Edit: Cám ( Tracy_Vitieubao)
Đột nhiên, thanh niên nham ác hung hiểm kia mở miệng, giọng nói mang theo vận luật kì lạ, quanh quẩn toàn bộ phỉ oa: "Chậm đã."
Phỉ chủ mới mở mắt.
Nam nữ trùm thổ phỉ đều nói: "Thế nào, ngươi còn có ý kiến gì khác sao?"
Nam trùm thổ phỉ hừ lạnh: "Việc của phỉ bang ta, đại thiếu gia chớ có lung tung ngắt lời tốt hơn!"
Thanh niên nham hiểm âm trầm cười: "Ba vị cao thủ lần trước đi bắt hai người kia thế nhưng bất hạnh bỏ mạng, có thể thấy bên cạnh hai huynh muội kia có cường giả đi cùng. Lúc này đây, có phải cũng nên phái thêm càng nhiều cao thủ cùng đi hay không?"
Nghe hắn nói vậy, Thanh Thủ Phỉ mất hứng: "Thế nào, ngươi ngại đại gia ta đây bản lĩnh không đủ cao?"
Thanh niên nham hiểm hung ác lại nói: "Nào có như vậy chớ? Ta bất quá chỉ là một Tiên Thiên nhị trọng nho nhỏ, Thanh Thủ đại nhân còn hơn ta cả hai cảnh giới, ta nào dám ghét bỏ đâu." Hắn dừng một chút, lại nói: "Chẳng qua ta cảm thấy hai người kia lẩn trốn quá kỹ, nếu đã vất vả tìm ra được rồi, nên chuẩn bị thật tốt mới càng thỏa đáng."
Lời thanh niên này nói không phải không có đạo lí, tuy rằng Thanh Thủ Phỉ không cao hứng, nhưng cũng không nói gì.
Nhưng mà nam trùm thổ phỉ lại nói: "Thi thể ba người kia sớm đã đưa trở về, nhìn trạng thái bất quá chỉ là bị đánh lén mà thôi. Khí kình sót lại cũng cho thấy, người đánh lén kia bất quá cũng chỉ là Tiên Thiên nhị trọng mà thôi. Thanh Thủ Phỉ thực lực cao cường, nếu xuất lĩnh một đội nhân mã mà vẫn không bắt được người, vậy chẳng phải phỉ bang ta quá vô năng rồi ư?"
Thanh niên nham hiểm hung ác cũng không cãi nữa, chỉ nói: "Nếu trùm thổ phỉ đã có định liệu trước, tại hạ cũng chỉ chờ bảo kiếm tới tay, sau đó tiến hành bước tiếp theo."
Thanh Thủ Phỉ liền cao giọng nói: "Đa tạ trùm thổ phỉ tín nhiệm! Thuộc hạ nhất định sẽ làm việc thỏa đáng!"
Vì thế cứ quyết định như vậy, Thanh Thủ Phỉ dẫn dắt nhân mã động thủ.
Trong đội nhân mã này, ngoại trừ Thanh Thủ Phỉ là Tiên Thiên tứ trọng ra, còn có ba Võ giả Tiên Thiên nhất trọng, hơn nữa còn có mấy chục đọa tặc Hậu Thiên cảnh, theo lí thuyết vô luận thế nào cũng sẽ không thất thủ.
Xà Vĩ Sơn.
Là một sơn động được ẩn nấp giữa núi, được dây đằng che giấu. Sơn động này cao đại khái gấp đôi người, cũng tương đối nhỏ hẹp.
Buổi chiều, có một thanh niên cực kì tuấn mỹ từ trong đi ra.
Thanh niên đứng trên một khối cự thạch, thoáng ngẩn đầu.
Sau đó, y dần lộ ra tươi cười: "Tới."
Kế tiếp, y từ trên cự thạch nhảy xuống, lách người ẩn thân, lại nhìn xuống dưới.
Không sai, nơi thanh niên đang đứng chính là một khe sâu cực kì nhỏ hẹp.
Hai bên đều là núi đá, cự thạch dựa vào nhau, lối đi chỉ có thể cất chứa vài người cùng nhau tiến vào. Trong khe hẹp rất lầy lội, một bên cũng có không ít cành cây nhánh cây rũ xuống, rất nhiều cành khô, đá tảng loạn xạ hình thành chướng ngại, nếu muốn đi qua nơi này, cũng rất khó khăn.
Nơi xa xa có thanh âm truyền tới.
Sau đó có thể nhìn thấy một nam một nữ bay nhanh chạy trốn, sau khi bọn họ nhìn thấy khe hẹp trước mắt này, hai mắt sáng lên, sau đó không nghĩ nhiều liền dùng trường kiếm trong tay chặt bỏ mấy thứ lặt vặt hai bên, đá bay loạn thạch, một đường chạy vào khe hẹp.
Rất nhiều tảng đá bị bọn họ đá văng vung vảy phía sau, hình thành một vậy cản trên đường.
Nhưng người phái sau càng nhanh, trong chớp mắt liền có mấy chục Võ giả hung thần ác sát vọt tới, mỗi người ít nhất đều là Đoán Cốt cảnh, như là muốn đem chỗ này bao vây. Trên không còn bay đến bốn Võ giả Tiên Thiên, người cầm đầu biểu tình hưng phấn, khiến khuôn mặt đen vặn vẹo thành bộ dáng cực kì khó coi. Mà ba người còn lại, trong mắt đều mang theo tươi cười khát máu.
Đúng là Thanh Thủ Phỉ cùng nhóm thủ hạ đắc lực của hắn.
Sau khi đôi nam nữ chạy vào khe hẹp, những người đuổi theo sau cũng dí sát chạy vào.
Đường đi nhỏ hẹp, nếu bọn họ cứ tiến vào lấp kín đường thoát của đối phương, liền có thể coi như bắt ba ba trong rọ rồi.
Nhưng lúc này, Thanh Thủ Phỉ lại đột nhiên giơ tay lên: "Chậm đã!"
Nhóm đạo tặc cũng nghe lời, dừng lại: "Thanh đầu lãnh?"
Thanh Thủ Phỉ khuôn mặt âm lãnh: "Trước phái một người đi dò đường."
Hắn tuy hung tàn, nhưng là người rất cẩn thận.
Thời gian Lăng thị huynh muội Xà Vĩ Sơn lâu hơn bọn họ, con đường này nhỏ hẹp lầy lội, xung quanh còn có dây đằng linh tinh, ai biết được có độc hay không?
Nếu không cẩn thận trúng bẫy rập, vậy càng không đáng!
Đương nhiên, Thanh Thủ Phỉ cũng không cảm thấy huynh muội Lăng thị có thể làm ra cái bẫy rập gì, nhưng dù gì thuộc hạ hắn không phải ai cũng Tiên Thiên cảnh, Hậu Thiên Võ giả nếu thiệt mạng ở đây, cũng cực kì lỗ vốn.
Trên núi đá, Công Nghi Thiên Hành đứng sau cự thạch hơi hơi mỉm cười: "Tên ti tiện này thật ra rất cẩn thận a!"
Thanh Thủ Phỉ có thể nghĩ đến chuyện này, y làm sao chưa từng nghĩ qua chứ?
Cho dù muốn hạ độc, y cũng sẽ không chọn nơi dễ khiến người chú ý như vậy đâu.
Quả nhiên, đạo tặc có thực lực thấp nhất trong nhóm bị bắt tiến lên dò đường, một đường đi vào khe hẹp lầy lội, dây đằng xung quanh đều chạm vào hắn, nhưng cũng không có bất thường gì xảy ra.
Lăng thị huynh muội nhờ thời gian trì hoãn này mà chạy được thoát khá xa, tựa hồ sắp rời khỏi khe hẹp này rồi! Mà một khi bọn họ rời đi, nơi lẩn trốn được sẽ càng nhiều hơn nữa!
Thanh Thủ Phỉ đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Nếu phía trước không có bẫy rập, vậy tuyệt đối không thể để hai huynh muội kia trốn thoát.
Bởi vậy Thanh Thủ Phỉ ra lệnh một tiếng, tất cả đạo tặc tức tốc đuổi theo, ba Võ giả Tiên Thiên lập tức phi hành lao nhanh về trước, nhanh chóng xuyên qua khe hẹp, lấy tốc độ nhanh nhất bao vây chặn hết đường đi.
Tình hình hiện giờ, đúng là giống như "bắt ba ba trong rọ" mà bọn họ suy nghĩ.
Thanh Thủ Phỉ cười dữ tợn nói: "Lăng gia tiểu tử, ngươi tốt nhất đem đồ giao ra đây, biết đâu còn có thể giữ lại mạng nhỏ của muội muội ngươi, nếu không, Thanh Thủ Phỉ ta mặc kệ Lăng Thiên Ân muốn thế nào, đều sẽ đem muội muội ngươi cho nhóm thủ hạ ta sung sướng một phen!"
Lăng Tử Kỳ quát mắng một tiếng: "Vô sỉ!"
Lăng Tử Vi: "Ta thà chết cũng không cho các ngươi nguyện ý!"
Nhưng dù hai huynh muội không cam lòng thế nào, dù cảnh giác ra sao, nhóm đạo tặc vẫn từng bước tiếp cận, khoảng cách giữa họ càng lúc càng gần....
Thanh Thủ Phỉ thấy hai người bọn họ có chạy đằng trời cũng không thoát, trong mắt ác ý càng nồng đậm.
Một khác này, khoảng cách giữa nhóm đạo tặc cách huynh muội Lăng thị chỉ còn vài bước chân, hai huynh muội đồng thời vung tay, bắn ra vài viên tròn xoe như hạt châu.
Những hạt châu bị quăng trên đất nổ tung, tức khắc toát ra cổ hoàng yên, nháy mắt tràn ngập tứ phía, nhanh chóng bao vây lấy nhóm đạo tặc.
Nhóm đạo tặc còn chưa kịp làm ra bất kì động tác gì, thân mình lập tức tê dại, thất khiếu chảy máu!
Thanh Thủ Phỉ hoàn toàn không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện này, khóe mắt như muốn nứt ra, lập tức liền muốn thoát đi khe hẹp. Chỉ là hoàng yên vẫn không tiêu tán, độc tính kịch liệt, nếu là càng lui về sau, ngược lại sẽ trúng độc....
Mà ngay sau đó, hắn cũng không rãnh nghĩ đến chuyện này nữa.
Bởi vì trên cao, có một lực lượng khủng bố hung hăng đánh xuống!
Thanh Thủ Phỉ kinh hãi. Không tốt!
Hắn lập tức tránh né, dù hắn phản ứng mau, nhưng so ra vẫn còn chậm hơn người dự mưu công kích.
Trong phút chốc, Thanh Thủ Phỉ chỉ kịp quay đầu, cổ lực lượng kia đã đem thân mình hắn đánh nát nửa bên, cánh tay trái bị đứt đoạn, cả người đau đớn như cuồng phong càn quét.
Nhưng Thanh Thủ Phỉ cũng hiểu được, nếu lúc đó hắn kịp lách người, chờ đợi hắn chỉ còn là tử vong!
Thanh Thủ Phỉ nháy mắt lui lại, sau đó hắn thấy một trận hoa mắt, trước mắt đã xuất hiện một thanh niên dáng người thon gầy. Hắn thậm chí còn chưa nhìn rõ diện mạo thanh niên này, chỉ cảm thấy một cổ lực lượng nóng rực đáng sợ, lần thứ hai đang dần dần tiến đến. Mà một khi bị đánh trúng, hậu quả chính là không dám tưởng tượng!
Hắn không chút nghĩ ngợi, cầm vũ khí trong tay, trực tiếp chém qua.
Đáng tiếc, động tác Thanh Thủ Phỉ dù mau, thanh niên kia lại càng nhanh hơn rất nhiều.
Trường đao kia chém vào không, thanh niên trước mặt hắn đã biến mất, sau lực lại trúng phải một đòn đau đớn mãnh liệt, theo sau chính là ngực phát lạnh, trước ngực cư nhiên toát ta một cánh tay trắng ngọc.
Ngay sau đó, Thanh Thủ Phỉ đầu óc trì trệ, hắn chỉ cảm thấy trong đầu mãnh liệt nổ vang, sau đó cái gì cũng đều không biết nữa.
Công Nghi Thiên Hành rơi trên mặt đất, trước người y là một thi thể đạo tặc nát đầu, tim cũng bị đánh nát. Thanh Thủ Phỉ là Tiên Thiên tứ trọng, khi đối mặt với y lại không hề có năng lực đánh trả, cứ thế mà bị đánh chết!
Trong khe hẹp, Lăng Tử Kỳ nhìn thấy hành động của Công Nghi Thiên Hành, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Quá, quá khủng bố....
Từ sau khi Thanh Thủ Phỉ xuất hiện, mang đến uy áp khiến hắn bị áp đảo, nếu không phải hắn sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lí, chỉ sợ dưới uy áp này muốn chạy trốn lại càng thêm khó khăn.
Nhưng một tên thổ phỉ hung ác cùng cực như vậy, lại dễ dàng chết dưới tay ân công Công Nghi Thiên Hành như vậy sao!
Trong lúc nhất thời, Lăng Tử Kỳ đối với Công Nghi Thiên Hành càng thêm kính sợ.
Mà Lăng Tử Vi lại nhìn về phía nhóm thi thể chồng chất lung tung trong khe hẹp.
Nhóm Võ giả Hậu Thiên đã chết sạch, thi thể bọn họ dưới tác dụng của độc dược cơ hồ đã hư thối, tản mát ra mùi hôi tanh. Võ giả Tiên Thiên thì vẫn chưa chết, độc này đối với Võ giả Hậu Thiên là kịch độc, nhưng đối với bọn họ mà nói chỉ có chút tác dụng gây mê mà thôi, bọn họ tuy rằng cũng ngã quỵ, nhưng khuôn mặt ngập tràn độc ác vẫn nhìn chăm chăm hai huynh muội Lăng thị. Bất quá bởi vì vừa nhìn thấy thảm trạng Thanh Thủ Phỉ chết dưới tay Công Nghi Thiên Hành, lúc này trong mắt bọn họ cũng mang theo tia sợ hãi.
Huynh muội Lăng thị sớm đã dùng giải dược, chờ sau khi Công Nghi Thiên Hành đi đến, hai người đồng thời hành lễ: "Ân công, nơi này còn có ba người, không biết nên xử trí thế nào đây?"
Công Nghi Thiên Hành nhướng mày: "Nếu là kẻ thù của các ngươi, thì để cho các ngươi tự mình ra tay vậy."
Lăng Tử Kỳ cùng Lăng Tử Vi liếc nhau, đều vui mừng: "Vậy không thể tốt hơn, đa tạ ân công!"
Sau đó, Lăng Tử Vi rút chủy thủ bên hông ra, đi đến trước mặt ba người kia. Nàng hít sâu một hơi, liền dưới biểu tình khiếp sợ của ba người, dùng sức đâm ––
"Xích! Xích! Xích! Xích!"
Mấy độ đâm mạnh, mấy độ quấy!
Ba Võ giả Tiên Thiên dưới cừu hận của Lăng Tử Vi, không đến một phút đã bỏ mạng dưới chủy thủ của nàng.
Đầu cùng tim bọn họ, tất cả đều bị đâm nát nhừ, tánh mạng đương nhiên không thể may mắn giữ được.
Lăng Tử Kỳ cũng cảm thấy giải hận, hắn nhìn về phía Công Nghi Thiên Hành, kích động dò hỏi: "Ân công, chúng ta kế tiếp nên làm gì?"
Công Nghi Thiên Hành nói: "Trước gọi Thiên Dương đến đây."
Công Nghi Thiên Dương vẫn luôn lẩn tránh trong sơn động Công Nghi Thiên Hành đứng trước đó, lúc này đi đến, liền hỏi: "Đại ca, mọi chuyện thuận lợi chứ ạ?"
Công Nghi Thiên Hành cười nói: "Rất là thuận lợi."
Những đạo tặc đó căn bản không nghĩ đến Lăng thị huynh muội trong tay có Quỷ Đan sát khí lớn như vậy, dù cho bọn họ suy đoán được huynh muội hay người có người trợ giúp, cũng không nghĩ đến người giúp kia lại cường đại giống như Công Nghi Thiên Hành.
Suy nghĩ không thấu đáo, toàn quân đạo tặc đương nhiên bị diệt.
Công Nghi Thiên Dương thở phào nhẹ nhõm: "Vậy hiện tại?"
Công Nghi Thiên Hành nói: "Thiên Dương, đệ đem toàn bộ thi thể chuyển ra ngoài, đem từng tên ném tới nơi dừng chân phụ cận An Sơn phỉ bang. Để cho bọn họ nhìn thấy được kết cục tương lai của chính mình."
Lăng thị huynh muội: "...."
Công Nghi Thiên Dương: "..... Vâng, đại ca."
Nói trắng ra chính là khiêu khích, Thanh Thủ Phỉ ở An Sơn Phỉ bang cũng coi như là một đầu lĩnh không lớn không nhỏ, không biết An Sơn phỉ bang sau khi nhìn thấy thi thể, sẽ là cái loại phản ứng gì nhỉ?
Công Nghi Thiên Hành lại nói với huynh muội Lăng thị: "Lần sau vẫn cứ đem người dẫn tới nơi này, bất quá nếu sự tình có biến, người tới quá mức hung ác không thể chạy thoát, thì phải nhanh chóng ném ra vật truyền tin, sau đó tự mình tránh đi. Ta chờ ở chỗ này, nếu là nhìn thấy vật kia, nhất định sẽ đến cứu các ngươi."
Huynh muội Lăng thị nghe xong, lập tức gật đầu: "Chúng ta đã hiểu."
Vì thế, mọi chuyện đã định xong.
Va ngày sau, rất nhiều tin tức lưu truyền ra ngoài....
"Nghe nói An Sơn phỉ bang gần đây rất xúi quẩy?"
"Đúng vậy, cũng không biết nhân vật từ đâu đến, cư nhiên đem một đống thi thể sơn tặc ném tới trước cửa phỉ bang, đây không phải là siêu cấp vả mặt hay sao!"
"Ta còn nghe nói, người chết chính là tên Thanh Thủ Phí thích đi đào đầu người kia! Lần này đầu chính mình bị đánh nát thành dưa hấu, quá là ghê tởm!"
"Các ngươi lấy tin tức này từ chỗ nào? Không phải chỉ mình Thanh Thủ Phỉ chết thôi đâu, mà đám đạo tặc thủ hạ cũng chết không ít, thi thể đều bị chẻ đôi ném trở về đó!"
"Xuy, đám người An Sơn phỉ bang đó a, lão tử đã sớm nói qua, sớm hay muộn bọn họ cũng đá phải ván sắt mà...."
"Ngươi cũng đừng vui sướng khi người khác gặp họa, vẫn là nên cầu mong Phật Tổ phù hộ cho nhân vật kia đi! Nghe nói phỉ chủ giận dữ, phái trùm thổ phỉ mang theo mười mấy Tiên Thiên Võ giả đến vây sát, sau khi tên tiểu tử kia bị bắt, nhất định sẽ không có kết quả tốt đẹp gì!"
Lại năm ngày.
"Tin tức mới, tin tức mới! Tao đàn bà của An Sơn phỉ bang cùng đội quân mang theo đều bị diệt sach! Nghe nói vẫn là nhân vật kia làm!"
"Ai ai người đừng có bịp ta, ả đàn bà kia ra tay ngoan độc tâm địa rắn rết, dựa vào gương mặt kia chiếm được không ít tiện nghi, người kia nhẫn tâm đối nàng lạc thủ tồi hoa sao?"
"Còn không phải tồi hoa sao, bà thím trung niên kia thì có gì không đành lòng chứ!"
"Khoan nói, đầu ả đàn bà kia bị chém rớt, trên mặt gồ ghề lồi lõm không biết là trúng độc gì, tên tiểu tử kia ra tay cũng đủ ngoan đó..."
"Lúc này tình nhân của ả đàn bà kia cũng xuất quân rồi, chính là trùm thổ phỉ còn lại, nói là muốn báo thù, còn mang theo một nửa Võ giả Thiên Thiên, lúc này tên tiểu tử kia hẳn là sẽ không dễ thở."
"Ta ngược lại cảm thấy, vẫn là chưa chắc a...."
Lại ba ngày.
"Các ngươi đều nói kẻ đối nghịch với An Sơn phỉ bang kia ngu ngốc, nhưng ta thấy hắn chẳng những không phải ngốc tử, mà còn có chuẩn bị mà đến! Cũng biết huynh muội Lăng thị kia trúng phải vận cứt chó gì, mà tìm được chỗ dựa tốt như vậy."
"Phỉ bang mơ ước muội tử Lăng gia người ta, còn muốn cướp đi bảo vật gia truyền, cái này không phải chính là trộm gà không được còn mất nắm gạo hay sao?"
"Từ từ, chuyện gì chứ, ta sao lại không biết?"
"À, An Sơn phỉ bang đã không còn trùm thổ phỉ nữa rồi, chỉ còn lại phỉ chủ mà thôi!"
"Nói tới nhân vật kia cũng rất lợi hại nha, trùm thổ phỉ đều là Tiên Thiên bát trọng cả đấy! Tao đàn bà trước đó không những độc ác, bản lĩnh cũng không nhỏ đâu. Chẳng lẽ thực lực người kia cũng xấp xỉ với phỉ chủ Tiên Thiên cửu trọng? Cũng không biết rốt cuộc là người phương nào...."
"Không không không, ta nghe nói người kia rất giảo hoạt, chưa bao giờ chính diện cùng người đối chiến, mấy người trước đó đều là bị đánh lén mà chết...."
"Vậy thì lực lực cũng không yếu, bằng không dù đánh lén cũng không thể giết được người có đúng không?"
"Lần này phỉ chủ hẳn là cũng đứng ngồi không yên a...."
Trước Xà Vĩ Sơn.
Một người vạm vỡ cưỡi trên hoang ngưu, phía sau hắn có bốn vị Tiên Thiên thất trọng đi theo, thêm vài vị Thiên Thiên lục trọng, Tiên Thiên ngũ trọng, cùng với vài trăm đạo tặc Hậu Thiên.
Đây chính là toàn bộ An Sơn phỉ bang xuất động.
Bên cạnh người vạm vỡ, thanh niên anh tuất khí chất nham hiểm hung ác mở miệng: "Phỉ chủ, tên kia thật sự quá bừa bãi, dám lưu lại lời nói như vậy!"
Nguyên lai là dưới chân núi, không biết khi nào lại nhiều thêm một tấm bia đá, mà trên đó viết một hàng chữ to, cực kì ương ngạnh:
[ An Sơn phỉ chủ, có dám một mình vào núi, cùng ta sát đấu?]
An Sơn phỉ chủ đầy mặt dữ tợn: "Giết đạo tặc của ta, còn dám dùng phép khích tướng? Bản tôn trong tay có rất nhiều người, sao có thể ngu ngốc cùng hắn đơn đả độc đấu?"
Một đạo tặc khác cũng cười nhạo nói: "Đó là một tên ngu ngốc đi? Chúng ta là phỉ, không phải đệ tử minh môn, còn phải chú ý công bằng quỷ quái gì đó sao!"
Những người còn lại đều là cười nhạo trào phúng.
Vết sẹo trên mặt An Sơn phỉ chủ cũng run rẩy theo: "Ta bất quá cũng rất cảm kích hắn đã giúp hạ sát đôi gian phu dâm phụ kia. Bọn chúng dám cùng nhau cấu kết muốn đoạt vị trí phỉ chủ của ta, lại không biết quỷ kế sớm đã bị ta nhìn thấu, vừa lúc nhân cơ hội này thanh lí môn bộ mà thôi!."
Thanh niên bên cạnh lập tức nịnh nọt: "Phỉ chủ anh minh, tất nhiên sẽ không bị tiểu nhân qua mắt được. Hiện giờ chúng ta xuất động rất nhiều người, tự nhiên sẽ đem chúng một lưới tóm gọn, càng thể hiện được khí phách vô song của phỉ chủ. Đến lúc đó không còn hai tên tâm phúc ăn cây táo rào cây sung kia, bảo.... Cũng không cần chia ra nhiều phần nữa rồi."
Phỉ chủ cười ha ha: "Nói đúng lắm! Lần này bản tôn xuất mã, mọi chuyện nhất định sẽ dễ như trở bàn tay! Bây đâu, đem Xà Vĩ Sơn này càn quét hết cho ta, đem mỗi tấc mỗi tấc đất đều đào lên, nhất định phải đem những kẻ đối nghịch cùng bản tôn bắt lại, lăng trì xử tử, bằm thây vạn đoạn!"
Chúng đạo tặc đồng thời đáp lời, sau đó liền giống như một đám châu chấu, bay vọt vào Xà Vĩ Sơn.
Bọn họ cưỡi tọa kỵ, có ngựa chiến mạnh mẽ, cũng có hoang thú cấp thấp, trong núi rừng nhấc lên cực đại sóng gió.
Mà trong núi rừng kia như có một mãnh thú mở to miệng, nghênh đón đám đạo tặc đang tới gần.
Chợ đen ngầm.
Trong tửu quán cũ nát, một nữ tử dáng người đẫy đà đang thu thập vò rượu. Tướng mạo nàng không nói đến mỹ diễm cỡ nào, nhưng từng nụ cười đều mang đến một đoạn phong tình.
Người đến đây uống rượu không nhiều lắm, vì địa phương nhỏ bé, quá bị đè nén, nên người đến đâu uống rượu giải sầu cũng rất ít.
Nhưng lúc này, ngoài cửa có ba người đội đấu lạp bước đi vội vàng, tiến vào.
Người cầm đầu ách giọng nói: "Lão bản nương, chúng ta muốn tuyên bố nhiệm vụ."
Nữ tử đẫy đà tức khắc nhoáng lên, mang theo một làn gió thơm, nhất thời đến trước mặt ba người, nàng dùng giẻ lau xoa xoa quầy, cười duyên nói: "Nha, nguyên lai là người biết chuyện. Không biết khách nhân muốn tuyên bố nhiệm vụ gì?"
Người nọ thanh âm nghẹn ngào ngư cũ: "Ta muốn tìm người đến hang ổ An Sơn đạo tặc!"
Lời vừa nói ra, đừng nói là nữ tử đẫy đà, ngay cả tiểu miêu trong quán cũng nhìn sang.
Nữ tử đẫy đà vung giẻ lau: "Thất kính thất kính, thì ra là các vị hảo hán gần đây đối nghịch cùng với An Sơn phỉ bang?"
Người đội đấu lạp: "Chẳng lẽ đến đây tuyên bố nhiệm vụ, còn phải trình bày rõ chân tướng hay sao?"
Nữ tử đẫy đà vội vàng nói: "Không không không, thiếp thân lắm miệng." Nàng lại xinh đẹp cười nói: "Khách nhân cần biết, An Sơn phỉ bang không phải thế lực nhỏ, nhiệm vụ này, sợ là không có người muốn nhận a...."
Người đội đấu lạp cười lạnh: "Cũng không phải để bọn hắn đi tấn công phỉ oa, phỉ chủ sớm đã dẫn gần hết người ra ngoài, lưu lại trong phỉ ổ chỉ rất ít người. Ta cũng không dối gạt lão bản nương, phỉ chủ vừa đi tất nhiên sẽ không trở về ngay, chúng ta chỉ là muốn nhổ cỏ tận gốc, nên mới đến chỗ này kết cái thiện duyên, đưa ra nhiệm vụ này. Nếu là không có ai can đảm đến phỉ oa, bảo khố bên trong chỉ có thể thuộc về người có gan lớn mà thôi."
Nữ tử đẫy đà vội vàng cười nói: "Nếu là như thế, to gan thì no chết, nhát gan thì đói chết đó sao."
Người đội đấu lạp có chút vừa lòng, hòa hoãn nói: "Lão bản nương cũng có thể hiểu như vậy, phàm là người đến phỉ oa, đoạt được vật nào thì thuộc về người đó. Mỗi một đầu đạo tặc Hậu Thiên, ta ra giá thiên kim, đầu Tiên Thiên sẽ là vạn kim, nếu là lấy được đầu tên vong ân phụ nghĩa "Lăng Thiên Ân", treo giải thưởng mười vạn kim!"
Nữ tử đẫy đà kinh ngạc: "Chơi lớn như vậy cơ à? Vậy.... Vẫn nên để lại chút bảo đảm nha."
Người đội đấu lạp trong tay áo lấy ra một chồng kim phiếu, thong thả ung dung nói: "Nơi này có ba vạn kim, tạm thời hẳn là đủ rồi. Nếu là người có được đầu Lăng Thiên Ân, chỉ cần phát ra tin tức, chúng ta sẽ đến nghiệm hóa."
Nữ tử đẩy đà kia đem kim phiếu đoạt lấy, cười càng thêm ngọt ngào: "Đủ rồi đủ rồi! Ta a, nhất định sẽ đem nhiệm vụ tôn giá này phát ra ngoài, ngươi cứ chờ tin tức tốt của ta đi!"
Mọi chuyện đã định, người đội đấu lạp xoay người, mang theo hai người phía sau rời khỏi chợ đen.
Phía sau bọn họ, có người lặng yên theo kịp, nhưng dưới mấy phen động tác của ba người, vẫn hoàn hảo đem người cắt đuôi thành công.
Tới chỗ ngoặt, ba người vứt bỏ đấu lạp, thay đổi lại diện mạo bình thường đi ra ngoài.
Trong bọn họ có người nói:
"Ân công đã nói qua, thời điểm mấu chốt, phỉ chủ sẽ không để cho Lăng Thiên Ân rời mình nửa bước, vậy sao còn phải treo giải thưởng?"
"Đại ca làm việc chu toàn, tuy đoán trước là vậy, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.... Vẫn luôn phải chuẩn bị mọi thứ chu đáo mới tốt."
__________
Cám:!
Đột nhiên, thanh niên nham ác hung hiểm kia mở miệng, giọng nói mang theo vận luật kì lạ, quanh quẩn toàn bộ phỉ oa: "Chậm đã."
Phỉ chủ mới mở mắt.
Nam nữ trùm thổ phỉ đều nói: "Thế nào, ngươi còn có ý kiến gì khác sao?"
Nam trùm thổ phỉ hừ lạnh: "Việc của phỉ bang ta, đại thiếu gia chớ có lung tung ngắt lời tốt hơn!"
Thanh niên nham hiểm âm trầm cười: "Ba vị cao thủ lần trước đi bắt hai người kia thế nhưng bất hạnh bỏ mạng, có thể thấy bên cạnh hai huynh muội kia có cường giả đi cùng. Lúc này đây, có phải cũng nên phái thêm càng nhiều cao thủ cùng đi hay không?"
Nghe hắn nói vậy, Thanh Thủ Phỉ mất hứng: "Thế nào, ngươi ngại đại gia ta đây bản lĩnh không đủ cao?"
Thanh niên nham hiểm hung ác lại nói: "Nào có như vậy chớ? Ta bất quá chỉ là một Tiên Thiên nhị trọng nho nhỏ, Thanh Thủ đại nhân còn hơn ta cả hai cảnh giới, ta nào dám ghét bỏ đâu." Hắn dừng một chút, lại nói: "Chẳng qua ta cảm thấy hai người kia lẩn trốn quá kỹ, nếu đã vất vả tìm ra được rồi, nên chuẩn bị thật tốt mới càng thỏa đáng."
Lời thanh niên này nói không phải không có đạo lí, tuy rằng Thanh Thủ Phỉ không cao hứng, nhưng cũng không nói gì.
Nhưng mà nam trùm thổ phỉ lại nói: "Thi thể ba người kia sớm đã đưa trở về, nhìn trạng thái bất quá chỉ là bị đánh lén mà thôi. Khí kình sót lại cũng cho thấy, người đánh lén kia bất quá cũng chỉ là Tiên Thiên nhị trọng mà thôi. Thanh Thủ Phỉ thực lực cao cường, nếu xuất lĩnh một đội nhân mã mà vẫn không bắt được người, vậy chẳng phải phỉ bang ta quá vô năng rồi ư?"
Thanh niên nham hiểm hung ác cũng không cãi nữa, chỉ nói: "Nếu trùm thổ phỉ đã có định liệu trước, tại hạ cũng chỉ chờ bảo kiếm tới tay, sau đó tiến hành bước tiếp theo."
Thanh Thủ Phỉ liền cao giọng nói: "Đa tạ trùm thổ phỉ tín nhiệm! Thuộc hạ nhất định sẽ làm việc thỏa đáng!"
Vì thế cứ quyết định như vậy, Thanh Thủ Phỉ dẫn dắt nhân mã động thủ.
Trong đội nhân mã này, ngoại trừ Thanh Thủ Phỉ là Tiên Thiên tứ trọng ra, còn có ba Võ giả Tiên Thiên nhất trọng, hơn nữa còn có mấy chục đọa tặc Hậu Thiên cảnh, theo lí thuyết vô luận thế nào cũng sẽ không thất thủ.
Xà Vĩ Sơn.
Là một sơn động được ẩn nấp giữa núi, được dây đằng che giấu. Sơn động này cao đại khái gấp đôi người, cũng tương đối nhỏ hẹp.
Buổi chiều, có một thanh niên cực kì tuấn mỹ từ trong đi ra.
Thanh niên đứng trên một khối cự thạch, thoáng ngẩn đầu.
Sau đó, y dần lộ ra tươi cười: "Tới."
Kế tiếp, y từ trên cự thạch nhảy xuống, lách người ẩn thân, lại nhìn xuống dưới.
Không sai, nơi thanh niên đang đứng chính là một khe sâu cực kì nhỏ hẹp.
Hai bên đều là núi đá, cự thạch dựa vào nhau, lối đi chỉ có thể cất chứa vài người cùng nhau tiến vào. Trong khe hẹp rất lầy lội, một bên cũng có không ít cành cây nhánh cây rũ xuống, rất nhiều cành khô, đá tảng loạn xạ hình thành chướng ngại, nếu muốn đi qua nơi này, cũng rất khó khăn.
Nơi xa xa có thanh âm truyền tới.
Sau đó có thể nhìn thấy một nam một nữ bay nhanh chạy trốn, sau khi bọn họ nhìn thấy khe hẹp trước mắt này, hai mắt sáng lên, sau đó không nghĩ nhiều liền dùng trường kiếm trong tay chặt bỏ mấy thứ lặt vặt hai bên, đá bay loạn thạch, một đường chạy vào khe hẹp.
Rất nhiều tảng đá bị bọn họ đá văng vung vảy phía sau, hình thành một vậy cản trên đường.
Nhưng người phái sau càng nhanh, trong chớp mắt liền có mấy chục Võ giả hung thần ác sát vọt tới, mỗi người ít nhất đều là Đoán Cốt cảnh, như là muốn đem chỗ này bao vây. Trên không còn bay đến bốn Võ giả Tiên Thiên, người cầm đầu biểu tình hưng phấn, khiến khuôn mặt đen vặn vẹo thành bộ dáng cực kì khó coi. Mà ba người còn lại, trong mắt đều mang theo tươi cười khát máu.
Đúng là Thanh Thủ Phỉ cùng nhóm thủ hạ đắc lực của hắn.
Sau khi đôi nam nữ chạy vào khe hẹp, những người đuổi theo sau cũng dí sát chạy vào.
Đường đi nhỏ hẹp, nếu bọn họ cứ tiến vào lấp kín đường thoát của đối phương, liền có thể coi như bắt ba ba trong rọ rồi.
Nhưng lúc này, Thanh Thủ Phỉ lại đột nhiên giơ tay lên: "Chậm đã!"
Nhóm đạo tặc cũng nghe lời, dừng lại: "Thanh đầu lãnh?"
Thanh Thủ Phỉ khuôn mặt âm lãnh: "Trước phái một người đi dò đường."
Hắn tuy hung tàn, nhưng là người rất cẩn thận.
Thời gian Lăng thị huynh muội Xà Vĩ Sơn lâu hơn bọn họ, con đường này nhỏ hẹp lầy lội, xung quanh còn có dây đằng linh tinh, ai biết được có độc hay không?
Nếu không cẩn thận trúng bẫy rập, vậy càng không đáng!
Đương nhiên, Thanh Thủ Phỉ cũng không cảm thấy huynh muội Lăng thị có thể làm ra cái bẫy rập gì, nhưng dù gì thuộc hạ hắn không phải ai cũng Tiên Thiên cảnh, Hậu Thiên Võ giả nếu thiệt mạng ở đây, cũng cực kì lỗ vốn.
Trên núi đá, Công Nghi Thiên Hành đứng sau cự thạch hơi hơi mỉm cười: "Tên ti tiện này thật ra rất cẩn thận a!"
Thanh Thủ Phỉ có thể nghĩ đến chuyện này, y làm sao chưa từng nghĩ qua chứ?
Cho dù muốn hạ độc, y cũng sẽ không chọn nơi dễ khiến người chú ý như vậy đâu.
Quả nhiên, đạo tặc có thực lực thấp nhất trong nhóm bị bắt tiến lên dò đường, một đường đi vào khe hẹp lầy lội, dây đằng xung quanh đều chạm vào hắn, nhưng cũng không có bất thường gì xảy ra.
Lăng thị huynh muội nhờ thời gian trì hoãn này mà chạy được thoát khá xa, tựa hồ sắp rời khỏi khe hẹp này rồi! Mà một khi bọn họ rời đi, nơi lẩn trốn được sẽ càng nhiều hơn nữa!
Thanh Thủ Phỉ đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Nếu phía trước không có bẫy rập, vậy tuyệt đối không thể để hai huynh muội kia trốn thoát.
Bởi vậy Thanh Thủ Phỉ ra lệnh một tiếng, tất cả đạo tặc tức tốc đuổi theo, ba Võ giả Tiên Thiên lập tức phi hành lao nhanh về trước, nhanh chóng xuyên qua khe hẹp, lấy tốc độ nhanh nhất bao vây chặn hết đường đi.
Tình hình hiện giờ, đúng là giống như "bắt ba ba trong rọ" mà bọn họ suy nghĩ.
Thanh Thủ Phỉ cười dữ tợn nói: "Lăng gia tiểu tử, ngươi tốt nhất đem đồ giao ra đây, biết đâu còn có thể giữ lại mạng nhỏ của muội muội ngươi, nếu không, Thanh Thủ Phỉ ta mặc kệ Lăng Thiên Ân muốn thế nào, đều sẽ đem muội muội ngươi cho nhóm thủ hạ ta sung sướng một phen!"
Lăng Tử Kỳ quát mắng một tiếng: "Vô sỉ!"
Lăng Tử Vi: "Ta thà chết cũng không cho các ngươi nguyện ý!"
Nhưng dù hai huynh muội không cam lòng thế nào, dù cảnh giác ra sao, nhóm đạo tặc vẫn từng bước tiếp cận, khoảng cách giữa họ càng lúc càng gần....
Thanh Thủ Phỉ thấy hai người bọn họ có chạy đằng trời cũng không thoát, trong mắt ác ý càng nồng đậm.
Một khác này, khoảng cách giữa nhóm đạo tặc cách huynh muội Lăng thị chỉ còn vài bước chân, hai huynh muội đồng thời vung tay, bắn ra vài viên tròn xoe như hạt châu.
Những hạt châu bị quăng trên đất nổ tung, tức khắc toát ra cổ hoàng yên, nháy mắt tràn ngập tứ phía, nhanh chóng bao vây lấy nhóm đạo tặc.
Nhóm đạo tặc còn chưa kịp làm ra bất kì động tác gì, thân mình lập tức tê dại, thất khiếu chảy máu!
Thanh Thủ Phỉ hoàn toàn không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện này, khóe mắt như muốn nứt ra, lập tức liền muốn thoát đi khe hẹp. Chỉ là hoàng yên vẫn không tiêu tán, độc tính kịch liệt, nếu là càng lui về sau, ngược lại sẽ trúng độc....
Mà ngay sau đó, hắn cũng không rãnh nghĩ đến chuyện này nữa.
Bởi vì trên cao, có một lực lượng khủng bố hung hăng đánh xuống!
Thanh Thủ Phỉ kinh hãi. Không tốt!
Hắn lập tức tránh né, dù hắn phản ứng mau, nhưng so ra vẫn còn chậm hơn người dự mưu công kích.
Trong phút chốc, Thanh Thủ Phỉ chỉ kịp quay đầu, cổ lực lượng kia đã đem thân mình hắn đánh nát nửa bên, cánh tay trái bị đứt đoạn, cả người đau đớn như cuồng phong càn quét.
Nhưng Thanh Thủ Phỉ cũng hiểu được, nếu lúc đó hắn kịp lách người, chờ đợi hắn chỉ còn là tử vong!
Thanh Thủ Phỉ nháy mắt lui lại, sau đó hắn thấy một trận hoa mắt, trước mắt đã xuất hiện một thanh niên dáng người thon gầy. Hắn thậm chí còn chưa nhìn rõ diện mạo thanh niên này, chỉ cảm thấy một cổ lực lượng nóng rực đáng sợ, lần thứ hai đang dần dần tiến đến. Mà một khi bị đánh trúng, hậu quả chính là không dám tưởng tượng!
Hắn không chút nghĩ ngợi, cầm vũ khí trong tay, trực tiếp chém qua.
Đáng tiếc, động tác Thanh Thủ Phỉ dù mau, thanh niên kia lại càng nhanh hơn rất nhiều.
Trường đao kia chém vào không, thanh niên trước mặt hắn đã biến mất, sau lực lại trúng phải một đòn đau đớn mãnh liệt, theo sau chính là ngực phát lạnh, trước ngực cư nhiên toát ta một cánh tay trắng ngọc.
Ngay sau đó, Thanh Thủ Phỉ đầu óc trì trệ, hắn chỉ cảm thấy trong đầu mãnh liệt nổ vang, sau đó cái gì cũng đều không biết nữa.
Công Nghi Thiên Hành rơi trên mặt đất, trước người y là một thi thể đạo tặc nát đầu, tim cũng bị đánh nát. Thanh Thủ Phỉ là Tiên Thiên tứ trọng, khi đối mặt với y lại không hề có năng lực đánh trả, cứ thế mà bị đánh chết!
Trong khe hẹp, Lăng Tử Kỳ nhìn thấy hành động của Công Nghi Thiên Hành, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Quá, quá khủng bố....
Từ sau khi Thanh Thủ Phỉ xuất hiện, mang đến uy áp khiến hắn bị áp đảo, nếu không phải hắn sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lí, chỉ sợ dưới uy áp này muốn chạy trốn lại càng thêm khó khăn.
Nhưng một tên thổ phỉ hung ác cùng cực như vậy, lại dễ dàng chết dưới tay ân công Công Nghi Thiên Hành như vậy sao!
Trong lúc nhất thời, Lăng Tử Kỳ đối với Công Nghi Thiên Hành càng thêm kính sợ.
Mà Lăng Tử Vi lại nhìn về phía nhóm thi thể chồng chất lung tung trong khe hẹp.
Nhóm Võ giả Hậu Thiên đã chết sạch, thi thể bọn họ dưới tác dụng của độc dược cơ hồ đã hư thối, tản mát ra mùi hôi tanh. Võ giả Tiên Thiên thì vẫn chưa chết, độc này đối với Võ giả Hậu Thiên là kịch độc, nhưng đối với bọn họ mà nói chỉ có chút tác dụng gây mê mà thôi, bọn họ tuy rằng cũng ngã quỵ, nhưng khuôn mặt ngập tràn độc ác vẫn nhìn chăm chăm hai huynh muội Lăng thị. Bất quá bởi vì vừa nhìn thấy thảm trạng Thanh Thủ Phỉ chết dưới tay Công Nghi Thiên Hành, lúc này trong mắt bọn họ cũng mang theo tia sợ hãi.
Huynh muội Lăng thị sớm đã dùng giải dược, chờ sau khi Công Nghi Thiên Hành đi đến, hai người đồng thời hành lễ: "Ân công, nơi này còn có ba người, không biết nên xử trí thế nào đây?"
Công Nghi Thiên Hành nhướng mày: "Nếu là kẻ thù của các ngươi, thì để cho các ngươi tự mình ra tay vậy."
Lăng Tử Kỳ cùng Lăng Tử Vi liếc nhau, đều vui mừng: "Vậy không thể tốt hơn, đa tạ ân công!"
Sau đó, Lăng Tử Vi rút chủy thủ bên hông ra, đi đến trước mặt ba người kia. Nàng hít sâu một hơi, liền dưới biểu tình khiếp sợ của ba người, dùng sức đâm ––
"Xích! Xích! Xích! Xích!"
Mấy độ đâm mạnh, mấy độ quấy!
Ba Võ giả Tiên Thiên dưới cừu hận của Lăng Tử Vi, không đến một phút đã bỏ mạng dưới chủy thủ của nàng.
Đầu cùng tim bọn họ, tất cả đều bị đâm nát nhừ, tánh mạng đương nhiên không thể may mắn giữ được.
Lăng Tử Kỳ cũng cảm thấy giải hận, hắn nhìn về phía Công Nghi Thiên Hành, kích động dò hỏi: "Ân công, chúng ta kế tiếp nên làm gì?"
Công Nghi Thiên Hành nói: "Trước gọi Thiên Dương đến đây."
Công Nghi Thiên Dương vẫn luôn lẩn tránh trong sơn động Công Nghi Thiên Hành đứng trước đó, lúc này đi đến, liền hỏi: "Đại ca, mọi chuyện thuận lợi chứ ạ?"
Công Nghi Thiên Hành cười nói: "Rất là thuận lợi."
Những đạo tặc đó căn bản không nghĩ đến Lăng thị huynh muội trong tay có Quỷ Đan sát khí lớn như vậy, dù cho bọn họ suy đoán được huynh muội hay người có người trợ giúp, cũng không nghĩ đến người giúp kia lại cường đại giống như Công Nghi Thiên Hành.
Suy nghĩ không thấu đáo, toàn quân đạo tặc đương nhiên bị diệt.
Công Nghi Thiên Dương thở phào nhẹ nhõm: "Vậy hiện tại?"
Công Nghi Thiên Hành nói: "Thiên Dương, đệ đem toàn bộ thi thể chuyển ra ngoài, đem từng tên ném tới nơi dừng chân phụ cận An Sơn phỉ bang. Để cho bọn họ nhìn thấy được kết cục tương lai của chính mình."
Lăng thị huynh muội: "...."
Công Nghi Thiên Dương: "..... Vâng, đại ca."
Nói trắng ra chính là khiêu khích, Thanh Thủ Phỉ ở An Sơn Phỉ bang cũng coi như là một đầu lĩnh không lớn không nhỏ, không biết An Sơn phỉ bang sau khi nhìn thấy thi thể, sẽ là cái loại phản ứng gì nhỉ?
Công Nghi Thiên Hành lại nói với huynh muội Lăng thị: "Lần sau vẫn cứ đem người dẫn tới nơi này, bất quá nếu sự tình có biến, người tới quá mức hung ác không thể chạy thoát, thì phải nhanh chóng ném ra vật truyền tin, sau đó tự mình tránh đi. Ta chờ ở chỗ này, nếu là nhìn thấy vật kia, nhất định sẽ đến cứu các ngươi."
Huynh muội Lăng thị nghe xong, lập tức gật đầu: "Chúng ta đã hiểu."
Vì thế, mọi chuyện đã định xong.
Va ngày sau, rất nhiều tin tức lưu truyền ra ngoài....
"Nghe nói An Sơn phỉ bang gần đây rất xúi quẩy?"
"Đúng vậy, cũng không biết nhân vật từ đâu đến, cư nhiên đem một đống thi thể sơn tặc ném tới trước cửa phỉ bang, đây không phải là siêu cấp vả mặt hay sao!"
"Ta còn nghe nói, người chết chính là tên Thanh Thủ Phí thích đi đào đầu người kia! Lần này đầu chính mình bị đánh nát thành dưa hấu, quá là ghê tởm!"
"Các ngươi lấy tin tức này từ chỗ nào? Không phải chỉ mình Thanh Thủ Phỉ chết thôi đâu, mà đám đạo tặc thủ hạ cũng chết không ít, thi thể đều bị chẻ đôi ném trở về đó!"
"Xuy, đám người An Sơn phỉ bang đó a, lão tử đã sớm nói qua, sớm hay muộn bọn họ cũng đá phải ván sắt mà...."
"Ngươi cũng đừng vui sướng khi người khác gặp họa, vẫn là nên cầu mong Phật Tổ phù hộ cho nhân vật kia đi! Nghe nói phỉ chủ giận dữ, phái trùm thổ phỉ mang theo mười mấy Tiên Thiên Võ giả đến vây sát, sau khi tên tiểu tử kia bị bắt, nhất định sẽ không có kết quả tốt đẹp gì!"
Lại năm ngày.
"Tin tức mới, tin tức mới! Tao đàn bà của An Sơn phỉ bang cùng đội quân mang theo đều bị diệt sach! Nghe nói vẫn là nhân vật kia làm!"
"Ai ai người đừng có bịp ta, ả đàn bà kia ra tay ngoan độc tâm địa rắn rết, dựa vào gương mặt kia chiếm được không ít tiện nghi, người kia nhẫn tâm đối nàng lạc thủ tồi hoa sao?"
"Còn không phải tồi hoa sao, bà thím trung niên kia thì có gì không đành lòng chứ!"
"Khoan nói, đầu ả đàn bà kia bị chém rớt, trên mặt gồ ghề lồi lõm không biết là trúng độc gì, tên tiểu tử kia ra tay cũng đủ ngoan đó..."
"Lúc này tình nhân của ả đàn bà kia cũng xuất quân rồi, chính là trùm thổ phỉ còn lại, nói là muốn báo thù, còn mang theo một nửa Võ giả Thiên Thiên, lúc này tên tiểu tử kia hẳn là sẽ không dễ thở."
"Ta ngược lại cảm thấy, vẫn là chưa chắc a...."
Lại ba ngày.
"Các ngươi đều nói kẻ đối nghịch với An Sơn phỉ bang kia ngu ngốc, nhưng ta thấy hắn chẳng những không phải ngốc tử, mà còn có chuẩn bị mà đến! Cũng biết huynh muội Lăng thị kia trúng phải vận cứt chó gì, mà tìm được chỗ dựa tốt như vậy."
"Phỉ bang mơ ước muội tử Lăng gia người ta, còn muốn cướp đi bảo vật gia truyền, cái này không phải chính là trộm gà không được còn mất nắm gạo hay sao?"
"Từ từ, chuyện gì chứ, ta sao lại không biết?"
"À, An Sơn phỉ bang đã không còn trùm thổ phỉ nữa rồi, chỉ còn lại phỉ chủ mà thôi!"
"Nói tới nhân vật kia cũng rất lợi hại nha, trùm thổ phỉ đều là Tiên Thiên bát trọng cả đấy! Tao đàn bà trước đó không những độc ác, bản lĩnh cũng không nhỏ đâu. Chẳng lẽ thực lực người kia cũng xấp xỉ với phỉ chủ Tiên Thiên cửu trọng? Cũng không biết rốt cuộc là người phương nào...."
"Không không không, ta nghe nói người kia rất giảo hoạt, chưa bao giờ chính diện cùng người đối chiến, mấy người trước đó đều là bị đánh lén mà chết...."
"Vậy thì lực lực cũng không yếu, bằng không dù đánh lén cũng không thể giết được người có đúng không?"
"Lần này phỉ chủ hẳn là cũng đứng ngồi không yên a...."
Trước Xà Vĩ Sơn.
Một người vạm vỡ cưỡi trên hoang ngưu, phía sau hắn có bốn vị Tiên Thiên thất trọng đi theo, thêm vài vị Thiên Thiên lục trọng, Tiên Thiên ngũ trọng, cùng với vài trăm đạo tặc Hậu Thiên.
Đây chính là toàn bộ An Sơn phỉ bang xuất động.
Bên cạnh người vạm vỡ, thanh niên anh tuất khí chất nham hiểm hung ác mở miệng: "Phỉ chủ, tên kia thật sự quá bừa bãi, dám lưu lại lời nói như vậy!"
Nguyên lai là dưới chân núi, không biết khi nào lại nhiều thêm một tấm bia đá, mà trên đó viết một hàng chữ to, cực kì ương ngạnh:
[ An Sơn phỉ chủ, có dám một mình vào núi, cùng ta sát đấu?]
An Sơn phỉ chủ đầy mặt dữ tợn: "Giết đạo tặc của ta, còn dám dùng phép khích tướng? Bản tôn trong tay có rất nhiều người, sao có thể ngu ngốc cùng hắn đơn đả độc đấu?"
Một đạo tặc khác cũng cười nhạo nói: "Đó là một tên ngu ngốc đi? Chúng ta là phỉ, không phải đệ tử minh môn, còn phải chú ý công bằng quỷ quái gì đó sao!"
Những người còn lại đều là cười nhạo trào phúng.
Vết sẹo trên mặt An Sơn phỉ chủ cũng run rẩy theo: "Ta bất quá cũng rất cảm kích hắn đã giúp hạ sát đôi gian phu dâm phụ kia. Bọn chúng dám cùng nhau cấu kết muốn đoạt vị trí phỉ chủ của ta, lại không biết quỷ kế sớm đã bị ta nhìn thấu, vừa lúc nhân cơ hội này thanh lí môn bộ mà thôi!."
Thanh niên bên cạnh lập tức nịnh nọt: "Phỉ chủ anh minh, tất nhiên sẽ không bị tiểu nhân qua mắt được. Hiện giờ chúng ta xuất động rất nhiều người, tự nhiên sẽ đem chúng một lưới tóm gọn, càng thể hiện được khí phách vô song của phỉ chủ. Đến lúc đó không còn hai tên tâm phúc ăn cây táo rào cây sung kia, bảo.... Cũng không cần chia ra nhiều phần nữa rồi."
Phỉ chủ cười ha ha: "Nói đúng lắm! Lần này bản tôn xuất mã, mọi chuyện nhất định sẽ dễ như trở bàn tay! Bây đâu, đem Xà Vĩ Sơn này càn quét hết cho ta, đem mỗi tấc mỗi tấc đất đều đào lên, nhất định phải đem những kẻ đối nghịch cùng bản tôn bắt lại, lăng trì xử tử, bằm thây vạn đoạn!"
Chúng đạo tặc đồng thời đáp lời, sau đó liền giống như một đám châu chấu, bay vọt vào Xà Vĩ Sơn.
Bọn họ cưỡi tọa kỵ, có ngựa chiến mạnh mẽ, cũng có hoang thú cấp thấp, trong núi rừng nhấc lên cực đại sóng gió.
Mà trong núi rừng kia như có một mãnh thú mở to miệng, nghênh đón đám đạo tặc đang tới gần.
Chợ đen ngầm.
Trong tửu quán cũ nát, một nữ tử dáng người đẫy đà đang thu thập vò rượu. Tướng mạo nàng không nói đến mỹ diễm cỡ nào, nhưng từng nụ cười đều mang đến một đoạn phong tình.
Người đến đây uống rượu không nhiều lắm, vì địa phương nhỏ bé, quá bị đè nén, nên người đến đâu uống rượu giải sầu cũng rất ít.
Nhưng lúc này, ngoài cửa có ba người đội đấu lạp bước đi vội vàng, tiến vào.
Người cầm đầu ách giọng nói: "Lão bản nương, chúng ta muốn tuyên bố nhiệm vụ."
Nữ tử đẫy đà tức khắc nhoáng lên, mang theo một làn gió thơm, nhất thời đến trước mặt ba người, nàng dùng giẻ lau xoa xoa quầy, cười duyên nói: "Nha, nguyên lai là người biết chuyện. Không biết khách nhân muốn tuyên bố nhiệm vụ gì?"
Người nọ thanh âm nghẹn ngào ngư cũ: "Ta muốn tìm người đến hang ổ An Sơn đạo tặc!"
Lời vừa nói ra, đừng nói là nữ tử đẫy đà, ngay cả tiểu miêu trong quán cũng nhìn sang.
Nữ tử đẫy đà vung giẻ lau: "Thất kính thất kính, thì ra là các vị hảo hán gần đây đối nghịch cùng với An Sơn phỉ bang?"
Người đội đấu lạp: "Chẳng lẽ đến đây tuyên bố nhiệm vụ, còn phải trình bày rõ chân tướng hay sao?"
Nữ tử đẫy đà vội vàng nói: "Không không không, thiếp thân lắm miệng." Nàng lại xinh đẹp cười nói: "Khách nhân cần biết, An Sơn phỉ bang không phải thế lực nhỏ, nhiệm vụ này, sợ là không có người muốn nhận a...."
Người đội đấu lạp cười lạnh: "Cũng không phải để bọn hắn đi tấn công phỉ oa, phỉ chủ sớm đã dẫn gần hết người ra ngoài, lưu lại trong phỉ ổ chỉ rất ít người. Ta cũng không dối gạt lão bản nương, phỉ chủ vừa đi tất nhiên sẽ không trở về ngay, chúng ta chỉ là muốn nhổ cỏ tận gốc, nên mới đến chỗ này kết cái thiện duyên, đưa ra nhiệm vụ này. Nếu là không có ai can đảm đến phỉ oa, bảo khố bên trong chỉ có thể thuộc về người có gan lớn mà thôi."
Nữ tử đẫy đà vội vàng cười nói: "Nếu là như thế, to gan thì no chết, nhát gan thì đói chết đó sao."
Người đội đấu lạp có chút vừa lòng, hòa hoãn nói: "Lão bản nương cũng có thể hiểu như vậy, phàm là người đến phỉ oa, đoạt được vật nào thì thuộc về người đó. Mỗi một đầu đạo tặc Hậu Thiên, ta ra giá thiên kim, đầu Tiên Thiên sẽ là vạn kim, nếu là lấy được đầu tên vong ân phụ nghĩa "Lăng Thiên Ân", treo giải thưởng mười vạn kim!"
Nữ tử đẫy đà kinh ngạc: "Chơi lớn như vậy cơ à? Vậy.... Vẫn nên để lại chút bảo đảm nha."
Người đội đấu lạp trong tay áo lấy ra một chồng kim phiếu, thong thả ung dung nói: "Nơi này có ba vạn kim, tạm thời hẳn là đủ rồi. Nếu là người có được đầu Lăng Thiên Ân, chỉ cần phát ra tin tức, chúng ta sẽ đến nghiệm hóa."
Nữ tử đẩy đà kia đem kim phiếu đoạt lấy, cười càng thêm ngọt ngào: "Đủ rồi đủ rồi! Ta a, nhất định sẽ đem nhiệm vụ tôn giá này phát ra ngoài, ngươi cứ chờ tin tức tốt của ta đi!"
Mọi chuyện đã định, người đội đấu lạp xoay người, mang theo hai người phía sau rời khỏi chợ đen.
Phía sau bọn họ, có người lặng yên theo kịp, nhưng dưới mấy phen động tác của ba người, vẫn hoàn hảo đem người cắt đuôi thành công.
Tới chỗ ngoặt, ba người vứt bỏ đấu lạp, thay đổi lại diện mạo bình thường đi ra ngoài.
Trong bọn họ có người nói:
"Ân công đã nói qua, thời điểm mấu chốt, phỉ chủ sẽ không để cho Lăng Thiên Ân rời mình nửa bước, vậy sao còn phải treo giải thưởng?"
"Đại ca làm việc chu toàn, tuy đoán trước là vậy, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.... Vẫn luôn phải chuẩn bị mọi thứ chu đáo mới tốt."
__________
Cám:!
/320
|