Mấy ngày nay Hoàng đế bề bộn nhiều việc, luôn luôn ra khỏi cửa từ sáng sớm, nghe nói là đi dò xét tình hình của quan phủ tất cả các bộ phận của Gia Hưng, thuế ruộng ở địa phương, làm rõ nhiều mặt liên quan đến ruộng đất thuế má.
Suốt hai ngày Chiêu Dương không dám đi Lý gia thăm biểu tỷ, đợi mãi, thấy Hoàng đế suốt ngày ở bên ngoài bôn ba, mới đánh bạo vào buổi tối, lúc phục vụ Hoàng đế thay quần áo đi ngủ liền đòi một ân điển. Nói hôm nay biểu tỷ cho người đưa tin tới từ Lý gia, muốn nàng dành ra ít thời gian đến họp mặt gia đình một chút.
Nàng cẩn thận từng li từng tí gỡ ngọc bội ở ngang hông Hoàng đế xuống, đặt lên trên bàn: “Tiểu nhân nghĩ tới biểu tỷ ở nhà, sợ rằng không được chăm sóc chu đáo. Hôm nay khó khăn lắm mới tới được Gia Hưng, chắc hẳn nàng cũng có nhiều nỗi khổ muốn bày tỏ với ta. Nghe nói sáng mai ngài lại đến đại doanh Gia Hưng có việc, tiểu nhân muốn xin một ân điển, hi vọng ngài có thể cho ta đi gặp biểu tỷ một lần nữa. Dù sao ở trong phủ này tiểu nhân cũng không có chuyện gì quan trọng cần làm.”
Hoàng đế cũng khá thoải mái: “Được, ngươi đi đi.”
Đây, đây là đồng ý rồi hả? Chiêu Dương có chút thất thần, sững sờ nhìn chủ tử, ngay cả động tác trên tay cũng ngừng lại.
Hoàng đế kỳ quái liếc nàng một cái, mỉm cười lên tiếng: “Thế nào, cho ngươi đi ngươi còn không vui?”
“Không có, không có không có. Tiểu nhân rất vui mừng, không ngờ chủ tử lại dễ nói chuyện như vậy.” Nàng vội vàng đem đai lưng cởi xuống, lại đến giúp Hoàng đế cởi áo khoác, “Chủ tử thật sự là người tốt nhất trên đời!”
Lại nữa rồi, ngoài miệng như có mật, một khi cầu xin được, lập tức bắt đầu nịnh hót. Hoàng đế liếc mắt nhìn nàng, nói: “Cũng đừng đắc ý quá, phải làm xong bữa tối trước khi trẫm quay về, không thì trẫm vào phòng lại phải bụng đói chờ ngươi quay về xuống bếp, như vậy không được đâu.”
“Dạ dạ dạ, sáng mai tiểu nhân trở về buổi trưa, chuẩn bị sẵn đồ ăn chờ chủ tử dùng bữa!” Nàng cười híp mắt, lúm đồng tiền khóe miệng giống như là trộn lẫn mật ong, ngọt đến mức làm cho lòng người khoan khoái.
Hoàng đế mượn ánh nến cúi đầu nhìn nàng, lại không nhịn được thất thần trong chốc lát. Nha đầu này thật ra thì ngày thường nhìn rất được, da dẻ mềm mại giống như tào phớ, một đôi mắt to trong suốt lúc cười lên cong cong hình mặt trăng, cánh môi đỏ hồng giống như nụ hoa hạnh chớm nở, hai lúm đồng tiền nhỏ này nhìn thế nào khiến cho người ta vui vẻ.
Chiêu Dương vẫn còn đang giúp hắn sửa sang lại ngọc quan, ghé sát vào một chút, cởi búi tóc ra, nhẹ nhàng tháo ngọc quan xuống. Nàng tiếp cận quá gần, mùi thơm trên người cũng chui vào trong lỗ mũi hắn rồi.
Đây là hương thơm gì? Hắn không nhịn được cẩn thận suy tư chốc lát, mới cho ra kết luận, giống như mùi cam quýt, mùi thơm ngát trộn một chút chua chua, ngọt mà không ngán.
Nàng ở gần hắn như vậy, gần đến môi đỏ hồng cách hắn chỉ có mấy tấc, bởi vì nàng đi cà nhắc mà phát ra hơi thở hổn hển cũng đến mặt hắn, ấm áp, còn ngưa ngứa một chút.
Hoàng đế chợt phát hiện ra nhịp tim của mình đập nhanh có chút khác thường, đã lâu rồi hắn chưa trải qua cảm xúc này. Rốt cuộc là trên mặt ngứa ngáy hay là trái tim ngứa ngáy hắn không phân biệt được nữa. Hoàng đế yên lặng nhìn đôi môi kia, còn có gò má mịn màng đó, bỗng dưng có loại kích thích muốn gần thêm chút nữa.
Lúc này Chiêu Dương đang lấy ngọc quan xuống, cười không nói gì, xoay người đi tới bàn trang điểm.
Vậy, bây giờ đi rồi hả? Hoàng đế nhìn bóng lưng rời đi của nàng, giờ phút này mới phát hiện nha đầu này dáng người cũng thật đẹp. Yểu điệu duyên dáng giống như sen xanh trong ao, không kiều diễm không mê hoặc nhưng lại thướt tha hấp dẫn. Nhìn xem, vòng eo mảnh kia chỉ cần một tay là nắm được, nàng cũng không gầy, chỗ cần có thịt vẫn có thịt. Tầm mắt của hắn nhịn không được hướng sang chỗ khác, trái tim thật sự có hơi nhộn nhạo.
Chiêu Dương hiển nhiên không biết Hoàng đế đang suy nghĩ cái gì, xoay người lại một mực cung kính cúi chào hắn: “Chủ tử đi nghỉ ngơi sớm, tiểu nhân lui xuống trước. Nếu ngài có gì phân phó, cứ gọi gọi tiểu nhân một tiếng là được, tiểu nhân ở cách vách, nhất định lập tức tới trước mặt ngài phục vụ.”
Nàng nói xong, đang chờ Hoàng đế cho nàng đi xuống, nhưng thật lâu cũng không thấy động tĩnh gì. Chiêu Dương không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy chân mày Hoàng đế cau lại, không biết là đang phiền não cái gì.
Nàng thử dò xét gọi một tiếng: “Chủ tử?”
Hoàng đế phục hồi lại tinh thần, khoát khoát tay: “Được rồi, ngươi lui xuống đi.”
Chiêu Dương lĩnh mệnh, nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa, còn thay hắn đóng cửa lại cẩn thận. Hoàng đế ở trong thất thần, hắn vẫn còn cảm thấy tim đang đập bang bang, trước mắt tựa hồ vẫn quanh quẩn một cảnh vừa rồi. Nàng với hắn gần trong gang tấc, cánh môi tựa như hoa hạnh đang ở trước mắt, hương thơm cam quýt kia cũng quanh quẩn chóp mũi.
Thật phiền não, hắn chưa từng nghĩ rằng nữ sắc có gì khó lường, cho nên trước khi xuống miền nam kiên quyết cự tuyệt sự sắp xếp cho phi tần hậu cung đi theo hầu, còn nói hắn chỉ tới để thể nghiệm và quan sát dân tình, không phải đi du ngoạn sơn thủy. Nhưng trong lúc mấu chốt này, hắn mới chợt phát hiện ra hình như lâu quá rồi chưa làm ‘chuyện kia’, thân thể có chút mất khống chế, đầu óc cũng không còn linh hoạt.
Nhưng sao mà nha đầu kia hết lần này tới lần khác…
Không được. Vốn dĩ hắn rất ngại trong hậu cung có quá nhiều người, tính toán có mười ba phi tần, trong đó tám chín phần mười còn chưa sắc phong. Chẳng lẽ hôm nay lại ở Giang Nam ban tước? Huống chi nha đầu kia không phải là người trong hậu cung hắn, hắn nhìn nàng thuận mắt là bởi nàng không rắp tâm đùa bỡn hắn, khéo tay làm được thức ăn ngon. Nếu như thật sự đưa nàng vào hậu cung rồi, nàng vẫn còn là nàng hôm nay hay sao?
Hoàng đế rất phiền lòng, nằm ở trên giường một lát mới phát giác ‘nơi ấy’ của mình hình như có chút vấn đề. Hắn vén chăn lên nhìn trộm một cái, trong lòng phiền muộn vô hạn. Sống hai mươi bảy năm, không ngờ lần đầu không chịu được trêu chọc như vậy. Huống chi nha đầu kia căn bản không có trêu chọc hắn, đây là tự bản thân hắn thần không biết quỷ không hay tự dưng có phản ứng.
Hắn lăn qua lộn lại thật lâu, nhịn không được, hướng về phía vách tường gõ hai cái.
Đầu kia Chiêu Dương vừa mới nằm được một lát, chợt nghe trên vách tường truyền đến âm thanh cộc cộc. A, chẳng lẽ là Hoàng đế? Nàng lớn tiếng hỏi một câu: “Chủ tử?”
Người đầu kia “Ừ” một tiếng.
Nàng lại ghé sát vào chút, hướng về phía vách tường hỏi: “Ngài tìm tiểu nhân có việc gì?”
Không có hồi âm lại.
Trong lòng nàng có chút đau khổ, vừa mới ngủ mà, sao chủ tử đã tìm nàng rồi? Lồm cồm bò dậy sột soạt phủ thêm áo khoác, nàng xoa xoa tay mở cửa, đi tới phòng bên cạnh. Đẩy cửa, nàng ngó đầu vào: “Chủ tử, ngài có gì dặn dò?”
Hoàng đế mặc quần áo ngủ nằm trên giường, xuyên qua ánh sáng hơi yếu nhìn người ngoài cửa. Nha đầu kia chỉ mặc một bộ quần áo nhỏ màu trắng, bên ngoài khoác áo nhỏ, cổ áo mỏng kia không cao lắm, mơ hồ có thể thấy được làn da trên xương quai xanh trơn bóng. Đuôi tóc của nàng có vài sợi rơi ở trước ngực, tóc đen nhánh cùng làn da trắng nõn, như thế thì người nào chịu nổi.
Trái tim Hoàng đế hốt hoảng, lại bắt đầu oán mình tự dưng ăn no rỗi việc gọi nàng đến làm gì. Lần này thì hay rồi, tiểu lão đệ lại càng không yên ổn. Cho dù biết rõ nàng không nhìn thấy tình cảnh trong chăn, hắn cũng không nhịn được vùi chăn chặt lại một chút, ồm ồm nói: “Trẫm không ngủ được.”
Hoàng đế không ngủ được?
Chiêu Dương ngẩn người, ngay sau đó bước vào, khép cửa lại: “Vậy, nếu không thì tiểu nhân kể chuyện xưa hoặc hát vài điệu dân gian cho ngài nghe trước khi ngủ nhé? Chờ ngài ngủ rồi, ta sẽ trở về phòng.”
Nàng không nghi ngờ gì, chỉ vì sống chung những ngày qua, nàng thật sự cảm thấy Hoàng đế là một người vô cùng tốt, một loại công tử văn nhã như trăng thanh gió mát, lòng mang thiên hạ, nhân thiện hữu ái. Nàng không cho rằng hắn sẽ nghĩ tới những thứ không sạch sẽ đâu.
Hoàng đế không lên tiếng.
Chiêu Dương tự giác lên sập mềm, ngồi xếp bằng, thuận tay đem tấm thảm nhỏ bên cạnh phủ lên người, vẫn không quên cảm tạ Hoàng đế: “Hôm trước tiểu nhân ngủ ở đây một đêm, buổi sáng phát hiện có tấm thảm đắp trên người, vẫn còn chưa nói lời cảm tạ chủ tử. Ngài đúng là một chủ tử tốt bụng, sợ tiểu nhân cảm lạnh, không biết đã giúp tiểu nhân đắp chăn từ bao giờ. Nhưng tiểu nhân ngủ như chết, không thể phát hiện ra ngay, cái đó, phận làm nô tài lại để chủ tử làm những việc ấy, thật sự là có chút không được.”
Hoàng đế nhìn nàng, xem đến khi nào thì cái miệng nhỏ nhắn mới dừng lại. Cánh môi đỏ hồng hé ra, thật là, thật là cho hắn nhìn cũng không nhìn nổi. Hắn vội vàng di chuyển tầm mắt: “Ngươi biết không được là tốt rồi, may mà trẫm là một minh quân nhân từ, nếu không đã sớm đem kẻ đắc ý vênh váo là ngươi ra đánh bằng roi rồi.”
Lại còn không phải vậy? Đang yên đang lành lôi kéo hắn gói bánh chưng, lại còn sợ sấm sợ chớp đòi đến ngủ cùng hắn, đã vậy còn có một đôi tay khéo léo làm thức ăn ngon khiến hắn mê mệt đến thất điên bát đảo. Ngay lúc này đây, tùy tiện chạy đến trước mặt hắn ‘phóng hỏa’, làm ‘chỗ đó’ của hắn cháy sạch không còn hình dáng, mà nàng thì giống như chẳng bị ảnh hưởng gì.
Trong lòng Hoàng đế thật đúng là chịu khổ sở.
Chiêu Dương lại còn xột xoạt cởi giày ra, tìm tư thế nằm thoải mái. Hoàng đế trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi làm cái gì thế?”
Nàng vô cùng dễ chịu, nhìn hắn cười: “Ban đêm lạnh lắm, tiểu nhân sợ lạnh, cho nên vùi ở trong chăn thong thả kể chuyện xưa cho ngài nghe.”
“Coi trẫm là đứa trẻ ba tuổi sao? Còn nghe chuyện xưa trước khi đi ngủ?” Hắn bất mãn.
“Vậy, vậy tiểu nhân hát cho ngài nghe nhé?” Nàng cười lấy lòng, lúm đồng tiền ngọt ngào giống như muốn nhấn chìm hắn, “Tiểu nhân hát cũng dễ nghe lắm đó, hai cung nữ cùng một phòng với ta cũng thích nghe ta hát, còn nói cổ họng của ta giống như chim vàng anh, trong trẻo êm tai.”
Cổ họng của nàng giống chim vàng anh hay không hắn cũng không biết, hắn chỉ biết nàng là bà bán dưa tốt tính từ trên trời xuống dưới đất không ai có thể địch nổi. Hoàng đế không lên tiếng, chỉ nghe thấy Chiêu Dương hắng giọng một cái, nhỏ giọng hát lên.
“Chiếc thuyền gỗ bách kia, trôi nổi ở giữa dòng. Thiếu niên đang rủ tóc xuống đó, là đối tượng trong lòng của ta. Đến khi lìa đời cũng không thay tâm đổi dạ. Trời của ta ơi, mẹ của ta ơi! Vì sao không hiểu cho lòng ta!
Chiếc thuyền gỗ bách kia, trôi trên dòng bên cạnh. Thiếu niên đang rủ tóc xuống đó, là đối tượng mà ta ái mộ. Đến khi lìa đời cũng không thay đổi tình cảm. Trời của ta ơi, mẹ của ta ơi! Vì sao không hiểu cho lòng ta!”
Nàng không có giọng nói mềm mại, cũng không có giọng hát kiều mị, chỉ là nhẹ giọng hát, trong tiếng ca là cả sự trong sáng ngây thơ.
Bài mà nàng hát chính là bài “Bách thuyền” trong “Quốc phong”, Hoàng đế biết, bài thơ này là câu chuyện của một thiếu nữ cùng ý trung nhân yêu nhau, nhưng vấp phải sự phản đối của cha mẹ, vì vậy mới than thở buồn thương. Lời bài hát lấy hình ảnh chiếc thuyền gỗ bách phiêu phiêu đãng đãng trên sông, lên án số kiếp tình yêu không chung phận.
Tính cách của một người có thể nghe được từ trong tiếng ca, một bài tình ca u oán như vậy từ trong miệng nàng bật ra, lại không mang theo sự bi thương, mà chỉ có thanh lệ du dương vui vẻ, chắc hẳn nàng còn chưa yêu ai bao giờ, nên cũng chẳng biết thế nào là vui buồn trong tình yêu.
Hoàng đế nghĩ tới đây, bỗng nhiên có chút phiền não. Hắn nhìn ánh nến trên người tập trung suy nghĩ, nghe tiếng hát của nàng, trong lòng lại từ từ dâng lên từng đợt ngọt ngào.
Nha đầu này dường như luôn có rất nhiều sự vui vẻ có thể bộc lộ, hắn bĩu môi, cảm thấy dẫn nàng theo xuống phía nam thật sự là một ý kiến hay.
Nhưng một lúc sau, Hoàng đế còn chưa ngủ hẳn, nàng chợt ngừng hát.
Hoàng đế nghi ngờ đưa mắt nhìn nàng, lúc này mới phát hiện ra không biết từ khi nào nàng đã ngủ thiếp đi rồi. Hắn còn chưa ngủ mà, sao nàng đã ngủ rồi? Hoàng đế rất tức giận, muốn đánh thức nàng mắng cho một trận, rồi lại thấy nàng yên lặng ngủ thì ngẩn người.
Thôi đi, để cho nàng ngủ. Người không có tâm can, nói cũng vô ích, tự dưng lại chọc mình không vui.
Chủ tử còn chưa ngủ, nàng đúng là ăn gan hùm tim báo mà! Hắn không vui lật người, nhưng lại không nhận ra hắn đang theo bản năng làm động tác thật nhẹ nhàng, để tránh phát ra tiếng động quá lớn.
Suốt hai ngày Chiêu Dương không dám đi Lý gia thăm biểu tỷ, đợi mãi, thấy Hoàng đế suốt ngày ở bên ngoài bôn ba, mới đánh bạo vào buổi tối, lúc phục vụ Hoàng đế thay quần áo đi ngủ liền đòi một ân điển. Nói hôm nay biểu tỷ cho người đưa tin tới từ Lý gia, muốn nàng dành ra ít thời gian đến họp mặt gia đình một chút.
Nàng cẩn thận từng li từng tí gỡ ngọc bội ở ngang hông Hoàng đế xuống, đặt lên trên bàn: “Tiểu nhân nghĩ tới biểu tỷ ở nhà, sợ rằng không được chăm sóc chu đáo. Hôm nay khó khăn lắm mới tới được Gia Hưng, chắc hẳn nàng cũng có nhiều nỗi khổ muốn bày tỏ với ta. Nghe nói sáng mai ngài lại đến đại doanh Gia Hưng có việc, tiểu nhân muốn xin một ân điển, hi vọng ngài có thể cho ta đi gặp biểu tỷ một lần nữa. Dù sao ở trong phủ này tiểu nhân cũng không có chuyện gì quan trọng cần làm.”
Hoàng đế cũng khá thoải mái: “Được, ngươi đi đi.”
Đây, đây là đồng ý rồi hả? Chiêu Dương có chút thất thần, sững sờ nhìn chủ tử, ngay cả động tác trên tay cũng ngừng lại.
Hoàng đế kỳ quái liếc nàng một cái, mỉm cười lên tiếng: “Thế nào, cho ngươi đi ngươi còn không vui?”
“Không có, không có không có. Tiểu nhân rất vui mừng, không ngờ chủ tử lại dễ nói chuyện như vậy.” Nàng vội vàng đem đai lưng cởi xuống, lại đến giúp Hoàng đế cởi áo khoác, “Chủ tử thật sự là người tốt nhất trên đời!”
Lại nữa rồi, ngoài miệng như có mật, một khi cầu xin được, lập tức bắt đầu nịnh hót. Hoàng đế liếc mắt nhìn nàng, nói: “Cũng đừng đắc ý quá, phải làm xong bữa tối trước khi trẫm quay về, không thì trẫm vào phòng lại phải bụng đói chờ ngươi quay về xuống bếp, như vậy không được đâu.”
“Dạ dạ dạ, sáng mai tiểu nhân trở về buổi trưa, chuẩn bị sẵn đồ ăn chờ chủ tử dùng bữa!” Nàng cười híp mắt, lúm đồng tiền khóe miệng giống như là trộn lẫn mật ong, ngọt đến mức làm cho lòng người khoan khoái.
Hoàng đế mượn ánh nến cúi đầu nhìn nàng, lại không nhịn được thất thần trong chốc lát. Nha đầu này thật ra thì ngày thường nhìn rất được, da dẻ mềm mại giống như tào phớ, một đôi mắt to trong suốt lúc cười lên cong cong hình mặt trăng, cánh môi đỏ hồng giống như nụ hoa hạnh chớm nở, hai lúm đồng tiền nhỏ này nhìn thế nào khiến cho người ta vui vẻ.
Chiêu Dương vẫn còn đang giúp hắn sửa sang lại ngọc quan, ghé sát vào một chút, cởi búi tóc ra, nhẹ nhàng tháo ngọc quan xuống. Nàng tiếp cận quá gần, mùi thơm trên người cũng chui vào trong lỗ mũi hắn rồi.
Đây là hương thơm gì? Hắn không nhịn được cẩn thận suy tư chốc lát, mới cho ra kết luận, giống như mùi cam quýt, mùi thơm ngát trộn một chút chua chua, ngọt mà không ngán.
Nàng ở gần hắn như vậy, gần đến môi đỏ hồng cách hắn chỉ có mấy tấc, bởi vì nàng đi cà nhắc mà phát ra hơi thở hổn hển cũng đến mặt hắn, ấm áp, còn ngưa ngứa một chút.
Hoàng đế chợt phát hiện ra nhịp tim của mình đập nhanh có chút khác thường, đã lâu rồi hắn chưa trải qua cảm xúc này. Rốt cuộc là trên mặt ngứa ngáy hay là trái tim ngứa ngáy hắn không phân biệt được nữa. Hoàng đế yên lặng nhìn đôi môi kia, còn có gò má mịn màng đó, bỗng dưng có loại kích thích muốn gần thêm chút nữa.
Lúc này Chiêu Dương đang lấy ngọc quan xuống, cười không nói gì, xoay người đi tới bàn trang điểm.
Vậy, bây giờ đi rồi hả? Hoàng đế nhìn bóng lưng rời đi của nàng, giờ phút này mới phát hiện nha đầu này dáng người cũng thật đẹp. Yểu điệu duyên dáng giống như sen xanh trong ao, không kiều diễm không mê hoặc nhưng lại thướt tha hấp dẫn. Nhìn xem, vòng eo mảnh kia chỉ cần một tay là nắm được, nàng cũng không gầy, chỗ cần có thịt vẫn có thịt. Tầm mắt của hắn nhịn không được hướng sang chỗ khác, trái tim thật sự có hơi nhộn nhạo.
Chiêu Dương hiển nhiên không biết Hoàng đế đang suy nghĩ cái gì, xoay người lại một mực cung kính cúi chào hắn: “Chủ tử đi nghỉ ngơi sớm, tiểu nhân lui xuống trước. Nếu ngài có gì phân phó, cứ gọi gọi tiểu nhân một tiếng là được, tiểu nhân ở cách vách, nhất định lập tức tới trước mặt ngài phục vụ.”
Nàng nói xong, đang chờ Hoàng đế cho nàng đi xuống, nhưng thật lâu cũng không thấy động tĩnh gì. Chiêu Dương không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy chân mày Hoàng đế cau lại, không biết là đang phiền não cái gì.
Nàng thử dò xét gọi một tiếng: “Chủ tử?”
Hoàng đế phục hồi lại tinh thần, khoát khoát tay: “Được rồi, ngươi lui xuống đi.”
Chiêu Dương lĩnh mệnh, nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa, còn thay hắn đóng cửa lại cẩn thận. Hoàng đế ở trong thất thần, hắn vẫn còn cảm thấy tim đang đập bang bang, trước mắt tựa hồ vẫn quanh quẩn một cảnh vừa rồi. Nàng với hắn gần trong gang tấc, cánh môi tựa như hoa hạnh đang ở trước mắt, hương thơm cam quýt kia cũng quanh quẩn chóp mũi.
Thật phiền não, hắn chưa từng nghĩ rằng nữ sắc có gì khó lường, cho nên trước khi xuống miền nam kiên quyết cự tuyệt sự sắp xếp cho phi tần hậu cung đi theo hầu, còn nói hắn chỉ tới để thể nghiệm và quan sát dân tình, không phải đi du ngoạn sơn thủy. Nhưng trong lúc mấu chốt này, hắn mới chợt phát hiện ra hình như lâu quá rồi chưa làm ‘chuyện kia’, thân thể có chút mất khống chế, đầu óc cũng không còn linh hoạt.
Nhưng sao mà nha đầu kia hết lần này tới lần khác…
Không được. Vốn dĩ hắn rất ngại trong hậu cung có quá nhiều người, tính toán có mười ba phi tần, trong đó tám chín phần mười còn chưa sắc phong. Chẳng lẽ hôm nay lại ở Giang Nam ban tước? Huống chi nha đầu kia không phải là người trong hậu cung hắn, hắn nhìn nàng thuận mắt là bởi nàng không rắp tâm đùa bỡn hắn, khéo tay làm được thức ăn ngon. Nếu như thật sự đưa nàng vào hậu cung rồi, nàng vẫn còn là nàng hôm nay hay sao?
Hoàng đế rất phiền lòng, nằm ở trên giường một lát mới phát giác ‘nơi ấy’ của mình hình như có chút vấn đề. Hắn vén chăn lên nhìn trộm một cái, trong lòng phiền muộn vô hạn. Sống hai mươi bảy năm, không ngờ lần đầu không chịu được trêu chọc như vậy. Huống chi nha đầu kia căn bản không có trêu chọc hắn, đây là tự bản thân hắn thần không biết quỷ không hay tự dưng có phản ứng.
Hắn lăn qua lộn lại thật lâu, nhịn không được, hướng về phía vách tường gõ hai cái.
Đầu kia Chiêu Dương vừa mới nằm được một lát, chợt nghe trên vách tường truyền đến âm thanh cộc cộc. A, chẳng lẽ là Hoàng đế? Nàng lớn tiếng hỏi một câu: “Chủ tử?”
Người đầu kia “Ừ” một tiếng.
Nàng lại ghé sát vào chút, hướng về phía vách tường hỏi: “Ngài tìm tiểu nhân có việc gì?”
Không có hồi âm lại.
Trong lòng nàng có chút đau khổ, vừa mới ngủ mà, sao chủ tử đã tìm nàng rồi? Lồm cồm bò dậy sột soạt phủ thêm áo khoác, nàng xoa xoa tay mở cửa, đi tới phòng bên cạnh. Đẩy cửa, nàng ngó đầu vào: “Chủ tử, ngài có gì dặn dò?”
Hoàng đế mặc quần áo ngủ nằm trên giường, xuyên qua ánh sáng hơi yếu nhìn người ngoài cửa. Nha đầu kia chỉ mặc một bộ quần áo nhỏ màu trắng, bên ngoài khoác áo nhỏ, cổ áo mỏng kia không cao lắm, mơ hồ có thể thấy được làn da trên xương quai xanh trơn bóng. Đuôi tóc của nàng có vài sợi rơi ở trước ngực, tóc đen nhánh cùng làn da trắng nõn, như thế thì người nào chịu nổi.
Trái tim Hoàng đế hốt hoảng, lại bắt đầu oán mình tự dưng ăn no rỗi việc gọi nàng đến làm gì. Lần này thì hay rồi, tiểu lão đệ lại càng không yên ổn. Cho dù biết rõ nàng không nhìn thấy tình cảnh trong chăn, hắn cũng không nhịn được vùi chăn chặt lại một chút, ồm ồm nói: “Trẫm không ngủ được.”
Hoàng đế không ngủ được?
Chiêu Dương ngẩn người, ngay sau đó bước vào, khép cửa lại: “Vậy, nếu không thì tiểu nhân kể chuyện xưa hoặc hát vài điệu dân gian cho ngài nghe trước khi ngủ nhé? Chờ ngài ngủ rồi, ta sẽ trở về phòng.”
Nàng không nghi ngờ gì, chỉ vì sống chung những ngày qua, nàng thật sự cảm thấy Hoàng đế là một người vô cùng tốt, một loại công tử văn nhã như trăng thanh gió mát, lòng mang thiên hạ, nhân thiện hữu ái. Nàng không cho rằng hắn sẽ nghĩ tới những thứ không sạch sẽ đâu.
Hoàng đế không lên tiếng.
Chiêu Dương tự giác lên sập mềm, ngồi xếp bằng, thuận tay đem tấm thảm nhỏ bên cạnh phủ lên người, vẫn không quên cảm tạ Hoàng đế: “Hôm trước tiểu nhân ngủ ở đây một đêm, buổi sáng phát hiện có tấm thảm đắp trên người, vẫn còn chưa nói lời cảm tạ chủ tử. Ngài đúng là một chủ tử tốt bụng, sợ tiểu nhân cảm lạnh, không biết đã giúp tiểu nhân đắp chăn từ bao giờ. Nhưng tiểu nhân ngủ như chết, không thể phát hiện ra ngay, cái đó, phận làm nô tài lại để chủ tử làm những việc ấy, thật sự là có chút không được.”
Hoàng đế nhìn nàng, xem đến khi nào thì cái miệng nhỏ nhắn mới dừng lại. Cánh môi đỏ hồng hé ra, thật là, thật là cho hắn nhìn cũng không nhìn nổi. Hắn vội vàng di chuyển tầm mắt: “Ngươi biết không được là tốt rồi, may mà trẫm là một minh quân nhân từ, nếu không đã sớm đem kẻ đắc ý vênh váo là ngươi ra đánh bằng roi rồi.”
Lại còn không phải vậy? Đang yên đang lành lôi kéo hắn gói bánh chưng, lại còn sợ sấm sợ chớp đòi đến ngủ cùng hắn, đã vậy còn có một đôi tay khéo léo làm thức ăn ngon khiến hắn mê mệt đến thất điên bát đảo. Ngay lúc này đây, tùy tiện chạy đến trước mặt hắn ‘phóng hỏa’, làm ‘chỗ đó’ của hắn cháy sạch không còn hình dáng, mà nàng thì giống như chẳng bị ảnh hưởng gì.
Trong lòng Hoàng đế thật đúng là chịu khổ sở.
Chiêu Dương lại còn xột xoạt cởi giày ra, tìm tư thế nằm thoải mái. Hoàng đế trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi làm cái gì thế?”
Nàng vô cùng dễ chịu, nhìn hắn cười: “Ban đêm lạnh lắm, tiểu nhân sợ lạnh, cho nên vùi ở trong chăn thong thả kể chuyện xưa cho ngài nghe.”
“Coi trẫm là đứa trẻ ba tuổi sao? Còn nghe chuyện xưa trước khi đi ngủ?” Hắn bất mãn.
“Vậy, vậy tiểu nhân hát cho ngài nghe nhé?” Nàng cười lấy lòng, lúm đồng tiền ngọt ngào giống như muốn nhấn chìm hắn, “Tiểu nhân hát cũng dễ nghe lắm đó, hai cung nữ cùng một phòng với ta cũng thích nghe ta hát, còn nói cổ họng của ta giống như chim vàng anh, trong trẻo êm tai.”
Cổ họng của nàng giống chim vàng anh hay không hắn cũng không biết, hắn chỉ biết nàng là bà bán dưa tốt tính từ trên trời xuống dưới đất không ai có thể địch nổi. Hoàng đế không lên tiếng, chỉ nghe thấy Chiêu Dương hắng giọng một cái, nhỏ giọng hát lên.
“Chiếc thuyền gỗ bách kia, trôi nổi ở giữa dòng. Thiếu niên đang rủ tóc xuống đó, là đối tượng trong lòng của ta. Đến khi lìa đời cũng không thay tâm đổi dạ. Trời của ta ơi, mẹ của ta ơi! Vì sao không hiểu cho lòng ta!
Chiếc thuyền gỗ bách kia, trôi trên dòng bên cạnh. Thiếu niên đang rủ tóc xuống đó, là đối tượng mà ta ái mộ. Đến khi lìa đời cũng không thay đổi tình cảm. Trời của ta ơi, mẹ của ta ơi! Vì sao không hiểu cho lòng ta!”
Nàng không có giọng nói mềm mại, cũng không có giọng hát kiều mị, chỉ là nhẹ giọng hát, trong tiếng ca là cả sự trong sáng ngây thơ.
Bài mà nàng hát chính là bài “Bách thuyền” trong “Quốc phong”, Hoàng đế biết, bài thơ này là câu chuyện của một thiếu nữ cùng ý trung nhân yêu nhau, nhưng vấp phải sự phản đối của cha mẹ, vì vậy mới than thở buồn thương. Lời bài hát lấy hình ảnh chiếc thuyền gỗ bách phiêu phiêu đãng đãng trên sông, lên án số kiếp tình yêu không chung phận.
Tính cách của một người có thể nghe được từ trong tiếng ca, một bài tình ca u oán như vậy từ trong miệng nàng bật ra, lại không mang theo sự bi thương, mà chỉ có thanh lệ du dương vui vẻ, chắc hẳn nàng còn chưa yêu ai bao giờ, nên cũng chẳng biết thế nào là vui buồn trong tình yêu.
Hoàng đế nghĩ tới đây, bỗng nhiên có chút phiền não. Hắn nhìn ánh nến trên người tập trung suy nghĩ, nghe tiếng hát của nàng, trong lòng lại từ từ dâng lên từng đợt ngọt ngào.
Nha đầu này dường như luôn có rất nhiều sự vui vẻ có thể bộc lộ, hắn bĩu môi, cảm thấy dẫn nàng theo xuống phía nam thật sự là một ý kiến hay.
Nhưng một lúc sau, Hoàng đế còn chưa ngủ hẳn, nàng chợt ngừng hát.
Hoàng đế nghi ngờ đưa mắt nhìn nàng, lúc này mới phát hiện ra không biết từ khi nào nàng đã ngủ thiếp đi rồi. Hắn còn chưa ngủ mà, sao nàng đã ngủ rồi? Hoàng đế rất tức giận, muốn đánh thức nàng mắng cho một trận, rồi lại thấy nàng yên lặng ngủ thì ngẩn người.
Thôi đi, để cho nàng ngủ. Người không có tâm can, nói cũng vô ích, tự dưng lại chọc mình không vui.
Chủ tử còn chưa ngủ, nàng đúng là ăn gan hùm tim báo mà! Hắn không vui lật người, nhưng lại không nhận ra hắn đang theo bản năng làm động tác thật nhẹ nhàng, để tránh phát ra tiếng động quá lớn.
/25
|