“Thân phận bất minh, nam, á nhân loại, 193cm, 79.5 kg, sau khi vào thành xin đến cục di dân nhân loại đăng ký, tư liệu đã chuyển xong, hoan nghênh vào Hương Cảng”
“Tăng thêm một cân so với lần trước há há há! Ngươi phải giảm béo đi!” Hạo Nhiên cười sằng sặc.
Hạo Nhiên chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy mỏi mệt sau trận đại chiến, nhưng lại vui vẻ không thôi, mới qua vài năm mà hắn đã không còn là một người cô đơn nữa rồi.
“Cục di dân là gì? Nữ tử này đang nói gì vậy? Lần trước Cô tới nghe không rõ”
Hạo Nhiên cười nói: “Chính là một cơ cấu chuyên làm hồ sơ cho nhân loại chạy trốn khỏi chiến tranh hạt nhân, thống nhất quản lý”
“Ngươi còn chưa nói cho Cô biết, con cự thú toàn thân màu bạc này chuyển động thế nào”
“Nó gọi là xe hơi, ngươi lải nhải hoài, đừng hỏi nữa, ở lâu sẽ biết thôi. Đừng có nghiên cứu cái thứ đó! Nó là thùng rác a!” Nói xong câu cuối cùng, Hạo Nhiên quả thật muốn xù lông.
Ân Thụ Đức ha ha cười mấy tiếng, bị Hạo Nhiên sống chết lôi về, đối với mọi thứ sau hơn năm ngàn năm này, hắn đều hiếu kỳ như thế. Thế giới của hắn đã rời xa, hôm nay, hắn phải làm một người hiện đại rồi. Ân Thụ Đức nghiêm mặt nói: “Nhập gia tùy tục, không hiểu thì hỏi, sờ sờ nhìn nhìn cho biết, có gì mất mặt chứ?”
Hạo Nhiên đỏ mặt, lôi cái tên nam tử cao lớn cởi trần, bên hông buộc áo khoác dài này ra khỏi thùng rác, nói với đám phụ nữ chỉ chỉ trỏ trỏ xung quanh: “Đừng nhìn nữa! Mới từ trên hành tinh Namek về đó!”
“Hành tinh Namek là ở đâu?”
“Từ bây giờ trở đi cái gì cũng không cho hỏi…” Hạo Nhiên đại quẫn nói, dẫn Ân Thụ Đức đi vào cục di dân, “Lần trước tới sao không thấy ngươi hỏi mấy câu quái gở này”
Ân Thụ Đức đáp: “Lần trước toàn tâm toàn ý muốn mang ngươi về Triều Ca trải qua cuộc sống hạnh phúc, vốn nghĩ rằng chuyện nhà ngươi chả liên quan gì tới Cô hết, ai biết ngay cả Cô cũng cắm rễ luôn ở đây, đương nhiên muốn hiểu rõ những sự vật đó”
Bên trái đại sảnh cục di dân, trước ô cửa treo bảng “Cứu trợ” đầy ắp người, còn bên cửa sổ “Đăng ký” lại chẳng có ai. Hạo Nhiên gõ quầy mấy lần, sau quầy một người mới tỉnh ngủ, con mắt lờ đờ “Hử?” một tiếng.
“Đăng ký” Hạo Nhiên nói.
Nhân viên công tác kia giật thót, “Yo, ngạc nhiên chưa, lúc này rồi mà còn di dân? Tính danh? Tuổi tác? Nghề nghiệp? Sở trường?”
Hạo Nhiên quay đầu cùng Ân Thụ Đức liếc mắt nhìn nhau, thấy người sau dùng ánh mắt ra hiệu “Ngươi nói đi”, bèn nói: “Người tiếp nhận số hiệu 73150 xin giới thiệu, họ tên Ân Kiếm…”
“Cô không phải tên đó!” Trụ vương dở khóc dở cười, hung ác nói: “Đừng hòng bỡn cợt Cô, cái đồ bỏ ‘Dâm tiện*’ gì…” [*’Ân Kiếm’ (yīn jiàn) phát âm giống với ‘Dâm tiện’ (yín jiàn)]
Hạo Nhiên đang muốn đổi tên cho Trụ vương, người là kiếm, họ là Ân, vốn không nghĩ nhiều như vậy, lúc này mới hiểu ra là đụng phải xúi quẩy, bèn cười lăn lộn: “Vậy…Hiên Viên Thụ?”
Cái tên Hiên Viên Thụ vậy mà Trụ vương lại chịu, nhưng Hạo Nhiên cứ cảm thấy cổ quái thế nào ấy, nếu hắn là thụ vậy mình là gì? Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định tên “Hiên Viên Tử Tân”. Nhân viên công tác kia dở khóc dở cười, nói: “Tuổi tác?”
“Bốn ngàn bảy trăm…chín mươi ba tuổi?” Hạo Nhiên hỏi dò.
Trụ vương mắng: “Ba mươi mốt!”
Một tên điên, một tên ngốc quậy tưng bừng hoa lá ở cục di dân, trực tiếp coi chỗ đăng ký này làm nơi giải trí.
“Nghề nghiệp?”
“Vô nghề nghiệp”
Hiên Viên Tử Tân kháng nghị: “Đế vương!”
“…” Hạo Nhiên lại cười điên một trận, quay đầu nói: “Vậy thì điền đế vương…Ông anh tin không?”
Hiên Viên Tử Tân nghiêm giọng nói: “Từng là đế vương”
Người ghi danh nhìn một hồi, đáp: “Tin”
Lần này đến lượt Hạo Nhiên á khẩu, người đăng ký lại hỏi: “Sở trường coi như xong, kết hôn chưa?”
“Chưa”
“Kết hôn rồi” Trụ vương nhịn không được lại cải chính.
Ngoài ý muốn, Hạo Nhiên không cười nữa, gật gật đầu, nói: “Hắn là bạn đời của ta”
Đối diện chính là ngân hàng, Hạo Nhiên lấy vài thỏi vàng của Cơ Phát gửi vào, đổi thành tiền thông dụng nạp vào thẻ, cười nói: “Ha hả! Ta cũng là người giàu có!”
Trụ vương lắc đầu cười nói: “Không chút tiền đồ!”
Hạo Nhiên đảo cặp mắt trắng dã, kéo hắn đi vào một cửa hàng trang phục, lát sau ra ngoài, thân hình Trụ vương tức khắc hấp dẫn ánh mắt của vô số người.
Trụ vương bị nhìn đến cả người mất tự nhiên, không ngừng đưa tay lôi kéo cổ áo: “Các ngươi ăn đã cổ quái, mặc lại càng cổ quái hơn, khi không thít cọng dây thừng trên cổ, mỗi ngày chẳng khác nào đang treo cổ…”
Hạo Nhiên khổ sở nhịn cười, không ngừng ngắm nhìn, thấy hắn một thân âu phục thẳng thớm, quả là người đẹp nhờ lụa, Trụ vương dáng vẻ đường đường mặc lên bộ âu phục vừa người càng hiển lộ tư thái anh vĩ, chỉ có một thứ duy nhất phá hỏng hình tượng, đó chính là liên tục lôi kéo cravat. Nói: “Mặc vầy nhìn đẹp mắt ghê, nếu nóng quá, phê chuẩn cho ngươi cởi áo vét ra”
Trụ vương cởi áo vét tùy tiện vắt trên tay, cravat bị kéo lỏng chút ít, cổ áo sơ mi lệch ra ngoài, hở xương quai xanh và chiếc cổ màu đồng, càng khiến người đi đường chú ý không thôi.
Hạo Nhiên nhìn đến tâm thần nhộn nhạo, hai người mua hết thảy đồ vật cần thiết rồi mới ra bờ biển thuê thuyền về đảo.
Giẫm lên bục ngang chậm rãi hạ xuống, Trụ vương chợt ngoài ý muốn hỏi: “Sao lần này không thấy đại thần Bàn Cổ khai thiên lập địa nữa?”
Hạo Nhiên mờ mịt lắc đầu, nói: “Có lẽ thần lực của Đông Hoàng đại nhân đã dần suy yếu…Năm mà ta vừa mới biết mình là Đông Hoàng chuông, đi lên tiểu đảo tiếp thụ huấn luyện của ông ấy, thần lực của ông mạnh đến nỗi có thể bao phủ cả Hương Cảng, hôm nay tới thì chỉ còn đủ để che chở cho hòn đảo nhỏ này thôi”
Trụ vương gật gật đầu, lại nghi hoặc nói: “Huấn luyện? Học võ nghệ? Cô thấy võ kỹ của ngươi cũng bình thường thôi mà”
Khóe miệng Hạo Nhiên co rút, nói: “Không phải cái đó, mà là đọc sách, đọc rất nhiều rất nhiều sách, để nắm rõ lịch sử”
Con đường được tạo thành từ biển sao kéo dài đến tận cùng, so với trong mộng, đoàn hào quang kia ảm đạm hơn nhiều. Hạo Nhiên tiến lên, cúi người nói: “Đông Hoàng đại nhân, Hạo Nhiên hoàn thành sứ mệnh trở về rồi”
Trụ vương cũng quỳ thẳng xuống, dập đầu trước quả cầu quang kia, trầm giọng nói: “Hiên Viên Tử Tân tới bái kiến nhạc phụ”
“Các ngươi trở về rồi, tốt lắm. Không phụ ủy thác của ta” Trong cầu quang vang lên giọng nói hơi già, tựa như thế sự xoay vần, lại như không đủ khí lực, nói: “Kiếm nhi cũng đã mang về rồi, cực khổ cho các ngươi”
Hạo Nhiên lấy Hạo thiên tháp, Bình Luyện yêu và Rìu Bàn Cổ ra, năm món thần khí thượng cổ tề tụ phát ra một trận ù ù, biển sao tức khắc sáng rỡ, vô số vì sao từ trong vũ trụ mênh mông bay tới đan dệt vào nhau, lượn vòng không ngừng quanh ngũ thần khí.
Rìu bình tháp rối rít bay tới chính giữa ba tế đàn rồi lơ lửng trên đó, chậm rãi xoay tròn, hào quang Đông Hoàng chợt sáng rực, huyễn hóa ra hình dáng thần thú.
Hạo Nhiên kinh ngạc nói: “Đông Hoàng đại nhân?”
Hai người đều thấy một con chim cao cỡ nửa người, toàn thân xám đen, lông vũ rơi rụng khắp nơi, phía trên con mắt là hàng lông mày hoa râm rũ dài tới đất, đầu chim cúi xuống, lộ rõ bộ dáng tuổi già sức yếu.
Trong giọng nói của Đông Hoàng mang theo chút tiếu ý trấn an: “Cách đây không lâu Lão Quân mượn thân xác và linh thể của ta, ghép hiện thực và cảnh mộng vào một chỗ, hỗn nguyên chân khí của Lão Quân tuyệt không thể tả, cư nhiên khiến ta khôi phục ba phần thú thân…Chuyến này Chuông nhi gặt hái được gì?”
Nói xong khẽ giương đôi cánh, thổn thức nói: “Tiếc thay Côn hình của ta chưa hồi phục, bằng không sẽ tìm cầm đỉnh ấn gương thạch, dốc sức giúp ngươi”
Hạo Nhiên tường tận kể lại chuyện ở Ân Thương, lúc này hồi tưởng lại hành trình kinh tâm động phách kia của mình, chỉ cảm thấy khi ấy ngây ngô dại dột, hoàn toàn không ý thức được rằng mình đang đứng trên lớp băng mỏng, chỉ cần sai sót chút thôi, e rằng mình sẽ không thể trở về được nữa. Rồi nói đến tình yêu với Ân Thụ Đức, chỉ thở dài tạo hóa trêu ngươi, thiên ý không thể trái.
Sau cùng, hắn rút ra một kết luận: “Nếu sớm biết Tử Tân là Hiên Viên kiếm, có lẽ hết thảy sẽ không như thế, cảm giác duy nhất của ta chính là mình gần như không làm gì cả, trở thành một con rối trong tay bọn họ. Bởi vì ta đến mà đã hại Tử Tân mất đi quốc thổ, địa vị của hắn, sau này còn phải…”
“Cô chưa từng có một câu oán hận” Trụ vương vẫn trầm mặc không nói lúc này xen miệng vào.
Hạo Nhiên đáp: “Ta biết, nhưng cũng không cách nào triệt tiêu được cảm giác áy náy trong lòng ta” Hắn cảm thấy trong lòng tràn ngập một sự phẫn nộ, là lửa giận vì bị che đậy lừa dối, hoàn toàn chẳng hay biết gì, giống như mình biến thành một đứa ngốc cho người ta bỡn cợt, nhưng nếu muốn truy cứu trách nhiệm thì biết phải tìm ai đây?
Đông Hoàng chuông chậm rãi đáp: “Không chỉ có Tam Thanh, mà còn là con rối của ta nữa”
Hạo Nhiên vội nói: “Chuông nhi không dám”
Đông Hoàng lại nói: “Cái gì cũng không làm? Sao nói vậy? Ngươi là bố cục trọng yếu nhất của ta, cũng là quyển bằng chứng duy nhất của trận chiến Phong thần mà Tam Thanh cả gan phát động, còn Kiếm nhi là vật bảo chứng cho sự nghênh chiến Nữ Oa, cũng là cọc ngầm mà Hiên Viên thị mai phục. Suy cho cùng, nếu không có hai người các ngươi thì sẽ chẳng có vạn tiên chi chiến, cuộc chiến tranh này đã sớm được chú định sau trận tranh giành của Viêm Hoàng rồi”
“Từ sau trận chiến tranh giành, ván cờ thiên hạ không còn biến hóa nữa, sau cùng nhân tộc chấp chưởng Thần Châu; trận chiến Viêm Hoàng là trận chiến đầu tiên kết thúc hồng hoang, cũng là trận chiến cuối cùng”
“Kiếm nhi hóa thành hình người, thật sự là ngoài dự liệu của ta, thôi, hai người các ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước, đợi ta mượn lực của ba món thần khí này tĩnh dưỡng một quãng thời gian, rồi sau đó sẽ đưa các ngươi trở về”
Hạo Nhiên nhịn không được hỏi: “Lần này phải đi đâu?”
Đông Hoàng đáp: “Thời đại của Lão Quân”
“Tăng thêm một cân so với lần trước há há há! Ngươi phải giảm béo đi!” Hạo Nhiên cười sằng sặc.
Hạo Nhiên chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy mỏi mệt sau trận đại chiến, nhưng lại vui vẻ không thôi, mới qua vài năm mà hắn đã không còn là một người cô đơn nữa rồi.
“Cục di dân là gì? Nữ tử này đang nói gì vậy? Lần trước Cô tới nghe không rõ”
Hạo Nhiên cười nói: “Chính là một cơ cấu chuyên làm hồ sơ cho nhân loại chạy trốn khỏi chiến tranh hạt nhân, thống nhất quản lý”
“Ngươi còn chưa nói cho Cô biết, con cự thú toàn thân màu bạc này chuyển động thế nào”
“Nó gọi là xe hơi, ngươi lải nhải hoài, đừng hỏi nữa, ở lâu sẽ biết thôi. Đừng có nghiên cứu cái thứ đó! Nó là thùng rác a!” Nói xong câu cuối cùng, Hạo Nhiên quả thật muốn xù lông.
Ân Thụ Đức ha ha cười mấy tiếng, bị Hạo Nhiên sống chết lôi về, đối với mọi thứ sau hơn năm ngàn năm này, hắn đều hiếu kỳ như thế. Thế giới của hắn đã rời xa, hôm nay, hắn phải làm một người hiện đại rồi. Ân Thụ Đức nghiêm mặt nói: “Nhập gia tùy tục, không hiểu thì hỏi, sờ sờ nhìn nhìn cho biết, có gì mất mặt chứ?”
Hạo Nhiên đỏ mặt, lôi cái tên nam tử cao lớn cởi trần, bên hông buộc áo khoác dài này ra khỏi thùng rác, nói với đám phụ nữ chỉ chỉ trỏ trỏ xung quanh: “Đừng nhìn nữa! Mới từ trên hành tinh Namek về đó!”
“Hành tinh Namek là ở đâu?”
“Từ bây giờ trở đi cái gì cũng không cho hỏi…” Hạo Nhiên đại quẫn nói, dẫn Ân Thụ Đức đi vào cục di dân, “Lần trước tới sao không thấy ngươi hỏi mấy câu quái gở này”
Ân Thụ Đức đáp: “Lần trước toàn tâm toàn ý muốn mang ngươi về Triều Ca trải qua cuộc sống hạnh phúc, vốn nghĩ rằng chuyện nhà ngươi chả liên quan gì tới Cô hết, ai biết ngay cả Cô cũng cắm rễ luôn ở đây, đương nhiên muốn hiểu rõ những sự vật đó”
Bên trái đại sảnh cục di dân, trước ô cửa treo bảng “Cứu trợ” đầy ắp người, còn bên cửa sổ “Đăng ký” lại chẳng có ai. Hạo Nhiên gõ quầy mấy lần, sau quầy một người mới tỉnh ngủ, con mắt lờ đờ “Hử?” một tiếng.
“Đăng ký” Hạo Nhiên nói.
Nhân viên công tác kia giật thót, “Yo, ngạc nhiên chưa, lúc này rồi mà còn di dân? Tính danh? Tuổi tác? Nghề nghiệp? Sở trường?”
Hạo Nhiên quay đầu cùng Ân Thụ Đức liếc mắt nhìn nhau, thấy người sau dùng ánh mắt ra hiệu “Ngươi nói đi”, bèn nói: “Người tiếp nhận số hiệu 73150 xin giới thiệu, họ tên Ân Kiếm…”
“Cô không phải tên đó!” Trụ vương dở khóc dở cười, hung ác nói: “Đừng hòng bỡn cợt Cô, cái đồ bỏ ‘Dâm tiện*’ gì…” [*’Ân Kiếm’ (yīn jiàn) phát âm giống với ‘Dâm tiện’ (yín jiàn)]
Hạo Nhiên đang muốn đổi tên cho Trụ vương, người là kiếm, họ là Ân, vốn không nghĩ nhiều như vậy, lúc này mới hiểu ra là đụng phải xúi quẩy, bèn cười lăn lộn: “Vậy…Hiên Viên Thụ?”
Cái tên Hiên Viên Thụ vậy mà Trụ vương lại chịu, nhưng Hạo Nhiên cứ cảm thấy cổ quái thế nào ấy, nếu hắn là thụ vậy mình là gì? Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định tên “Hiên Viên Tử Tân”. Nhân viên công tác kia dở khóc dở cười, nói: “Tuổi tác?”
“Bốn ngàn bảy trăm…chín mươi ba tuổi?” Hạo Nhiên hỏi dò.
Trụ vương mắng: “Ba mươi mốt!”
Một tên điên, một tên ngốc quậy tưng bừng hoa lá ở cục di dân, trực tiếp coi chỗ đăng ký này làm nơi giải trí.
“Nghề nghiệp?”
“Vô nghề nghiệp”
Hiên Viên Tử Tân kháng nghị: “Đế vương!”
“…” Hạo Nhiên lại cười điên một trận, quay đầu nói: “Vậy thì điền đế vương…Ông anh tin không?”
Hiên Viên Tử Tân nghiêm giọng nói: “Từng là đế vương”
Người ghi danh nhìn một hồi, đáp: “Tin”
Lần này đến lượt Hạo Nhiên á khẩu, người đăng ký lại hỏi: “Sở trường coi như xong, kết hôn chưa?”
“Chưa”
“Kết hôn rồi” Trụ vương nhịn không được lại cải chính.
Ngoài ý muốn, Hạo Nhiên không cười nữa, gật gật đầu, nói: “Hắn là bạn đời của ta”
Đối diện chính là ngân hàng, Hạo Nhiên lấy vài thỏi vàng của Cơ Phát gửi vào, đổi thành tiền thông dụng nạp vào thẻ, cười nói: “Ha hả! Ta cũng là người giàu có!”
Trụ vương lắc đầu cười nói: “Không chút tiền đồ!”
Hạo Nhiên đảo cặp mắt trắng dã, kéo hắn đi vào một cửa hàng trang phục, lát sau ra ngoài, thân hình Trụ vương tức khắc hấp dẫn ánh mắt của vô số người.
Trụ vương bị nhìn đến cả người mất tự nhiên, không ngừng đưa tay lôi kéo cổ áo: “Các ngươi ăn đã cổ quái, mặc lại càng cổ quái hơn, khi không thít cọng dây thừng trên cổ, mỗi ngày chẳng khác nào đang treo cổ…”
Hạo Nhiên khổ sở nhịn cười, không ngừng ngắm nhìn, thấy hắn một thân âu phục thẳng thớm, quả là người đẹp nhờ lụa, Trụ vương dáng vẻ đường đường mặc lên bộ âu phục vừa người càng hiển lộ tư thái anh vĩ, chỉ có một thứ duy nhất phá hỏng hình tượng, đó chính là liên tục lôi kéo cravat. Nói: “Mặc vầy nhìn đẹp mắt ghê, nếu nóng quá, phê chuẩn cho ngươi cởi áo vét ra”
Trụ vương cởi áo vét tùy tiện vắt trên tay, cravat bị kéo lỏng chút ít, cổ áo sơ mi lệch ra ngoài, hở xương quai xanh và chiếc cổ màu đồng, càng khiến người đi đường chú ý không thôi.
Hạo Nhiên nhìn đến tâm thần nhộn nhạo, hai người mua hết thảy đồ vật cần thiết rồi mới ra bờ biển thuê thuyền về đảo.
Giẫm lên bục ngang chậm rãi hạ xuống, Trụ vương chợt ngoài ý muốn hỏi: “Sao lần này không thấy đại thần Bàn Cổ khai thiên lập địa nữa?”
Hạo Nhiên mờ mịt lắc đầu, nói: “Có lẽ thần lực của Đông Hoàng đại nhân đã dần suy yếu…Năm mà ta vừa mới biết mình là Đông Hoàng chuông, đi lên tiểu đảo tiếp thụ huấn luyện của ông ấy, thần lực của ông mạnh đến nỗi có thể bao phủ cả Hương Cảng, hôm nay tới thì chỉ còn đủ để che chở cho hòn đảo nhỏ này thôi”
Trụ vương gật gật đầu, lại nghi hoặc nói: “Huấn luyện? Học võ nghệ? Cô thấy võ kỹ của ngươi cũng bình thường thôi mà”
Khóe miệng Hạo Nhiên co rút, nói: “Không phải cái đó, mà là đọc sách, đọc rất nhiều rất nhiều sách, để nắm rõ lịch sử”
Con đường được tạo thành từ biển sao kéo dài đến tận cùng, so với trong mộng, đoàn hào quang kia ảm đạm hơn nhiều. Hạo Nhiên tiến lên, cúi người nói: “Đông Hoàng đại nhân, Hạo Nhiên hoàn thành sứ mệnh trở về rồi”
Trụ vương cũng quỳ thẳng xuống, dập đầu trước quả cầu quang kia, trầm giọng nói: “Hiên Viên Tử Tân tới bái kiến nhạc phụ”
“Các ngươi trở về rồi, tốt lắm. Không phụ ủy thác của ta” Trong cầu quang vang lên giọng nói hơi già, tựa như thế sự xoay vần, lại như không đủ khí lực, nói: “Kiếm nhi cũng đã mang về rồi, cực khổ cho các ngươi”
Hạo Nhiên lấy Hạo thiên tháp, Bình Luyện yêu và Rìu Bàn Cổ ra, năm món thần khí thượng cổ tề tụ phát ra một trận ù ù, biển sao tức khắc sáng rỡ, vô số vì sao từ trong vũ trụ mênh mông bay tới đan dệt vào nhau, lượn vòng không ngừng quanh ngũ thần khí.
Rìu bình tháp rối rít bay tới chính giữa ba tế đàn rồi lơ lửng trên đó, chậm rãi xoay tròn, hào quang Đông Hoàng chợt sáng rực, huyễn hóa ra hình dáng thần thú.
Hạo Nhiên kinh ngạc nói: “Đông Hoàng đại nhân?”
Hai người đều thấy một con chim cao cỡ nửa người, toàn thân xám đen, lông vũ rơi rụng khắp nơi, phía trên con mắt là hàng lông mày hoa râm rũ dài tới đất, đầu chim cúi xuống, lộ rõ bộ dáng tuổi già sức yếu.
Trong giọng nói của Đông Hoàng mang theo chút tiếu ý trấn an: “Cách đây không lâu Lão Quân mượn thân xác và linh thể của ta, ghép hiện thực và cảnh mộng vào một chỗ, hỗn nguyên chân khí của Lão Quân tuyệt không thể tả, cư nhiên khiến ta khôi phục ba phần thú thân…Chuyến này Chuông nhi gặt hái được gì?”
Nói xong khẽ giương đôi cánh, thổn thức nói: “Tiếc thay Côn hình của ta chưa hồi phục, bằng không sẽ tìm cầm đỉnh ấn gương thạch, dốc sức giúp ngươi”
Hạo Nhiên tường tận kể lại chuyện ở Ân Thương, lúc này hồi tưởng lại hành trình kinh tâm động phách kia của mình, chỉ cảm thấy khi ấy ngây ngô dại dột, hoàn toàn không ý thức được rằng mình đang đứng trên lớp băng mỏng, chỉ cần sai sót chút thôi, e rằng mình sẽ không thể trở về được nữa. Rồi nói đến tình yêu với Ân Thụ Đức, chỉ thở dài tạo hóa trêu ngươi, thiên ý không thể trái.
Sau cùng, hắn rút ra một kết luận: “Nếu sớm biết Tử Tân là Hiên Viên kiếm, có lẽ hết thảy sẽ không như thế, cảm giác duy nhất của ta chính là mình gần như không làm gì cả, trở thành một con rối trong tay bọn họ. Bởi vì ta đến mà đã hại Tử Tân mất đi quốc thổ, địa vị của hắn, sau này còn phải…”
“Cô chưa từng có một câu oán hận” Trụ vương vẫn trầm mặc không nói lúc này xen miệng vào.
Hạo Nhiên đáp: “Ta biết, nhưng cũng không cách nào triệt tiêu được cảm giác áy náy trong lòng ta” Hắn cảm thấy trong lòng tràn ngập một sự phẫn nộ, là lửa giận vì bị che đậy lừa dối, hoàn toàn chẳng hay biết gì, giống như mình biến thành một đứa ngốc cho người ta bỡn cợt, nhưng nếu muốn truy cứu trách nhiệm thì biết phải tìm ai đây?
Đông Hoàng chuông chậm rãi đáp: “Không chỉ có Tam Thanh, mà còn là con rối của ta nữa”
Hạo Nhiên vội nói: “Chuông nhi không dám”
Đông Hoàng lại nói: “Cái gì cũng không làm? Sao nói vậy? Ngươi là bố cục trọng yếu nhất của ta, cũng là quyển bằng chứng duy nhất của trận chiến Phong thần mà Tam Thanh cả gan phát động, còn Kiếm nhi là vật bảo chứng cho sự nghênh chiến Nữ Oa, cũng là cọc ngầm mà Hiên Viên thị mai phục. Suy cho cùng, nếu không có hai người các ngươi thì sẽ chẳng có vạn tiên chi chiến, cuộc chiến tranh này đã sớm được chú định sau trận tranh giành của Viêm Hoàng rồi”
“Từ sau trận chiến tranh giành, ván cờ thiên hạ không còn biến hóa nữa, sau cùng nhân tộc chấp chưởng Thần Châu; trận chiến Viêm Hoàng là trận chiến đầu tiên kết thúc hồng hoang, cũng là trận chiến cuối cùng”
“Kiếm nhi hóa thành hình người, thật sự là ngoài dự liệu của ta, thôi, hai người các ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước, đợi ta mượn lực của ba món thần khí này tĩnh dưỡng một quãng thời gian, rồi sau đó sẽ đưa các ngươi trở về”
Hạo Nhiên nhịn không được hỏi: “Lần này phải đi đâu?”
Đông Hoàng đáp: “Thời đại của Lão Quân”
/57
|