Tà áo phất gió, hai nam nhân đứng ở hai đầu mái nhà đối diện nhau, cách đó vài căn là đệ tử của Khải Thanh phái.
Sư đệ, ta cho ngươi cơ hội cuối, mau dừng tay lại!
Tiêu Mặc Phùng nghiến răng, hắn không muốn nội bộ xảy ra lục đục bất hoà. Đều là trụ cột gánh vác Khải Thanh phái, lại ở trước mặt chúng đệ tử đấu đá tranh chấp nhau, vậy còn ra thể thống gì nữa.
Cố Ngạc Thiền Vũ thế nhưng không có ý nghĩ sẽ nhân nhượng, lạnh lùng nói.
Sư huynh, ta cũng khuyên ngươi lần cuối. Ngươi tốt nhất đừng nên can thiệp vào việc này, bằng không chớ trách kẻ làm sư đệ như ta xuống tay không lưu tình.
Tiêu Mặc Phùng trầm mặc, lát sau hắn quát lớn: Đệ tử Khải Thanh phái nghe lệnh, lập tức bày Lưu Tinh trận cho ta! Tình, lí nếu đã không thể dùng được, vậy thì chỉ còn cách mạnh tay bắt y về sư môn thôi.
Năm đệ tử chắp tay răm rắp một lời.
Tuân lệnh!
Không chần chờ, họ nhanh chóng nhảy sang các mái nhà lân cận, vây vòng quanh Cố Ngạc Thiền Vũ nhốt y ở bên trong. Rút kiếm, sẵn sàng ứng chiến bất kì lúc nào.
Ở trong lòng họ, Tiêu Mặc Phùng dù đã bị cách chức nhưng lời hắn nói ra vẫn có trọng lượng hơn cả. Bất kể sau này Khải Thanh phái có biến thành cái dạng gì, thì địa vị của Tiêu Mặc Phùng vẫn là bất biến.
Hiểu được điều đó, Cố Ngạc Thiền Vũ cười nhạt. Y đưa tay rút cây bút lông treo trên thắt lưng, vốn nghĩ nó là đồ trang sức đeo bên người, ai ngờ được đó lại là một trong những thần khí thất truyền của Thiên giới - Ngự Thần Bút.
Cầm thần khí trên tay, Cố Ngạc Thiền Vũ niệm một xâu tràng đem nó biến lớn. Thân dài hơn nửa mét, to bằng cùm tay em bé, đầu lông bút phớt một màu vàng nhạt, toàn thân phát sáng tỏa ra ánh kim lấp lánh. Không ai chú ý, nhưng sắc mặt của Tiêu Mặc Phùng đã thay đổi.
Nhóm đệ tử Khải Thanh phái cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vũ khí của Cố Ngạc Thiền Vũ, vị sư thúc này từ trước tới nay là người lạnh nhạt khó gần, hành sự thần bí, so với Tiêu trưởng môn đương thời tại vị còn muốn khó tiếp cận hơn. Luận về binh khí thì vũ khí của Cố Ngạc Thiền Vũ trông có vẻ văn nhã hơn bọn họ, nhưng có thể chắc chắn một điều rằng, nó không hề tầm thường.
Cố Ngạc Thiền Vũ nâng bút, không khí xung quanh liền thay đổi. Nội lực truyền vào thần vật toát ra làn sương mỏng, đôi tay uyển chuyển vẽ ra những đường nét sắc sảo trong không trung. Mũi bút sáng loá vân xuyên vàng rực rỡ, từng đường chữ hiện lên lấp lánh hữu thần.
Vòng tròn minh nguyệt treo trên cao, kết nối hai vòng tiểu nguyệt bên dưới tạo thành một hình tam giác huyền bí. Tinh tú xoay vần, chốc ẩn chốc hiện rồi rực sáng.
Mở cửa đến Minh giới!
Híii..!!!
Tiếng ngựa hí vang, một con hắc mã đạp không nhảy ra khỏi đại môn. Ánh giáo sáng loá phản chiếu màu của nắng, nam nhân mặc giáp phục cưỡi trên lưng ngựa lộ ra cỗ khí chất uy nghiêm bất phàm.
Hồng bào phất gió, theo sau nam nhân là hai viên tướng cưỡi ngựa đi cùng. Đồng trang phục như nhau, nhưng cấp bậc lại chênh lệch một trời một vực. Nam nhân là Xích Ái Bá Cơ - Chiến Thần của Á Nam Quốc hoàng triều diệt vong.
Oaa!!!!
Từ đằng xa vô tình trông thấy một màn trước mặt, Đồng Mẫn Mẫn đang lần lũi trốn đông trốn tây cũng quên luôn cả việc ẩn nấp. Mắt trừng to kinh ngạc đến ngây người, miệng thì run run ú a ú ớ không thành lời.
Má, má ơi! Con ngựa kia là sinh vật thần thoại gì vậy, cả mấy cái ám văn đen sì lì đang toát ra trên người nó nữa? Còn có nam nhân kia, hắn là người hay là quỷ?
Này đã vượt quá tầm hiểu biết của Đồng Mẫn Mẫn, đây là lần đầu nàng tận mắt chứng kiến sự việc thần kì như thế.
Toàn thân hắc mã phủ trong sương đêm dày đặc, hốc mắt tăm tối như phản chiếu đến tận cùng vực sâu, tử khí ngút trời. Đáng chú ý nhất là nam nhân ngồi trên nó, thân cao tám thước, khí vũ hiên ngang, mà làm người ta kinh sợ không dám khinh thị, chính là chiếc mặt nạ bằng đồng hình quỷ dữ tợn mà hắn đeo.
Tương truyền, Xích Ái Bá Cơ vốn là Ngũ hoàng tử của Á Nam Quốc hoàng triều. Nhưng hắn sinh ra đã dị dạng, trong đêm chào đời bức tử ba vị mama phụ trách đỡ đẻ. Tiên tiên đế coi hắn là điềm xấu, là đứa trẻ mang đến tai ương trong trăm năm thống trị của y, liền đem mẫu tử hắn biếm vào lãnh cung, phái thị vệ canh giữ cho đến tận ngày hắn chết. Để được sống, hắn buộc phải đeo mặt nạ này suốt đời, không bao giờ lộ diện trước nhân thế.
Xích Ái Bá Cơ nhàn nhạt liếc nhìn Cố Ngạc Thiền Vũ, bản thân như hiểu ra điều gì. Áp suất xung quanh thình lình hạ thấp khiến cho năm đệ tử Khải Thanh phái rùng mình cảnh giác, cũng làm cho mặt nạ quỷ càng thêm hung hăng dữ tợn.
Kyaa!!
Hai viên tướng phía sau quát một tiếng xông lên, phóng ngựa chia thành hai ngã tấn công đệ tử Khải Thanh phái. Không một chút chần chờ, trường thương vung lên rồi chém xuống khí thế vô cùng hung tợn.
Keeng!!
Nhanh nhạy phát giác phía sau không thích hợp, người vốn cách hắn hơn chục trượng thế nhưng đã nhanh chóng áp sát, tả tướng phản ứng kịp thời xoay trường thương cản trở. Hắn bật tung người nhảy khỏi ngựa, vừa kiềm chế thế tấn công phía sau, vừa ngửa đầu tránh đi mũi kiếm sắc sảo truy quét ngang tầm cổ.
Bên kia hữu tướng cũng một tình cảnh tương tự, tay chém trước tay đả sau, không một chút lơi lỏng ngừng nghỉ. Hết người này đến người khác lần lượt lao lên, di chuyển theo hình sao năm cánh vừa hỗ trợ cho nhau vừa tấn công hai người. Thế kiếm sắc sảo không một tia sơ hở, thoáng chốc đã vây lấy nhốt cả hai vào bên trong thế trận.
Ở ngoài vòng chiến còn có một người một ngựa đứng đối diện nhau, Xích Ái Bá Cơ cùng Tiêu Mặc Phùng. Thời gian qua đi vun vút theo vạt áo phất phới của hai người, không một tiếng động, thương kiếm đã mạnh mẽ va chạm nhau.
Không ngờ lại có cơ hội diện kiến thần khí trong truyền thuyết.
Đằng Khả Dật khoanh tay tựa ra sau, vẻ mặt nhàn nhạt nhưng đáy mắt lại loé lên mạt bén khác thường.
Dật đại ca, huynh biết thứ đó sao?
Đồng Mẫn Mẫn bấy giờ mới sực tỉnh, đưa tay khép lại hàm quay sang hỏi.
Thứ trên tay y chính là Ngự Thần Bút, vốn là bảo vật của Ngọc Hoàng đại đế. Theo truyền thuyết, nó có thể thông mười tám cõi âm ti địa ngục, sáu cõi đạo giới, triệu hồi vạn vật trong chúng sinh. Dừng một chút y lại nói: Nhưng điều kiện tiên quyết là người dùng phải có tinh thần lực cường đại, bằng không có thể dẫn đến phản phệ, bị vật triệu hồi quay lại cắn chết. Lãnh địa của Khải Thanh phái có thể duy trì an ổn bao năm qua một phần là nhờ vào y, tấm chắn bất khả xâm phạm.
À, và tất nhiên vẫn sẽ là vậy nếu như không có một đêm đẹp trời nào đó, ai đó ham hố nổi hứng đi hóng gió ở núi nhà người ta mà gây nên đại họa.
Cố Ngạc Thiền Vũ là một trong những đồ đệ tâm đắc của Trương Thế Bá tổ sư - Người đã sáng lập nên Khải Thanh phái. Y là đồ đệ giỏi, được trời phú cho ngộ tính cao hơn so với người Bình thường. Nhưng người này bản tính kiêu căng, làm người có chút tự phụ, không thích hoà nhập với người khác, cũng bởi lẽ đó nên dù năng lực như nhau nhưng Tiêu Mặc Phùng so với y lại được tín nhiệm hơn.
Hiện tại y đã có đủ năng lực khai mở Minh giới, tin chắc rằng qua thêm ba trăm năm bế quan tu luyện nữa, thì ngay cả việc triệu hồi Thần Long cũng không phải là không thể. Nói đủ, Đằng Khả Dật chốt lại một câu đầy khẳng định.
Cả Thần Long sao? Oa, bá đạo như vậy? Thảo nào mà y khinh khỉnh vênh mặt như thế! Hừ hừ, lần sau ra đường mà có gặp y, nàng nhất định phải phanh gấp đi đường vòng mới được! (Mỗ sói liếc mắt khinh bỉ, Mẫn Mẫn quay đầu đi làm như không có gì.)
Ai đó xoay sang chọt chọt eo Đồng Du. Nè, đến bao giờ thì ngươi mới được như con nhà người ta hả?
Đồng Du nhướng mày, biểu đạt vô hạn sự khinh bỉ. Muốn chết!
Ai đó thức thời rụt tay lại. Thôi, để ở nhà mẹ nuôi con cũng được!
Đồng Du: ... Ta muốn đóng vai phản diện!!! *lật bàn*
Mỗ sói: Ta ưng thuận! *vỗ vai*
Ai đó vẫn muốn khai thác thêm thông tin, liền vờ vịt bày ra vẻ mặt sùng bái, khiến cho Sí Nguyệt ngồi trên vai Đằng Khả Dật nhìn mà ngứa mắt, mở miệng ngọt đến chảy nước chết ruồi nói.
Dật đại ca ~ Huynh biết thật nhiều nha ~ ~ Muội khâm phục huynh quá ~ ~ ~ Chớp! Chớp! Mở to mắt long lanh! Nói thêm nữa đi huynh!
Lạnh! Da gà da vịt của mọi người rơi đầy đất, Đồng Du chỉ hận không thể lập tức tiến lên quăng nàng ở một góc xó xỉnh nào đó, tránh cho ở đây quấy rối trật tự an ninh đô thị. Thế nhưng vị huynh đài chuối một cây kia cũng nào phải người bình thường, nghe xong mấy lời vuốt mông ngựa kia còn cười như thật.
Ta chỉ biết có nhiêu đó thôi, ha ha!! Vuốt chai mông cũng không ói thêm được câu nào đâu.
Rắc rắc. Nụ cười nịnh nọt cương cứng trên mặt ai đó. Là cuộc đời ngang trái ép em hổ báo, chứ ngày xưa em cũng hiền như ai. Chết tiệt, đúng là không nên đặt niềm tin vào tên chuối này, mắc công trượt vỏ té dập mặt.
Không thèm quan tâm đến cái tên còn đứng cười hớ hớ kia, Đồng Mẫn Mẫn bĩu môi ngước mắt nhìn lên. Nam nhân đeo mặt nạ kia có vẻ như đang chiếm thế thượng phong, liên tiếp ra đòn không để Tiêu Mặc Phùng có cơ hội trở tay.
Hay! Một cước kia nên đá như thế! Hú, chấn chỏ, mau đưa tay chấn chỏ đi! Ối giời ơi, chậm chân thế kia là chết rồi!
Một đĩa đậu phộng rang được đưa tới trước mặt nàng, Đồng Mẫn Mẫn đang hào hứng luận võ, cũng không quản là ai đưa, cứ thế cho vào miệng.
Mặt nạ đại ca đánh quá hay, tiền bối xuống sức thấy rõ. Bóc vỏ nhai nhai.
Đồng Du cũng không khách khí bẻ đậu cho vào miệng: Ta thấy tên đeo mặt nạ kia sắp hết thời rồi, tên mặt râu rất biết cách đánh vào tử huyệt.
Nhìn vậy thôi chứ đảo ngược thời cơ mấy hồi.
E là đảo không nổi.
Đồng Mẫn Mẫn ngẩng đầu, hùng biện: Ngươi không thấy hắn còn chưa xuống ngựa sao, vậy thì chứng tỏ hắn vẫn chưa xuất ra toàn bộ thực lực, có thể phản pháo bất kì lúc nào! Không thấy trong game à, đánh chết ngựa nhưng boss vẫn còn đầy bình máu đó thây.
Đồng Du lạnh nhạt đáp: Chưa xuống ngựa thì liên quan gì, chỉ cần chọt một phát trúng chỗ là cả người lẫn ngựa đều chết tươi.
Á à, bất đồng quan điểm rồi nha!
Đồng Mẫn Mẫn nhíu mày: Ta cam đoan mặt nạ đại ca sẽ thắng! Mấy người đeo mặt nạ thường bí ẩn lắm, ai biết còn có thực lực ẩn giấu nào không chứ.
Đồng Du hất mặt: Ta nói là tên mặt râu thắng! Phải nhìn vào thực tế đi chứ, có thể chưởng quản cả một đại môn phái thì sao có thể là hạng xoàng được.
Nghiến răng: Mặt nạ thắng!
Trầm giọng: Mặt râu thắng!
Mặt nạ!
Mặt râu!
Mặt nạ!
Mặt râu!
Gừ!!
Hai người trừng nhau lườm lườm, ai cũng không chịu nhường ai một tiếng, mức độ dở hơi đã đạt đến trình khiến cho mọi người câm nín.
Vậy thì chúng ta cược đi. Đồng Du nói: Xem là tên mặt râu kia hay là tên mặt nạ thắng.
Được, ta cược cho mặt nạ đại ca một con gà nướng. Mặt nạ đại ca, cố lên nhé!
Tốt thôi, ta cược cho tên mặt râu kia năm ngày bánh bao. Mặt râu, đừng phụ chỗ bánh bao mà ta đặt cho ngươi!
Xích Ái Bá Cơ, Tiêu Mặc Phùng: ... Thật thiếu đạo đức mà, muốn bình luận hay cá cược gì thì nhỏ nhỏ thôi để người ta còn đánh chứ!
Mọi người: Hú! Còn ai bình thường ở chốn này không? Mau đưa tay điểm danh nào!
Mỗ sói thò mặt ra, cười nhăn răng: Có ta nè!
Mọi người: ... Đỉnh điểm của sự khinh bỉ chính là làm lơ và quay mặt đi.
Mỗi sói: ... Ta đã hiểu cảm giác của Từ Hải huynh năm xưa!
Đang đứng chém gió đến hừng hực khí thế, Đồng Mẫn Mẫn sực tỉnh, vỗ trán một cái.
Ai nha, đây đâu phải là lúc thích hợp để tám chuyện đâu nha! Nhanh nhanh vọt lẹ rời khỏi đây, không thôi mắc công lại bị dính đạn oan uổng!
Đồng Mẫn Mẫn vẫy tay ngoắc đầu ra hiệu, làm gương.. lủi đi trước.
... Hết nói.
Thật không thể nói là may mắn hay xui xẻo, đứng cả buổi thế thì không ai chú ý, vừa mới nhấc chân đi thì lại bị phát hiện.
Cái đầu ngó nghiêng lén lút của ai đó vô tình bị Cố Ngạc Thiền Vũ thấy được, y hừ lạnh một tiếng, vung bút mở ra không gian triệu hồi đại quân tinh nhuệ của Á Nam Quốc.
Vù vù!!
Cửa Minh giới một lần rộng mở, không nhìn thì thôi vừa nhìn thì..
Mắt Đồng Mẫn Mẫn phăng ra, lăn lăn lộn lộn rơi trên đất. Đồng Du tốt bụng cúi xuống lụm lên, phù một cái dán lại cho nàng.
Từ bầu trời rơi xuống một cơn mưa, nhưng không phải mưa bình thường mà là mưa xương khô, cả một đạo quân xương khô mặt giáp phục rầm rập tiếp đất.
Đồng Mẫn Mẫn phăng mắt x 2.. Ai tới đập ta một phát đi!
Tiểu kịch trường
Mẫn Mẫn: Ai tới đập ta một phát đi!
Đồng Du: Rất sẵn lòng! Bốp!
Mẫn Mẫn ôm đầu rơm rớm nước mắt: Ai tới đập hắn một phát đi!
Đồng Du cười lạnh, mọi người rùng mình lắc đầu nguầy nguậy, Mẫn Mẫn Mẫn lại tiếp tục bị đập.
Sư đệ, ta cho ngươi cơ hội cuối, mau dừng tay lại!
Tiêu Mặc Phùng nghiến răng, hắn không muốn nội bộ xảy ra lục đục bất hoà. Đều là trụ cột gánh vác Khải Thanh phái, lại ở trước mặt chúng đệ tử đấu đá tranh chấp nhau, vậy còn ra thể thống gì nữa.
Cố Ngạc Thiền Vũ thế nhưng không có ý nghĩ sẽ nhân nhượng, lạnh lùng nói.
Sư huynh, ta cũng khuyên ngươi lần cuối. Ngươi tốt nhất đừng nên can thiệp vào việc này, bằng không chớ trách kẻ làm sư đệ như ta xuống tay không lưu tình.
Tiêu Mặc Phùng trầm mặc, lát sau hắn quát lớn: Đệ tử Khải Thanh phái nghe lệnh, lập tức bày Lưu Tinh trận cho ta! Tình, lí nếu đã không thể dùng được, vậy thì chỉ còn cách mạnh tay bắt y về sư môn thôi.
Năm đệ tử chắp tay răm rắp một lời.
Tuân lệnh!
Không chần chờ, họ nhanh chóng nhảy sang các mái nhà lân cận, vây vòng quanh Cố Ngạc Thiền Vũ nhốt y ở bên trong. Rút kiếm, sẵn sàng ứng chiến bất kì lúc nào.
Ở trong lòng họ, Tiêu Mặc Phùng dù đã bị cách chức nhưng lời hắn nói ra vẫn có trọng lượng hơn cả. Bất kể sau này Khải Thanh phái có biến thành cái dạng gì, thì địa vị của Tiêu Mặc Phùng vẫn là bất biến.
Hiểu được điều đó, Cố Ngạc Thiền Vũ cười nhạt. Y đưa tay rút cây bút lông treo trên thắt lưng, vốn nghĩ nó là đồ trang sức đeo bên người, ai ngờ được đó lại là một trong những thần khí thất truyền của Thiên giới - Ngự Thần Bút.
Cầm thần khí trên tay, Cố Ngạc Thiền Vũ niệm một xâu tràng đem nó biến lớn. Thân dài hơn nửa mét, to bằng cùm tay em bé, đầu lông bút phớt một màu vàng nhạt, toàn thân phát sáng tỏa ra ánh kim lấp lánh. Không ai chú ý, nhưng sắc mặt của Tiêu Mặc Phùng đã thay đổi.
Nhóm đệ tử Khải Thanh phái cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vũ khí của Cố Ngạc Thiền Vũ, vị sư thúc này từ trước tới nay là người lạnh nhạt khó gần, hành sự thần bí, so với Tiêu trưởng môn đương thời tại vị còn muốn khó tiếp cận hơn. Luận về binh khí thì vũ khí của Cố Ngạc Thiền Vũ trông có vẻ văn nhã hơn bọn họ, nhưng có thể chắc chắn một điều rằng, nó không hề tầm thường.
Cố Ngạc Thiền Vũ nâng bút, không khí xung quanh liền thay đổi. Nội lực truyền vào thần vật toát ra làn sương mỏng, đôi tay uyển chuyển vẽ ra những đường nét sắc sảo trong không trung. Mũi bút sáng loá vân xuyên vàng rực rỡ, từng đường chữ hiện lên lấp lánh hữu thần.
Vòng tròn minh nguyệt treo trên cao, kết nối hai vòng tiểu nguyệt bên dưới tạo thành một hình tam giác huyền bí. Tinh tú xoay vần, chốc ẩn chốc hiện rồi rực sáng.
Mở cửa đến Minh giới!
Híii..!!!
Tiếng ngựa hí vang, một con hắc mã đạp không nhảy ra khỏi đại môn. Ánh giáo sáng loá phản chiếu màu của nắng, nam nhân mặc giáp phục cưỡi trên lưng ngựa lộ ra cỗ khí chất uy nghiêm bất phàm.
Hồng bào phất gió, theo sau nam nhân là hai viên tướng cưỡi ngựa đi cùng. Đồng trang phục như nhau, nhưng cấp bậc lại chênh lệch một trời một vực. Nam nhân là Xích Ái Bá Cơ - Chiến Thần của Á Nam Quốc hoàng triều diệt vong.
Oaa!!!!
Từ đằng xa vô tình trông thấy một màn trước mặt, Đồng Mẫn Mẫn đang lần lũi trốn đông trốn tây cũng quên luôn cả việc ẩn nấp. Mắt trừng to kinh ngạc đến ngây người, miệng thì run run ú a ú ớ không thành lời.
Má, má ơi! Con ngựa kia là sinh vật thần thoại gì vậy, cả mấy cái ám văn đen sì lì đang toát ra trên người nó nữa? Còn có nam nhân kia, hắn là người hay là quỷ?
Này đã vượt quá tầm hiểu biết của Đồng Mẫn Mẫn, đây là lần đầu nàng tận mắt chứng kiến sự việc thần kì như thế.
Toàn thân hắc mã phủ trong sương đêm dày đặc, hốc mắt tăm tối như phản chiếu đến tận cùng vực sâu, tử khí ngút trời. Đáng chú ý nhất là nam nhân ngồi trên nó, thân cao tám thước, khí vũ hiên ngang, mà làm người ta kinh sợ không dám khinh thị, chính là chiếc mặt nạ bằng đồng hình quỷ dữ tợn mà hắn đeo.
Tương truyền, Xích Ái Bá Cơ vốn là Ngũ hoàng tử của Á Nam Quốc hoàng triều. Nhưng hắn sinh ra đã dị dạng, trong đêm chào đời bức tử ba vị mama phụ trách đỡ đẻ. Tiên tiên đế coi hắn là điềm xấu, là đứa trẻ mang đến tai ương trong trăm năm thống trị của y, liền đem mẫu tử hắn biếm vào lãnh cung, phái thị vệ canh giữ cho đến tận ngày hắn chết. Để được sống, hắn buộc phải đeo mặt nạ này suốt đời, không bao giờ lộ diện trước nhân thế.
Xích Ái Bá Cơ nhàn nhạt liếc nhìn Cố Ngạc Thiền Vũ, bản thân như hiểu ra điều gì. Áp suất xung quanh thình lình hạ thấp khiến cho năm đệ tử Khải Thanh phái rùng mình cảnh giác, cũng làm cho mặt nạ quỷ càng thêm hung hăng dữ tợn.
Kyaa!!
Hai viên tướng phía sau quát một tiếng xông lên, phóng ngựa chia thành hai ngã tấn công đệ tử Khải Thanh phái. Không một chút chần chờ, trường thương vung lên rồi chém xuống khí thế vô cùng hung tợn.
Keeng!!
Nhanh nhạy phát giác phía sau không thích hợp, người vốn cách hắn hơn chục trượng thế nhưng đã nhanh chóng áp sát, tả tướng phản ứng kịp thời xoay trường thương cản trở. Hắn bật tung người nhảy khỏi ngựa, vừa kiềm chế thế tấn công phía sau, vừa ngửa đầu tránh đi mũi kiếm sắc sảo truy quét ngang tầm cổ.
Bên kia hữu tướng cũng một tình cảnh tương tự, tay chém trước tay đả sau, không một chút lơi lỏng ngừng nghỉ. Hết người này đến người khác lần lượt lao lên, di chuyển theo hình sao năm cánh vừa hỗ trợ cho nhau vừa tấn công hai người. Thế kiếm sắc sảo không một tia sơ hở, thoáng chốc đã vây lấy nhốt cả hai vào bên trong thế trận.
Ở ngoài vòng chiến còn có một người một ngựa đứng đối diện nhau, Xích Ái Bá Cơ cùng Tiêu Mặc Phùng. Thời gian qua đi vun vút theo vạt áo phất phới của hai người, không một tiếng động, thương kiếm đã mạnh mẽ va chạm nhau.
Không ngờ lại có cơ hội diện kiến thần khí trong truyền thuyết.
Đằng Khả Dật khoanh tay tựa ra sau, vẻ mặt nhàn nhạt nhưng đáy mắt lại loé lên mạt bén khác thường.
Dật đại ca, huynh biết thứ đó sao?
Đồng Mẫn Mẫn bấy giờ mới sực tỉnh, đưa tay khép lại hàm quay sang hỏi.
Thứ trên tay y chính là Ngự Thần Bút, vốn là bảo vật của Ngọc Hoàng đại đế. Theo truyền thuyết, nó có thể thông mười tám cõi âm ti địa ngục, sáu cõi đạo giới, triệu hồi vạn vật trong chúng sinh. Dừng một chút y lại nói: Nhưng điều kiện tiên quyết là người dùng phải có tinh thần lực cường đại, bằng không có thể dẫn đến phản phệ, bị vật triệu hồi quay lại cắn chết. Lãnh địa của Khải Thanh phái có thể duy trì an ổn bao năm qua một phần là nhờ vào y, tấm chắn bất khả xâm phạm.
À, và tất nhiên vẫn sẽ là vậy nếu như không có một đêm đẹp trời nào đó, ai đó ham hố nổi hứng đi hóng gió ở núi nhà người ta mà gây nên đại họa.
Cố Ngạc Thiền Vũ là một trong những đồ đệ tâm đắc của Trương Thế Bá tổ sư - Người đã sáng lập nên Khải Thanh phái. Y là đồ đệ giỏi, được trời phú cho ngộ tính cao hơn so với người Bình thường. Nhưng người này bản tính kiêu căng, làm người có chút tự phụ, không thích hoà nhập với người khác, cũng bởi lẽ đó nên dù năng lực như nhau nhưng Tiêu Mặc Phùng so với y lại được tín nhiệm hơn.
Hiện tại y đã có đủ năng lực khai mở Minh giới, tin chắc rằng qua thêm ba trăm năm bế quan tu luyện nữa, thì ngay cả việc triệu hồi Thần Long cũng không phải là không thể. Nói đủ, Đằng Khả Dật chốt lại một câu đầy khẳng định.
Cả Thần Long sao? Oa, bá đạo như vậy? Thảo nào mà y khinh khỉnh vênh mặt như thế! Hừ hừ, lần sau ra đường mà có gặp y, nàng nhất định phải phanh gấp đi đường vòng mới được! (Mỗ sói liếc mắt khinh bỉ, Mẫn Mẫn quay đầu đi làm như không có gì.)
Ai đó xoay sang chọt chọt eo Đồng Du. Nè, đến bao giờ thì ngươi mới được như con nhà người ta hả?
Đồng Du nhướng mày, biểu đạt vô hạn sự khinh bỉ. Muốn chết!
Ai đó thức thời rụt tay lại. Thôi, để ở nhà mẹ nuôi con cũng được!
Đồng Du: ... Ta muốn đóng vai phản diện!!! *lật bàn*
Mỗ sói: Ta ưng thuận! *vỗ vai*
Ai đó vẫn muốn khai thác thêm thông tin, liền vờ vịt bày ra vẻ mặt sùng bái, khiến cho Sí Nguyệt ngồi trên vai Đằng Khả Dật nhìn mà ngứa mắt, mở miệng ngọt đến chảy nước chết ruồi nói.
Dật đại ca ~ Huynh biết thật nhiều nha ~ ~ Muội khâm phục huynh quá ~ ~ ~ Chớp! Chớp! Mở to mắt long lanh! Nói thêm nữa đi huynh!
Lạnh! Da gà da vịt của mọi người rơi đầy đất, Đồng Du chỉ hận không thể lập tức tiến lên quăng nàng ở một góc xó xỉnh nào đó, tránh cho ở đây quấy rối trật tự an ninh đô thị. Thế nhưng vị huynh đài chuối một cây kia cũng nào phải người bình thường, nghe xong mấy lời vuốt mông ngựa kia còn cười như thật.
Ta chỉ biết có nhiêu đó thôi, ha ha!! Vuốt chai mông cũng không ói thêm được câu nào đâu.
Rắc rắc. Nụ cười nịnh nọt cương cứng trên mặt ai đó. Là cuộc đời ngang trái ép em hổ báo, chứ ngày xưa em cũng hiền như ai. Chết tiệt, đúng là không nên đặt niềm tin vào tên chuối này, mắc công trượt vỏ té dập mặt.
Không thèm quan tâm đến cái tên còn đứng cười hớ hớ kia, Đồng Mẫn Mẫn bĩu môi ngước mắt nhìn lên. Nam nhân đeo mặt nạ kia có vẻ như đang chiếm thế thượng phong, liên tiếp ra đòn không để Tiêu Mặc Phùng có cơ hội trở tay.
Hay! Một cước kia nên đá như thế! Hú, chấn chỏ, mau đưa tay chấn chỏ đi! Ối giời ơi, chậm chân thế kia là chết rồi!
Một đĩa đậu phộng rang được đưa tới trước mặt nàng, Đồng Mẫn Mẫn đang hào hứng luận võ, cũng không quản là ai đưa, cứ thế cho vào miệng.
Mặt nạ đại ca đánh quá hay, tiền bối xuống sức thấy rõ. Bóc vỏ nhai nhai.
Đồng Du cũng không khách khí bẻ đậu cho vào miệng: Ta thấy tên đeo mặt nạ kia sắp hết thời rồi, tên mặt râu rất biết cách đánh vào tử huyệt.
Nhìn vậy thôi chứ đảo ngược thời cơ mấy hồi.
E là đảo không nổi.
Đồng Mẫn Mẫn ngẩng đầu, hùng biện: Ngươi không thấy hắn còn chưa xuống ngựa sao, vậy thì chứng tỏ hắn vẫn chưa xuất ra toàn bộ thực lực, có thể phản pháo bất kì lúc nào! Không thấy trong game à, đánh chết ngựa nhưng boss vẫn còn đầy bình máu đó thây.
Đồng Du lạnh nhạt đáp: Chưa xuống ngựa thì liên quan gì, chỉ cần chọt một phát trúng chỗ là cả người lẫn ngựa đều chết tươi.
Á à, bất đồng quan điểm rồi nha!
Đồng Mẫn Mẫn nhíu mày: Ta cam đoan mặt nạ đại ca sẽ thắng! Mấy người đeo mặt nạ thường bí ẩn lắm, ai biết còn có thực lực ẩn giấu nào không chứ.
Đồng Du hất mặt: Ta nói là tên mặt râu thắng! Phải nhìn vào thực tế đi chứ, có thể chưởng quản cả một đại môn phái thì sao có thể là hạng xoàng được.
Nghiến răng: Mặt nạ thắng!
Trầm giọng: Mặt râu thắng!
Mặt nạ!
Mặt râu!
Mặt nạ!
Mặt râu!
Gừ!!
Hai người trừng nhau lườm lườm, ai cũng không chịu nhường ai một tiếng, mức độ dở hơi đã đạt đến trình khiến cho mọi người câm nín.
Vậy thì chúng ta cược đi. Đồng Du nói: Xem là tên mặt râu kia hay là tên mặt nạ thắng.
Được, ta cược cho mặt nạ đại ca một con gà nướng. Mặt nạ đại ca, cố lên nhé!
Tốt thôi, ta cược cho tên mặt râu kia năm ngày bánh bao. Mặt râu, đừng phụ chỗ bánh bao mà ta đặt cho ngươi!
Xích Ái Bá Cơ, Tiêu Mặc Phùng: ... Thật thiếu đạo đức mà, muốn bình luận hay cá cược gì thì nhỏ nhỏ thôi để người ta còn đánh chứ!
Mọi người: Hú! Còn ai bình thường ở chốn này không? Mau đưa tay điểm danh nào!
Mỗ sói thò mặt ra, cười nhăn răng: Có ta nè!
Mọi người: ... Đỉnh điểm của sự khinh bỉ chính là làm lơ và quay mặt đi.
Mỗi sói: ... Ta đã hiểu cảm giác của Từ Hải huynh năm xưa!
Đang đứng chém gió đến hừng hực khí thế, Đồng Mẫn Mẫn sực tỉnh, vỗ trán một cái.
Ai nha, đây đâu phải là lúc thích hợp để tám chuyện đâu nha! Nhanh nhanh vọt lẹ rời khỏi đây, không thôi mắc công lại bị dính đạn oan uổng!
Đồng Mẫn Mẫn vẫy tay ngoắc đầu ra hiệu, làm gương.. lủi đi trước.
... Hết nói.
Thật không thể nói là may mắn hay xui xẻo, đứng cả buổi thế thì không ai chú ý, vừa mới nhấc chân đi thì lại bị phát hiện.
Cái đầu ngó nghiêng lén lút của ai đó vô tình bị Cố Ngạc Thiền Vũ thấy được, y hừ lạnh một tiếng, vung bút mở ra không gian triệu hồi đại quân tinh nhuệ của Á Nam Quốc.
Vù vù!!
Cửa Minh giới một lần rộng mở, không nhìn thì thôi vừa nhìn thì..
Mắt Đồng Mẫn Mẫn phăng ra, lăn lăn lộn lộn rơi trên đất. Đồng Du tốt bụng cúi xuống lụm lên, phù một cái dán lại cho nàng.
Từ bầu trời rơi xuống một cơn mưa, nhưng không phải mưa bình thường mà là mưa xương khô, cả một đạo quân xương khô mặt giáp phục rầm rập tiếp đất.
Đồng Mẫn Mẫn phăng mắt x 2.. Ai tới đập ta một phát đi!
Tiểu kịch trường
Mẫn Mẫn: Ai tới đập ta một phát đi!
Đồng Du: Rất sẵn lòng! Bốp!
Mẫn Mẫn ôm đầu rơm rớm nước mắt: Ai tới đập hắn một phát đi!
Đồng Du cười lạnh, mọi người rùng mình lắc đầu nguầy nguậy, Mẫn Mẫn Mẫn lại tiếp tục bị đập.
/73
|