Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 150 - Chương 123

/172


Cho người đi kiểm tra lại binh sĩ bị thương và tử trận, nên hậu táng thì hậu táng, nên cho phí trấn an thì cho, việc này nhớ kỹ phải để người đáng tin đi làm. Ban Họa nhớ tới trong quân doanh còn có chuyện nuốt riêng phí trợ cấp xảy ra, nói bổ sung: Nếu ai dám làm chuyện đó, không cần bẩm báo chủ công, tự ta chặt đầu của hắn xuống!

Vâng! Trong lòng Đỗ Cửu hơi động, vẻ mặt kích động: Mong Tướng quân yên tâm, thuộc hạ nhất định làm thỏa đáng việc này.

Ban Họa thấy hắn tức giận bước ra ngoài thì nhịn không được thở dài, nữ hộ vệ sau lưng nàng lo lắng: Quận Chúa, ngài có ổn không?

Quận Chúa được nuông chiều từ bé, mặc dù đi theo lão Tướng quân học điều binh khiển tướng, nhưng đó cũng là chuyện của rất nhiều năm trước, khi đó Quận Chúa mới bao nhiêu lớn, làm sao chân chính được chứng kiến tàn khốc trên chiến trường? Hiện tại cả ngày ở cùng đám binh lính này, ăn không ngon mặc không đẹp, đồ trang sức tơ lụa không thể dùng, Quận Chúa nhà bọn họ chưa từng chịu khổ thế này?

Ta không sao. Ban Họa dựa vào ghế, nhắm mắt để nữ hộ vệ bóp vai cho mình: Tưởng Lạc làm việc tàn bạo, nếu không lật đổ hắn ta, không chỉ bách tính thiên hạ ăn ngủ không yên, thậm chí tất cả mọi người trên dưới Ban gia cũng sống không nổi.

Thế nhưng mà... Nữ hộ vệ do dự một lát: Cao điểu tận, lương cung tàn*, thuộc hạ lo lắng cô gia...

*chim bay cao hết, cung tốt vất bỏ.

Nếu một ngày cô gia thật sự đăng cơ Hoàng đế, mặc dù chủ tử và cô gia là vợ chồng son, người trong mộng dễ đổi thay, lỡ như đến lúc đó cô gia kiêng kị huyết mạch Tưởng thị trên người chủ tử, thì nên làm thế nào cho phải?

Coi như Dung Hà cạn tình với ta, nhưng ít nhất chàng sẽ là Hoàng Đế tốt, cộng với Ban gia đối đãi chàng không tệ, chàng tuyệt sẽ không làm khó người Ban gia. Ban Họa cười cười: Về phần những thứ khác, lo lắng sớm như vậy cũng vô dụng. Đời người sống một lần, cũng nên nghĩ điều tốt, chứ đừng mỗi ngày sống không vui, vậy không tốt chút nào.

Quận Chúa tâm tính tốt, nghĩ cũng thông. Nữ hộ vệ bị lời Ban Họa nói chọc cười: Ngài nói rất có lý, là lá gan thuộc hạ quá nhỏ.

Dân gian có câu, không dám róc thịt của bản thân, sao có thể kéo mỹ nhân xuống ngựa. Ban Họa xinh đẹp giương đầu lên: Ngươi nói có đúng hay không?

Không phải nguyên văn trong dân gian là không dám tự róc thịt, mới khiến Hoàng Đế... Nữ hộ vệ biến sắc, cười khổ nói: Quận Chúa, ngài lại trêu thuộc hạ, lời này thuộc hạ không dám nói.

Có gì không dám nói, bây giờ không phải chúng ta đang làm đấy thôi? Ban Họa hùng hồn nói: Không sao, chúng ta nói chuyện đóng kín cửa, ai cũng không biết.

Nữ bọn hộ vệ nhao nhao nói vâng, dù Ban Họa nói gì, các nàng đều tin.

Huyện Thanh Tùng là một huyện nghèo dưới trướng Vĩnh Châu, huyện thành địa thế hiểm trở, chất đất không đủ phì nhiêu, cho nên nông sản cũng không phong phú, lúc thời tiết tốt, thu hoạch được một chút, miễn cưỡng có thể ăn no, nếu gặp năm thiên tai, thì phải thắt lưng mà sống, không cẩn thận chết đói, thì cũng có khả năng.

Ban Họa đến, cũng không khiến dân chúng địa phương cảm thấy tuyệt vọng, ngược lại khiến bọn họ thấy được hi vọng.

Những binh lính này không cướp bóc đốt giết, cũng không làm khó họ, có thể thấy được những phản quân này thật sự muốn giải cứu bách tính khỏi tình thế “nước lửa”, mới không thể không cầm vũ khí nổi dậy. Có người nghe ngóng Tướng Quân dẫn binh tuổi trẻ anh tuấn kia là ai, biết được là Tướng Quân lớn thứ hai trong quân, thậm chí có lão thái thái bắt đầu quan tâm vị tướng quân này có thành gia hay chưa.

Biết được đã thành thân, không ít gia đình vọng tộc trong huyện có chút thất vọng, nhưng vẫn qua lại thân thiết như cũ, hiến một chút lương thảo cho quân Dung gia. Ngay tại lúc này, vàng bạc không được hoan nghênh bằng lương thảo. Những vọng tộc này một là muốn lợi dụng, hai là lo lắng những phản quân này giả vờ giả vịt, duy trì tư thế không dám đắc tội, cho họ chỗ tốt.

Ban Họa nhận lấy lương thảo, ghi toàn bộ vào sổ, nói với mấy vọng tộc: Nghĩa cử của các vị hương thân tại hạ đã ghi nhớ trong lòng, đợi đánh bại nịnh thần, chắc chắn cảm kích chư vị gấp bội.

Tướng Quân nói quá lời, không dám không dám.

Những vọng tộc giàu có không ai dám xem lời nói này thành chuyện to tát, lúc Ban Họa tạm thời ở phủ đệ, chỉ coi mình dùng tiền mua an tâm.

Vừa đưa tiễn những người này, thì có binh sĩ báo lại, đại quân triều đình đã xuất hiện bên ngoài hai dặm.

Cuối cùng cũng tới. Ban Họa đứng người lên: Chuẩn


/172

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status