Hoàng đế có lệnh, chuyện Chiêu Dương đi Dưỡng Tâm điện cần phải giữ bí mật tuyệt đối, không được truyền ra ngoài. Chiêu Dương một lòng an phận thủ thường làm một tiểu điển thiện, quả thật làm theo ý chỉ của Hoàng đế, không hề đề cập tới việc từng đi Dưỡng Tâm điện.
Ngày hôm sau, nàng coi như đại nghiệp nhiệt tình trước nay chưa từng có vùi đầu vào làm đồ ăn vặt, dù sao Hoàng đế chỉ muốn hai túi đồ ăn vặt, ngay cả mỗi viên đậu phộng, mỗi miếng hạch đào nàng đều yên lặng làm đi làm lại, tỉ mỉ, không dám qua loa dù chỉ một chút.
Nàng còn có chút phiền muộn, chẳng lẽ ngày đó nàng làm túi đồ ăn kia thật sự là không chú ý vệ sinh, làm đồ bẩn, cho nên mới hại Hoàng đế ngã bệnh sao? Nhưng nhìn Hoàng đế cũng không giống bị bệnh.
Đậu phộng rang vừng mặn, hạch đào, kẹo thạch anh mềm, còn có hạt điều húng lìu cùng với cao mã thầy… Nàng cũng tỉ mỉ chuẩn bị từng thứ, còn tự mình nếm thử mỗi thứ một ít, ngủ một đêm dậy thấy chính mình vẫn hoạt bát, không có ngã bệnh cũng không có chỗ nào thấy không thoải mái, lúc này mới thở ra, bỏ đồ ăn vào trong hộp đựng thức ăn, mang đến Dưỡng Tâm điện.
Đại Tổng quan Đức An bên cạnh Hoàng đế thông báo thay nàng, nàng mang theo hộp đựng thức ăn rón rén đi vào trong đại điện. Cửa điện đóng lại, nàng liếc nhìn thật nhanh trông thấy Hoàng đế đang ngồi ở bên cửa sổ đọc sách, quỳ xuống thỉnh an.
“Đứng lên đi.” Hoàng đế đang mang bệnh, thỉnh thoảng sẽ phải nằm sập, vì vậy chỉ mặc quần áo lót trắng, sau khi đứng dậy chỉ khoác thêm áo ngoài màu xanh đen. Thấy Chiêu Dương tới, hắn đặt sách xuống, bảo nàng để hộp đựng thức ăn ở trên long án trước mặt hắn.
Hắn mở hộp đựng thức ăn nhìn thử, mới cầm miếng cao mã thầy đưa vào miệng đã bị Đức An ở bên cạnh ngăn cản: “Chủ tử, đây không phải là đồ ăn do Tư thiện phòng đưa tới theo quy củ, hay để nô tài thử qua trước”.
Trên dưới Hậu cung đều biết Hoàng đế bị bệnh, mấy ngày nay đồ ăn Tư Thiện phòng đưa tới đều không có ngoại lệ toàn bộ đều là đồ dễ tiêu thích hợp với khẩu vị của người bệnh, ngay cả canh thập toàn đại bổ cũng phải cho cực ít muối. Thuốc bổ không áp được mùi tanh của gà nên khó có thể cho vào miệng. Hoàng đế ăn khổ, nhưng biện pháp tương kế tựu kế này là tự hắn nghĩ ra, trách ai đây?
Hắn tâm tâm niệm niệm túi đồ ăn mặn hôm đi Thái miếu, thật vất vả mới đợi được, vẫn còn phải theo quy củ có người nếm thử thức ăn trước hắn. Hoàng đế dừng một chút, chỉ chỉ Chiêu Dương: “Cần gì phiền phức như vậy? Để cho nhac đầu này nếm thử thay ta.”
Không nghĩ tới mình còn cón tác dụng như vậy, Chiêu Dương cung kính lĩnh chỉn, lần lượt đưa từng món ăn trong hộp đựng vào trong miệng. Những thứ này đều là làm cho Hoàng đế ăn, nguyên liệu được chú trọng, không phải cùng một cấp bậc với hôm nàng làm cho mình, nàng ăn rất thỏa mãn, giữa lông mày cũng mang theo nụ cười.
Nhất thời không bắt bẻ những thứ mình đã ăn thử, Chiêu Dương đột nhiên nhặt khối cao mã thầy thứ hai, Hoàng đến chợt lên tiếng: “Cái này ngươi vừa mới thử qua rồi.”
Nàng ngừng lại, vội vàng để xuống, ngẩng đầu dò xét Hoàng đếm, thầm nghĩ không phải Hoàng đế để ý chứ? Nghĩ như vậy, nàng lại nếm quả hạch đào, khóe mắt nhìn thấy Hoàng đế không có biểu cảm gì, cũng không hề chớp mắt nhìn nàng luôn tay với hộp thức ăn. Nàng ăn không vô nữa.
Chiêu Dương ngượng ngùng rút tay về: “Hoàng thượng, những thứ này đều do nô tỳ tự mình làm, nô tỳ cũng đều thử qua một lần, không có vấn đề gì.”
Hoàng đế ừ một tiếng, cảm thấy lấy tay ăn hình như không được nho nhã nên sai Đức An cầm đũa ngà voi đến. Nhưng đậu phộng trơn bóng, cao mã thầy mềm dẻo, cũng không tiện gắp.
Chiêu Dương thay hắng gắp lên, hầu hạ hắn ăn, thấy sắc mặt hắn không tệ, mới cẩn thận nói: “Hoàng thượng, ăn những thứ ăn vặt này nên lấy tay nhặt ăn mới hợp, chiếc đũa này tuy tốt, nhưng sẽ không thấy được sự thú vị của việc ăng quà vặt. Ngài nhìn quả hạch đào này, đậu phộng này, nô tỳ thấy hôm ba mươi tết Thái giám Cung nữ đứng bên hồ xem pháo bông đều nắm một túi giấy dầu trong tay, cho từng viên một vào miệng, nhai thật giòn tan, như vậy mới thú vị.”
Đức An híp mắt quở mắng nàng: “Tot gan! Chủ tử là ai, có thể đánh đồng cùng nô tài chúng ta sao? Nha đầu nhà ngươi ra ngoài không đem theo miệng, nói chuyện không có đầu óc à?”
Chiêu Dương bị dọa giật mình, vội vàng cúi đầu nhận sai: “Dạ dạ dạ, là nô tỳ nói chuyện không có đầu óc, Đại Tổng Quản dạy rất đúng!”
Hoàng đế cũng không so đo với nàng, ngược lại làm theo lời nàng, lấy tay nhặt viên đậu phộng cho vào trong miệng, một lát sau môi khẽ cong, mỉm cười nhẹ: “Thật đúng là thú vị hơn rất nhiều.”
Vóc dáng Hoàng thượng thật là đẹp mắt, Chiêu Dương có chút thất thần. Lần trước thấy hắn nghiêm mặt, chân mày nhăn lại, nàng hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ cảm thấy không có cách nào nhìn thẳng cửu ngũ chí tôn uy nghi. Nhưng hôm nay, nàng nhìn gần mới phát hiện cho dù hắn nhíu mi, cũng là Hoàng đế uy nghiêm đẹp mắt. Mà lúc này hắn lại cười, cánh môi đỏ hồng khiến người ta nghĩ đến chuỗi ngọc mã não lấp lánh, cắp mắt đen nhánh kia sáng rõ, giống nhưn một thư hương.
Hoàng đế thấy bộ dạng ngốc nghếch của nàng, chợt nhớ tới cái gì, thu lại nụ cười nói: “Trẫm hỏi ngươi, mồng tám hàng tháng Đông quý phi tới chỗ người làm đồ ăn sao?”
Chiêu Dương kinh sợ, thu hồi tâm trạng: “Hồi Hoàng thượng, là nô tỳ… hướng dẫn Quý phi nương nương làm.”
Cũng may Hoàng đế không tính toán chuyện này với nàng, chỉ hỏi: “Khang Hi Hoàng đế ăn bánh bao mắt dê rồi?”
Chiêu Dương vội vàng nói: “Việc này nô tỳ không biết rõ, nhưng dân gian đều nói như vậy.”
“Sườn lợn Vô Tích thì sao, xưa kia Hòa thượng Tến Công thật sự dùng lá quạt hương bồ và xương sườn nấu ra một nồi thịt?” Hoàng đế lại hỏi.
Chiêu Dương cười: “Sao có thể chứ? Chẳng qua là chưởng quỹ kia vì thu hút buôn bán nên nói càn thôi. Tuy nhiên sườn lợn Vô Tích này quả nhiên là số một Vô Tích, loan truyền, liền truyền đi cùng chuyện lạ kia, bên ngoài mỹ danh, bên trong kim ngọc, cũng thật sự có rất nhiều người trầm trồ khen ngợi.”
Nàng cũng biết nhiều truyện ly kỳ kỳ lạ, Hoàng đế cũng chưa từng nghe qua chuyện xưa phía sau một món ăn lạ, lòng hiếu kỳ nổi lên: “Ngươi còn biết món ăn nổi tiếng gì khác?”
Hỏi đúng sở trường của nàng rồi, Chiêu Dương cười híp mắt mở miệng nói: “Hoàng thượng biết bánh hỷ long phượng không?” Nàng đột nhiên đắc chí, giương mắt mới phát hiện trên mặt Hoàng đế có bốn chữ rõ ràng: Trẫm không có biết. Nàng quyết định độc thoại thêm, “Bánh hỷ long phượng này là tên bánh truyền thống ở Hồi Bắc, thơm mát trong suốt giòn tan, bánh lớn như trăng tròn, mỗi cái chừng một cân! Nói đến bánh hỷ Long phượng, có liên quan không nhỏ đến Lưu Bị. Có ca dao hát rằng: Lưu Bị thành thân ở Đông Ngô, mới dấy lên bánh hỷ Long phượng.”
Nàng nói nghe êm tai, không kiểu cách, còn mang theo ba phần phong cách cô nương thẳng thắn lưu loát: “Truyền thuyết thời kỳ tam quốc, Tông Quyền giả trang xưng danh hiệu muốn gả muội muội cho Lưu Bị, muốn lừa gạt Lưu Bị cầm chân ở Đông Ngô, lấy Lưu Bị đổi Kinh Châu. Đây đương nhiên là một mưu kế, Tôn Quyền thật sự không muốn gả muội muội cho hắn, cho nên chuyện này chỉ có hắn biết, cả dân chúng Đông Ngôn đều không biết. Không có nghĩ rằng Gia Cát Lượng liếc mắt một cái đã khám phá hết gian kế của hắn, định tương kế tựu kế, hộ tống Lưu Bị đi Đông Ngô, vừa đến Đông Ngô liền đem bánh hỷ Long phượng đã làm xong từ trước phát cho dân chúng xung quanh, trắng trợn tuyên bố sắp cưới muội muội Tôn Quyền làm thê tử. Sau đó cả Đông Ngô đều biết chuyện này, Tôn Quyền sao có thể đổi ý? Sau đó, bánh hỷ Long phượng được đặt tên Đông Ngô, ừm, chính là vùng Hồ Bắc bây giờ.”
Nàng nói thật vui vẻ, ánh mắt cười rộ lên như trăm rằm, hai má có lúm đồng tiền, nhỏ nhỏ nhưng rất sâu, giống như trẻ nhỏ mập mạp đòi tranh tết: “Quan trọng là Gia Cát Khổng Minh thật là người thông minh tuyệt đỉnh dưới gầm trời này.”
Hoàng đế nhìn nàng một lát, hơi có chút xem thường.
Chiêu tương kế tựu kế này, đầu chỉ có Gia Cát Lượng, hắn cũng dùng. Vậy hắn thì sao, hắn liệu có được tính là người thông minh tuyệt đỉnh dưới gầm trời này?
Tiếp theo nàng lại nói Dương quý phi cùng chuyện Quý phi gà xưa, chuyện xưa của Đại Hoàng đế Triệu Bính triều đại Nam Tống cùng hội quốc, những thứ kia có phải thật hay không, chuyện xưa li kỳ kỳ lạ kể ra từ trong miệng nàng bỗng nhiên lại cực kỳ chân thật.
Chiêu Dương nói xong thấy khát nước, trong phút chốc cổ họng khàn khàn, Hoàng đế bật cười, rộng lượng dặn dò Đức An rót cho nàng chén trà. Chiêu Dương cả kinh thất sắc, vội vàng đứng dậy giành với Đức An, còn cười làm lành nói: “Đâu có thể làm phiền Đại tổng quản làm chuyện nhỏ này thay ta chứ? Vừa nói, nàng vừa rót đầy một chén, trước tiên cung cung kính kính bưng cho Hoàng đế: “Hoàng thượng nghe hẳn cũng khát nước? Uống chén trà đã.”
Chén thứ hai bưng cho Đức An: “Mời Đại tổng quản uống.”
Chén thứ ba cho mình, khí khái cao ngất kính Hoàng đế: “Hôm nay nô tì nhìn thấy mặt rồng, tam sinh hữu hạnh được kể chuyện cho Hoàng thượng nghe, thật sự là kiếp trước tu mấy trăm năm, mộ phần bốc lên khói xanh nữa!”
Dứt lời uống một hơi cạn sạch.
Nhìn thấy Hoàng đế tựa như nhìn nàng, nàng vội vàng nhân cơ hội chạy ra, trở về Tư thiện phòng làm việc, nếu không cô cô biết nàng lười biếng lại mắng một trận. Cung cung kính kính làm một đại lễ, Chiêu Dương rốt cuộc cũng được Hoàng đế khoát tay, để cho nàng lui ra.
Nàng như trút được gánh nặng, vui mừng hớn hở lùi khỏi đại điện, cửa còn chưa khép lại đã nghe thấy câu tiếp theo: “Hộp đựng thức ăn này…”
Ngẩng đầu lên, nàng chờ chỉ thị của chủ tử, bày tỏ xong rồi nàng sẽ chuồn mất, nào biết…
“Sáng mai lại đưa đến một hộp nữa.” Khẩu khí của Hoàng đế hời hợt, cuối cùng thêm một câu, “À, cũng làm một chút bánh hỷ long phượng kia, không cần loại một cái một cân, vừa miệng là được, ít đường, trẫm không thích ăn đồ quá ngọt.”
Sáng mai còn tới nữa ư? Chiêu Dương giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, đứng thẫn thờ tại chỗ hồi lâu mới quay về.
Ngày hôm sau, nàng coi như đại nghiệp nhiệt tình trước nay chưa từng có vùi đầu vào làm đồ ăn vặt, dù sao Hoàng đế chỉ muốn hai túi đồ ăn vặt, ngay cả mỗi viên đậu phộng, mỗi miếng hạch đào nàng đều yên lặng làm đi làm lại, tỉ mỉ, không dám qua loa dù chỉ một chút.
Nàng còn có chút phiền muộn, chẳng lẽ ngày đó nàng làm túi đồ ăn kia thật sự là không chú ý vệ sinh, làm đồ bẩn, cho nên mới hại Hoàng đế ngã bệnh sao? Nhưng nhìn Hoàng đế cũng không giống bị bệnh.
Đậu phộng rang vừng mặn, hạch đào, kẹo thạch anh mềm, còn có hạt điều húng lìu cùng với cao mã thầy… Nàng cũng tỉ mỉ chuẩn bị từng thứ, còn tự mình nếm thử mỗi thứ một ít, ngủ một đêm dậy thấy chính mình vẫn hoạt bát, không có ngã bệnh cũng không có chỗ nào thấy không thoải mái, lúc này mới thở ra, bỏ đồ ăn vào trong hộp đựng thức ăn, mang đến Dưỡng Tâm điện.
Đại Tổng quan Đức An bên cạnh Hoàng đế thông báo thay nàng, nàng mang theo hộp đựng thức ăn rón rén đi vào trong đại điện. Cửa điện đóng lại, nàng liếc nhìn thật nhanh trông thấy Hoàng đế đang ngồi ở bên cửa sổ đọc sách, quỳ xuống thỉnh an.
“Đứng lên đi.” Hoàng đế đang mang bệnh, thỉnh thoảng sẽ phải nằm sập, vì vậy chỉ mặc quần áo lót trắng, sau khi đứng dậy chỉ khoác thêm áo ngoài màu xanh đen. Thấy Chiêu Dương tới, hắn đặt sách xuống, bảo nàng để hộp đựng thức ăn ở trên long án trước mặt hắn.
Hắn mở hộp đựng thức ăn nhìn thử, mới cầm miếng cao mã thầy đưa vào miệng đã bị Đức An ở bên cạnh ngăn cản: “Chủ tử, đây không phải là đồ ăn do Tư thiện phòng đưa tới theo quy củ, hay để nô tài thử qua trước”.
Trên dưới Hậu cung đều biết Hoàng đế bị bệnh, mấy ngày nay đồ ăn Tư Thiện phòng đưa tới đều không có ngoại lệ toàn bộ đều là đồ dễ tiêu thích hợp với khẩu vị của người bệnh, ngay cả canh thập toàn đại bổ cũng phải cho cực ít muối. Thuốc bổ không áp được mùi tanh của gà nên khó có thể cho vào miệng. Hoàng đế ăn khổ, nhưng biện pháp tương kế tựu kế này là tự hắn nghĩ ra, trách ai đây?
Hắn tâm tâm niệm niệm túi đồ ăn mặn hôm đi Thái miếu, thật vất vả mới đợi được, vẫn còn phải theo quy củ có người nếm thử thức ăn trước hắn. Hoàng đế dừng một chút, chỉ chỉ Chiêu Dương: “Cần gì phiền phức như vậy? Để cho nhac đầu này nếm thử thay ta.”
Không nghĩ tới mình còn cón tác dụng như vậy, Chiêu Dương cung kính lĩnh chỉn, lần lượt đưa từng món ăn trong hộp đựng vào trong miệng. Những thứ này đều là làm cho Hoàng đế ăn, nguyên liệu được chú trọng, không phải cùng một cấp bậc với hôm nàng làm cho mình, nàng ăn rất thỏa mãn, giữa lông mày cũng mang theo nụ cười.
Nhất thời không bắt bẻ những thứ mình đã ăn thử, Chiêu Dương đột nhiên nhặt khối cao mã thầy thứ hai, Hoàng đến chợt lên tiếng: “Cái này ngươi vừa mới thử qua rồi.”
Nàng ngừng lại, vội vàng để xuống, ngẩng đầu dò xét Hoàng đếm, thầm nghĩ không phải Hoàng đế để ý chứ? Nghĩ như vậy, nàng lại nếm quả hạch đào, khóe mắt nhìn thấy Hoàng đế không có biểu cảm gì, cũng không hề chớp mắt nhìn nàng luôn tay với hộp thức ăn. Nàng ăn không vô nữa.
Chiêu Dương ngượng ngùng rút tay về: “Hoàng thượng, những thứ này đều do nô tỳ tự mình làm, nô tỳ cũng đều thử qua một lần, không có vấn đề gì.”
Hoàng đế ừ một tiếng, cảm thấy lấy tay ăn hình như không được nho nhã nên sai Đức An cầm đũa ngà voi đến. Nhưng đậu phộng trơn bóng, cao mã thầy mềm dẻo, cũng không tiện gắp.
Chiêu Dương thay hắng gắp lên, hầu hạ hắn ăn, thấy sắc mặt hắn không tệ, mới cẩn thận nói: “Hoàng thượng, ăn những thứ ăn vặt này nên lấy tay nhặt ăn mới hợp, chiếc đũa này tuy tốt, nhưng sẽ không thấy được sự thú vị của việc ăng quà vặt. Ngài nhìn quả hạch đào này, đậu phộng này, nô tỳ thấy hôm ba mươi tết Thái giám Cung nữ đứng bên hồ xem pháo bông đều nắm một túi giấy dầu trong tay, cho từng viên một vào miệng, nhai thật giòn tan, như vậy mới thú vị.”
Đức An híp mắt quở mắng nàng: “Tot gan! Chủ tử là ai, có thể đánh đồng cùng nô tài chúng ta sao? Nha đầu nhà ngươi ra ngoài không đem theo miệng, nói chuyện không có đầu óc à?”
Chiêu Dương bị dọa giật mình, vội vàng cúi đầu nhận sai: “Dạ dạ dạ, là nô tỳ nói chuyện không có đầu óc, Đại Tổng Quản dạy rất đúng!”
Hoàng đế cũng không so đo với nàng, ngược lại làm theo lời nàng, lấy tay nhặt viên đậu phộng cho vào trong miệng, một lát sau môi khẽ cong, mỉm cười nhẹ: “Thật đúng là thú vị hơn rất nhiều.”
Vóc dáng Hoàng thượng thật là đẹp mắt, Chiêu Dương có chút thất thần. Lần trước thấy hắn nghiêm mặt, chân mày nhăn lại, nàng hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ cảm thấy không có cách nào nhìn thẳng cửu ngũ chí tôn uy nghi. Nhưng hôm nay, nàng nhìn gần mới phát hiện cho dù hắn nhíu mi, cũng là Hoàng đế uy nghiêm đẹp mắt. Mà lúc này hắn lại cười, cánh môi đỏ hồng khiến người ta nghĩ đến chuỗi ngọc mã não lấp lánh, cắp mắt đen nhánh kia sáng rõ, giống nhưn một thư hương.
Hoàng đế thấy bộ dạng ngốc nghếch của nàng, chợt nhớ tới cái gì, thu lại nụ cười nói: “Trẫm hỏi ngươi, mồng tám hàng tháng Đông quý phi tới chỗ người làm đồ ăn sao?”
Chiêu Dương kinh sợ, thu hồi tâm trạng: “Hồi Hoàng thượng, là nô tỳ… hướng dẫn Quý phi nương nương làm.”
Cũng may Hoàng đế không tính toán chuyện này với nàng, chỉ hỏi: “Khang Hi Hoàng đế ăn bánh bao mắt dê rồi?”
Chiêu Dương vội vàng nói: “Việc này nô tỳ không biết rõ, nhưng dân gian đều nói như vậy.”
“Sườn lợn Vô Tích thì sao, xưa kia Hòa thượng Tến Công thật sự dùng lá quạt hương bồ và xương sườn nấu ra một nồi thịt?” Hoàng đế lại hỏi.
Chiêu Dương cười: “Sao có thể chứ? Chẳng qua là chưởng quỹ kia vì thu hút buôn bán nên nói càn thôi. Tuy nhiên sườn lợn Vô Tích này quả nhiên là số một Vô Tích, loan truyền, liền truyền đi cùng chuyện lạ kia, bên ngoài mỹ danh, bên trong kim ngọc, cũng thật sự có rất nhiều người trầm trồ khen ngợi.”
Nàng cũng biết nhiều truyện ly kỳ kỳ lạ, Hoàng đế cũng chưa từng nghe qua chuyện xưa phía sau một món ăn lạ, lòng hiếu kỳ nổi lên: “Ngươi còn biết món ăn nổi tiếng gì khác?”
Hỏi đúng sở trường của nàng rồi, Chiêu Dương cười híp mắt mở miệng nói: “Hoàng thượng biết bánh hỷ long phượng không?” Nàng đột nhiên đắc chí, giương mắt mới phát hiện trên mặt Hoàng đế có bốn chữ rõ ràng: Trẫm không có biết. Nàng quyết định độc thoại thêm, “Bánh hỷ long phượng này là tên bánh truyền thống ở Hồi Bắc, thơm mát trong suốt giòn tan, bánh lớn như trăng tròn, mỗi cái chừng một cân! Nói đến bánh hỷ Long phượng, có liên quan không nhỏ đến Lưu Bị. Có ca dao hát rằng: Lưu Bị thành thân ở Đông Ngô, mới dấy lên bánh hỷ Long phượng.”
Nàng nói nghe êm tai, không kiểu cách, còn mang theo ba phần phong cách cô nương thẳng thắn lưu loát: “Truyền thuyết thời kỳ tam quốc, Tông Quyền giả trang xưng danh hiệu muốn gả muội muội cho Lưu Bị, muốn lừa gạt Lưu Bị cầm chân ở Đông Ngô, lấy Lưu Bị đổi Kinh Châu. Đây đương nhiên là một mưu kế, Tôn Quyền thật sự không muốn gả muội muội cho hắn, cho nên chuyện này chỉ có hắn biết, cả dân chúng Đông Ngôn đều không biết. Không có nghĩ rằng Gia Cát Lượng liếc mắt một cái đã khám phá hết gian kế của hắn, định tương kế tựu kế, hộ tống Lưu Bị đi Đông Ngô, vừa đến Đông Ngô liền đem bánh hỷ Long phượng đã làm xong từ trước phát cho dân chúng xung quanh, trắng trợn tuyên bố sắp cưới muội muội Tôn Quyền làm thê tử. Sau đó cả Đông Ngô đều biết chuyện này, Tôn Quyền sao có thể đổi ý? Sau đó, bánh hỷ Long phượng được đặt tên Đông Ngô, ừm, chính là vùng Hồ Bắc bây giờ.”
Nàng nói thật vui vẻ, ánh mắt cười rộ lên như trăm rằm, hai má có lúm đồng tiền, nhỏ nhỏ nhưng rất sâu, giống như trẻ nhỏ mập mạp đòi tranh tết: “Quan trọng là Gia Cát Khổng Minh thật là người thông minh tuyệt đỉnh dưới gầm trời này.”
Hoàng đế nhìn nàng một lát, hơi có chút xem thường.
Chiêu tương kế tựu kế này, đầu chỉ có Gia Cát Lượng, hắn cũng dùng. Vậy hắn thì sao, hắn liệu có được tính là người thông minh tuyệt đỉnh dưới gầm trời này?
Tiếp theo nàng lại nói Dương quý phi cùng chuyện Quý phi gà xưa, chuyện xưa của Đại Hoàng đế Triệu Bính triều đại Nam Tống cùng hội quốc, những thứ kia có phải thật hay không, chuyện xưa li kỳ kỳ lạ kể ra từ trong miệng nàng bỗng nhiên lại cực kỳ chân thật.
Chiêu Dương nói xong thấy khát nước, trong phút chốc cổ họng khàn khàn, Hoàng đế bật cười, rộng lượng dặn dò Đức An rót cho nàng chén trà. Chiêu Dương cả kinh thất sắc, vội vàng đứng dậy giành với Đức An, còn cười làm lành nói: “Đâu có thể làm phiền Đại tổng quản làm chuyện nhỏ này thay ta chứ? Vừa nói, nàng vừa rót đầy một chén, trước tiên cung cung kính kính bưng cho Hoàng đế: “Hoàng thượng nghe hẳn cũng khát nước? Uống chén trà đã.”
Chén thứ hai bưng cho Đức An: “Mời Đại tổng quản uống.”
Chén thứ ba cho mình, khí khái cao ngất kính Hoàng đế: “Hôm nay nô tì nhìn thấy mặt rồng, tam sinh hữu hạnh được kể chuyện cho Hoàng thượng nghe, thật sự là kiếp trước tu mấy trăm năm, mộ phần bốc lên khói xanh nữa!”
Dứt lời uống một hơi cạn sạch.
Nhìn thấy Hoàng đế tựa như nhìn nàng, nàng vội vàng nhân cơ hội chạy ra, trở về Tư thiện phòng làm việc, nếu không cô cô biết nàng lười biếng lại mắng một trận. Cung cung kính kính làm một đại lễ, Chiêu Dương rốt cuộc cũng được Hoàng đế khoát tay, để cho nàng lui ra.
Nàng như trút được gánh nặng, vui mừng hớn hở lùi khỏi đại điện, cửa còn chưa khép lại đã nghe thấy câu tiếp theo: “Hộp đựng thức ăn này…”
Ngẩng đầu lên, nàng chờ chỉ thị của chủ tử, bày tỏ xong rồi nàng sẽ chuồn mất, nào biết…
“Sáng mai lại đưa đến một hộp nữa.” Khẩu khí của Hoàng đế hời hợt, cuối cùng thêm một câu, “À, cũng làm một chút bánh hỷ long phượng kia, không cần loại một cái một cân, vừa miệng là được, ít đường, trẫm không thích ăn đồ quá ngọt.”
Sáng mai còn tới nữa ư? Chiêu Dương giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, đứng thẫn thờ tại chỗ hồi lâu mới quay về.
/25
|