Chẳng qua Lý Xán cũng không suy nghĩ nhiều. Triệu Việt tốn bao nhiêu sức lực muốn kéo Dương Phàm vào trong vòng tròn của mình, không phải cũng không hoàn toàn thành công sao? Bản thân mình sao có thể sánh bằng Triệu Việt?
- Như vậy gọi Ngũ Lương Dịch đi, tôi nhớ kỹ Bí thư Dương thích uống rượu này.
Lý Xán có quyết định như vậy, Dương Phàm cũng không phản đối.
Bếp than được đưa lên, tôm vẫn đang nhảy trong đĩa được bưng lên sau đó trực tiếp được đưa vào trong bếp. Lý Xán làm người mời khách liền cười cười rót đầy chén cho mọi người, sau đó nói:
- Mấy thứ khách khí gì gì đó ở đây bỏ đi, đầu tiên ăn cho đầy bụng đã.
- Ha ha, đúng hợp ý tôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Đinh Duệ cười cười hưởng ứng. Uống rượu mọi người cũng không sợ, chẳng qua nơi này thì không cần thiết phải làm như vậy.
Vừa ăn vừa nói mấy chuyện đâu đâu, sau khi các món ăn được mang lên hết, Lý Xán mới cười cười nâng chén lên nói:
- Chẳng qua không cần biết nói như thế nào thì chén rượu này cũng phải mời hai vị.
Dương Phàm và Đinh Duệ cười cười cầm chén lên. Mọi người cũng coi như thông suốt, không khí từ từ tích cực hơn.
Sau khi chai Ngũ Lương Dịch uống hết ba phần tư, mặt Lý Xán hơi đỏ lên chút, giọng nói cũng lớn hơn một chút. Lý Xán nói với hai người Dương Phàm:
- Hai vị, hôm nay có thể ngồi cùng nhau chính là duyên phận. Cũng không sợ hai vị chê cười, đời này của tôi có lẽ đến đây là hết. Nhưng thật ra Dương lão đệ tiền đồ rất lớn, sau này nhất định phải chiếu cố nhiều hơn đó.
Lời này tự nhiên là lời khách khí, không ai dám coi là thật. Dương Phàm cười cười đáp lại:
- Không giấu gì hai vị, tiền đồ hay không tiền đồ tôi thực ra không quá coi trọng. Con người tôi không cần biết đi đến đâu thì vẫn muốn làm ra một chút gì đó.
Lời này của Dương Phàm, hai người Lý Xán và Đinh Duệ cũng không coi là thật. Hai người cùng nhau cười cười, chờ câu nói tiếp theo của Dương Phàm.
Quả nhiên Dương Phàm đã nói tiếp:
- Hai vị lão huynh cũng là người muốn làm thành sự nghiệp, nhưng trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ mà. Hôm nay muốn làm chút chuyện đúng là rất khó khăn.
Câu nói này có cảm giác là đột nhiên phát ra, nhưng thật ra đã làm cho hai người kia đáp lại. Đinh Duệ lập tức cười cười nói tiếp:
- Đúng thế, tôi còn đỡ một chút, làm việc của chính mình. Hai vị lãnh đạo thì khác rồi, hôm nay nếu muốn làm được chuyện gì đó, đầu tiên phải học cách đấu tranh.
Lý Xán nghe xong liền chép chép miệng mà nói:
- Đúng vậy, bên phía chính ủy bề ngoài thuộc tôi quản, nhưng trên thực tế trong ba nhà Công an, Kiểm Sát và Tòa án thì ngoại trừ Công an ra, hai nhà còn lại không nể mặt chút nào. Anh nghĩ xem nếu muốn làm chuyện gì đó, không đấu tranh thì sao có thể được chứ? Đấu thắng mới có quyền lên tiếng và làm việc. Nếu không nói chuyện không ai nghe theo anh, vậy có khác gì bù nhìn.
Trong lời của Lý Xán có ý gì đó, Dương Phàm kịp thời đưa mắt nhìn Đinh Duệ, bảo Đinh Duệ đừng tiếp lời. Lý Xán này đúng là rất giảo hoạt, đi một vòng tròn liền nói ra vấn đề nhân sự, hơn nữa lời còn do Dương Phàm tự mình nói ra. Lúc này nếu Đinh Duệ mà bị rượu ảnh hưởng vỗ vỗ ngực mà nói: "Có chuyện gì thì phải chiếu cố lẫn nhau" hay gì gì đó thì có lẽ Lý Xán lập tức đưa ra vấn đề nhân sự. Ai bảo ngồi đây có trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Đinh Duệ cơ chứ.
Dương Phàm quyết định nói sang chuyện khác. Vì thế trong đầu suy nghĩ một chút đã có chủ ý, Dương Phàm liền cười nói:
- Lời này của bí thư Lý làm cho tôi nghĩ đến chuyện thời Gia Tĩnh đến Vạn Lịch triều Minh trước đây.
Câu nói này của Dương Phàm rõ ràng là chuyển hướng đề tài, Lý Xán nghe xong không khỏi cười khổ một tiếng trong lòng, thầm nói mình còn chưa nói gì cơ mà, tên Dương Phàm này không cần phải có động tác nhanh như vậy chứ. Rất rõ ràng Dương Phàm đã nghĩ oan cho Lý Xán rồi. Lý Xán cho dù muốn nói cũng sẽ không nói ra vào lúc này. Đáng tiếc Dương Phàm là một người vô cùng cẩn thận, bất cứ nguy cơ nào cũng phải kịp thời triệt từ trong trứng nước. Đinh Duệ mặc dù cảm thấy Dương Phàm có vẻ chuyện bé xé ra to, chẳng qua ý của Dương Phàm thì Đinh Duệ hiểu rất rõ. Dù sao bây giờ mọi người đang nói chuyện mà, cứ theo đề tài này là được.
- Ha ha, Dương Phàm đúng là thích đọc sách sử, nói nghe một chút xem.
Đinh Duệ kịp thời nói tiếp. Lý Xán cũng chỉ có thể ra vẻ hứng thú lắng nghe.
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Hai triều này có mấy danh thần như Cao Củng, Trương Cư Chính, Từ... Ba người này đều là người muốn làm nên sự nghiệp, nhưng bọn họ muốn làm thành đại nghiệp thì điều kiện kiên quyết là ngồi lên vị trí phụ chính đại thần. Từ đấu ngã cha con Nghiêm Tung. Cao Củng đấu ngã họ Từ và khiến họ Từ về quê dưỡng lão. Trương Cư Chính lại đấu ngã Cao Củng làm phụ chính đại thần chưa đầy ba năm. Từ góc độ lịch sử thì thấy đấu tranh nội bộ ở bất cứ thời đại, bất cứ thể chế nào cũng là điều không thể tránh khỏi.
Lời này của Dương Phàm làm cho ba người rơi vào im lặng. Ba người có thể ngồi ở vị trí ngày hôm nay, mọi người làm như thế nào mà đi lên thì trong lòng hiểu rất rõ.
Lý Xán cuối cùng đã phá vỡ sự im lặng, hơn nữa biết đây là Dương Phàm đang có ý nhắc nhở mình. Lý Xán thở dài một tiếng rồi nói:
- Đúng thế, cả đoạn đường đi tới đều là đấu tranh. Nếu không có quyền lên tiếng, lại muốn làm nên chuyện thì không đấu sao được? Điều này giống như sở Giao thông tỉnh đưa ra công trình sửa toàn bộ quốc lộ trong các thành phố và các huyện trực thuộc tỉnh Thiên Nhai. Nếu Bí thư Dương không đấu, sau này người khác tự nhiên sẽ nghĩ đến anh là người mềm yếu dễ ăn hiếp. Chẳng qua nói đi lại nói lại, phó chủ tịch tỉnh Khương cũng không phải một người đang chiến đấu.
Đinh Duệ nghe đến đây cũng đầy cảm xúc nói thêm một câu:
- Đúng thế, tiền là do phó chủ tịch tỉnh Khương lấy được từ trên Bộ tài chính xuống, chẳng qua quy củ tất cả mọi người đều biết, nhạn còn phải mất lông. Đấu tranh cũng cần phải có chừng mực.
Vừa nhắc đến đề tài này làm cho quan hệ của ba người lại kéo gần hơn không ít. Lý Xán vui mừng đồng thời cũng ý thức được đề tài bắt đầu trở nên mẫn cảm. Vì thế Lý Xán vội vàng cười nói:
- Không nói chuyện này nữa, gọi mấy người đẹp vào tiếp rượu. Hôm nay là cuối tuần, chơi đùa vui vẻ một chút.
Lại nói tiếp Lý Xán coi như cẩn thận, không đề cập đến chuyện này ngay từ đầu. Dương Phàm đã chuẩn bị sẵn về tâm lý với chuyện này, hơn nữa ba người ngồi uống rượu nếu như không tốt thì tự nhiên Lý Xán sẽ không nói ra. Lý Xán có lẽ đang thử dò xét một chút, đầu tiên là kéo gần quan hệ lại với nhau, tiến dần từng bước.
- Tôi thế nào cũng được.
Đinh Duệ vẫn là câu nói đó, Dương Phàm mỉm cười không nói gì. Nhưng trong lòng Dương Phàm thật ra cảm thấy tên Đinh Duệ này có lẽ cũng rất chú ý đến ảnh hưởng. Hôm nay có cơ hội thả lỏng một chút, trong lòng chắc là rất chờ mong. Dù sao chuyện ở đây xong việc vỗ vỗ mông đứng dậy là xong, cơ bản không có di chứng gì cả.
Lý Xán thấy Dương Phàm im lặng coi như đồng ý, vì thế gọi một cuộc điện thoại đơn giản nói một câu:
- Tôi đang ở phòng Hoa Lan, tiếp hai người bạn, cô dẫn người lên đây một chút.
Chỉ một lát sau cửa mở ra, một mùi thơm tràn vào trong phòng. Ba cô gái trẻ tuổi xinh đẹp tiến vào. Dẫn ba cô gái này vào là một người phụ nữ khoảng 25, 26 tuổi. Người phụ nữ này có vẻ khá quen Lý Xán. Sau khi vào liền cười cười ngồi xuống bên cạnh Lý Xán mà nói:
- Lý ca, nghĩ như thế nào mà lại chiếu cố đến việc kinh doanh của em thế?
Người phụ nữ này nói như vậy khi rơi vào trong mắt Dương Phàm lại có một mùi hoàn toàn khác. Có ý gì mà nói như vậy? Đây nói rõ Lý Xán đang diễn trò. Bố trí như thế này rõ ràng là đã chuẩn bị tốt từ trước.
Lý Xán cười nói:
- Mang hai khách quý đến, kiểu gì cũng phải nghe một chút chứ.
Lúc nói lời này, Lý Xán nhanh chóng nhìn lướt qua mặt Dương Phàm và Đinh Duệ. Kết quả làm cho trong lòng Lý Xán có chút thất vọng. Đinh Duệ còn đỡ một chút, hai mắt đang không ngừng đảo quanh ba cô gái. Nhưng hai mắt Dương Phàm thủy chung đều không lộ ra một tia khác thường nào cả.
Người phụ nữ cười nói:
- Ba cô em đây đều là sinh viên đại học, đảm bảo làm quý khách hài lòng.
Lời này Đinh Duệ nghe xong mắt không khỏi sáng lên. Dương Phàm nghe xong vẫn không có biểu hiện gì. Lý Xán cười nói với người phụ nữ:
- Bảo các cô ấy ngồi xuống đi, làm cho không khí náo nhiệt hơn chút.
Sau khi có thêm ba cô gái gia nhập, không khí quả nhiên náo nhiệt hơn nhiều. Mỗi cô gái ngồi cạnh một người, giọng nói ngọt ngào chủ động lên tiếng, thuận tiện còn mời rượu nữa. Ba cô gái này trông cũng khá đẹp, ăn mặc khá gợi cảm, giọng nói và động tác mang theo vẻ khiêu khích rõ ràng. Cô gái ngồi bên cạnh Dương Phàm mặt có chút hưng phấn, mấy lần ra vẻ lơ đãng vu vơ cọ cọ vú vào người Dương Phàm.
Lý Xán thân là người mời khác tự nhiên phải có tác dụng đi đầu, nếu không mọi người sao có thể kết thành một khối. Cho nên Lý Xán ôm eo cô gái bên cạnh, hai người mấy lần uống rượu với nhau. Đinh Duệ thấy Lý Xán như vậy nên mặc dù còn có chút căng cứng, đáng tiếc bị cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh khiên khích, hai ba lần dùng vú cạ cạ. Cuối cùng cô gái đã kéo được Đinh Duệ lên trên bục nhảy mà nhảy nhót.
Cách uống rượu này sẽ có kết quả cuối cùng nào không khó để nghĩ ra. Cô gái bên cạnh Dương Phàm mấy lần khiêu khích nhưng thấy đối phương không có phản ứng, nhưng vẫn không chịu buông tha. Cuối cùng dứt khoát dán sát người lên, cô gái ghé sát miệng vào tai Dương Phàm rồi nói:
- Anh đẹp trai, anh xấu hổ à.
Trương Cư Chính ( (chữ Hán giản thể: 张居正, chính thể: 張居正, latin hóa: Zhâng Jûzhèng), còn được phiên âm là Chang Chü-cheng, 1525-1582), tự Thúc Đại (叔大), hiệu Thái Nhạc (太岳), là một nhà chính trị và học giả Trung Quốc thời nhà Minh. Là quan to dưới triều Minh Mục Tông, ông được giao trọng trách làm phụ chính đại thần cho Minh Thần Tông trong thời gian hoàng đế còn nhỏ tuổi. Trong giai đoạn này, Trương Cư Chính đã đưa ra nhiều biện pháp cải cách sâu rộng về chính trị và kinh tế giúp cho triều đình nhà Minh phát triển cực thịnh. Tuy nhiên sau khi Trương Cư Chính qua đời năm 1582, phần lớn cải cách của ông đã bị Minh Thần tông xóa bỏ, danh tiếng của ông bị hủy hoại trong khi gia đình Trương Cư Chính bị hoàng đế ra lệnh tịch thu gia sản. Phải hơn nửa thế kỷ sau vị trí thực sự của Trương Cư Chính cũng được phục hồi, tuy nhiên khi đó nhà Minh đã bắt đầu suy sụp và không bao giờ còn đạt được trạng thái thịnh vượng như thời Trương Cư Chính là phụ chính.
- Như vậy gọi Ngũ Lương Dịch đi, tôi nhớ kỹ Bí thư Dương thích uống rượu này.
Lý Xán có quyết định như vậy, Dương Phàm cũng không phản đối.
Bếp than được đưa lên, tôm vẫn đang nhảy trong đĩa được bưng lên sau đó trực tiếp được đưa vào trong bếp. Lý Xán làm người mời khách liền cười cười rót đầy chén cho mọi người, sau đó nói:
- Mấy thứ khách khí gì gì đó ở đây bỏ đi, đầu tiên ăn cho đầy bụng đã.
- Ha ha, đúng hợp ý tôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Đinh Duệ cười cười hưởng ứng. Uống rượu mọi người cũng không sợ, chẳng qua nơi này thì không cần thiết phải làm như vậy.
Vừa ăn vừa nói mấy chuyện đâu đâu, sau khi các món ăn được mang lên hết, Lý Xán mới cười cười nâng chén lên nói:
- Chẳng qua không cần biết nói như thế nào thì chén rượu này cũng phải mời hai vị.
Dương Phàm và Đinh Duệ cười cười cầm chén lên. Mọi người cũng coi như thông suốt, không khí từ từ tích cực hơn.
Sau khi chai Ngũ Lương Dịch uống hết ba phần tư, mặt Lý Xán hơi đỏ lên chút, giọng nói cũng lớn hơn một chút. Lý Xán nói với hai người Dương Phàm:
- Hai vị, hôm nay có thể ngồi cùng nhau chính là duyên phận. Cũng không sợ hai vị chê cười, đời này của tôi có lẽ đến đây là hết. Nhưng thật ra Dương lão đệ tiền đồ rất lớn, sau này nhất định phải chiếu cố nhiều hơn đó.
Lời này tự nhiên là lời khách khí, không ai dám coi là thật. Dương Phàm cười cười đáp lại:
- Không giấu gì hai vị, tiền đồ hay không tiền đồ tôi thực ra không quá coi trọng. Con người tôi không cần biết đi đến đâu thì vẫn muốn làm ra một chút gì đó.
Lời này của Dương Phàm, hai người Lý Xán và Đinh Duệ cũng không coi là thật. Hai người cùng nhau cười cười, chờ câu nói tiếp theo của Dương Phàm.
Quả nhiên Dương Phàm đã nói tiếp:
- Hai vị lão huynh cũng là người muốn làm thành sự nghiệp, nhưng trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ mà. Hôm nay muốn làm chút chuyện đúng là rất khó khăn.
Câu nói này có cảm giác là đột nhiên phát ra, nhưng thật ra đã làm cho hai người kia đáp lại. Đinh Duệ lập tức cười cười nói tiếp:
- Đúng thế, tôi còn đỡ một chút, làm việc của chính mình. Hai vị lãnh đạo thì khác rồi, hôm nay nếu muốn làm được chuyện gì đó, đầu tiên phải học cách đấu tranh.
Lý Xán nghe xong liền chép chép miệng mà nói:
- Đúng vậy, bên phía chính ủy bề ngoài thuộc tôi quản, nhưng trên thực tế trong ba nhà Công an, Kiểm Sát và Tòa án thì ngoại trừ Công an ra, hai nhà còn lại không nể mặt chút nào. Anh nghĩ xem nếu muốn làm chuyện gì đó, không đấu tranh thì sao có thể được chứ? Đấu thắng mới có quyền lên tiếng và làm việc. Nếu không nói chuyện không ai nghe theo anh, vậy có khác gì bù nhìn.
Trong lời của Lý Xán có ý gì đó, Dương Phàm kịp thời đưa mắt nhìn Đinh Duệ, bảo Đinh Duệ đừng tiếp lời. Lý Xán này đúng là rất giảo hoạt, đi một vòng tròn liền nói ra vấn đề nhân sự, hơn nữa lời còn do Dương Phàm tự mình nói ra. Lúc này nếu Đinh Duệ mà bị rượu ảnh hưởng vỗ vỗ ngực mà nói: "Có chuyện gì thì phải chiếu cố lẫn nhau" hay gì gì đó thì có lẽ Lý Xán lập tức đưa ra vấn đề nhân sự. Ai bảo ngồi đây có trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Đinh Duệ cơ chứ.
Dương Phàm quyết định nói sang chuyện khác. Vì thế trong đầu suy nghĩ một chút đã có chủ ý, Dương Phàm liền cười nói:
- Lời này của bí thư Lý làm cho tôi nghĩ đến chuyện thời Gia Tĩnh đến Vạn Lịch triều Minh trước đây.
Câu nói này của Dương Phàm rõ ràng là chuyển hướng đề tài, Lý Xán nghe xong không khỏi cười khổ một tiếng trong lòng, thầm nói mình còn chưa nói gì cơ mà, tên Dương Phàm này không cần phải có động tác nhanh như vậy chứ. Rất rõ ràng Dương Phàm đã nghĩ oan cho Lý Xán rồi. Lý Xán cho dù muốn nói cũng sẽ không nói ra vào lúc này. Đáng tiếc Dương Phàm là một người vô cùng cẩn thận, bất cứ nguy cơ nào cũng phải kịp thời triệt từ trong trứng nước. Đinh Duệ mặc dù cảm thấy Dương Phàm có vẻ chuyện bé xé ra to, chẳng qua ý của Dương Phàm thì Đinh Duệ hiểu rất rõ. Dù sao bây giờ mọi người đang nói chuyện mà, cứ theo đề tài này là được.
- Ha ha, Dương Phàm đúng là thích đọc sách sử, nói nghe một chút xem.
Đinh Duệ kịp thời nói tiếp. Lý Xán cũng chỉ có thể ra vẻ hứng thú lắng nghe.
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Hai triều này có mấy danh thần như Cao Củng, Trương Cư Chính, Từ... Ba người này đều là người muốn làm nên sự nghiệp, nhưng bọn họ muốn làm thành đại nghiệp thì điều kiện kiên quyết là ngồi lên vị trí phụ chính đại thần. Từ đấu ngã cha con Nghiêm Tung. Cao Củng đấu ngã họ Từ và khiến họ Từ về quê dưỡng lão. Trương Cư Chính lại đấu ngã Cao Củng làm phụ chính đại thần chưa đầy ba năm. Từ góc độ lịch sử thì thấy đấu tranh nội bộ ở bất cứ thời đại, bất cứ thể chế nào cũng là điều không thể tránh khỏi.
Lời này của Dương Phàm làm cho ba người rơi vào im lặng. Ba người có thể ngồi ở vị trí ngày hôm nay, mọi người làm như thế nào mà đi lên thì trong lòng hiểu rất rõ.
Lý Xán cuối cùng đã phá vỡ sự im lặng, hơn nữa biết đây là Dương Phàm đang có ý nhắc nhở mình. Lý Xán thở dài một tiếng rồi nói:
- Đúng thế, cả đoạn đường đi tới đều là đấu tranh. Nếu không có quyền lên tiếng, lại muốn làm nên chuyện thì không đấu sao được? Điều này giống như sở Giao thông tỉnh đưa ra công trình sửa toàn bộ quốc lộ trong các thành phố và các huyện trực thuộc tỉnh Thiên Nhai. Nếu Bí thư Dương không đấu, sau này người khác tự nhiên sẽ nghĩ đến anh là người mềm yếu dễ ăn hiếp. Chẳng qua nói đi lại nói lại, phó chủ tịch tỉnh Khương cũng không phải một người đang chiến đấu.
Đinh Duệ nghe đến đây cũng đầy cảm xúc nói thêm một câu:
- Đúng thế, tiền là do phó chủ tịch tỉnh Khương lấy được từ trên Bộ tài chính xuống, chẳng qua quy củ tất cả mọi người đều biết, nhạn còn phải mất lông. Đấu tranh cũng cần phải có chừng mực.
Vừa nhắc đến đề tài này làm cho quan hệ của ba người lại kéo gần hơn không ít. Lý Xán vui mừng đồng thời cũng ý thức được đề tài bắt đầu trở nên mẫn cảm. Vì thế Lý Xán vội vàng cười nói:
- Không nói chuyện này nữa, gọi mấy người đẹp vào tiếp rượu. Hôm nay là cuối tuần, chơi đùa vui vẻ một chút.
Lại nói tiếp Lý Xán coi như cẩn thận, không đề cập đến chuyện này ngay từ đầu. Dương Phàm đã chuẩn bị sẵn về tâm lý với chuyện này, hơn nữa ba người ngồi uống rượu nếu như không tốt thì tự nhiên Lý Xán sẽ không nói ra. Lý Xán có lẽ đang thử dò xét một chút, đầu tiên là kéo gần quan hệ lại với nhau, tiến dần từng bước.
- Tôi thế nào cũng được.
Đinh Duệ vẫn là câu nói đó, Dương Phàm mỉm cười không nói gì. Nhưng trong lòng Dương Phàm thật ra cảm thấy tên Đinh Duệ này có lẽ cũng rất chú ý đến ảnh hưởng. Hôm nay có cơ hội thả lỏng một chút, trong lòng chắc là rất chờ mong. Dù sao chuyện ở đây xong việc vỗ vỗ mông đứng dậy là xong, cơ bản không có di chứng gì cả.
Lý Xán thấy Dương Phàm im lặng coi như đồng ý, vì thế gọi một cuộc điện thoại đơn giản nói một câu:
- Tôi đang ở phòng Hoa Lan, tiếp hai người bạn, cô dẫn người lên đây một chút.
Chỉ một lát sau cửa mở ra, một mùi thơm tràn vào trong phòng. Ba cô gái trẻ tuổi xinh đẹp tiến vào. Dẫn ba cô gái này vào là một người phụ nữ khoảng 25, 26 tuổi. Người phụ nữ này có vẻ khá quen Lý Xán. Sau khi vào liền cười cười ngồi xuống bên cạnh Lý Xán mà nói:
- Lý ca, nghĩ như thế nào mà lại chiếu cố đến việc kinh doanh của em thế?
Người phụ nữ này nói như vậy khi rơi vào trong mắt Dương Phàm lại có một mùi hoàn toàn khác. Có ý gì mà nói như vậy? Đây nói rõ Lý Xán đang diễn trò. Bố trí như thế này rõ ràng là đã chuẩn bị tốt từ trước.
Lý Xán cười nói:
- Mang hai khách quý đến, kiểu gì cũng phải nghe một chút chứ.
Lúc nói lời này, Lý Xán nhanh chóng nhìn lướt qua mặt Dương Phàm và Đinh Duệ. Kết quả làm cho trong lòng Lý Xán có chút thất vọng. Đinh Duệ còn đỡ một chút, hai mắt đang không ngừng đảo quanh ba cô gái. Nhưng hai mắt Dương Phàm thủy chung đều không lộ ra một tia khác thường nào cả.
Người phụ nữ cười nói:
- Ba cô em đây đều là sinh viên đại học, đảm bảo làm quý khách hài lòng.
Lời này Đinh Duệ nghe xong mắt không khỏi sáng lên. Dương Phàm nghe xong vẫn không có biểu hiện gì. Lý Xán cười nói với người phụ nữ:
- Bảo các cô ấy ngồi xuống đi, làm cho không khí náo nhiệt hơn chút.
Sau khi có thêm ba cô gái gia nhập, không khí quả nhiên náo nhiệt hơn nhiều. Mỗi cô gái ngồi cạnh một người, giọng nói ngọt ngào chủ động lên tiếng, thuận tiện còn mời rượu nữa. Ba cô gái này trông cũng khá đẹp, ăn mặc khá gợi cảm, giọng nói và động tác mang theo vẻ khiêu khích rõ ràng. Cô gái ngồi bên cạnh Dương Phàm mặt có chút hưng phấn, mấy lần ra vẻ lơ đãng vu vơ cọ cọ vú vào người Dương Phàm.
Lý Xán thân là người mời khác tự nhiên phải có tác dụng đi đầu, nếu không mọi người sao có thể kết thành một khối. Cho nên Lý Xán ôm eo cô gái bên cạnh, hai người mấy lần uống rượu với nhau. Đinh Duệ thấy Lý Xán như vậy nên mặc dù còn có chút căng cứng, đáng tiếc bị cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh khiên khích, hai ba lần dùng vú cạ cạ. Cuối cùng cô gái đã kéo được Đinh Duệ lên trên bục nhảy mà nhảy nhót.
Cách uống rượu này sẽ có kết quả cuối cùng nào không khó để nghĩ ra. Cô gái bên cạnh Dương Phàm mấy lần khiêu khích nhưng thấy đối phương không có phản ứng, nhưng vẫn không chịu buông tha. Cuối cùng dứt khoát dán sát người lên, cô gái ghé sát miệng vào tai Dương Phàm rồi nói:
- Anh đẹp trai, anh xấu hổ à.
Trương Cư Chính ( (chữ Hán giản thể: 张居正, chính thể: 張居正, latin hóa: Zhâng Jûzhèng), còn được phiên âm là Chang Chü-cheng, 1525-1582), tự Thúc Đại (叔大), hiệu Thái Nhạc (太岳), là một nhà chính trị và học giả Trung Quốc thời nhà Minh. Là quan to dưới triều Minh Mục Tông, ông được giao trọng trách làm phụ chính đại thần cho Minh Thần Tông trong thời gian hoàng đế còn nhỏ tuổi. Trong giai đoạn này, Trương Cư Chính đã đưa ra nhiều biện pháp cải cách sâu rộng về chính trị và kinh tế giúp cho triều đình nhà Minh phát triển cực thịnh. Tuy nhiên sau khi Trương Cư Chính qua đời năm 1582, phần lớn cải cách của ông đã bị Minh Thần tông xóa bỏ, danh tiếng của ông bị hủy hoại trong khi gia đình Trương Cư Chính bị hoàng đế ra lệnh tịch thu gia sản. Phải hơn nửa thế kỷ sau vị trí thực sự của Trương Cư Chính cũng được phục hồi, tuy nhiên khi đó nhà Minh đã bắt đầu suy sụp và không bao giờ còn đạt được trạng thái thịnh vượng như thời Trương Cư Chính là phụ chính.
/644
|