Yến tiệc đã bắt đầu đạt đến cao trào, những tiếng hò hét cổ vũ vô cùng ầm ĩ vang lên khiến Y Lam rất khó chịu. Mạc Kỳ Tuyên ngồi trên nhàn nhạt đưa mắt nhìn quanh, trong đầu nổi lên một tia sát ý, muốn giết chết tên Dạ đế kia. Chỉ có giết chết kẻ đó, hắn mới có thể ổn định lại cái vị trí đệ nhất giang hồ của mình. Dù sao hắn còn muốn lợi dụng cái thân phận này nhiều lắm.
Y Lam đang ngồi uống trà, ánh mắt thoạt nhìn lơ đãng, nhưng thực chất đều đem từng chút cử động của Tà hoàng thu vào mắt. Nàng nhạy cảm nhận ra kẻ kia đối với mình hiện lên một chút sát ý, liền cười nhạt. Ngay từ đầu nàng đã không cho rằng hắn sẽ trả lại đồ cho nàng rồi. Nhưng không sao, không trả thì nàng đoạt thôi.
Đoán chừng đoàn người đã xem chán những trận đấu tầm trung này, liền hướng ánh mắt về phía hai vị lão đại đang nhàn nhã ngồi kia, đôi mắt tràn đầy mong chờ. Nhưng hồi lâu vẫn thấy hai người này không có chút phản ứng nào, trong lòng khó tránh khỏi có điểm thất vọng. Cuối cùng, có một kẻ lớn gan đứng ra mở lời:
-Hai vị đại nhân, tất cả mọi người đến đây mục địch chủ yếu là muốn luận bàn cùng nhau và xem thêm những trận đấu lớn để mở rộng tầm mắt. Hai vị nổi tiếng là võ công cao cường trên giang hồ, vậy có thể cho tất cả mọi người ở đây mở rộng tầm mắt một chút, có được không? Nhất là Tà hoàng đại nhân, được xưng là võ công đệ nhất thiên hạ, không biết so với Dạ đế có cách biệt nhiều hay không?
Y Lam đang ăn điểm tâm chợt ngừng lại, hướng về phía kẻ vừa nói ra lời kia, nở nụ cười khiến người ta dựng tóc gáy, thản nhiên đáp:
-Các ngươi muốn mở rộng tầm mắt? Việc này rất dễ. Bản thân ta nổi danh nhất chính là dụng độc, nếu các ngươi muốn mở rộng tầm mắt liền cử một người lên đây để cho ta thử độc, vậy liền tốt rồi. Mà khoan, tự bản thân trải nghiệm vẫn tốt hơn đúng không? Đều đứng đó cho ta, hơn một trăm loại độc của bản đế, hôm nay đều cho các ngươi trải nghiệm toàn bộ, mở rộng tầm mắt.
Đám quần hùng bên dưới, đặc biệt là kẻ vừa đứng dậy nói lúc nãy, sắc mặt thoắt cái trở nên trắng bệch, hoảng sợ lùi lại mấy bước. Không ít người bên dưới âm thầm nuốt nước bọt. Dạ đế, con người này…thật quá mức đáng sợ. Bạch Nhi và Lam Phong đứng sau đồng loạt hướng ánh mắt thương hại về phía đám người bên dưới. Lại dám đem tên Tà hoàng kia xếp trên tiểu thư, đúng thật là chán sống rồi. Các ngươi vẫn là tự cầu phúc đi!!!
Y Lam trông thấy đám người ở dưới sợ hãi như vậy thì cười nhạt, sau đó đột nhiên đứng dậy, ánh mắt đầy chiến ý nhìn Tà hoàng chằm chằm, buông lời thách đấu:
-Danh tiếng của Tà huynh ta nghe như sấm động bên tai. Hôm nay sẵn dịp đây, chúng ta luận bàn một chút, được chứ? Ta cũng muốn biết xem võ công của mình là xếp ở đâu?
Y Lam thầm cầu mong tên Tà hoàng này sẽ đồng ý, vì như vậy nàng mới có thể yên tâm triển khai kế hoạch của mình được. Mạc Kỳ Tuyên ở trên hừ lạnh một phát, đứng phắt dậy, nhún người nhảy xuống giữa sân, nhìn nàng đầy khiêu khích:
-Dạ huynh đã cất lời, ta đây sao có thể từ chối. Mời.
Y Lam thầm thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn Bạch Nhi cùng Lam Phong một cái, ra hiệu kế hoạch bắt đầu, sau đó khẽ đạp chân một cái, thân hình nhẹ nhàng rơi xuống phía đối diện Mạc Kỳ Tuyên, mỉm cười:
-Mời.
Dứt lời, liền lao tới tấn công. Tiên hạ thủ vi cường, Y Lam tay cầm kiếm tấn công nhanh như chớp, đặc biệt đánh vào điểm yếu của Mạc Kỳ Tuyên. Nhưng Mạc Kỳ Tuyên cũng phông phải dạng vừa, có thể né tránh toàn bộ những đường kiếm kia, đồng thời bản thân cũng rút kiếm phản công. Hai bên đánh nhau vô cùng kịch liệt, đại chiến hơn ba trăm hiệp mà vẫn bất phân thắng bại. Động tác của hai người thực sự quá nhanh, những người đứng xem cũng chỉ thấy bóng hai người lướt qua lướt lại mà thôi, căn bản không thấy được cả hai ra chiêu thế nào.
Y Lam và Mạc Kỳ Tuyên lúc này trong lòng rất ngạc nhiên, không ngờ đối phương lại lợi hại như vậy. Y Lam nghĩ bản thân còn chưa dùng tới độc, nếu không thì đã chiến thắng rồi. Mà Mạc Kỳ Tuyên cũng nghĩ, tuyệt chiêu áp đáy hòm của mình còn chưa lấy ra, nếu không đối phương đã thua lâu rồi. Lại đánh thêm hơn trăm hiệp, cả hai đã có điểm thấm mệt, liền quyết định xuất ra con át chủ bài của mình.
Mạc Kỳ Tuyên búng người ra sau tụ lực, Y Lam cũng tranh thủ dồn nội lực vào kiếm. Cả hai quyết định lấy một chiêu phân ra thắng bại. Mạc Kỳ Tuyên hít một hơi sâu, kiếm trong tay vung lên, hét lớn:
-Tiếp ta một chiêu, “kiếm định càn khôn”!!!!
Y Lam hai mắt nheo lại, ống tay áo rung rung, mười mấy cây ngân châm đồng loạt xuất hiện, lơ lửng trên không trung. Ngón tay thon dài khẽ điểm lên thân kiếm, ngân châm liền giống như được nối liền với kiếm, biến thành một dạng trường tiên đặc biệt. Thật ra cuối mỗi ngân châm đều có một sợi tơ cực mỏng buộc vào, bây giờ nàng đem tơ mỏng buộc vào thân kiếm, tạo ra một thứ vũ khí độc nhất vô nhị chỉ nàng có thể dùng được. Nàng không tin là không cản được hắn
Y Lam đang ngồi uống trà, ánh mắt thoạt nhìn lơ đãng, nhưng thực chất đều đem từng chút cử động của Tà hoàng thu vào mắt. Nàng nhạy cảm nhận ra kẻ kia đối với mình hiện lên một chút sát ý, liền cười nhạt. Ngay từ đầu nàng đã không cho rằng hắn sẽ trả lại đồ cho nàng rồi. Nhưng không sao, không trả thì nàng đoạt thôi.
Đoán chừng đoàn người đã xem chán những trận đấu tầm trung này, liền hướng ánh mắt về phía hai vị lão đại đang nhàn nhã ngồi kia, đôi mắt tràn đầy mong chờ. Nhưng hồi lâu vẫn thấy hai người này không có chút phản ứng nào, trong lòng khó tránh khỏi có điểm thất vọng. Cuối cùng, có một kẻ lớn gan đứng ra mở lời:
-Hai vị đại nhân, tất cả mọi người đến đây mục địch chủ yếu là muốn luận bàn cùng nhau và xem thêm những trận đấu lớn để mở rộng tầm mắt. Hai vị nổi tiếng là võ công cao cường trên giang hồ, vậy có thể cho tất cả mọi người ở đây mở rộng tầm mắt một chút, có được không? Nhất là Tà hoàng đại nhân, được xưng là võ công đệ nhất thiên hạ, không biết so với Dạ đế có cách biệt nhiều hay không?
Y Lam đang ăn điểm tâm chợt ngừng lại, hướng về phía kẻ vừa nói ra lời kia, nở nụ cười khiến người ta dựng tóc gáy, thản nhiên đáp:
-Các ngươi muốn mở rộng tầm mắt? Việc này rất dễ. Bản thân ta nổi danh nhất chính là dụng độc, nếu các ngươi muốn mở rộng tầm mắt liền cử một người lên đây để cho ta thử độc, vậy liền tốt rồi. Mà khoan, tự bản thân trải nghiệm vẫn tốt hơn đúng không? Đều đứng đó cho ta, hơn một trăm loại độc của bản đế, hôm nay đều cho các ngươi trải nghiệm toàn bộ, mở rộng tầm mắt.
Đám quần hùng bên dưới, đặc biệt là kẻ vừa đứng dậy nói lúc nãy, sắc mặt thoắt cái trở nên trắng bệch, hoảng sợ lùi lại mấy bước. Không ít người bên dưới âm thầm nuốt nước bọt. Dạ đế, con người này…thật quá mức đáng sợ. Bạch Nhi và Lam Phong đứng sau đồng loạt hướng ánh mắt thương hại về phía đám người bên dưới. Lại dám đem tên Tà hoàng kia xếp trên tiểu thư, đúng thật là chán sống rồi. Các ngươi vẫn là tự cầu phúc đi!!!
Y Lam trông thấy đám người ở dưới sợ hãi như vậy thì cười nhạt, sau đó đột nhiên đứng dậy, ánh mắt đầy chiến ý nhìn Tà hoàng chằm chằm, buông lời thách đấu:
-Danh tiếng của Tà huynh ta nghe như sấm động bên tai. Hôm nay sẵn dịp đây, chúng ta luận bàn một chút, được chứ? Ta cũng muốn biết xem võ công của mình là xếp ở đâu?
Y Lam thầm cầu mong tên Tà hoàng này sẽ đồng ý, vì như vậy nàng mới có thể yên tâm triển khai kế hoạch của mình được. Mạc Kỳ Tuyên ở trên hừ lạnh một phát, đứng phắt dậy, nhún người nhảy xuống giữa sân, nhìn nàng đầy khiêu khích:
-Dạ huynh đã cất lời, ta đây sao có thể từ chối. Mời.
Y Lam thầm thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn Bạch Nhi cùng Lam Phong một cái, ra hiệu kế hoạch bắt đầu, sau đó khẽ đạp chân một cái, thân hình nhẹ nhàng rơi xuống phía đối diện Mạc Kỳ Tuyên, mỉm cười:
-Mời.
Dứt lời, liền lao tới tấn công. Tiên hạ thủ vi cường, Y Lam tay cầm kiếm tấn công nhanh như chớp, đặc biệt đánh vào điểm yếu của Mạc Kỳ Tuyên. Nhưng Mạc Kỳ Tuyên cũng phông phải dạng vừa, có thể né tránh toàn bộ những đường kiếm kia, đồng thời bản thân cũng rút kiếm phản công. Hai bên đánh nhau vô cùng kịch liệt, đại chiến hơn ba trăm hiệp mà vẫn bất phân thắng bại. Động tác của hai người thực sự quá nhanh, những người đứng xem cũng chỉ thấy bóng hai người lướt qua lướt lại mà thôi, căn bản không thấy được cả hai ra chiêu thế nào.
Y Lam và Mạc Kỳ Tuyên lúc này trong lòng rất ngạc nhiên, không ngờ đối phương lại lợi hại như vậy. Y Lam nghĩ bản thân còn chưa dùng tới độc, nếu không thì đã chiến thắng rồi. Mà Mạc Kỳ Tuyên cũng nghĩ, tuyệt chiêu áp đáy hòm của mình còn chưa lấy ra, nếu không đối phương đã thua lâu rồi. Lại đánh thêm hơn trăm hiệp, cả hai đã có điểm thấm mệt, liền quyết định xuất ra con át chủ bài của mình.
Mạc Kỳ Tuyên búng người ra sau tụ lực, Y Lam cũng tranh thủ dồn nội lực vào kiếm. Cả hai quyết định lấy một chiêu phân ra thắng bại. Mạc Kỳ Tuyên hít một hơi sâu, kiếm trong tay vung lên, hét lớn:
-Tiếp ta một chiêu, “kiếm định càn khôn”!!!!
Y Lam hai mắt nheo lại, ống tay áo rung rung, mười mấy cây ngân châm đồng loạt xuất hiện, lơ lửng trên không trung. Ngón tay thon dài khẽ điểm lên thân kiếm, ngân châm liền giống như được nối liền với kiếm, biến thành một dạng trường tiên đặc biệt. Thật ra cuối mỗi ngân châm đều có một sợi tơ cực mỏng buộc vào, bây giờ nàng đem tơ mỏng buộc vào thân kiếm, tạo ra một thứ vũ khí độc nhất vô nhị chỉ nàng có thể dùng được. Nàng không tin là không cản được hắn
/31
|