Edit & Dịch: Emily Ton.
Cho đến giờ khắc này, Thái tử mới bắt đầu chân chính cảm thấy sợ hãi.
Không ngờ bối cảnh Thiên Trân Các thật sự cường đại như thế, cường đại đến nỗi hắn căn bản không thể phản kháng để tìm đường sống. Nếu đối phương muốn bóp chết hắn, phỏng chừng giống như bóp chết một con kiến mà thôi.
Tuy nhiên, sao có thể có khả năng vậy chứ? Vì sao tại một tiểu quốc như Nam Việt Quốc sẽ tồn tại một thương hội cường đại như thế? Còn tổ chức hội đấu giá?
Thái tử đương nhiên không thể nào tưởng tượng được, nam nhân thần bí phía sau mất công như thế, chỉ đơn giản vì muốn theo đuổi tiểu hồ ly mà hắn yêu quý mà thôi.
Mặc Tứ tiếp tục nói một cách vô cảm: Chuyện thứ hai...... ngươi có tư cách gì, dám nói điều kiện với Thiên Trân Các? Nói chúng ta lừa gạt? Chứng cứ đâu? Ai có thể làm chứng cho ngươi?
Điều này......
Thái tử nói không nên lời, nếu đổi lại là ngày thường, hắn nhất định sẽ nói Lời ta nói chính là chứng cứ ! Nhưng ở trước mặt cao thủ cường đại như vậy, hắn căn bản không có can đảm kiêu ngạo như thế.
Hơn nữa, dựa theo những lời Tôn chưởng quầy đã nói, chỉ sợ lúc ấy ngoại trừ hắn ra, tất cả mọi người đều nghe được lời thanh minh của Tôn chưởng quầy, sẽ không có người có thể làm chứng giúp hắn!
Không đúng, còn có một người!
Thái tử đột nhiên quay đầu, ánh mắt nhắm ngay Bạch Nhược Kỳ đang ngồi bệt dưới đất.
Bạch nhị tiểu thư có thể làm chứng cho ta!
Bạch Nhược Kỳ vẫn co ro ở bên cạnh, chỉ vì muốn giảm bớt cảm giác mình đang hiện diện nơi đây, nhưng nàng ta không nghĩ tới, cho dù nàng ta nỗ lực trốn tránh như thế nào, Thái tử vẫn nghĩ tới nàng ta!
Mồ hôi lạnh lập tức trượt xuống từ trên trán nàng ta, sắc mặt trở nên xanh trắng.
Mặc Tứ nói giọng lạnh băng: Nga? Bạch nhị tiểu thư, ngươi có thể làm chứng? Ngươi có chứng cứ gì, chứng minh Thiên Trân Các chúng ta đã lừa gạt người?
Ta...... ta......
Bạch Nhược Kỳ nhìn xem Thái tử, lại nhìn xem Mặc Tứ, hai người đều dùng một ánh mắt sắc bén lạnh lùng, gắt gao nhìn chằm chằm nàng ta, khiến nàng ta sợ hãi, quả thực hận không thể biến mất tại chỗ!
Muốn nàng ta nói chuyện thay Thái tử, đám thị vệ hung thần ác sát này, không chừng sẽ nổi bão ngay tại chỗ. Nàng ta không chút nghi ngờ, loại thế lực lớn này căn bản là sẽ không để vào mắt một tiểu thư Hầu phủ như nàng ta, không biết sẽ làm ra sự tình gì đối nàng ta.
Nhưng nếu hiện tại không làm chứng giúp Thái tử, chờ qua khỏi cửa hôm nay, Thái tử sẽ trả thù nàng ta cùng với Võ Uy Hầu phủ!
Lúc này mới đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Bạch Nhược Kỳ nghẹn nửa ngày không thốt nổi một câu, ánh mắt Thái tử càng ngày càng lạnh.
Mặc Tứ âm trầm nói: Thái Tử điện hạ, xem ra, vị cô nương của ngươi cũng không muốn giúp ngươi làm giả chứng cứ! Ngươi đầu tiên là bôi nhọ bổn tiệm lừa gạt, ảnh hưởng tới danh dự bổn tiệm, sau đó lại nháo sự trước mặt mọi người, không chỉ có ý đồ quỵt nợ, còn cướp đoạt bảo vật của bổn tiệm! Chuyện như vậy, nếu xảy ra ở bất luận một thương hội nào, đều muốn nghiêm trị không tha! Hôm nay việc này...... không thể cứ tính như vậy!
Ánh mắt Thái tử dại ra, hoàn toàn không còn khí thế.
Bạch Nhược Kỳ không nói lời nào, điều này chứng thực hắn đã thật sự vu hãm Thiên Trân Các.
Hôm nay, hắn không chỉ mở miệng nói lời vô nghĩa, hơn nữa thời điểm cướp đoạt bảo vật, còn bị người bắt tại trận!
Đều do hắn nhất thời đại ý, không dự đoán được bối cảnh Thiên Trân Các lại cường đại như thế!
Thái tử suy sụp cúi đầu, hơi khom người, nói với giọng điệu cung kính: Vị đại nhân này, là...... ta có mắt không thấy Thái Sơn, mạo phạm chủ nhân nhà ngươi...... Thỉnh bớt giận. Nếu có thể làm gì, thỉnh ngài cứ việc mở miệng, ta sẽ dốc hết toàn lực bồi thường......
Tình thế khi đối mặt với cường giả, Thái tử hoàn toàn thừa nhận thất bại của mình.
Khóe miệng Hoàng Nguyệt Ly cong cong.
Vở diễn này thật đúng là rất xuất sắc, hơn nữa, nàng sớm đã dự liệu cuối cùng sẽ có kết quả như vậy!
Cho đến giờ khắc này, Thái tử mới bắt đầu chân chính cảm thấy sợ hãi.
Không ngờ bối cảnh Thiên Trân Các thật sự cường đại như thế, cường đại đến nỗi hắn căn bản không thể phản kháng để tìm đường sống. Nếu đối phương muốn bóp chết hắn, phỏng chừng giống như bóp chết một con kiến mà thôi.
Tuy nhiên, sao có thể có khả năng vậy chứ? Vì sao tại một tiểu quốc như Nam Việt Quốc sẽ tồn tại một thương hội cường đại như thế? Còn tổ chức hội đấu giá?
Thái tử đương nhiên không thể nào tưởng tượng được, nam nhân thần bí phía sau mất công như thế, chỉ đơn giản vì muốn theo đuổi tiểu hồ ly mà hắn yêu quý mà thôi.
Mặc Tứ tiếp tục nói một cách vô cảm: Chuyện thứ hai...... ngươi có tư cách gì, dám nói điều kiện với Thiên Trân Các? Nói chúng ta lừa gạt? Chứng cứ đâu? Ai có thể làm chứng cho ngươi?
Điều này......
Thái tử nói không nên lời, nếu đổi lại là ngày thường, hắn nhất định sẽ nói Lời ta nói chính là chứng cứ ! Nhưng ở trước mặt cao thủ cường đại như vậy, hắn căn bản không có can đảm kiêu ngạo như thế.
Hơn nữa, dựa theo những lời Tôn chưởng quầy đã nói, chỉ sợ lúc ấy ngoại trừ hắn ra, tất cả mọi người đều nghe được lời thanh minh của Tôn chưởng quầy, sẽ không có người có thể làm chứng giúp hắn!
Không đúng, còn có một người!
Thái tử đột nhiên quay đầu, ánh mắt nhắm ngay Bạch Nhược Kỳ đang ngồi bệt dưới đất.
Bạch nhị tiểu thư có thể làm chứng cho ta!
Bạch Nhược Kỳ vẫn co ro ở bên cạnh, chỉ vì muốn giảm bớt cảm giác mình đang hiện diện nơi đây, nhưng nàng ta không nghĩ tới, cho dù nàng ta nỗ lực trốn tránh như thế nào, Thái tử vẫn nghĩ tới nàng ta!
Mồ hôi lạnh lập tức trượt xuống từ trên trán nàng ta, sắc mặt trở nên xanh trắng.
Mặc Tứ nói giọng lạnh băng: Nga? Bạch nhị tiểu thư, ngươi có thể làm chứng? Ngươi có chứng cứ gì, chứng minh Thiên Trân Các chúng ta đã lừa gạt người?
Ta...... ta......
Bạch Nhược Kỳ nhìn xem Thái tử, lại nhìn xem Mặc Tứ, hai người đều dùng một ánh mắt sắc bén lạnh lùng, gắt gao nhìn chằm chằm nàng ta, khiến nàng ta sợ hãi, quả thực hận không thể biến mất tại chỗ!
Muốn nàng ta nói chuyện thay Thái tử, đám thị vệ hung thần ác sát này, không chừng sẽ nổi bão ngay tại chỗ. Nàng ta không chút nghi ngờ, loại thế lực lớn này căn bản là sẽ không để vào mắt một tiểu thư Hầu phủ như nàng ta, không biết sẽ làm ra sự tình gì đối nàng ta.
Nhưng nếu hiện tại không làm chứng giúp Thái tử, chờ qua khỏi cửa hôm nay, Thái tử sẽ trả thù nàng ta cùng với Võ Uy Hầu phủ!
Lúc này mới đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Bạch Nhược Kỳ nghẹn nửa ngày không thốt nổi một câu, ánh mắt Thái tử càng ngày càng lạnh.
Mặc Tứ âm trầm nói: Thái Tử điện hạ, xem ra, vị cô nương của ngươi cũng không muốn giúp ngươi làm giả chứng cứ! Ngươi đầu tiên là bôi nhọ bổn tiệm lừa gạt, ảnh hưởng tới danh dự bổn tiệm, sau đó lại nháo sự trước mặt mọi người, không chỉ có ý đồ quỵt nợ, còn cướp đoạt bảo vật của bổn tiệm! Chuyện như vậy, nếu xảy ra ở bất luận một thương hội nào, đều muốn nghiêm trị không tha! Hôm nay việc này...... không thể cứ tính như vậy!
Ánh mắt Thái tử dại ra, hoàn toàn không còn khí thế.
Bạch Nhược Kỳ không nói lời nào, điều này chứng thực hắn đã thật sự vu hãm Thiên Trân Các.
Hôm nay, hắn không chỉ mở miệng nói lời vô nghĩa, hơn nữa thời điểm cướp đoạt bảo vật, còn bị người bắt tại trận!
Đều do hắn nhất thời đại ý, không dự đoán được bối cảnh Thiên Trân Các lại cường đại như thế!
Thái tử suy sụp cúi đầu, hơi khom người, nói với giọng điệu cung kính: Vị đại nhân này, là...... ta có mắt không thấy Thái Sơn, mạo phạm chủ nhân nhà ngươi...... Thỉnh bớt giận. Nếu có thể làm gì, thỉnh ngài cứ việc mở miệng, ta sẽ dốc hết toàn lực bồi thường......
Tình thế khi đối mặt với cường giả, Thái tử hoàn toàn thừa nhận thất bại của mình.
Khóe miệng Hoàng Nguyệt Ly cong cong.
Vở diễn này thật đúng là rất xuất sắc, hơn nữa, nàng sớm đã dự liệu cuối cùng sẽ có kết quả như vậy!
/300
|