Mưa giá buốt vô cùng, mang theo những đợt gió lạnh thấu xương, từng đợt từng đợt vô tình trút xuống mặt Mộ Dung Tiểu Thiên, cũng không thể làm cho hắn phẫn nộ trong giờ phút này mà lại làm cho tâm trạng bình tĩnh của hắn không chút mảy may bất an nào cả.
Trận cười dữ dội của ông trời hé ra tiếng sấm sét ầm ầm, dường như trống trận kéo dài vô cùng vô tận. Một luồng sáng cắt ngang qua bầu trời, làm cho toàn bộ mặt đất sáng lên, nhưng trong nháy mắt lại kéo vào màn đêm âm u vô hạn.
Một chút ánh sáng giữa đêm đem, đó là vết thẹo kéo dài tới khóe mắt của Mộ Dung Tiểu Thiên, hiện giờ lửa giận đang làm khuôn mặt hắn vặn vẹo, càng làm cho khuôn mặt hắn trở nên quỷ dị, khủng bố. Thân hình 1m8 của hắn như quỷ mị, di chuyển trong màn đêm mịt mùng mưa sa gió giật.
- Hải Tử, người anh em sẽ chết một cách minh bạch, ta sẽ trả giá hết thảy để có thể làm được điều đó!
Nội tâm gào thét trở lên co rúm tái nhợt.
“Rầm.” tiếng sấm cùng tia chớp vẫn như vậy.
“Bính.” Mộ Dung Tiểu Thiên phá tan cánh cửa trong một ngôi nhà rách nát phía đông nội thành thành phố K.
“Oang” cảnh tượng trước mắt dường như dòng nước lũ không thể khống chế được mà đập thẳng vào ót hắn, làm cho toàn bộ tâm phế của hắn dưa bị từng lưỡi dao cứa vào, trong khoảnh khắc chỉ còn bi thương cam chịu.
Trong ngôi nhà nhỏ, một nam tử với cái đầu bóng lưỡng kinh ngạc nhảy lên khi tiếng cửa đổ vỡ, thân trên trần truồng, dây lưng đã tháo nửa. Trên người, trên mặt, từng vết cào xé, thẩm thấu một ít máu tươi nhỏ ra, cánh cửa mở ra làm gió lạnh lùa vào hơi hơi run rẩy.
Góc tường, một cô gái thần sắc bất lực đang lộ vẻ tuyệt vọng, nắm chặt lấy quần áo đã bị hủy hoại, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Mộ Dung Tiểu Thiên cảm thấy ruột gan mình như đứt ra, nước mắt cùng nước mưa chảy khắp khuôn mặt, thân ảnh trong phút chốc biến thành hiu quạnh buồn tẻ.
Chậm rãi, cứng nhắc, Mộ Dung Tiểu Thiên ướt sũng trong màn mưa, chết lặng rút ra một cái rìu sắc bén, hàn quang chớp động.
- Thiên, thiên, thiên tử, mày, mày muốn làm gì?
Tên đầu trọc run rẩy nói năng lộn xộn, thân thể lui về sau.
- Tên cẩu tạp chủng nhà mày, chỉ biết làm những chuyện thấp hèn. Ngay cả nữ nhân của anh em mà cũng không buông tha.
Thanh âm lạnh như băng dường như tới từ địa ngục, mỗi một chữ phun ra, là một bước tới thật nặng nề, chậm rãi hướng tới nam nhân trọc đầu.
- Thiên tử, mày muốn làm gì, Hải Tử đã chết rồi, nữ nhân này sẽ theo người khác thôi, sao ta không thể đem nàng đi.
Nam nhân đầu trọc vẻ mặt đầy sợ hãi.
- Cô rời khỏi nơi này đi.
Mộ Dung Tiểu Thiên sắc mặt lạnh lùng nhìn nàng, mặt không chút thay đổi.
Nàng kia cả người run rẩy chạy vào trong mưa gió, biến mất trong bóng đêm.
- Thiên tử, chúng ta tốt xấu gì cũng là anh em, không cần vì một chút việc cỏn con đó mà thương tổn hòa khí.
- Anh em? ~ Mộ Dung Tiểu Thiên bi ai cười lớn, thanh âm thật như tiếng đỗ quyên than khóc, thê lương vô cùng:
- Đứng về phía tên Lý mập, bán đứng Hải tử, mày còn dám nói tới hai chữ anh em.
Nam tử trọc đầu nhất thời sắc mặt trở nên hãi hùng.
- Thiên tử, tao, không… tha em, anh, không, không nên, giết người phải đền mạng đó.
Nam tử trọc đầu bất lực cầu xin, thân thể như lá cây khô trước gió, lạnh run.
- Yên tâm đi lão tử không đầy mười tám tuổi, tiếp được mày.
Mộ Dung Tiểu Thiên sắc mặt tranh nanh, cứng nhắc nhấc rìu trong tay bổ xuống…
Mưa to tầm tã, mang theo những tia điện kinh hãi, mưa to cùng bóng đêm hạ xuống thành phố K.
Mộ Dung Tiểu Thiên đứng yên trong mưa gió, nhìn lên trời cao, tùy ý để cho mưa gió gặm nhấm tâm linh ai oán.
Tâm đã chết, trời cao ở đâu, chỗ nào?
Mộ Dung Tiểu Thiên ngón tay chỉ lên trời, tê liệt tâm phế:
- Lão tặc thiên, ngươi bất công!
****
Lá rụng theo gió sắp sửa bay phương nào
Chỉ còn lại một khoảng trời xanh xinh đẹp
Những thanh âm nhảy múa giống như đôi cánh thiên sứ
Xẹt qua làm hạnh phúc của anh như trở lại
Như từng tới nơi anh đã từng yêu
Những hương thơm lưu lại như vẫn của ngày hôm qua.
Những ấm áp quen thuộc như đôi cánh thiên sứ kia
Bay qua nơi sâu thẳm nhất trong lòng anh
Anh tin tưởng em vẫn còn ở nơi này
Cũng chưa một lần rời đi
Tình yêu của anh giống như thiên sứ bảo vệ em
Nếu sinh mệnh thẳng đến nơi đây
Từ nay về sau nếu không có anh
Anh sẽ tìm một thiên sứ thay anh yêu em
Anh sẽ tìm một thiên sứ thay anh yêu em
( Bài hát: Đôi cánh thiên sứ - rất hay liric này mình dịch.)
………
Giai điệu tuyệt đẹp đau thương tràn ngập xe, những câu hát tràn đầy tình cảm một mạch chạy theo ô tô.
- Chú gì ơi, sao chú lại khóc.
Thanh âm non nớt khờ dại ngọt ngào như dàn đông ca truyền tới tai Mộ Dung Tiểu Thiên.
- A!~ từ trong mộng bừng tỉnh lại, Mộ Dung Tiểu Thiên nhìn đôi mắt sáng người tràn đầy tò mò phía trước:
- Không cẩn thận, bị gió thổi vào mắt.
Lâu đi nước mắt trên khóe mắt, che dấu thân ảnh dưới lớp cửa kính của xe.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, ô tô chậm rãi sắp tiến vào thành phố K, đáy lòng một chút bi thương. Mười năm, đã rời nơi này mười năm, nay lại quay về. Mười năm tang thương, năm tháng không thể nào làm giảm những thương tâm trong lòng.
Đường chân trời, đoạn tình trường, cảnh còn người mất, sắc mặt qua đi, chỉ còn lưu lại nhưng giọt nước mắt đau buồn.
Mộ Dung Tiểu Thiên đứng ở một con đường cái lớn ầm ĩ tiếng động, mờ mịt nhìn dòng người đi tới đi lui mà không biết làm sao, mười năm thay đổi đủ làm cho hắn không nhận ra được thành phố K ngày xưa nữa.
Nhà? Nhà ở nơi đâu? Nơi căn nhà xưa kia của mình giờ đã biến thành một tòa nhà cao tầng.
Ta còn có nhà sao? Mộ Dung Tiểu Thiên tự giễu mình, lắc đầu cười khổ.
Không biết em trai, em gái ta hiện nay thế nào? Mộ Dung Tiểu Thiên ngửa đầu than nhẹ, tràng cảnh ác mộng mười năm trước lại hiện lên trước mắt…
***
Mộ Dung Tiểu Thiên gõ cửa nhà của Lâm Hiểu Minh một thầy giáo trường nhất trung thành phố K, vẩy máu ở trên người đã bị nước mưa cọ rửa thành một mảng hồng.
- Tiểu Thiên, cháu làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?
Một nam tử trung niên mở cửa, ánh mắt kinh hãi cùng thân thiết.
- Cháu đã giết người.
Khuôn mặt Mộ Dung Tiểu Thiên ở trong phòng dưới ánh sáng nhàn nhạt của đèn điện lại càng thêm vẻ tranh nanh.
- Cái gì, cháu…
Khiếp sợ, tuyệt đối khiếp sợ, kích thích tới mức không nói lên lời.
Mộ Dung Tiểu Thiên vẻ mặt chết lặng, ánh mắt ảm đạm không chút ánh sáng.
Nam nhân trung niên này sau nửa ngày mới khôi phục bình tĩnh, trong quan tâm mang theo tiếc hận nói:
- Tiểu Thiên, luật pháp không dung tình, có gan làm thì có gan đối mặt, ta cùng cháu đi tự thú.
- Phịch!~ Tiểu Thiên dập hai đầu gối xuống, quỳ rạp xuống đất, mặt không chút thay đổi, thái độ kiên quyết:
- Không cần chú phải đưa đi, cháu sẽ tự đi một mình, tiểu Thiên đêm nay tới, chỉ cầu chú Lâm một việc này thôi.
- Đứa nhỏ này, mau đứng lên, có chuyện gì, cháu cứ nói.
Nam nhân trung niên, khóe mắt lộ ra chút nước mắt.
- Anh em chúng cháu ba người, bình thường đã làm chú không ít phiền toái, Tiểu Thiên biết chú là người tốt, tiểu Thiên cầu xin chú hãy thu dưỡng em trai cùng em gái cháu.
Mộ Dung Tiểu Thiên dập đầu “ bính bính” xuống đất hai cái.
- Tiểu Thiên, mau đứng lên, chú Lâm này đáp ứng với cháu.
Nam nhân trung niên kéo Mộ Dung Tiểu Thiên lên, thanh âm nghẹn ngào, đưa mắt thở dài:
- Số mệnh thật đùa giỡn người mà.
- Chú Lâm, cháu xin chú đừng nói với hai em cháu…
Mộ Dung Tiểu Thiên đứng lên, đau thương vô hạn, nghẹn ngào khó nói hết, chết lặng cúi đầu vái lạy nam nhân trung niên, bất lực cô độc xoay người, nhảy vào trong màn mưa đêm lạnh lẽo….
****
- Ài! ~ Mộ Dung Tiểu Thiên lắc lắc đầu, đưa tâm tư trở về hiện tại. Trường Nhất Trung của hành phố K hắn đã đi qua, Lâm hiệu trưởng mười năm trước đã đi đâu mất, mang theo em trai cùng em gái mình đi nơi nào không rõ.
Tiểu Ý, Tiểu Phong, các em ở nơi nào, có khỏe mạnh không? Mộ Dung Tiểu Thiên khóe miệng cong lên, cười cười tự giễu mình, biển người mờ mịt, quên đi, không nghĩ tới nữa, trước tiên tìm việc làm, yên ổn rồi nói sau, trong túi cũng chẳng còn lại bao nhiêu tiền cả.
- Cậu có sở trường gì đặc biệt không?
- Không có.
Đối phương xin lỗi lắc đầu.
…….
- Xin hỏi anh có bằng cấp nào không?
- Chưa tốt nghiệp trung học.
- Thực xin lỗi…
……
- Ngài đã có kinh nghiệm làm việc ở đâu chưa?
- Chưa từng.
- Thực xin lỗi.
Nhân viên tuyển dụng cười cười, lắc đầu.
….
- Anh vừa mới mãn hạn tù hả, thực xin lỗi…
Mộ Dung Tiểu Thiên quay đầu đi không nói hai lời.
….
Vài ngày nay, chạy tới chạy lui mấy chục chỗ, nhưng là vẫn không kiếm được một câu “ ngày mai tới làm đi.” Mộ Dung Tiểu Thiên bất lực, đáy lòng nổi lên bi ai nhè nhẹ, ngày mai ở nơi nào? Bất đắc dĩ, bất lực, không có hi vọng, không có tiền đồ Mộ Dung Tiểu Thiên lang thang vô định trên đường cái, ánh mắt vô thần nhìn chung quanh như mộng du.
“ [Vận Mệnh] sắp được ra mắt, tập đoàn Niệm Thiên cam kết sẽ trả lương cho game thủ chuyên nghiệp mới mức lương cao nhất, tạo điều kiện tốt nhất cho chiến đội, đãi ngộ hậu đãi, người chơi có ý định xin tới trước 17h ngày 1 tháng 1 năm 2010, tới chi nhánh của ngân hàng Á Châu, để lại địa chỉ: Trung Quốc thành phố K tỉnh F, số 8 đường Di Tôn.”
Tấm truyền đơn quảng cáo này đập vào mắt Mộ Dung Tiểu Thiên, khiến cho hắn không tự chủ được mà lại gần quan sát, trên khuôn mặt âm trầm lộ ra vẻ cười cười.
“ Ta đây tốt xấu gì cũng là một cao thủ chơi game [Tam Quốc quần anh truyện], nói là game thủ chuyên nghiệp cũng không quá đi.” Mộ Dung Tiểu Thiên ngây ngốc nghĩ ngợi.
Tâm tình tựa như tốt hơn rất nhiều, đả khởi lại tinh thần, cẩn thận đọc lại nội dung truyền đơn biểu ngữ:
“ Trung Quốc, Nhật Bản, Mỹ, Đứ, cùng hai mươi mấy quốc gia đầu tư 3 tỉ USD trải qua hơn mười năm, hơn một ngàn khoa học gia đã nghiên cứu chế tác thành công trò chơi mô phỏng chân thật, [Vận Mệnh] sắp được ra mắt.
Trò game này không có trí não con người thao tác vận hành, không tồn tại GM, hoàn toàn ngăn chặn thủ đoạn ****, 100 kiện thần khí chờ đợi được các người chơi có thực lực khai quật, toàn bộ các chức nghiệp được che dấu bằng vận khí, không thể hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ mà không dựa vào vận mệnh, không tồn tại tài khoản đặc thù, hay tài khoản may mắn, không tồn tại closed beta, open beta. Trực tiếp vận hành, cơ hội đối với game thủ là ngang hàng nhau.
[Vận Mệnh] mô phỏng trình độ chân thật 100%, khí thế to lớn, cảnh tượng rộng lớn mạnh mẽ, làm cho người chơi như tự mình trải nghiệm vận mệnh, thị giác rung động chân thật, cảm giác đau đớn trăm phần trăm.
Thời gian bắt đầu trò chơi: đúng 18h ngày 1 tháng 1 năm 2010, đúng giờ bắt đầu.”
Ngày 1 tháng 1 năm 2010, Mộ Dung Tiểu Thiên sửng sốt, khẩn trương xem lại lịch. Trời ại, 16h48p ngày 1 tháng 1 năm 2010.
Con mẹ nó, còn cách thời hạn chót tập đoàn Niệm Thiên thông báo tuyển dụng đúng 12p.
Mộ Dung Tiểu Thiên đưa tay ngăn một chiếc xe taxi lại, vội vã mở cửa xe, chui vào trong xuất ra 10 đồng nhân dân tệ:
- Ông anh, cho anh mười nhân dân tệ, hơn không lấy lại, thiếu đành chấp nhận, trong mười phút nữa đưa em tới số 8 đường Di Tôn, được không?
- Người anh em, cậu cũng thật thà đó, cái này, anh mày sẽ miễn phí cho chú em.
Người lái xe taxi cười cười trước vẻ mặt chờ đợi của Mộ Dung Tiểu Thiên, nhấn ga, phóng vù tới.
Tới tầng dưới chi nhanh ngân hàng Á Châu của tập đoàn Niệm Thiên, gác chuông vừa vặn đổ 17h. Mộ Dung Tiểu Thiên vội vội vàng vàng chạy tới đẩy cửa tầng dưới, điên cuồng hét lên một tiếng:
- Ta là game thủ chuyên nghiệp, ta tới báo danh?
Trận cười dữ dội của ông trời hé ra tiếng sấm sét ầm ầm, dường như trống trận kéo dài vô cùng vô tận. Một luồng sáng cắt ngang qua bầu trời, làm cho toàn bộ mặt đất sáng lên, nhưng trong nháy mắt lại kéo vào màn đêm âm u vô hạn.
Một chút ánh sáng giữa đêm đem, đó là vết thẹo kéo dài tới khóe mắt của Mộ Dung Tiểu Thiên, hiện giờ lửa giận đang làm khuôn mặt hắn vặn vẹo, càng làm cho khuôn mặt hắn trở nên quỷ dị, khủng bố. Thân hình 1m8 của hắn như quỷ mị, di chuyển trong màn đêm mịt mùng mưa sa gió giật.
- Hải Tử, người anh em sẽ chết một cách minh bạch, ta sẽ trả giá hết thảy để có thể làm được điều đó!
Nội tâm gào thét trở lên co rúm tái nhợt.
“Rầm.” tiếng sấm cùng tia chớp vẫn như vậy.
“Bính.” Mộ Dung Tiểu Thiên phá tan cánh cửa trong một ngôi nhà rách nát phía đông nội thành thành phố K.
“Oang” cảnh tượng trước mắt dường như dòng nước lũ không thể khống chế được mà đập thẳng vào ót hắn, làm cho toàn bộ tâm phế của hắn dưa bị từng lưỡi dao cứa vào, trong khoảnh khắc chỉ còn bi thương cam chịu.
Trong ngôi nhà nhỏ, một nam tử với cái đầu bóng lưỡng kinh ngạc nhảy lên khi tiếng cửa đổ vỡ, thân trên trần truồng, dây lưng đã tháo nửa. Trên người, trên mặt, từng vết cào xé, thẩm thấu một ít máu tươi nhỏ ra, cánh cửa mở ra làm gió lạnh lùa vào hơi hơi run rẩy.
Góc tường, một cô gái thần sắc bất lực đang lộ vẻ tuyệt vọng, nắm chặt lấy quần áo đã bị hủy hoại, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Mộ Dung Tiểu Thiên cảm thấy ruột gan mình như đứt ra, nước mắt cùng nước mưa chảy khắp khuôn mặt, thân ảnh trong phút chốc biến thành hiu quạnh buồn tẻ.
Chậm rãi, cứng nhắc, Mộ Dung Tiểu Thiên ướt sũng trong màn mưa, chết lặng rút ra một cái rìu sắc bén, hàn quang chớp động.
- Thiên, thiên, thiên tử, mày, mày muốn làm gì?
Tên đầu trọc run rẩy nói năng lộn xộn, thân thể lui về sau.
- Tên cẩu tạp chủng nhà mày, chỉ biết làm những chuyện thấp hèn. Ngay cả nữ nhân của anh em mà cũng không buông tha.
Thanh âm lạnh như băng dường như tới từ địa ngục, mỗi một chữ phun ra, là một bước tới thật nặng nề, chậm rãi hướng tới nam nhân trọc đầu.
- Thiên tử, mày muốn làm gì, Hải Tử đã chết rồi, nữ nhân này sẽ theo người khác thôi, sao ta không thể đem nàng đi.
Nam nhân đầu trọc vẻ mặt đầy sợ hãi.
- Cô rời khỏi nơi này đi.
Mộ Dung Tiểu Thiên sắc mặt lạnh lùng nhìn nàng, mặt không chút thay đổi.
Nàng kia cả người run rẩy chạy vào trong mưa gió, biến mất trong bóng đêm.
- Thiên tử, chúng ta tốt xấu gì cũng là anh em, không cần vì một chút việc cỏn con đó mà thương tổn hòa khí.
- Anh em? ~ Mộ Dung Tiểu Thiên bi ai cười lớn, thanh âm thật như tiếng đỗ quyên than khóc, thê lương vô cùng:
- Đứng về phía tên Lý mập, bán đứng Hải tử, mày còn dám nói tới hai chữ anh em.
Nam tử trọc đầu nhất thời sắc mặt trở nên hãi hùng.
- Thiên tử, tao, không… tha em, anh, không, không nên, giết người phải đền mạng đó.
Nam tử trọc đầu bất lực cầu xin, thân thể như lá cây khô trước gió, lạnh run.
- Yên tâm đi lão tử không đầy mười tám tuổi, tiếp được mày.
Mộ Dung Tiểu Thiên sắc mặt tranh nanh, cứng nhắc nhấc rìu trong tay bổ xuống…
Mưa to tầm tã, mang theo những tia điện kinh hãi, mưa to cùng bóng đêm hạ xuống thành phố K.
Mộ Dung Tiểu Thiên đứng yên trong mưa gió, nhìn lên trời cao, tùy ý để cho mưa gió gặm nhấm tâm linh ai oán.
Tâm đã chết, trời cao ở đâu, chỗ nào?
Mộ Dung Tiểu Thiên ngón tay chỉ lên trời, tê liệt tâm phế:
- Lão tặc thiên, ngươi bất công!
****
Lá rụng theo gió sắp sửa bay phương nào
Chỉ còn lại một khoảng trời xanh xinh đẹp
Những thanh âm nhảy múa giống như đôi cánh thiên sứ
Xẹt qua làm hạnh phúc của anh như trở lại
Như từng tới nơi anh đã từng yêu
Những hương thơm lưu lại như vẫn của ngày hôm qua.
Những ấm áp quen thuộc như đôi cánh thiên sứ kia
Bay qua nơi sâu thẳm nhất trong lòng anh
Anh tin tưởng em vẫn còn ở nơi này
Cũng chưa một lần rời đi
Tình yêu của anh giống như thiên sứ bảo vệ em
Nếu sinh mệnh thẳng đến nơi đây
Từ nay về sau nếu không có anh
Anh sẽ tìm một thiên sứ thay anh yêu em
Anh sẽ tìm một thiên sứ thay anh yêu em
( Bài hát: Đôi cánh thiên sứ - rất hay liric này mình dịch.)
………
Giai điệu tuyệt đẹp đau thương tràn ngập xe, những câu hát tràn đầy tình cảm một mạch chạy theo ô tô.
- Chú gì ơi, sao chú lại khóc.
Thanh âm non nớt khờ dại ngọt ngào như dàn đông ca truyền tới tai Mộ Dung Tiểu Thiên.
- A!~ từ trong mộng bừng tỉnh lại, Mộ Dung Tiểu Thiên nhìn đôi mắt sáng người tràn đầy tò mò phía trước:
- Không cẩn thận, bị gió thổi vào mắt.
Lâu đi nước mắt trên khóe mắt, che dấu thân ảnh dưới lớp cửa kính của xe.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, ô tô chậm rãi sắp tiến vào thành phố K, đáy lòng một chút bi thương. Mười năm, đã rời nơi này mười năm, nay lại quay về. Mười năm tang thương, năm tháng không thể nào làm giảm những thương tâm trong lòng.
Đường chân trời, đoạn tình trường, cảnh còn người mất, sắc mặt qua đi, chỉ còn lưu lại nhưng giọt nước mắt đau buồn.
Mộ Dung Tiểu Thiên đứng ở một con đường cái lớn ầm ĩ tiếng động, mờ mịt nhìn dòng người đi tới đi lui mà không biết làm sao, mười năm thay đổi đủ làm cho hắn không nhận ra được thành phố K ngày xưa nữa.
Nhà? Nhà ở nơi đâu? Nơi căn nhà xưa kia của mình giờ đã biến thành một tòa nhà cao tầng.
Ta còn có nhà sao? Mộ Dung Tiểu Thiên tự giễu mình, lắc đầu cười khổ.
Không biết em trai, em gái ta hiện nay thế nào? Mộ Dung Tiểu Thiên ngửa đầu than nhẹ, tràng cảnh ác mộng mười năm trước lại hiện lên trước mắt…
***
Mộ Dung Tiểu Thiên gõ cửa nhà của Lâm Hiểu Minh một thầy giáo trường nhất trung thành phố K, vẩy máu ở trên người đã bị nước mưa cọ rửa thành một mảng hồng.
- Tiểu Thiên, cháu làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?
Một nam tử trung niên mở cửa, ánh mắt kinh hãi cùng thân thiết.
- Cháu đã giết người.
Khuôn mặt Mộ Dung Tiểu Thiên ở trong phòng dưới ánh sáng nhàn nhạt của đèn điện lại càng thêm vẻ tranh nanh.
- Cái gì, cháu…
Khiếp sợ, tuyệt đối khiếp sợ, kích thích tới mức không nói lên lời.
Mộ Dung Tiểu Thiên vẻ mặt chết lặng, ánh mắt ảm đạm không chút ánh sáng.
Nam nhân trung niên này sau nửa ngày mới khôi phục bình tĩnh, trong quan tâm mang theo tiếc hận nói:
- Tiểu Thiên, luật pháp không dung tình, có gan làm thì có gan đối mặt, ta cùng cháu đi tự thú.
- Phịch!~ Tiểu Thiên dập hai đầu gối xuống, quỳ rạp xuống đất, mặt không chút thay đổi, thái độ kiên quyết:
- Không cần chú phải đưa đi, cháu sẽ tự đi một mình, tiểu Thiên đêm nay tới, chỉ cầu chú Lâm một việc này thôi.
- Đứa nhỏ này, mau đứng lên, có chuyện gì, cháu cứ nói.
Nam nhân trung niên, khóe mắt lộ ra chút nước mắt.
- Anh em chúng cháu ba người, bình thường đã làm chú không ít phiền toái, Tiểu Thiên biết chú là người tốt, tiểu Thiên cầu xin chú hãy thu dưỡng em trai cùng em gái cháu.
Mộ Dung Tiểu Thiên dập đầu “ bính bính” xuống đất hai cái.
- Tiểu Thiên, mau đứng lên, chú Lâm này đáp ứng với cháu.
Nam nhân trung niên kéo Mộ Dung Tiểu Thiên lên, thanh âm nghẹn ngào, đưa mắt thở dài:
- Số mệnh thật đùa giỡn người mà.
- Chú Lâm, cháu xin chú đừng nói với hai em cháu…
Mộ Dung Tiểu Thiên đứng lên, đau thương vô hạn, nghẹn ngào khó nói hết, chết lặng cúi đầu vái lạy nam nhân trung niên, bất lực cô độc xoay người, nhảy vào trong màn mưa đêm lạnh lẽo….
****
- Ài! ~ Mộ Dung Tiểu Thiên lắc lắc đầu, đưa tâm tư trở về hiện tại. Trường Nhất Trung của hành phố K hắn đã đi qua, Lâm hiệu trưởng mười năm trước đã đi đâu mất, mang theo em trai cùng em gái mình đi nơi nào không rõ.
Tiểu Ý, Tiểu Phong, các em ở nơi nào, có khỏe mạnh không? Mộ Dung Tiểu Thiên khóe miệng cong lên, cười cười tự giễu mình, biển người mờ mịt, quên đi, không nghĩ tới nữa, trước tiên tìm việc làm, yên ổn rồi nói sau, trong túi cũng chẳng còn lại bao nhiêu tiền cả.
- Cậu có sở trường gì đặc biệt không?
- Không có.
Đối phương xin lỗi lắc đầu.
…….
- Xin hỏi anh có bằng cấp nào không?
- Chưa tốt nghiệp trung học.
- Thực xin lỗi…
……
- Ngài đã có kinh nghiệm làm việc ở đâu chưa?
- Chưa từng.
- Thực xin lỗi.
Nhân viên tuyển dụng cười cười, lắc đầu.
….
- Anh vừa mới mãn hạn tù hả, thực xin lỗi…
Mộ Dung Tiểu Thiên quay đầu đi không nói hai lời.
….
Vài ngày nay, chạy tới chạy lui mấy chục chỗ, nhưng là vẫn không kiếm được một câu “ ngày mai tới làm đi.” Mộ Dung Tiểu Thiên bất lực, đáy lòng nổi lên bi ai nhè nhẹ, ngày mai ở nơi nào? Bất đắc dĩ, bất lực, không có hi vọng, không có tiền đồ Mộ Dung Tiểu Thiên lang thang vô định trên đường cái, ánh mắt vô thần nhìn chung quanh như mộng du.
“ [Vận Mệnh] sắp được ra mắt, tập đoàn Niệm Thiên cam kết sẽ trả lương cho game thủ chuyên nghiệp mới mức lương cao nhất, tạo điều kiện tốt nhất cho chiến đội, đãi ngộ hậu đãi, người chơi có ý định xin tới trước 17h ngày 1 tháng 1 năm 2010, tới chi nhánh của ngân hàng Á Châu, để lại địa chỉ: Trung Quốc thành phố K tỉnh F, số 8 đường Di Tôn.”
Tấm truyền đơn quảng cáo này đập vào mắt Mộ Dung Tiểu Thiên, khiến cho hắn không tự chủ được mà lại gần quan sát, trên khuôn mặt âm trầm lộ ra vẻ cười cười.
“ Ta đây tốt xấu gì cũng là một cao thủ chơi game [Tam Quốc quần anh truyện], nói là game thủ chuyên nghiệp cũng không quá đi.” Mộ Dung Tiểu Thiên ngây ngốc nghĩ ngợi.
Tâm tình tựa như tốt hơn rất nhiều, đả khởi lại tinh thần, cẩn thận đọc lại nội dung truyền đơn biểu ngữ:
“ Trung Quốc, Nhật Bản, Mỹ, Đứ, cùng hai mươi mấy quốc gia đầu tư 3 tỉ USD trải qua hơn mười năm, hơn một ngàn khoa học gia đã nghiên cứu chế tác thành công trò chơi mô phỏng chân thật, [Vận Mệnh] sắp được ra mắt.
Trò game này không có trí não con người thao tác vận hành, không tồn tại GM, hoàn toàn ngăn chặn thủ đoạn ****, 100 kiện thần khí chờ đợi được các người chơi có thực lực khai quật, toàn bộ các chức nghiệp được che dấu bằng vận khí, không thể hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ mà không dựa vào vận mệnh, không tồn tại tài khoản đặc thù, hay tài khoản may mắn, không tồn tại closed beta, open beta. Trực tiếp vận hành, cơ hội đối với game thủ là ngang hàng nhau.
[Vận Mệnh] mô phỏng trình độ chân thật 100%, khí thế to lớn, cảnh tượng rộng lớn mạnh mẽ, làm cho người chơi như tự mình trải nghiệm vận mệnh, thị giác rung động chân thật, cảm giác đau đớn trăm phần trăm.
Thời gian bắt đầu trò chơi: đúng 18h ngày 1 tháng 1 năm 2010, đúng giờ bắt đầu.”
Ngày 1 tháng 1 năm 2010, Mộ Dung Tiểu Thiên sửng sốt, khẩn trương xem lại lịch. Trời ại, 16h48p ngày 1 tháng 1 năm 2010.
Con mẹ nó, còn cách thời hạn chót tập đoàn Niệm Thiên thông báo tuyển dụng đúng 12p.
Mộ Dung Tiểu Thiên đưa tay ngăn một chiếc xe taxi lại, vội vã mở cửa xe, chui vào trong xuất ra 10 đồng nhân dân tệ:
- Ông anh, cho anh mười nhân dân tệ, hơn không lấy lại, thiếu đành chấp nhận, trong mười phút nữa đưa em tới số 8 đường Di Tôn, được không?
- Người anh em, cậu cũng thật thà đó, cái này, anh mày sẽ miễn phí cho chú em.
Người lái xe taxi cười cười trước vẻ mặt chờ đợi của Mộ Dung Tiểu Thiên, nhấn ga, phóng vù tới.
Tới tầng dưới chi nhanh ngân hàng Á Châu của tập đoàn Niệm Thiên, gác chuông vừa vặn đổ 17h. Mộ Dung Tiểu Thiên vội vội vàng vàng chạy tới đẩy cửa tầng dưới, điên cuồng hét lên một tiếng:
- Ta là game thủ chuyên nghiệp, ta tới báo danh?
/59
|