Mất trí nhớ? Nàng ta đang trêu chọc hắn sao? Hay nghĩ hắn là hài nhi ba tuổi? Cao Húc nhíu mày.
“Bẩm vương phi, tiểu nhân là Cao Húc, tổng quản Thanh vương phủ. Việc vương phi bị trúng độc là do thị vệ trong phủ không canh gác cẩn thận để cho kẻ gian thừa cơ làm bậy. Trí nhớ của vương phi…?” Miệng hắn tuy nói những lời này, nhưng tâm hắn đã ngầm rủa Từ Hoa đến ngàn vạn lần. Hừ! Chẳng phải là do tình nhân của ngươi làm sao?
À! Thì ra hắn là Cao tổng quản trong mà hai con nha đầu kia thường hay nhắc đến. Từ Hoa thấy hắn nói những lời khách sáo nhưng thái dộ lại dửng dưng xem thường. Cho thấy, địa vị của nàng ở Thanh vương phủ này cũng không được cao cho mấy.
Nàng mở miệng trả lời: “Hóa ra là Cao tổng quản. Ta đã nghe Mai Ảnh và Mai Lam nói tới ngươi. Sau khi ta tỉnh lại, dù thân thể đã khôi phục hoàn toàn, nhưng những chuyện trước đây ta không thể nhớ được. Càng cố suy nghĩ, đầu ta lại càng đau.”
Nàng vừa nói, vừa xoa xoa hai bên thái dương.
Cao Húc nghe vậy liền nói: “Vương phi vừa mới hồi phục không nên suy nghĩ nhiều. Tiểu nhân sẽ cho mời thái y đến chuẩn bệnh cho vương phi. Hy vọng thái y sẽ chữa khỏi bệnh cho vương phi!” Hắn nhìn nàng chằm chằm, để tìm ra sơ hở của nàng. Nhưng rất tiếc, đã làm hắn phải thất vọng.
Từ Hoa nhìn hắn mìm cười nói: “Cảm ơn Cao tổng quản! Ta sẽ chiếu cố bản thân thật tốt. Nếu không có việc gì nữa thì ta đi nghỉ đây, ta có chút mệt mỏi!”
Cao Húc nghe vậy ngạc nhiên nhìn nàng, nhưng vẫn nói: “Vậy tiểu nhân cáo lui!”
Hắn vừa dứt lời, liền nghe một tiếng “cạch” đã thấy cánh cửa trước mặt đóng sập lại. Sau cánh cửa vọng ra một câu “Cao tổng quản đi thong thả!”
Cao Húc nhìn trừng trừng vào cửa vừa đóng lại. Đây là thái độ gì? Trước đây, dù nàng ta có hống hách đến đâu vẫn biết bản thân không được sủng ái nên ra sức mua chuộc hắn, nói chuyện còn phải nhìn sắc mặc hắn. Vậy mà, mới qua có mấy ngày, nàng ta lại trở mặt như vậy. Chẳng lẽ bên kia có hành động gì?
Hắn phất tay áo bỏ đi. Từ Hoa đứng sau cánh cửa nhếch mép, "Hừ! Ngươi không để ta vào mắt, ta cũng lười đề ngươi vào mắt. Trước sau gì thì ta cũng rời khỏi nơi này!"
“Bẩm vương phi, tiểu nhân là Cao Húc, tổng quản Thanh vương phủ. Việc vương phi bị trúng độc là do thị vệ trong phủ không canh gác cẩn thận để cho kẻ gian thừa cơ làm bậy. Trí nhớ của vương phi…?” Miệng hắn tuy nói những lời này, nhưng tâm hắn đã ngầm rủa Từ Hoa đến ngàn vạn lần. Hừ! Chẳng phải là do tình nhân của ngươi làm sao?
À! Thì ra hắn là Cao tổng quản trong mà hai con nha đầu kia thường hay nhắc đến. Từ Hoa thấy hắn nói những lời khách sáo nhưng thái dộ lại dửng dưng xem thường. Cho thấy, địa vị của nàng ở Thanh vương phủ này cũng không được cao cho mấy.
Nàng mở miệng trả lời: “Hóa ra là Cao tổng quản. Ta đã nghe Mai Ảnh và Mai Lam nói tới ngươi. Sau khi ta tỉnh lại, dù thân thể đã khôi phục hoàn toàn, nhưng những chuyện trước đây ta không thể nhớ được. Càng cố suy nghĩ, đầu ta lại càng đau.”
Nàng vừa nói, vừa xoa xoa hai bên thái dương.
Cao Húc nghe vậy liền nói: “Vương phi vừa mới hồi phục không nên suy nghĩ nhiều. Tiểu nhân sẽ cho mời thái y đến chuẩn bệnh cho vương phi. Hy vọng thái y sẽ chữa khỏi bệnh cho vương phi!” Hắn nhìn nàng chằm chằm, để tìm ra sơ hở của nàng. Nhưng rất tiếc, đã làm hắn phải thất vọng.
Từ Hoa nhìn hắn mìm cười nói: “Cảm ơn Cao tổng quản! Ta sẽ chiếu cố bản thân thật tốt. Nếu không có việc gì nữa thì ta đi nghỉ đây, ta có chút mệt mỏi!”
Cao Húc nghe vậy ngạc nhiên nhìn nàng, nhưng vẫn nói: “Vậy tiểu nhân cáo lui!”
Hắn vừa dứt lời, liền nghe một tiếng “cạch” đã thấy cánh cửa trước mặt đóng sập lại. Sau cánh cửa vọng ra một câu “Cao tổng quản đi thong thả!”
Cao Húc nhìn trừng trừng vào cửa vừa đóng lại. Đây là thái độ gì? Trước đây, dù nàng ta có hống hách đến đâu vẫn biết bản thân không được sủng ái nên ra sức mua chuộc hắn, nói chuyện còn phải nhìn sắc mặc hắn. Vậy mà, mới qua có mấy ngày, nàng ta lại trở mặt như vậy. Chẳng lẽ bên kia có hành động gì?
Hắn phất tay áo bỏ đi. Từ Hoa đứng sau cánh cửa nhếch mép, "Hừ! Ngươi không để ta vào mắt, ta cũng lười đề ngươi vào mắt. Trước sau gì thì ta cũng rời khỏi nơi này!"
/6
|