Động tác của Ban Họa và Ban Hằng dừng lại, hai người quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một nam nhân thân mặc cẩm bào màu trắng, đầu đội ngân quang mang theo hai tên hộ vệ đứng cách họ vài bước, hình như vừa từ trong rừng ra.
Ban Họa bình tĩnh đem cái xẻng nhét vào trong tay Ban Hằng, đứng lên vỗ vạt áo dính đầy đất, kết quả bởi vì trên tay dính bùn đất, ngược lại càng vỗ càng bẩn, nàng dứt khoát 'vò đã mẻ không sợ rớt' hành lễ ngang hàng với nam tử kia: Bái kiến Thành An Bá, ta cùng xá đệ đang chơi trò bảo tàng.
Trò bảo tàng? Dung Hà nhìn thấy mặt mũi hai tỷ đệ dính đầy đất, nếu như không phải y phục dạ hành trên thân hai người thêu hoa lệ tinh xảo, thì thật không giống như con cháu quý tộc.
Xá đệ nhỏ tuổi, đọc mấy cuốn sách cổ xong, liền muốn học trong sách những việc làm tốt của các tiền bối trong đó. Ban Họa quay đầu ném cho Ban Hằng ánh mắt bảo hắn im miệng: Ví dụ như người hữu duyên tìm được bạc hắn chôn, thoát khỏi khốn cùng bệnh tật.
Ánh mắt Dung Hà không nói nên lời, nhưng rất nhanh y lại cười, móc ra một chiếc khăn tay đưa tới trước mặt Ban Họa: Lệnh đệ thật hướng thiện.
Đa tạ, không cần khen. Ban Họa vung tay áo lên xoa lung tung lên mặt, chiếc khăn tay nhỏ như vậy, có thể lau sạch cái gì? Nhưng dáng dấp Dung Hà dễ nhìn như vậy, đứng gần càng thêm hoàn mỹ, tên Trầm Ngọc lúc trước từ hôn nàng da không tốt được như y, mũi cũng không thẳng như y.
Thấy Ban Họa không nhận khăn của mình, Dung Hà cười nhạt đem khăn thu về: Cần chúng ta hỗ trợ không?
Được rồi, việc này chỉ có thể lén làm, bị người ta phát hiện thì không còn chút thần bí nào. Ban Họa đá hai cái túi trên đất, nói với Ban Hằng: Đi gọi hộ vệ thu dọn nơi này.
Hả Ban Hằng thấy mình có thể thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt này, lập tức từ dưới đất nhảy dựng lên, quay đầu chạy ra ngoài. Làm loại chuyện ngu xuẩn này còn bị người phát hiện, coi như hắn không biết xấu hổ, cũng cảm thấy loại tình huống này, xấu hổ đến nỗi khiến hắn muốn đem mặt vùi vào cái hố vừa đào ban nãy.
Quấy rầy đến Thành An Bá ngắm cảnh đúng là vô ý, tiểu nữ tử xin cáo từ. Mấy người hộ vệ tới xách đi hai túi cát bên trong đựng bạc, Ban Họa chắp tay với Dung Hà: Cáo từ.
Dung Hà thở dài tạ lỗi: Tại hạ quấy rầy đến cô nương cùng lệnh đệ chơi đùa vui vẻ, còn mong cô nương thông cảm nhiều hơn.
Ngươi quá khách khí, cái kia... Ngươi tiếp tục đi? Nếu như đang mặc trang phục lộng lẫy bình thường, Ban Họa còn nguyện ý cùng mỹ nam tử như Dung Hà nói nhiều thêm vài câu, nhưng hiện tại nàng đang búi tóc nam tử, trên người còn dính đầy đất, bộ dáng này nói chuyện với người khác, thật vũ nhục dung mạo của nàng.
Cô nương đi thong thả. Dung Hà chắp tay hành lễ ngang hàng với nàng, Ban Họa đành phải đáp lễ lại, quay người đá mấy cước vào hố đã đào, vui vẻ mà chạy ra.
Núi rừng lần nữa khôi phục yên tĩnh của nó, Dung Hà nhìn vào hố, khẽ cười một tiếng, giọng điệu lạnh nhạt: Tra cho rõ?
Hồi Bá gia, Ban Hương Quân và Ban Thế Tử đúng là vô ý lên núi. Một người trung niên nam tử đi ra từ đằng sau bụi cỏ: Có tin đồn đây là đôi tỷ đệ ‘giàu có’ trong Kinh Thành, bình thường không làm được chuyện gì đứng đắn.
Ban Hương Quân? Dung Hà suy nghĩ: Người mấy hôm trước bị từ hôn?
Đúng, chính là nàng. Nam tử trung niên nghĩ thầm, nhà ai có thể nuôi được hài tử không có việc gì
Ban Họa bình tĩnh đem cái xẻng nhét vào trong tay Ban Hằng, đứng lên vỗ vạt áo dính đầy đất, kết quả bởi vì trên tay dính bùn đất, ngược lại càng vỗ càng bẩn, nàng dứt khoát 'vò đã mẻ không sợ rớt' hành lễ ngang hàng với nam tử kia: Bái kiến Thành An Bá, ta cùng xá đệ đang chơi trò bảo tàng.
Trò bảo tàng? Dung Hà nhìn thấy mặt mũi hai tỷ đệ dính đầy đất, nếu như không phải y phục dạ hành trên thân hai người thêu hoa lệ tinh xảo, thì thật không giống như con cháu quý tộc.
Xá đệ nhỏ tuổi, đọc mấy cuốn sách cổ xong, liền muốn học trong sách những việc làm tốt của các tiền bối trong đó. Ban Họa quay đầu ném cho Ban Hằng ánh mắt bảo hắn im miệng: Ví dụ như người hữu duyên tìm được bạc hắn chôn, thoát khỏi khốn cùng bệnh tật.
Ánh mắt Dung Hà không nói nên lời, nhưng rất nhanh y lại cười, móc ra một chiếc khăn tay đưa tới trước mặt Ban Họa: Lệnh đệ thật hướng thiện.
Đa tạ, không cần khen. Ban Họa vung tay áo lên xoa lung tung lên mặt, chiếc khăn tay nhỏ như vậy, có thể lau sạch cái gì? Nhưng dáng dấp Dung Hà dễ nhìn như vậy, đứng gần càng thêm hoàn mỹ, tên Trầm Ngọc lúc trước từ hôn nàng da không tốt được như y, mũi cũng không thẳng như y.
Thấy Ban Họa không nhận khăn của mình, Dung Hà cười nhạt đem khăn thu về: Cần chúng ta hỗ trợ không?
Được rồi, việc này chỉ có thể lén làm, bị người ta phát hiện thì không còn chút thần bí nào. Ban Họa đá hai cái túi trên đất, nói với Ban Hằng: Đi gọi hộ vệ thu dọn nơi này.
Hả Ban Hằng thấy mình có thể thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt này, lập tức từ dưới đất nhảy dựng lên, quay đầu chạy ra ngoài. Làm loại chuyện ngu xuẩn này còn bị người phát hiện, coi như hắn không biết xấu hổ, cũng cảm thấy loại tình huống này, xấu hổ đến nỗi khiến hắn muốn đem mặt vùi vào cái hố vừa đào ban nãy.
Quấy rầy đến Thành An Bá ngắm cảnh đúng là vô ý, tiểu nữ tử xin cáo từ. Mấy người hộ vệ tới xách đi hai túi cát bên trong đựng bạc, Ban Họa chắp tay với Dung Hà: Cáo từ.
Dung Hà thở dài tạ lỗi: Tại hạ quấy rầy đến cô nương cùng lệnh đệ chơi đùa vui vẻ, còn mong cô nương thông cảm nhiều hơn.
Ngươi quá khách khí, cái kia... Ngươi tiếp tục đi? Nếu như đang mặc trang phục lộng lẫy bình thường, Ban Họa còn nguyện ý cùng mỹ nam tử như Dung Hà nói nhiều thêm vài câu, nhưng hiện tại nàng đang búi tóc nam tử, trên người còn dính đầy đất, bộ dáng này nói chuyện với người khác, thật vũ nhục dung mạo của nàng.
Cô nương đi thong thả. Dung Hà chắp tay hành lễ ngang hàng với nàng, Ban Họa đành phải đáp lễ lại, quay người đá mấy cước vào hố đã đào, vui vẻ mà chạy ra.
Núi rừng lần nữa khôi phục yên tĩnh của nó, Dung Hà nhìn vào hố, khẽ cười một tiếng, giọng điệu lạnh nhạt: Tra cho rõ?
Hồi Bá gia, Ban Hương Quân và Ban Thế Tử đúng là vô ý lên núi. Một người trung niên nam tử đi ra từ đằng sau bụi cỏ: Có tin đồn đây là đôi tỷ đệ ‘giàu có’ trong Kinh Thành, bình thường không làm được chuyện gì đứng đắn.
Ban Hương Quân? Dung Hà suy nghĩ: Người mấy hôm trước bị từ hôn?
Đúng, chính là nàng. Nam tử trung niên nghĩ thầm, nhà ai có thể nuôi được hài tử không có việc gì
/172
|