Theo cô nhớ thì , nữ chủ sẽ nhập học trễ hai ba ngày gì đó . Không rõ nữa nói chung là trễ đi , vì thân phận nên nữ chủ chỉ được học ở lớp thường thôi . Nữ chủ với thành tích xuất sắc , được chuyển qua lớp giỏi nhưng quan trọng hên hết là cô không nhớ được chuyển qua lớp nào mới chết ! Thanh ơi là Thanh sao mày lại l quên điểm mấu chốt trong tiểu thuyết này vậy . Đúng là khóc không ra nước mắt mà , số tôi thật là khổ ,..... sau một lúc than xong . Nữ chính của chúng ta mới nghĩ rằng :
_ chuyện này là bình thường thôi ít người nào đọc xong lại nhớ được mấy cái chi tiết như thế này .
Tự đấm nhẹ đầu mình một cái , nhìn lên phía chú Minh mà hú vía . Chú nhìn mình với con mắt kinh ngạc , bây giờ muốn tìm cái lỗ để chui xuống quá . Thật là mất mặt . Khụ ..... Khụ ..... để làm dịu lại cái không khí xấu hổ trong xe mà chính bản thân mình gây ra .
Bước xuống xe , có lẽ còn sớm sân trường rộng lớn chỉ lác đác vài bạn học sinh . Trong làn gió se se lạnh của buổi sớm mai , không khí trong lành . Thỉnh thoảng vài chú chim nhỏ bay qua , làn gió nhẹ thoảng đưa , cây cối xung quanh xào xạc , nhẹ nhàng .
_Chắc hẳn đây có thể là khung cảnh tuyệt vời nếu cô có thể ngủ ở đây ngay bây giờ thì hay biết bao ! <===== Đây là suy nghĩ ngay lúc này của cô ( Đáng sợ )
Kết thúc suy nghĩ , cô đi nhanh vào chỗ làm lễ khai giảng . Đi một hồi cô mới phát hiện không biết đường ! Chết chưa .
Cảm ơn trời , lúc này có một bạn nam đi qua , tận dụng thời gian lại kêu bạn đó ( T/g : nàng cảm ơn trời làm gì , người cần cảm ơn là ta đây này , không nhờ ta viết thêm mấy câu là nàng đi tới mỏi chân mà chưa tìm được chỗ đâu ! Hừ .... Hừ )
_ Bạn gì ơi , bạn gì ơi
_ Cho mình hỏi là đường đi đến chỗ khai giảng là chỗ nào zạ ?
_ À , bạn tới chỗ khai giảng hả ?
_ Vâng
_ Vậy đi theo mình đi , mình cũng đang đi tới chỗ đó luôn nè .
_ Uk , cảm ơn bạn
Thế hai người cùng nhau đi , vừa đi vừa nói chuyện , người này hỏi người kia đáp . Ríu rít trên đường đi mà cô đâu biết rằng mình đang nói nói chuyện với thành phần nguy hiểm cần tránh xa đâu ! ( Theo nàng là vậy )
Tới chỗ hai người mới chia ra đi , trước khi đi , cô còn vui vẻ giới thiệu tên của mình nữa chứ
_ Chào bạn mình tên là Tạ Ngọc Thanh còn bạn ?
_ À , mình tên là Cao Thiên Vũ , rất vui được làm quen với bạn
Cô nghe xong cái tên Cao Thiên Vũ thì hết hồn lun . Hôm nay xui sẻo thiệt , gặp trúng ngay nam chủ luôn mới chết ! còn vui vẻ nói ra tên mình nữa chứ . Đúng là tự đào hố chôn mình mà Hu Hu .
Còn Thiên Vũ nhìn biểu hiện của cô bạn bạn mới là quen này thì hết sức lấy làm lạ . Vui vẻ ==> Kinh ngạc ===> Hoang mang ===> Âm u . Vũ tự hỏi rằng
_ Tên mình đáng sợ đến như vậy ư ? Sao mình thấy nó bình thường mà ta ( gãi gãi đầu ) ( T/g : để đại nhân nói cho nhà ngươi nghe , đáng sợ không phải tên của ngươi mà chính là con mắt như không tròng của ngươi ! Thiên Vũ : Why ?????? 0.0 T/g : sau này nhà ngươi sẽ biết ! ^_____^ từ từ sẽ được bật mí ) .
Cô nhanh chóng rời khỏi
_ TẠM BIỆT ........( không gặp lại ) không dám thốt ra hai chữ sau cùng
_ Tạm biệt . Thiên Vũ còn đứng đó cười vẩy tay chào cô nữa chứ . Nhìn cái dáng hối hả của cô mà mắc cười
Chọn hàng ghế gần sau cùng hàng nữ của trường cô , ngồi xuống tịnh tâm lại cái đã . Ngồi khoảng một lúc thì cô hắc xì liên tục ( Nguyên nhân chắc ai cũng biết mà phải không !)
_ chuyện này là bình thường thôi ít người nào đọc xong lại nhớ được mấy cái chi tiết như thế này .
Tự đấm nhẹ đầu mình một cái , nhìn lên phía chú Minh mà hú vía . Chú nhìn mình với con mắt kinh ngạc , bây giờ muốn tìm cái lỗ để chui xuống quá . Thật là mất mặt . Khụ ..... Khụ ..... để làm dịu lại cái không khí xấu hổ trong xe mà chính bản thân mình gây ra .
Bước xuống xe , có lẽ còn sớm sân trường rộng lớn chỉ lác đác vài bạn học sinh . Trong làn gió se se lạnh của buổi sớm mai , không khí trong lành . Thỉnh thoảng vài chú chim nhỏ bay qua , làn gió nhẹ thoảng đưa , cây cối xung quanh xào xạc , nhẹ nhàng .
_Chắc hẳn đây có thể là khung cảnh tuyệt vời nếu cô có thể ngủ ở đây ngay bây giờ thì hay biết bao ! <===== Đây là suy nghĩ ngay lúc này của cô ( Đáng sợ )
Kết thúc suy nghĩ , cô đi nhanh vào chỗ làm lễ khai giảng . Đi một hồi cô mới phát hiện không biết đường ! Chết chưa .
Cảm ơn trời , lúc này có một bạn nam đi qua , tận dụng thời gian lại kêu bạn đó ( T/g : nàng cảm ơn trời làm gì , người cần cảm ơn là ta đây này , không nhờ ta viết thêm mấy câu là nàng đi tới mỏi chân mà chưa tìm được chỗ đâu ! Hừ .... Hừ )
_ Bạn gì ơi , bạn gì ơi
_ Cho mình hỏi là đường đi đến chỗ khai giảng là chỗ nào zạ ?
_ À , bạn tới chỗ khai giảng hả ?
_ Vâng
_ Vậy đi theo mình đi , mình cũng đang đi tới chỗ đó luôn nè .
_ Uk , cảm ơn bạn
Thế hai người cùng nhau đi , vừa đi vừa nói chuyện , người này hỏi người kia đáp . Ríu rít trên đường đi mà cô đâu biết rằng mình đang nói nói chuyện với thành phần nguy hiểm cần tránh xa đâu ! ( Theo nàng là vậy )
Tới chỗ hai người mới chia ra đi , trước khi đi , cô còn vui vẻ giới thiệu tên của mình nữa chứ
_ Chào bạn mình tên là Tạ Ngọc Thanh còn bạn ?
_ À , mình tên là Cao Thiên Vũ , rất vui được làm quen với bạn
Cô nghe xong cái tên Cao Thiên Vũ thì hết hồn lun . Hôm nay xui sẻo thiệt , gặp trúng ngay nam chủ luôn mới chết ! còn vui vẻ nói ra tên mình nữa chứ . Đúng là tự đào hố chôn mình mà Hu Hu .
Còn Thiên Vũ nhìn biểu hiện của cô bạn bạn mới là quen này thì hết sức lấy làm lạ . Vui vẻ ==> Kinh ngạc ===> Hoang mang ===> Âm u . Vũ tự hỏi rằng
_ Tên mình đáng sợ đến như vậy ư ? Sao mình thấy nó bình thường mà ta ( gãi gãi đầu ) ( T/g : để đại nhân nói cho nhà ngươi nghe , đáng sợ không phải tên của ngươi mà chính là con mắt như không tròng của ngươi ! Thiên Vũ : Why ?????? 0.0 T/g : sau này nhà ngươi sẽ biết ! ^_____^ từ từ sẽ được bật mí ) .
Cô nhanh chóng rời khỏi
_ TẠM BIỆT ........( không gặp lại ) không dám thốt ra hai chữ sau cùng
_ Tạm biệt . Thiên Vũ còn đứng đó cười vẩy tay chào cô nữa chứ . Nhìn cái dáng hối hả của cô mà mắc cười
Chọn hàng ghế gần sau cùng hàng nữ của trường cô , ngồi xuống tịnh tâm lại cái đã . Ngồi khoảng một lúc thì cô hắc xì liên tục ( Nguyên nhân chắc ai cũng biết mà phải không !)
/22
|