Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 506: Biến hóa vi diệu

/644


Trương Tư Tề có chút xấu hổ cười nói:
- Cái này không phải gần đây đi làm sao, mấy bàn bác ở đó trước mặt em không nói gì, nhưng lại lén lén lút lút tụ tập mà nói.
Dương Phàm cười cười xua tay ra vẻ muốn tiếp tục công việc:
- Toàn là đám oán phụ không có việc gì.
Trương Tư Tề nghe xong lao tới, lộ ra vẻ hung ác, hai tay nhẹ nhàng túm cổ Dương Phàm mà nói:
- Anh nói ai đó?
Không khí này ư, Dương Phàm hiểu rõ Trương Tư Tề đang nghĩ gì trong lòng. Bây giờ công việc không thể nào tiếp tục được nữa rồi. Dương Phàm một tay ôm ngang bế bổng Trương Tư Tề lên không trung. Trương Tư Tề bị Dương Phàm bế như vậy liền cười rất vui vẻ, hai tay ôm cổ người đàn ông nhẹ nhàng hôn rồi nói:
- Ngày mai em muốn đi ...
Ngay khi không khí mập mờ thì tiếng chuông cửa rất không thích hợp vang lên. Hai vợ chồng nhìn nhau một chút, Trương Tư Tề cười khổ một tiếng rồi nói:
- Bỏ em xuống đi, bên dưới lầu có thể nhìn thấy ở trong nhà bật đèn.
Trương Tư Tề xuống lầu mở cửa mặt mày có chút khó coi, nhìn qua lỗ nhỏ ra bên ngoài phát hiện có một người mặc quân phục ở ngoài. Trương Tư Tề từ nhỏ đã thấy quân phục rất quen nên trời sinh cảm thấy thân thiết với binh lính, vì thế vội vàng mở cửa.
"Bịch" hai binh lính trẻ tuổi, một nam một nữ đứng chào, cùng nói:
- Chào chị.
- Tiểu Hà, sao lại là cô?
Trương Tư Tề cười cười mà nói. Tiểu Hà đeo quân hàm trung úy hơi đi lên trước một bước mà nói:
- Trung úy Hà Tĩnh, Lâm Chí Quốc nghe lệnh đến phục vụ thủ trưởng.
Dương Phàm bây giờ đã đạt đến cấp bậc bảo vệ, lẽ ra ngành liên quan trên tỉnh sẽ phái nhân viên bảo vệ. Nhưng đây có lẽ là do Trương đại tướng sớm nghĩ làm như vậy, đây là lạm dụng chức quyền một chút. Người đến tuổi Trương đại tướng nên yêu thương con cháu cũng là chuyện bình thường.
Dương Phàm ở trên lầu nghe thấy động tĩnh liền đi ra. Hắn thấy Tiểu Hà ở bên dưới không khỏi có chút ngạc nhiên. Sau khi có phản ứng không khỏi cười khổ một tiếng, các ông lão đúng là cũng có lúc hồ đồ.
Hai người thấy Dương Phàm lập tức đứng lên khỏi ghế sô pha, chào rồi nói:
- Kính chào thủ trưởng.
Trong nhà có thêm hai người nhưng không thay đổi gì nhiều. Hai vợ chồng ở trên lầu thậm chí không nghe thấy tiếng bước chân của hai người. Một đêm trôi qua, Dương Phàm dậy rất tự nhiên nghĩ đến sẽ bố trí hai người này như thế nào. Tiểu Hà không thể lúc nào cũng đi theo là hiển nhiên. Lâm Chí Quốc để cho hắn ta làm lái xe đi, như vậy sẽ không bắt mắt lắm.
Lâm Chí Quốc làm lái xe, như vậy phải có bố trí khác cho Liêu Chính Vũ. Lại nói sau khi Liêu Chính Vũ làm lái xe, Dương Phàm dùng rất thuận tay, thật đúng là không muốn đổi người. Nhưng Lâm Chí Quốc lại là nhân viên bảo vệ chuyên trách, nhất định là Dương Phàm đi đâu sẽ đi đến đó, vấn đề này làm cho Dương Phàm có chút đau đầu. Dù sao Lâm Chí Quốc là do Trương đại tướng điều tới, nếu như nhìn thấy gì rồi báo cáo, Dương Phàm đúng là có chút lo lắng.
Lâm Chí Quốc đổi sang mặc quần áo dân sự trông như một nhân viên bình thường, bình tĩnh đi theo phía sau Dương Phàm nửa bước. Người chuyên nghiệp ngay lập tức có thể nhìn ra được, khoảng cách này có thể làm cho Lâm Chí Quốc trong nháy mắt chắn được trước mặt Dương Phàm.
Thấy bên cạnh Dương Phàm có thêm Lâm Chí Quốc, người khẩn trương đầu tiên là Lý Thắng Lợi. Lâm Chí Quốc nhìn bề ngoài không kiêu ngạo, nhưng hành vi rất quy củ, là thư ký là rất phù hợp.
- Thắng Lợi, Tiểu Liệu, đây là Lâm Chí Quốc.
Dương Phàm tùy ý giới thiệu một câu, sau đó quay đầu lại nói với Liêu Chính Vũ:
- Tiểu Liêu giao chìa khóa cho Chí Quốc, cậu ngồi phía sau đi, tôi có chút chuyện muốn nói với cậu.
Vẻ tươi cười trên mặt Tiểu Liêu lập tức bị đọng lại, chẳng qua rất nhanh đã khôi phục bình thường. Sau khi giao chìa khóa xe cho Lâm Chí Quốc, Liêu Chính Vũ có chút co quắp ngồi xuống ghế sau. Trong quá trình Liêu Chính Vũ không ngừng dùng ánh mắt len lén đánh giá người thay thế vị trí của mình. Có thể làm lái xe cho Dương Phàm, ý nghĩa là một loại địa vị vô hình. Liêu Chính Vũ cũng biết mình không có khả năng làm lái xe cho Dương Phàm cả đời, chỉ là không ngờ được ngày này đến nhanh như vậy mà thôi.
- Tiểu Liêu, nghe nói cậu đang tự học?
Dương Phàm thân thiện hỏi một câu như vậy, dùng ánh mắt cổ vũ nhìn Liêu Chính Vũ đang có chút khẩn trương.
- Lúc còn trong quân đội đã bắt đầu, nhưng tôi hơi dốt nên mới lấy được bằng trung cấp.
Liêu Chính Vũ nhỏ giọng nói. Dương Phàm có chút do dự rồi nói:
- Cậu theo tôi đã được một thời gian, cậu cũng thấy đó, Lâm Chí Quốc là cấp trên phái tới. Như vậy đi, cậu đến trường Đảng thành phố học một thời gian, tôi sẽ có sắp xếp khác cho cậu. Đương nhiên, sau khi học xong cậu cũng có thể đề xuất đến cơ quan nào đó, tôi sẽ cố gắng sắp xếp.
Mặc kệ Liêu Chính Vũ có đồng ý hay không, quyết định của Dương Phàm là không thể thay đổi. Chẳng qua có thể đến trường Đảng thành phố học tập, điều này đối với Liêu Chính Vũ mà nói cũng là chuyện tốt. Bây giờ Liêu Chính Vũ chẳng qua chỉ là một lái xe, học xong chỉ có thể làm một phó trưởng phòng có quyền mà thôi. Chỉ cần Dương Phàm còn ở lại thành phố Hải Tân một ngày sẽ không ai dễ dàng làm khó Liêu Chính Vũ. Từ một góc độ khác mà nói, Liêu Chính Vũ từ một người xuất ngũ lên làm cán bộ nhà nước, so sánh với rất nhiều người thì đã thuận lợi hơn. Trong trụ sở thị ủy có bao nhiêu người làm mười năm tám năm cũng chưa chắc có thể đợi được một cơ hội lên chức.
Sau khi bố trí xong vấn đề của Liêu Chính Vũ, Dương Phàm mới nói với Lý Thắng Lợi:
- Thắng Lợi, lát nữa cậu nói chuyện với Chí Quốc.
Trong lòng Lý Thắng Lợi không khỏi thầm cảm thấy may mắn, thầm nói cũng may là cấp trên không phái một thư ký xuống. Lý Thắng Lợi vội vàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Lý Thắng Lợi lúc này mới nhớ tới, Bí thư Dương đã tự động tăng lên nửa cấp, sắp vào thường vụ tỉnh ủy rồi. Vừa nghĩ như vậy, Lý Thắng Lợi không khỏi ngồi thẳng lưng lên một chút. Hắn bây giờ còn giữ chức phó chánh văn phòng thị ủy. Đi theo Dương Phàm mới được mấy ngày cơ chứ, từ một nhân viên công vụ chuyên ngồi trên ghế lạnh, trong nháy mắt nhảy thành một nhân vật nóng bỏng tay trong trụ sở thị ủy. Cuộc đời con người, may mắn thật sự là quá quan trọng.
Trước khi Lâm Chí Quốc và Hà Tĩnh đến thành phố Hải Tân, bọn họ đã đến tỉnh thành cầm thư giới thiệu của đơn vị đến báo cáo với ngành liên quan, cứ như vậy trên tỉnh sẽ không bố trí công tác bảo vệ khác cho Dương Phàm. Trên tỉnh vừa không phải phiền phức suy nghĩ, hơn nữa cũng cho một ít người có ý đồ trên tỉnh biết được bối cảnh của Dương Phàm lớn như thế nào?
Dương Phàm kiêm chức chính ủy Quân khu, bố trí như vậy là rất bình thường, không một ai tìm ra được vấn đề.
Trên đường đi đến thị ủy, hai bên đường đang có những nơi tiến hành giải phóng mặt bằng. Dương Phàm ngồi ở trong xe liếc mắt một cái là nhìn thấy một chiếc xe BMW đỏ dừng ở ven đường. Lâm Sơ Ảnh ngồi bên trong đang nói chuyện với người nào đó. Lâm Sơ Ảnh cũng nhìn thấy xe của Dương Phàm, khi nhìn tới thì xe của Dương Phàm đã lướt nhanh rời qua.
Được Dương Phàm sắp xếp, Lâm Sơ Ảnh cuối cùng cũng lấy được công trình mở rộng một con đường, chỉ là công trình này không cần Lâm Sơ Ảnh quan tâm, tự nhiên có công ty xây dựng thuộc tập đoàn Thiên Mỹ làm. Lâm Sơ Ảnh chẳng qua chỉ là kiếm một phần tiền trong đó mà thôi. Đối với kết quả này, Lâm Sơ Ảnh mặc dù có chút bất mãn nhưng cũng không nói gì. Hôm nay thành phố Hải Tân đang ở thời kỳ đỉnh điểm, dù là đồng chí chủ tịch tỉnh cũng không chỉ tay chỉ chân. Có thể được phân một chỗ tốt ở công trình thành phố Hải Tân, đây đã là một chuyện rất giỏi rồi, đáng để tự hào.
Mấy ngày nay, Lâm Sơ Ảnh đúng là có chút hối hận vì những lời mình đã nói trước đây. Sau khi chuyện đó xảy ra, Lâm Sơ Ảnh cảm thấy mình đã phán đoán quá lầm về Dương Phàm. Bí thư thị ủy trẻ tuổi này trong lòng mặc dù cương trực, nhưng lại không thiếu phần khôn khéo và đưa đẩy.
Lâm Sơ Ảnh ở trong đầu Dương Phàm chẳng qua chỉ là một vị khách qua đường hơi khác thường mà thôi. Dương Phàm theo vị trí thay đổi, ánh mắt cũng đã lặng lẽ có biến hoá. Nếu như nói ánh mắt trước đây chủ yếu tập trung ở thành phố Hải Tân, bây giờ đã phải đặt tinh lực đưa mắt nhìn tình hình toàn tỉnh.
- Thắng Lợi, hôm nay có lịch gì không?
Khi đi vào phòng làm việc, Dương Phàm liền hỏi Lý Thắng Lợi.
- Sáng không có lịch gì, buổi chiều có cuộc họp bí thư. Ngoài ra chính quyền thành phố thông báo, chuyện xí nghiệp Hồng Tinh thu mua mấy nhà máy tư nhân dưới sự ủng hộ của chính quyền thành phố đã đạt thành hợp đồng. Thang Nhân Minh gọi tới vài cuộc điện thoại hy vọng ngài có thể đến xem một chút.
Dương Phàm nghe xong không khỏi cười nói:
- Không đi, ít nhất bây giờ không thể đi. Tên Thang Nhân Minh này mỗi lần đến chỗ anh ta chẳng có gì tốt cả. Chuyện này thuộc phạm vi chức quyền của chính quyền thành phố, anh nói cho Thang Nhân Minh rằng tôi không tiện quan tâm quá nhiều.
Đang khi Dương Phàm và Lý Thắng Lợi nói chuyện, Tùng Lệ Lệ đã đi vào. Thấy Dương Phàm và Lý Thắng Lợi đang nói chuyện, Tùng Lệ Lệ liền thức thời đứng ở bên cạnh ra vẻ rất có kiên nhẫn chờ. Lý Thắng Lợi thấy Tùng Lệ Lệ đi vào liền chào một tiếng rồi đi ra, trước khi đi còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cử động này của Lý Thắng Lợi, Dương Phàm cũng không nói gì nhưng lại khẽ nhíu mày một chút. Mắt Tùng Lệ Lệ rất sắc bén, thấy thế không khỏi có chút u oán nhìn Dương Phàm rồi nói:
- Tỉnh ủy thông báo xuống, bảo anh mai lên trên tỉnh họp.
Dương Phàm hiểu rõ u oán của Tùng Lệ Lệ xuất phát từ đâu, chẳng qua đây là chuyện không thể tránh khỏi. Trương Tư Tề cùng đến thành phố Hải Tân, Dương Phàm khôi phục thói quen chiều nào hết giờ là về nhà, cơ bản là không có sinh hoạt nào khác nữa.
- Cô vẫn ổn chứ?
Dương Phàm vẫn quan tâm hỏi một câu. Tùng Lệ Lệ cười cười đầy quyến rũ mà nói:
- Vẫn như vậy mà, mỗi ngày đi làm rồi về nhà. Về nhà vẫn bận bịu với công việc. Đúng rồi, em nghe nói anh lần này lên trên tỉnh họp có lẽ là xác định chuyện vào thường vụ tỉnh ủy.
- Chuyện này quan hệ với ban Tổ chức cán bộ trung ương. Có tin tức từ ban Tổ chức cán bộ trung ương không?
- Em về hỏi thăm một chút.
Tùng Lệ Lệ cười cười do dự một chút, sau đó vẫn xoay người đi ra ngoài.
Dương Phàm thở dài một tiếng, đưa mắt nhìn Tùng Lệ Lệ rời đi. Cầm lấy công văn xem không được bao lâu, Trầm Ninh đã như cơn gió chạy vào. Thấy Dương Phàm, Trầm Ninh liền cười nói:
- Bên phía thị ủy có đồng chí bí thư ngồi, khi đi làm lãnh đạo đều ở trong phòng làm việc. Không giống bên chính quyền thành phố, các đồng chí thị trưởng và phó thị trưởng nếu không họp thì căn bản không thấy người.
Dương Phàm cười cười đưa cho Trầm Ninh một điếu thuốc rồi nói:
- Mày có phải là một trong số đó hay không?
Trầm Ninh cầm lấy điếu thuốc, châm lửa hít sâu một hơi rồi ê ẩm nói:
- Lãnh đạo ở tít trên cao, tên nào cũng giống như không ăn khói lửa thiên hạ vậy. Gần đây Tào Dĩnh Nguyên ra chỉ thị đưa ra một mạng riêng cho các thị trưởng và phó thị trưởng trên trang web chính quyền thành phố, công tác bề ngoài làm rất được.
Trong lời của Trầm Ninh có ý khác, Dương Phàm thầm suy nghĩ trong lòng, rồi thử dò xét hỏi một câu:
- Mày là nhằm vào chuyện Tào Dĩnh Nguyên định hủy tường vây sao? Đó là một chuyện tốt mà. Nói đi lại nói lại, công việc bên ngoài cũng phải có người đi làm mà.
Bề ngoài thì thấy Trầm Ninh ở trước mặt Dương Phàm vẫn duy trì vẻ tùy ý lúc trước. Nhưng trên thực tế Dương Phàm có thể cảm nhận được người này lúc nói chuyện đã lặng lẽ xảy ra biến hoá, không còn giống như trước kia nữa, có gì thì nói thẳng ra. Nguồn: http://truyenyy.com
Dương Phàm vẫn cho rằng Trầm Ninh là một tên thông minh, sự thật đã chứng minh điểm này.
- lãnh đạo, sau hội nghị chống phần tử xấu trên tỉnh về, tên Lưu Đông Ba kia liên tục chạy lên tỉnh.
Trầm Ninh vô tình nói một câu như vậy, nhưng Dương Phàm nghe vào trong tai lập tức lộ ra chút mánh khóe.
- Không ngờ tin tức của mày cũng nhanh nhạy như vậy.
Dương Phàm cười cười liếc nhìn Trầm Ninh một chút, Trầm Ninh lộ ra vẻ mặt ngầm hiểu, cười hắc hắc mà nói:
- Nếu như vậy thì tao đi trước. Hành động chống phần tử xấu của thành phố Hải Tân đã kết thúc giai đoạn điều tra, lãnh đạo cần phải quan tâm một chút.
Trầm Ninh cười hắc hắc đi ra ngoài. Dương Phàm sau khi đưa mắt nhìn Trầm Ninh rời đi, lúc cúi đầu ánh mắt đã thay đổi mùi khác. Sau khi thành phố Hải Tân thành công thăng cấp, trở thành một thành phố có cấp bậc tương đương với tỉnh thành, Dương Phàm cũng sắp vào thường vụ tỉnh ủy, trái lại bí thư thị ủy tỉnh thành Lý Đại Niên lại không phải thường vụ tỉnh ủy. Lý Đại Niên trước đây đi lại khá gần với trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Lý Hiếu Nghĩa, bây giờ Lý Hiếu Nghĩa đã được điều đi nên Lý Đại Niên không thuộc bất cứ hệ nào.
Bỏ đi vấn đề tư cách, chỉ riêng vấn đề của Dương Phàm mà nói, bây giờ rõ ràng là đứng ở đầu sóng ngọn gió. Nói dễ nghe một chút là đứng ở trên đầu thuyền mà nhìn ngọn sóng. Nói khó nghe một chút đó là bây giờ đang là tâm điểm chỉ trích của mọi người.
Trầm Ninh vừa nãy vào nói chuyện một chút, rõ ràng là nhắn nhủ hai ý. Thứ nhất là trong thành phố có người liên tục muốn làm cho tốt đẹp, thứ hai là trong tỉnh sẽ không ngồi không nhìn thành phố Hải Tân thành vườn sau nhà Dương Phàm.
Hành động chống phần tử xấu trong toàn bộ tỉnh, có lẽ Trầm Ninh bị người đẩy sang một bên. Lúc này xảy ra chuyện này, có lẽ không phải hành động của riêng một hệ nào đó, không biết chừng là trên tỉnh đã đạt được thỏa hiệp.
Dương Phàm ý thức được một tín hiệu nguy hiểm rất mãnh liệt. Bề ngoài thoạt nhìn uy tín của mình ở thành phố Hải Tân không ai có thể lay chuyển, nhưng trên thực tế một khi mâu thuẫn trên tỉnh hòa hoãn lại, mảnh đất mẫu ba ở thành phố Hải Tân này, không ai mơ ước đúng là chuyện nực cười. Triệu Việt không phải nhét Chương Vũ Ninh vào sao. Nghĩ đến Chương Vũ Ninh, Dương Phàm không khỏi khẽ nhíu mày một chút.
Thời gian sau khi từ Bắc Kinh trở về, thằng ranh này không ngờ không có lần nào một mình đến phòng làm việc của mình ngồi, điều này rất không phù hợp với cách làm của hắn ta mà.
Dương Phàm theo bản năng cầm điện thoại di động rồi lại bỏ xuống. Lúc này thật sự không thích hợp gọi điện cho Chương Vũ Ninh. Có lẽ có người đang chờ mình có phản ứng.
Dương Phàm lập tức nghĩ đến Đinh Duệ. Trầm Ninh còn nhận ra điều khác thường, Đinh Duệ là thường vụ tỉnh ủy sao có thể không biết được chứ? Biết mà không sớm ám chỉ một chút có lẽ chỉ có hai khả năng. Một là vấn đề không lớn, hai là người này đã đứng sang phía khác. Rõ ràng với ánh mắt nhìn xa của Đinh Duệ, khả năng thứ hai hoàn toàn có thể loại trừ. Đinh Duệ hiển nhiên là nhìn ra chuyện này không ảnh hưởng gì nhiều tới Dương Phàm, vì thế mới không thông báo.
Bên phía chính quyền thành phố muốn làm chuyện gì đó chủ yếu là muốn hấp dẫn sức chú ý và đoạt cảnh tượng, điều này Dương Phàm cũng không quá để ý tới. Nhưng là người khác có cho rằng như vậy không? Có lẽ có người chờ Dương Phàm tỏ vẻ với chuyện này, sau đó tạo ra điển hình ghen ghét đồng nghiệp, có thể làm cho mọi người căm giận là tốt nhất.
Kết hợp mấy nhân tố này, một mạng lưới mưu mô dần dần trở nên rõ ràng. Một kết quả làm cho Dương Phàm bất đắc dĩ đã xuất hiện. Quan hệ đồng minh giữa Triệu Việt cùng Giang Thượng Vân xem ra đã được tăng cường, kết quả phát sinh tự nhiên là Giang Thượng Vân muốn giữ vị trí của hai người Tống Đại Thành và Lưu Đông Ba. Không biết chừng còn có thể có chuyện gì khác, ví dụ như điều Liễu Diệp đến một sở nào đó trên tỉnh giữ chức bí thư đảng ủy không phải giám đốc sở, Chương Vũ Ninh sẽ nhân cơ hội vào thường vụ thị ủy.
Dương Phàm cảm thấy đúng là không thể không động, lần này lên tỉnh ít nhiều cũng phải thể hiện một chút. Nếu như nói trước Dương Phàm không có ý động vài người là vì để không có ảnh hưởng gì xấu với việc thành phố Hải Tân lọt vào danh sách kế hoạch Hoa Đan Liệt. Bây giờ mục đích đạt được, thành tích đã tới tay, nhẫn nhịn mà không thể hiện thì sẽ có kẻ ngóc đầu lên chống đối mình.
Sau khi sửa lại suy nghĩ, Dương Phàm có chút bất mãn với Tùng Lệ Lệ, thầm nói thân là quản gia, việc này sao không phát hiện ra cơ chứ?
Vừa mới nghĩ đến Tùng Lệ Lệ, cửa liền có tiếng cốc cốc. Tùng Lệ Lệ mở cửa đi vào vẻ mặt không vui, có vẻ hơi âm trầm.
- Em nghe được một ít tin tức không tốt. Nghe nói gần đây Tào Dĩnh Nguyên nhiều lần cùng Chương Vũ Ninh lên tỉnh ủy báo cáo công việc. Tống Đại Thành và Lưu Đông Ba cũng chạy không ít. Em nói chuyện gì thế này? Gần đây Tào Dĩnh Nguyên không ngừng làm chuyện tốt đẹp, Lưu Đông Ba và Tống Đại Thành cũng nhiều lần lên trên tỉnh họp. Còn có, Ngô Địa Kim hình như cũng không ít lên trên tỉnh.
Trong lòng Dương Phàm đã sớm đoán được như vậy, nên tự nhiên sẽ không quá kích động. Hơn nữa Dương Phàm còn cười cười an ủi Tùng Lệ Lệ:
- Đừng kích động, ngồi xuống từ từ nói.
Tùng Lệ Lệ không lập tức ngồi xuống, mà theo thói quen rót nước trà mới vào chén cho Dương Phàm, sau đó mới ngồi xuống.
- Chuyện rất rõ ràng, trước đây có lời oán thán với anh, chẳng qua ở trước mặt thành tích quá lớn nên đều nhịn lại. Bây giờ chuyện đã được quyết định, có những kẻ mơ mộng nhảy ra ngoài.
Tùng Lệ Lệ dựa theo suy nghĩ của mình mà nói. Dương Phàm nghe xong không khỏi mỉm cười nói:
- Không nghiêm trọng như vậy đâu, tôi thấy nhiều nhất là thử dò xét một chút. Tào Dĩnh Nguyên là hy vọng mượn việc này lên thuyền của Triệu Việt, mục đích chính là sợ trên tỉnh điều chỉnh lão ta. Giang Thượng Vân muốn giữ hai vị trí kia, những người khác chính quyền lo lắng tôi sẽ muốn điều chỉnh lớn. Nói trắng ra đều đang tốn tâm cơ vì lợi ích trong tay mà thôi.
Tùng Lệ Lệ không khỏi hỏi lại một câu:
- Sao anh lại biết đây chỉ là thử dò xét mà thôi?
Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:
- nếu như là chuyện lớn thì không thể nào giấu diếm được Đinh Duệ. Hơn nữa tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh đạt thành hiệp định rồi điều chỉnh thành phố Hải Tân có thể nói là bằng không. Bây giờ bọn họ là đang thử dò xét thái độ của tôi. Nếu tôi nhũn một chút, bọn họ sẽ tiến thêm một phân, tôi ngạnh một chút thì sẽ giữ vững điểm mấu chốt. Thỏa hiệp thì có, nhưng là thỏa hiệp cục bộ mà thôi.
Nói đến đây Dương Phàm nói sang chuyện khác:
- Có chuyện mặc dù là lời đồn thổi vu vơ nhưng phải kịp thời cho tôi biết. Ở trong trụ sở thị ủy này, tôi có thể tin chỉ là mắt của cô mà thôi.
Lời này của Dương Phàm thoạt nhìn không quá nặng, nhưng Tùng Lệ Lệ nghe vào trong tai lại làm mặt hơi đổi một chút. Thực ra việc này Tùng Lệ Lệ đã sớm phát hiện ra, hôm nay sau khi được chứng thực mới nói ra với Dương Phàm. Còn có một chuyện, trong lòng Tùng Lệ Lệ vẫn e ngại. Tùng Lệ Lệ lo lắng Dương Phàm nghĩ mình lạm dụng quyền quá đáng. Dù sao sau khi đi theo Dương Phàm, ở vấn đề nhân sự Tùng Lệ Lệ căn bản nói một người, Dương Phàm đồng ý người đó.
Mặc dù Dương Phàm có vẻ rất tự tin, nhưng Tùng Lệ Lệ vẫn có chút lo lắng mà hỏi:
- Thật sự không có việc gì chứ anh?
Dương Phàm thầm nói Tùng Lệ Lệ cuối cùng cũng là một người phụ nữ, gặp phải chuyện không có đàn ông dựa vào thì còn có thể bình tĩnh phân tích. Nhưng một khi có người đàn ông có thể dựa vào, bản tính của phụ nữ là thích ỷ lại. Chẳng qua điểm này Dương Phàm không cho rằng là tật xấu, ngược lại còn nói rõ Tùng Lệ Lệ tuyệt đối trung thành với mình.
- Chiều sẽ diễn ra cuộc họp bí thư, cô thông báo một chút, nói là ý của tôi, tổ chức hội nghị thường ủy đi.
Dương Phàm nói xong trên miệng lộ ra nụ cười thản nhiên, vẻ mặt rất lạnh nhạt nhưng lại mang theo một tia uy nghiêm rõ ràng.
Hội nghị thường ủy buổi chiều, Dương Phàm đến muộn hơn bình thường không ít. Mọi người biết rõ thói quen đi họp của Dương Phàm đều rõ mỗi lần đúng giờ họp, Dương Phàm mới xuất hiện. Mặc dù là người cuối cùng đến nhưng không để mọi người phải đợi.
Nhưng các thường vụ thị ủy hôm nay đến hết đã được 5 phút, nhưng Dương Phàm vẫn không hề xuất hiện. Mọi người không hẹn mà cùng đưa mắt len lén quan sát Tùng Lệ Lệ là cánh tay phải của Dương Phàm. Mặc dù là Liễu Diệp tự xưng trên trán dán chữ "Dương" cũng lặng lẽ nhìn Tùng Lệ Lệ. Mọi người hy vọng có thể từ ánh mắt của Tùng Lệ Lệ nhìn ra gì đó.
Tùng Lệ Lệ ngồi đó không hề có ý động đậy, cúi đầu viết lách gì đó trên quyển sổ tay, ra vẻ rất bận rộn. Không thể nhìn ra chút mánh khóe nào trên mặt Tùng Lệ Lệ, tâm trạng mọi người đột nhiên trở nên lo lắng. Một người đột nhiên thay đổi thói quen còn không tính, mà hội nghị thường ủy này được quyết định tổ chức trong buổi sáng. Tào Dĩnh Nguyên và Ngô Địa Kim sớm định đến tham gia cuộc họp bí thư, tim hai người không khỏi đập mạnh lên.
Chính vì trong lòng có ý đồ khác, nên tự nhiên đứng ngồi không yên. Tào Dĩnh Nguyên gần đây nhiều lần đến gặp Triệu Việt, trong đó là do Chương Vũ Ninh đứng giữa làm cầu nối. Từ góc độ của Tào Dĩnh Nguyên thấy làm như vậy không hề có ý đối địch với Dương Phàm, không phải là Tào Dĩnh Nguyên muốn được chỗ tốt hơn nữa ở thành phố Hải Tân này, sau đó là dựa vào cây đại thụ Triệu Việt. Nếu muốn kiếm thêm một chút nữa, tự nhiên sẽ đưa tay. Nhưng bàn tay đưa ra ngoài còn phải suy nghĩ xem có thanh đao nào chém xuống không. Tào Dĩnh Nguyên không khỏi nghĩ đến khi còn ở Uyển Lăng trước đây, lúc đó Dương Phàm còn có vẻ ngây ngô, nhưng bây giờ rất khó nhận ra suy nghĩ của Dương Phàm.
Ngô Địa Kim lại có một tâm trạng khác. Ngô Địa Kim cũng không có dã tâm gì quá lớn. Chẳng qua Hầu Tiếu Thiên làm cho hắn thích hợp nói chuyện giúp ai đó, nắm chắc chừng mực là được. Dù nói như thế nào, trong lòng Ngô Địa Kim đúng là hơi suy nghĩ một chút.
Dương Phàm mặt bình tĩnh đẩy cửa phòng họp từ từ đi vào. Tùng Lệ Lệ là người đầu tiên đứng lên, những người khác cũng theo bản năng đứng lên. Dương Phàm đi tới vị trí đưa tay lên ra hiệu, mọi người ngồi xuống. Dương Phàm không ngồi xuống mà đứng đó nhìn quanh một vòng. Ai cũng không biết Dương Phàm muốn làm gì, tự nhiên đều có chút lo lắng tránh đi. Chỉ có Tùng Lệ Lệ là có vẻ thản nhiên. Tùng Lệ Lệ có thể chân thành với Dương Phàm, nên tự nhiên không có gì phải lo lắng.
- Hôm nay trước khi bắt đầu cuộc họp, tôi muốn nhấn mạnh một chút vấn đề kỷ luật tổ chức. Gần đây có một vài đồng chí biểu hiện rất đặc biệt, có chuyện gì không kịp thời báo cáo với tôi. Nếu chuyện gì cũng có thể làm chủ, thì còn cần tôi làm bí thư thị ủy làm gì nữa?
Dương Phàm nói chuyện đột nhiên trở nên lạnh như băng, ánh mắt đang bình tĩnh cũng đột nhiên trở nên lạnh giá và sắc bén.
Trong lòng mỗi người đều có chút tâm tư riêng, có tâm tư nên tự nhiên có lo lắng. Nhất là ở điều kiện không rõ ý đồ thực sự của Dương Phàm, trong lòng mọi người càng đang suy nghĩ lời này không phải nói với mình đó chứ. Kết quả tự nhiên là trong lòng mỗi người đều có một đáp án riêng.
- Được rồi, bây giờ tiếp tục họp, xin mời trưởng ban thư ký Tùng chủ trì hội nghị.
Dương Phàm nói xong liền khôi phục vẻ mặt tỉnh táo, chẳng qua chẳng qua ngồi đó không nói lời nào làm cho mọi người có cảm giác một ngọn núi. Mỗi người trong hội trường đều cảm thấy không khí khác thường, cảm thấy Dương Phàm đột nhiên tạo ra áp lực không giống bình thường.
- Bí thư Dương, thị trưởng Tào, thưa các đồng chí, bây giờ tôi xin thông báo công việc chủ yếu của thị ủy trong thời gian qua.
Tùng Lệ Lệ bắt đầu lên tiếng, đó là báo cáo công tác.

/644

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status