Chỉ còn mấy ngày nữa là đến ngày thu hoạch vụ mùa lớn nhất năm, thần dân của cả đất nước Ai Cập đang vô cùng hớn hở vì đã được bội thu.
Nhưng họ còn háo hức hơn khi nghe được tin rằng Ngày mà vụ mùa được thu hoạch cũng chính là ngày mà công chúa Asisu nhận chức Đại tư tế của Ai Cập và trở thành vị Đại tư tế trẻ nhất trong lịch sử Ai Cập
Tại sao người dân Ai Cập lại vui mừng đến vậy?
Bởi vì Asisu bây giờ là Nữ thần Isis của họ nha!
Không biết vì sao từ khi Asisu được tung hô là nữ thần thì mực nước sông Nile dâng cao, mùa màng bội thu.
Vậy khi Asisu trở thành Đại tư tế của Ai Cập, trở thành người thân cận nhất với thần linh thì cuộc sống của họ chẳng phải càng tốt đẹp hay sao?
Trong hoàng cung, tất cả mọi người cũng đang đầu tấp mặt tối chuẩn bị cho lễ nhận chức của Asisu, kẻ chạy đông, người chạy tây, làm quần quật từ sáng đến tối.
Nhưng mà nhân vật chính của câu chuyện này thì bây giờ đang nằm trên nhuyễn tháp chơi cờ với Chu ca ca.
Nói ra thì Asisu mấy ngày nay cũng chẳng có sung sướng gì.
Mới sáng sớm thì cô đã bị Ari đánh thức để lấy số đo may áo, mặc thử y phục, học lễ nghi, đeo thử đồ trang sức,...
Đừng tưởng những việc này nhẹ nhàng, mấy người thử học cuốn sách nghi lễ dày hơn cuốn từ điển, vác trên người đống đồ trang sức bằng vàng, là bằng VÀNG THẬT đó, nặng khoảng mấy chục kí thì mấy người có thấy sung sướng hay không?
Cô thì bây giờ đang mệt muốn chết đây! Khó khăn lắm mới trốn được nằm đánh cờ với anh Chu Công được một chút vậy mà lại có người đến phá.
Vương tỷ, tỷ tỉnh dậy đi, đệ có chuyện muốn nói. - Menfuisu vừa nói vừa lay Asisu.
Asisu không thèm mở mắt nhìn cái tên phá đám kia, lười biếng mở miệng- Có chuyện mau nói, có rắm mau thả, nói xong thì biến.
Menfuisu đen mặt- Đệ đến đây là muốn dẫn tỷ ra ngoài dạo chơi nhưng mà nếu tỷ không muốn thì đệ đi nha. - Nói xong Menfuisu vờ bỏ đi.
Asisu nghe nói hai chữ dạo chơi thì mở mắt, bật người dậy nói- Thật! Vậy còn không mau đi.
Nói xong Asisu nắm tay Menfuisu kéo đi. Menfuisu nhìn chằm chằm vào bàn tay của Asisu đang nắm lấy tay mình thì cười thật tươi, trong lòng thầm nghĩ- Tay của Asisu nắm thật mềm, thật không nỡ buông tay mà!
Đúng là người nắm vô tình nhưng người bị nắm thì hữu ý.
CON ĐƯỜNG TRUY THÊ CỦA MENFUISU CÒN RẤT RẤT RẤT DÀI.
( Tg: Ta ngược ngược chết Menfuisu ngươi, ai biểu trong nguyên tác ngươi ngược Asisu con yêu của ta làm chi, cho mi chừa.)
_________________________________________________________
Asisu và Menfuisu cùng nhau đi dạo chợ. Vì không muốn bị chú ý cho nên Menfuisu và Asisu chỉ dẫn theo Ari, Kai và Minue.
Asisu khi ra được đến chợ thì giống như là khỉ xúc chuồng chạy loạn khắp nơi.Menfuisu nhìn tỷ tỷ của mình như vậy thì chỉ có thể thở dài...
Nói đoạn, Asisu sau khi phát tiết nỗi khó chịu vì bị cấm cung lâu ngày xong thì mệt mỗi ngồi ở bên đường dưỡng sức.
Lúc này trên trán Asisu lấm tấm mồ hôi, hai má hồng lên vì hoạt động mạnh, đôi môi thường ngày có màu đỏ xinh đẹp hiện giờ có đôi chút nhợt nhạt, chọc cho người ta thương tiếc.
Menfuisu thấy vậy, rút từ trong ngực áo ra một chiếc khăn tay lau đi mồ hôi trên trán của Asisu, động tác tràn ngập nhu tình.
Asisu được Menfuisu quan tâm như vậy thì quay sang tặng hắn nụ cười tỏa nắng, còn khuyến mãi thêm câu nói- Cảm ơn đệ nha, Menfuisu.
-----------
Bỗng lúc này một cuộn vải từ đâu xuất hiện lăn đến chân của Asisu.
Cô nhặt cuộn vải lên thì thấy cuộn vải này thật sự rất đẹp.
Tại sao thứ này lại ở đây? -Asisu thắc mắc.
Lúc này một đoàn thương buôn đi tới chỗ của Asisu và Menfuisu, sau lưng họ là cả một chiếc xe ngựa chất đầy vải vóc.
Đây có phải là của các người không? - Asisu cất tiếng hỏi, vừa nói vừa đưa ra cuộn vải vừa nhặt được.
Một thiếu niên trẻ tuổi lên tiếng- Phải. Đây là của chúng tôi. Cảm ơn cô.
Asisu lịch sự đáp lời- Không có chi. Nói xong, cô đưa cuộn vải cho người thiếu niên, hắn cầm lấy mỉm cười nhìn cô. Lúc này, cô mới có dịp nhìn kỹ hắn.
Người thiếu niên này chắc chắn không phải là người Ai Cập vì nước da của hắn có màu trắng, trắng như mỡ đông vậy. Còn mái tóc của hắn thì có màu bạch kim, đôi mắt màu xám u buồn như nhìn thấu được hết thế gian.
Nhưng điều kỳ lạ nhất chính là ánh mắt và nụ cười khi hắn nhìn cô. Ánh mắt ấy giống như là ánh mắt của một người thợ săn đang nhìn vào con mồi của mình, còn nụ cười thì chẳng khác nào như một tên thương buôn tìm được món hàng quý giá. Chúng làm cô sởn cả gai ốc.
Khi cô đang đánh giá hắn thì hắn cũng đang quan sát cô.
Người con gái đứng trước mặt hắn lúc này thật sự rất xinh đẹp. Vẻ đẹp của cô trong sáng và thanh cao như mặt trăng, lấp lánh và sáng chói như vì sao, huyền bí và quyến rũ như trời đêm. Cô làm cho hắn muốn tìm hiểu về cô nhiều hơn.
Khi nhìn thấy cô, cô không biết là hắn đã vui mừng đến mức nào đâu!
Tháng trước, hắn cùng một số người tùy tùng đến Ai Cập để thăm dò tin tức.
Lúc sắp hoàn thành xong nhiệm vụ thì hắn gặp phải cô- người con gái làm cho hắn nhớ mãi không quên.
Khi đó hắn đang dạo chợ thì phát hiện một bóng dáng nhỏ nhắn rất dễ thương. Thế là hắn đi theo cô đến ba, bốn con phố và rồi hắn nghe được giọng hát của cô, giọng hát làm cho hắn nhớ mãi.
Và chính vì như vậy hắn đã tạm gác mọi công việc ở lại Ai Cập để có thể gặp lại cô.
Trời không phụ người có lòng, sau mấy tuần lễ vất vả tìm kiếm cuối cùng hắn cũng có thể gặp lại cô.
Hắn phải kiềm chế dữ lắm mới không chạy lại ôm chằm lấy cô. Bây giờ thì hắn đã bắt được cô rồi- Mèo nhỏ, em đừng mong có thể trốn thoát lần nữa. Tôi định em rồi. - hắn nghĩ thầm.
Và HẮN ở đây không ai khác chính là hoàng tử Izumin của vương quốc Hittaito. Là TÌNH ĐỊCH trong NGUYÊN TÁC cũng như TRONG TRUYỆN NÀY của anh Menfuisu.
-------------
Asisu thật sự cảm thấy cảnh gặp gỡ này có chút quen, nhưng mà cô không biết là đã thấy ở nơi nào.
Ôi! Đúng là cái não cá vàng của cô. Nhưng mà khó quá thì bỏ qua, chắc cũng chẳng có quan trọng đâu
(Tg: Nếu chị mà biết đây chính là cảnh gặp nhau của Izumin và Carol trong nguyên tác thì có nói vậy không ta?)
Xin chào, tôi xin tự giới thiệu tôi tên là Ismir là thương buôn vải. Ở đây tôi có rất nhiều loại vải, cô có muốn mua không? - Izumin nói với Asisu bằng chất giọng ngọt như đường phèn còn không quên khuyến mãi thêm nụ cười tỏa nắng.
Ta tên Asisu, rất vui được gặp, ta có thể chọn sao? - Asisu hỏi.
Tất nhiên. - Izumin trả lời
Vậy là thiếu nữ mê trai nào đó đã cắn câu. Asisu nhào vào đống vải, điên cùng chọn lựa, không hề để ý đến ánh mắt sát khí của Menfuisu nhìn Izumin.
Izumin cũng không khách khí lườm lại Izumin. Khi hai người đang đọ mắt thì Unasu chạy đến nói nhỏ gì đó vào tai Menfuisu. Menfuisu sau khi nghe xong thì thu lại ánh mắt giết người, chạy đến bên cạnh Asisu nói- Tỷ, đệ có công việc phải làm rồi, chúng ta về thôi.
Asisu bây giờ đã điên cuồng mua sắm thì làm sao mà chịu về, cô nói với Menfuisu- Đệ về trước đi, lát ta về sau.
Nhưng như vậy rất nguy hiểm. - Menfuisu không tán thành lên tiếng.
Có Kai ở đây mà, không sao đâu, đệ đi nhanh lên. - Asisu giục.
Menfuisu không còn cách nào khác nói- Vậy tỷ cẩn thận chút, đệ sẽ cố gắng làm xong sớm để quay về kiếm tỷ.
Asisu nói- Ừm, ta biết rồi.
Nghe Asisu nói vậy, Menfuisu cũng yên tâm cùng Unasu trở về cung còn kêu Minue ở lại âm thầm bảo vệ Asisu.
Izumin sau khi nửa bán nửa tặng cho Asisu một đống vải vóc thì nói- Asisu, cô có thể dẫn tôi tham quan Ai Cập không? Tôi vừa đến đây, không biết đi đâu.
Sau khi mua được nhiều đồ giá rẻ như vậy Asisu đang vô cùng vui vẻ cho nên đã đáp ứng làm hướng dẫn viên du lịch cho Isimr( Izumin).
Thế là Asisu kêu Ari mang đồ về cung, Asisu, Izumin và Kai tiếp tục đi dạo.
THE END~~~
Nhưng họ còn háo hức hơn khi nghe được tin rằng Ngày mà vụ mùa được thu hoạch cũng chính là ngày mà công chúa Asisu nhận chức Đại tư tế của Ai Cập và trở thành vị Đại tư tế trẻ nhất trong lịch sử Ai Cập
Tại sao người dân Ai Cập lại vui mừng đến vậy?
Bởi vì Asisu bây giờ là Nữ thần Isis của họ nha!
Không biết vì sao từ khi Asisu được tung hô là nữ thần thì mực nước sông Nile dâng cao, mùa màng bội thu.
Vậy khi Asisu trở thành Đại tư tế của Ai Cập, trở thành người thân cận nhất với thần linh thì cuộc sống của họ chẳng phải càng tốt đẹp hay sao?
Trong hoàng cung, tất cả mọi người cũng đang đầu tấp mặt tối chuẩn bị cho lễ nhận chức của Asisu, kẻ chạy đông, người chạy tây, làm quần quật từ sáng đến tối.
Nhưng mà nhân vật chính của câu chuyện này thì bây giờ đang nằm trên nhuyễn tháp chơi cờ với Chu ca ca.
Nói ra thì Asisu mấy ngày nay cũng chẳng có sung sướng gì.
Mới sáng sớm thì cô đã bị Ari đánh thức để lấy số đo may áo, mặc thử y phục, học lễ nghi, đeo thử đồ trang sức,...
Đừng tưởng những việc này nhẹ nhàng, mấy người thử học cuốn sách nghi lễ dày hơn cuốn từ điển, vác trên người đống đồ trang sức bằng vàng, là bằng VÀNG THẬT đó, nặng khoảng mấy chục kí thì mấy người có thấy sung sướng hay không?
Cô thì bây giờ đang mệt muốn chết đây! Khó khăn lắm mới trốn được nằm đánh cờ với anh Chu Công được một chút vậy mà lại có người đến phá.
Vương tỷ, tỷ tỉnh dậy đi, đệ có chuyện muốn nói. - Menfuisu vừa nói vừa lay Asisu.
Asisu không thèm mở mắt nhìn cái tên phá đám kia, lười biếng mở miệng- Có chuyện mau nói, có rắm mau thả, nói xong thì biến.
Menfuisu đen mặt- Đệ đến đây là muốn dẫn tỷ ra ngoài dạo chơi nhưng mà nếu tỷ không muốn thì đệ đi nha. - Nói xong Menfuisu vờ bỏ đi.
Asisu nghe nói hai chữ dạo chơi thì mở mắt, bật người dậy nói- Thật! Vậy còn không mau đi.
Nói xong Asisu nắm tay Menfuisu kéo đi. Menfuisu nhìn chằm chằm vào bàn tay của Asisu đang nắm lấy tay mình thì cười thật tươi, trong lòng thầm nghĩ- Tay của Asisu nắm thật mềm, thật không nỡ buông tay mà!
Đúng là người nắm vô tình nhưng người bị nắm thì hữu ý.
CON ĐƯỜNG TRUY THÊ CỦA MENFUISU CÒN RẤT RẤT RẤT DÀI.
( Tg: Ta ngược ngược chết Menfuisu ngươi, ai biểu trong nguyên tác ngươi ngược Asisu con yêu của ta làm chi, cho mi chừa.)
_________________________________________________________
Asisu và Menfuisu cùng nhau đi dạo chợ. Vì không muốn bị chú ý cho nên Menfuisu và Asisu chỉ dẫn theo Ari, Kai và Minue.
Asisu khi ra được đến chợ thì giống như là khỉ xúc chuồng chạy loạn khắp nơi.Menfuisu nhìn tỷ tỷ của mình như vậy thì chỉ có thể thở dài...
Nói đoạn, Asisu sau khi phát tiết nỗi khó chịu vì bị cấm cung lâu ngày xong thì mệt mỗi ngồi ở bên đường dưỡng sức.
Lúc này trên trán Asisu lấm tấm mồ hôi, hai má hồng lên vì hoạt động mạnh, đôi môi thường ngày có màu đỏ xinh đẹp hiện giờ có đôi chút nhợt nhạt, chọc cho người ta thương tiếc.
Menfuisu thấy vậy, rút từ trong ngực áo ra một chiếc khăn tay lau đi mồ hôi trên trán của Asisu, động tác tràn ngập nhu tình.
Asisu được Menfuisu quan tâm như vậy thì quay sang tặng hắn nụ cười tỏa nắng, còn khuyến mãi thêm câu nói- Cảm ơn đệ nha, Menfuisu.
-----------
Bỗng lúc này một cuộn vải từ đâu xuất hiện lăn đến chân của Asisu.
Cô nhặt cuộn vải lên thì thấy cuộn vải này thật sự rất đẹp.
Tại sao thứ này lại ở đây? -Asisu thắc mắc.
Lúc này một đoàn thương buôn đi tới chỗ của Asisu và Menfuisu, sau lưng họ là cả một chiếc xe ngựa chất đầy vải vóc.
Đây có phải là của các người không? - Asisu cất tiếng hỏi, vừa nói vừa đưa ra cuộn vải vừa nhặt được.
Một thiếu niên trẻ tuổi lên tiếng- Phải. Đây là của chúng tôi. Cảm ơn cô.
Asisu lịch sự đáp lời- Không có chi. Nói xong, cô đưa cuộn vải cho người thiếu niên, hắn cầm lấy mỉm cười nhìn cô. Lúc này, cô mới có dịp nhìn kỹ hắn.
Người thiếu niên này chắc chắn không phải là người Ai Cập vì nước da của hắn có màu trắng, trắng như mỡ đông vậy. Còn mái tóc của hắn thì có màu bạch kim, đôi mắt màu xám u buồn như nhìn thấu được hết thế gian.
Nhưng điều kỳ lạ nhất chính là ánh mắt và nụ cười khi hắn nhìn cô. Ánh mắt ấy giống như là ánh mắt của một người thợ săn đang nhìn vào con mồi của mình, còn nụ cười thì chẳng khác nào như một tên thương buôn tìm được món hàng quý giá. Chúng làm cô sởn cả gai ốc.
Khi cô đang đánh giá hắn thì hắn cũng đang quan sát cô.
Người con gái đứng trước mặt hắn lúc này thật sự rất xinh đẹp. Vẻ đẹp của cô trong sáng và thanh cao như mặt trăng, lấp lánh và sáng chói như vì sao, huyền bí và quyến rũ như trời đêm. Cô làm cho hắn muốn tìm hiểu về cô nhiều hơn.
Khi nhìn thấy cô, cô không biết là hắn đã vui mừng đến mức nào đâu!
Tháng trước, hắn cùng một số người tùy tùng đến Ai Cập để thăm dò tin tức.
Lúc sắp hoàn thành xong nhiệm vụ thì hắn gặp phải cô- người con gái làm cho hắn nhớ mãi không quên.
Khi đó hắn đang dạo chợ thì phát hiện một bóng dáng nhỏ nhắn rất dễ thương. Thế là hắn đi theo cô đến ba, bốn con phố và rồi hắn nghe được giọng hát của cô, giọng hát làm cho hắn nhớ mãi.
Và chính vì như vậy hắn đã tạm gác mọi công việc ở lại Ai Cập để có thể gặp lại cô.
Trời không phụ người có lòng, sau mấy tuần lễ vất vả tìm kiếm cuối cùng hắn cũng có thể gặp lại cô.
Hắn phải kiềm chế dữ lắm mới không chạy lại ôm chằm lấy cô. Bây giờ thì hắn đã bắt được cô rồi- Mèo nhỏ, em đừng mong có thể trốn thoát lần nữa. Tôi định em rồi. - hắn nghĩ thầm.
Và HẮN ở đây không ai khác chính là hoàng tử Izumin của vương quốc Hittaito. Là TÌNH ĐỊCH trong NGUYÊN TÁC cũng như TRONG TRUYỆN NÀY của anh Menfuisu.
-------------
Asisu thật sự cảm thấy cảnh gặp gỡ này có chút quen, nhưng mà cô không biết là đã thấy ở nơi nào.
Ôi! Đúng là cái não cá vàng của cô. Nhưng mà khó quá thì bỏ qua, chắc cũng chẳng có quan trọng đâu
(Tg: Nếu chị mà biết đây chính là cảnh gặp nhau của Izumin và Carol trong nguyên tác thì có nói vậy không ta?)
Xin chào, tôi xin tự giới thiệu tôi tên là Ismir là thương buôn vải. Ở đây tôi có rất nhiều loại vải, cô có muốn mua không? - Izumin nói với Asisu bằng chất giọng ngọt như đường phèn còn không quên khuyến mãi thêm nụ cười tỏa nắng.
Ta tên Asisu, rất vui được gặp, ta có thể chọn sao? - Asisu hỏi.
Tất nhiên. - Izumin trả lời
Vậy là thiếu nữ mê trai nào đó đã cắn câu. Asisu nhào vào đống vải, điên cùng chọn lựa, không hề để ý đến ánh mắt sát khí của Menfuisu nhìn Izumin.
Izumin cũng không khách khí lườm lại Izumin. Khi hai người đang đọ mắt thì Unasu chạy đến nói nhỏ gì đó vào tai Menfuisu. Menfuisu sau khi nghe xong thì thu lại ánh mắt giết người, chạy đến bên cạnh Asisu nói- Tỷ, đệ có công việc phải làm rồi, chúng ta về thôi.
Asisu bây giờ đã điên cuồng mua sắm thì làm sao mà chịu về, cô nói với Menfuisu- Đệ về trước đi, lát ta về sau.
Nhưng như vậy rất nguy hiểm. - Menfuisu không tán thành lên tiếng.
Có Kai ở đây mà, không sao đâu, đệ đi nhanh lên. - Asisu giục.
Menfuisu không còn cách nào khác nói- Vậy tỷ cẩn thận chút, đệ sẽ cố gắng làm xong sớm để quay về kiếm tỷ.
Asisu nói- Ừm, ta biết rồi.
Nghe Asisu nói vậy, Menfuisu cũng yên tâm cùng Unasu trở về cung còn kêu Minue ở lại âm thầm bảo vệ Asisu.
Izumin sau khi nửa bán nửa tặng cho Asisu một đống vải vóc thì nói- Asisu, cô có thể dẫn tôi tham quan Ai Cập không? Tôi vừa đến đây, không biết đi đâu.
Sau khi mua được nhiều đồ giá rẻ như vậy Asisu đang vô cùng vui vẻ cho nên đã đáp ứng làm hướng dẫn viên du lịch cho Isimr( Izumin).
Thế là Asisu kêu Ari mang đồ về cung, Asisu, Izumin và Kai tiếp tục đi dạo.
THE END~~~
/15
|