“Bourbon…”
“Kia là Hầu tước Bourbon trong truyền thuyết? Một trong ba Hầu tước mạnh nhất của Nữ hoàng??”
…
Bên dưới sân khấu vọng lên những lời bàn tán xôn xao. Cả hội trường chỉ bởi vì sự xuất hiện của anh ta mà trở nên náo loạn.
“Hầu…Hầu tước Bourbon?” cô gái trẻ ban nãy cao giọng phản đối vừa nhìn thấy Ryan đột ngột xuất hiện thì lưỡi líu cả lại, ngay cả giọng nói hào hùng ban nãy cũng có phần lắp bắp.
“Ta chỉ định xem em ngoan ngoãn làm ứng cử viên, nhưng xem ra không ra mặt không được rồi.” Đột nhiên một cảm giác ấm nóng từ bên hông truyền đến đại não, tôi còn chưa định thần lại thì đã bị kéo vào lòng người nào đó, bên tai là giọng nói không thể chân thành hơn “Cô dâu của ta, đương nhiên đủ tư cách trở thành Reine.”
Trong lồng ngực ấm áp của anh ta, tôi nhận được ánh mắt bán tín bán nghi của cô nữ sinh đó…hầy, tôi thở dài…ngay cả tôi còn không tin nổi mấy chữ đó của anh ta nữa…Dường như Ryan cũng nhìn thấy ánh mắt đó, anh ta giữ chặt tay tôi, quay mình nói với đám đông bên dưới, từng chữ từng chữ rõ ràng, ánh mắt cao ngạo đầy kiêu khích:
“Chẳng lẽ con dâu của gia tộc Bourbon lại không bằng một tiểu thư tộc Beatrix hay sao?”
“Rồi rồi.” Bà Emily vỗ tay thu hút sự chú ý, hắng giọng “Chuyện ứng cử viên tôi không còn gì để nói nữa. Còn em Beatrix…” bà cao giọng “Có chuyện gì hãy đến văn phòng của tôi.”
“Cô dâu của ta, em có về nhà không?” Ryan ôm chặt lấy tôi, nghiêng đầu, thấp giọng, cúi sát đến nỗi mà tôi có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi bên lỗ tai mình. Tôi đỏ mặt, cúi gằm mặt đáp
“Tôi đương nhiên về thăm cha.”
Tôi thật tâm trả lời như vậy mà anh ta chỉ cười một cái, ánh mắt đầy gian trá.
Gì chứ?!!!!?
“Vậy chúc các em cuối tuần vui vẻ.” Bà Emily đứng trên cao, tung hô, vẻ mặt đầy vui vẻ. Phía dưới những ma cà rồng cũng vui vẻ hò reo.
Trường học ma cà rồng này ngoài việc bất bình thường ra, thì cũng giống như những trường nội trú khác, một tuần được trở về nhà một lần. Tất nhiên những ma cà rồng cấp B và cấp C rất hào hứng, vì họ không được tự do nhiều như cấp A. Theo như tôi biết, cấp A, tức những dòng thuần, có khả năng dùng máu của chính bản thân họ để mở lối không gian, có thể dịch chuyển tức thời đến thế giới ma cà rồng.
Tôi vừa suy nghĩ vừa soạn va-li. Lúc soạn sắp xong va-li thì tôi mới ngồi phịch xuống, cảm thấy buồn cười. Tôi không có gì để mang về cho cha, quần áo bẩn đều được Kathy giặt sạch sẽ và chuẩn bị rất tươm tất. Ngoài ra tôi cũng không thiếu thốn thứ gì.
À…ngoài việc nơi đây không có khái niệm thế nào là bánh ngọt và tiệc trà.
@
Thế là tôi quăng lại va-li cồng kềnh trong phòng, thản nhiên khóa cửa, đút chìa khóa vào túi áo rồi sải bước ra khỏi khu kí túc Trắng. Phía sau, Cielo lẽo đẽo theo sau, ngoe nguẩy cái đuôi mềm bóng mượt của nó, cao ngạo hất đầu.
Lần này tôi đi theo sự chỉ dẫn của Kathy. Cô bé chỉ vào một con đường ở cửa đông, còn bảo tôi nếu không việc gì xảy ra cứ đi thẳng mãi sẽ đến được cung điện Buckingham. Lúc đầu tôi còn bán tín bán nghi, nhưng lúc tôi đẩy một cái nắp cống trèo lên trong một con hẻm vắng trên đường Stafford thì tôi đã biết Kathy không nói dối tôi.
Tôi phủi hết bụi bám trên người, bế Cielo trên tay, rẽ phải đến đường Pallace, sau đó đi thẳng đến đài tưởng niệm Victoria. Sau đó tôi vẫy một chiếc xe taxi, đọc một lượt địa chỉ nhà mình, sau đó chờ đợi.
Chiếc taxi đó đỗ xịt trước chiếc cổng màu trắng tinh của biệt thự, tôi bình thản bước xuống, ra hiệu cho người hầu mở cửa. Chào đón tôi là một hàng người hầu cung kính
“Cô đã về, thưa tiểu thư.”
Tôi gật đầu, không quan tâm, ra hiệu cho một trong những người hầu thanh toán cho vị tài xế.
Tôi ôm Cielo sải bước trên con đường bằng phẳng, hai bên trồng những bụi hoa anh túc màu trắng ngần, trong lúc vô tình đã đụng phải Sophie và Anne đang dùng trà sáng ở trong vườn. Tôi cúi đầu, nhún người, xòe gấu váy, mặt không biểu cảm
“Chị Anne. Chị Sophie.”
“Hể?” giọng Anne cao vút, một sự mỉa mai bùng lên “Tao tưởng đồ con hoang như mày đã ra khỏi cái nhà này từ lâu rồi chứ? Không thể tin được là đứa con hoang nào cũng mặt dày như mày.”
Câu nói này như tạt thẳng vào mặt tôi một gáo nước lạnh.
Tôi không muốn tranh cãi với chị ta, càng không muốn ngày cuối tuần của mình trôi đi trong cơn tức giận nên tôi chỉ lẳng lặng ôm lấy Cielo, im lặng không nói. Cielo trong tay tôi có vẻ không hài lòng, nó gầm gừ những tiếng trong cuống họng.
“Ồ, xem ra đồ con hoang như mày thì không có giáo dưỡng nhỉ?” chị ta xòe cái quạt lông vũ yêu thích trong tay, khẽ phe phẩy “Cả con thú bẩn thỉu đó cũng có thái độ giống như chủ nhân bẩn thỉu của nó, xem ra người mẹ bẩn thỉu của mày cũng không tốt đẹp gì cho lắm.”
“Chát”
Tôi tức giận, tiến hai bước, bàn tay nhanh chóng tát vào mặt Anne một cái, lực mạnh đến nỗi chị ta ngồi phịch xuống đất, bàn tay run run ôm một bên mặt vị tôi tát đến ửng đỏ, sưng phồng cả lên. Sophie cũng kinh ngạc nhìn tôi không chớp.
Rút khăn tay ra, tôi điềm tĩnh lau lấy tay mình, thấp giọng “Thứ nhất, tôi không giống con bé năm nào có thể bị chị tùy ý mắng chửi nữa. Thứ hai, nếu chị có giáo dưỡng tốt đến như vậy thì đã không phải ăn tát. Thứ ba…” tôi lườm Anne một cái rồi quay lưng bỏ đi “Nếu chị còn dám xúc phạm mẹ tôi, lần tới không chỉ là tát nữa đâu.”
@
Tôi mở cánh cửa biệt thự, xoay người đóng cửa thật nhanh, rồi cả thân người như đổ phịch xuống, tựa hẳn vào cánh cửa gỗ lạnh ngắt ở phía sau. Bây giờ ngay cả lúc bình tâm lại tôi vẫn không thể tin được là mình đã ra tay đánh Anne. Nghĩ lại tôi vẫn không hiểu tại sao trong tôi lúc đó lại tức giận đến như thế.
Với người mẹ kì bí mà tôi chỉ gặp một lần trong giấc mơ…
“Cô đã về, thưa tiểu thư.”
“Quản gia Fan.” Tôi đứng dậy, gật đầu chào ông.
Quản gia Fan đã là quản gia cho cha từ rất lâu, trong gia đình, ngoài cha là người yêu thương tôi nhất thì còn có quản gia Fan là người luôn chăm sóc tôi, cho nên đối với người này, từ sâu thẳm trong tôi vẫn có chút kính nế.
“Tiểu thư người vẫn khỏe chứ?”
“Con vẫn khỏe, cảm ơn.” Tôi gật đầu, nhìn xung quanh để tìm kiếm “Cha con đâu, quản gia Fan?”
“Bá tước đã cùng thiếu gia ra ngoài.” Quản gia vừa ôm lấy Cielo trong lòng, vừa nhanh tay đẩy tôi về phía phòng khách “Tiểu thư có khách, người đó đã chờ tiểu thư rất lâu rồi đấy…”
“Là ai vậy….” Tôi vừa bị đẩy đến phòng khách, câu nói còn chưa thốt ra hết thì tôi đã nhìn thấy một bóng dáng cùng khuôn mặt quen thuộc khiến cả người tôi cứng đờ, câu nói chưa kịp thốt ra thì đã nuốt trở lại.
Lại là tên biến thái không biết liêm sỉ này!!!! >””””<
“Tại sao anh lại ở đây?” tôi hậm hực ngồi xuống ghế, nhìn người đối diện
“Cô dâu của ta, em không thể dịu dàng hơn sao?” Ryan ngồi trên chiếc ghế dài màu đen mềm mại, dáng vẻ thanh cao đầy quý tộc
Tôi nhìn ô cửa sổ bị che lại bằng một tấm màn nhung, liếc nhìn cô hầu gái đứng trong góc phòng, cất giọng “Làm phiền mang trà lên giúp ta.”
“Vâng ạ!” cô hầu gái đó lễ phép gật đầu, không lâu sau đã cung kính đặt hai tách trà bằng sứ tinh xảo lên chiếc bàn trước mặt tôi. Trà Earl buổi sáng.
“Tôi không muốn cuối tuần phải chạm mặt anh.” Tôi nhấc tách trà, thờ ơ trả lời. Tôi không muốn phải dính vào anh ta. Cái cách anh ta bảo vệ tôi luôn khiến tôi cảm thấy an toàn, lại khiến tôi muốn dựa dẫm.
Tôi lắc đầu. Điều này không thể nào!! Nếu dựa dẫm anh ta, đến lúc nào đó anh ta đột ngột rời đi thì chẳng phải tôi sẽ bị vứt bỏ như một cái mền rách hay sao?
Thứ hai, cái cách mà anh ta khiến tôi mất kiểm soát cũng không phải là một điều tốt.
Thứ ba, thực sự tôi chỉ muốn sống một cuộc sống như người bình thường. Việc tôi bị biến thành một ma cà rồng đã là việc bất thường lắm rồi, tôi chỉ định học ở học viện ma cà rồng đến khi tốt nghiệp, khi bản thân đã kiềm chế được bản năng của mình, lúc đó tôi sẽ trở về cuộc sống như bình thường.
@
Mà tiền đề là, tôi không thể yêu Ryan. Bởi vì anh ta đã quá dấn thân vào con đường quý tộc ma cà rồng!!
“Cô dâu của ta…” Ryan nhìn tôi đăm đăm, khẽ thở dài “…em thật sự không nhớ…”
“Tôi đi đây.” tôi đặt tách trà xuống bàn, đứng dậy, bước đến bên cánh cửa
“Celine!”
“Anh…”
Ryan gọi tên tôi. Thoắt một cái tay đã bị anh ta túm chặt lấy, ấn chặt lên cánh cửa. Tôi bị khóa trong không gian đầy mùi vị nguy hiểm, mùi máu thoang thoảng. Tôi bất ngờ bị tấn công, tấm lưng tựa vào cánh cửa sau lưng, trái tim kích động nhảy trong lồng ngực. Tôi nhìn chằm chằm chàng trai đẹp quỷ mị trước mặt mình, cúi gằm mặt “Anh muốn gì?”
“Em…” Ryan thở dài đầy bất lực, những ngón tay thon dài khẽ kéo tôi vào lòng, vùi khuôn mặt đẹp như trăng rằm vào mái tóc tôi “Em đâu cần cái nhân cách đó để đối với ta chứ?”
Tôi bị Ryan ôm trong lòng, bên tai là lồng ngực vững chãi của anh ta, đầu óc đột nhiên mụ mị. Tôi im lặng, thở dài. Ngay cả tôi còn không kiềm chế được nhân cách của mình, làm sao mà anh ta lại biết chứ?
Tôi chống tay, đẩy Ryan, đỏ mặt “Tôi…không thể…Tại sao chứ? Tại sao lại dịu dàng với tôi??”
Ryan nâng cằm của tôi, bắt tôi nhìn vào ánh mắt của anh ta “Ta yêu em, chỉ thế thôi.”
Tôi cười khẩy, gạt cánh tay đó ra, cố gắng trấn tĩnh trái tim đang đập như gõ mõ của mình, nhàn nhạt đáp “Là dòng máu trong người tôi, đúng không?”
“Rầm”
“Ưmm…ưm…” tôi trợn mắt nhìn người con trai bá đạo này ngang ngược chiếm lấy môi mình, lý trí muốn tôi lập tức đẩy anh ta ra và giáng cho một cái tát, nhưng trái tim mềm yếu của tôi lại không ngừng nảy lên đầy vui mừng…Tại sao chứ??
Chiếc lưỡi kia như con rắn, không ngừng công kích…Tôi sắp bị anh ta hôn đến ngẹt thở mất!!! (>_<) (>_<)
“Celine, người ta yêu là em, không phải dòng máu nguyền rủa chảy trong huyết quản của em. Em là chính em, không phải ai cả.” Nói rồi không hiểu nguyên nhân vì sao lại cắn vào cổ tôi một cái
“Được…được rồi…” tôi thở dốc, yếu ớt đẩy anh ta ra, cúi đầu thật thấp hòng che giấu khuôn mặt đang ửng đỏ như đóa hoa hồng tháng một trong gió xuân, thấp giọng gật đầu
“Em có muốn về nhà không?” anh ta lại lần nữa cúi xuống, trong mắt tôi, tư thế này thật ám muội!!
“Nhà?” tôi nhíu mày “Không phải tôi đã về rồi sao?”
“Cô dâu của ta, em thật ngốc.” Ryan mỉm cười khiến tôi thoáng ngây người, gõ vào trán của tôi “Đương nhiên là đến thế giới ma cà rồng rồi.”
@
Không!!” tôi kiên quyết lắc đầu.
Ryan nói anh ta nhất định phải đưa tôi về nhà, mà tôi thì không thể đấu lại với con người này, cho nên thôi vậy, dù sao thì quay trở về thế giới ma cà rồng thì tôi cũng không chết được. Nhưng tôi không ngờ Ryan lại đưa tôi trở về trường, mà còn là khu rừng đầy lá phong nữa. Anh ta bế bổng tôi, nhún chân một cái, nhảy phốc lên nóc của tòa nhà nơi những môn học về máu diễn ra.
Chân vừa chạm đất, tôi đã nhìn thấy một cái vòng tròn ma pháp kì hoặc, với những cái khe và rãnh nối liền với nhau tạo thành một loạt dãy những kí tự khó hiểu ở vòng ngoài, bên trong lồng một tam giác ma pháp là hình mặt trăng lưỡi liềm.
“Anh đưa tôi đến đây làm gì?”
“Đưa em về nhà.” Ryan mỉm cười một cái, đưa ngón tay lên miệng, máu từ ngón tay chảy dài và rơi xuống khe rãnh của đỉnh tam giác, ngay lập tức cả tam giác sáng lên, máu dâng lên khiến các khe rãnh của tam giác lan dần sang vòng tròn ngoài, lấp đầy lên các kí tự đỏ dần. Sau đó, máu chảy dồn về phía mặt trăng, tạo thành một mặt trăng màu đen tuyền. Mặt đất dưới chân tôi sáng lên, không gian thoảng mùi máu.
Thoắt một cái, tôi thấy mình đứng trong một không gian xa lạ. Chân vừa chạm đất, cả người tôi lảo đảo suýt ngã, may nhờ có Ryan nhanh tay đỡ lấy tôi. Nơi đây không khác gì ở thế giới con người. Có điều, các ma cà rồng như truyền thuyết đã nói, sở hữu làn da trắng mỏng như tờ giấy, nổi bật trên nước da gần như trong suốt như thủy tinh đó là đôi mắt trũng sâu màu tối và màu môi đỏ như màu máu.
“Chúng ta đang ở đâu thế?” tôi ngẩng đầu hỏi, phát hiện người con trai bên cạnh mình không ngừng khẽ cười. Một cảm giác kì lạ từ tay truyền đến, tôi đỏ mặt, rút tay về, thế mà tên vô lại mặt dày nào đó vẫn tóm chặt lấy tay tôi, chậm rãi “Khu thường dân.”
“Vậy nhà tôi ở đâu?”
Ryan chầm chậm xoay người, chỉ về phía tòa tháp lớn phía sau lưng tôi, đồng thời đôi mắt màu ánh tím hướng lên trên.
Qua ngón tay thon dài của Ryan, tôi nhìn thấy một tòa tháp cao màu trắng, nổi bật đầy tinh khôi, cao đến nỗi khiến người khác có cảm giác như thể nó sắp chọc thủng cả bầu trời đen kịt ở phía trên. Bên cạnh là một tòa tháp nhỏ hơn, nhưng lại mang một màu đen huyền bí. Hai tòa tháp lặng lẽ đứng cạnh nhau, im lặng mà sừng sững, khiến người khác không khỏi nghĩ đó vốn là hai vị thần canh gác của thế giới ma cà rồng. Lạnh lùng và cao ngạo.
Nhưng tôi vừa nhìn thấy một kết giới bằng dây gai và rêu của hoa hồng phủ đầy lên tòa tháp màu trắng.
“Em đứng ở đây đợi ta.” Ryan nói với tôi, dứt câu đã không thấy bóng dáng đâu
Tôi lang thang trên đường phố khu thường dân, ngó nghiêng nhìn quanh. Tôi nhón người nhìn tòa tháp màu trắng. Có một thứ gì đó…
“Kia là Hầu tước Bourbon trong truyền thuyết? Một trong ba Hầu tước mạnh nhất của Nữ hoàng??”
…
Bên dưới sân khấu vọng lên những lời bàn tán xôn xao. Cả hội trường chỉ bởi vì sự xuất hiện của anh ta mà trở nên náo loạn.
“Hầu…Hầu tước Bourbon?” cô gái trẻ ban nãy cao giọng phản đối vừa nhìn thấy Ryan đột ngột xuất hiện thì lưỡi líu cả lại, ngay cả giọng nói hào hùng ban nãy cũng có phần lắp bắp.
“Ta chỉ định xem em ngoan ngoãn làm ứng cử viên, nhưng xem ra không ra mặt không được rồi.” Đột nhiên một cảm giác ấm nóng từ bên hông truyền đến đại não, tôi còn chưa định thần lại thì đã bị kéo vào lòng người nào đó, bên tai là giọng nói không thể chân thành hơn “Cô dâu của ta, đương nhiên đủ tư cách trở thành Reine.”
Trong lồng ngực ấm áp của anh ta, tôi nhận được ánh mắt bán tín bán nghi của cô nữ sinh đó…hầy, tôi thở dài…ngay cả tôi còn không tin nổi mấy chữ đó của anh ta nữa…Dường như Ryan cũng nhìn thấy ánh mắt đó, anh ta giữ chặt tay tôi, quay mình nói với đám đông bên dưới, từng chữ từng chữ rõ ràng, ánh mắt cao ngạo đầy kiêu khích:
“Chẳng lẽ con dâu của gia tộc Bourbon lại không bằng một tiểu thư tộc Beatrix hay sao?”
“Rồi rồi.” Bà Emily vỗ tay thu hút sự chú ý, hắng giọng “Chuyện ứng cử viên tôi không còn gì để nói nữa. Còn em Beatrix…” bà cao giọng “Có chuyện gì hãy đến văn phòng của tôi.”
“Cô dâu của ta, em có về nhà không?” Ryan ôm chặt lấy tôi, nghiêng đầu, thấp giọng, cúi sát đến nỗi mà tôi có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi bên lỗ tai mình. Tôi đỏ mặt, cúi gằm mặt đáp
“Tôi đương nhiên về thăm cha.”
Tôi thật tâm trả lời như vậy mà anh ta chỉ cười một cái, ánh mắt đầy gian trá.
Gì chứ?!!!!?
“Vậy chúc các em cuối tuần vui vẻ.” Bà Emily đứng trên cao, tung hô, vẻ mặt đầy vui vẻ. Phía dưới những ma cà rồng cũng vui vẻ hò reo.
Trường học ma cà rồng này ngoài việc bất bình thường ra, thì cũng giống như những trường nội trú khác, một tuần được trở về nhà một lần. Tất nhiên những ma cà rồng cấp B và cấp C rất hào hứng, vì họ không được tự do nhiều như cấp A. Theo như tôi biết, cấp A, tức những dòng thuần, có khả năng dùng máu của chính bản thân họ để mở lối không gian, có thể dịch chuyển tức thời đến thế giới ma cà rồng.
Tôi vừa suy nghĩ vừa soạn va-li. Lúc soạn sắp xong va-li thì tôi mới ngồi phịch xuống, cảm thấy buồn cười. Tôi không có gì để mang về cho cha, quần áo bẩn đều được Kathy giặt sạch sẽ và chuẩn bị rất tươm tất. Ngoài ra tôi cũng không thiếu thốn thứ gì.
À…ngoài việc nơi đây không có khái niệm thế nào là bánh ngọt và tiệc trà.
@
Thế là tôi quăng lại va-li cồng kềnh trong phòng, thản nhiên khóa cửa, đút chìa khóa vào túi áo rồi sải bước ra khỏi khu kí túc Trắng. Phía sau, Cielo lẽo đẽo theo sau, ngoe nguẩy cái đuôi mềm bóng mượt của nó, cao ngạo hất đầu.
Lần này tôi đi theo sự chỉ dẫn của Kathy. Cô bé chỉ vào một con đường ở cửa đông, còn bảo tôi nếu không việc gì xảy ra cứ đi thẳng mãi sẽ đến được cung điện Buckingham. Lúc đầu tôi còn bán tín bán nghi, nhưng lúc tôi đẩy một cái nắp cống trèo lên trong một con hẻm vắng trên đường Stafford thì tôi đã biết Kathy không nói dối tôi.
Tôi phủi hết bụi bám trên người, bế Cielo trên tay, rẽ phải đến đường Pallace, sau đó đi thẳng đến đài tưởng niệm Victoria. Sau đó tôi vẫy một chiếc xe taxi, đọc một lượt địa chỉ nhà mình, sau đó chờ đợi.
Chiếc taxi đó đỗ xịt trước chiếc cổng màu trắng tinh của biệt thự, tôi bình thản bước xuống, ra hiệu cho người hầu mở cửa. Chào đón tôi là một hàng người hầu cung kính
“Cô đã về, thưa tiểu thư.”
Tôi gật đầu, không quan tâm, ra hiệu cho một trong những người hầu thanh toán cho vị tài xế.
Tôi ôm Cielo sải bước trên con đường bằng phẳng, hai bên trồng những bụi hoa anh túc màu trắng ngần, trong lúc vô tình đã đụng phải Sophie và Anne đang dùng trà sáng ở trong vườn. Tôi cúi đầu, nhún người, xòe gấu váy, mặt không biểu cảm
“Chị Anne. Chị Sophie.”
“Hể?” giọng Anne cao vút, một sự mỉa mai bùng lên “Tao tưởng đồ con hoang như mày đã ra khỏi cái nhà này từ lâu rồi chứ? Không thể tin được là đứa con hoang nào cũng mặt dày như mày.”
Câu nói này như tạt thẳng vào mặt tôi một gáo nước lạnh.
Tôi không muốn tranh cãi với chị ta, càng không muốn ngày cuối tuần của mình trôi đi trong cơn tức giận nên tôi chỉ lẳng lặng ôm lấy Cielo, im lặng không nói. Cielo trong tay tôi có vẻ không hài lòng, nó gầm gừ những tiếng trong cuống họng.
“Ồ, xem ra đồ con hoang như mày thì không có giáo dưỡng nhỉ?” chị ta xòe cái quạt lông vũ yêu thích trong tay, khẽ phe phẩy “Cả con thú bẩn thỉu đó cũng có thái độ giống như chủ nhân bẩn thỉu của nó, xem ra người mẹ bẩn thỉu của mày cũng không tốt đẹp gì cho lắm.”
“Chát”
Tôi tức giận, tiến hai bước, bàn tay nhanh chóng tát vào mặt Anne một cái, lực mạnh đến nỗi chị ta ngồi phịch xuống đất, bàn tay run run ôm một bên mặt vị tôi tát đến ửng đỏ, sưng phồng cả lên. Sophie cũng kinh ngạc nhìn tôi không chớp.
Rút khăn tay ra, tôi điềm tĩnh lau lấy tay mình, thấp giọng “Thứ nhất, tôi không giống con bé năm nào có thể bị chị tùy ý mắng chửi nữa. Thứ hai, nếu chị có giáo dưỡng tốt đến như vậy thì đã không phải ăn tát. Thứ ba…” tôi lườm Anne một cái rồi quay lưng bỏ đi “Nếu chị còn dám xúc phạm mẹ tôi, lần tới không chỉ là tát nữa đâu.”
@
Tôi mở cánh cửa biệt thự, xoay người đóng cửa thật nhanh, rồi cả thân người như đổ phịch xuống, tựa hẳn vào cánh cửa gỗ lạnh ngắt ở phía sau. Bây giờ ngay cả lúc bình tâm lại tôi vẫn không thể tin được là mình đã ra tay đánh Anne. Nghĩ lại tôi vẫn không hiểu tại sao trong tôi lúc đó lại tức giận đến như thế.
Với người mẹ kì bí mà tôi chỉ gặp một lần trong giấc mơ…
“Cô đã về, thưa tiểu thư.”
“Quản gia Fan.” Tôi đứng dậy, gật đầu chào ông.
Quản gia Fan đã là quản gia cho cha từ rất lâu, trong gia đình, ngoài cha là người yêu thương tôi nhất thì còn có quản gia Fan là người luôn chăm sóc tôi, cho nên đối với người này, từ sâu thẳm trong tôi vẫn có chút kính nế.
“Tiểu thư người vẫn khỏe chứ?”
“Con vẫn khỏe, cảm ơn.” Tôi gật đầu, nhìn xung quanh để tìm kiếm “Cha con đâu, quản gia Fan?”
“Bá tước đã cùng thiếu gia ra ngoài.” Quản gia vừa ôm lấy Cielo trong lòng, vừa nhanh tay đẩy tôi về phía phòng khách “Tiểu thư có khách, người đó đã chờ tiểu thư rất lâu rồi đấy…”
“Là ai vậy….” Tôi vừa bị đẩy đến phòng khách, câu nói còn chưa thốt ra hết thì tôi đã nhìn thấy một bóng dáng cùng khuôn mặt quen thuộc khiến cả người tôi cứng đờ, câu nói chưa kịp thốt ra thì đã nuốt trở lại.
Lại là tên biến thái không biết liêm sỉ này!!!! >””””<
“Tại sao anh lại ở đây?” tôi hậm hực ngồi xuống ghế, nhìn người đối diện
“Cô dâu của ta, em không thể dịu dàng hơn sao?” Ryan ngồi trên chiếc ghế dài màu đen mềm mại, dáng vẻ thanh cao đầy quý tộc
Tôi nhìn ô cửa sổ bị che lại bằng một tấm màn nhung, liếc nhìn cô hầu gái đứng trong góc phòng, cất giọng “Làm phiền mang trà lên giúp ta.”
“Vâng ạ!” cô hầu gái đó lễ phép gật đầu, không lâu sau đã cung kính đặt hai tách trà bằng sứ tinh xảo lên chiếc bàn trước mặt tôi. Trà Earl buổi sáng.
“Tôi không muốn cuối tuần phải chạm mặt anh.” Tôi nhấc tách trà, thờ ơ trả lời. Tôi không muốn phải dính vào anh ta. Cái cách anh ta bảo vệ tôi luôn khiến tôi cảm thấy an toàn, lại khiến tôi muốn dựa dẫm.
Tôi lắc đầu. Điều này không thể nào!! Nếu dựa dẫm anh ta, đến lúc nào đó anh ta đột ngột rời đi thì chẳng phải tôi sẽ bị vứt bỏ như một cái mền rách hay sao?
Thứ hai, cái cách mà anh ta khiến tôi mất kiểm soát cũng không phải là một điều tốt.
Thứ ba, thực sự tôi chỉ muốn sống một cuộc sống như người bình thường. Việc tôi bị biến thành một ma cà rồng đã là việc bất thường lắm rồi, tôi chỉ định học ở học viện ma cà rồng đến khi tốt nghiệp, khi bản thân đã kiềm chế được bản năng của mình, lúc đó tôi sẽ trở về cuộc sống như bình thường.
@
Mà tiền đề là, tôi không thể yêu Ryan. Bởi vì anh ta đã quá dấn thân vào con đường quý tộc ma cà rồng!!
“Cô dâu của ta…” Ryan nhìn tôi đăm đăm, khẽ thở dài “…em thật sự không nhớ…”
“Tôi đi đây.” tôi đặt tách trà xuống bàn, đứng dậy, bước đến bên cánh cửa
“Celine!”
“Anh…”
Ryan gọi tên tôi. Thoắt một cái tay đã bị anh ta túm chặt lấy, ấn chặt lên cánh cửa. Tôi bị khóa trong không gian đầy mùi vị nguy hiểm, mùi máu thoang thoảng. Tôi bất ngờ bị tấn công, tấm lưng tựa vào cánh cửa sau lưng, trái tim kích động nhảy trong lồng ngực. Tôi nhìn chằm chằm chàng trai đẹp quỷ mị trước mặt mình, cúi gằm mặt “Anh muốn gì?”
“Em…” Ryan thở dài đầy bất lực, những ngón tay thon dài khẽ kéo tôi vào lòng, vùi khuôn mặt đẹp như trăng rằm vào mái tóc tôi “Em đâu cần cái nhân cách đó để đối với ta chứ?”
Tôi bị Ryan ôm trong lòng, bên tai là lồng ngực vững chãi của anh ta, đầu óc đột nhiên mụ mị. Tôi im lặng, thở dài. Ngay cả tôi còn không kiềm chế được nhân cách của mình, làm sao mà anh ta lại biết chứ?
Tôi chống tay, đẩy Ryan, đỏ mặt “Tôi…không thể…Tại sao chứ? Tại sao lại dịu dàng với tôi??”
Ryan nâng cằm của tôi, bắt tôi nhìn vào ánh mắt của anh ta “Ta yêu em, chỉ thế thôi.”
Tôi cười khẩy, gạt cánh tay đó ra, cố gắng trấn tĩnh trái tim đang đập như gõ mõ của mình, nhàn nhạt đáp “Là dòng máu trong người tôi, đúng không?”
“Rầm”
“Ưmm…ưm…” tôi trợn mắt nhìn người con trai bá đạo này ngang ngược chiếm lấy môi mình, lý trí muốn tôi lập tức đẩy anh ta ra và giáng cho một cái tát, nhưng trái tim mềm yếu của tôi lại không ngừng nảy lên đầy vui mừng…Tại sao chứ??
Chiếc lưỡi kia như con rắn, không ngừng công kích…Tôi sắp bị anh ta hôn đến ngẹt thở mất!!! (>_<) (>_<)
“Celine, người ta yêu là em, không phải dòng máu nguyền rủa chảy trong huyết quản của em. Em là chính em, không phải ai cả.” Nói rồi không hiểu nguyên nhân vì sao lại cắn vào cổ tôi một cái
“Được…được rồi…” tôi thở dốc, yếu ớt đẩy anh ta ra, cúi đầu thật thấp hòng che giấu khuôn mặt đang ửng đỏ như đóa hoa hồng tháng một trong gió xuân, thấp giọng gật đầu
“Em có muốn về nhà không?” anh ta lại lần nữa cúi xuống, trong mắt tôi, tư thế này thật ám muội!!
“Nhà?” tôi nhíu mày “Không phải tôi đã về rồi sao?”
“Cô dâu của ta, em thật ngốc.” Ryan mỉm cười khiến tôi thoáng ngây người, gõ vào trán của tôi “Đương nhiên là đến thế giới ma cà rồng rồi.”
@
Không!!” tôi kiên quyết lắc đầu.
Ryan nói anh ta nhất định phải đưa tôi về nhà, mà tôi thì không thể đấu lại với con người này, cho nên thôi vậy, dù sao thì quay trở về thế giới ma cà rồng thì tôi cũng không chết được. Nhưng tôi không ngờ Ryan lại đưa tôi trở về trường, mà còn là khu rừng đầy lá phong nữa. Anh ta bế bổng tôi, nhún chân một cái, nhảy phốc lên nóc của tòa nhà nơi những môn học về máu diễn ra.
Chân vừa chạm đất, tôi đã nhìn thấy một cái vòng tròn ma pháp kì hoặc, với những cái khe và rãnh nối liền với nhau tạo thành một loạt dãy những kí tự khó hiểu ở vòng ngoài, bên trong lồng một tam giác ma pháp là hình mặt trăng lưỡi liềm.
“Anh đưa tôi đến đây làm gì?”
“Đưa em về nhà.” Ryan mỉm cười một cái, đưa ngón tay lên miệng, máu từ ngón tay chảy dài và rơi xuống khe rãnh của đỉnh tam giác, ngay lập tức cả tam giác sáng lên, máu dâng lên khiến các khe rãnh của tam giác lan dần sang vòng tròn ngoài, lấp đầy lên các kí tự đỏ dần. Sau đó, máu chảy dồn về phía mặt trăng, tạo thành một mặt trăng màu đen tuyền. Mặt đất dưới chân tôi sáng lên, không gian thoảng mùi máu.
Thoắt một cái, tôi thấy mình đứng trong một không gian xa lạ. Chân vừa chạm đất, cả người tôi lảo đảo suýt ngã, may nhờ có Ryan nhanh tay đỡ lấy tôi. Nơi đây không khác gì ở thế giới con người. Có điều, các ma cà rồng như truyền thuyết đã nói, sở hữu làn da trắng mỏng như tờ giấy, nổi bật trên nước da gần như trong suốt như thủy tinh đó là đôi mắt trũng sâu màu tối và màu môi đỏ như màu máu.
“Chúng ta đang ở đâu thế?” tôi ngẩng đầu hỏi, phát hiện người con trai bên cạnh mình không ngừng khẽ cười. Một cảm giác kì lạ từ tay truyền đến, tôi đỏ mặt, rút tay về, thế mà tên vô lại mặt dày nào đó vẫn tóm chặt lấy tay tôi, chậm rãi “Khu thường dân.”
“Vậy nhà tôi ở đâu?”
Ryan chầm chậm xoay người, chỉ về phía tòa tháp lớn phía sau lưng tôi, đồng thời đôi mắt màu ánh tím hướng lên trên.
Qua ngón tay thon dài của Ryan, tôi nhìn thấy một tòa tháp cao màu trắng, nổi bật đầy tinh khôi, cao đến nỗi khiến người khác có cảm giác như thể nó sắp chọc thủng cả bầu trời đen kịt ở phía trên. Bên cạnh là một tòa tháp nhỏ hơn, nhưng lại mang một màu đen huyền bí. Hai tòa tháp lặng lẽ đứng cạnh nhau, im lặng mà sừng sững, khiến người khác không khỏi nghĩ đó vốn là hai vị thần canh gác của thế giới ma cà rồng. Lạnh lùng và cao ngạo.
Nhưng tôi vừa nhìn thấy một kết giới bằng dây gai và rêu của hoa hồng phủ đầy lên tòa tháp màu trắng.
“Em đứng ở đây đợi ta.” Ryan nói với tôi, dứt câu đã không thấy bóng dáng đâu
Tôi lang thang trên đường phố khu thường dân, ngó nghiêng nhìn quanh. Tôi nhón người nhìn tòa tháp màu trắng. Có một thứ gì đó…
/39
|