“Á” một tiếng, trời đất bỗng đảo lộn, khi nhận ra thì tôi đã nằm yên trong vòng tay ấm áp của Ryan, bên tai là lồng ngực vững chắc cùng nhịp đập vô cùng trầm ổn.
“Thả tôi xuống.” Tôi đỏ mặt đấm vào ngực anh ta, cựa quậy tay chân
Ryan khẽ nhíu mày, giọng nói mất kiên nhẫn “Em ngồi yên một tý thì chết hay sao.”
Nghe xong, tôi đành ngậm miệng lại.
Ryan, tôi cùng Edward nhanh chóng phi thân đến chỗ của Cielo. Đáng tiếc, dường như chúng tôi đã chậm một bước.
Louis ngạo nghễ cười, mái tóc tím tung bay trong không gian, đọng lại mùi hắc của vạn vật chìm trong biển lửa. Cielo thân thể đầy thương tích, trên nền đất những bông hoa máu nở rộ khô tàn, trong không gian vẫn còn chút tanh nồng. Đôi mắt màu lam nhạt thoáng kinh ngạc khi nhìn thấy tôi rồi khôi phục chút điềm tĩnh, cao giọng:
“Các ngươi không được qua đây, Celine cả cô cũng vậy.”
Bước chân của tôi bất giác dừng hẳn. Đứng lại, tôi cố gắng lấy cho mình vẻ bình thản, giọng đều đều “Tại sao?”
“Vì món nợ này tôi cần phải tính sổ với hắn.” Cielo vừa nói, cánh tay bị thương không ngừng rỉ máu mạnh mẽ nâng thanh kiếm, ánh mắt nhìn Louis đầy hận thù.
Trước khi tôi biết được sự tình của sự hận thù chất chồng đó, thì bên trong tôi đã vang lên một giọng nói, giải thích tất cả mọi thắc mắc của tôi
“”. Là giọng Rose. Giọng của cô có chút run rẩy “”
Tôi ngớ người, và chợt ra tình yêu chôn giấu của Cielo giành cho Celine một ngàn năm. Chợt nhận ra tất cả hận thù sát hại gia đình đều không thể sánh bằng cái chết phân li của một người mà tim đã khắc sâu. Giờ đây, sự hận thù đó vốn dĩ đã tiêu tan theo năm tháng, lại vì một người con gái bùng nổ trong chốc lát.
Tôi cười khẩy, bước đến gần, cất chất giọng đều đều “Rồi như thế nào? Liều mạng với hắn ta? Vậy còn Celine? Anh không lẽ định bỏ lại cô ấy chắc?”
“Bốp bốp bốp”
“Cảm động, rất cảm động.” Louis mỉm cười ngạo nghễ, bàn tay vỗ vào nhau, điệu bộ khinh khỉnh “Nữ hoàng, tôi mạo phạm xen vào cảnh tượng gia đình hội ngộ đầy hạnh phúc này, nhưng có lẽ người cũng nhận ra tình trạng của mình rồi chứ?”
Tôi hoảng hốt đưa mắt nhìn lần lượt ba vị Hầu tước xung quanh mình gục ngã. Ám khí màu tím đen nặng nề lượn lờ trên mặt đất, hơi thở động mùi vị hắc ám và nồng nặc máu tươi thoang thoảng trong không gian.
Louis búng tay một cái, những sợi dây gai từ mặt đất đâm thẳng lên bầu trời, cuốn lấy ba người con trai quen thuộc. Thoắt một cái đã tóm gọn cả ba dễ dàng như trở bàn tay.
“Ngươi muốn gì?”
“Sinh mạng của cô.” Louis nhìn tôi đầy ngạo mạn, cất giọng không cao không lạnh như vẫn khiến người khác rét run.
Tôi cụp đuôi mắt, ngăn những tâm tư xáo trộn trong lòng của mình, tránh chúng hiện lên đáy mắt. Ngẩng đầu, như một thói quen, tôi chăm chú quan sát.
Khuôn mặt của Ryan có chút chật vật, nước da
@
da mà ngay cả tôi còn ganh tị dường như không còn, người con trai đó bây giờ khuôn mặt tím tái, chỗ tím chỗ đen. Bờ môi tái nhợt, máu khe khẽ rỉ từ khóe môi.
@
Gương mắt nhìn về phía thành phố ma cà rồng, tất cả đều chìm trong biển lửa, cả bầu trời rực sáng màu đỏ lửa. Khung cảnh bây giờ điêu tàn đổ nát, tiếng ai oán lại vang lên mồn một bên tai.
Tôi ngẩng cao đầu, nhắm mắt lại.
Tại sao nước mắt tôi lại rơi?!?
Không ngờ, tôi lại vô dụng như thế này.
Rose, tớ phải làm sao bây giờ?!?
“Nữ hoàng, tôi không phải là người có kiên nhẫn đâu.” Louis cười tàn nhẫn, bàn tay bất giác co lại, những sợi gai cũng theo đó mà siết chặt.
Tuy đau đớn không bật thành tiếng, cắn rắng để chịu đựng. Nhưng khuôn mặt đau đớn và cơ thể bị độc xâm chiếm cùng với những giọt máu dần rỉ xuống đã đánh tan thành trì phòng thủ cuối cùng.
“Khi tháp chuông điểm nửa đêm, cả thành phố ma cà rồng sẽ chìm trong biển lửa…” Louis xoay người, nhún chân nhảy lên đàn dơi khát máu, đôi mắt nhìn tôi đầy trào phúng “Ngay cả tính mạng của người yêu mến của Nữ hoàng.” Dứt lời, lập tức cùng ba người quen thuộc đó biến mất.
Chút kiên cường còn sót lại của tôi phút chốc bị đập tan, tôi yếu ớt khuỵu người xuống đất, gập người lại, một cảm giác trống rỗng trào dâng trong tim.
Tôi không thể bảo vệ những con người mà tôi yêu quý, vậy mục đích của tôi trở thành ma cà rồng là sao??
Có thể cho tôi biết được lí do hay không??
Tôi mệt mỏi nhắm nghiền mắt. Hơi nóng như muốn nuốt lấy tôi, giữa muôn trùng biển lửa bao phủ, tôi thật sự chỉ muốn nhắm mắt lại và ngủ thôi…
Chap 14: Phong ấn >>
@
Trong cơn mơ của mình, tôi lại môt lần nữa trở lại nơi mà mình vốn ở từ đâu, nhìn thấy Rose vẫn bình thản nhìn tôi. Tôi ngồi bệt xuống bên cạnh cô, nhìn cảnh vật êm đềm trôi xung quanh chúng tôi, trầm giọng:
“Bây giờ sao đây??”
“Tớ không biết nữa.” Rose bó gối, ngước đôi mắt vô hồn nhìn tôi, rồi buồn rầu cúi đầu nghịch tóc “Có lẽ, tớ không thể sống theo cái cách tớ muốn.”
“Tớ…” tôi đang nói bỗng dưng im bặt, hồi sau mới chậm chạp lên tiếng “…không biết mục đích của mình ở đây làm gì.”
Rose nói: “Cậu có sợ không?”
Tôi nhíu mày: “Sợ cái gì?”
Cô thản nhiên đáp “Cái chết.”
“Nói không sợ là dối lòng mình.” Tôi gật đầu, ngẩn ngơ nhìn trời “Có điều, để đánh đối điều đó cho Ryan, cho thế giới ma cà rồng, cho con người, hay đơn giản là những người tớ yêu quý. Một mạng đổi tất cả!!”
“Tớ không ngờ lại bị ép đến mức cuối cùng này.” Rose thấp giọng, đôi mắt nhìn tôi ngân ngấn “Đáng lẽ Parasite chỉ lấy đi linh hồn cùng liên kết với vật chủ thôi, nhưng ban nãy, tớ bị Louis đánh trúng, linh hồn chỉ còn một nửa. Nếu muốn giết được Louis…”
Tôi thản nhiên tiếp lời “Sẽ cần dùng đến tớ, đúng không?”
“Celine, tớ…”
“Từ nhỏ, tớ đã cảm thấy bản thân rất vô dụng, dường như không ai cần tớ cả. Cho nên tớ vẫn luôn đi tìm kiếm lý do mình được sinh ra. Nếu tớ, sinh ra chỉ để hồi sinh cậu và tiêu diệt Louis, thì đó cũng là một lý do đáng để làm.”
Rose nhìn tôi “Celine…”
“Dù sao cũng phải chết…” tôi vỗ vai trấn an Rose “Nhưng nếu thí mạng thì chưa chắc Louis đã chịu thỏa hiệp.”
Rose vội quẹt những giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống, nói với tôi “Cậu cứ đi ngoài đi, chúng ta cần đến chỗ của Louis mới có thể thực hiện được nghi lễ.”
Tôi gật đầu, thoáng chốc mở mắt dậy, thấy trước mặt mình có hai người con gái. Tôi dụi mắt ngồi dậy, phát hiện ra mình đang nằm trên một chiếc đệm mềm mại, còn người con gái xuất trần này vẫn theo dõi mọi động tĩnh của tôi.
“Người cảm thấy như thế nào rồi, thưa Nữ hoàng?”
Tôi chống tay, ngồi dậy, nói bằng chất giọng lờ mờ “Là cô đúng không, Elinor Bonaparte?”
“Vâng.” Mái tóc màu cam pha vàng óng khẽ long lanh, Elinor chớp đôi mắt nhìn tôi đầy hút hồn “Các Hầu tước đâu rồi??”
Tôi im bặt, đồng lúc đó, cánh cửa phía trước chợt bật mở, bước vào là một cô gái không kém phần trang nhã, tuy nhiên so với người con gái mái tóc vàng cam trước mặt tôi thì vẫn có phần lép vế.
Trái ngược với vẻ ngoài của mình, cô gái đó vừa nhìn thấy tôi đã sẵn giọng “Cô đã tỉnh dậy rồi à?? Tôi còn tưởng cô chết rồi chứ.”
Tôi nhìn cô gái đó bằng đôi mày nhíu chặt, hồi sau mới chậm chạp lên tiếng “Cô là Jeanne nhà Beatrix đúng không?”
Cái kiểu cách nói chuyện như bề trên này…quả đúng là cô ta!!
“Edward đâu?? Cô đã làm gì anh ấy rồi?” Jeanne tiến đến gần tôi, nắm lấy bờ vai của tôi, ra sức lắc lấy lắc để.
“Bị Louis…bắt đi rồi.” Tôi thẫn thờ nói
“Cái gì?!” Jeanne khẽ hét lên, đôi mắt tràn đầy giận dữ “Không phải lúc đó cô cũng ở đó sao?? Tại sao không đánh Louis? Tại sao lại để hắn bắt Edward đi??”
@
Tôi mím môi, không nói.
“Jeanne!” Elinor khẽ gắt lên “Xin nữ hoàng thứ lỗi cho sự vô phép của Jeanne.”
“Không không…” tôi xua tay “Cô ấy nói đúng, tôi thật sự rất vô dụng.”
“Cạch.”
“Tôi đem máu đến đây.” Trong lúc tôi đang trầm giọng tự khảo bản thân mình, cánh cửa lại một lần nữa bật mở, Alize bê trong tay một cái chén chạm khắc cầu kì, bên trong chứa đầy máu đặc. Cô vừa bước vào thì tôi đã ngửi thấy mùi máu đậm đà xộc vào cánh mũi.
Tôi thấy mình lao nhanh về phía cô, dường như Rose trong cơ thể tôi đã nhịn đói rất lâu rồi. Cơ thể tôi không theo sự điều khiển của đại não tôi nữa.
“Xoảng”
Tôi ngửa đầu nốc cạn chén máu, tiện tay quẳng nó sang một bên, máu trong cơ thể sôi lên một cách nóng bỏng. Liếm môi, tôi tiến sát đến gần Alize, bàn tay nâng cằm của cô, đầu khẽ cúi xuống.
Không được!! Không được!!
Tôi cố gắng ngăn cản cơn thèm khát máu của Rose, lảo đảo lùi ra phía sau, yếu ớt khuỵu xuống sàn nhà, móng tay bấm sâu vào thịt nhỏ máu.
Rồi Alize ngồi xuống cạnh tôi, ôm chặt lấy tôi, không nói gì, nhưng tôi cảm thấy bờ vai mình ướt đẫm.
Tôi cắn sâu xuống bờ vai mảnh của cô bạn, nước mắt rơi dài.
Đặt cô bạn thân đã ngất xuống chiếc đệm, tôi khẽ rơi nước mắt.
Alize, cậu từ lúc đầu đã ở bên cạnh tớ. Có thể thời gian để chúng ta bên nhau trở thành bạn tốt không dài, và tớ vẫn chưa hiểu hết về con người cậu. Nhưng cảm ơn cậu đã ở bên tớ suốt thời gian qua. Tạm biệt!!
Quẹt vội dòng nước mắt, tôi mím môi, cao ngạo ngẩng đầu, sải từng bước mạnh mẽ ra khỏi căn phòng. Phía sau, Elinor cùng với Jeanne lặng lẽ đuổi theo sau
Tôi ngoái đầu, nhíu chặt mày “Các người đi cùng tôi để làm gì??”
“Tôi không đi theo cô, tôi chỉ…muốn cứu Edward thôi.” Jeanne vừa cao giọng với tôi, nhưng vừa nhắc đến Edward thì liển nhỏ giọng đỏ mặt.
Tôi đáp “Nhưng tôi không thể. Cuộc chiến này quá nguy hiểm, ngay cả Rose cũng không thể đối đầu với Louis một cách trực diện.”
“Chính vì thế nên chúng tôi mới đi theo người.” Elinor mỉm cười nho nhã, đôi mắt long lanh khẽ chớp “Xem như một phần sức.”
Tôi thở dài “Tùy các người vậy. Nhưng tôi không bảo đảm tính mạng của các người an toàn đâu.”
Dứt lời, cả ba chúng tôi đều triển khai tốc độ thần kì, thoắt cái đã đến đỉnh tháp đồng hồ.
Louis đang ngồi vô cùng thoải mái trên chiếc ghế làm từ đầu lâu và xương người trắng toát của hắn, đôi mắt màu đỏ đục ngầu vừa nhìn thấy tôi đã vội nhỏm dậy, ngữ khí có chút trào phúng:
“Nữ hoàng, người đến rồi à?” rồi tầm mắt hắn vượt qua tôi, dừng lại ở hai người phía sau “Ồ, chúng ta có gì đây?? Thêm hai dòng thuần?” rồi hắn phá lên cười “Nữ hoàng của tôi, người không yếu đuối đến mức phải có trợ thủ chứ?”
“Không.” tôi lắc đầu, khẽ nhếch miệng cười, cây quyền trượng luôn nắm giữ thoắt cái biến thành một thanh kiếm mảnh, với tốc độ ánh sáng, tôi lập tức lao về phía hắn.
Louis không ngờ tôi lại trực tiếp tấn công như thế này, hắn lập tức lộ sơ hở, bị thanh kiếm của tôi sượt qua phần hông, lập tức lộn người né tránh, từ trong không gian tạo thành một khe hở, từ trong khe hở hiện ra một thanh kiếm.
“Thả tôi xuống.” Tôi đỏ mặt đấm vào ngực anh ta, cựa quậy tay chân
Ryan khẽ nhíu mày, giọng nói mất kiên nhẫn “Em ngồi yên một tý thì chết hay sao.”
Nghe xong, tôi đành ngậm miệng lại.
Ryan, tôi cùng Edward nhanh chóng phi thân đến chỗ của Cielo. Đáng tiếc, dường như chúng tôi đã chậm một bước.
Louis ngạo nghễ cười, mái tóc tím tung bay trong không gian, đọng lại mùi hắc của vạn vật chìm trong biển lửa. Cielo thân thể đầy thương tích, trên nền đất những bông hoa máu nở rộ khô tàn, trong không gian vẫn còn chút tanh nồng. Đôi mắt màu lam nhạt thoáng kinh ngạc khi nhìn thấy tôi rồi khôi phục chút điềm tĩnh, cao giọng:
“Các ngươi không được qua đây, Celine cả cô cũng vậy.”
Bước chân của tôi bất giác dừng hẳn. Đứng lại, tôi cố gắng lấy cho mình vẻ bình thản, giọng đều đều “Tại sao?”
“Vì món nợ này tôi cần phải tính sổ với hắn.” Cielo vừa nói, cánh tay bị thương không ngừng rỉ máu mạnh mẽ nâng thanh kiếm, ánh mắt nhìn Louis đầy hận thù.
Trước khi tôi biết được sự tình của sự hận thù chất chồng đó, thì bên trong tôi đã vang lên một giọng nói, giải thích tất cả mọi thắc mắc của tôi
“”. Là giọng Rose. Giọng của cô có chút run rẩy “”
Tôi ngớ người, và chợt ra tình yêu chôn giấu của Cielo giành cho Celine một ngàn năm. Chợt nhận ra tất cả hận thù sát hại gia đình đều không thể sánh bằng cái chết phân li của một người mà tim đã khắc sâu. Giờ đây, sự hận thù đó vốn dĩ đã tiêu tan theo năm tháng, lại vì một người con gái bùng nổ trong chốc lát.
Tôi cười khẩy, bước đến gần, cất chất giọng đều đều “Rồi như thế nào? Liều mạng với hắn ta? Vậy còn Celine? Anh không lẽ định bỏ lại cô ấy chắc?”
“Bốp bốp bốp”
“Cảm động, rất cảm động.” Louis mỉm cười ngạo nghễ, bàn tay vỗ vào nhau, điệu bộ khinh khỉnh “Nữ hoàng, tôi mạo phạm xen vào cảnh tượng gia đình hội ngộ đầy hạnh phúc này, nhưng có lẽ người cũng nhận ra tình trạng của mình rồi chứ?”
Tôi hoảng hốt đưa mắt nhìn lần lượt ba vị Hầu tước xung quanh mình gục ngã. Ám khí màu tím đen nặng nề lượn lờ trên mặt đất, hơi thở động mùi vị hắc ám và nồng nặc máu tươi thoang thoảng trong không gian.
Louis búng tay một cái, những sợi dây gai từ mặt đất đâm thẳng lên bầu trời, cuốn lấy ba người con trai quen thuộc. Thoắt một cái đã tóm gọn cả ba dễ dàng như trở bàn tay.
“Ngươi muốn gì?”
“Sinh mạng của cô.” Louis nhìn tôi đầy ngạo mạn, cất giọng không cao không lạnh như vẫn khiến người khác rét run.
Tôi cụp đuôi mắt, ngăn những tâm tư xáo trộn trong lòng của mình, tránh chúng hiện lên đáy mắt. Ngẩng đầu, như một thói quen, tôi chăm chú quan sát.
Khuôn mặt của Ryan có chút chật vật, nước da
@
da mà ngay cả tôi còn ganh tị dường như không còn, người con trai đó bây giờ khuôn mặt tím tái, chỗ tím chỗ đen. Bờ môi tái nhợt, máu khe khẽ rỉ từ khóe môi.
@
Gương mắt nhìn về phía thành phố ma cà rồng, tất cả đều chìm trong biển lửa, cả bầu trời rực sáng màu đỏ lửa. Khung cảnh bây giờ điêu tàn đổ nát, tiếng ai oán lại vang lên mồn một bên tai.
Tôi ngẩng cao đầu, nhắm mắt lại.
Tại sao nước mắt tôi lại rơi?!?
Không ngờ, tôi lại vô dụng như thế này.
Rose, tớ phải làm sao bây giờ?!?
“Nữ hoàng, tôi không phải là người có kiên nhẫn đâu.” Louis cười tàn nhẫn, bàn tay bất giác co lại, những sợi gai cũng theo đó mà siết chặt.
Tuy đau đớn không bật thành tiếng, cắn rắng để chịu đựng. Nhưng khuôn mặt đau đớn và cơ thể bị độc xâm chiếm cùng với những giọt máu dần rỉ xuống đã đánh tan thành trì phòng thủ cuối cùng.
“Khi tháp chuông điểm nửa đêm, cả thành phố ma cà rồng sẽ chìm trong biển lửa…” Louis xoay người, nhún chân nhảy lên đàn dơi khát máu, đôi mắt nhìn tôi đầy trào phúng “Ngay cả tính mạng của người yêu mến của Nữ hoàng.” Dứt lời, lập tức cùng ba người quen thuộc đó biến mất.
Chút kiên cường còn sót lại của tôi phút chốc bị đập tan, tôi yếu ớt khuỵu người xuống đất, gập người lại, một cảm giác trống rỗng trào dâng trong tim.
Tôi không thể bảo vệ những con người mà tôi yêu quý, vậy mục đích của tôi trở thành ma cà rồng là sao??
Có thể cho tôi biết được lí do hay không??
Tôi mệt mỏi nhắm nghiền mắt. Hơi nóng như muốn nuốt lấy tôi, giữa muôn trùng biển lửa bao phủ, tôi thật sự chỉ muốn nhắm mắt lại và ngủ thôi…
Chap 14: Phong ấn >>
@
Trong cơn mơ của mình, tôi lại môt lần nữa trở lại nơi mà mình vốn ở từ đâu, nhìn thấy Rose vẫn bình thản nhìn tôi. Tôi ngồi bệt xuống bên cạnh cô, nhìn cảnh vật êm đềm trôi xung quanh chúng tôi, trầm giọng:
“Bây giờ sao đây??”
“Tớ không biết nữa.” Rose bó gối, ngước đôi mắt vô hồn nhìn tôi, rồi buồn rầu cúi đầu nghịch tóc “Có lẽ, tớ không thể sống theo cái cách tớ muốn.”
“Tớ…” tôi đang nói bỗng dưng im bặt, hồi sau mới chậm chạp lên tiếng “…không biết mục đích của mình ở đây làm gì.”
Rose nói: “Cậu có sợ không?”
Tôi nhíu mày: “Sợ cái gì?”
Cô thản nhiên đáp “Cái chết.”
“Nói không sợ là dối lòng mình.” Tôi gật đầu, ngẩn ngơ nhìn trời “Có điều, để đánh đối điều đó cho Ryan, cho thế giới ma cà rồng, cho con người, hay đơn giản là những người tớ yêu quý. Một mạng đổi tất cả!!”
“Tớ không ngờ lại bị ép đến mức cuối cùng này.” Rose thấp giọng, đôi mắt nhìn tôi ngân ngấn “Đáng lẽ Parasite chỉ lấy đi linh hồn cùng liên kết với vật chủ thôi, nhưng ban nãy, tớ bị Louis đánh trúng, linh hồn chỉ còn một nửa. Nếu muốn giết được Louis…”
Tôi thản nhiên tiếp lời “Sẽ cần dùng đến tớ, đúng không?”
“Celine, tớ…”
“Từ nhỏ, tớ đã cảm thấy bản thân rất vô dụng, dường như không ai cần tớ cả. Cho nên tớ vẫn luôn đi tìm kiếm lý do mình được sinh ra. Nếu tớ, sinh ra chỉ để hồi sinh cậu và tiêu diệt Louis, thì đó cũng là một lý do đáng để làm.”
Rose nhìn tôi “Celine…”
“Dù sao cũng phải chết…” tôi vỗ vai trấn an Rose “Nhưng nếu thí mạng thì chưa chắc Louis đã chịu thỏa hiệp.”
Rose vội quẹt những giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống, nói với tôi “Cậu cứ đi ngoài đi, chúng ta cần đến chỗ của Louis mới có thể thực hiện được nghi lễ.”
Tôi gật đầu, thoáng chốc mở mắt dậy, thấy trước mặt mình có hai người con gái. Tôi dụi mắt ngồi dậy, phát hiện ra mình đang nằm trên một chiếc đệm mềm mại, còn người con gái xuất trần này vẫn theo dõi mọi động tĩnh của tôi.
“Người cảm thấy như thế nào rồi, thưa Nữ hoàng?”
Tôi chống tay, ngồi dậy, nói bằng chất giọng lờ mờ “Là cô đúng không, Elinor Bonaparte?”
“Vâng.” Mái tóc màu cam pha vàng óng khẽ long lanh, Elinor chớp đôi mắt nhìn tôi đầy hút hồn “Các Hầu tước đâu rồi??”
Tôi im bặt, đồng lúc đó, cánh cửa phía trước chợt bật mở, bước vào là một cô gái không kém phần trang nhã, tuy nhiên so với người con gái mái tóc vàng cam trước mặt tôi thì vẫn có phần lép vế.
Trái ngược với vẻ ngoài của mình, cô gái đó vừa nhìn thấy tôi đã sẵn giọng “Cô đã tỉnh dậy rồi à?? Tôi còn tưởng cô chết rồi chứ.”
Tôi nhìn cô gái đó bằng đôi mày nhíu chặt, hồi sau mới chậm chạp lên tiếng “Cô là Jeanne nhà Beatrix đúng không?”
Cái kiểu cách nói chuyện như bề trên này…quả đúng là cô ta!!
“Edward đâu?? Cô đã làm gì anh ấy rồi?” Jeanne tiến đến gần tôi, nắm lấy bờ vai của tôi, ra sức lắc lấy lắc để.
“Bị Louis…bắt đi rồi.” Tôi thẫn thờ nói
“Cái gì?!” Jeanne khẽ hét lên, đôi mắt tràn đầy giận dữ “Không phải lúc đó cô cũng ở đó sao?? Tại sao không đánh Louis? Tại sao lại để hắn bắt Edward đi??”
@
Tôi mím môi, không nói.
“Jeanne!” Elinor khẽ gắt lên “Xin nữ hoàng thứ lỗi cho sự vô phép của Jeanne.”
“Không không…” tôi xua tay “Cô ấy nói đúng, tôi thật sự rất vô dụng.”
“Cạch.”
“Tôi đem máu đến đây.” Trong lúc tôi đang trầm giọng tự khảo bản thân mình, cánh cửa lại một lần nữa bật mở, Alize bê trong tay một cái chén chạm khắc cầu kì, bên trong chứa đầy máu đặc. Cô vừa bước vào thì tôi đã ngửi thấy mùi máu đậm đà xộc vào cánh mũi.
Tôi thấy mình lao nhanh về phía cô, dường như Rose trong cơ thể tôi đã nhịn đói rất lâu rồi. Cơ thể tôi không theo sự điều khiển của đại não tôi nữa.
“Xoảng”
Tôi ngửa đầu nốc cạn chén máu, tiện tay quẳng nó sang một bên, máu trong cơ thể sôi lên một cách nóng bỏng. Liếm môi, tôi tiến sát đến gần Alize, bàn tay nâng cằm của cô, đầu khẽ cúi xuống.
Không được!! Không được!!
Tôi cố gắng ngăn cản cơn thèm khát máu của Rose, lảo đảo lùi ra phía sau, yếu ớt khuỵu xuống sàn nhà, móng tay bấm sâu vào thịt nhỏ máu.
Rồi Alize ngồi xuống cạnh tôi, ôm chặt lấy tôi, không nói gì, nhưng tôi cảm thấy bờ vai mình ướt đẫm.
Tôi cắn sâu xuống bờ vai mảnh của cô bạn, nước mắt rơi dài.
Đặt cô bạn thân đã ngất xuống chiếc đệm, tôi khẽ rơi nước mắt.
Alize, cậu từ lúc đầu đã ở bên cạnh tớ. Có thể thời gian để chúng ta bên nhau trở thành bạn tốt không dài, và tớ vẫn chưa hiểu hết về con người cậu. Nhưng cảm ơn cậu đã ở bên tớ suốt thời gian qua. Tạm biệt!!
Quẹt vội dòng nước mắt, tôi mím môi, cao ngạo ngẩng đầu, sải từng bước mạnh mẽ ra khỏi căn phòng. Phía sau, Elinor cùng với Jeanne lặng lẽ đuổi theo sau
Tôi ngoái đầu, nhíu chặt mày “Các người đi cùng tôi để làm gì??”
“Tôi không đi theo cô, tôi chỉ…muốn cứu Edward thôi.” Jeanne vừa cao giọng với tôi, nhưng vừa nhắc đến Edward thì liển nhỏ giọng đỏ mặt.
Tôi đáp “Nhưng tôi không thể. Cuộc chiến này quá nguy hiểm, ngay cả Rose cũng không thể đối đầu với Louis một cách trực diện.”
“Chính vì thế nên chúng tôi mới đi theo người.” Elinor mỉm cười nho nhã, đôi mắt long lanh khẽ chớp “Xem như một phần sức.”
Tôi thở dài “Tùy các người vậy. Nhưng tôi không bảo đảm tính mạng của các người an toàn đâu.”
Dứt lời, cả ba chúng tôi đều triển khai tốc độ thần kì, thoắt cái đã đến đỉnh tháp đồng hồ.
Louis đang ngồi vô cùng thoải mái trên chiếc ghế làm từ đầu lâu và xương người trắng toát của hắn, đôi mắt màu đỏ đục ngầu vừa nhìn thấy tôi đã vội nhỏm dậy, ngữ khí có chút trào phúng:
“Nữ hoàng, người đến rồi à?” rồi tầm mắt hắn vượt qua tôi, dừng lại ở hai người phía sau “Ồ, chúng ta có gì đây?? Thêm hai dòng thuần?” rồi hắn phá lên cười “Nữ hoàng của tôi, người không yếu đuối đến mức phải có trợ thủ chứ?”
“Không.” tôi lắc đầu, khẽ nhếch miệng cười, cây quyền trượng luôn nắm giữ thoắt cái biến thành một thanh kiếm mảnh, với tốc độ ánh sáng, tôi lập tức lao về phía hắn.
Louis không ngờ tôi lại trực tiếp tấn công như thế này, hắn lập tức lộ sơ hở, bị thanh kiếm của tôi sượt qua phần hông, lập tức lộn người né tránh, từ trong không gian tạo thành một khe hở, từ trong khe hở hiện ra một thanh kiếm.
/39
|