Ta cố nhịn sự tức giận để cho Thanh Yên lấy thêm một nhúm lông nữa, sau đó hắn hướng bảy Tinh Túc Tử kia, chậm rãi hỏi: “Ai tới?”Bảy người kia hai mặt nhìn nhau nhưng không một ai trả lời.
“Mặc dù các ngươi mới học tập pháp thuật không lâu nhưng loại tiểu pháp thuật này không thể làm khó các ngươi. Hắn dừng lại một chút, lại nói tiếp : “Nếu như thất bại có thể xem như luyện tập.”Dù sao lông hồ ly còn rất nhiều, rất nhiều, nửa câu sau này của hắn chưa nói ta cũng hiểu, ta tức giận nghiêng đầu nhe răng nhìn hắn.“Dám rủ nhau đi tìm yêu quái, lại không có can đảm niệm tiểu phép thuật này sao?” Thanh Yên quét mắt nhìn bọn họ một cái, nhưng vẫn không một ai đi ra, tròng mắt đã mờ đi.“Ta tới.” Muốn đem tứ hải giao cho cái loại này Tinh Túc Tử, trong tâm ta cực độ khinh thường, ta dứt khoát thiên nhân cũng muốn thay thế bọn họ làm tốt hơn.“Chú thuật này không truyền ra ngoài.” Thanh Yên im lặng, sau đó đem tay áo vung lên, một quả cầu phỉ thúy to bằng nắm tay rớt ra, một đám khói trắng bốc lên, lập tức xuất hiện một người.Ta ngẩn người, cư nhiên lại là Lạc Thương đứa nhỏ kia. Chỉ bất quá là bây giờ trên mặt và cả trên tay đều là miệng vết thương nông sâu, trên người cũng có hơi thở của yêu quái rất nặng.Hắn ho khan vài tiếng, thấp giọng nói : “Ta tới.”Thanh Yên nhíu nhíu mày: “Ngươi bây giờ không thích hợp niệm chú thuật.”“Ta không muốn chết ở chỗ này.”Ta nhịn không được lại cẩn thận quan sát Lạc Thương, khi nói ra những lời này, mặc dù là lời nói bình thản nhưng lại toát ra khí thế lãnh liệt. Loại ngữ điệu này căn bản không giống như từ miệng một đứa trẻ nói ra được.Thanh Yên gật đầu nhẹ, Lạc Thương đã tiếp nhận bộ lông, nhưng vừa mới niệm chú hai tiếng thân thể đã sáng lên một chút. Ta vội tiến lên nắm lấy tay hắn, cánh tay thực mảnh. Không biết là nước mưa quá lạnh, hay thân thể của hắn lạnh buốt mà làn da có chút lãnh. Có lẽ vì hắn thật không có tức giận cái gì lực đứng, không có tránh ra (Độc ái, câu này ta k hiểu, nàng edit hộ :X)“Nguyện vì thần, vì thần, dùng thân thể người phàm của ta, ban thưởng linh lực của thần… mở”Lạc Thương vừa niệm xong, bùn đất ướt nhẹp dưới chân đã bắt đầu nứt ra, trong phút chốc rừng rậm biến mất không thấy tung tích, lộ ra nham thạch khổng lồ, trong nháy mắt trở thành một thạch thất.“Thức ăn, thức ăn, thức ăn.” Nham bích vang lên thanh âm kì quái, nhìn lại chỉ thấy vài Tinh Túc Tử trong nháy mắt ngất đi.Ta vốn muốn xem Thanh Yên có biện pháp gì, ai ngờ linh khí trên người hắn cũng tiêu tán, ta mở mắt vừa nhìn đã thấy linh khí trên người Tinh Túc Tử cũng dần dần thoát ra, chui vào bên trong thạch thất. Thì ra thức ăn của thạch quái là linh khí. Ta vừa nhìn về phía Lạc Thương, thấy hắn cũng bộ dáng mơ màng muốn ngã, vội mang hắn phóng trên mặt đất.“Thạch quái!” Ta vỗ vỗ nham bích. “Đem chúng thả ra, nếu không ta liền ăn ngươi.”“Thức ăn, thức ăn, thức ăn.”Thanh âm trầm thấp kia quẩn quanh trong tai, thực phiền phức. Ta cắn cắn đầu lưỡi, liền biến thành thất vĩ bạch hồ, há miệng cắn thạch bích, chỉ cảm thấy trong miệng một mùi hôi thối, thiếu chút ói ra.Thạch bích kêu rên một tiếng, biến thành một con thạch quái cao mấy thước. Còn chưa kịp chạy thục mạng đã bị ta một mực nuốt vào trong bụng, mặc dù vị không tốt lắm, nhét lúc đói bụng quả có điểm đau dạ dày (>”<), ta nhịn không được nằm sấp, liếm liếm móng vuốt.Ăn no, tâm tình thật tốt, ta duỗi lưng một cái, vốn nghĩ là cứ như vậy rời đi, nhưng vừa mới đứng dậy đã thấy Lạc Thương đang nhìn ta, sâu trong đáy mắt có chút bi thương. Trông thấy ánh mắt này, ta nhịn không được quay đầu đi. Vốn cho là hắn tùy tiện liếc nhìn, nhưng đến lúc nhìn lại, hắn vẫn là đang nhìn chằm chằm ta. Ta mở miệng nói hai câu, thấy hắn nghe không hiểu, lại biến thành hình người.“Ngươi nhìn chằm chằm ta làm cái gì?” Ta tức giận hỏi.Lạc Thương chỉ chỉ cách đó không xa thất Tinh Tú Tử té trên mặt đất cả đám, ta thở dài niệm một tiếng, bọn họ lập tức hóa thành mấy viên phỉ thúy, tiến vào trong tay áo ta. Ta lại hướng Lạc Thương: “Ngươi cũng vào đi.” Mới vừa nói xong, hắn đã hôn mê bất tỉnh.Sau khi đưa tất cả bọn họ về Lưỡng Nghi quán, ta mới nhớ tới vạn hoa quả còn chưa có hái, ngẩng đầu nhìn sắc trời cũng đã bỏ lỡ thời gian. Bất quá bây giờ ăn no, thật ra cũng không muốn ăn bánh hoa quả. Ta sờ sờ mặt, mấy vết thương đêu đã tốt lên nhiều lắm.Lúc này đến chỗ Hồng Sa, hẳn là có thể ăn cơm tối. Ta lấy một mảnh lá cây biến lớn lên, sau đó phóng lên đỉnh đầu che mưa.Nhà Hồng Sa rất thú vị, ít nhất so với nhà của ta tường cao lạnh như băng kì thật khá hơn nhiều. Nhà Hồng Sa là dùng dây Thanh Đằng bện lại mà thành,nhìn giống như một cái hố. Thanh Đắng sống trong chỗ có ít bùn đất cùng cây dại, nhìn từ xa không phân biệt rõ đâu là chỗ ở. Kỳ thật nhà linh trùng trên cơ bản đều chọn dây đằng điều tạo thành, như vậy cũng dễ dàng che chở.Tại thời điểm sơ khai của Thiên Địa hỗn độn, linh thú còn chưa xuất hiện, mọi người đều dùng linh trùng làm sủng vật. Khi đó hải vực còn chưa phân tách thành tứ hải, tranh đấu chiến loạn không ngừng, linh trùng lợi dụng thiên địa làm nhà, vì địch nhân ở không trung khó có thể phân biệt màu xanh biếc của dây đằng điều.Mặc dù về sau chiến loạn bị dẹp hết, tứ hải thái bình, nhưng thói quen của linh trùng vẫn giữ như vậy, không có thay đổi.Nhà Hồng Sa vừa rộng lại thấp, ta nếu như ở chỗ này biến hình, sẽ thu được hai loại kết quả: một là ta đem nhà nứt vỡ, hai là nhà này sẽ đem thắt lưng của ta bẻ gãy.Ta vùi ở ghế mây, nhìn xem Hồng Sa bận bịu ngược xuôi , ngáp một cái thật dài: “Hồng Sa, hôm nay ta ăn một con thạch yêu, bây giờ còn có thể cảm giác được có tảng đá ở trong bụng.”Hồng Sa cười cười: “Ngươi nếu ăn, cũng là thạch yêu ăn ngươi, làm sao có thể”“Thật sự.” Ta quơ quơ thân thể (k hiểu hành động này >”<), đem thân thể kề sát nàng: “Không tin ngươi nghe.”“Tiểu thất, ngươi nói cái gì cũng đúng, bất quá lần sau đừng một mình chạy vào rừng sâu, hoàn hảo lần này là tiểu yêu quái, nếu như đụng phải đại yêu quái thì làm sao bây giờ?” Hồng Sa vẫn giữ ngữ điệu trách cứ, bưng một chậu trái cây đặt lên bàn, nhìn thấy ta liền muốn ăn.Cầm một trái để lên miệng, có vị ngọt mang theo hơi lành lạnh, dùng sức khẽ cắn mang theo một tiếng giòn vang, hàm răn ta gặp lạnh run lên, kêu rên nửa ngày: “Hồng Sa, ngươi để băng bên trong trái cây phải không?”Hồng Sa dở khóc dở cười: “Không phải là để băng bên trong, mà là ngươi không để cho tuyết tan. Tính tình của ngươi luôn vội vã như vậy.”“Hồng Sa, không bằng ngươi gả cho hồ ly chúng ta đi, như vậy ngày ngày ta có thể ăn đồ ăn ngươi làm.”“Không có linh thú cùng linh sủng lấy nhau.” Hồng Sa lắc đầu cười cười. “Huống chi Hồ tộc các ngươi là một trong tam đại gia tộc ở Nam Hải.”“Ta chỉ hi vọng chính mình là một con châu chấu, mỗi ngày sôi nổi.” Ta quay đầu nhìn khuôn mặt mĩ lệ của Hồng Sa: “Ngươi nếu như lập gia đình, nhất định phải gả cho người không ghét linh thú, nếu không ngươi thành thân, bọn họ ghét bỏ ta làm sao bây giờ?”Linh thú cùng linh trùng mặc dù sinh hoạt trên cùng một quốc gia, nhưng trên thực tế thành hai quốc gia cũng không phân biệt lắm (hiểu theo kiểu nc sông k phạm nc giếng thì phải?) Trăm ngàn năm qua không hợp, không phải là chuyện một sớm một chiều có thể giải quyết. Lo lắng của ta không phải là không có lửa thì sao có khói, trước kia khi vào thôn xóm của linh trùng, bọn họ thấy ta hoặc là khạc nước miếng hoặc là ném đá. Về sau Hồng Sa chuyển đến nơi này, bốn phía không có người ở, ta mới có thể tự do xuất nhập.Hồng Sa nghe thấy lời ta nói liền mang một cái ghế ngồi cạnh ta, cười nói: “Hiện tại ta mới bảy trăm tuổi, lập gia đình còn xa lắm. Hiện tại không phải còn có rất nhiều người hơn ba ngàn tuổi còn chưa có thành thân sao?”Ta cười cười: “Cho dù qua một ngàn năm, ta cảm thấy được chúng ta vẫn có thể như hiện tại. Bất quá….”Hồng Sa có chút khẩn trương, nhìn chằm chằm ta: “Cái gì?”Ta đảo tròn mắt: “Ngươi làm đồ ăn nhất định sẽ ngon hơn.”Hồng Sa thở phào nhẹ nhõm, xem ra một chút cũng không thể dọa nàng, người này chính là luôn ưa thích nghĩ ngợi lung tung.”Một ngàn năm rất dài sao? Đối với linh sủng mà nói, không tính là quá lâu. Hơn nữa ta nghĩ giữa chúng ta cũng sẽ không có thay đổi gì.Lúc Hồng Sa kêu ta tỉnh, khi mở mắt ra ngoài cửa sổ đã là một mảng đen kịt, ta giật mình nhảy dựng lên, sợ là đại môn Hồ tộc đã đóng lại.Phụ thân không để cho ta ở bên ngoài qua đêm, ta cũng không dám cãi lời. Đối với vị mẫu thân nhìn thấy ta là nổi điên, ta càng sợ phụ thân âm trầm, bởi vì ta vĩnh viễn đoán không ra hắn suy nghĩ cái gì, cũng không biết hắn muốn làm cái gì.Dọc theo đường đi gió táp qua tai, mây mù che phủ bốn phía. Bất quá hắc ám đối với ta mà nói cũng không có ảnh hưởng gì, so với ban ngày, nhìn mọi thứ lại rõ ràng chút ít. Ngược lại ban đêm nhiệt độ rất thấp lãnh đến mức ta phải rùng mình. Mặc dù như thế cũng không dám giảm bớt tốc độ.Đi ngang qua Lưỡng Nghi quán, nhìn thấy bên trong ngọn đèn dầu vẫn sáng, ta thở phào nhẹ nhõm. Lưỡng Nghi quán làm việc và nghỉ ngơi rất đúng giờ, nếu như bọn họ tắt đèn ta chạy về vẫn còn kịp, huống chi bọn họ đèn vẫn sáng. Nghĩ tới, cước bộ đã chậm đi một chút, cửa Lưỡng Nghi quán chi nha một tiếng được mở ra. Ta dừng bước tiến đến, trông thấy một tiểu tử từ bên trong đi ra, nhìn kĩ kia bộ thủy mặc xiêm y, rõ ràng chính là Lạc Thương.Trên mặt hắn còn tổn thương, khóe miệng lại mân quá đỗi (Là sao?), không nói tiếng nào đóng cửa lại, lui về hướng núi đi tới.Hắn đi xuyên qua núi, lại đi đến một sơn đạo khác. Con đường kia, hình như hôm nay đi thâm sơn. Đã trễ thế này, một đứa nhóc như hắn đi thâm sơn làm cái gì? Không sợ bị yêu quái ăn thịt sao? Da thịt non mềm như vậy, nhất định ăn thật ngon. Ta nhịn không được liếm hạ miệng, sau mới phát hiện ta đã đi theo hắn lâu rồi.Ta tại sao cũng theo hắn đến đây? Chính mình cũng cảm thấy không giải thích được, bất quá bây giờ còn chưa tính là quá muộn, trở về cũng nhàm chán, không bằng đi theo hắn xem hắn muốn làm gì. Ta rón ra rón rén đi ở phía sau, nhìn hành động của hắn có chút chậm chạp, cũng biết thương thế của hắn còn chưa có chuyển biến tốt đẹp.Lạc Thương vừa đi vừa tinh tế quan sát trên mặt đất, cầm trên tay một con đom đóm khổng lồ để chiếu sáng. Đi được càng lâu, thần sắc trên mặt hắn lại càng khẩn trương, ngũ quan đều cơ hồ muốn tụ lại một chỗ.Ta trên tàng cây nhìn hắn, mũi lại ngửi được một cỗ mùi kì lạ. Lạc Thương tựa hồ cũng cảm giác được, đứng nguyên tại chỗ hồi lâu nhưng vẫn là đi lên phía trước. Ta vốn là muốn ngăn cản, nhưng là vốn nửa đêm như vậy xuất hiện có điểm không hợp lý.Lạc Thương càng chạy bước chân càng chậm, mà dường như vẫn chưa tìm được món đồ hắn muốn tìm. Đom đóm trên tay đã bắt đầu không chịu nằm yên, hắn nhìn nó dãy dụa rồi đưa tay phóng sinh, chung quanh lập tức một mảnh hôn ám, hắn dùng chỉ điểm đèn, sáng lên một chút (chỗ này ta chém, đọc không hiểu cây đậu đại quang là cái gì)Này đèn cũng không đủ chiếu sáng trên mặt đất, hắn cơ hồ cúi người trên mặt đất, có lẽ là do quá nhập thần, cho đến khi trong mắt xuất hiện một đôi chân, hắn mới ngẩng đầu nhìn lên, một con quái vật lông xanh tóc dài mắt tròn đang giận dữ trừng mắt nhìn hắn.
“Mặc dù các ngươi mới học tập pháp thuật không lâu nhưng loại tiểu pháp thuật này không thể làm khó các ngươi. Hắn dừng lại một chút, lại nói tiếp : “Nếu như thất bại có thể xem như luyện tập.”Dù sao lông hồ ly còn rất nhiều, rất nhiều, nửa câu sau này của hắn chưa nói ta cũng hiểu, ta tức giận nghiêng đầu nhe răng nhìn hắn.“Dám rủ nhau đi tìm yêu quái, lại không có can đảm niệm tiểu phép thuật này sao?” Thanh Yên quét mắt nhìn bọn họ một cái, nhưng vẫn không một ai đi ra, tròng mắt đã mờ đi.“Ta tới.” Muốn đem tứ hải giao cho cái loại này Tinh Túc Tử, trong tâm ta cực độ khinh thường, ta dứt khoát thiên nhân cũng muốn thay thế bọn họ làm tốt hơn.“Chú thuật này không truyền ra ngoài.” Thanh Yên im lặng, sau đó đem tay áo vung lên, một quả cầu phỉ thúy to bằng nắm tay rớt ra, một đám khói trắng bốc lên, lập tức xuất hiện một người.Ta ngẩn người, cư nhiên lại là Lạc Thương đứa nhỏ kia. Chỉ bất quá là bây giờ trên mặt và cả trên tay đều là miệng vết thương nông sâu, trên người cũng có hơi thở của yêu quái rất nặng.Hắn ho khan vài tiếng, thấp giọng nói : “Ta tới.”Thanh Yên nhíu nhíu mày: “Ngươi bây giờ không thích hợp niệm chú thuật.”“Ta không muốn chết ở chỗ này.”Ta nhịn không được lại cẩn thận quan sát Lạc Thương, khi nói ra những lời này, mặc dù là lời nói bình thản nhưng lại toát ra khí thế lãnh liệt. Loại ngữ điệu này căn bản không giống như từ miệng một đứa trẻ nói ra được.Thanh Yên gật đầu nhẹ, Lạc Thương đã tiếp nhận bộ lông, nhưng vừa mới niệm chú hai tiếng thân thể đã sáng lên một chút. Ta vội tiến lên nắm lấy tay hắn, cánh tay thực mảnh. Không biết là nước mưa quá lạnh, hay thân thể của hắn lạnh buốt mà làn da có chút lãnh. Có lẽ vì hắn thật không có tức giận cái gì lực đứng, không có tránh ra (Độc ái, câu này ta k hiểu, nàng edit hộ :X)“Nguyện vì thần, vì thần, dùng thân thể người phàm của ta, ban thưởng linh lực của thần… mở”Lạc Thương vừa niệm xong, bùn đất ướt nhẹp dưới chân đã bắt đầu nứt ra, trong phút chốc rừng rậm biến mất không thấy tung tích, lộ ra nham thạch khổng lồ, trong nháy mắt trở thành một thạch thất.“Thức ăn, thức ăn, thức ăn.” Nham bích vang lên thanh âm kì quái, nhìn lại chỉ thấy vài Tinh Túc Tử trong nháy mắt ngất đi.Ta vốn muốn xem Thanh Yên có biện pháp gì, ai ngờ linh khí trên người hắn cũng tiêu tán, ta mở mắt vừa nhìn đã thấy linh khí trên người Tinh Túc Tử cũng dần dần thoát ra, chui vào bên trong thạch thất. Thì ra thức ăn của thạch quái là linh khí. Ta vừa nhìn về phía Lạc Thương, thấy hắn cũng bộ dáng mơ màng muốn ngã, vội mang hắn phóng trên mặt đất.“Thạch quái!” Ta vỗ vỗ nham bích. “Đem chúng thả ra, nếu không ta liền ăn ngươi.”“Thức ăn, thức ăn, thức ăn.”Thanh âm trầm thấp kia quẩn quanh trong tai, thực phiền phức. Ta cắn cắn đầu lưỡi, liền biến thành thất vĩ bạch hồ, há miệng cắn thạch bích, chỉ cảm thấy trong miệng một mùi hôi thối, thiếu chút ói ra.Thạch bích kêu rên một tiếng, biến thành một con thạch quái cao mấy thước. Còn chưa kịp chạy thục mạng đã bị ta một mực nuốt vào trong bụng, mặc dù vị không tốt lắm, nhét lúc đói bụng quả có điểm đau dạ dày (>”<), ta nhịn không được nằm sấp, liếm liếm móng vuốt.Ăn no, tâm tình thật tốt, ta duỗi lưng một cái, vốn nghĩ là cứ như vậy rời đi, nhưng vừa mới đứng dậy đã thấy Lạc Thương đang nhìn ta, sâu trong đáy mắt có chút bi thương. Trông thấy ánh mắt này, ta nhịn không được quay đầu đi. Vốn cho là hắn tùy tiện liếc nhìn, nhưng đến lúc nhìn lại, hắn vẫn là đang nhìn chằm chằm ta. Ta mở miệng nói hai câu, thấy hắn nghe không hiểu, lại biến thành hình người.“Ngươi nhìn chằm chằm ta làm cái gì?” Ta tức giận hỏi.Lạc Thương chỉ chỉ cách đó không xa thất Tinh Tú Tử té trên mặt đất cả đám, ta thở dài niệm một tiếng, bọn họ lập tức hóa thành mấy viên phỉ thúy, tiến vào trong tay áo ta. Ta lại hướng Lạc Thương: “Ngươi cũng vào đi.” Mới vừa nói xong, hắn đã hôn mê bất tỉnh.Sau khi đưa tất cả bọn họ về Lưỡng Nghi quán, ta mới nhớ tới vạn hoa quả còn chưa có hái, ngẩng đầu nhìn sắc trời cũng đã bỏ lỡ thời gian. Bất quá bây giờ ăn no, thật ra cũng không muốn ăn bánh hoa quả. Ta sờ sờ mặt, mấy vết thương đêu đã tốt lên nhiều lắm.Lúc này đến chỗ Hồng Sa, hẳn là có thể ăn cơm tối. Ta lấy một mảnh lá cây biến lớn lên, sau đó phóng lên đỉnh đầu che mưa.Nhà Hồng Sa rất thú vị, ít nhất so với nhà của ta tường cao lạnh như băng kì thật khá hơn nhiều. Nhà Hồng Sa là dùng dây Thanh Đằng bện lại mà thành,nhìn giống như một cái hố. Thanh Đắng sống trong chỗ có ít bùn đất cùng cây dại, nhìn từ xa không phân biệt rõ đâu là chỗ ở. Kỳ thật nhà linh trùng trên cơ bản đều chọn dây đằng điều tạo thành, như vậy cũng dễ dàng che chở.Tại thời điểm sơ khai của Thiên Địa hỗn độn, linh thú còn chưa xuất hiện, mọi người đều dùng linh trùng làm sủng vật. Khi đó hải vực còn chưa phân tách thành tứ hải, tranh đấu chiến loạn không ngừng, linh trùng lợi dụng thiên địa làm nhà, vì địch nhân ở không trung khó có thể phân biệt màu xanh biếc của dây đằng điều.Mặc dù về sau chiến loạn bị dẹp hết, tứ hải thái bình, nhưng thói quen của linh trùng vẫn giữ như vậy, không có thay đổi.Nhà Hồng Sa vừa rộng lại thấp, ta nếu như ở chỗ này biến hình, sẽ thu được hai loại kết quả: một là ta đem nhà nứt vỡ, hai là nhà này sẽ đem thắt lưng của ta bẻ gãy.Ta vùi ở ghế mây, nhìn xem Hồng Sa bận bịu ngược xuôi , ngáp một cái thật dài: “Hồng Sa, hôm nay ta ăn một con thạch yêu, bây giờ còn có thể cảm giác được có tảng đá ở trong bụng.”Hồng Sa cười cười: “Ngươi nếu ăn, cũng là thạch yêu ăn ngươi, làm sao có thể”“Thật sự.” Ta quơ quơ thân thể (k hiểu hành động này >”<), đem thân thể kề sát nàng: “Không tin ngươi nghe.”“Tiểu thất, ngươi nói cái gì cũng đúng, bất quá lần sau đừng một mình chạy vào rừng sâu, hoàn hảo lần này là tiểu yêu quái, nếu như đụng phải đại yêu quái thì làm sao bây giờ?” Hồng Sa vẫn giữ ngữ điệu trách cứ, bưng một chậu trái cây đặt lên bàn, nhìn thấy ta liền muốn ăn.Cầm một trái để lên miệng, có vị ngọt mang theo hơi lành lạnh, dùng sức khẽ cắn mang theo một tiếng giòn vang, hàm răn ta gặp lạnh run lên, kêu rên nửa ngày: “Hồng Sa, ngươi để băng bên trong trái cây phải không?”Hồng Sa dở khóc dở cười: “Không phải là để băng bên trong, mà là ngươi không để cho tuyết tan. Tính tình của ngươi luôn vội vã như vậy.”“Hồng Sa, không bằng ngươi gả cho hồ ly chúng ta đi, như vậy ngày ngày ta có thể ăn đồ ăn ngươi làm.”“Không có linh thú cùng linh sủng lấy nhau.” Hồng Sa lắc đầu cười cười. “Huống chi Hồ tộc các ngươi là một trong tam đại gia tộc ở Nam Hải.”“Ta chỉ hi vọng chính mình là một con châu chấu, mỗi ngày sôi nổi.” Ta quay đầu nhìn khuôn mặt mĩ lệ của Hồng Sa: “Ngươi nếu như lập gia đình, nhất định phải gả cho người không ghét linh thú, nếu không ngươi thành thân, bọn họ ghét bỏ ta làm sao bây giờ?”Linh thú cùng linh trùng mặc dù sinh hoạt trên cùng một quốc gia, nhưng trên thực tế thành hai quốc gia cũng không phân biệt lắm (hiểu theo kiểu nc sông k phạm nc giếng thì phải?) Trăm ngàn năm qua không hợp, không phải là chuyện một sớm một chiều có thể giải quyết. Lo lắng của ta không phải là không có lửa thì sao có khói, trước kia khi vào thôn xóm của linh trùng, bọn họ thấy ta hoặc là khạc nước miếng hoặc là ném đá. Về sau Hồng Sa chuyển đến nơi này, bốn phía không có người ở, ta mới có thể tự do xuất nhập.Hồng Sa nghe thấy lời ta nói liền mang một cái ghế ngồi cạnh ta, cười nói: “Hiện tại ta mới bảy trăm tuổi, lập gia đình còn xa lắm. Hiện tại không phải còn có rất nhiều người hơn ba ngàn tuổi còn chưa có thành thân sao?”Ta cười cười: “Cho dù qua một ngàn năm, ta cảm thấy được chúng ta vẫn có thể như hiện tại. Bất quá….”Hồng Sa có chút khẩn trương, nhìn chằm chằm ta: “Cái gì?”Ta đảo tròn mắt: “Ngươi làm đồ ăn nhất định sẽ ngon hơn.”Hồng Sa thở phào nhẹ nhõm, xem ra một chút cũng không thể dọa nàng, người này chính là luôn ưa thích nghĩ ngợi lung tung.”Một ngàn năm rất dài sao? Đối với linh sủng mà nói, không tính là quá lâu. Hơn nữa ta nghĩ giữa chúng ta cũng sẽ không có thay đổi gì.Lúc Hồng Sa kêu ta tỉnh, khi mở mắt ra ngoài cửa sổ đã là một mảng đen kịt, ta giật mình nhảy dựng lên, sợ là đại môn Hồ tộc đã đóng lại.Phụ thân không để cho ta ở bên ngoài qua đêm, ta cũng không dám cãi lời. Đối với vị mẫu thân nhìn thấy ta là nổi điên, ta càng sợ phụ thân âm trầm, bởi vì ta vĩnh viễn đoán không ra hắn suy nghĩ cái gì, cũng không biết hắn muốn làm cái gì.Dọc theo đường đi gió táp qua tai, mây mù che phủ bốn phía. Bất quá hắc ám đối với ta mà nói cũng không có ảnh hưởng gì, so với ban ngày, nhìn mọi thứ lại rõ ràng chút ít. Ngược lại ban đêm nhiệt độ rất thấp lãnh đến mức ta phải rùng mình. Mặc dù như thế cũng không dám giảm bớt tốc độ.Đi ngang qua Lưỡng Nghi quán, nhìn thấy bên trong ngọn đèn dầu vẫn sáng, ta thở phào nhẹ nhõm. Lưỡng Nghi quán làm việc và nghỉ ngơi rất đúng giờ, nếu như bọn họ tắt đèn ta chạy về vẫn còn kịp, huống chi bọn họ đèn vẫn sáng. Nghĩ tới, cước bộ đã chậm đi một chút, cửa Lưỡng Nghi quán chi nha một tiếng được mở ra. Ta dừng bước tiến đến, trông thấy một tiểu tử từ bên trong đi ra, nhìn kĩ kia bộ thủy mặc xiêm y, rõ ràng chính là Lạc Thương.Trên mặt hắn còn tổn thương, khóe miệng lại mân quá đỗi (Là sao?), không nói tiếng nào đóng cửa lại, lui về hướng núi đi tới.Hắn đi xuyên qua núi, lại đi đến một sơn đạo khác. Con đường kia, hình như hôm nay đi thâm sơn. Đã trễ thế này, một đứa nhóc như hắn đi thâm sơn làm cái gì? Không sợ bị yêu quái ăn thịt sao? Da thịt non mềm như vậy, nhất định ăn thật ngon. Ta nhịn không được liếm hạ miệng, sau mới phát hiện ta đã đi theo hắn lâu rồi.Ta tại sao cũng theo hắn đến đây? Chính mình cũng cảm thấy không giải thích được, bất quá bây giờ còn chưa tính là quá muộn, trở về cũng nhàm chán, không bằng đi theo hắn xem hắn muốn làm gì. Ta rón ra rón rén đi ở phía sau, nhìn hành động của hắn có chút chậm chạp, cũng biết thương thế của hắn còn chưa có chuyển biến tốt đẹp.Lạc Thương vừa đi vừa tinh tế quan sát trên mặt đất, cầm trên tay một con đom đóm khổng lồ để chiếu sáng. Đi được càng lâu, thần sắc trên mặt hắn lại càng khẩn trương, ngũ quan đều cơ hồ muốn tụ lại một chỗ.Ta trên tàng cây nhìn hắn, mũi lại ngửi được một cỗ mùi kì lạ. Lạc Thương tựa hồ cũng cảm giác được, đứng nguyên tại chỗ hồi lâu nhưng vẫn là đi lên phía trước. Ta vốn là muốn ngăn cản, nhưng là vốn nửa đêm như vậy xuất hiện có điểm không hợp lý.Lạc Thương càng chạy bước chân càng chậm, mà dường như vẫn chưa tìm được món đồ hắn muốn tìm. Đom đóm trên tay đã bắt đầu không chịu nằm yên, hắn nhìn nó dãy dụa rồi đưa tay phóng sinh, chung quanh lập tức một mảnh hôn ám, hắn dùng chỉ điểm đèn, sáng lên một chút (chỗ này ta chém, đọc không hiểu cây đậu đại quang là cái gì)Này đèn cũng không đủ chiếu sáng trên mặt đất, hắn cơ hồ cúi người trên mặt đất, có lẽ là do quá nhập thần, cho đến khi trong mắt xuất hiện một đôi chân, hắn mới ngẩng đầu nhìn lên, một con quái vật lông xanh tóc dài mắt tròn đang giận dữ trừng mắt nhìn hắn.
/51
|