Triệu Mạnh Ngôn chờ ở bên ngoài cửa Từ Ninh cung, lúc Hoàng đế nhìn thấy hắn thì hắn đang mở túi giấy dầu trong tay ra lấy đồ vật bên trong bỏ vào trong miệng, còn nhai lộp cộp giòn tan.
Không biết lúc mà trưởng Công chúa đứng ở bên cạnh hắn, gương mặt phình ra thì không hiểu không khí sẽ như thế nào.
Trưởng Công chúa chính trực, chải búi tóc Phi Tiên, mang trâm cài vàng thuần, bởi vì phải xuất cung nên ăn mặc cũng cực kì đơn giản, trên áo thêu hoa nhỏ màu xanh nhạt, váy bên dưới thêu hoa hạnh. Tuy nói ăn mặc đơn giản, nhưng nhan sắc cô nương nhà nàng xinh đẹp thuần khiết, huống chi nàng còn là người Cố gia, dung mạo đều là tuyệt sắc.
Lúc này, nàng thấy Hoàng đế tới nên mở miệng tố cáo: “Nhị ca tới thật đúng lúc, Triệu Mạnh Ngôn thật là to gan, bản Công chúa để ý hắn mới đòi đồ ăn của hắn, hắn không những không cho, còn một mình nhai lộp cộp giòn tan!”
Mắt thấy Triệu Mạnh Ngôn lại ném một viên đậu phộng rang vào miệng, nàng tức giận đến giậm chân: “Nhị ca phải phân xử cho ta!”
Triệu Mạnh Ngôn cảm thấy mình đặc biệt vô tội: “Hoàng thượng phải nhìn rõ mọi việc, thần dậy trễ, chưa ăn sáng đã vội vàng chạy tới hộ giá, chút đồ ăn vặt này hôm nay cứu sinh mạng thần. Trưởng Công chúa không nên đòi, không phải là thần không phóng khoáng, thật sự là…”
“Là cái gì?”
“Là thần sợ mình ăn không đủ no.” Hắn cung kính thừa nhận.
Hoàng đế muốn cười, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của trưởng Công chúa đã đỏ bừng lên, hắn xưa nay luôn cưng chiều muội muội này, ngay lúc này cũng không tiện bật cười, chỉ có thể miễn cưỡng căng mặt, liếc nhìn túi giấy dầu nhỏ kia: “Đây là cách thưởng thức? Trẫm chỉ nghe nói hành khất đi ăn xin ngoài đường mới tiện tay cầm túi vải rách giả bộ ăn, Triệu Thị lang tốt xấu gì cũng là quan nhị phẩm trong triều, tại sao hôm nay cũng học theo tên hành khất?”
Hắn nhìn trưởng Công chúa một cái, nghiêm nghị răn dạy: “Lan Xuân, cô nương phải có dáng vẻ cô nương, lại đi học bộ dạng xấu hổ này mà xin ăn, ngươi không sợ mất mặt thì cứ qua mà đòi!”
Trưởng Công chúa nghe hắn nói gần nói xa làm Triệu Mạnh Ngôn tổn thương, thì không còn tức giận nữa, trợn mắt nhìn Triệu Mạnh Ngôn một cái rồi lên kiệu, kêu đi Thái miếu.
Triệu Mạnh Ngôn …….
Hoàng đế đâu có khiển trách trưởng Công chúa, rõ ràng là đang cười nhạo hắn.
Mắt thấy trưởng Công chúa đã rời đi, lúc này Hoàng đế mới giãn chân mày, lại nhìn đồ trong tay hắn: “Đây rốt cuộc là cái gì?”
“Đậu phộng rang, kẹo thạch anh mềm, quả hạch đào, hạt điều húng lìu…”. Hắn thuộc như lòng bàn tay.
Hoàng đế nhướng mày: “Càng lớn càng không ra dáng, ngươi thấy con cháu nhà ai ở kinh thành cầm một túi giấy dầu ăn quà vặt chưa? Dù gì cũng là chịu ơn Thế tử gia, Thị Lang của trẫm, để cho người ta nhìn thấy còn ra thể thống gì nữa?”
Triệu Mạnh Ngôn cũng không dám ăn nữa, cầm túi giấy dầu lắc đầu: “Thể thống là cái gì? Thần chỉ biết là đồ ăn ngon, hôm nay tết Hàn thực quay đi quay lại chỉ có chút bánh ngọt, ăn một miếng đã ngán. Có túi đồ này thì tuyệt vời, chỉ tiếc là hơi mặn, nếu ngọt thì tốt hơn.”
Hoàng đế đang định chuẩn bị lên kiệu, nghe vậy thì ngừng lại: “Mặn ư?”
Hắn nghiêng đầu nhặt một viên hạch đào trong gói giấy dầu ném vào miệng, hai lông mày không vểnh lên.
Hắn không thích ăn đồ ngọt, bánh ngọt trong tết Hàn thực thật làm người ta đau đầu, nhưng cái túi trước mắt này… Hắn không nhịn được, lại nhặt một viên đậu phộng, vẫn là hương vị mặn hợp khẩu vị cắn giòn tan rôm rốp.
Sau một khắc, Hoàng đế nhấc tay thoáng qua cầm lấy túi giấy dầu kia, bọc lại, nhét vào vạt áo: “Thứ tốt này ở đâu ra?”
“Tư thiện phòng có.” Triệu Mạnh Ngôn nói mà không dám tin vào hai mắt của mình, kéo ống tay áo Hoàng đế, “Hoàng thượng, đồ ăn vặt của thần mà…”
“Ngươi nói là đồ của Tư thiện phòng, là Tư thiện phòng của trẫm hay là Tư thiện phòng của ngươi?” Hoàng đế nói rất hợp tình hợp lí, “Huống chi ăn lộc vua, phải hết lòng với vua. Bổng lộc của ngươi là trẫm cho, trẫm chính là cơm áo cha mẹ của ngươi, trẫm ăn đồ của ngươi, đó không phải là ăn của mình sao?”
Nô tài đi theo đến Thái miếu đứng ở bên đường, Hoàng đế cầm bánh ngọt trong mâm cung nữ đang bưng, nhét vào trong ngực áo Triệu Mạnh Ngôn.
“Trẫm thích ăn mặn, ngươi thích ăn ngọt, vừa hay chúng ta một đổi một.”
Nói xong, hắn sải bước lên kiệu, ra hiệu Đức An khởi kiệu.
Triệu Mạnh Ngôn không phản bác được.
Hắn cũng không thể nói với Thiên tử: “Hoàng thượng, vừa rồi không phải người nói là giống hành khất ư, lúc này không phải tự mình đánh vào mặt mình sao?”
Trừ phi hắn muốn chết.
Có thể tới Thái miếu tế tổ, trừ Hoàng đế ra thì chỉ có Cung thân vương ở kinh thành, hoàng muội Lan Xuân, Hoàng hậu, còn có một trai một gái, Hoàng tử là con Hoàng hậu, năm nay chín tuổi, Công chúa là con Thư tần, bởi vì thân phận Thư tần thấp kém nên không thể tham dự đại lễ tế tổ cho nên Hoàng hậu thay mặt chăm sóc.
Thống lĩnh cấm quân Phương Hoài dẫn đại quân canh giữ Thái miếu, bảo vệ Hoàng đế.
Thái miếu cũng không quá khác biệt với đại điện trong thành, đều là tường xanh ngói đỏ. Ngoài miếu có đỉnh đồng để dâng hương cúng, bên ngoài Hoàng hậu đang hoàn thành lễ Tế tự. Hoàng đế và Cung thân vương, trưởng Công chúa Lan Xuân cùng nhau vào bên trong miếu.
Bên trong Thái miếu thờ phụng liệt tổ liệt tông Hoàng thất Đại Hưng, Đại Hưng dựng nước đã hơn 270 năm, từ Cao Tổ đến Tiên đế tổng cộng trải qua 13 vị Đế vương, có hưng có suy, cho đến tận bây giờ.
Miếu thờ cực cao, màu sơn đã có chút loang lổ, mười ba linh vị Đế vương đứng lặng trong miếu tĩnh mịch, chỉ có từng đợt từng đợt khói xanh làm bạn.
Hoàng đế sắc phong Thái tử từ lúc mười hai tuổi, hàng năm đều sẽ tới nơi này tế tổ.
Mỗi một lần thấy những bài vị lẻ loi kia, hắn cũng không nhịn được suy nghĩ về cảnh tượng sau khi mình chết. Hiện giờ hắn còn không có tên hiệu, hắn cũng không thể biết được trên bài vị sẽ viết những gì, nhưng hắn biết cuối cùng mình cũng trở thành một khối gỗ mục cô đơn ở chỗ này, được hậu nhân thờ cúng, rồi lại hư vô không có chút ý nghĩa nào.
Phụ trách lễ tế ở Thái miếu là Thái giám ở Ti Lễ giám, quanh năm canh giữ ở Thái miếu. Hắn cung kính đưa hương đốt sẵn tới tay Hoàng đế, Hoàng đế nhận lấy, quỳ xuống đất hành lễ sau đó cắm hương vào trong lư: “Con cháu cùng huynh đệ, Hoàng muội Lan Xuân Đại Hưng bái kiến liệt tổ liệt tông”.
Cung thân vương và trưởng Công chúa Lan Xuân cũng quỳ xuống hành đại lễ.
Thái miếu là nơi không phải ai cũng có thể vào, cấm quân ở ngoài, lễ quan ở ngoài, ngay cả Đức An cũng canh giữ ở ngoài điện. Bây giờ trong miếu chỉ còn lại Hoàng đế, Cung thân vương, trưởng Công chúa Lan Xuân, cùng với Thái giám phụ trách dâng hương.
Hoàng đế khấu đầu ba cái, Thái giám kia tự giác bước lên nâng hắn dậy. Lan Xuân sau lưng hắn, khó khăn ngẩng đầu chuẩn bị đứng dậy thì nhìn thấy Thái giám kia đưa tay ra, đồng thời ống tay áo màu xanh thẫm đột nhiên bay ra một đạo hàn quang.
“Nhị ca!” Nàng hét lên một tiếng, theo bản năng đưa tay đẩy Hoàng đế ra.
Nhưng khí lực của nàng không đủ, khó khăn lắm mới đẩy được Hoàng đế lui về phía sau hai bước, mà Thái giám Ti Lễ giám kia hẳn là muốn hành thích Hoàng đế, chủy thủ sắc bén lao về phía tim Hoàng đế. Nàng đưa tay ra đẩy, đúng lúc đẩy vào trước ngực Hoàng đế, chủy thủ kia cũng đâm vào mu bàn tay của nàng, máu tươi tràn lan.
Thái giám kia thấy một đao chưa thành, bỗng chốc rút chủy thủ về, đẩy Lan Xuân ra, lại đâm một đao vào Hoàng đế.
Một tay Hoàng đế kéo Lan Xuân, một cước đạp trúng tim hắn, hắn bị đá một cái ngã ngửa, máu từ trong miệng phun ra.
Cung thân vương cách khá xa, ngay lập tức bước lớn chạy đến trước mặt Thái giám, giơ tay đoạt lấy thanh chủy thủ kia, quỳ một gối trên người Thái giám, ép cho hắn không thể động đậy. Sau một khắc, chủy thủ cũng để trên yết hầu hắn: “Nói, người nào phái ngươi tới!”
Thái giám thấy hành thích bất thành, chợt cười to hai tiếng, mắng câu: “Cẩu Hoàng đế, ngươi chống lại di chiếu tiên đế, cướp ngôi vị Hoàng đế, ngươi không chết tử tế được!”
Vừa dứt lời, hắn phun ra một ngụm máu, cổ lệch về một bên không có động tĩnh.
Cung thân vương bị lời của hắn làm kinh hãi ngẩn người, ngay sau đó mới phục hồi tinh thần đi thăm dò hơi thở, phát hiện người đã không còn thở. Hắn lại duỗi tay bóp cằm người nọ, sắc mặt trầm xuống: “Là tử sĩ!”
Trong hàm cất giấu thuốc độc đã bị hắn cắn nát, dược tính cực mạnh, vừa nuốt vào sẽ chết.
“Người đâu”, hắn muốn gọi thống lĩnh cấm quân Phương Hoài vào đây, lại bị Hoàng đế trầm giọng quát bảo ngưng lại.
“Không cần gọi người.” Hoàng đế dìu Lan Xuân, chân mày sít lại nhìn người vừa chết, “Đã là tử sĩ, nhất định đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần người chết đầu mối liền mất. Trước hết chờ một chút.”
Hắn đang suy nghĩ thật nhanh, đồng thời vén tay lên, xé xuống một đoạn vải, lo lắng băng bó cho Lan Xuân.
Bàn tay Lan Xuân bị chủy thủ đâm thủng, đau đến nước mắt to như viên bi lăn xuống. Nhưng nàng không khóc thành tiếng, ngược lại hoảng sợ chỉ vào ngực Hoàng đế: “Nhị ca, người bị thương!”
Thái giám này đã dùng hết toàn lực hạ đao, chủy thủ không những xuyên thủng bàn tay Lan Xuân, ngay cả ngực Hoàng đế cũng bị thương, vẩy đã bị tróc, nếu không phải là Lan Xuân ở gần, cũng không thấy được vệt máu đậm.
Hoàng đế băng bó tay cho nàng xong, sau đó cúi đầu nhìn xuống, trước ngực quả thật có máu, nhưng không hề thấy đau, đưa tay ra sờ thử, bỗng nhiên dừng lại, lúc vươn tay ra lần nữa thì trong tay lại nắm được túi giấy dầu.
Túi giấy dầu này đã bị chọc thủng, trước sau có hai cái lỗ to còn mơ hồ có thể nhìn thấy động phộng rang nhuốm máu. Sắc mặt Hoàng đế khó coi, nếu một đao kia trực tiếp cắm ở trên người hắn, chỉ sợ hắn sẽ không có tinh thần tốt để đứng ở đây băng bó cho Lan Xuân.
Trong lòng trăm lần thay đổi, giây lát đã có quyết định: “Lan Xuân, chỉ có thể để ngươi uất ức nhịn đau trước, giấu tay trong ống tay áo, không để cho người khác nhìn ra khác thường.”
Hắn nhét túi giấy dầu vào ống tay áo, rồi cố hết sức đè nhẹ lên vết thương trước ngực.
Cung thân vương vội la lên: “Hoàng thượng không thể…”
“Không sao.” Hoàng đế chỉ nhíu mày một cái, nhìn vết máu trước ngực trong nháy mắt mở rộng thành một khối sẫm màu, sau đó mới té xuống đất.
Trước khi gọi Phương Hoài tới, hắn ngẩng đầu nhìn Cung thân vương, liếc mắt nhìn thật sâu.
“Tam đệ, không thể nói chuyện hôm nay ra ngoài.”
Cái nhìn kia thật sâu đậm, giống như là muốn tiến vào trong lòng người.
Cung thân vương trong lòng rét lạnh, trong phút chốc hiểu lời của Hoàng đế – không thể nói không phải là chuyện hành thích hay chuyện hắn làm bộ bị trọng thương, mà là Thái giám kia luôn miệng nói hắn chống lại di chiếu tiên đế, cướp ngôi vị Hoàng đế.
Không biết lúc mà trưởng Công chúa đứng ở bên cạnh hắn, gương mặt phình ra thì không hiểu không khí sẽ như thế nào.
Trưởng Công chúa chính trực, chải búi tóc Phi Tiên, mang trâm cài vàng thuần, bởi vì phải xuất cung nên ăn mặc cũng cực kì đơn giản, trên áo thêu hoa nhỏ màu xanh nhạt, váy bên dưới thêu hoa hạnh. Tuy nói ăn mặc đơn giản, nhưng nhan sắc cô nương nhà nàng xinh đẹp thuần khiết, huống chi nàng còn là người Cố gia, dung mạo đều là tuyệt sắc.
Lúc này, nàng thấy Hoàng đế tới nên mở miệng tố cáo: “Nhị ca tới thật đúng lúc, Triệu Mạnh Ngôn thật là to gan, bản Công chúa để ý hắn mới đòi đồ ăn của hắn, hắn không những không cho, còn một mình nhai lộp cộp giòn tan!”
Mắt thấy Triệu Mạnh Ngôn lại ném một viên đậu phộng rang vào miệng, nàng tức giận đến giậm chân: “Nhị ca phải phân xử cho ta!”
Triệu Mạnh Ngôn cảm thấy mình đặc biệt vô tội: “Hoàng thượng phải nhìn rõ mọi việc, thần dậy trễ, chưa ăn sáng đã vội vàng chạy tới hộ giá, chút đồ ăn vặt này hôm nay cứu sinh mạng thần. Trưởng Công chúa không nên đòi, không phải là thần không phóng khoáng, thật sự là…”
“Là cái gì?”
“Là thần sợ mình ăn không đủ no.” Hắn cung kính thừa nhận.
Hoàng đế muốn cười, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của trưởng Công chúa đã đỏ bừng lên, hắn xưa nay luôn cưng chiều muội muội này, ngay lúc này cũng không tiện bật cười, chỉ có thể miễn cưỡng căng mặt, liếc nhìn túi giấy dầu nhỏ kia: “Đây là cách thưởng thức? Trẫm chỉ nghe nói hành khất đi ăn xin ngoài đường mới tiện tay cầm túi vải rách giả bộ ăn, Triệu Thị lang tốt xấu gì cũng là quan nhị phẩm trong triều, tại sao hôm nay cũng học theo tên hành khất?”
Hắn nhìn trưởng Công chúa một cái, nghiêm nghị răn dạy: “Lan Xuân, cô nương phải có dáng vẻ cô nương, lại đi học bộ dạng xấu hổ này mà xin ăn, ngươi không sợ mất mặt thì cứ qua mà đòi!”
Trưởng Công chúa nghe hắn nói gần nói xa làm Triệu Mạnh Ngôn tổn thương, thì không còn tức giận nữa, trợn mắt nhìn Triệu Mạnh Ngôn một cái rồi lên kiệu, kêu đi Thái miếu.
Triệu Mạnh Ngôn …….
Hoàng đế đâu có khiển trách trưởng Công chúa, rõ ràng là đang cười nhạo hắn.
Mắt thấy trưởng Công chúa đã rời đi, lúc này Hoàng đế mới giãn chân mày, lại nhìn đồ trong tay hắn: “Đây rốt cuộc là cái gì?”
“Đậu phộng rang, kẹo thạch anh mềm, quả hạch đào, hạt điều húng lìu…”. Hắn thuộc như lòng bàn tay.
Hoàng đế nhướng mày: “Càng lớn càng không ra dáng, ngươi thấy con cháu nhà ai ở kinh thành cầm một túi giấy dầu ăn quà vặt chưa? Dù gì cũng là chịu ơn Thế tử gia, Thị Lang của trẫm, để cho người ta nhìn thấy còn ra thể thống gì nữa?”
Triệu Mạnh Ngôn cũng không dám ăn nữa, cầm túi giấy dầu lắc đầu: “Thể thống là cái gì? Thần chỉ biết là đồ ăn ngon, hôm nay tết Hàn thực quay đi quay lại chỉ có chút bánh ngọt, ăn một miếng đã ngán. Có túi đồ này thì tuyệt vời, chỉ tiếc là hơi mặn, nếu ngọt thì tốt hơn.”
Hoàng đế đang định chuẩn bị lên kiệu, nghe vậy thì ngừng lại: “Mặn ư?”
Hắn nghiêng đầu nhặt một viên hạch đào trong gói giấy dầu ném vào miệng, hai lông mày không vểnh lên.
Hắn không thích ăn đồ ngọt, bánh ngọt trong tết Hàn thực thật làm người ta đau đầu, nhưng cái túi trước mắt này… Hắn không nhịn được, lại nhặt một viên đậu phộng, vẫn là hương vị mặn hợp khẩu vị cắn giòn tan rôm rốp.
Sau một khắc, Hoàng đế nhấc tay thoáng qua cầm lấy túi giấy dầu kia, bọc lại, nhét vào vạt áo: “Thứ tốt này ở đâu ra?”
“Tư thiện phòng có.” Triệu Mạnh Ngôn nói mà không dám tin vào hai mắt của mình, kéo ống tay áo Hoàng đế, “Hoàng thượng, đồ ăn vặt của thần mà…”
“Ngươi nói là đồ của Tư thiện phòng, là Tư thiện phòng của trẫm hay là Tư thiện phòng của ngươi?” Hoàng đế nói rất hợp tình hợp lí, “Huống chi ăn lộc vua, phải hết lòng với vua. Bổng lộc của ngươi là trẫm cho, trẫm chính là cơm áo cha mẹ của ngươi, trẫm ăn đồ của ngươi, đó không phải là ăn của mình sao?”
Nô tài đi theo đến Thái miếu đứng ở bên đường, Hoàng đế cầm bánh ngọt trong mâm cung nữ đang bưng, nhét vào trong ngực áo Triệu Mạnh Ngôn.
“Trẫm thích ăn mặn, ngươi thích ăn ngọt, vừa hay chúng ta một đổi một.”
Nói xong, hắn sải bước lên kiệu, ra hiệu Đức An khởi kiệu.
Triệu Mạnh Ngôn không phản bác được.
Hắn cũng không thể nói với Thiên tử: “Hoàng thượng, vừa rồi không phải người nói là giống hành khất ư, lúc này không phải tự mình đánh vào mặt mình sao?”
Trừ phi hắn muốn chết.
Có thể tới Thái miếu tế tổ, trừ Hoàng đế ra thì chỉ có Cung thân vương ở kinh thành, hoàng muội Lan Xuân, Hoàng hậu, còn có một trai một gái, Hoàng tử là con Hoàng hậu, năm nay chín tuổi, Công chúa là con Thư tần, bởi vì thân phận Thư tần thấp kém nên không thể tham dự đại lễ tế tổ cho nên Hoàng hậu thay mặt chăm sóc.
Thống lĩnh cấm quân Phương Hoài dẫn đại quân canh giữ Thái miếu, bảo vệ Hoàng đế.
Thái miếu cũng không quá khác biệt với đại điện trong thành, đều là tường xanh ngói đỏ. Ngoài miếu có đỉnh đồng để dâng hương cúng, bên ngoài Hoàng hậu đang hoàn thành lễ Tế tự. Hoàng đế và Cung thân vương, trưởng Công chúa Lan Xuân cùng nhau vào bên trong miếu.
Bên trong Thái miếu thờ phụng liệt tổ liệt tông Hoàng thất Đại Hưng, Đại Hưng dựng nước đã hơn 270 năm, từ Cao Tổ đến Tiên đế tổng cộng trải qua 13 vị Đế vương, có hưng có suy, cho đến tận bây giờ.
Miếu thờ cực cao, màu sơn đã có chút loang lổ, mười ba linh vị Đế vương đứng lặng trong miếu tĩnh mịch, chỉ có từng đợt từng đợt khói xanh làm bạn.
Hoàng đế sắc phong Thái tử từ lúc mười hai tuổi, hàng năm đều sẽ tới nơi này tế tổ.
Mỗi một lần thấy những bài vị lẻ loi kia, hắn cũng không nhịn được suy nghĩ về cảnh tượng sau khi mình chết. Hiện giờ hắn còn không có tên hiệu, hắn cũng không thể biết được trên bài vị sẽ viết những gì, nhưng hắn biết cuối cùng mình cũng trở thành một khối gỗ mục cô đơn ở chỗ này, được hậu nhân thờ cúng, rồi lại hư vô không có chút ý nghĩa nào.
Phụ trách lễ tế ở Thái miếu là Thái giám ở Ti Lễ giám, quanh năm canh giữ ở Thái miếu. Hắn cung kính đưa hương đốt sẵn tới tay Hoàng đế, Hoàng đế nhận lấy, quỳ xuống đất hành lễ sau đó cắm hương vào trong lư: “Con cháu cùng huynh đệ, Hoàng muội Lan Xuân Đại Hưng bái kiến liệt tổ liệt tông”.
Cung thân vương và trưởng Công chúa Lan Xuân cũng quỳ xuống hành đại lễ.
Thái miếu là nơi không phải ai cũng có thể vào, cấm quân ở ngoài, lễ quan ở ngoài, ngay cả Đức An cũng canh giữ ở ngoài điện. Bây giờ trong miếu chỉ còn lại Hoàng đế, Cung thân vương, trưởng Công chúa Lan Xuân, cùng với Thái giám phụ trách dâng hương.
Hoàng đế khấu đầu ba cái, Thái giám kia tự giác bước lên nâng hắn dậy. Lan Xuân sau lưng hắn, khó khăn ngẩng đầu chuẩn bị đứng dậy thì nhìn thấy Thái giám kia đưa tay ra, đồng thời ống tay áo màu xanh thẫm đột nhiên bay ra một đạo hàn quang.
“Nhị ca!” Nàng hét lên một tiếng, theo bản năng đưa tay đẩy Hoàng đế ra.
Nhưng khí lực của nàng không đủ, khó khăn lắm mới đẩy được Hoàng đế lui về phía sau hai bước, mà Thái giám Ti Lễ giám kia hẳn là muốn hành thích Hoàng đế, chủy thủ sắc bén lao về phía tim Hoàng đế. Nàng đưa tay ra đẩy, đúng lúc đẩy vào trước ngực Hoàng đế, chủy thủ kia cũng đâm vào mu bàn tay của nàng, máu tươi tràn lan.
Thái giám kia thấy một đao chưa thành, bỗng chốc rút chủy thủ về, đẩy Lan Xuân ra, lại đâm một đao vào Hoàng đế.
Một tay Hoàng đế kéo Lan Xuân, một cước đạp trúng tim hắn, hắn bị đá một cái ngã ngửa, máu từ trong miệng phun ra.
Cung thân vương cách khá xa, ngay lập tức bước lớn chạy đến trước mặt Thái giám, giơ tay đoạt lấy thanh chủy thủ kia, quỳ một gối trên người Thái giám, ép cho hắn không thể động đậy. Sau một khắc, chủy thủ cũng để trên yết hầu hắn: “Nói, người nào phái ngươi tới!”
Thái giám thấy hành thích bất thành, chợt cười to hai tiếng, mắng câu: “Cẩu Hoàng đế, ngươi chống lại di chiếu tiên đế, cướp ngôi vị Hoàng đế, ngươi không chết tử tế được!”
Vừa dứt lời, hắn phun ra một ngụm máu, cổ lệch về một bên không có động tĩnh.
Cung thân vương bị lời của hắn làm kinh hãi ngẩn người, ngay sau đó mới phục hồi tinh thần đi thăm dò hơi thở, phát hiện người đã không còn thở. Hắn lại duỗi tay bóp cằm người nọ, sắc mặt trầm xuống: “Là tử sĩ!”
Trong hàm cất giấu thuốc độc đã bị hắn cắn nát, dược tính cực mạnh, vừa nuốt vào sẽ chết.
“Người đâu”, hắn muốn gọi thống lĩnh cấm quân Phương Hoài vào đây, lại bị Hoàng đế trầm giọng quát bảo ngưng lại.
“Không cần gọi người.” Hoàng đế dìu Lan Xuân, chân mày sít lại nhìn người vừa chết, “Đã là tử sĩ, nhất định đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần người chết đầu mối liền mất. Trước hết chờ một chút.”
Hắn đang suy nghĩ thật nhanh, đồng thời vén tay lên, xé xuống một đoạn vải, lo lắng băng bó cho Lan Xuân.
Bàn tay Lan Xuân bị chủy thủ đâm thủng, đau đến nước mắt to như viên bi lăn xuống. Nhưng nàng không khóc thành tiếng, ngược lại hoảng sợ chỉ vào ngực Hoàng đế: “Nhị ca, người bị thương!”
Thái giám này đã dùng hết toàn lực hạ đao, chủy thủ không những xuyên thủng bàn tay Lan Xuân, ngay cả ngực Hoàng đế cũng bị thương, vẩy đã bị tróc, nếu không phải là Lan Xuân ở gần, cũng không thấy được vệt máu đậm.
Hoàng đế băng bó tay cho nàng xong, sau đó cúi đầu nhìn xuống, trước ngực quả thật có máu, nhưng không hề thấy đau, đưa tay ra sờ thử, bỗng nhiên dừng lại, lúc vươn tay ra lần nữa thì trong tay lại nắm được túi giấy dầu.
Túi giấy dầu này đã bị chọc thủng, trước sau có hai cái lỗ to còn mơ hồ có thể nhìn thấy động phộng rang nhuốm máu. Sắc mặt Hoàng đế khó coi, nếu một đao kia trực tiếp cắm ở trên người hắn, chỉ sợ hắn sẽ không có tinh thần tốt để đứng ở đây băng bó cho Lan Xuân.
Trong lòng trăm lần thay đổi, giây lát đã có quyết định: “Lan Xuân, chỉ có thể để ngươi uất ức nhịn đau trước, giấu tay trong ống tay áo, không để cho người khác nhìn ra khác thường.”
Hắn nhét túi giấy dầu vào ống tay áo, rồi cố hết sức đè nhẹ lên vết thương trước ngực.
Cung thân vương vội la lên: “Hoàng thượng không thể…”
“Không sao.” Hoàng đế chỉ nhíu mày một cái, nhìn vết máu trước ngực trong nháy mắt mở rộng thành một khối sẫm màu, sau đó mới té xuống đất.
Trước khi gọi Phương Hoài tới, hắn ngẩng đầu nhìn Cung thân vương, liếc mắt nhìn thật sâu.
“Tam đệ, không thể nói chuyện hôm nay ra ngoài.”
Cái nhìn kia thật sâu đậm, giống như là muốn tiến vào trong lòng người.
Cung thân vương trong lòng rét lạnh, trong phút chốc hiểu lời của Hoàng đế – không thể nói không phải là chuyện hành thích hay chuyện hắn làm bộ bị trọng thương, mà là Thái giám kia luôn miệng nói hắn chống lại di chiếu tiên đế, cướp ngôi vị Hoàng đế.
/25
|