua đã thể hiện ý của mình rất rõ ràng phó chủ tịch tỉnh Khương ký tên ở sở Tài chính không coi vào đâu. Chúng tôi chỉ nghe chủ tịch tỉnh Hầu mà thôi. Hổ uy của Bí thư Dương có sức ảnh hưởng rất lớn ở sở Tài chính. Muốn làm khó thành phố Hải Tân thì tự tên Khương Thanh Bình đi làm đi, chúng tôi không làm người ác.
Lời này của Lâm Mục đúng là quá rõ ràng, ý của Lâm Mục cũng rất rõ ràng. Dương Phàm lập tức muốn tiến vào thường vụ tỉnh ủy, người nào cũng không dám làm xằng làm bậy vào lúc này. Bây giờ mày giúp Khương Thanh Bình, đợi đến khi Dương Phàm tiến vào thường vụ tỉnh ủy, mày chẳng lẽ không sợ rơi vào tay Dương Phàm hay sao? Chẳng may Dương Phàm trực tiếp lên tỉnh làm lãnh đạo cấp trên, như vậy phiền phức không phải quá lớn hay sao? Về cuộc điện thoại này, Lâm Mục cũng không hy vọng có thể làm cho Dương Phàm nhớ nhân tình cửa mình, chỉ là thông báo một chút mà thôi. Nếu tin tức này từ chỗ Dương Phàm xuất ra nhất định không rẻ. Bây giờ Lâm Mục báo tin cho Dương Phàm, vậy tương lai thì sao?
- Phó giám đốc Lâm cũng đừng quá khó xử, cứ theo luật mà làm là được.
Dương Phàm cười cười nói một câu như vậy, Lâm Mục ở đầu bên kia nghe xong không khỏi thầm cảm kích trong lòng, thầm nói Dương Phàm đúng là biết làm người. Mặc dù có thể không nghe phó chủ tịch tỉnh Khương, nhưng cũng không tiện đối đầu trực diện. Về nguyên tắc Dương Phàm đồng ý với việc Lâm Mục chuyển việc khó khăn này cho giám đốc Trịnh giải quyết.
Sau một phen khách khí, Lâm Mục cầm báo cáo ra khỏi phòng làm việc, đầy tự tin đi đến phòng làm việc của Giám đốc Trịnh.
- Lão Lâm đến đó à, ngòi đi.
Giám đốc Trịnh tuổi cũng không nhỏ, sắp đến tuổi về hưu rồi. Giám đốc Trịnh có thể ngồi ở vị trí này trên thực tế là do Hầu Tiếu Thiên cho hắn vị trí tốt để sau này khi lui về tuyến hai sẽ được tăng lên một bậc. Lâm Mục mặc dù là phó giám đốc thường trực nhưng lại là người tài trong mắt chủ tịch tỉnh Hầu. Giám đốc Trịnh biết được điểm này, cũng biết vị trí nào là của Lâm Mục.
Giám đốc Trịnh rất tôn trọng đồng chí, Lâm Mục cũng không dám chậm trễ, cười ha hả nói:
- Giám đốc, có một chuyện muốn mời anh xử lý một chút.
Lâm Mục vừa nói vừa đưa báo cáo tới. Giám đốc Trịnh mới đầu còn có chút buồn bực. Về cơ bản Lâm Mục quyết định chuyện gì, Giám đốc Trịnh đều không bao giờ làm khó.
Đọc báo cáo một chút, mặt Giám đốc Trịnh lập tức sa sầm lại. Sở Tài chính là đơn vị nóng bỏng, trong tỉnh có bất cứ tiếng động nào trên cơ bản rất nhanh truyền đến tai sở Tài chính.
- Lão Lâm, chuyện này anh phải cho tôi ý kiến đó.
Giám đốc Trịnh không cao hứng cho lắm. Ý của Giám đốc Trịnh chính là bình thường anh nắm quyền tôi cũng không ngăn anh. Bây giờ có vấn đề khó khăn, anh lại nhớ đến tôi sao?
Lâm Mục tự nhiên sẽ không vì chuyện này mà đắc tội với Giám đốc Trịnh, như vậy sẽ ảnh hưởng đến đoàn kết. Vì thế Lâm Mục nói:
- Cái này, sở Tài chính làm việc cho tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh mà.
Lâm Mục có lời không thể nói ra, nhưng ý lại rất rõ ràng:
- Giám đốc Trịnh, lão cũng đã từng này tuổi mà còn có thể ngồi trên vị trí này. Tại sao lại như vậy thì tất cả mọi người đều rõ ràng. Lão có quan hệ không tệ với chủ tịch tỉnh Hầu mà.
Giám đốc Trịnh đương nhiên sẽ không thể nói:
- Sao anh không đi tìm lãnh đạo mà phản ánh tình hình?
Nếu Giám đốc Trịnh nói ra lời này thì chính là ép người ta phạm sai lầm. Vượt cấp báo cáo sẽ rất nghiêm trọng. Bây giờ Lâm Mục có thể lướt qua Giám đốc Trịnh báo cáo lên cấp trên, như vậy tương lai có thể lướt qua chủ tịch tỉnh hầu.
Giám đốc Trịnh cầm báo cáo do dự một chút rồi cười khổ nói:
- Tôi sẽ tự mình đi một chuyến. Dù sao tôi cũng sắp về rồi, cũng không sợ phạm sai lầm gì cả.
Lời này của Giám đốc Trịnh thật ra là đúng, một người sắp lui về tuyến hai tự nhiên sẽ không e ngại quá nhiều. Hơn nữa chủ tịch tỉnh Hầu không phải chính là nhìn trúng Giám đốc Trịnh khi báo cáo lại rất nghe lời sao?
Giám đốc Trịnh sang trụ sở ủy ban nhân dân tỉnh tìm Hầu Tiếu Thiên, báo cáo chuyện này. Trên mặt Hầu Tiếu Thiên mặc dù rất bình tĩnh nhưng trong lòng có chút bất mãn. Vì sao? Bởi vì sở Tài chính là một trong những trận địa quan trọng nhất trong lòng chủ tịch tỉnh Hầu. Thằng Khương Thanh Bình kia đã biết vì sao còn thò tay ra lung tung. Dù cho Hầu Tiếu Thiên tỉnh táo lại và biết Khương Thanh Bình đang trả thù thành phố Hải Tân, nhưng Hầu Tiếu Thiên vẫn rất bất mãn với cách làm không quy củ của tên Khương Thanh Bình này. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Sửa đường trong phạm vi toàn tỉnh vốn là một chuyện tốt, nếu làm tốt thì Khương Thanh Bình sẽ có thành tích. Nếu là cán bộ trẻ tuổi bình thường ở vấn đề này nhất định sẽ phải lo lắng đủ mọi nhân tố, các quy tắc cần tuân thủ nhất định sẽ phải tuân thủ. Nhưng hết lần này đến lần khác thằng ranh Khương Thanh Bình này lại không nói quy tắc. Một miếng bánh ngọt lớn như vậy mày lại muốn ăn một mình thì thôi, mày còn muốn cướp chỗ tốt từ trong tay người khác. Chuyện này nếu đổi lại là bất cứ ai cũng không thể đáp ứng. Thành phố Hải Tân có phản ứng này cũng là bình thường. Hơn nữa đây là Dương Phàm nể mặt phó chủ tịch tỉnh Khương nên mới đáp ứng bỏ ra 10 %.
Chuyện này nếu ở tình huống bình thường tự nhiên là hai bên cùng phải kiếm được chỗ tốt. Thành phố Hải Tân có thể bỏ ra 10 % tài chính theo Hầu Tiếu Thiên thấy đó chính là Dương Phàm đã nhượng bộ quá lớn. Chứ với tính cách trước đây của thằng ranh Dương Phàm kia thì ...
Khương Thanh Bình không ngờ còn thấy không đủ, chẳng lẽ không biết ăn tham sẽ vỡ bụng sao?
Hầu Tiếu Thiên cảm thấy không thể để cho Khương Thanh Bình hồ đồ như vậy được nữa. Nếu không tương lai Dương Phàm không nhịn được làm loạn thì mông của Hầu Tiếu Thiên cũng sẽ có lửa. Hầu Tiếu Thiên nhớ ân đề bạt của Khương lão, chẳng lẽ có thể tùy ý khi dễ người Trần gia sao? Chẳng lẽ coi Trần gia là bùn đất sao?
- Cứ để báo cáo đây đi.
Hầu Tiếu Thiên không lập tức tỏ thái độ. Chẳng qua Giám đốc Trịnh thấy coi như đã cởi được một bao quần áo bẩn trên người. Ý của chủ tịch tỉnh Hầu đã rất rõ ràng, về chờ tin tức, không có chuyện gì của anh.
Chủ tịch tỉnh Hầu rất biết cách giữ tình cảm với cấp dưới, vấn đề quan trọng là tính chất của vấn đề này đã có chút thay đổi. Sau khi Giám đốc Trịnh đi, Hầu Tiếu Thiên suy nghĩ một lúc. Đầu tiên chuyện này phải làm rõ ràng xem rốt cuộc Dương Phàm đã biết hay chưa. Nếu Dương Phàm không biết thì coi như chưa xảy ra, như vậy mình sẽ lén tìm Khương Thanh Bình nói chuyện một chút. Nếu như Dương Phàm biết, cách xử lý chuyện này sẽ hoàn toàn khác, nhất định cần phải làm tốt công tác với Dương Phàm, đề phòng hậu hoạn nữa chứ? Dù Dương Phàm chỉ là một bí thư thị ủy bình thường, tỉnh Thiên Nhai cũng không phải do một mình chủ tịch tỉnh Hầu nói là được mà. Làm lãnh đạo nếu muốn làm tốt công tác thì không thể không có sự ủng hộ của các đồng chí bên dưới. Mà muốn có được sự ủng hộ, như vậy nên thích hợp suy nghĩ cho các đồng chí bên dưới. Một lãnh đạo không nghĩ đến lợi ích của cấp dưới thì muốn làm được thành tích gì đúng là khó như lên trời.
Theo Hầu Tiếu Thiên thấy Khương Thanh Bình đúng là như thằng điên, căn bản không thích hợp ngồi ở vị trí phó chủ tịch thường trực tỉnh. Tên Khương Thanh Bình này thích hợp ngồi ở mấy ngành không có quá nhiều lợi ích như đến Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân hoặc là Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc.
Khi Hầu Tiếu Thiên cảm thấy khó xử, Dương Phàm thật ra lại không hề lo lắng. Bây giờ Dương Phàm đang là bí thư thị ủy thành phố Hải Tân, chỉ cần làm tốt công việc của mình là được. Về phần sở Tài chính giữ tiền, Dương Phàm một chút cũng không hề lo lắng. Phiền phức này tự nhiên có người đi giải quyết. Khương Thanh Bình thò tay và sở Tài chính, không cần biết mục đích ban đầu là gì cũng không thoát khỏi nghi ngờ là đang muốn đoạt quyền.
Dương Phàm càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, tâm trạng cũng tốt hơn. Khương Thanh Bình trong cơn giận dữ đã đi nước cờ thối này. Bây giờ Dương Phàm chỉ cần kiên nhẫn chờ là được. Hai người Dương Phàm và Tào Dĩnh Nguyên về đến thành phố liền tản đi, đi làm việc của mình.
Tào Dĩnh Nguyên vừa mới vào phòng làm việc, Liễu Diệp đã tìm tới cửa:
- Thị trưởng, sở Giao thông tỉnh bảo tôi đi họp một chút, nói đây là ý của phó chủ tịch tỉnh Khương.
Mặc dù Liễu Diệp không để lộ vẻ oán giận gì nhiều, nhưng trong lời thể hiện rõ vẻ bất mãn, khó chịu.
- Lại về chuyện sửa đường sao?
Tào Dĩnh Nguyên rất lạnh nhạt hỏi một câu. Lúc này trong lòng Tào Dĩnh Nguyên đang có lửa giận. Tên phó chủ tịch tỉnh Khương làm như vậy cũng có nghĩa là đang thò tay vào thành phố Hải Tân. Liễu Diệp là do Dương Phàm và Tào Dĩnh Nguyên hợp sức đưa lên, Khương Thanh Bình dù là phó chủ tịch thường trực tỉnh cũng không thể hiếp người quá đáng như vậy chứ? Nếu như phó chủ tịch tỉnh chủ trì cuộc họp thì Liễu Diệp đi không có vấn đề gì nhiều. Vấn đề quan trọng là thông báo cuộc họp này vì sao không phải là văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh đưa ra, mà lại là do sở Giao thông tỉnh đưa ra. Danh không chính ngôn không thuận.
Chuyện này Tào Dĩnh Nguyên đúng là không tiện làm chủ, vì thế lão ta suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chị đi báo cáo với Bí thư Dương một chút.
Tào Dĩnh Nguyên suy nghĩ một chút rồi nói thêm một câu:
- Bỏ đi, không cần đi, chị cứ đi làm đi, ngày mai còn phải tham gia cuộc họp của ban thường trực chính quyền thành phố.
Liễu Diệp còn tưởng mình nghe lầm chứ. Không lẽ Tào Dĩnh Nguyên này đổi tính, cũng cứng rắn lên sao?
Tào Dĩnh Nguyên cũng là người có chủ kiến của mình. Khương Thanh Bình hiếp người quá đáng như vậy, đổi lại là ai cũng không thể nhịn. Lúc này nếu Tào Dĩnh Nguyên đẩy chuyện này sang cho Dương Phàm thì cấp dưới sẽ nghĩ lão như thế nào? Một chút đảm đương cũng không có, vậy chức thị trưởng này còn có làm gì chứ?
- Hay là để cục Giao thông thành phố cử người đi một chuyến?
Liễu Diệp vẫn rất bình tĩnh đưa ra một đề nghị. Tào Dĩnh Nguyên nghe xong gật đầu nói:
- Cũng được, đồng chí Tân Cầu Quân rất linh hoạt, để đồng chí Tân Cầu Quân ra mặt ứng phó cũng rất thích hợp?
/644
|