Thế gian nhất kiếm chung tình
Hỏi được có mấy ai chọn vẹn
Tương tư sầu khổ, dài thăm thẳm,
Biết người có thấu, sầu muộn thiên thu…..
Đang hào hứng gặm một cái chân gà nướng ở góc vườn, Hạ Ngâm Tuyết vô tình nghe được nỗi lòng của ai đó. Hoá ra là lão biến thái ngồi trong đình hóng mát tả thi ngâm từ, dáng vẻ hồ ly giảo hoạt hàng ngày của lão đã biến mất chỉ còn lại sự bi thương. Dưới ánh tà dương nhàn nhạt, Ngâm Tuyết không khỏi chạnh lòng trước nhân ảnh cô đơn lạc lõng của Đông Phương Thiên Tuyệt. Khẽ thở dài Đông Phương Thiên Tuyệt cất vật gì đó vào ngực áo.
“Hey lão biến thái, giấu gì đấy cho ta coi với” phóng ra một quyền Ngâm Tuyết đoạt được vật trong ngực Đông Phương Thiên Tuyệt. Là một miếng ngọc bội phỉ thuý sáng bóng lấp lánh, được điêu khắc hình long phụng vô cùng sống động.
“trả lại” Đông Phương Thiên Tuyệt lạnh lùng đạo. Nhìn vẻ mặt hắc tuyết của Đông Phương Thiên Tuyệt , Ngâm Tuyết thầm chột giạ. Không phải nàng đã chọc đến chỗ không nên chọc của lão chứ.” trả thì trả, ta chỉ thấy nó đẹp nên nghĩ coi thử”.
“Cũng không trách ngươi, chỉ trách ta tự đa tình, không biết nàng ra sao?” Đông phương Thiên Tuyệt dần buông lỏng xuống, nhận lại ngọc bội từ tay Ngâm Tuyết.Thấy hắn lại đeo cái bản mặt
‘bị bỏ rơi’ lên, Ngâm Tuyết không thể đứng im nhìn mãi.” Có chuyện gì lão có thể tâm sự với ta, cứ để trong lòng mãi cũng không hay, dù gì chúng ta cũng coi như người một nhà”.
“ Năm xưa Ngọc Nhi ra đi mang theo nhi tử không lời từ biệt, quả thật là lỗi của ta”
“sao ngươi không đuổi theo làm cho nàng quay về, dù gì nghe nói các ngươi cảm tình sâu tựa biển mới cùng nhau kết phu phụ”
“Không thể, năm xưa Ngọc Nhi âm thầm rời đi là vì không muốn ta đã gác kiếm quy ẩn lại nhúng chàm vì ân oán giang hồ.Năm đó Thiên Ma giáo gặp đại nạn nàng không thể làm ngơ, lại không muốn liên lụy ta. Thế nên ta không thể làm trái lời thề không trở về đất liền khi có người con biết đến tên Đông Phương Thiên Tuyệt. Ta không thể phụ sự hy sinh của Ngọc Nhi.”
“Ngươi đúng là lão hủ cứng đầu mà, cho là ngươi không thể rời đảo ngươi không biết nhờ người khác giúp sao?”
“ Lại càng không thể, nhân trên Kình Long đảo đều là người muốn xa lánh ân oán giang hồ ta không thể làm khó họ.Nếu nhờ vả đến người ngoài ta lại không yên tâm, vì trước nay phu thê ta có rất nhiều cừu nhân. Ta sợ hội thương tổn nến mẫu tử các nàng.”
“Vì vậy ngươi âm thầm chờ đợi suốt chừng ấy năm?” Ai, thật không biết lão biến thái này là người thế nào nữa. Ngâm Tuyết ban đầu nhận thức hắn là một tên hồ ly giảo hoạt, nhưng thực không ngờ hắn còn là một người trọng tình trọng nghĩa đến vậy.Mặc cho bản thân trầm luân trong đâu khổ, lại không ngừng suy nghĩ cho người khác. Có lẽ nàng phải thực sự nhìn Đông Phương Thiên Tuyệt bằng con mắt khác.”Còn ta đây”
“Ngươi?” Đông Phương Thiên Tuyệt khó hiểu nhìn Ngâm Tuyết.”Tất nhiên là ta, ta từ một nơi rất xa đến căn bản là không có cừu nhân ở thế giới này, nên không cần chết dí ở Kình Long đảo.Mặt khác ngươi cũng có thể tin tưởng ta sẽ tìm ra thê nhi của ngươi an toàn đưa họ quay về, vì ta cũng coi như là nhân của Kình Long đảo.”
“Nhưng ngươi thân là nữ nhi, dấn thân vào giang hồ thật sự…..”
“Ngươi đúng là cổ hủ mà, nam nữ thì có phân biệt gì.Ngươi đừng quên ta là truyền nhân của các kì nhân trên Kình Long đảo”.
“Thật sự?”.
“Ân” Ngâm Tuyết nôn nóng nói.
————
Một ngày đẹp trời sau đó cư dân trên Kình Long đảo xôn xao về chuyện đại tiểu thư rời đảo.
“ Này các ngươi đã nghe gì chưa?.” “ chuyện gì?” “đại tiểu thư chính ngọ ngày hôm nay sẽ xuất đảo”.
“không phải chứ, đại tiểu thư không phải là viên ngọc quý trên tay đảo chủ, và mấy vị đương gia sao?”…….
————————-
Bến thuyền, thái dương chói lọi đan thấu vào mặt biển dập dìu sóng vỗ nhịp nhàng vào một chiếc thuyền buồm xa hoa hồng son rực rỡ.” Này , có cần phải khoa trương đến vậy không?” trên mặt đầy hắc tuyến Hạ Ngâm Tuyết đang oán hận nhìn mấy vị sư phụ. Nàng đầy nhiệt huyết ra đi, thực hiện nhiệm vụ ’ bí mật’ cần gì phải phô trương như vậy chứ. “ Ngươi là đại tiểu thư chí ít cũng phải ra đi có khí khái một chút chứ, ngươi không để ý mặt mũi nhưng chúng ta thì có” Tô Kiều Quyền giọng xé gió nói, mắt liếc ngang liếc dọc sợ người khác nghe thấy.”Còn đây cho ngươi.” Hé ra lưu ly lệnh bài có khắc một chữ ‘Tô’ dúi vào tay Ngâm Tuyết.”Gì vậy?”.” Đây là đệ nhất danh bài của Tô Gia, nơi nào có sản nghiệp của Tô Gia thì ngươi có toàn quyền sai sử.”
“Nọ vậy cảm ơn ngươi”. “không cần khách sáo, sau này hảo hảo giúp ta chăm sóc da là được rồi”.
“Tuyết Tuyết vào đất liền rồi việc gì cũng phải cẩn thận, mấy thứ dược liệu Ngũ thúc cho ngươi khi cần thì cứ hạ độc thoải mái không cần tiết kiệm, có hết báo tin về ta sẽ phái người cấp ngươi thêm.Có chuyện gì cứ đến Đoạn Hồn Đường, tuy ta không còn làm đường chủ nữa, nhưng các huynh đệ của ta cũng sẽ hết sức giúp ngươi”.Vậy mà nói là dặn dò sao? Ai chẳng biết Đoạn Hồn Đường là ‘chó săn’ của triều đình, kiêm luôn kinh doanh mạng người, các ngươi đừng đến tìm ta là phúc đức lắm rồi. Nói thì nói vậy thôi Ngâm Tuyết cũng chẳng dám nói ra miệng, chỉ nhu thuận gật đầu với Chu Tiếu Khang.
“Ngâm Tuyết, đây là hoả điêu nó đã theo ta nhiều năm nay cho nó theo ngươi trong trường hợp bất trắc nó có thể bảo vệ ngươi, nếu không nó sẽ bay về báo tin cho ta” Tiêu Phong vỗ nhẹ ống tay áo một con hồng tước nhỏ nhắn bay vọt ra chậm rãi hạ cánh trên vai Ngâm Tuyết dùng lông vũ cọ cọ vào má nàng.”đa tạ” Tiêu phong quả thật trẻ tuổi nhất nhưng là người chín chắn nhất trong mấy vị nhà Đông Phương”nhờ ngươi chăm sóc họ” Ngâm Tuyết nhỏ giọng.” Yên tâm, ngươi cũng tự bảo trọng”.
“Tuyết Tuyết Nhị thúc không có gì tặng ngươi, nên ta cho ngươi một nguyện vọng bất kể lên trời xuống biển đều sẽ vì ngươi hoàn thành.”
“Nhược Nhi, chăm sóc hảo tiểu thư” .”Đảo chủ yên tâm con sẽ làm hết sức mình”
“uh thôi cũng không còn sớm nữa các ngươi lên đường đi.Ngâm Tuyết , Điệp vũ đã giao cho ngươi nhưng trong trường hợp thật sự khẩn cấp mới được lấy ra dùng không nên tuỳ tiện”
“Ngĩa phụ yên tâm, con đi” Cất bước lên thuyền mang cảm xúc bồi hồi khó tả gần giống với cảnh khi xưa cha mẹ nàng tiễn nàng ra sân ga đi thi đại học. “Chậm đã, Tuyết Tuyết ta sẽ đi với ngươi” Dịch Vân không biết từ đâu chạy đến, tay nải trên vai sẵn sàng trèo lên thuyền.
“ Dịch Vân ngươi thôi đi, bộ ngươi muốn trở về để Mị Hoa Cung chủ bắt ngươi về làm cung chủ quân à?” Thiên Tuyệt trầm giọng mắng.” ý, nghĩ tới ả biến thái đó mà rợn da gà.Thôi vậy ta ở lại, Tuyết Tuyết ngươi phải cận thận đám nam nhân, tốt nhất là cải nam trang đi nghe không…..” Dịch Vân hô lớn nhìn chiếc thuyền đang dần tách bến. Kình Long đảo xa dần rồi mất hút khỏi tầm mắt, gió biển lồng lộng mang Hạ Ngâm Tuyết đi xa.
——————–
“Tiểu thư, tỉnh dậy đi chúng ta đến nơi rồi” Hạ Ngâm Tuyết lờ mờ tỉnh dậy, nàng đã ngủ vùi không biết bao lâu vì say sóng. Nói ra thì cũng thực mất mặt đệ nhất mỹ nhân Hạ Ngâm Tuyết ta đây gì cũng không sợ chỉ sợ nhất say sóng , vì không biết bơi.(Tác giả: Tuyết tỉ say sóng và không biết bơi có gì liên quan? Tuyết: có chứ,vì không biết bơi sẽ say sóng.Tác giả: vậy sao tỉ dám tắm biển.Tuyết: ngươi ngu à? tắm biển thì lọp ngọp trong bờ là được rồi.Tác giả: pó tay..).
Thuyền cập bến vào lúc đêm khuya trời tối đen như mực, Ngâm Tuyết lảo đảo dựa vào Nhược Nhi xuống thuyền. Nàng được dìu đến lên một chiếc xe ngựa, vì trời tối nên không thấy bên ngoài thế nào nhưng bên trong quả là xa hoa. Thân xe bọc toàn gấm vóc, đệm ngồi là lông thú bông nhẹ trắng như tuyết, thật thoải má a.Không nghĩ nhiều Ngâm Tuyết chui tọt vào tiếp tục giấc ngủ dở dang.
Lần nữa tỉnh lại vào lúc giữa trưa, xe ngựa đã dừng lại trước một đại toà nhà.”Nhược Nhi đây là đâu?” “Đây là tửu lâu của Tô gia bên dưới chân núi Nguyệt Thiên Nhai, chúng ta sẽ ở đây nghỉ hạ một ngày, sau đó lên núi trực tiếp vào tổng đàn Thiên Ma Giáo.” Đem Ngâm Tuyết an bài tại một dan phòng, Nhược Nhi nhân tiện rời đi ma giáo tổng đàn nghe ngóng một chút. Đánh chén một bụng căn tròn như cái trống, Ngâm Tuyết lần mò tìm cái suối nước nóng trong truyền thuyết là nơi gặp mặt của Đông Phương Thiên Tuyệt cùng hắn lão bà. Sau một hồi vòng vèo , Ngâm Tuyết cũng tìm được đến nơi. Quả thật không hổ danh được gọi là cõi Nguyệt Thiên Thai, một làn hơi nước mỏng manh như bạch vân lượn lờ uốn éo ôm trụ thảm hoa vàng li ti trải dài hai bên bờ hệt như ánh trăng. Nơi đây đúng là tiên cảnh của nhân gian, Ngâm Tuyết trút bỏ y phục chậm rãi bước xuống ôn tuyền.Làn nước ấm như thấm vào từng thớ thịt, thật thoải mái, cơ thể nàng dần giãn ra thư thái gối đầu lên đám hoa êm mượt để mặc cơ thể bồng bềnh trong nước.
Bỗng tiếng nước róc rách vang lên làm Ngâm Tuyết giật nảy mình, nàng tự hỏi. Rõ ràng lão biến thái nói nơi đây chỉ có lão và phu nhân của lão biết thôi mà. Vậy không lẽ khỉ ở trong rừng đến tắm suối, đọc manga thấy nói khỉ rất thích tắm suối nước nóng. Ta phải đến hảo hảo hù dọa chúng một chút hắc hắc…( Tác giả: đúng là hết cách với tỉ, chút nữa cho ‘khỉ’ làm tỉ xịt máu mũi chơi). Háo hức men theo một phiến đá, bất ngờ nhảy ra, Ngâm Tuyết lập tức bị đông cứng, khỉ đâu không thấy chỉ thấy… thấy đại mĩ nam. Trước mắt nàng là một nam nhân nửa thân trên trần, nửa thân dưới ẩn trong làn hơi nước mờ ảo. Cơ thể hắn hoàn mĩ như một bức tượng điêu khắc Hi Lạp, cơ ngực rắn chắc uyển chuyển kết nối cùng cơ bụng nổi rõ sáu múi cơ xuống phía dưới….Ngâm Tuyết không dám liều mạng nhìn tiếp , vì lỡ mà nhìn thấy thứ không nên thấy chắc nàng chết mất.Dời tầm nhìn lên cánh tay hắn, ôi quả thật là không tì vết, cơ bắp rắn chắc nhưng không thô kệch. Đang say sưa ngắm nhìn, cánh tay ấy bất giác đưa lên đan vào tóc dài ẩm ướt ôm gọn khuôn mặt hắn.Nếu nói Tô Kiều Quyền là yêu nghiệt, Dịch Vân ngọc thụ lâm phong, thì hắn đúng là sai lầm của tạo hoá.Làn da trắng mị hoặc, mắt phượng mang ánh hoa đào, sóng mũi thẳng tắp cương nghị, bạc môi anh đào đang cong lên thành một nụ tà tiếu. Bây giờ nàng mới hiểu cảm giác choáng váng trước mĩ nam là như thế nào, trước đây cho dù có coi Man show( cái này mấy bạn tự lên google tra nhé kekke) cũng không như vậy. Đúng là đại mĩ nhân ta ‘độc cô cầu bại’ giờ đây đã có địch thủ.(Tác giả: lúc này mà tỉ cũng không quên tự kỉ, ai hết cách).
“sao ngươi lại đến đây?” đang chếnh choàng xắp ngã nhào, Ngâm Tuyết được ai đó đỡ lấy.Khi nhìn kĩ nàng còn muốn xỉu nhanh hơn nữa, khuôn mặt hoàn mỹ phóng đại trước mặt cộng thêm giọng nói trầm thấp đầy mị hoặc, cùng mùi đàn hương theo hơi thở nóng hổi phả vào mặt đem nàng chân tay mềm nhũn, miệng lắp bắp.”ta ..ta đến tắm suối”
“Tắm suối? sao lại nhìn lén ta?”
“ không có, ta không có nhìn lén” trái tim nàng gia tốc mỗi lúc một nhanh khi cơ thể hắn càng ép sát vào nàng, giờ đây chỉ còn được ngăn cách bởi đôi tay nàng đang dám chặt trên ngực hắn.
“Không nhìn lén? vậy ngươi quang minh chính đại nhìn?”
“Ách, cái này”
“ngươi phải chịu trách nhiệm. Nói đi ngươi tên gì?”
“Hạ Ngâm Tuyết” Nàng máy móc trả lời hắn.
“Còn ta là, Cổ Ngự Long.Nhớ đấy ngươi phải có trách nhiệm vì đã nhìn thấy ta”.
“Tiểu thư người ở đâu?” Bất chợt tiếng Nhược Nhi vọng đến từ đâu đó. “Ta ở đây” Ngâm Tuyết gọi lớn.
“Sẽ còn tái kiến” thổi nhẹ một câu vào tai nàng Cổ Ngự Long thoắt cái đã biến mất không nhân ảnh. Để lại nàng ngẩn ngơ nhìn theo mãi cho đến lúc Nhược nhi xuất hiện.
“tiểu thư làm sao vậy?”
“Không có gì”
“không có gì sao lại chảy máu cam thế kia”
“Ách..”
Hỏi được có mấy ai chọn vẹn
Tương tư sầu khổ, dài thăm thẳm,
Biết người có thấu, sầu muộn thiên thu…..
Đang hào hứng gặm một cái chân gà nướng ở góc vườn, Hạ Ngâm Tuyết vô tình nghe được nỗi lòng của ai đó. Hoá ra là lão biến thái ngồi trong đình hóng mát tả thi ngâm từ, dáng vẻ hồ ly giảo hoạt hàng ngày của lão đã biến mất chỉ còn lại sự bi thương. Dưới ánh tà dương nhàn nhạt, Ngâm Tuyết không khỏi chạnh lòng trước nhân ảnh cô đơn lạc lõng của Đông Phương Thiên Tuyệt. Khẽ thở dài Đông Phương Thiên Tuyệt cất vật gì đó vào ngực áo.
“Hey lão biến thái, giấu gì đấy cho ta coi với” phóng ra một quyền Ngâm Tuyết đoạt được vật trong ngực Đông Phương Thiên Tuyệt. Là một miếng ngọc bội phỉ thuý sáng bóng lấp lánh, được điêu khắc hình long phụng vô cùng sống động.
“trả lại” Đông Phương Thiên Tuyệt lạnh lùng đạo. Nhìn vẻ mặt hắc tuyết của Đông Phương Thiên Tuyệt , Ngâm Tuyết thầm chột giạ. Không phải nàng đã chọc đến chỗ không nên chọc của lão chứ.” trả thì trả, ta chỉ thấy nó đẹp nên nghĩ coi thử”.
“Cũng không trách ngươi, chỉ trách ta tự đa tình, không biết nàng ra sao?” Đông phương Thiên Tuyệt dần buông lỏng xuống, nhận lại ngọc bội từ tay Ngâm Tuyết.Thấy hắn lại đeo cái bản mặt
‘bị bỏ rơi’ lên, Ngâm Tuyết không thể đứng im nhìn mãi.” Có chuyện gì lão có thể tâm sự với ta, cứ để trong lòng mãi cũng không hay, dù gì chúng ta cũng coi như người một nhà”.
“ Năm xưa Ngọc Nhi ra đi mang theo nhi tử không lời từ biệt, quả thật là lỗi của ta”
“sao ngươi không đuổi theo làm cho nàng quay về, dù gì nghe nói các ngươi cảm tình sâu tựa biển mới cùng nhau kết phu phụ”
“Không thể, năm xưa Ngọc Nhi âm thầm rời đi là vì không muốn ta đã gác kiếm quy ẩn lại nhúng chàm vì ân oán giang hồ.Năm đó Thiên Ma giáo gặp đại nạn nàng không thể làm ngơ, lại không muốn liên lụy ta. Thế nên ta không thể làm trái lời thề không trở về đất liền khi có người con biết đến tên Đông Phương Thiên Tuyệt. Ta không thể phụ sự hy sinh của Ngọc Nhi.”
“Ngươi đúng là lão hủ cứng đầu mà, cho là ngươi không thể rời đảo ngươi không biết nhờ người khác giúp sao?”
“ Lại càng không thể, nhân trên Kình Long đảo đều là người muốn xa lánh ân oán giang hồ ta không thể làm khó họ.Nếu nhờ vả đến người ngoài ta lại không yên tâm, vì trước nay phu thê ta có rất nhiều cừu nhân. Ta sợ hội thương tổn nến mẫu tử các nàng.”
“Vì vậy ngươi âm thầm chờ đợi suốt chừng ấy năm?” Ai, thật không biết lão biến thái này là người thế nào nữa. Ngâm Tuyết ban đầu nhận thức hắn là một tên hồ ly giảo hoạt, nhưng thực không ngờ hắn còn là một người trọng tình trọng nghĩa đến vậy.Mặc cho bản thân trầm luân trong đâu khổ, lại không ngừng suy nghĩ cho người khác. Có lẽ nàng phải thực sự nhìn Đông Phương Thiên Tuyệt bằng con mắt khác.”Còn ta đây”
“Ngươi?” Đông Phương Thiên Tuyệt khó hiểu nhìn Ngâm Tuyết.”Tất nhiên là ta, ta từ một nơi rất xa đến căn bản là không có cừu nhân ở thế giới này, nên không cần chết dí ở Kình Long đảo.Mặt khác ngươi cũng có thể tin tưởng ta sẽ tìm ra thê nhi của ngươi an toàn đưa họ quay về, vì ta cũng coi như là nhân của Kình Long đảo.”
“Nhưng ngươi thân là nữ nhi, dấn thân vào giang hồ thật sự…..”
“Ngươi đúng là cổ hủ mà, nam nữ thì có phân biệt gì.Ngươi đừng quên ta là truyền nhân của các kì nhân trên Kình Long đảo”.
“Thật sự?”.
“Ân” Ngâm Tuyết nôn nóng nói.
————
Một ngày đẹp trời sau đó cư dân trên Kình Long đảo xôn xao về chuyện đại tiểu thư rời đảo.
“ Này các ngươi đã nghe gì chưa?.” “ chuyện gì?” “đại tiểu thư chính ngọ ngày hôm nay sẽ xuất đảo”.
“không phải chứ, đại tiểu thư không phải là viên ngọc quý trên tay đảo chủ, và mấy vị đương gia sao?”…….
————————-
Bến thuyền, thái dương chói lọi đan thấu vào mặt biển dập dìu sóng vỗ nhịp nhàng vào một chiếc thuyền buồm xa hoa hồng son rực rỡ.” Này , có cần phải khoa trương đến vậy không?” trên mặt đầy hắc tuyến Hạ Ngâm Tuyết đang oán hận nhìn mấy vị sư phụ. Nàng đầy nhiệt huyết ra đi, thực hiện nhiệm vụ ’ bí mật’ cần gì phải phô trương như vậy chứ. “ Ngươi là đại tiểu thư chí ít cũng phải ra đi có khí khái một chút chứ, ngươi không để ý mặt mũi nhưng chúng ta thì có” Tô Kiều Quyền giọng xé gió nói, mắt liếc ngang liếc dọc sợ người khác nghe thấy.”Còn đây cho ngươi.” Hé ra lưu ly lệnh bài có khắc một chữ ‘Tô’ dúi vào tay Ngâm Tuyết.”Gì vậy?”.” Đây là đệ nhất danh bài của Tô Gia, nơi nào có sản nghiệp của Tô Gia thì ngươi có toàn quyền sai sử.”
“Nọ vậy cảm ơn ngươi”. “không cần khách sáo, sau này hảo hảo giúp ta chăm sóc da là được rồi”.
“Tuyết Tuyết vào đất liền rồi việc gì cũng phải cẩn thận, mấy thứ dược liệu Ngũ thúc cho ngươi khi cần thì cứ hạ độc thoải mái không cần tiết kiệm, có hết báo tin về ta sẽ phái người cấp ngươi thêm.Có chuyện gì cứ đến Đoạn Hồn Đường, tuy ta không còn làm đường chủ nữa, nhưng các huynh đệ của ta cũng sẽ hết sức giúp ngươi”.Vậy mà nói là dặn dò sao? Ai chẳng biết Đoạn Hồn Đường là ‘chó săn’ của triều đình, kiêm luôn kinh doanh mạng người, các ngươi đừng đến tìm ta là phúc đức lắm rồi. Nói thì nói vậy thôi Ngâm Tuyết cũng chẳng dám nói ra miệng, chỉ nhu thuận gật đầu với Chu Tiếu Khang.
“Ngâm Tuyết, đây là hoả điêu nó đã theo ta nhiều năm nay cho nó theo ngươi trong trường hợp bất trắc nó có thể bảo vệ ngươi, nếu không nó sẽ bay về báo tin cho ta” Tiêu Phong vỗ nhẹ ống tay áo một con hồng tước nhỏ nhắn bay vọt ra chậm rãi hạ cánh trên vai Ngâm Tuyết dùng lông vũ cọ cọ vào má nàng.”đa tạ” Tiêu phong quả thật trẻ tuổi nhất nhưng là người chín chắn nhất trong mấy vị nhà Đông Phương”nhờ ngươi chăm sóc họ” Ngâm Tuyết nhỏ giọng.” Yên tâm, ngươi cũng tự bảo trọng”.
“Tuyết Tuyết Nhị thúc không có gì tặng ngươi, nên ta cho ngươi một nguyện vọng bất kể lên trời xuống biển đều sẽ vì ngươi hoàn thành.”
“Nhược Nhi, chăm sóc hảo tiểu thư” .”Đảo chủ yên tâm con sẽ làm hết sức mình”
“uh thôi cũng không còn sớm nữa các ngươi lên đường đi.Ngâm Tuyết , Điệp vũ đã giao cho ngươi nhưng trong trường hợp thật sự khẩn cấp mới được lấy ra dùng không nên tuỳ tiện”
“Ngĩa phụ yên tâm, con đi” Cất bước lên thuyền mang cảm xúc bồi hồi khó tả gần giống với cảnh khi xưa cha mẹ nàng tiễn nàng ra sân ga đi thi đại học. “Chậm đã, Tuyết Tuyết ta sẽ đi với ngươi” Dịch Vân không biết từ đâu chạy đến, tay nải trên vai sẵn sàng trèo lên thuyền.
“ Dịch Vân ngươi thôi đi, bộ ngươi muốn trở về để Mị Hoa Cung chủ bắt ngươi về làm cung chủ quân à?” Thiên Tuyệt trầm giọng mắng.” ý, nghĩ tới ả biến thái đó mà rợn da gà.Thôi vậy ta ở lại, Tuyết Tuyết ngươi phải cận thận đám nam nhân, tốt nhất là cải nam trang đi nghe không…..” Dịch Vân hô lớn nhìn chiếc thuyền đang dần tách bến. Kình Long đảo xa dần rồi mất hút khỏi tầm mắt, gió biển lồng lộng mang Hạ Ngâm Tuyết đi xa.
——————–
“Tiểu thư, tỉnh dậy đi chúng ta đến nơi rồi” Hạ Ngâm Tuyết lờ mờ tỉnh dậy, nàng đã ngủ vùi không biết bao lâu vì say sóng. Nói ra thì cũng thực mất mặt đệ nhất mỹ nhân Hạ Ngâm Tuyết ta đây gì cũng không sợ chỉ sợ nhất say sóng , vì không biết bơi.(Tác giả: Tuyết tỉ say sóng và không biết bơi có gì liên quan? Tuyết: có chứ,vì không biết bơi sẽ say sóng.Tác giả: vậy sao tỉ dám tắm biển.Tuyết: ngươi ngu à? tắm biển thì lọp ngọp trong bờ là được rồi.Tác giả: pó tay..).
Thuyền cập bến vào lúc đêm khuya trời tối đen như mực, Ngâm Tuyết lảo đảo dựa vào Nhược Nhi xuống thuyền. Nàng được dìu đến lên một chiếc xe ngựa, vì trời tối nên không thấy bên ngoài thế nào nhưng bên trong quả là xa hoa. Thân xe bọc toàn gấm vóc, đệm ngồi là lông thú bông nhẹ trắng như tuyết, thật thoải má a.Không nghĩ nhiều Ngâm Tuyết chui tọt vào tiếp tục giấc ngủ dở dang.
Lần nữa tỉnh lại vào lúc giữa trưa, xe ngựa đã dừng lại trước một đại toà nhà.”Nhược Nhi đây là đâu?” “Đây là tửu lâu của Tô gia bên dưới chân núi Nguyệt Thiên Nhai, chúng ta sẽ ở đây nghỉ hạ một ngày, sau đó lên núi trực tiếp vào tổng đàn Thiên Ma Giáo.” Đem Ngâm Tuyết an bài tại một dan phòng, Nhược Nhi nhân tiện rời đi ma giáo tổng đàn nghe ngóng một chút. Đánh chén một bụng căn tròn như cái trống, Ngâm Tuyết lần mò tìm cái suối nước nóng trong truyền thuyết là nơi gặp mặt của Đông Phương Thiên Tuyệt cùng hắn lão bà. Sau một hồi vòng vèo , Ngâm Tuyết cũng tìm được đến nơi. Quả thật không hổ danh được gọi là cõi Nguyệt Thiên Thai, một làn hơi nước mỏng manh như bạch vân lượn lờ uốn éo ôm trụ thảm hoa vàng li ti trải dài hai bên bờ hệt như ánh trăng. Nơi đây đúng là tiên cảnh của nhân gian, Ngâm Tuyết trút bỏ y phục chậm rãi bước xuống ôn tuyền.Làn nước ấm như thấm vào từng thớ thịt, thật thoải mái, cơ thể nàng dần giãn ra thư thái gối đầu lên đám hoa êm mượt để mặc cơ thể bồng bềnh trong nước.
Bỗng tiếng nước róc rách vang lên làm Ngâm Tuyết giật nảy mình, nàng tự hỏi. Rõ ràng lão biến thái nói nơi đây chỉ có lão và phu nhân của lão biết thôi mà. Vậy không lẽ khỉ ở trong rừng đến tắm suối, đọc manga thấy nói khỉ rất thích tắm suối nước nóng. Ta phải đến hảo hảo hù dọa chúng một chút hắc hắc…( Tác giả: đúng là hết cách với tỉ, chút nữa cho ‘khỉ’ làm tỉ xịt máu mũi chơi). Háo hức men theo một phiến đá, bất ngờ nhảy ra, Ngâm Tuyết lập tức bị đông cứng, khỉ đâu không thấy chỉ thấy… thấy đại mĩ nam. Trước mắt nàng là một nam nhân nửa thân trên trần, nửa thân dưới ẩn trong làn hơi nước mờ ảo. Cơ thể hắn hoàn mĩ như một bức tượng điêu khắc Hi Lạp, cơ ngực rắn chắc uyển chuyển kết nối cùng cơ bụng nổi rõ sáu múi cơ xuống phía dưới….Ngâm Tuyết không dám liều mạng nhìn tiếp , vì lỡ mà nhìn thấy thứ không nên thấy chắc nàng chết mất.Dời tầm nhìn lên cánh tay hắn, ôi quả thật là không tì vết, cơ bắp rắn chắc nhưng không thô kệch. Đang say sưa ngắm nhìn, cánh tay ấy bất giác đưa lên đan vào tóc dài ẩm ướt ôm gọn khuôn mặt hắn.Nếu nói Tô Kiều Quyền là yêu nghiệt, Dịch Vân ngọc thụ lâm phong, thì hắn đúng là sai lầm của tạo hoá.Làn da trắng mị hoặc, mắt phượng mang ánh hoa đào, sóng mũi thẳng tắp cương nghị, bạc môi anh đào đang cong lên thành một nụ tà tiếu. Bây giờ nàng mới hiểu cảm giác choáng váng trước mĩ nam là như thế nào, trước đây cho dù có coi Man show( cái này mấy bạn tự lên google tra nhé kekke) cũng không như vậy. Đúng là đại mĩ nhân ta ‘độc cô cầu bại’ giờ đây đã có địch thủ.(Tác giả: lúc này mà tỉ cũng không quên tự kỉ, ai hết cách).
“sao ngươi lại đến đây?” đang chếnh choàng xắp ngã nhào, Ngâm Tuyết được ai đó đỡ lấy.Khi nhìn kĩ nàng còn muốn xỉu nhanh hơn nữa, khuôn mặt hoàn mỹ phóng đại trước mặt cộng thêm giọng nói trầm thấp đầy mị hoặc, cùng mùi đàn hương theo hơi thở nóng hổi phả vào mặt đem nàng chân tay mềm nhũn, miệng lắp bắp.”ta ..ta đến tắm suối”
“Tắm suối? sao lại nhìn lén ta?”
“ không có, ta không có nhìn lén” trái tim nàng gia tốc mỗi lúc một nhanh khi cơ thể hắn càng ép sát vào nàng, giờ đây chỉ còn được ngăn cách bởi đôi tay nàng đang dám chặt trên ngực hắn.
“Không nhìn lén? vậy ngươi quang minh chính đại nhìn?”
“Ách, cái này”
“ngươi phải chịu trách nhiệm. Nói đi ngươi tên gì?”
“Hạ Ngâm Tuyết” Nàng máy móc trả lời hắn.
“Còn ta là, Cổ Ngự Long.Nhớ đấy ngươi phải có trách nhiệm vì đã nhìn thấy ta”.
“Tiểu thư người ở đâu?” Bất chợt tiếng Nhược Nhi vọng đến từ đâu đó. “Ta ở đây” Ngâm Tuyết gọi lớn.
“Sẽ còn tái kiến” thổi nhẹ một câu vào tai nàng Cổ Ngự Long thoắt cái đã biến mất không nhân ảnh. Để lại nàng ngẩn ngơ nhìn theo mãi cho đến lúc Nhược nhi xuất hiện.
“tiểu thư làm sao vậy?”
“Không có gì”
“không có gì sao lại chảy máu cam thế kia”
“Ách..”
/50
|