Lưu phu nhân ngồi dưới Ban Họa, nàng nhỏ giọng nói bên tai Ban Họa: Bên này nước trà không tốt lắm, bởi vì □□ từng nói qua, thân là long tử Phượng tôn, không thể trầm mê ở hưởng thụ, cho nên trà ở ngự điền đều vừa đắng vừa chát, nhiều lắm là lấy ra giải khát.
Ban Họa thấy mặc dù trên mặt mệnh phụ khác khó chịu, nhưng đều bưng chén uống hai ngụm, lấy quyết tâm đó các nàng có thể cùng bách tính đồng cam cộng khổ.
Trà này... Ban Họa nâng chung trà lên, đặt ở chóp mũi nhẹ nhàng ngửi: Còn bị ẩm sao?
Bị ẩm? Lưu phu nhân bật cười: Lá trà mặc dù không tốt, nhưng người bên dưới nào dám lấy trà ẩm ra.
Ban Họa ngắm nghía nước trà màu vàng đất trong tay, miễn cưỡng uống một hớp nhỏ vào miệng, liền để chén trà xuống. Chỉ là mùi vị này thực sự có chút buồn nôn, Ban Họa nhận khăn Như Ý đưa tới, nôn hớp trà ra khăn tay.
Vừa lúc này Thái Tử Phi đến, các nữ quyến nhao nhao đứng dậy đón, trên mặt Thái Tử Phi hơi rịn mồ hôi, nói với mọi người: Mời chư vị ngồi, không cần đa lễ. Nàng ta uống mấy ngụm trà, trên mặt không chút miễn cưỡng, không biết là thật sự khát, hay giỏi về diễn trò.
Nhưng từ nói chuyện đến hành động, nàng ta là một vị Thái Tử Phi đúng chuẩn.
Các nữ quyến lại ngồi xuống, Thái Tử Phi cười nhìn Ban Họa: Phúc Nhạc Quận Chúa lần đầu tiên tới, có quen không?
Đa tạ Thái Tử Phi quan tâm. Ban Họa cảm thấy trong cổ họng mình có chút nóng lên, nàng lắc đầu nói: Tất cả vẫn tốt.
Thái Tử Phi thấy nước trong ly trà của nàng không nhích bao nhiêu, liền biết vị Quận Chúa này từ nhỏ được nuông chiều lớn lên nên không chịu nhiều khổ. Chẳng qua hiện nay Thái Tử có lòng lôi kéo Thành An Hầu, nàng ta không khỏi giúp nàng che dấu một chút: Ta vừa thấy ngươi tự mình gieo cả hàng hạt giống, cẩn thận đừng để mệt.
Nước trà không uống thì không uống, dù sao trong đám nữ quyến cũng không ghi lại, uống ít mấy ngụm nước cũng không e ngại gì.
Sắp đến buổi trưa rồi. Thái Tử Phi dùng khăn xoa mặt, bởi vì lao động, gương mặt của nàng ta có chút đỏ lên: Chuẩn bị dùng cơm đi.
Các nàng đã nếm trà thô, cơm trưa tất nhiên cũng sẽ không chuẩn bị quá phong phú, nửa bát cơm thô gạo tẻ, mấy món mặn kèm rau dại. Kén chọn như Ban Họa, nàng ăn một đũa rau dại vừa đắng vừa tanh, liền cảm thấy lo lắng về khoảng thời gian sau này của mình.
Dân chúng bình thường sống không dễ dàng, những thứ này khó ăn như vậy, còn có thể ăn không đủ no. Nghĩ đến Tưởng Lạc còn phái binh trấn áp nạn dân, tử thương vô số, Ban Họa không biết sao, đúng là cảm thấy buồn nôn vạn phần, kém chút liền phun ra.
Phúc Nhạc Quận Chúa, cơm này quả thực ăn không ngon, nhưng bách tính thiên hạ có thể ăn, Thái Tử Phi có thể ăn, ngài ít nhiều vẫn nên ăn một chút. Một vị nữ quyến ngồi dưới tay Ban Họa nhìn như an ủi, thực tế đang cố ý gây chuyện: Ngài chỉ ăn một bữa, có một số người lại phải ăn cả đời đấy.
Ban Họa lườm người này một cái, hình như đây là muội muội cùng cha khác nương của mẫu thân, gả cho huyện bá tứ phẩm nào đó nghèo túng, miễn cưỡng có thể tới hoạt động này tham gia náo nhiệt, nhưng bởi vì thân phận thấp, nơi này thật đúng là không có phần cho bà ta nói chuyện.
Ban Họa là Nhất phẩm Quận Chúa thánh thượng khâm phong, phẩm cấp ngang bằng phụ thân Ban Hoài, tâm tư của tiểu Âm thị này, nàng vốn không đặt trong mắt.
Nàng cười lạnh một tiếng, sử dụng thủ đoạn nàng giết địch vô số, không nhìn *.
Một người có chồng tứ phẩm bắt bẻ nói chuyện hành động của Quận Chúa nhất phẩm, còn không ai thèm nhìn, khó xử không cách nào diễn tả bằng ngôn từ.
Lưu phu nhân mở miệng: Vị phu nhân này ngồi dưới tay, đúng là biết Phúc Nhạc Quận Chúa đã ăn bao nhiêu, xem ra dáng vẻ của ngươi học chưa đủ.
Ăn không nói, không vô cớ nhìn chăm chú tôn giả, đây là quy củ cơ bản nhất, lời này của Lưu phu nhân chỉ thiếu nói rõ tiểu Âm thị không có gia giáo.
Mấy vị phu nhân đều cười ra tiếng, các nàng đều là quý phụ nhân có mặt mũi, những thức ăn này đối với các nàng mà nói xác thực khó mà nuốt xuống, hiện tại một người không mặt mũi nào đó, cũng dám khoa tay múa chân với Quận Chúa, thật sự xem mình thành đại nhân vật rồi.
Tiểu Âm thị bị người ta giễu cợt như thế, vừa thẹn vừa giận, khó thở nói: Lưu phu nhân, mặc dù ta thân phận thấp, nhưng cũng là trưởng bối của Phúc Nhạc Quận Chúa, nói vài câu cũng không được sao.
Ban Họa nghe Tiểu Âm thị lại dám nhận thân thích với nhà mình, lập tức giận tái mặt nói: Ngươi thì tính là gì, không cảm thấy ngại mà nhận thân thích cùng nhà chúng ta, nếu ngươi còn cần mặt mũi, thì nhanh cút khỏi đây.
Những ân oán giữa phu nhân Tĩnh Đình Công và nhà mẹ đẻ, rất nhiều người biết đến, những năm này phu nhân Tĩnh Đình Công chưa bao giờ trở lại nhà mẹ đẻ, nhưng vì Âm gia làm chuyện quá ác tâm, thêm nữa phu nhân Tĩnh Đình Công có nhà phu quân làm chỗ dựa, không ai dám nói bà bất hiếu, nhiều nhất chế giễu sau lưng Âm gia không thiện đãi đích trưởng nữ, đến mức hiện tại có đùi cũng không ôm nổi.
Ban Họa làm tiểu Âm thị khó xử lớn như vậy, bà ta còn muốn nói gì đó, kết quả Thái Tử Phi ngồi ở vị trí đầu mở miệng nói: Vị phu nhân này thân thể khó chịu, lập tức sắp xếp người đưa bà ra ngoài.
Thái Tử Phi... Tiểu Âm thị kinh ngạc nhìn Thái Tử Phi.
Thái Tử Phi chậm rãi lau miệng: Không cần nhiều lời, lui ra đi.
Thân thể tiểu Âm thị lung lay sắp đổ, quay người bị hai nữ quan Mời ra ngoài.
Những năm này người Âm gia trôi qua không tốt lắm, bởi vì huân quý giao hảo với Tĩnh Đình Công tận lực làm khó dễ, hậu bối Âm gia bước đi trong triều khó khăn liên tục, nhất là con kế thất sinh, thời gian trôi qua lại không bằng con thứ.
Bà ta không cam lòng qua, chửi mắng, thế nhưng Ban gia được hoàng thất ân sủng, Âm gia bọn họ thì có thể làm sao? Nhà bọn họ có ý hoà giải cùng Ban gia, thế nhưng đích trưởng tỷ ngay cả chút mặt mũi cũng không cho, thậm chí cả cửa còn không cho người Âm gia vào.
Sắc mặt Phúc Nhạc Quận Chúa không tốt lắm, có phải thân thể không thoải mái? Thái Tử Phi đuổi tiểu Âm thị đi, quay đầu thấy sắc mặt Ban Họa trắng bệch, bờ môi thâm đen, vội vàng nói: Ta gọi thái y đến xem cho ngươi.
Không cần. Ban Họa lắc đầu: Ta chỉ...
Giọng nói của nàng dừng lại, phun ra một ngụm máu đen.
Quận Chúa. Rốt cuộc Lưu phu nhân không thể cười nổi nữa, thất kinh đỡ Ban Họa: Ngươi sao vậy?
Ban Họa lấy tay xoa môi, trên mu bàn tay tất cả đều là máu, nàng che ngực như lửa đốt, mơ mơ màng màng cảm thấy thật không cam tâm.
Hôm nay nàng không dùng son phấn, hoa phục trâm vòng cũng không, nàng không thể chết mộc mạc như vậy. Nếu nàng chết, thân mặc váy hoa, vẽ trang dung đẹp nhất, đeo đồ trang sức nữ nhân thiên hạ đều hâm mộ, mới không uổng công sống một đời.
Không cam tâm!
Nàng không muốn chết!
Nhanh! Nhanh truyền thái y, truyền tất cả thái y tới. Giọng Thái Tử Phi phát run, trà bánh bên nữ quyến là nàng ta phụ trách, nếu Phúc Nhạc Quận Chúa xảy ra chuyện, nàng ta có một trăm cái miệng cũng không nói rõ.
Lập tức an bài cấm vệ quân thủ bên này, tất cả mọi người không thể rời đi, cung nữ thái giám toàn bộ nghiêm tra. Thái Tử Phi hận đến cắn răng, đang ngồi nhiều nữ quyến như vậy, ai xảy ra chuyện đều tốt hơn Ban Họa: Tuyệt đối không thể bỏ qua bất kỳ người nào khả nghi.
Nữ quyến khác cũng bị dọa đến hoa dung thất sắc, các nàng bình thường tối đa cũng chỉ đấu võ mồm, mắng vài câu bẩn thỉu, nhưng phần lớn người không có lòng ác đến độ hạ độc. Bây giờ thấy sắc mặt Phúc Nhạc Quận Chúa vàng như nến, miệng phun máu tươi, người nhát gan nhịn không được kêu ra tiếng.
Thái Tử đang dùng cơm cùng triều thần, nghe được bên nữ quyến truyền ra tiếng thét chói tai, thậm chí còn có động tĩnh điều động cấm vệ quân, hắn vội gọi thái giám bên người: Mau đi xem bên Thái Tử Phi xảy ra chuyện gì.
Tính cách Thái Tử Phi ổn trọng, nếu không phải chuyện lớn xảy ra, tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện điều động cấm vệ quân.
Báo! Một tên thái giám bên người Thái Tử Phi kinh hoàng chạy vào, không kịp thấy rõ có người bên trong đã nặng nề quỳ xuống: Điện hạ, Phúc Nhạc Quận Chúa trúng độc.
Ngươi nói cái gì? Dung Hà bỗng nhiên đứng người lên, bàn nhỏ trước mặt y bị lật tung, đồ ăn rơi xuống.
Phúc Nhạc Quận Chúa trúng độc, thái y đã điều đi toàn bộ...
Dung Hà chỉ cảm thấy trong đầu ông ông, y đẩy ra quan viên bên người muốn tiến lên an ủi, sải bước đi ra ngoài.
Quan viên còn lại hai mặt nhìn nhau, sau khi kinh ngạc lại cảm thấy nghĩ mà sợ, thức ăn và nước trà thế mà có độc, nếu người này muốn mạng của bọn họ, bọn họ hiện tại há còn mệnh?
Thái Tử... Chúc quan Thái Tử thấy Thái Tử cũng đi theo ra ngoài, muốn gọi Thái Tử, chỉ tiếc Thái Tử vốn không để ý hắn ta.
Thạch Phó thống lĩnh, xảy ra chuyện lớn. Dương Thống lĩnh đi đến trước mặt Thạch Tấn: Phúc Nhạc Quận Chúa đã xảy ra chuyện, Thái Tử và Thái Tử Phi có lệnh, bảo chúng ta lập tức trông coi ngự điền, không cho bất luận kẻ nào rời đi.
Ngươi nói ai đã xảy ra chuyện? Thạch Tấn nắm bội đao trong tay chặt lại, quai hàm hắn cắn chặt: Ai?
Dương Thống lĩnh bị phản ứng kỳ quái của hắn làm cho có chút hoảng hốt: Chính là phu nhân Thành An Hầu, Phúc Nhạc Quận Chúa.
Thạch Tấn trầm mặc thi lễ với Dương Thống lĩnh, quay người đi về phía nữ quyến. Dương Thống lĩnh thấy thế gọi lớn hắn: Thạch Tấn, ngươi muốn đi đâu đấy?
Thạch Tấn không để ý tới hắn ta, vẫn không quay đầu đi lên phía trước.
Ai... Dương Thống lĩnh phát giác được Thạch Tấn không đúng, Phúc Nhạc Quận Chúa trúng độc, Thạch Tấn kích động như vậy làm gì?
Thạch Tấn đi về phía trước không bao xa, liền thấy Dung Hà đằng xa thần sắc hoảng hốt, nam nhân này phong độ nhẹ nhàng, lại chạy không có chút hình tượng nào, giống như là... Một con chó không còn nhà để về.
Hắn dừng bước, nhìn Dung Hà ngã trên mặt đất một phát, sau đó từ dưới đất đứng lên tiếp tục chạy về phía trước, không sợ bụi đất dính trên người, thậm chí ngay cả búi tóc bung ra cũng không để ý đến, chỉ vội vàng chạy về phía trước, ngay cả một chút do dự cũng không có.
Thạch Phó thống lĩnh? Dương Thống lĩnh đuổi theo: Ngươi sao thế?
Không sao. Thạch Tấn thu tầm mắt lại, quay đầu nhìn về phía Dương Thống lĩnh: Hạ quan đi an bài cấm vệ quân bao quanh nơi này.
Dương Thống lĩnh nhìn bóng lưng Thạch Tấn cứng đờ, lại nhìn vị trí nữ quyến, như có điều suy nghĩ nhíu mày.
Dung Hà xông vào phòng nữ quyến, thấy Ban Họa đang nằm trên giường chắp vá tạm thời, thái y đang đút vào miệng nàng một bát thuốc đen như mực.
Thuốc vừa đút vào không được mấy ngụm, Ban Họa đã nôn ra, không chỉ phun ra phần thuốc khó khăn lắm mới nuốt vào, còn phun ra một ngụm máu.
Thành An Hầu... Thái Tử Phi nhìn thấy Dung Hà tiến đến, muốn nói hai câu trấn an Dung Hà, ai biết Dung Hà ngẩng đầu nhìn nàng ta một cái, Thái Tử Phi cảm giác giống như có vô tận hàn khí chui vào lòng bàn chân mình, lạnh truyền đến lồng ngực. Nàng ta nhịn không được rùng mình một cái, không dám mở miệng.
Họa Họa. Dung Hà đi đến bên người Ban Họa, duỗi tay nắm chặt tay của nàng, nhưng ngón tay nàng lạnh buốt, Dung Hà nhịn không được đưa tay thăm dò mũi Ban Họa, xác định có hô hấp, tay y run run che tại ngực Ban Họa, hai mắt đỏ bừng nhìn về phía thái y: Quận Chúa thế nào?
Hầu Gia, hạ quan đang thúc nôn cho Quận Chúa, phun độc tố ra, có lẽ... Thái y muốn nói có lẽ còn có thể cứu, nhưng nhìn thấy hai mắt Thành An Hầu đỏ ngầu, ông ta nuốt nửa câu sau xuống.
Tiếp tục.
Cái gì?
Ta nói tiếp tục thúc nôn.
Ban Họa thấy mặc dù trên mặt mệnh phụ khác khó chịu, nhưng đều bưng chén uống hai ngụm, lấy quyết tâm đó các nàng có thể cùng bách tính đồng cam cộng khổ.
Trà này... Ban Họa nâng chung trà lên, đặt ở chóp mũi nhẹ nhàng ngửi: Còn bị ẩm sao?
Bị ẩm? Lưu phu nhân bật cười: Lá trà mặc dù không tốt, nhưng người bên dưới nào dám lấy trà ẩm ra.
Ban Họa ngắm nghía nước trà màu vàng đất trong tay, miễn cưỡng uống một hớp nhỏ vào miệng, liền để chén trà xuống. Chỉ là mùi vị này thực sự có chút buồn nôn, Ban Họa nhận khăn Như Ý đưa tới, nôn hớp trà ra khăn tay.
Vừa lúc này Thái Tử Phi đến, các nữ quyến nhao nhao đứng dậy đón, trên mặt Thái Tử Phi hơi rịn mồ hôi, nói với mọi người: Mời chư vị ngồi, không cần đa lễ. Nàng ta uống mấy ngụm trà, trên mặt không chút miễn cưỡng, không biết là thật sự khát, hay giỏi về diễn trò.
Nhưng từ nói chuyện đến hành động, nàng ta là một vị Thái Tử Phi đúng chuẩn.
Các nữ quyến lại ngồi xuống, Thái Tử Phi cười nhìn Ban Họa: Phúc Nhạc Quận Chúa lần đầu tiên tới, có quen không?
Đa tạ Thái Tử Phi quan tâm. Ban Họa cảm thấy trong cổ họng mình có chút nóng lên, nàng lắc đầu nói: Tất cả vẫn tốt.
Thái Tử Phi thấy nước trong ly trà của nàng không nhích bao nhiêu, liền biết vị Quận Chúa này từ nhỏ được nuông chiều lớn lên nên không chịu nhiều khổ. Chẳng qua hiện nay Thái Tử có lòng lôi kéo Thành An Hầu, nàng ta không khỏi giúp nàng che dấu một chút: Ta vừa thấy ngươi tự mình gieo cả hàng hạt giống, cẩn thận đừng để mệt.
Nước trà không uống thì không uống, dù sao trong đám nữ quyến cũng không ghi lại, uống ít mấy ngụm nước cũng không e ngại gì.
Sắp đến buổi trưa rồi. Thái Tử Phi dùng khăn xoa mặt, bởi vì lao động, gương mặt của nàng ta có chút đỏ lên: Chuẩn bị dùng cơm đi.
Các nàng đã nếm trà thô, cơm trưa tất nhiên cũng sẽ không chuẩn bị quá phong phú, nửa bát cơm thô gạo tẻ, mấy món mặn kèm rau dại. Kén chọn như Ban Họa, nàng ăn một đũa rau dại vừa đắng vừa tanh, liền cảm thấy lo lắng về khoảng thời gian sau này của mình.
Dân chúng bình thường sống không dễ dàng, những thứ này khó ăn như vậy, còn có thể ăn không đủ no. Nghĩ đến Tưởng Lạc còn phái binh trấn áp nạn dân, tử thương vô số, Ban Họa không biết sao, đúng là cảm thấy buồn nôn vạn phần, kém chút liền phun ra.
Phúc Nhạc Quận Chúa, cơm này quả thực ăn không ngon, nhưng bách tính thiên hạ có thể ăn, Thái Tử Phi có thể ăn, ngài ít nhiều vẫn nên ăn một chút. Một vị nữ quyến ngồi dưới tay Ban Họa nhìn như an ủi, thực tế đang cố ý gây chuyện: Ngài chỉ ăn một bữa, có một số người lại phải ăn cả đời đấy.
Ban Họa lườm người này một cái, hình như đây là muội muội cùng cha khác nương của mẫu thân, gả cho huyện bá tứ phẩm nào đó nghèo túng, miễn cưỡng có thể tới hoạt động này tham gia náo nhiệt, nhưng bởi vì thân phận thấp, nơi này thật đúng là không có phần cho bà ta nói chuyện.
Ban Họa là Nhất phẩm Quận Chúa thánh thượng khâm phong, phẩm cấp ngang bằng phụ thân Ban Hoài, tâm tư của tiểu Âm thị này, nàng vốn không đặt trong mắt.
Nàng cười lạnh một tiếng, sử dụng thủ đoạn nàng giết địch vô số, không nhìn *.
Một người có chồng tứ phẩm bắt bẻ nói chuyện hành động của Quận Chúa nhất phẩm, còn không ai thèm nhìn, khó xử không cách nào diễn tả bằng ngôn từ.
Lưu phu nhân mở miệng: Vị phu nhân này ngồi dưới tay, đúng là biết Phúc Nhạc Quận Chúa đã ăn bao nhiêu, xem ra dáng vẻ của ngươi học chưa đủ.
Ăn không nói, không vô cớ nhìn chăm chú tôn giả, đây là quy củ cơ bản nhất, lời này của Lưu phu nhân chỉ thiếu nói rõ tiểu Âm thị không có gia giáo.
Mấy vị phu nhân đều cười ra tiếng, các nàng đều là quý phụ nhân có mặt mũi, những thức ăn này đối với các nàng mà nói xác thực khó mà nuốt xuống, hiện tại một người không mặt mũi nào đó, cũng dám khoa tay múa chân với Quận Chúa, thật sự xem mình thành đại nhân vật rồi.
Tiểu Âm thị bị người ta giễu cợt như thế, vừa thẹn vừa giận, khó thở nói: Lưu phu nhân, mặc dù ta thân phận thấp, nhưng cũng là trưởng bối của Phúc Nhạc Quận Chúa, nói vài câu cũng không được sao.
Ban Họa nghe Tiểu Âm thị lại dám nhận thân thích với nhà mình, lập tức giận tái mặt nói: Ngươi thì tính là gì, không cảm thấy ngại mà nhận thân thích cùng nhà chúng ta, nếu ngươi còn cần mặt mũi, thì nhanh cút khỏi đây.
Những ân oán giữa phu nhân Tĩnh Đình Công và nhà mẹ đẻ, rất nhiều người biết đến, những năm này phu nhân Tĩnh Đình Công chưa bao giờ trở lại nhà mẹ đẻ, nhưng vì Âm gia làm chuyện quá ác tâm, thêm nữa phu nhân Tĩnh Đình Công có nhà phu quân làm chỗ dựa, không ai dám nói bà bất hiếu, nhiều nhất chế giễu sau lưng Âm gia không thiện đãi đích trưởng nữ, đến mức hiện tại có đùi cũng không ôm nổi.
Ban Họa làm tiểu Âm thị khó xử lớn như vậy, bà ta còn muốn nói gì đó, kết quả Thái Tử Phi ngồi ở vị trí đầu mở miệng nói: Vị phu nhân này thân thể khó chịu, lập tức sắp xếp người đưa bà ra ngoài.
Thái Tử Phi... Tiểu Âm thị kinh ngạc nhìn Thái Tử Phi.
Thái Tử Phi chậm rãi lau miệng: Không cần nhiều lời, lui ra đi.
Thân thể tiểu Âm thị lung lay sắp đổ, quay người bị hai nữ quan Mời ra ngoài.
Những năm này người Âm gia trôi qua không tốt lắm, bởi vì huân quý giao hảo với Tĩnh Đình Công tận lực làm khó dễ, hậu bối Âm gia bước đi trong triều khó khăn liên tục, nhất là con kế thất sinh, thời gian trôi qua lại không bằng con thứ.
Bà ta không cam lòng qua, chửi mắng, thế nhưng Ban gia được hoàng thất ân sủng, Âm gia bọn họ thì có thể làm sao? Nhà bọn họ có ý hoà giải cùng Ban gia, thế nhưng đích trưởng tỷ ngay cả chút mặt mũi cũng không cho, thậm chí cả cửa còn không cho người Âm gia vào.
Sắc mặt Phúc Nhạc Quận Chúa không tốt lắm, có phải thân thể không thoải mái? Thái Tử Phi đuổi tiểu Âm thị đi, quay đầu thấy sắc mặt Ban Họa trắng bệch, bờ môi thâm đen, vội vàng nói: Ta gọi thái y đến xem cho ngươi.
Không cần. Ban Họa lắc đầu: Ta chỉ...
Giọng nói của nàng dừng lại, phun ra một ngụm máu đen.
Quận Chúa. Rốt cuộc Lưu phu nhân không thể cười nổi nữa, thất kinh đỡ Ban Họa: Ngươi sao vậy?
Ban Họa lấy tay xoa môi, trên mu bàn tay tất cả đều là máu, nàng che ngực như lửa đốt, mơ mơ màng màng cảm thấy thật không cam tâm.
Hôm nay nàng không dùng son phấn, hoa phục trâm vòng cũng không, nàng không thể chết mộc mạc như vậy. Nếu nàng chết, thân mặc váy hoa, vẽ trang dung đẹp nhất, đeo đồ trang sức nữ nhân thiên hạ đều hâm mộ, mới không uổng công sống một đời.
Không cam tâm!
Nàng không muốn chết!
Nhanh! Nhanh truyền thái y, truyền tất cả thái y tới. Giọng Thái Tử Phi phát run, trà bánh bên nữ quyến là nàng ta phụ trách, nếu Phúc Nhạc Quận Chúa xảy ra chuyện, nàng ta có một trăm cái miệng cũng không nói rõ.
Lập tức an bài cấm vệ quân thủ bên này, tất cả mọi người không thể rời đi, cung nữ thái giám toàn bộ nghiêm tra. Thái Tử Phi hận đến cắn răng, đang ngồi nhiều nữ quyến như vậy, ai xảy ra chuyện đều tốt hơn Ban Họa: Tuyệt đối không thể bỏ qua bất kỳ người nào khả nghi.
Nữ quyến khác cũng bị dọa đến hoa dung thất sắc, các nàng bình thường tối đa cũng chỉ đấu võ mồm, mắng vài câu bẩn thỉu, nhưng phần lớn người không có lòng ác đến độ hạ độc. Bây giờ thấy sắc mặt Phúc Nhạc Quận Chúa vàng như nến, miệng phun máu tươi, người nhát gan nhịn không được kêu ra tiếng.
Thái Tử đang dùng cơm cùng triều thần, nghe được bên nữ quyến truyền ra tiếng thét chói tai, thậm chí còn có động tĩnh điều động cấm vệ quân, hắn vội gọi thái giám bên người: Mau đi xem bên Thái Tử Phi xảy ra chuyện gì.
Tính cách Thái Tử Phi ổn trọng, nếu không phải chuyện lớn xảy ra, tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện điều động cấm vệ quân.
Báo! Một tên thái giám bên người Thái Tử Phi kinh hoàng chạy vào, không kịp thấy rõ có người bên trong đã nặng nề quỳ xuống: Điện hạ, Phúc Nhạc Quận Chúa trúng độc.
Ngươi nói cái gì? Dung Hà bỗng nhiên đứng người lên, bàn nhỏ trước mặt y bị lật tung, đồ ăn rơi xuống.
Phúc Nhạc Quận Chúa trúng độc, thái y đã điều đi toàn bộ...
Dung Hà chỉ cảm thấy trong đầu ông ông, y đẩy ra quan viên bên người muốn tiến lên an ủi, sải bước đi ra ngoài.
Quan viên còn lại hai mặt nhìn nhau, sau khi kinh ngạc lại cảm thấy nghĩ mà sợ, thức ăn và nước trà thế mà có độc, nếu người này muốn mạng của bọn họ, bọn họ hiện tại há còn mệnh?
Thái Tử... Chúc quan Thái Tử thấy Thái Tử cũng đi theo ra ngoài, muốn gọi Thái Tử, chỉ tiếc Thái Tử vốn không để ý hắn ta.
Thạch Phó thống lĩnh, xảy ra chuyện lớn. Dương Thống lĩnh đi đến trước mặt Thạch Tấn: Phúc Nhạc Quận Chúa đã xảy ra chuyện, Thái Tử và Thái Tử Phi có lệnh, bảo chúng ta lập tức trông coi ngự điền, không cho bất luận kẻ nào rời đi.
Ngươi nói ai đã xảy ra chuyện? Thạch Tấn nắm bội đao trong tay chặt lại, quai hàm hắn cắn chặt: Ai?
Dương Thống lĩnh bị phản ứng kỳ quái của hắn làm cho có chút hoảng hốt: Chính là phu nhân Thành An Hầu, Phúc Nhạc Quận Chúa.
Thạch Tấn trầm mặc thi lễ với Dương Thống lĩnh, quay người đi về phía nữ quyến. Dương Thống lĩnh thấy thế gọi lớn hắn: Thạch Tấn, ngươi muốn đi đâu đấy?
Thạch Tấn không để ý tới hắn ta, vẫn không quay đầu đi lên phía trước.
Ai... Dương Thống lĩnh phát giác được Thạch Tấn không đúng, Phúc Nhạc Quận Chúa trúng độc, Thạch Tấn kích động như vậy làm gì?
Thạch Tấn đi về phía trước không bao xa, liền thấy Dung Hà đằng xa thần sắc hoảng hốt, nam nhân này phong độ nhẹ nhàng, lại chạy không có chút hình tượng nào, giống như là... Một con chó không còn nhà để về.
Hắn dừng bước, nhìn Dung Hà ngã trên mặt đất một phát, sau đó từ dưới đất đứng lên tiếp tục chạy về phía trước, không sợ bụi đất dính trên người, thậm chí ngay cả búi tóc bung ra cũng không để ý đến, chỉ vội vàng chạy về phía trước, ngay cả một chút do dự cũng không có.
Thạch Phó thống lĩnh? Dương Thống lĩnh đuổi theo: Ngươi sao thế?
Không sao. Thạch Tấn thu tầm mắt lại, quay đầu nhìn về phía Dương Thống lĩnh: Hạ quan đi an bài cấm vệ quân bao quanh nơi này.
Dương Thống lĩnh nhìn bóng lưng Thạch Tấn cứng đờ, lại nhìn vị trí nữ quyến, như có điều suy nghĩ nhíu mày.
Dung Hà xông vào phòng nữ quyến, thấy Ban Họa đang nằm trên giường chắp vá tạm thời, thái y đang đút vào miệng nàng một bát thuốc đen như mực.
Thuốc vừa đút vào không được mấy ngụm, Ban Họa đã nôn ra, không chỉ phun ra phần thuốc khó khăn lắm mới nuốt vào, còn phun ra một ngụm máu.
Thành An Hầu... Thái Tử Phi nhìn thấy Dung Hà tiến đến, muốn nói hai câu trấn an Dung Hà, ai biết Dung Hà ngẩng đầu nhìn nàng ta một cái, Thái Tử Phi cảm giác giống như có vô tận hàn khí chui vào lòng bàn chân mình, lạnh truyền đến lồng ngực. Nàng ta nhịn không được rùng mình một cái, không dám mở miệng.
Họa Họa. Dung Hà đi đến bên người Ban Họa, duỗi tay nắm chặt tay của nàng, nhưng ngón tay nàng lạnh buốt, Dung Hà nhịn không được đưa tay thăm dò mũi Ban Họa, xác định có hô hấp, tay y run run che tại ngực Ban Họa, hai mắt đỏ bừng nhìn về phía thái y: Quận Chúa thế nào?
Hầu Gia, hạ quan đang thúc nôn cho Quận Chúa, phun độc tố ra, có lẽ... Thái y muốn nói có lẽ còn có thể cứu, nhưng nhìn thấy hai mắt Thành An Hầu đỏ ngầu, ông ta nuốt nửa câu sau xuống.
Tiếp tục.
Cái gì?
Ta nói tiếp tục thúc nôn.
/172
|