Mặc kệ Tần Trạch Dật có vào phòng Lạc Thấm Nhi hay không, Thái tử phi Lạc Thấm Nhi này cũng là vào Hoàng thất ngọc điệp. Thân là nữ chủ nhân của phủ Thái tử, sáng sớm ngày thứ hai Lạc Thấm Nhi ung dung cao quý ngồi ở chủ vị chờ đợi mọi người đến thỉnh an.
Thái tử trắc phi Quý Như Nhã mặt lộ vẻ mỉm cười, là người thứ nhất đến. Trong lòng dù lại có chiều bất mãn, nhưng cũng không thể không tới thỉnh an. So sánh với những người khác, nàng càng tình nguyện thua trên tay Lạc Thấm Nhi.
Ngược lại có chút ngoài dự liệu khi Tiết Tâm Lam theo sau các thị thiếp khác đến thỉnh an. Sau khi Tiết Tâm Lam tiến vào phủ Thái tử, Tần Trạch Dật vẫn chưa có bất kì chỉ thị nào. Cũng chính là vì như vậy, nên địa vị của Tiết Tâm Lam ở phủ Thái tử thập phần xấu hổ. Hôm nay nàng không tự mời mà đến, làm người khác có thêm rất nhiều liên tưởng.
“Tâm Lam gặp qua Thái tử phi, gặp qua Trắc phi tỷ tỷ.” Tiết Tâm Lam mặc cung trang chân thành mà đến, dáng đứng uyển chuyển.
Lạc Thấm Nhi hé miệng cười, không nói câu nào. Quý Như Nhã cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Nếu Tiết Nhị tiểu thư muốn nhận tỷ tỷ, có thể trực tiếp đến Sở gia. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Ninh An công chúa đồng ý gặp ngươi.”
Tiết Tâm Lam nghe vậy, nhất thời sắc mặt trắng bệch, thân thể khẽ run. Trước mắt bao người, hai tay xoa bụng dưới chưa nhìn ra bất kì động tĩnh nào, cúi đầu không nói. Chỉ cần trong bụng có long chủng, dù nhiều vũ nhục hơn nữa cũng không có biện pháp đả kích tự tôn của nàng.
Bộ dáng nhận hết ủy khuất của Tiết Tâm Lam lọt vào trong mắt tất cả mọi người ở đây không thể nghi ngờ là trắng trợn tuyên chiến. Cảm thấy tức giận nhưng không thể không ngượng bộ, Quý Như Nhã cắn môi, quay đầu nhìn về phía Lạc Thấm Nhi. Thân Là Thái tử phi, nàng ta thật sự có thể rộng lượng như vậy? Mặc cho Tiết Tâm Lam kiêu ngạo? dღđ。l。qღđ
“Thân thể của Tiết Nhị tiểu thư hình như có chút không khỏe, vẫn nên trở về phòng trước thôi!.” Trên mặt Lạc Thấm Nhi không nhìn ra một tia không thích, thản nhiên nói.
“Đã nhiều ngày nay thân thể Tâm Lam quả thật có chút không khỏe, xin được cáo lui trước.” Nghe thấy Lạc Thấm Nhi nói như vậy, Tiết Tâm Lam thuận theo lui ra. Nàng vốn chỉ là muốn đi qua, xuất hiện trước mặt Lạc Thấm Nhi mà thôi. Nàng có thai long chủng mặc dù không vượt qua được Lạc Thấm Nhi, nhưng cũng là không thể coi thường. Nếu như Lạc Thấm Nhi đủ thông minh, hẳn sẽ hiểu rõ nàng là một đồng minh tốt.
“Tỷ tỷ nói đúng. Tiết Nhị tiểu thư vẫn là nên trở về phòng mình nghỉ ngơi đi thôi! Vạn nhất không cẩn thận đụng chạm, thì không thể nói rõ ràng rồi.” Gắt gao trừng mắt nhìn cái bụng của Tiết Tâm Lam, Quý Như Nhã đùa cợt nói.
Tiết Tâm Lam không lại mở miệng, trên mặt mang theo nụ cười thích ý xoay người rời đi. Cho dù nàng chỉ là Tiết Nhị tiểu thư không danh không phận, các nàng cũng không có người dám động nàng. Trừ phi, các nàng muốn tự tìm đường chết.
Tiết Tâm Lam rời đi, sau đó các thị thiếp khác cũng cáo lui. Chỉ có Quý Như Nhã ở lại.
Quý Như Nhã hạ mặt, căm giận nói: “Tỷ tỷ mặc cho nàng ta làm càn sao? Không từ mà biệt, con trai trưởng nói như thế nào cũng không đến lượt nàng ta, kiếp sau đi!”
“Muội muội chờ một chút, đừng sốt ruột. Có thể sinh là phúc khí của nàng.” Nhẹ nhàng cười, Lạc Thấm Nhi không để ý lắm nói.
“Tỷ tỷ thật đúng là rộng lượng, nhưng ta không nuốt trôi khẩu khí này. Tiết Tâm Lam này, hừ!” Không chút che dấu mình bất mãn, Quý Như Nhã hạ quyết tâm cùng Thái tử phi Lạc Thấm Nhi đứng ở trên một sợi dây. Ít nhất vào lúc đối phó với Tiết Tâm Lam, hai nàng cần phải chung tay..
Liếc thấy ý đồ của Quý Như Nhã, Lạc Thấm Nhi bưng ly trà lên từ từ uống. Thân là Thái tử phi, nàng không cần đồng minh, chỉ cần quân cờ. Nếu như Quý Như Nhã đã tự động đưa lên cửa, nàng cũng không ngại mượn đao giết người. Có một số việc chỉ cần quan sát một chút là có thể được thu hoạch ngoài ý muốn. Sau khi Tiết Tâm Lam vào phủ Thái tử gặp đủ loại cảnh ngộ, làm cho nàng không thể không hoài nghi cái gọi là long chủng kia là thật hay giả. Nghe nói Tuệ cô bà vú của Thái tử điện hạ đang hầu hạ Tiết Tâm Lam, nhưng là vừa rồi không có đi theo. Có lẽ, trong này thật sự có bí mật không thể cho ai biết.
Mặc dù Lạc Thấm Nhi không phụ họa, nhưng cũng không lên tiếng trách cứ, xem ra là ngầm đồng ý bày tỏ của nàng. Đạt được một trợ lực lớn, Quý Như Nhã bắt đầu cân nhắc xem nên làm cách nào để đuổi Tiết Tâm Lam ra khỏi phủ vĩnh viễn.
Tần Trạch Dật không có ý định để ý đến tranh đấu trong hậu viện. U Nhiễm đã gả cho người khác, Lạc Thấm Nhi ngồi lên vị Thái tử phi hắn không có lý do cự tuyệt. Nếu như Lạc Thấm Nhi không có năng lực ngồi lên vị trí này, hắn không ngại đổi người khác lên ngồi. Nghĩ đến thay người liền nghĩ đến U Nhiễm. Đêm qua trơ mắt nhìn U Nhiễm bị Sở Lăng Húc mang đi, cực sâu vô lực khiến hắn không có tâm tình vào phòng của bất kỳ nữ tử nào. Đêm đại hỉ trôi qua trong thư phòng lạnh băng, thật đúng là đáng buồn. U Nhiễm, đây là trừng phạt của muội cho ta sao? dღđ☆L☆qღđ
Bởi vì phải đưa Lạc Thấm Nhi và Quý Như Nhã đến gặp mẫu hậu, Tần Trạch Dật cố nén không kiên nhẫn, vẻ mặt lạnh như băng đi ra khỏi tư phòng. Còn có Tiết Tâm Lam, mẫu hậu đặc biệt giao phó muốn gặp nàng ta. Trước đêm qua, Tần Trạch Dật vốn định tìm viện cớ thoái thác, giúp Tiết Tâm Lam tiếp tục bảo giữ bí mật. Nhưng là hiện tại hắn không muốn nữa. Đêm qua nếu không phải Tiết Tâm Lam đột nhiên chạy tới quấy rối, thì hắn cùng U Nhiễm khẳng định còn có thể tiếp tục ở chung một chỗ. Nếu hắn nói tất cả lời trong lòng ra cho U Nhiễm biết, sự tình có lẽ sẽ khác đi. Nghĩ vậy, Tần Trạch Dật càng thêm căm hận Tiết Tâm Lam. Bên người mẫu hậu có nhiều tinh lão ma ma như vậy, Tiết Tâm Lam tự cầu nhiều phúc đi!
Không nói đến ma ma bên cạnh Hoàng hậu, sau khi hoàng hậu nhìn thấy Tiết Tâm Lam, vui sướng trong lòng dần dần chuyển sang nghi hoặc. Theo lý thuyết, bào thai trong bụng Tiết Tâm Lam chỉ có hai tháng, nhìn không ra cũng không sao. Nhưng là hoàng hậu đã từng sinh con lại thủy chung cảm thấy Tiết Tâm Lam có chút không thích hợp.
“Tâm Lam đúng không? Thân thể của con mấy ngày nay có tốt không? Có muốn truyền Thái y qua phủ nhìn xem không?” Ý tứ hàm xúc không rõ nhìn thoáng qua ma ma bên cạnh, hoàng hậu ôn hòa hỏi.
“Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, thân thể Tâm vẫn ổn. Thái y cũng từng đến xem qua, toàn bộ đều tốt.” Nghe được hoàng hậu nương nương ân cần hỏi thăm, Tiết Tâm Lam thụ sủng nhược kinh, vội vàng trả lời.
“Phải không?” Nhận được ánh mắt của ma ma, trên mặt hoàng hậu vẫn mang theo nụ cười như cũ, trong lòng lại vạn phần tức giận. Đây là có chuyện gì? Thái tử thế như lại ngây ngốc bị một nữ nhân lừa? Thái tử bị lừa gạt còn dễ nói, lẽ xử lý nữ nhân này là được. Nhưng là mấy ngày trước đây bà đã nói chuyện này cho hoàng thượng biết, giống như tội khi quân! Nếu không phải Trưởng công chúa càng ngày càng được sủng ái, bà cũng sẽ không vội vã mượn long tôn để thu hút lực chú ý của hoàng thượng. Hiện tại phiền toái rồi...
Thấy Tiết Tâm Lam vừa tới đã cướp đi nổi bật, đưa tới sự quan tâm của Hoàng hậu nương nương, Quý Như Nhã oán hận liếc Tiết Tâm Lam. Sau khi nhìn thấy Tiết Tâm Lam không dấu vết đáp lại một ánh mắt đắc ý, lại càng hổn hển.
Tiết Tâm Lam, thù của ta và ngươi triệt để kết xuống từ lúc này. Chờ xem, để ta nhìn xem ngươi đến cùng có bao nhiêu bản lĩnh có thể bảo vệ đưa nhỏ của ngươi.
Mắt ở trong tim, Lạc Thấm Nhi cung kính đứng ở một bên, yên lặng nghe hoàng hậu và Tiết Tâm Lam một tới một đi. Dư quang khóe mắt nhìn thấy hoàng hậu và lão ma ma trao đổi ánh mắt, nhớ lại lúc trước khi Thái tử điện hạ tiến cung sắc mặt vô cùng âm trầm, chân tướng bắt đầu nổi lên trên mặt nước. Nghe nói hoàng thượng cũng đã biết chuyện này, trước mắt tất nhiên là không thể vạch trần. Thái tử điện hạ phải ăn cái âm thầm chịu đựng này, thì tất nhiên hoàng hậu nương nương cũng phải nuốt vào theo. Tiết Tâm Lam, lần diễn trò này ngươi lại sẽ kết thúc như thế nào đây?
Không khí khẩn trương trong Hoàng cung và phủ Thái tử không có chút ảnh hưởng đến sự bình tĩnh ở Sở gia. Nhìn Tiền Viên Viên tùy ý bôn ba trong Sở phủ, chung quanh liên lạc tình cảm, Tiết U Nhiễm không dùng bất kỳ biện pháp nào. Sở ngốc tử nói được thì làm được, mỗi khi nhìn thấy Tiền Viên Viên chỉ có gật đầu, cũng không nói nhiều một câu. Trong lòng biết Tiền Viên Viên đánh cùng một chủ ý giống Tiêu Vũ Sắt, Tiết U Nhiễm vui vẻ chế giễu. Có vết xe đổ là Tiêu Vũ Sắt, ý đồ thông qua lấy lòng người Sở gia để đi vào Sở phủ đã sớm không có khả năng. Huống chi, còn có công chúa là nàng ở đây. Nạp thiếp? Sở ngốc tử nghĩ cũng đừng nghĩ! Tiền Viên Viên chẳng bằng trực tiếp chuyển tâm tư đến trên người Sở Diệp Triển hoặc Sở Kinh Triết còn dễ hơn.
Sở Lăng Húc nghe vậy, nghiêm trang phản đối. Nhị đệ đang chuyên tâm khảo công danh, Tam đệ chí ở giang hồ. Vị biểu muội Tiền gia này vẫn nên rời khỏi thì tốt hơn. Người Sở gia dễ ở chung, nhưng cửa lớn của Sở gia không phải là tùy tiện ai cũng có thể bước vào. Ít nhất, có hắn ở đây tuyệt đối sẽ không được.
Tiết Kỳ Văn đến Sở gia thăm Tiết U Nhiễm, nhìn thấy Tiền Viên Viên còn yêu kiều hơn hoa thì ngớ ra. Tiểu thư Sở gia Sở Mộng Văn thì hắn đã gặp qua, nhưng nữ nhân xa lạ này bày ra tư thái của chủ nhân tới chiêu đãi hắn là có ý gì?
“Công tử mời ngồi. Không biết công tử đến Sở gia chúng ta là có chuyện gì?” Công tử trước mắt ăn mặc hoa lệ, khí chất phi phàm, nhta định công tử nhà giàu. Nếu như không đoán sai, hẳn là bằng hữu của Đại biểu ca.
“Cô nương là?” Không trả lời vấn đề của Tiền Viên Viên, Tiết Kỳ Văn hỏi ngược lại.
“Đương gia Sở gia là Đại biểu ca của tiểu nữ. Công tử là đến tìm Đại biểu ca?” Nhắc tới bốn chữ đương gia Sở gia, trong mắt Tiền Viên Viên mang theo đắc ý. Ba chữ Đại biểu ca, lại chuyển sang thẹn thùng.
Nghe được câu trả lời của Tiền Viên Viên, Tiết Kỳ Văn cười nhạt nói: “Sở đương gia không ở nhà, Sở thiếu phu nhân có ở?”
Hạ lệnh cho hạ nhân dâng trà, Tiền Viên Viên bày ra bộ dáng tiểu thư khuê các, mềm nhẹ nói: “Đại biểu ca quả thật không ở nhà. Nếu công tử có việc thì có thể nói với tiểu nữ, tiểu nữ có thể giúp chuyển lời.”
“”Sở thiếu phu nhân thì sao? Tại hạ nói chính là phu nhân của Sở đương gia – Ninh An công chúa.” Cho rằng giả vờ không nghe thấy là mọi chuyện thuận lợi sao? Trong lòng đã có sổ, Tiết Kỳ Văn không lại cùng Tiền Viên Viên quanh co, bình tĩnh nói ra danh hào của Tiết U Nhiễm.
“Công tử là tới tìm Đại biểu tẩu sao?” Trên mặt Tiền Viên Viên hiện lên kinh hỉ. Chẳng lẽ không phải là bằng hữu của Đại Biểu ca, mà là cố nhân của Tiết U Nhiễm?
“Cũng có thể nói như vậy. Không biết Ninh An công chúa có ở không?” Tiết Kỳ Văn dằn lại tính tình hỏi.
Tiền Viên Viên không lại đáp lời, trên dưới đánh giá Tiết Kỳ Văn thật lâu sau mới nói: “Người tới, mang vị công tử này đi gặp Thiếu phu nhân.”
Tiết Kỳ Văn đứng lên, theo hạ nhân rời đi. Trong lòng cười thầm không dứt: vẻ mặt của vị biểu muội này là nóng lòng muốn thử bắt kẻ thông dâm sao? Thú vị thú vị.
Thấy Tiết Kỳ Văn đi theo hạ nhân đi xa, Tiền Viên Viên vội vàng chạy về phía tiểu viện của Sở nãi nãi. Trùng hợp Sở phu nhân và Sở Mộng Văn cũng ở đây. Tiền Viên Viên cảm thấy vui mừng nhảy nhót, không khỏi phân trần, lập tức cùng kéo đi.
Thái tử trắc phi Quý Như Nhã mặt lộ vẻ mỉm cười, là người thứ nhất đến. Trong lòng dù lại có chiều bất mãn, nhưng cũng không thể không tới thỉnh an. So sánh với những người khác, nàng càng tình nguyện thua trên tay Lạc Thấm Nhi.
Ngược lại có chút ngoài dự liệu khi Tiết Tâm Lam theo sau các thị thiếp khác đến thỉnh an. Sau khi Tiết Tâm Lam tiến vào phủ Thái tử, Tần Trạch Dật vẫn chưa có bất kì chỉ thị nào. Cũng chính là vì như vậy, nên địa vị của Tiết Tâm Lam ở phủ Thái tử thập phần xấu hổ. Hôm nay nàng không tự mời mà đến, làm người khác có thêm rất nhiều liên tưởng.
“Tâm Lam gặp qua Thái tử phi, gặp qua Trắc phi tỷ tỷ.” Tiết Tâm Lam mặc cung trang chân thành mà đến, dáng đứng uyển chuyển.
Lạc Thấm Nhi hé miệng cười, không nói câu nào. Quý Như Nhã cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Nếu Tiết Nhị tiểu thư muốn nhận tỷ tỷ, có thể trực tiếp đến Sở gia. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Ninh An công chúa đồng ý gặp ngươi.”
Tiết Tâm Lam nghe vậy, nhất thời sắc mặt trắng bệch, thân thể khẽ run. Trước mắt bao người, hai tay xoa bụng dưới chưa nhìn ra bất kì động tĩnh nào, cúi đầu không nói. Chỉ cần trong bụng có long chủng, dù nhiều vũ nhục hơn nữa cũng không có biện pháp đả kích tự tôn của nàng.
Bộ dáng nhận hết ủy khuất của Tiết Tâm Lam lọt vào trong mắt tất cả mọi người ở đây không thể nghi ngờ là trắng trợn tuyên chiến. Cảm thấy tức giận nhưng không thể không ngượng bộ, Quý Như Nhã cắn môi, quay đầu nhìn về phía Lạc Thấm Nhi. Thân Là Thái tử phi, nàng ta thật sự có thể rộng lượng như vậy? Mặc cho Tiết Tâm Lam kiêu ngạo? dღđ。l。qღđ
“Thân thể của Tiết Nhị tiểu thư hình như có chút không khỏe, vẫn nên trở về phòng trước thôi!.” Trên mặt Lạc Thấm Nhi không nhìn ra một tia không thích, thản nhiên nói.
“Đã nhiều ngày nay thân thể Tâm Lam quả thật có chút không khỏe, xin được cáo lui trước.” Nghe thấy Lạc Thấm Nhi nói như vậy, Tiết Tâm Lam thuận theo lui ra. Nàng vốn chỉ là muốn đi qua, xuất hiện trước mặt Lạc Thấm Nhi mà thôi. Nàng có thai long chủng mặc dù không vượt qua được Lạc Thấm Nhi, nhưng cũng là không thể coi thường. Nếu như Lạc Thấm Nhi đủ thông minh, hẳn sẽ hiểu rõ nàng là một đồng minh tốt.
“Tỷ tỷ nói đúng. Tiết Nhị tiểu thư vẫn là nên trở về phòng mình nghỉ ngơi đi thôi! Vạn nhất không cẩn thận đụng chạm, thì không thể nói rõ ràng rồi.” Gắt gao trừng mắt nhìn cái bụng của Tiết Tâm Lam, Quý Như Nhã đùa cợt nói.
Tiết Tâm Lam không lại mở miệng, trên mặt mang theo nụ cười thích ý xoay người rời đi. Cho dù nàng chỉ là Tiết Nhị tiểu thư không danh không phận, các nàng cũng không có người dám động nàng. Trừ phi, các nàng muốn tự tìm đường chết.
Tiết Tâm Lam rời đi, sau đó các thị thiếp khác cũng cáo lui. Chỉ có Quý Như Nhã ở lại.
Quý Như Nhã hạ mặt, căm giận nói: “Tỷ tỷ mặc cho nàng ta làm càn sao? Không từ mà biệt, con trai trưởng nói như thế nào cũng không đến lượt nàng ta, kiếp sau đi!”
“Muội muội chờ một chút, đừng sốt ruột. Có thể sinh là phúc khí của nàng.” Nhẹ nhàng cười, Lạc Thấm Nhi không để ý lắm nói.
“Tỷ tỷ thật đúng là rộng lượng, nhưng ta không nuốt trôi khẩu khí này. Tiết Tâm Lam này, hừ!” Không chút che dấu mình bất mãn, Quý Như Nhã hạ quyết tâm cùng Thái tử phi Lạc Thấm Nhi đứng ở trên một sợi dây. Ít nhất vào lúc đối phó với Tiết Tâm Lam, hai nàng cần phải chung tay..
Liếc thấy ý đồ của Quý Như Nhã, Lạc Thấm Nhi bưng ly trà lên từ từ uống. Thân là Thái tử phi, nàng không cần đồng minh, chỉ cần quân cờ. Nếu như Quý Như Nhã đã tự động đưa lên cửa, nàng cũng không ngại mượn đao giết người. Có một số việc chỉ cần quan sát một chút là có thể được thu hoạch ngoài ý muốn. Sau khi Tiết Tâm Lam vào phủ Thái tử gặp đủ loại cảnh ngộ, làm cho nàng không thể không hoài nghi cái gọi là long chủng kia là thật hay giả. Nghe nói Tuệ cô bà vú của Thái tử điện hạ đang hầu hạ Tiết Tâm Lam, nhưng là vừa rồi không có đi theo. Có lẽ, trong này thật sự có bí mật không thể cho ai biết.
Mặc dù Lạc Thấm Nhi không phụ họa, nhưng cũng không lên tiếng trách cứ, xem ra là ngầm đồng ý bày tỏ của nàng. Đạt được một trợ lực lớn, Quý Như Nhã bắt đầu cân nhắc xem nên làm cách nào để đuổi Tiết Tâm Lam ra khỏi phủ vĩnh viễn.
Tần Trạch Dật không có ý định để ý đến tranh đấu trong hậu viện. U Nhiễm đã gả cho người khác, Lạc Thấm Nhi ngồi lên vị Thái tử phi hắn không có lý do cự tuyệt. Nếu như Lạc Thấm Nhi không có năng lực ngồi lên vị trí này, hắn không ngại đổi người khác lên ngồi. Nghĩ đến thay người liền nghĩ đến U Nhiễm. Đêm qua trơ mắt nhìn U Nhiễm bị Sở Lăng Húc mang đi, cực sâu vô lực khiến hắn không có tâm tình vào phòng của bất kỳ nữ tử nào. Đêm đại hỉ trôi qua trong thư phòng lạnh băng, thật đúng là đáng buồn. U Nhiễm, đây là trừng phạt của muội cho ta sao? dღđ☆L☆qღđ
Bởi vì phải đưa Lạc Thấm Nhi và Quý Như Nhã đến gặp mẫu hậu, Tần Trạch Dật cố nén không kiên nhẫn, vẻ mặt lạnh như băng đi ra khỏi tư phòng. Còn có Tiết Tâm Lam, mẫu hậu đặc biệt giao phó muốn gặp nàng ta. Trước đêm qua, Tần Trạch Dật vốn định tìm viện cớ thoái thác, giúp Tiết Tâm Lam tiếp tục bảo giữ bí mật. Nhưng là hiện tại hắn không muốn nữa. Đêm qua nếu không phải Tiết Tâm Lam đột nhiên chạy tới quấy rối, thì hắn cùng U Nhiễm khẳng định còn có thể tiếp tục ở chung một chỗ. Nếu hắn nói tất cả lời trong lòng ra cho U Nhiễm biết, sự tình có lẽ sẽ khác đi. Nghĩ vậy, Tần Trạch Dật càng thêm căm hận Tiết Tâm Lam. Bên người mẫu hậu có nhiều tinh lão ma ma như vậy, Tiết Tâm Lam tự cầu nhiều phúc đi!
Không nói đến ma ma bên cạnh Hoàng hậu, sau khi hoàng hậu nhìn thấy Tiết Tâm Lam, vui sướng trong lòng dần dần chuyển sang nghi hoặc. Theo lý thuyết, bào thai trong bụng Tiết Tâm Lam chỉ có hai tháng, nhìn không ra cũng không sao. Nhưng là hoàng hậu đã từng sinh con lại thủy chung cảm thấy Tiết Tâm Lam có chút không thích hợp.
“Tâm Lam đúng không? Thân thể của con mấy ngày nay có tốt không? Có muốn truyền Thái y qua phủ nhìn xem không?” Ý tứ hàm xúc không rõ nhìn thoáng qua ma ma bên cạnh, hoàng hậu ôn hòa hỏi.
“Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, thân thể Tâm vẫn ổn. Thái y cũng từng đến xem qua, toàn bộ đều tốt.” Nghe được hoàng hậu nương nương ân cần hỏi thăm, Tiết Tâm Lam thụ sủng nhược kinh, vội vàng trả lời.
“Phải không?” Nhận được ánh mắt của ma ma, trên mặt hoàng hậu vẫn mang theo nụ cười như cũ, trong lòng lại vạn phần tức giận. Đây là có chuyện gì? Thái tử thế như lại ngây ngốc bị một nữ nhân lừa? Thái tử bị lừa gạt còn dễ nói, lẽ xử lý nữ nhân này là được. Nhưng là mấy ngày trước đây bà đã nói chuyện này cho hoàng thượng biết, giống như tội khi quân! Nếu không phải Trưởng công chúa càng ngày càng được sủng ái, bà cũng sẽ không vội vã mượn long tôn để thu hút lực chú ý của hoàng thượng. Hiện tại phiền toái rồi...
Thấy Tiết Tâm Lam vừa tới đã cướp đi nổi bật, đưa tới sự quan tâm của Hoàng hậu nương nương, Quý Như Nhã oán hận liếc Tiết Tâm Lam. Sau khi nhìn thấy Tiết Tâm Lam không dấu vết đáp lại một ánh mắt đắc ý, lại càng hổn hển.
Tiết Tâm Lam, thù của ta và ngươi triệt để kết xuống từ lúc này. Chờ xem, để ta nhìn xem ngươi đến cùng có bao nhiêu bản lĩnh có thể bảo vệ đưa nhỏ của ngươi.
Mắt ở trong tim, Lạc Thấm Nhi cung kính đứng ở một bên, yên lặng nghe hoàng hậu và Tiết Tâm Lam một tới một đi. Dư quang khóe mắt nhìn thấy hoàng hậu và lão ma ma trao đổi ánh mắt, nhớ lại lúc trước khi Thái tử điện hạ tiến cung sắc mặt vô cùng âm trầm, chân tướng bắt đầu nổi lên trên mặt nước. Nghe nói hoàng thượng cũng đã biết chuyện này, trước mắt tất nhiên là không thể vạch trần. Thái tử điện hạ phải ăn cái âm thầm chịu đựng này, thì tất nhiên hoàng hậu nương nương cũng phải nuốt vào theo. Tiết Tâm Lam, lần diễn trò này ngươi lại sẽ kết thúc như thế nào đây?
Không khí khẩn trương trong Hoàng cung và phủ Thái tử không có chút ảnh hưởng đến sự bình tĩnh ở Sở gia. Nhìn Tiền Viên Viên tùy ý bôn ba trong Sở phủ, chung quanh liên lạc tình cảm, Tiết U Nhiễm không dùng bất kỳ biện pháp nào. Sở ngốc tử nói được thì làm được, mỗi khi nhìn thấy Tiền Viên Viên chỉ có gật đầu, cũng không nói nhiều một câu. Trong lòng biết Tiền Viên Viên đánh cùng một chủ ý giống Tiêu Vũ Sắt, Tiết U Nhiễm vui vẻ chế giễu. Có vết xe đổ là Tiêu Vũ Sắt, ý đồ thông qua lấy lòng người Sở gia để đi vào Sở phủ đã sớm không có khả năng. Huống chi, còn có công chúa là nàng ở đây. Nạp thiếp? Sở ngốc tử nghĩ cũng đừng nghĩ! Tiền Viên Viên chẳng bằng trực tiếp chuyển tâm tư đến trên người Sở Diệp Triển hoặc Sở Kinh Triết còn dễ hơn.
Sở Lăng Húc nghe vậy, nghiêm trang phản đối. Nhị đệ đang chuyên tâm khảo công danh, Tam đệ chí ở giang hồ. Vị biểu muội Tiền gia này vẫn nên rời khỏi thì tốt hơn. Người Sở gia dễ ở chung, nhưng cửa lớn của Sở gia không phải là tùy tiện ai cũng có thể bước vào. Ít nhất, có hắn ở đây tuyệt đối sẽ không được.
Tiết Kỳ Văn đến Sở gia thăm Tiết U Nhiễm, nhìn thấy Tiền Viên Viên còn yêu kiều hơn hoa thì ngớ ra. Tiểu thư Sở gia Sở Mộng Văn thì hắn đã gặp qua, nhưng nữ nhân xa lạ này bày ra tư thái của chủ nhân tới chiêu đãi hắn là có ý gì?
“Công tử mời ngồi. Không biết công tử đến Sở gia chúng ta là có chuyện gì?” Công tử trước mắt ăn mặc hoa lệ, khí chất phi phàm, nhta định công tử nhà giàu. Nếu như không đoán sai, hẳn là bằng hữu của Đại biểu ca.
“Cô nương là?” Không trả lời vấn đề của Tiền Viên Viên, Tiết Kỳ Văn hỏi ngược lại.
“Đương gia Sở gia là Đại biểu ca của tiểu nữ. Công tử là đến tìm Đại biểu ca?” Nhắc tới bốn chữ đương gia Sở gia, trong mắt Tiền Viên Viên mang theo đắc ý. Ba chữ Đại biểu ca, lại chuyển sang thẹn thùng.
Nghe được câu trả lời của Tiền Viên Viên, Tiết Kỳ Văn cười nhạt nói: “Sở đương gia không ở nhà, Sở thiếu phu nhân có ở?”
Hạ lệnh cho hạ nhân dâng trà, Tiền Viên Viên bày ra bộ dáng tiểu thư khuê các, mềm nhẹ nói: “Đại biểu ca quả thật không ở nhà. Nếu công tử có việc thì có thể nói với tiểu nữ, tiểu nữ có thể giúp chuyển lời.”
“”Sở thiếu phu nhân thì sao? Tại hạ nói chính là phu nhân của Sở đương gia – Ninh An công chúa.” Cho rằng giả vờ không nghe thấy là mọi chuyện thuận lợi sao? Trong lòng đã có sổ, Tiết Kỳ Văn không lại cùng Tiền Viên Viên quanh co, bình tĩnh nói ra danh hào của Tiết U Nhiễm.
“Công tử là tới tìm Đại biểu tẩu sao?” Trên mặt Tiền Viên Viên hiện lên kinh hỉ. Chẳng lẽ không phải là bằng hữu của Đại Biểu ca, mà là cố nhân của Tiết U Nhiễm?
“Cũng có thể nói như vậy. Không biết Ninh An công chúa có ở không?” Tiết Kỳ Văn dằn lại tính tình hỏi.
Tiền Viên Viên không lại đáp lời, trên dưới đánh giá Tiết Kỳ Văn thật lâu sau mới nói: “Người tới, mang vị công tử này đi gặp Thiếu phu nhân.”
Tiết Kỳ Văn đứng lên, theo hạ nhân rời đi. Trong lòng cười thầm không dứt: vẻ mặt của vị biểu muội này là nóng lòng muốn thử bắt kẻ thông dâm sao? Thú vị thú vị.
Thấy Tiết Kỳ Văn đi theo hạ nhân đi xa, Tiền Viên Viên vội vàng chạy về phía tiểu viện của Sở nãi nãi. Trùng hợp Sở phu nhân và Sở Mộng Văn cũng ở đây. Tiền Viên Viên cảm thấy vui mừng nhảy nhót, không khỏi phân trần, lập tức cùng kéo đi.
/113
|