Lời này của Dương Phàm làm Cao Khiết nghe xong dễ dàng hơn một chút. Vu Lỵ Lỵ lại không nghĩ như vậy. Bởi vì ánh mắt sắc bén như đao phẫu thuật của Dương Phàm vừa nãy, làm cho Vu Lỵ Lỵ không khỏi thầm nghĩ Dương Phàm này nhất định đã đề phòng mình.
Vu Lỵ Lỵ cẩn thận suy nghĩ thì biết mình đã sai ở đâu. Mình đáng lẽ phải kéo Cao Khiết cùng ra cửa nghênh đón mới phải. Để Cao Khiết ở trong phòng vốn là định làm cho Dương Phàm ngạc nhiên và vui mừng một chút. Mc đài truyền hình tỉnh, xinh đẹp tự nhiên không phải nói. Không ngờ Dương Phàm không có phản ứng đó, mà mình còn sợ hãi.
Ấn tượng đầu tiên của Dương Phàm làm cho hai người phụ nữ hỏng mất thói quen tự tin. Vu Lỵ Lỵ còn đỡ một chút, dù sao cô cũng đã là người 30 tuổi, vốn không định động tay động chân bằng sắc đẹp của mình, nếu không như vậy đã không kéo Cao Khiết theo. Cao Khiết thân là Mc chuyên mục kinh tế của đài truyền hình tỉnh, vị trí của cô ta trong đài không quá cao. Ngoài vấn đề năng lực ra thì còn cả vấn đề chỗ dựa.
Người phụ nữ mạnh mẽ đều luôn thích mình hơn kẻ khác, đến đâu cũng không thể thay đổi được căn bệnh này. Cao Khiết ở trong đài truyền hình cũng rất cố gắng, nhưng vận may kém một chút. Cao Khiết đã làm một tiết mục trọng điểm giới thiệu các điểm hấp dẫn ở tỉnh thành, quán trà này cũng được giới thiệu một lần. Vì thế Cao Khiết có quan hệ khá tốt với Vu Lỵ Lỵ.
Vu Lỵ Lỵ rất tự tin vào sắc đẹp của mình, nhưng lại không tin vào tuổi của mình. Vì thế Vu Lỵ Lỵ mới gọi điện cho Cao Khiết. Một cuộc điện thoại, Cao Khiết vừa nghe nói ăn cơm với phó bí thư tỉnh ủy, mới đầu còn nói khách khí không dám với cao gì đó. Nhưng Vu Lỵ Lỵ hơi khuyên hai câu đã đáp ứng. Nhưng Cao Khiết không ngờ vừa gặp mặt Dương Phàm đã mở màn như vậy.
Chu Tử Dương có chút bất mãn với Vu Lỵ Lỵ. Chuyện mời người tiếp khách thường xuyên sẽ có. Chẳng qua hành động để Cao Khiết chờ ở trong này, ít nhiều có ý là giả thần giả quỷ. Cho nên Chu Tử Dương mặc dù giúp hòa giải, nhưng trong lòng lại cảm thấy hả hê vì hai người phụ nữ đã chọc giận Dương Phàm. Chu Tử Dương thầm nghĩ: "Dương Phàm có thân phận gì? Hai người các cô có thân phận gì? Không ngờ tốn nhiều công sức mời tới như vậy, nhưng người tiếp khách lại không xuất hiện nghênh đón"
Thực ra Chu Tử Dương cũng nhìn ra, Vu Lỵ Lỵ có ý đồ, đúng không? Mời một người dẫn chương trình đài truyền hình tỉnh xinh đẹp tới. Vì thế Chu Tử Dương không khỏi thầm khinh thường: "Có loại phụ nữ nào mà Dương Phàm chưa từng gặp?"
Thấy hai người phụ nữ vô cùng cẩn thận, Dương Phàm không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, cảm thấy mình có phải là quá nhạy cảm hay không? Vì thế Dương Phàm cười nói:
- Tất cả mọi người đừng e ngại như vậy. Tôi không quá thích ăn cơm với người lạ mà thôi. Nếu là bạn của lão Chu, vậy mọi người coi như quen biết.
Lời này mặc dù thân thiện hơn trước nhiều, nhưng vẫn vạch rõ giới hạn. Mọi người chỉ là làm quen mà thôi, không phải là "bạn bè". Chu Tử Dương thấy Dương Phàm thả lỏng như vậy, vội vàng khuấy động không khí mà nói:
- Dương Phàm, biểu diễn nghệ thuật ở đây khá đặc sắc. Lát nữa vừa ăn vừa xem biểu diễn cũng là sự hưởng thụ đó.
Chu Tử Dương nói thì nói cho Dương Phàm nghe, thực ra lại là đang nhắc nhở người khác. Vu Lỵ Lỵ vừa nghe liền cười cười đứng lên vỗ tay nói:
- Vào đi.
Tám cô gái mặc quần áo thời Đường đi vào, đám người cầm các loại nhạc cụ, yên tĩnh đứng thành một hàng rồi nói:
- Thưa quý khách, nô gia có lễ.
Dứt câu liền cúi người chào theo kiểu cách xưa, Dương Phàm đưa mắt tới thấy bộ ngực cao vút và cái mông đầy đà được thể hiện ra hết. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Các cô gái này là học sinh trường Nghệ thuật, mỗi ngày đến quán biểu diễn. Ngài xem quần áo các cô ấy mặc, đều được đặc chế theo kiểu đời Đường. Cách ăn mặc ở đời Đường chính là chú ý ở mỏng, rõ, lộ ...
Cao Khiết nhỏ giọng giới thiệu vào bên tai Dương Phàm, thấy mặt Dương Phàm không chút thay đổi, liền có chút xấu hổ ngậm miệng lại.
Vu Lỵ Lỵ một mực cẩn thận quan sát, thấy thế vội vàng ra hiệu cho mấy cô gái bắt đầu biểu diễn. Dương Phàm nhìn như không chút thay đổi, nhưng lại khá thưởng thức cách kinh doanh ở nơi này. Cho nên khi bắt đầu biểu diễn, Dương Phàm liền tập trung tinh thần vào bản nhạc. Bản nhạc kết thúc, Dương Phàm mới thu ánh mắt lại.
- Cũng được.
Có ý một chữ tựa ngàn vàng, Dương Phàm nói ra hai chữ rồi ngậm miệng lại.
Thân là chủ ở đây, gặp người khách như vậy, Vu Lỵ Lỵ đúng là có cảm giác không biết nên làm như thế nào tiếp. Vu Lỵ Lỵ bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn Chu Tử Dương, cười cười đầy quyến rũ, nhìn với ánh mắt đầy đáng thương.
Mấy năm trước Chu Tử Dương đã từng có ý với Vu Lỵ Lỵ, chẳng qua vẫn không đến tay. Vu Lỵ Lỵ dáng người đầy đặn, khuôn mặt xinh xắn, khí chất đoan trang là loại người mà Chu Tử Dương thích nhất. Chu Tử Dương thấy thế trong lòng không khỏi rung lên, cười cười đưa cho Dương Phàm một điếu thuốc:
- Đồng chí phó bí thư của tôi, tôi chẳng biết nó được ở đâu, tôi chỉ cảm thấy quần áo các cô gái này mặc rất được, trông cũng đẹp.
Dương Phàm mỉm cười cầm lấy điếu thuốc. Cao Khiết nhanh nhẹn cầm lấy bật lửa trên bàn châm. Dương Phàm ngẩn ra một chút, thấy Cao Khiết đang cười cười. Khi Cao Khiết đi tới châm thuốc, trước mặt hắn lộ ra một khoảng da thịt tuyết trắng và nửa bộ ngực trắng nõn.
Cao Khiết hôm nay là có chuẩn bị mà tới, váy ngực rất thấp, bên dưới ngắn, dưới chân đi tất chân màu đen. Trang phục như vậy bình thường trên màn ảnh cũng không thấy. Quần áo ăn mặc chú ý, cố gắng thể hiện rõ sự gợi cảm quyến rũ, nhưng không ngờ hôm nay lại gặp phải người như vậy. Cao Khiết có cảm giác phí công vô ích, nhưng lại không hề dám có chút bất mãn nào cả. Cao Khiết đang chịu đựng, đây là đối mặt với quyền lực mà thế. Dương Phàm là loại người chỉ nói một câu là quyết định số bệnh của mình, trong lòng dù bất mãn như thế nào thì Cao Khiết cũng phải chôn sâu trong lòng mình.
Chu Tử Dương nói với ý hàm xúc, có ý nâng cao Dương Phàm lên. Vu Lỵ Lỵ lập tức nói theo Chu Tử Dương, cười dài mà nói:
- Phó bí thư Dương, không ngờ ngài cũng là người trong nghề.
- Tôi đâu phải người chuyên gia gì? Chẳng qua trước đây đọc qua vài quyển sách nên biết một chút mà thôi. Sau khi Trung Quốc được thành lập vài chục năm, văn hóa truyền thừa dần dần bớt đi. Trên thế giới không có một dân tộc nào có văn hóa, lịch sử có thể so sánh được với Trung Quốc. Nhưng văn hóa của chúng ta trải qua lịch sử và thời gian đã gặp mấy lần càn quét hủy diệt. Quán của cô mặc dù xuất phát từ mục đích kinh doanh. Nhưng xuất phát từ một góc độ nào đó mà nói, đây không phải là truyền bá văn hóa sao? Từ ý nghĩa này mà nói, tôi phải kính trọng cô Vu.
Dương Phàm thản nhiên nói một phen làm Vu Lỵ Lỵ rất giật mình. Vu Lỵ Lỵ không ngờ Dương Phàm vừa nãy còn lạnh lùng như vậy, xem biểu diễn một lát lại đánh giá mình cao như vậy.
Lại nói tiếp Vu Lỵ Lỵ làm cái này ban đầu cũng không phải vì kiếm tiền, thuần túy chỉ là do sở thích cá nhân mà làm, nhưng không ngờ lại làm thành, còn lãi không ít tiền. Văn hóa hay không văn hóa thì Vu Lỵ Lỵ căn bản không nghĩ tới. Bây giờ Dương Phàm vừa đánh giá như vậy, Vu Lỵ Lỵ có cảm giác bị nói trúng vào nội tâm mình.
- ngài quá khen rồi, tôi chỉ là kiếm tiền mà thôi.
Vu Lỵ Lỵ cười cười trả lời, trong lòng lại cảm thấy có chút kỳ quái, cảm thấy giúp Cao Thiên hãm hại Dương Phàm chẳng qua không nhiều khả năng, hơn nữa còn rất nguy hiểm. Vu Lỵ Lỵ thầm nghĩ hay là trả lại số tiền thối tha đó, không lấy số tiền đó thì lương tâm tốt hơn nhiều. Nhưng vừa nghĩ đến những bức ảnh trong tay Cao Thiên, Vu Lỵ Lỵ chỉ có thể nở nụ cười trên mặt, trong lòng lại quyết định đánh bạc một phen.
Dương Phàm nói như vậy, không khí hiện trường bắt đầu có nói có cười. Hai người phụ nữ đều giỏi khuấy động không khí, cố gắng nịnh bợ nên không khí cũng đỡ hơn. Mấy cô gái vừa biểu diễn lúc này đã thay đổi quần áo biến thành nhân viên phục vụ.
Chu Tử Dương cũng rất giỏi lăn lộn trong những việc này, nói chuyện rất vui vẻ với Vu Lỵ Lỵ và Cao Khiết. Khi nói tới thân phận Mc của Cao Khiết, Chu Tử Dương nói:
- Cao Khiết, bình thường thấy em ở trong Tv tỏa sáng bốn phía, hôm nay gặp được người thật thấy đẹp hơn Tv nhiều lần, hấp dẫn hơn nhiều. Người ngồi đây, em coi như người nổi tiếng đó.
- Em nổi tiếng gì chứ? Mấy hôm nữa một đoàn làm phim từ trên Bắc Kinh xuống huyện Vĩ Huyền quay phim, người dẫn đầu là Tần Hinh, Du Du, đó mới là người nổi tiếng.
Khi Cao Khiết nhắc đến hai người này, trên mặt lộ rõ vẻ hâm mộ.
Dương Phàm không phải quá thích Cao Khiết, nhưng câu nói của Cao Khiết làm Dương Phàm khen ngợi:
- người phụ nữ nghiêm chỉnh mặc dù căm ghét dâm phụ, thực ra có cơ hội sắm một vai yêu phụ mà nói, không có một ai không muốn thử.
Lời này mặc dù không quá hòa hợp với hiện trường, nhưng lại nói trúng căn bệnh của mọi người phụ nữ. Ngôi sao cũng tốt, yêu phụ cũng tốt, luôn có thể hấp dẫn ánh mắt đàn ông. Trên thế giới này có một loại phụ nữ đều hy vọng có thể hấp dẫn càng nhiều ánh mắt dàn ông mà
Vu Lỵ Lỵ cẩn thận suy nghĩ thì biết mình đã sai ở đâu. Mình đáng lẽ phải kéo Cao Khiết cùng ra cửa nghênh đón mới phải. Để Cao Khiết ở trong phòng vốn là định làm cho Dương Phàm ngạc nhiên và vui mừng một chút. Mc đài truyền hình tỉnh, xinh đẹp tự nhiên không phải nói. Không ngờ Dương Phàm không có phản ứng đó, mà mình còn sợ hãi.
Ấn tượng đầu tiên của Dương Phàm làm cho hai người phụ nữ hỏng mất thói quen tự tin. Vu Lỵ Lỵ còn đỡ một chút, dù sao cô cũng đã là người 30 tuổi, vốn không định động tay động chân bằng sắc đẹp của mình, nếu không như vậy đã không kéo Cao Khiết theo. Cao Khiết thân là Mc chuyên mục kinh tế của đài truyền hình tỉnh, vị trí của cô ta trong đài không quá cao. Ngoài vấn đề năng lực ra thì còn cả vấn đề chỗ dựa.
Người phụ nữ mạnh mẽ đều luôn thích mình hơn kẻ khác, đến đâu cũng không thể thay đổi được căn bệnh này. Cao Khiết ở trong đài truyền hình cũng rất cố gắng, nhưng vận may kém một chút. Cao Khiết đã làm một tiết mục trọng điểm giới thiệu các điểm hấp dẫn ở tỉnh thành, quán trà này cũng được giới thiệu một lần. Vì thế Cao Khiết có quan hệ khá tốt với Vu Lỵ Lỵ.
Vu Lỵ Lỵ rất tự tin vào sắc đẹp của mình, nhưng lại không tin vào tuổi của mình. Vì thế Vu Lỵ Lỵ mới gọi điện cho Cao Khiết. Một cuộc điện thoại, Cao Khiết vừa nghe nói ăn cơm với phó bí thư tỉnh ủy, mới đầu còn nói khách khí không dám với cao gì đó. Nhưng Vu Lỵ Lỵ hơi khuyên hai câu đã đáp ứng. Nhưng Cao Khiết không ngờ vừa gặp mặt Dương Phàm đã mở màn như vậy.
Chu Tử Dương có chút bất mãn với Vu Lỵ Lỵ. Chuyện mời người tiếp khách thường xuyên sẽ có. Chẳng qua hành động để Cao Khiết chờ ở trong này, ít nhiều có ý là giả thần giả quỷ. Cho nên Chu Tử Dương mặc dù giúp hòa giải, nhưng trong lòng lại cảm thấy hả hê vì hai người phụ nữ đã chọc giận Dương Phàm. Chu Tử Dương thầm nghĩ: "Dương Phàm có thân phận gì? Hai người các cô có thân phận gì? Không ngờ tốn nhiều công sức mời tới như vậy, nhưng người tiếp khách lại không xuất hiện nghênh đón"
Thực ra Chu Tử Dương cũng nhìn ra, Vu Lỵ Lỵ có ý đồ, đúng không? Mời một người dẫn chương trình đài truyền hình tỉnh xinh đẹp tới. Vì thế Chu Tử Dương không khỏi thầm khinh thường: "Có loại phụ nữ nào mà Dương Phàm chưa từng gặp?"
Thấy hai người phụ nữ vô cùng cẩn thận, Dương Phàm không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, cảm thấy mình có phải là quá nhạy cảm hay không? Vì thế Dương Phàm cười nói:
- Tất cả mọi người đừng e ngại như vậy. Tôi không quá thích ăn cơm với người lạ mà thôi. Nếu là bạn của lão Chu, vậy mọi người coi như quen biết.
Lời này mặc dù thân thiện hơn trước nhiều, nhưng vẫn vạch rõ giới hạn. Mọi người chỉ là làm quen mà thôi, không phải là "bạn bè". Chu Tử Dương thấy Dương Phàm thả lỏng như vậy, vội vàng khuấy động không khí mà nói:
- Dương Phàm, biểu diễn nghệ thuật ở đây khá đặc sắc. Lát nữa vừa ăn vừa xem biểu diễn cũng là sự hưởng thụ đó.
Chu Tử Dương nói thì nói cho Dương Phàm nghe, thực ra lại là đang nhắc nhở người khác. Vu Lỵ Lỵ vừa nghe liền cười cười đứng lên vỗ tay nói:
- Vào đi.
Tám cô gái mặc quần áo thời Đường đi vào, đám người cầm các loại nhạc cụ, yên tĩnh đứng thành một hàng rồi nói:
- Thưa quý khách, nô gia có lễ.
Dứt câu liền cúi người chào theo kiểu cách xưa, Dương Phàm đưa mắt tới thấy bộ ngực cao vút và cái mông đầy đà được thể hiện ra hết. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Các cô gái này là học sinh trường Nghệ thuật, mỗi ngày đến quán biểu diễn. Ngài xem quần áo các cô ấy mặc, đều được đặc chế theo kiểu đời Đường. Cách ăn mặc ở đời Đường chính là chú ý ở mỏng, rõ, lộ ...
Cao Khiết nhỏ giọng giới thiệu vào bên tai Dương Phàm, thấy mặt Dương Phàm không chút thay đổi, liền có chút xấu hổ ngậm miệng lại.
Vu Lỵ Lỵ một mực cẩn thận quan sát, thấy thế vội vàng ra hiệu cho mấy cô gái bắt đầu biểu diễn. Dương Phàm nhìn như không chút thay đổi, nhưng lại khá thưởng thức cách kinh doanh ở nơi này. Cho nên khi bắt đầu biểu diễn, Dương Phàm liền tập trung tinh thần vào bản nhạc. Bản nhạc kết thúc, Dương Phàm mới thu ánh mắt lại.
- Cũng được.
Có ý một chữ tựa ngàn vàng, Dương Phàm nói ra hai chữ rồi ngậm miệng lại.
Thân là chủ ở đây, gặp người khách như vậy, Vu Lỵ Lỵ đúng là có cảm giác không biết nên làm như thế nào tiếp. Vu Lỵ Lỵ bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn Chu Tử Dương, cười cười đầy quyến rũ, nhìn với ánh mắt đầy đáng thương.
Mấy năm trước Chu Tử Dương đã từng có ý với Vu Lỵ Lỵ, chẳng qua vẫn không đến tay. Vu Lỵ Lỵ dáng người đầy đặn, khuôn mặt xinh xắn, khí chất đoan trang là loại người mà Chu Tử Dương thích nhất. Chu Tử Dương thấy thế trong lòng không khỏi rung lên, cười cười đưa cho Dương Phàm một điếu thuốc:
- Đồng chí phó bí thư của tôi, tôi chẳng biết nó được ở đâu, tôi chỉ cảm thấy quần áo các cô gái này mặc rất được, trông cũng đẹp.
Dương Phàm mỉm cười cầm lấy điếu thuốc. Cao Khiết nhanh nhẹn cầm lấy bật lửa trên bàn châm. Dương Phàm ngẩn ra một chút, thấy Cao Khiết đang cười cười. Khi Cao Khiết đi tới châm thuốc, trước mặt hắn lộ ra một khoảng da thịt tuyết trắng và nửa bộ ngực trắng nõn.
Cao Khiết hôm nay là có chuẩn bị mà tới, váy ngực rất thấp, bên dưới ngắn, dưới chân đi tất chân màu đen. Trang phục như vậy bình thường trên màn ảnh cũng không thấy. Quần áo ăn mặc chú ý, cố gắng thể hiện rõ sự gợi cảm quyến rũ, nhưng không ngờ hôm nay lại gặp phải người như vậy. Cao Khiết có cảm giác phí công vô ích, nhưng lại không hề dám có chút bất mãn nào cả. Cao Khiết đang chịu đựng, đây là đối mặt với quyền lực mà thế. Dương Phàm là loại người chỉ nói một câu là quyết định số bệnh của mình, trong lòng dù bất mãn như thế nào thì Cao Khiết cũng phải chôn sâu trong lòng mình.
Chu Tử Dương nói với ý hàm xúc, có ý nâng cao Dương Phàm lên. Vu Lỵ Lỵ lập tức nói theo Chu Tử Dương, cười dài mà nói:
- Phó bí thư Dương, không ngờ ngài cũng là người trong nghề.
- Tôi đâu phải người chuyên gia gì? Chẳng qua trước đây đọc qua vài quyển sách nên biết một chút mà thôi. Sau khi Trung Quốc được thành lập vài chục năm, văn hóa truyền thừa dần dần bớt đi. Trên thế giới không có một dân tộc nào có văn hóa, lịch sử có thể so sánh được với Trung Quốc. Nhưng văn hóa của chúng ta trải qua lịch sử và thời gian đã gặp mấy lần càn quét hủy diệt. Quán của cô mặc dù xuất phát từ mục đích kinh doanh. Nhưng xuất phát từ một góc độ nào đó mà nói, đây không phải là truyền bá văn hóa sao? Từ ý nghĩa này mà nói, tôi phải kính trọng cô Vu.
Dương Phàm thản nhiên nói một phen làm Vu Lỵ Lỵ rất giật mình. Vu Lỵ Lỵ không ngờ Dương Phàm vừa nãy còn lạnh lùng như vậy, xem biểu diễn một lát lại đánh giá mình cao như vậy.
Lại nói tiếp Vu Lỵ Lỵ làm cái này ban đầu cũng không phải vì kiếm tiền, thuần túy chỉ là do sở thích cá nhân mà làm, nhưng không ngờ lại làm thành, còn lãi không ít tiền. Văn hóa hay không văn hóa thì Vu Lỵ Lỵ căn bản không nghĩ tới. Bây giờ Dương Phàm vừa đánh giá như vậy, Vu Lỵ Lỵ có cảm giác bị nói trúng vào nội tâm mình.
- ngài quá khen rồi, tôi chỉ là kiếm tiền mà thôi.
Vu Lỵ Lỵ cười cười trả lời, trong lòng lại cảm thấy có chút kỳ quái, cảm thấy giúp Cao Thiên hãm hại Dương Phàm chẳng qua không nhiều khả năng, hơn nữa còn rất nguy hiểm. Vu Lỵ Lỵ thầm nghĩ hay là trả lại số tiền thối tha đó, không lấy số tiền đó thì lương tâm tốt hơn nhiều. Nhưng vừa nghĩ đến những bức ảnh trong tay Cao Thiên, Vu Lỵ Lỵ chỉ có thể nở nụ cười trên mặt, trong lòng lại quyết định đánh bạc một phen.
Dương Phàm nói như vậy, không khí hiện trường bắt đầu có nói có cười. Hai người phụ nữ đều giỏi khuấy động không khí, cố gắng nịnh bợ nên không khí cũng đỡ hơn. Mấy cô gái vừa biểu diễn lúc này đã thay đổi quần áo biến thành nhân viên phục vụ.
Chu Tử Dương cũng rất giỏi lăn lộn trong những việc này, nói chuyện rất vui vẻ với Vu Lỵ Lỵ và Cao Khiết. Khi nói tới thân phận Mc của Cao Khiết, Chu Tử Dương nói:
- Cao Khiết, bình thường thấy em ở trong Tv tỏa sáng bốn phía, hôm nay gặp được người thật thấy đẹp hơn Tv nhiều lần, hấp dẫn hơn nhiều. Người ngồi đây, em coi như người nổi tiếng đó.
- Em nổi tiếng gì chứ? Mấy hôm nữa một đoàn làm phim từ trên Bắc Kinh xuống huyện Vĩ Huyền quay phim, người dẫn đầu là Tần Hinh, Du Du, đó mới là người nổi tiếng.
Khi Cao Khiết nhắc đến hai người này, trên mặt lộ rõ vẻ hâm mộ.
Dương Phàm không phải quá thích Cao Khiết, nhưng câu nói của Cao Khiết làm Dương Phàm khen ngợi:
- người phụ nữ nghiêm chỉnh mặc dù căm ghét dâm phụ, thực ra có cơ hội sắm một vai yêu phụ mà nói, không có một ai không muốn thử.
Lời này mặc dù không quá hòa hợp với hiện trường, nhưng lại nói trúng căn bệnh của mọi người phụ nữ. Ngôi sao cũng tốt, yêu phụ cũng tốt, luôn có thể hấp dẫn ánh mắt đàn ông. Trên thế giới này có một loại phụ nữ đều hy vọng có thể hấp dẫn càng nhiều ánh mắt dàn ông mà
/644
|