- Phó thị trưởng Lam tìm tôi có việc gì?
Giọng nói của Nhân Minh rõ ràng mang theo oánh hận ngút trời. Không thèm đếm xỉa tới Lam Hòa đang chủ động chìa tay ra. Hoàn toàn không có ý muốn bắt tay. Lam Hòa không nghĩ tới sẽ như vậy nên có phần hơi khó xử. Còn may là hắn coi như nhạy bén, vội vàng giới thiệu:
- Lão Thang. Bí thư Dương tới thăm anh.
- Bí thư Dương. Ai là bí thư Dương?
Thang Nhân Minh vẫn nói với giọng điệu không khách khí. Dương Phàm từ từ đi tới trước mặt nhìn thẳng ánh mắt của Thang Nhân Minh, đưa tay ra nói:
- Xin chào đồng chí Thang Nhân Minh. Tôi là Dương Phàm.
Mặc dù đã nghe nói qua về vị bí thư thị ủy trẻ tuổi này. Nhưng đến khi thực sự đứng trước mặt thì Thang Nhân Minh vẫn kinh ngạc vì tuổi tác của Dương Phàm. Điều khiến trong lòng Thang Nhân Minh có cảm giác thoải mái chính là biểu tình của vị bí thư thị ủy này rất tự nhiên. Tươi cười thể hiện cảm giác thân thiết.
Mặc dù trong lòng có cảm xúc mãnh liệt nhưng đối mặt với Dương Phàm đang tươi cười lại chủ động bắt tay thì Thang Nhân Minh không thể coi thường được tiếp. Khẽ bắt tay một cái liền buông ra.
- Bí thư Dương tìm tôi có việc gì? Tôi nói trước. Nếu như là về chuyện xí nghiệp Hồng Tinh thì ngài khỏi phải mở miệng.
Thang Nhân Minh nói khá tục, không hề khách khí. Với vị trí của Dương Phàm hiện này, đưa mắt tòan tỉnh Thiên Nhai, phàm là người biết rõ thân phận của Dương Phàm mà còn có thể không khách khí như vậy thì Thang Nhân Minh cũng coi như là độc nhất rồi.
Thái độ của Thang Nhân Minh khiến Lam Hòa bị dọa không ít. Vội vàng tới bên cạnh chen vào nói:
- Cũng không chịu mời bí thư Dương vào trong nhà ngồi sao?
Thang Nhân Minh nghe xong cũng không hề động đậy gì, thản nhiên nói:
- Nhà tôi rất bé, không chứa nổi hai vị.
Lam Hòa có phần luống cuống. Không ngờ Thang Nhân Minh lại cố chấp tới nhường này. Sớm biết vậy thì đã không đưa Dương Phàm đến đây. Lam Hòa hối hận không ngừng. Trong lòng tự nhủ thế này thì lợn thành chữa thành lợn què rồi.
- Là nhà bé hay cái này bé?
Dương Phàm cười chỉ chỉ vào ngực nói. Thang Nhân Minh nghe xong không khỏi nao nao. Đang muốn mở miệng thì một chiếc Pieca dừng ngay ở bên cạnh. Từ trên xem vang lên một giọng nói:
- Bố! Sao bố không mời khách vào trong nhà ngồi?
Thang Nhân Minh liếc nhìn Dương Phàm một cái rồi đi tới trước xe nói với một chàng trai:
- Đồ đạc mua được rồi chứ?
Lúc này một cô gái ngồi bên ghế phụ nói:
- Bác trai, đồ đạc đã mua đủ rồi. Bố của cháu muốn hỏi xe đón dâu có để bố cháu lo có được không? Dù sao nếu dùng chiếc xe này thì thật quá mất mặt.
Thang Nhân Minh dù đứng trước mặt Dương Phàm và Lam Hòa mà mặt không đổi sắc thế mà bị một câu nói này của cô gái khiến cho mặt hơi đỏ lên. Chàng trai trên xe quay sang liếc cô gái một cái khẽ nói:
- Lúc về em nói thì sẽ chết à?
Cô gái kia trừng mắt lên ấm ức, nói nhỏ:
- Biết rồi. Còn không nhanh mang đồ lên đi.
Dương Phàm đi tới nói với Thang Nhân Minh:
- Đồng chí Thang….Minh. Hôm nay trong nhà có việc. Tôi sẽ không quấy rầy nữa.
Nói xong Dương Phàm xoay người chậm rãi bước đi. Lam Hòa bước nhanh đuổi theo. Trước khi đi còn không quên nhìn Thang Nhân Minh, lắc đầu thở dài một cái. Đi được 7, 8 bước Dương Phàm đứng lại, quay đầu lại nhìn Lam Hòa khó chịu nói:
- Anh làm việc thế nào vậy? Ngay cả nhà người ta có việc vui mà cũng không biết à?
- Xin lỗi bí thư Dương. Tôi sơ suất quá.
Lam Hòa khẩn trương nhận lỗi. Dương Phàm khôi phục lại thái độ, nói đầy hòa khí:
- Thang Nhân Minh là một người sĩ diện đến chết. Nắm lấy điểm này thì không lo hắn ta không rơi vào tròng.
Bên này, cô gái kia giúp mang đồ đạc lên lầu còn không quên hỏi Thang Nhân Minh:
- Ai thế, bác trai?
Thang Nhân Minh không trả lời mà mang hòm bánh kẹo cưới lên lầu.
Thấy tâm tình bố mình không tốt, Thang Hách giơ tay túm bạn gái nói:
- Đừng hỏi nữa.
- Chúng ta đều sắp kết hôn, hỏi một tiếng cũng không được sao. Em nói cho anh biết. Lần này nếu không có chiếc xe nào tốt tới đón dâu, mâm cỗ ít hơn 30 mâm thì em sẽ không bước qua cửa nhà anh.
Cô bạn gái nói vài câu đầy mất hứng rồi quay trở lại trên xe. Miệng còn lải nhải tiếp:
- Bố anh không phải là trưởng phòng sao? Sao trong nhà ngay cả một thủ hạ giúp đỡ cũng không có?
- Lão Thang trước kia là một người hơi sĩ diện nhưng rất phóng khoáng. Trong lòng hắn có oán hận xin ngài đừng để trong lòng.
Sợ Dương Phàm tức giận sẽ không dùng Thang Nhân Minh nữa nên Lam Hòa liền thấp giọng nói đỡ Thang Nhân Minh.
- Có thể nhìn ra đó rõ ràng là một người thẳng thắn, kiêu ngạo.
Dương Phàm đứng ở tại chỗ quay lại nhìn, thấy Thang Nhân Minh xuống lầu liền lại gần muốn giúp mang đồ lên. Lam Hòa hơi sửng sốt rồi lập tức đuổi theo.
Hai cha con thì khệ nệ khiêng đồ, con dâu tương lai thì ngược lại ngồi vắt vẻo trên xe không thèm xuống. Thang Nhân Minh thấy thế khẽ cau mày nhưng không nói gì mà tiếp tục bê đồ. Không hề nghĩ tới bên cạnh lại có thêm một người đang ôm giúp một thùng rượu.
Thang Nhân Minh ngây ngẩn cả người vì người đó là Dương Phàm. Một mình Dương Phàm khiêng cái thùng không hề nói hai lời bê lên lầu. Nhà lão Thang ở tầng năm, thùng rượu tuy rằng không quá nặng nhưng mà do đã lâu không phải làm việc cực nhọc nên Dương Phàm cũng mướt mát mồ hôi. Phía sau Lam Hòa khiêng một thùng rượu cũng thê thảm như vậy. Người này vốn bụng phệ nên leo cầu thang rất vất vả. Lam Hòa cũng không muốn phải chịu mệt nhọc như này nhưng Dương Phàm còn đang mang đồ. Có cho hắn thêm một lá gan cũng không dám đứng cạnh nhìn.
Hạ cái thùng xuống phòng khách Dương Phàm mới phát hiện kết cấu hai gian phòng khá cũ kỹ, phòng khách khá nhỏ lại đang chất một đống bánh kẹo cưới gì đó. Ở bên trong vợ của Thang Nhân Minh đang bận việc. Thấy Dương Phàm tiến vào còn tưởng rằng là bạn của con trai đến giúp đỡ nên khách khí nói:
- Cảm ơn.
Thấy Lam Hòa tiến vào sau đó thì hơi choáng váng. Chỉ vào nói:
- Phó thị trưởng Lam?
Lúc này Thang Hách và người yêu bê một thùng giấy tiến vào. Nghe thấy mẹ gọi Lam Hòa như vậy đều ngẩn cả người. Thang Nhân Minh đi theo vào nhìn thấy cảnh tượng này khóe miệng hiện lên nụ cười khoe khoang. Xoay người chộp lấy hai chai nước khoáng đưa cho Dương Phàm và Lam Hòa nói:
- Uống nước đi. Nhà hơi chật. Có chuyện xuống phía dưới nói đi.
Lam Hòa quay sang cười cười khách khí với những người khác. Khi quay về thì phát hiện Dương Phàm và Thang Nhân Minh đã đi ra ngoài. Suy nghĩ một chút, Lam Hòa cũng không đi theo mà cười:
- Chị dâu. Trong nhà vẫn tốt chứ. Có gì cần hỗ trợ cứ nói với tôi.
Dương Phàm và Thang Nhân Minh xuống dưới lầu. Uống một ngụm nước rồi lấy bao thuốc ra đưa cho Thang Nhân Minh một điếu. Sau khi châm lửa liền ngồi xổm ngay bên cửa, trông chẳng có hình tượng chút nào. Cười tủm tỉm nhìn Thang Nhân Minh.
- Mấy năm gần đây giá thành cao su vẫn liên tiếp lên cao. Bất cứ ai tới làm ở xí nghiệp Hồng Tinh thì kết quả cũng không quá kém. Tôi cũng sắp năm mươi rồi. Khó mà làm nữa.
Thang Nhân Minh hơi thở dài một tiếng. Dương Phàm cũng ngồi xổm đối diện hút thuốc. Bộ dạng này của hai người tựa như hai nông dân đang nói chuyện phiếm với nhau.
- Điều anh nói tôi biết. Nhưng mà một nhà máy kinh doanh cao su thì tôi không hiểu gì cả. Tôi chỉ biết rằng nếu tùy tiện tìm một người làm thì xí nghiệp Hồng Tinh không thể nào lớn mạnh được, không thể trở thành xí nghiệp số một số hai toàn tỉnh được.
Dương Phàm không nhanh không chậm trả lời rồi từ từ biến thành nghiêm túc:
- Tôi đã xem qua một ít tư liệu. Trước kia khi anh chủ trì công tác ở xí nghiệp Hồng Tinh đã từng đề xuất một kế hoạch năm năm. Năm năm đưa xí nghiệp Hồng Tinh thành một xí nghiệp đưa ra thị trường chứng khoán. Tôi trịnh trọng hỏi một câu. Nếu cho anh thời gian năm năm anh có thể hoàn thành mục tiêu này không?
Trên mặt Thang Nhân Minh lộ vẻ thống khổ, thở dài một tiếng nặng nề:
- Không được. Bởi vì đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất rồi. Nếu anh nghiên cứu nghiêm túc sản nghiệp cao su toàn tỉnh thì sẽ phát hiện một hiện tượng rất nghiêm trọng. Toàn tỉnh có gần hai mươi nhà máy cao su mà trong đó chỉ còn một xí nghiệp Hồng Tinh là xí nghiệp quốc doanh.
Sau sự việc xí nghiệp Hồng Tinh, Dương Phàm có chọn đọc một số tài liệu tham khảo. Lời của Thang Nhân Minh đích xác là sự thật.
- Anh không còn gì để nói sao?
Dương Phàm khẽ mỉm cười, đứng lên từ từ co duỗi chân một chút nói:
- Đồng chí Thang Nhân Minh. Tôi cho rằng đồng chí hãy cứ suy nghĩ lại một lần. Trong kế hoạch năm đó của đồng chí có một nội dung nói về sản lượng cao su có vấn đề. Chẳng lẽ đồng chí không có gì muốn nói về vấn đề này sao?
Thang Nhân Minh vừa nghe thấy câu này thì hai mắt tỏa sáng. Đứng lên trợn tròn hai mắt nhìn Dương Phàm một hồi lâu mới nói:
- Bí thư Dương. Báo cáo phát triển tôi đưa ra năm đó ngài thật sự đọc qua?
Dương Phàm cười khẽ gật đầu nói:
- Những vấn đề và sai lầm mấy năm trước anh nhận thấy thì hiện giờ vẫn còn đang tiếp tục. Nếu không xử lý trong thời gian nhanh nhất thì chúng ta thật sự sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Hải Tân đó.
- Tình hình xí nghiệp Hồng Tinh hiện giờ như thế nào?
Thang Nhân Minh dần dần bình tĩnh lại. Nhưng Dương Phàm nhìn thấy điếu thuốc trên tay hắn vẫn run run.
- Thị ủy còn đang điều tra vấn đề, ý tứ của chính phủ là phải nhanh chóng khôi phục sản xuất.
- Không được. Xí nghiệp Hồng Tinh hiện giờ cần nhất chính là đình sản để chỉnh đốn. Sau đó tiến hành đổi mới thiết bị. Thiết bị xí nghiệp Hồng Tinh đều được sản xuất từ những năm 60 của thế kỷ 20. Toàn bộ xí nghiệp cao su trong tỉnh đều tồn tại vấn đề này. Chúng ta không thể phát triển kinh tế mà lại để lại cho đời sau một điều kiện đổ nát.
Trên trán Thang Nhân Minh nhanh chóng xuất hiện gân xanh. Nắm chặt tay Dương Phàm một cách không tự chủ.
- Anh nhìn nhận tình hình tốt lắm. Hiện giờ vấn đề này chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn một chút.
Nói xong Dương Phàm khẽ mỉm cười đưa cho Thang Nhân Minh một điếu thuốc nói:
- Trước tiên anh hãy phân tích tình trạng sản nghiệp cao su của Hải Tân cho tôi một chút.
Thang Nhân Minh rít điếu thuốc hai phát, sau một lúc suy tư mới nói đầy nặng nề:
- Vấn đề lớn nhất của sản nghiệp cao su Hải Tân bây giờ không phải là về nguồn tiêu thụ. Căn cứ theo điều tra của tôi năm xưa thì tất cả xí nghiệp bao gồm cả xí nghiệp Hồng Tinh đều tồn tại vấn đề ô nhiễm nghiêm trọng. Cho nên trong báo cáo đệ trình lên chính quyền thành phố nhấn mạnh vấn đề này. Trên hội nghị công tác về sản nghiệp cao su do chính quyền thành phố mời dự họp, Mã thị trưởng cũng đã tranh luận kịch liệt. Lúc ấy ý của tôi là ra lệnh tất cả các xí nghiệp cao su phải tiến hành cải tạo kỹ thuật. Nếu không đạt được yêu cầu về bảo vệ môi trường thì không cho phép sản xuất nữa. Nửa tháng sau hội nghị đó tôi bị điều tới cục công nghiệp!
Lúc này Lam Hòa đi xuống dưới lầu, thấy hiện hai người đang nói chuyện liền đứng đó cười chờ. Dương Phàm thấy Lam Hòa liền nói:
- Đồng chí Lam Hòa. Sáng mai anh đến cục Bảo vệ môi trường bảo bọn họ thành lập một tổ kiểm tra xuống phía dưới. Anh sẽ tự mình dẫn đội. Tất cả các nhà máy cao su chỉ cần thải ra chất ô nhiễm thì đều ngừng sản xuất để chấn chỉnh. Tôi mặc kệ mấy cái chủ nghĩa bảo hộ địa phương gì gì đó. Cán bộ địa phương nào mà "bướng", bằng mặt mà không bằng lòng thì tôi sẽ cách chức người đó.
Lam Hòa hơi sửng sốt, hỏi có phần hơi do dự:
- Vậy còn vấn đề xí nghiệp Hồng Tinh?
Dương Phàm quay sang cười hỏi Thang Nhân Minh:
- Đồng chí Thang Nhân Minh, anh xem?
Thang Nhân Minh suy nghĩ một hồi rồi đột nhiên nhìn Dương Phàm chằm chằm hỏi:
- Bí thư Dương. Ngài có thể cho tôi bao nhiêu quyền hạn?
- Phó cục trưởng kiêm bí thư đảng ủy cục Công nghiệp, giám đốc xí nghiệp Hồng Tinh, toàn bộ vấn đề xí nghiệp Hồng Tinh do anh định đoạt. Về phương diện tài chính thì chính quyền thành phố trợ cấp một phần, ngân hàng cho vay một phần. Tuy nhiên tôi nói trước. Lần trợ cấp này của chính quyền thành phố là lần cuối cùng. Mức cũng không quá lớn, không được vượt quá hơn 5 triệu. Đáng lẽ cũng cân nhắc cho anh đảm nhiệm cục trưởng nhưng lại lo rằng như vậy thì anh sẽ lại phải lo xử lý sự vụ bên trong cục.
Dương Phàm trả lời hết sức rõ ràng. Thang Nhân Minh đã nước mắt lưng tròng.
- Được. Tôi làm. Ngày mai sẽ tới nhậm chức.
Thang Nhân Minh trả lời chắc như đinh đóng cột. Dương Phàm cười xua tay nói:
- Không cần gấp. Trước tiên hãy hoàn thành xong hôn sự của con trai anh đi. Tuy nhiên tôi thấy nhà anh hơi quá sức.
Nói xong Dương Phàm cười nói với Lam Hòa:
- Đồng chí Lam Hòa. Làm phó thị trưởng phụ trách công nghiệp. Anh có gì muốn bày tỏ không?
Lam Hòa nghe vậy cười ha ha nói:
- Không thành vấn đề. Hôn sự của cháu trai tôi lo liệu. Có điều bí thư Dương hãy phái một người tới giúp đỡ cho tôi. Bên tỉnh thành này tôi không có quan hệ mạnh như trưởng ban thư ký Tùng.
- Không cần phải phiền toái như vậy. Chỉ là việc kết hôn của bọn trẻ. Cái gì cần chuẩn bị đã chuẩn bị xong rồi.
Thang Nhân Minh hơi băn khoăn vội vàng lên tiếng ngăn khuyên nhủ. Dương Phàm cười nói:
- Đồng chí Thang Nhân Minh. Anh là cán bộ có công cho sự phát triển kinh tế của Hải Tân mà. Tình hình của anh hiện giờ làm cho bí thư thị ủy như tôi thấy hổ thẹn quá. Tâm tình đồng chí Lam Hòa chắc chắn là cũng giống như tôi. Cứ để anh ta hỗ trợ đi. Hôn lễ này nhất định phải làm cho vô cùng náo nhiệt. Đây là nhiệm vụ!
Nhìn theo Dương Phàm và Lam Hòa rời đi. Khóe miệng Thang Nhân Minh hơi giật giật vài cái. Quay người sờ sờ mặt một chút, mang theo nụ cười tự hào từ từ đi lên nhà. Ba người đang bận rộn trong phòng khách. Bà xã vừa thấy liền oán trách:
- Lão Thang, sao không giữ phó thị trưởng Lam lại. Cứ để người ta đi như vậy à?
Thang Nhân Minh khẽ mỉm cười, nhìn người vợ tiêu chuẩn luôn trước sau như một với mình, không hề khách khí, đắc ý cười nói:
- Tôi có một chuyện muốn tuyên bố. Tôi sẽ trở lại xí nghiệp Hồng Tinh.
Sau khi nói xong, sắc mặt Thang Hách hơi đổi nói:
- Không được. Xí nghiệp Hồng Tinh sắp chết rồi mới nhớ tới ba sao.
Thang Nhân Minh cười ha hả nói:
- Nhóc con. Con thì biết cái gì. Có biết người trẻ tuổi vừa rồi là ai không?
Ba người kia đều đồng thanh hỏi:
- Ai?
- Là Dương Phàm bí thư thị ủy thành phố Hải Tân. Một bí thư thị ủy làm việc rất nhiệt tình.
Thang Nhân Minh nói xong mặt lộ vẻ cảm kích nói to:
- Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ. Chịu chút mệt nhọc và ủy khuất chẳng là cái đinh gì cả.
Ba ngày sau. Trước cửa một nhà hàng bình thường trong tỉnh, Thang Hách và vị hôn thê Mai Anh đứng ở cửa đón khách. Tâm trạng hai người rất vui. Nguyên nhân là vì khi đón dâu Lam Hòa điều hẳn một hàng mười chiếc xe xịn, dẫn đầu là một chiếc Lincoln. Mấy chiếc xe khác như Mercedes, Lexus, BMW đều có. Cả đoàn xe dài làm đôi vợ chồng trẻ nở mày nở mặt.
Trong đại sảnh khách khứa đến không ít. Đều rôm rả bàn luận về sự rầm rộ nghi lễ đón dâu.
- Không biết lão Thang chi ra bao nhiêu tiền nhỉ?
- Ai biết. Người ta trước kia làm giám đốc xí nghiệp quốc doanh. Mặc dù tình hình hiện tại không tốt nhưng mà thuyền nát cũng được ba cân định đúng không?
- Cái này gọi là chân nhân bất lộ tướng đó. Mấy năm nay lão Thang sống kém như vậy. Mua nhà cho con trai lấy vợ cũng được mấy mét vuông.
Trong khi đủ các lời đồn đại bay múa thì Thang Nhân Minh vẫn luôn bận rộn thì cảm xúc không được tốt lắm. Mặc dù tiền lì xì của một số đồng nghiệp ở sở Công nghiệp tới rồi nhưng người lại không tới. Hơn nữa có rất nhiều trưởng phòng ngay cả tiền lì xì cũng đều xin khất. Nguồn: http://truyenyy.com
Nhà thông gia với Thang Nhân Minh là Mai Tử Sơn- phó cục trưởng cục Xây dựng của tỉnh thành. Dẫn theo bà xã ngồi ở bên cạnh vốn tâm tình khá tốt giờ thì thật mất mặt. Cuộc hôn sự này hai vợ chồng vốn không bằng lòng. Chỉ có điều con gái lớn không bảo được. Sống chết đòi gả cho Thang Hách một nhân viên công vụ quèn bên cục Giao thông. Bọn họ cũng không còn cách nào khác. Mấu chốt là cái thai trong bụng con gái đã được hai tháng rồi. Mai Tử Sơn là một kỹ sư thiết kế. Bà xã là giáo viên Nhất Trung. Cả hai vợ chồng đều thuộc phần tử trí thứ chết vì sĩ diện cho nên cũng đành nhắm mắt bịt mũi mà đồng ý.
Trong lòng bất mãn nên sắc mặt hai người không thể nào rạng rỡ được. Chỉ cười miễn cưỡng cho được.
Một chiếc xe mang biển Tỉnh ủy dừng ở trước cửa. Trưởng ban Đinh bước xuống cười ha hả. Sau khi kí tên vào quyển sổ khách mời liền đưa một bao lì xì cười nói:
- Chúc mừng chúc mừng.
Cả hai vợ chồng trẻ đều không nhận ra, Đinh Duệ cũng không có thiếp mời, hoàn toàn là loại không mời mà tới chúc.
Sau khi Đinh Duệ đi vào Mai Anh liền bóp bóp bao lì xì thì thấy khá dày. Trong lòng tự nhủ không phải là giấy trắng đó chứ. Dày như vậy cũng không ít tiền đâu.
Lại một chiếc Audi màu đen dừng ở cửa. Người bước xuống chính là Nguyễn Tú Tú. Sau một phen thủ tục lại chìa ra bao lì xì, hình như cũng khá nặng.
Đến khi chiếc Audi thứ ba dừng lại, thấy người bên trong là Chương Vũ Ninh thì đôi vợ chồng son đã hơi chết lặng. Trong lòng thầm nhủ ngày hôm nay sao nhiều xe Audi thế vậy? Hiển nhiên tiền lì xì của Chương Vũ Ninh cũng không ít.
Tào Dĩnh Nguyên từ trên chiếc xe Audi thứ tư bước xuống. Thứ năm là Liễu Diệp. Thứ sáu là Tùng Lệ Lệ…. Thứ tám. Xe Audi đúng là loại tốt. Bộ máy lãnh đạo Hải Tân tới gần như đủ cả.
Dương Phàm từ trên xe bước xuống có thể coi như là một dấu chấm trò nho nhỏ trên bức tranh. Hai vợ chồng trẻ nhận ra Dương Phàm nên rốt cuộc hiểu ra một chút.
- Chúc mừng chức mừng. Không mời mà tới, ngàn vạn lần đừng chê lễ bạc.
Bao lì xì của Dương Phàm cũng là một bao đỏ nhưng bên trong không có tiền. Trong đó có hai tấm vé đi du dịch Đài Loan mười ngày.
Thang Nhân Minh trong đại sảnh lại càng buồn bực hơn. Hắn không biết bọn Đinh Duệ. Kết quả là khi Đinh Duệ chủ động lại gần bắt tay thì Thang Nhân Minh dù cố sức cũng không nhớ ra ai cả. Ngay cả Nguyễn Tú Tú và Chương Vũ Ninh tới thì Thang Nhân Minh cũng không nhận ra như thường. Mãi cho đến khi Lam Hòa xuất hiện thì Thang Nhân Minh mới xem như là tìm được người để hỏi.
- Phó thị trưởng Lam. Mấy vị kia là ai vậy? Các người là tới cùng nhau sao?
Lam Hòa cười ha ha nói:
- Tôi cũng muốn lắm nhưng mà không dám trèo cao.
Nói xong Lam Hòa vỗ vỗ Thang Nhân Minh nói:
- Đừng nghĩ nhiều như vậy làm gì. Chờ xem kịch vui đi.
Đến khi Dương Phàm xuất hiện thì Thang Nhân Minh rốt cuộc cũng xem như biết phối hợp. Xông về phía trước ra sức bắt tay nói:
- Bí thư Dương. Cảm ơn ngài đã tới lại còn sắp xếp thế này.
Thang Nhân Minh không phải người ngu nên đoán được những người này đều là Dương Phàm tác động cả.
Dương Phàm cười nói:
- Việc nên mà. Hiện giờ tôi có nhiều bạn…a… Anh đang bận. Tôi đi trước chờ khai tiệc nhé.
Hai vợ chồng Mai Tử Sơn ngồi ở bên cạnh lúc này đã nghe nói tình hình bên ngoài. Mai Tử Sơn còn cố ý đi ra ngoài xem một chút. Một loạt xe Audi đỗ trong bãi đậu xe. Giờ mới là đầu năm, chỗ mà có nhiều xe Audi như vậy thì hiển nhiên là cơ quan chính phủ.
Vẻ mặt hai vợ chồng Mai Tử Sơn đầy hồ nghi. Muốn biết lại không có mặt mũi đi hỏi. Chỉ đành để bà xã đến hỏi Mai Anh. Kết quả là con gái cũng nói không rõ ràng. Chỉ biết trong đám khách không mời mà tới này có bí thư thị ủy và phó thị trưởng Hải Tân. Ừ. Hỏi xong rồi sắc mặt hai vợ chồng đều bắt đầu hơi đỏ lên. Chỉ cần một phó thị trưởng Hải Tân tới tham dự là cũng quá đủ thể diện rồi. Huống chi đến đây còn có bí thư thị ủy. Nói cho cùng thì cũng không có mấy gia đình hoành tráng như vậy.
Mặc dù vợ chồng Mai Tử Sơn ngại không tới hỏi Thang Nhân Minh. Tuy nhiên lại dùng hành động thực tế để biểu đạt tâm ý. Hai người ra đứng đón khách cùng vợ chồng Thang Nhân Minh chứ không phải ngồi bên cạnh như lúc đầu.
- Lão Thang. Anh đi tiếp lãnh đạo đi. Chỗ này giao lại cho chúng tôi.
Mai Tử Sơn nói đầy thành ý. Thang Nhân Minh cũng không trốn tránh mà ngược lại khẽ hừ một tiếng rồi ngước cằm lên.
Lúc này ngoài cửa xuất hiện bóng dáng của Quách Chí Thành giám đốc sở Công nghiệp. Lão bước nhanh như bay tới trước mặt Thang Nhân Minh. Lão giám đốc này bình thường cũng không thèm nhìn lấy Thang Nhân Minh một cái. Hôm nay thì rất khách khí, vẻ mặt tươi cười nắm lấy tay Thang Nhân Minh nói:
- Đồng chí Thang Nhân Minh. Chúc mừng chức mừng. Không mời mà tới đây. Đừng trách tôi làm phiền nhé.
Giám đốc Quách vừa nói chuyện vừa đảo ánh mắt. Nhanh chóng phát hiện ra bàn của Dương Phàm lập tức cười nói:
- Đồng chí Thang Nhân Minh. Anh chắc còn bận việc. Để tự tôi đi tìm chỗ ngồi đi.
Sự xuất hiện của giám đốc Quách lập tức gây chấn động mạnh mẽ tới toàn trường. Những người xuất hiện tiếp theo thì càng không phải nói nữa. Mấy phó giám đốc sở Công nghiệp, ngay cả cán bộ phòng cũng từng người một xuất hiện vội vã. Trong số khách mời tới có không ít người của sở Công nghiệp. Không nhận ra Dương Phàm và Đinh Duệ nhưng chẳng lẽ lại không nhận ra giám đốc và đám trưởng phòng sao?
Bỗng chốc xuất hiện một đống khách không mời mà tới. Lần này cả hai nhà trai gái đều trợn tròn mắt. Vì sao ư. Không đặt nhiều mâm như vậy. Ngay khi còn đang rầu rĩ thì lão giám đốc nhà hàng đích thân xuất hiện. Đi như bay tới bắt tay vợ chồng hai nhà nói:
- Vấn đề mâm cỗ không cần lo lắng. Nhà hàng chúng tôi đã được thông báo từ trước, bây giờ đã sắp xếp xong xuôi cả rồi.
Giám đốc Quách sở Công nghiệp tỉnh vì sao lại tới? Nguyên nhân rất đơn giản. Có người nhận ra xe của Đinh Duệ sau đó liền gọi điện báo tin ngay cho lãnh đạo. Giám đốc Quách vừa nghe thấy trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy tới dự liền kêu gào đám thuộc hạ tới chúc mừng. Thường vụ tỉnh ủy đều tới cả, mày là giám đốc sở Công nghiệp không thể chạy tới trước sao? Giám đốc Quách chạy tới như mông bị đốt lửa. Những người khác hiểu biết cũng tự nhiên ùn ùn kéo đến. Cuối cùng dẫn tới một kết quả. Vốn lúc đầu còn thừa tới 30 mâm cỗ mà giờ còn thiếu hẳn 10 mâm.
Giám đốc Quách tinh mắt tìm tới trước mặt Đinh Duệ khi nhìn thấy Chương Vũ Ninh ngồi bên cạnh Đinh Duệ liên ngẩn cả người. Rồi nhanh chóng nhìn thấy Dương Phàm và Nguyễn Tú Tú, lần này trên trán giám đốc Quách ứa ra mồ hôi. Trong lòng tự nhủ Thang Nhân Minh này không phải là muốn hại người sao? Có nhiều chỗ dựa vững chắc như vậy mà mày lại ngồi ở trong cái sở Công nghiệp của tao cả ngày giả ngây giả ngô cái gì chứ?
- Xin chào trưởng ban Đinh, xin chào phó trưởng ban Nguyễn. Ôi. Bí thư Dương cũng đến đây. Xin chào xin chào. Thứ cho tôi mắt kém, nhất thời không nhận ra.
Quách Chí Thành vội vàng thăm hỏi. Mấy tên phó giám đốc tiến vào sau lần lượt tới chào. Số giám đốc Quách xem ra vẫn còn may mắn vì trên bàn còn thừa đúng một vị trí. Những người khác không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống bàn bên cạnh.
Trong lòng Thang Nhân Minh còn chát hơn so với trước. Đích thân giám đốc Quách tới. Thể diện quá lớn. Mấy vị đại quan này bình thường muốn gặp một người cũng khó nữa là.
Đây là còn một thường vụ tỉnh ủy và một chuẩn thường ủy không biết mà tới đó. Thành phố Hải Tân coi như đã quá coi trọng. Ngay cả bốn thị ủy thường ủy đều tới. Đây còn là do Dương Phàm không muốn làm ra động tĩnh quá lớn. Bằng không có thể trực tiếp mở hội nghị thường ủy ngay tại chỗ này!
Giọng nói của Nhân Minh rõ ràng mang theo oánh hận ngút trời. Không thèm đếm xỉa tới Lam Hòa đang chủ động chìa tay ra. Hoàn toàn không có ý muốn bắt tay. Lam Hòa không nghĩ tới sẽ như vậy nên có phần hơi khó xử. Còn may là hắn coi như nhạy bén, vội vàng giới thiệu:
- Lão Thang. Bí thư Dương tới thăm anh.
- Bí thư Dương. Ai là bí thư Dương?
Thang Nhân Minh vẫn nói với giọng điệu không khách khí. Dương Phàm từ từ đi tới trước mặt nhìn thẳng ánh mắt của Thang Nhân Minh, đưa tay ra nói:
- Xin chào đồng chí Thang Nhân Minh. Tôi là Dương Phàm.
Mặc dù đã nghe nói qua về vị bí thư thị ủy trẻ tuổi này. Nhưng đến khi thực sự đứng trước mặt thì Thang Nhân Minh vẫn kinh ngạc vì tuổi tác của Dương Phàm. Điều khiến trong lòng Thang Nhân Minh có cảm giác thoải mái chính là biểu tình của vị bí thư thị ủy này rất tự nhiên. Tươi cười thể hiện cảm giác thân thiết.
Mặc dù trong lòng có cảm xúc mãnh liệt nhưng đối mặt với Dương Phàm đang tươi cười lại chủ động bắt tay thì Thang Nhân Minh không thể coi thường được tiếp. Khẽ bắt tay một cái liền buông ra.
- Bí thư Dương tìm tôi có việc gì? Tôi nói trước. Nếu như là về chuyện xí nghiệp Hồng Tinh thì ngài khỏi phải mở miệng.
Thang Nhân Minh nói khá tục, không hề khách khí. Với vị trí của Dương Phàm hiện này, đưa mắt tòan tỉnh Thiên Nhai, phàm là người biết rõ thân phận của Dương Phàm mà còn có thể không khách khí như vậy thì Thang Nhân Minh cũng coi như là độc nhất rồi.
Thái độ của Thang Nhân Minh khiến Lam Hòa bị dọa không ít. Vội vàng tới bên cạnh chen vào nói:
- Cũng không chịu mời bí thư Dương vào trong nhà ngồi sao?
Thang Nhân Minh nghe xong cũng không hề động đậy gì, thản nhiên nói:
- Nhà tôi rất bé, không chứa nổi hai vị.
Lam Hòa có phần luống cuống. Không ngờ Thang Nhân Minh lại cố chấp tới nhường này. Sớm biết vậy thì đã không đưa Dương Phàm đến đây. Lam Hòa hối hận không ngừng. Trong lòng tự nhủ thế này thì lợn thành chữa thành lợn què rồi.
- Là nhà bé hay cái này bé?
Dương Phàm cười chỉ chỉ vào ngực nói. Thang Nhân Minh nghe xong không khỏi nao nao. Đang muốn mở miệng thì một chiếc Pieca dừng ngay ở bên cạnh. Từ trên xem vang lên một giọng nói:
- Bố! Sao bố không mời khách vào trong nhà ngồi?
Thang Nhân Minh liếc nhìn Dương Phàm một cái rồi đi tới trước xe nói với một chàng trai:
- Đồ đạc mua được rồi chứ?
Lúc này một cô gái ngồi bên ghế phụ nói:
- Bác trai, đồ đạc đã mua đủ rồi. Bố của cháu muốn hỏi xe đón dâu có để bố cháu lo có được không? Dù sao nếu dùng chiếc xe này thì thật quá mất mặt.
Thang Nhân Minh dù đứng trước mặt Dương Phàm và Lam Hòa mà mặt không đổi sắc thế mà bị một câu nói này của cô gái khiến cho mặt hơi đỏ lên. Chàng trai trên xe quay sang liếc cô gái một cái khẽ nói:
- Lúc về em nói thì sẽ chết à?
Cô gái kia trừng mắt lên ấm ức, nói nhỏ:
- Biết rồi. Còn không nhanh mang đồ lên đi.
Dương Phàm đi tới nói với Thang Nhân Minh:
- Đồng chí Thang….Minh. Hôm nay trong nhà có việc. Tôi sẽ không quấy rầy nữa.
Nói xong Dương Phàm xoay người chậm rãi bước đi. Lam Hòa bước nhanh đuổi theo. Trước khi đi còn không quên nhìn Thang Nhân Minh, lắc đầu thở dài một cái. Đi được 7, 8 bước Dương Phàm đứng lại, quay đầu lại nhìn Lam Hòa khó chịu nói:
- Anh làm việc thế nào vậy? Ngay cả nhà người ta có việc vui mà cũng không biết à?
- Xin lỗi bí thư Dương. Tôi sơ suất quá.
Lam Hòa khẩn trương nhận lỗi. Dương Phàm khôi phục lại thái độ, nói đầy hòa khí:
- Thang Nhân Minh là một người sĩ diện đến chết. Nắm lấy điểm này thì không lo hắn ta không rơi vào tròng.
Bên này, cô gái kia giúp mang đồ đạc lên lầu còn không quên hỏi Thang Nhân Minh:
- Ai thế, bác trai?
Thang Nhân Minh không trả lời mà mang hòm bánh kẹo cưới lên lầu.
Thấy tâm tình bố mình không tốt, Thang Hách giơ tay túm bạn gái nói:
- Đừng hỏi nữa.
- Chúng ta đều sắp kết hôn, hỏi một tiếng cũng không được sao. Em nói cho anh biết. Lần này nếu không có chiếc xe nào tốt tới đón dâu, mâm cỗ ít hơn 30 mâm thì em sẽ không bước qua cửa nhà anh.
Cô bạn gái nói vài câu đầy mất hứng rồi quay trở lại trên xe. Miệng còn lải nhải tiếp:
- Bố anh không phải là trưởng phòng sao? Sao trong nhà ngay cả một thủ hạ giúp đỡ cũng không có?
- Lão Thang trước kia là một người hơi sĩ diện nhưng rất phóng khoáng. Trong lòng hắn có oán hận xin ngài đừng để trong lòng.
Sợ Dương Phàm tức giận sẽ không dùng Thang Nhân Minh nữa nên Lam Hòa liền thấp giọng nói đỡ Thang Nhân Minh.
- Có thể nhìn ra đó rõ ràng là một người thẳng thắn, kiêu ngạo.
Dương Phàm đứng ở tại chỗ quay lại nhìn, thấy Thang Nhân Minh xuống lầu liền lại gần muốn giúp mang đồ lên. Lam Hòa hơi sửng sốt rồi lập tức đuổi theo.
Hai cha con thì khệ nệ khiêng đồ, con dâu tương lai thì ngược lại ngồi vắt vẻo trên xe không thèm xuống. Thang Nhân Minh thấy thế khẽ cau mày nhưng không nói gì mà tiếp tục bê đồ. Không hề nghĩ tới bên cạnh lại có thêm một người đang ôm giúp một thùng rượu.
Thang Nhân Minh ngây ngẩn cả người vì người đó là Dương Phàm. Một mình Dương Phàm khiêng cái thùng không hề nói hai lời bê lên lầu. Nhà lão Thang ở tầng năm, thùng rượu tuy rằng không quá nặng nhưng mà do đã lâu không phải làm việc cực nhọc nên Dương Phàm cũng mướt mát mồ hôi. Phía sau Lam Hòa khiêng một thùng rượu cũng thê thảm như vậy. Người này vốn bụng phệ nên leo cầu thang rất vất vả. Lam Hòa cũng không muốn phải chịu mệt nhọc như này nhưng Dương Phàm còn đang mang đồ. Có cho hắn thêm một lá gan cũng không dám đứng cạnh nhìn.
Hạ cái thùng xuống phòng khách Dương Phàm mới phát hiện kết cấu hai gian phòng khá cũ kỹ, phòng khách khá nhỏ lại đang chất một đống bánh kẹo cưới gì đó. Ở bên trong vợ của Thang Nhân Minh đang bận việc. Thấy Dương Phàm tiến vào còn tưởng rằng là bạn của con trai đến giúp đỡ nên khách khí nói:
- Cảm ơn.
Thấy Lam Hòa tiến vào sau đó thì hơi choáng váng. Chỉ vào nói:
- Phó thị trưởng Lam?
Lúc này Thang Hách và người yêu bê một thùng giấy tiến vào. Nghe thấy mẹ gọi Lam Hòa như vậy đều ngẩn cả người. Thang Nhân Minh đi theo vào nhìn thấy cảnh tượng này khóe miệng hiện lên nụ cười khoe khoang. Xoay người chộp lấy hai chai nước khoáng đưa cho Dương Phàm và Lam Hòa nói:
- Uống nước đi. Nhà hơi chật. Có chuyện xuống phía dưới nói đi.
Lam Hòa quay sang cười cười khách khí với những người khác. Khi quay về thì phát hiện Dương Phàm và Thang Nhân Minh đã đi ra ngoài. Suy nghĩ một chút, Lam Hòa cũng không đi theo mà cười:
- Chị dâu. Trong nhà vẫn tốt chứ. Có gì cần hỗ trợ cứ nói với tôi.
Dương Phàm và Thang Nhân Minh xuống dưới lầu. Uống một ngụm nước rồi lấy bao thuốc ra đưa cho Thang Nhân Minh một điếu. Sau khi châm lửa liền ngồi xổm ngay bên cửa, trông chẳng có hình tượng chút nào. Cười tủm tỉm nhìn Thang Nhân Minh.
- Mấy năm gần đây giá thành cao su vẫn liên tiếp lên cao. Bất cứ ai tới làm ở xí nghiệp Hồng Tinh thì kết quả cũng không quá kém. Tôi cũng sắp năm mươi rồi. Khó mà làm nữa.
Thang Nhân Minh hơi thở dài một tiếng. Dương Phàm cũng ngồi xổm đối diện hút thuốc. Bộ dạng này của hai người tựa như hai nông dân đang nói chuyện phiếm với nhau.
- Điều anh nói tôi biết. Nhưng mà một nhà máy kinh doanh cao su thì tôi không hiểu gì cả. Tôi chỉ biết rằng nếu tùy tiện tìm một người làm thì xí nghiệp Hồng Tinh không thể nào lớn mạnh được, không thể trở thành xí nghiệp số một số hai toàn tỉnh được.
Dương Phàm không nhanh không chậm trả lời rồi từ từ biến thành nghiêm túc:
- Tôi đã xem qua một ít tư liệu. Trước kia khi anh chủ trì công tác ở xí nghiệp Hồng Tinh đã từng đề xuất một kế hoạch năm năm. Năm năm đưa xí nghiệp Hồng Tinh thành một xí nghiệp đưa ra thị trường chứng khoán. Tôi trịnh trọng hỏi một câu. Nếu cho anh thời gian năm năm anh có thể hoàn thành mục tiêu này không?
Trên mặt Thang Nhân Minh lộ vẻ thống khổ, thở dài một tiếng nặng nề:
- Không được. Bởi vì đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất rồi. Nếu anh nghiên cứu nghiêm túc sản nghiệp cao su toàn tỉnh thì sẽ phát hiện một hiện tượng rất nghiêm trọng. Toàn tỉnh có gần hai mươi nhà máy cao su mà trong đó chỉ còn một xí nghiệp Hồng Tinh là xí nghiệp quốc doanh.
Sau sự việc xí nghiệp Hồng Tinh, Dương Phàm có chọn đọc một số tài liệu tham khảo. Lời của Thang Nhân Minh đích xác là sự thật.
- Anh không còn gì để nói sao?
Dương Phàm khẽ mỉm cười, đứng lên từ từ co duỗi chân một chút nói:
- Đồng chí Thang Nhân Minh. Tôi cho rằng đồng chí hãy cứ suy nghĩ lại một lần. Trong kế hoạch năm đó của đồng chí có một nội dung nói về sản lượng cao su có vấn đề. Chẳng lẽ đồng chí không có gì muốn nói về vấn đề này sao?
Thang Nhân Minh vừa nghe thấy câu này thì hai mắt tỏa sáng. Đứng lên trợn tròn hai mắt nhìn Dương Phàm một hồi lâu mới nói:
- Bí thư Dương. Báo cáo phát triển tôi đưa ra năm đó ngài thật sự đọc qua?
Dương Phàm cười khẽ gật đầu nói:
- Những vấn đề và sai lầm mấy năm trước anh nhận thấy thì hiện giờ vẫn còn đang tiếp tục. Nếu không xử lý trong thời gian nhanh nhất thì chúng ta thật sự sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Hải Tân đó.
- Tình hình xí nghiệp Hồng Tinh hiện giờ như thế nào?
Thang Nhân Minh dần dần bình tĩnh lại. Nhưng Dương Phàm nhìn thấy điếu thuốc trên tay hắn vẫn run run.
- Thị ủy còn đang điều tra vấn đề, ý tứ của chính phủ là phải nhanh chóng khôi phục sản xuất.
- Không được. Xí nghiệp Hồng Tinh hiện giờ cần nhất chính là đình sản để chỉnh đốn. Sau đó tiến hành đổi mới thiết bị. Thiết bị xí nghiệp Hồng Tinh đều được sản xuất từ những năm 60 của thế kỷ 20. Toàn bộ xí nghiệp cao su trong tỉnh đều tồn tại vấn đề này. Chúng ta không thể phát triển kinh tế mà lại để lại cho đời sau một điều kiện đổ nát.
Trên trán Thang Nhân Minh nhanh chóng xuất hiện gân xanh. Nắm chặt tay Dương Phàm một cách không tự chủ.
- Anh nhìn nhận tình hình tốt lắm. Hiện giờ vấn đề này chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn một chút.
Nói xong Dương Phàm khẽ mỉm cười đưa cho Thang Nhân Minh một điếu thuốc nói:
- Trước tiên anh hãy phân tích tình trạng sản nghiệp cao su của Hải Tân cho tôi một chút.
Thang Nhân Minh rít điếu thuốc hai phát, sau một lúc suy tư mới nói đầy nặng nề:
- Vấn đề lớn nhất của sản nghiệp cao su Hải Tân bây giờ không phải là về nguồn tiêu thụ. Căn cứ theo điều tra của tôi năm xưa thì tất cả xí nghiệp bao gồm cả xí nghiệp Hồng Tinh đều tồn tại vấn đề ô nhiễm nghiêm trọng. Cho nên trong báo cáo đệ trình lên chính quyền thành phố nhấn mạnh vấn đề này. Trên hội nghị công tác về sản nghiệp cao su do chính quyền thành phố mời dự họp, Mã thị trưởng cũng đã tranh luận kịch liệt. Lúc ấy ý của tôi là ra lệnh tất cả các xí nghiệp cao su phải tiến hành cải tạo kỹ thuật. Nếu không đạt được yêu cầu về bảo vệ môi trường thì không cho phép sản xuất nữa. Nửa tháng sau hội nghị đó tôi bị điều tới cục công nghiệp!
Lúc này Lam Hòa đi xuống dưới lầu, thấy hiện hai người đang nói chuyện liền đứng đó cười chờ. Dương Phàm thấy Lam Hòa liền nói:
- Đồng chí Lam Hòa. Sáng mai anh đến cục Bảo vệ môi trường bảo bọn họ thành lập một tổ kiểm tra xuống phía dưới. Anh sẽ tự mình dẫn đội. Tất cả các nhà máy cao su chỉ cần thải ra chất ô nhiễm thì đều ngừng sản xuất để chấn chỉnh. Tôi mặc kệ mấy cái chủ nghĩa bảo hộ địa phương gì gì đó. Cán bộ địa phương nào mà "bướng", bằng mặt mà không bằng lòng thì tôi sẽ cách chức người đó.
Lam Hòa hơi sửng sốt, hỏi có phần hơi do dự:
- Vậy còn vấn đề xí nghiệp Hồng Tinh?
Dương Phàm quay sang cười hỏi Thang Nhân Minh:
- Đồng chí Thang Nhân Minh, anh xem?
Thang Nhân Minh suy nghĩ một hồi rồi đột nhiên nhìn Dương Phàm chằm chằm hỏi:
- Bí thư Dương. Ngài có thể cho tôi bao nhiêu quyền hạn?
- Phó cục trưởng kiêm bí thư đảng ủy cục Công nghiệp, giám đốc xí nghiệp Hồng Tinh, toàn bộ vấn đề xí nghiệp Hồng Tinh do anh định đoạt. Về phương diện tài chính thì chính quyền thành phố trợ cấp một phần, ngân hàng cho vay một phần. Tuy nhiên tôi nói trước. Lần trợ cấp này của chính quyền thành phố là lần cuối cùng. Mức cũng không quá lớn, không được vượt quá hơn 5 triệu. Đáng lẽ cũng cân nhắc cho anh đảm nhiệm cục trưởng nhưng lại lo rằng như vậy thì anh sẽ lại phải lo xử lý sự vụ bên trong cục.
Dương Phàm trả lời hết sức rõ ràng. Thang Nhân Minh đã nước mắt lưng tròng.
- Được. Tôi làm. Ngày mai sẽ tới nhậm chức.
Thang Nhân Minh trả lời chắc như đinh đóng cột. Dương Phàm cười xua tay nói:
- Không cần gấp. Trước tiên hãy hoàn thành xong hôn sự của con trai anh đi. Tuy nhiên tôi thấy nhà anh hơi quá sức.
Nói xong Dương Phàm cười nói với Lam Hòa:
- Đồng chí Lam Hòa. Làm phó thị trưởng phụ trách công nghiệp. Anh có gì muốn bày tỏ không?
Lam Hòa nghe vậy cười ha ha nói:
- Không thành vấn đề. Hôn sự của cháu trai tôi lo liệu. Có điều bí thư Dương hãy phái một người tới giúp đỡ cho tôi. Bên tỉnh thành này tôi không có quan hệ mạnh như trưởng ban thư ký Tùng.
- Không cần phải phiền toái như vậy. Chỉ là việc kết hôn của bọn trẻ. Cái gì cần chuẩn bị đã chuẩn bị xong rồi.
Thang Nhân Minh hơi băn khoăn vội vàng lên tiếng ngăn khuyên nhủ. Dương Phàm cười nói:
- Đồng chí Thang Nhân Minh. Anh là cán bộ có công cho sự phát triển kinh tế của Hải Tân mà. Tình hình của anh hiện giờ làm cho bí thư thị ủy như tôi thấy hổ thẹn quá. Tâm tình đồng chí Lam Hòa chắc chắn là cũng giống như tôi. Cứ để anh ta hỗ trợ đi. Hôn lễ này nhất định phải làm cho vô cùng náo nhiệt. Đây là nhiệm vụ!
Nhìn theo Dương Phàm và Lam Hòa rời đi. Khóe miệng Thang Nhân Minh hơi giật giật vài cái. Quay người sờ sờ mặt một chút, mang theo nụ cười tự hào từ từ đi lên nhà. Ba người đang bận rộn trong phòng khách. Bà xã vừa thấy liền oán trách:
- Lão Thang, sao không giữ phó thị trưởng Lam lại. Cứ để người ta đi như vậy à?
Thang Nhân Minh khẽ mỉm cười, nhìn người vợ tiêu chuẩn luôn trước sau như một với mình, không hề khách khí, đắc ý cười nói:
- Tôi có một chuyện muốn tuyên bố. Tôi sẽ trở lại xí nghiệp Hồng Tinh.
Sau khi nói xong, sắc mặt Thang Hách hơi đổi nói:
- Không được. Xí nghiệp Hồng Tinh sắp chết rồi mới nhớ tới ba sao.
Thang Nhân Minh cười ha hả nói:
- Nhóc con. Con thì biết cái gì. Có biết người trẻ tuổi vừa rồi là ai không?
Ba người kia đều đồng thanh hỏi:
- Ai?
- Là Dương Phàm bí thư thị ủy thành phố Hải Tân. Một bí thư thị ủy làm việc rất nhiệt tình.
Thang Nhân Minh nói xong mặt lộ vẻ cảm kích nói to:
- Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ. Chịu chút mệt nhọc và ủy khuất chẳng là cái đinh gì cả.
Ba ngày sau. Trước cửa một nhà hàng bình thường trong tỉnh, Thang Hách và vị hôn thê Mai Anh đứng ở cửa đón khách. Tâm trạng hai người rất vui. Nguyên nhân là vì khi đón dâu Lam Hòa điều hẳn một hàng mười chiếc xe xịn, dẫn đầu là một chiếc Lincoln. Mấy chiếc xe khác như Mercedes, Lexus, BMW đều có. Cả đoàn xe dài làm đôi vợ chồng trẻ nở mày nở mặt.
Trong đại sảnh khách khứa đến không ít. Đều rôm rả bàn luận về sự rầm rộ nghi lễ đón dâu.
- Không biết lão Thang chi ra bao nhiêu tiền nhỉ?
- Ai biết. Người ta trước kia làm giám đốc xí nghiệp quốc doanh. Mặc dù tình hình hiện tại không tốt nhưng mà thuyền nát cũng được ba cân định đúng không?
- Cái này gọi là chân nhân bất lộ tướng đó. Mấy năm nay lão Thang sống kém như vậy. Mua nhà cho con trai lấy vợ cũng được mấy mét vuông.
Trong khi đủ các lời đồn đại bay múa thì Thang Nhân Minh vẫn luôn bận rộn thì cảm xúc không được tốt lắm. Mặc dù tiền lì xì của một số đồng nghiệp ở sở Công nghiệp tới rồi nhưng người lại không tới. Hơn nữa có rất nhiều trưởng phòng ngay cả tiền lì xì cũng đều xin khất. Nguồn: http://truyenyy.com
Nhà thông gia với Thang Nhân Minh là Mai Tử Sơn- phó cục trưởng cục Xây dựng của tỉnh thành. Dẫn theo bà xã ngồi ở bên cạnh vốn tâm tình khá tốt giờ thì thật mất mặt. Cuộc hôn sự này hai vợ chồng vốn không bằng lòng. Chỉ có điều con gái lớn không bảo được. Sống chết đòi gả cho Thang Hách một nhân viên công vụ quèn bên cục Giao thông. Bọn họ cũng không còn cách nào khác. Mấu chốt là cái thai trong bụng con gái đã được hai tháng rồi. Mai Tử Sơn là một kỹ sư thiết kế. Bà xã là giáo viên Nhất Trung. Cả hai vợ chồng đều thuộc phần tử trí thứ chết vì sĩ diện cho nên cũng đành nhắm mắt bịt mũi mà đồng ý.
Trong lòng bất mãn nên sắc mặt hai người không thể nào rạng rỡ được. Chỉ cười miễn cưỡng cho được.
Một chiếc xe mang biển Tỉnh ủy dừng ở trước cửa. Trưởng ban Đinh bước xuống cười ha hả. Sau khi kí tên vào quyển sổ khách mời liền đưa một bao lì xì cười nói:
- Chúc mừng chúc mừng.
Cả hai vợ chồng trẻ đều không nhận ra, Đinh Duệ cũng không có thiếp mời, hoàn toàn là loại không mời mà tới chúc.
Sau khi Đinh Duệ đi vào Mai Anh liền bóp bóp bao lì xì thì thấy khá dày. Trong lòng tự nhủ không phải là giấy trắng đó chứ. Dày như vậy cũng không ít tiền đâu.
Lại một chiếc Audi màu đen dừng ở cửa. Người bước xuống chính là Nguyễn Tú Tú. Sau một phen thủ tục lại chìa ra bao lì xì, hình như cũng khá nặng.
Đến khi chiếc Audi thứ ba dừng lại, thấy người bên trong là Chương Vũ Ninh thì đôi vợ chồng son đã hơi chết lặng. Trong lòng thầm nhủ ngày hôm nay sao nhiều xe Audi thế vậy? Hiển nhiên tiền lì xì của Chương Vũ Ninh cũng không ít.
Tào Dĩnh Nguyên từ trên chiếc xe Audi thứ tư bước xuống. Thứ năm là Liễu Diệp. Thứ sáu là Tùng Lệ Lệ…. Thứ tám. Xe Audi đúng là loại tốt. Bộ máy lãnh đạo Hải Tân tới gần như đủ cả.
Dương Phàm từ trên xe bước xuống có thể coi như là một dấu chấm trò nho nhỏ trên bức tranh. Hai vợ chồng trẻ nhận ra Dương Phàm nên rốt cuộc hiểu ra một chút.
- Chúc mừng chức mừng. Không mời mà tới, ngàn vạn lần đừng chê lễ bạc.
Bao lì xì của Dương Phàm cũng là một bao đỏ nhưng bên trong không có tiền. Trong đó có hai tấm vé đi du dịch Đài Loan mười ngày.
Thang Nhân Minh trong đại sảnh lại càng buồn bực hơn. Hắn không biết bọn Đinh Duệ. Kết quả là khi Đinh Duệ chủ động lại gần bắt tay thì Thang Nhân Minh dù cố sức cũng không nhớ ra ai cả. Ngay cả Nguyễn Tú Tú và Chương Vũ Ninh tới thì Thang Nhân Minh cũng không nhận ra như thường. Mãi cho đến khi Lam Hòa xuất hiện thì Thang Nhân Minh mới xem như là tìm được người để hỏi.
- Phó thị trưởng Lam. Mấy vị kia là ai vậy? Các người là tới cùng nhau sao?
Lam Hòa cười ha ha nói:
- Tôi cũng muốn lắm nhưng mà không dám trèo cao.
Nói xong Lam Hòa vỗ vỗ Thang Nhân Minh nói:
- Đừng nghĩ nhiều như vậy làm gì. Chờ xem kịch vui đi.
Đến khi Dương Phàm xuất hiện thì Thang Nhân Minh rốt cuộc cũng xem như biết phối hợp. Xông về phía trước ra sức bắt tay nói:
- Bí thư Dương. Cảm ơn ngài đã tới lại còn sắp xếp thế này.
Thang Nhân Minh không phải người ngu nên đoán được những người này đều là Dương Phàm tác động cả.
Dương Phàm cười nói:
- Việc nên mà. Hiện giờ tôi có nhiều bạn…a… Anh đang bận. Tôi đi trước chờ khai tiệc nhé.
Hai vợ chồng Mai Tử Sơn ngồi ở bên cạnh lúc này đã nghe nói tình hình bên ngoài. Mai Tử Sơn còn cố ý đi ra ngoài xem một chút. Một loạt xe Audi đỗ trong bãi đậu xe. Giờ mới là đầu năm, chỗ mà có nhiều xe Audi như vậy thì hiển nhiên là cơ quan chính phủ.
Vẻ mặt hai vợ chồng Mai Tử Sơn đầy hồ nghi. Muốn biết lại không có mặt mũi đi hỏi. Chỉ đành để bà xã đến hỏi Mai Anh. Kết quả là con gái cũng nói không rõ ràng. Chỉ biết trong đám khách không mời mà tới này có bí thư thị ủy và phó thị trưởng Hải Tân. Ừ. Hỏi xong rồi sắc mặt hai vợ chồng đều bắt đầu hơi đỏ lên. Chỉ cần một phó thị trưởng Hải Tân tới tham dự là cũng quá đủ thể diện rồi. Huống chi đến đây còn có bí thư thị ủy. Nói cho cùng thì cũng không có mấy gia đình hoành tráng như vậy.
Mặc dù vợ chồng Mai Tử Sơn ngại không tới hỏi Thang Nhân Minh. Tuy nhiên lại dùng hành động thực tế để biểu đạt tâm ý. Hai người ra đứng đón khách cùng vợ chồng Thang Nhân Minh chứ không phải ngồi bên cạnh như lúc đầu.
- Lão Thang. Anh đi tiếp lãnh đạo đi. Chỗ này giao lại cho chúng tôi.
Mai Tử Sơn nói đầy thành ý. Thang Nhân Minh cũng không trốn tránh mà ngược lại khẽ hừ một tiếng rồi ngước cằm lên.
Lúc này ngoài cửa xuất hiện bóng dáng của Quách Chí Thành giám đốc sở Công nghiệp. Lão bước nhanh như bay tới trước mặt Thang Nhân Minh. Lão giám đốc này bình thường cũng không thèm nhìn lấy Thang Nhân Minh một cái. Hôm nay thì rất khách khí, vẻ mặt tươi cười nắm lấy tay Thang Nhân Minh nói:
- Đồng chí Thang Nhân Minh. Chúc mừng chức mừng. Không mời mà tới đây. Đừng trách tôi làm phiền nhé.
Giám đốc Quách vừa nói chuyện vừa đảo ánh mắt. Nhanh chóng phát hiện ra bàn của Dương Phàm lập tức cười nói:
- Đồng chí Thang Nhân Minh. Anh chắc còn bận việc. Để tự tôi đi tìm chỗ ngồi đi.
Sự xuất hiện của giám đốc Quách lập tức gây chấn động mạnh mẽ tới toàn trường. Những người xuất hiện tiếp theo thì càng không phải nói nữa. Mấy phó giám đốc sở Công nghiệp, ngay cả cán bộ phòng cũng từng người một xuất hiện vội vã. Trong số khách mời tới có không ít người của sở Công nghiệp. Không nhận ra Dương Phàm và Đinh Duệ nhưng chẳng lẽ lại không nhận ra giám đốc và đám trưởng phòng sao?
Bỗng chốc xuất hiện một đống khách không mời mà tới. Lần này cả hai nhà trai gái đều trợn tròn mắt. Vì sao ư. Không đặt nhiều mâm như vậy. Ngay khi còn đang rầu rĩ thì lão giám đốc nhà hàng đích thân xuất hiện. Đi như bay tới bắt tay vợ chồng hai nhà nói:
- Vấn đề mâm cỗ không cần lo lắng. Nhà hàng chúng tôi đã được thông báo từ trước, bây giờ đã sắp xếp xong xuôi cả rồi.
Giám đốc Quách sở Công nghiệp tỉnh vì sao lại tới? Nguyên nhân rất đơn giản. Có người nhận ra xe của Đinh Duệ sau đó liền gọi điện báo tin ngay cho lãnh đạo. Giám đốc Quách vừa nghe thấy trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy tới dự liền kêu gào đám thuộc hạ tới chúc mừng. Thường vụ tỉnh ủy đều tới cả, mày là giám đốc sở Công nghiệp không thể chạy tới trước sao? Giám đốc Quách chạy tới như mông bị đốt lửa. Những người khác hiểu biết cũng tự nhiên ùn ùn kéo đến. Cuối cùng dẫn tới một kết quả. Vốn lúc đầu còn thừa tới 30 mâm cỗ mà giờ còn thiếu hẳn 10 mâm.
Giám đốc Quách tinh mắt tìm tới trước mặt Đinh Duệ khi nhìn thấy Chương Vũ Ninh ngồi bên cạnh Đinh Duệ liên ngẩn cả người. Rồi nhanh chóng nhìn thấy Dương Phàm và Nguyễn Tú Tú, lần này trên trán giám đốc Quách ứa ra mồ hôi. Trong lòng tự nhủ Thang Nhân Minh này không phải là muốn hại người sao? Có nhiều chỗ dựa vững chắc như vậy mà mày lại ngồi ở trong cái sở Công nghiệp của tao cả ngày giả ngây giả ngô cái gì chứ?
- Xin chào trưởng ban Đinh, xin chào phó trưởng ban Nguyễn. Ôi. Bí thư Dương cũng đến đây. Xin chào xin chào. Thứ cho tôi mắt kém, nhất thời không nhận ra.
Quách Chí Thành vội vàng thăm hỏi. Mấy tên phó giám đốc tiến vào sau lần lượt tới chào. Số giám đốc Quách xem ra vẫn còn may mắn vì trên bàn còn thừa đúng một vị trí. Những người khác không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống bàn bên cạnh.
Trong lòng Thang Nhân Minh còn chát hơn so với trước. Đích thân giám đốc Quách tới. Thể diện quá lớn. Mấy vị đại quan này bình thường muốn gặp một người cũng khó nữa là.
Đây là còn một thường vụ tỉnh ủy và một chuẩn thường ủy không biết mà tới đó. Thành phố Hải Tân coi như đã quá coi trọng. Ngay cả bốn thị ủy thường ủy đều tới. Đây còn là do Dương Phàm không muốn làm ra động tĩnh quá lớn. Bằng không có thể trực tiếp mở hội nghị thường ủy ngay tại chỗ này!
/644
|