Đêm ở Giang Nam thì êm dịu hơn rất nhiều so với phương Bắc, gió đêm ấm áp, tiếng côn trùng kêu rất nhỏ. Chỉ tiếc ánh trăng trên đường trở lại Trần phủ thì Hoàng đế bị Phương Hoài cùng Triệu Mạnh Ngôn chặn lại.
Phương Hoài không biết ở phía sau cửa sau đã bao lâu, trông thấy Hoàng đế trở về, hành lễ đâu ra đấy, ngẩng đầu liền cau mày: “Hoàng thượng xuất phủ, vì sao không gọi thần? Người chưa quen cuộc sống nơi đây, đầu đường cuối ngõ cũng không có cấm quân tuần tra. Nếu như Hoàng thượng gặp chuyện không may, cho dù thần rơi đầu cũng không hết tội.”
Triệu Mạnh Ngôn cũng có cùng khuôn mặt như vậy: “Đúng vậy, lần này Hoàng thượng đi thoải mái, thế mà Phương thống lĩnh lôi thần từ trên giường xuống, buộc thần phải đứng ở cổng sau này cùng hắn. Còn chưa vào hạ, thần mặc một cái áo đơn đợi ngài một đêm ở chỗ này, nếu như sáng mai bị bệnh thì làm thế nào?”
Chiêu Dương đi theo phía sau Hoàng đế không nói tiếng nào, nghe vậy ngẩng đầu nhìn, ơ, Triệu thị lang thật sự chỉ mặc một cái áo đơn thôi à? Phương thống lĩnh thật là ác độc, lại thật sự kéo người ta từ trên giường xuống. Thấy môi Triệu thị lang cũng trắng bệch, nàng muốn cười, lại không dám cười.
“Cũng không phải trẫm kéo ngươi dậy, ngươi lại còn oán trách.” Hoàng đế liếc hắn một cái, chắp tay đi vào trong cửa, thuận tiện vỗ vỗ vai Phương Hoài, “Không phải trẫm đã trở về yên lành rồi sao? Được rồi, thu hồi vẻ mặt u oán đó đi, trẫm nhìn thấy mà sợ.”
Chiêu Dương cố sức nén cười, kết quả đột nhiên bị Phương Hoài gọi lại: “Chiêu Dương cô nương.”
Nàng kinh hãi, ngẩng đầu nhìn sắc mặt Phương Hoài không tốt, thầm nghĩ chuyện không ổn, lần này Phương Hoài hướng mũi nhọn lên trên người nàng. Kết quả Phương Hoài còn chưa kịp nói chuyện, nàng đã bị Hoàng đế kéo cánh tay lại đưa vào trong sân.
Hoàng đế thuận tay lấy mấy cái bánh chưng từ trong túi ra, lần lượt đưa cho Phương Hoài hai cái, lại đút vào trong ngực Triệu Mạnh Ngôn hai cái: “Được rồi, đừng nói nữa, bánh chưng này là trẫm tự tay gói, hai ngươi cầm lấy đi đường ăn khuya, chặn miệng lại, miễn cho lỗ tai trẫm cũng không được yên ổn cả đêm.”
Ơ, Hoàng đế tự mình gói bánh chưng?
Vẻ mặt Triệu Mạnh Ngôn không tin: “Ngài lừa gạt ta sao? Tùy tiện mua trên đường vài cái bánh chưng là có thể thần đuổi đi, còn nói là mình làm.”
“Tiểu nhân có thể làm chứng, cài này thật sự là do chủ tử đích thân làm.” Chiêu Dương nhấc tay nhìn trời.
Phương Hoài liếc nàng: “Cho dù thật sự là tự Hoàng thượng làm, vậy thì như thế nào? Ngươi làm nô tài bên cạnh Hoàng thượng, không biết ngăn cản ngài ấy tự mình xuất môn, ngược lại mặc cho ngài ấy rời đi, ngươi là loại nô tài gì? Tuyệt không biết suy nghĩ cho an nguy của chủ, nếu ngươi ở trong cấm quân của ta, ta nhất định phải phạt ngươi 50 quân trượng, đánh cho ngươi da tróc thịt bong!”
Chiêu Dương bị dọa sợ giật mình, vội vàng chạy lại sau lưng Hoàng đế. Hoàng đế cảm thấy buồn cười, liếc mắt xem bộ dạng nàng nơm nớp lo sợ, chỉ nói một câu: “Về phòng của ngươi đi.”
Được cho phép, Chiêu Dương mừng rỡ, vội vàng chạy mất dạng như con thỏ.
Sau lưng truyền đến âm thanh của Hoàng đế: “Ngươi cũng đừng sa sầm mặt như lão già thế, xuôi nam là vì thể nghiệm và quan sát dân tình, nhưng cũng không phải gò bó mình cả ngày lẫn đêm. Thiên hạ này là của trẫm, trẫm có thể che chở, bảo vệ quốc thái dân an, vì sao không thể nhìn xem sông núi tốt đẹp, đoàn tụ sum vầy của thiên hạ này? Trẫm ở kinh thành chờ đợi bao nhiêu năm, lúc này có thể đi ở trên phố giống như một dân chúng bình thường, ngắm trăng, xem đèn, cuối cùng còn có thể gói bánh chưng, trong lòng trẫm thật vui vẻ. Được rồi, bây giờ, mau thu lại sắc mặt đó đi.”
Lời này đúng là nói Phương Hoài, xem ra Hoàng đế thật sự rất vui, ngay cả trong giọng nói rõ ràng cũng mang theo vui vẻ nhẹ nhàng.
Chỉ là, Hoàng đế lại còn nói Phương thống lĩnh thu khuôn mặt u sầu…. Chiêu Dương đang cầm bánh chưng trong tay, dưới chân suýt nữa lảo đảo một cái, cuối cùng thật vất vả khom người, nghẹn cười đi vào phòng.bbcn Cho dù cho nàng mười lá gan, nàng cũng không dám bật cười ở nơi này vào trong lúc quan trọng này. Phương thống lĩnh thật sự là nói một không hai, vạn nhất thẹn quá hóa giận lại ban thưởng nàng 50 quân trượng, nàng cũng không biết là Hoàng đế sẽ vì bảo vệ nàng mà trở mặt với Phương thống lĩnh.
Cho nên, thật sự phải quan hệ thật tốt với chủ tử! Nàng vừa nghĩ tới, đến bên hậu viện lấy một chậu nước đầy, ở sau phòng nhỏ của mình, nghe được tiếng bước chân Hoàng đế trở về phòng phía sau, mới đứng dậy bưng chậu nước đi đến sát vách.
Hoàng đế ngẩng đầu nhìn nàng, nàng cúi đầu cung kính nói: “Tiểu nhân hầu hạ ngài rửa mặt.”
Hắn “Ừ” một tiếng, đặt bánh chưng xuống, cầm lấy khăn mặt nàng đưa tới lau mặt. Nàng lại cầm lấy khăn giặt sạch, vắt khô, vắt lên trên bình phong.
Thấy Hoàng đế muốn đi ngủ, nàng lau tay lên váy, đi đến bên cạnh hắn, nhón chân thay hắn lấy mũ ngọc trên đầu.
Đầu Hoàng đế quá cao, nàng quá nhỏ nhắn, cho dù nhón chân cũng rất tốn sức. Hắn cúi người xuống phối hợp với nàng, đợi nàng gỡ mũ ngọc xuống sau đó ngẩng đẩu, nhìn thấy mặt nàng đỏ bừng.
Trong phòng ánh nến ấm áp, nàng cẩn thận từng li từng tí cầm mũ ngọc đi đến trước bàn trang điểm, đặt nó nhẹ nhàng ở trên mặt bàn, sau đó xoay người lại thay hắn cởi thường phục.
Hắn mặc quần áo màu ở trong, bên ngoài là áo choàng, trước tiên cần lấy trang sức xuống, tháo đai lưng, sau đó mới có thể cởi áo choàng.
Lúc trước Chiêu Dương vẫn luôn ở Tư thiện phòng, đã khi nào làm những chuyện này? Nàng có chút không quen gỡ từng món trang sức ngọc kia xuống, dây chuyền cùng túi gấm, sau đó cởi bỏ thắt lưng của hắn. Khoảng cách hầu hạ Hoàng đế quá gần, trong lòng nàng rất căng thẳng, trên trán cũng rịn đầy mồ hôi, mười ngón tay lên xuống, thật vất vả mới cởi áo choàng xuống.
Hoàng đế thấy bộ dạng nàng đầu đầy mồ hôi, thầm nghĩ sao thay hắn thay một bộ xiêm y lại thành cái bộ dạng tiều tụy này. Mắt thấy nàng chần chờ khom người xuống đến gập cả lưng muốn thay hắn cởi giày, cởi quần dài, hắn vội vươn tay ngăn cản: “Trẫm tự mình làm, ngươi trở về nghỉ ngơi đi.”
Lúc này Hoàng đế bắt đầu thầm mắng Đức An, từ trước những chuyện lặt vặt này ở trong cung đều là hắn và Tiểu Xuân Tử làm, hôm nay đến Gia Hưng thì đưa Chiêu Dương tới bên cạnh, hắn và Tiểu Xuân Tử lười biếng vụng trộm trốn mất. Bản thân Hoàng đế không quá thích để người lạ ở gần mình, mặc dù Chiêu Dương không coi là người lạ, nhưng dù sao nam nữ khác biệt, hắn là một đại gia cũng thật sự không muốn để cho một cô nương vừa cởi giày vừa cởi quần.
Hắn nhìn Chiêu Dương cung kính ra khỏi phòng, khép cửa lại, lúc này mới tự mình thay quần áo lên giường.
Trong không khí Giang Nam đều tràn ngập một mùi vị trong lành động lòng người, hắn khép mắt lại, rất nhanh liền buồn ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng còn đang suy nghĩ: Mùi vị kia như là mùi thơm lá xanh chứ đâu.
A, sáng sớm ngày mai dậy nhất định phải ăn mấy cái bánh chưng tự mình làm nữa.
Chỉ cách một bức tường phòng, Chiêu Dương cũng rất nhanh rửa mặt xong, lên giường nghỉ ngơi.
Nàng ngủ ở trên giường mềm mại, ngửi mùi thơm trên chăn đệm, trong lòng cũng dễ chịu. Lần này đi về phía nam thú vị hơn nhiều so với trong tưởng tượng của nàng, rất thoải mái, ngoại trừ trước đó vài ngày ở chỗ hai vị cô cô bị ức hiếp chút, còn lại đều rất tốt.
Giang Nam là vùng đất nhiều nhân kiệt, trước đây nàng cũng chỉ thấy qua ở trong tấu chương, mà bây giờ lại có thể tận mắt nhìn thấy.
Biểu tỷ cùng nhau chơi đùa từ nhỏ gả đến Gia Hưng, ngày mai nàng còn có thể đến thăm biểu tỷ. Bao nhiêu năm chưa từng gặp người thân, bây giờ có cơ hội này, nàng đích thực là giống như đang nằm mơ.
Còn có chủ tử, tuy nói rằng gần vua như gần cọp, thiên tử đều có một tâm địa sắt đá, trong đầu chỉ suy nghĩ đến chuyện quan trọng. Nhưng theo nàng thấy cũng không hẳn vậy, hắn có lẽ cao cao tại thượng, có lẽ sống an nhàn sung sướng, nhưng cũng có một chút lương thiện nhiệt thành trong tâm.
Chiêu Dương nghĩ như vậy, từ từ tiến vào mộng đẹp.
Canh ba rơi xuống một trận mưa, mùa xuân Giang Nam đã giàu tình cảm như thế, động một tí là tí tách mưa phùn một trận dai dẳng. Nhưng nàng ngủ rất an ổn, không phát hiện ra, chỉ ngủ say suốt đêm.
Ngày mới, trời chưa sáng Chiêu Dương đã dậy, cùng Tiểu Xuân Tử hầu hạ Hoàng đế thay quần áo rửa mặt, mang theo túi bánh chưng đến trong nhà bếp hấp lại. Hoàng đế vẫn chưa thỏa mãn, đồ ăn sáng cũng muốn ăn cái này.
Trong bánh chưng vợ lão phu đưa cho bọn họ, có một phần là do chính hai vợ chồng gói, một phần nhỏ là nàng cùng Hoàng đế gói, hai loại bánh chưng phân biệt rõ ràng, đẹp mắt lung linh đáng yêu, hình thù kỳ quái khó coi. Nàng ở bên cạnh thả bánh chưng vào trong, vừa mím môi cười trộm.
Nàng có trách nhiệm bóc bánh chưng hầu hạ Hoàng đế ăn, Đức An ở bên cạnh nịnh hót: “Chủ tử, nghe nói đêm hôm qua ngài cùng Chiêu Dương đi tìm Gia Hưng Kim Tự Chiêu Bài, tự mình học gói hết bánh chưng? Theo tiểu nhân thấy, đây chính là chủ tử gia đình.” Hắn đưa ngón tay cái lên, “Thống trị thiên hạ có một, còn dưới triều đình lại vào phòng bếp.”
Chiêu Dương phì một tiếng bật cười: “Đại tổng quản nói rất đúng, tiểu nhân cũng cảm thấy như vậy.”
Đức An mở to mắt nói lời bịa đặt, chỉ vào cái bánh chưng khó coi kia trong tay Chiêu Dương: “Ngài nhìn một chút, bánh chưng này thật hấp dẫn! Thật không hổ là được làm từ chính tay rồng của chủ tử, quả thật là không giống với bánh chưng bình thường!”
“Thật đúng là không giống nhau.”
Hoàng đế không mặn không nhạt cắn một cái trong chén, chậm rãi nói câu, “Trẫm nhìn cái gói này cũng không giống bánh chưng, người gói bánh chưng cũng thật là tay chân không nhanh nhẹn, ngốc đến muốn chết.”
Đức An dừng lại, liền thấy Hoàng đế liếc Chiêu Dương một cái. Chiêu Dương mặt ửng hồng, không lên tiếng. Đức An cũng không biết cái bánh chưng này là Chiêu Dương gói, Hoàng đế chỉ phụ trách việc thắt dây thừng thôi, lập tức không hiểu tình hình mà nhìn Hoàng đế một cái,bupbec@unanglại nhìn Chiêu Dương một cái, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn một chủ mang nụ cười trên mặt, một người hai gò má đỏ bừng. Trong lòng của hắn vui vô cùng, xem ra việc đưa người tới là chính xác.
Sau khi trời sáng, Trần Minh Khôn đi theo Hoàng đế ra cửa, Phương Hoài cùng Triệu Mạnh Ngôn cũng phải đi cùng, đây là xuất môn làm chính sự. Chỉ tiếc Triệu Mạnh Ngôn từ trong phòng đi ra mà sắc mặt tái nhợt, còn không ngừng ho khan, vừa nhìn thấy vẻ mặt đã biết là có vẻ bị bệnh.
Hoàng đế hỏi: “Đây là sao?”
Hắn liếc Phương Hoài một cái, nghiến răng nghiến lợi: “Nhờ phúc Phương thống lĩnh, đêm qua chỉ mặc áo mỏng đợi ở cửa, đợi Hoàng thượng một đêm, hôm nay… Ho khan một cái.”
Nói được một nửa, bị tiếng ho khan cắt đứt.
Phương Hoài không mở miệng, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở nơi đó, cho dù thế nào cũng chỉ là một vẻ mặt “Thần không sai, thần là một lòng vì chủ tử cúc cung tận tụy, rõ ràng là bản thân hắn thân thể không tốt”.
Hoàng đế nhìn vẻ mặt Triệu Mạnh Ngôn, phẩy phẩy tay: “Sai người mời đại phu đến xem bệnh, hôm nay ngươi cũng đừng ra cửa, đợi ở trong phủ tĩnh dưỡng cho tốt.”
Được mọi người vây quanh ra cửa, Hoàng đế đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại dặn dò Đức An: “Chiêu Dương có một thân thích ở Gia Hưng, ta cho nàng hôm nay đi thăm người thân, cũng không cần thay nàng sắp xếp chuyện khác.”
Chiêu Dương đứng ở trong phòng khách xa xa, nghe thấy lời Hoàng thượng nói, dùng ánh mắt cảm kích. Hoàng đế gật gật đầu, quay đầu đi ra khỏi cửa.
Trở về phòng, Chiêu Dương soi gương đồng sửa sang xiêm y, đang muốn ra cửa, chỉ thấy Tiểu Xuân Tử bưng vài món quần áo màu sắc đẹp mắt tiến vào.
“Tỷ tỷ, đây là cha nuôi bảo ta mang tới cho ngài.” Vẻ mặt Tiểu Xuân Tử tươi cười đem quần áo trong tay đặt ở trên bàn gỗ, “Hôm qua Hoàng thượng căn dặn cha nuôi cho tỷ tỷ đặt mua vài bộ trang phục và trang sức đẹp mắt, vậy nên, hôm qua cha nuôi sai người đi đến thợ may trong thành đo thân hình tỷ tỷ mua cho ít xiêm y mang về.”
Chiêu Dương liếc mắt nhìn cũng biết vải đều là thượng thừa, mặc dù không bằng chất liệu các chủ tử mặc trong nội cung, nhưng cũng là hạng nhà giàu có mới có thể được hưởng thụ. Váy có ba lớp, áo nhỏ cùng vớ giày đều cùng bộ, màu sắc cũng không quá nhạt, nhưng cũng không phải là lòe loẹt, vừa vặn có thể tôn lên thần sắc một cô nương.
Nàng cảm kích tạ ơn Tiểu Xuân Tử, lại nói: “Ngươi cũng giúp ta nói một tiếng cảm ơn với Đại tổng quản, hắn cực kỳ chiếu cố ta, ta thật không biết nên cảm tạ hắn như thế nào.”
Tiểu Xuân Tử “Ôi” một tiếng: “Tỷ tỷ nói gì thế, chúng ta đều hầu hạ ở bên cạnh chủ tử, thì phải là người một nhà. Người một nhà phải dùng tới lời nói cám ơn sao? Vậy ngài cũng quá khách khí, xa lạ như vậy mới thật sự là tổn thương tấm lòng cha nuôi đó!”
Chiêu Dương nở nụ cười, vẫn là vẻ mặt cảm kích, đích thân tiễn Tiểu Xuân Tử ra cửa, lúc này mới quay đầu lại đến xem quần áo trên bàn. Nàng cũng là cô nương trẻ tuổi, cũng thích mặc đẹp, ngày trước ở trong cung không dám trưng diện, bây giờ có cơ hội, vui vẻ mang quần áo đến trước gương đồng vừa soi vừa ngắm.
Cuối cùng thay váy dài thêu màu hoa hạnh, đi giày màu tối thêu vân, nàng vừa nhớ tới biểu tỷ, vừa đi ra ngoài phòng.
Mười năm không gặp, nàng cũng không biết hiện giờ biểu tỷ trông như thế nào. Lúc trước nàng còn chưa đầy năm tuổi thì biểu tỷ cũng luôn ở tại quý phủ, cùng nàng ăn cùng nàng ở. Biểu tỷ hơn nàng tám tuổi, đối với nàng rất tốt, hay trêu chọc nàng vui vẻ, dạy nàng viết chữ, nàng không có huynh đệ tỷ muội, liền coi biểu tỷ giống như tỷ tỷ ruột thịt.
Về sau phủ Định quốc công không còn, nàng mắt thấy tất cả thân nhân đều xa xứ, cũng may biểu tỷ nửa năm trước gả đến Gia Hưng, thế mới không bị liên lụy. Đều là chuyện cũ như mây khói, với nàng mà nói lại không phải như vậy. Nàng nhớ rõ phủ Định quốc công đủ loại người, đủ loại chuyện, bởi vì đã từng là quê hương yên vui của nàng, hôm nay lại thành nơi trong mộng.
Chiêu Dương sững sờ nhìn gương đồng một lát, xoay người đi ra ngoài, mới vượt qua hòn non bộ thì gặp phải công tử mặc y phục màu vàng xông tới trước mặt, nàng dừng chân lại, cúi người chào: “Nô tỳ ra mắt Thị lang đại nhân.”
Triệu Mạnh Ngôn đúng là đến tìm nàng, trong túi gấm bên hông còn chứa vòng ngọc ngày ấy chuộc về cho nàng. Bởi vì hắn bệnh nên ho khan hai tiếng, sau đó mới mỉm cười hỏi nàng: “Chiêu Dương cô nương, đêm hôm qua ngươi cùng Hoàng thượng đi chỗ nào gói bánh chưng? Ta ăn thử, hương vị không tệ. Nếu không thì hôm nay ngươi cũng mang ta đi mua chút bánh chưng?”
Chiêu Dương nói: “Thật sự là không tiện, Triệu đại nhân, hôm nay tiểu nhân được chủ tử nhận lời, vội vàng đi thăm người thân, bánh chưng này ngài có thể phân phó người trong phủ thay ngươi đi mua, a, ngay ở cuối ngõ phố phía tây, thứ cho ta không thể phụng bồi.”
“Thăm người thân?” Triệu Mạnh Ngôn ngạc nhiên, “Ngươi còn có thân thích ở Gia Hưng này? Vậy thì thật là tốt, ở trong quý phủ buồn bực cũng không có gì, ta cũng muốn đi ra ngoài một chút, nếu không thì chúng ta đi chung, ngươi đi thăm người thân, ta dọc đường nhìn phong cảnh phố phường Gia Hưng. Chờ ngươi thăm người thân xong, được dịp theo ta đi y quán tìm đại phu xem bệnh.”
Chiêu Dương há hốc mồm, vội vàng chối từ: “Cái này sao có thể được, ngài là ai, tiểu nhân chỉ là một nô tài, sao có thể cùng ngài đi chung trên đường phố? Hay là ngài sai người mờ đại phu đến thăm bệnh, tiểu nhân tự mình đi thăm người thân là được.”
Thị lang đại nhân này thật đúng là một lần lại một lần thành quen, trước đó lần thứ nhất giành cái ăn của nàng, hại nàng bị lôi đến trước mặt Hoàng đế lo lắng hãi hùng; lúc này lại muốn cùng nàng cùng đi thăm người thân, đây chính là biểu tỷ của nàng, không có tí ti quan hệ ruột thịt với hắn!
Nào biết Triệu Mạnh Ngôn cười híp mắt nói với nàng: “Chưa quen cuộc sống nơi đây, cùng nhau xuất môn cũng thuận tiện. Huống hồ ngày ấy ở bến đò trên chợ ngươi đem cho một chiếc vòng tay phỉ thúy, ta hỏi ngươi một chút, ngươi có muốn tìm về chiếc vòng tay này không?”
Hắn làm sao biết chiếc vòng tay kia?
Triệu Mạnh Ngôn như biết rõ suy nghĩ trong lòng nàng, cười nói: “Ngày ấy ta đang ngồi trên lầu trong tửu quán vừa vặn nhìn thấy ngươi mua cây dương mai.”
Chiêu Dương ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn hắn: “Nếu vòng tay kia đã rời khỏi tay thì tìm về thế nào?”
Hắn dùng nụ cười thỏa mãn nhìn nàng: “Ta đều có biện pháp, ngươi đã thật lòng giúp tiểu cô nương kia chu toàn, lại có thể lấy lại vòng tay phỉ thúy của ngươi. Như thế nào, ta trả vòng tay lại cho ngươi, đây là ngươi buôn bán không lỗ vốn đúng không?”
Con cháu nhà phú quý đều làm việc không có chương pháp gì sao? Tùy theo ý mình, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Chiêu Dương thực không muốn để ý tới hắn, người này liếc mắt nhìn chính là hoa công tử trêu hoa ghẹo nguyệt, ước chừng là mới tới Gia Hưng nên không có ai chọc ghẹo, rõ ràng chạy tới trêu chọc nàng. Nhưng hắn luôn miệng nói có thể giúp nàng lấy lại vòng tay mẫu thân cho, Chiêu Dương lại chần chờ.
“Như thế nào, đã suy nghĩ kỹ chưa?” Triệu Mạnh Ngôn cười giữa lông mày đều là ý xuân ấm áp.
Nhưng hắn càng nhìn càng bình dị gần gũi thì trong lòng Chiêu Dương lại càng đề phòng, cuối cùng do dự một hồi lâu, mới khẽ cắn môi đồng ý: “Được, vậy ngài cần phải nói lời giữ lời, hôm nay ta cùng ngài ra phố, ngài cũng phải lấy vòng tay về cho ta bằng mọi cách. Nếu như ngài lừa ta, ta…”
Nàng phải như thế nào?
Triệu Mạnh Ngôn có chút tò mò nhìn chằm chằm vào nàng.
Sau một khắc, chỉ thấy Chiêu Dương phồng má, bộ dạng hơi có vẻ hung dữ: “Ta sẽ đầu độc vào trong thức ăn của ngài, làm cho ngài tiêu chảy đến chân nhũn ra!”
Triệu Mạnh Ngôn đầu tiên là dừng lại, lập tức cười ha ha.
Sao cô nương này lại thú vị thế! Hắn thật sự là chọn đúng người để ra ngoài giải sầu rồi.
Phương Hoài không biết ở phía sau cửa sau đã bao lâu, trông thấy Hoàng đế trở về, hành lễ đâu ra đấy, ngẩng đầu liền cau mày: “Hoàng thượng xuất phủ, vì sao không gọi thần? Người chưa quen cuộc sống nơi đây, đầu đường cuối ngõ cũng không có cấm quân tuần tra. Nếu như Hoàng thượng gặp chuyện không may, cho dù thần rơi đầu cũng không hết tội.”
Triệu Mạnh Ngôn cũng có cùng khuôn mặt như vậy: “Đúng vậy, lần này Hoàng thượng đi thoải mái, thế mà Phương thống lĩnh lôi thần từ trên giường xuống, buộc thần phải đứng ở cổng sau này cùng hắn. Còn chưa vào hạ, thần mặc một cái áo đơn đợi ngài một đêm ở chỗ này, nếu như sáng mai bị bệnh thì làm thế nào?”
Chiêu Dương đi theo phía sau Hoàng đế không nói tiếng nào, nghe vậy ngẩng đầu nhìn, ơ, Triệu thị lang thật sự chỉ mặc một cái áo đơn thôi à? Phương thống lĩnh thật là ác độc, lại thật sự kéo người ta từ trên giường xuống. Thấy môi Triệu thị lang cũng trắng bệch, nàng muốn cười, lại không dám cười.
“Cũng không phải trẫm kéo ngươi dậy, ngươi lại còn oán trách.” Hoàng đế liếc hắn một cái, chắp tay đi vào trong cửa, thuận tiện vỗ vỗ vai Phương Hoài, “Không phải trẫm đã trở về yên lành rồi sao? Được rồi, thu hồi vẻ mặt u oán đó đi, trẫm nhìn thấy mà sợ.”
Chiêu Dương cố sức nén cười, kết quả đột nhiên bị Phương Hoài gọi lại: “Chiêu Dương cô nương.”
Nàng kinh hãi, ngẩng đầu nhìn sắc mặt Phương Hoài không tốt, thầm nghĩ chuyện không ổn, lần này Phương Hoài hướng mũi nhọn lên trên người nàng. Kết quả Phương Hoài còn chưa kịp nói chuyện, nàng đã bị Hoàng đế kéo cánh tay lại đưa vào trong sân.
Hoàng đế thuận tay lấy mấy cái bánh chưng từ trong túi ra, lần lượt đưa cho Phương Hoài hai cái, lại đút vào trong ngực Triệu Mạnh Ngôn hai cái: “Được rồi, đừng nói nữa, bánh chưng này là trẫm tự tay gói, hai ngươi cầm lấy đi đường ăn khuya, chặn miệng lại, miễn cho lỗ tai trẫm cũng không được yên ổn cả đêm.”
Ơ, Hoàng đế tự mình gói bánh chưng?
Vẻ mặt Triệu Mạnh Ngôn không tin: “Ngài lừa gạt ta sao? Tùy tiện mua trên đường vài cái bánh chưng là có thể thần đuổi đi, còn nói là mình làm.”
“Tiểu nhân có thể làm chứng, cài này thật sự là do chủ tử đích thân làm.” Chiêu Dương nhấc tay nhìn trời.
Phương Hoài liếc nàng: “Cho dù thật sự là tự Hoàng thượng làm, vậy thì như thế nào? Ngươi làm nô tài bên cạnh Hoàng thượng, không biết ngăn cản ngài ấy tự mình xuất môn, ngược lại mặc cho ngài ấy rời đi, ngươi là loại nô tài gì? Tuyệt không biết suy nghĩ cho an nguy của chủ, nếu ngươi ở trong cấm quân của ta, ta nhất định phải phạt ngươi 50 quân trượng, đánh cho ngươi da tróc thịt bong!”
Chiêu Dương bị dọa sợ giật mình, vội vàng chạy lại sau lưng Hoàng đế. Hoàng đế cảm thấy buồn cười, liếc mắt xem bộ dạng nàng nơm nớp lo sợ, chỉ nói một câu: “Về phòng của ngươi đi.”
Được cho phép, Chiêu Dương mừng rỡ, vội vàng chạy mất dạng như con thỏ.
Sau lưng truyền đến âm thanh của Hoàng đế: “Ngươi cũng đừng sa sầm mặt như lão già thế, xuôi nam là vì thể nghiệm và quan sát dân tình, nhưng cũng không phải gò bó mình cả ngày lẫn đêm. Thiên hạ này là của trẫm, trẫm có thể che chở, bảo vệ quốc thái dân an, vì sao không thể nhìn xem sông núi tốt đẹp, đoàn tụ sum vầy của thiên hạ này? Trẫm ở kinh thành chờ đợi bao nhiêu năm, lúc này có thể đi ở trên phố giống như một dân chúng bình thường, ngắm trăng, xem đèn, cuối cùng còn có thể gói bánh chưng, trong lòng trẫm thật vui vẻ. Được rồi, bây giờ, mau thu lại sắc mặt đó đi.”
Lời này đúng là nói Phương Hoài, xem ra Hoàng đế thật sự rất vui, ngay cả trong giọng nói rõ ràng cũng mang theo vui vẻ nhẹ nhàng.
Chỉ là, Hoàng đế lại còn nói Phương thống lĩnh thu khuôn mặt u sầu…. Chiêu Dương đang cầm bánh chưng trong tay, dưới chân suýt nữa lảo đảo một cái, cuối cùng thật vất vả khom người, nghẹn cười đi vào phòng.bbcn Cho dù cho nàng mười lá gan, nàng cũng không dám bật cười ở nơi này vào trong lúc quan trọng này. Phương thống lĩnh thật sự là nói một không hai, vạn nhất thẹn quá hóa giận lại ban thưởng nàng 50 quân trượng, nàng cũng không biết là Hoàng đế sẽ vì bảo vệ nàng mà trở mặt với Phương thống lĩnh.
Cho nên, thật sự phải quan hệ thật tốt với chủ tử! Nàng vừa nghĩ tới, đến bên hậu viện lấy một chậu nước đầy, ở sau phòng nhỏ của mình, nghe được tiếng bước chân Hoàng đế trở về phòng phía sau, mới đứng dậy bưng chậu nước đi đến sát vách.
Hoàng đế ngẩng đầu nhìn nàng, nàng cúi đầu cung kính nói: “Tiểu nhân hầu hạ ngài rửa mặt.”
Hắn “Ừ” một tiếng, đặt bánh chưng xuống, cầm lấy khăn mặt nàng đưa tới lau mặt. Nàng lại cầm lấy khăn giặt sạch, vắt khô, vắt lên trên bình phong.
Thấy Hoàng đế muốn đi ngủ, nàng lau tay lên váy, đi đến bên cạnh hắn, nhón chân thay hắn lấy mũ ngọc trên đầu.
Đầu Hoàng đế quá cao, nàng quá nhỏ nhắn, cho dù nhón chân cũng rất tốn sức. Hắn cúi người xuống phối hợp với nàng, đợi nàng gỡ mũ ngọc xuống sau đó ngẩng đẩu, nhìn thấy mặt nàng đỏ bừng.
Trong phòng ánh nến ấm áp, nàng cẩn thận từng li từng tí cầm mũ ngọc đi đến trước bàn trang điểm, đặt nó nhẹ nhàng ở trên mặt bàn, sau đó xoay người lại thay hắn cởi thường phục.
Hắn mặc quần áo màu ở trong, bên ngoài là áo choàng, trước tiên cần lấy trang sức xuống, tháo đai lưng, sau đó mới có thể cởi áo choàng.
Lúc trước Chiêu Dương vẫn luôn ở Tư thiện phòng, đã khi nào làm những chuyện này? Nàng có chút không quen gỡ từng món trang sức ngọc kia xuống, dây chuyền cùng túi gấm, sau đó cởi bỏ thắt lưng của hắn. Khoảng cách hầu hạ Hoàng đế quá gần, trong lòng nàng rất căng thẳng, trên trán cũng rịn đầy mồ hôi, mười ngón tay lên xuống, thật vất vả mới cởi áo choàng xuống.
Hoàng đế thấy bộ dạng nàng đầu đầy mồ hôi, thầm nghĩ sao thay hắn thay một bộ xiêm y lại thành cái bộ dạng tiều tụy này. Mắt thấy nàng chần chờ khom người xuống đến gập cả lưng muốn thay hắn cởi giày, cởi quần dài, hắn vội vươn tay ngăn cản: “Trẫm tự mình làm, ngươi trở về nghỉ ngơi đi.”
Lúc này Hoàng đế bắt đầu thầm mắng Đức An, từ trước những chuyện lặt vặt này ở trong cung đều là hắn và Tiểu Xuân Tử làm, hôm nay đến Gia Hưng thì đưa Chiêu Dương tới bên cạnh, hắn và Tiểu Xuân Tử lười biếng vụng trộm trốn mất. Bản thân Hoàng đế không quá thích để người lạ ở gần mình, mặc dù Chiêu Dương không coi là người lạ, nhưng dù sao nam nữ khác biệt, hắn là một đại gia cũng thật sự không muốn để cho một cô nương vừa cởi giày vừa cởi quần.
Hắn nhìn Chiêu Dương cung kính ra khỏi phòng, khép cửa lại, lúc này mới tự mình thay quần áo lên giường.
Trong không khí Giang Nam đều tràn ngập một mùi vị trong lành động lòng người, hắn khép mắt lại, rất nhanh liền buồn ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng còn đang suy nghĩ: Mùi vị kia như là mùi thơm lá xanh chứ đâu.
A, sáng sớm ngày mai dậy nhất định phải ăn mấy cái bánh chưng tự mình làm nữa.
Chỉ cách một bức tường phòng, Chiêu Dương cũng rất nhanh rửa mặt xong, lên giường nghỉ ngơi.
Nàng ngủ ở trên giường mềm mại, ngửi mùi thơm trên chăn đệm, trong lòng cũng dễ chịu. Lần này đi về phía nam thú vị hơn nhiều so với trong tưởng tượng của nàng, rất thoải mái, ngoại trừ trước đó vài ngày ở chỗ hai vị cô cô bị ức hiếp chút, còn lại đều rất tốt.
Giang Nam là vùng đất nhiều nhân kiệt, trước đây nàng cũng chỉ thấy qua ở trong tấu chương, mà bây giờ lại có thể tận mắt nhìn thấy.
Biểu tỷ cùng nhau chơi đùa từ nhỏ gả đến Gia Hưng, ngày mai nàng còn có thể đến thăm biểu tỷ. Bao nhiêu năm chưa từng gặp người thân, bây giờ có cơ hội này, nàng đích thực là giống như đang nằm mơ.
Còn có chủ tử, tuy nói rằng gần vua như gần cọp, thiên tử đều có một tâm địa sắt đá, trong đầu chỉ suy nghĩ đến chuyện quan trọng. Nhưng theo nàng thấy cũng không hẳn vậy, hắn có lẽ cao cao tại thượng, có lẽ sống an nhàn sung sướng, nhưng cũng có một chút lương thiện nhiệt thành trong tâm.
Chiêu Dương nghĩ như vậy, từ từ tiến vào mộng đẹp.
Canh ba rơi xuống một trận mưa, mùa xuân Giang Nam đã giàu tình cảm như thế, động một tí là tí tách mưa phùn một trận dai dẳng. Nhưng nàng ngủ rất an ổn, không phát hiện ra, chỉ ngủ say suốt đêm.
Ngày mới, trời chưa sáng Chiêu Dương đã dậy, cùng Tiểu Xuân Tử hầu hạ Hoàng đế thay quần áo rửa mặt, mang theo túi bánh chưng đến trong nhà bếp hấp lại. Hoàng đế vẫn chưa thỏa mãn, đồ ăn sáng cũng muốn ăn cái này.
Trong bánh chưng vợ lão phu đưa cho bọn họ, có một phần là do chính hai vợ chồng gói, một phần nhỏ là nàng cùng Hoàng đế gói, hai loại bánh chưng phân biệt rõ ràng, đẹp mắt lung linh đáng yêu, hình thù kỳ quái khó coi. Nàng ở bên cạnh thả bánh chưng vào trong, vừa mím môi cười trộm.
Nàng có trách nhiệm bóc bánh chưng hầu hạ Hoàng đế ăn, Đức An ở bên cạnh nịnh hót: “Chủ tử, nghe nói đêm hôm qua ngài cùng Chiêu Dương đi tìm Gia Hưng Kim Tự Chiêu Bài, tự mình học gói hết bánh chưng? Theo tiểu nhân thấy, đây chính là chủ tử gia đình.” Hắn đưa ngón tay cái lên, “Thống trị thiên hạ có một, còn dưới triều đình lại vào phòng bếp.”
Chiêu Dương phì một tiếng bật cười: “Đại tổng quản nói rất đúng, tiểu nhân cũng cảm thấy như vậy.”
Đức An mở to mắt nói lời bịa đặt, chỉ vào cái bánh chưng khó coi kia trong tay Chiêu Dương: “Ngài nhìn một chút, bánh chưng này thật hấp dẫn! Thật không hổ là được làm từ chính tay rồng của chủ tử, quả thật là không giống với bánh chưng bình thường!”
“Thật đúng là không giống nhau.”
Hoàng đế không mặn không nhạt cắn một cái trong chén, chậm rãi nói câu, “Trẫm nhìn cái gói này cũng không giống bánh chưng, người gói bánh chưng cũng thật là tay chân không nhanh nhẹn, ngốc đến muốn chết.”
Đức An dừng lại, liền thấy Hoàng đế liếc Chiêu Dương một cái. Chiêu Dương mặt ửng hồng, không lên tiếng. Đức An cũng không biết cái bánh chưng này là Chiêu Dương gói, Hoàng đế chỉ phụ trách việc thắt dây thừng thôi, lập tức không hiểu tình hình mà nhìn Hoàng đế một cái,bupbec@unanglại nhìn Chiêu Dương một cái, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn một chủ mang nụ cười trên mặt, một người hai gò má đỏ bừng. Trong lòng của hắn vui vô cùng, xem ra việc đưa người tới là chính xác.
Sau khi trời sáng, Trần Minh Khôn đi theo Hoàng đế ra cửa, Phương Hoài cùng Triệu Mạnh Ngôn cũng phải đi cùng, đây là xuất môn làm chính sự. Chỉ tiếc Triệu Mạnh Ngôn từ trong phòng đi ra mà sắc mặt tái nhợt, còn không ngừng ho khan, vừa nhìn thấy vẻ mặt đã biết là có vẻ bị bệnh.
Hoàng đế hỏi: “Đây là sao?”
Hắn liếc Phương Hoài một cái, nghiến răng nghiến lợi: “Nhờ phúc Phương thống lĩnh, đêm qua chỉ mặc áo mỏng đợi ở cửa, đợi Hoàng thượng một đêm, hôm nay… Ho khan một cái.”
Nói được một nửa, bị tiếng ho khan cắt đứt.
Phương Hoài không mở miệng, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở nơi đó, cho dù thế nào cũng chỉ là một vẻ mặt “Thần không sai, thần là một lòng vì chủ tử cúc cung tận tụy, rõ ràng là bản thân hắn thân thể không tốt”.
Hoàng đế nhìn vẻ mặt Triệu Mạnh Ngôn, phẩy phẩy tay: “Sai người mời đại phu đến xem bệnh, hôm nay ngươi cũng đừng ra cửa, đợi ở trong phủ tĩnh dưỡng cho tốt.”
Được mọi người vây quanh ra cửa, Hoàng đế đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại dặn dò Đức An: “Chiêu Dương có một thân thích ở Gia Hưng, ta cho nàng hôm nay đi thăm người thân, cũng không cần thay nàng sắp xếp chuyện khác.”
Chiêu Dương đứng ở trong phòng khách xa xa, nghe thấy lời Hoàng thượng nói, dùng ánh mắt cảm kích. Hoàng đế gật gật đầu, quay đầu đi ra khỏi cửa.
Trở về phòng, Chiêu Dương soi gương đồng sửa sang xiêm y, đang muốn ra cửa, chỉ thấy Tiểu Xuân Tử bưng vài món quần áo màu sắc đẹp mắt tiến vào.
“Tỷ tỷ, đây là cha nuôi bảo ta mang tới cho ngài.” Vẻ mặt Tiểu Xuân Tử tươi cười đem quần áo trong tay đặt ở trên bàn gỗ, “Hôm qua Hoàng thượng căn dặn cha nuôi cho tỷ tỷ đặt mua vài bộ trang phục và trang sức đẹp mắt, vậy nên, hôm qua cha nuôi sai người đi đến thợ may trong thành đo thân hình tỷ tỷ mua cho ít xiêm y mang về.”
Chiêu Dương liếc mắt nhìn cũng biết vải đều là thượng thừa, mặc dù không bằng chất liệu các chủ tử mặc trong nội cung, nhưng cũng là hạng nhà giàu có mới có thể được hưởng thụ. Váy có ba lớp, áo nhỏ cùng vớ giày đều cùng bộ, màu sắc cũng không quá nhạt, nhưng cũng không phải là lòe loẹt, vừa vặn có thể tôn lên thần sắc một cô nương.
Nàng cảm kích tạ ơn Tiểu Xuân Tử, lại nói: “Ngươi cũng giúp ta nói một tiếng cảm ơn với Đại tổng quản, hắn cực kỳ chiếu cố ta, ta thật không biết nên cảm tạ hắn như thế nào.”
Tiểu Xuân Tử “Ôi” một tiếng: “Tỷ tỷ nói gì thế, chúng ta đều hầu hạ ở bên cạnh chủ tử, thì phải là người một nhà. Người một nhà phải dùng tới lời nói cám ơn sao? Vậy ngài cũng quá khách khí, xa lạ như vậy mới thật sự là tổn thương tấm lòng cha nuôi đó!”
Chiêu Dương nở nụ cười, vẫn là vẻ mặt cảm kích, đích thân tiễn Tiểu Xuân Tử ra cửa, lúc này mới quay đầu lại đến xem quần áo trên bàn. Nàng cũng là cô nương trẻ tuổi, cũng thích mặc đẹp, ngày trước ở trong cung không dám trưng diện, bây giờ có cơ hội, vui vẻ mang quần áo đến trước gương đồng vừa soi vừa ngắm.
Cuối cùng thay váy dài thêu màu hoa hạnh, đi giày màu tối thêu vân, nàng vừa nhớ tới biểu tỷ, vừa đi ra ngoài phòng.
Mười năm không gặp, nàng cũng không biết hiện giờ biểu tỷ trông như thế nào. Lúc trước nàng còn chưa đầy năm tuổi thì biểu tỷ cũng luôn ở tại quý phủ, cùng nàng ăn cùng nàng ở. Biểu tỷ hơn nàng tám tuổi, đối với nàng rất tốt, hay trêu chọc nàng vui vẻ, dạy nàng viết chữ, nàng không có huynh đệ tỷ muội, liền coi biểu tỷ giống như tỷ tỷ ruột thịt.
Về sau phủ Định quốc công không còn, nàng mắt thấy tất cả thân nhân đều xa xứ, cũng may biểu tỷ nửa năm trước gả đến Gia Hưng, thế mới không bị liên lụy. Đều là chuyện cũ như mây khói, với nàng mà nói lại không phải như vậy. Nàng nhớ rõ phủ Định quốc công đủ loại người, đủ loại chuyện, bởi vì đã từng là quê hương yên vui của nàng, hôm nay lại thành nơi trong mộng.
Chiêu Dương sững sờ nhìn gương đồng một lát, xoay người đi ra ngoài, mới vượt qua hòn non bộ thì gặp phải công tử mặc y phục màu vàng xông tới trước mặt, nàng dừng chân lại, cúi người chào: “Nô tỳ ra mắt Thị lang đại nhân.”
Triệu Mạnh Ngôn đúng là đến tìm nàng, trong túi gấm bên hông còn chứa vòng ngọc ngày ấy chuộc về cho nàng. Bởi vì hắn bệnh nên ho khan hai tiếng, sau đó mới mỉm cười hỏi nàng: “Chiêu Dương cô nương, đêm hôm qua ngươi cùng Hoàng thượng đi chỗ nào gói bánh chưng? Ta ăn thử, hương vị không tệ. Nếu không thì hôm nay ngươi cũng mang ta đi mua chút bánh chưng?”
Chiêu Dương nói: “Thật sự là không tiện, Triệu đại nhân, hôm nay tiểu nhân được chủ tử nhận lời, vội vàng đi thăm người thân, bánh chưng này ngài có thể phân phó người trong phủ thay ngươi đi mua, a, ngay ở cuối ngõ phố phía tây, thứ cho ta không thể phụng bồi.”
“Thăm người thân?” Triệu Mạnh Ngôn ngạc nhiên, “Ngươi còn có thân thích ở Gia Hưng này? Vậy thì thật là tốt, ở trong quý phủ buồn bực cũng không có gì, ta cũng muốn đi ra ngoài một chút, nếu không thì chúng ta đi chung, ngươi đi thăm người thân, ta dọc đường nhìn phong cảnh phố phường Gia Hưng. Chờ ngươi thăm người thân xong, được dịp theo ta đi y quán tìm đại phu xem bệnh.”
Chiêu Dương há hốc mồm, vội vàng chối từ: “Cái này sao có thể được, ngài là ai, tiểu nhân chỉ là một nô tài, sao có thể cùng ngài đi chung trên đường phố? Hay là ngài sai người mờ đại phu đến thăm bệnh, tiểu nhân tự mình đi thăm người thân là được.”
Thị lang đại nhân này thật đúng là một lần lại một lần thành quen, trước đó lần thứ nhất giành cái ăn của nàng, hại nàng bị lôi đến trước mặt Hoàng đế lo lắng hãi hùng; lúc này lại muốn cùng nàng cùng đi thăm người thân, đây chính là biểu tỷ của nàng, không có tí ti quan hệ ruột thịt với hắn!
Nào biết Triệu Mạnh Ngôn cười híp mắt nói với nàng: “Chưa quen cuộc sống nơi đây, cùng nhau xuất môn cũng thuận tiện. Huống hồ ngày ấy ở bến đò trên chợ ngươi đem cho một chiếc vòng tay phỉ thúy, ta hỏi ngươi một chút, ngươi có muốn tìm về chiếc vòng tay này không?”
Hắn làm sao biết chiếc vòng tay kia?
Triệu Mạnh Ngôn như biết rõ suy nghĩ trong lòng nàng, cười nói: “Ngày ấy ta đang ngồi trên lầu trong tửu quán vừa vặn nhìn thấy ngươi mua cây dương mai.”
Chiêu Dương ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn hắn: “Nếu vòng tay kia đã rời khỏi tay thì tìm về thế nào?”
Hắn dùng nụ cười thỏa mãn nhìn nàng: “Ta đều có biện pháp, ngươi đã thật lòng giúp tiểu cô nương kia chu toàn, lại có thể lấy lại vòng tay phỉ thúy của ngươi. Như thế nào, ta trả vòng tay lại cho ngươi, đây là ngươi buôn bán không lỗ vốn đúng không?”
Con cháu nhà phú quý đều làm việc không có chương pháp gì sao? Tùy theo ý mình, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Chiêu Dương thực không muốn để ý tới hắn, người này liếc mắt nhìn chính là hoa công tử trêu hoa ghẹo nguyệt, ước chừng là mới tới Gia Hưng nên không có ai chọc ghẹo, rõ ràng chạy tới trêu chọc nàng. Nhưng hắn luôn miệng nói có thể giúp nàng lấy lại vòng tay mẫu thân cho, Chiêu Dương lại chần chờ.
“Như thế nào, đã suy nghĩ kỹ chưa?” Triệu Mạnh Ngôn cười giữa lông mày đều là ý xuân ấm áp.
Nhưng hắn càng nhìn càng bình dị gần gũi thì trong lòng Chiêu Dương lại càng đề phòng, cuối cùng do dự một hồi lâu, mới khẽ cắn môi đồng ý: “Được, vậy ngài cần phải nói lời giữ lời, hôm nay ta cùng ngài ra phố, ngài cũng phải lấy vòng tay về cho ta bằng mọi cách. Nếu như ngài lừa ta, ta…”
Nàng phải như thế nào?
Triệu Mạnh Ngôn có chút tò mò nhìn chằm chằm vào nàng.
Sau một khắc, chỉ thấy Chiêu Dương phồng má, bộ dạng hơi có vẻ hung dữ: “Ta sẽ đầu độc vào trong thức ăn của ngài, làm cho ngài tiêu chảy đến chân nhũn ra!”
Triệu Mạnh Ngôn đầu tiên là dừng lại, lập tức cười ha ha.
Sao cô nương này lại thú vị thế! Hắn thật sự là chọn đúng người để ra ngoài giải sầu rồi.
/25
|