Gomen, (^_^) bãng mấy hôm lo nghĩ Tết lại bỏ bê wattpad....để tạ tội...Double chap (^_____^)
Cảm ơn các bạn đã theo dõi (>____<) (><)
Tôi lặng lẽ ôm vết thương chưa lành miệng của mình về khu nhà Trắng. Tôi buồn rầu thở dài, nguyên nhân là do ngài hội trưởng đáng kính bên cạnh tôi
“Oi, Royalt, em đang bị thương, để anh xách giúp em được không?”
“Royalt, anh gọi em là Celine được không?”
“Vết thương của em như thế nào rồi?”
…
“Kia kìa, hội trưởng Beauharnais!!”
“Anh ấy thật tuyệt vời, là 1 trong 3 dòng thuần danh giá nhất!”
“Bên cạnh anh ấy là con nhỏ xấu xí nào thế cơ?? Sao dòng thuần như anh ấy đi cạnh một con nhỏ cấp C chứ??”
“Đúng là chim sẻ mơ tưởng thành phượng hoàng.”
…
Đầu tôi xuất hiện hàng chục vệt đen chảy dài.
Quả thật anh ta hoàn toàn, hoàn toàn khác xa với những gì tôi tưởng tượng, hoàn toàn xa những nghìn vạn năm ánh sáng >’’’<. Bởi vậy người ta mới bảo sự thật cách xa suy tưởng những một trời một vực.
Dựa vào cung cách của hội phó mà tôi đã tự mình suy đoán ra con người hội trưởng. Anh ta là một con người sở hữu đôi mắt diều hâu lạnh lùng, cao ngạo như kẻ thống trị âm thầm thị uy. Có thể có đôi kính sắc lạnh, đường nét khuôn mặt cứng cáp, khóe môi cười nhạt ngạo nghễ.
Còn anh ta á?
Tôi quay đầu nhìn vị hội trưởng bên cạnh mình. Mái tóc xanh biển nhạt như nhảy múa trong gió. Đôi mắt không phải kiểu mắt xếch lạnh lùng mà là kiểu to to giống trẻ con ấy, lại long lanh như ánh mặt trời phản chiếu trên mặt biển xanh mát không chút gợn sóng. Điểm duy nhất tương đồng với suy nghĩ của tôi chính là khuôn mặt đẽo gọt sắc nét này, chiếc cằm nhọn cùng khuôn mặt thon gọn, tuy đặt một đôi mắt lên một khuôn mặt như thế không hợp, nhưng tôi vẫn không tìm thấy chút gì đó chướng mắt.
Chợt sự tàn nhẫn của trưa hôm nay lại hiện lên rõ rệt.
Tôi rùng mình, chớp mắt một cái rồi cố tình lờ đi người bên cạnh, bước nhanh về phía trước.
Buông người lên chiếc giường êm ái trong phòng, tôi quá mệt mỏi để có thể nhấc tay lên để có thể làm bất cứ việc gì.
Mấy hôm sau của tôi vẫn diễn ra rất bình thường, ngoại trừ việc tôi luôn bị hội trưởng hội học sinh bám dai đẳng và một tên biến thái thỉnh thoảng nhảy vào phòng tôi. Vốn tưởng chuyện chỉ yên bình như vậy thôi, nhưng chỉ cho đến khi những sự kiện tiếp theo diễn ra.
Trường học này thật ra tôi cảm thấy cũng không khác mấy so với trường học cũ. Sự kiện này là điều chuẩn bị cho việc lựa chọn tân Duc và Duchess. Duc của học viện có thể được tiến cử với hoàng gia ma cà rồng, và nghị viện sẽ xem xét năng lực của Duc. Ngược lại, Duchess là những thuần huyết sẽ được lựa chọn kết hôn cùng người mà mình thầm yêu mến trong những gia tộc lớn dưới sự thông qua của nghị viện.
@
Việc lựa chọn dựa trên các nguyên tắc. Bởi vì là sự đại diện của thế hệ ma cà rồng, việc lựa chọn những thuần huyết là điều tất yếu. Bởi lẽ một dòng máu thuần chủng tinh khiết mang tính quyết định về những khả năng cũng như sức mạnh của ma cà rồng. Sau đó là đến gia tộc. Một gia tộc quyết định địa vị và sự tín nhiệm trong xã hội ma cà rồng. Tuy nhiên việc học và khả năng ứng xử trong tất cả các trường hợp đều vô cùng quan trọng. Nhưng quan trong nhất vẫn là tỉ lệ phiếu bầu của các ma cà rồng dành cho dòng thuần huyết nữa. Đó mới mang tính quan trọng.
Ngừng mọi suy nghĩ, tôi vơ vội chiếc cặp để đến lớp.
----- Chiếc cửa màu gỗ phong cách Gothic cổ điển vừa đóng lại, thì chiếc cửa trong suốt dẫn ra một hành lang khoáng đãng luôn đóng kín đột ngột bật mở. Một luồng gió nhẹ nhưng mang đến cái lạnh thấu da thịt. Làn gió nâng tấm rèm màu ấm bằng nhung, thoáng sau đó là bóng dáng của một chàng trai đầy mê hoặc.
“Kết giới??” chàng trai đó không ai khác ngoài vị ma cà rồng quyền lực của nhà Bourbon – Ryan. Có bị bắn chết bởi đạn bạc hắn cũng không nghĩ rằng cô dâu của hắn lại dám dùng lại kết giới mạnh như thế này??
Ryan nhíu mày. Không đúng, cô dâu của hắn vẫn chưa được xem là trưởng thành, loại kết giới cao cấp như thế này không đời nào cô ấy có thể làm được. Ngay cả khả năng kiềm chế bản thân trước máu của hắn cô còn không làm được nữa là.
“Ta không nhớ là chủ nhân có mời khách.” Từ bên trong kết giới vọng ra một tiếng nói đầy lười nhác nhưng từ trong góc phòng lại chiếu ra một tia nhìn nguy hiểm
“Mấy hôm trước còn làm kẻ khác bị thương, sao có thể lạnh lùng thế chứ?” Ryan tựa người vào khung cửa, hai tay đút vào túi quần, dáng vẻ xuất trần vô cùng, một vẻ đẹp vượt qua khỏi giới hạn hiểu biết của tất cả.
“Ta không nhớ là đã làm ai bị thương.” Ánh nhìn đỏ ngầu đó không chớp nhìn Ryan, giọng nói vẫn không giấu được sự lười nhác và tinh tường “Ta chỉ bảo vệ chủ nhân thôi.”
Ryan nhíu mày “Nhưng nếu ngươi có thể được hình dạng thế này, có nghĩa là ngày đó sắp đến rồi sao?”
Từ trong kết giới vọng đến một tràng cười đầy ghê rợn “Phải, ngày đó sắp đến, ngày tàn của nghị viện sắp đến.”
“Hừ.” Hắn hừ lạnh một tiếng “Ta không cần biết, chỉ cần đừng làm nàng tổn thương.” Dứt lời, hắn quay người bước ra ngoài, vẫn lạnh lùng đe dọa một câu “Chỉ cần nàng ấy bị thương, ngươi đừng mong sống yên ổn.”
@
Hắn biến mất! Như một làn khói, như chưa từng tồn tại. Cánh cửa trong suốt lại lần nữa đóng lại im lìm như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Từ trong góc phòng tối tăm, một nụ cười ma quái khẽ vẽ trong không trung. -----
“Như các em đã biết, ngày mai chính là lễ hội trước Đêm đen. Như vậy chúng ta sẽ có sự kiện thường niên mọi năm…”
Tôi ngồi thẳng lưng trong lớp, cố gắng căng tai để nghe cô giáo chủ nhiệm phổ biến một chút về những hoạt động sắp đến trước khi Đêm đen điểm. Nhưng tôi dù cố gắng mấy cuối cùng cũng gục mặt xuống bàn, chán nản hỏi Alize:
“Chúng ta sẽ có sự kiện à?”
“Ừ.” Cô gật đầu “Cậu không biết à?”
“Không.” tôi lười nhác lên tiếng “Có thể không tham gia được không?”
“Tớ không biết. Hình như năm nào cả học viện đều tham gia, bởi vì giải thưởng là đích đến của rất nhiều thiếu nữ.”
Tôi ngẩng đầu, nhíu mày “Phần thưởng?”
“Ừ.” Alize gật đầu, chống cằm “Có thể thành thân với thuần huyết Beauharnais hoặc thuần huyết Bourbon, ai mà không mong muốn.”
“Xì!!!” tôi chu mỏ, xì một tiếng đầy khinh bỉ “Như vậy mà cũng khiến động lực cho người khác tham gia. Thế, luật là sao?”
“Tớ không biết. Mỗi năm mỗi khác, năm trước là cuộc thi thu phục Hunter, năm ngoái là tìm báu vật, không biết năm nay là thế nào.”
“Như vậy, trò chơi năm nay của chúng ta vẫn còn là một ẩn số, tuy nhiên, cô muốn chúng ta chuẩn bị sẵn sàng cho trò chơi. Tuy chúng ta không thể so sánh với những ma cà rồng cấp A, nhưng vẫn có một số đặc ân.”
Không hiểu sao những dạo gần đây tôi luôn cảm thấy rất buồn ngủ. Cho dù có làm mọi cách đi chăng nữa, tôi cũng không tránh khỏi hai mắt díp lại. Tôi chống cằm mơ màng nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài, ngoài kết giới bảo vệ xung quanh được tạo lên như một ảo giác khiến người ta có cảm giác bầu trời ngoài kia thật rộng lớn, thật tự do. Nhưng thực chất nó chỉ là những lớp đá cứng ngắc, ngay cả chút ánh sáng cũng không lọt vào được.
Hơn nữa, thay đổi ở chỗ, tóc ngày càng đổi màu, ban trước là màu hạt dẻ khỏe khoắn, nhưng dường như màu nâu dần biến mất, thay vào đó là một màu bạch kim đẹp đến kinh hồn. Đôi mắt xám bạc lạnh lùng, những vòng xoáy trong đồng tử ánh lên màu đỏ tươi của máu, chậm chạp xoay vòng. Khuôn mặt trắng như tờ giấy, lại mỏng manh như thể trong suốt. Hàng mi cong dài, tạo ảnh trên khuôn mặt trắng ngần một bóng ngược ma quái. Đuôi mắt hơi trũng sâu, vì thức đêm không quen, lại ánh lên sắc đỏ đầy mê hoặc.
Tôi dần dần đã chấp nhận bản sắc trong mình. Đó là bản năng, và tôi không trốn chạy. Cho dù có cố gắng, tôi vĩnh viễn không thể phủ nhận dòng máu bị nguyền rủa chảy trong cơ thể mình.
Nhưng những chuyện đã xảy ra trong kí ức vẫn không cách nào nhớ được.
Tôi buồn ngủ quá…hình như tiếng ai đó đang gọi…
<<
Tôi hoảng sợ, không biết phải làm như thế nào. Con bé chạy về phía tôi, xuyên qua cơ thể tôi, giơ hai tay, cười vui vẻ.
“Earl!!”
Tôi giật mình xoay về hướng đối diện. Một người đàn ông với khuôn mặt cương nghị và mái tóc màu vàng sáng của mặt trời. Nhìn vào người đương diện mới thấy đôi mắt xanh của người đó chợt hiện lên vẻ dịu dàng. Earl…Earl, người này…là cha sao??
“Earl này, lần này đến ông có mang cho ta thứ bánh đó của loài người không?” đứa trẻ đó ôm chặt lấy thân hình của cha, nũng nịu hỏi, đôi mắt xám mở to đầy động lòng
“Như đã hứa, Tiramisu của công chúa đây.” Cha vui vẻ béo má cô bé đó, chìa tay một hộp bánh đến trước mặt.
Tôi nhận ra hộp bánh này. Chính là tiệm bánh Ailes mà cha vẫn thường hay dẫn tôi đến. Kí hiệu trên hộp là một đôi cánh bạc với chữ T cách điệu.
“Celine, không phải đã bảo con rồi sao, không được bám dính lấy Earl như thế.” Từ sau lưng tôi, một giọng nói dịu dàng như không kém phần uy lực vang lên.
Là giọng nói tôi đã nghe mơ hồ như đã có ai gọi tôi. Là người phụ nữ đó. Người phụ nữ trong bức chân dung to ở khu kí túc. Là bà ấy. Mái tóc trải dài dưới mặt đất như tấm lụa bằng nhung mềm mại. Bộ đầm cung kiểu nữ hoàng, họa tiết phức tạp đến từng đường may, nhưng sang trọng đến từng góc nhìn. Một lớp vải thượng hạng màu đen đỏ may xen lẫn theo phong cách Gothic càng làm tôn nước da trắng ngần như tờ giấy trắng của bà. Đôi mắt màu xám bạc chôn dấu mất bao nhiêu xúc cảm, thứ duy nhất nhìn thấy là sự dịu dàng hướng về cô bé váy màu ngọc trong vòng tay của người đàn ông có mái tóc vàng thôi.
“Nhưng mẹ, Earl có bánh cho Celine, bánh của Earl rất ngon.” Cô bé đó chu đôi môi hồng nhạt như cánh hoa, vẻ nũng nịu đầy dễ thương
@
“Nữ hoàng!!” Cha gật đầu nhìn người phụ nữ đó, thần sắc cũng dịu dàng tựa nước hồ thu.
Thời gian như ngưng đọng trong giây phút ấy.
Sau đó, những cảnh vật trước mặt tôi đột nhiên xoay vần, không ngừng di chuyển và méo mó dần. Sau đó quét đến người tôi là sức nóng của lửa, mùi tanh của máu và sự tàn nhẫn của thuốc súng.
Trong một căn phòng, mọi thứ đều dính máu. Mùi máu tanh tưởi vọng vào mũi tôi khiến tôi khó chịu bụm miệng. Trên tấm thảm màu đỏ sang trọng đầy những xác người và nội tạng, nhầy nhụa đến buồn nôn. Có màu đỏ tươi của máu, màu đen ngòm của dòng máu nguyền rủa. Trong góc phòng, tiếng khóc nức nở vang lên.
Cha tôi ôm một bên cánh tay bị thương, trong tay là khẩu AgRos318, nửa quỳ trước một người phụ nữ, khuôn mặt ánh lên sự thành kính cùng một chút tình yêu kiềm nén. Người phụ nữ đó với mái tóc xám bạc trải dài hỗn loạn, trên chiếc đầm đen vẩy đầy máu tươi. Làn da trắng như tờ giấy càng mỏng manh, bên khóe môi, một dòng máu màu đen từ trong chảy ra, nở rộ trên nền đất xinh đẹp ma quái như một đóa hoa tường vi. Bên cạnh là cô bé ban nãy, mái tóc bạch kim rối tung như thác nước, từ đôi mắt chảy ra những giọt lệ máu, không ngừng run rẩy như chú chim non.
“MẸ!!!”
“Kìa Celine, đừng khóc, mạnh mẽ lên con.” Người phụ nữ đó chậm chạp đưa bàn tay không còn chút huyết lên vuốt ve khuôn mặt cô bé, khóe miệng run run “Sau này bất kể thế nào cũng không được khóc.” Rồi bà chật vật cử động cổ, ánh mắt hướng về phía Earl “Earl, Celine giao cho cậu, không được để con bé rơi vào tay…”
“Không!! Không!! Không!!” con bé cứng đầu tóm chặt lấy tay mẹ, nước mắt rơi như mưa “Celine không đi đâu cả, Celine ở đây với mẹ.”
“Con yêu, mẹ xin lỗi…” người phụ nữ đó phút cuối cùng vẫn không quên đứa con gái của mình, bà nhìn cô bé đầy lệ, cố gắng mỉm cười “Mẹ yêu con…” ngón trỏ và ngón giữa kẹp thành một loại ấn chú, người phụ nữ đó hôn lên ấn chú rồi nhắm vào giữa trán cô bé. Một luồng sáng màu đỏ xuất hiện bao phủ lấy toàn thân cô bé đó. Phút chốc, chiếc váy màu ngọc biến thành màu xanh biển, mái tóc màu bạch kim lấp lánh như dải sao đó biến mất, thay vào đó là một màu hạt dẻ bình thường. Tròng mắt mất đi những vòng xoáy màu đỏ. Thứ ánh sáng đó vừa biến mất, cô bé ngã phịch xuống nền đất một cách nặng nề. Hơi thở hơi yếu ớt, bên khóe mắt vẫn còn long lanh lệ “Mẹ…”. Dấu ấn hình đóa hoa hồng như máu nở rộ giữa trán cô bé, rồi mờ nhạt dần đến khi biến mất.
“Nữ hoàng, vậy đây là câu trả lời của người sao?” Earl nửa quỳ, một tay đỡ lấy cô bé, khuôn mặt kiềm nén yêu thương không dám để lộ, không ngẩng đầu hỏi
“Earl, ta xin lỗi.” Người phụ nữ đó nở một nụ cười. Trên khuôn mặt trắng ngần vẽ một đường cong hoàn mĩ như một vị thiên sứ đang mỉm cười “Hãy chăm sóc Celine …”
@
Tái sinh
“Sầm”
Tiếng cửa từ phía sau lưng tôi vang lên đầy nặng nề.
“Giao công chúa ra đây.”
Tiến vào là năm, sáu ma cà rồng với những chiếc răng nanh gớm ghiếc đầy máu, chúng gương đôi mắt trũng sâu về phía cô bé đang ngủ say.
“Haha, các ngươi đừng hòng đụng vào con bé.” Người phụ nữ đó cười sảng khoái khiến đám người ma cà rồng này lo sợ. Bà đứng dậy, mái tóc xõa tung, bộ đầm đẫm máu. Ngữa đầu cười, bà thì thầm một câu thần chú, hai tay bắt ấn, một luồng gió thổi lên. Từ bên trong trung tâm chỗ người phụ nữ đứng xuất hiện một vòng tròn ma pháp. Đột nhiên, bà ta cúi gập người, nôn ra một ngụm máu màu đen ngòm. Lập tức vòng tròn sáng lên thứ ánh sáng màu đỏ sẫm. Xung quanh đám lửa đang lan rộng.
Đến phút cuối cùng, bà quay về phía tôi, nở một nụ cười dịu dàng, ánh mắt đầy yêu thương, đôi môi mấp máy “Mẹ yêu con…”
Tôi không biết mọi chuyện diễn ra như thế nào. Bởi vì tôi chỉ nghe được những tiếng kêu la thảm thiết của đám người ma cà rồng, sau đó là một thứ ánh sáng màu trắng bạc chói lóa bao phủ lấy tôi…>>>
Cảm ơn các bạn đã theo dõi (>____<) (><)
Tôi lặng lẽ ôm vết thương chưa lành miệng của mình về khu nhà Trắng. Tôi buồn rầu thở dài, nguyên nhân là do ngài hội trưởng đáng kính bên cạnh tôi
“Oi, Royalt, em đang bị thương, để anh xách giúp em được không?”
“Royalt, anh gọi em là Celine được không?”
“Vết thương của em như thế nào rồi?”
…
“Kia kìa, hội trưởng Beauharnais!!”
“Anh ấy thật tuyệt vời, là 1 trong 3 dòng thuần danh giá nhất!”
“Bên cạnh anh ấy là con nhỏ xấu xí nào thế cơ?? Sao dòng thuần như anh ấy đi cạnh một con nhỏ cấp C chứ??”
“Đúng là chim sẻ mơ tưởng thành phượng hoàng.”
…
Đầu tôi xuất hiện hàng chục vệt đen chảy dài.
Quả thật anh ta hoàn toàn, hoàn toàn khác xa với những gì tôi tưởng tượng, hoàn toàn xa những nghìn vạn năm ánh sáng >’’’<. Bởi vậy người ta mới bảo sự thật cách xa suy tưởng những một trời một vực.
Dựa vào cung cách của hội phó mà tôi đã tự mình suy đoán ra con người hội trưởng. Anh ta là một con người sở hữu đôi mắt diều hâu lạnh lùng, cao ngạo như kẻ thống trị âm thầm thị uy. Có thể có đôi kính sắc lạnh, đường nét khuôn mặt cứng cáp, khóe môi cười nhạt ngạo nghễ.
Còn anh ta á?
Tôi quay đầu nhìn vị hội trưởng bên cạnh mình. Mái tóc xanh biển nhạt như nhảy múa trong gió. Đôi mắt không phải kiểu mắt xếch lạnh lùng mà là kiểu to to giống trẻ con ấy, lại long lanh như ánh mặt trời phản chiếu trên mặt biển xanh mát không chút gợn sóng. Điểm duy nhất tương đồng với suy nghĩ của tôi chính là khuôn mặt đẽo gọt sắc nét này, chiếc cằm nhọn cùng khuôn mặt thon gọn, tuy đặt một đôi mắt lên một khuôn mặt như thế không hợp, nhưng tôi vẫn không tìm thấy chút gì đó chướng mắt.
Chợt sự tàn nhẫn của trưa hôm nay lại hiện lên rõ rệt.
Tôi rùng mình, chớp mắt một cái rồi cố tình lờ đi người bên cạnh, bước nhanh về phía trước.
Buông người lên chiếc giường êm ái trong phòng, tôi quá mệt mỏi để có thể nhấc tay lên để có thể làm bất cứ việc gì.
Mấy hôm sau của tôi vẫn diễn ra rất bình thường, ngoại trừ việc tôi luôn bị hội trưởng hội học sinh bám dai đẳng và một tên biến thái thỉnh thoảng nhảy vào phòng tôi. Vốn tưởng chuyện chỉ yên bình như vậy thôi, nhưng chỉ cho đến khi những sự kiện tiếp theo diễn ra.
Trường học này thật ra tôi cảm thấy cũng không khác mấy so với trường học cũ. Sự kiện này là điều chuẩn bị cho việc lựa chọn tân Duc và Duchess. Duc của học viện có thể được tiến cử với hoàng gia ma cà rồng, và nghị viện sẽ xem xét năng lực của Duc. Ngược lại, Duchess là những thuần huyết sẽ được lựa chọn kết hôn cùng người mà mình thầm yêu mến trong những gia tộc lớn dưới sự thông qua của nghị viện.
@
Việc lựa chọn dựa trên các nguyên tắc. Bởi vì là sự đại diện của thế hệ ma cà rồng, việc lựa chọn những thuần huyết là điều tất yếu. Bởi lẽ một dòng máu thuần chủng tinh khiết mang tính quyết định về những khả năng cũng như sức mạnh của ma cà rồng. Sau đó là đến gia tộc. Một gia tộc quyết định địa vị và sự tín nhiệm trong xã hội ma cà rồng. Tuy nhiên việc học và khả năng ứng xử trong tất cả các trường hợp đều vô cùng quan trọng. Nhưng quan trong nhất vẫn là tỉ lệ phiếu bầu của các ma cà rồng dành cho dòng thuần huyết nữa. Đó mới mang tính quan trọng.
Ngừng mọi suy nghĩ, tôi vơ vội chiếc cặp để đến lớp.
----- Chiếc cửa màu gỗ phong cách Gothic cổ điển vừa đóng lại, thì chiếc cửa trong suốt dẫn ra một hành lang khoáng đãng luôn đóng kín đột ngột bật mở. Một luồng gió nhẹ nhưng mang đến cái lạnh thấu da thịt. Làn gió nâng tấm rèm màu ấm bằng nhung, thoáng sau đó là bóng dáng của một chàng trai đầy mê hoặc.
“Kết giới??” chàng trai đó không ai khác ngoài vị ma cà rồng quyền lực của nhà Bourbon – Ryan. Có bị bắn chết bởi đạn bạc hắn cũng không nghĩ rằng cô dâu của hắn lại dám dùng lại kết giới mạnh như thế này??
Ryan nhíu mày. Không đúng, cô dâu của hắn vẫn chưa được xem là trưởng thành, loại kết giới cao cấp như thế này không đời nào cô ấy có thể làm được. Ngay cả khả năng kiềm chế bản thân trước máu của hắn cô còn không làm được nữa là.
“Ta không nhớ là chủ nhân có mời khách.” Từ bên trong kết giới vọng ra một tiếng nói đầy lười nhác nhưng từ trong góc phòng lại chiếu ra một tia nhìn nguy hiểm
“Mấy hôm trước còn làm kẻ khác bị thương, sao có thể lạnh lùng thế chứ?” Ryan tựa người vào khung cửa, hai tay đút vào túi quần, dáng vẻ xuất trần vô cùng, một vẻ đẹp vượt qua khỏi giới hạn hiểu biết của tất cả.
“Ta không nhớ là đã làm ai bị thương.” Ánh nhìn đỏ ngầu đó không chớp nhìn Ryan, giọng nói vẫn không giấu được sự lười nhác và tinh tường “Ta chỉ bảo vệ chủ nhân thôi.”
Ryan nhíu mày “Nhưng nếu ngươi có thể được hình dạng thế này, có nghĩa là ngày đó sắp đến rồi sao?”
Từ trong kết giới vọng đến một tràng cười đầy ghê rợn “Phải, ngày đó sắp đến, ngày tàn của nghị viện sắp đến.”
“Hừ.” Hắn hừ lạnh một tiếng “Ta không cần biết, chỉ cần đừng làm nàng tổn thương.” Dứt lời, hắn quay người bước ra ngoài, vẫn lạnh lùng đe dọa một câu “Chỉ cần nàng ấy bị thương, ngươi đừng mong sống yên ổn.”
@
Hắn biến mất! Như một làn khói, như chưa từng tồn tại. Cánh cửa trong suốt lại lần nữa đóng lại im lìm như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Từ trong góc phòng tối tăm, một nụ cười ma quái khẽ vẽ trong không trung. -----
“Như các em đã biết, ngày mai chính là lễ hội trước Đêm đen. Như vậy chúng ta sẽ có sự kiện thường niên mọi năm…”
Tôi ngồi thẳng lưng trong lớp, cố gắng căng tai để nghe cô giáo chủ nhiệm phổ biến một chút về những hoạt động sắp đến trước khi Đêm đen điểm. Nhưng tôi dù cố gắng mấy cuối cùng cũng gục mặt xuống bàn, chán nản hỏi Alize:
“Chúng ta sẽ có sự kiện à?”
“Ừ.” Cô gật đầu “Cậu không biết à?”
“Không.” tôi lười nhác lên tiếng “Có thể không tham gia được không?”
“Tớ không biết. Hình như năm nào cả học viện đều tham gia, bởi vì giải thưởng là đích đến của rất nhiều thiếu nữ.”
Tôi ngẩng đầu, nhíu mày “Phần thưởng?”
“Ừ.” Alize gật đầu, chống cằm “Có thể thành thân với thuần huyết Beauharnais hoặc thuần huyết Bourbon, ai mà không mong muốn.”
“Xì!!!” tôi chu mỏ, xì một tiếng đầy khinh bỉ “Như vậy mà cũng khiến động lực cho người khác tham gia. Thế, luật là sao?”
“Tớ không biết. Mỗi năm mỗi khác, năm trước là cuộc thi thu phục Hunter, năm ngoái là tìm báu vật, không biết năm nay là thế nào.”
“Như vậy, trò chơi năm nay của chúng ta vẫn còn là một ẩn số, tuy nhiên, cô muốn chúng ta chuẩn bị sẵn sàng cho trò chơi. Tuy chúng ta không thể so sánh với những ma cà rồng cấp A, nhưng vẫn có một số đặc ân.”
Không hiểu sao những dạo gần đây tôi luôn cảm thấy rất buồn ngủ. Cho dù có làm mọi cách đi chăng nữa, tôi cũng không tránh khỏi hai mắt díp lại. Tôi chống cằm mơ màng nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài, ngoài kết giới bảo vệ xung quanh được tạo lên như một ảo giác khiến người ta có cảm giác bầu trời ngoài kia thật rộng lớn, thật tự do. Nhưng thực chất nó chỉ là những lớp đá cứng ngắc, ngay cả chút ánh sáng cũng không lọt vào được.
Hơn nữa, thay đổi ở chỗ, tóc ngày càng đổi màu, ban trước là màu hạt dẻ khỏe khoắn, nhưng dường như màu nâu dần biến mất, thay vào đó là một màu bạch kim đẹp đến kinh hồn. Đôi mắt xám bạc lạnh lùng, những vòng xoáy trong đồng tử ánh lên màu đỏ tươi của máu, chậm chạp xoay vòng. Khuôn mặt trắng như tờ giấy, lại mỏng manh như thể trong suốt. Hàng mi cong dài, tạo ảnh trên khuôn mặt trắng ngần một bóng ngược ma quái. Đuôi mắt hơi trũng sâu, vì thức đêm không quen, lại ánh lên sắc đỏ đầy mê hoặc.
Tôi dần dần đã chấp nhận bản sắc trong mình. Đó là bản năng, và tôi không trốn chạy. Cho dù có cố gắng, tôi vĩnh viễn không thể phủ nhận dòng máu bị nguyền rủa chảy trong cơ thể mình.
Nhưng những chuyện đã xảy ra trong kí ức vẫn không cách nào nhớ được.
Tôi buồn ngủ quá…hình như tiếng ai đó đang gọi…
<<
Tôi hoảng sợ, không biết phải làm như thế nào. Con bé chạy về phía tôi, xuyên qua cơ thể tôi, giơ hai tay, cười vui vẻ.
“Earl!!”
Tôi giật mình xoay về hướng đối diện. Một người đàn ông với khuôn mặt cương nghị và mái tóc màu vàng sáng của mặt trời. Nhìn vào người đương diện mới thấy đôi mắt xanh của người đó chợt hiện lên vẻ dịu dàng. Earl…Earl, người này…là cha sao??
“Earl này, lần này đến ông có mang cho ta thứ bánh đó của loài người không?” đứa trẻ đó ôm chặt lấy thân hình của cha, nũng nịu hỏi, đôi mắt xám mở to đầy động lòng
“Như đã hứa, Tiramisu của công chúa đây.” Cha vui vẻ béo má cô bé đó, chìa tay một hộp bánh đến trước mặt.
Tôi nhận ra hộp bánh này. Chính là tiệm bánh Ailes mà cha vẫn thường hay dẫn tôi đến. Kí hiệu trên hộp là một đôi cánh bạc với chữ T cách điệu.
“Celine, không phải đã bảo con rồi sao, không được bám dính lấy Earl như thế.” Từ sau lưng tôi, một giọng nói dịu dàng như không kém phần uy lực vang lên.
Là giọng nói tôi đã nghe mơ hồ như đã có ai gọi tôi. Là người phụ nữ đó. Người phụ nữ trong bức chân dung to ở khu kí túc. Là bà ấy. Mái tóc trải dài dưới mặt đất như tấm lụa bằng nhung mềm mại. Bộ đầm cung kiểu nữ hoàng, họa tiết phức tạp đến từng đường may, nhưng sang trọng đến từng góc nhìn. Một lớp vải thượng hạng màu đen đỏ may xen lẫn theo phong cách Gothic càng làm tôn nước da trắng ngần như tờ giấy trắng của bà. Đôi mắt màu xám bạc chôn dấu mất bao nhiêu xúc cảm, thứ duy nhất nhìn thấy là sự dịu dàng hướng về cô bé váy màu ngọc trong vòng tay của người đàn ông có mái tóc vàng thôi.
“Nhưng mẹ, Earl có bánh cho Celine, bánh của Earl rất ngon.” Cô bé đó chu đôi môi hồng nhạt như cánh hoa, vẻ nũng nịu đầy dễ thương
@
“Nữ hoàng!!” Cha gật đầu nhìn người phụ nữ đó, thần sắc cũng dịu dàng tựa nước hồ thu.
Thời gian như ngưng đọng trong giây phút ấy.
Sau đó, những cảnh vật trước mặt tôi đột nhiên xoay vần, không ngừng di chuyển và méo mó dần. Sau đó quét đến người tôi là sức nóng của lửa, mùi tanh của máu và sự tàn nhẫn của thuốc súng.
Trong một căn phòng, mọi thứ đều dính máu. Mùi máu tanh tưởi vọng vào mũi tôi khiến tôi khó chịu bụm miệng. Trên tấm thảm màu đỏ sang trọng đầy những xác người và nội tạng, nhầy nhụa đến buồn nôn. Có màu đỏ tươi của máu, màu đen ngòm của dòng máu nguyền rủa. Trong góc phòng, tiếng khóc nức nở vang lên.
Cha tôi ôm một bên cánh tay bị thương, trong tay là khẩu AgRos318, nửa quỳ trước một người phụ nữ, khuôn mặt ánh lên sự thành kính cùng một chút tình yêu kiềm nén. Người phụ nữ đó với mái tóc xám bạc trải dài hỗn loạn, trên chiếc đầm đen vẩy đầy máu tươi. Làn da trắng như tờ giấy càng mỏng manh, bên khóe môi, một dòng máu màu đen từ trong chảy ra, nở rộ trên nền đất xinh đẹp ma quái như một đóa hoa tường vi. Bên cạnh là cô bé ban nãy, mái tóc bạch kim rối tung như thác nước, từ đôi mắt chảy ra những giọt lệ máu, không ngừng run rẩy như chú chim non.
“MẸ!!!”
“Kìa Celine, đừng khóc, mạnh mẽ lên con.” Người phụ nữ đó chậm chạp đưa bàn tay không còn chút huyết lên vuốt ve khuôn mặt cô bé, khóe miệng run run “Sau này bất kể thế nào cũng không được khóc.” Rồi bà chật vật cử động cổ, ánh mắt hướng về phía Earl “Earl, Celine giao cho cậu, không được để con bé rơi vào tay…”
“Không!! Không!! Không!!” con bé cứng đầu tóm chặt lấy tay mẹ, nước mắt rơi như mưa “Celine không đi đâu cả, Celine ở đây với mẹ.”
“Con yêu, mẹ xin lỗi…” người phụ nữ đó phút cuối cùng vẫn không quên đứa con gái của mình, bà nhìn cô bé đầy lệ, cố gắng mỉm cười “Mẹ yêu con…” ngón trỏ và ngón giữa kẹp thành một loại ấn chú, người phụ nữ đó hôn lên ấn chú rồi nhắm vào giữa trán cô bé. Một luồng sáng màu đỏ xuất hiện bao phủ lấy toàn thân cô bé đó. Phút chốc, chiếc váy màu ngọc biến thành màu xanh biển, mái tóc màu bạch kim lấp lánh như dải sao đó biến mất, thay vào đó là một màu hạt dẻ bình thường. Tròng mắt mất đi những vòng xoáy màu đỏ. Thứ ánh sáng đó vừa biến mất, cô bé ngã phịch xuống nền đất một cách nặng nề. Hơi thở hơi yếu ớt, bên khóe mắt vẫn còn long lanh lệ “Mẹ…”. Dấu ấn hình đóa hoa hồng như máu nở rộ giữa trán cô bé, rồi mờ nhạt dần đến khi biến mất.
“Nữ hoàng, vậy đây là câu trả lời của người sao?” Earl nửa quỳ, một tay đỡ lấy cô bé, khuôn mặt kiềm nén yêu thương không dám để lộ, không ngẩng đầu hỏi
“Earl, ta xin lỗi.” Người phụ nữ đó nở một nụ cười. Trên khuôn mặt trắng ngần vẽ một đường cong hoàn mĩ như một vị thiên sứ đang mỉm cười “Hãy chăm sóc Celine …”
@
Tái sinh
“Sầm”
Tiếng cửa từ phía sau lưng tôi vang lên đầy nặng nề.
“Giao công chúa ra đây.”
Tiến vào là năm, sáu ma cà rồng với những chiếc răng nanh gớm ghiếc đầy máu, chúng gương đôi mắt trũng sâu về phía cô bé đang ngủ say.
“Haha, các ngươi đừng hòng đụng vào con bé.” Người phụ nữ đó cười sảng khoái khiến đám người ma cà rồng này lo sợ. Bà đứng dậy, mái tóc xõa tung, bộ đầm đẫm máu. Ngữa đầu cười, bà thì thầm một câu thần chú, hai tay bắt ấn, một luồng gió thổi lên. Từ bên trong trung tâm chỗ người phụ nữ đứng xuất hiện một vòng tròn ma pháp. Đột nhiên, bà ta cúi gập người, nôn ra một ngụm máu màu đen ngòm. Lập tức vòng tròn sáng lên thứ ánh sáng màu đỏ sẫm. Xung quanh đám lửa đang lan rộng.
Đến phút cuối cùng, bà quay về phía tôi, nở một nụ cười dịu dàng, ánh mắt đầy yêu thương, đôi môi mấp máy “Mẹ yêu con…”
Tôi không biết mọi chuyện diễn ra như thế nào. Bởi vì tôi chỉ nghe được những tiếng kêu la thảm thiết của đám người ma cà rồng, sau đó là một thứ ánh sáng màu trắng bạc chói lóa bao phủ lấy tôi…>>>
/39
|