Hàn hồ!
Nghiêu thành vì nó mà nổi tiếng. Hàn hồ chiếm gần hết phân nửa chu vi Nghiêu thành, thoạt nhìn nó tựa một tấm gương sáng khổng lồ trên mặt đất. Trời trong vắt, sóng dập dồn, mưa phùn rơi rơi khiến mặt hồ như ảo mộng. Vô số khách văn thơ để lại nơi này những áng thơ tuyệt mỹ tạo tiếng thơm cho Hàn hồ, cũng khiến cái tên Nghiêu thành lưu lại trong lòng người hâm mộ.
Mùa thu Hàn hồ sóng nước lăn tăn, phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh. Mặc dù gió thổi vào người se se lạnh nhưng ngày mùa thu bừng sáng, khiến dọc các bờ đê vẫn luôn náo nhiệt, người người tận tình tiêu khiển trong cảnh đẹp của Hàn hồ!
Nhưng một bức tranh nên thơ như vậy lại có một thiếu niên không hợp tình hợp cảnh. Thiếu niên ăn vận bình thường, sắc mặt tái nhợt, khóe môi đơn bạc bên trên lún phún mấy sợi râu tơ, ánh mắt thất thần. Tuy bộ dạng bệnh hoạn như vậy nhưng đôi ngươi vô thần vẫn đảo liên hồi trên người những thiếu nữ bước ngang qua, thỉnh thoảng dính cứng vào những đôi chân trắng như tuyết đọng của các nàng, lúc đó mới thấy chúng lộ ra vài tia sáng hiếm hoi.
Thiếu niên tựa vào một cây dương liễu, đánh giá mọi thiếu nữ bước ngang qua, bộ dạng lẫn hành vi đều tỏ ra khá phóng đãng!
“Không nghĩ được mới rời khỏi ba năm, Nghiêu thành này lại có thêm chẳng ít thiếu nữ xinh tươi tới vậy!”
Ánh mắt tham lam của thiếu niên không hề che dấu đã khiến cho khá nhiều thiếu nữ xinh đẹp phải chán ghét, nhao nhao tránh hắn qua một bên. Cảnh tượng này làm thiếu niên bật cười: “Được! Xem ra phải tính đường tìm một cô để bàn chuyện nhân sinh lý tưởng, cho các nàng ngâm một khúc “Đình xa tọa ái phong lâm vãn” thì mới được!”
Vài thiếu nữ thanh xuân tránh xa thiếu niên ra, sau khi nhìn thoáng qua hắn bèn bàn luận xôn xao: “Các ngươi có cảm thấy thấy tên khốn đang nhìn chị em ta chòng chọc, hơi hơi giống thứ cặn bã kia của Nghiêu thành ta hay không?”
“Ừ, cũng hơi giống đó! Chẳng trách nhìn mặt hơi quen quen!”
Nhìn mấy thiếu nữ nhổ nước bọt với vẻ ghét đến tận xương tủy, cho dù thiếu niên đã đến thế giới này và tôi luyện tâm tính tận ba năm, thì vẫn cảm giác sâu tận đáy lòng mình khá khổ sở.
Thiếu niên tên Diệp Sở, vốn không phải người của thế giới này nhưng vì say rượu nên mới đến chốn xa lạ nơi đây. Kiếp trước, Diệp Sở là một gã cầm thú háo sắc, hành vi phóng đãng. Thân là quản lý cao cấp của một công ty, hắn thích nhất là tham gia các hoạt động về đêm, cuộc sống thối nát bất kham. Vào một buổi tối ba năm trước, lúc Diệp Sở uống đến say mèm, ôm một em xinh đẹp mới quen mở cửa phòng, vừa cố tình mượn rượu giơ tay chộp vào bộ ngực ngồn ngộn trắng muốt như muốn phá áo nhảy xổ ra nhưng không ngờ cô gái lại kinh ngạc né tránh. Đầu Diệp Sở đập vào cửa phòng nên mới mơ mơ hồ hồ đi đến thế giới này, mà linh hồn cũng nhập vào một thiếu niên cũng tên Diệp Sở như mình.
Ký sinh trên người thiếu niên này, Diệp Sở vẫn còn giữ được phần lớn trí nhớ ngắn ngủi của chủ cũ. Mà từ trong những đoạn ký ức đó, Diệp Sở cũng đã biết chủ nhân của nó rốt cuộc là dạng nhân vật như thế nào.
Nếu không có trí nhớ của chính chủ kiếp trước, Diệp Sở đã cảm giác mình đủ xấu xa. Nhưng so với chủ nhân của chúng, Diệp Sở cảm thấy kiếp trước bản thân mình sống quá vô dụng, hơn nữa còn làm nhục cái từ “bại hoại” rất thuần khiết này!
Dưới mắt Diệp Sở, dường như hoàn toàn không thể tìm được từ nào để hình dung thằng chủ cũ này, tính tình ác nghiệt đến không thể tưởng tượng. Hắn thích một bức tượng ngọc của một gia đình nhỏ, bèn dẫn người đến thẳng nhà người ta đập phá, thu pho tượng vào tay.
Tùy tùng của hắn vừa ý một cô gái, hắn bèn giật giây cho chúng cưỡng đoạt nàng.
Những chuyện ỷ mạnh hiếp yếu, khi nam lấn nữ với hắn đã tính là lương thiện bậc nhất rồi!
Mặc dù Diệp Sở kiếp trước trói gà không chặt nhưng lại khá thông minh. Hắn dùng sự khôn lỏi và gia thế của mình hầu như đã mang tới cho Nghiêu thành một phen tai họa.
Nguyên nhân là trong lúc hắn đến nhà ngoại công làm khách, lại bỏ thuốc mê cho Lâm Thi Hinh, nghĩa nữ của ngoại tổ mẫu mình rồi vác về nhà. Hơn nữa, đã làm khách nhưng lại đến phòng của biểu muội Kỷ Điệp, người đẹp nổi danh đế quốc rình nàng tắm rửa.
Chuyện này đã hoàn toàn chọc cho gia gia Uy Viễn Hầu của hắn nổi cơn thịnh nộ, cho hắn một trận tàn nhẫn, hơn nữa lại vất hắn ra khỏi Nghiêu thành không hề quan tâm, để hắn tự sinh tự diệt.
Chủ cũ chính là thứ như vậy! Năm xưa, Diệp Sở vang danh lang sói ở Nghiêu thành, hầu như đã đạt tới đẳng cấp chuột chạy qua đường. Thêm vào tính tình bất hảo nên hắn không bao giờ tu luyện, vì vậy tất cả các mỹ từ mang tính khinh bỉ như: súc sinh, phế vật, đê tiện... đều dồn hết lên người hắn.
Diệp Sở cho rằng sau ba năm biệt dạng thì Nghiêu thành này đã quên hẳn mình, nhưng không ngờ rằng người ở đây lại khắc ghi sự “yêu mến” hắn đến tình trạng này. Sau ba năm, vẫn có người nhớ được hắn.
Trước kia Diệp Sở luôn cảm thấy kiếp sau hắn sẽ là một thiếu nữ, sau đó sẽ tìm được một nam nhân ưu tú và xứng đáng giống như mình rồi gả cho hắn. Nhưng không ngờ đời sau lại trọng sinh vào một thằng có nhân thân đê tiện đến như vậy. Diệp Sở nghĩ rằng một nam tử kỳ tài có một không hai, lại dịu dàng văn nhã như hắn thì hẳn là người đến chư thiên thần phật cũng phải cẩn thận che chở mới phải. Nghĩ không ra, thần phật đầy trời thế mà lại trực tiếp chỉnh cho hắn đến quá thối tha khổ sở như vậy. Diệp Sở đột nhiên cảm thấy quá ưu tú cũng là một niềm đau đớn, có câu hồng nhan bạc phận nhưng đối với một nam nhân quá ưu tú mà nói, vẫn có cùng tác dụng như vậy!
“Nam nhân quá ưu tú và chân thật sẽ không tốt! Sẽ bị ghen tị thôi!” Diệp Sở không nén nổi thở dài, thầm nghĩ không biết có bao nhiêu nữ nhân bước qua cuộc đời mình phải trắng đêm mất ngủ.
...
“Tiểu di! Hoa... có hoa...” Thanh âm hưng phấn của một cô bé cắt đứt hồi tưởng của Diệp Sở. Theo tiếng nói nhìn sang, Diệp Sở thấy một cô bé hoạt bát lanh lợi đến bên Hàn hồ. Cô bé khá là xinh, đại khái khoảng năm sáu tuổi, trên khuôn mặt trơn bóng và trắng nõn như trứng gà bóc mang theo một nụ cười sáng lạn.
Đi theo sau cô bé là một nữ nhân xinh đẹp như mơ. Nàng chín mọng như một quả táo, gương mặt xinh đẹp, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống đôi vai, nụ cười như xuân, sống mũi thanh tú thẳng tắp, đôi môi kiều diễm đỏ mọng, đáy thắt lưng ong, thoáng nhìn đã thấy bộ ngực cao vút, chiếc váy mỏng không thể giấu được cặp đùi đẹp thon dài, vừa nhìn đã cảm giác được chúng vô cùng đàn hồi, hấp dẫn kinh người.
Mặc dù trong ký ức của Sở Diệp đã có Lâm Thi Hinh và Kỷ Điệp tuyệt mỹ, nhưng khi nhìn nữ tử này thì vẫn phải kinh ngạc vì vẻ đẹp của nàng.
“Tiểu di, Dao Dao muốn...” Cô bé chỉ vào đóa hoa không tên kiều diễm đọng sương, thanh âm hớn hở, nụ cười trên mặt đầy sự hưng phấn.
Nữ tử thục mị đi sau cô bé, thấy nó vươn tay chụp vào đóa hoa bèn hô gấp: “Dao Dao đừng động, cẩn thận!”
Nhưng lời nhắc của nàng vẫn chậm một bước. Dưới chân cô bé không có điểm tựa, thân người nghiêng qua một bên, cứ như vậy mà hét thất thanh, đã ngã đánh tõm xuống Hàn hồ.
“Dao Dao!” Nữ tử thục mị la lên thất thanh, thần sắc bối rối chạy vội tới bên kia.
“A... Cứu cháu... Tiểu di...” Cô bé hoảng loạn quẫy đạp lung tung trong nước, cái đầu còn trên mặt nước lắc liên hồi, tiếng hét mang thanh âm nức nở. Nhưng chắc vì không biết bơi nên sau khi quẫy trên mặt nước làm tung bọt, toàn thân cô bé đã dần dần chìm xuống sau đó không còn tung tích, chỉ còn một quầng nước tỏa rộng ra.
“Dao Dao!” Nữ tử thục mị hét to kinh hoảng: “Van cầu mọi người, nhanh nhanh giúp cứu với!”
Kinh hoảng cầu cứu nhưng không ai đáp lại, bốn phía cũng không có người nào nhảy xuống.
Nữ tử thục mị nhìn dòng nước cuồn cuộn, cũng chẳng nhớ rằng mình biết bơi hay không, đột nhiên nhảy phắt xuống hồ.
Hàn hồ không chỉ nổi danh vì phong cảnh, mà vẫn còn bởi độ sâu và cái lạnh của nó.
Khi nhảy vào dòng nước, nữ tử thục mị chỉ nhờ vào một hơi lặn xuống, nhưng không biết bơi thì làm sao có thể cứu người? Vừa xuống nước, nàng cũng giãy dụa, tay không ngừng đập lên mặt hồ thành những đám hoa sóng trắng như da thịt của mình. Nhưng chỉ được vài cái, nàng đã uống vào mấy ngụm nước ho sặc sụa, thân hình cũng từ từ chìm xuống.
“Cứu Dao Dao... Cứu...!!!”
Lời còn chưa dứt, nàng đã bị dòng nước bao phủ. Mấy nữ nhân vừa mới mắng Diệp Sở là đồ cặn bã đã mặt hoa thất sắc, nhìn về bốn phía hô lớn: “Nhanh tới cứu người đi! Có hai người rơi xuống nước!”
Nhưng hiển nhiên xung quanh cũng không có ai dám nếm thử “hương vị cứu người”. Hàn hồ hung hiểm, rơi xuống nước rất dễ bị dòng nước cuốn đi, nếu không phải người bơi giỏi thì làm sao dám nhảy xuống?
Ở thời điểm các chị em đang gấp gáp lại phát hiện ra thiếu niên bị mình chửi là thằng khốn rình trộm đàn bà từ xa chạy tới, tung người nhảy xuống hồ.
Mấy nữ nhân không ngờ rằng người đến đây cứu người chính là hắn. Họ liếc mắt nhìn nhau, một cô trong đó thấp giọng: “Xem ra chỉ là giống tên kia mà thôi. Nếu như là hắn thì sẽ không bao giờ xuống nước cứu người mà chỉ đứng trên bờ ném đá xuống giếng!”
Nghiêu thành vì nó mà nổi tiếng. Hàn hồ chiếm gần hết phân nửa chu vi Nghiêu thành, thoạt nhìn nó tựa một tấm gương sáng khổng lồ trên mặt đất. Trời trong vắt, sóng dập dồn, mưa phùn rơi rơi khiến mặt hồ như ảo mộng. Vô số khách văn thơ để lại nơi này những áng thơ tuyệt mỹ tạo tiếng thơm cho Hàn hồ, cũng khiến cái tên Nghiêu thành lưu lại trong lòng người hâm mộ.
Mùa thu Hàn hồ sóng nước lăn tăn, phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh. Mặc dù gió thổi vào người se se lạnh nhưng ngày mùa thu bừng sáng, khiến dọc các bờ đê vẫn luôn náo nhiệt, người người tận tình tiêu khiển trong cảnh đẹp của Hàn hồ!
Nhưng một bức tranh nên thơ như vậy lại có một thiếu niên không hợp tình hợp cảnh. Thiếu niên ăn vận bình thường, sắc mặt tái nhợt, khóe môi đơn bạc bên trên lún phún mấy sợi râu tơ, ánh mắt thất thần. Tuy bộ dạng bệnh hoạn như vậy nhưng đôi ngươi vô thần vẫn đảo liên hồi trên người những thiếu nữ bước ngang qua, thỉnh thoảng dính cứng vào những đôi chân trắng như tuyết đọng của các nàng, lúc đó mới thấy chúng lộ ra vài tia sáng hiếm hoi.
Thiếu niên tựa vào một cây dương liễu, đánh giá mọi thiếu nữ bước ngang qua, bộ dạng lẫn hành vi đều tỏ ra khá phóng đãng!
“Không nghĩ được mới rời khỏi ba năm, Nghiêu thành này lại có thêm chẳng ít thiếu nữ xinh tươi tới vậy!”
Ánh mắt tham lam của thiếu niên không hề che dấu đã khiến cho khá nhiều thiếu nữ xinh đẹp phải chán ghét, nhao nhao tránh hắn qua một bên. Cảnh tượng này làm thiếu niên bật cười: “Được! Xem ra phải tính đường tìm một cô để bàn chuyện nhân sinh lý tưởng, cho các nàng ngâm một khúc “Đình xa tọa ái phong lâm vãn” thì mới được!”
Vài thiếu nữ thanh xuân tránh xa thiếu niên ra, sau khi nhìn thoáng qua hắn bèn bàn luận xôn xao: “Các ngươi có cảm thấy thấy tên khốn đang nhìn chị em ta chòng chọc, hơi hơi giống thứ cặn bã kia của Nghiêu thành ta hay không?”
“Ừ, cũng hơi giống đó! Chẳng trách nhìn mặt hơi quen quen!”
Nhìn mấy thiếu nữ nhổ nước bọt với vẻ ghét đến tận xương tủy, cho dù thiếu niên đã đến thế giới này và tôi luyện tâm tính tận ba năm, thì vẫn cảm giác sâu tận đáy lòng mình khá khổ sở.
Thiếu niên tên Diệp Sở, vốn không phải người của thế giới này nhưng vì say rượu nên mới đến chốn xa lạ nơi đây. Kiếp trước, Diệp Sở là một gã cầm thú háo sắc, hành vi phóng đãng. Thân là quản lý cao cấp của một công ty, hắn thích nhất là tham gia các hoạt động về đêm, cuộc sống thối nát bất kham. Vào một buổi tối ba năm trước, lúc Diệp Sở uống đến say mèm, ôm một em xinh đẹp mới quen mở cửa phòng, vừa cố tình mượn rượu giơ tay chộp vào bộ ngực ngồn ngộn trắng muốt như muốn phá áo nhảy xổ ra nhưng không ngờ cô gái lại kinh ngạc né tránh. Đầu Diệp Sở đập vào cửa phòng nên mới mơ mơ hồ hồ đi đến thế giới này, mà linh hồn cũng nhập vào một thiếu niên cũng tên Diệp Sở như mình.
Ký sinh trên người thiếu niên này, Diệp Sở vẫn còn giữ được phần lớn trí nhớ ngắn ngủi của chủ cũ. Mà từ trong những đoạn ký ức đó, Diệp Sở cũng đã biết chủ nhân của nó rốt cuộc là dạng nhân vật như thế nào.
Nếu không có trí nhớ của chính chủ kiếp trước, Diệp Sở đã cảm giác mình đủ xấu xa. Nhưng so với chủ nhân của chúng, Diệp Sở cảm thấy kiếp trước bản thân mình sống quá vô dụng, hơn nữa còn làm nhục cái từ “bại hoại” rất thuần khiết này!
Dưới mắt Diệp Sở, dường như hoàn toàn không thể tìm được từ nào để hình dung thằng chủ cũ này, tính tình ác nghiệt đến không thể tưởng tượng. Hắn thích một bức tượng ngọc của một gia đình nhỏ, bèn dẫn người đến thẳng nhà người ta đập phá, thu pho tượng vào tay.
Tùy tùng của hắn vừa ý một cô gái, hắn bèn giật giây cho chúng cưỡng đoạt nàng.
Những chuyện ỷ mạnh hiếp yếu, khi nam lấn nữ với hắn đã tính là lương thiện bậc nhất rồi!
Mặc dù Diệp Sở kiếp trước trói gà không chặt nhưng lại khá thông minh. Hắn dùng sự khôn lỏi và gia thế của mình hầu như đã mang tới cho Nghiêu thành một phen tai họa.
Nguyên nhân là trong lúc hắn đến nhà ngoại công làm khách, lại bỏ thuốc mê cho Lâm Thi Hinh, nghĩa nữ của ngoại tổ mẫu mình rồi vác về nhà. Hơn nữa, đã làm khách nhưng lại đến phòng của biểu muội Kỷ Điệp, người đẹp nổi danh đế quốc rình nàng tắm rửa.
Chuyện này đã hoàn toàn chọc cho gia gia Uy Viễn Hầu của hắn nổi cơn thịnh nộ, cho hắn một trận tàn nhẫn, hơn nữa lại vất hắn ra khỏi Nghiêu thành không hề quan tâm, để hắn tự sinh tự diệt.
Chủ cũ chính là thứ như vậy! Năm xưa, Diệp Sở vang danh lang sói ở Nghiêu thành, hầu như đã đạt tới đẳng cấp chuột chạy qua đường. Thêm vào tính tình bất hảo nên hắn không bao giờ tu luyện, vì vậy tất cả các mỹ từ mang tính khinh bỉ như: súc sinh, phế vật, đê tiện... đều dồn hết lên người hắn.
Diệp Sở cho rằng sau ba năm biệt dạng thì Nghiêu thành này đã quên hẳn mình, nhưng không ngờ rằng người ở đây lại khắc ghi sự “yêu mến” hắn đến tình trạng này. Sau ba năm, vẫn có người nhớ được hắn.
Trước kia Diệp Sở luôn cảm thấy kiếp sau hắn sẽ là một thiếu nữ, sau đó sẽ tìm được một nam nhân ưu tú và xứng đáng giống như mình rồi gả cho hắn. Nhưng không ngờ đời sau lại trọng sinh vào một thằng có nhân thân đê tiện đến như vậy. Diệp Sở nghĩ rằng một nam tử kỳ tài có một không hai, lại dịu dàng văn nhã như hắn thì hẳn là người đến chư thiên thần phật cũng phải cẩn thận che chở mới phải. Nghĩ không ra, thần phật đầy trời thế mà lại trực tiếp chỉnh cho hắn đến quá thối tha khổ sở như vậy. Diệp Sở đột nhiên cảm thấy quá ưu tú cũng là một niềm đau đớn, có câu hồng nhan bạc phận nhưng đối với một nam nhân quá ưu tú mà nói, vẫn có cùng tác dụng như vậy!
“Nam nhân quá ưu tú và chân thật sẽ không tốt! Sẽ bị ghen tị thôi!” Diệp Sở không nén nổi thở dài, thầm nghĩ không biết có bao nhiêu nữ nhân bước qua cuộc đời mình phải trắng đêm mất ngủ.
...
“Tiểu di! Hoa... có hoa...” Thanh âm hưng phấn của một cô bé cắt đứt hồi tưởng của Diệp Sở. Theo tiếng nói nhìn sang, Diệp Sở thấy một cô bé hoạt bát lanh lợi đến bên Hàn hồ. Cô bé khá là xinh, đại khái khoảng năm sáu tuổi, trên khuôn mặt trơn bóng và trắng nõn như trứng gà bóc mang theo một nụ cười sáng lạn.
Đi theo sau cô bé là một nữ nhân xinh đẹp như mơ. Nàng chín mọng như một quả táo, gương mặt xinh đẹp, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống đôi vai, nụ cười như xuân, sống mũi thanh tú thẳng tắp, đôi môi kiều diễm đỏ mọng, đáy thắt lưng ong, thoáng nhìn đã thấy bộ ngực cao vút, chiếc váy mỏng không thể giấu được cặp đùi đẹp thon dài, vừa nhìn đã cảm giác được chúng vô cùng đàn hồi, hấp dẫn kinh người.
Mặc dù trong ký ức của Sở Diệp đã có Lâm Thi Hinh và Kỷ Điệp tuyệt mỹ, nhưng khi nhìn nữ tử này thì vẫn phải kinh ngạc vì vẻ đẹp của nàng.
“Tiểu di, Dao Dao muốn...” Cô bé chỉ vào đóa hoa không tên kiều diễm đọng sương, thanh âm hớn hở, nụ cười trên mặt đầy sự hưng phấn.
Nữ tử thục mị đi sau cô bé, thấy nó vươn tay chụp vào đóa hoa bèn hô gấp: “Dao Dao đừng động, cẩn thận!”
Nhưng lời nhắc của nàng vẫn chậm một bước. Dưới chân cô bé không có điểm tựa, thân người nghiêng qua một bên, cứ như vậy mà hét thất thanh, đã ngã đánh tõm xuống Hàn hồ.
“Dao Dao!” Nữ tử thục mị la lên thất thanh, thần sắc bối rối chạy vội tới bên kia.
“A... Cứu cháu... Tiểu di...” Cô bé hoảng loạn quẫy đạp lung tung trong nước, cái đầu còn trên mặt nước lắc liên hồi, tiếng hét mang thanh âm nức nở. Nhưng chắc vì không biết bơi nên sau khi quẫy trên mặt nước làm tung bọt, toàn thân cô bé đã dần dần chìm xuống sau đó không còn tung tích, chỉ còn một quầng nước tỏa rộng ra.
“Dao Dao!” Nữ tử thục mị hét to kinh hoảng: “Van cầu mọi người, nhanh nhanh giúp cứu với!”
Kinh hoảng cầu cứu nhưng không ai đáp lại, bốn phía cũng không có người nào nhảy xuống.
Nữ tử thục mị nhìn dòng nước cuồn cuộn, cũng chẳng nhớ rằng mình biết bơi hay không, đột nhiên nhảy phắt xuống hồ.
Hàn hồ không chỉ nổi danh vì phong cảnh, mà vẫn còn bởi độ sâu và cái lạnh của nó.
Khi nhảy vào dòng nước, nữ tử thục mị chỉ nhờ vào một hơi lặn xuống, nhưng không biết bơi thì làm sao có thể cứu người? Vừa xuống nước, nàng cũng giãy dụa, tay không ngừng đập lên mặt hồ thành những đám hoa sóng trắng như da thịt của mình. Nhưng chỉ được vài cái, nàng đã uống vào mấy ngụm nước ho sặc sụa, thân hình cũng từ từ chìm xuống.
“Cứu Dao Dao... Cứu...!!!”
Lời còn chưa dứt, nàng đã bị dòng nước bao phủ. Mấy nữ nhân vừa mới mắng Diệp Sở là đồ cặn bã đã mặt hoa thất sắc, nhìn về bốn phía hô lớn: “Nhanh tới cứu người đi! Có hai người rơi xuống nước!”
Nhưng hiển nhiên xung quanh cũng không có ai dám nếm thử “hương vị cứu người”. Hàn hồ hung hiểm, rơi xuống nước rất dễ bị dòng nước cuốn đi, nếu không phải người bơi giỏi thì làm sao dám nhảy xuống?
Ở thời điểm các chị em đang gấp gáp lại phát hiện ra thiếu niên bị mình chửi là thằng khốn rình trộm đàn bà từ xa chạy tới, tung người nhảy xuống hồ.
Mấy nữ nhân không ngờ rằng người đến đây cứu người chính là hắn. Họ liếc mắt nhìn nhau, một cô trong đó thấp giọng: “Xem ra chỉ là giống tên kia mà thôi. Nếu như là hắn thì sẽ không bao giờ xuống nước cứu người mà chỉ đứng trên bờ ném đá xuống giếng!”
/164
|