Trong Tĩnh tâm đạo quán, đại sư huynh của Trần Nhược Tư, Nam Phong Tước đang đứng giữa sân đạo quán, chỉ đạo chúng đệ tử chuyên tâm luyện tập võ công.
Vài con chim nhỏ bay qua đạo quán, tựa như bị những động tác ưu nhã của chúng đạo sĩ hấp dẫn, ngừng lại giây lát, cúi đầu nhìn xuống phía dưới vài lượt, sau lại vỗ mạnh đôi cánh, lượn quanh vài vòng rồi mới tiếp tục bay đi.
Theo từng động tác phối hợp của chúng đệ tử, những tiếng “hô! ha!” đều đặn vang lên, vang xa khắp dãy núi. Cũng chính những tiếng hô hài hòa đại biểu cho sự đoàn kết của mọi người nơi đạo quán này, đã không biết dọa chạy biết bao yêu ma quỷ quái có ý đồ xâm nhập nơi đây.
Nhưng Tĩnh tâm đạo quán giờ thực sự là mọi người đồng lòng chăng?
Không ai biết được! dù sao, đạo quán gần đây nhận thêm vài trăm gã đệ tử, trong đám đệ tử này có bao kẻ thực sự có lòng tu hành? Bọn họ tới đây liệu sẽ mang theo thêm điều gì? Càng không ai dám chắc!.
Trần Nhược Tư im lặng đứng bên Lệ hồ, nhìn từng con cá nhỏ tự do thả bọt tung tăng, đầu óc không biết phiêu tới nơi nao, hắn tựa như nhìn lại cảnh ngày còn cùng Mộng Tuyết không lo sự đời đùa giỡn nơi đây.
Trần Nhược Tư thở dài, buồn bã lắc đầu, nhìn Lệ hồ nhỏ giọng thì thầm: “Tuyết, ta lúc nào mới có thể gặp lại nàng? Pháp lực của đạo sĩ kia thực quá mạnh, ta thực có thể đánh bại được hắn sao?”, Trần Nhược Tư nhắm mắt lại, vài giọt lệ lấp lánh: “Có thể, ta tin ta có thể, nhất định có thể, ta nhất định sẽ đánh bại đạo sĩ khốn khiếp kia”.
Trần Nhược Tư nghiến răng, chậm rãi đi tới sát hồ nước, vươn tay khua nước rửa mặt. Rất nhanh, mặt nước lại khôi phục vẻ tĩnh lặng, hắn nhìn khuôn mặt mình rõ ràng trong nước mà sao lại thấy giống gã đạo sĩ bắt đi Mộng Tuyết ngày đó.
Trần Nhược Tư trừng mắt nhìn khuôn mặt trong nước, giận dữ nói: “khốn nạn, chó má, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi, cho ngươi biết sự lợi hại của ta”. Đột nhiên, bóng ảnh hắn đang nhìn bỗng không thấy đâu, từ từ đổi thành khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộng Tuyết.
Trần Nhược Tư ngây ra, khẽ cười nhìn Mộng Tuyết trong đáy nước. Nơi mắt hắn, hình ảnh Mộng Tuyết kia chân thực quá, mĩ lệ xinh đẹp quá. Trần Nhược Tư có chút không tự kiềm chế được, hắn muốn nhảy xuống ôm chặt Mộng Tuyết, tuyệt không cho nàng rời xa hắn.
Thời gian từ từ trôi đi, hình ảnh Mộng Tuyết cũng càng lúc càng xa, càng lúc càng biến thành mơ hồ. Trần Nhược Tư thấy vậy hoảng hốt, vội vã vươn tay về hướng Mộng Tuyết, hắn muốn giữ lại hình ảnh đang dần xa kia quay lại.
“Pục!”, một tiếng nước động vang lên, nước bắn tung tóe, mặt nước bình yên bị xao động, một cột nước nhỏ theo đó bắn lên.
Trần Nhược Tư quờ quạng trong nước vài lượt mới rốt cuộc bình tĩnh lại. Hắn ngẩng đầu lên, dùng tay lau đi vệt nước trên mắt, ngốc ngốc cười vài tiếng, lòng không khỏi nhớ tới lần đầu gặp mặt Mộng Tuyết nơi này.
Những con cá trong nước bị trận âm thành này quấy nhiễu, sợ hãi quẫy đuôi vòng vèo, nhanh chóng lặn xuống.
Trần Nhược Tư nhớ tới những ngày vui vẻ cùng Mộng Tuyết, vẻ mặt không khỏi lộ chút biểu tình hoan hỉ. Bất tri bất giác, hắn đã tới Lệ hồ được vài giờ, trời cũng đã dần tối lại. Rừng cây bên hồ truyền lại vài tiếng chim kêu trong trẻo, Trần Nhược Tư nghe ra, đó là tiếng bầy chim kêu gọi tình lữ của mình nhanh trở về tổ.
Trần Nhược Tư thở nhẹ một tiếng, khe khẽ lắc đầu, từ từ trở lên bờ, quay đầu lại nhìn Lệ hồ vài cái, có chút tiếc nuối bước trở lên bậc lên núi rời đi.
Trần Nhược Tư sắp lên tới đường dẫn lên núi, hắn bỗng nhìn thấy vài đạo sĩ đang đứng nơi đầu đường dẫn xa xa, còn tưởng là người sư phụ phái tới đón mình trở về.
Tâm lí hắn đầy hưng phấn, bật thốt: “sư phụ thật tốt, nhất định là nhớ ta nên sai người tới đón đây! Thực là cao hứng quá”, một thân y phục hắn sũng nước, vội rộng bước chân, nhanh chóng bước về phía mấy đạo sĩ kia.
Khoảng cách giữa Trần Nhược Tư và mấy đạo sĩ kia càng lúc càng gần, hắn thấy mấy người này chính đang chằm chằm nhìn mình, nào có ý gì nghênh đón. Giờ hắn mới biết mấy người này không phải tới đón mình, lòng không khỏi có chút mất mát.
Trần Nhược Tư bước lại gần, nhanh chóng đưa mắt nhìn mấy đạo sĩ, thấy đều là không quen biết cả. Hắn không mở miệng chào hỏi, trực tiếp bước về phía đường dẫn.
Không chờ Trần Nhược Tư tới gần đường lên núi, một gã đạo sĩ nhanh chóng ngăn lấy đường hắn đi, chằm chằm nhìn Trần Nhược Tư nói: “vị huynh đệ này, xin dừng bước! giờ sắc trời đã rất muộn, ta xem huynh ngày mai hãy tới đi”.
Trần Nhược Tư ngây ra, cẩn thần nhìn kẻ ngăn đường mình này, bất đắc dĩ đưa mắt nhìn mấy kẻ đứng sau, lòng nghĩ: “thì ra mấy gã này phụ trách thủ hộ đường lên núi, chẳng nhẽ đạo quán đã xảy ra vấn đề gì? Sao phải tăng cường phòng thủ như vậy?”, hắn nhìn gã đạo sĩ ngăn đường này nói: “vị đạo huynh này, ta không phải người ngoài, mà chính là người Tĩnh Tâm đạo quán, tên gọi Trần Nhược Tư. Giờ có thể để ta lên được chưa?”
“Ngươi là người đạo quán?”, đạo sĩ này nghi hoặc nhòm Trần Nhược Tư, nói: “ta nhìn ngươi thế nào cũng không giống người tu đạo? lại xưng tên cái gì Trần Nhược Tư, ta không biết đạo quán chúng ta có người nào tên vậy. Muốn dùng loại phương pháp tầm thường này lừa chúng ta sao, không đơn giản vậy đâu, đừng hi vọng nữa, mau trở về thôi”.
“Cái gì?”, Trần Nhược Tư sững ra, có chút phẫn nộ nói: “ngươi nói ta không phải người đạo quán, nói ta muốn lừa các ngươi lên núi? Nhìn lại đi, trông ta giống mấy kẻ lừa đảo lắm hả? Mau tránh ra, lải nhải với mấy kẻ cô lậu quả văn như các ngươi thực là mất thời gian, ngay Trần Nhược Tư ta đây, đường đường đồ đệ của Mộ Dung Thiên đỉnh đỉnh đại danh mà cũng không biết sao? Thực không hiểu các ngươi tới đạo quán làm cái khỉ gì, quá nửa phần là muốn lừa gạt xin cơm no bụng phải không?”
“Láo toét, danh tự của chưởng môn ngươi cũng xứng gọi sao?”, đạo sĩ kia thấy Trần Nhược Tư dám gọi thẳng tên của chưởng môn đạo quán, nổi cơn phẫn nộ, hắn chưa nói xong đã rút kiếm đâm về phía Trần Nhược Tư. Mấy gã đạo sĩ còn lại thấy đồng bọn động thủ với kẻ tới lạ mặt kia, cũng không thèm hỏi han gì thêm, nhất tề rút kiếm xông về phía Trần Nhược Tư.
Trần Nhược Tư thấy động tác công kích của bọn họ chậm như rùa bò, không khỏi lắc đầu buồn cười, chậm rãi nói: “chỉ bằng chút công phu mèo quào của các ngươi cũng đòi ngăn cản ta sao?”, hắn cười nhẹ một tiếng, lắc mình sang trái, tránh khỏi mũi kiếm của đạo sĩ xuất thủ đầu tiên kia, một quyền rất nhanh đánh ra, kích trúng cổ tay hắn. Một tiếng “tang!” vang lên, kiếm của đạo sĩ vuột khỏi tay rơi xuống đất.
Mấy gã đạo sĩ còn lại hươ kiếm chưa kịp tới gần, thấy đối thủ ra tay nhanh gọn vậy, tâm lí không khỏi hít một hơi lạnh toát, người ngây ra, nhất thời cũng quên luôn động tác công kích tiếp theo là gì.
Trần Nhược Tư khẽ cười: “thế mới đúng chứ! Biết là không đánh được phải nhanh chóng dừng tay, tránh tổn thương không đáng có. Thôi giải tán, tới giờ ta lên núi rồi, tái kiến!”.
Trần Nhược Tư lên quá mười bậc thang, mấy đạo sĩ phía dưới mới tỉnh hồn lại, gã chặn đường Trần Nhược Tư kia ôm lấy cổ tay đau đớn kêu: “vừa rồi sao không hạ thủ, giờ để hắn lên núi, chúng ta làm sao ăn nói với sư phụ?”
Một gã đạo sĩ đáp lời: “sư huynh, còn hai cửa cơ mà, hắn làm sao dễ dàng qua được?”, chúng ta mau thông báo cho cửa tiếp theo, để sư huynh đệ bọn họ ngăn gã tiểu tử hỗn đản này lại không phải là được sao?”
Gã ngăn Trần Nhược Tư nói: “vậy còn không mau làm đi, chẳng may chậm trễ để tiểu tử kia xông qua thì phiền to đấy”.
Một gã đạo sĩ khác vội niệm một câu chú, nhanh chóng ném ra một tấm phù, hươ kiếm lên múa tít, chém chỉ phù thành từng mảnh nhỏ, tay phải điểm một chưởng, một tia khí tức tán ra, đem chỉ phủ thổi tít lên không trung.
Đây là ám hào liên lạc giữa hai trạm đạo quán đã được sắp đạt từ lâu, ý tứ vừa rồi là có địch nhân xâm nhập, nhắc trạm tiếp theo phải cẩn thận ứng phó.
Vài con chim nhỏ bay qua đạo quán, tựa như bị những động tác ưu nhã của chúng đạo sĩ hấp dẫn, ngừng lại giây lát, cúi đầu nhìn xuống phía dưới vài lượt, sau lại vỗ mạnh đôi cánh, lượn quanh vài vòng rồi mới tiếp tục bay đi.
Theo từng động tác phối hợp của chúng đệ tử, những tiếng “hô! ha!” đều đặn vang lên, vang xa khắp dãy núi. Cũng chính những tiếng hô hài hòa đại biểu cho sự đoàn kết của mọi người nơi đạo quán này, đã không biết dọa chạy biết bao yêu ma quỷ quái có ý đồ xâm nhập nơi đây.
Nhưng Tĩnh tâm đạo quán giờ thực sự là mọi người đồng lòng chăng?
Không ai biết được! dù sao, đạo quán gần đây nhận thêm vài trăm gã đệ tử, trong đám đệ tử này có bao kẻ thực sự có lòng tu hành? Bọn họ tới đây liệu sẽ mang theo thêm điều gì? Càng không ai dám chắc!.
Trần Nhược Tư im lặng đứng bên Lệ hồ, nhìn từng con cá nhỏ tự do thả bọt tung tăng, đầu óc không biết phiêu tới nơi nao, hắn tựa như nhìn lại cảnh ngày còn cùng Mộng Tuyết không lo sự đời đùa giỡn nơi đây.
Trần Nhược Tư thở dài, buồn bã lắc đầu, nhìn Lệ hồ nhỏ giọng thì thầm: “Tuyết, ta lúc nào mới có thể gặp lại nàng? Pháp lực của đạo sĩ kia thực quá mạnh, ta thực có thể đánh bại được hắn sao?”, Trần Nhược Tư nhắm mắt lại, vài giọt lệ lấp lánh: “Có thể, ta tin ta có thể, nhất định có thể, ta nhất định sẽ đánh bại đạo sĩ khốn khiếp kia”.
Trần Nhược Tư nghiến răng, chậm rãi đi tới sát hồ nước, vươn tay khua nước rửa mặt. Rất nhanh, mặt nước lại khôi phục vẻ tĩnh lặng, hắn nhìn khuôn mặt mình rõ ràng trong nước mà sao lại thấy giống gã đạo sĩ bắt đi Mộng Tuyết ngày đó.
Trần Nhược Tư trừng mắt nhìn khuôn mặt trong nước, giận dữ nói: “khốn nạn, chó má, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi, cho ngươi biết sự lợi hại của ta”. Đột nhiên, bóng ảnh hắn đang nhìn bỗng không thấy đâu, từ từ đổi thành khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộng Tuyết.
Trần Nhược Tư ngây ra, khẽ cười nhìn Mộng Tuyết trong đáy nước. Nơi mắt hắn, hình ảnh Mộng Tuyết kia chân thực quá, mĩ lệ xinh đẹp quá. Trần Nhược Tư có chút không tự kiềm chế được, hắn muốn nhảy xuống ôm chặt Mộng Tuyết, tuyệt không cho nàng rời xa hắn.
Thời gian từ từ trôi đi, hình ảnh Mộng Tuyết cũng càng lúc càng xa, càng lúc càng biến thành mơ hồ. Trần Nhược Tư thấy vậy hoảng hốt, vội vã vươn tay về hướng Mộng Tuyết, hắn muốn giữ lại hình ảnh đang dần xa kia quay lại.
“Pục!”, một tiếng nước động vang lên, nước bắn tung tóe, mặt nước bình yên bị xao động, một cột nước nhỏ theo đó bắn lên.
Trần Nhược Tư quờ quạng trong nước vài lượt mới rốt cuộc bình tĩnh lại. Hắn ngẩng đầu lên, dùng tay lau đi vệt nước trên mắt, ngốc ngốc cười vài tiếng, lòng không khỏi nhớ tới lần đầu gặp mặt Mộng Tuyết nơi này.
Những con cá trong nước bị trận âm thành này quấy nhiễu, sợ hãi quẫy đuôi vòng vèo, nhanh chóng lặn xuống.
Trần Nhược Tư nhớ tới những ngày vui vẻ cùng Mộng Tuyết, vẻ mặt không khỏi lộ chút biểu tình hoan hỉ. Bất tri bất giác, hắn đã tới Lệ hồ được vài giờ, trời cũng đã dần tối lại. Rừng cây bên hồ truyền lại vài tiếng chim kêu trong trẻo, Trần Nhược Tư nghe ra, đó là tiếng bầy chim kêu gọi tình lữ của mình nhanh trở về tổ.
Trần Nhược Tư thở nhẹ một tiếng, khe khẽ lắc đầu, từ từ trở lên bờ, quay đầu lại nhìn Lệ hồ vài cái, có chút tiếc nuối bước trở lên bậc lên núi rời đi.
Trần Nhược Tư sắp lên tới đường dẫn lên núi, hắn bỗng nhìn thấy vài đạo sĩ đang đứng nơi đầu đường dẫn xa xa, còn tưởng là người sư phụ phái tới đón mình trở về.
Tâm lí hắn đầy hưng phấn, bật thốt: “sư phụ thật tốt, nhất định là nhớ ta nên sai người tới đón đây! Thực là cao hứng quá”, một thân y phục hắn sũng nước, vội rộng bước chân, nhanh chóng bước về phía mấy đạo sĩ kia.
Khoảng cách giữa Trần Nhược Tư và mấy đạo sĩ kia càng lúc càng gần, hắn thấy mấy người này chính đang chằm chằm nhìn mình, nào có ý gì nghênh đón. Giờ hắn mới biết mấy người này không phải tới đón mình, lòng không khỏi có chút mất mát.
Trần Nhược Tư bước lại gần, nhanh chóng đưa mắt nhìn mấy đạo sĩ, thấy đều là không quen biết cả. Hắn không mở miệng chào hỏi, trực tiếp bước về phía đường dẫn.
Không chờ Trần Nhược Tư tới gần đường lên núi, một gã đạo sĩ nhanh chóng ngăn lấy đường hắn đi, chằm chằm nhìn Trần Nhược Tư nói: “vị huynh đệ này, xin dừng bước! giờ sắc trời đã rất muộn, ta xem huynh ngày mai hãy tới đi”.
Trần Nhược Tư ngây ra, cẩn thần nhìn kẻ ngăn đường mình này, bất đắc dĩ đưa mắt nhìn mấy kẻ đứng sau, lòng nghĩ: “thì ra mấy gã này phụ trách thủ hộ đường lên núi, chẳng nhẽ đạo quán đã xảy ra vấn đề gì? Sao phải tăng cường phòng thủ như vậy?”, hắn nhìn gã đạo sĩ ngăn đường này nói: “vị đạo huynh này, ta không phải người ngoài, mà chính là người Tĩnh Tâm đạo quán, tên gọi Trần Nhược Tư. Giờ có thể để ta lên được chưa?”
“Ngươi là người đạo quán?”, đạo sĩ này nghi hoặc nhòm Trần Nhược Tư, nói: “ta nhìn ngươi thế nào cũng không giống người tu đạo? lại xưng tên cái gì Trần Nhược Tư, ta không biết đạo quán chúng ta có người nào tên vậy. Muốn dùng loại phương pháp tầm thường này lừa chúng ta sao, không đơn giản vậy đâu, đừng hi vọng nữa, mau trở về thôi”.
“Cái gì?”, Trần Nhược Tư sững ra, có chút phẫn nộ nói: “ngươi nói ta không phải người đạo quán, nói ta muốn lừa các ngươi lên núi? Nhìn lại đi, trông ta giống mấy kẻ lừa đảo lắm hả? Mau tránh ra, lải nhải với mấy kẻ cô lậu quả văn như các ngươi thực là mất thời gian, ngay Trần Nhược Tư ta đây, đường đường đồ đệ của Mộ Dung Thiên đỉnh đỉnh đại danh mà cũng không biết sao? Thực không hiểu các ngươi tới đạo quán làm cái khỉ gì, quá nửa phần là muốn lừa gạt xin cơm no bụng phải không?”
“Láo toét, danh tự của chưởng môn ngươi cũng xứng gọi sao?”, đạo sĩ kia thấy Trần Nhược Tư dám gọi thẳng tên của chưởng môn đạo quán, nổi cơn phẫn nộ, hắn chưa nói xong đã rút kiếm đâm về phía Trần Nhược Tư. Mấy gã đạo sĩ còn lại thấy đồng bọn động thủ với kẻ tới lạ mặt kia, cũng không thèm hỏi han gì thêm, nhất tề rút kiếm xông về phía Trần Nhược Tư.
Trần Nhược Tư thấy động tác công kích của bọn họ chậm như rùa bò, không khỏi lắc đầu buồn cười, chậm rãi nói: “chỉ bằng chút công phu mèo quào của các ngươi cũng đòi ngăn cản ta sao?”, hắn cười nhẹ một tiếng, lắc mình sang trái, tránh khỏi mũi kiếm của đạo sĩ xuất thủ đầu tiên kia, một quyền rất nhanh đánh ra, kích trúng cổ tay hắn. Một tiếng “tang!” vang lên, kiếm của đạo sĩ vuột khỏi tay rơi xuống đất.
Mấy gã đạo sĩ còn lại hươ kiếm chưa kịp tới gần, thấy đối thủ ra tay nhanh gọn vậy, tâm lí không khỏi hít một hơi lạnh toát, người ngây ra, nhất thời cũng quên luôn động tác công kích tiếp theo là gì.
Trần Nhược Tư khẽ cười: “thế mới đúng chứ! Biết là không đánh được phải nhanh chóng dừng tay, tránh tổn thương không đáng có. Thôi giải tán, tới giờ ta lên núi rồi, tái kiến!”.
Trần Nhược Tư lên quá mười bậc thang, mấy đạo sĩ phía dưới mới tỉnh hồn lại, gã chặn đường Trần Nhược Tư kia ôm lấy cổ tay đau đớn kêu: “vừa rồi sao không hạ thủ, giờ để hắn lên núi, chúng ta làm sao ăn nói với sư phụ?”
Một gã đạo sĩ đáp lời: “sư huynh, còn hai cửa cơ mà, hắn làm sao dễ dàng qua được?”, chúng ta mau thông báo cho cửa tiếp theo, để sư huynh đệ bọn họ ngăn gã tiểu tử hỗn đản này lại không phải là được sao?”
Gã ngăn Trần Nhược Tư nói: “vậy còn không mau làm đi, chẳng may chậm trễ để tiểu tử kia xông qua thì phiền to đấy”.
Một gã đạo sĩ khác vội niệm một câu chú, nhanh chóng ném ra một tấm phù, hươ kiếm lên múa tít, chém chỉ phù thành từng mảnh nhỏ, tay phải điểm một chưởng, một tia khí tức tán ra, đem chỉ phủ thổi tít lên không trung.
Đây là ám hào liên lạc giữa hai trạm đạo quán đã được sắp đạt từ lâu, ý tứ vừa rồi là có địch nhân xâm nhập, nhắc trạm tiếp theo phải cẩn thận ứng phó.
/280
|