Ở ngoài cả một ngày, chắc là Hoàng đế rất mệt mỏi, bữa tối dùng xong không bao lâu, đi dạo ở trong tiểu viện cho tiêu cơm, trở về sau nhà tắm rửa xong, liền chuẩn bị nghỉ ngơi. Dĩ nhiên, phục vụ hắn tắm rửa chính là Tiểu Xuân Tử, ngược lại Đức An đầy nhiệt tình khuyên chủ tử để cho Chiêu Dương phục vụ, nói là nữ nhi phục vụ những chuyện vụn vặt này cũng phải thân thiết lắm. Hoàng đế phóng một ánh mắt như dao tới, hắn bị hù dọa không dám lên tiếng nữa.
Thân thiết nhiều lắm? Trong lòng Hoàng đế cũng hiểu rõ, sợ là tranh thủ thiếp thân!
Hắn ngủ ở trên giường, mở mắt nhìn lên đỉnh đầu thấy màn che giường thêu vân ánh kim, không biết tại sao lại nhớ tới những năm tháng còn ở Đông cung.
Khi đó hắn không được phụ thân yêu thích, cũng không có cách luôn luôn ở bên cạnh mẫu thân, chỉ có Thái phó cả ngày lẫn đêm hết lòng dạy hắn, từ chính vụ đến đối nhân xử thế, từ mưu lược đến chuyện thường ngày, Thái Phó đối với hắn mà nói không chỉ là lương sư, lại càng giống như là người thân.
Năm ấy mười lăm tuổi, Tĩnh An Hoàng quý phi mê hoặc phụ hoàng đến thất điên bát đảo, nàng ta thừa dịp ân sủng thêm Tứ hoàng tử, hơn nữa Định Quốc Công ủng hộ, bọn họ lập tức muốn ép Thái tử Đông cung là hắn trở thành hữu danh vô thực. Mùa xuân năm ấy, hắn phóng ngựa đuổi theo con hươu, nửa đường bị Định Quốc Công cùng Tứ đệ cản lại, Tứ đệ cười nói: “Nhị ca, xem bộ dáng này của ngươi kìa, nào có chút xíu dáng vẻ Thái tử? Ta thấy, không bằng tặng vị trí Thái tử này cho đệ đi!”
Hắn giận dữ, thúc ngựa quay đầu rời đi, nào biết đi không bao xa, chợt nghe tiếng Tứ đệ kêu thảm thiết, xoay lại nhìn mới phát hiện trên đùi Tứ đệ trúng tên ngã trên mặt đất.
Thái Phó cách hắn rất gần cũng thúc ngựa chạy tới, ngay sau đó đại quân hạ trại ở ngoài rừng. Thân thể Hoàng đế không tốt, không đi vào rừng, chỉ ở doanh trại chờ. Hắn bỏ lại hiềm khích huynh đệ, đỡ Tứ đệ lên ngựa của mình, ra khỏi cánh rừng thì đến trong trại kêu thái y.
Phụ hoàng cũng tới, nhìn thấy ái tử trên tay đổ máu đầm đìa, giận đến mặt cũng tím tái. Hắn còn chưa nói một từ, nào biết Tứ đệ chợt mở miệng khóc không thành tiếng: “Phụ, phụ hoàng, nhị ca hắn không phải cố ý muốn đả thương ta…”
Hắn giận dữ, chỉ vào Tứ đệ mắng: “Ngươi chớ có ngậm máu phun người! Ta đả thương ngươi lúc nào?”
Định Quốc Công cũng tới, chợt đi ra từ trong đám người, quỳ trên mặt đất nói với Hoàng đế: “Là vi thần có tội, không thể ngăn mũi tên của Thái tử điện hạ lại. Thái tử điện hạ và Tứ hoàng tử phát sinh cãi vã trong rừng, Điện hạ điều khiển ngựa chạy nhanh, vi thần vốn tưởng rằng chuyện đã qua, nào biết từ hướng Điện hạ rời đi bỗng nhiên có một mũi tên nhọn không hề báo trước bắn tới, cũng may… Thật tốt không có tổn thương đến chỗ nguy hiểm, nếu không Tứ hoàng tử có sơ xuất gì, cho dù vi thần chết muôn lần cũng khó đền tội!”
Giờ khắc này, cuối cùng hắn cũng hiểu chuyện gì xảy ra. Thì ra là trong rừng kia hết thảy đều sớm có mưu tính trước, Định Quốc Công cùng Tứ đệ thông đồng với nhau, muốn kéo hắn xuống khỏi vị trí Thái tử, vĩnh viễn không vùng lên được.
Phụ hoàng vốn là hôn quân, trong cơn giận dữ làm sao nghe được lời nhi tử không được hắn cưng chiều nói, ngay lập tức sai người bắt lấy hắn, giải về giam bupbe’cau’nangcầm trong cung. Là Thái phó đột nhiên đứng ra, quỳ trên mặt đất gằn từng chữ: “Hoàng thượng bớt giận, chuyện này có ẩn tình khác.”
Chuyện tới mức này rồi, ngay cả hắn cũng không biết còn có con đường sống khác, nhưng Thái Phó chỉ liếc hắn một cái thật sâu, ánh mắt kia có sức mạnh ổn định lòng người.
Thái Phó nói tên này là hắn bắn, hắn đang tranh giành trong rừng, thấy hươu kia biến mất ở trong bụi cây, thay đổi đường ngắm theo nơi phát ra tiếng động bắn một mũi tên. Nào biết Tứ hoàng tử ở sau rừng cây đó, một mũi tên của hắn đã bay đến, ghim vào chân Tứ hoàng tử. Thái Phó nói to chuyện này không có liên quan đến Thái tử, quả thật là Tứ hoàng tử và Định Quốc Công hiểu lầm Thái tử.
Định Quốc công làm sao chịu từ bỏ ý đồ? Lúc này cười lạnh giằng co cãi cọ với Thái Phó. Thật ra thì rất nhiều chuyện cũng không cần phải tìm hiểu rõ sự thật, mọi việc hướng tới quân chủ, mới là người thắng.
Thái Phó cũng biết ý này, trong lòng biết nếu như không có phía sau, hôm nay vô luận như thế nào Thái tử cũng sẽ trúng kế, sau khi hồi kinh coi như không bị giam cầm, nhưng huynh đệ thiếu tôn kính, chuyện có người trúng tên, Hoàng đế cũng không yêu thích hắn tất nhiên đối với hắn sẽ không yêu thích. Vị trí thái tử đã sớm tràn ngập nguy cơ, lần này càng bất lợi.
Ngay lập tức Thái Phó dập đầu hô to: “Vi thần có tội, nhưng tuyệt đối không thể liên lụy đến Thái tử. Thái tử tôn quý vô cùng, là quốc chi xã tắc, tồn tại trong lòng dân, hôm nay vi thần phạm sai lầm lớn, chết không có gì đáng tiếc, chỉ cầu Hoàng thượng minh xét, Thái tử trái tim thuần khiết, thương mến huynh đệ, tuyệt đối không thể làm ra chuyện không có tính người!”
Vừa dứt lời, hắn rút kiếm tự sát, lấy máu trải đường cho Thái tử.
Ngày đó, Thái tử quỳ trên mặt đất, lôi kéo tay Thái Phó khóc không thành tiếng. Hắn trơ mắt nhìn Thái phó mệt mỏi cầm tay hắn, trong mắt tràn đầy bi thương. Hắn để sát tai vào, nghe Thái Phó ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Ngài quá mềm lòng mới có thể trúng kế bọn hắn, cần phải biết con đường này không phải ngài chết, chính là hắn chết. Bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ, thần chỉ mong đợi điện hạ nhớ chuyện hôm nay, con đường làm vua, phải tránh mềm lòng. Thần, đi đây, tiểu nữ phó thác cho điện hạ.”
Trường hợp quá mức thảm thiết, phụ hoàng cũng kinh hãi, cuối cùng chỉ đành phải chấm dứt chuyện này qua loa, dù sao người đã chết, hắn còn có thể giam cầm Thái tử sao?
Một năm sau, Thái tử cưới thê, Thái Phó chi nữ Trầm Ngọc Tranh làm Thái tử phi, năm sau Thái tử phi sinh hạ trưởng tử cho hắn. Hắn thu hồi nhân từ mềm lòng như Thái Phó nói, trên con đường thành vua ý chí kiên cường thủ đoạn, không chú ý tới những cái khác, cuối cùng bước lên ngai vàng Hoàng đế. Sau khi lên ngôi hắn cảm động và nhớ nhung Thái Phó vì hắn làm tất cả, lập Thái tử phi làm hậu, hơn nữa cũng có thêm lễ vật đối với vị Hoàng hậu này, tương kính như tân (tôn trọng nhau như khách).
Hoàng đế kinh ngạc nhìn màn trên giường, từ từ đóng mắt lại, bên môi là một chút cười khổ. Chỉ có chính hắn rõ ràng, thật ra thì Ngọc Tranh gả cho hắn ngay cả đạo phu thê thật sự cũng không có, năm ấy sau khi Thái Phó qua đời, hắn nhận ủy thác chiếu cố nữ cô nhi của Thái Phó – Trầm Ngọc Tranh, lại phát hiện nàng ấy đã có thai.
Ngọc Tranh khóc nói cho hắn biết, là Tứ hoàng tử thừa dịp lúc hắn và phụ thân không có ở đây nổi lạc thú, bức hiếp vũ nhục nàng, mưu đồ uy hiếp phụ thân, cũng bức hiếp nàng.
Quả nhiên hắn cực kỳ phẫn nộ, hận không thể nôn ra máu. Nhưng Thái Phó đã qua đời, làm sao hắn có thể để cho Ngọc Tranh thành trò cười cho thiện hạ? Chẳng lẽ làm ầm ĩ chuyện này ra, gả nàng cho tên tiểu tốt Tứ hoàng tử phái tới sao? bup”be’cau”nangThái Phó đối với hắn ân trọng như núi, hắn không chút do dự lựa chọn che chở cho Ngọc Tranh trong Đông cung của mình, nhưng giữa bọn họ chưa từng có một chút tình yêu nam nữ, lại thêm phu thê vô thực.
Hoàng hậu là thê tử của hắn, nhưng cũng không phải là thê tử của hắn. Dịch Hi là trưởng tử của hắn, nhưng cũng không phải là trưởng tử của hắn. Vị Hoàng đế như hắn thật đúng không xuân phong đắc ý, vinh quang như người ngoài thấy.
Đủ loại chuyện cũ, không phải là sương mù, lại càng giống như một loại huyết lệ ngăn ở ngực. Hắn nhắm mắt lòng buồn bực một hồi, mới vì mệt mói quá nhiều mà ngủ thiếp đi.
Mây che hơn nửa ngày Gia Hưng bắt đầu nổi lên cuồng phong, gió thổi báo giông tố sắp đến, trong chốc lát lại có sấm chớp nổ rền, làm cho người ta sợ hãi. Ánh sáng kia thỉnh thoảng từ phía bên trên đánh xuống, chiếu sáng căn phòng tối om trong phút chốc, theo sát chính là tiếng sấm đinh tai nhức óc.
Trong phòng cách vách, Chiêu Dương vừa mới ngủ không bao lâu chợt bị một tiếng sấm làm giật mình tỉnh lại. Xưa nay nàng sợ sấm đánh, lúc ở trong cung bởi vì ba người ở một sương phòng, một khi sấm đánh nàng liền chui vào trong chăn Lưu Vân, như vậy là xong. Nhưng lúc này lại khác, một mình đơn chiếc trong căn phòng xa hoa mới mấy ngày, cũng bởi vì một hồi sấm sét ruột gan nàng đều hối hận.
Làm sao bây giờ, bên ngoài sấm sét đan xen, tiếng sấm từng bước từng bước tựa như đập vào trong lòng, đập đến mức nàng sợ hết hồn hết vía, lăn qua lăn lại không ngủ được.
Nàng vùi đầu vào trong chăn, hít thở khó khăn, không nhìn thấy tia chớp trong lòng sẽ không có đề phòng, thình lình một hồi sét xông vào lỗ tai, nàng bị dọa sợ tới mức không kêu thành tiếng.
Không thể được, như vậy thêm nữa cũng không được.
Nàng sợ hết hồn hết vía vén chăn lên ngồi dậy, vội vã khoác thêm áo, lặng lẽ đẩy cửa ra, chuẩn bị chạy về phía hậu viện. Không câu nệ nha hoàn nào trong phòng, dù thế nào cũng phải chen vào, một đêm này mới trôi qua được.
Nào biết nàng đang rón ra rón rén đi qua ngoài cửa Hoàng đế thì lại có một tiếng sấm đón đầu mà đến, tiểu viện chỉ một thoáng bị chiếu sáng rõ, hòn núi giả tối om, lùm cây lộn xộn, tường phòng cao lớn sừng sững, toàn bộ tiểu viện lịch sự tao nhã giữa ban ngày xinh đều bị lay động quỷ quái vào ban đêm.
Tiếng sấm chợt nổi lên ở bên tai, Chiêu Dương kêu lên một tiếng “A”, ngồi chồm hỗm trên mặt đất ôm đầu run rẩy.
Bên trong phòng Hoàng đế bị đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn ra ngoài, hỏi: “Ai ở bên ngoài?”
Chiêu Dương từ từ chống đầu gối run rẩy đứng thẳng người, run lẩy bẩy nói: “Vâng, là tiểu nhân, Chiêu, Chiêu Dương…”
“Đã trễ thế này, ngươi ở bên ngoài làm gì?”
“Đánh, sấm đánh rồi, tiểu nhân, tiểu nhân sợ, liền, liền muốn về phía sau viện tìm nha hoàn ngủ chung.” Chính nàng nói xong cũng lúng túng không thôi, còn chưa có giải thích xong, lại một tiếng sấm chợt nổi lên, nàng lại hoảng hốt kêu lên một tiếng, như tiếng mèo.
Hoàng đế bị tiếng kêu thê thảm của nàng làm cho trong lòng hoảng sợ, vừa bực mình vừa buồn cười, xoa xoa mắt, nói: “Ngươi vào đi.”
Chiêu Dương còn đang chần chờ, một ánh sét xẹt qua trước mắt, tiếng sấm sắp tới, nàng cũng không rảnh lo lắng cái gì nữa, vội vàng đẩy cửa vào, lại khép cửa lại thật nhanh.
Ánh sáng tia chớp để cho nàng trong nháy mắt thấy rõ cảnh tượng trong phòng, Hoàng đế chống người tựa ở đầu giường, nghiêng đầu miễn cưỡng nhìn nàng. Trong lúc này y phục rất là ít ỏi, cổ áo hơi xốc xếch, mơ hồ có thể nhìn thấy lồng ngực sáng bóng tựa như bạch ngọc.
Nàng cúi thấp đầu, có chút ngượng ngùng, giống như nàng vì lấy cớ sợ sấm đánh đêm khuya xông vào phòng Hoàng đế, ngay cả chính nàng cũng hoài nghi có phải mình có dụng ý khác hay không, huống chi là Hoàng đế? Hoàng đế cao cường như vậy, sắc đẹp trước mặt, nàng thật không nên nhìn loạn cũng không nhịn được giật giật con ngươi.
Không được, vậy không ổn. Để cho người khác biết nàng sẽ bị gắn tội danh quyến rũ Hoàng đế. Nhưng, nhưng gian ngoài sấm đánh lại có tia chớp, nàng thật sự sợ, thật không muốn đi.
Chiêu Dương tiến thoái lưỡng nan, đi không được, ở lại cũng không xong.
Hoàng đế nhìn thấy thân thể nàng khẽ run lên, ngón tay vỗ vỗ sập mềm: “Ngươi ngủ ở chỗ đó đi.”
Thân thiết nhiều lắm? Trong lòng Hoàng đế cũng hiểu rõ, sợ là tranh thủ thiếp thân!
Hắn ngủ ở trên giường, mở mắt nhìn lên đỉnh đầu thấy màn che giường thêu vân ánh kim, không biết tại sao lại nhớ tới những năm tháng còn ở Đông cung.
Khi đó hắn không được phụ thân yêu thích, cũng không có cách luôn luôn ở bên cạnh mẫu thân, chỉ có Thái phó cả ngày lẫn đêm hết lòng dạy hắn, từ chính vụ đến đối nhân xử thế, từ mưu lược đến chuyện thường ngày, Thái Phó đối với hắn mà nói không chỉ là lương sư, lại càng giống như là người thân.
Năm ấy mười lăm tuổi, Tĩnh An Hoàng quý phi mê hoặc phụ hoàng đến thất điên bát đảo, nàng ta thừa dịp ân sủng thêm Tứ hoàng tử, hơn nữa Định Quốc Công ủng hộ, bọn họ lập tức muốn ép Thái tử Đông cung là hắn trở thành hữu danh vô thực. Mùa xuân năm ấy, hắn phóng ngựa đuổi theo con hươu, nửa đường bị Định Quốc Công cùng Tứ đệ cản lại, Tứ đệ cười nói: “Nhị ca, xem bộ dáng này của ngươi kìa, nào có chút xíu dáng vẻ Thái tử? Ta thấy, không bằng tặng vị trí Thái tử này cho đệ đi!”
Hắn giận dữ, thúc ngựa quay đầu rời đi, nào biết đi không bao xa, chợt nghe tiếng Tứ đệ kêu thảm thiết, xoay lại nhìn mới phát hiện trên đùi Tứ đệ trúng tên ngã trên mặt đất.
Thái Phó cách hắn rất gần cũng thúc ngựa chạy tới, ngay sau đó đại quân hạ trại ở ngoài rừng. Thân thể Hoàng đế không tốt, không đi vào rừng, chỉ ở doanh trại chờ. Hắn bỏ lại hiềm khích huynh đệ, đỡ Tứ đệ lên ngựa của mình, ra khỏi cánh rừng thì đến trong trại kêu thái y.
Phụ hoàng cũng tới, nhìn thấy ái tử trên tay đổ máu đầm đìa, giận đến mặt cũng tím tái. Hắn còn chưa nói một từ, nào biết Tứ đệ chợt mở miệng khóc không thành tiếng: “Phụ, phụ hoàng, nhị ca hắn không phải cố ý muốn đả thương ta…”
Hắn giận dữ, chỉ vào Tứ đệ mắng: “Ngươi chớ có ngậm máu phun người! Ta đả thương ngươi lúc nào?”
Định Quốc Công cũng tới, chợt đi ra từ trong đám người, quỳ trên mặt đất nói với Hoàng đế: “Là vi thần có tội, không thể ngăn mũi tên của Thái tử điện hạ lại. Thái tử điện hạ và Tứ hoàng tử phát sinh cãi vã trong rừng, Điện hạ điều khiển ngựa chạy nhanh, vi thần vốn tưởng rằng chuyện đã qua, nào biết từ hướng Điện hạ rời đi bỗng nhiên có một mũi tên nhọn không hề báo trước bắn tới, cũng may… Thật tốt không có tổn thương đến chỗ nguy hiểm, nếu không Tứ hoàng tử có sơ xuất gì, cho dù vi thần chết muôn lần cũng khó đền tội!”
Giờ khắc này, cuối cùng hắn cũng hiểu chuyện gì xảy ra. Thì ra là trong rừng kia hết thảy đều sớm có mưu tính trước, Định Quốc Công cùng Tứ đệ thông đồng với nhau, muốn kéo hắn xuống khỏi vị trí Thái tử, vĩnh viễn không vùng lên được.
Phụ hoàng vốn là hôn quân, trong cơn giận dữ làm sao nghe được lời nhi tử không được hắn cưng chiều nói, ngay lập tức sai người bắt lấy hắn, giải về giam bupbe’cau’nangcầm trong cung. Là Thái phó đột nhiên đứng ra, quỳ trên mặt đất gằn từng chữ: “Hoàng thượng bớt giận, chuyện này có ẩn tình khác.”
Chuyện tới mức này rồi, ngay cả hắn cũng không biết còn có con đường sống khác, nhưng Thái Phó chỉ liếc hắn một cái thật sâu, ánh mắt kia có sức mạnh ổn định lòng người.
Thái Phó nói tên này là hắn bắn, hắn đang tranh giành trong rừng, thấy hươu kia biến mất ở trong bụi cây, thay đổi đường ngắm theo nơi phát ra tiếng động bắn một mũi tên. Nào biết Tứ hoàng tử ở sau rừng cây đó, một mũi tên của hắn đã bay đến, ghim vào chân Tứ hoàng tử. Thái Phó nói to chuyện này không có liên quan đến Thái tử, quả thật là Tứ hoàng tử và Định Quốc Công hiểu lầm Thái tử.
Định Quốc công làm sao chịu từ bỏ ý đồ? Lúc này cười lạnh giằng co cãi cọ với Thái Phó. Thật ra thì rất nhiều chuyện cũng không cần phải tìm hiểu rõ sự thật, mọi việc hướng tới quân chủ, mới là người thắng.
Thái Phó cũng biết ý này, trong lòng biết nếu như không có phía sau, hôm nay vô luận như thế nào Thái tử cũng sẽ trúng kế, sau khi hồi kinh coi như không bị giam cầm, nhưng huynh đệ thiếu tôn kính, chuyện có người trúng tên, Hoàng đế cũng không yêu thích hắn tất nhiên đối với hắn sẽ không yêu thích. Vị trí thái tử đã sớm tràn ngập nguy cơ, lần này càng bất lợi.
Ngay lập tức Thái Phó dập đầu hô to: “Vi thần có tội, nhưng tuyệt đối không thể liên lụy đến Thái tử. Thái tử tôn quý vô cùng, là quốc chi xã tắc, tồn tại trong lòng dân, hôm nay vi thần phạm sai lầm lớn, chết không có gì đáng tiếc, chỉ cầu Hoàng thượng minh xét, Thái tử trái tim thuần khiết, thương mến huynh đệ, tuyệt đối không thể làm ra chuyện không có tính người!”
Vừa dứt lời, hắn rút kiếm tự sát, lấy máu trải đường cho Thái tử.
Ngày đó, Thái tử quỳ trên mặt đất, lôi kéo tay Thái Phó khóc không thành tiếng. Hắn trơ mắt nhìn Thái phó mệt mỏi cầm tay hắn, trong mắt tràn đầy bi thương. Hắn để sát tai vào, nghe Thái Phó ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Ngài quá mềm lòng mới có thể trúng kế bọn hắn, cần phải biết con đường này không phải ngài chết, chính là hắn chết. Bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ, thần chỉ mong đợi điện hạ nhớ chuyện hôm nay, con đường làm vua, phải tránh mềm lòng. Thần, đi đây, tiểu nữ phó thác cho điện hạ.”
Trường hợp quá mức thảm thiết, phụ hoàng cũng kinh hãi, cuối cùng chỉ đành phải chấm dứt chuyện này qua loa, dù sao người đã chết, hắn còn có thể giam cầm Thái tử sao?
Một năm sau, Thái tử cưới thê, Thái Phó chi nữ Trầm Ngọc Tranh làm Thái tử phi, năm sau Thái tử phi sinh hạ trưởng tử cho hắn. Hắn thu hồi nhân từ mềm lòng như Thái Phó nói, trên con đường thành vua ý chí kiên cường thủ đoạn, không chú ý tới những cái khác, cuối cùng bước lên ngai vàng Hoàng đế. Sau khi lên ngôi hắn cảm động và nhớ nhung Thái Phó vì hắn làm tất cả, lập Thái tử phi làm hậu, hơn nữa cũng có thêm lễ vật đối với vị Hoàng hậu này, tương kính như tân (tôn trọng nhau như khách).
Hoàng đế kinh ngạc nhìn màn trên giường, từ từ đóng mắt lại, bên môi là một chút cười khổ. Chỉ có chính hắn rõ ràng, thật ra thì Ngọc Tranh gả cho hắn ngay cả đạo phu thê thật sự cũng không có, năm ấy sau khi Thái Phó qua đời, hắn nhận ủy thác chiếu cố nữ cô nhi của Thái Phó – Trầm Ngọc Tranh, lại phát hiện nàng ấy đã có thai.
Ngọc Tranh khóc nói cho hắn biết, là Tứ hoàng tử thừa dịp lúc hắn và phụ thân không có ở đây nổi lạc thú, bức hiếp vũ nhục nàng, mưu đồ uy hiếp phụ thân, cũng bức hiếp nàng.
Quả nhiên hắn cực kỳ phẫn nộ, hận không thể nôn ra máu. Nhưng Thái Phó đã qua đời, làm sao hắn có thể để cho Ngọc Tranh thành trò cười cho thiện hạ? Chẳng lẽ làm ầm ĩ chuyện này ra, gả nàng cho tên tiểu tốt Tứ hoàng tử phái tới sao? bup”be’cau”nangThái Phó đối với hắn ân trọng như núi, hắn không chút do dự lựa chọn che chở cho Ngọc Tranh trong Đông cung của mình, nhưng giữa bọn họ chưa từng có một chút tình yêu nam nữ, lại thêm phu thê vô thực.
Hoàng hậu là thê tử của hắn, nhưng cũng không phải là thê tử của hắn. Dịch Hi là trưởng tử của hắn, nhưng cũng không phải là trưởng tử của hắn. Vị Hoàng đế như hắn thật đúng không xuân phong đắc ý, vinh quang như người ngoài thấy.
Đủ loại chuyện cũ, không phải là sương mù, lại càng giống như một loại huyết lệ ngăn ở ngực. Hắn nhắm mắt lòng buồn bực một hồi, mới vì mệt mói quá nhiều mà ngủ thiếp đi.
Mây che hơn nửa ngày Gia Hưng bắt đầu nổi lên cuồng phong, gió thổi báo giông tố sắp đến, trong chốc lát lại có sấm chớp nổ rền, làm cho người ta sợ hãi. Ánh sáng kia thỉnh thoảng từ phía bên trên đánh xuống, chiếu sáng căn phòng tối om trong phút chốc, theo sát chính là tiếng sấm đinh tai nhức óc.
Trong phòng cách vách, Chiêu Dương vừa mới ngủ không bao lâu chợt bị một tiếng sấm làm giật mình tỉnh lại. Xưa nay nàng sợ sấm đánh, lúc ở trong cung bởi vì ba người ở một sương phòng, một khi sấm đánh nàng liền chui vào trong chăn Lưu Vân, như vậy là xong. Nhưng lúc này lại khác, một mình đơn chiếc trong căn phòng xa hoa mới mấy ngày, cũng bởi vì một hồi sấm sét ruột gan nàng đều hối hận.
Làm sao bây giờ, bên ngoài sấm sét đan xen, tiếng sấm từng bước từng bước tựa như đập vào trong lòng, đập đến mức nàng sợ hết hồn hết vía, lăn qua lăn lại không ngủ được.
Nàng vùi đầu vào trong chăn, hít thở khó khăn, không nhìn thấy tia chớp trong lòng sẽ không có đề phòng, thình lình một hồi sét xông vào lỗ tai, nàng bị dọa sợ tới mức không kêu thành tiếng.
Không thể được, như vậy thêm nữa cũng không được.
Nàng sợ hết hồn hết vía vén chăn lên ngồi dậy, vội vã khoác thêm áo, lặng lẽ đẩy cửa ra, chuẩn bị chạy về phía hậu viện. Không câu nệ nha hoàn nào trong phòng, dù thế nào cũng phải chen vào, một đêm này mới trôi qua được.
Nào biết nàng đang rón ra rón rén đi qua ngoài cửa Hoàng đế thì lại có một tiếng sấm đón đầu mà đến, tiểu viện chỉ một thoáng bị chiếu sáng rõ, hòn núi giả tối om, lùm cây lộn xộn, tường phòng cao lớn sừng sững, toàn bộ tiểu viện lịch sự tao nhã giữa ban ngày xinh đều bị lay động quỷ quái vào ban đêm.
Tiếng sấm chợt nổi lên ở bên tai, Chiêu Dương kêu lên một tiếng “A”, ngồi chồm hỗm trên mặt đất ôm đầu run rẩy.
Bên trong phòng Hoàng đế bị đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn ra ngoài, hỏi: “Ai ở bên ngoài?”
Chiêu Dương từ từ chống đầu gối run rẩy đứng thẳng người, run lẩy bẩy nói: “Vâng, là tiểu nhân, Chiêu, Chiêu Dương…”
“Đã trễ thế này, ngươi ở bên ngoài làm gì?”
“Đánh, sấm đánh rồi, tiểu nhân, tiểu nhân sợ, liền, liền muốn về phía sau viện tìm nha hoàn ngủ chung.” Chính nàng nói xong cũng lúng túng không thôi, còn chưa có giải thích xong, lại một tiếng sấm chợt nổi lên, nàng lại hoảng hốt kêu lên một tiếng, như tiếng mèo.
Hoàng đế bị tiếng kêu thê thảm của nàng làm cho trong lòng hoảng sợ, vừa bực mình vừa buồn cười, xoa xoa mắt, nói: “Ngươi vào đi.”
Chiêu Dương còn đang chần chờ, một ánh sét xẹt qua trước mắt, tiếng sấm sắp tới, nàng cũng không rảnh lo lắng cái gì nữa, vội vàng đẩy cửa vào, lại khép cửa lại thật nhanh.
Ánh sáng tia chớp để cho nàng trong nháy mắt thấy rõ cảnh tượng trong phòng, Hoàng đế chống người tựa ở đầu giường, nghiêng đầu miễn cưỡng nhìn nàng. Trong lúc này y phục rất là ít ỏi, cổ áo hơi xốc xếch, mơ hồ có thể nhìn thấy lồng ngực sáng bóng tựa như bạch ngọc.
Nàng cúi thấp đầu, có chút ngượng ngùng, giống như nàng vì lấy cớ sợ sấm đánh đêm khuya xông vào phòng Hoàng đế, ngay cả chính nàng cũng hoài nghi có phải mình có dụng ý khác hay không, huống chi là Hoàng đế? Hoàng đế cao cường như vậy, sắc đẹp trước mặt, nàng thật không nên nhìn loạn cũng không nhịn được giật giật con ngươi.
Không được, vậy không ổn. Để cho người khác biết nàng sẽ bị gắn tội danh quyến rũ Hoàng đế. Nhưng, nhưng gian ngoài sấm đánh lại có tia chớp, nàng thật sự sợ, thật không muốn đi.
Chiêu Dương tiến thoái lưỡng nan, đi không được, ở lại cũng không xong.
Hoàng đế nhìn thấy thân thể nàng khẽ run lên, ngón tay vỗ vỗ sập mềm: “Ngươi ngủ ở chỗ đó đi.”
/25
|