Tiết Vương phi không nói thêm gì nữa, than nhẹ một tiếng, nghe bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng khóc. Tuy rằng Sở gia gia đại nghiệp đại, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là thương gia. U Nhiễm là công chúa Hoàng thượng ban cho, Sở Lăng Húc làm người tạm thời xem ra thật làm cho người ta yên tâm, U Nhiễm có lẽ sẽ không rơi vào hoàn cảnh như bà.
“Mẫu phi, muốn giải quyết Nhị phu nhân cũng không phải việc khó.” Thấy trên mặt Tiết Vương phi hiện ra mất mát, cuối cùng Tần Thiên Ngọc cũng mở miệng.
“Suy cho cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi!” Ánh mắt Tiết Vương phi nhìn Tần Thiên Ngọc mang theo từ ái, vẫy tay với Tần Thiên Ngọc, “Nếu không chê mẫu phi lải nhải, liền bồi mẫu phi trò chuyện được không?”
Tần Thiên Ngọc thật sự thích giọng điệu của Tiết Vương phi lúc này, ôn hòa như đang nói chuyện với nữ nhi của mình. Không tự chủ được bước đến gần, ngồi xuống bên cạnh Tiết Vương phi. di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
“Trước khi gả vào Tiết Vương phủ, không phải là chưa nghĩ đến thiếp và quân. Thời gian đầu hòa thuận vui vẻ, cầm sắt hài hòa. Thẳng đến khi Nhị phu nhân xuất hiện, tất cả đều thay đổi. Khi Nhị phu nhân mới vào phủ, chính là một tiểu nha hoàn. Thiếu nữ kiều diễm như hoa, khuôn mặt thẹn thùng e lệ. Thừa dịp Vương gia say rượu trèo lên giường Vương gia. Không phải là lỗi của Vương gia nhưng lập tức vẫn không có biện pháp tha thứ cho ông ấy. Càng không có biện pháp tha thứ cho thái độ không để ý sau khi sự việc xảy ra.” Nói đến đây, Tiết Vương phi ngừng lại vươn tay phủ lên tay Tần Thiên Ngọc, trong mắt Tần Thiên Ngọc không có đồng tình, chỉ có nhàn nhạt cổ vũ.
Nghẹn nhiều năm như vậy, nói ra cũng không phải chuyện xấu. Tay kia thì nhẹ nhàng vỗ tay Tần Thiên Ngọc, Tiết Vương phi sắc mặt bình tĩnh tiếp tục nói: “Khi biết Lão Vương phi giúp Vương gia nạp Tiết Nhị phu nhân, xúc động đi tìm Lão Vương phi lý luận. Lúc đó Vương gia cũng ở đó, Lão Vương phi nói muốn vì Vương phủ khai chi tán diệp, Vương gia cũng đồng ý. Tam thê tứ thiếp vốn cũng không coi là gì, nhưng cũng không thể vụng trộm nạp thiếp lúc chính thê vừa vì Vương phủ sinh hạ lân nhi đúng không? Ôm Kỳ Văn vừa đầy tháng, thân mình lạnh đến phát run. Vương gia lòng đầy áy náy đuổi theo giải thích nhưng ta nghe không vào. Cảm thấy bị phản bội, sao có thể một khắc trước còn ở trong phòng mình ôn nhu trấn an, xoay người đã cùng nha hoàn trong phủ làm loại chuyện này? Càng buồn cười chính là, bản thân vẫn là người cuối cùng biết chuyện.”
“Mẫu phi...” Tần Thiên Ngọc có chút đau lòng nhìn Tiết Vương phi.
“Hài tử ngốc, đều đã trôi qua lâu như vậy, nên đau sớm đã đau xong rồi, không sao.” Ánh mắt Tiết Vương phi có chút hoảng hốt, “Sau này liền bắt đầu quật cường coi thường ông ấy, đặt hết tâm tư lên người Kỳ Văn. Thời gian dài, Lão Vương phi tự nhiên không nhịn được, dù sáng dù tối đều đưa ông ấy đến trong phòng Tiết Nhị phu nhân. Vương gia kiên cường hai tháng, cuối cùng hết kiên nhẫn liền bắt đầu tiến vào phòng Nhị phu nhân. Cũng không biết vì sao Nhị phu nhân mãi vẫn chưa mang thai. Lão Vương phi liền bắt đầu cân nhắc nạp thêm mấy người thiếp nữa vào cửa. Có một là có hai, đã từng nghĩ tới làm như không thấy, mặc kệ ông ấy đi. Ai biết Vương gia thế nhưng phát hỏa, cực lực phản đối. Hai người giằng co không có kết quả, cuối cùng ầm ĩ đến trước mặt Lão Vương gia.”
“Về sau thế nào?” Phát hiện giọng điệu của Tiết Vương phi nhẹ nhàng hơn chút, Tần Thiên Ngọc có chút tò mò hỏi.
“Sau này, Vương gia mạnh mẽ xông vào sân của ta, kéo ta đến trước mặt Lão Vương gia và Lão Vương phi, ôm Kỳ Văn trong ngực ta ném cho hai vị trưởng bối. Sau đó kéo ta nghênh ngang ra ngoài, để lại hai vị trưởng bối há hốc miệng và Kỳ Văn oa oa khóc lớn.” Trên mặt Tiết Vương phi nổi lên ý cười, “Không phải là không nghi hoặc, tùy ý ông ấy kéo đi một đoạn thật xa mới kịp phản ứng. Muốn quay về ôm lấy Kỳ Văn lại bị ông ấy hung dữ cảnh cáo, nếu như lại cả ngày ôm lấy Kỳ Văn, ông ấy sẽ đưa Kỳ Văn cho Lão Vương phi nuôi.”
“Trong lòng Vương gia có ngài.” Nghe thế, Tần Thiên Ngọc cũng thiệt tình nở nụ cười theo. dღđ☆L☆qღđ
“Thật sự là đứa nhỏ thông minh, nhưng là lúc đó ta không nghĩ đến điều này. Khi đó ta chỉ lạnh nhạt xoay người rời đi, không nhìn thấy thất vọng trong mắt ông ấy. Lại sau này, hai người bắt đầu không thèm nhìn đến nhau, tranh nhau hơn thua. Ông ấy tiếp tục đến sân Tiết Nhị phu nhân, ta tiếp tục nuôi Kỳ Văn. Khi Tiết Tâm Lam được sinh ra, ta mới bừng tỉnh hiểu rõ ánh mắt ý vị thâm trường thường ngày của Lão Vương phi là có ý gì? Có phải là rất ngốc hay không?” Tiết Vương phi quay đầu nhìn về phía Tần Thiên Ngọc.
“Không có.” Tần Thiên Ngọc lắc đầu. Mẫu phi là thật để ý phụ vương cho nên mới mất lí trí.
“Ngốc quá rồi sẽ không ngốc hơn được nữa. Nhị phu nhân quả thật là rất dễ giải quyết, nhưng giải quyết rồi thì sao đây? Ai có thể cam đoan Tiết Vương phủ sẽ không có Tam phu nhân, Tứ phu nhân, thậm chí Ngũ phu nhân? Ta có thể đuổi đi một Nhị phu nhân, Lão Vương phi cũng có thể tìm thêm một Nhị phu nhân nữa vào cửa. Huống hồ, Vương gia không có khả năng không có một chút cảm tình nào với vị Nhị phu nhân đã hầu hạ ông ấy nhiều năm. Một Nhị phu nhân đã đủ rồi, ta không dung thêm được càng nhiều Nhị phu nhân hơn nữa.” Nói xong lời cuối cùng, Tiết Vương phi sắc mặt lạnh lùng, lộ ra hàn ý. Tần Thiên Ngọc im lặng. Một Nhị phu nhân có thể thuận theo ý Lão Vương phi, cũng có thể kiềm chế được trái tim Vương gia, không coi là thất sách. Nhưng là, đối với Vương phi mà nói cũng là bi ai tận đáy lòng. Nhiều năm như vậy, bà dễ dàng tha thứ Nhị phu nhân ở Vương phủ tác uy tác phúc, nhất định rất khổ sở.
“Thật ra như vậy cũng không có gì không tốt. Nhị phu nhân hay đắn đo, không tạo ra được sóng to gì. Mấy năm nay tận lực buông thả để nàng ta càng ngày càng làm càn, tình cảm của Vương gia với nàng ta cũng bị mài mòn không còn mấy. Trừ phi Tiết Tâm Lam...” Tiết Vương phi không tiếp tục nói hết. Bây giờ Tiết Tâm Lam là thị thiếp của Thái tử, về sau sẽ thế nào không ai đoán trước được.
“Mẫu phi, ta đã hiểu.” Tần Thiên Ngọc gật gật đầu. Cùng với nhìn Vương gia lưu luyến bụi hoa, không bằng trói ông trên một đóa hoa. Là hoa thì nhất định sẽ héo rũ. Cuối cùng sẽ có một ngày, Vương gia sẽ chán ngán. Chính là đáng tiếc đoạn tình yêu này lại không bệnh mà mất. Sau khi đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, tình cảm thật sự giữa Vương gia và Vương phi đã biến mất hầu như không còn.
“Việc này đi qua lỗ tai liền quên, Trưởng công chúa không cần để ở trong lòng. Đứa nhỏ Kỳ Văn này một lòng say mê Trưởng công chúa, tuyệt đối sẽ không phụ Trưởng công chúa. Một ngày trước khi Trưởng công chúa gả vào Tiết Vương phủ, Kỳ Văn còn đặc biệt đến nói với mẫu phi Trưởng công chúa tính tình lãnh, cũng không khó ở chung. Còn muốn mẫu phi đối xử bình đẳng, yêu thương Trưởng công chúa như yêu thương U Nhiễm đấy!” Chuyện cũ đè nén nhiều năm như vậy, sau khi nói ra thoải mái không ít. Tiết Vương phi cười trêu ghẹo Tần Thiên Ngọc. Tần Thiên Ngọc cũng không biết còn có một đoạn như vậy, ở dưới ánh mắt ái muội của Tiết Vương phi sắc mặt có chút đỏ ửng, có chút không được tự nhiên đứng dậy cáo lui. Tiết Vương phi không giữ người, nhìn bóng dáng Tần Thiên Ngọc biến mất ngoài cửa. Kỳ Văn và U Nhiễm đều là người trọng tình, nhất định phải hạnh phúc mới phải.
“Trưởng công chúa tha mạng...” Tiết Nhị phu nhân xụi lơ bò trên đất, hơi thở mỏng manh hô. Từ trên cao nhìn xuống Tiết Nhị phu nhân, Tần Thiên Ngọc khôi phục vẻ mặt lạnh lùng: “Ninh An công chúa đã về Sở gia, Nhị phu nhân quả thật có bản lĩnh.”
“Không dám, cũng không dám nữa rồi...” Mặt Tiết Nhị phu nhân hiện lên tia hoảng sợ, thì thào nói.
“Nhị phu nhân ăn chính là điểm tâm của Ninh An công chúa, tự mình đi Sở gia bồi tội đi!” Vòng qua Tiết Nhị phu nhân sắc mặt tái nhợt, Tần Thiên Ngọc cất bước rời đi. Đi Sở gia bồi tội? Tiết U Nhiễm sao có khả năng dễ dàng buông tha cho bà ta? Tiết Nhị phu nhân mặt xám như tro tàn, hôn mê bất tỉnh. Tiết U Nhiễm có buông tha cho Tiết Nhị phu nhân hay không tạm thời không đề cập đến, lúc này nàng ta vội vàng ứng phó Sở nãi nãi và Sở phu nhân đã tìm đến Khách Duyệt lâu.
“U Nhiễm chịu ủy khuất gì cũng không nói với nãi nãi? Nãi nãi vừa đau lòng vừa sốt ruột, chỉ kém là chưa đến Tiết Vương phủ đón người thôi.” Kéo tay Tiết U Nhiễm, Sở nãi nãi nhẹ giọng trách cứ nói.
“Nếu như Húc nhi bắt nạt con, cứ việc nói với nương. Nương giúp con dạy dỗ xú tiểu tử không biết đau người.” Trừng Sở Lăng Húc, Sở phu nhân cho thấy lập trường.
“Nãi nãi, nương, là U Nhiễm không đúng. U Nhiễm chỉ đột nhiên nhớ mẫu phi, cho nên trở về Vương phủ ở hai ngày.” Biết Sở ngốc tử sẽ không nói chuyện của Sở Thạch và Sở Mộng Văn cho Sở nãi nãi và Sở phu nhân, Tiết U Nhiễm cười nói.
“Lần tới không cho tiếp tục như vậy. Muốn trở về thì đi cùng Húc tiểu tử, một mình cháu ra ngoài rất nguy hiểm.” Thấy U Nhiễm ôm chuyện vào mình, nghĩ là vợ chồng son chắc đã hòa hảo rồi. Sở nãi nãi cảm thấy nhẹ lòng, theo nói.
“Không trách U Nhiễm, đều là lỗi của Húc nhi. U Nhiễm muốn về Tiết Vương phủ sao nó có thể không về cùng? Vẫn còn chưa bớt lo.” Mặc kệ là chuyện gì, hòa hảo là tốt rồi. Chỉ có điều, nên mắng vẫn phải mắng. Tiết U Nhiễm không có biện pháp, chỉ đành nhìn về phía Sở Lăng Húc xin giúp đỡ. Sở Lăng Húc nhún nhún vai, không nói gì nhìn U U bị nãi nãi và nương lôi kéo hỏi này hỏi kia. Không thể không thừa nhận, ở Sở gia U U càng làm người đau hơn hắn. Trở lại Sở gia, Tiết U Nhiễm không nhìn thấy Sở Mộng Văn. Nghĩ Mộng Văn cần thời gian nghĩ rõ ràng, Tiết U Nhiễm không tiến đến quấy rầy. Thẳng đến ngày thứ ba, thấy bên cạnh Sở ngốc tử xuất hiện một gương mặt xa lạ, Tiết U Nhiễm bắt đầu lo lắng rồi.
“Hắn là Ám Nhất.” Biết U U nghi hoặc, Sở Lăng Húc giải thích.
“Sở Thạch đâu?” Tại sao Ám Nhất lại thay thế Sở Thạch đi theo bên cạnh Sở ngốc tử?
“Hắn tạm thời rời khỏi. Có một số việc cần hắn đi làm.” Sở Lăng Húc vân đạm phong khinh nói.
“Vậy Mộng Văn?” Tiết U Nhiễm có loại dự cảm xấu. Mộng Văn buông tha cho Sở Thạch? Sở Lăng Húc không trả lời. Lúc giao quyền lựa chọn cho Mộng Văn, hắn sẽ lại không can thiệp vào quyết định của Mộng Văn. Tuy rằng đã dự đoán được Mộng Văn không thể tiếp nhận Ám Thất, lại không nghĩ rằng Ám Thất tự xin rời khỏi. Tách ra, có lẽ đối với hai người đều tốt. Xem ra, vẫn là đi đến bước này, trái tim Tiết U Nhiễm không hiểu sao có chút trầm trọng. Yêu nhau lại không thể ở cùng nhau, Mộng Văn có biết nàng rốt cuộc là buông tha cho cái gì hay không? Nãi nãi và nương đã xác định được con rể rồi. Nếu Mộng Văn vẫn không đứng ra, cũng chỉ có thể gả cho người kia. Lại quá hai ngày, Sở Mộng Văn cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt Tiết U Nhiễm.
“Cô nương ngốc, tiều tụy rồi.” Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Mộng Văn gầy đi không ít, trong mắt Tiết U Nhiễm nổi lên hơi nước.
“Hắn nói hắn không thể cưới muội.” Ngơ ngác đứng trước mặt Tiết U Nhiễm, Sở Mộng Văn nhẹ nhàng nói. dღđ☆L☆qღđ
“Vậy còn muội? Muội muốn gả cho hắn sao?” Tiết U Nhiễm giọng nói ôn nhu, mang theo dụ dỗ.
“Lúc đó bị dọa, trong đầu một mảnh hỗn loạn.” Sở Mộng Văn nỗ lực nhớ lại ngày kinh hách đó. Sở Thạch ca ca nói tay hắn dính máu, nàng lập tức không thể tiếp nhận, cho nên lùi bước.
“Vậy bây giờ thì sao? Nghĩ rõ ràng rồi à?” Tiết U Nhiễm có thể lý giải cảm thụ của Sở Mộng Văn. Thiên kim tiểu thư đơn thuần không biết sự đời, đột nhiên biết được người trong lòng mình là sát thủ nghe tin đã sợ mất mật, sao có thể không bị sợ?
“Ừ, nghĩ rõ ràng rồi.” Sở Mộng Văn ánh mắt kiên định, biểu cảm quyết tuyệt, “Muội muốn cùng huynh ấy ở một chỗ.”
“Đại ca muội nói Sở Thạch đã đi rồi.” Rất không muốn nói tin này cho Mộng Văn biết, nhưng không thể không nói. Không dám tin nhìn Tiết U Nhiễm, thân mình Sở Mộng Văn không hề báo trước ngã xuống. Cố sức đỡ lấy Sở Mộng Văn ngồi xuống bên cạnh, Tiết U Nhiễm không đành lòng nhìn biểu cảm lúc này của Sở Mộng Văn, thốt ra một câu an ủi: “Mộng Văn, hắn sẽ về.”
“Muội biết, muội chờ huynh ấy.” Là nàng lùi bước khiến huynh ấy thương tâm phải không? Cho nên mới rời đi. Nghe được lời nói của Sở Mộng Văn, Tiết U Nhiễm không nói thêm gì nữa. Sẽ tốt, nhất định sẽ tốt! Sở Mộng Văn yên lặng ngồi một lúc lâu, sau đó yên lặng rời đi. Bởi vì chuyện của Sở Thạch và Sở Mộng Văn, Tiết U Nhiễm không thoải mái lắm. Khi nghe được Tiết Nhị phu nhân đến bái phỏng, Tiết U Nhiễm vô cùng kinh ngạc. Cảm tình giữa nàng và Tiết Nhị phu nhân còn chưa tốt đến mức đến thăm nhau. Tiết Nhị phu nhân ở trên giường nằm năm ngày mới xuống đất. Chuyện thứ nhất sau khi xuống đất chính là đến Sở gia bồi tội. Năm ngày này, Tôn ma ma và mấy vị ma ma khác bất chợt đến tiểu viện của bà ta thăm bà ta. Trên mặt treo nụ cười, trong mắt lại là lãnh ý khiến người ta sợ hãi.
“Mẫu phi, muốn giải quyết Nhị phu nhân cũng không phải việc khó.” Thấy trên mặt Tiết Vương phi hiện ra mất mát, cuối cùng Tần Thiên Ngọc cũng mở miệng.
“Suy cho cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi!” Ánh mắt Tiết Vương phi nhìn Tần Thiên Ngọc mang theo từ ái, vẫy tay với Tần Thiên Ngọc, “Nếu không chê mẫu phi lải nhải, liền bồi mẫu phi trò chuyện được không?”
Tần Thiên Ngọc thật sự thích giọng điệu của Tiết Vương phi lúc này, ôn hòa như đang nói chuyện với nữ nhi của mình. Không tự chủ được bước đến gần, ngồi xuống bên cạnh Tiết Vương phi. di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
“Trước khi gả vào Tiết Vương phủ, không phải là chưa nghĩ đến thiếp và quân. Thời gian đầu hòa thuận vui vẻ, cầm sắt hài hòa. Thẳng đến khi Nhị phu nhân xuất hiện, tất cả đều thay đổi. Khi Nhị phu nhân mới vào phủ, chính là một tiểu nha hoàn. Thiếu nữ kiều diễm như hoa, khuôn mặt thẹn thùng e lệ. Thừa dịp Vương gia say rượu trèo lên giường Vương gia. Không phải là lỗi của Vương gia nhưng lập tức vẫn không có biện pháp tha thứ cho ông ấy. Càng không có biện pháp tha thứ cho thái độ không để ý sau khi sự việc xảy ra.” Nói đến đây, Tiết Vương phi ngừng lại vươn tay phủ lên tay Tần Thiên Ngọc, trong mắt Tần Thiên Ngọc không có đồng tình, chỉ có nhàn nhạt cổ vũ.
Nghẹn nhiều năm như vậy, nói ra cũng không phải chuyện xấu. Tay kia thì nhẹ nhàng vỗ tay Tần Thiên Ngọc, Tiết Vương phi sắc mặt bình tĩnh tiếp tục nói: “Khi biết Lão Vương phi giúp Vương gia nạp Tiết Nhị phu nhân, xúc động đi tìm Lão Vương phi lý luận. Lúc đó Vương gia cũng ở đó, Lão Vương phi nói muốn vì Vương phủ khai chi tán diệp, Vương gia cũng đồng ý. Tam thê tứ thiếp vốn cũng không coi là gì, nhưng cũng không thể vụng trộm nạp thiếp lúc chính thê vừa vì Vương phủ sinh hạ lân nhi đúng không? Ôm Kỳ Văn vừa đầy tháng, thân mình lạnh đến phát run. Vương gia lòng đầy áy náy đuổi theo giải thích nhưng ta nghe không vào. Cảm thấy bị phản bội, sao có thể một khắc trước còn ở trong phòng mình ôn nhu trấn an, xoay người đã cùng nha hoàn trong phủ làm loại chuyện này? Càng buồn cười chính là, bản thân vẫn là người cuối cùng biết chuyện.”
“Mẫu phi...” Tần Thiên Ngọc có chút đau lòng nhìn Tiết Vương phi.
“Hài tử ngốc, đều đã trôi qua lâu như vậy, nên đau sớm đã đau xong rồi, không sao.” Ánh mắt Tiết Vương phi có chút hoảng hốt, “Sau này liền bắt đầu quật cường coi thường ông ấy, đặt hết tâm tư lên người Kỳ Văn. Thời gian dài, Lão Vương phi tự nhiên không nhịn được, dù sáng dù tối đều đưa ông ấy đến trong phòng Tiết Nhị phu nhân. Vương gia kiên cường hai tháng, cuối cùng hết kiên nhẫn liền bắt đầu tiến vào phòng Nhị phu nhân. Cũng không biết vì sao Nhị phu nhân mãi vẫn chưa mang thai. Lão Vương phi liền bắt đầu cân nhắc nạp thêm mấy người thiếp nữa vào cửa. Có một là có hai, đã từng nghĩ tới làm như không thấy, mặc kệ ông ấy đi. Ai biết Vương gia thế nhưng phát hỏa, cực lực phản đối. Hai người giằng co không có kết quả, cuối cùng ầm ĩ đến trước mặt Lão Vương gia.”
“Về sau thế nào?” Phát hiện giọng điệu của Tiết Vương phi nhẹ nhàng hơn chút, Tần Thiên Ngọc có chút tò mò hỏi.
“Sau này, Vương gia mạnh mẽ xông vào sân của ta, kéo ta đến trước mặt Lão Vương gia và Lão Vương phi, ôm Kỳ Văn trong ngực ta ném cho hai vị trưởng bối. Sau đó kéo ta nghênh ngang ra ngoài, để lại hai vị trưởng bối há hốc miệng và Kỳ Văn oa oa khóc lớn.” Trên mặt Tiết Vương phi nổi lên ý cười, “Không phải là không nghi hoặc, tùy ý ông ấy kéo đi một đoạn thật xa mới kịp phản ứng. Muốn quay về ôm lấy Kỳ Văn lại bị ông ấy hung dữ cảnh cáo, nếu như lại cả ngày ôm lấy Kỳ Văn, ông ấy sẽ đưa Kỳ Văn cho Lão Vương phi nuôi.”
“Trong lòng Vương gia có ngài.” Nghe thế, Tần Thiên Ngọc cũng thiệt tình nở nụ cười theo. dღđ☆L☆qღđ
“Thật sự là đứa nhỏ thông minh, nhưng là lúc đó ta không nghĩ đến điều này. Khi đó ta chỉ lạnh nhạt xoay người rời đi, không nhìn thấy thất vọng trong mắt ông ấy. Lại sau này, hai người bắt đầu không thèm nhìn đến nhau, tranh nhau hơn thua. Ông ấy tiếp tục đến sân Tiết Nhị phu nhân, ta tiếp tục nuôi Kỳ Văn. Khi Tiết Tâm Lam được sinh ra, ta mới bừng tỉnh hiểu rõ ánh mắt ý vị thâm trường thường ngày của Lão Vương phi là có ý gì? Có phải là rất ngốc hay không?” Tiết Vương phi quay đầu nhìn về phía Tần Thiên Ngọc.
“Không có.” Tần Thiên Ngọc lắc đầu. Mẫu phi là thật để ý phụ vương cho nên mới mất lí trí.
“Ngốc quá rồi sẽ không ngốc hơn được nữa. Nhị phu nhân quả thật là rất dễ giải quyết, nhưng giải quyết rồi thì sao đây? Ai có thể cam đoan Tiết Vương phủ sẽ không có Tam phu nhân, Tứ phu nhân, thậm chí Ngũ phu nhân? Ta có thể đuổi đi một Nhị phu nhân, Lão Vương phi cũng có thể tìm thêm một Nhị phu nhân nữa vào cửa. Huống hồ, Vương gia không có khả năng không có một chút cảm tình nào với vị Nhị phu nhân đã hầu hạ ông ấy nhiều năm. Một Nhị phu nhân đã đủ rồi, ta không dung thêm được càng nhiều Nhị phu nhân hơn nữa.” Nói xong lời cuối cùng, Tiết Vương phi sắc mặt lạnh lùng, lộ ra hàn ý. Tần Thiên Ngọc im lặng. Một Nhị phu nhân có thể thuận theo ý Lão Vương phi, cũng có thể kiềm chế được trái tim Vương gia, không coi là thất sách. Nhưng là, đối với Vương phi mà nói cũng là bi ai tận đáy lòng. Nhiều năm như vậy, bà dễ dàng tha thứ Nhị phu nhân ở Vương phủ tác uy tác phúc, nhất định rất khổ sở.
“Thật ra như vậy cũng không có gì không tốt. Nhị phu nhân hay đắn đo, không tạo ra được sóng to gì. Mấy năm nay tận lực buông thả để nàng ta càng ngày càng làm càn, tình cảm của Vương gia với nàng ta cũng bị mài mòn không còn mấy. Trừ phi Tiết Tâm Lam...” Tiết Vương phi không tiếp tục nói hết. Bây giờ Tiết Tâm Lam là thị thiếp của Thái tử, về sau sẽ thế nào không ai đoán trước được.
“Mẫu phi, ta đã hiểu.” Tần Thiên Ngọc gật gật đầu. Cùng với nhìn Vương gia lưu luyến bụi hoa, không bằng trói ông trên một đóa hoa. Là hoa thì nhất định sẽ héo rũ. Cuối cùng sẽ có một ngày, Vương gia sẽ chán ngán. Chính là đáng tiếc đoạn tình yêu này lại không bệnh mà mất. Sau khi đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, tình cảm thật sự giữa Vương gia và Vương phi đã biến mất hầu như không còn.
“Việc này đi qua lỗ tai liền quên, Trưởng công chúa không cần để ở trong lòng. Đứa nhỏ Kỳ Văn này một lòng say mê Trưởng công chúa, tuyệt đối sẽ không phụ Trưởng công chúa. Một ngày trước khi Trưởng công chúa gả vào Tiết Vương phủ, Kỳ Văn còn đặc biệt đến nói với mẫu phi Trưởng công chúa tính tình lãnh, cũng không khó ở chung. Còn muốn mẫu phi đối xử bình đẳng, yêu thương Trưởng công chúa như yêu thương U Nhiễm đấy!” Chuyện cũ đè nén nhiều năm như vậy, sau khi nói ra thoải mái không ít. Tiết Vương phi cười trêu ghẹo Tần Thiên Ngọc. Tần Thiên Ngọc cũng không biết còn có một đoạn như vậy, ở dưới ánh mắt ái muội của Tiết Vương phi sắc mặt có chút đỏ ửng, có chút không được tự nhiên đứng dậy cáo lui. Tiết Vương phi không giữ người, nhìn bóng dáng Tần Thiên Ngọc biến mất ngoài cửa. Kỳ Văn và U Nhiễm đều là người trọng tình, nhất định phải hạnh phúc mới phải.
“Trưởng công chúa tha mạng...” Tiết Nhị phu nhân xụi lơ bò trên đất, hơi thở mỏng manh hô. Từ trên cao nhìn xuống Tiết Nhị phu nhân, Tần Thiên Ngọc khôi phục vẻ mặt lạnh lùng: “Ninh An công chúa đã về Sở gia, Nhị phu nhân quả thật có bản lĩnh.”
“Không dám, cũng không dám nữa rồi...” Mặt Tiết Nhị phu nhân hiện lên tia hoảng sợ, thì thào nói.
“Nhị phu nhân ăn chính là điểm tâm của Ninh An công chúa, tự mình đi Sở gia bồi tội đi!” Vòng qua Tiết Nhị phu nhân sắc mặt tái nhợt, Tần Thiên Ngọc cất bước rời đi. Đi Sở gia bồi tội? Tiết U Nhiễm sao có khả năng dễ dàng buông tha cho bà ta? Tiết Nhị phu nhân mặt xám như tro tàn, hôn mê bất tỉnh. Tiết U Nhiễm có buông tha cho Tiết Nhị phu nhân hay không tạm thời không đề cập đến, lúc này nàng ta vội vàng ứng phó Sở nãi nãi và Sở phu nhân đã tìm đến Khách Duyệt lâu.
“U Nhiễm chịu ủy khuất gì cũng không nói với nãi nãi? Nãi nãi vừa đau lòng vừa sốt ruột, chỉ kém là chưa đến Tiết Vương phủ đón người thôi.” Kéo tay Tiết U Nhiễm, Sở nãi nãi nhẹ giọng trách cứ nói.
“Nếu như Húc nhi bắt nạt con, cứ việc nói với nương. Nương giúp con dạy dỗ xú tiểu tử không biết đau người.” Trừng Sở Lăng Húc, Sở phu nhân cho thấy lập trường.
“Nãi nãi, nương, là U Nhiễm không đúng. U Nhiễm chỉ đột nhiên nhớ mẫu phi, cho nên trở về Vương phủ ở hai ngày.” Biết Sở ngốc tử sẽ không nói chuyện của Sở Thạch và Sở Mộng Văn cho Sở nãi nãi và Sở phu nhân, Tiết U Nhiễm cười nói.
“Lần tới không cho tiếp tục như vậy. Muốn trở về thì đi cùng Húc tiểu tử, một mình cháu ra ngoài rất nguy hiểm.” Thấy U Nhiễm ôm chuyện vào mình, nghĩ là vợ chồng son chắc đã hòa hảo rồi. Sở nãi nãi cảm thấy nhẹ lòng, theo nói.
“Không trách U Nhiễm, đều là lỗi của Húc nhi. U Nhiễm muốn về Tiết Vương phủ sao nó có thể không về cùng? Vẫn còn chưa bớt lo.” Mặc kệ là chuyện gì, hòa hảo là tốt rồi. Chỉ có điều, nên mắng vẫn phải mắng. Tiết U Nhiễm không có biện pháp, chỉ đành nhìn về phía Sở Lăng Húc xin giúp đỡ. Sở Lăng Húc nhún nhún vai, không nói gì nhìn U U bị nãi nãi và nương lôi kéo hỏi này hỏi kia. Không thể không thừa nhận, ở Sở gia U U càng làm người đau hơn hắn. Trở lại Sở gia, Tiết U Nhiễm không nhìn thấy Sở Mộng Văn. Nghĩ Mộng Văn cần thời gian nghĩ rõ ràng, Tiết U Nhiễm không tiến đến quấy rầy. Thẳng đến ngày thứ ba, thấy bên cạnh Sở ngốc tử xuất hiện một gương mặt xa lạ, Tiết U Nhiễm bắt đầu lo lắng rồi.
“Hắn là Ám Nhất.” Biết U U nghi hoặc, Sở Lăng Húc giải thích.
“Sở Thạch đâu?” Tại sao Ám Nhất lại thay thế Sở Thạch đi theo bên cạnh Sở ngốc tử?
“Hắn tạm thời rời khỏi. Có một số việc cần hắn đi làm.” Sở Lăng Húc vân đạm phong khinh nói.
“Vậy Mộng Văn?” Tiết U Nhiễm có loại dự cảm xấu. Mộng Văn buông tha cho Sở Thạch? Sở Lăng Húc không trả lời. Lúc giao quyền lựa chọn cho Mộng Văn, hắn sẽ lại không can thiệp vào quyết định của Mộng Văn. Tuy rằng đã dự đoán được Mộng Văn không thể tiếp nhận Ám Thất, lại không nghĩ rằng Ám Thất tự xin rời khỏi. Tách ra, có lẽ đối với hai người đều tốt. Xem ra, vẫn là đi đến bước này, trái tim Tiết U Nhiễm không hiểu sao có chút trầm trọng. Yêu nhau lại không thể ở cùng nhau, Mộng Văn có biết nàng rốt cuộc là buông tha cho cái gì hay không? Nãi nãi và nương đã xác định được con rể rồi. Nếu Mộng Văn vẫn không đứng ra, cũng chỉ có thể gả cho người kia. Lại quá hai ngày, Sở Mộng Văn cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt Tiết U Nhiễm.
“Cô nương ngốc, tiều tụy rồi.” Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Mộng Văn gầy đi không ít, trong mắt Tiết U Nhiễm nổi lên hơi nước.
“Hắn nói hắn không thể cưới muội.” Ngơ ngác đứng trước mặt Tiết U Nhiễm, Sở Mộng Văn nhẹ nhàng nói. dღđ☆L☆qღđ
“Vậy còn muội? Muội muốn gả cho hắn sao?” Tiết U Nhiễm giọng nói ôn nhu, mang theo dụ dỗ.
“Lúc đó bị dọa, trong đầu một mảnh hỗn loạn.” Sở Mộng Văn nỗ lực nhớ lại ngày kinh hách đó. Sở Thạch ca ca nói tay hắn dính máu, nàng lập tức không thể tiếp nhận, cho nên lùi bước.
“Vậy bây giờ thì sao? Nghĩ rõ ràng rồi à?” Tiết U Nhiễm có thể lý giải cảm thụ của Sở Mộng Văn. Thiên kim tiểu thư đơn thuần không biết sự đời, đột nhiên biết được người trong lòng mình là sát thủ nghe tin đã sợ mất mật, sao có thể không bị sợ?
“Ừ, nghĩ rõ ràng rồi.” Sở Mộng Văn ánh mắt kiên định, biểu cảm quyết tuyệt, “Muội muốn cùng huynh ấy ở một chỗ.”
“Đại ca muội nói Sở Thạch đã đi rồi.” Rất không muốn nói tin này cho Mộng Văn biết, nhưng không thể không nói. Không dám tin nhìn Tiết U Nhiễm, thân mình Sở Mộng Văn không hề báo trước ngã xuống. Cố sức đỡ lấy Sở Mộng Văn ngồi xuống bên cạnh, Tiết U Nhiễm không đành lòng nhìn biểu cảm lúc này của Sở Mộng Văn, thốt ra một câu an ủi: “Mộng Văn, hắn sẽ về.”
“Muội biết, muội chờ huynh ấy.” Là nàng lùi bước khiến huynh ấy thương tâm phải không? Cho nên mới rời đi. Nghe được lời nói của Sở Mộng Văn, Tiết U Nhiễm không nói thêm gì nữa. Sẽ tốt, nhất định sẽ tốt! Sở Mộng Văn yên lặng ngồi một lúc lâu, sau đó yên lặng rời đi. Bởi vì chuyện của Sở Thạch và Sở Mộng Văn, Tiết U Nhiễm không thoải mái lắm. Khi nghe được Tiết Nhị phu nhân đến bái phỏng, Tiết U Nhiễm vô cùng kinh ngạc. Cảm tình giữa nàng và Tiết Nhị phu nhân còn chưa tốt đến mức đến thăm nhau. Tiết Nhị phu nhân ở trên giường nằm năm ngày mới xuống đất. Chuyện thứ nhất sau khi xuống đất chính là đến Sở gia bồi tội. Năm ngày này, Tôn ma ma và mấy vị ma ma khác bất chợt đến tiểu viện của bà ta thăm bà ta. Trên mặt treo nụ cười, trong mắt lại là lãnh ý khiến người ta sợ hãi.
/113
|