Nắng sớm dịu nhẹ lan toả trong không gian ngập tràn hương hoa, tiếng suối chảy róc rách theo khe đá lùa gió hoà thành khúc nhạc nghe thật êm tai. Bên khung cửa sổ của một trang viện đơn sơ làm bằng tre trúc, từng cặp chim hót ríu rít bay sà trên thư án gọi nắng vào, soi lên bao tấm lưng trắng chỉnh tề đang vung bút hoạ thi văn.
Giám thị một thân bạch sắc lả lướt giữa hàng người, mày kiếm chau lại nghiêm túc phóng mắt quan sát khắp phòng, không nguyện bỏ qua cho bất kì nhấc cử nhấc động đáng nghi ngờ nào, đảm bảo sự công bằng liêm chính tuyệt đối luôn diễn ra ở đây. Ánh mắt bất chợt đảo tới cô bé nhỏ nhắn đang ngồi trong cùng góc, cũng là nguyên nhân chính khiến hắn phải chau mày nãy giờ. Thí sinh nhỏ nhất trong kì sát hạch lần này - Đồng Mẫn Mẫn.
Lúc này, Đồng Mẫn Mẫn một khuôn mặt nhăn nhó, lay hoay đổi hết tư thế này đến tư thế kia, thoạt nhìn có vẻ khổ sở mà vò đầu bứt tóc, căm phẫn nhìn tờ giấy trắng bóc trước mặt.
Chết tiệt, tại sao lại là thi văn mà không phải là thi võ? Nàng đến dị thế này ngay cả một chữ bẻ đôi còn không biết, vầy thì bảo sao mà chém gió đây?
Hic, sớm biết thế nghe lời Dật đại ca chăm chỉ học hành có phải hay hơn không? Giờ thì tốt rồi, chữ nghĩa nó nhìn mặt nàng rồi phủi mông mà đi như hai người xa lạ, còn võ công thì.. Võ bảy chọ có được tính là võ hay không? Hic hic, nàng chỉ giỏi mỗi môn đó!
Hầy, lại kể. Vì một đống lí do có đầu có đuôi đó mà Đồng Mẫn Mẫn nàng ngồi đây, nhưng lẽ đời là thế, chỉ ăn chơi suốt ngày không học hành gì thì sao mà thi nổi, và đây chính là hậu quả của kẻ ỷ mình giỏi chém gió.
Sau khi nhận được đề thi, ý nghĩ đầu tiên của Đồng Mẫn Mẫn chính là. Quác, tiếng địa cầu em còn chưa sành sõi, sao mà đọc nổi cái đề ngoài hành tinh này đây?!! (Đến đề thi ghi gì còn không đọc được nữa là ^^)
Teo, teo thiệt rồi! Rớt, rớt chắc rồi! Không vớt vát được cái gì hết, cái quần đùi cũng không!
Bấn loạn một hồi, Đồng Mẫn Mẫn quay sang nhìn Đồng Du đang nhàn nhã chống cằm, như có như không hơi nghiêng đầu nhìn nàng cong môi, lại ngó lên Đằng Khả Dật ngồi cách đó mấy bàn, vẫy vẫy tay với nàng tỏ vẻ đã làm xong. Đồng Mẫn Mẫn..
Vì chính nghĩa, ai tới chỉ bài với!!!
Trước cứ mặc kệ ai đó đang gào khóc thảm thiết, để làm rõ hơn về tình cảnh ngày hôm nay, mời mọi người cùng quay về thời điểm cách đây một tháng trước đó.
..Từ xa xe ngựa chạy tới, Đồng Mẫn Mẫn lôi kéo Đồng Du cùng Sí Nguyệt chạy ra bắt xe. Nhưng nếu chỉ kêu miệng thôi thì chắc là nó sẽ không dừng đâu nhỉ? Đồng Mẫn Mẫn nghĩ.
Mắt nàng loé sáng, chợt nhớ lại mấy bộ phim Mĩ đã từng coi trước đây. Trong phim, điều kiện tiên quyết để bắt xe chính là phải có một cặp giò hoàn mỹ.
Chậc, ở đây không có vớ bảy màu, thôi thì khoe chân trần thôi vậy!
Không hề có chút ngượng ngùng nào, Đồng Mẫn Mẫn da mặt dày hơn tường thành cười tủm tỉm vén vén ống quần lên, tính khoe ra cái giò thủ xương xẩu không được mấy lượng thịt của nàng. (Mỗ sói: Ảo tưởng cũng là một loại sức mạnh! )
Cốp!
Ai u! May mắn có người kịp thời ngăn chặn hành vi điên rồ của nàng, không thì thật mất mặt quá sức tưởng tượng.
Đồng Du mặt xám ngoét nhìn nàng, dễ thấy được mớ gân xanh đang bạo động trên trán hắn, giọng rõ là trầm.
Ngươi lại tính bày ra trò gì? Cái con bé nhí nhố này, đến bao giờ thì mới học được hai chữ An phận đây?
Đồng Mẫn Mẫn tru tréo một hồi, ôm lấy cái đầu nhỏ nhắn đáng thương nói: Con không nhìn thấy sao, mẹ là đang bắt xe nha! Cái tên vũ phu bạo lực này, đến bao giờ thì mới học được bốn chữ Thương hoa tiếc ngọc đây? Ô ô, đau quá!!
Vậy thì vì cớ gì ngươi phải vạch quần ra? Bộ có liên quan chắc?
Có chứ sao không? Để có thể thu hút được sự chú ý của người đánh xe, thì không thể từ bất kì thủ đoạn nào. Người ta thấy mẹ đẹp, mẹ xinh thì mới cho mẹ con mình lên xe. Vậy mà cũng không biết! Hừ một cái khinh thường vào mặt.
Nói tiếng trước tiếng sau, Đồng Du đã tiến tới nhéo banh má nàng ra, gương mặt bá đạo lãnh khốc đã kề sát lại.
Ngươi là đồ ngốc hay sao? Ngay cả chuyện căn bản nhất của nữ nhân mà cũng không biết. Là người từ trên trời rơi xuống hay dưới đất đi lên đều hiểu lí lẽ này mà, rốt cuộc thì con bé này là từ nơi rừng sâu nước độc nào tới?
Au au!! Chuyện căn bản nhất của nữ nhân? Là chuyện ăn, ngủ và ấy ấy í hử? (Mỗ sói đơ mặt ra giải thích: Ấy ấy của nàng ta là ấy ấy trong Toilet ấy! )
Đúng là đồ ngốc thật mà! Đồng Du siết tay, nghiếng răng kèn kẹt: Cho ngươi biết, ngươi sẽ phải lấy bất kì ai làm chồng nếu như ngươi dám để lộ thân thể của mình ra.
Sặc. Ở đâu ra cái nhẽ đó!
Chỉ là cái chân thôi mà, làm gì mà nghiêm trọng dữ vậy? Ở thời của nàng, người ta Nude chạy long nhong đầy đường mà có bị sao đâu. (Mỗ sói trợn mắt: Ngươi sống trong cái thế giới biến thái nào thế? )
Cơ mà, trước buông tay ra đã! Ta sắp bị ngươi nhéo cho thành mặt xệ mất rồi!!
Hai vị bằng hữu, có muốn cùng lên xe hay không?
Cỗ xe ngựa từ lâu đã dừng lại, một vị công tử tướng mạo nho nhã, khinh sam phiêu động chậm rãi bước xuống.
Đồng Du thấy thì bình thường, nhưng Đồng Mẫn Mẫn thấy thì trợn lòi cả mắt.
Tên vỏ chuối chết tiệt?!!
Một khắc đó, vô số hình ảnh như đoạn phim băng băng lướt qua trong đầu nàng. Nào là dưng không trượt vỏ chuối té dập mông, tiếp đó là chật vật bê theo cái bàn tọa thương tật chạy trốn giữa đám người, mà hàng loạt sự kiện có liên quan khác theo đó cũng phát sinh, điển hình chính là gặp phải cái tên khắc tinh cả đời của nàng đây. Mà người vừa trực tiếp vừa gián tiếp gây nên tất thảy cơ sự đó, chính là cái kẻ đang mỉm cười ở trước mặt nàng.
Đồng Mẫn Mẫn.. Lên xe ngồi đã rồi nói tiếp!
Tạ hạ là Đằng Khả Dật, không biết nên xưng hô với hai vị thế nào?
Đồng Mẫn Mẫn ôm Sí Nguyệt trên chân, vuốt vuốt bộ lông mềm mại của nó, không làm phiền nó nhắm mắt dưỡng thần, cùng Đồng Du ngồi một bên ghế đối diện với Đằng Khả Dật hoà hoa phong nhã.
Ta gọi Đồng Mẫn Mẫn. Nàng nói, huých một cái vào vai người kế bên, trợn mắt. Đang ở trên xe người ta đó, nể mặt một chút đi!
Đồng Du. Nghe hắn miễn cưỡng trả lời, tâm Đồng Mẫn Mẫn không khỏi nhẹ xuống. Kệ, có còn đỡ hơn không!
Đồng Mẫn Mẫn. Đồng Du. Hai người là cha con sao? Đằng Khả Dật lẩm nhẩm một hồi, rút ra kết luận dựa trên phỏng đoán của y.
Không phải, ta là.. má của hắn!
Đồng Mẫn Mẫn định lên tiếng đính chính, nhưng lời còn chưa ra tới miệng đã bị Đồng Du trừng cho nuốt trở lại, nghe hắn đáp.
Phải!
Quác! Thế sự quả là thất thường, giây trước giây sau mà đã từ hàng má rớt xuống hàng con rồi!
Đồng Du nhướng mày. Ngươi có ý kiến gì?
Đằng Khả Dật không nhìn thấy sóng ngầm của hai người, mỉm cười tiếp lời.
Dám hỏi, hai người các vị là tính đi đâu?
Đồng Du liếc mắt, Đồng Mẫn Mẫn đành dằn xuống một bụng tức tối, không cam tâm trả lời.
Đi đâu cũng được, trước cho li nước đã bác tài! Nãy giờ bị dí chạy một hồi khát quá!
Đây là thể loại câu trả lời gì?
Đồng Du vỗ trán, sâu sắc kiểm điểm sai lầm của mình khi trông chờ vào nàng.
Tạm thời chưa có điểm đến. Hắn trừng nàng, bất đắc dĩ trả lời.
Đằng Khả Dật cười, nói: Vậy, hai vị có muốn cùng tại hạ đến Vô Cực cốc hay không?
Đồng Mẫn Mẫn ở ngoài xen vào: Nơi đó là ở đâu? Mà đến đó để làm gì, đi ăn cỗ hả?
Đồng Du nhíu mày: Ngươi ngoại trừ ăn ra còn có thể nghĩ được gì?
Ngủ. Dứt khoát một lời khiến Đồng Du muốn nhào tới bóp cổ nàng.
Hai người thật sự không biết sao?
Y không kiềm chế được có chút kinh ngạc, tỉ mỉ quan sát nét mặt của cả hai, không giống như đang nói dối. Khẽ gõ cán quạt xuống lòng bàn tay, Đằng Khả Dật mỉm cười che đi chút luống cuống vừa rồi.
Thế thì lạ thật, phàm là người tu đạo, không ai không biết địa phương này. Mà theo như tại hạ thấy, hai vị đây nhất định không phải là người bình thường.
Sao ngươi dám khẳng định như vậy? Đồng Du hỏi.
Y đảo mắt sang nhìn Sí Nguyệt nằm trên chân Đồng Mẫn Mẫn, đáy mắt hơi trầm xuống, nói: Có người bình thường nào lại đem theo linh thú bên người chứ?
Ngươi nhận ra? Thần sắc Đồng Du chợt đổi, ánh mắt nghiêm khắc cảnh giác nhìn đối phương. Ngược lại Sí Nguyệt dường như rất mệt, dù nghe thấy nhưng mí mắt cũng chỉ động một cái chứ không lên tiếng.
Đằng Khả Dật cười, xua tay hoà hoãn bầu không khí.
Nói thật thì ta cũng chỉ biết nó là linh thú, còn lại thì không rõ lắm, không cần phải căng thẳng như vậy.
Đồng Du chỉ hừ một tiếng rồi quay đi, không để tâm lắm lời giải thích của Đằng Khả Dật.
Đồng Mẫn Mẫn vội lau mồ hôi, tìm cách cứu vãn tình hình: Ban nãy huynh có đề cập đến Vô Cực cốc, đó là nơi ra sao?
Đằng Khả Dật cười, từ tốn nói: Vô Cực cốc - Cực địa tu tiên. Nếu nói Khải Thanh phái mỗi năm tiếp nhận hơn một ngàn môn đệ, chưa kể đến những người đó đều là anh tài hiếm có trong thiên hạ, thì số người có thể đến được Vô Cực cốc chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Vị thế của Vô Cực cốc là tuyệt đối, đó là cái nôi tạo nên quầng thể tiên nhân hùng mạnh như ngày nay, Thiên Tiên và Ma Tôn cũng là từ đó mà ra.
Gì cơ? Có một nơi như vậy thật à? Đồng Mẫn Mẫn kinh ngạc trố mắt, không thể tin được khi biết Ma Tôn và Thiên Tiên là từ một nơi mà tu thành, nhưng nhanh chóng lại nảy lên nghi vấn: Nhưng một nơi tốt như thế, tại sao lại không nghe mọi người nhắc đến.
Y cười, lẩm nhẩm đọc một câu hát: Muốn vào Vô Cực cốc phải đi qua ba ải. Tâm không tịnh, mỗi một bước là vực sâu vạn trượng..
..Mẫn!
Đồng Mẫn Mẫn!
A, hả?
Đồng Mẫn Mẫn hồi thần sực tỉnh, vội ngẩng lên nhìn cái bóng đang che chắn trước mắt. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã bắt gặp một đôi mắt lạnh chết người, có cảm tưởng giống như bị vùi lấp trong gió tuyết mùa đông.
Giám thị tinh anh từ bao giờ đã đứng trước mặt nàng, mày kiếm xuyên lại thành một đoàn như muốn kẹp chết nàng bên trong, Đồng Mẫn Mẫn run lẩy bẩy. Cái cảm giác giống như động vật nhỏ đứng trước một con mãng xà to đùng này là sao?
Trầm mặc một hồi lâu, hắn mới mở miệng phun ra hai chữ.
Thu bài!
Sặc, hết giờ rồi hả?
Đồng Mẫn Mẫn bấy giờ mới chú ý, đúng là mọi người đã nộp hết chỉ chờ mỗi mình nàng, mà nàng..
Má ơi, nói với ba là con chết chắc rồi!
Ngươi còn muốn đợi đến khi nào?
Nghe thấy giọng nói không hài lòng từ đỉnh đầu truyền xuống, Đồng Mẫn Mẫn cắn răng, dứt khoát quay mặt sang chỗ khác nén dòng lệ đau thương để nộp bài. Nói thì nói thế, nhưng tay vẫn cứ giữ khư khư không buông.
Đoàn Dư Thuấn nhíu mày. Rốt cuộc là có muốn nộp bài hay không?
Đồng Mẫn Mẫn rưng rưng, nước mắt lưng tròng.
Tình nghĩa đôi mình chỉ thế thôi sao ~
Ai u!
Đầu bị gõ một cái thật đau, Đồng Du đoạt lấy tờ giấy của nàng đưa cho Đoàn Dư Thuấn.
Của ngươi! Hừ, lại tính làm trò hề mất mặt nữa à!
Đoàn Dư Thuấn nhận lấy, nhìn một cái thật sâu vào Đồng Du rồi xoay người rời đi. Vừa ra khỏi trang viện, loáng thoáng đã nghe thấy phía sau truyền đến tiếng người cãi vã.
Tên nghịch tử chết tiệt! Ngươi hại chết ta rồi!!
Lắm chuyện! Cho dù ta không làm vậy, thì ngươi sớm cũng nên giác ngộ!
Gì gì? Tưởng làm bài được là ngon đó hả? Không phải cứ ghi một đống chữ vào đó là sẽ được điểm cao đâu nhá! Ai biết đâu rằng nội dung tào lao trớt quớt thì sao?
Hừ, đúng là không biết phân biệt tốt xấu! Xem hôm nay ta như thế nào dạy dỗ ngươi!
Có giỏi thì nhào vô!
Không tìm thấy tiếng nói chung, tiếp theo lao vào đánh nhau là chuyện đương nhiên không bàn cãi.
Đi được một đoạn khá xa, Đoàn Dư Thuấn bỗng dừng bước, đem xấp giấy vừa thu ra nhìn lại một lần, đặc biệt là tờ giấy trắng của ai đó ngay cả tên cũng không viết.
Đây, thật sự là người đã bình an xông qua ba cửa sao?
Gió nhẹ vút bay lên cao, uốn lượn vài vòng rồi phân thành nhiều mảnh nhỏ rẽ đi bốn phương tám bể. Một ngọn gió trong số đó vô tình lướt qua muôn trùng đồi núi, lao thẳng xuống màn sương dày đặc rồi mất hút ở đáy vực bí ẩn, nhưng vừa kịp để nhìn thấy cảnh giới bị bao phủ bên trong, một thế giới thuộc về băng tuyết.
Thánh địa Vô Cực cốc.
Cuối cùng cũng tề tựu đủ rồi!
Theo một tiếng thở dài, không khí dường như cũng muốn ngưng trọng vài phần.
Giữa mặt hồ băng giá, một đầu tóc trắng như tơ mạn tan mản khắp nơi ngấm vào mạch nước ngầm, truyền đi cái lạnh rét đến tận xương tủy kết thành tuyết băng.
Y đã ngồi đây đã hơn vạn năm rồi, cả cơ thể dường như cũng muốn đồng điệu hoà cùng băng tuyết thành một thể.
Nâng lên mí mắt nặng trĩu ngân sương, một đôi thuỷ lam nhẹ nhàng luân chuyển, khuôn mặt tinh mĩ tựa như một khối noãn ngọc thuần khiết. Nam nhân ngẩng đầu, sâu sắc cảm nhận được, nhật nguyệt tinh vân đang đổi dời.
Đồng Mẫn Mẫn, ngươi và kẻ đó, hai người các ngươi rốt cuộc là gì?
Ánh nắng nhợt nhạt chiếu xuyên qua màn mây mỏng manh, nhưng không xua đi được hàn khí lạnh lẽo đến tê tâm phế liệt. Nếu để ý kĩ nơi mà nam nhân ngồi, hẳn người ta sẽ kinh ngạc phát hiện ra một quầng thể khổng lồ màu đen thấp thoáng ẩn hiện bên dưới.
Sâu trong lớp băng vạn năm vĩnh cửu, hắc long to lớn đang cuộn mình say giấc ngủ triền miên.
Thiên địa tiên ma.. Ta sẽ huỷ diệt hết tất cả.. Kể cả thứ gọi là Thiên Mệnh kia..
Giám thị một thân bạch sắc lả lướt giữa hàng người, mày kiếm chau lại nghiêm túc phóng mắt quan sát khắp phòng, không nguyện bỏ qua cho bất kì nhấc cử nhấc động đáng nghi ngờ nào, đảm bảo sự công bằng liêm chính tuyệt đối luôn diễn ra ở đây. Ánh mắt bất chợt đảo tới cô bé nhỏ nhắn đang ngồi trong cùng góc, cũng là nguyên nhân chính khiến hắn phải chau mày nãy giờ. Thí sinh nhỏ nhất trong kì sát hạch lần này - Đồng Mẫn Mẫn.
Lúc này, Đồng Mẫn Mẫn một khuôn mặt nhăn nhó, lay hoay đổi hết tư thế này đến tư thế kia, thoạt nhìn có vẻ khổ sở mà vò đầu bứt tóc, căm phẫn nhìn tờ giấy trắng bóc trước mặt.
Chết tiệt, tại sao lại là thi văn mà không phải là thi võ? Nàng đến dị thế này ngay cả một chữ bẻ đôi còn không biết, vầy thì bảo sao mà chém gió đây?
Hic, sớm biết thế nghe lời Dật đại ca chăm chỉ học hành có phải hay hơn không? Giờ thì tốt rồi, chữ nghĩa nó nhìn mặt nàng rồi phủi mông mà đi như hai người xa lạ, còn võ công thì.. Võ bảy chọ có được tính là võ hay không? Hic hic, nàng chỉ giỏi mỗi môn đó!
Hầy, lại kể. Vì một đống lí do có đầu có đuôi đó mà Đồng Mẫn Mẫn nàng ngồi đây, nhưng lẽ đời là thế, chỉ ăn chơi suốt ngày không học hành gì thì sao mà thi nổi, và đây chính là hậu quả của kẻ ỷ mình giỏi chém gió.
Sau khi nhận được đề thi, ý nghĩ đầu tiên của Đồng Mẫn Mẫn chính là. Quác, tiếng địa cầu em còn chưa sành sõi, sao mà đọc nổi cái đề ngoài hành tinh này đây?!! (Đến đề thi ghi gì còn không đọc được nữa là ^^)
Teo, teo thiệt rồi! Rớt, rớt chắc rồi! Không vớt vát được cái gì hết, cái quần đùi cũng không!
Bấn loạn một hồi, Đồng Mẫn Mẫn quay sang nhìn Đồng Du đang nhàn nhã chống cằm, như có như không hơi nghiêng đầu nhìn nàng cong môi, lại ngó lên Đằng Khả Dật ngồi cách đó mấy bàn, vẫy vẫy tay với nàng tỏ vẻ đã làm xong. Đồng Mẫn Mẫn..
Vì chính nghĩa, ai tới chỉ bài với!!!
Trước cứ mặc kệ ai đó đang gào khóc thảm thiết, để làm rõ hơn về tình cảnh ngày hôm nay, mời mọi người cùng quay về thời điểm cách đây một tháng trước đó.
..Từ xa xe ngựa chạy tới, Đồng Mẫn Mẫn lôi kéo Đồng Du cùng Sí Nguyệt chạy ra bắt xe. Nhưng nếu chỉ kêu miệng thôi thì chắc là nó sẽ không dừng đâu nhỉ? Đồng Mẫn Mẫn nghĩ.
Mắt nàng loé sáng, chợt nhớ lại mấy bộ phim Mĩ đã từng coi trước đây. Trong phim, điều kiện tiên quyết để bắt xe chính là phải có một cặp giò hoàn mỹ.
Chậc, ở đây không có vớ bảy màu, thôi thì khoe chân trần thôi vậy!
Không hề có chút ngượng ngùng nào, Đồng Mẫn Mẫn da mặt dày hơn tường thành cười tủm tỉm vén vén ống quần lên, tính khoe ra cái giò thủ xương xẩu không được mấy lượng thịt của nàng. (Mỗ sói: Ảo tưởng cũng là một loại sức mạnh! )
Cốp!
Ai u! May mắn có người kịp thời ngăn chặn hành vi điên rồ của nàng, không thì thật mất mặt quá sức tưởng tượng.
Đồng Du mặt xám ngoét nhìn nàng, dễ thấy được mớ gân xanh đang bạo động trên trán hắn, giọng rõ là trầm.
Ngươi lại tính bày ra trò gì? Cái con bé nhí nhố này, đến bao giờ thì mới học được hai chữ An phận đây?
Đồng Mẫn Mẫn tru tréo một hồi, ôm lấy cái đầu nhỏ nhắn đáng thương nói: Con không nhìn thấy sao, mẹ là đang bắt xe nha! Cái tên vũ phu bạo lực này, đến bao giờ thì mới học được bốn chữ Thương hoa tiếc ngọc đây? Ô ô, đau quá!!
Vậy thì vì cớ gì ngươi phải vạch quần ra? Bộ có liên quan chắc?
Có chứ sao không? Để có thể thu hút được sự chú ý của người đánh xe, thì không thể từ bất kì thủ đoạn nào. Người ta thấy mẹ đẹp, mẹ xinh thì mới cho mẹ con mình lên xe. Vậy mà cũng không biết! Hừ một cái khinh thường vào mặt.
Nói tiếng trước tiếng sau, Đồng Du đã tiến tới nhéo banh má nàng ra, gương mặt bá đạo lãnh khốc đã kề sát lại.
Ngươi là đồ ngốc hay sao? Ngay cả chuyện căn bản nhất của nữ nhân mà cũng không biết. Là người từ trên trời rơi xuống hay dưới đất đi lên đều hiểu lí lẽ này mà, rốt cuộc thì con bé này là từ nơi rừng sâu nước độc nào tới?
Au au!! Chuyện căn bản nhất của nữ nhân? Là chuyện ăn, ngủ và ấy ấy í hử? (Mỗ sói đơ mặt ra giải thích: Ấy ấy của nàng ta là ấy ấy trong Toilet ấy! )
Đúng là đồ ngốc thật mà! Đồng Du siết tay, nghiếng răng kèn kẹt: Cho ngươi biết, ngươi sẽ phải lấy bất kì ai làm chồng nếu như ngươi dám để lộ thân thể của mình ra.
Sặc. Ở đâu ra cái nhẽ đó!
Chỉ là cái chân thôi mà, làm gì mà nghiêm trọng dữ vậy? Ở thời của nàng, người ta Nude chạy long nhong đầy đường mà có bị sao đâu. (Mỗ sói trợn mắt: Ngươi sống trong cái thế giới biến thái nào thế? )
Cơ mà, trước buông tay ra đã! Ta sắp bị ngươi nhéo cho thành mặt xệ mất rồi!!
Hai vị bằng hữu, có muốn cùng lên xe hay không?
Cỗ xe ngựa từ lâu đã dừng lại, một vị công tử tướng mạo nho nhã, khinh sam phiêu động chậm rãi bước xuống.
Đồng Du thấy thì bình thường, nhưng Đồng Mẫn Mẫn thấy thì trợn lòi cả mắt.
Tên vỏ chuối chết tiệt?!!
Một khắc đó, vô số hình ảnh như đoạn phim băng băng lướt qua trong đầu nàng. Nào là dưng không trượt vỏ chuối té dập mông, tiếp đó là chật vật bê theo cái bàn tọa thương tật chạy trốn giữa đám người, mà hàng loạt sự kiện có liên quan khác theo đó cũng phát sinh, điển hình chính là gặp phải cái tên khắc tinh cả đời của nàng đây. Mà người vừa trực tiếp vừa gián tiếp gây nên tất thảy cơ sự đó, chính là cái kẻ đang mỉm cười ở trước mặt nàng.
Đồng Mẫn Mẫn.. Lên xe ngồi đã rồi nói tiếp!
Tạ hạ là Đằng Khả Dật, không biết nên xưng hô với hai vị thế nào?
Đồng Mẫn Mẫn ôm Sí Nguyệt trên chân, vuốt vuốt bộ lông mềm mại của nó, không làm phiền nó nhắm mắt dưỡng thần, cùng Đồng Du ngồi một bên ghế đối diện với Đằng Khả Dật hoà hoa phong nhã.
Ta gọi Đồng Mẫn Mẫn. Nàng nói, huých một cái vào vai người kế bên, trợn mắt. Đang ở trên xe người ta đó, nể mặt một chút đi!
Đồng Du. Nghe hắn miễn cưỡng trả lời, tâm Đồng Mẫn Mẫn không khỏi nhẹ xuống. Kệ, có còn đỡ hơn không!
Đồng Mẫn Mẫn. Đồng Du. Hai người là cha con sao? Đằng Khả Dật lẩm nhẩm một hồi, rút ra kết luận dựa trên phỏng đoán của y.
Không phải, ta là.. má của hắn!
Đồng Mẫn Mẫn định lên tiếng đính chính, nhưng lời còn chưa ra tới miệng đã bị Đồng Du trừng cho nuốt trở lại, nghe hắn đáp.
Phải!
Quác! Thế sự quả là thất thường, giây trước giây sau mà đã từ hàng má rớt xuống hàng con rồi!
Đồng Du nhướng mày. Ngươi có ý kiến gì?
Đằng Khả Dật không nhìn thấy sóng ngầm của hai người, mỉm cười tiếp lời.
Dám hỏi, hai người các vị là tính đi đâu?
Đồng Du liếc mắt, Đồng Mẫn Mẫn đành dằn xuống một bụng tức tối, không cam tâm trả lời.
Đi đâu cũng được, trước cho li nước đã bác tài! Nãy giờ bị dí chạy một hồi khát quá!
Đây là thể loại câu trả lời gì?
Đồng Du vỗ trán, sâu sắc kiểm điểm sai lầm của mình khi trông chờ vào nàng.
Tạm thời chưa có điểm đến. Hắn trừng nàng, bất đắc dĩ trả lời.
Đằng Khả Dật cười, nói: Vậy, hai vị có muốn cùng tại hạ đến Vô Cực cốc hay không?
Đồng Mẫn Mẫn ở ngoài xen vào: Nơi đó là ở đâu? Mà đến đó để làm gì, đi ăn cỗ hả?
Đồng Du nhíu mày: Ngươi ngoại trừ ăn ra còn có thể nghĩ được gì?
Ngủ. Dứt khoát một lời khiến Đồng Du muốn nhào tới bóp cổ nàng.
Hai người thật sự không biết sao?
Y không kiềm chế được có chút kinh ngạc, tỉ mỉ quan sát nét mặt của cả hai, không giống như đang nói dối. Khẽ gõ cán quạt xuống lòng bàn tay, Đằng Khả Dật mỉm cười che đi chút luống cuống vừa rồi.
Thế thì lạ thật, phàm là người tu đạo, không ai không biết địa phương này. Mà theo như tại hạ thấy, hai vị đây nhất định không phải là người bình thường.
Sao ngươi dám khẳng định như vậy? Đồng Du hỏi.
Y đảo mắt sang nhìn Sí Nguyệt nằm trên chân Đồng Mẫn Mẫn, đáy mắt hơi trầm xuống, nói: Có người bình thường nào lại đem theo linh thú bên người chứ?
Ngươi nhận ra? Thần sắc Đồng Du chợt đổi, ánh mắt nghiêm khắc cảnh giác nhìn đối phương. Ngược lại Sí Nguyệt dường như rất mệt, dù nghe thấy nhưng mí mắt cũng chỉ động một cái chứ không lên tiếng.
Đằng Khả Dật cười, xua tay hoà hoãn bầu không khí.
Nói thật thì ta cũng chỉ biết nó là linh thú, còn lại thì không rõ lắm, không cần phải căng thẳng như vậy.
Đồng Du chỉ hừ một tiếng rồi quay đi, không để tâm lắm lời giải thích của Đằng Khả Dật.
Đồng Mẫn Mẫn vội lau mồ hôi, tìm cách cứu vãn tình hình: Ban nãy huynh có đề cập đến Vô Cực cốc, đó là nơi ra sao?
Đằng Khả Dật cười, từ tốn nói: Vô Cực cốc - Cực địa tu tiên. Nếu nói Khải Thanh phái mỗi năm tiếp nhận hơn một ngàn môn đệ, chưa kể đến những người đó đều là anh tài hiếm có trong thiên hạ, thì số người có thể đến được Vô Cực cốc chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Vị thế của Vô Cực cốc là tuyệt đối, đó là cái nôi tạo nên quầng thể tiên nhân hùng mạnh như ngày nay, Thiên Tiên và Ma Tôn cũng là từ đó mà ra.
Gì cơ? Có một nơi như vậy thật à? Đồng Mẫn Mẫn kinh ngạc trố mắt, không thể tin được khi biết Ma Tôn và Thiên Tiên là từ một nơi mà tu thành, nhưng nhanh chóng lại nảy lên nghi vấn: Nhưng một nơi tốt như thế, tại sao lại không nghe mọi người nhắc đến.
Y cười, lẩm nhẩm đọc một câu hát: Muốn vào Vô Cực cốc phải đi qua ba ải. Tâm không tịnh, mỗi một bước là vực sâu vạn trượng..
..Mẫn!
Đồng Mẫn Mẫn!
A, hả?
Đồng Mẫn Mẫn hồi thần sực tỉnh, vội ngẩng lên nhìn cái bóng đang che chắn trước mắt. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã bắt gặp một đôi mắt lạnh chết người, có cảm tưởng giống như bị vùi lấp trong gió tuyết mùa đông.
Giám thị tinh anh từ bao giờ đã đứng trước mặt nàng, mày kiếm xuyên lại thành một đoàn như muốn kẹp chết nàng bên trong, Đồng Mẫn Mẫn run lẩy bẩy. Cái cảm giác giống như động vật nhỏ đứng trước một con mãng xà to đùng này là sao?
Trầm mặc một hồi lâu, hắn mới mở miệng phun ra hai chữ.
Thu bài!
Sặc, hết giờ rồi hả?
Đồng Mẫn Mẫn bấy giờ mới chú ý, đúng là mọi người đã nộp hết chỉ chờ mỗi mình nàng, mà nàng..
Má ơi, nói với ba là con chết chắc rồi!
Ngươi còn muốn đợi đến khi nào?
Nghe thấy giọng nói không hài lòng từ đỉnh đầu truyền xuống, Đồng Mẫn Mẫn cắn răng, dứt khoát quay mặt sang chỗ khác nén dòng lệ đau thương để nộp bài. Nói thì nói thế, nhưng tay vẫn cứ giữ khư khư không buông.
Đoàn Dư Thuấn nhíu mày. Rốt cuộc là có muốn nộp bài hay không?
Đồng Mẫn Mẫn rưng rưng, nước mắt lưng tròng.
Tình nghĩa đôi mình chỉ thế thôi sao ~
Ai u!
Đầu bị gõ một cái thật đau, Đồng Du đoạt lấy tờ giấy của nàng đưa cho Đoàn Dư Thuấn.
Của ngươi! Hừ, lại tính làm trò hề mất mặt nữa à!
Đoàn Dư Thuấn nhận lấy, nhìn một cái thật sâu vào Đồng Du rồi xoay người rời đi. Vừa ra khỏi trang viện, loáng thoáng đã nghe thấy phía sau truyền đến tiếng người cãi vã.
Tên nghịch tử chết tiệt! Ngươi hại chết ta rồi!!
Lắm chuyện! Cho dù ta không làm vậy, thì ngươi sớm cũng nên giác ngộ!
Gì gì? Tưởng làm bài được là ngon đó hả? Không phải cứ ghi một đống chữ vào đó là sẽ được điểm cao đâu nhá! Ai biết đâu rằng nội dung tào lao trớt quớt thì sao?
Hừ, đúng là không biết phân biệt tốt xấu! Xem hôm nay ta như thế nào dạy dỗ ngươi!
Có giỏi thì nhào vô!
Không tìm thấy tiếng nói chung, tiếp theo lao vào đánh nhau là chuyện đương nhiên không bàn cãi.
Đi được một đoạn khá xa, Đoàn Dư Thuấn bỗng dừng bước, đem xấp giấy vừa thu ra nhìn lại một lần, đặc biệt là tờ giấy trắng của ai đó ngay cả tên cũng không viết.
Đây, thật sự là người đã bình an xông qua ba cửa sao?
Gió nhẹ vút bay lên cao, uốn lượn vài vòng rồi phân thành nhiều mảnh nhỏ rẽ đi bốn phương tám bể. Một ngọn gió trong số đó vô tình lướt qua muôn trùng đồi núi, lao thẳng xuống màn sương dày đặc rồi mất hút ở đáy vực bí ẩn, nhưng vừa kịp để nhìn thấy cảnh giới bị bao phủ bên trong, một thế giới thuộc về băng tuyết.
Thánh địa Vô Cực cốc.
Cuối cùng cũng tề tựu đủ rồi!
Theo một tiếng thở dài, không khí dường như cũng muốn ngưng trọng vài phần.
Giữa mặt hồ băng giá, một đầu tóc trắng như tơ mạn tan mản khắp nơi ngấm vào mạch nước ngầm, truyền đi cái lạnh rét đến tận xương tủy kết thành tuyết băng.
Y đã ngồi đây đã hơn vạn năm rồi, cả cơ thể dường như cũng muốn đồng điệu hoà cùng băng tuyết thành một thể.
Nâng lên mí mắt nặng trĩu ngân sương, một đôi thuỷ lam nhẹ nhàng luân chuyển, khuôn mặt tinh mĩ tựa như một khối noãn ngọc thuần khiết. Nam nhân ngẩng đầu, sâu sắc cảm nhận được, nhật nguyệt tinh vân đang đổi dời.
Đồng Mẫn Mẫn, ngươi và kẻ đó, hai người các ngươi rốt cuộc là gì?
Ánh nắng nhợt nhạt chiếu xuyên qua màn mây mỏng manh, nhưng không xua đi được hàn khí lạnh lẽo đến tê tâm phế liệt. Nếu để ý kĩ nơi mà nam nhân ngồi, hẳn người ta sẽ kinh ngạc phát hiện ra một quầng thể khổng lồ màu đen thấp thoáng ẩn hiện bên dưới.
Sâu trong lớp băng vạn năm vĩnh cửu, hắc long to lớn đang cuộn mình say giấc ngủ triền miên.
Thiên địa tiên ma.. Ta sẽ huỷ diệt hết tất cả.. Kể cả thứ gọi là Thiên Mệnh kia..
/73
|