“Bởi vì thỏi sắt đen ấy là vật có tác dụng quyết định khi Thanh Vũ thiên tôn bước vào đẳng cấp Chí tôn vô địch!” Kim Oa Oa gằn từng tiếng.
“Cái gì?” Câu nói này không chỉ khiến Diệp Sở kinh hãi buột miệng thốt lên mà ngay cả nhóm Nhược Thủy cũng không ngoại lệ. Họ trợn mắt nhìn Kim Oa Oa, vẻ mặt hoài nghi. Cho dù là ai cũng không thể tin được chuyện này lại ẩn chứa một bí mật động trời như vậy. Vật có tác dụng hỗ trợ Thanh Vũ bước vào cảnh giới vô địch là thứ hoàn toàn vượt qua vật phẩm do Chí tôn luyện chế. Chỉ lý do này đã đủ rồi!
“Không đâu!” Bàng Thiệu nuốt nước bọt khan, cảm giác miệng đắng lưỡi khô. Chí tôn cấp là nhân vật đẳng cấp nào? Đó là tồn tại ‘Cửu thiên thập địa – Duy ngã độc tôn’. Nhân vật như thế, tất cả mọi người trên đời này đều phải sùng bái kính sợ.
Cũng tương tự, đó là cảnh giới Tu hành giả nằm mơ cũng không thấy. Đạt đến đó chính là đại biểu cho đỉnh của đỉnh!
Hiện giờ, trên gương mặt tuyệt mỹ của Nhược Thủy và Tình Văn Đình đều không giấu nổi vẻ khiếp sợ. Các nàng hối hận dị thường! Nếu chịu khó tìm kỹ trong mộ huyệt một chút, nói không chừng sẽ thấy thỏi sắt đen nằm trong đó rồi.
“Đây là thứ gì?” Cổ họng Diệp Sở giần giật. Niềm hạnh phúc đến quá nhanh khiến hắn cảm thấy váng đầu.
Kim Oa Oa không hề trả lời Diệp Sở mà nói tiếp: “Mặc dù không biết vì sao vị tướng quân Đế quốc này được Thanh Vũ thiên tôn ưu ái đến thế, nhưng có thể sở hữu Kim sách và Vân Tiên Đái thì tất sẽ có thỏi sắt đen ấy. Nếu có, ắt ông ta sẽ cất trong mộ huyệt. Đáng tiếc, các người không ai lấy được! Đây mới chính là chí bảo đấy!”
Kim Oa Oa thở dài, thầm nhủ nếu người khác biết được tin này thì nhất định sẽ thu hút vô số cường giả ầm ầm xông tới. Nhưng đám người Nhược Thủy lại bỏ qua khơi khơi như vậy! Tức chết mà!
“Thỏi sắt đen kia thật sự trân quý như thế?” Tình Văn Đình vẫn cảm thấy không tin.
“Nếu không phải ta đã xem điển tịch, biết ông ta là Thanh Vũ thiên tôn thì cũng không dám xác định. Vật này còn quý giá hơn cả Chí tôn khí, là Lão bất tử nói đấy! Lão nói năm xưa Thanh Vũ thiên tôn bước vào Vô địch Chí tôn cảnh phần nhiều là nhờ vào may mắn. Vốn cả đời ông ta không thể tiến vào cảnh giới ấy nhưng khi tuổi già lấy được một vật, chính là cái thỏi sắt đen kia! Nó đã khiến nguyên linh của ông ta thăng hoa, đột phá bình cảnh đạt đến đẳng cấp vô địch Chí tôn, trở thành kẻ tuyệt thế Cửu thiên thập địa - Duy ngã độc tôn!” Kim Oa Oa thở dài rồi nói tiếp: “Mà bảo bối ấy có hình dạng thỏi sắt đen, tỏa ra quang mang xanh đen lành lạnh.”
“Nó có ích lợi gì? Sử dụng thế nào?” Diệp Sở nhịn hết nổi bèn buột miệng hỏi.
Kim Oa Oa trừng mắt hung ác nhìn Diệp Sở: “Ngươi có lấy được không? Hỏi nhiều vậy làm giề?”
“Chẳng lẽ ta không có quyền tò mò sao?” Diệp Sở rốt cuộc cũng nổi điên. Thằng mập chết tiệt này càng ngày càng bố láo! Diệp Sở thầm nghĩ, đừng tưởng thực lực ta không bằng ngươi là không đối phó được ngươi. Ngươi phải hiểu, Vô Tâm Phong không chỉ có một mình ngươi bị điên đâu! Cẩn thận ta chơi chết ngươi!
“Lão phong tử đã từng nghiên cứu về lai lịch thỏi sắt đen ấy, cuối cùng đưa ra kết luận: nó do trời sinh đất dưỡng, được thai nghén bởi tinh hoa nhật nguyệt nên có thiên địa chi linh. Là vật tuyệt thế!” Kim Oa Oa nói.
“Trời sinh đất dưỡng?!?”
Cứ một câu như vậy nhưng đã khiến Nhược Thủy và Tình Văn Đình sáng tỏ. Không ai ở đây không hiểu được hàm ý của những từ này. Năm xưa có một yêu vật cũng do trời sinh đất dưỡng, mặc dù không có công pháp nhưng chỉ bằng thiên phú và tư chất yêu nghiệt của mình mà nó đã đánh bại một vị thành tựu Chí tôn vô địch Cửu thiên thập địa.
Đây chính là sự kinh khủng của ‘trời sinh đất dưỡng’! Trên đời này còn có chí bảo nào vượt qua nữa?!
Khó trách được Thanh Vũ thiên tôn có thể dùng nó để thành tựu Chí tôn, hóa ra là còn có vật nghịch thiên đến như vậy!
“Cả đời Thanh Vũ chí tôn bị bại dưới tay vô số người, nguyên nhân lớn nhất chính là nguyên linh không đủ lớn mạnh, nhưng cuối cùng ông ta đã sáng tạo ra công pháp tố linh mạnh nhất thế gian. Không thể không nói đó là một kỳ tích, mà kỳ tích này được bắt nguồn từ chính thỏi sắt đen ấy!” Kim Oa Oa nói tiếp: “Lão phong tử nói cho ta biết, công pháp tố linh mạnh nhất trên đời do Thanh Vũ chí tôn sáng tạo là không sai, nhưng còn một vật còn xếp trên cả nó. Bởi vì Thanh Vũ thiên tôn chính là nhờ nó mới sáng tạo ra bản tố linh bảo điển ấy!”
“Có thỏi sắt đen này là có thể bồi đắp được nguyên linh mạnh nhất thiên địa. Ngươi nói vật này có trân quý hơn những thứ của Chí tôn hay không?” Kim Oa Oa thở dài mà tiếp: “Thỏi sắt đen này thai nghén thiên địa chi linh khiến cho nguyên linh biến hóa vô cùng. Chỉ cần cảm ngộ được một tẹo trong đó thì chắc cú sẽ vượt xa công pháp tố linh cao thâm nhất. Ta nghĩ, nếu như lấy được nó thì có thể khiến bản thân lột xác một lần, thực lực tăng vọt!” Kim Oa Oa thờ dài với bộ dạng tiếc nuối: “Nhưng các ngươi lại cứ bỏ lỡ hết lần này đến lần khác!”
Nhược Thủy và Tình Văn Đình cùng trầm ngâm, các nàng cũng không thể chấp nhận được thực tế này. Chí bảo như vậy mà lại trôi qua trước mặt bọn họ.
Chỉ có Diệp Sở đang ngẩn người tại chỗ, cảm thấy đầu óc mơ hồ. Vốn cho rằng mất đi Kim sách thì hắn chỉ còn đường chọn bừa một công pháp tố linh khác để tu luyện, nhưng làm sao ngờ được lại xảy ra biến cố như vậy? Diệp Sở lúc này không kiềm nổi muốn dung nhập tâm thần vào khí hải.
Diệp Sở đang cố gắng trấn tĩnh nhưng vẫn lộ ra vẻ khác thường. Kim Oa Oa nghi ngờ bèn bước đến bên cạnh Diệp Sở: “Mặc dù ta không tin ngươi có thể đoạt được thỏi sắt đen ấy nhưng bộ dạng của ngươi rất cổ quái! Vừa lúc cứ để bản Tài thần kiểm tra một chút!”
Nói xong, Kim Oa Oa bắt Diệp Sở móc hết tất cả đồ vật ra ném xuống đất. Diệp Sở thấy vậy nên cũng không thèm quan tâm. Hắn thầm nghĩ, thằng mập ngươi có tìm cả đời cũng chả được đếch gì!
Kim Oa Oa không hề để tâm vào những thứ trên người Diệp Sở. Đột nhiên tay hắn phát lực dũng mãnh lao tới Diệp Sở, điều này khiến tim Diệp Sở đập thình thịch mà thầm nghĩ, nếu lực lượng của thằng này tiến vào khí hải của mình thì nói không chừng sẽ bị hắn tra ra mất.
Mặc dù không lo thằng mập chết tiệt này sẽ cướp đồ của mình nhưng bị người khác biết thì cũng không phải chuyện tốt. Vật này quá trân quý, đến ngay cả nhân vật cấp Chí tôn cũng phải hứng thú.
Đang lúc Diệp Sở đang lo sốt vó, linh khí của Kim Oa Oa đã tiến vào khí hải. Thỏi sắt đen vốn nằm im lại bất chợt mang theo Thải Văn Sát Chu biến nhỏ đi, khiến linh khí của Kim Oa Oa căn bản không thể dò nổi.
Điều này đã khiến Diệp Sở ngạc nhiên không dứt. Hắn thầm nhủ, nếu thỏi sắt này có thần hiệu như vậy thì sau này sẽ không còn sợ ai tơ tưởng đến nó nữa.
“Biết ngay là ngươi không lấy được!” Sau khi xác định, Kim Oa Oa nhìn Diệp Sở bằng ánh mắt khinh bỉ rồi nói.
Diệp Sở không hề để ý đến Kim Oa Oa mà cố sức nén xuống nỗi hưng phấn trong lòng rồi đưa mắt nhìn Diệp Thủy: “Ta có một việc muốn làm phiền người!”
“Hả!!” Nhược Thủy nói bằng giọng ngờ vực.
“Lần này về núi, ta muốn dẫn theo hai người vào lâu một chút nhưng quy củ trong núi... Hy vọng người mở miệng cầu tình giúp!” Diệp Sở nói.
Nhược Thủy ngẩn người nhưng ngay sau đó gật đầu, lấy ra một chiếc ngọc bội. Nó có màu xanh đậm, phía trên không chạm khắc gì, thoạt nhìn hết sức bình thường: “Ngươi cầm thứ này đưa cho lão nhân kia, lão sẽ đáp ứng!”
Diệp Sở mừng rỡ tiếp lấy. Kim Oa Oa chợt sáng mắt rờ rỡ, nói với Nhược Thủy: “Cái kia... Sư thúc tổ có thể cho ta một cái hay không?”
Nhược Thủy không hề liếc Kim Oa Oa một cái nhưng Kim Oa Oa rất nhanh đã quấn lấy nàng. Được Nhược Thủy ra mặt, sau này làm chuyện gì cũng dễ thở hơn một chút.
Tình Văn Đình thấy Diệp Sở bây giờ có thể dẫn người lên núi bèn tức thì hưng phấn: “Chừng nào ngươi dẫn ta lên núi?”
Diệp Sở không hề đoái hoài tới Tình Văn Đình, hiển nhiên là không muốn đưa nàng lên núi.
Tình Văn Đình thấy Diệp Sở trưng ra bộ dáng khốn kiếp kia thì sao lại không biết hắn đang tính toán điều gì. Nàng không nhịn được phải rống lên: “Diệp Sở, ngươi nhớ kỹ cho ta!”
“Cái gì?” Câu nói này không chỉ khiến Diệp Sở kinh hãi buột miệng thốt lên mà ngay cả nhóm Nhược Thủy cũng không ngoại lệ. Họ trợn mắt nhìn Kim Oa Oa, vẻ mặt hoài nghi. Cho dù là ai cũng không thể tin được chuyện này lại ẩn chứa một bí mật động trời như vậy. Vật có tác dụng hỗ trợ Thanh Vũ bước vào cảnh giới vô địch là thứ hoàn toàn vượt qua vật phẩm do Chí tôn luyện chế. Chỉ lý do này đã đủ rồi!
“Không đâu!” Bàng Thiệu nuốt nước bọt khan, cảm giác miệng đắng lưỡi khô. Chí tôn cấp là nhân vật đẳng cấp nào? Đó là tồn tại ‘Cửu thiên thập địa – Duy ngã độc tôn’. Nhân vật như thế, tất cả mọi người trên đời này đều phải sùng bái kính sợ.
Cũng tương tự, đó là cảnh giới Tu hành giả nằm mơ cũng không thấy. Đạt đến đó chính là đại biểu cho đỉnh của đỉnh!
Hiện giờ, trên gương mặt tuyệt mỹ của Nhược Thủy và Tình Văn Đình đều không giấu nổi vẻ khiếp sợ. Các nàng hối hận dị thường! Nếu chịu khó tìm kỹ trong mộ huyệt một chút, nói không chừng sẽ thấy thỏi sắt đen nằm trong đó rồi.
“Đây là thứ gì?” Cổ họng Diệp Sở giần giật. Niềm hạnh phúc đến quá nhanh khiến hắn cảm thấy váng đầu.
Kim Oa Oa không hề trả lời Diệp Sở mà nói tiếp: “Mặc dù không biết vì sao vị tướng quân Đế quốc này được Thanh Vũ thiên tôn ưu ái đến thế, nhưng có thể sở hữu Kim sách và Vân Tiên Đái thì tất sẽ có thỏi sắt đen ấy. Nếu có, ắt ông ta sẽ cất trong mộ huyệt. Đáng tiếc, các người không ai lấy được! Đây mới chính là chí bảo đấy!”
Kim Oa Oa thở dài, thầm nhủ nếu người khác biết được tin này thì nhất định sẽ thu hút vô số cường giả ầm ầm xông tới. Nhưng đám người Nhược Thủy lại bỏ qua khơi khơi như vậy! Tức chết mà!
“Thỏi sắt đen kia thật sự trân quý như thế?” Tình Văn Đình vẫn cảm thấy không tin.
“Nếu không phải ta đã xem điển tịch, biết ông ta là Thanh Vũ thiên tôn thì cũng không dám xác định. Vật này còn quý giá hơn cả Chí tôn khí, là Lão bất tử nói đấy! Lão nói năm xưa Thanh Vũ thiên tôn bước vào Vô địch Chí tôn cảnh phần nhiều là nhờ vào may mắn. Vốn cả đời ông ta không thể tiến vào cảnh giới ấy nhưng khi tuổi già lấy được một vật, chính là cái thỏi sắt đen kia! Nó đã khiến nguyên linh của ông ta thăng hoa, đột phá bình cảnh đạt đến đẳng cấp vô địch Chí tôn, trở thành kẻ tuyệt thế Cửu thiên thập địa - Duy ngã độc tôn!” Kim Oa Oa thở dài rồi nói tiếp: “Mà bảo bối ấy có hình dạng thỏi sắt đen, tỏa ra quang mang xanh đen lành lạnh.”
“Nó có ích lợi gì? Sử dụng thế nào?” Diệp Sở nhịn hết nổi bèn buột miệng hỏi.
Kim Oa Oa trừng mắt hung ác nhìn Diệp Sở: “Ngươi có lấy được không? Hỏi nhiều vậy làm giề?”
“Chẳng lẽ ta không có quyền tò mò sao?” Diệp Sở rốt cuộc cũng nổi điên. Thằng mập chết tiệt này càng ngày càng bố láo! Diệp Sở thầm nghĩ, đừng tưởng thực lực ta không bằng ngươi là không đối phó được ngươi. Ngươi phải hiểu, Vô Tâm Phong không chỉ có một mình ngươi bị điên đâu! Cẩn thận ta chơi chết ngươi!
“Lão phong tử đã từng nghiên cứu về lai lịch thỏi sắt đen ấy, cuối cùng đưa ra kết luận: nó do trời sinh đất dưỡng, được thai nghén bởi tinh hoa nhật nguyệt nên có thiên địa chi linh. Là vật tuyệt thế!” Kim Oa Oa nói.
“Trời sinh đất dưỡng?!?”
Cứ một câu như vậy nhưng đã khiến Nhược Thủy và Tình Văn Đình sáng tỏ. Không ai ở đây không hiểu được hàm ý của những từ này. Năm xưa có một yêu vật cũng do trời sinh đất dưỡng, mặc dù không có công pháp nhưng chỉ bằng thiên phú và tư chất yêu nghiệt của mình mà nó đã đánh bại một vị thành tựu Chí tôn vô địch Cửu thiên thập địa.
Đây chính là sự kinh khủng của ‘trời sinh đất dưỡng’! Trên đời này còn có chí bảo nào vượt qua nữa?!
Khó trách được Thanh Vũ thiên tôn có thể dùng nó để thành tựu Chí tôn, hóa ra là còn có vật nghịch thiên đến như vậy!
“Cả đời Thanh Vũ chí tôn bị bại dưới tay vô số người, nguyên nhân lớn nhất chính là nguyên linh không đủ lớn mạnh, nhưng cuối cùng ông ta đã sáng tạo ra công pháp tố linh mạnh nhất thế gian. Không thể không nói đó là một kỳ tích, mà kỳ tích này được bắt nguồn từ chính thỏi sắt đen ấy!” Kim Oa Oa nói tiếp: “Lão phong tử nói cho ta biết, công pháp tố linh mạnh nhất trên đời do Thanh Vũ chí tôn sáng tạo là không sai, nhưng còn một vật còn xếp trên cả nó. Bởi vì Thanh Vũ thiên tôn chính là nhờ nó mới sáng tạo ra bản tố linh bảo điển ấy!”
“Có thỏi sắt đen này là có thể bồi đắp được nguyên linh mạnh nhất thiên địa. Ngươi nói vật này có trân quý hơn những thứ của Chí tôn hay không?” Kim Oa Oa thở dài mà tiếp: “Thỏi sắt đen này thai nghén thiên địa chi linh khiến cho nguyên linh biến hóa vô cùng. Chỉ cần cảm ngộ được một tẹo trong đó thì chắc cú sẽ vượt xa công pháp tố linh cao thâm nhất. Ta nghĩ, nếu như lấy được nó thì có thể khiến bản thân lột xác một lần, thực lực tăng vọt!” Kim Oa Oa thờ dài với bộ dạng tiếc nuối: “Nhưng các ngươi lại cứ bỏ lỡ hết lần này đến lần khác!”
Nhược Thủy và Tình Văn Đình cùng trầm ngâm, các nàng cũng không thể chấp nhận được thực tế này. Chí bảo như vậy mà lại trôi qua trước mặt bọn họ.
Chỉ có Diệp Sở đang ngẩn người tại chỗ, cảm thấy đầu óc mơ hồ. Vốn cho rằng mất đi Kim sách thì hắn chỉ còn đường chọn bừa một công pháp tố linh khác để tu luyện, nhưng làm sao ngờ được lại xảy ra biến cố như vậy? Diệp Sở lúc này không kiềm nổi muốn dung nhập tâm thần vào khí hải.
Diệp Sở đang cố gắng trấn tĩnh nhưng vẫn lộ ra vẻ khác thường. Kim Oa Oa nghi ngờ bèn bước đến bên cạnh Diệp Sở: “Mặc dù ta không tin ngươi có thể đoạt được thỏi sắt đen ấy nhưng bộ dạng của ngươi rất cổ quái! Vừa lúc cứ để bản Tài thần kiểm tra một chút!”
Nói xong, Kim Oa Oa bắt Diệp Sở móc hết tất cả đồ vật ra ném xuống đất. Diệp Sở thấy vậy nên cũng không thèm quan tâm. Hắn thầm nghĩ, thằng mập ngươi có tìm cả đời cũng chả được đếch gì!
Kim Oa Oa không hề để tâm vào những thứ trên người Diệp Sở. Đột nhiên tay hắn phát lực dũng mãnh lao tới Diệp Sở, điều này khiến tim Diệp Sở đập thình thịch mà thầm nghĩ, nếu lực lượng của thằng này tiến vào khí hải của mình thì nói không chừng sẽ bị hắn tra ra mất.
Mặc dù không lo thằng mập chết tiệt này sẽ cướp đồ của mình nhưng bị người khác biết thì cũng không phải chuyện tốt. Vật này quá trân quý, đến ngay cả nhân vật cấp Chí tôn cũng phải hứng thú.
Đang lúc Diệp Sở đang lo sốt vó, linh khí của Kim Oa Oa đã tiến vào khí hải. Thỏi sắt đen vốn nằm im lại bất chợt mang theo Thải Văn Sát Chu biến nhỏ đi, khiến linh khí của Kim Oa Oa căn bản không thể dò nổi.
Điều này đã khiến Diệp Sở ngạc nhiên không dứt. Hắn thầm nhủ, nếu thỏi sắt này có thần hiệu như vậy thì sau này sẽ không còn sợ ai tơ tưởng đến nó nữa.
“Biết ngay là ngươi không lấy được!” Sau khi xác định, Kim Oa Oa nhìn Diệp Sở bằng ánh mắt khinh bỉ rồi nói.
Diệp Sở không hề để ý đến Kim Oa Oa mà cố sức nén xuống nỗi hưng phấn trong lòng rồi đưa mắt nhìn Diệp Thủy: “Ta có một việc muốn làm phiền người!”
“Hả!!” Nhược Thủy nói bằng giọng ngờ vực.
“Lần này về núi, ta muốn dẫn theo hai người vào lâu một chút nhưng quy củ trong núi... Hy vọng người mở miệng cầu tình giúp!” Diệp Sở nói.
Nhược Thủy ngẩn người nhưng ngay sau đó gật đầu, lấy ra một chiếc ngọc bội. Nó có màu xanh đậm, phía trên không chạm khắc gì, thoạt nhìn hết sức bình thường: “Ngươi cầm thứ này đưa cho lão nhân kia, lão sẽ đáp ứng!”
Diệp Sở mừng rỡ tiếp lấy. Kim Oa Oa chợt sáng mắt rờ rỡ, nói với Nhược Thủy: “Cái kia... Sư thúc tổ có thể cho ta một cái hay không?”
Nhược Thủy không hề liếc Kim Oa Oa một cái nhưng Kim Oa Oa rất nhanh đã quấn lấy nàng. Được Nhược Thủy ra mặt, sau này làm chuyện gì cũng dễ thở hơn một chút.
Tình Văn Đình thấy Diệp Sở bây giờ có thể dẫn người lên núi bèn tức thì hưng phấn: “Chừng nào ngươi dẫn ta lên núi?”
Diệp Sở không hề đoái hoài tới Tình Văn Đình, hiển nhiên là không muốn đưa nàng lên núi.
Tình Văn Đình thấy Diệp Sở trưng ra bộ dáng khốn kiếp kia thì sao lại không biết hắn đang tính toán điều gì. Nàng không nhịn được phải rống lên: “Diệp Sở, ngươi nhớ kỹ cho ta!”
/164
|