Trong địa lao, cung nữ Tiểu Vũ rụt bả vai lại ngồi trong góc, cách đó không xa có con chuột dơ bẩn chạy qua, ngậm một cái màn thầu vàng không biết rớt lúc nào, quay đầu chui vào đống cỏ khô tản ra mùi nấm mốc.
Tiểu Vũ ẩn núp, thế nhưng phía sau nàng ta ngoại trừ vách tường nặng nề lạnh buốt, muốn tránh cũng không được.
Ngươi đi ra. Một lính canh ngục đi đến cạnh cửa, giọng điệu lạnh như băng không tình cảm chút nào: Thành An Hầu muốn hỏi ngươi, nhanh lên.
Tiểu Vũ có chút sợ hãi bước ra cửa nhà lao, tay và chân đều đeo còng, không thể đi quá nhanh, cái bóng thật dài rơi vào trên tường loan lổ, khiến nàng ta nghĩ tới chuyện ma được nghe khi còn bé.
Đi qua thông đạo thật dài, nàng ta nhìn thấy mặt tù nhân không phải không biểu tình, thì cũng giống bị điên.
Đã đến nơi đèn đuốc huy hoàng nhất, Tiểu Vũ thấy Thành An Hầu ngồi trên ghế, đối phương mặc một thân cẩm bào màu tối, sắc mặt trắng bệch, vành mắt có máu ứ động nhàn nhạt.
Hầu Gia, đã đưa phạm nhân đến.
Tiểu Vũ nhìn thấy đối phương rốt cục ngẩng đầu nhìn mình, chỉ là ánh mắt này không tình cảm chút nào, lạnh đến khiến nàng ta tự giác quỳ xuống.
Đáp lời. Giọng Dung Hà bình thản vượt quá Tiểu Vũ dự kiến, nàng ta lén nhìn Dung Hà một cái, biểu lộ của đối phương cũng vô cùng bình tĩnh, như ý lạnh nàng ta mới cảm nhận được là ảo giác. Nàng ta run rẩy đứng lên, áy náy trong lòng khiến nàng ta không dám ngẩng đầu lên.
Chỉ là tiểu cung nữ mười ba mười bốn tuổi, nội tâm của nàng ta còn chưa đủ kiên định.
Ta không rõ, chén trà thứ nhất có kịch độc, ngươi lại đổ, vì sao đến trước mắt, ngươi lại từ bỏ? Dung Hà hỏi rất tùy ý, cứ như y chỉ muốn hỏi một vấn đề rất đơn giản.
Nô tỳ... Ca ca nô tỳ là người hầu trong cung, nhận ân huệ của Quận Chúa. Vốn hắn chỉ là thái giám thô sử, nhưng vì mấy câu của Quận Chúa, có một cái lò sưởi cầm tay, liền khiến thời gian hắn sống trong cung tốt hơn. Tiểu Vũ vừa nói, vừa không cầm được rơi lệ: Hắn thường nói với nô tỳ Quận Chúa tốt, nô tỳ không vượt qua được ranh giới trong lòng.
Ninh Vương lấy tính mệnh người nhà ra uy hiếp nàng ta, nàng ta không thể chối từ, thế nhưng nàng ta không nghĩ tới Phúc Nhạc Quận Chúa lại là một người tốt như thế. Nàng ta làm đổ trà, không chỉ không trách phạt, đưa khăn tay cho nàng ta bảo cẩn thận hơn, nàng ta không có cách nào trơ mắt nhìn một người tốt trúng độc chết.
Ngay cả chính nàng ta cũng không nghĩ tới, lúc ấy nàng ta sẽ buông tha cho cơ hội thật tốt này, váng đầu đổ ly trà đi.
Có lẽ nàng ta không muốn lấy oán trả ơn, có lẽ dáng vẻ Phúc Nhạc Quận Chúa cười rộ lên quá mức xinh đẹp, khiến nàng ta mất đi thần trí. Mặc kệ là nguyên nhân gì, chí ít trong khoảnh khắc trà bị đổ, nội tâm của nàng ta vô cùng nhẹ nhõm.
Người nhà của ngươi ta đã cho người khống chế cả rồi, nếu ngươi đồng ý giao ra chủ sử sau màn, ta sẽ cho người bảo vệ bọn họ thật tốt, nếu ngươi không chịu mở miệng. Dung Hà rủ mí mắt xuống: Ta chỉ có thể để người nhà của ngươi đi cùng ngươi.
Ngài nói thật chứ? Toàn bộ người nhà của ta thật sự được ngài phái người tìm ra? Tiểu Vũ ngạc nhiên nhìn Dung Hà: Ngài không gạt ta ư?
Mặt Dung Hà không chút thay đổi nói: Tự ngươi chọn.
Nô tỳ nói. Tiểu Vũ dập đầu một cái với Dung Hà: Nô tỳ nói.
Nô tỳ chính là...
Thành An Hầu. Tưởng Lạc sải bước tiến đến, hắn ta lườm Tiểu Vũ một cái: Thành An Hầu thật lợi hại, kiều thê ở nhà hôn mê bất tỉnh, ngươi lại có lòng dạ thanh thản ở chỗ này thẩm vấn một tiểu cung nữ không quan trọng gì.
Hắn ta quay đầu dò xét trên người Tiểu Vũ một lần: Ngược lại có chút non nớt ngon miệng.
Tiểu Vũ bị dọa đến sắc mặt tái đi, không dám nhìn Tưởng Lạc.
Không cần để ý tới người không liên quan. Dung Hà không để ý đến Tưởng Lạc, thậm chí không đứng dậy hành lễ với Tưởng Lạc, y chỉ nhìn Tiểu Vũ: Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi.
Vâng... Phải... Tiểu Vũ nhìn Tưởng Lạc một cái, con mắt Tưởng Lạc âm ngoan theo dõi nàng ta. Toàn thân nàng ta run lên, nhắm mắt lại nói: Người sai khiến nô tỳ, chính là Ninh Vương điện hạ.
Cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói lung tung, bổn vương gặp ngươi khi nào? Tưởng Lạc cười lạnh: Ngươi chỉ là một cung nữ không ra gì, dung mạo không đủ diễm lệ, dáng người không đủ uyển chuyển, xem như bổn vương mắt mù, cũng sẽ không chú ý tới ngươi.
Thành An Hầu, cung nữ này chửi bới hoàng thất, lẽ ra nên chém đầu. Bỗng nhiên Tưởng Lạc lớn tiếng nói: Người tới, đưa cung nữ nói năng linh tinh làm bại hoại thanh danh bổn vương đi ngay.
Ninh Vương. Dung Hà quay người mắt nhìn thân vệ Ninh Vương đi vào, ánh mắt lạnh lùng: Nơi này là địa lao Kinh Thành, nếu Vương gia muốn dẫn người từ nơi này đi, ít nhất phải có lệnh từ Đại Lý Tự và Kinh Điềm Y.
Đại Lý Tự và Kinh Điềm
Tiểu Vũ ẩn núp, thế nhưng phía sau nàng ta ngoại trừ vách tường nặng nề lạnh buốt, muốn tránh cũng không được.
Ngươi đi ra. Một lính canh ngục đi đến cạnh cửa, giọng điệu lạnh như băng không tình cảm chút nào: Thành An Hầu muốn hỏi ngươi, nhanh lên.
Tiểu Vũ có chút sợ hãi bước ra cửa nhà lao, tay và chân đều đeo còng, không thể đi quá nhanh, cái bóng thật dài rơi vào trên tường loan lổ, khiến nàng ta nghĩ tới chuyện ma được nghe khi còn bé.
Đi qua thông đạo thật dài, nàng ta nhìn thấy mặt tù nhân không phải không biểu tình, thì cũng giống bị điên.
Đã đến nơi đèn đuốc huy hoàng nhất, Tiểu Vũ thấy Thành An Hầu ngồi trên ghế, đối phương mặc một thân cẩm bào màu tối, sắc mặt trắng bệch, vành mắt có máu ứ động nhàn nhạt.
Hầu Gia, đã đưa phạm nhân đến.
Tiểu Vũ nhìn thấy đối phương rốt cục ngẩng đầu nhìn mình, chỉ là ánh mắt này không tình cảm chút nào, lạnh đến khiến nàng ta tự giác quỳ xuống.
Đáp lời. Giọng Dung Hà bình thản vượt quá Tiểu Vũ dự kiến, nàng ta lén nhìn Dung Hà một cái, biểu lộ của đối phương cũng vô cùng bình tĩnh, như ý lạnh nàng ta mới cảm nhận được là ảo giác. Nàng ta run rẩy đứng lên, áy náy trong lòng khiến nàng ta không dám ngẩng đầu lên.
Chỉ là tiểu cung nữ mười ba mười bốn tuổi, nội tâm của nàng ta còn chưa đủ kiên định.
Ta không rõ, chén trà thứ nhất có kịch độc, ngươi lại đổ, vì sao đến trước mắt, ngươi lại từ bỏ? Dung Hà hỏi rất tùy ý, cứ như y chỉ muốn hỏi một vấn đề rất đơn giản.
Nô tỳ... Ca ca nô tỳ là người hầu trong cung, nhận ân huệ của Quận Chúa. Vốn hắn chỉ là thái giám thô sử, nhưng vì mấy câu của Quận Chúa, có một cái lò sưởi cầm tay, liền khiến thời gian hắn sống trong cung tốt hơn. Tiểu Vũ vừa nói, vừa không cầm được rơi lệ: Hắn thường nói với nô tỳ Quận Chúa tốt, nô tỳ không vượt qua được ranh giới trong lòng.
Ninh Vương lấy tính mệnh người nhà ra uy hiếp nàng ta, nàng ta không thể chối từ, thế nhưng nàng ta không nghĩ tới Phúc Nhạc Quận Chúa lại là một người tốt như thế. Nàng ta làm đổ trà, không chỉ không trách phạt, đưa khăn tay cho nàng ta bảo cẩn thận hơn, nàng ta không có cách nào trơ mắt nhìn một người tốt trúng độc chết.
Ngay cả chính nàng ta cũng không nghĩ tới, lúc ấy nàng ta sẽ buông tha cho cơ hội thật tốt này, váng đầu đổ ly trà đi.
Có lẽ nàng ta không muốn lấy oán trả ơn, có lẽ dáng vẻ Phúc Nhạc Quận Chúa cười rộ lên quá mức xinh đẹp, khiến nàng ta mất đi thần trí. Mặc kệ là nguyên nhân gì, chí ít trong khoảnh khắc trà bị đổ, nội tâm của nàng ta vô cùng nhẹ nhõm.
Người nhà của ngươi ta đã cho người khống chế cả rồi, nếu ngươi đồng ý giao ra chủ sử sau màn, ta sẽ cho người bảo vệ bọn họ thật tốt, nếu ngươi không chịu mở miệng. Dung Hà rủ mí mắt xuống: Ta chỉ có thể để người nhà của ngươi đi cùng ngươi.
Ngài nói thật chứ? Toàn bộ người nhà của ta thật sự được ngài phái người tìm ra? Tiểu Vũ ngạc nhiên nhìn Dung Hà: Ngài không gạt ta ư?
Mặt Dung Hà không chút thay đổi nói: Tự ngươi chọn.
Nô tỳ nói. Tiểu Vũ dập đầu một cái với Dung Hà: Nô tỳ nói.
Nô tỳ chính là...
Thành An Hầu. Tưởng Lạc sải bước tiến đến, hắn ta lườm Tiểu Vũ một cái: Thành An Hầu thật lợi hại, kiều thê ở nhà hôn mê bất tỉnh, ngươi lại có lòng dạ thanh thản ở chỗ này thẩm vấn một tiểu cung nữ không quan trọng gì.
Hắn ta quay đầu dò xét trên người Tiểu Vũ một lần: Ngược lại có chút non nớt ngon miệng.
Tiểu Vũ bị dọa đến sắc mặt tái đi, không dám nhìn Tưởng Lạc.
Không cần để ý tới người không liên quan. Dung Hà không để ý đến Tưởng Lạc, thậm chí không đứng dậy hành lễ với Tưởng Lạc, y chỉ nhìn Tiểu Vũ: Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi.
Vâng... Phải... Tiểu Vũ nhìn Tưởng Lạc một cái, con mắt Tưởng Lạc âm ngoan theo dõi nàng ta. Toàn thân nàng ta run lên, nhắm mắt lại nói: Người sai khiến nô tỳ, chính là Ninh Vương điện hạ.
Cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói lung tung, bổn vương gặp ngươi khi nào? Tưởng Lạc cười lạnh: Ngươi chỉ là một cung nữ không ra gì, dung mạo không đủ diễm lệ, dáng người không đủ uyển chuyển, xem như bổn vương mắt mù, cũng sẽ không chú ý tới ngươi.
Thành An Hầu, cung nữ này chửi bới hoàng thất, lẽ ra nên chém đầu. Bỗng nhiên Tưởng Lạc lớn tiếng nói: Người tới, đưa cung nữ nói năng linh tinh làm bại hoại thanh danh bổn vương đi ngay.
Ninh Vương. Dung Hà quay người mắt nhìn thân vệ Ninh Vương đi vào, ánh mắt lạnh lùng: Nơi này là địa lao Kinh Thành, nếu Vương gia muốn dẫn người từ nơi này đi, ít nhất phải có lệnh từ Đại Lý Tự và Kinh Điềm Y.
Đại Lý Tự và Kinh Điềm
/172
|