Quản gia nói, điền trang đưa đến một ít thức ăn tươi mới. Ban Họa đi vào phòng, phát hiện bầu không khí trong phòng có chút không đúng, chúc quan* của Thái Tử một mặt không cam lòng lại không dám phát tác, thần sắc Thái Tử có chút cô đơn, hơi miễn cưỡng vui cười, chỉ có thần sắc Dung Hà như thường, ưu nhã ngồi bên cạnh uống trà.
*quan viên thuộc phe.
Nàng đi đến bên người Dung Hà ngồi xuống, giả bộ như không phát hiện mâu thuẫn giữa Dung Hà và những người này: Thái Tử ca ca, rất lâu rồi chúng ta chưa từng ngồi cùng nhau nói chuyện, hôm nay huynh lưu lại cùng dùng cơm đi, vị đại nhân này...
Hạ quan là Chiêm Sự Phủ...
À, thì ra là Chiêm Sự Phủ đại nhân. Ban Họa cắt ngang lời quan viên mặt mũi không vui, che miệng cười khẽ một tiếng, tay còn lại sờ cây trâm phượng bay trên tóc mai, thờ ơ nói: Nhìn thấy thần sắc của đại nhân bây giờ, ta thật muốn vào cung tìm một số ma ma quy củ. Năm đó có một ma ma giáo dưỡng bên người một sủng phi chọn ba lấy bốn* với ta, tính tình ta bướng bỉnh lại tuổi trẻ không hiểu chuyện, cãi cọ vài câu với vị nương nương này, mấy năm rồi chưa gặp qua vị nương nương này, không biết nàng ấy hiện tại thế nào.
*Ý nói bắt bẻ soi mói.
Sắc mặt chúc quan Thái Tử có chút khó coi, hắn ta đè xuống bất mãn trong lòng: Không biết vị nương nương đó là?
Hình như tên là Tống Quý Tần hay Tống Chiêu Nghi ấy. Ban Họa nắm tay che lại lò sưởi cầm tay, mặt mày vẩy một cái: Càng lớn tuổi, ta quên đi nàng ấy tên gì rồi.
Tống Chiêu Nghi...
Chúc quan Thái Tử biến sắc, hắn ta nhớ rất rõ ràng, năm năm trước có một Tống Chiêu Nghi được sủng ái vì đắc tội quý nhân nào đó, bị bệ hạ chán ghét vứt bỏ, từ đó về sau trong cung không còn người này. Phúc Nhạc Quận Chúa nhắc đến vị nương nương này, là ngại sắc mặc hắn nhìn không tốt, ảnh hưởng đến tâm tình của nàng chăng?
Chẳng lẽ quý nhân mà Tống Chiêu Nghi đắc tội là Phúc Nhạc Quận Chúa khi ấy vẫn còn là Hương Quân?
Trời rất lạnh, chúc quan Thái Tử cảm thấy trong cổ họng mình như trượt vào một cục hàn băng, lạnh đến răng cũng không nhịn được run lên. Hắn ta quay đầu nhìn về phía Thái Tử, thấy Thái Tử không có chút bất mãn với Phúc Nhạc Quận Chúa, hắn ta thu liễm nét mặt của mình, vị Phúc Nhạc Quận Chúa này hắn ta trêu chọc không nổi, đến lúc đó bị trúng vài roi, ước chừng cũng uổng công chịu đựng.
Bữa tối chuẩn bị rất phong phú, mỗi một món ăn đều chú trọng màu sắc hương vị đủ cả. Dung gia truyền thừa hai ba đại gia tộc, Ban gia thì trọng ham muốn ăn uống, cho nên tổ tiên hai nhà góp nhặt không ít thực đơn, hiện tại con cháu hai nhà thành hôn, đồ ăn có thể mang lên trên bàn cơm càng nhiều.
Thái Tử và Dung Hà từng ăn cơm chung bàn nhiều lần, trước kia lúc hắn đến, cơm canh Dung gia chú trọng thanh nhã lành mạnh, hôm nay đúng là khác biệt.
Mắt hắn nhìn Ban Họa ngồi bên cạnh Dung Hà, lập tức tâm sáng như gương.
Chúc quan Thái Tử ngồi dưới tay, nhìn đồ ăn một bàn, chỉ cảm thấy đau lòng, Phúc Nhạc Quận Chúa quá mức xa hoa lãng phí rồi, vậy mà chú ý cơm canh như thế. Đáng tiếc Dung Hà là một công tử thanh nhã như trăng, lại vì trầm mê nữ sắc, mặc cho nàng làm như thế.
Đáng tiếc đáng tiếc.
Nhưng hương vị của những món ăn này xác thực không tệ, hắn ta nhịn không được ăn nhiều hơn ngày thường.
Cơm tối dùng xong, rửa tay súc miệng hoàn tất, Thái Tử nói với Dung Hà: Cô biết chuyện hôm nay có chút ép buộc, nhưng mong Hầu Gia có thể cảm thông cho chỗ khó xử của cô.
Điện hạ, từ xưa trung nghĩa khó toàn đôi bên. Dung Hà trầm mặt nói: Vi thần nghĩ ngài hiểu đạo lý này.
Thái Tử trầm mặc thở dài một tiếng: Tuy ta hiểu, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng.
Dung Hà khẽ cười một tiếng, tiếng cười có vẻ hơi châm chọc.
Nếu Thái Tử đã nói như vậy, tha thứ vi thần bất lực.
Thái Tử cảm thấy trên mặt mình đau rát, hắn quay đầu nhìn Ban Họa, nàng đang cúi đầu thưởng thức vòng ngọc trên cổ tay, như không có chút hứng thú về chủ đề họ đang nói chuyện phiếm. Chúc quan Thái Tử không đành lòng để Thái Tử bị khó xử như thế, mở miệng nói: Điện hạ, sắc trời dần dần tối, ngài nên trở về cung rồi.
Thái Tử giật mình hoàn hồn, nói với Dung Hà và Ban Họa: Biểu muội, biểu muội phu, ta phải trở về, cáo từ.
Dung Hà và Ban Họa đưa Thái Tử đến cửa chính Dung gia, thẳng đến khi Thái Tử lên xe ngựa rồi, phu thê hai người mới quay
*quan viên thuộc phe.
Nàng đi đến bên người Dung Hà ngồi xuống, giả bộ như không phát hiện mâu thuẫn giữa Dung Hà và những người này: Thái Tử ca ca, rất lâu rồi chúng ta chưa từng ngồi cùng nhau nói chuyện, hôm nay huynh lưu lại cùng dùng cơm đi, vị đại nhân này...
Hạ quan là Chiêm Sự Phủ...
À, thì ra là Chiêm Sự Phủ đại nhân. Ban Họa cắt ngang lời quan viên mặt mũi không vui, che miệng cười khẽ một tiếng, tay còn lại sờ cây trâm phượng bay trên tóc mai, thờ ơ nói: Nhìn thấy thần sắc của đại nhân bây giờ, ta thật muốn vào cung tìm một số ma ma quy củ. Năm đó có một ma ma giáo dưỡng bên người một sủng phi chọn ba lấy bốn* với ta, tính tình ta bướng bỉnh lại tuổi trẻ không hiểu chuyện, cãi cọ vài câu với vị nương nương này, mấy năm rồi chưa gặp qua vị nương nương này, không biết nàng ấy hiện tại thế nào.
*Ý nói bắt bẻ soi mói.
Sắc mặt chúc quan Thái Tử có chút khó coi, hắn ta đè xuống bất mãn trong lòng: Không biết vị nương nương đó là?
Hình như tên là Tống Quý Tần hay Tống Chiêu Nghi ấy. Ban Họa nắm tay che lại lò sưởi cầm tay, mặt mày vẩy một cái: Càng lớn tuổi, ta quên đi nàng ấy tên gì rồi.
Tống Chiêu Nghi...
Chúc quan Thái Tử biến sắc, hắn ta nhớ rất rõ ràng, năm năm trước có một Tống Chiêu Nghi được sủng ái vì đắc tội quý nhân nào đó, bị bệ hạ chán ghét vứt bỏ, từ đó về sau trong cung không còn người này. Phúc Nhạc Quận Chúa nhắc đến vị nương nương này, là ngại sắc mặc hắn nhìn không tốt, ảnh hưởng đến tâm tình của nàng chăng?
Chẳng lẽ quý nhân mà Tống Chiêu Nghi đắc tội là Phúc Nhạc Quận Chúa khi ấy vẫn còn là Hương Quân?
Trời rất lạnh, chúc quan Thái Tử cảm thấy trong cổ họng mình như trượt vào một cục hàn băng, lạnh đến răng cũng không nhịn được run lên. Hắn ta quay đầu nhìn về phía Thái Tử, thấy Thái Tử không có chút bất mãn với Phúc Nhạc Quận Chúa, hắn ta thu liễm nét mặt của mình, vị Phúc Nhạc Quận Chúa này hắn ta trêu chọc không nổi, đến lúc đó bị trúng vài roi, ước chừng cũng uổng công chịu đựng.
Bữa tối chuẩn bị rất phong phú, mỗi một món ăn đều chú trọng màu sắc hương vị đủ cả. Dung gia truyền thừa hai ba đại gia tộc, Ban gia thì trọng ham muốn ăn uống, cho nên tổ tiên hai nhà góp nhặt không ít thực đơn, hiện tại con cháu hai nhà thành hôn, đồ ăn có thể mang lên trên bàn cơm càng nhiều.
Thái Tử và Dung Hà từng ăn cơm chung bàn nhiều lần, trước kia lúc hắn đến, cơm canh Dung gia chú trọng thanh nhã lành mạnh, hôm nay đúng là khác biệt.
Mắt hắn nhìn Ban Họa ngồi bên cạnh Dung Hà, lập tức tâm sáng như gương.
Chúc quan Thái Tử ngồi dưới tay, nhìn đồ ăn một bàn, chỉ cảm thấy đau lòng, Phúc Nhạc Quận Chúa quá mức xa hoa lãng phí rồi, vậy mà chú ý cơm canh như thế. Đáng tiếc Dung Hà là một công tử thanh nhã như trăng, lại vì trầm mê nữ sắc, mặc cho nàng làm như thế.
Đáng tiếc đáng tiếc.
Nhưng hương vị của những món ăn này xác thực không tệ, hắn ta nhịn không được ăn nhiều hơn ngày thường.
Cơm tối dùng xong, rửa tay súc miệng hoàn tất, Thái Tử nói với Dung Hà: Cô biết chuyện hôm nay có chút ép buộc, nhưng mong Hầu Gia có thể cảm thông cho chỗ khó xử của cô.
Điện hạ, từ xưa trung nghĩa khó toàn đôi bên. Dung Hà trầm mặt nói: Vi thần nghĩ ngài hiểu đạo lý này.
Thái Tử trầm mặc thở dài một tiếng: Tuy ta hiểu, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng.
Dung Hà khẽ cười một tiếng, tiếng cười có vẻ hơi châm chọc.
Nếu Thái Tử đã nói như vậy, tha thứ vi thần bất lực.
Thái Tử cảm thấy trên mặt mình đau rát, hắn quay đầu nhìn Ban Họa, nàng đang cúi đầu thưởng thức vòng ngọc trên cổ tay, như không có chút hứng thú về chủ đề họ đang nói chuyện phiếm. Chúc quan Thái Tử không đành lòng để Thái Tử bị khó xử như thế, mở miệng nói: Điện hạ, sắc trời dần dần tối, ngài nên trở về cung rồi.
Thái Tử giật mình hoàn hồn, nói với Dung Hà và Ban Họa: Biểu muội, biểu muội phu, ta phải trở về, cáo từ.
Dung Hà và Ban Họa đưa Thái Tử đến cửa chính Dung gia, thẳng đến khi Thái Tử lên xe ngựa rồi, phu thê hai người mới quay
/172
|