Tiểu Thiên liếc nhìn những cung nữ vừa rời đi, lại khẽ nhướn mi quan sát Thục Phi. Vị nương nương này cương nhu đều có, ưu nhã mỹ lệ nhưng lại thập phần khó hiểu, vừa gặp nàng đã bày ra những biểu tình kỳ quái. Điều này đánh động tới lòng tò mò của nàng, nàng muốn xem thử rốt cuộc bà ấy định làm gì? Vì vậy cước bộ nhẹ nhàng tiến đến.
Thục phi ánh mắt trước sau vẫn luôn dán chặt vào người Tiểu Thiên, thấy nàng lại gần liền nắm lấy cánh tay nàng khẽ nâng lên. Bàn tay Thục Phi run rẩy vén tay áo của nàng để lộ ra chiếc vòng tay tinh xảo. Vừa nãy nhìn thấy nó tim bà liền như ngừng đập, không nghĩ tới cuộc đời này bà vẫn có thể gặp lại. Đôi mắt Thục phi thoáng chốc đã ngân ngấn nước, lại cố hít sâu một hơi ngăn không cho nước mắt chảy ra. Hai bàn tay nắm chặt cánh tay của Tiểu Thiên, đưa ánh mắt nửa dò xét nửa hy vọng hỏi:
“Chiếc vòng này là của ngươi?”
“Phải!” – Tiểu Thiên mang theo một tia nghi ngờ gật đầu. Thích chiếc vòng của nàng cũng không nhất thiết mắt đỏ mày hoe, lẽ nào còn có ẩn tình?
Rốt cuộc Thục Phi nhịn không được, lệ tuôn như châu ngọc, một bàn tay nâng lên định chạm vào má Tiểu Thiên lại ngập ngừng hạ xuống rồi bất chợt khẽ chạm vào ngực nàng. Thục Phi mỉm cười nói:
“Tiểu cô nương lại thích cải nam trang?”
Thành công dọa cho Tiểu Thiên một trận kinh ngạc không thôi. Nàng hết ú đến ớ, nghĩ cũng không nghĩ đến thân phận nữ nhi của nàng lại bại lộ dễ dàng như vậy, hơn nữa còn là ở trong tay một người mới gặp lần đầu.
Nàng! …Không còn gì để nói, chỉ có thể không cam tâm gật đầu thừa nhận.
Cũng may, nàng với Thục phi vốn chẳng biết nhau, sau này lại càng không có can dự, vì vậy cũng không sợ Thục Phi lật tẩy nàng.
Nhưng hiện tại vẫn đang ở hoàng cung, nếu bà ấy thật sự thừa hơi đi nói với người khác thì nên xử trí thế nào?
Tiểu Thiên nhíu mày hỏi thẳng thừng:
“Bà sẽ tiết lộ thân phận của ta?”
Không nghĩ tới vị Thục phi kia thế nhưng lại lắc đầu:
“Ngươi cải nam trang ắt có lý do riêng, bổn cung sẽ không nhiều lời!”
Thục Phi vẫn nắm chặt lấy tay của Tiểu Thiên không buông, dè dặt hỏi một câu:
“Tiểu cô nương, ngươi có phụ mẫu không?”
Lại đi hỏi nàng chuyện này? Tiểu Thiên có phần ngẩn người. Nhắc tới phụ mẫu chợt thấy sống mũi cay cay, chút tủi thân trong lòng bỗng nhiên dâng trào. Từ khi sinh ra đến giờ nàng đã khi nào được nhìn thấy bọn họ đâu. Ánh mắt rũ xuống, đôi con ngươi linh động thường ngày ẩn ẩn sương mù, nàng khẽ lắc đầu:
“Có! Nhưng lại không!”
Tim Thục Phi như thắt lại, đau xót. Bà vỗ nhè nhẹ lên bàn tay của Tiểu Thiên, hy vọng an ủi nàng đôi phần. Giọng nói từ ái hơn bao giờ hết:
“Hài tử, con tên gì?”
“Bạch Thiên!” – Nhìn Thục Phi nương nương đối với nàng dịu dàng như thế, gần gũi như thế, Tiểu Thiên liền nảy sinh cảm tình tốt, vô cùng yêu thích vị nương nương này.
“Thiên nhi! Con rất giống với nữ nhi đã mất của ta. Hơn nữa ngày trước ta cũng từng tặng nữ nhi chiếc vòng gần giống với của con. Con có thể thay nữ nhi gọi ta một tiếng Nương không?”
Đề nghị của Thục Phi chân tình tha thiết quả thật làm cho Tiểu Thiên chấn động. Nàng chưa từng và cũng sẽ không bao giờ có cơ hội nói ra từ này. Nay lại có người muốn nàng gọi Nương, trong lòng đang muốn khóc rồi còn có thể từ chối sao?
“Nương!” – Tiểu Thiên nghèn nghẹn trong cuống họng thốt ra. Nếu bà ấy là mẫu thân của nàng thì tốt biết mấy.
Thục Phi xúc động không thể kiềm nén được, chỉ liên tục gật đầu: “Tốt, tốt! Nữ nhi ngoan!”
Mãi sau Thục Phi mới hướng Tiểu Thiên đề nghị:
“Bổn cung muốn nói chuyện với con nhiều một chút, con ghé vào Thủy Trường Cung của ta nhé!”
Đang định mở miệng từ chối vì còn phải tập hợp với bọn người Thần Vũ, thì dưới bụng nhỏ lại phát ra tiếng kêu. Tiểu Thiên ngại ngùng chỉ biết cười hi hi.
Thục Phi cũng nở nụ cười: “Đói sao? Đến Thủy Trường Cung ăn vài món ngon có được không?”, nói xong không đợi Tiểu Thiên trả lời, Thục Phi liền lớn tiếng phân phó:
“Tiểu Mai, ngươi mau đi chuẩn bị vài món ăn ngon!”
Này…Vũ ca ca! Không phải ta không nghe lời huynh, tự ý bỏ đi một mình, mà ta đang có một thịnh tình không thể chối từ. Ta không phải vì đói, vì muốn ăn mà đi theo đâu nhé. Huynh có thấy Thục Phi nương nương thân thiện hiếu khách lắm không? Dù sao huynh cũng còn ở hoàng cung thêm ngày nữa, muộn một chút tìm huynh cũng không vấn đề gì - Một người vì đói suýt thì đến hoa đào cũng không tha, đang tự lẩm bẩm trong bụng.
Theo chân Thục Phi đi một đoạn, cuối cùng cũng nhìn thấy Thủy Trường Cung ở phía trước mặt. Vào trong liền biết Thục Phi là người sống khá giản dị, mọi thứ đều được bài trí thanh nhã, xung quanh sạch sẽ tinh khiết còn được trang trí thêm vài chậu hoa. Nhưng mỗi đồ vật lại đều là hàng tinh phẩm, mùi hương hoa quỳnh nhẹ nhàng vấn vít càng làm tăng thêm khí chất cao nhã cho Thủy Trường Cung. Kẻ hầu người hạ cũng chỉ có bốn cung nữ cùng hai thái giám. Vì vậy Tiểu Thiên thực cảm thấy rất thoải mái, không chút gượng ép.
Nàng không khách khí ăn rất nhiều, một bên Thục Phi chỉ tủm tỉm cười. Ăn xong liền no cơ bụng, chùng cơ mắt, Thục Phi lại cho người đưa nàng vào phòng nghỉ ngơi. Bản thân bà lại cùng Tiểu Mai đến một căn phòng kín đáo khác.
Vừa dìu Thục Phi ngồi xuống trường kỷ, Tiểu Mai liền hỏi:
“Nương nương! Không lẽ người đó chính là tiểu công chúa?”
Thục Phi ngước nhìn Tiểu Mai gật đầu, không hổ danh là thân tín của bà, rất thông minh cũng rất hiểu bà. Đứa con gái này những tưởng duyên phận với bà ngắn ngủi. Không ngờ lại có thể chân chân thực thực xuất hiện trước mặt bà như vậy. Trưởng thành rồi, còn rất xinh đẹp.
Thục Phi nâng khăn dặm mắt, không để cho nước mắt rơi ra.
“Nương nương vì sao không nói rõ chân tướng cho công chúa, lại đánh thuốc mê nàng?”
“Không! Không thể nói. Nếu nó biết chỉ làm hại đến tính mạng của nó mà thôi. Bổn cung cũng không thể giữ nó lại bên mình. Chuyện này nếu để kẻ thứ ba biết được, không cần đến tai hoàng đế, cũng sẽ có người muốn trừ khử nó để phòng hậu hoạn. Chỉ là bổn cung muốn nhìn nó nhiều một chút, lại nhất thời không thể nghĩ ra lý do gì đành phải dùng đến hạ sách. Ngươi điều tra thế nào rồi?”
“Bẩm nương nương! Tiểu công chúa là vào cung cùng Hàn Vương Gia!” – Tiểu Mai thì thầm.
“Hàn Vương?” – Thục Phi như không tin vào tai mình – “Nó lại đi cùng Long Thần Vũ?”
Tiểu Mai gật đầu tiếp tục nói:
“Nô tỳ điều tra được, tiểu công chúa đóng vai thuộc hạ cùng Hàn Vương vào cung, thế nhưng quan hệ của bọn họ thực chất không phải chủ tớ, Hàn Vương cũng đối đãi rất tốt với tiểu công chúa. Điểm đặc biệt chính là…”
“Là gì?” – Thục Phi chau mày hỏi.
“Tất cả mọi người đều không hề biết thân phận nữ nhi của nàng ấy!”
“A!” – Thục Phi kinh ngạc kêu lên – “Thiên Nhi lại giấu diếm thân phận, cải nam trang đi theo bên cạnh Long Thần Vũ. Phải chăng nó đối với Hàn Vương có tình ý?”
“Vậy…?” – Tiểu Mai đồng tình với lời nói của Thục Phi – “Người có dự tính gì không?”
“Hàn Vương không tệ, lại có giao tình tốt với nó. Bổn cung nên làm thế nào để giúp nó đây? Để tối nay bổn cung suy nghĩ cẩn thận một chút” – Thục Phi đưa tay xoa xoa thái dương, vì tương lai cũng như tính mạng của nữ nhi, bà phải giải quyết thấu đáo mới được.
“Cũng đã tối lắm rồi, lúc này không thể ra ngoài được nữa. Ngươi đi xem Thiên nhi, nhớ chuẩn bị vài món ăn nhẹ. Nếu nó tỉnh dậy, nói với nó rằng bổn cung đã biết nó là người của phái đoàn Long Quốc, ngày mai sẽ đưa nó đến Chính Hòa điện”.
Tiểu Mai phụng mệnh rời đi. Nhưng chưa được bao lâu đã hốt hoảng thất sắc tiến vào bẩm báo:
“Nương nương! Tiểu công chúa biến mất rồi!”
Thục phi ánh mắt trước sau vẫn luôn dán chặt vào người Tiểu Thiên, thấy nàng lại gần liền nắm lấy cánh tay nàng khẽ nâng lên. Bàn tay Thục Phi run rẩy vén tay áo của nàng để lộ ra chiếc vòng tay tinh xảo. Vừa nãy nhìn thấy nó tim bà liền như ngừng đập, không nghĩ tới cuộc đời này bà vẫn có thể gặp lại. Đôi mắt Thục phi thoáng chốc đã ngân ngấn nước, lại cố hít sâu một hơi ngăn không cho nước mắt chảy ra. Hai bàn tay nắm chặt cánh tay của Tiểu Thiên, đưa ánh mắt nửa dò xét nửa hy vọng hỏi:
“Chiếc vòng này là của ngươi?”
“Phải!” – Tiểu Thiên mang theo một tia nghi ngờ gật đầu. Thích chiếc vòng của nàng cũng không nhất thiết mắt đỏ mày hoe, lẽ nào còn có ẩn tình?
Rốt cuộc Thục Phi nhịn không được, lệ tuôn như châu ngọc, một bàn tay nâng lên định chạm vào má Tiểu Thiên lại ngập ngừng hạ xuống rồi bất chợt khẽ chạm vào ngực nàng. Thục Phi mỉm cười nói:
“Tiểu cô nương lại thích cải nam trang?”
Thành công dọa cho Tiểu Thiên một trận kinh ngạc không thôi. Nàng hết ú đến ớ, nghĩ cũng không nghĩ đến thân phận nữ nhi của nàng lại bại lộ dễ dàng như vậy, hơn nữa còn là ở trong tay một người mới gặp lần đầu.
Nàng! …Không còn gì để nói, chỉ có thể không cam tâm gật đầu thừa nhận.
Cũng may, nàng với Thục phi vốn chẳng biết nhau, sau này lại càng không có can dự, vì vậy cũng không sợ Thục Phi lật tẩy nàng.
Nhưng hiện tại vẫn đang ở hoàng cung, nếu bà ấy thật sự thừa hơi đi nói với người khác thì nên xử trí thế nào?
Tiểu Thiên nhíu mày hỏi thẳng thừng:
“Bà sẽ tiết lộ thân phận của ta?”
Không nghĩ tới vị Thục phi kia thế nhưng lại lắc đầu:
“Ngươi cải nam trang ắt có lý do riêng, bổn cung sẽ không nhiều lời!”
Thục Phi vẫn nắm chặt lấy tay của Tiểu Thiên không buông, dè dặt hỏi một câu:
“Tiểu cô nương, ngươi có phụ mẫu không?”
Lại đi hỏi nàng chuyện này? Tiểu Thiên có phần ngẩn người. Nhắc tới phụ mẫu chợt thấy sống mũi cay cay, chút tủi thân trong lòng bỗng nhiên dâng trào. Từ khi sinh ra đến giờ nàng đã khi nào được nhìn thấy bọn họ đâu. Ánh mắt rũ xuống, đôi con ngươi linh động thường ngày ẩn ẩn sương mù, nàng khẽ lắc đầu:
“Có! Nhưng lại không!”
Tim Thục Phi như thắt lại, đau xót. Bà vỗ nhè nhẹ lên bàn tay của Tiểu Thiên, hy vọng an ủi nàng đôi phần. Giọng nói từ ái hơn bao giờ hết:
“Hài tử, con tên gì?”
“Bạch Thiên!” – Nhìn Thục Phi nương nương đối với nàng dịu dàng như thế, gần gũi như thế, Tiểu Thiên liền nảy sinh cảm tình tốt, vô cùng yêu thích vị nương nương này.
“Thiên nhi! Con rất giống với nữ nhi đã mất của ta. Hơn nữa ngày trước ta cũng từng tặng nữ nhi chiếc vòng gần giống với của con. Con có thể thay nữ nhi gọi ta một tiếng Nương không?”
Đề nghị của Thục Phi chân tình tha thiết quả thật làm cho Tiểu Thiên chấn động. Nàng chưa từng và cũng sẽ không bao giờ có cơ hội nói ra từ này. Nay lại có người muốn nàng gọi Nương, trong lòng đang muốn khóc rồi còn có thể từ chối sao?
“Nương!” – Tiểu Thiên nghèn nghẹn trong cuống họng thốt ra. Nếu bà ấy là mẫu thân của nàng thì tốt biết mấy.
Thục Phi xúc động không thể kiềm nén được, chỉ liên tục gật đầu: “Tốt, tốt! Nữ nhi ngoan!”
Mãi sau Thục Phi mới hướng Tiểu Thiên đề nghị:
“Bổn cung muốn nói chuyện với con nhiều một chút, con ghé vào Thủy Trường Cung của ta nhé!”
Đang định mở miệng từ chối vì còn phải tập hợp với bọn người Thần Vũ, thì dưới bụng nhỏ lại phát ra tiếng kêu. Tiểu Thiên ngại ngùng chỉ biết cười hi hi.
Thục Phi cũng nở nụ cười: “Đói sao? Đến Thủy Trường Cung ăn vài món ngon có được không?”, nói xong không đợi Tiểu Thiên trả lời, Thục Phi liền lớn tiếng phân phó:
“Tiểu Mai, ngươi mau đi chuẩn bị vài món ăn ngon!”
Này…Vũ ca ca! Không phải ta không nghe lời huynh, tự ý bỏ đi một mình, mà ta đang có một thịnh tình không thể chối từ. Ta không phải vì đói, vì muốn ăn mà đi theo đâu nhé. Huynh có thấy Thục Phi nương nương thân thiện hiếu khách lắm không? Dù sao huynh cũng còn ở hoàng cung thêm ngày nữa, muộn một chút tìm huynh cũng không vấn đề gì - Một người vì đói suýt thì đến hoa đào cũng không tha, đang tự lẩm bẩm trong bụng.
Theo chân Thục Phi đi một đoạn, cuối cùng cũng nhìn thấy Thủy Trường Cung ở phía trước mặt. Vào trong liền biết Thục Phi là người sống khá giản dị, mọi thứ đều được bài trí thanh nhã, xung quanh sạch sẽ tinh khiết còn được trang trí thêm vài chậu hoa. Nhưng mỗi đồ vật lại đều là hàng tinh phẩm, mùi hương hoa quỳnh nhẹ nhàng vấn vít càng làm tăng thêm khí chất cao nhã cho Thủy Trường Cung. Kẻ hầu người hạ cũng chỉ có bốn cung nữ cùng hai thái giám. Vì vậy Tiểu Thiên thực cảm thấy rất thoải mái, không chút gượng ép.
Nàng không khách khí ăn rất nhiều, một bên Thục Phi chỉ tủm tỉm cười. Ăn xong liền no cơ bụng, chùng cơ mắt, Thục Phi lại cho người đưa nàng vào phòng nghỉ ngơi. Bản thân bà lại cùng Tiểu Mai đến một căn phòng kín đáo khác.
Vừa dìu Thục Phi ngồi xuống trường kỷ, Tiểu Mai liền hỏi:
“Nương nương! Không lẽ người đó chính là tiểu công chúa?”
Thục Phi ngước nhìn Tiểu Mai gật đầu, không hổ danh là thân tín của bà, rất thông minh cũng rất hiểu bà. Đứa con gái này những tưởng duyên phận với bà ngắn ngủi. Không ngờ lại có thể chân chân thực thực xuất hiện trước mặt bà như vậy. Trưởng thành rồi, còn rất xinh đẹp.
Thục Phi nâng khăn dặm mắt, không để cho nước mắt rơi ra.
“Nương nương vì sao không nói rõ chân tướng cho công chúa, lại đánh thuốc mê nàng?”
“Không! Không thể nói. Nếu nó biết chỉ làm hại đến tính mạng của nó mà thôi. Bổn cung cũng không thể giữ nó lại bên mình. Chuyện này nếu để kẻ thứ ba biết được, không cần đến tai hoàng đế, cũng sẽ có người muốn trừ khử nó để phòng hậu hoạn. Chỉ là bổn cung muốn nhìn nó nhiều một chút, lại nhất thời không thể nghĩ ra lý do gì đành phải dùng đến hạ sách. Ngươi điều tra thế nào rồi?”
“Bẩm nương nương! Tiểu công chúa là vào cung cùng Hàn Vương Gia!” – Tiểu Mai thì thầm.
“Hàn Vương?” – Thục Phi như không tin vào tai mình – “Nó lại đi cùng Long Thần Vũ?”
Tiểu Mai gật đầu tiếp tục nói:
“Nô tỳ điều tra được, tiểu công chúa đóng vai thuộc hạ cùng Hàn Vương vào cung, thế nhưng quan hệ của bọn họ thực chất không phải chủ tớ, Hàn Vương cũng đối đãi rất tốt với tiểu công chúa. Điểm đặc biệt chính là…”
“Là gì?” – Thục Phi chau mày hỏi.
“Tất cả mọi người đều không hề biết thân phận nữ nhi của nàng ấy!”
“A!” – Thục Phi kinh ngạc kêu lên – “Thiên Nhi lại giấu diếm thân phận, cải nam trang đi theo bên cạnh Long Thần Vũ. Phải chăng nó đối với Hàn Vương có tình ý?”
“Vậy…?” – Tiểu Mai đồng tình với lời nói của Thục Phi – “Người có dự tính gì không?”
“Hàn Vương không tệ, lại có giao tình tốt với nó. Bổn cung nên làm thế nào để giúp nó đây? Để tối nay bổn cung suy nghĩ cẩn thận một chút” – Thục Phi đưa tay xoa xoa thái dương, vì tương lai cũng như tính mạng của nữ nhi, bà phải giải quyết thấu đáo mới được.
“Cũng đã tối lắm rồi, lúc này không thể ra ngoài được nữa. Ngươi đi xem Thiên nhi, nhớ chuẩn bị vài món ăn nhẹ. Nếu nó tỉnh dậy, nói với nó rằng bổn cung đã biết nó là người của phái đoàn Long Quốc, ngày mai sẽ đưa nó đến Chính Hòa điện”.
Tiểu Mai phụng mệnh rời đi. Nhưng chưa được bao lâu đã hốt hoảng thất sắc tiến vào bẩm báo:
“Nương nương! Tiểu công chúa biến mất rồi!”
/57
|