Dung Hà sửng sốt một chút, y không nghĩ tới Hoàng Đế lại đột nhiên hỏi mình chuyện này, y nhịn không được nhìn về phía Hoàng Đế, khóe mắt quét qua Ban Họa.
Nàng mang trên mặt nụ cười không liên quan đến mình, một cặp mắt còn tò mò nhìn y, hình như đang đợi câu trả lời của y.
Bệ hạ, vi thần... Còn chưa lo hôn sự.” Dung Hà thở dài nói: Loại chuyện này, không thể cưỡng cầu.
Trẫm lại nghe nói, trong Kinh Thành lại có không ít trái tim nữ tử đã trao cho ngươi, chẳng lẽ không có người nào khiến ngươi động tâm sao? Vân Khánh Đế rất không hiểu, lấy dung mạo và địa vị của Dung Hà, muốn lấy thê tử rất dễ dàng. Khi ông bằng tuổi Dung Hà, Đại Công Chúa cũng đã ra đời.
Dung Hà chắp tay đến cùng, không nói gì.
Thấy y có dáng vẻ không muốn lấy thê tử, Vân Khánh Đế không muốn làm chuyện khiến người ta ghét, nhưng lại không đành lòng nhìn thần tử mình xem trọng làm một nam nhân độc thân ấm lạnh không ai quan tâm: Chờ ngươi để ý cô nương nhà ai thì hãy nói với trẫm, trẫm làm mai cho ngươi.
Vi thần tạ bệ hạ.
Đã có vết xe đổ tiền triều, đại nghiệp cho Hoàng Đế một bài học, đó là không có việc gì làm cũng đừng tứ hôn lung tung.
Tiền triều mất đi mồi dẫn hỏa trong thiên hạ, cũng vì Hoàng Đến rảnh rổi không chuyện gì làm đi tứ hôn, nào biết được tân nương vừa vào cửa, trượng phu vì ái thiếp mà diệt thê, lại đối xử tàn bạo với chính thê. Người nhà mẹ đẻ chính thê thế lớn, thấy Hoàng Đế vậy mà không xử trí người Nam Phương, trong cơn tức giận đã liên hợp các vương gia có đất phong tạo phản, náo đến thiên hạ đại loạn, cuối cùng để Tưởng gia bọn hắn có được lợi.
Trước mọi chuyện xưa cũ bên ngoài, Vân Khánh Đế rất lý trí nhẫn nhịn lại ý nghĩ của mình. Trên thực tế, ông muốn Dung Hà cưới cô nương Thạch gia, cùng Thái Tử trở thành huynh đệ cột chèo. Dung Hà có tài có thế, là ông vì Thái Tử chọn lương thần tốt, nếu hai người là cột chèo, ngày sau Dung Hà sẽ càng thêm trung thành với Thái Tử.
Muội muội của Thái Tử Phi ông đã từng gặp qua, là một nữ tử mỹ mạo song toàn, phối với Dung Hà đúng lúc sẽ có mối liên kết, tất nhiên sẽ cầm sắt hòa minh, chí thú hợp nhau.
Chỉ tiếc ông lo nghĩ nhiều, Dung Hà hình như chưa có hứng thú với tình yêu nam nữ, cộng thêm lão nhị hình như có chút tâm tư không bình thường với Thạch cô nương, ngược lại ông không mở miệng được. Thạch gia đã có một Thái Tử Phi, tuyệt đối không thể thêm một Vương Phi, cho nên Thạch Phi Tiên tuyệt đối không thể gả cho lão nhị, đây cũng là lí do ông chọn Tạ cô nương cho lão nhị.
Thôi thôi, may mà Dung Hà là một chính nhân quân tử, không cần quan hệ thông gia trói chặt y, đợi Thái Tử đăng cơ, y cũng sẽ tận tâm phụ tá Thái Tử.
Đi ra Đại Nguyệt cung, Dung Hà quay đầu nhìn về phía tỷ đệ Ban gia đằng sau mình: Quận Chúa, Thế Tử, gặp nhau đã là hữu duyên, cùng tại hạ đến Bách Vị quán dùng cơm được không?
Ban Hằng nhìn Ban Họa, thấy Ban Họa gật đầu rồi thì Ban Hằng nhân tiện nói: Chuyện này phải đa tạ Bá gia rồi.
Ra khỏi cửa cung, chờ thái giám dẫn đường rời đi, Ban Họa mới nhỏ giọng nói: Hôm nay bệ hạ gọi chúng ta đến là vì chuyện trong nhà Trường Thanh Vương điện hạ?
Quận Chúa, chuyện hôm nay sau khi đã xuất cung, cũng không thể nhắc đến với bất luận kẻ nào. Lời nói của Dung Hà ý vị sâu xa: Đây không phải chuyện gì tốt.
Ban Hằng và Ban Họa cùng nhau gật đầu, Ban Hằng quay đầu mắt nhìn cửa cung cao cao, lắc đầu thở dài nói: Thật không biết tường cao thâm cung sau này còn ý nghĩa gì .
Ngược lại Ban Họa cảm thấy đây không phải chuyện gì khó giải thích: Nơi này có tài phú, mỹ nhân, còn có quyền thế mà người khác nằm mơ cũng không tưởng tượng nổi, làm sao lại không có ý nghĩa? Nếu thật sự không có ý nghĩa, vì sao nhiều người như vậy muốn ngồi lên vị trí kia, thật chỉ vì thiên hạ bách tính sao?
Dưới cái nhìn của nàng, nhân loại đều tham lam, có người tham hoa
Nàng mang trên mặt nụ cười không liên quan đến mình, một cặp mắt còn tò mò nhìn y, hình như đang đợi câu trả lời của y.
Bệ hạ, vi thần... Còn chưa lo hôn sự.” Dung Hà thở dài nói: Loại chuyện này, không thể cưỡng cầu.
Trẫm lại nghe nói, trong Kinh Thành lại có không ít trái tim nữ tử đã trao cho ngươi, chẳng lẽ không có người nào khiến ngươi động tâm sao? Vân Khánh Đế rất không hiểu, lấy dung mạo và địa vị của Dung Hà, muốn lấy thê tử rất dễ dàng. Khi ông bằng tuổi Dung Hà, Đại Công Chúa cũng đã ra đời.
Dung Hà chắp tay đến cùng, không nói gì.
Thấy y có dáng vẻ không muốn lấy thê tử, Vân Khánh Đế không muốn làm chuyện khiến người ta ghét, nhưng lại không đành lòng nhìn thần tử mình xem trọng làm một nam nhân độc thân ấm lạnh không ai quan tâm: Chờ ngươi để ý cô nương nhà ai thì hãy nói với trẫm, trẫm làm mai cho ngươi.
Vi thần tạ bệ hạ.
Đã có vết xe đổ tiền triều, đại nghiệp cho Hoàng Đế một bài học, đó là không có việc gì làm cũng đừng tứ hôn lung tung.
Tiền triều mất đi mồi dẫn hỏa trong thiên hạ, cũng vì Hoàng Đến rảnh rổi không chuyện gì làm đi tứ hôn, nào biết được tân nương vừa vào cửa, trượng phu vì ái thiếp mà diệt thê, lại đối xử tàn bạo với chính thê. Người nhà mẹ đẻ chính thê thế lớn, thấy Hoàng Đế vậy mà không xử trí người Nam Phương, trong cơn tức giận đã liên hợp các vương gia có đất phong tạo phản, náo đến thiên hạ đại loạn, cuối cùng để Tưởng gia bọn hắn có được lợi.
Trước mọi chuyện xưa cũ bên ngoài, Vân Khánh Đế rất lý trí nhẫn nhịn lại ý nghĩ của mình. Trên thực tế, ông muốn Dung Hà cưới cô nương Thạch gia, cùng Thái Tử trở thành huynh đệ cột chèo. Dung Hà có tài có thế, là ông vì Thái Tử chọn lương thần tốt, nếu hai người là cột chèo, ngày sau Dung Hà sẽ càng thêm trung thành với Thái Tử.
Muội muội của Thái Tử Phi ông đã từng gặp qua, là một nữ tử mỹ mạo song toàn, phối với Dung Hà đúng lúc sẽ có mối liên kết, tất nhiên sẽ cầm sắt hòa minh, chí thú hợp nhau.
Chỉ tiếc ông lo nghĩ nhiều, Dung Hà hình như chưa có hứng thú với tình yêu nam nữ, cộng thêm lão nhị hình như có chút tâm tư không bình thường với Thạch cô nương, ngược lại ông không mở miệng được. Thạch gia đã có một Thái Tử Phi, tuyệt đối không thể thêm một Vương Phi, cho nên Thạch Phi Tiên tuyệt đối không thể gả cho lão nhị, đây cũng là lí do ông chọn Tạ cô nương cho lão nhị.
Thôi thôi, may mà Dung Hà là một chính nhân quân tử, không cần quan hệ thông gia trói chặt y, đợi Thái Tử đăng cơ, y cũng sẽ tận tâm phụ tá Thái Tử.
Đi ra Đại Nguyệt cung, Dung Hà quay đầu nhìn về phía tỷ đệ Ban gia đằng sau mình: Quận Chúa, Thế Tử, gặp nhau đã là hữu duyên, cùng tại hạ đến Bách Vị quán dùng cơm được không?
Ban Hằng nhìn Ban Họa, thấy Ban Họa gật đầu rồi thì Ban Hằng nhân tiện nói: Chuyện này phải đa tạ Bá gia rồi.
Ra khỏi cửa cung, chờ thái giám dẫn đường rời đi, Ban Họa mới nhỏ giọng nói: Hôm nay bệ hạ gọi chúng ta đến là vì chuyện trong nhà Trường Thanh Vương điện hạ?
Quận Chúa, chuyện hôm nay sau khi đã xuất cung, cũng không thể nhắc đến với bất luận kẻ nào. Lời nói của Dung Hà ý vị sâu xa: Đây không phải chuyện gì tốt.
Ban Hằng và Ban Họa cùng nhau gật đầu, Ban Hằng quay đầu mắt nhìn cửa cung cao cao, lắc đầu thở dài nói: Thật không biết tường cao thâm cung sau này còn ý nghĩa gì .
Ngược lại Ban Họa cảm thấy đây không phải chuyện gì khó giải thích: Nơi này có tài phú, mỹ nhân, còn có quyền thế mà người khác nằm mơ cũng không tưởng tượng nổi, làm sao lại không có ý nghĩa? Nếu thật sự không có ý nghĩa, vì sao nhiều người như vậy muốn ngồi lên vị trí kia, thật chỉ vì thiên hạ bách tính sao?
Dưới cái nhìn của nàng, nhân loại đều tham lam, có người tham hoa
/172
|