Bạch Vân Tử Y đến khi tỉnh lại thì đã là nửa đêm. Nàng không biết bản thân đang ở chỗ nào nhưng có thể chắc chắn một điều rằng là nàng chưa chết. Tử Y đứng dậy nhìn nhìn một chút. Nơi này trông như là một thạch động. Lại nhìn ra phía ngoài, nơi có hai nam tử vận y phục kì lạ đang ngủ gà gật. Xem ra họ là ân nhân của nàng rồi.
Nàng mặc dù từ trước tới nay sống rất lạnh nhạt và xa cách với mọi người xung quanh nhưng vẫn phân biệt được phải trái hay đúng sai. Ai có ân với nàng, nàng trả. Ai có oán với nàng, nàng tất báo. Hai nam nhân kia đã cứu nàng một mạng, nàng nhất định tìm cách đền đáp.
Khương Triều vừa muốn chợp mắt, lại thấy bên trong có động, quay ra thì liền thấy vị bạch y nữ tử đã tỉnh lại và nhìn chàng. Vốn mới đầu nàng nhắm mắt nên Khương Triều không để tâm lắm, nhưng khi đôi mắt kia trong veo như ánh trăng rằm, mang theo chút thanh lãnh cùng hờ hừng mà nhìn chàng, trong tâm chàng không kìm nổi mà dâng lên một nỗi chua xót, dù đó chỉ là thoáng qua trong chốc lát.
“ Tỉnh?”
Bạch Vân Tử Y sớm đã nhận biết Khương Triều tỉnh dậy, thấy chàng hỏi liền không một chút kiêng kị mà đáp
“ Phải, ta tỉnh rồi. Đây là nơi nào?”
Nàng không biết mình đến nơi này trong tình cảnh nào, nhưng nàng nghĩ chàng cũng sẽ biết nàng không thuộc về nơi này.
“ Rừng Hột Đa, Đông Long quốc” Không chỉ đôi mắt, đến giọng nói của nàng cũng băng lãnh như vậy, thật khiến cho con người ta thương tâm.
Đông Long quốc? Bạch Vân Tử Y muốn đau đầu rồi. Học lịch sử hơn mười năm mà nàng cũng chưa bao giờ nghe qua quốc gia có tên như vậy. Có thể giải thích rằng đây là một thế giới tồn tại song song với thế giới của cô chứ không phải quá khứ. Tử Y không chuyên về Không gian học nên chỉ có thể tạm thời suy ra như thế.
“ Nàng là ai? Sao lại từ trên trời rơi xuống?” Không thấy Tử Y nói gì, Khương Triều đành mở miệng trước.
Tử Y có chút lưỡng lự. Có nên nói cho chàng biết không? Dù chàng là ân nhân cứu mạng của nàng đi chăng nhưng cà hai dù gì cũng mới gặp lần đầu, còn chưa rõ đối phương là người như thế nào. Bạch Vân Tử Y đã sống cô độc quá lâu, ở trường cũng làm cho bản thân thật mờ nhạt để không ai chú ý tới. Bây giờ lại xuất hiện một hỏi nàng, nàng không thể thích ứng.
“ Không trả lời cũng được, nhưng ít nhất ra nàng phải cho chúng ta biết tên chứ?” Khương Vĩnh không biết tỉnh lúc nào, đối với nàng ôn nhu cười. Hắn thật sự rất tò mò về nàng. Nữ nhân này có rất nhiều bí ẩn, hắn muốn khám phá cho bằng hết.
“ Bạch Vân Tử Y – đó là tên ta” Nói tên thôi cũng không có việc gì. Nàng rời mắt sang đánh giá Khương Vĩnh một chút. Nam nhân này nhìn thư sinh nho nhã, lại toát ra khí chất cao quý cúng kiêu ngạo, mặc dù vẻ mặt bên ngoài nhất mực ôn hòa nhưng trong tâm khó lường, so với hắc y nam nhân kia còn muốn khó hiểu hơn. Tử Y có thể đoán được địa vị của họ trong thế giới này cũng không tầm thường.
“ Vậy ra tên nàng là Tử Y” Khương Vĩnh gật gù” Ngày mai chúng ta sẽ tới Huyền Ảnh thành tham gia Đại hội võ lâm, nàng có muốn đi hay không?”
Khương Triều từ khi đại huynh tỉnh dậy cũng không nói câu nào mà chỉ chú trọng lắng nghe. Đại huynh cũng quá chớn rồi, phải biết Huyền Ảnh thành là nơi như thế nào, còn muốn mang nàng đi theo. Nhưng nghĩ lại, nàng từ một nơi khác đến, mà nơi này quen biết cũng chỉ có chàng và đại huynh, hai người cũng không thể bỏ nàng lại. Thôi thì đành chưng ý kiến của nàng vậy.
“ Huyền Ảnh thành? Đại hội võ lâm?” Tử Y nhíu mày. Vừa nghe tên đã thấy không tốt. Nhưng mà nếu không đi cùng họ, nàng cũng không thể đi đâu cả. Nơi này quá xa lạ với nàng “Được, ta đồng ý”
“ Được rồi, vậy mai chúng ta sẽ lên đường”
Nàng mặc dù từ trước tới nay sống rất lạnh nhạt và xa cách với mọi người xung quanh nhưng vẫn phân biệt được phải trái hay đúng sai. Ai có ân với nàng, nàng trả. Ai có oán với nàng, nàng tất báo. Hai nam nhân kia đã cứu nàng một mạng, nàng nhất định tìm cách đền đáp.
Khương Triều vừa muốn chợp mắt, lại thấy bên trong có động, quay ra thì liền thấy vị bạch y nữ tử đã tỉnh lại và nhìn chàng. Vốn mới đầu nàng nhắm mắt nên Khương Triều không để tâm lắm, nhưng khi đôi mắt kia trong veo như ánh trăng rằm, mang theo chút thanh lãnh cùng hờ hừng mà nhìn chàng, trong tâm chàng không kìm nổi mà dâng lên một nỗi chua xót, dù đó chỉ là thoáng qua trong chốc lát.
“ Tỉnh?”
Bạch Vân Tử Y sớm đã nhận biết Khương Triều tỉnh dậy, thấy chàng hỏi liền không một chút kiêng kị mà đáp
“ Phải, ta tỉnh rồi. Đây là nơi nào?”
Nàng không biết mình đến nơi này trong tình cảnh nào, nhưng nàng nghĩ chàng cũng sẽ biết nàng không thuộc về nơi này.
“ Rừng Hột Đa, Đông Long quốc” Không chỉ đôi mắt, đến giọng nói của nàng cũng băng lãnh như vậy, thật khiến cho con người ta thương tâm.
Đông Long quốc? Bạch Vân Tử Y muốn đau đầu rồi. Học lịch sử hơn mười năm mà nàng cũng chưa bao giờ nghe qua quốc gia có tên như vậy. Có thể giải thích rằng đây là một thế giới tồn tại song song với thế giới của cô chứ không phải quá khứ. Tử Y không chuyên về Không gian học nên chỉ có thể tạm thời suy ra như thế.
“ Nàng là ai? Sao lại từ trên trời rơi xuống?” Không thấy Tử Y nói gì, Khương Triều đành mở miệng trước.
Tử Y có chút lưỡng lự. Có nên nói cho chàng biết không? Dù chàng là ân nhân cứu mạng của nàng đi chăng nhưng cà hai dù gì cũng mới gặp lần đầu, còn chưa rõ đối phương là người như thế nào. Bạch Vân Tử Y đã sống cô độc quá lâu, ở trường cũng làm cho bản thân thật mờ nhạt để không ai chú ý tới. Bây giờ lại xuất hiện một hỏi nàng, nàng không thể thích ứng.
“ Không trả lời cũng được, nhưng ít nhất ra nàng phải cho chúng ta biết tên chứ?” Khương Vĩnh không biết tỉnh lúc nào, đối với nàng ôn nhu cười. Hắn thật sự rất tò mò về nàng. Nữ nhân này có rất nhiều bí ẩn, hắn muốn khám phá cho bằng hết.
“ Bạch Vân Tử Y – đó là tên ta” Nói tên thôi cũng không có việc gì. Nàng rời mắt sang đánh giá Khương Vĩnh một chút. Nam nhân này nhìn thư sinh nho nhã, lại toát ra khí chất cao quý cúng kiêu ngạo, mặc dù vẻ mặt bên ngoài nhất mực ôn hòa nhưng trong tâm khó lường, so với hắc y nam nhân kia còn muốn khó hiểu hơn. Tử Y có thể đoán được địa vị của họ trong thế giới này cũng không tầm thường.
“ Vậy ra tên nàng là Tử Y” Khương Vĩnh gật gù” Ngày mai chúng ta sẽ tới Huyền Ảnh thành tham gia Đại hội võ lâm, nàng có muốn đi hay không?”
Khương Triều từ khi đại huynh tỉnh dậy cũng không nói câu nào mà chỉ chú trọng lắng nghe. Đại huynh cũng quá chớn rồi, phải biết Huyền Ảnh thành là nơi như thế nào, còn muốn mang nàng đi theo. Nhưng nghĩ lại, nàng từ một nơi khác đến, mà nơi này quen biết cũng chỉ có chàng và đại huynh, hai người cũng không thể bỏ nàng lại. Thôi thì đành chưng ý kiến của nàng vậy.
“ Huyền Ảnh thành? Đại hội võ lâm?” Tử Y nhíu mày. Vừa nghe tên đã thấy không tốt. Nhưng mà nếu không đi cùng họ, nàng cũng không thể đi đâu cả. Nơi này quá xa lạ với nàng “Được, ta đồng ý”
“ Được rồi, vậy mai chúng ta sẽ lên đường”
/23
|